1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 176 [Chương 876 đến Chương 880]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 176 [Chương 876 đến Chương 880]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 876: Vô cấu thể (2)

Bình thường người đại thành tiên thể toàn là đẳng cấp đại hiền, không thì chẳng thể nào đại thành tiên thể được. Không có thực lực đẳng cấp đại hiền làm hậu thuẩn không cách nào độ qua thể kiếp đại thành tiên thể.

Bởi vậy từ vạn cổ đến bây giờ có nhiều thiên tài thể chất kinh người như trời sinh thánh thể, tu luyện tiên thể siêu nhanh. Khi còn trẻ bọn họ liền đại thành tiên thể nhưng cuối cùng hay chết đi, chết trong thể kiếp. Lý do rất đơn giản, mặc dù bọn họ tu luyện nhanh chóng nhưng đạo hạnh không theo kịp. Không có đạo hạnh hậu thuẫn cuối cùng sẽ chết thảm dưới thể kiếp đại thành tiên thể.

Lúc này ngực Lý Thất Dạ đang cấu tạo thể phách thứ ba, có kinh nghiệm tạo thể phách thứ hai rồi nên hắn tạo thể phách thứ ba rất quen tay.

Thể phách thứ ba đã có hình thức ban đầu, nó tỏa ánh sáng vô cùng thánh khiết, không bụi không bặm, siêu phàm thoát tục, tựa như mọc cánh thành tiên.

Ai nhìn ánh sáng thánh khiết này sẽ được thanh tẩy tạp niệm trong lòng, trên đời không có gì ô nhiễm được nó.

Vô cấu thể, một trong mười hai tiên thể. Trong Thể Thư, vô cấu thể và phi tiên thể cùng nguồn gốc, sinh ra từ chữ thanh, chí thanh cực thanh.

Chính vì vô cấu thể và phi tiên thể cùng nguồn gốc nên Lý Thất Dạ tu luyện vô cấu thể rất nhanh, dễ dàng.

Vô cấu thể, một trong mười hai tiên thể. Lý Sương Nhan, kiếm thị theo bên Lý Thất Dạ tu luyện vô cấu thể, hắn chọn vô cấu thể làm thể phách thứ ba là có cái lý của nó.

Vô cấu thể, chí thanh vô cấu, thể này vạn vật không nhiễm, vạn pháp đều né. Có thể nói trên đời ít có công pháp nào tổn thương được vô cấu thể.

Trước đó Lý Thất Dạ tu luyện trấn ngục thần thể, phi tiên thể khiến cơ thể hắn biến thành vũ khí đáng sợ nhất. Thử nghĩ xem, Lý Thất Dạ tu luyện vô cấu thể thành công sẽ có uy lực khủng khiếp đến mức nào?

Khi Lý Thất Dạ khởi động ba tiên đế một cánh tay chém ra, uy lực khủng khiếp. Nếu đối phương dùng thần đao vung đao pháp vô địch, trước vô cấu thể thì đao pháp hay công pháp đều không chạm vào được, đao quang khó thể đến gần vô cấu thể.

Đao pháp, công pháp mất hiệu quả, tu sĩ vô địch cỡ nào chém ra nhát đao sẽ giảm bớt uy lực. Lý Thất Dạ tung cú đấm ra siêu nhanh, siêu nặng chém gãy thần đao, giết kẻ địch.

Về phòng ngự thì gặp phải ba thể phách như Lý Thất Dạ coi như chết. Công pháp phòng ngự cường đại cỡ nào đều mất tác dụng trước vô cấu thể. Lý Thất Dạ có thể lao nhanh vào bất cứ phòng ngự nào, thể phách trấn ngục thần thể, phi tiên thể siêu nhanh và siêu nặng chớp mắt giết kẻ thù núp sau phòng ngự.

Vô cấu thể giúp trấn ngục thần thể, phi tiên thể né tránh mọi công pháp, phòng ngự, công kích. Sức phá hoại của trấn ngục thần thể, phi tiên thể được phát huy đến cực hạn.

Đối diện công kích của Lý Thất Dạ, kẻ thù mạnh sẽ thi triển công pháp phòng ngự cường đại ngay. Nhưng thử ghĩ xem, công pháp phòng ngự không làm gì được Lý Thất Dạ, vô cấu thể né tránh tầng phòng ngự. Kẻ địch sau tầng phòng ngự bị trấn ngục thần thể, phi tiên thể va chạm, có thể tưởng tượng hậu quả đáng sợ cỡ nào.

Cho nên Lý Thất Dạ chọn thể phách thứ ba là vô cấu thể, hắn đã đắn đo rất kỹ càng, trong lòng sớm có hệ thống hoàn thiện.

Lý Thất Dạ dưỡng thương một đoạn thời gian, vết thương gần lành hết, lại điều dưỡng một lúc là sẽ phục hồi trạng thái ngày xưa.

Ngày tháng dưỡng thương trong Ngọc Huyết sơn, Lý Thất Dạ trừ tu hành ra còn chỉ điểm Thạch Hạo thuật luyện đan. Thạch Hạo là người rất chăm chỉ, cố gắng. Được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Thạch Hạo không dám sơ sẩy, thả lỏng.

Dược đạo của Lý Thất Dạ là loại tuyệt thế vô song, hắn chỉ chút ít đã cho Thạch Hạo được lợi cả đời. Nhờ Lý Thất Dạ chỉ dạy, Thạch Hạo tự mình cố gắng, trình độ luyện đan của gã tăng vùn vụt.

Lý Thất Dạ rất vừa lòng Thạch Hạo tiến bộ. Lý Thất Dạ cho rằng không đủ thiên phú có thể bù đắp bằng cố gắng, nếu một người không cố gắng thì có thiên phú tốt mấy cũng vô dụng.

Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã qua nửa năm, cũng tới lúc Thạch Hạo lại thu hoạch trúc hành ngọc huyết trúc.

Hôm nay Thạch Hạo sớm đào trúc hành đầy núi, gã nhìn trong túi tràn đầy trúc hành thì rất hưng phấn, kích động.

Thu hoạch lần này là tốt nhất từ khi Thạch Hạo làm huyện sử đến bây giờ. Nửa năm ngắn ngủi, ngọc huyết trúc hành có bảy phần mười lột xác ba lần, một phần lột xác bốn lần, còn hai phần thì lột xác hai lần.

