Đế Bá Audio Podcast
Tập 247 [Chương 1231 đến Chương 1235]
❮ sautiếp ❯Chương 1231: Trí tuệ của Diệu Thiền
Ta cũng không có nói muốn bỏ qua Lý Thất Dạ.
Diệu Thiền nhẹ nhàng lắc đầu nói:
– Ân oán của chúng ta cùng Lý Thất Dạ, cuối cùng sẽ tính toán. Nhưng, không phải hiện tại!
Diệu Thiền nhìn lấy chư vị trưởng lão, nói ra:
– Lý Thất Dạ cũng không phải người dễ đối phó, mặc dù nói, chúng ta là đế thống tiên môn, có rất nhiều truyền thừa cùng cao nhân đều khiếp sợ thần uy của chúng ta. Nhưng, cũng không đại biểu tất cả mọi người sợ chúng ta. Hiện tại Lý Thất Dạ đăng cao một hô, y nguyên có rất nhiều Đại Hiền Thần Vương sắp chết nguyện ý vì hắn làm việc!
– Chư lão cũng là người trải qua sóng gió, cũng cần phải minh bạch. Mặc dù lấy hiện tại mà nói, danh tiếng của chúng ta cực thịnh, uy hiếp thiên hạ, nhưng, tình huống đối với chúng ta mà nói, cũng không lạc quan. Những quái vật khổng lồ như Dược quốc này lánh đời điệu thấp, mà chúng ta liền thành bia ngắm lớn nhất Thạch Dược giới!
Diệu Thiền nói ra.
– Coi như là như thế, Đề Thiên Cốc chúng ta cũng không sợ bất luận kẻ nào, trăm ngàn vạn năm đến nay. Chúng ta trải qua vô số sóng gió, vẫn là sừng sững không ngã!
Sư phụ của Thánh Phi không khỏi nói ra.
– Lời nói này quá tự ngạo.
Diệu Thiền nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Trên thực tế, mấy đời này mà nói, Đề Thiên Cốc chúng ta quá mức cao điệu, chúng ta hẳn nên có điều ẩn nhượng, đây đối với chúng ta mà nói, thực sự không phải là một chuyện xấu. Trăm ngàn vạn năm đến nay, đế thống tiên môn ngã xuống cũng không ít, ngay cả Thần Thú Thiên Vực năm đó không ai bì nổi không phải cũng ầm ầm sụp đổ, hôi phi yên diệt sao? So với Thần Thú Thiên Vực năm đó, Đề Thiên Cốc chúng ta coi là cái gì.
Nâng lên Thần Thú Thiên Vực, những trưởng lão khác cũng không khỏi vì đó bắt đầu trầm mặc, thời điểm Thần Thú Thiên Vực còn tồn tại, còn không có Đề Thiên Cốc bọn hắn. Cho tới nay, Thần Thú Thiên Vực hủy diệt, là cảnh cáo cho rất nhiều đế thống tiên môn.
– Thế hệ chúng ta này, có thể nói là phong vân nổi lên bốn phía, tình huống đối với Đề Thiên Cốc chúng ta cũng không lạc quan. Trong nội tâm Chư lão cũng minh bạch, một thế này chúng ta tranh giành Tiên Đế hi vọng rất xa vời. Dược quốc Minh Dạ Tuyết, Tiễn Long thế gia Mai Ngạo Nam, Thạch Phong quốc Diệp Khuynh Thành, đều là đương thời nhất tuyệt.
Diệu Thiền nói.
Có trưởng lão muốn nói chuyện, nhưng mà, cuối cùng vẫn nhịn. Đối với Đề Thiên Cốc mà nói, Kim Ô Thái tử đích thật là thiên phú cực cao, thiên tài đương thời không ai bì nổi, nhưng mà, có trưởng lão trong nội tâm cũng minh bạch, so với Diệp Khuynh Thành, Kim Ô Thái tử vẫn là hơi kém một chút.
Có trưởng lão dưới đáy lòng là xem trọng Diệu Thiền, nhưng mà, Diệu Thiền không muốn tới thay Kim Ô Thái tử, huống chi, Kim Ô tộc nhất mạch ở Đề Thiên Cốc có địa vị rất cao, nếu hiện tại để cho Diệu Thiền thay thế Kim Ô Thái tử, cái này chắc chắn sẽ làm Đề Thiên Cốc nội loạn.
– Đề Thiên Cốc chúng ta cũng không sợ người khác.
Diệu Thiền đối với chư vị trưởng lão nói ra:
– Nhưng, chúng ta hẳn nên ẩn nhượng một chút. Mặc dù đang ngồi cũng không ít trưởng lão đệ tử cùng Diệp Khuynh Thành giao hảo, nhưng, ta vẫn muốn đem lời nói một chút. Diệp Khuynh Thành không phải bằng hữu của chúng ta, chí ít, chỉ cần thời điểm ta còn, liền không hy vọng Đề Thiên Cốc chúng ta cùng Diệp Khuynh Thành có quá nhiều vãng lai.
– Tại một thế này, Diệp Khuynh Thành muốn trở thành Tiên Đế, hắn cần bia ngắm, hắn cần bàn đạp! Hắn muốn uy hiếp thiên hạ, hắn muốn uy trấn Cửu Giới, Đề Thiên Cốc chúng ta liền là mục tiêu tốt nhất! Nếu Đề Thiên Cốc chúng ta ầm ầm ngã xuống, ai còn dám ngăn cản con đường của hắn?
Diệu Thiền trầm giọng nói.
– Chất nữ, không nên quên, Kim Ô hiền chất cùng Diệp Khuynh Thành là có kết bái chi giao.
Có trưởng lão nhẹ giọng nhắc nhở Diệu Thiền nói.
– Cái này ta biết.
Diệu Thiền trầm giọng nói:
– Cho nên, ta mới có thể đặc biệt nhắc nhở một chút, coi như sư đệ cùng Diệp Khuynh Thành là kết bái chi giao, ta cũng không hy vọng Đề Thiên Cốc chúng ta cùng Diệp Khuynh Thành có quá nhiều vãng lai.
