Đế Bá Audio Podcast
Tập 208 [Chương 1036 đến Chương 1040]
❮ sautiếp ❯Chương 1036: Hóa kiếp nạn (1)
Mặc dù nói, Hoàng Phủ gia danh xưng cùng Dược quốc truyền nhân Minh Dạ Tuyết có quan hệ họ hàng, khi Hoàng Phủ Hào còn sống, thậm chí cùng ngoại nhân nói Minh Dạ Tuyết là biểu muội của hắn.
Nhưng mà, khi thật ở trước mặt Minh Dạ Tuyết, Hoàng Phủ gia cũng không dám khinh suất nâng tầng quan hệ này, dù sao, hai nhà bọn họ quan hệ họ hàng đã rất sơ viễn, thậm chí có thể nói, hai nhà sớm ở thật lâu trước liền không có vãng lai.
Nếu khinh suất nâng tầng quan hệ này, nhắm trúng Minh Dạ Tuyết không vui, cái này nói không chừng sẽ đưa tới bất lợi cho Hoàng Phủ gia bọn hắn. Mặc dù nói, Hoàng Phủ gia bọn hắn cũng là rễ sâu đế hậu, nhưng mà, cùng Dược quốc hoàng thất so sánh, vậy liền căn bản không tính là cái gì.
– Không biết Hoàng Phủ gia chủ muốn gặp ta là có chuyện gì?
Đối với Hoàng Phủ gia chủ nịnh nọt, lấy thuyết pháp uyển chuyển đến bấu víu quan hệ, bên trong lâu vũ truyền tới một thanh âm vô cùng dễ nghe, nàng đánh gãy Hoàng Phủ gia chủ hỏi.
– Hồi bẩm tiên tử, Hoàng Phủ gia ta suy nhược lâu ngày, bị người khi dễ. Nhân tộc hung nhân Lý Thất Dạ, hung diễm ngập trời, mở miệng nhục Dược quốc, mở miệng nhục hoàng thất chúng ta, Hào nhi ta vì can thiệp chuyện bất bình, muốn bảo hộ danh dự Dược quốc, cùng hung nhân Lý Thất Dạ đối chất. Không nghĩ tới, hung nhân Lý Thất Dạ lại ngoan độc hung tàn, thảm sát Hào nhi, thậm chí tuyên bố muốn san bằng Dược quốc. . .
Hoàng Phủ Hào bắt lấy cơ hội vạn năm khó gặp này, nhất thời vô cùng bi thương tự thuật việc này.
Ở bên trong Hoàng Phủ gia chủ tự thuật, Lý Thất Dạ thành hung nhân tội ác tày trời, thậm chí là một lòng đối địch với Dược quốc, lòng mang ý đồ xấu, muốn diệt Dược quốc hoàng thất.
Mà con của hắn Hoàng Phủ Hào thì thành người oanh liệt hi sinh vì Dược quốc, con của hắn vì bảo trì thần uy Dược quốc, vì bảo trì danh dự Dược quốc, là chết thảm ở trong tay hung nhân Lý Thất Dạ, coi như là con của hắn trước khi chết, cũng như cũ đối với Dược quốc trung thành tuyệt đối…
– Hoàng Phủ gia chủ nói, ta đã sáng tỏ.
Bên trong Lâu vũ vang lên tai thanh âm mười phần êm tai, mặc dù không thể gặp người, nhưng nghe âm thanh, liền có thể tưởng tượng nàng là một vị mỹ nữ tuyệt thế vô song.
Thanh âm của Minh Dạ Tuyết từ bên trong lâu vũ truyền ra:
– Hoàng Phủ gia chủ đi về trước đi, liên quan tới việc này, Dược quốc sẽ có một cái xử lý.
– Thế nhưng mà…
Hoàng Phủ gia chủ tốn hao vô số tâm huyết, hắn muốn không chỉ có những chuyện này, hắn đương nhiên là hi vọng Dược quốc có thể ra tay.
– Mời trở về đi.
Mà bên trong lâu vũ đã không có thanh âm của Minh Dạ Tuyết, lão ẩu ở trong cung điện đem hắn cản về, hạ lệnh trục khách, nói ra.
Hoàng Phủ gia chủ là không thể làm sao, ở chỗ này, quản chi là nhân vật như hắn, cũng không dám có chút làm càn.
Sau khi Hoàng Phủ gia chủ rời khỏi, bên trong lâu vũ vang lên thanh âm của một lão phụ nhân, nói ra:
– Tiểu thư là muốn tiếp nhận cái phiền toái này?
– Hoàng Phủ gia đánh cái tính toán gì, ta rõ ràng.
Bên trong Lâu vũ, thanh âm của Minh Dạ Tuyết vang lên:
– Hoàng Phủ Hào là tự tìm đường chết, có ít người, không phải hắn có thể đắc tội.
– Liền để bọn hắn tự sinh tự diệt đi, Hoàng Phủ gia từ trước đến nay cũng không phải vật gì tốt.
Thanh âm của Lão phụ nhân vang lên.
Thanh âm của Minh Dạ Tuyết vang lên:
– Hoàng Phủ gia sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, Hoàng Phủ gia tại Dược quốc còn có không ít lực ảnh hưởng, bọn hắn sẽ không đến đây dừng tay.
– Nếu Hoàng Phủ gia dám làm ẩu. Đó là tự tìm diệt vong!
Thanh âm Lão phụ nhân lạnh lùng vang lên.
Lốp bốp…
Nơi sâu nhất trong lòng đất của Thiên Tùng Sơn.
Cuối cùng, nương theo một trận thanh âm thiểm điện lôi minh, một đạo thiểm điện kinh lôi cuối cùng bên trong phiến thiên địa này bị Lý Thất Dạ hấp thu thôn phệ.
Lúc này, Sinh Mệnh chi trụ bên trong mười ba cái mệnh cung của Lý Thất Dạ đều tán loạn lấy hồ quang điện, tựa như tất cả mệnh cung của Lý Thất Dạ đều tràn đầy thiểm điện, đặc biệt là thời điểm hồ quang điện xẹt qua kinh lôi, cả người Lý Thất Dạ giống như là Lôi Thần trùng sinh.
