Đế Bá Audio Podcast
Tập 24 [Chương 116 đến Chương 120]
❮ sautiếp ❯Chương 116: Vô Cấu Tiên thể (2)
Lý Sương Nhan đương nhiên không biết, Lý Thất Dạ ở trên《 Thể Thư 》là bỏ ra vô số tuế nguyệt, hắn phỏng đoán Thể Thư, tìm hiểu Thể Thư, đó là bỏ ra hàng ngàn vạn năm, ở trong quá trình phỏng đoán, hắn là thu nạp các loại tinh hoa của Tiên Đế, Nhân tộc tiên hiền, cái này dĩ nhiên không phải Lý Sương Nhan loại thiếu nữ thiên tài này có thể sánh được.
– Thể thuật ta đã giảng giải cho ngươi, còn chân chính lĩnh ngộ bao nhiêu, vẫn là phải do ngươi tu hành, nếu như vậy ngươi còn không thể tu thành Vô Cấu thể, chỉ có thể nói, ngươi chính là ngu ngốc nhất thế gian, cũng là ta nhìn lầm người.
Sau khi truyền thụ xong, Lý Thất Dạ nói với Lý Sương Nhan.
– Thể thuật này, cùng ta tu luyện Ngọc Thanh Thánh Tâm thuật, ở thời điểm tu luyện thể phách, có thiếu hụt không?
Lý Sương Nhan qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, không khỏi hỏi.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Nếu như ta truyền ra thể thuật còn có thể xuất hiện nối tiếp có vấn đề, như vậy, thế gian cũng tìm không được thể thuật hoàn mỹ nữa! Thể thuật này hoàn toàn có thể dung hợp Ngọc Thanh Thánh Tâm thuật mà ngươi tu luyện, cái thể thuật này là Thủy tổ thể thuật tối chung cực nhất của Vô Cấu thể!
Lý Thất Dạ nói như vậy, trong nội tâm Lý Sương Nhan chấn động, đây là tương đương thừa nhận một sự kiện, khiến Lý Nhan Sương bất khả tư nghị nhìn Lý Thất Dạ, nàng do dự trong chốc lát, cuối cùng nói ra:
– Cái thể thuật này. . .
– Không sai, cái thể thuật này chính là xuất từ Thể Thư.
Lý Thất Dạ cắt ngang nàng phỏng đoán, nhìn ánh mắt của nàng, nói ra:
– Nhưng, cái này chỉ một mình ngươi biết, hiểu chưa?
Lý Sương Nhan nhẹ nhàng gật đầu, nàng vẫn là cảm thấy bất khả tư nghị, nhìn Lý Thất Dạ, nói ra:
– Nhưng, ta, ta nghe nói 《 Thể Thư 》 đã sớm không xuất thế trên trăm vạn năm! Thậm chí chưa từng nghe nói có người từng chiếm được Thiên Thư!
Cửu Đại Thiên Thư, Cửu Đại Thiên Bảo, là tồn tại tối chung cực của thế gian, đối với tu sĩ mà nói, không còn có đồ vật so với Cửu Đại Thiên Thư, Cửu Đại Thiên Bảo trân quý.
Nhưng mà, vạn cổ đến nay, chưa từng nghe nói qua có người chiếm được một quyển trong Cửu Đại Thiên Thư, từng chiếm được một bảo trong Cửu Đại Thiên Bảo!
Cửu Đại Thiên Thư cũng tốt, Cửu Đại Thiên Bảo cũng được, đều chưa từng lộ mặt qua trên thế gian, cho nên, vạn cổ đến nay, tất cả tu sĩ đều cho rằng, Cửu Đại Thiên Thư, Cửu Đại Thiên Bảo chẳng qua là một số người bịa đặt, thế gian căn bản không tồn tại loại vật này.
– Cái này có gì kỳ quái.
Lý Thất Dạ ung dung thích ý cười nói ra:
– Sau Thác Hoang thời đại, 《 Thể Thư 》 liền rốt cuộc không hiện ra nhân gian!
Từ khi hắn đạt được 《 Thể Thư 》, liền bị hắn trân tàng, vạn cổ đến nay, người thực sự được gặp 《 Thể Thư 》, đó là lác đác không có mấy.
Lý Sương Nhan nhìn Lý Thất Dạ, cuối cùng, nàng cũng không biết nói thế nào mới tốt, nói thật ra, nếu như không phải Lý Thất Dạ truyền cho nàng Vô Cấu thể, nếu như Lý Thất Dạ không chính miệng nói hắn chấp chưởng lấy 《 Thể Thư 》 tiên thuật, nàng cũng sẽ không tin tưởng, một tiểu nam nhân mười bốn tuổi, chưởng quản Thể Thư tiên thuật? Chỉ sợ tất cả mọi người thế gian cho rằng hắn là khoác lác.
– Còn có vấn đề gì không?
Cuối cùng, Lý Thất Dạ nói.
Lý Sương Nhan do dự một chút, cuối cùng nói ra:
– Thọ pháp cùng mệnh công của ta, còn có chỗ tì vết hay không?
Nàng làm thiên tài, hướng một tiểu nam nhân so với nàng còn nhỏ thỉnh giáo, nếu người khác nhìn thấy, đó là chuyện bất khả tư nghị.
Trên thực tế, Lý Sương Nhan gặp Lý Thất Dạ chỉ điểm đám người Nam Hoài Nhân, nàng cũng không khỏi vì đó tâm động, nàng cũng từng muốn hướng Lý Thất thỉnh cầu, nhưng mà nàng tâm cao khí ngạo, trong nội tâm luôn có chút kéo không xuống cái kiêu ngạo này, hiện tại nàng lấy Chân Mệnh thề, đây là kéo gần lại khoảng cách giữa nàng cùng Lý Thất Dạ, cho nên, nàng mới mở miệng thỉnh giáo.