Nói đến đây, trong nội tâm Diệu Thiền nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trên thực tế, chuyện này nàng là không chỉ một lần cùng Kim Ô Thái tử nói qua, đáng tiếc, Kim Ô Thái tử căn bản là nghe không vào! Theo Diệu Thiền, luận thủ đoạn, luận mưu kế, Kim Ô Thái tử còn kém Diệp Khuynh Thành rất xa, cuối cùng, Kim Ô Thái tử chỉ có bị Diệp Khuynh Thành làm vũ khí sử dụng.
Chư vị trưởng lão không nói gì nữa, trên thực tế, bên trong chư vị trưởng lão có rất nhiều đệ tử là cùng Diệp Khuynh Thành có vãng lai, giao tình cũng không tệ, ở việc này, có trưởng lão trong lòng cho rằng là Diệu Thiền lo xa, dù sao Đề Thiên Cốc cùng Thạch Phong quốc giao tình vẫn luôn không tệ, song phương thậm chí từng có một lần kết làm liên minh.
– Hôm nay nói cho đúng là một chuyện khác.
Diệu Thiền cũng từ trong thất thần lấy lại tinh thần, nàng nhìn chư vị trưởng lão, nói ra:
– Mặc dù nói, Lý Thất Dạ diệt đám người Tín Ông quốc, nhưng, từ một khía cạnh khác tới nói, đối với chúng ta thực sự không phải là một chuyện xấu.
– Hiện tại các loại cương thổ như Thánh Yêu tộc lâm vào hỗn loạn, vì Nam Cương chúng ta an bình, từ giờ trở đi, Thạch lão tiếp quản địa bàn Thánh Yêu tộc, Vương lão tiếp quản cương thổ Lâu Mộ phái, Tôn lão tiếp quản cương thổ Tín Ông quốc. . .
Diệu Thiền phân phó nói.
Bọn người Thánh Yêu tộc bị diệt, đối với Đề Thiên Cốc mà nói, cái này đích xác là một chuyện tốt, Đề Thiên Cốc vừa vặn mượn cơ hội này thu hồi những cương thổ kia, hơn nữa là không uổng phí người nào.
Mặc dù ở trong chuyện Diệp Khuynh Thành này, có không ít trưởng lão xem thường, nhưng, trong nội tâm chư vị trưởng lão, Diệu Thiền quyết sách tất cả mọi người vẫn là hết sức nhận đồng.
Cho nên, sau khi Diệu Thiền làm quyết định, chư vị trưởng lão cũng đều nhất khẩu đồng ý.
– Hiền chất cũng sắp xuất quan, sự tình Tiễn Vô Song ở Thú Vực, có phải hẳn là tránh một chút hay không?
Sau khi Diệu Thiền phân phó xong, có trưởng lão nói ra.
Lời này nói đi ra, không ít trưởng lão đều nhìn nhau một chút, không nguyện ý nhiều lời chuyện này.
Ở chư vị trưởng lão cùng chư vị lão tổ của Đề Thiên Cốc xem ra, bọn hắn đều vui nhìn thấy Diệu Thiền cùng Kim Ô Thái tử có đôi có cặp, nhưng mà, Kim Ô Thái tử đối với Diệu Thiền một mực lãnh đạm, hắn ưa thích chính là Tiễn Vô Song.
Trước đó, Kim Ô Thái tử vì truy cầu Tiễn Vô Song, từng ở Dược Vực ngây người một đoạn thời gian rất dài, chỉ tiếc, Tiễn Vô Song vô cùng cao ngạo, đối với Kim Ô Thái tử căn bản không có hứng thú.truyện tà tu audio
– Cái này không có cái gì cần giấu diếm, coi như có thể lừa gạt được nhất thời, cũng lừa không được một thế, nên biết, liền để hắn biết đi.
Trong nội tâm Diệu Thiền thở dài một tiếng, không khỏi vì đó buồn vô cớ.
Chư vị trưởng lão cũng không nói cái gì, trên thực tế, tại Đề Thiên Cốc mọi người đều biết, Diệu Thiền vì Kim Ô Thái tử là bỏ ra rất nhiều, nàng từ bỏ đại vị truyền nhân, vì để thế nhân đều biết Kim Ô Thái tử là Đề Thiên Cốc đệ nhất thiên tài, nàng ẩn vào phía sau màn.
Chương 1232: Thạch mở đoạt bảo (1)
Bằng không thì hôm nay Diệu Thiền đã sớm uy hiếp thiên hạ, thanh danh hiển hách, thậm chí có cơ hội sánh vai với Mai Ngạo Nam, Diệp Khuynh Thành.
Tại Thiên Hỏa huyện, bên trong Thiết phủ, mỗi ngày Lý Thất Dạ tụng kinh cho bia đá, mỗi ngày dưới sự kiên trì của Lý Thất Dạ, rốt cục có kết quả.
Một ngày này, Lý Thất Dạ đọc xong một quyển kinh cuối cùng, “Ông” một tiếng, bia đá rốt cục phát sáng lên.
– Thật là có bảo tàng sao?
Sau khi bia đá phát sáng lên, bọn người Long Kinh Tiên, Tiễn Vô Song đều vây quanh, ngay cả Thiết Lan vẫn luôn mười phần lạnh lùng cũng không nhịn được đi tới.
Lúc này, bia đá hiển hiện từng cái phù văn, khi từng cái phù văn này hiển hiện, Lý Thất Dạ lần nữa tụng kinh, lần này, hắn tụng kinh văn cùng trước kia không đồng dạng.
Ở bên trong âm thanh tụng kinh của Lý Thất Dạ, từng cái phù văn hiển hiện vậy mà xen lẫn, trong nháy mắt, phù văn xen lẫn rốt cục hóa thành một bản kinh thư.
– Không tầm thường, thủ đoạn như vậy chỉ sợ là cấp bậc Tiên Đế.
Nhìn thoáng qua kinh thư do phù văn xen lẫn mà thành kia, Long Kinh Tiên không khỏi cảm thán nói.
Lý Thất Dạ đưa tay chậm rãi lật ra một tờ lại một tờ kinh văn, rốt cục, hắn lật đến một tờ kinh văn nào đó, lúc này, hắn ngừng lại.