Sau khi Lý Thất Dạ hấp thu thôn phệ một cỗ sấm sét cuối cùng, hắn không khỏi thở dài một hơi, thu hồi vòng xoáy không gian. Hắn rốt cục thành công.
Lý Thất Dạ đã từng phân tích qua kiếp nạn của Thiên Tùng Thụ Tổ, hắn có những biện pháp khác hóa giải mất kiếp nạn di hoạn này, nhưng mà, hắn cần nhiều thời gian hơn đến hóa giải. Có thủ đoạn như cổ lão phù văn vậy, hắn hấp thu thôn phệ mảnh điện hải lôi trạch này, vậy liền lộ ra đơn giản rất nhiều, hơn nữa, hắn hấp thu thôn phệ tất cả điện hải lôi trạch, hắn giống như là Lôi Thần, có được uy lực vô cùng cường đại.
Gặp Lý Thất Dạ hóa giải kiếp nạn này, Thiên Tùng Thụ Tổ cũng không khỏi thở dài một hơi, như trút được gánh nặng, lộ ra tiếu dung. Lý Thất Dạ vì hắn hóa giải kiếp nạn này, cái này không chỉ là cứu được hắn một mạng, cũng là cứu được toàn bộ Thiên Tùng Sơn, càng quan trọng hơn là, từ đó về sau, hắn thân tự do, từ nay về sau, hắn có thể hành tẩu Cửu Giới, không hề bị hạn chế, hắn nên đi xem thế giới bên ngoài một chút.
Đối với Thiên Tùng Thụ Tổ mà nói, mặc dù nói, hắn đã chém rễ chính, hắn chỉ có thể sống một thế này, một thế này thọ nguyên khô cạn, hắn tựa như các tu sĩ khác tử vong. Nhưng mà, Thiên Tùng Thụ Tổ cũng không hối hận.
Đối với hắn mà nói, hắn sống tháng năm dài đằng đẵng, đã trải qua mấy đời đạo tổ, chính hắn cũng bước lên đỉnh cao, khinh thường bát phương, cùng lúc đó, hắn cũng có học trò khắp thiên hạ, tọa hạ đã từng đi ra không ít đệ tử tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng mà, đối với hắn mà nói, trăm ngàn vạn năm đến nay không thể rời đi Thiên Tùng Sơn, một mực cắm rễ ở chỗ này, đây đối với hắn mà nói, chung quy là một cái tiếc nuối.
Cho nên, đối với Thiên Tùng Thụ Tổ mà nói, sống qua một thế này, nhìn hết Cửu Giới, coi như là thọ nguyên khô cạn chết đi, hắn cũng không hối tiếc.
– Đây là…
Sau khi điện hải lôi trạch bị hấp thu, phiến thiên địa này một mảnh trống rỗng, nhưng mà, ngay lúc này, Lý Thất Dạ phát hiện một kiện đồ vật chìm nổi ở nơi đó.
Lý Thất Dạ khẽ vươn tay liền đem thứ này nắm ở trong tay, mở bàn tay xem xét, chỉ thấy đây là một đồ vật nhỏ, đồ vật này thoạt nhìn như một con mắt, quỷ dị hơn chính là, đây không phải một con mắt thường, con mắt này thoạt nhìn như là do vô số hồ quang điện xen lẫn mà thành.
Tựa hồ, ức vạn đạo hồ quang điện mảnh như tơ xen lẫn thành một con mắt, mà kinh lôi thỉnh thoảng ở trong ánh mắt nổ tung, cái này thoạt nhìn mười phần hùng vĩ, tựa hồ giống như là một bầu trời điện hải vô tận bị tạc mở, cực kỳ khó lường.
Thiên Tùng Thụ Tổ xem xét đồ vật như là con mắt thiểm điện kia, cũng không khỏi kinh ngạc nói:
– Đây là vật gì?
Hắn trấn áp lại kiếp nạn thương thiên trảm thọ, hắn vậy mà không biết tại đây còn có một món đồ như vậy.
Chương 1037: Hóa kiếp nạn (2)
Có chút ý tứ.
Lý Thất Dạ nhìn một phen, cũng không có nói thêm cái gì, đem đồ vật như là điện nhãn này thu vào, nói với Thiên Tùng Thụ Tổ:
– Chúc mừng Thụ Tổ, từ nay về sau, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cho cá nhảy. Cửu Giới tuy lớn, nhưng mà, Thụ Tổ lui tới không trở ngại, nhìn tận kỳ quan mỹ lệ của Cửu Giới.
– Đây cũng là nhờ có công tử.
Thiên Tùng Thụ Tổ cũng không khỏi lộ ra tiếu dung, coi như là hắn sống năm tháng rất dài, hôm nay rốt cục có thể tự do rong chơi bay lượn Cửu Giới, cũng đè nén không được hưng phấn trong nội tâm.
Lý Thất Dạ cười nói ra:
– Trong tương lai, Thụ Tổ nào chỉ muốn ngao du Cửu Giới, trong tương lai, Thụ Tổ theo ta quét ngang Thập Giới, tận diệt vạn vực, ta sẽ dẫn Thụ Tổ ngươi bước lên đỉnh cao, bước vào huyền diệu chi địa ngay cả Tiên Đế cũng truy đuổi. Trong tương lai, ngươi sẽ biết thiên địa này, thế gian này, sẽ rộng lớn mạnh mẽ cỡ nào, ầm ầm sóng dậy. Một thế này, ngươi tuyệt đối sẽ không sống uổng phí.
Trong nội tâm Thiên Tùng Thụ Tổ cũng không khỏi vì đó kích động, hắn thật sâu hít thở một cái, trịnh trọng gật đầu nói:
– Tương lai đãng quét vạn vực, chỉ cần công tử ngươi ra lệnh một tiếng, bộ xương già này của ta tuyệt đối sẽ xông lên trước nhất!