Lý Thất Dạ nhìn nàng một cái, nói ra:
– Luận mệnh công, ngươi tu luyện Phượng Phụ Công đã không có bắt bẻ gì, công pháp này là Thủy tổ các ngươi truyền thừa cho, nhưng mà, lại không phải Thủy tổ của Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi sáng tạo. Đừng bao giờ chỉ một mực suy nghĩ ở Đế thuật, trên thực tế, có đôi khi Đế thuật cũng không phải lựa chọn hoàn mỹ nhất. . .
– Phượng Phụ Công là Thủy tổ các ngươi có được từ truyền thừa cổ xưa, là tiên hiền của Yêu tộc sáng tạo, lai lịch cực kỳ nguyên uyên, nó khởi nguyên từ thời đại Hoang Mãng, hoàn thiện ở thời đại Thác Mãng, trên thực tế, tại thời đại Thác Mãng, Yêu tộc xuất hiện cự phách khó lường, đều tham chiếu qua Phượng Phụ Công, nhưng không thể hoàn thiện nó. Thẳng đến về sau, Thủy tổ của các ngươi nhân duyên tế hội, mới được đến Phượng Phụ Công hoàn chỉnh.
Nói lên chuyện này, Lý Thất Dạ có thể nói là nói liên tục, chuyện này, ngoại trừ Cửu Thánh Đại Hiền đã tạ thế ra, thì không có người so với hắn rõ ràng. Năm đó, thời điểm Cửu Thánh Đại Hiền tự xưng Cửu Thánh Thiên Yêu, thật ra chúng là không môn không phái, nói trắng ra là, đời trước của Cửu Thánh Đại Hiền là một con gà rừng, về sau hắn bởi vì cơ duyên lấy được Phượng Phụ Công, cuối cùng, để hắn tu luyện thành Đại Hiền không ai bì nổi, đã từng quét ngang nhất thời, có thể nói Đại Hiền đỉnh phong nhất!
Lý Thất Dạ nói ra:
– Về phần ngươi tu luyện thọ pháp Hộc Vân Pháp, mặc dù không thể nói là thọ pháp đỉnh phong nhất thế gian, cùng thọ pháp Tiên Đế cấp so sánh, đích thật là có chút khoảng cách. Nhưng mà, ngươi tu Phượng Phụ Công, nhất định là tuyển Hộc Vân Pháp, phương pháp này là Thủy tổ của các ngươi sáng tạo, cũng là bởi vì hắn tìm hiểu Phượng Phụ Công cả đời, mới sáng chế ra thọ pháp Hộc Vân Pháp thích hợp nhất, lấy phối hợp Phượng Phụ Công.
Nghe được Lý Thất Dạ đối với công pháp bổn môn êm tai giảng giải, Lý Sương Nhan cũng có điểm há hốc mồm, nàng là vì tu luyện hai môn công pháp này, mới chính thức biết lai lịch cùng tình huống của hai môn công pháp này, trên thực tế, liên quan tới hai môn công pháp này, chỉ sợ là đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn, cũng không nhất định có thể biết nhiều như thế, mà Lý Thất Dạ lại nói liên tục.
Khiến Lý Sương Nhan cũng không khỏi hoài nghi nói:
– Ngươi thật không phải là đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta?
Một đệ tử khác phái lại hiểu rõ công pháp cao nhất của Cửu Thánh Yêu Môn bọn hắn như vậy, cái này nói ra, chỉ sợ chư vị trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn cũng không tin.
Đối với Lý Sương Nhan nói như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi phì cười, cuối cùng nói ra:
– Công pháp cùng thọ pháp, đối với ngươi mà nói, đều không có vấn đề gì, kỳ thật ngươi thiếu chính là sát phạt hộ mệnh chi pháp, có điều, ngươi lấy Phượng Phụ Công cùng Hộc Vân Pháp trúc đạo cơ, công pháp sát phạt hộ mệnh, có cơ hội tùy thời đều có thể tu luyện.
Nói đến đây, hắn nhìn Lý Sương Nhan nói ra:
– Ta biết Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi có mấy môn đại sát thuật, có điều, không thích hợp ngươi, hơn nữa, ngươi rõ ràng đem ý nghĩ đặt ở trên trận pháp, khiến ngươi cũng vô pháp đem mấy môn đại sát thuật này tu luyện đến cảnh giới giết chóc huyết tẩy chân chính! Về phần trận pháp của Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi nha, không được tốt lắm.
Chương 117: Vô Cấu Tiên thể (3)
Lý Thất Dạ nói như vậy, để Lý Sương Nhan có chút không phục, Cửu Thánh Yêu Môn bọn hắn là có mấy môn đại trận thuật.
– Ngươi cũng không cần không phục.audio coi am
Lý Thất Dạ cười nói ra:
– Ta xem xét trận văn của ngươi liền biết cái gọi là đại trận thuật của Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi, chẳng qua là nhặt chút ít mành nhỏ của Trận Tổ mà thôi, các ngươi nhất định là lấy được một ít tàn quyển của Trận Tổ, có điều, mấy đại trận thuật của các ngươi, ngay cả một phần mười truyền thừa của Trận Tổ cũng không có đạt được.
Lý Thất Dạ nói như vậy, để Lý Sương Nhan có chút ỉu xìu, mấy đại trận thuật của Cửu Thánh Yêu Môn bọn hắn tại Đại Trung Vực cũng coi là nổi danh, nhưng mà, đã đến trong miệng Lý Thất Dạ, lại trở nên chưa đủ thành đạo. Nàng muốn phản bác Lý Thất Dạ, nhưng mà, Lý Thất Dạ lại một câu nói toạc ra lai lịch trận pháp của Cửu Thánh Yêu Môn bọn hắn, nàng liền trở nên vô lực phản bác.
– Ngươi tinh thông Phượng Phụ Công, không ở sát phạt, cho nên, ngươi yếu ở phạt mệnh diệt địch, điểm này, cùng thiên phú, thực lực của ngươi đích thật là có chút chênh lệch. Ngươi đã ưa thích trận thuật, chờ có cơ hội, ta tìm mấy môn đại sát trận cho ngươi, lúc này mới phù hợp khẩu vị của ngươi.
Lý Thất Dạ cuối cùng làm kết luận như vậy.