Tại thời khắc này, mi tâm của Lý Thất Dạ từ từ mở ra, hiện lên từng cái phù văn, từng cái phù văn này bay ra ngoài, rơi vào phía trên một trang kinh văn này, khi chút ít phù văn kia rơi vào bên trong kinh văn, vậy mà hóa thành một câu chân ngôn, lập tức trở nên sáng chói.
Ở thời điểm này, kinh thư biến mất, ở trên tấm bia đá vậy mà xuất hiện một môn hộ nho nhỏ, cái môn hộ nho nhỏ này thoạt nhìn như là cửa sổ.
– Mở…
Vào lúc này, trong thức hải của Lý Thất Dạ bay ra một đạo pháp tắc, tựa như chìa khoá, khi đạo pháp tắc này đính ở môn hộ trên tấm bia đá, trong chớp mắt liền biến mất.
“Ông” một tiếng, môn hộ bia đá mở ra, trong lúc nhất thời, bảo quang phun ra nuốt vào, tựa như có bảo vật sắp xuất thế.
– Là bảo tàng?
Thiết Lan trong lúc nhất thời cũng không thể tin vào hai mắt của mình, bởi vì Thiết gia bọn họ đã không có vật trân quý, chớ nói chi là bảo tàng.
Ở thời điểm này, mọi người mới nhìn rõ ràng ở trong bảo quang có hai kiện đồ vật chìm nổi, một kiện đồ vật thoạt nhìn giống như côn không phải côn, cái đồ vật này cũng không biết là cái gì chế tạo thành, lưu động một loại thần quang không nói được, một kiện khác là một cái hộp, cái hộp này không nhỏ, mười phần xưa cũ, tựa hồ nó ở niên đại rất xa xưa liền lưu truyền xuống.
Lý Thất Dạ lấy ra hai món đồ này, cái hộp xưa cũ kia hắn không có nhìn nhiều, mà là trịnh trọng đem đồ vật giống như côn không phải côn kia cầm trong tay, cẩn thận nhìn một lần, nhẹ nhàng vuốt ve, không khỏi gật đầu lầm bầm nói:
– Tốt, tốt, tốt, rốt cục không thành vấn đề.
– Đây là vật gì, vậy mà để cho người ta khó mà xem hiểu, không phải là binh khí, cũng không phải bảo vật.
Long Kinh Tiên chính là Tiên mệnh, có rất ít đồ vật có thể dấu diếm được đôi mắt của nàng, nhưng mà, nàng một chút cũng không cách nào nhìn thấu đồ vật giống như côn không phải côn kia.
– Nếu như ngươi có thể nhìn hiểu, ta liền không cần tốn hao nhiều thời giờ như vậy.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, hướng Thiết Lan ngoắc nói ra:
– Ngươi qua đây.
Thiết Lan chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ đem cái cổ hộp kia đưa cho nàng, nhàn nhạt nói ra:
– Đây là đồ vật tổ tiên Thiết gia các ngươi lưu lại, cố mà trân quý đi. Nếu như ngươi muốn chấn hưng Thiết gia, liền hảo hảo lợi dụng đồ vật trong này!
Thiết Lan nghe được lời như vậy không khỏi vì đó khẽ giật mình, nàng cầm cổ hộp, trong lúc nhất thời không khỏi ngốc tại nơi đó.
Lý Thất Dạ cũng không có nói thêm cái gì, ngón tay điểm một cái, từng đạo từng đạo pháp tắc hiển hiện, từng đạo từng đạo pháp tắc này xen lẫn thành chương pháp, theo ngón tay của Lý Thất Dạ chỉ ở phía trên mi tâm của Thiết Lan, bản chương pháp này lạc ấn vào trong óc nàng.
– Ta đem Thi Thần một lần nữa luyện hóa, từ giờ trở đi, hắn sẽ vì ngươi hộ đạo.
Lý Thất Dạ phân phó Thiết Lan nói:
– Ngày mai bắt đầu, ngươi rời đi Thiết gia, Thi Thần sẽ dẫn ngươi đi một chỗ. Nếu như ngươi muốn chấn hưng Thiết gia, liền ở chỗ này bắt đầu tu luyện đi! Tương lai ngươi có sở thành, liền trở lại.
Thiết Lan trong lúc nhất thời kinh ngạc ở nơi đó, khó mà lấy lại tinh thần, chuyện như vậy đối với nàng mà nói, quá đột nhiên.
Nhìn thấy một màn dạng này, lão ba ba cũng không khỏi hâm mộ Lý Thất Dạ đối với Thiết Lan ưu ái, đây quả thực là một đại cơ duyên không tầm thường a.
Lý Thất Dạ phân phó Thiết Lan xong, liền lười nhác nói thêm cái gì. Năm đó hắn đem một kiện đồ vật lưu lại Thiết gia, mà Thiên Hỏa Nữ Thần cũng đem một rương bảo vật của mình đặt chung một chỗ. Nàng là hi vọng trong tương lai nếu như Lý Thất Dạ tới lấy đồ vật kia, nếu như Thiết gia nàng xuống dốc, nàng hi vọng Lý Thất Dạ có thể giúp Thiết gia nàng một lần.
Thiết Lan lãnh ngạo cố chấp, bất cận nhân tình, cũng không bỏ xuống được tư thái hướng Lý Thất Dạ thỉnh giáo, Lý Thất Dạ cũng lười đi chỉ điểm nàng, bất quá, nể tình Thiên Hỏa Nữ Thần, hắn giữ Thi Thần lại, cái kia đã đủ tình nghĩa. Nếu không phải xem ở phân tình của Thiên Hỏa Nữ Thần năm đó, Lý Thất Dạ căn bản là lười đi quản Thiết Lan.
– Ngày mai chúng ta lên đường rời nơi này.
Lý Thất Dạ phân phó bọn người Tiễn Vô Song nói.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, cao hứng nhất liền là Long Kinh Tiên, nàng lập tức vỗ tay nói:
– Tốt a, nơi này ta đã sớm chán, sớm nên đổi chỗ khác.
– Ha ha, đại gia đây là muốn đi nơi đâu, ta cũng cùng đại gia đi gặp việc đời.
Tứ Nhãn Long Kê cũng lập tức phụ họa nói.
Lý Thất Dạ liếc hắn một chút, nói ra:
– Ngươi là từ Long Kê tộc trốn ra a.
– Đại gia, ngươi hiểu lầm, hiểu lầm.
