Đế Bá Audio Podcast
Tập 191 [Chương 951 đến Chương 955]
❮ sautiếp ❯Chương 951: Nhàn tới tu đạo (2)
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, thông đại đạo, diễn áo nghĩa đã là một bữa ăn sáng. Thế gian không ai có thể so với hắn càng tinh thông đại đạo hơn, không có người so với hắn càng có thể đem áo nghĩa diễn biến đến tận cùng.
Lại càng không cần phải nói, Lý Thất Dạ hắn có được mười ba mệnh cung, vạn cổ duy nhất, cái mệnh cung thứ mười ba càng ở trên thương thiên, bao trùm vạn pháp, ưu thế tuyệt thế vô song như thế, đối với Lý Thất Dạ mà nói, thông đại đạo, diễn áo nghĩa đơn giản liền là chuyện bé nhỏ không đáng kể.
Mặc dù như thế, Lý Thất Dạ y nguyên an tâm tu luyện, y nguyên từng bước một ma luyện, y nguyên từng bước một tu hành, hắn y nguyên đem từng đầu đại đạo công pháp của mình diễn biến đến cực hạn, thậm chí thăng hoa cực điểm.
Có thể nói Lý Thất Dạ là tinh ích cầu ích, hắn đem hết thảy công pháp, hết thảy đạo pháp, đều diễn biến đến cực hạn nhất. Ở dưới dạng tu luyện này, bất luận chiêu thức phổ thông gì ở trong tay hắn đều huyền diệu vô song, cho dù là nhất cử nhất động, cũng đủ có thể khiến đại đạo cùng reo vang, vạn pháp tùy tùng.
Ngoại trừ tu luyện đại đạo, nện vững chắc đạo cơ ra, Lý Thất Dạ đem thời gian khác dùng để mài giũa Thiên Địa Ấn của hắn, hiện tại, bản mệnh chân khí của hắn đã thành hình, nó cần càng nhiều khí huyết hơn, đạo pháp uẩn dưỡng, mài giũa.
Đồng thời, có khi nhàn hạ, Lý Thất Dạ còn lấy ra viên Ngoan Thế Tiên Đế từ Thạch Nhân phường đấu giá được kia nghiên cứu một phen, thỉnh thoảng, Lý Thất Dạ cũng sẽ suy nghĩ bảo vật khác, nói thí dụ như, từ thể nội Dược Đạo Kê lấy ra món đồ kia.
Nói đến Dược Đạo Kê, nó là dễ chịu nhàn nhã, thậm chí có thể nói, nó yêu chết khối dược điền kia của Lý Thất Dạ. khối bích ngọc dược điền kia của Lý Thất Dạ trồng lấy Sâm Tổ, Luân Hồi Thiên Hồn Đằng, Tiên Thương Thược Dược . . . các loại tiên dược cử thế vô song.
Đối với Dược Đạo Kê mà nói, dạng tiên dược này chính là nó yêu nhất. Nó ở bên trong mảnh dược điền này, đơn giản liền tự cho mình là thủ hộ giả của mảnh dược điền kia, nó thay tiên dược nơi này xới ruộng, tưới nước, bón phân, bắt trùng. . .
Đương nhiên, Dược Đạo Kê cái gọi là bón phân liền là phân và nước tiểu của nó! Mặc dù nói một khối dược điền kia của Lý Thất Dạ khó lường, bất quá Dược Đạo Kê chính là vì dược đạo mà sinh, phân và nước tiểu của nó liền là phân bón tốt nhất, cho dù là đối với tiên dược mà nói, phân và nước tiểu của Dược Đạo Kê cũng là thứ tốt.
Cho nên, Dược Đạo Kê ở bên trong mảnh dược điền kia vẫn là được hoan nghênh hết sức, mỗi một gốc tiên dược đều thích để cho Dược Đạo Kê ở lại.
Dược Đạo Kê nỗ lực cũng có hồi báo, Dược Đạo Kê xưng là Dược Đạo Kê, có thể nói nó là vì dược đạo mà sinh, nó đối với dược tính gánh chịu chính là vật dẫn tốt nhất thế gian, cho nên, Dược Đạo Kê ở bên trong mảnh dược điền này, nhận tiên dược tẩm bổ, cái này khiến đạo hạnh của nó cao hơn, thể chất có cải biến tốt hơn.
Mà đạo hạnh của Dược Đạo Kê cao hơn, thể chất có cải biến tốt hơn, nó càng có thể hảo hảo phản hồi cho dược điền tiên dược.
Lý Thất Dạ có rất nhiều bảo, hắn cũng không có quá nhiều tinh lực bồi dưỡng tiên thảo, cho nên, có Dược Đạo Kê thay hắn trông giữ một mảnh dược điền kia, Lý Thất Dạ nhẹ nhõm rất nhiều, giảm đi không ít công phu.
Trong chớp mắt, Lý Thất Dạ ở Cự Trúc quốc chờ đợi gần nửa năm, mà ở Dược quốc cử hành dược sư đại hội cũng gần tới.
Một ngày này, Tử Yên phu nhân tới gặp Lý Thất Dạ, nói với Lý Thất Dạ:
– Dược sư đại hội gần tới, ta tính toán đợi sau Thiên Tùng Thụ Tổ đại thọ, liền lên đường tham gia dược sư đại hội.
– Thiên Tùng Thụ Tổ?
Nghe nói như thế, Lý Thất Dạ dừng một chút, nhìn lấy Tử Yên phu nhân nói ra:
– Thiên Tùng Thụ Tổ như lời ngươi nói, là lão đầu Thiên Tùng đại mạch kia?
– Chính là Thiên Tùng đại mạch Thụ Tổ.
Tử Yên phu nhân vội nói:
– Qua một thời gian ngắn chính là đại thọ năm mươi vạn tuổi của lão nhân gia ông ta, hiện tại các đại cương quốc truyền thừa, ba đại vực, đế thống tiên môn của Thạch Dược giới đều có người tới vì lão nhân gia chúc thọ. Cự Trúc quốc chúng ta cũng ở trong danh sách mời, cho nên, ta dự định tự mình đi một chuyến, vì lão nhân gia hạ chúc.