Chuyện này làm Thạch Hạo rất rung động, nếu gã không tự tay hái ngọc huyết trúc thì không tin nổi. Nửa năm khiến ngọc huyết trúc lột xác bốn lần, đây là chuyện không thể nào. Dưới tình huống bình thường ít ra cần từ năm đến mười năm.

Ngọc huyết trúc hành bốn biến, đây là dược liệu mệnh đan bán được nhiều tiền. Trước kia Thạch Hạo không dám tưởng tượng, nửa năm có sáu phần ngọc huyết trúc hành lột xác hai biến là gã đã rất mãn nguyện, thành tích đủ cho Thạch Hạo lập công.

Giờ đám ngọc huyết trúc hành của Thạch Hạo có bảy phần lột xác ba lần, giúp gã lập công siêu lớn.

Thạch Hạo rất hân hoan, chỉ cần gã trồng thêm vài đợt ngọc huyết trúc thì vào quận phủ dễ như chơi.

Thạch Hạo thu hoạch hết ngọc huyết trúc hành xong nói với Lý Thất Dạ:

– Lý huynh, ta định vào thành nọp ngọc huyết trúc, Lý huynh có muốn đi cùng không?

Lý Thất Dạ ngẫm nghĩ, vừa lúc hắn rảnh rỗi.

Lý Thất Dạ gật đầu, nói:Nguồn truyện audio Podcast

– Cũng tốt, ta đi dạo thử, cả ngày ở đây sắp mốc meo.

Lúc sắp đi Lý Thất Dạ đặc biệt dặn Thạch Hạo:

– Chuyện luyện đan và phối phương nhớ đừng nói cho người thứ ba biết, dù là người thân nhất cũng không được. Nó sẽ mang đến họa sát thân cho ngươi.

Thạch Hạo là người thành thật, Lý Thất Dạ lo gã lỡ mồm khai thật nên đặc biệt dặn dò.

– Lý huynh, yên tâm đi. Ta là dược sư, đã qua hệ thống nhập môn đúng tiêu chuẩn.

Thạch Hạo nói:

– Ta dùng chân mệnh thề sẽ không nói cho ai nghe về phối phương, luyện đan.

Thạch Hạo nghiêm túc thề bằng chân mệnh. Thạch Hạo là dược sư, không phải kiểu dược sư nửa mùa, gã đã trải qua hệ thống nhập môn đúng tiêu chuẩn. Thạch Hạo biết rõ quy tắc của dược sư, ví dụ không truyền phối phương cho người thứ ba này nọ.

Ngọc Huyết sơn cách Đăng Thạch huyện không quá xa, nên Thạch Hạo đi bộ xuống núi. Thạch Hạo cố ý muốn dẫn đường Lý Thất Dạ ngắm phong cảnh Đăng Thạch huyện.

Đăng Thạch huyện là một huyện không quá to trong Cự Trúc quốc, nhưng nó không hẻo lánh. Đăng Thạch huyện khá phồn vinh.

Trên đường cái đi hướng Đăng Thạch huyện thường thấy cảnh tượng không có trong nhân hoàng giới.

Trên con đường lớn tùy thời thấy đá lăn hoặc người đá đủ hình dạng. Có tảng đá mới biết lăn, da số là lần đầu xuống núi, tò mò và ngơ ngác quan sát thế giới.

Nơi đây là Thạch Dược giới, thiên hạ của Thạch Nhân tộc, yêu tộc cho nên người đi đường chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Thạch Nhân tộc vừa mới có sự sống, bọn họ đã thói quen.

Trừ tảng đá biết lăn mới có sự sống ra còn có người đá đủ kiểu đủ hình dạng. Tốt chút thì là hình người, tệ hơn thì là đầu người mình động vật, tệ nữa là hình dạng động vật. Tảng đá lăn là người đá vừa mới có sự sống.

Chương 877: Thạch Nhân tộc

Nếu một phần cơ thể có máu, thịt hoặc là người đá siêu mạnh, hoặc là hậu đại máu lai. Nếu toàn thân là xác thịt thì càng hiếm hoi, chắc chắn là hậu đại của cường giả.

Trước kia ở nơi khác Thạch Nhân tộc bị xếp vào yêu tộc, nhưng bản thân Thạch Nhân tộc không thừa nhận chính mình là yêu tộc.

Thạch Nhân tộc chối bỏ cũng có lý. Bởi vì Thạch Nhân tộc là sinh mệnh bẩm sinh, một tảng đá qua trăm ngàn vạn năm sinh trí tuệ cuối cùng thành đạo. Trong Thạch Nhân tộc đa số là tảng đá, đột nhiên thiên địa cảm ứng, bỗng chốc có sự sống, ngơ ngác bước vào thế gian.

Thạch Dược giới là thiên địa của Thạch Nhân tộc. Thường có chuyện một tảng đá đột nhiên cảm nhận thiên địa, bỗng chốc được sự sống. Có thể nói Thạch Dược giới mỗi ngày đều có người đá sinh ra.

Đương nhiên người đá muốn có linh trí cao hơn thì cần lột xác thời gian dài khi Thạch Nhân tộc lột xác đến có máu thịt chứng minh đã siêu mạnh. Thạch Nhân tộc chia ba loại là thiên nhân, hậu thế, máu lai.

Trong Thạch Nhân tộc thiên nhân ý chỉ người đá thuần khiết, khi cảm ứng thiên địa một tảng đá có sinh mệnh, tiếp đó không ngừng lột xác, không ngừng biến mạnh thì được gọi là thiên nhân, cũng là người đá đời thứ nhất.

Hậu thế ý chỉ hậu đại người đá đời thứ nhất. Khi người đá siêu mạnh sinh ra thân xác thịt là có thể sinh sản hậu đại, những người đá đời thứ nhất đa số cơ thể lột xác thành máu thịt mới sinh sản hậu đại được.

Con cái của người đá thứ nhất được gọi là hậu đại, khi sinh ra đa số có thân xác thịt, cũng kế thừa sức mạnh to lớn của Thạch Nhân tộc.

Trong Thạch Nhân tộc, người đá hậu đại giống quý tộc, thường xuất thân từ đại thế gia hoặc đại giáo cường quốc, tổ tiên đều là tồn tại cường đại.

