1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 165 [Chương 821 đến Chương 825]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 165 [Chương 821 đến Chương 825]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 821: Cự Khuyết tam tổ

Lúc kết thúc, ba lão nhân bước ra từ chỗ Cự Khuyết thánh địa cắm trại. Khí tượng ngàn vạn, một lão nhân là lão tổ lúc trước đã lộ mặt.

Khi ba lão nhân bước ra, nhiều người biến sắc mặt, bao gồm quỷ tộc. Đám người hút ngụm khí lạnh, vì ba lão nhân này là nhân vật lão tổ.

Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa đi ra, trận thế này khiến lòng người thít chặt. Xem ra Cự Khuyết thánh địa quyết giành lại Đà Sơn Chung của mình.

Dù ba lão tổ đi ra Lý Thất Dạ vẫn ung dung bình tĩnh nói:

– Như thế nào? Định ỷ nhiều hiếp ít sao?

Đối diện ba vị đại hiền Lý Thất Dạ vẫn không kinh không sợ, bình tĩnh tự nhiên.

– Lý đạo hữu, Đà Sơn Chung của chúng ta nên trả lại Cự Khuyết thánh địa, đây là vật tổ truyện.

Một lão tổ cười toe toét nói:

– Nếu Lý đạo hữu đồng ý trả lại thì Cự Khuyết thánh địa chúng ta tuyệt đối không bạc đãi Lý đạo hữu.

Lý Thất Dạ nhìn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, bật cười.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Không bao giờ. Nếu truyền nhân các ngươi ném thứ này ra hì các ngươi nên hiểu là bánh bao thịt đánh chó. Truyền nhân của các ngươi thua, chỉ có thể trách hắn học nghệ không tinh. Đà Sơn Chung thì . . . Ta tiếp nhận.

Lời Lý Thất Dạ nói làm ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa biến sắc mặt.

Một lão tổ trầm giọng nói:

– Tiểu bối, lùi một bước trời cao biển rộng, thêm một bằng hữu tốt hơn thêm kẻ thù. Đối địch với Cự Khuyết thánh địa chúng ta không phải hành động sáng suốt!

Lý Thất Dạ nhìn ba người, thản nhiên nói:

– Ta không cảm thấy có gì không sáng suốt, dù sao mối thù đã kết, thế nào?

Một lão tổ nét mặt sa sầm nói:

– Tiểu hữu, đại đạo còn dài, ngươi cho rằng mình vô địch thiên hạ sao?

Lão tổ Cự Khuyết thánh địa tiếp tục bảo:

– Nếu tiểu hữu nghĩ mình vô địch thiên hạ thì chúng ta muốn lĩnh giáo thuật vô địch của tiểu hữu một chút!

Lão tổ Cự Khuyết thánh địa nói câu đó làm đám người nhìn nhau. Làm lão tổ đế thống tiên môn lại xin lĩnh giáo vãn bối là chuyện hèn hạ, là ỷ lớn hiếp nhỏ.

Lý Thất Dạ bật cười nhìn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, nói:

– Muốn lĩnh giáo một chút?

Lão tổ Cự Khuyết thánh địa nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:

– Không biết tiểu hữu có dám ứng chiến không?

Thật lâu sau lão tổ Cự Khuyết thánh địa chậm rãi nói:

– Tiểu hữu vô địch như thế chắc không khiếp chiến?

Lão tổ khác đệm lời: Nguồn truyện audio Podcast

– Tiểu hữu là đệ nhất nhân đương thời, gan góc vô song, vô địch trên đời. Nếu tiểu hữu tự nhận mình giữ được Đà Sơn Chung thì ngại gì đấu một trận?

Lão tổ thứ ba tiếp lời:

– Nếu tiểu hữu cảm thấy không thắng chắc thì thôi, mọi người lùi một bước trời cao biển rộng, trả Đà Sơn Chung lại cho Cự Khuyết thánh địa chúng ta. Cự Khuyết thánh địa tuyệt đối sẽ không bạc đãi tiểu hữu.

Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa kẻ tung người hứng, đào hố xúi Lý Thất Dạ nhảy xuống.

Đám người cho rằng Lý Thất Dạ mới thắng lớn, sợ chiến sẽ để lại bóng ma tâm lý. Cách hành động tốt nhất là thừa thắng xông lên, thắng đến cùng, đạo tâm dũng cảm tiến tới.

Nghĩ vậy thì lão tổ Cự Khuyết thánh địa đã đặt cái tròng.

Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa biểu hiện làm đám người Bảo Quy Đạo Nhân cực kỳ bất mãn. Bảo Quy Đạo Nhân hừ mạnh, nhưng bọn họ không lên tiếng, chờ Lý Thất Dạ chỉ thị.