Trước đó, Thiên Tùng Thụ Tổ đáp ứng hiệu trung với Lý Thất Dạ, đó là bởi vì đây là một trận giao dịch, đối với hắn mà nói, hắn phải thực hiện khế ước của mình mà thôi.
Hiện tại không đồng dạng, khi thấy mệnh cung thứ mười ba của Lý Thất Dạ, Thiên Tùng Thụ Tổ liền hiểu một ít chuyện, hắn biết, trong tương lai, sẽ có một vị Tiên Đế không tầm thường quật khởi, sẽ tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, thậm chí siêu việt Kiêu Hoành Tiên Đế, Hồng Thiên Nữ Đế!
Cho nên, vừa rồi một lời này, Thiên Tùng Thụ Tổ là phát ra từ phế phủ, chân tâm thật ý hiệu trung vì Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Tương lai, còn dài đằng đẵng, trong tuế nguyệt tương lai, để cho chúng ta cùng một chỗ lập nên huy hoàng. Ngày Thọ đản của ngươi cũng đã đến, trước hảo hảo chúc thọ đi.
– Ngày đại thọ, công tử chính là tân khách tôn quý nhất của ta.
Thiên Tùng Thụ Tổ cũng không khỏi hào khí cười nói. Tâm tình của hắn đặc biệt tốt, dĩ vãng hết thảy vẻ lo lắng vào lúc này quét qua hết sạch.
– Ngày đại thọ của ngươi, ta thật không có đại lễ gì.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Bất quá, ta có thể đem một bộ phận truyền thừa của Trấn Đế thuật truyền thụ cho ngươi, cái này sẽ để trình độ của ngươi tiến thêm một bước!
– Bộ phận truyền thừa của Hồng Thiên Nữ Đế!
Vừa nghe thấy lời ấy, Thiên Tùng Thụ Tổ cũng không khỏi trở nên động dung, Hồng Thiên Nữ Đế, đây tuyệt đối là một trong những Tiên Đế mạnh nhất vạn cổ đến nay, hắn tu luyện “Trấn Đế thuật”, đương nhiên minh bạch Hồng Thiên Nữ Đế truyền thừa cường đại cùng đáng sợ.
– Không sai.
Lý Thất Dạ gật đầu nói ra:
– Bất quá, điều kiện tiên quyết là, ta cần nhìn qua Trấn Đế thuật của ngươi, ngươi cảm thấy ta có thể lừa gạt vô thượng Đế thuật của ngươi không?
Nói đến đây, hắn không khỏi lộ ra tiếu dung.
Thiên Tùng Thụ Tổ cũng cười, nói ra:
– Nếu công tử cần Trấn Đế thuật, công tử ngươi cần gì lừa gạt, ta cam tâm tình nguyện đem Trấn Đế thuật truyền thụ cho công tử, tương lai, nó so với ở trong tay ta càng thêm phát dương quang đại!
Thiên Tùng Thụ tổ nói đích xác là nói ra từ đáy lòng, hắn thấy, Lý Thất Dạ có được mười ba cái mệnh cung có thể tu luyện truyền thừa của hắn, cái kia cao hứng còn không kịp, tương lai, cái này sẽ để truyền thừa phát dương quang đại, danh lưu vạn cổ.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, không nói gì, trong nội tâm chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Thông qua “Trấn Đế thuật”, hắn đương nhiên có thể tìm về truyền thừa của Hồng Thiên Nữ Đế. Năm đó Hồng Thiên Nữ Đế, là hắn một tay dạy dỗ, hắn sao không rõ ràng Hồng Thiên Nữ Đế truyền thừa đây?
Nhưng mà, coi như hắn tìm về Hồng Thiên Nữ Đế truyền thừa, hắn cũng không hy vọng tu luyện cùng thi triển dạng truyền thừa này, sự tình giữa hắn cùng Hồng Thiên Nữ Đế, ngoại nhân là sẽ không hiểu.
Sau khi thấy thiếu gia cùng Thiên Tùng Thụ Tổ trở về, Tử Yên phu nhân lưu thủ ở dưới cây tùng không khỏi vì đó thở dài một hơi, vội nghênh đón tiếp lấy, quan tâm hỏi:
– Thiếu gia, thành công không?
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, không có nhiều lời. Nhìn thấy hắn như vậy, Tử Yên phu nhân cũng không khỏi vì đó vui vẻ, thay thiếu gia cao hứng, thiếu gia nàng vì Thiên Tùng Thụ Tổ giải quyết vấn đề, vậy liền mang ý nghĩa Thiên Tùng Thụ Tổ sẽ hiệu trung với thiếu gia nàng, có được một vị Thần Hoàng như thế hiệu trung, tương lai người nào có thể ngăn cản?
Lý Thất Dạ cáo biệt Thiên Tùng Thụ Tổ, mang theo Tử Yên phu nhân ngồi xe ngựa trở lại trong u cốc.
Ở phương diện Thiên Tùng Sơn này, Thiên Tùng Thụ Tổ rốt cục giải quyết kiếp nạn thương thiên trảm thọ, cái này khiến đệ tử Thiên Tùng Sơn nghe được tin vui đều là một mảnh cuồng hỉ, lập tức, bầu không khí toàn bộ Thiên Tùng Sơn trở nên vui sướng.
Trước đó, đệ tử Thiên Tùng Sơn vì Thiên Tùng Thụ Tổ cử hành đại thọ, ngoại trừ để thế nhân biết lão tổ của bọn hắn y nguyên không việc gì ra, cũng là quyết định vì lão tổ cử hành một thọ khánh long trọng nhất khổng lồ nhất, bởi vì đệ tử Thiên Tùng Sơn cũng không biết lão tổ của bọn hắn có thể chịu bao lâu, cho nên, thừa dịp lão tổ còn sống, vì lão tổ chúc mừng năm mươi vạn năm đại thọ!
Bây giờ lại phong hồi lộ chuyển, đối với Thiên Tùng Sơn mà nói, đây là song hỉ lâm môn, lại thế nào không cho đệ tử Thiên Tùng Sơn cao hứng đây, trong lúc nhất thời, Thiên Tùng Sơn giăng đèn kết hoa, khí thế bừng bừng.