Máu lai là con đường tắt cho người đá sinh sản. Khi một người đá mạnh đến trình độ nhất định, tất nhiên không bằng tổ tiên người đá đời thứ hai. Khi đó người đá này có thể kết hợp với một nhân tộc hay tộc nhân nào có thể xác sinh ra hậu đại, bầu bạn lý tưởng số một là nhân tộc.

Loại người đá này sinh ra hậu đại gọi là máu lai. Máu lai sinh ra có xác thit nhưng mất ưu thế bẩm sinh của người đá, ví dụ sức mạnh.

Ba loại Thạch Nhân tộc đều có ưu khuyết điểm riêng, nhưng tốt nhất là hậu đại đời thứ hai. Thiên nhân trong Thạch Nhân tộc cảm ứng thiên địa sinh ra, bọn họ cần thời gian rất dài để lột xác tiến hóa, không chừng chưa lột xác thành thân máu thịt đã chết.

Tuy nhiên thiên nhân sinh ra vì cảm ứng thiên địa nên bọn họ rất gần gũi thiên địa tinh khí, có thể cảm nhận thiên địa. Thiên nhân vì là thể xác bằng đá, không phải thân máu thịt nên khi luyện hóa thiên địa tinh khí, tế luyện chư pháp bị hạn chế rất lớn.

Đối với thiên nhân từ sinh ra đến cường đại rồi sinh sản là quá trình rất dài.

Thiên nhân bẩm sinh là thể xác đá, bọn họ có sức mạnh cực lớn, khó bị tổn thương. Đây là một ưu thế của thiên nhân.

Hậu đại là quý tộc trong thiên nhân, tổ tiên toàn là tồn tại cực mạnh. Khi bọn họ sinh ra, cơ thể không hoàn toàn là thể xác, đa phần vị trí cơ thể có thịt. Hậu đại là người đá, trời sinh đã có linh trí, thiên phú siêu cao. Bọn họ giữ lại ưu thế bẩm sinh của người đá, ví dụ sức mạnh.

Nhưng hậu đại có một điểm yếu là . . . Phản tổ. Nếu ngươi không mạnh hơn tổ tiên mình sẽ có hiện tượng phản tổ, ưu thế bẩm sinh bị suy yếu. Nếu hậu đại cứ yếu dần thì cuối cùng ngừng tiến hóa lột xác, biến thành tảng đá.

Máu lai là đường tắt sinh sản, nhưng con cái máu lai mất đi ưu thế bẩm sinh của Thạch Nhân tộc, cơ thể trở nên yếu ớt. Nếu có huyết thống nhân tộc thì hậu đại máu lai sẽ có linh trí rất cao.

Ba loại Thạch Nhân tộc đều có ưu khuyết điểm, không ai dám nói loại nào tốtnhất. Nhưng phải công nhận hậu đại chiếm ưu thế lớn nhất trong Thạch Nhân tộc. Tuy nhiên người đá hậu đại phải có một tổ tiên siêu siêu mạnh, ít nhất từ đại hiền trở lên mới được gọi là hậu đại.

Nên trong ba loại Thạch Nhân tộc, hậu đại có khởi điểm cao nhất, điều kiện cũn khắc nghiệt nhất. Bọn họ trở thành quý tộc trong Thạch Nhân tộc cũng có cái lý của nó.

Lý Thất Dạ, Thạch Hạo đi trên đường cái thông hướng Đăng Thạch huyện, người đi đường đa số là Thạch Nhân tộc phàm nhân, còn có nhiều tu sĩ.

Trong Thạch Nhân tộc hễ có sinh mạng, chưa tu luyện thì bị gọi là phàm anhna. Trong Thạch Nhân tộc có một loại phàm nhân khác, đó là hậu đại của đại thế gia từng huy hoàng, vì không tu luyện nên trở thành phàm nhân.

Trên đường cái trừ đủ các loại người đá còn có yêu tộc. Cự Trúc quốc là quốc gia yêu tộc nhưng nơi đây có khá nhiều người đá, ít có yêu tộc đi đường, vì đi trên đường toàn là yêu tộc phàm nhân.

Các kiểu yêu tộc đi qua đi lại, có yêu quái đầu chim mình người, có yêu quái đầu người mình rắn, có yêu quái giữ hình thú.

Yêu tộc hình thành khác với Thạch Nhân tộc. Bước đầu của Thạch Nhân tộc là cảm ứng thiên địa, yêu tộc thì khác. Đối với yêu tộc, bọn họ bắt nguồn từ năm tháng xa xưa.

Có người nói yêu tộc mới là chủng tộc xa xưa nhất trong vạn tộc cửu giới. Cách nói này còn cần bàn bạc lại, nhưng yêu tộc đúng là chủng tộc rất xa xưa.

Thiên địa còn thì yêu tộc vẫn sẽ sinh ra, hoa cỏ cây cối, chim bay cá nhảy, núi cao nước chảy, tất cả đều có thể sinh ra yêu tộc.

Một tảng đá có thể sinh ra thạch yêu hay thạch tinh. Yêu tộc từ tảng đá khác với Thạch Nhân tộc.

Yêu là chịu tinh hoa thiên địa, qua thời gian thấm nhuần, qua vô số năm tháng cuối cùng mở linh trí, hiểu thiên, cuối cùng thông đại đạo.

Thạch Nhân tộc sinh ra vì cảm nhận thiên địa, yêu tộc thì sinh ra nhờ thiên địa tinh khí uẩn dưỡng hoặc được tu sĩ cường đại giảng kinh che chở mà sinh.

Thạch Nhân tộc và yêu tộc đều do tảng đá sinh ra nhưng khởi nguồn hoàn toàn khác.

Từ trăm ngàn vạn năm nay Thạch Nhân tộc từ chối xếp vào yêu tộc cũng có lý. Bản thân yêu tộc cũng không xem Thạch Nhân tộc là tộc nhân.

Lý Thất Dạ, Thạch Hạo vào Đăng Thạch huyện. Trong thành cực kỳ náo nhiệt, ồn ào rộn ràng, người đến người đi. Có bán hàng rong la hét chào hàng, có phàm nhân đi chợ, có nhiều tu sĩ tới lui. Tu sĩ đạo hạnh yếu đi bộ trên đường, cường giả thì phi thiên độn địa.