Lý Thất Dạ nhìn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, hỏi:

– Nói vậy là các ngươi tràn đầy tự tin, cho rằng có thể đánh thắng ta?

– Không dám, không dám, hiện tại trong U Thánh giới có ai không biết, không hiểu uy danh của tiểu hữu?

Lão tổ Cự Khuyết thánh địa cười nịnh:

– Nhưng chúng ta càng tin tiểu hữu vô địch tuyệt đối có thể càn quét hết địch thủ, chúng ta nghĩ tiểu hữu không ngại đánh một trận.

Lão tổ thứ hai nói:

– Nếu chúng ta thua chỉ trách nghệ không bằng người, Cự Khuyết thánh địa sẽ không đòi Đà Sơn Chung nữa. Nếu tiểu hữu thua hy vọng hãy trả lại Đà Sơn Chung cho chúng ta.

Lão tổ thứ ba hát đệm ngay:

– Nếu tiểu hữu sợ chịu thiệt, vì công bằng, mọi người sẽ không dùng đế khí, bí bảo mà dùng bản lĩnh thật sự luận bàn. Chắc tiểu hữu không có ý kiến gì? Đối với tiểu hữu chắc dễ như trở bàn tay, đúng không?

Ban đầu ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa còn hùng hổ giờ đổi sắc mặt, nghe như chỉ là luận bàn thân thiện. Thật ra bọn họ đào cái hố chờ Lý Thất Dạ nhảy vào.

Nhìn hành động của ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, một số người khinh thường. Công bằng gì? Không dùng đế khí, bí bảo gì. Ba lão tổ là đại hiền, lão bất tử sống bao nhiêu năm. Lý Thất Dạ là người trẻ tuổi, dù nghịch thiên cách mấy cũng không thể đánh đồng với đại hiền.

Lý Thất Dạ nhìn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, bật cười, thủ đoạn vặt vãnh này không lọt vào mắt hắn.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nếu các ngươi tự tin vậy thì được rồi, ta lièu một lần. Đã đến mức này rồi có kiêu ngạo thêm lần nữa cũng chẳng sao. Ta đứng bên bờ ao không nhúc nhích một ngón tay, các ngươi có giỏi thì qua đây. Nếu các ngươi cướp được thì Đà Sơn Chung thuộc về các ngươi, cả ba cùng lên đi, đỡ lãng phí thời gian của mọi người.

Lý Thất Dạ thốt lời làm ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa biến sắc mặt. Mặc dù ba người đào bẫy cho Lý Thất Dạ nhảy, bọn họ tính kế hắn là một chuyện, bị hắn coi thường lại là chuyện khác.

Lão tổ Cự Khuyết thánh địa khó chịu nói:

– Tiểu hữu tự tin quá, thật lớn lối.

Kẻ hung ác Lý Thất Dạ siêu mạnh, cường đại đến mức khiến người kính sợ, nhưng đó là đối với người trẻ tuổi, cường giả khác. Lão tổ đại giáo thì toàn là lão bất tử sống bao nhiêu năm tháng, chưa chắc sợ Lý Thất Dạ, ít ra tạm thời. Dù gì bọn họ là đại hiền!

Cự Khuyết thánh địa là đế thống tiên môn, lão tổ đế thống tiên môn trải qua vô số sóng gió, sống chết. Vật khổng lồ như bọn họ hôm nay bị một vãn bối xem thường, điều này làm ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa rất khó chịu.

Lý Thất Dạ liếc ba người:

– Tự tin lớn gì? Miễn nói khách sáo đi. Các ngươi quanh co khúc khuỷu nói một tràng nịnh hót chẳng qua là gài bẫy cho ta nhảy vào. Các ngươi không cần mặt mũi thì ta cho các ngươi mãn nguyện. Mọi người đừng tính kế qua lại nữa, ba ngươi lên một lượt đi, các ngươi cướp về được thì Đà Sơn Chung thuộc về các ngươi.

– Tiểu hữu, ngươi nói chuyện phải giữ lời!

Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa cực kỳ bực bội.

Có một lão tổ bắt ngay cơ hội, nhân dịp còn nóng nói:

– Nếu bị thương tiểu hữu thì chúng ta không chịu trách nhiệm, tục ngữ nói đao thương không có mắt . . .

Lý Thất Dạ ngắt lời lão tổ Cự Khuyết thánh địa, phẩy tay nói:

– Được rồi, ta biết các ngươi muốn nói cái gì, miễn nói mấy câu giả mù sa mưa đó đi. Ba ngươi cứ qua đây, ta đứng bên ao chờ các ngươi. Ta không nhúc nhích một ngón tay, các ngươi cướp Đà Sơn Chung hay giết ta được thì Đà Sơn Chung thuộc về các ngươi.

