Đế Bá Audio Podcast
Tập 201 [Chương 1001 đến Chương 1005]
❮ sautiếp ❯Chương 1001: Dược vương đây chẳng qua là củ cải rau xanh (2)
Đối rất nhiều dược sư mà nói, đặc biệt là dược sư xuất thân phổ thông, đối với bọn hắn mà nói, dạng linh dược đan thảo như dược vương này, cả đời cũng khó cầu đến một cây.
Nhưng mà, người giống như Hoàng Phủ Hào liền không giống. Hắn là truyền nhân của Hoàng Phủ thế gia, thân phận cao quý, hơn nữa, Hoàng Phủ thế gia chính là dược đạo thế gia rất nổi danh, nội tình khẳng định ghê gớm. Huống chi, Hoàng Phủ thế gia cùng Dược quốc thông gia, mà Dược quốc nắm giữ linh dược sơn mạch tốt nhất Thạch Dược giới.
Cho nên, rất nhiều người xem ra, Hoàng Phủ Hào có thể lấy ra được một cây dược vương cũng không lạ.
Trong lúc nhất thời, tu sĩ ở đây đều ngừng thở, thậm chí có thể nói tu sĩ, tụ tập trên Ngộ Đạo Phong càng ngày càng nhiều, đều muốn nhìn náo nhiệt một chút.
– Cái này sao, dược vương hiện tại ta hoàn toàn chính xác không bỏ ra nổi.
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Hào, giang tay ra nói:
– Đổi vật gì khác như thế nào?
– Còn tưởng rằng vốn liếng ngươi dày bao nhiêu.
Lúc này Đằng Đan Vương cười lạnh một tiếng, nói ra:
– Cái đồ không biết trời cao đất rộng, bằng ngươi một cây dược vương cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, hôm nay để ngươi kiến thức một chút nội tình thế gian so với ngươi dày hơn bao nhiêu.
– Không có dược vương lấy nát mệnh của ngươi đến chống đỡ cũng được.
Hoàng Phủ Hào cười lạnh nói:
– Hôm nay bản tọa liền ăn thiệt thòi một chút, lấy một cây dược vương đổi lấy mạng chó của ngươi.
– Cho ngươi ba phần màu sắc, ngươi liền mở xưởng nhuộm rồi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Vật như Dược vương, ta có lẽ là không có tồn kho, bất quá nha, cái khác ta còn có.
Nói xong, cũng lấy ra một cái hộp thuốc.
Khi hộp thuốc này vừa mở ra, lập tức một cỗ huyết khí đập vào mặt, trận trận đạo âm vang lên, bên trong bị phong ấn lấy một cây linh dược.
– Cái này, cái này, đây là đế dược sao?
Có người vừa nhìn thấy linh dược trong hộp thuốc này, lập tức đứng lên, sợ hãi nói.
Lúc này Lý Thất Dạ chậm rãi đóng hộp thuốc lại, nói ra:
– Chỉ có người nghèo mới có thể đem dược vương loại linh dược như cà rốt cải trắng này coi như bảo, dạng cà rốt cải trắng này ta bình thường đều không mang theo trên người, dạng đồ chơi này mang nhiều ở trên thân, quá vướng bận. Ta chỗ này có một cây linh dược năm trăm ba mươi tám vạn năm, đã có người nói ta lấy không ra dược vương, vậy ta chỉ đành đưa nó từ trong góc nhà kho lật ra, khoe khoang nho nhỏ một chút.
– Ách…
Nói như vậy lập tức để người ở chỗ này vì đó im lặng. Dược vương là cái gì? Đối với rất nhiều người mà nói, đây là vô giới chi bảo, hiện tại đến trong miệng Lý Thất Dạ, là đồ vật cấp cà rốt cải trắng, nói như vậy thực sự quá kiêu ngạo.
Nhưng mà, không có cách, người ta có tiền vốn trang bức khoe khoang, vừa ra tay liền là đế dược, hơn nữa, nhìn cái bộ dáng kia, đơn giản là phong khinh vân đạm lấy ra, coi như là đế dược, từ trong tay hắn lấy ra, cũng rất giống cà rốt cải trắng, dạng vốn liếng này bất luận đi tới chỗ nào đều có thể hung hăng càn quấy.
Sắc mặt Hoàng Phủ Hào khó coi tới cực điểm, nhưng lại không thể làm gì, đối với hắn vị truyền nhân Hoàng Phủ thế gia này mà nói, có thể lấy ra một cây dược vương đã là cực hạn. Hơn nữa, gốc dược vương này của hắn vốn là dự định đưa cho biểu muội hắn, cũng chính là Dược quốc truyền nhân Minh Dạ Tuyết, muốn lấy lòng nàng, hôm nay hắn lại đem gốc dược vương này lấy ra làm tiền đặt cược.
Bất quá, Hoàng Phủ Hào có lòng tin thắng ván này, nhưng mà, coi như hắn lại có lòng tin cũng vô dụng, hiện tại hắn bị Lý Thất Dạ lấy một cây đế dược ép tới không thở nổi.
Đằng Đan Vương vừa đố kị vừa hận, một đôi mắt không khỏi vì đó đỏ bừng, trong lòng của hắn ghen ghét đến phát điên. Phải biết, hắn là đệ tử Đề Thiên Cốc a, Đề Thiên Cốc là tồn tại thế nào? Một môn song đế, nhưng mà, hắn một vị đệ tử Đề Thiên Cốc như thế vậy mà không bằng một tiểu dược sư vô danh, này làm sao không cho hắn ghen ghét đến phát điên đây?
Nếu không phải lúc này ở Thiên Tùng Sơn, Đằng Đan Vương hận không thể hiện tại lập tức ra tay bắt sống Lý Thất Dạ, cướp sạch tất cả linh dược trên người hắn.
– Đế dược a.
Trong lúc nhất thời, người ở chỗ này nhìn lấy Lý Thất Dạ tựa như nhìn thấy quỷ, cái loại thần thái này hoàn toàn không cách nào hình dung.