Trong thành thị náo nhiệt thế này muốn gặp một nhân tộc hay Thạch Nhân tộc, yêu tộc có hình dạng người hoàn toàn hì rất khó khăn.

Thạch Dược giới trải qua bao nhiêu năm tháng, yêu tộc, Thạch Nhân tộc cắm rễ tại đây. Đăng Thạch huyện không phải huyện lớn nhưng có cỡ mấy vạn loại phàm nhân người đá, yêu tộc sinh sống tại đây.

Đăng Thạch huyện không phải nơi lớn, ít có cường giả đi ngang qua. Chỗ này ít khi thấy yêu tộc hình người hoàn toàn, hoặc Thạch Nhân tộc toàn thân là máu thịt.

Chỗ lớn như quốc đô Cự Trúc quốc đi đâu cũng thấy yêu tộc hình người hoàn toàn, Thạch Nhân tộc toàn thân là máu thịt.

Một nhân tộc xuất hiện trong Đăng Thạch huyện, bộ dạng Lý Thất Dạ trở nên khác lạ tại đây. Hình dáng đầu người mình đá như Thạch Hạo lại rất thường thấy. Vì nhân tộc như Lý Thất Dạ cực kỳ hiếm hoi.

Chương 878: Xích Lang thảo

Cho nên Lý Thất Dạ, Thạch Hạo vào Đăng Thạch huyện bị nhiều người chỉ trỏ. Tu sĩ, người bình thường tò mò nhìn Lý Thất Dạ.

Các phàm nhân nhìn Lý Thất Dạ, tò mò hỏi:

– Là quý tộc trong người đá hay vương giả trong yêu tộc? Hay là nhân tộc?

Có tu sĩ nhìn Lý Thất Dạ, trả lời:

– Hẳn là nhân tộc, hắn huyết khí không hiện, không lộ đạo uy, có vẻ đạo hạnh không mạnh. Đạo hạnh không mạnh mà là hình người thì chắc chắn là nhân tộc, không thể nào là quý tộc trong người đá hay vương giả trong yêu tộc được.

Đám người bình thường nhìn Lý Thất Dạ như ngắm thú quý hiếm:

– Nhân tộc, không ngờ có nhân tộc đến Đăng Thạch huyện!

Đi trên đường cái, Lý Thất Dạ như xiếc thú bị nhiều người nhìn. Đám người tò mò ngó Lý Thất Dạ.

Bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm làm Thạch Hạo xấu hổ, gã nói:

– Lý huynh đừng trách, ít có nhân tộc đến đây. Nghe nói bên quốc có thể thấy một số nhân tộc.

Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, hắn gặp biết bao nhiêu cuộc phiêu lưu, chuyện thế này không đáng làm hắn lo. Lý Thất Dạ cảm thấy rất bình thường, Thạch Dược giới là thiên hạ của yêu tộc, Thạch Nhân tộc, hiếm có nhân tộc tại đây. Nhân tộc xem như động vật quý hiếm, mà cái gì hiếm là quý. Nơi như Đăng Thạch huyện bỗng thấy một nhân tộc đúng là chuyện hiếm có.

Thạch Hạo dẫn Lý Thất Dạ đến huyện phủ, gã là huyện sử, một vị dược sư, cho dù là tiểu dược sư vẫn có chút địa vị.

Thạch Hạo, Lý Thất Dạ đi thẳng tới khu đất trung tâm huyện phủ, gã muốn gặp huyện chủ để nộp ngọc huyết trúc hành.

Đến khu trung tâm nội phủ, có mấy vị huyện sử đang xếp hàng chờ đợi nộp lên linh dược mình gieo trồng.

Thạch Hạo sợ Lý Thất Dạ chờ mất kiên nhẫn, nói:

– Hay Lý huynh đi dạo trong phủ đi? Sợ là phải mất một lúc nữa mới nộp linh dược xong.

Lý Thất Dạ bật cười, gật gù, hắn cất bước đi dạo trong huyện phủ.

Đăng Thạch huyện mặc dù nhỏ nhưng trong phủ có khá nhiều tu sĩ, tuy nhiên đây vẫn là nơi nhỏ, phủ đệ không lớn. Lý Thất Dạ đi một lúc đã xong, hắn rảnh rối đi vào một mảnh dược điền.

Đây là dược điền khá lớn, bên trong trồng nhiều hồn thảo, linh dược, bảo chi. Những linh dược đan thảo có đủ loại tuổi, từ mấy chục năm đến trăm năm, dược linh cao nhất là mấy ngàn năm.

Khối dược điền thế này không lọt vào mắt xanh của Lý Thất Dạ, nhưng chỗ nhỏ như Đăng Thạch huyện thì đây đã là khối dược điền không tệ.

Khi Lý Thất Dạ đi trong dược điền tươi tốt, vào sâu bên trong hắn chợt nghe có thanh âm.

– Xích Lang thảo ơi Xích Lang thảo, phải làm sao ngươi mới chịu lột xác lần một? Ta đã chở ngươi mấy trăm năm, dùng hết mọi thủ đoạn. Cứ tiếp tục thế này ngươi sẽ chết héo.

Lý Thất Dạ đi tới gần, thấy có một lu thuốc, bên trong trồng một gốc hồn thảo. Hồn thảo đỏ rực như lửa, hình dạng giống đuôi sói. Hồn thảo nhấp nháy sáu ánh sáng rực rỡ, nhưng nó lúc chớp lúc tắt như sinh mệnh hồn thảo đang xói mòn, tùy thời chết héo.

Một lão nhân đứng trước hồn thảo như đuôi sói, lão nhân tóc bạc phơ, mặt bình thường, có cái mũi là khác lạ.

Lý Thất Dạ nhìn lão nhân biết ngay thuộc nhân tộc, là một chim sáo đá tu luyện ra, đạo hạnh cũng khá.

Lý Thất Dạ đi tới gần, lão nhân con ngươi co rút, mắt bắn ra tia sáng.

Thái độ lão nhân hơi hung dữ:

– Tiểu tử, ngươi là ai?

Cũng dễ hiểu, Lý Thất Dạ là người xa lạ đột nhiên chạy vào dược điền của lão nhân, lão thân thiện được mới lạ.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Ta và Thạch Hạo đến nộp ngọc huyết trúc hành, đang chán nên đi dạo khắp nơi.