Lý Thất Dạ thốt lời làm đám người ngơ ngác nhìn nhau. Mới rồi Lý Thất Dạ đánh bại Đế Tọa chứng tỏ hắn rất cường đại, siêu nghịch thiên. Nhưng Lý Thất Dạ sắp đối diện ba lão tổ, lại còn xuất thân từ đế thống tiên môn, tồn tại siêu cường đại, đạo hạnh ít nhất là đại hiền bước đầu.

Chương 822: Nuốt ba tổ

Người trẻ tuổi dù cường đại, nghịch thiên cách mấy muốn khiêu chiến với lão tổ đại giáo, đặc biệt lão tổ đế thống tiên môn là chuyện không thể nào.

Đại hiền và thánh hoàng cách biệt rất xa, dù là đỉnh thánh hoàng cũng bị đại hiền bình thường giết dễ như chơi. Giữa thánh hoàng và đại hiền có lạch trời không thể vượt qua. Đại hiền muốn trấn áp thánh hoàng dễ như trở bàn tay.

Khiêu chiến một đại hiền đã làm người ta nghĩ bị điên, một hơi khiêu chiến ba đại hiền, quá kiêu ngạo, bá đạo. Càng kiêu căng, bá khí hơn là Lý Thất Dạ nói không nhúc nhích một ngón tay chờ ba đại hiền tấn công.

Đám người Bảo Quy Đạo Nhân, chư lão Thiên Lý Hà bị lời Lý Thất Dạ nói hù hết hồn, vì bọn họ cảm thấy không thể nào. Đạo hạnh của Lý Thất Dạ rất nghịch thiên, kinh tài tuyệt diễm, nhưng so sánh với đại hiền còn cách một mảng lớn.

Lão tổ Cự Khuyết thánh địa nói ngay:

– Nếu vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.

Đối với ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa đây là dịp tốt trời cho, quá tuyệt vời, còn lâu bọn họ mới bỏ lỡ. Lý Thất Dạ tự tìm chết, rách gì ai? Mọi người đều nghe lời Lý Thất Dạ nói, ba lão tổ hợp sức giết hắn thì Thiên Lý Hà không nói gì được.

Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa chậm rãi vây quanh Lý Thất Dạ, bọn họ hết sức cẩn thận, không dám sơ sẩy.

Nếu đổi lại người trẻ tuổi khác đòi khiêu chiến với ba người, bọn họ là lão tổ đế thống tiên môn sẽ vươn một bàn tay bóp chết kẻ to gan đó ngay.

Nhưng đám người đều thấy Lý Thất Dạ yêu nghiệt như thế nào, bọn họ không tin một mình hắn có thể khiêu chiến ba lão tổ nhưng vẫn hết sức cẩn thận. Lão tổ Cự Khuyết thánh địa muốn nhìn xem Lý Thất Dạ có thủ đoạn gì, tránh cho lật thuyền trong mương.

Mọi người nín thở, không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm tình hình trước mắt.

Lý Thất Dạ nghịch thiên vô địch, mọi người không phủ nhận điều này. Nhưng vì giới hạn trẻ tuổi, đạo hạnh Lý Thất Dạ như bây giờ muốn khiêu chiến đại hiền còn cần đi một đoạn đường dài.

Mọi người cảm thấy Lý Thất Dạ khiêu chiến một vị lão tổ đã là vô cùng khó khăn, càng đừng nói khiêu chiến ba người, tuyệt đối không thể nào.

Mọi người nhìn tình huống trước mắt, trong bụng có nhiều suy tính. Một số tu sĩ muốn xem kỳ tích sẽ xảy ra ra. Một số người thầm cầu nguyện, mong mỏi Lý Thất Dạ chết thảm trong tay ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa.

Đối với đám người này, nhất là thiên tài trẻ tuổi thì Lý Thất Dạ rất nghịch thiên, miễn hắn còn sống thì người trẻ tuổi mãi mãi không có ngày nổi bật. Đám thanh niên có kinh tài tuyệt diễm, lợi hại đến mấy thì tương lai thiên mệnh vô duyên với họ.

Nên đám thế hệ trẻ cho rằng trong người trẻ tuổi không ai có thể giết Lý Thất Dạ, chỉ còn trông chờ vào thế hệ trước, mấy nhân vật như lão tổ đại giáo.

Lý Thất Dạ nhìn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa cẩn thận áp sát, mỉm cười nói:

– Mau lên đi, đừng lề mề lãng phí vô địch của ta.