– Thiên Tùng Sơn lão đầu a.Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Tử Yên phu nhân nâng lên việc này, Lý Thất Dạ không khỏi nhớ tới một ít chuyện, lầm bầm cười cười.
– Công tử nhận biết Thiên Tùng Thụ Tổ?
Gặp Lý Thất Dạ thần thái dạng này, Tử Yên phu nhân không khỏi hỏi.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, không có trả lời vấn đề này, nói ra:
– Năm mươi vạn tuổi, cái này xác thực không dễ dàng a, thế gian là vô tình cỡ nào.
Năm mươi vạn tuổi, đây tuyệt đối có thể được xưng tụng đại thọ, mặc dù nói thế gian cũng không ít tồn tại từ thời đại cổ xưa sống sót, nhưng mà những tồn tại này đều đem mình dùng Thời Huyết Thạch phủ bụi, chôn dưới đất. Loại người này không thể xưng là sống, coi như là phong trần ngàn vạn năm, cũng không thể nói hắn có ngàn vạn tuổi, hắn ở trên thế gian sống bao nhiêu tuổi, đó mới là số tuổi chân chính của hắn.
Năm mươi vạn tuổi tuyệt đối là đại thọ, dù là tu sĩ có thể trường thọ, nhưng mà, đối với tuyệt đại đa số tu sĩ mà nói, sống trên mười vạn năm so với lên trời còn khó hơn, chứ đừng nói là đại thọ năm mươi vạn năm.
Trên thực tế, coi như là Thần Hoàng cũng không có khả năng sống đến đại thọ năm mươi vạn tuổi, thậm chí có thể nói, ở bên trong Cửu Giới, Tiên Đế cũng chưa chắc có thể sống ra năm mươi vạn tuổi!
Tử Yên phu nhân cũng gật đầu nói ra:
– Đích thật là dạng này, tại Thạch Dược giới ngoại trừ Cự Trúc quốc thủ hộ thần linh chúng ta ra, chỉ sợ không có người nào so với Thiên Tùng Thụ Tổ càng lớn tuổi. Thiên Tùng Thụ Tổ cùng thủ hộ thần linh của chúng ta xưng là hai đại Yêu Tổ của Thạch Dược giới.
– Cái này sai.
Lý Thất Dạ cười cười, khe khẽ lắc đầu, nói ra:
– Cự Trúc không phải Yêu Tổ.
Tử Yên phu nhân không khỏi ngơ ngác một chút, nói ra:
– Không phải Yêu Tổ sao? Thủ hộ thần linh của chúng ta đã có thể xưng là thần linh, nó đã thành đạo. Lại nói, tại Thạch Dược giới chỉ sợ cũng không có ai có thể so với thủ hộ thần linh của chúng ta sống được càng lâu.
– Ngươi biết thế nào định nghĩa là yêu sao?
Lý Thất Dạ cười nói ra:
– Yêu, chỉ là hóa đạo hiển trí, cũng chính là các ngươi thường nói thành đạo khai trí. Cự Trúc không có hóa đạo hiển trí.
Lý Thất Dạ nói như vậy để Tử Yên phu nhân bị dọa một cái, nàng vẫn cho là Cự Trúc đã thành yêu, đặc biệt là lần này Cự Trúc ra tay, nàng càng cho rằng Cự Trúc đã đạo lên đỉnh phong, thành tựu Thần Hoàng.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói như vậy, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng không khỏi ngẩn ngơ, nói ra:
– Thủ hộ thần linh của chúng ta không có thành yêu sao?
Đối với loại tồn tại như Cự Trúc này mà nói, thành yêu là chuyện dễ dàng, nhưng mà nó lại không thể thành yêu, cái này để người ta thoạt nhìn thực sự quá bất khả tư nghị.
Chương 952: Thần bí xe ngựa (1)
– Không có, chính xác nói nó y nguyên vẫn là một cây trúc, một cây Thúy Trúc, đương nhiên, ngươi cũng có thể xưng nó là Tiên trúc hoặc Thần trúc, nhưng nó tuyệt đối không có thành yêu
Lý Thất Dạ nói ra.
Cái này khiến Tử Yên phu nhân không khỏi hỏi:
– Vì cái gì thủ hộ thần linh của chúng ta không thành yêu?
Đối với hoa cỏ cây cối, phi cầm tẩu thú mà nói, chỉ cần có cơ hội liền nhất định thành yêu, hóa đạo hiển trí, đây là truy cầu của hoa cỏ cây cối, phi cầm tẩu thú.
– Tại sao phải thành yêu?
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Hóa đạo hiển trí chưa chắc là một chuyện tốt, làm người cũng tốt, làm yêu cũng được, quá nhiều phiền não, quá nhiều ưu sầu, quá nhiều gánh chịu, càng cường đại thì càng nhiều gánh chịu. Coi như là Tiên Đế cũng có thời điểm bất đắc dĩ, coi như là Tiên Đế cũng có lúc mệt mỏi.
Nói đến đây, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tử Yên phu nhân nhìn lấy Lý Thất Dạ vẻ mặt như thế, ngây ngốc một chút, nhìn lấy Lý Thất Dạ mang theo tang thương ủ rũ, trong nội tâm nàng không lý do đau đớn một cái, nàng nhẹ nhàng vươn tay ra, nhẹ nhàng lôi kéo tay của hắn, lấy ánh mắt ôn nhu nhìn lấy hắn, lấy quan tâm ôn nhu nhất trấn an hắn.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm thon mê người kia của Tử Yên phu nhân, Tử Yên phu nhân tú mục ôn nhu như nước, cũng lẳng lặng nhìn lấy Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười một tiếng, sau đó thu tay lại, cười nhạt một tiếng nói ra:
– Làm một cây trúc cũng không có gì không tốt, kình thiên cửu thiên, bao quát vạn vật, mấy chục vạn năm đối với nó mà nói cũng chỉ là gảy ngón tay một cái mà thôi.