– Má ơi, ta cả đời chưa thấy qua đế dược, không nghĩ tới vậy mà lại ở chỗ này nhìn thấy. Cái này, cái này quá bất hợp lí.
Có một vị lão Dược sư nhịn không được nói một câu nói tục như vậy.
Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu người nước bọt chảy tràn. Cái này cũng không trách bọn hắn, dù sao, đối với bất kỳ người nào mà nói, cho dù là nhân vật cấp lão tổ, đều đối với một cây đế dược đỏ mắt. Đây là vô giới chi bảo, coi như là loại tồn tại như đại giáo lão tổ cũng cầu không được, chớ nói chi là những người khác.
– Dược vương của các ngươi cộng lại chỉ sợ không trân quý bằng một cây đế dược của ta, các ngươi muốn cược, ta tùy thời phụng bồi, tiền cũng tốt, linh dược cũng tốt, đại gia ta nhiều tiền đến không có chỗ tiêu, chỉ là sợ các ngươi không có.
Trước đó, người khác có lẽ sẽ cho rằng Lý Thất Dạ không biết trời cao đất rộng, nhưng mà, lúc này bất luận là ai cũng không có tính tình. Mặc dù rất nhiều người trong nội tâm không phục, nhưng, không thể không thừa nhận tên tiểu bối kia hoàn toàn chính xác có vốn liếng hung hăng càn quấy.
Tử Yên phu nhân hầu ở bên người Lý Thất Dạ đành phải cười khổ một cái, lúc này, chuyện gì phát sinh nàng đều không cảm thấy kì quái. Dưới cái nhìn của nàng, nội tình của thiếu gia nàng so với nội tình của một đại giáo cương quốc còn dọa người.
Hoàng Phủ Hào vốn là muốn mượn cơ hội này trước nhục nhã Lý Thất Dạ một phen, có cơ hội lại giết Lý Thất Dạ cũng không muộn, nhưng mà, không nghĩ tới bây giờ ngược lại bị Lý Thất Dạ làm nhục, cái này khiến hắn tức giận đến thổ huyết.
– Ta trợ giúp Hoàng Phủ công tử một chút sức lực.
Lúc này, một tiếng nói già nua vang lên, một lão nhân đi tới. Bên cạnh hắn còn mang theo những cường giả khác.
Lão nhân này lấy ra một cái hộp thuốc, chậm rãi nói ra:
– Ta có một cây dược vương hơn bốn trăm vạn năm. Có thể trợ giúp Hoàng Phủ công tử một chút sức lực.
– Là Dược Thánh của Tinh Hải giáo.
Có người nhận ra lai lịch của lão nhân này, động dung nói.
Rất nhiều người đều nhìn lão nhân trước mắt này. Lão nhân này là có lai lịch lớn, hắn là dược sư dược đạo cao thâm nhất của Tinh Hải giáo, người xưng Tinh Hải Dược Thánh.
– Hoàng Phủ huynh, hảo hảo thu thập tiểu súc sinh này.
Lúc này, nữ tử bên người Tinh Hải Dược Thánh kia lành lạnh nói.
Nữ tử này chính là Tinh Hải giáo Long công chúa, hiện tại nàng hành tẩu còn cần người nâng, có thể tưởng tượng, nàng bị Hoàng Ngưu Long đá một cước là nghiêm trọng cỡ nào. Nếu không phải Tinh Hải giáo Tinh Hải Dược Thánh bọn hắn tự mình xuất thủ cứu nàng. Chỉ sợ lúc này nàng coi như không chết, cũng nằm ở trên giường không đi nỗi.
Chương 1002: Tinh hải dược thánh
Long công chúa đối với Lý Thất Dạ có thể nói là hận thấu xương, cho nên, lần này Hoàng Phủ Hào cùng Đằng Đan Vương muốn quyết chiến Lý Thất Dạ, Tinh Hải giáo bọn hắn như thế nào lại bỏ qua cơ hội như vậy đây?
– Tốt a.
Lý Thất Dạ chỉ là tùy ý nhìn bọn hắn một cái, nói ra:
– Xem ở phân thượng các ngươi nghèo khó, ba cây dược vương của các ngươi, một cây Thạch Ba liền chống đỡ một cây đế dược của ta đi.
Mặc dù nói số lượng linh dược của bọn người Hoàng Phủ Hào nhiều, nhưng mà, dược vương hoàn toàn không cách nào cùng đế dược so sánh, Dược Đế danh xưng là Tiên Đế chuyên hưởng. Mặc dù không phải là như thế, cái này cũng đầy đủ nói rõ giá trị của nó.
– Thứ không biết chết sống. Đến lúc đó thua cũng đừng quịt nợ, nếu không bắt mạng chó của ngươi gán nợ!
Long công chúa lạnh lẽo nói.
Nàng hận không thể lột da Lý Thất Dạ, ăn thịt Lý Thất Dạ, uống máu Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ lười nhác nhìn nhiều Long công chúa một cái, nhàn nhạt nói ra:
– Không nói các ngươi không thắng được ta, coi như các ngươi có thể thắng được ta, một cây đế dược mà thôi, cùng cải trắng không kém bao nhiêu, cần tới quịt nợ sao? Cũng chỉ có dạng người nghèo khó bần cùng giống như các ngươi mới có thể thua không nổi.
Nói như vậy để người ở chỗ này triệt để im lặng, Hoàng Phủ thế gia, Tinh Hải giáo thậm chí Đề Thiên Cốc, nội tình bọn hắn là dọa người bực nào? Hiện tại đến trong miệng Lý Thất Dạ, vậy mà thành người nghèo.
Nhưng mà, giờ khắc này, người ở chỗ này cũng bị mất tính tình. Ai kêu Lý Thất Dạ cái vô danh tiểu tử này vậy mà giàu có đến rối tinh rối mù đây? Ngay cả đế dược đến trong miệng hắn cũng là cà rốt cải trắng, coi như người khác đối với hắn khó chịu, cũng không khỏi không hoàn toàn phục. Gặp được phá gia chi tử dạng này, mọi người còn có thể nói cái gì?