Vẻ mặt Lý Thất Dạ như vậy, thái độ hờ hững là nhục nhã ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, ít ra trong mắt bọn họ nghĩ thế.

Bọn họ chính là đại hiền, bọn họ có thực lực cường đại vô địch đi đâu cũng là tồn tại khiến người run rẩy. Thế hệ trẻ nhìn bọn họ, dù là truyền nhân đế thống tiên môn cũng sẽ tôn trọng, kính sợ.

Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ hờ hững không thèm để ba lão tổ vào mắt, bọn họ không chấp nhận được điều đó.

Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa đạp không bay lên, bọn họ không tin tà, họ không tin Lý Thất Dạ nghịch thiên đến mức một chọi ba. Lão tổ Cự Khuyết thánh địa đạp không bay lên vị trí có lợi nhất cho tấn công.

Ba lão tổ quát to:

– Giết!

Bọn họ ra tay trời sập đất nứt, núi sông nứt nẻ. Một kích đại đạo tan vỡ, vì sao lạc. Khí thế đáng sợ trấn áp làm tim đám người đập nhanh. Người đạo hạnh mỏng bị đè nằm sấp dưới đất, không đứng lên được.

Một kích kia làm tim người đập nhanh. Một kích của đại hiền đáng sợ biết mấy, càng đừng nói đến ba vị đại hiền công kích. Một kích kia thánh hoàng không là gì, thánh hoàng cường đại đến mấy cũng thành tro, càng đừng nói đến người trẻ tuổi như Lý Thất Dạ.

Bảo Quy Đạo Nhân, chư lão Thiên Lý Hà nhìn một kích kia, trái tim nhảy khỏi lồng ngực. Bọn họ rất hối hận, trách Lý Thất Dạ không nên sơ sẩy như thế. Sơm biết vậy Thiên Lý Hà nên chặn kẻ thù thay Lý Thất Dạ.

Rào rào!

Tiếng nước vang lên, một kích kia sắp tiêu diệt Lý Thất Dạ, sắp đánh hắn thành tro bỗng nhiên có con cá chép to nhảy lên.

Không ai biết con cá chép từ đâu nhảy ra, ao nước trước mắt không thể chứa con cá to như vậy. Trong ao nước nhảy ra cá chép to chỉ biển cả mới chứa hết, như thể nó nhảy ra từ thế giới khác.

Cá chép to nhảy lên, há mồm nuốt ba đại hiền Cự Khuyết thánh địa. Trong khoảnh khắc ba lão tổ hoảng hồn, bọn họ muốn trốn. Nhưng khi cá chép há mồm to thì ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa không thoát khỏi, bọn họ như miếng mồi ngon bị con cá nuốt tọn.

Tiếng gào không cam lòng của ba đại hiền quanh quẩn trong miệng cá chép to:

– Không!!!

Tiếc rằng ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa không có cơ hội hối hận.

Cá chép to nuốt ba vị đại hiền nhưng chưa thỏa mãn, mới nhét kẽ răng. Ba lão tổ xuất thân đế thống tiên môn bị nuốt trọn, sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.

Cảnh tượng đó làm mọi người ngây ngẩn, không ai ngờ đột nhiên có cá chép to chui ra. Làm người khó hiểu là cá chép to nuốt ba vị đại hiền dễ như táp ruồi.

Có người tỉnh táo lại hét to một tiếng:

– Kim cương lý!

Đám người co giò chạy trốn, cách kim cương lý thật xa, không dám đến gần.

– Kim cương lý!

Nhìn cá chép to nhảy lên nuốt trọn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, đám người Bảo Quy Đạo Nhân Thiên Lý Hà sợ hết hồn, lòng thầm run.

Không chỉ đám người Bảo Quy Đạo Nhân sợ, những người từng đuổi theo kim cương lý đều run rẩy, rùng mình.

Đám người Bảo Quy Đạo Nhân mặt trắng bệch, vì bọn họ là nhóm đuổi theo kim cương lý lâu nhất, rượt theo nó khắp thủy vực.

Một đường đuổi theo bọn họ chưa từng thấy kim cương lý công kích ai, vì tính cách của nó dịu ngoan, sẽ không chủ động tấn công. Tốc độ của kim cương lý rất nhanh, thánh hoàng cũng khó bắt kịp.

Dù kim cương lý tấn công người nhưng đám Bảo Quy Đạo Nhân không ngờ nó mạnh đến mức này, nuốt ba vị lão tổ như nuốt rồi, đáng sợ biết mấy.

Đám người Bảo Quy Đạo Nhân thầm lo sợ, nếu lúc trước bọn họ biết kim cương lý đáng sợ như thế chưa chắc có gan đuổi theo nó.