Tử Yên phu nhân giật mình, nàng là Tử Trúc thành đạo, bây giờ nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, nàng không khỏi có một phen tư vị khác, có cảm tưởng không đồng dạng. Thời điểm nàng vẫn là một cây Tử Trúc, được nội tình Cự Trúc quốc tẩm bổ, khi nàng khai trí, nàng liền hướng tới thành yêu.
Từ khi nàng sinh trưởng liền nhận nội tình của Cự Trúc quốc tẩm bổ, có rất nhiều điều kiện tiên thiên ưu đãi, sau khi nàng khai trí luôn cố gắng tu hành, hy vọng có một ngày thành đạo. Thượng thiên không phụ lòng người, rốt cục, sau khi tu luyện hai, ba mươi năm, nàng thành yêu.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói ra lời kia, nàng lại không khỏi hồi tưởng đến thời gian mình vẫn là một cây Tử Trúc, trong lúc nhất thời, nàng nghĩ ngây người.
Một hồi lâu sau, Tử Yên phu nhân lấy lại tinh thần, không khỏi cười khổ một cái. Nàng lắc đầu, không muốn lại nghĩ việc này.
– Sau khi ta rời khỏi, chư Yêu Vương do công tử phân công.
Tử Yên phu nhân nói ra:
– Lần này Thiên Tùng Thụ Tổ đại thọ, toàn bộ Thạch Dược giới tới chúc mừng, cho nên, thọ đản chỉ sợ sẽ kéo một đoạn thời gian rất dài. . .
– Không…
Lý Thất Dạ đánh gãy Tử Yên phu nhân, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
– Sự tình Cự Trúc quốc ngươi không cần giao cho ta, vẫn là giao cho chư Yêu Vương đi, ta cũng dự định rời đi.
Hắn ở Cự Trúc quốc chờ đợi lâu như vậy, mà Thạch Hạo đã sớm dàn xếp lại. Nếu như không phải là vì dược sư đại hội, hắn đã sớm rời Cự Trúc quốc.
– Công tử muốn rời khỏi?
Nghe được Lý Thất Dạ muốn rời khỏi, Tử Yên phu nhân lập tức kinh hãi.
Lý Thất Dạ không thể nín được cười một cái, nói ra:
– Ngươi không cần phải kinh hoảng, ta đáp ứng ngươi tham gia dược sư đại hội, vậy nhất định sẽ đi. Ta muốn đi một chỗ, có chút việc phải làm xong. Ngươi cứ đi tham gia Thiên Tùng Thụ Tổ đại thọ, chờ chuyện của ta xử lý xong liền đi Thiên Tùng Sơn một chuyến.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, lúc này Tử Yên phu nhân mới thở dài một hơi, trong nội tâm nàng y nguyên có không bỏ, trong nội tâm nàng hoàn toàn chính xác không hy vọng Lý Thất Dạ rời đi, nhưng mà đây không phải nàng có thể giữ lại.
– Đã như vậy, đến lúc đó cùng công tử hội hợp liền trực tiếp đi Dược quốc, sau khi đại thọ kết thúc, thời gian đi tham gia dược sư đại hội dư xài.
Tử Yên phu nhân làm quyết định nói ra.
– Cái này không nhất định, nói không chừng sau khi đi Dược quốc chúng ta liền bề bộn.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói đến đây, hắn híp con mắt một cái.
Hiện tại Tử Yên phu nhân đối với Lý Thất Dạ cuối cùng có hiểu biết, thời điểm nhìn Lý Thất Dạ hí mắt, chính nàng cũng không khỏi có chút hãi hùng khiếp vía.
– Công tử không phải là. . .
Tử Yên phu nhân có chút nơm nớp lo sợ, tóm lại, nhìn thấy Lý Thất Dạ dạng thần thái này, trong nội tâm nàng bất an, cảm giác chắc chắn sẽ có đại sự phát sinh.
– Yên tâm đi, ta làm việc tự có cân nhắc.
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Tử Yên phu nhân có chút lo lắng đề phòng, vừa cười vừa nói.
Tử Yên phu nhân do dự một chút, nhẹ giọng nói ra:
– Công tử, mặc dù nói Dược quốc hoàng thất cực ít lộ mặt, nhưng mà, Dược quốc cường đại không thể tưởng tượng a…
Tử Yên phu nhân luôn cảm giác Lý Thất Dạ chuyến này đi Dược quốc tuyệt đối có thể nhấc lên gió tanh mưa máu, nàng không khỏi vì Lý Thất Dạ lo lắng, dù sao, bọn hắn phải đối mặt là quái vật khổng lồ Dược quốc.
– Cái này ta biết.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Ta đi Dược quốc là tham gia dược sư đại hội, cũng không phải chém chém giết giết. Đương nhiên, người không phạm ta, ta không phạm người.
Trong lòng Tử Yên phu nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nàng chỉ có thể cầu nguyện những người kia mọc ra mắt, nếu không, sẽ có người bị chết rất thảm.
Cuối cùng, vẫn là Lý Thất Dạ trước rời đi Cự Trúc quốc, mà Tử Yên phu nhân muốn chúc thọ Thiên Tùng Thụ Tổ, ở trước khi đi, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm, không giống Lý Thất Dạ nói đi liền đi như vậy.
Lý Thất Dạ ra khỏi quốc đô, sau khi hắn quyết định một cái phương hướng liền hoành không mà đi . Bất quá, Lý Thất Dạ hắn cũng không gấp, cho nên hắn là lúc đi lúc ngừng.
Khi thì Lý Thất Dạ vượt sông mà qua, khi thì Lý Thất Dạ ngừng trên độc phong, khi thì Lý Thất Dạ ở tiểu trấn trên đường nghỉ ngơi. . .
Lý Thất Dạ hướng mục đích của mình chạy đi, trải qua vài chỗ, không khỏi sẽ hồi tưởng quá khứ.
Ngay từ đầu, Lý Thất Dạ còn không có phát sinh vấn đề, nhưng mà, vài ngày sau, Lý Thất Dạ phát hiện phía sau hắn có một chiếc xe ngựa theo kịp.