Tứ Nhãn Long Kê một mực phủ nhận, vỗ vỗ lồng ngực, một bộ vênh váo trùng thiên, nói ra:
– Bản đại soái chính là Long Kê tộc trưởng, Long Kê tộc là bản đại soái định đoạt, bản đại soái cần vụng trộm chạy ra ngoài sao?
– Thật sao?
Tiễn Vô Song cười lạnh một tiếng, nói ra:
– Nghe nói tỷ tỷ ngươi Long Kê Tôn giả mới là đương nhiệm Long Kê tộc tộc trưởng.
– Cái này, cái này sao. . .
Tứ Nhãn Long Kê cười khan một tiếng, nói xong, bốn con mắt của hắn dạo qua một vòng, nói ra:
– Tỷ ta bây giờ không có ở bên trong Long Kê tộc, nàng không có mặt, chính là ta làm tộc trưởng.
– Ngươi là về Lưu Sa Hà, hay là theo ta đi.
Lý Thất Dạ không để ý tới Tứ Nhãn Long Kê khoác lác, đối với lão ba ba nói.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, lão ba ba không khỏi do dự, hắn rất ít rời đi Lưu Sa Hà, đối với hắn mà nói, chỉ có trốn ở Lưu Sa Hà, đó mới là an toàn nhất, hiện tại hắn rời đi Lưu Sa Hà đã lâu như vậy, trong nội tâm đã sớm muốn trở về.
Chương 1233: Thạch mở đoạt bảo (2)
Nhưng mà, trong lòng lão ba ba lại rất khát nhìn ra ngoài đi một chút, đặc biệt là muốn cùng Lý Thất Dạ ra ngoài thấy chút việc đời, mở mang tầm mắt, đi theo Lý Thất Dạ, sẽ có rất nhiều chỗ tốt, mặc dù Lý Thất Dạ không có truyền thụ cho hắn công pháp gì, nhưng, Lý Thất Dạ tùy tiện chỉ điểm hắn một chút, hắn liền được ích lợi không nhỏ.
– Tiểu nhân, tiểu nhân, tiểu nhân nguyện ý cùng đại tiên ra ngoài thấy chút việc đời.
Lão ba ba do dự một hồi lâu, cuối cùng hạ quyết định.
– Rất tốt, đều chuẩn bị một chút đi, ngày mai khởi hành.
Gặp lão ba ba làm quyết định, Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói ra.
Hưng phấn nhất không ai qua được Long Kinh Tiên, Long Kinh Tiên cao hứng nói:
– Chúng ta muốn đi đâu đây? Tốt nhất đi địa phương hung hiểm một chút chơi đùa.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Đến đó ngươi sẽ biết, tuyệt đối là một địa phương chơi vui.
Sơn phong nguy nga, cổ tùng như Cầu Long, thác nước ba ngàn thước, trân cầm bay lượn, Thụy Thú vui mừng, ở chỗ này lộ ra đặc biệt yên tĩnh cùng tường hòa.
Ở trên ngọn núi, có hai người ngồi xuống, hai cái đều là người trẻ tuổi, thời điểm bọn hắn ngồi xuống nơi này, thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang, ở dưới phong thái vô thượng của hai người, vạn vật cũng vì đó ảm đạm.
Hai người ngồi đó, chính là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy Thạch Dược giới, có thể nói, hai người bọn họ có thể làm cho vô số người đương thời vì đó chú mục. Hai người bọn họ ngồi xuống ở đây, có khí thế bát phương kinh động.
Kim Ô Thái tử, Diệp Khuynh Thành, hai người gặp nhau ở phía trên danh sơn, vui vẻ nâng ly, nâng cốc ngôn hoan.
Kim Ô Thái tử, cả người kim quang lóng lánh, tựa như trong cơ thể của hắn có một vòng Kim Dương từ từ bay lên. Làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng. Kim Ô Thái tử có một đầu tóc như hoàng kim tạo thành, một đầu tóc vàng này kim quang lóng lánh.
Kim Ô Thái tử có một đôi mắt sắc bén vô cùng, một khi có con mồi bị hắn để mắt tới, chỉ có một con đường chết.
Cả người Kim Ô Thái tử thoạt nhìn uy nghiêm ngạo khí, giống như là thái dương chi thần, cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng, có xu thế đoạt nhân sinh tử.
Diệp Khuynh Thành cũng như nhau khó lường, cả người hắn tản ra quang huy chúng thần, hắn ngồi ở chỗ nào, liền tựa như có chư hiền nương theo, chúng thần gia trì.
Diệp Khuynh Thành ngồi ở chỗ nào, coi như hắn không giận, vạn vực cũng vì thế mà thay đổi, bát phương đều kinh, tựa hồ, bất luận hắn ngồi ở nơi nào, bất luận ở nơi nào, tựa hồ, hắn mãi mãi cũng là tiêu điểm chú ý của ánh mắt mọi người, bất luận lúc nào, hắn mãi mãi cũng là để cho người ta chú mục như vậy.
Diệp Khuynh Thành hắn bất luận là ngồi ở chỗ nào, bất luận là ở dạng địa phương gì. Đều có một loại vận luật mười phần cân đối, khiến người ta cảm thấy nhất cử nhất động của hắn, giống như là cùng thiên địa hòa làm một thể, cùng đại đạo cộng minh.
Diệp Khuynh Thành có một đôi con mắt cơ trí, tựa như hắn có thể nhìn thấu hết thảy, tựa hồ hắn có thể tìm hiểu vạn vật, giống như không có đồ vật gì có thể dấu diếm được đôi mắt của hắn.
– Ta vừa xuất quan, Diệp huynh liền đến cùng ta nâng cốc ngôn hoan, một phần tình nghĩa này, vô cùng cảm kích.
Kim Ô Thái tử vì Diệp Khuynh Thành rót một ly rượu ngon, vừa cười vừa nói.