Thử nghĩ xem, kim cương lý nuốt ba lão tổ luôn ở bên cạnh mình, ai dám tùy tiện đuổi theo nó? Lỡ chọc kim cương lý khó chịu, nó há mồm nuốt hết cả đám.

Mọi người rùng mình nhìn kim cương lý, nhất là những kẻ từng có ý định công kích nó càng vã mồ hôi lạnh. May mắn lúc đó không đuổi kịp kim cương lý, nếu không kết cuộc của ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa chính là vết xe đổ cho bọn họ.

Cự Khuyết thánh chủ trong chỗ Cự Khuyết thánh địa cắm trại hét thảm:

– Không!!!

Chương 823: Nuốt ba tổ (2)

Mặt Cự Khuyết thánh chủ trắng như tờ giấy, gã cứ nghĩ ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa không tiếc tất cả xuất thế có thể lấy về Đà Sơn Chung không ngờ . . . Không ngờ chẳng những không lấy lại Đà Sơn Chung, ba vị lão tổ vào miệng kim cương lý.

Cự Khuyết thánh địa tổn thất nặng nề, tiền mất tật mang.

Lý Thất Dạ chứng kiến lão tổ Cự Khuyết thánh địa bị kim cương lý nuốt, cười nói:

– Trò hề đó ai không biết, chơi chữ khiến người nhảy vào bẫy, trò này xưa rồi.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Nếu các ngươi muốn ta nhảy vào bẫy của các ngươi thì ta cũng đào một cái, nhìn xem ai chết trong hố!

Lý Thất Dạ từ tốn nói làm người nghe lạnh gyá. Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa dùng cách tâng bốc, khích tướng dụ dỗ Lý Thất Dạ, đào bẫy cho hắn nhảy vào. Lý Thất Dạ cũng đào cái bây,x cuối cùng ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa không bẫy chết hắn ngược lại nhảy vào bẫy của Lý Thất Dạ.

Như Lý Thất Dạ nói, hắn không nhúc nhích một ngón tay vẫn có thể một chọi ba.

Một đại nhân vật thế hệ trước quỷ tộc rùng mình, run sợ nói:

– Tiểu tử này ngay từ đầu đã không định ra tay.

Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa tự cho là nắm chắc phần thắng, không ngờ tử thần sớm đã bao phủ trên đầu bọn họ, chết như thế nào cũng không biết.

Làm mọi người khó hiểu là tại sao Lý Thất Dạ chỉ huy được kim cương lý? Mỗi mình Lam Vận Trúc biết bí mật.

Rào rào! Rào rào! Rào rào!

Khi đám người kinh hoàng, tiếng nước vang lên rõ mồn một bên tai.

Vòng xoáy giữa ao nước co rút sắp biến mất. Cá nước, thủy quy cõng bia nước bơi lội dần hướng đến vòng xoáy, sắp trở về ổ của chúng nó.

Rào rào! Rào rào! Rào rào!

Vòng xoáy càng lúc càng nhỏ, cá nước bơi vào trong, thủy quy cõng bia nước cũng biến mất.

Nhìn vòng xoáy ngày càng nhỏ, kim cương lý hú dài như rồng ngâm.

Lý Thất Dạ sờ đầu to của nó:

– Đi đi, nó đóng lại thì ngươi không vào được.

Kim cương lý lưu luyến dụi tay Lý Thất Dạ sau đó nhảy vào ao nước, chớp mắt ao nước. Khiến người khó tin là ao nước có chút xíu lại chứa kim cương lý khổng lồ, nhưng nghĩ lại ao nước này một bước là một thế giới, không có gì lạ.

Rào rào!

Sóng nước cuối cùng dập dờn, vòng xoáy biến mất, tựa như nơi đó không hề có vòng xoáy.

Có người không cam lòng hét to một tiếng:

– Không!!!

Nhưng đành bất lực, trơ mắt nhìn vòng xoáy biến mất. Đám người giật mình nhận ra cơ duyên lớn cũng mất.

Biết bao người không cam lòng, nhiều người ở lại đây bỏ ra nhiều thời gian nhưng cuối cùng tay trắng. Đám người khát vọng được một cơ duyên lớn nhưng không thu hoạch được gì.

Chỉ mình Lam Vận Trúc có cơ duyên lớn, nàng thu hoạch lớn nhất, có được Dạ Thế hoa độc nhất vô nhị.

Ít ra người ngoài ngĩ vậy, bọn họ không may mắn như Lam Vận Trúc, không có cách nào vào ao nước.