Mặc dù tân khách Thiên Tùng Sơn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, rõ ràng cảm thụ đến bầu không khí chuyển biến.
Sau khi Lý Thất Dạ trở lại u cốc, lập tức lấy Phong Thiên Ngũ Đạo Môn phong bế phòng ngủ, sau đó từ bên trong bảo hạp lấy ra hạt giống, hạt giống này chính là Bồ Ma Thụ cùng Huyết Thần Nhuyễn dung hợp mà thành hạt giống.
Một trận tiếng oanh minh vang lên, Lý Thất Dạ mở ra mệnh cung, Sinh Mệnh chi trụ nhô lên, nghe được một trận thanh âm lốp bốp vang lên, chỉ thấy Sinh Mệnh chi trụ thoát ra từng đạo từng đạo hồ quang điện thật nhỏ, trong chớp mắt này, từng đạo từng đạo hồ quang điện chuỗi ra lớn chừng bàn tay.
Hồ quang điện lớn chừng bàn tay dung hợp cùng nhau, tựa như là một điện hải trong suốt, tựa hồ, đây là một đại dương rộng lớn mênh mông, mảnh đại dương mênh mông này chính là do thiểm điện hóa thành.
Lúc này, Lý Thất Dạ đem hạt giống để vào bên trong điện hải, khi hạt giống vừa để xuống nhập bên trong điện hải, nó lập tức cảm nhận được nguy hiểm, muốn bỏ chạy, nhưng mà, thần thức của Lý Thất Dạ như đại thủ, trong nháy mắt trấn áp nó.
Ở dưới Lý Thất Dạ cưỡng ép trấn áp, hạt giống này ngâm vào bên trong điện hải, “Lốp bốp” một trận thanh âm sấm sét nổ tung vang lên.
Hạt giống này ngâm vào bên trong điện hải, tựa như để vào chảo dầu, trong lúc nhất thời bị dầu nổ thơm giòn.
Chương 1038: Điện nhãn
Thời điểm xem xét tỉ mỉ hạt giống này, ngay từ đầu hạt giống này nổi lên huyết vụ, từng sợi từng sợi huyết vụ giống như là xúc tu thật nhỏ, liều mạng chống cự phản kích sấm sét trong điện hải công kích, nhưng mà, theo nó chậm rãi nhận lấy sấm sét oanh kích, tại thời khắc này, chuyện bất khả tư nghị phát sinh.
Ở thời điểm này, hạt giống nổi lên từng sợi từng sợi huyết vụ như xúc tu vậy mà hấp thu thôn phệ lấy sấm sét, tựa hồ, nó muốn hút khô tất cả sấm sét.
Quá trình này rất chậm chạp, mhưng là theo thời gian chuyển dời. Sấm sét chậm rãi bị hút khô, giống như là bọt biển đang hút nước.
Nhìn thấy kết quả như vậy, Lý Thất Dạ lộ ra tiếu dung nhàn nhạt, đây chính là kết quả hắn muốn, hắn luyện hóa cùng cải biến hạt giống này, hắn phải sáng tạo ra một khỏa hạt giống trước nay chưa có.
Khi thiểm điện sắp bị hạt giống hút khô, trong Sinh Mệnh chi trụ lại thoát ra hồ quang điện, vẫn là hóa thành điện hải, đem hạt giống này bao phủ, mà hạt giống kia càng điên cuồng hấp thu thôn phệ lấy sấm sét.
Quá trình này là một lần lại một lần tuần hoàn, hạt giống một lần lại một lần hút khô sấm sét, mà ở dưới sự khống chế của Lý Thất Dạ, mỗi một lần Sinh Mệnh chi trụ thoát ra sấm sét đều là vừa đủ.
Sấm sét trong Sinh Mệnh chi trụ, đây chính là thương thiên trảm thọ lưu lại kiếp lôi, loại sấm sét này uy lực cực lớn, lực phá hoại kinh người, nếu làm không tốt, nó có thể trong nháy mắt hủy diệt hạt giống kia.
Cho nên, Lý Thất Dạ mười phần cẩn thận, mỗi một lần sử dụng sấm sét là vừa đến. Để hạt giống này có thể thừa nhận uy lực của nó, đồng thời hấp thu.
Hao tốn không ít thời gian, rốt cục, hấp thu thôn phệ đầy đủ lượng sấm sét, lúc này, hạt giống thoạt nhìn càng thêm bão mãn, hơn nữa, nó còn thỉnh thoảng có từng sợi từng sợi hồ quang điện quẫy loạn, tựa như đây là một hạt giống lôi điện.
Cẩn thận quan sát hạt giống này biến hóa, phát hiện không có vấn đề gì, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, lại một lần nữa phong ấn hạt giống này.
Thu hồi hạt giống, Lý Thất Dạ lấy ra một món đồ khác, vừa lấy ra đồ vật này, chỉ thấy Lý Thất Dạ tựa như đem thiểm điện nắm trong tay.
Cái đồ vật này chính là điện nhãn mà Lý Thất Dạ vừa mới lấy được, đương nhiên, điện nhãn, đây chẳng qua là Lý Thất Dạ lâm thời xưng hô mà thôi, nó cũng không phải là một con mắt chân chính.
Lý Thất Dạ cẩn thận nghiên cứu cùng suy nghĩ viên điện nhãn này một phen, hồi lâu sau, hắn suy nghĩ ra một chút mánh khóe, hắn nhàn nhạt cười một tiếng, đem viên điện nhãn này thu vào.
Sau khi Lý Thất Dạ thu hồi điện nhãn, đem lụa vàng lấy ra ngoài. Vừa lấy ra lụa vàng, cái hình bóng màu đen nho nhỏ kia lại hiện lên ở phía trên lụa vàng.
– Hừ, ngươi bây giờ hơn phân nửa là không có chuyện tốt lành gì.