Lý Sương Nhan vốn muốn nói, nhưng lại dừng lại, Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn nàng, nói ra:
– Ta biết trong tay ngươi có một góc Đồ Tiên Đế Trận, nhưng mà, nghe ta một câu, ngươi cũng đừng đi sửa, ngươi đây là lãng phí thiên phú của ngươi! Một góc Đồ Tiên Đế Trận trong tay ngươi kia không trọn vẹn đến thảm, ngươi đem tinh lực đặt ở phương diện này, đó là lãng phí tâm huyết của ngươi. Ta thừa nhận ngươi là thiên tài, nhưng, ngươi muốn mượn một góc Đồ Tiên Đế Trận này liền có thể tìm hiểu huyền ảo chân chính, không khách khí mà nói, ngươi còn chưa đủ tư cách! Trước tiên đem tâm huyết tinh lực đặt ở trên tu luyện đạo cơ.
Lý Thất Dạ nói như vậy, để Lý Sương Nhan không khỏi hỏi:
– Đồ Tiên Đế Trận, còn truyền hậu thế sao?
Chưa phát giác ra, nàng đã đem tiểu nam nhân trước mắt coi thành tồn tại không gì không biết.
– Cái này sao. . .
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói ra, đem âm thanh kéo đến thật dài.
Gặp Lý Thất Dạ cố ý không nói, Lý Sương Nhan tức giận mắt trắng không còn chút máu, nói ra:
– Đừng ra vẻ thần bí, mau nói nghe một chút.
Lại chưa phát giác ra, nàng nói chuyện đã có chút giọng điệu nũng nịu, nàng một mực lạnh như băng sương, có thái độ như thế, đích thật là vô cùng khó được.
Lý Thất Dạ cuối cùng liếc mắt nhìn nàng, nói ra:
– Ngươi cũng đừng đem ý nghĩ đặt ở Đồ Tiên Đế Trận, coi như hiện tại ngươi có thể có được Đồ Tiên Đế Trận hoàn chỉnh, ngươi cũng không có thực lực đi tìm hiểu nó! Về phần Đồ Tiên Đế Trận hoàn chỉnh, về sau chắc chắn sẽ có cơ hội .
Nói đến đây, trong nội tâm Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Đồ Tiên Đế Trận, ký ức xa xôi bao nhiêu, nhớ lại không chịu nổi cỡ nào.
Gặp Lý Thất Dạ thần thái như vậy, Lý Sương Nhan cũng không dám hỏi nữa, mặc dù nàng không biết trong này có cái gì, nhưng mà, nàng ẩn ẩn đoán được, trong này có cố sự người khác không biết.
Đạt được Lý Thất Dạ truyền thụ, Lý Sương Nhan bắt đầu tu luyện Vô Cấu thể, thời điểm tu luyện vô thượng Tiên thể này, mới khiến Lý Sương Nhan chân chính lĩnh hội tới cái gì mới thật sự là Tiên thể chi thuật chung cực, cái gì mới là Tiên thể thuật vô thượng nhất! Khó trách Lý Thất Dạ đối với “Ngọc Thanh Thánh Tâm thuật” chẳng thèm ngó tới, “Ngọc Thanh Thánh Tâm thuật” hoàn toàn không cách nào cùng vô thượng Tiên thể thuật này so sánh!
Khiến Lý Sương Nhan vô cùng cảm xúc, chính như Lý Thất Dạ nói, truyền thụ nàng vô thượng Tiên thể chi thuật, vì nàng giảng giải huyền bí, nếu như nàng còn không thể tu luyện thành Vô Cấu thể, như vậy nàng thật là người ngu xuẩn nhất thế gian! Bây giờ đối với nàng mà nói, tu luyện thành Vô Cấu thể, đây chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi! Một khi tu luyện Tiên thể thuật, khiến Lý Sương Nhan đối với mình tu luyện thành Vô Cấu thể, đó là lòng tin mười phần!
Đồng thời, sau khi Lý Thất Dạ tiềm tu một tháng, liền gọi Nam Hoài Nhân tới nói:
– Chúng ta đi Cựu Chỉ, nhìn tình huống Cựu Chỉ một chút.
Nghe được Lý Thất Dạ phân phó, Nam Hoài Nhân lập tức tuân mệnh, nói ra:
– Sư phụ ta đã từng đi qua Cựu Chỉ vài chuyến, ta đi mời lão nhân gia ông ta dẫn đường.
Cái gọi là Cựu Chỉ, liền là chỉ Cựu Chỉ của Tẩy Nhan Cổ Phái. Trên thực tế, tổ địa tông thổ hiện tại của Tẩy Nhan Cổ Phái, cái kia bất quá là một góc của tổ địa tông thổ năm đó, một phần nhỏ mà thôi.
Năm đó tổ địa tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái là rộng đến mấy chục vạn dặm, về sau bởi vì dị biến, lại thêm Tẩy Nhan Cổ Phái suy sụp, lúc này mới khiến cho tổ địa tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái lùi bước cho tới mấy chục tòa chủ phong hôm nay.
Lý Thất Dạ muốn về Cựu Chỉ, mặc dù năm Đại trưởng lão không biết hắn muốn làm gì, nhưng đều nhất khẩu đồng ý.
Lý Thất Dạ tiến về Cựu Chỉ, ngoại trừ Mạc hộ pháp dẫn đường ra, còn có Nam Hoài Nhân tự nguyện làm chân chạy, Lý Sương Nhan cũng đi theo.
Tẩy Nhan Cổ Phái, mở đầu ở những năm đầu của thời đại Chư Đế, xây dựng ở trong tay Minh Nhân Tiên Đế, đế cơ có thể nói không thể lay động!
Từ Chư đế bắt đầu, Tẩy Nhan Cổ Phái xỏ xuyên qua đến nay, thời điểm xây dựng Tẩy Nhan cố quốc cường thịnh nhất, đã từng bao trùm khắp cả Đại Trung Vực, hiệu triệu toàn bộ Nhân Hoàng giới, có thể nghĩ Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng cường đại đến mức nào.