Chiếc xe ngựa này không có gì đặc biệt, thoạt nhìn là một cỗ xe ngựa rất phổ thông, rèm xe ngựa đóng chặt, làm cho không người nào có thể thấy rõ ràng trong xe ngồi người nào.
Đánh xe ngựa chính là một lão phụ nhân, lão phụ nhân này rất lớn tuổi, tóc đã trắng, trên mặt mọc đầy nếp nhăn. Một lão phụ nhân như thế, thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Từ quần áo nàng chỉnh tề sạch sẽ có thể nhìn ra được chủ nhân của nàng hẳn không phải là tiểu nhân vật gì.
Lão phụ nhân này ngồi ở trên xe, trường tiên trong tay hữu khí vô lực nhẹ phẩy lưng ngựa. Phụ nhân buông thõng đầu, một bộ buồn ngủ.
Chiếc xe ngựa này cũng không phải là một mực đi theo Lý Thất Dạ, thời gian hai ngày này, có đôi khi chiếc xe ngựa này cũng không có theo kịp, nhưng mà qua một khoảng thời gian, chiếc xe ngựa này lại lần nữa xuất hiện.
Chương 953: Thần bí xe ngựa (2)
Nếu như nói chỉ có một, hai ngày thời gian, còn có thể là bởi vì chiếc xe ngựa này cùng Lý Thất Dạ chung đường, nhưng mà, hai ngày sau nó y nguyên xuất hiện ở sau lưng Lý Thất Dạ.
Mặc dù nói Lý Thất Dạ y nguyên giếng cổ không gợn sóng, thậm chí không nhìn chiếc xe ngựa sau lưng này, nhưng phải biết, Lý Thất Dạ vừa đi vừa nghỉ, hắn dừng lại còn dễ nói, một khi hắn đi, tốc độ kia vô cùng kinh người, thậm chí so với rất nhiều bảo vật phi hành còn nhanh hơn.
Chính là như vậy, mặc kệ Lý Thất Dạ tốc độ nhanh hay chậm, chiếc xe ngựa này đều đi theo phía sau Lý Thất Dạ. Chuyện này đối với một cỗ xe ngựa phổ thông mà nói, là chuyện không thể nào.
Lý Thất Dạ tài cao gan lớn, coi như xe ngựa này hướng về phía hắn đến, hắn cũng không sợ nó, cho nên, Lý Thất Dạ căn bản cũng không để ý tới chiếc xe ngựa sau lưng này.
Bất quá đến ngày thứ sáu, chiếc xe ngựa này chợt bắt đầu xuất hiện ở trước mặt Lý Thất Dạ, nó không còn đi theo Lý Thất Dạ, mà là đi ở trước mặt.
Nói đến kỳ quái, chiếc xe ngựa này giống như biết Lý Thất Dạ muốn đi đâu, đoạn đường này đi xuống, Lý Thất Dạ y nguyên giống như trước vừa đi vừa nghỉ, mặc kệ Lý Thất Dạ đi như thế nào, tóm lại, chiếc xe ngựa này liền xuất hiện ở phía trước Lý Thất Dạ.
Mặc kệ chiếc xe ngựa này đi ở phía trước hay là đi ở phía sau, Lý Thất Dạ căn bản cũng không để ý tới nó, mà chủ nhân chiếc xe ngựa này tựa hồ cũng không để ý, mặc dù chiếc xe ngựa này xuất hiện ở trước mặt Lý Thất Dạ, chủ nhân xe ngựa cũng không tới quấy rầy Lý Thất Dạ, hơn nữa, chiếc xe ngựa này cũng cùng Lý Thất Dạ duy trì một khoảng cách.
Tình huống như vậy giữ vững một đoạn thời gian, cuối cùng, sau khi Lý Thất Dạ bước vào Thiên Phong sơn mạch, chiếc xe ngựa này liền biến mất, cũng không có xuất hiện nữa.
Khi Lý Thất Dạ bước vào Thiên Phong sơn mạch, một cỗ khí tức thanh lương đập vào mặt, nơi này chính là một mảnh hoang mãng, núi non trùng điệp chập trùng không ngừng, đại thụ che trời, lão đằng quấn quanh. Ở bên trong dãy núi có sài lang thành đàn, có cự ưng bay lượn, phóng tầm mắt nhìn tới, một mảnh sơn hà như thế không có bóng người.
– Thiên Phong…
Khi Lý Thất Dạ bước vào mảnh sơn hà này, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong nội tâm có cảm khái.
Thiên Phong sơn mạch, mặc dù nói nó không phải một trong tám đầu đại mạch của Thạch Dược giới, nhưng mà, nó cũng là một sơn mạch rất lớn, nó kéo dài mười vạn dặm, xuyên qua sơn hà rộng lớn.
Mặc dù Thiên Phong sơn mạch rất rộng lớn, nhưng mà, nơi này rất ít môn phái, cho dù có người lập phái, cũng là ở bên ngoài Thiên Phong sơn mạch, mà không phải xây ở bên trong dãy núi này.
Bất quá, trước đây thật lâu, Thiên Phong sơn mạch đã từng đi ra một truyền thừa vô cùng to lớn, hơn nữa cái truyền thừa to lớn này chính là nhân tộc sáng tạo.
Chính là bởi vì như thế, truyền thuyết nơi này đã từng là nơi tụ tập của nhân tộc tại Thạch Dược giới.
Lý Thất Dạ đi vào Thiên Phong sơn mạch, gặp dãy núi chập trùng, gặp cây cối tươi tốt, hắn không khỏi vì đó hơi xúc động. Lại có ai biết, mảnh sơn hà tráng lệ mà tươi tốt trước mắt này, đã từng là một chiến trường cổ xưa, nơi này đã từng phát sinh qua khoáng thế chi chiến, nơi này đã từng máu chảy thành sông, nơi này đã từng thi cốt như núi.