Lão nhân nghe Lý Thất Dạ nói xong thả lỏng cảnh giác, mỉm cười nói:

– Thì ra là bằng hữu của tiểu tử Thạch Hạo.

Lý Thất Dạ nhìn hồn thảo tựa lửa trước mắt, thuận miệng hỏi:

– Nói vậy lão nhân gia quen Thạch Hạo huynh?

Lão nhân cười nói:

– Tiểu tử Thạch Hạo có thiên phú dược đạo tàm tạm, con người luôn chăm chỉ tiến tới. Tiếc rằng ta lớn tuổi, đồ tôn lớn như hắn, không thì sẽ thu vào môn hạ.

Nói đến đây lão nhân nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:

– Ngươi là nhân tộc? Trong Đăng Thạch huyện hiếm khi thấy nhân tộc, nguyên Thạch Dược giới cũng ít có nhân tộc. Ngươi từ đâu tới?

Lý Thất Dạ nhìn hồn thảo trước mắt một lúc lâu, trả lời:

– Ta chỉ là tán tu đi khắp nơi du lịch, tình cờ đi đến vùng này.

Lão nhân gật gù:

– Người trẻ tuổi, du lịch một chuyến cũng tốt. Hơn nữa nhân tộc các người rất hiếm trong Thạch Dược giới, nên đi nhiều không chừng sẽ quen thiên kim tiểu thư quý tộc người đá. Ngươi nên biết nhân tộc rất được hoan nghênh trong Thạch Dược giới, chưa biết chừng ngươi sẽ trở thành cô gia của quý tộc nào đó, từ nay một bước lên mây.

Lão nhân rất khéo nói, hai người không quen vậy mà lão vẫn nói chuyện vui vẻ được.

Lý Thất Dạ dở khóc dở cười nghe. Nhưng lão nhân nói đúng, trong Thạch Dược giới dù là nam hay nữ nhân tộc đều rất được hoan nghênh, đặc biệt với Thạch Nhân tộc thì nhân tộc là lựa chọn sinh hậu đại số một.

Lão nhân nói câu đó không có ác ý gì, đây là đề nghị không tệ.

Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu nói:

– Gốc Xích Lang thảo này sắp chết khô, cứ tiếp tục thế này e rằng trong vòng ba tháng nó sẽ chết.

Lão nhân khó chịu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Tiểu hài tử, có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy.

Lão nhân tốn bao nhiêu tâm huyết mới bồi dưỡng ra một gốc Xích Lang thảo sáu biến, mắt thấy sắp lột xác lần thứ bảy. Bây giờ Lý Thất Dạ nói xui nên tất nhiên lão nhân bực bội.

Lý Thất Dạ nhìn lão nhân:

– Ta chỉ nói thật.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Xích Lang thảo là hồn thảo không tệ, chỉ thua long tàm trùng hồn thảo một chút. Có lẽ lão tốn nhiều công sức che chở nuôi dưỡng gốc hồn thảo này, nếu ta không nhìn lầm thì Xích Lang thảo lột xác lần thứ sáu sau đó ngừng lại một thời gian dài. Gần đây nó có khuynh hướng lột xác lần bảy nhưng bị kẹt lại.

Lý Thất Dạ tạm dừng, tiếp tục bảo:

– Xích Lang thảo sắp lột xác lần thứ bảy, lão thấy nó cứ bị kẹt lại thì sốt ruột, định bồi bổ cho Xích Lang thảo. Nước phù sa lão điều chế nếu ta không nhìn lầm thì dùng máu ngân lang lẫn với tro thiết mộc, tro thánh la thảo, lại thêm vào lang đồ thánh thủy.

Nghe Lý Thất Dạ kể vanh vách, lão nhân hết hồn, hút ngụm khí lạnh:

– Sao ngươi biết?

Chỉ có lão nhân biết chuyện này, phối phương nước phù sa cũng không có người thứ hai biết. Thế mà Lý Thất Dạ kể vanh vách.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Không có gì, ta vừa ngửi được mùi máu liền biết ngay lão thêm ngân lang huyết, ngân lang huyết phải hòa cùng tro thiết mộc, thánh la thảo mới có tác dụng. Lang đồ thánh thủy là để tăng mạnh công hiệu.

Lý Thất Dạ thấy lão nhân ngây như phỗng, hắn đưa mắt nhìn hồn thảo Xích Lang thảo.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Gốc hồn thảo này làm lão tốn nhiều công sức, lão rất trân trọng. Bỏ nhiều tình cảm vào linh dược mới nuôi được thảo dược tốt, vậy nên ta sẽ cho lão biết đấp án.

Lý Thất Dạ tằng hắng:

– Suy nghĩ của lão không tệ, bình thường làm như vậy cũng được, nhưng đó là dưới tình huống bình thường. Ta phần rễ Xích Lang thảo xanh lè, nếu ta không nhìn lầm thì lão đào nó ở đất đầm lầy, nơi chôn nhiều xác chết.

Chương 879: Tử hồn (1)

– Lão di dời hồn thảo đến đây nhiều năm, trồng không tệ nhưng tại sao nó lột xác đến lần thứ sáu thì khựng lại?

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng chỉ dẫn:

– Là bởi vì đất không đúng. Xích Lang thảo này sinh trưởng nhiều năm cuối cùng đến lúc lột xác lần thứ bảy, nhưng bây giờ nó cần là mảnh đất mà nó đã sinh ra, có như thế mới khiến nó có căn cường đại lột xác lần thứ bảy.

– Nhưng lão sốt ruột không chờ nổi, lão dùng phối phương nước phù sa đặc biệt của mình. Hồn thảo của lão vốn sinh ở đất cực âm, lão thêm nước phù sa ngân lang huyết là thuộc tính lửa. Nước phù sa đổ vào, chẳng những không làm Xích Lang thảo mạnh lên mà còn suy yếu dược lực căn nguyên của nó, không giúp nó lột xác lần thứ bảy được. Vào phút sinh tử quan trọng, lão suy yếu dược lực căn nguyên của nó tức là lấy mạng nó.

Lý Thất Dạ liếc lão nhân ngây người lắng nghe.