Trăm ngàn vạn năm qua đi, Tẩy Nhan Cổ Phái rốt cục xuống dốc suy yếu, không còn thực lực quét ngang thiên hạ, tung hoành Cửu Giới năm đó nữa. Mặc dù là như thế, tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái y nguyên còn tại.
Tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng cực kỳ rộng lớn, có người nói, thời điểm tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái rộng lớn nhất là trăm vạn dặm, sở kiến cổ điện lâu vũ ngàn vạn tòa, trong môn có được vô số đệ tử, hơn nữa môn hạ đệ tử, xa xa không chỉ đến từ Nhân Hoàng giới! Thậm chí Mị linh, Thiên Ma, Thạch nhân dạng chủng tộc thiên chi sủng nhi này cũng đã từng bái nhập bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái.
Tẩy Nhan Cổ Phái vinh quang là một đi không quay lại, cuối cùng, Tẩy Nhan Cổ Phái thậm chí là từ bỏ tông thổ rộng lớn, chỉ có thể co đầu rút cổ ở một góc tông thổ năm đó.
Đoàn người Lý Thất Dạ lên đường, Mạc hộ pháp một ngựa đi đầu, thay Lý Thất Dạ dẫn đường, bởi vì Mạc hộ pháp đã từng đi qua Cựu Chỉ nhiều lần, cho nên, hắn có thể tính là xe nhẹ chạy đường quen.
Hôm nay chủ phong của Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ có mấy chục, địa vực cũng chỉ rộng ngàn dặm mà thôi. Hôm nay quy mô của Tẩy Nhan Cổ Phái là xa xa không bằng trước.
Bọn người Lý Thất Dạ rời đi Tẩy Nhan Cổ Phái, một đường hướng Cựu Chỉ mà đi, lần đi Cựu Chỉ, chỉ thấy dãy núi phập phồng, núi cao sùng lĩnh tựa như Long Hổ chiếm giữ ở phía trên đại địa.
Chương 118: Tẩy Nhan Cựu Chỉ (1)
Tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái năm đó, có thể nói là sơn hà tốt đẹp, tựa như Tiên Thổ, nhưng mà, hôm nay Lý Thất Dạ tiến về, chứng kiến chi địa, lại không phải là như thế.
Càng hướng về phía Cựu Chỉ, chứng kiến càng là tàn lụi, chỉ thấy những nơi đi qua, chính là cây khô dây leo chết, núi trọc sông kiệt, chim bay tẩu thú hiếm thấy, một mảnh tĩnh mịch.
Một đường chứng kiến, chỉ thấy bên trong dãy núi thâm cốc, đều có cổ điện lâu vũ, nhưng đáng tiếc, những cổ điện lâu vũ này đã tàn phá không chịu nổi, thậm chí là sụp đổ thành đoạn tường tàn viên, cỏ khô tạp sinh, quang cảnh nhất phái tử khí.
Từ hoa văn trang sức tinh xảo của những đoạn tường tàn viên này có thể nhìn ra được năm đó nơi này là phồn vinh bực nào, năm đó nơi này là rầm rộ bực nào.
Vô số dãy núi phập phồng, cổ điện lâu vũ trùng trùng điệp điệp, nhưng mà, đã đến hôm nay, toàn bộ đều sụp đổ, cuối cùng hóa thành gạch bể tường đổ!
Hành tẩu ở phía trên đại địa thê lương, Mạc hộ pháp cũng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một loại buồn thảm, một loại bất đắc dĩ, gặp đại địa thê lương này, có thể nhìn ra được Tẩy Nhan Cổ Phái năm đó phồn hoa vô địch, nhưng đáng tiếc, hôm nay lại rơi xuống mức độ này.
Lý Thất Dạ yên lặng hành tẩu ở trên mảnh đại địa này, địa phương đã từng quen thuộc, đi đến hôm nay, lại hoàn toàn thay đổi. Nhưng mà, Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc không phải địa phương để Lý Thất Dạ động dung! Để Lý Thất Dạ trở nên động dung chính là hắn hành tẩu ở phía trên đại địa, hắn ẩn ẩn cảm nhận được tà khí dưới mặt đất!
Loại tà khí này, ở bên trong Quỷ Lâu, Lý Thất Dạ từng thấy qua, trên thực tế, đối với loại tà khí này, Lý Thất Dạ là rất quen thuộc, hắn biết lai lịch loại tà khí này, nhưng mà, hắn tưởng tượng không ra loại tà khí này sẽ làm sao xuất hiện một lần nữa.
Vùng đất này, đã từng tràn đầy truyền thuyết, năm đó Lý Thất Dạ hóa thành Âm Nha rõ ràng, Minh Nhân Tiên Đế cũng rõ ràng, vùng đất này, đích thật là thần bí, đích xác là thần kỳ, nhưng mà, cũng mai táng đáng sợ.
Đem Tẩy Nhan Cổ Phái xây ở trên phiến đại địa này, tại năm đó, có đạo lý của Lý Thất Dạ, vì trừ bỏ hậu hoạn, Lý Thất Dạ đã từng sát nhập vào chỗ sâu nhất của vùng đất này, về sau, Minh Nhân Tiên Đế gánh chịu thiên mệnh, thành tựu Tiên Đế, Lý Thất Dạ càng cho hắn tự mình luyện hóa, lấy thủ đoạn vô địch phong ấn chỗ sâu nhất của vùng đất này.
Theo đạo lý mà nói, loại tà khí này không nên xuất hiện, trên thực tế, sau Minh Nhân Tiên Đế, lúc hắn làm Âm Nha lần nữa xuất thế, hắn cũng chú ý qua vùng đất này, thậm chí nói, sau Minh Nhân Tiên Đế, hắn chìm nổi từ thời đại này đến thời đại khác, hắn y nguyên chú ý qua vùng đất này, nhưng mà, đều không có xuất hiện loại tình huống kia.
Nhưng mà, thời điểm hắn ngủ say một lần cuối cùng, ngắn ngủi ba vạn năm lại xảy ra chuyện như vậy, chuyện này thật sự là để Lý Thất Dạ kinh ngạc.