Cái hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng hừ lạnh một tiếng, nói ra:
– Ngươi không phải là gặp được vấn đề gì không hiểu, đến đây tìm ta giải nghi hoặc đi.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Tiểu nha đầu, đừng khoác lác, mặc dù ngươi cũng có năm tháng dài đằng đẵng, nhưng mà, ngươi cái kia không gọi là sống, ở trong vô số năm tháng kia, ngươi chẳng qua là hình bóng nho nhỏ bên trong lụa vàng mà thôi, bị trấn áp vô số tuế nguyệt, sự tình ngươi biết, kém xa ta nhiều lắm.
– Phi, nếu là như thế, vậy cũng chớ đến phiền ta.
Hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng cười lạnh nói.
Lý Thất Dạ giang hai tay, cười tủm tỉm nói ra:
– Ngươi hiểu lầm ta rồi, hôm nay chỉ là tâm tình ta tốt, muốn tìm người tâm sự mà thôi, chúng ta tâm sự thương thiên như thế nào? Để cho chúng ta đến tâm sự thời đại tuyên cổ như thế nào?
– Trò chuyện thương thiên? Trò chuyện tuyên cổ?
Hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng cười lạnh một tiếng, nói ra:
– Ngươi biết cái gì gọi thương thiên, ngươi biết cái gì gọi tuyên cổ, đừng đến lôi kéo ta.
Đối với hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng xem thường, Lý Thất Dạ cũng không tức giận, nhàn nhạt cười nói:
– Phải không, thương thiên, tuyên cổ, ngươi cảm thấy thế nào, ngươi cảm thấy ta nên phải biết bao nhiêu. Tương lai, ta trên đồ thương thiên, dưới diệt. . . dưới diệt cái gì nhỉ? Dù sao loại đồ vật này bị người coi là một loại không tồn tại. . .
– Khẩu khí thật lớn, trên đồ thương thiên!
Hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng cười lạnh nói ra.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói:
– Cái này lại có gì không thể, trong tháng năm dài đằng đẵng, ân, thời gian cụ thể ta cũng không nhớ rõ ràng. Truyền thuyết, Thập Giới tồn tại, từng để cho người không thể cầu. Ngươi biết không? Ở bên trong tháng năm dài đằng đẵng kia, có một con quạ lướt qua Thập Giới, những địa phương kia của Thập Giới, ngươi biết con quạ đen kia làm qua sự tình gì sao?
– Ngươi vậy mà biết đệ Thập giới!
Hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng lập tức trầm giọng nói.
– Ừm, Thập Giới mà thôi …
Lý Thất Dạ cười một tiếng, nhàn nhạt nói ra:
– Có lẽ ta cái gì cũng không biết, đây chẳng qua là một loại truyền thuyết mà thôi. Truyền thuyết, ở bên ngoài Cửu Giới, tồn tại đệ thập giới, về phần đây có phải là thực hay không, thế nhân vẫn luôn không biết, bởi vì chưa từng có nghe nói qua có người đi qua đệ thập giới, cho nên, Thập Giới chẳng qua là truyền thuyết, cũng không tồn tại.
– Hừ, ngươi còn biết cái gì?
Hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng hừ lạnh một tiếng nói ra.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói:
– Tiểu nha đầu, sự tình ta biết nhiều lắm, này lại vượt xa khỏi tưởng tượng của ngươi. Tiểu nha đầu, ngươi cũng cần phải biết, ta được đến bí mật bên trong lụa vàng này, đồ vật ngươi biết, kém xa ta nhiều lắm, coi như là thời đại xa xôi kia cũng như thế.
– Ngươi đều đã biết, hừ, vì sao còn muốn cùng ta nói.
Hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng cười lạnh nói ra.
Lý Thất Dạ buông tay nói:
– Cái này sao, có một số việc, ta có thể từ từ sẽ tìm kiếm đến, ta có thể đi ngược dòng tìm hiểu đến thời đại mà người khác không biết. Đương nhiên, nếu có người cùng ta nói những chuyện như vậy, con người của ta cũng cam tâm tình nguyện lắng nghe.
– Ta không thích nói chuyện với ngươi!
Hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng cười lạnh nói ra.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nở nụ cười, nói:
– Tiểu nha đầu, miệng không cần cứng như vậy. Trong nội tâm của ngươi rất rõ ràng, chính như trước kia ta nói như vậy, một ngày nào đó, ngươi sẽ đi ra, ngươi sẽ rời đi tấm lụa vàng này. Ngươi nói có đúng hay không? Ngươi muốn đi ra ngoài, cái kia nhất định phải có ta trợ giúp, ngươi cảm thấy có phải hay không?
– Ngươi đây là tính uy hiếp ta sao?
Hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng lạnh giọng nói.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Này làm sao có thể xem như uy hiếp đây, ta chỉ là cho ngươi một cái nhắc nhở thiện ý nho nhỏ mà thôi, ta đây cũng là hướng ngươi duỗi ra cành ô liu. Đối với ngươi mà nói, hiện tại là thời điểm ngươi cùng ta kết giao tình, ngươi nói có đúng hay không? Nếu như chúng ta làm bằng hữu, vậy liền không giống với lúc trước, ngươi nói đúng không?
Chương 1039: Đại thọ (1)
Đương nhiên, con người của ta luôn luôn đều là cam tâm tình nguyện giúp người, lấy giúp người làm niềm vui.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Coi như không phải bằng hữu, ta cũng hết sức vui vẻ trợ giúp hắn. Bất quá, có đôi khi mua bán thì mua bán, bằng hữu có cái giá của bằng hữu, người xa lạ có giá của người xa lạ.
– Ngươi chỉ biết ba hoa mà thôi?
Nghe được Lý Thất Dạ nói, hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng lạnh giọng nói.
– Ba hoa?
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nói ra:
– Thời điểm ta ba hoa, điều này nói rõ tâm tình ta rất tốt, nếu không, ta đem ngươi đánh về trong hũ, không thèm để ý tới ngươi. Ngươi cảm thấy là ta cầu ngươi nhiều một chút, hay là ngươi cầu ta nhiều một chút? Hiện tại ta cùng ngươi ba hoa, con kia bất quá là bởi vì tâm tình ta tốt, cũng đúng lúc có thời gian cùng ngươi tiêu khiển mà thôi.
Hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng bắt đầu trầm mặc, qua một hồi lâu về sau, nàng rốt cục mở miệng nói:
– Ngươi muốn trò chuyện thứ gì.
– Lúc này mới có chút ý tứ nha.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, cũng không kinh ngạc, nói ra:
– Tùy tiện tâm sự, ngươi nói cho ta nghe một chút sự tình thời đại kia đi, ta giới thiệu cho ngươi phong thổ hiện tại.
Cuối cùng, hình bóng màu đen nho nhỏ bên trong lụa vàng vẫn là phục nhuyễn, cùng Lý Thất Dạ bắt chuyện, hai người bọn họ bắt chuyện, nghe giống như là đang nói một chút chuyện phiếm mà thôi.
Nếu có người có thể nghe được nội dung bọn hắn nói chuyện, nhất định sẽ chấn kinh. Bởi vì sự tình bọn họ nói chuyện, đều là chuyện cực kỳ kinh thế hãi tục, quản chi bọn hắn nói chuyện chỉ là một chút sự tình nho nhỏ, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, là một đời cũng không cách nào tiếp xúc, thậm chí có thể nói, coi như rất nhiều người dùng một đời đuổi theo những chuyện này, cũng không thể với tới.
Thương thiên, tuyên cổ, đệ thập giới . . . hết thảy, những cái này đều chỉ là truyền thuyết mà thôi, thậm chí rất nhiều người cho rằng những chuyện này căn bản lại không tồn tại, căn bản chính là hư vô, nhưng mà, hai người bọn họ lại trò chuyện say sưa ngon lành.
Bất luận thương thiên cũng tốt, đệ thập giới cũng được, trăm ngàn vạn năm đến nay, người có thể tiếp xúc đến loại vật này đó là ít càng thêm ít, chớ nói chi là nói chuyện đề tài này.
Đặc biệt là đệ thập giới, rất nhiều tu sĩ đều cho rằng đệ thập giới là không tồn tại, kia bất quá là nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
Nhưng mà, thế nhân lại không biết, cái truyền thuyết hư vô này, trong đó lại dính tới rất nhiều bí mật mà người không biết.
Ngày đại thọ, Thiên Tùng Sơn sôi trào, chỉ thấy trên bầu trời lần lượt triển khai từng bàn tiệc rượu, vô số khách tân ngồi ở trong đó, cảnh tượng như vậy là hùng vĩ bực nào.
Chỉ thấy ở phía trên trên trời, ăn uống linh đình, rất nhiều đại nhân vật đến từ thiên hạ bát phương tọa lạc có thứ tự, thịnh yến như thế, thoạt nhìn tựa như một trận thiên yến.
Ở trong bữa tiệc, có vô số đại nhân vật của các môn phái truyền thừa đều nhao nhao nâng chén, lấy chúc đại thọ của Thiên Tùng Thụ Tổ. Các tồn tại Cự Vô Phách như Dược quốc, Tiễn Long thế gia, Ngự Thú thành, đều có người trình diện trong trận thọ yến này.
Thời điểm Thiên Tùng Thụ Tổ xuất hiện, hắn ngồi xuống ở chủ tọa, mà đổi thành một thanh niên cũng xuất hiện ở trong bữa tiệc, an vị ở bên cạnh Thiên Tùng Thụ Tổ, người thanh niên này không phải người khác, chính là Lý Thất Dạ.
Thời điểm Thiên Tùng Thụ Tổ xuất hiện, tràng diện hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn qua Thiên Tùng Thụ Tổ, tiếp theo, cũng không ít người ánh mắt rơi vào trên người Lý Thất Dạ ngồi ở bên người Thiên Tùng Thụ Tổ.
Người ngồi ở trước mặt nhất, chỉ có thể là đế thống tiên môn, như Dược quốc, Tiễn Long thế gia, Ngự Thú thành… tân khách các loại đế thống tiên môn này mới có tư cách ngồi ở phía trước nhất, nhưng mà, hiện tại một thanh niên như Lý Thất Dạ, vậy mà ngồi ở bên người Thiên Tùng Thụ Tổ, địa vị này, là cao quý bực nào, vị trí này, thậm chí so với những khách quý như Dược quốc, Tiễn Long thế gia còn cao quý hơn rất nhiều.
Coi như là đệ tử của Thiên Tùng Thụ Tổ, vào lúc này cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh tương bồi, nhưng mà, Lý Thất Dạ một bối phận tuổi trẻ như thế, lại có thể ở bên người Thiên Tùng Thụ Tổ ngồi xuống, cái này khiến rất nhiều người giật mình.
Cái này khiến không ít tân khách ở đây trong nội tâm có nghi hoặc rất lớn, bọn hắn đều không rõ ràng, Lý Thất Dạ một tên tiểu bối như thế, vì sao có tư cách ngồi ở chỗ kia, địa vị này rõ ràng còn cao quý hơn so với các loại tân khách như Dược quốc, Tiễn Long thế gia.
Dù lúc này trong nội tâm rất nhiều người có nghi hoặc. Nhưng mà, trong bữa tiệc toàn bộ đều là yên tĩnh, ở trước mặt Thiên Tùng Thụ Tổ, bất luận là kẻ nào, quản chi là đại nhân vật xuất thân từ Dược quốc, Tiễn Long thế gia, cũng không dám làm càn!
Cùng nhau so sánh, tân khách giống như Dược quốc, Tiễn Long thế gia,… trong nội tâm biết đến lại càng nhiều, đặc biệt là Dược quốc cùng Thiên Tùng Thụ Tổ giao hảo.
Trên thực tế, khi tân khách Dược quốc nhìn thấy Thiên Tùng Thụ Tổ xuất hiện ở trong bữa tiệc, hắn cũng không khỏi trở nên động dung. Bởi vì Dược quốc đã từng vì Thiên Tùng Thụ Tổ giải quyết vấn đề. Mặc dù chưa thành công, trong đó liên quan bí mật, tân khách Dược quốc biết một chút.