Long công chúa tức giận đến run rẩy, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hai mắt lộ ra quang mang lành lạnh, sát ý doạ người.
– Bớt ở chỗ này tranh đua miệng lưỡi.
Hoàng Phủ Hào lạnh lùng thốt:
– Tiền đánh bạc đã đủ, vậy thì bắt đầu đi, hôm nay bản tọa muốn cho ngươi thua đến lật người không nổi!
Đối với Hoàng Phủ Hào mà nói, giết Lý Thất Dạ cũng khó tiêu mối hận trong lòng hắn, chỉ có sau khi hắn nhục nhã Lý Thất Dạ một phen lại giết chết Lý Thất Dạ, mới có thể để cho hắn ra một hơi.
Lý Thất Dạ vẩy mí mắt một cái, không thèm quan tâm, phong khinh vân đạm nói ra:
– So liền so, so luyện đan đúng không? Ta phụng bồi a. Hai người các ngươi khiêu chiến một mình ta, hay là các ngươi đề cử ra một đại biểu?
– Hay là Hoàng Phủ huynh ra tay đi.
Đằng Đan Vương do dự một chút, sau đó nói ra:
– Hoàng Phủ huynh chính là dược đạo vô song, chỉ cần Hoàng Phủ huynh ra tay, liền có thể đem loại vô danh tiểu bối này đánh cho hoa rơi nước chảy.
Đằng Đan Vương ở trên dược đạo cũng có được tạo nghệ rất sâu, nhưng Hoàng Phủ Hào danh khí càng lớn, danh xưng là thiên tài dược sư thứ năm, chỉ kém tứ đại thiên tài dược sư.
Mặc dù nói loại danh xưng này có thành phần thổi phồng Hoàng Phủ Hào, bất quá, theo Đằng Đan Vương, Tinh Hải giáo nói rõ duy trì Hoàng Phủ Hào, cái này khiến Hoàng Phủ Hào ở trên tiền đánh bạc phân lượng càng nặng, cho nên, hắn đề cử Hoàng Phủ Hào ra tay khiêu chiến Lý Thất Dạ.
– Hoàng Phủ huynh chính là thiên tài dược sư thứ năm, đuổi một tiểu bối vô danh sao đủ thành đạo? Hoàng Phủ huynh, liền để hắn kiến thức dược đạo tuyệt thế vô song của Hoàng Phủ gia các ngươi một chút.
Long công chúa cũng duy trì Hoàng Phủ Hào ra tay.
Hoàng Phủ Hào đứng dậy, lạnh lùng nhìn lấy Lý Thất Dạ, lành lạnh nói:
– Tiểu súc sinh, chỉ sợ hảo vận không cách nào một mực nương theo ngươi! Hôm nay bản tọa liền để ngươi thua đến thảm hại.
Hoàng Phủ Hào cũng là lòng tin mười phần, theo hắn, trên dược đạo, thế hệ trẻ tuổi hiếm người có thể bằng, chính hắn cũng là tự cao tự đại. Trên dược đạo, ngoại trừ tứ đại thiên tài dược sư, những người khác căn bản không để ở trong mắt.
Mà Hoàng Phủ thế gia ở trên đan thuật cũng có được tạo nghệ rất cao, Hoàng Phủ thế gia bọn hắn cùng Dược quốc mấy đời thông gia, cũng đạt được không ít chỗ tốt.
Hiện tại đối với Hoàng Phủ Hào mà nói, lấy đan thuật đánh bại Lý Thất Dạ là chuyện dễ dàng, cho nên, trong lòng Hoàng Phủ Hào quyết định trước hảo hảo nhục nhã Lý Thất Dạ một phen, lại giết Lý Thất Dạ.
– Ngươi quá phí lời, bắt đầu đi, đánh cược như thế nào?
Lý Thất Dạ không thèm để ý hắn, lười biếng nói ra.
– Luyện mệnh đan, liền lấy luyện ngũ biến mệnh đan làm đánh cược!
Hoàng Phủ Hào cười lạnh nói:
– Chỉ mở một lò, ai luyện mệnh đan càng nhiều, ai luyện được mệnh đan tốt nhất, cái kia coi như thắng!
– Được, vậy liền luyện mệnh đan đi.
Lý Thất Dạ một bộ không quan tâm, giống như đây là một sự tình không đủ thành đạo.
Thái độ của Lý Thất Dạ như vậy để Hoàng Phủ Hào hừ lạnh một tiếng, ánh mắt mãnh liệt. Hắn sẽ để cho Lý Thất Dạ đẹp mắt.
Hoàng Phủ Hào lấy lại tinh thần, đối với bọn người Đằng Đan Vương nói:
– Ta cần bốn phần dược liệu ngũ biến mệnh đan, ta chỉ có một phần, không biết chư vị còn có hay không?
– Ta cũng có một phần dược liệu ngũ biến mệnh đan.
Đằng Đan Vương nhìn tồn kho của mình một chút nói ra.
Tinh Hải Dược Thánh bình tĩnh ổn định nói:
– Ta giúp đỡ hiền chất hai phần, đánh bại loại tiểu bối không biết trời cao đất rộng này, hảo hảo giáo huấn hắn một chút.
Trong lúc nhất thời, Hoàng Phủ Hào thu đủ bốn phần dược liệu ngũ biến mệnh đan.
Người ở chỗ này nhìn thấy Hoàng Phủ Hào lại muốn bốn phần dược liệu ngũ biến mệnh đan, không khỏi vì đó giật mình, cho dù là lão Dược sư cũng vì đó động dung.
– Một lò muốn bốn phần dược liệu, chẳng lẽ nói Hoàng Phủ công tử có thể một lò kết bốn đỉnh hay sao?
Coi như là dược sư thế hệ trước cũng không khỏi giật mình nói.