Diệp Khuynh Thành nở nụ cười, thời điểm hắn cười một tiếng, tựa như là đại địa hồi xuân, một loại tiêu thoát, một loại tự tại, hắn cười nói ra:
– Huynh đệ ta và ngươi còn nói như vậy, vậy liền đem ta làm ngoại nhân. Lần này ta đến Thú Vực, cũng là dính một chút hỉ khí của huynh đệ. Lần này huynh đệ ngươi bế quan, vậy mà có thể vượt qua chỗ thiếu hụt của Kim Xà Tiên Đế Đế thuật cùng Kim Ô tộc trấn tộc chi thuật của ngươi, đây đã là thành tựu không tầm thường, không thua gì mở ra một đầu vô thượng đại đạo.
– Huynh đệ thành tựu như thế, chính là thế hệ trẻ tuổi không ai bằng, thật sự là đáng mừng.
Diệp Khuynh Thành bưng lên ly rượu, cười nói ra:
– Huynh đệ lấy được thành tựu như thế, mời ngươi một ly.
– Luận thành tựu, vậy liền không bằng Diệp huynh.
Kim Ô Thái tử nở nụ cười, cùng Diệp Khuynh Thành uống một hơi cạn sạch.
Hai người nhìn nhau, không khỏi cười lên ha hả, có phóng khoáng nói không hết, hai người đều là thiên tài đương thời không ai bằng, có giao tình như thế, không biết để bao nhiêu người hâm mộ.
– Nói đến, ta vẫn là hâm mộ Kim Ô huynh ngươi nha.
Diệp Khuynh Thành cười nói ra:
– Kim Ô huynh không chỉ là vang danh thiên hạ, trong tông môn kính yêu ủng hộ, càng là có Diệu Thiền tiên tử dạng thiên tài này phụ tá, cái này có thể nói là quần anh tụ hội.
Nghe được Diệp Khuynh Thành nói, Kim Ô Thái tử thần thái trệ một cái, nhưng mà, hắn y nguyên cười to nói:
– Diệp huynh chớ cười ta, luận nhân tài, có ai có thể so sánh được Diệp huynh ngươi đây? Diệp huynh thủ hạ chính là nhân tài đông đúc, không ai bằng.
Mỗi lần nâng lên Diệu Thiền, trong nội tâm Kim Ô Thái tử đều không thoải mái, chính hắn cũng không muốn đi nâng Diệu Thiền. Mặc dù nói, ngoại nhân đều biết, Kim Ô Thái tử hắn chính là Đề Thiên Cốc đệ nhất thiên tài. Thử nghĩ một cái, làm truyền nhân một môn song đế hắn là uy phong bực nào, đoạt mắt chú mục bực nào, để cho người ta hâm mộ bực nào.
Nhưng mà, trên thực tế chân chính đệ nhất thiên tài của Đề Thiên Cốc cũng không phải là Kim Ô Thái tử hắn, mà là Diệu Thiền!
Kim Ô Thái tử cùng Diệu Thiền từ nhỏ là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ tình cảm kỳ thật rất tốt, khi còn bé Kim Ô Thái tử cũng rất kính yêu Diệu Thiền làm sư tỷ.
Nhưng mà, hiện tại Kim Ô Thái tử cùng Diệu Thiền quan hệ rất vi diệu, mặc dù Diệu Thiền là toàn lực ủng hộ Kim Ô Thái tử, nhưng mà, trong nội tâm Kim Ô Thái tử luôn luôn rất mâu thuẫn.
Hắn cái Đề Thiên Cốc đệ nhất thiên tài này có chút danh phù kỳ thực, coi như người khác không biết, nhưng chính trong nội tâm hắn rõ ràng. Mặc dù nói Diệu Thiền hết sức vui vẻ ẩn vào phía sau màn, bằng tâm mà nói, Kim Ô Thái tử cũng không phải là thật muốn cùng Diệu Thiền tranh giành thứ nhất, tóm lại, trong lòng của hắn không phải rất dễ chịu.
Vả lại, năm đó thời điểm Đề Thiên Cốc tuyển truyền nhân, Diệu Thiền làm ra hi sinh. Mặc dù nói, Kim Ô tộc bọn hắn ở Đề Thiên Cốc có địa vị vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói, Kim Ô tộc ở Đề Thiên Cốc có được thực lực chi phối vận mệnh của Đề Thiên Cốc.
Nhưng mà, lúc ấy thời điểm tuyển truyền nhân, Diệu Thiền tiếng hô rất cao, trừ lão tổ Kim Ô tộc bọn hắn ra, các lão tổ khác của Đề Thiên Cốc đều xem trọng Diệu Thiền, Diệu Thiền trí dũng song toàn, tài mạo gồm thâu, hoàn toàn có thể siêu việt Kim Ô Thái tử.
Bất quá, cuối cùng Diệu Thiền vì Kim Ô Thái tử, thối lui ra khỏi tranh đoạt vị trí truyền nhân, cái này khiến Kim Ô Thái tử thuận lợi làm truyền nhân Đề Thiên Cốc.
Kể từ đó, cái này để trong nội tâm Kim Ô Thái tử thấy có một loại cảm giác không nói được, tựa hồ là hắn thua thiệt Diệu Thiền.
Chương 1234: Thiên Vực phế tích (1)
Ở chư lão Đề Thiên Cốc xem ra, Kim Ô Thái tử là thua thiệt Diệu Thiền, mặc dù nói, Diệu Thiền không có nói qua muốn gả cho Kim Ô Thái tử, nhưng, tâm tư của Diệu Thiền, chư lão Đề Thiên Cốc đều biết.
Cứ như vậy, vấn đề liền đến, Diệu Thiền làm ra sinh hi lớn như vậy, nếu như Kim Ô Thái tử không cưới Diệu Thiền, cái này tựa hồ là có lỗi với Diệu Thiền.
Điểm này, liền để trong nội tâm Kim Ô Thái tử đặc biệt không thoải mái! Dù hắn biết Diệu Thiền vì hắn làm rất nhiều chuyện, rời khỏi tranh đoạt truyền nhân, vì hắn quản lý Đề Thiên Cốc, vì hắn bày mưu tính kế, nhưng mà, trong nội tâm Kim Ô Thái tử vẫn là mười phần không thoải mái.
Đối với Kim Ô Thái tử, trong lòng của hắn rất không muốn nhắc tới Diệu Thiền, thậm chí là né tránh Diệu Thiền.