Lão nhân ngây như phỗng, hoàn toàn bị rung động. Lý Thất Dạ liếc sơ liền biết lão dùng loại nước phù sa gì, lại nhìn phần rễ là biết lão đào Xích Lang thảo ở đâu. Năng lực này quá đáng sợ, hiểu biết về dược tính, nuôi dược sâu sắc biết mấy. Dược sư già khú đế cũng không bằng Lý Thất Dạ được.

Lý Thất Dạ nhìn lão nhân há hốc mồm không nói nên lời, bật cười lắc đầu.

Lý Thất Dạ tiếp tục bảo:

– Lão còn cơ hội cứu vãn. Trung hào nước phù sa, quay về nơi lão đào hồn thảo mang dất bùn chỗ đó đến đắp quanh Xích Lang thảo này là có thể cứu mạng nó.

Lão nhân khó khăn tỉnh táo lại, rùng mình:

– Thật không?

Lúc này Thạch Hạo đã nộp ngọc huyết trúc hành xong, gã đứng ngoài cửa ngoắc Lý Thất Dạ:

– Lý huynh!!!

Lý Thất Dạ nhìn lão nhân, không nói gì thêm, xoay người bước đi. Lão nhân ngơ ngẩn, lão không nghe thấy Thạch Hạo chào hỏi mình.

Lý Thất Dạ và Thạch Hạo rời khỏi huyện phủ.

Trên đường đi, Thạch Hạo hỏi:

– Lý huynh đã nói gì với dược chủ vậy?

Lý Thất Dạ nhìn lại Thạch Hạo:

– Dược chủ?

Thạch Hạo trả lời:

– Là lão nhân vừa rồi. Bạch lão là dược chủ của Đăng Thạch huyện chúng ta, là dược sư tốt nhất Đăng Thạch huyện. Lão nhân nhân gia vào đẳng cấp dược tông sư đã lâu, nghe nói sắp bước vào địa tông sư.

Một vị dược sư sắp trở thành đại tông sư trú ngụ tại chỗ nhỏ như Đăng Thạch huyện đúng là không dễ dàng, xứng đáng có địa vị cao chức quyền nặng trong nơi này.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Chỉ tâm sự chơi.

Lý Thất Dạ nhìn khuôn mặt cười toe toét của Thạch Hạo, hỏi:

– Có vẻ ngươi gặp chuyện tốt?

– Huyện chủ nói lần này ta lập công lớn, tiếp tục trồng hai đợt ngọc huyết trúc hành như vậy nữa huyện chủ sẽ đề cử ta với quận. Cho dù không thể bái vào môn hạ dược sư dưới tay Cổ Tùng yêu vương thì cũng được bái vào dược sư khác.

– Luyện đan học dược, mấy thứ này thôi bỏ đi.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Đám dược sư đó không dạy cho ngươi được gì đâu. Ta sẽ ở lại đây một đoạn thời gian, truyền thuật luyện đan cho ngươi, học được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nếu ngươi muốn đi ra thế giới lớn hơn thì quận phủ là lựa chọn không tệ, Cự Trúc quốc là một cường quốc đáng cho ngươi tiếp tục ở lại.

Thạch Hạo ngây người:

– Thật không?

Lý Thất Dạ dạy thuật luyện đan cho gã, tuy Thạch Hạo không biết hắn là dược sư mấy đẳng nhưng gã biết thuật luyện đan của hắn siêu lợi hại.

Lý Thất Dạ dạy thuật luyện đan cho Thạch Hạo, tuy là sư đồ thật nhưng không có danh nghĩa. Lý Thất Dạ chưa từng hứa hẹn gì với Thạch Hạo, bây giờ hắn chính mồm nói sẽ truyền thuật luyện đan cho gã, điều này khác hẳn.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Yên tâm, ta dạy một, hai món đan thuật cho ngươi, tuy ngươi không thể học hết huyền diệu trong dược đạo nhưng bấy nhiêu đủ cho tương lai ngươi có thành tựu lớn tại Cự Trúc quốc. Với điều kiện là ngươi phải cố gắng, ta không dạy kẻ ngồi mát ăn bát vàng.

Thạch Hạo mừng rỡ vội vái lạy:

– Đa tạ Lý huynh, không, đa tạ sư phụ dạy dược đạo cho ta . . .

Lý Thất Dạ ngăn Thạch Hạo lại, lắc đầu, nói:

– Cá nhân ta không dễ thu đồ đệ, hôm nay ta truyền đan đạo cho ngươi vì có duyên phận, sau này xưng huynh đệ là được, đừng gò bó.

Thạch Hạo gãi đầu, ngẫm nghĩ, quyết định thuận theo Lý Thất Dạ.

– Nếu Lý huynh đã nói vậy thì ta sẽ làm theo.

Sau khi trở về Ngọc Huyết sơn, Lý Thất Dạ tiếp tục ở đây hướng dẫn cho Thạch Hạo, tu luyện công pháp. Lý Thất Dạ đã lành lặn, nếu không vì truyền đan thuật cho Thạch Hạo thì hắn đã rời đi.

Lý Thất Dạ hiện dùng Phong Thiên Ngũ Đạo Môn phong gian phòng lại, hắn ngồi khoanh chân vận chuyển công pháp, thọ luân cuồn cuộn. Thọ huyết như trân châu lăn trên bàn ngọc, chân mệnh ở trên cao, đạo cơ diễn biến.

Mười ba mệnh cung kêu ầm ĩ, Lý Thất Dạ phân loại mệnh cung của mình ra, có cái chứa báu vật, có cái uẩn dưỡng linh dược, có mệnh cung luyện hóa bảo khí . . .

Trong chủ mệnh, khối thể phách Lý Thất Dạ lấy ở Thần Long sơn đệ nhất hung mộ đang lơ lửng phập phềnh. Khối thiên mệnh chân thạch này đúng là lợi hại, không cần Lý Thất Dạ luyện hóa, nó có thể tự dùng lửa sinh mệnh luyện hóa. Thiên mệnh chân thạch tự luyện hóa mình, đã có hình dạng ban đầu một cái ấn to, nó sắp luyện hóa thành một cái bảo ấn.

Lý Thất Dạ không can thiệp bản mệnh chân khí tự luyện hóa mình, hắn để mặc nó tự sinh tự diệt.

Trong mệnh cung thứ mười ba, trứng tinh thần vạn vật một mình chiếm chỗ. Nói thật ra Lý Thất Dạ chưa nghiên cứu kỹ quả trứng đá lấy từ thiên thạch thi địa.