– Đối với một lô thần tốt mà nói, một lò kết bốn đỉnh chưa chắc là việc khó, nhưng mà, một lò muốn luyện bốn đỉnh mệnh đan cũng không dễ dàng, đây chính là ngũ biến mệnh đan a, không phải nhất biến.
Coi như là dược sư có thực lực cũng theo đó động dung.
Lúc này tu sĩ ở trận, cho dù là dược sư có thân phận, nhìn thấy Hoàng Phủ Hào muốn bốn phần dược liệu ngũ biến mệnh đan, cũng không khỏi động dung.
Chỉ cần người có chút thường thức đều biết, mở một lò mệnh đan chỉ có thể luyện ra một khỏa. Lấy thuyết pháp chuẩn xác hơn mà nói, hỏa nguyên kết một cái hỏa đỉnh luyện một lò mệnh đan, chỉ có thể luyện ra một khỏa.
Nói cách khác, nếu như lô thần của một dược sư có thể kết xuất một cái hỏa đỉnh, như vậy, mở một lò mệnh đan chỉ có thể luyện ra một khỏa mệnh đan.
Đương nhiên, lô thần tốt khẳng định không có khả năng chỉ kết một cái hỏa đỉnh, đặc biệt là lô thần mà Truyền Kỳ dược sư cùng Dược Đế sử dụng qua liền càng khó lường, dạng lô thần này có thể kết xuất mấy cái hỏa đỉnh, nghe nói có Dược Đế lô thần có thể kết xuất hơn mười hỏa đỉnh.
Chương 1003: Ngủ gối đùi mỹ nhân (1)
Nhưng mà, lô thần kết xuất bao nhiêu hỏa đỉnh, cũng không phải là ý nghĩa ngươi liền có thể đồng thời luyện mấy đỉnh mệnh đan. Đối với một vị dược sư mà nói, đồng thời khống chế mấy cái hỏa đỉnh, cần ngự hỏa chi thuật cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng mà, muốn luyện tốt một lò mệnh đan mấy đỉnh, có ngự hỏa chi thuật cực kỳ mạnh mẽ là còn thiếu rất nhiều, muốn luyện tốt một lò mệnh đan mấy đỉnh, như vậy, cần dược đạo tạo nghệ cực kỳ thâm hậu cường đại.
Hơn nữa, muốn luyện đan dược đẳng cấp càng cao, một lò mấy đỉnh càng khó khống chế, càng khó luyện đến thành công.
– Tốt, trợn to mắt chó của ngươi nhìn rõ ràng cho bản tọa.
Lúc này, Hoàng Phủ Hào đối với Lý Thất Dạ cười lạnh một tiếng, một bước đạp lên mặt đất, trong nháy mắt tế ra lô thần.
“Ông” một tiếng, lúc lô thần rơi xuống, hóa thành một cự lô cao lớn. Lô này tựa như Bạch Hổ chiếm cứ, phun ra nuốt vào lấy từng sợi từng sợi Xích Diễm, khi từng sợi Xích Diễm này nhảy lên, lô thần kia tựa như núi lửa tùy thời bộc phát.
-Lô thần thật cường đại.
Vừa cảm thụ đến khí tức của lô thần, không ít tu sĩ ở đây vì đó run lên, coi như tu sĩ không biết hàng, cũng biết cái lô thần này khó lường.
– Đây là lô thần trong truyền thuyết của Hoàng Phủ gia, đã từng danh xưng là trấn gia chi bảo của Hoàng Phủ gia a. Nghe đồn, lô này nhận qua Dược Đế điểm hóa.
Ở giữa sân có dược sư biết hàng, xem xét lô thần này, cũng không khỏi động dung, lập tức nhận ra lai lịch lô thần này.
Lúc này, lô thần kia rủ xuống quang mang mênh mông, che đậy lấy cả lô thần. Đây là sự tình rất thường gặp, loại tình huống này được người xưng là che xem, là chỉ lô thần che chở, có thể che chắn ngoại nhân thăm dò.
Chỉ cần là lô thần tốt, đều có năng lực che xem. Làm dược sư, đương nhiên không hy vọng để ngoại nhân thăm dò thủ pháp luyện đan của mình, cho nên, lô thần che xem đối với dược sư mà nói, không hề nghi ngờ là thủ đoạn tốt nhất lại bớt việc nhất đề phòng người khác thăm dò.
Có một ít lô thần của dược sư không có năng lực che xem, thì dùng đạo pháp che chắn người khác thăm dò, không cho người ta học trộm thuật luyện đan.
Lúc này, người ở chỗ này đều ngừng thở, nhìn lô thần trước mắt kia, đặc biệt là một chút tiểu dược sư, càng là ngừng thở, tập trung tinh thần.
Mặc dù nói có lô thần che xem, mọi người không cách nào thăm dò thủ pháp luyện đan của Hoàng Phủ Hào, nhưng mà, đối với một tên dược sư mà nói, đặc biệt là dược sư xuất thân từ tiểu môn phái hoặc là môn phái không am hiểu luyện đan mà nói, có thể đứng ngoài quan sát dược sư cường đại hơn luyện đan, tuyệt đối có thu hoạch. Không cách nào thăm dò thủ pháp luyện đan, cũng có thể từ quá trình luyện đan của dược sư tích lũy kinh nghiệm, để tránh cho mình ở lúc luyện đan phạm phải sai lầm.
Huống chi, Hoàng Phủ thế gia chính là dược đạo thế gia, dược đạo của Hoàng Phủ thế gia bọn hắn cùng Dược quốc dược đạo có ngàn vạn tia quan hệ, cho nên, đối với dược sư ở đây mà nói, dù là dược sư xuất thân từ đại môn phái, chỉ cần quan sát Hoàng Phủ Hào luyện đan đều sẽ có thu hoạch.
“Phanh” một tiếng, lúc này Hoàng Phủ Hào tay đè lấy lô thần, ở trong chớp mắt, lô thần thoát ra thần hỏa, kết thành nguyên một đám hỏa đỉnh, lập tức kết thành bốn cái hỏa đỉnh, có thể nói, toàn bộ quá trình tựa như nước chảy mây trôi, mười phần trôi chảy, hết sức quen thuộc, được xưng tụng là xe nhẹ chạy đường quen.