– Dưới đất này có điềm xấu!
Lý Sương Nhan cùng Lý Thất Dạ đi chung một chỗ cuối cùng cũng không khỏi nói ra.
Nàng làm thiên tài, linh thức cực kỳ nhạy cảm, đi ở phía trên vùng đất này, nàng đều cảm nhận được dưới mặt đất có một loại khí tức, để cho trong nội tâm nàng có ý nóng nảy.
– Nghe nói, năm đó xảy ra dị biến, mới đưa đến Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta từ nay về sau hướng về suy sụp.
Mạc hộ pháp nhẹ nhàng lắc đầu thở dài nói.
Nam Hoài Nhân ở trong Tẩy Nhan Cổ Phái có thể tính được tin tức linh thông, hắn liền bề bộn thay sư phụ hắn nói ra:
– Nghe nói năm đó Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta cũng không phải là bại vào tay Thánh Thiên Giáo, nếu Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta không phải phát sinh dị biến, đừng nói là một Thánh Thiên Giáo, coi như là mười cái Thánh Thiên Giáo cũng sẽ bị Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta diệt.
– Năm đó Tẩy Nhan Cổ Phái gặp đại tai nạn là sự thật.
Lý Sương Nhan cũng không khỏi động dung nói:
– Từng nghe nói Tẩy Nhan Cổ Phái phát sinh qua đại tai nạn, mặc dù về sau có thế nhân cho rằng Tẩy Nhan Cổ Phái là vì kiếm cớ cho mình thảm bại.
– Hừ, cái gì kiếm cớ, nghe bọn người trưởng lão nói, nếu năm đó không phải đại tai nạn, Thánh Thiên Giáo tính là thứ gì, thời điểm Đạp Không Tiên Đế còn tại thế, cũng chưa chắc dám khẩu xuất cuồng ngôn diệt Tẩy Nhan Cổ Phái ta.
Nam Hoài Nhân hừ lạnh một tiếng, vênh váo trùng thiên nói. Nhìn bộ dáng hắn vênh váo trùng thiên, hình như hắn tự mình trải qua trận chiến năm đó vậy.
– Chớ có quyến cuồng!
Mạc hộ pháp quát lđồ đệ của mình nói:
– Một đời Tiên Đế, gánh chịu thiên mệnh, chấp chưởng Càn Khôn, là ngươi có thể ăn nói bừa bãi sao!
Bị sư phụ quát, Nam Hoài Nhân rụt đầu một cái, gượng cười vài tiếng, hắn là người hoạt bát, bị sư phụ mắng, y nguyên không thèm để ý, bề bộn nói ra:
– Nghe bọn người trưởng lão nói, tai nạn năm đó, là tai nạn trí mạng của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, tưởng tượng năm đó, Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta đột nhiên phát sinh tai nạn…
– Chớ có ở trước mặt công tử cùng công chúa nói năng bậy bạ, coi như là Cổ trưởng lão, đối với tai nạn năm đó cũng khó biết một hai, chỉ là nghe nói da lông mà thôi.
Đối với đồ đệ mình mới mở miệng liền là miệng đầy khoe khoang, Mạc hộ pháp làm sư phụ trừng mắt liếc hắn một cái. Lúc này, hắn làm hộ pháp, đã xưng Lý Thất Dạ là “Công tử”.
Nam Hoài Nhân bị sư phụ mình chửi mắng một trận, lúng túng cười khan một tiếng, lúc này mới đứng đắn nói:
– Nghe trưởng lão nói, năm đó Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta đột nhiên xảy ra dị biến, thời gian cụ thể, trên thực tế ngay cả trưởng lão cũng không rõ ràng, có người nói là ba vạn năm trước, cũng có người nói là năm vạn năm trước, cũng có người nói là bốn vạn năm trước, tóm lại là đoạn thời gian từ ba vạn năm trước đến năm vạn năm trước, Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta đột nhiên phát sinh tai nạn dị biến.
– Dị biến như thế nào?
Lý Sương Nhan hỏi, trên thực tế, liên quan tới truyền thuyết này, nàng cũng nghe qua, nhưng, nàng cuối cùng không phải đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, chuyện này ở mức độ rất lớn cũng là nghe nhầm đồn bậy.
– Cái này, cái này, cái này. . .
Một câu nói kia liền làm khó Nam Hoài Nhân, hắn gãi đầu hơn nửa ngày, nói không nên lời, trên thực tế, chuyện này hắn cũng chỉ là nghe truyền thuyết mà thôi, cụ thể tai nạn như thế nào, hắn cũng không biết, ngay cả bọn người Cổ trưởng lão đến tuổi này cũng nói không rõ ràng, chớ nói chi là hắn.
– Nghe nói là xuất hiện điềm xấu, khu vực trung tâm tông thổ xảy ra biến dị.
Cuối cùng, Mạc hộ pháp nhẹ nhàng thở dài nói ra.
Về phần điềm xấu như thế nào, trên thực tế Mạc hộ pháp hắn cũng không biết, cao tầng Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ nghe nói qua năm đó xảy ra chuyện chẳng lành, cụ thể điềm xấu thế nào, tất cả mọi người lại nói không nên lời, bởi vì những đệ tử trải qua dị biến năm đó cũng đã không còn trên đời nữa.
– Đại địa phong ấn xảy ra vấn đề.
Chương 119: Tẩy Nhan Cựu Chỉ (2)
Thời điểm Mạc hộ pháp cùng Nam Hoài Nhân nói không nên lời, Lý Thất Dạ một mực trầm mặc chậm rãi nói ra, thần thái hắn rất ít ngưng trọng, lúc này lộ ra lạnh lùng.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, trong nội tâm Lý Sương Nhan không khỏi vì đó chấn động. Bên trong Cửu Thánh Yêu Môn của nàng đã từng có một ghi lại cổ xưa, đó là tổ sư Cửu Thánh Đại Hiền của bọn họ lưu lại đôi câu vài lời mà thôi. Truyền thuyết, thời điểm Minh Nhân Tiên Đế xây dựng Tẩy Nhan Cổ Phái, đã từng phong ấn qua vùng đất này, sau đó mới để xuống đế cơ vững chắc không gì lay động được!