Thậm chí có thể nói, nơi này đã từng phát sinh qua sự tình chẳng lành, thẳng đến về sau, một Thần Hoàng vô địch của nhân tộc trấn thủ ở chỗ này, đặt vững cơ nghiệp, trải qua tháng năm dài đằng đẵng độ hóa, nơi này mới thành sơn hà tráng lệ.
Mà hậu thế không ai biết Thần Hoàng đã từng vô địch này chính là một viên mãnh tướng của Âm Nha, một viên chiến tướng quét ngang bát phương.
Ở đời sau, thế nhân cũng không biết nơi này đã từng phát sinh qua một trận Cổ Minh đại chiến, có thể nói, trong chiến dịch tại đây, nhất cử tiêu diệt lực lượng trung kiên nhất, cường đại nhất thời đại Cổ Minh kia tại Thạch Dược giới.
Hậu thế cũng không biết, chính là bởi vì có một trận chiến này thắng lợi, mới có Thạch Dược giới hôm nay. Nếu không có trận chiến dịch này thắng lợi, chỉ sợ hôm nay chủ nhân Thạch Dược giới không phải Thạch Nhân tộc cùng Yêu tộc, mà là Cổ Minh!
Sau trận chiến này, nơi này phát sinh qua đủ loại chẳng lành, về sau, Lý Thất Dạ lệnh Thần Hoàng tọa trấn ở đây, xây tông lập phái. Cuối cùng vị Thần Hoàng này độ hóa mấy vạn năm, phiến chiến trường này mới chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, trải qua trăm ngàn vạn năm sau, mới có Thiên Phong sơn mạch trước mắt hôm nay.
Bất quá, năm đó Thần Hoàng kia xây môn phái truyền thừa sớm ở thật lâu trước đó đã xuống dốc, cuối cùng, cái truyền thừa này biến mất ở bên trong sơn mạch, năm đó huy hoàng cũng tan thành mây khói.
Lý Thất Dạ yên lặng hành tẩu ở bên trong dãy núi, đo đạc lấy phiến đại địa này, đại địa hoàn toàn yên tĩnh, không có động tĩnh gì, Lý Thất Dạ biết đây là kết quả mà Thần Hoàng trải qua vô số cố gắng.
Đi vào Thiên Phong sơn mạch, Lý Thất Dạ cũng không có phi hành, hắn từng bước một hướng mục đích của mình đi tới, hắn vừa đi vừa đo đạc lấy phiến đại địa này.
Thiên Phong sơn mạch hiện tại là núi non trùng điệp, nơi đây người ở thưa thớt, thành nhạc viên của hung thú mãnh cầm, đồng thời, bởi vì nơi này địa thế hiểm trở, có đủ loại tình huống không rõ, cũng khiến cho bên trong Thiên Phong sơn mạch sinh trưởng rất nhiều linh dược đan thảo, thậm chí truyền ngôn ở bên trong Thiên Phong sơn mạch có Dược vương tồn tại, chỉ bất quá cho tới nay không ai có thể bắt được gốc Dược vương mà thôi.
Lý Thất Dạ độc hành xâm nhập Thiên Phong sơn mạch, một đường đi tới, đo đạc lấy phiến đại địa này. Lý Thất Dạ một đường độc hành, có thể nói chưa gặp được một người, nơi này thậm chí ngay cả một tu sĩ cũng khó nhìn đến.
Thẳng đến một ngày này, thời điểm Lý Thất Dạ trải qua một cái thâm cốc, nhìn thấy một nữ tử ở nơi đó hái thuốc, hơn nữa nữ tử này chính là xuất thân nhân tộc.
Tại Thạch Dược giới gặp gỡ một nhân tộc thật đúng là không dễ dàng, so với gặp gỡ một Mị linh còn khó hơn, lại càng không cần phải nói loại địa phương giống như Thiên Phong sơn mạch, phạm vi mười vạn dặm cũng khó thấy người ở, nếu như nói ở chỗ này có thể gặp được một nhân tộc, cái kia hoàn toàn chính xác so với gặp được một cây Dược vương còn khó.
Nữ tử này ở trong thâm cốc đóng xuống từng nhánh gai gỗ đã gọt xong, nữ tử đem từng nhánh gai gỗ đinh xuống dưới đất.
Nữ tử này là ngắt lấy một loại linh dược hi hữu, mà loại linh dược kia tránh ở dưới đất, cho nên, nàng bắt đầu phong tỏa thâm cốc. Khi nàng đem trọn cái thâm cốc phong tỏa, bắt đầu hướng trong cốc đổ dược thủy. Loại dược thủy đặc chế này đổ vào trong đất bùn, tựa như từng đầu linh xà nho nhỏ chui xuống dưới đất.
Nữ tử này mượn dùng dược thủy chính nàng đặc chế xua đuổi lấy linh dược dưới mặt đất, muốn đem linh dược đuổi vào trong cạm bẫy mà nàng trước đó đã bố trí tốt.
Chương 954: Viên thải hà
Lý Thất Dạ đứng ở phía trên miệng thâm cốc, lẳng lặng nhìn lấy nữ tử này nhất cử nhất động, mà nữ tử này cũng biết Lý Thất Dạ đến, bất quá, nàng chỉ nghiêng đầu đối với Lý Thất Dạ cười cười, sau đó toàn bộ tinh thần xâu ở chỗ kia, tiếp tục xua đuổi lấy linh dược dưới mặt đất.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn một màn trước mắt này, nhìn nữ tử trước mắt kia. Nữ tử trước mắt này một thân áo vải, trên áo vải thêu lên hoa sen thanh lịch, thoạt nhìn tươi mát lịch sự tao nhã.
Nữ tử thanh lịch thoát tục, dung mạo thanh lệ, một đôi tú mục sáng tỏ không bụi, cả người nàng thoạt nhìn như u cốc thanh hà, thanh lịch thanh lệ. Cả người nàng điềm tĩnh ninh nhã, cho người ta một loại cảm giác ôn nhuận như ngọc.
Nữ tử trước mắt để cho người ta xem xét liền cảm giác chính là ôn nhuận bảo ngọc, để cho người ta yêu thích, trong lòng cũng không khỏi có một phần yên tĩnh.