Cho nên, hiện tại Diệp Khuynh Thành vừa nhắc tới Diệu Thiền, dù Kim Ô Thái tử y nguyên nâng cốc ngôn hoan, nhưng trong nội tâm không khỏi có chút không thoải mái, may mắn, Diệp Khuynh Thành cũng không có nói Diệu Thiền nhiều, hai người ăn uống linh đình, tận tán phiếm nam hải bắc.
– Nghe nói Tiễn gia thiên kim cũng tới Thú Vực.
Sau mấy chén rượu ngon vào trong bụng, Diệp Khuynh Thành vừa cười vừa nói.
– Có chỗ nghe thấy, nghe đồn nàng đi cùng với Lý Thất Dạ!
Nói tới việc này, ánh mắt Kim Ô Thái tử phát lạnh, nói ra.
Mặc dù Diệu Thiền đối với Kim Ô Thái tử là một lòng say mê, nhưng mà, Kim Ô Thái tử lại càng muốn trốn tránh Diệu Thiền, kể từ đó, hắn thích Tiễn Vô Song cao ngạo như Phượng Hoàng.
Diệp Khuynh Thành cười lắc đầu, nói ra:
– Tiễn Vô Song là tính tình tiểu hài tử, biết người không rõ, chỉ bất quá nhất thời bị Lý Thất Dạ mê hoặc mà thôi. Kim Ô huynh yên tâm đi, chỉ cần thời gian lâu, Tiễn Vô Song sẽ rõ ràng, người như Lý Thất Dạ, đó là căn bản không xứng với nàng, chỉ có thiên tài như Kim Ô huynh mới là nơi trở về của nàng.
Mặc dù Diệp Khuynh Thành nói như vậy là đang an ủi Kim Ô Thái tử, nhưng mà, trong nội tâm Kim Ô Thái tử nghe rất khó chịu, Tiễn Vô Song cho tới nay đều là cao ngạo vô cùng, năm đó hắn vì truy cầu Tiễn Vô Song, là ở Dược Vực dừng lại thật lâu, vì lấy niềm vui của Tiễn Vô Song, có thể nói là sử xuất tất cả vốn liếng, nhưng mà, Tiễn Vô Song đối với hắn vẫn luôn là rất lãnh đạm.
Hiện tại Tiễn Vô Song vậy mà cùng Lý Thất Dạ đi chung một khối, có thể làm cho trong lòng của hắn dễ chịu sao? Cho nên, Diệp Khuynh Thành càng an ủi hắn, trong lòng của hắn liền càng không thoải mái, giống như Tiễn Vô Song cùng Lý Thất Dạ song túc song phi đã thành sự thật.
– Hừ, Lý Thất Dạ một cái vô tri tiểu nhi cũng dám xưng hung nhân, không biết tự lượng sức mình.
Đầu tiên là nói Diệu Thiền, trong nội tâm Kim Ô Thái tử không thoải mái. Hiện tại bàn lại Tiễn Vô Song, cái này khiến trong nội tâm Kim Ô Thái tử càng không phải tư vị. Mấy chén rượu ngon vào trong bụng, Kim Ô Thái tử không khỏi có chút ép không được hỏa khí trong nội tâm.
– Kim Ô huynh chính là thiên tài chảy xuôi theo huyết thống Yêu Thần, cao quý vô song, chỉ là một Lý Thất Dạ đáng là gì.
Diệp Khuynh Thành cười nói ra:
– Chuyện như vậy, Kim Ô huynh cũng không cần để ở trong lòng, nữ hài tử không khỏi sẽ có thời điểm phạm hồ đồ, chờ nàng tỉnh táo lại, mới biết được ai mới là nơi trở về của mình. . .
– . . . Kim Ô huynh ưu tú vô cùng, chỉ cần có kiên nhẫn, tương lai thời điểm đạp vào Thiên Đạo, uy hiếp Cửu Giới, chỉ là một Lý Thất Dạ, cái kia chính là ảm đạm phai mờ, Tiễn Vô Song cũng sẽ vì thần tư vô địch của Kim Ô huynh mà khuynh đảo, tự về Kim Ô huynh ôm ấp.
Diệp Khuynh Thành an ủi Kim Ô Thái tử nói.
– Diệp huynh, ngươi xem trọng Lý Thất Dạ, chỉ bằng một cái Lý Thất Dạ, cần gì đợi tương lai. Liền là hôm nay, ta liền có thể hảo hảo giáo huấn hắn một chút.
Lúc này, Kim Ô Thái tử rượu vào khí ra, ngạo nghễ cười lạnh nói.
Diệp Khuynh Thành nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Kim Ô huynh, thực sự không phải là nói ta đối với ngươi không có lòng tin, Kim Ô huynh nhu hợp sở trường hai nhà, đương thời không ai bằng. Nhưng mà, Lý Thất Dạ này, quỷ kế đa đoan, âm mưu vô số, Kim Ô huynh đi gặp Lý Thất Dạ, chỉ sợ sẽ trúng bẫy của hắn.
– Diệp huynh yên tâm, ta cũng chỉ là gặp Lý Thất Dạ một chút mà thôi, cũng không phải giết chóc thiên hạ gì, cũng không phải nói khai chiến, âm mưu bẫy rập gì, cái kia thực là quá mức cẩn thận.
Kim Ô Thái tử vừa cười vừa nói.
– Cũng không phải nói như vậy.
Diệp Khuynh Thành khuyên nói:
– Nên có tâm phòng bị người, cẩn thận một chút luôn luôn tốt hơn. Bằng vào ý kiến của ta, Kim Ô huynh nên để cho Diệu Thiền tiên tử cùng ngươi đi, có Diệu Thiền tiên tử, coi như Lý Thất Dạ muốn dùng thủ đoạn gì, đó cũng là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
– Diệp huynh lời ấy nói quá rồi.
Kim Ô Thái tử cười khoát tay nói:
– Nếu như ta thực tình muốn bãi bình Lý Thất Dạ, cần gì Diệu Thiền sư tỷ ta tương trợ, một mình ta có thể hoàn thành.
– Đã như vậy, chúng ta không nói việc này, đến, đến, đến, uống rượu.
Diệp Khuynh Thành cười lắc đầu, sau đó châm rượu cho Kim Ô Thái tử.
Diệp Khuynh Thành cùng Kim Ô Thái tử nâng ly, uống đến cuối cùng, Kim Ô Thái tử mang theo vài phần chếnh choáng cáo từ rời đi.