Bên trong dược sư ở đây, không thiếu người biết hàng, coi như không cách nào nhìn thấy thủ pháp ngự hỏa của Hoàng Phủ Hào, nhưng mà, xem xét ở trong nháy mắt kết thành bốn cái hỏa đỉnh, cái này để cho người ta minh bạch ngự hỏa chi thuật của Hoàng Phủ Hào rất cường đại, có lai lịch khó lường.
– Hoàng Phủ huynh khó lường, chỉ bằng vào chiêu ngự hỏa chi thuật này, trong cùng thế hệ liền khó có người có thể bằng.
Đằng Đan Vương xem xét tình huống này, tán thán nói.
Đạt được Đằng Đan Vương khen ngợi, coi như là Hoàng Phủ Hào cũng không khỏi có chút hưng phấn. Đằng Đan Vương chính là Nhiên Hỏa thành đạo, hắn trời sinh am hiểu ngự hỏa. Ngự hỏa chi thuật của hắn thập phần cường đại. Có thể được hắn tán thưởng, cũng coi là một loại vinh hạnh.
Lúc này, Hoàng Phủ Hào đem linh dược từng cái theo như trình tự đầu nhập bên trong hỏa đỉnh, bốn cái hỏa đỉnh đồng thời rèn luyện, toàn bộ quá trình hắn ứng tâm đắc thủ, mười phần lão luyện thành thục, có thể nhìn ra được hắn đã tính trước.
Đối với một dược sư mà nói, có dược sư phối hữu dược đồng, có dược sư không phối dược đồng. Ở thời điểm đẳng cấp hơi thấp, đa số dược sư đều sẽ phối hữu dược đồng, bởi vì lúc này thực lực dược sư không đủ, cần hết sức chăm chú thôi hỏa luyện đan, không có cách nào phân tâm bỏ thuốc.
Sau khi dược sư trở nên mạnh mẽ, bắt đầu tự mình độc chưởng một lò, có thể một mình hoàn thành luyện ra mệnh đan. Đương nhiên, y nguyên có dược sư cường đại thậm chí Dược Đế phối hữu dược đồng.
Đương nhiên, loại đẳng cấp dược sư này nếu vẫn dùng dược đồng, như vậy Dược đồng này bản thân cũng rất cường đại, ngoại trừ trợ giúp dược sư luyện đan ra. Còn muốn làm hộ pháp cho dược sư.
Dù sao một vị dược sư thậm chí Dược Đế cường đại, bọn hắn luyện ra đan dược giá trị dọa người, để cho người ta thèm chảy nước miếng, cho nên cần dược đồng vô cùng cường đại hộ pháp.
Bốn cái hỏa đỉnh hỏa diễm lưu chuyển, giống như có sinh mệnh. Theo thời gian tiến lên, bên trong hỏa đỉnh thỉnh thoảng truyền đến thanh âm ngâm vang, tựa như có bảo đan muốn thành hình.
Lúc này, tất cả mọi người ngừng thở, quên thời gian, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hào luyện đan, tất cả mọi người nhìn lấy mỗi một cái cử động luyện đan của hắn, đặc biệt là dược sư, không buông tha mỗi một chi tiết nhỏ của Hoàng Phủ Hào luyện đan.
Đối với Hoàng Phủ Hào luyện đan, Lý Thất Dạ hoàn toàn không có hứng thú nổi, hắn chỉ nhìn một cái liền biết thủ pháp luyện đan của Hoàng Phủ thế gia xuất từ một mạch nào, một phái nào.
Cho nên, ở lúc Hoàng Phủ Hào luyện đan, Lý Thất Dạ nhìn cũng chẳng muốn nhìn, trực tiếp nằm lại trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, ngủ thiếp đi. Tử Yên phu nhân nhu tình như nước, yên lặng vì hắn đắp lên áo lông mềm.
Diễm phúc như thế, hưởng thụ như thế, có một Đại Yêu Hoàng hầu hạ, không biết để bao nhiêu người nhìn đỏ mắt, không biết để bao nhiêu người ghen ghét hâm mộ.
Thời gian một khắc một khắc trôi qua, rốt cục, một ngày đi qua, Hoàng Phủ Hào muốn khai lò thu đan, nghe được Hoàng Phủ Hào quát khẽ một tiếng nói:
– Thu…
“Phanh” một tiếng, hỏa đỉnh mở ra, bốn viên mệnh đan bay ra. Hoàng Phủ Hào trong nháy mắt lấy bảo hồ lô tiếp được mệnh đan, trong một chớp mắt, bốn viên mệnh đan đều thu vào bên trong bảo hồ lô.
Lúc này, Hoàng Phủ Hào thở ra một hơi, thu hồi lô thần, thoả thuê mãn nguyện. Có thể nói, hắn đối với một lò mệnh đan này mười phần thoả mãn.
– Không tầm thường, ngũ biến mệnh đan chỉ tốn một ngày liền luyện thành, quả nhiên danh bất hư truyền, khó trách lại được người xưng là thiên tài dược sư thứ năm.
Có dược sư thế hệ trước không khỏi vì đó tán thưởng một tiếng.
Chương 1004: Ngủ gối đùi mỹ nhân (2)
Rất nhiều dược sư, đặc biệt là tiểu dược sư, cũng theo đó sợ hãi thán phục. Có thể nói, dùng thời gian một ngày luyện thành một lò ngũ biến mệnh đan, cái này đầy đủ nói rõ thực lực dược đạo của Hoàng Phủ Hào.
Mặc dù Hoàng Phủ Hào danh xưng thiên tài dược sư thứ năm, không ít người cũng không tán đồng, nhưng mà, lại không thể không thừa nhận thật sự là hắn có thực lực không tầm thường.