Lý Thất Dạ lẳng lặng đứng ở trên cốc, thưởng thức nữ tử trước mắt nhất cử nhất động. Đối với Lý Thất Dạ mà nói, thiên hạ mỹ nữ hắn gặp nhiều, bất luận là tiên tử mỹ nữ hay là thiên kim cao ngạo, hắn không biết thấy bao nhiêu, nhưng mà hắn thưởng thức loại nữ hài tử ôn nhuận thanh lịch này.
Ở bên trong thâm cốc, ở dưới nữ tử xua đuổi, linh dược dưới mặt đất rốt cục xuất hiện, đây là một cây linh dược màu tím như khói, thời điểm cây linh dược từ dưới đất lộ ra ngoài, tựa như một luồng khói tím từ dưới đất chui ra, khi từng sợi từng sợi khói tím này từ dưới đất chui đi ra, liền nở rộ thành hình, đây là một cây linh dược Thất Diệp Nhất Hoa.
Nhưng mà, khi gốc linh dược này từ dưới mặt đất chui ra liền rơi vào trong cạm bẫy mà nữ tử trước đó đã thiết kế tốt, chỉ nghe được “Ba” một tiếng, gốc linh dược này liền bị phong tỏa ngăn cản, muốn giãy dụa trốn chỉ là uổng phí khí lực.
Nhìn thấy gốc linh dược này rốt cục bị khóa lại, nữ tử không khỏi lộ ra tiếu dung điềm tĩnh, nàng vội vàng đi tới, muốn đem gốc linh dược này thu vào bên trong bảo hạp.
– Từ từ, từ từ.
Ở lúc nữ tử này muốn đem gốc linh dược kia thu vào bảo hạp, Lý Thất Dạ mở miệng nói:
– Cẩn thận Tử Sát dưới mảnh lá cây thứ ba.
Nghe được lời này của Lý Thất Dạ, nữ tử dừng lại, sau đó nhìn kỹ mảnh lá cây thứ ba của linh dược, thấy rõ ràng tình huống mảnh lá cây này, nàng cũng không khỏi hơi rét, sau đó lấy ra một cái bình thuốc, hướng mảnh lá cây này đưa tới.
Khi xích lại gần mảnh lá cây này, bên trong bình thuốc toát ra bích vụ, bích vụ trong nháy mắt hun mảnh lá cây này, chỉ nghe “Ba” một tiếng, dưới mảnh lá cây này có một độc trùng mỏng như cánh ve rơi vào bên trong bình thuốc.
Nữ tử vội vàng phong bế bình thuốc, lúc này mới thở dài một hơi, sau đó xác định không việc gì, mới đem gốc linh dược này thu vào bên trong bảo hạp. Khi hết thảy đại công cáo thành, lúc này nữ tử mới thở một hơi thật dài, như trút được gánh nặng.
– Đa tạ đạo huynh nhắc nhở.
Nữ tử đi ra thâm cốc, đi đến bên người Lý Thất Dạ, hướng Lý Thất Dạ nói lời cảm tạ.
Lý Thất Dạ cười một tiếng, nói ra:
– Việc rất nhỏ, tiện tay mà thôi, lấy tạo nghệ dược đạo của ngươi, cái này cũng khó không được ngươi, chỉ là phiền toái nho nhỏ mà thôi.
Nữ tử không thể nín được cười một cái, nụ cười của nàng là điềm tĩnh an bình như vậy, nàng cười nói:
– Không nghĩ tới ở Thiên Phong sơn mạch lại có thể gặp được đồng tộc, cái này thực sự khó được nha. Tiểu nữ chính là Tĩnh Viên Viên Thải Hà, không biết đạo huynh xưng hô như thế nào?
– Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, thong dong yên ổn nói.
Gặp Lý Thất Dạ thần thái thong dong yên ổn, nữ tử Viên Thải Hà này hơi kinh ngạc, Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Ta biết Tĩnh Viên, dược đạo truyền thừa tiếng tăm lừng lẫy của Thạch Dược giới, do Điền Ông Dược Đế sở kiến.
– Là ta khinh thường.
Viên Thải Hà có chút ngượng ngùng, nhưng không mất sáng sủa tự tin, vừa cười vừa nói.
Nguyên lai, Viên Thải Hà chính là một trong tứ đại thiên tài dược sư đương thời của Thạch Dược giới, truyền nhân Tĩnh Viên. Mà Tĩnh Viên, chính là dược đạo truyền thừa tiếng tăm lừng lẫy của Thạch Dược giới, do Điền Ông Dược Đế sáng tạo.
Mặc dù Tĩnh Viên không tranh quyền thế, nhưng mà nó ở trên dược đạo uy danh cực thịnh không suy, cùng Bách Luyện thế gia nổi danh. Hơn nữa, Tĩnh Viên dưỡng dược chủng thảo chi thuật có thể xưng thế gian nhất tuyệt, khó có môn phái truyền thừa so sánh.
Viên Thải Hà xuất đạo không lâu liền thanh danh lan xa, mặc dù nàng là một người điềm tĩnh an bình, đồng thời không có ý cùng người tranh phong, nhưng mà, nàng truyền thừa dược đạo vô song của Tĩnh Viên, ở trên dưỡng dược chủng thảo, đương thời có thể xưng không ai bằng.
Mặc dù nàng không tranh giành thanh danh, nhưng mà nàng từng vì mấy đại giáo cương quốc, đế thống tiên môn giải quyết vấn đề gieo trồng linh dược vô thượng, cái này khiến nàng bị thế nhân xếp vào bên trong tứ đại thiên tài dược sư.
Tại Thạch Dược giới, địa vị dược sư cực kỳ tôn sùng, Viên Thải Hà danh liệt bên trong tứ đại thiên tài dược sư, có thể nói thanh danh nàng vang vọng toàn bộ Thạch Dược giới, ở bên trong tu sĩ của Thạch Dược giới, người không biết Viên Thải Hà chỉ sợ lác đác không có mấy.