Nhìn qua bóng lưng Kim Ô Thái tử đi xa, Diệp Khuynh Thành lộ ra nụ cười nhàn nhạt, phân phó tâm phúc bên người nói:
– Để Phi Vân Tôn Giả lưu ý thêm động tĩnh của Đề Thiên Cốc, thời điểm Kim Ô Thái tử đi tìm Lý Thất Dạ, nếu có cơ hội, để Phi Vân Tôn Giả châm lửa thổi gió.
Tâm phúc ưng thuận một tiếng, đem việc này truyền đạt xuống dưới, sau đó không khỏi hỏi:
– Công tử, Kim Ô Thái tử có Diệu Thiền bày mưu tính kế, chỉ sợ hắn sẽ không lỗ mãng đi gây sự với Lý Thất Dạ.
– Điểm này ngươi khỏi lo, nếu như Kim Ô hắn muốn tìm Lý Thất Dạ phiền toái, hắn tuyệt đối sẽ không cùng Diệu Thiền thương lượng.
Diệp Khuynh Thành nhàn nhạt cười nói:
– Tâm tư của hắn ta còn có thể không rõ ràng sao? Càng là nói Diệu Thiền, hắn liền càng không muốn đi cùng Diệu Thiền thương lượng!
Diệp Khuynh Thành chính là muốn khu sói nuốt hổ, đối với hắn mà nói, Kim Ô Thái tử là một cửa đột phá. Mà trong nội tâm Diệp Khuynh Thành biết, Diệu Thiền trí dũng song toàn, nếu có nàng bày mưu tính kế, bất luận là Đề Thiên Cốc, hay là Kim Ô Thái tử, cũng khó trở thành pháo hôi của hắn.
Cho nên, hắn liền cố ý để Kim Ô Thái tử thoát khỏi Diệu Thiền, Kim Ô Thái tử đối với Diệu Thiền càng mâu thuẫn, với hắn mà nói lại càng tốt.
Tại Thú Vực, có một vùng phế tích, mảnh phế tích này so với một cái đại quốc còn muốn khổng lồ, mảnh phế tích này rộng lớn vô biên, chỉ một mảnh phế tích này liền giống như là tự thành thiên địa.
Ở chỗ này, không chỉ có tàn tường đoạn bích, càng có thật nhiều sơn nhạc bị đánh nát, có giang hà bị nấu cạn, có đại địa bị xé nứt, có hư không bị đánh nát, lưu lại lỗ đen vĩnh hằng khó mà ma diệt. . .
Chương 1235: Thiên Vực phế tích (2)
Nơi này không chỉ là một vùng phế tích, nơi này cũng là một hiểm địa, ở chỗ này, có nhiều chỗ là thời không bị đánh nát, không cẩn thận bước vào chỗ như vậy, sẽ trong nháy mắt bị lực lượng vô cùng cường đại phá tan thành từng mảnh.
Bất kỳ tu sĩ nào nhìn thấy một màn trước mắt, đều sẽ biết, nơi này đã từng phát sinh đại chiến kinh thế vô song, xé rách hư không, vỡ nát vạn vực, hủy diệt hết thảy pháp tắc.
– Cái này, cái này, đây là Thiên Vực phế tích.
Khi Lý Thất Dạ mang theo mọi người đi tới mảnh phế tích rộng lớn vô cùng này, Tứ Nhãn Long Kê cũng không khỏi giật nảy cả mình, nói ra.
– Không sai, chúng ta chính là muốn tới Thiên Vực phế tích.
Lý Thất Dạ cười cười, sau đó nhìn mảnh phế tích rộng lớn vô cùng trước mắt này, trong nội tâm không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, năm đó, nơi này chính là máu nhuộm thiên địa.
– Thiên Vực phế tích, ta biết nơi này.
Long Kinh Tiên không khỏi ngạc nhiên nói:
– Nghe nói Thiên Vực phế tích đã từng là cương thổ của Thần Thú Thiên Vực, về sau chọc tới Hồng Thiên Nữ Đế, Hồng Thiên Nữ Đế thống lĩnh trăm vạn đại quân, đồ diệt Thần Thú Thiên Vực. Nghe đồn nói, Thần Thú Thiên Vực đã từng là một mảnh đại lục di động ở bên ngoài bầu trời, cuối cùng lại bị Hồng Thiên Nữ Đế ngạnh sinh từ trên bầu trời lôi xuống. . .
Long Kinh Tiên nói lên đại chiến năm đó, nàng cũng không khỏi hứng thú dạt dào, chậm rãi nói.
– Nào chỉ là dạng này, một trận chiến năm đó, là máu chảy thành sông, thi cốt như núi, Thần Thú Thiên Vực xưng bá Thạch Dược giới vô số năm tháng trong vòng một đêm bị đồ diệt, toàn bộ Thạch Dược giới đều nơm nớp lo sợ, không còn dám hỏi thế sự.
Nói đến cố sự này, trong nội tâm Tứ Nhãn Long Kê cũng không khỏi run rẩy, cố sự này hắn từ nhỏ liền nghe trưởng lão trong tộc nói qua.
– Long Kê tộc các ngươi biết tiến thối, cho nên có thể trốn qua một kiếp.
Lý Thất Dạ cười một tiếng nói.
Nâng lên chuyện này, Tứ Nhãn Long Kê cũng không khỏi trong nội tâm phát lạnh, cười khan một tiếng, nói ra:
– Đại gia nói đùa, trên thực tế, ở trước khi trận chiến này còn chưa có xảy ra, Long Kê tộc chúng ta đã sớm cùng Thần Thú Thiên Vực phân rõ giới tuyến. Mặc dù nói, Long Kê tộc chúng ta danh xưng là xuất từ Thần Thú Thiên Vực, nhưng, trên thực tế, Long Kê tộc chúng ta cùng Thần Thú Thiên Vực quan hệ rất xa, có thể nói mười con trâu cũng kéo vào không đến.
– Bất quá, tổ tiên Long Kê tộc các ngươi là xuất thân từ Long Kê tộc, Thần Thú Thiên Vực danh xưng chính là chỗ cư ngụ của Thần thú, có Chân Long, có Thần Hoàng, Long Kê tộc các ngươi là chảy xuôi theo huyết thống Chân Long.