Nhiều người chết tâm, chửi rùa:

– Ao nước chết tiệt, chỗ quái quỷ này rời đi càng sớm càng tốt.

Đám tu sĩ bắt đầu rút khỏi đây.

Tuy rằng mọi người đều biết ao nước có báu vật, có cơ may vớt vát được nhưng đành than thở nhìn cái ao. Dù không cam lòng nhưng biết làm sao, bọn họ không đi ra một trăm bước được, thậm chí không đi nổi sáu mươi bước.

Người có thể đi ra một trăm bước, ví dụ Thiên Luân Hồi, nhưng gã xuất thân từ Vạn Thế cổ quốc vô cảm với báu vật. Trừ phi là cơ duyên lớn trong truyền thuyết nếu không Thiên Luân Hồi sẽ chẳng ra tay.

Có người không cam lòng ở lại, muốn thử xem có được cơ duyên lớn trong truyền thuyết không. Đa số người rời khỏi ao nước đi chỗ khác trong thủy vực. Nhiều người rời khỏi thủy vực.

Vì kho báu tốt nhất, quý giá nhất thủy vực đã bị Thiên Lý Hà hốt sạch, báu vật khác khó lấy, chẳng bằng đổi chỗ khác thử vận may.

Lý Thất Dạ nhảy lên cá chép to:

– Chúng ta đi.

Bảo Quy Đạo Nhân thúc giục, cá chép Thiên Lý Hà bay lên trời, rời khỏi ao nước.

Cá chép bay nhanh trên mặt biển thủy vực mênh mông.

Bảo Quy Đạo Nhân hỏi:

– Công tử, tiếp theo chúng ta đi đâu?

– Lần này các ngươi đã thu hoạch phong phú, không lâu sau đệ nhất hung mộ sẽ đóng.

Lý Thất Dạ nói:

– Các ngươi rời khỏi đệ nhất hung mộ, về đi, trở về Thiên Lý Hà.

– Còn công tử thì sao?

Bảo Quy Đạo Nhân hỏi:

– Hay để chúng ta ở lại đi, chờ đệ nhất hung mộ sắp đóng rồi đi cũng không muộn. Có lẽ sẽ có lúc công tử cần chúng ta hỗ trợ.

Lý Thất Dạ híp mắt nhìn phương xa, nói:

– Không, các ngươi không giúp được gì. Ta định đi Thiên Lăng một chuyến, các ngươi ở lại cũng không ích gì.

– Đi Thiên Lăng?

Lam Vận Trúc vội nói:

– Hay ta đi cùng ngươi?

Lý Thất Dạ nhìn Lam Vận Trúc:

– Không được, ta không thể mang theo nàng. Ta đi tử đồ Thiên Lăng, nàng không thể vào, ta phải đi một mình.

Lam Vận Trúc, Bảo Quy Đạo Nhân, tư chất song thánh Thiên Lý Hà sợ hết hồn, giật mình kêu lên:

– Đi tử đồ Thiên Lăng!?

Lam Vận Trúc cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc nói:

– Ngươi thật sự muốn đi tử đồ Thiên Lăng? Đây . . . Đây là đi chịu chết!

Lý Thất Dạ nghiêm túc gật đầu, nói:

– Đúng vậy! Tap hải đi tử đồ Thiên Lăng một chuyến.

Đám người Bảo Quy Đạo Nhân biến sắc mặt.

Bảo Quy Đạo Nhân hơi lo lắng nói:

– Công tử, đó là tử đồ, ai đi vào cũng khó sống trở ra. Nếu công tử muốn được cơ duyên lớn hay rèn luyện gì thì đi sinh đồ đi. Ít ra sinh đồ có khả năng sống sót, chín chết mười sống vẫn có cơ may. Tử đồ thì không được, dù là ai đi vào sẽ không còn trở ra nữa.

– Đúng vậy! Công tử, đi sinh đồ là được, cần gì đi tử đồ?

Một nguyên lão Thiên Lý Hà khuyên nhủ:

– Tuy sinh đồ chín chết mười sống nhưng ít ra có một sống, tử đồ là chét mười mươi.

Thiên Lăng nằm trong thổ vực, có người nói Thiên Lăng là trung tâm thổ vực. Khi người cầm chìa khóa rời khỏi đệ nhất hung mộ, có thể dùng chìa khóa đi Thiên Lăng đổi một cơ duyên.

Thiên Lăng có hai con đường để vào, một là sinh đồ, một là tử đồ. Tuy được gọi là sinh đồ nhưng cực kỳ nguy hiểm, người đi vào chín chết một sống. Dù vậy từ trăm ngàn vạn năm nay nhiều cường giả, thiên tài tuấn kiệt nghịch thiên muốn đi sinh đồ thử nghiệm. Trừ cơ duyên lớn, thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết ra sinh đồ là nơi trả lời rất tốt.