Lúc người khác nghe được tên của nàng đều sẽ cảm thấy ngoài ý muốn hoặc kinh hỉ, mà Lý Thất Dạ lại nhàn định, cái này xác thực để Viên Thải Hà hơi kinh ngạc, hiện tại Lý Thất Dạ vừa nói, nàng minh bạch Lý Thất Dạ biết Tĩnh Viên, nhưng lại không biết nàng người này.
Mặc dù Viên Thải Hà hơi kinh ngạc, bất quá nàng cũng là một kỳ nữ, lòng dạ rộng lớn, cũng không đem chuyện như vậy để ở trong lòng.
– Đạo huynh cũng là một vị dược sư?
Viên Thải Hà cười nói, ở bên trong nữ hài tử mà Lý Thất Dạ quen biết, nụ cười của nàng không phải xinh đẹp động lòng người nhất, nhưng mà, nụ cười của nàng mang theo một cỗ lực lượng điềm tĩnh, để cho người ta tỉnh táo tinh thần.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Không, với ta mà nói, dược đạo chỉ là hứng thú mà thôi.
– Có thể đối với Phục Địa Tử Tiên Hoa hiểu rõ như vậy, Lý huynh hứng thú không phải yêu thích bình thường a.
Viên Thải Hà vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ cũng không khỏi nở nụ cười, nói ra:
– Thỉnh thoảng có nghiên cứu, so với dưỡng dược chủng thảo chi thuật độc nhất vô song của Tĩnh Viên, đó là có chỗ không kịp.
Viên Thải Hà nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
– Lý huynh lời này nói quá rồi, sự tình vừa rồi, Lý huynh không cần để ở trong lòng.
Lý Thất Dạ cũng không nói gì, nếu như người hiểu rõ Lý Thất Dạ ở chỗ này, nhất định rất kinh ngạc. Lý Thất Dạ khiêm tốn như thế, đơn giản liền là mặt trời mọc từ hướng tây. Người bên cạnh Lý Thất Dạ đều biết, hắn căn bản không biết khiêm tốn là vật gì.
Lý Thất Dạ khó được khiêm tốn như thế, ngoại trừ Tĩnh Viên dưỡng dược chủng thảo chi thuật hoàn toàn chính xác độc nhất vô nhị ra, đây cũng là bởi vì Lý Thất Dạ thưởng thức dạng nữ tử như Viên Thải Hà này, tâm tình của hắn đặc biệt tốt, nói chuyện cũng ôn hòa rất nhiều.
Chương 955: Thiên phong thần tông (1)
Lý Thất Dạ cùng Viên Thải Hà cùng nhau lên đường, Viên Thải Hà cũng không có hỏi Lý Thất Dạ đi đâu, nàng theo Lý Thất Dạ một đường đi tới trước.
Viên Thải Hà là một người rất chuyên chú, nàng chuyên chú ở dược đạo, chuyên chú dưỡng dược chủng thảo, có thể nói, nàng đem tinh lực của mình đều đặt ở trên dưỡng dược chủng thảo. Có thể nói, ở trên dưỡng dược chủng thảo, Viên Thải Hà là quyền uy, phóng nhãn toàn bộ Thạch Dược giới không ai bằng.
Nếu đổi lại những người khác, cho dù là dược sư, cùng Viên Thải Hà đàm luận lên dưỡng dược chủng thảo, chỉ sợ hoàn toàn không cách nào đuổi theo chủ đề của Viên Thải Hà, bởi vì nàng ở phương diện này có thể nói là đứng đầu nhất, nàng đối với dưỡng dược chủng thảo kiến giải có thể nói hiểu biết chính xác, nói tới chuyện này, đổi lại bất luận kẻ nào đều vỗ ngựa cản không nổi.
Lý Thất Dạ là người phương nào, trên dược đạo hắn xưng thứ hai, thế gian không người nào dám xưng thứ nhất, cho dù là Thạch Dược giới tứ đại thiên tài dược sư cũng như nhau so ra kém Lý Thất Dạ.
Trên đường đi, Viên Thải Hà cùng Lý Thất Dạ nói chuyện dưỡng dược chủng thảo chi đạo, hai người bọn họ ở phương diện này đều có địa phương không ai bằng, cho nên lúc nói tới, Viên Thải Hà rất là hưng phấn, đặc biệt là một chút kiến giải của Lý Thất Dạ càng làm cho trước mắt nàng sáng ngời.
Viên Thải Hà là một nữ tử rất chuyên chú, cho nên cùng Lý Thất Dạ tâm tình, rất có cảm giác gặp được tri âm, cảm thấy hận gặp nhau muộn.
Cùng Lý Thất Dạ đồng hành, nhịn không được đem mình biết hết thảy nói cho Lý Thất Dạ, đây chính là cực kỳ trân quý , có thể nói không truyền ra ngoài.
Nhưng mà đối với Viên Thải Hà mà nói, tri âm khó gặp, thậm chí có thể nói ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh. Ở phương diện này, người khác thậm chí là dược sư khác đều không thể cùng nàng có chủ đề cộng đồng, hôm nay gặp được Lý Thất Dạ, nàng lại thấy tri âm, không khỏi đem mình hiểu biết ở trên dược đạo, một chút nghi hoặc, từng cái nói cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cũng đem một chút tâm đắc của mình nói cho Viên Thải Hà biết, Lý Thất Dạ ở trên dưỡng dược chủng thảo có vô số năm tháng tích lũy, hắn ở phương diện này tâm đắc là bảo vật vô giá, hắn không có khả năng truyền cho người khác.
Mà một chút nghi hoặc rất lâu không giải trong lòng Viên Thải Hà vào hôm nay đạt được đáp án, khi nàng nghe được tâm đắc của Lý Thất Dạ, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
– Lý huynh ở trên dưỡng dược tạo nghệ so với ta chỉ cao không dưới, Lý huynh mới có tư cách xếp vào bên trong tứ đại thiên tài dược sư.