Tiễn Vô Song lạnh lùng nhìn Tứ Nhãn Long Kê một chút nói ra.
– Không, không, không, Tiễn cô nương, cái trò đùa này không thể loạn mở.
Tứ Nhãn Long Kê bị dọa đến kêu to một tiếng, lập tức nói ra:
– Đó là sự tình cực kỳ lâu xa, mặc dù nói, tổ tiên Long Kê tộc chúng ta là xuất từ Thần thú mở vực, nhưng mà, đó là sự tình ở thời đại Hoang Mãng, ở rất lâu trước đó, Thần Thú Thiên Vực cũng đã không nhận bàng chi như Long Kê tộc chúng ta.
– Đều là chuyện quá khứ, chuyện cũ lắm rồi.
Tứ Nhãn Long Kê bộ dáng khẩn trương, để Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Tứ Nhãn Long Kê vội phụ họa nói:
– Đại gia nói không sai, đây đều là chuyện quá khứ, Thần Thú Thiên Vực đã sớm thành lịch sử.
– Nha, ngươi không phải rất hung hăng càn quấy sao? Ngươi đây là sợ cái gì?
Long Kinh Tiên lạnh lùng xem xét Tứ Nhãn Long Kê một chút, nói ra.
– Tiểu tổ tông của ta, không thể nói lung tung được.
Tứ Nhãn Long Kê bị dọa đến nhảy dựng lên, hắn nhìn chung quanh một cái, sắc mặt đại biến, hạ giọng nói ra:
– Chuyện này không thể nói lung tung, phía sau chuyện này là liên quan đến tấm màn đen kinh thiên, ai cũng không dám đi nói nhiều chuyện chuyện này.
– Tấm màn đen như thế nào a?
Ở trong mọi người kiến thức ít nhất liền là lão ba ba, nhìn thấy Tứ Nhãn Long Kê cho tới nay đều là ngưu khí hống hống cũng khẩn trương thành cái dạng này, hắn cũng kỳ quái nói.
– Chuyện này ta ngược lại nghe nói qua.
So với Tứ Nhãn Long Kê thần thái kinh hãi, Long Kinh Tiên ngược lại không sợ hãi, nàng nói ra:
– Truyền thuyết năm đó diệt đi Thần Thú Thiên Vực không chỉ có Hồng Thiên Nữ Đế đơn giản như vậy, truyền thuyết, phía sau có một cái hắc thủ, cái hắc thủ này giết sạch Thần Thú Thiên Vực, thậm chí có đồn đại nói, cái hắc thủ này ở trăm ngàn vạn năm đến nay vẫn luôn đang chi phối lấy thế cục Cửu Giới.
– Hư, hư, hư, tiểu tổ tông, chuyện này là cấm kỵ a, không thể nói lung tung, không cẩn thận, sẽ đưa tới ngập đầu họa, truyền thừa cường đại hơn nữa, tồn tại cường đại hơn nữa, cũng sẽ chết thảm.
Tứ Nhãn Long Kê lập tức bị dọa cho phát sợ, vội thấp giọng nói ra.
– Thôi đi, tiểu quỷ nhát gan.
Long Kinh Tiên liếc Tứ Nhãn Long Kê một chút, nói ra:
– Ta mới không tin cái gì cấm kỵ đây này, ở chỗ này có người khác sao, coi như chúng ta nói chuyện cấm, cũng như nhau không có ai biết.
– Chuyện không liên quan đến ta.
Tứ Nhãn Long Kê lập tức rụt đầu một cái, nói với Lý Thất Dạ:
– Đại gia, đây chính là vị tiểu tổ tông này nói, ta không có nói gì, đại gia ngươi nói có đúng hay không?
Lý Thất Dạ không khỏi cười một tiếng, Tứ Nhãn Long Kê cũng không biết sự tình chân chính, có một số việc hắn chỉ là suy đoán mà thôi.
Mặc dù Lão ba ba sống thật lâu, nhưng mà, hắn tuyệt đại đa số thời gian là núp ở đáy Lưu Sa Hà, có rất nhiều bí văn dật sự hắn là không biết.
Nhìn thấy Tứ Nhãn Long Kê bộ dáng kính úy, lão ba ba cũng không khỏi tò mò nói:
– Hắc thủ phía sau màn trong truyền thuyết kia rất cường đại sao? So với Tiên Đế như thế nào?
– Khó mà nói.truyện Kiếm Hiệp
Nói tới cấm kỵ trong truyền thuyết, coi như Tiễn Vô Song từ trước đến nay cao ngạo vô cùng cũng không khỏi thần thái ngưng trọng, nói ra:
– Truyền thuyết hắc thủ phía sau màn này cho tới nay là thập phần thần bí, có người nói hắn là người, có người nói hắn là yêu, cũng có nói hắn không phải người không phải yêu! Thế gian không có ai biết hắn cụ thể cường đại cỡ nào, trăm ngàn vạn năm đến nay, hắn vẫn luôn là một điều bí ẩn!
– Hừ, ta cũng không tin hắn thật sự cường đại như vậy.
Long Kinh Tiên hừ lạnh một tiếng, có chút khiêu khích nói ra.
Mà Tiễn Vô Song lạnh lùng lườm nàng một chút, cười lạnh nói:
– Nếu như hắn không cường đại, Ngự Thú thành các ngươi liền sẽ trốn tránh không xuất thế sao, Thần Thú Thiên Vực bị diệt lâu như vậy, Ngự Thú thành các ngươi không dám xuất thế, nói trắng ra là không phải sợ hắn sao?
– Nha, nói như Tiễn gia ngươi liền không sợ cái hắc thủ kia vậy, Tiễn gia các ngươi lợi hại như vậy, làm sao không nghe nói đi khiêu chiến cái hắc thủ kia.
Long Kinh Tiên lập tức phản kích nói.
Tiễn Vô Song nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói ra:
– Tiễn gia chúng ta có gì phải sợ, năm đó đại chiến bao vây tiêu diệt không có sự tình gì của Tiễn gia chúng ta, coi như là hắc thủ phía sau màn vẫn còn, Tiễn gia chúng ta cùng hắn cũng không có ân oán gì.