Về phần tại sao Minh Nhân Tiên Đế phải phong ấn vùng đất này, phong ấn là cái gì, trong đó không có nói tới, đời sau cũng nghiên cứu thảo luận không ra.
Hiện tại Lý Thất Dạ một cái nói toạc ra, như đã tính trước, không hề nghi ngờ, hắn là biết vùng đất này bị phong ấn, khiến Lý Sương Nhan cảm giác bất khả tư nghị, đây là sự tình vô cùng cổ xưa, ngay cả ghi lại cũng không có, hắn là thế nào biết được?
Nếu như có thể đi vòng quanh tông thổ sơn hà của Tẩy Nhan Cổ Phái năm đó, sẽ phát hiện, năm đó tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái giống như là một con ốc biển vô cùng lớn, ốc biển vô cùng lớn này nằm ở phía trên đại địa, gánh vác lấy toàn bộ tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Hôm nay tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái, cái kia bất quá là phần đuôi của con ốc biển này. Mà năm đó khu vực trung tâm của Tẩy Nhan Cổ Phái là ở trên sống lưng của ốc biển.
Thời điểm bọn người Lý Thất Dạ bước vào khu vực trung tâm của tông thổ năm đó, phát hiện cây cối hoa cỏ nơi này toàn bộ chết héo, từ những cây khô này có thể nhìn ra được, năm đó, nơi này chính là đại thụ ngất trời, thần thảo sáng quắc, tiên đằng che không , nhưng đáng tiếc, hôm nay chính là một chỗ tử địa.
Bước vào khu vực trung tâm, gặp được một màn cảnh tượng cổ quái, ở bên ngoài khu vực hạch tâm, những cổ điện lầu các xây ở thâm cốc đỉnh núi kia toàn bộ sụp đổ, thành tàn ngói tường đổ, nhưng mà, khu vực trung tâm lại không phải như thế.
Làm khu vực trung tâm của tông thổ Tẩy Nhan Cổ Phái, năm đó Minh Nhân Tiên Đế đã từng ở nơi này hiệu lệnh thiên hạ, tiếp nhận các tộc Cửu Giới triều bái, về sau, lịch đại chưởng giáo của Tẩy Nhan Cổ Phái đều là ở đây phát lệnh quần hùng.
Ở chỗ này, có thể nói là cổ lâu như rừng, Thần Điện vô số, nhưng mà hôm nay, hết thảy cổ lâu, Thần Điện nơi này đều không thấy, đều bị che kín, hình như trên trời đột nhiên rơi xuống mưa bùn, vô số bùn đem hết thảy lầu các cổ điện nơi này bao trùm, cuối cùng khô héo phong hoá.
Hết thảy cổ lâu Thần Điện nơi này nhìn giống như là đánh một tầng thạch cao dày đặc, làm cho không người nào có thể nhìn rõ ràng diện mục của những lầu các cổ điện kia, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái mà thôi.
Một tầng đồ vật dày đặc như thạch cao phong bế hết thảy lầu các cổ điện ở khu vực trung tâm, khiến toàn bộ khu vực trung tâm nhìn giống như là địa phương bị đánh lên thạch cao.
Nhìn thấy một màn trước mắt này, Lý Thất Dạ trầm mặc đứng ở trên đại địa, thật lâu không nói. Nơi này đã từng xem như là trung ương của Tẩy Nhan Cổ Phái, ở chỗ này, không chỉ là Minh Nhân Tiên Đế, ở chỗ này, hắn đã từng điều binh khiển tướng, đã từng mang theo một chi Thần Quân vô địch từ nơi này xuất phát, viễn chinh cửu thiên thập địa.
Muốn chấn hưng Tẩy Nhan Cổ Phái, tất mở Cựu Chỉ, nếu không, Tẩy Nhan Cổ Phái nhất định phải di dời. Bởi vì hiện tại tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái quá nhỏ, địa mạch phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí cũng mỏng manh.
Lý Thất Dạ từng ý định trọng khải Cựu Chỉ, trùng kiến Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng mà, khi hắn nhìn thấy một màn trước mắt này, hắn đã biết Tẩy Nhan Cổ Phái điềm xấu là cái gì!
Chuyện hắn không hi vọng xảy ra nhất, rốt cục vẫn phải xảy ra. Điểm này để Lý Thất Dạ trầm mặc, cũng theo đó có chút nhớ nhung không thấu, là ai mở ra phong ấn! Nếu như là Đạp Không Tiên Đế, đó là sự tình không có khả năng, bởi vì Đạp Không Tiên Đế muốn cưỡng ép mở ra phong ấn, vậy chỉ sợ toàn bộ Tẩy Nhan Cổ Phái đã không còn tồn tại, phải phá hủy đế cơ mới được, nhưng mà hiện tại xem ra, tình huống cũng không phải là như thế.
Nếu như không phải ngoại nhân đánh phong ấn năm đó, như vậy, đến tột cùng là ai mở ra cái phong ấn này? Nghĩ tới chỗ này, để Lý Thất Dạ vì đó bắt đầu trầm mặc.
Nam Hoài Nhân hết sức tò mò đánh giá hết thảy trước mắt, hắn cũng là lần đầu tiên tới nơi này, cuối cùng, hắn kìm nén không được hiếu kỳ, lấy ra bảo kiếm của mình, đi đục đồ vật như thạch cao trên một tòa cổ các, nhưng mà, hắn liều mạng đục, liều mạng khoan, vậy cũng chỉ là làm ra một vết kiếm chừng hạt gạo mà thôi, căn bản là khoan không thấu đồ vật như thạch cao này.
– Vô dụng, Cổ trưởng lão đã từng tới thử qua, căn bản chính là đục không ra, nếu đạt tới cảnh giới nhất định cường công, ngược lại sẽ nhận lấy phản chấn.