Tử đồ càng đừng nói, người đi vào không ai sống trở ra. Không ai biết bên trong có cái gì. Có người nói trong đó quanh năm bị tử khí bao phủ, dù ai đi vào đều sẽ chết. Có người nói trong đó có ác quỷ bàn cứ, người đi vào sẽ chết trong đó.

Từ trăm ngàn vạn năm nay nhiều người không tin tà vào tử đồ không còn sống trở ra, bao gồm một số tồn tại vô địch.

– Tử đồ là tử địa, tuyệt đối không có người sống, đừng ôm lòng may mắn.

Dương lão hơi lo lắng nói:

– Truyền thuyết nơi đó từng có một vị được phong làm thần hoàng đi vào, không ai thấy người ta.

– Ta biết, tử đồ, mười chết không sống.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Nhưng ta phải đi vào. Ta có một việc chưa xong, cần đi chỗ đó một chuyến. Dù là tử đồ thì đó là đối với người khác, ta sẽ sống trở ra, các ngươi hãy yên tâm.

Chương 824: Thổ vực

Đám người Bảo Quy Đạo Nhân thấy Lý Thất Dạ đã quyết tâm không nghe ai khuyên, thở dài thườn thượt. Bọn họ dặn dò Lý Thất Dạ cẩn thận, không biết nói gì hơn.

Lam Vận Trúc đứng bên cạnh Lý Thất Dạ, lên tiếng:

– Ta đi với ngươi.

Lý Thất Dạ nhìn Lam Vận Trúc, lắc đầu, nói:

– Không được, ta không thể mang nàng vào tử đồ, chỉ có mình ta là vào được.

– Yên tâm, ta không đi tử đồ với ngươi. Ta cùng ngươi đi thổ vực, đi đến Thiên Lăng thì thôi, đường còn lại tự ngươi đi.

Lam Vận Trúc nháy mắt nghịch ngợm nói:

– Hơn nữa đã đến đệ nhất hung mộ mà không đi thổ vực trung ương nhìn xem thì rất đáng tiếc, ta muốn mở rộng tầm mắt.

Lý Thất Dạ nhìn Lam Vận Trúc một lúc sau gật đầu đồng ý.

Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc từ biệt đám người Bảo Quy Đạo Nhân trước đạo môn. Nhóm Bảo Quy Đạo Nhân rời khỏi đệ nhất hung mộ, Lý Thất Dạ và Lam Vận Trúc bí mật đi thổ vực.

Sau khi đám người Bảo Quy Đạo Nhân đi, Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc bước vào đạo môn, bị bí mật đi ngay.

Hai người bị bí mật đến thổ vực, Lam Vận Trúc đứng vững, giương mắt nhìn quanh. Trước mắt nàng một mảnh mông lung, mùi đất ập vào mặt, chỗ này đặc biệt khô ráo.

Đưa mắt nhìn thổ vực mênh mang, toàn thổ vực bao phủ trong tầng sương. Sương mù tụ tập trên bầu trời xua mãi không tan.

Trong thổ vực núi non trập trùng, dất bao la không có cuối. Giữa núi sông dựng đứng một tấm bia đá, đây là mộ bia.

Trong núi non thổ vực có vô số ngôi mộ, có chỉ là nắm đất dựng tấm bia, có ngôi mộ to lớn còn hơn ngọn núi, bia đá dựng trên mộ khổng lồ đâm mây. Có ngôi mộ lơ lửng trên cao siêu bí ẩn. Có ngôi mộ giăng giữa hai đại mạch. Có mộ bắt ngang sông nước. Có con sông lớn quay quanh ngôi mộ rồi chảy vào trong mộ.

Trong thổ vực có vô số ngôi mộ, trong thổ vực có đủ các loại mộ kỳ lạ.

Chỉ cần ngươi tưởng tượng được hình dạng ngôi mộ như thế nào là sẽ tìm thấy trong thổ vực, các loại mộ trong cửu giới đều tụ tập tại đây.

Nơi này có các ngôi mộ, có lớn có nhỏ, đủ kiểu đủ dạng. Nhưng mặc kệ là kiểu mộ gì, kích cỡ lớn nhỏ thế nào, chúng nó có chung một đặc điểm.

Mỗi ngôi mộ có một tấm bia, mỗi bia mộ không khắc chữ gì. Tấm bia trống rỗng. Vì vậy không ai biết trong ngôi mộ chôn ai, mộ có từ thời đại nào.