Hiện tại, Thiên Tùng Thụ Tổ xuất hiện ở đây, cái này khiến tân khách Dược quốc ẩn ẩn đoán được cái gì.
Lúc này, Thiên Tùng Thụ Tổ tằng hắng một cái, nhìn nhìn đám người, chậm rãi nói ra:
– Hôm nay, chính là năm mươi vạn năm đại thọ của lão phu, chư vị không xa vạn dặm mà đến. Lão phu cảm kích, ở đây, lão phu kính chư vị một ly.
Nói xong, chậm rãi giơ lên chén ngọc.
Tất cả tân khách ở đây đều nhao nhao giơ ly rượu lên kính, không người nào dám trễ nãi. Đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, Thiên Tùng Thụ Tổ chính là tồn tại đỉnh phong, bất kỳ người nào đều sợ có một tia bất kính, đưa tới Thiên Tùng Thụ Tổ không vui, đặc biệt là vào hôm nay.
– Hoàng Phủ gia Á Tổ giá lâm, vì Yêu Tổ chúc thọ.
Thiên Tùng Thụ Tổ vừa mới mời rượu xong, bên ngoài truyền đến một tiếng thông báo.
Đạt được Thiên Tùng Thụ Tổ đáp ứng, trong nháy mắt, chỉ gặp một lão giả cất bước mà đến, bên người lão giả này còn mang theo mười lão tẩu.
Lão giả này cất bước mà đến, trên người hắn luôn luôn tản mát ra một cỗ khí tức chấn động. Lão giả trước mắt này thoạt nhìn cũng không thu hút, khô khốc gầy teo, thậm chí để cho người ta cảm nhận được tinh lực sắp khô cạn trên người hắn! Mặc dù là như thế, lão giả này y nguyên làm cho lòng người run lên.
Đặc biệt là khí tức chấn động như có như không trên người hắn, càng làm cho người kính sợ. Trong mơ hồ, trên người hắn phát tán ra khí tức chấn động như có như không, tựa hồ có thể chấn vỡ tinh hà, băng diệt thiên vũ, bất kỳ người nào cảm nhận được khí tức như có như không này, cũng không khỏi vì đó trong nội tâm giật nảy mình.
Chương 1040: Đại thọ (2)
Mặc dù lão nhân này đã là người sắp chết, nhưng mà, hắn y nguyên mười phần đáng sợ, hắn có thể tay hái sao trời, đồ long đập giao!
Mười lão tẩu bên người Lão nhân kia đều là cường giả đáng sợ, mặc dù bọn hắn thu liễm huyết khí, nhưng mà, y nguyên để cho người ta có thể cảm nhận được sự đáng sợ của bọn họ.
Bất luận là vị lão nhân này, hay là hơn mười vị lão tẩu tùy hành kia, mặc kệ bọn hắn mạnh mẽ đến mức nào, nhưng mà, lúc đến nơi này, đều thu liễm lại tinh lực của mình, thu liễm lại khí tức cường đại của mình, đều không dám làm càn.
– Hoàng Phủ gia Á Tổ!
Nhìn thấy lão nhân này, không biết bao nhiêu đại nhân vật trong nội tâm run lên.
Thậm chí có đại nhân vật của đại giáo cương quốc trong nội tâm phát lạnh, lầm bầm nói ra:
– Hoàng Phủ thế gia Á Tổ vậy mà xuất thế, cái này, đây cũng quá dọa người đi.
Không ít đại giáo cương quốc cùng Hoàng Phủ thế gia giao hảo nhìn thấy lão nhân này, coi như bọn hắn chưa từng gặp qua lão nhân này, nhưng vừa nghe đến cái chức vị “Á Tổ” này, trong nội tâm cũng không khỏi phát lạnh.
Có truyền ngôn nói, Hoàng Phủ thế gia tổng cộng trần phong bốn vị lão tổ, ngoại trừ lão tổ chết thảm tại Cự Trúc quốc ra, còn có ba vị lão tổ bị phủ bụi.
Có truyền ngôn nói, bốn vị lão tổ của Hoàng Phủ thế gia đều là Đại Hiền đáng sợ, trong đó lấy Cổ Thánh tổ đáng sợ nhất, có người nói Cổ Thánh tổ thâm bất khả trắc.
Ở bên trong Hoàng Phủ thế gia, luận cường đại, ngoại trừ Cổ Thánh tổ ra, phải kể đến Á Tổ.
Loại tồn tại giống như đại giáo lão tổ này, một khi bị phủ bụi hậu thế, đó là sẽ không dễ dàng xuất thế, đối với dạng tồn tại này mà nói, bọn hắn phá Thời Huyết Thạch mà ra, là cần cái giá rất lớn.
Nhưng mà, hiện tại Hoàng Phủ thế gia Á Tổ tới, rất nhiều người trong lúc nhất thời trong lòng minh bạch, chỉ sợ Hoàng Phủ thế gia Á Tổ là không chỉ vì chúc thọ Thiên Tùng Thụ Tổ đơn giản như vậy.
– Yêu Tổ năm mươi vạn năm đại thọ, Hoàng Phủ thế gia đến đây chúc mừng.
Á Tổ đi tới trước mặt Thiên Tùng Thụ Tổ, cúc thủ bái một cái, nói ra:
– Lễ vật nho nhỏ, không thành kính ý, còn xin Yêu Tổ vui lòng nhận cho.
Nói xong, hai tay đưa lên một cái cổ hộp.
Coi như Hoàng Phủ thế gia Á Tổ là một vị Đại Hiền, ở trước mặt Thiên Tùng Thụ Tổ cũng chẳng qua là một tiểu bối mà thôi.
Cũng không biết bên trong cổ hộp này chứa là cái gì, Thiên Tùng Thụ Tổ cũng không nhìn nhiều, chỉ là để đệ tử bên người nhận phần lễ vật này.
Sau khi Á Tổ nói một phen chúc thọ chi từ, hắn trang trọng nói:
– Thụ Tổ uy dương thiên hạ, chúng ta kính ngưỡng. Chỉ là, có một việc, tại hạ không thể không nói.