Nói đến chỗ hưng phấn, khuôn mặt thanh lệ thanh lịch kia của Viên Thải Hà đỏ bừng, nàng thập phần hưng phấn.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, khe khẽ lắc đầu, nói ra:
– Dược đạo, đối với ta mà nói chỉ là hứng thú, ngươi mới ở phương diện này trút xuống tất cả tâm huyết, chỉ có dạng người thuần túy như ngươi mới có thể chân chính được xưng tụng dược sư.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, trên thực tế cũng là như thế, Viên Thải Hà đối với phương diện dưỡng dược chủng thảo này chấp nhất có thể nói mười phần thuần túy, ở trên điểm này, nàng cùng Dược Thần năm đó rất tương tự.
Viên Thải Hà đích thật là một người rất thuần túy, nàng đối với linh dược đan thảo không chỉ giới hạn trong trân quý của bọn nó, nàng đối với linh dược đan thảo trút xuống một loại chuyên tâm thăm hỏi mà người khác không có.
Lúc cùng Lý Thất Dạ đồng hành, trên đường gặp linh dược bị đào, gốc linh dược này bị người lấy đi trái cây, khiến cho cả sợi rễ cây linh dược bại lộ ở bên ngoài bùn đất.
– Vật nhỏ đáng thương.
Nhìn thấy gốc linh dược hấp hối này, Viên Thải Hà vội vàng dùng dược thủy của mình cứu gốc linh dược kia, đưa nó về chỗ cũ.
Gặp gốc linh dược này lần nữa khôi phục linh khí, nhìn thấy cây linh dược kia chập chờn đong đưa, lúc này Viên Thải Hà mới thở dài một hơi, hết sức cao hứng.
Lý Thất Dạ đứng ở bên cạnh của nàng, lẳng lặng nhìn lấy Viên Thải Hà nhất cử nhất động, thấy được bộ dáng nàng như trút được gánh nặng kia, hắn không khỏi cười một tiếng.
Viên Thải Hà theo Lý Thất Dạ một đường đi tới, ngay từ đầu, Thiên Phong sơn mạch yên tĩnh vô cùng, nhưng mà, mấy ngày gần đây Thiên Phong sơn mạch bắt đầu xuất hiện bóng người.
Mỗi ngày trên bầu trời đều có tiếng oanh minh, có thần xa lao vụt mà đến, cũng có cường giả hoành không mà tới, trong đó không thiếu kẻ yếu. Những người này tới rất nhanh, rõ ràng là gấp rút lên đường.
Một trận tiếng oanh minh vang lên, lại là một đám thạch nhân to lớn đạp không mà đến, trong nháy mắt từ trên đỉnh đầu bọn người Lý Thất Dạ xẹt qua, biến mất ở chỗ sâu trong sơn mạch.
– Long Ngưu muốn vượt sông, không ít dược sư chạy tới lấy Tiên Hoàng.
Nhìn lấy tu sĩ cùng dược sư đạp không mà đi, Viên Thải Hà không khỏi nói.
Lấy lại tinh thần, Viên Thải Hà nhìn lấy Lý Thất Dạ hỏi:
– Lý huynh cũng là vì Long Ngưu Tiên Hoàng mà tới sao?
Bọn hắn một đường đồng hành, nàng không hỏi Lý Thất Dạ đi đâu, mà Lý Thất Dạ cũng không có hỏi Viên Thải Hà đi đâu, hai người bọn họ trong bất tri bất giác có một loại ăn ý không nói được.
– Cũng coi như vậy, đi giang hà nhìn xem một chút.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu nói ra:
– Bất quá, ta không phải vì Tiên Hoàng mà đến, mà là vì Long Ngưu mà đến.
– Vậy mục đích của chúng ta nhất trí.
Viên Thải Hà điềm tĩnh cười nói:
– Ta cũng đi Thiên Phong Giang, ta gần đây luyện một loại đan dược, cần Tiên Hoàng lâu năm, hiện tại trên thị trường mua không được. Vừa lúc trong khoảng thời gian này là mùa Long Ngưu ra sông, cho nên ta chạy tới thử vận khí một chút. Nhìn có thể lấy được Tiên Hoàng lâu năm hay không.
– Cũng không có vấn đề, Long Ngưu ra sông, số lượng dọa người, bên trong số lượng Long Ngưu khổng lồ như thế, tuyệt đối có lão Ngưu.
Lý Thất Dạ gật đầu nói.
Long Ngưu chính là một loại Linh thú, tại Thạch Dược giới rất ít địa phương có Long Ngưu xuất hiện, mà Thiên Phong sơn mạch chính là một trong mấy địa phương số lượng không nhiều, cho nên mỗi khi mùa Long Ngưu ra sông, không ít tu sĩ, dược sư đến đây, muốn thu Tiên Hoàng.
Lý Thất Dạ cùng Viên Thải Hà tiếp tục tiến lên, vốn là trên đường đi bọn hắn đi coi như thông thuận, bất quá, khi bọn hắn muốn vượt qua một tòa cự nhạc, tòa cự nhạc này đã bị phong tỏa.
Một đám cường giả mặc bảo giáp phong bế cửa ra vào toà cự nhạc này, cho nên, thời điểm Lý Thất Dạ cùng Viên Thải Hà đến gần, lập tức bị những cường giả này ngăn trở đường đi.
– Hai vị đạo hữu, xin đi vòng qua chỗ khác, Kim Báo hoàng tử của chúng ta ở đây hái thuốc, mong được tha thứ.
Cường giả ngăn trở Lý Thất Dạ cùng Viên Thải Hà trầm giọng nói.
– Hái thuốc cũng cần phong sơn bế lộ như thế sao? 1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua toà cự nhạc này, lạnh nhạt nói.
Cường giả kia sắc mặt lập tức lạnh lẽo, thái độ cường hoành, hắn lạnh lùng nói ra:
– Kim Báo hoàng tử của chúng ta chính là vì tuyệt thế thiên nhân hái thuốc, can hệ trọng đại, không được có bất kỳ sai lầm nào, nếu không ai hỏng chuyện tốt nơi đây đều đảm đương không nổi!