Quả trứng đá này rất kiêu ngạo, thiên mệnh chân thạch Lý Thất Dạ lấy từ Thần Long sơn không đấu lại nó. Mãi sau này Lý Thất Dạ mở ra mệnh cung thứ mười ba thì trứng tinh thần vạn vật mới nhường chủ mệnh cung, một mình chiếm mệnh cung thứ mười ba.

Quả trứng đá kiêu ngạo làm Lý Thất Dạ bó tay, nó hoàn toàn coi mệnh cung thứ mười ba là nhà mình, hắn có đuổi nó cũng không đi.

Vù vù vù vù vù!

Chân mệnh của Lý Thất Dạ tỏa sáng rực rỡ, pháp tắc chi chương bao bọc chân mệnh thoát ra khỏi chân mệnh, một khuôn mẫu chân mệnh Lý Thất Dạ giống y như đúc hiện ra. Khuôn mẫu giống chân mệnh y như đúc là từng đợt pháp tắc di chuyển, có thể thấy rõ ba hồn trong đó.

Tử hồn, đây là thứ Lý Thất Dạ muốn tu luyện. Lúc này Lý Thất Dạ đang tu luyện Tử Thư lấy được trong bí cảnh đệ nhất hung mộ.

Tử Thư là một trong Cửu Đại Thiên Thư, nó cực kỳ nghịch thiên, rất đáng sợ.

Tử Thư không có chiêu thức, công pháp gì, chỉ khiến Lý Thất Dạ tu luyện thân mình. Quyển thiên thư tuyệt thế vô song này có bốn loại để tu luyện là: Tử hồn, tử chương, tử ấn, tử ký.

Tử hồn là thứ đầu tiên Lý Thất Dạ cần tu luyện, có thể nói nó cực kỳ quan trọng với hắn.

Lý Thất Dạ đã hoàn toàn nắm giữ huyền ảo của Tử Thư, nên hắn tu luyện tử hồn không mấy khó khăn.

Tử hồn là ấn ba hồn Lý Thất Dạ trong chân mệnh, con người có ba hồn, mà ba hồn của tu sĩ là một phần chân mệnh.

Sau khi luyện thành tử hồn có thể chia tử hồn thành ba phần tức là ba hồn, rồi tách ra giấu hồn đi.

Chương 880: Tử hồn (2)

Nếu tách ba tử hồn ra giấu đi thì miễn tử hồn không bị diệt là ngươi sẽ bất tử.

Dù cơ thể ngươi bị hủy, chân mệnh bị diệt, miễn tử hồn còn thì ngươi không chết, có thể làm lại chân mệnh, cơ thể mới.

Đối với tu sĩ đây là chuyện không thể nào. Có thể làm lại cơ thể nhưng nếu chân mệnh chết nghĩa là đi bán muối thật.

Nhưng Tử Thư là một trong Cửu Đại Thiên Thư, nó thần kỳ như vậy đấy. Miễn tử hồn còn, dù chân mệnh bị diệt vẫn có cơ hội sống lại.

Đương niên nó không có nghĩa là trường sinh bất tử, tử hồn chỉ giúp Lý Thất Dạ không bị giết chết.

Tử hồn còn sẽ không bị chết bất đắc kỳ tử, ví dụ bị người giết, rơi vào chỗ hiểm. Tử hồn còn, dù chân mệnh bị diệt vẫn sống lại.

Tu sĩ sẽ sống mãi đến khi chết già, lúc hết tuổi thọ mà tử hồn vẫn còn cũng không cứu được tu sĩ tới số.

Tử hồn chỉ giúp tu sĩ không giết vì trường hợp ngoài ý muốn, không thể tránh khỏi sống hết tuổi thọ, chết già.

Lý Thất Dạ luyện thành tử hồn, bây giờ hắn đang giấu ba hồn đi. Mặc kệ giấu ba hồn ở đâu, phong ấn nó vào vật gì, miễn thứ đó không bị hủy thì Lý Thất Dạ mãi mãi có hy vọng.

Hiện nay Lý Thất Dạ cần suy nghĩ là giấu ba hồn ở nơi nào hay cái gì. Lý Thất Dạ cần tìm ba nơi hoặc ba món đồ thích hợp đểp hong ấn ba hồn, hắn phải tách ba hồn ra, hành động hết sức bí mật.

Chỉ cần Lý Thất Dạ giấu ba hồn đi, ba nơi hoặc ba món đồ có cái nào không bị hủy thì hắn mãi mãi không chết, chờ khi nào chết già mới thôi.

Khi đó có hai khả năng Lý Thất Dạ chết, một là hắn sống đến ngày chết già, hai là có người tìm ra ba chỗ hoặc ba thứ Lý Thất Dạ giấu hồn, hủy hết cả ba thì mới giết hắn được.

Bởi vậy bây giờ Lý Thất Dạ đối mặt một vấn đề cực kỳ quan trọng, đó là làm sao tìm ba nơi hoặc ba thứ thích hợp giấu tử hồn, cất ở ba chỗ bí mật nhất. Có như thế tương lai Lý Thất Dạ đối diện tình huống nào cũng khó chết.

Chuyện này không dễ dàng cho Lý Thất Dạ, muốn chọn ba nơi rất khó khăn.

Chỉ có Lý Thất Dạ biết trong tương lai xa xôi hắn sắp đối diện tình huống đáng sợ hơn sức tưởng tượng, khi đi đến bước đó hắn phải bảo đảm tử hồn của mình không bị phát hiện.

Lý Thất Dạ cực kỳ cẩn trọng về vấn đề này, hắn hiểu rằng tương lai sắp đối địch với cái gì, hắn cần tìm ra ba chỗ cực kỳ bí mật.

Lý Thất Dạ ở lại Ngọc Huyết sơn tu luyện, chỉ điểm đan thuật cho Thạch Hạo. Chớp mắt ba tháng qua đi, hôm nay một vị khách không mời đến Ngọc Huyết sơn.

Nhìn vị khách, Thạch Hạo giật mình kêu lên:

– Bạch lão!

Trong chỗ nhỏ như Đăng Thạch huyện thì dược chủ Bạch lão là đại nhân vật rất ghê gớm, lão đột nhiên đến Ngọc Huyết sơn làm Thạch Hạo hết hồn. Gã không ngờ Bạch lão sẽ tự đến Ngọc Huyết sơn.