Lúc này, Hoàng Phủ Hào đem bốn viên mệnh đan lấy ra để cho người ta giám thưởng, mấy dược sư có thực lực ở đây, như Tinh Hải Dược Thánh, Đằng Đan Vương cùng mấy vị lão Dược sư lập tức vây quanh, giám thưởng bốn viên mệnh đan của Hoàng Phủ Hào.
Bốn viên mệnh đan màu sắc không hề giống nhau, nhưng mà chênh lệch không lớn, mỗi một khỏa mệnh đan đều là màu vàng nhàn nhạt.
– Chất lượng ngũ túc rất sung mãn, đan sắc vàng nhạt, đây đã là hàng cao cấp. Một lò bốn đan, có dạng chất lượng này đã rất khá, hậu sinh khả uý a.
Tinh Hải Dược Thánh giám thưởng xong, lưu lại đánh giá như vậy.
Tinh Hải Dược Thánh có tư cách nói lời như vậy, hắn là dược sư cường đại nhất của Tinh Hải giáo, coi như là ở bên trong dược sư thế hệ trước, hắn cũng tiếng tăm lừng lẫy.
– Không tầm thường, hoàn toàn chính xác không tầm thường, một đỉnh bốn đan, chất lượng ngũ túc sung mãn, đan sắc vàng nhạt, tại thế hệ trẻ tuổi đã là đáng quý.
Mấy vị dược sư khác giám thưởng xong, đều nhao nhao tán thưởng.
Dược sư khác, đặc biệt là tiểu dược sư ở đây, cũng không khỏi lộ ra thần thái hâm mộ. Bọn hắn đều cảm thấy Hoàng Phủ Hào hoàn toàn chính xác danh bất hư truyền, nếu mình có thể đạt tới dạng cảnh giới này như hắn, cái kia đã rất đáng gờm rồi.
Hoàng Phủ Hào không khỏi mặt lộ thần thái đắc ý, chuyện này với hắn mà nói, một lò mệnh đan kia chính hắn cũng hết sức hài lòng.
– Tới phiên ngươi…
Lúc này, Hoàng Phủ Hào xoay người lại lạnh lùng nói. Nhưng mà, thời điểm hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ ở trong xe ngựa ngủ, sắc mặt hắn khó coi tới cực điểm.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ không động đậy chút nào, đã ngủ thiếp đi. Sắc mặt Hoàng Phủ Hào hết sức khó coi, lạnh lùng nói ra:
– Coi như ngươi giả bộ ngủ cũng không tránh được trận đánh cược này, nếu như bây giờ ngươi chịu thua còn kịp, miễn cho mất mặt xấu hổ.
Lý Thất Dạ không có phản ứng, y nguyên ngủ say trong xe ngựa, lúc này, Tử Yên phu nhân ở bên cạnh hắn ngồi xuống, ôn nhu kêu lên:
– Thiếu gia, đến lượt ngươi xuất thủ.
Mỹ nhân khẽ gọi, thanh âm này là ôn nhu bực nào, thanh âm ôn nhu là nhẹ như vậy chậm, tựa hồ sợ kinh lấy Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy một màn dạng này, không ít người đều sắp quên trận đánh cược này, hâm mộ ghen ghét đến không cách nào hình dung tâm tình của mình. Mỹ nhân gọi giường, hơn nữa còn là một Đại Yêu Hoàng, đại mỹ nhân nhất quốc chi quân, đây là diễm phúc bực nào!
Sắc mặt Hoàng Phủ Hào tái xanh, hắn không khỏi run rẩy một cái, răng cắn đến chi chi vang lên. Hắn cầm nắm đấm thật chặt, trong lòng thề, không giết Lý Thất Dạ hắn thề không làm người.
Hoàng Phủ Hào ưa thích Tử Yên phu nhân, đây không phải bí mật gì. Nhưng mà, hôm nay Tử Yên phu nhân đối với Lý Thất Dạ nhu tình như nước, vô cùng dịu dàng, này làm sao không cho Hoàng Phủ Hào hắn phát điên đây!
– Xong rồi à?
Lúc này Lý Thất Dạ mới rời giường, một bộ còn chưa có tỉnh ngủ, từ trên xe ngựa bò lên, Tử Yên phu nhân bận bịu vì hắn phủ lên áo choàng, sợ hắn cảm lạnh. Ôn nhu quan tâm như thế, chu đáo cẩn thận như thế, thực sự để cho người ta ưa thích.
Nhìn thấy một màn dạng này, không biết để bao nhiêu người trong lòng cảm giác khó chịu, đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi, trong nội tâm càng là khó chịu, ghen ghét đến phát điên. Tiểu tử này mệnh cũng quá tốt đi, lại có diễm phúc như thế, vậy mà có thể được Tử Yên phu nhân hầu hạ như thế, đây quả thực không có thiên lý!
– Hiện tại đến lượt ngươi xuất thủ!
Hoàng Phủ gia nghiến răng nghiến lợi, mỗi một chữ đều từ trong miệng nghiến đi ra, hắn thề, nhất định phải hảo hảo nhục nhã tên tiểu súc sinh này, hắn không chỉ cần xả cơn giận này, hắn còn muốn ở trước mặt Tử Yên phu nhân giương oai bật hơi.
– Một lò ngũ biến mệnh đan mà thôi, dùng thời gian cũng quá lâu đi? Cần thiết hay không? Cái này không phải chỉ là xào một đĩa thức nhắm sao?
Lý Thất Dạ duỗi lưng mỏi, y nguyên một bộ không có tỉnh ngủ.
– Ngươi…
Hoàng Phủ Hào bị thái độ của Lý Thất Dạ làm tức đến xanh mét cả mặt mày, đối với hắn mà nói, trong vòng một ngày luyện ra một lò ngũ biến mệnh đan, hơn nữa còn là một lò bốn đan, đây đã là sự tình rất đáng gờm, nhưng mà, hiện tại đến trong miệng Lý Thất Dạ lại trở nên không chịu nổi như vậy.
– Khẩu khí thật lớn!
Lúc này Long công chúa cười lạnh vì Hoàng Phủ Hào giải vây, lành lạnh nói:
– Chỉ sợ cho ngươi ba ngày ngươi cũng luyện không ra một lò mệnh đan như thế!