Mạc hộ pháp lắc đầu nói ra.
– Cuối cùng là thứ gì?
Lý Sương Nhan gặp đồ vật như thạch cao bao trùm trên cổ các thần điện, cũng không khỏi vì đó kỳ quái.
– Đế cơ thủ hộ.
Lúc này Lý Thất Dạ nói ra:
– Vùng đất này bị đánh hạ đế cơ không thể rung chuyển, một khi tai nạn trước mắt, đế cơ có thủ đoạn bảo vệ bản thân, cái này cũng ở một mức độ nào đó áp chế tà khí dưới mặt đất của vùng đất này từ nơi này lan ra. Thủ hộ vẫn còn, cái này nói rõ đế cơ y nguyên còn đó.
Lý Sương Nhan cũng không khỏi trở nên động dung, Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng xảy ra bất trắc, đã từng thụ tai nạn, nhưng mà, đế cơ y nguyên không ngã. Cái đế thống tiên môn này sừng sững trăm ngàn vạn năm, đây thật là đáng sợ! Nội tình của Đế thống tiên môn, đích thật là không thể đo lường, hiện tại xem ra, nếu như năm đó không phải thụ tai nạn như vậy, coi như Tẩy Nhan Cổ Phái thực sự xuống dốc, cũng không phải Thánh Thiên Giáo có khả năng khiêu khích!
– Cần phải có thời gian.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ nói ra một câu như vậy, đại địa phong ấn xảy ra vấn đề, Lý Thất Dạ biết vấn đề nghiêm trọng, muốn quật khởi Tẩy Nhan Cổ Phái, muốn trùng kiến vùng đất này, như vậy, nhất định phải như năm đó sát nhập vào chỗ sâu nhất của vùng đất này.
Nếu là thật sự như vậy, hắn nhất định phải có chuẩn bị đầy đủ, hắn cần hãn tướng dũng sĩ, loại chuyện này, không thể nói làm liền làm, muốn thành công, hắn nhất định phải có chuẩn bị đầy đủ.
– Nơi này có một cái hố.
Vừa lúc đó, Nam Hoài Nhân đi dạo bốn phía có chỗ phát hiện, quát to một tiếng.
Ba người Lý Thất Dạ bề bộn tiến đến, địa phương Nam Hoài Nhân đang đứng là một sơn cốc địa thế cực thấp, nhưng mà, ở trong sơn cốc cây cối hoa cỏ chết héo này thậm chí có một cái động lớn thẳng rủ mà xuống, cũng không biết cái hang lớn thẳng rủ xuống này đến tột cùng sâu bao nhiêu, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy phía dưới là một mảnh đen như mực.
Chương 120: Tẩy Nhan Cựu Chỉ (3)
Nhìn kỹ cái hang lớn này, khiến người ta phát hiện cái hang lớn này là từng vòng đường vân như vân tay, tựa như là có một cái cự khoan thẳng đứng chui xuống dưới, rất rõ ràng, cái hang lớn này không phải thiên nhiên hình thành .
– Cái hang lớn này chỉ sợ bị khoan không có bao nhiêu thời gian.
Lý Sương Nhan xem xét tỉ mỉ cái hang lớn này, cuối cùng được ra kết luận như vậy.
Lý Thất Dạ cẩn thận quan sát cái hang lớn này, hắn tinh tế đo đạc tính toán một phen, cuối cùng lộ ra tiếu dung, đối với Mạc hộ pháp phân phó nói:
– Mạc hộ pháp, ngươi lập tức đi trở về, lấy Tử Tang Thụ đến cho ta, càng nhiều càng tốt. Còn có, lấy cho ta một cái nồi lớn, ba bình dấm chua, sáu bình Cưu Dạ thủy, còn có Thanh Vô Cốt. . .
Lý Thất Dạ nói ra một đống tên thuốc, mặc dù Mạc hộ pháp không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì, nhưng mà, hắn vẫn là ghi nhớ từng cái, sau khi Lý Thất Dạ phân phó tốt, hắn lập tức vượt không mà đi, không dám lãnh đạm chút nào.
Chỉ cần đạt tới Thiên Nguyên cảnh giới, tu sĩ có thể phi độn mà đi, không cần bằng vào bất luận bảo vật gì, đều có thể phi hành.
– Đại sư huynh, đây là muốn làm gì?
Gặp Lý Thất Dạ muốn nhiều đồ như vậy, Nam Hoài Nhân không khỏi tò mò hỏi.
Lý Sương Nhan cũng kỳ quái, Lý Thất Dạ nói ra một đống lớn tên thuốc, rất nhiều ngya cả nàng cũng chưa từng nghe qua.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Hun chuột.
Nói xong, hắn dứt khoát ngồi xuống, thích ý chờ Mạc hộ pháp trở về.
Mạc hộ pháp không dám chậm trễ chút nào, vừa đi một hồi, hắn vẫn là ước chừng bỏ ra một ngày thời gian.
– Phóng hỏa đốt đi.
Sau khi Mạc hộ pháp trở về, hắn mang đến cho Lý Thất Dạ đại lượng Tử Tang Thụ, toàn bộ đều là củi khô, Lý Thất Dạ phân phó một tiếng, Nam Hoài Nhân cùng Mạc hộ pháp lập tức đem củi khô của Tử Tang Thụ gác ở miệng hang lớn, châm lửa đốt.
Trong nháy mắt, khói đặc cuồn cuộn xông vào bên trong hang lớn, loại khói đặc này mang theo một loại hương vị đặc thù, một loại hương vị làm người nói không rõ ràng.
Theo khói đặc cuồn cuộn không ngừng xông vào bên trong hang lớn, qua một hồi lâu, rốt cục có động tĩnh, một hồi tiếng vang ầm ầm, đại địa lay động, hình như có địa ngưu xoay người.
Oanh một tiếng, theo một tiếng vang thật lớn, bên trong hang lớn thẳng đứng có một quái vật khổng lồ từ bên trong vọt ra, sau khi quái vật khổng lồ này lao tới, “Oanh” một tiếng, nặng nề ngã trên đại địa, đem đại địa đều ném ra một cái hố to.