Thạch Hạo cảm thấy đại nhân vật như Bạch lão nếu có chuyện gì ra lệnh một tiếng là đệ tử sẽ chạy chân ngay. Bây giờ Bạch lão tự mình đến Ngọc Huyết sơn, đây là chuyện không thể nào.

Bạch lão vừa đến Ngọc Huyết sơn, mặc kệ Thạch Hạo ngạc nhiên, lão bắt lấy cánh tay gã hỏi dồn:

– Mau cho ta biết, bằng hữu của ngươi ở đâu?

Thạch Hạo sợ hết hồn, nhìn bộ dạng căng thẳng của Bạch lão làm gã tưởng đâu Lý Thất Dạ gây lớn chuyện.

Thạch Hạo lắp bắp hỏi:

– Bạch lão, Lý huynh đã . . . Đã làm chuyện gì?

Bạch lão vội nói:

– Không có gì, ngươi mau dẫn ta đi gặp hắn, ta có chuyện muốn thỉnh giáo hắn!

Thạch Hạo thở phào nhẹ nhõm, trả lời:

– Lý huynh ở bên trong.

Nói xong Thạch Hạo lấy làm lạ, thỉnh giáo? Bạch lão là dược chủ nổi tiếng lừng lẫy trong Đăng Thạch huyện, đại nhân vật như lão cần gì thỉnh giáo Lý huynh?

– Dẫn ta đi gặp hắn!

Bạch lão chạy nhanh vào trong nhà, nói Thạch Hạo dẫn lão chẳng bằng bảo là lão kéo gã đi. Bạch lão sốt ruột như có lửa đốt sau lưng.

Bạch lão mới kéo Thạch Hạo vào nhà thì Lý Thất Dạ bước ra, hắn bất ngờ nhìn lão.

Lý Thất Dạ hỏi:

– Chuyện gì xảy ra?

Thấy mặt Lý Thất Dạ, Thạch Hạo vội nói:

– Lý . . . Lý huynh, Bạch lão muốn gặp ngươi.

Thạch Hạo chạy tới nói nhỏ vào tai Lý Thất Dạ:

– Bạch lão là người tốt, nếu Lý huynh có chuyện gì đừng ngại cứ trao đổi với Bạch lão.

Thạch Hạo bị Bạch lão hù sợ, thấy bộ dáng sốt ruột của lão cứ tưởng đâu Lý Thất Dạ gây họa.

Bạch lão mặc kệ Thạch Hạo nhỏ to, lão khom lưng hướng Lý Thất Dạ:

– Lần trước vội vàng gặp mặt, tiểu lão có mắt mà không thấy Thái Sơn. Tiểu lão xin tự giới thiệu, tiểu lão tên Bạch Ông, không biết nên xưng hô công tử như thế nào?

Lý Thất Dạ nhìn Bạch Ông, thản nhiên nói:

– Lý Thất Dạ.

Thạch Hạo rất ngạc nhiên. Bạch lão là đại nhân vật trong Đăng Thạch huyện, dù là huyện chủ cũng cung kính ba phần. Thạch Hạo làm huyện sử đã lâu, trừ phi là Cổ Tùng yêu vương, gã chưa tèng thấy Bạch lão khách sáo với ai như vậy.

Bạch Ông nhìn Lý Thất Dạ, xoa tay hỏi:

– Không biết Lý công tử xuất thân từ từ đâu, ở môn phái nào?

– Chỉ là tán tu, phiêu bạt không ổn định.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Nếu Bạch lão có chuyện gì xin cứ nói thẳng.

Bạch lão vội xua tay nói:

– Không có không có, Lý công tử quá khách sáo, gọi ta Bạch Ông được rồi. Ta không nhận nổi Lý công tử kêu Bạch lão.

Thái độ của Bạch Ông làm Thạch Hạo hết hồn, nhìn Bạch lão khiêm tốn, gã không dám tin vào lỗ tai mình.

Lý Thất Dạ lười nói nhảm, hỏi thẳng:

– Có việc thì nói đi.audio coi am

Bạch Ông xoa tay, cười gượng nói:

– May mắn được Lý công tử chỉ điểm, nếu không công sức của ta trôi sông đổ biển. Thật sự đa tạ Lý công tử, nhờ những lời Lý công tử nói bừng tỉnh người trong mộng, nếu không thì gốc Xích Lang thảo của ta sẽ bị hủy.

– Sau khi được Lý công tử chỉ điểm, ta đi đầm lầy đào đất đắp quanh Xích Lang thảo. Đúng như Lý công tử nói, Xích Lang thảo thành công lột xác lần thứ bảy, ta vô cùng cảm kích. Công tử thần thông bác học khiến tiểu lão nhân tự biết xấu hổ.

Sau khi được Lý Thất Dạ chỉ dẫn, Bạch Ông không mấy tin tưởng, dù nửa tin nửa ngờ nhưng thấy Xích Lang thảo hấp hối mà lão đành bó tay, cuối cùng lão làm liều áp dụng cách hắn chỉ.

Kỳ tích xảy ra. Bạch Ông đào đất ở đầm lầy về đắp cho Xích Lang thảo không lâu sau hồn thảo phục hồi sức sống, những ngày tiếp theo Xích Lang thảo thành công lột xác lần thứ bảy.

Bạch Ông quá rung động, lão hiểu ngay đã gặp cao nhân. Lý Thất Dạ chỉ liếc sơ liền biết phối phương nước phù sa của riêng lão, biết lão đào Xích Lang thảo ở đâu. Lý Thất Dạ thuận miệng chỉ dẫn, không chỉ cứu Xích Lang thảo còn giúp nó thuận lợi lột xác lần thứ bảy và đã thành công.

Quen thuộc dược lý, rành nuôi dược là dược sư lợi hại biết bao, cảnh giới hơn xa Bạch Ông mười tám con phố. Dược đạo không chỉ luyện đan còn có phần nuôi dược.

Bạch Ông biết mình gặp một thiên tài dược đạo lợi hại, lão phản ứng lại, bất chấp tất cả chạy tới Ngọc Huyết sơn tìm Lý Thất Dạ. Bạch Ông rất may mắn, Lý Thất Dạ chưa rời đi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 5 giờ trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)