– Ba ngày?
Lý Thất Dạ lười nhác nhìn Long công chúa một cái, đâm đâm đai lưng, một bộ vừa rời giường, chậm rãi nói ra:
– Đối với đại gia ta mà nói, chỉ là một lò đan mà thôi, cần gì ba ngày, ba giây liền có thể luyện thành.
Lý Thất Dạ nói lời như vậy, để không ít người nhìn nhau, không có bất kỳ người nào tin tưởng hắn, thậm chí có người bật cười, cảm thấy Lý Thất Dạ cái da trâu này thổi đến quá lớn, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể đem một lò mệnh đan dùng ba giây đồng hồ luyện thành, coi như là Dược Đế cũng không được!
– Khẩu khí thật lớn, da trâu cũng không sợ thổi phá.
Đằng Đan Vương cười lạnh một tiếng, khinh thường nói ra:
– Coi như là Dược Đế trùng sinh, cũng không có khả năng luyện ngũ biến mệnh đan lấy ba giây luyện thành, hắc, trước khi khoác lác tốt nhất đánh bản nháp một cái.
– Chỉ có xuẩn tài mới sẽ mê tín thường thức.
Lý Thất Dạ lười biếng ngồi ở bên cạnh xe ngựa, Tử Yên phu nhân vì hắn sửa sang lấy cổ áo, vuốt mái tóc ngay thẳng, một bộ mười phần hưởng thụ.
Lý Thất Dạ sĩ diện như thế, hưởng thụ như thế, cái này khiến rất nhiều người đối với hắn hận thấu xương. Tiểu tử này quá kiêu ngạo, thật là làm cho người ta thấy ngứa mắt!
– Ngươi…
Đằng Đan Vương nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, hắn muốn bão nổi, nhưng mà, hắn vậy mà nhịn xuống một hơi này, cười lạnh một tiếng, lạnh lùng thốt:
– Bản vương không cùng như ngươi loại tiểu bối này chấp nhặt, ngươi đã khẩu xuất cuồng ngôn, vậy liền để mọi người nhìn một chút dùng ba giây thời gian luyện ra một lò ngũ biến mệnh đan như thế nào đi.
– Cái này lại có gì khó đâu?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Bất quá nha, loại dược liệu giống như ngũ biến mệnh đan này trên người của ta thật đúng là không có, không biết ai cho ta mượn một phần?
– Ha ha, làm sao, muốn tìm lấy cớ sao?
Hoàng Phủ Hào cười lạnh nói:
– Nếu như không được liền trực tiếp nói, quỳ xuống nhận thua, ta còn có thể tha ngươi.
Đối với Hoàng Phủ Hào mà nói, hắn sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội gì đả kích Lý Thất Dạ, hắn sẽ không bỏ qua bất luận thời cơ gì nhục nhã Lý Thất Dạ.
Chương 1005: Luyện đan mà thôi (1)
Lý Thất Dạ căn bản không để ý tới hắn, hắn nhìn chung quanh người ở chỗ này một cái, y nguyên ung dung không vội, nhàn định tự tại, nhàn nhạt cười một tiếng, nói ra:
– Có ai có dược liệu không?
– Ta có một phần dược liệu ngũ biến mệnh đan, có thể giúp đỡ vị công tử này.
Một vị lão Dược sư trầm ngâm một chút, sau đó lấy ra một phần dược liệu cho Lý Thất Dạ.
Ở trong lúc mấu chốt này còn có người giúp đỡ Lý Thất Dạ, thật đúng là không dễ dàng, dù sao, hiện tại Lý Thất Dạ là đứng ở mặt đối lập bọn người Hoàng Phủ Hào.
Bất quá, mặc dù rất nhiều người ghen ghét cừu hận Lý Thất Dạ, muốn đối địch với Lý Thất Dạ, nhưng mà, có một ít người già thành tinh lại nhìn thấy một ít đồ vật càng thực tế.
Tử Yên phu nhân là người thế nào, một Đại Yêu Hoàng, so với Hoàng Phủ Hào chỉ mạnh không yếu, nàng cũng cam tâm lưu ở bên người một vô danh tiểu bối, phục dịch một vô danh tiểu bối, vậy cái vô danh tiểu bối này, tuyệt đối có chỗ hơn người.
– Ừm, thế gian này chung quy là có người có ánh mắt.
Lý Thất Dạ thu phần dược liệu này, cười nhạt một tiếng nói ra:
– Đã như vậy, ta cũng luyện bốn viên mệnh đan đi, còn ai có dược liệu, cho ta mượn ba phần.
– Ta có một phần.
Có một lão tu sĩ trầm ngâm một chút, nói ra.
– Ta cũng có một phần.
Có một vị hoàng chủ cũng cho Lý Thất Dạ mượn một phần, chuyện này huyên náo to lớn như thế, không ít thế hệ trước đều chạy đến quan sát.
Lúc này, một chút môn phái cương quốc ở bên quan sát đang muốn cùng Cự Trúc quốc kết minh đây, cho nên, có hoàng chủ vừa vặn làm một cái nhân tình thuận tay đẩy thuyền.
Ở trong thời gian thật ngắn, Lý Thất Dạ cũng thu tập được bốn phần dược liệu ngũ biến mệnh đan. Mặc dù nói Lý Thất Dạ là một vô danh tiểu bối, nhưng mà vẫn có người xem trọng hắn.
– Người có ánh mắt cuối cùng cũng sẽ tìm được hồi báo.
Lý Thất Dạ thu được bốn phần dược liệu ngũ biến mệnh đan này, cười nhạt một cái nói.
– Hừ. Muốn luyện đan thì nhanh một chút. Đừng ở nơi đó lề mà lề mề. Ngươi cho rằng dạng kéo dài này, liền có thể trốn được đánh cược sao?
Hoàng Phủ Hào hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói.