Á Tổ nói ra lời kia, cái này khiến rất nhiều tân khách ở đây vì đó run lên, rất nhiều tân khách ở đây cũng không khỏi ngừng thở. Mọi người đều biết, rốt cục sắp có sự tình phát sinh.
Thiên Tùng Thụ Tổ nhìn lấy Á Tổ, chậm rãi nói ra:
– Không biết ngươi có lời gì, vậy thì nói đi.
Á Tổ hít thở một cái thật sâu, trịnh trọng mà có chúy bi thương nói ra:
– Hào nhi chính là một dòng độc đinh của Hoàng Phủ gia chúng ta, truyền thừa của Hoàng Phủ gia chúng ta. Trước đó không lâu, hắn đại biểu cho Hoàng Phủ gia chúng ta chúc thọ Yêu Tổ, vậy mà không ngờ truyền đến tin dữ, chết thảm ở Thiên Tùng Sơn!
Lúc này, Á Tổ nói ra việc này, để tân khách ở đây cũng không khỏi vì đó run lên. Tất cả mọi người minh bạch, việc này không có đơn giản như vậy.
– Á Tổ, ở trong đó có chỗ hiểu lầm.
Thời điểm Á Tổ rơi xuống lời này, Phong Hoàng ho khan một tiếng, vội nói.
Á Tổ nhìn Phong Hoàng một cái, trầm giọng nói ra:
– Hiểu lầm hay không hiểu lầm, ta ngược lại không biết, nhưng mà, Hào nhi ta chết thảm bên trong Thiên Tùng Sơn! Không biết ngươi có thể làm chủ, cho Hoàng Phủ gia ta một câu trả lời thỏa đáng!
Không hề nghi ngờ, vị Đại Hiền Á Tổ này, cũng không đem cường giả như Phong Hoàng để ở trong lòng, hắn muốn đối chất không phải nhân vật như Phong Hoàng, mà là Thiên Tùng Thụ Tổ.
Thiên Tùng Thụ Tổ rất bình tĩnh, nhìn lấy Á Tổ, y nguyên không nóng không lạnh, nói ra:
– Lấy ý tứ của Hoàng Phủ gia các ngươi nói ra đi?
– Lần này tại hạ được Cổ Thánh tổ nhờ vả mà đến, muốn truy cứu sự tình Hào nhi ta chết thảm.
Á Tổ trịnh trọng nói:
– Hào nhi ta chết thảm ở trong tay tiểu nhi này, nhưng mà, hiện tại tiểu nhi này lại thành khách quý của Yêu Tổ, cái này khiến tại hạ mười phần nghi hoặc.
– Ý của ngươi là nói Thiên Tùng Thụ ta liên hợp Lý công tử mưu hại truyền nhân của Hoàng Phủ thế gia các ngươi.
Thiên Tùng Thụ Tổ không mặn không nhạt nói.
Á Tổ vội nói:
– Không, không, không, tại hạ không phải ý tứ này. Thiên Tùng Sơn chính là quang minh lỗi lạc, danh dự vô song, như thế nào lại làm ra chuyện ấy. Tiểu nhi này chính là miệng như hoa sen, có thể điên đảo thị phi, cho nên ta lo lắng một chút đệ tử của Thiên Tùng Sơn bị tiểu nhi này lừa bịp.
Lúc này, người ở chỗ này cũng không khỏi ngừng thở, không có bất kỳ người nào dám mở miệng. Mặc dù nói, không ít người ở giữa sân là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, nhưng mà, đây là Đại Hiền cấp đối thoại, đây không phải bọn hắn có khả năng chen miệng vào.
– Lấy ý tứ của Hoàng Phủ gia ngươi, là nên giải quyết như thế nào?
Thiên Tùng Thụ Tổ y nguyên bất động thanh sắc, mười phần bình tĩnh nói.
Á Tổ hít thở một cái thật sâu, trịnh trọng nói ra:
– Hào nhi ta chết thảm, việc này tất phải truy cứu, bằng không thì thế nhân cười Hoàng Phủ thế gia ta vô năng. Cổ Thánh tổ có ý tứ là, xin Yêu Tổ đem tiểu nhi này giao cho Hoàng Phủ thế gia ta, cho Hào nhi cảu chúng ta một cái công đạo!
– Đương nhiên, Hoàng Phủ thế gia ta cũng sẽ không bêu xấu bất cứ người nào.
Nói đến đây, Á Tổ dừng một chút, nói ra:
– Đợi Yêu Tổ đem tiểu nhi này giao cho Hoàng Phủ thế gia ta, Hoàng Phủ thế gia ta tất điều tra rõ việc này, đến lúc đó, Hoàng Phủ thế gia ta sẽ cùng Dược quốc cộng đồng thẩm phán tiểu nhi này, coi như hắn giết hại Hào nhi, cái này cũng sẽ cho hắn một cái thẩm phán công chính!
Á Tổ đặc biệt nhấn mạnh Cổ Thánh tổ của Hoàng Phủ thế gia bọn hắn cùng Dược quốc, đây đã là một loại ám hiệu.
Không ít người đều biết, Cổ Thánh tổ Hoàng Phủ thế gia là thâm bất khả trắc, hơn nữa, Hoàng Phủ thế gia cùng Dược quốc thông gia, Thạch Dược giới có thể nói là không ai không biết, không người không hiểu.
Thiên Tùng Thụ Tổ nghe được lời như vậy, không khỏi nở nụ cười, ánh mắt rơi vào trên người khách quý của Dược quốc.
Lúc này khách quý của Dược quốc cũng vội vàng đứng lên, nói ra:
– Sự tình này, không phải tiểu bối có khả năng làm chủ, lúc này cần hướng chư lão bẩm báo.
Dược quốc khách quý cũng không phải kẻ đần, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng nhúng vào vũng nước đục kia.
Thiên Tùng Thụ Tổ thu hồi ánh mắt, nhìn lấy Á Tổ, chậm rãi nói ra:
– Nói như vậy, Hoàng Phủ thế gia là muốn Thiên Tùng Sơn ta giao ra tân khách?
– Yêu Tổ chớ hiểu lầm.