– Là người nào dùng loại mùi khói chán ghét này quấy rầy ta ngủ!
Một giọng già nua gào thét vang lên, tựa hồ đối với việc bị khói đặc hun lấy rất phẫn nộ.
Xem xét quái vật khổng lồ đập xuống đất này, bọn người Nam Hoài Nhân cũng không khỏi trợn tròn mắt, quái vật khổng lồ nện ở trên đại địa không phải quái thú hung mãnh đáng sợ gì, mà là một con ốc sên vô cùng lớn, một con ốc sên biết nói chuyện.
Cái này sợ là trong cả đời bọn người Nam Hoài Nhân gặp qua ốc sên lớn nhất, hơn nữa là ốc sên duy nhất biết nói chuyện!
Nhìn thấy ốc sên khổng lồ như vậy, chỉ có Lý Thất Dạ bình chân như vại, lúc này, Lý Thất Dạ đứng lên, đánh giá con ốc sên to lớn này, bình tĩnh nói ra:
– Không tệ lắm, vậy mà có thể lục giải, đối với bộ tộc các ngươi mà nói, đích thật là không dễ dàng.
Lời này của Lý Thất Dạ để cho ốc sên chấn động, hai con mắt to lớn trên râu của nó như là ngưu nhãn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, thanh âm già nua lại một lần nữa vang lên, như là sét đánh quát lên:
– Tiểu tử, ngươi là người nào, vậy mà biết dạng thuyết pháp lục giải này!
– Ta là người ra sao, không trọng yếu, bất quá trọng yếu chính là, ngươi lại xuất hiện ở nơi này!
Lý Thất Dạ y nguyên bình chân như vại, nhìn lấy ốc sên to lớn nói ra:
– Về phần ngươi nói lục giải nha, không có gì ghê gớm lắm, ngay cả thập bát giải ta cũng có thể nói ra.
– Tốt ngươi tên tiểu tử, ăn nói lung tung, khẩu xuất cuồng ngôn, thế gian không người biết thập bát giải.
Con ốc sên to lớn này hét lớn:
– Không, không đúng, nếu thật có thập bát giải, hoàn toàn chính xác có một người biết.
Nói đến đây, ốc sên to lớn này nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, hai con mắt lại như rung đùi đắc ý, nói ra:
– Không đúng, không đúng, ngoại trừ tồn tại kia, thế gian không còn có người biết thập bát giải. Ngươi một cái nhân tộc tiểu tử, có thể biết thập bát giải mới là việc lạ!
– Du du hoàng họa, đỉnh dạ hải thanh, thánh tang tại hòe, kim ô nhập hấp. . .
Lúc này, Lý Thất Dạ mở lời, nói ra một đoạn chân giải mà bọn người Lý Sương Nhan căn bản nghe không hiểu.
Nghe được một đoạn chân giải này của Lý Thất Dạ, ốc sên kia vì đó kịch chấn, hãi nhiên, hai con mắt thật to bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trong chớp mắt này, phía dưới vỏ ốc sên vươn ra một bàn tay khổng lồ béo múp míp, thoáng cái bắt được Lý Thất Dạ.
Thoáng cái, Lý Thất Dạ bị bàn tay này chộp vào trên bầu trời, khiến Mạc hộ pháp cùng Lý Sương Nhan vì đó hãi nhiên, bọn người Lý Sương Nhan muốn động tay, nhưng Lý Thất Dạ lại khoát tay áo, để cho bọn họ an tâm một chút.
– Ngươi, làm sao ngươi biết một đoạn chân giải này!
Ốc sên to lớn bất khả tư nghị, con mắt thật to nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
– Chỉ là dạo đầu của đệ thất giải khúc mà thôi, có gì đặc biệt hơn người, thập bát giải ta cũng có thể nói.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, bình tĩnh nói ra.
– Nói, nhanh nói ra thập bát giải cho ta!
Con ốc sên to lớn này bắt đầu trở nên nôn nóng, không thể chờ đợi được, thanh âm già nua quát lên.
– Thập bát giải một mực là đồ vật nhất tộc các ngươi truy tìm, để cho ta nói ra, nơi nào dễ dàng như vậy, ngươi đi theo ta, ta có lẽ còn có thể suy tính một chút.
Lý Thất Dạ y nguyên ung dung nói ra.
– Vô tri tiểu tử, cũng dám cùng lão phu bàn điều kiện!
Con ốc sên to lớn này táo bạo quát lên:
– Đợi lão phu xé mở thức hải của ngươi, rút ra ký ức của ngươi, nhìn ngươi còn có thể cất giấu cái gì!
Vừa dứt lời, một cái râu của ốc sên vậy mà hóa thành một đạo dây xích pháp tắc, thoáng cái đâm vào mi tâm của Lý Thất Dạ, thẳng dò xét thức hải của Lý Thất Dạ.
– Không tốt…Nguồn truyện audio Podcast
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lý Sương Nhan kịch biến, biết đại sự không ổn.
Oanh… nhưng mà, ở trong một chớp mắt này, toàn bộ Thiên Địa như là nổ tung, chỗ mi tâm của Lý Thất Dạ thoáng cái nổ tung ra một đạo tiên quang! Theo một tiếng vang thật lớn, ốc sên to lớn bị tạc bay về phía chân trời!
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ như là một tôn Tiên Đế cuồng nộ, giữa mi tâm nổ tung ra một tia tiên quang, trực tiếp chấn động đến sư đồ Nam Hoài Nhân nằm rạp trên mặt đất, ngay cả Lý Sương Nhan muốn đứng cũng không vững.
Lý Thất Dạ bồng bềnh rơi trên mặt đất, giữa mi tâm hắn tiên quang trôi qua mà đi, mặc dù là như thế, thời điểm đạo tiên quang này nổ tung, Lý Thất Dạ giống như là Tiên Đế cuồng nộ, chư thần của cửu thiên thập địa đều phải ở dưới đạo tiên quang kia phục bái!