Lúc này Lý Thất Dạ mới đứng dậy, ung dung không vội, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, vểnh lên khóe miệng một cái, nhàn nhạt nói ra:
– Xem ra ngươi vẫn là rất muốn nhìn ta xấu mặt a. Bất quá, rất xin lỗi, để ngươi thất vọng rồi. Ngươi đã đem mặt đụng đến, cái kia đại gia ta sẽ không để ý cho ngươi một cái tát vang dội.
– Khẩu khí thật lớn.
Hoàng Phủ Hào còn không có bão nổi, Đằng Đan Vương cười lạnh nói:
– Chờ ngươi có thể luyện thành mệnh đan lại đến khoác lác a, ngươi cho rằng một lò bốn đan là ai cũng có thể luyện thành sao? Chỉ bằng ngươi? Hắc, muốn thắng Hoàng Phủ huynh, cái kia còn kém xa lắm.
Tử Yên phu nhân khe khẽ lắc đầu, nàng tận mắt thấy qua Lý Thất Dạ luyện đan, nàng đối với đan thuật vô song của Lý Thất Dạ có lòng tin tuyệt đối, cùng Lý Thất Dạ so sánh, loại đan thuật kia của Hoàng Phủ Hào đơn giản liền không lọt mắt xanh.
– Tử Yên a, đầu năm nay. Có ít người thật sự coi chút tiểu đan thuật kia của mình liền là thiên hạ vô song.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói với Tử Yên phu nhân:
– Thiếu gia của ngươi không lộ một tay, có chút xuẩn tài cũng không biết cái gì gọi là đan thuật vô song, cũng tốt, hôm nay thiếu gia liền bộc lộ tài năng, để bọn hắn minh bạch cái gì mới là đan thuật!
– Thiếu gia ra tay, tất thắng.
Tử Yên phu nhân cười nhạt một tiếng, là cao quý nhã khí như vậy, ở bên trong nhã khí cao quý mang theo nhu tình như nước.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Tử Yên phu nhân quan hệ thân mật dạng này, trong nội tâm Hoàng Phủ Hào chấn đến kịch liệt, lạnh lùng nói ra:
– Bớt nói nhiều lời, có bản lĩnh thì nhanh luyện đan một chút, đừng chỉ ở nơi đó khoác lác!
– Tốt a, vậy ta liền luyện một lò.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó tế ra Vạn Lô Thần, quát lên:
Vạn Lô Thần rơi xuống, một lò thuốc thoạt nhìn phổ thông xuất hiện ở trước mắt mọi người, bất luận mọi người nhìn thế nào, một lô thần như thế đều phổ thông không có gì lạ, hoàn toàn không giống một lô thần trân quý.
Sau khi Vạn Lô Thần ở trong dược viên Chúng Tiên di thất đạt được thuế biến, đã hoàn toàn phản phác quy chân, ngoại nhân căn bản nhìn không ra huyền cơ của lô thần này.
– Ha ha, một lô thần không đáng tiền mà thôi, thực sự keo kiệt, dạng lô thần này cũng có thể luyện ngũ biến mệnh đan? Thật sự là nói chuyện hoang đường viển vông.
Long công chúa cay nghiệt cười lạnh một tiếng, nàng cùng Lý Thất Dạ có thù không đội trời chung, nàng như thế nào lại buông tha Lý Thất Dạ?
Nhưng mà, ngay lúc này, Lý Thất Dạ chưởng khống Vạn Lô Thần, trong nháy mắt kết thành bốn cái hỏa đỉnh, Lý Thất Dạ căn bản không có nhìn nhiều, tiện tay liền đem tất cả dược liệu ném vào bên trong hỏa đỉnh.
Một trận thanh âm “phách lý ba lạp” vang lên, tựa như xào đậu nành, tất cả mọi người còn không có lấy lại tinh thần, Lý Thất Dạ đã quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt đem bốn viên ngũ biến mệnh đan đã luyện thành thu vào bên trong bảo hồ lô.
Từ lúc lên đỉnh, bỏ thuốc, thành đan, toàn bộ quá trình cũng chỉ bất quá là nháy mắt hoàn thành mà thôi, thậm chí có thể nói, một lò mệnh đan từ bắt đầu đến luyện thành, chỉ bất quá trong nháy mắt, nhanh đến làm cho tất cả mọi người đều phản ứng không kịp. Ở trước mắt bao người, Lý Thất Dạ không có bất kỳ che đậy gì, nhưng mà, không có bất kỳ người nào thấy rõ ràng thủ pháp luyện đan của Lý Thất Dạ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây miệng đều mở đến thật to, Long công chúa vừa mới dứt lời miệng càng là không khép lại được. Mới vừa rồi nàng còn cười nhạo Lý Thất Dạ, hiện tại nàng lập tức bị chấn động ở đó rồi.
Trong lúc nhất thời, con mắt của tất cả mọi người trợn trừng lên, tất cả mọi người không thể tin được mình nhìn thấy một màn này là thật, tất cả mọi người cho là mình sinh ra ảo giác, đây là hoa mắt.
Ở giữa sân, ngoại trừ Lý Thất Dạ ra, chỉ có Tử Yên phu nhân là thần thái bình tĩnh. Nàng đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, đan thuật vô song của thiếu gia nàng cũng không phải chưa thấy qua. Dưới cái nhìn của nàng, trên dược đạo đương thời, đã không có người có thể cùng thiếu gia phân một hồi cao thấp, coi như cái gọi là tứ đại thiên tài dược sư, cùng thiếu gia so sánh, cũng không có ý nghĩa.
Ở trong mắt Tử Yên phu nhân xem ra, thiếu gia đã là một vị Dược Đế, thế gian không người có thể so sánh, cho dù là dược sư cường đại nhất Dược quốc cũng không thể so sánh với hắn.
– Ta, ta, ta có phải hoa mắt hay không.
Thật vất vả có lão Dược sư lấy lại tinh thần, đối với người bên cạnh nói ra:
– Ngươi bóp ta một cái, nhìn ta có phải là nằm mơ hay không.