Lam Vận Trúc nhìn vô số ngôi mộ trập trùng vô tận, nàng rất rung động. Nhìn nhiều mộ như thế là biết bao nhiêu người chôn tại đây.

Nhìn vô số ngôi mộ, Lam Vận Trúc hút ngụm khí lạnh lẩm bẩm:

– Nhiều mộ như thế chẳng lẽ tích lũy từ trăm ngàn vạn năm nay? Hay chôn cùng một lúc?

Lý Thất Dạ nhìn mảnh thiên địa vô tận ngôi mộ, trả lời:

– Điều này thì không ai biết, ít ra năm tháng quỷ tộc biết thì thổ vực đã có ngàn vạn tòa mộ có lẽ lâu thật lâu trước kia chôn mỗi một thời đại, hoặc ở thời đại rất xa xôi từng xảy ra chuyện gì nên chôn vô số tồn tại.

Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:

– Thời đại xa xôi rốt cuộc là thời đại nào?

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Khó ai biết được, ít nhất ngược dòng đến trước thời đại hoang mãng, là thời đại chúng ta không biết. Truyền thuyết khi người ta không biết gì, ban đầu trong đệ nhất hung mộ, thổ vực đã chôn trăm ngàn vạn phần mộ, đời sau không ai chôn được ngôi mộ nào tại đây.

Trăm ngàn vạn mộ trong thổ vực đệ nhất hung mộ luôn là điều bí ẩn, không ai biết mộ chôn từ bao giờ, là tích lũy qua nhiều thời đại hay chôn cùng một thời đại?

Nếu chôn cùng một thời đại thì xảy ra chuyện gì khiến nhiều người chôn cùng lúc? Thử nghĩ xem người có thể chôn trong nơi như đệ nhất hung mộ chắc chắn không phải loại vô danh. Nhiều người chôn ở đây nên có ghi chép lại mới đúng.

Nhưng không có ghi chép gì liên quan trăm ngàn vạn mộ trong thổ vực đệ nhất hung mộ, dời sau có người còn không biết các ngôi mộ chôn từ khi nào.

Lam Vận Trúc thẫn thờ nhìn vô số ngôi mộ:

– Trăm ngàn vạn mộ chôn nhân vật như thế nào đây?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Cái này không ai cho nàng đáp án được.

Lý Thất Dạ lắc đầu:

– Nhưng chắc chắn một điều, người được chôn tại đây khi còn sống rất lợi hại. Không chỉ vì trong mộ bọn họ có kỳ ngộ ghê gớm, mỗi ngôi mộ tại đây siêu cường đại, trừ ban thân mộ ra nó có lực lượng siêu mạnh trấn thủ. Không phải nhân vật lợi hại sẽ không có đãi ngộ như thế.

Lý Thất Dạ nói chính xác, thổ vực có trăm ngàn ngôi mộ, mỗi mộ là một vùng đất dữ đủ đưa người vào cái chết.

Trong thổ vực mỗi ngôi mộ có lực lượng cường đại trấn thủ. Vô hình trung có tiên vương vô địch lặng lẽ trông chừng các ngôi mộ, nên mỗi mộ được lực lượng siêu mạnh trấn thủ, không ai đào mồ được.

Rất nhiều ngôi mộ trừ có một ít hung vật siêu đáng sợ ra còn có nhiều điều nguy hiểm, một số ngôi mộ có xác chết, xương khô canh chừng.

Truyền thuyết những xác chết, xương khô lúc còn sống toàn là cường giả nghịch thiên, sau này bọn họ tấn công ngôi mộ thất bại, chết thảm tại đây, bị tử khí cảm nhiễm nên trở thành con rối canh gác mộ.

Mặc dù trăm ngàn vạn ngôi mộ thổ vực cực kỳ nguy hiểm nhưng đối với tu sĩ là sân rèn luyện cực tốt. Miễn ngươi có đủ thực lực thì ở đây chẳng những trả lời bản thân còn được cơ duyên.

Miễn ngươi có thực lực cường đại hoặc tự tin, ngươi có thể đánh bại hung vật canh giữ ngôi mộ, từ trước bia đá đi vào trong mộ.

Sau khi vào ngôi mộ nếu ngươi may mắn sẽ đi thẳng một đường không gặp nguy hiểm gì, hay siêu may mắn được một ít cơ duyên trong ngôi mộ.

Nhưng có nhiều lúc khi vào ngôi mộ sẽ đối diện nguy hiểm đáng sợ, quỷ vật cường đại, tùy thời chôn sống trong đó.

Người vào ngôi mộ mười hết bảy, tám chết thảm trong đó. Đa số người không thể sống sót ra ngoài, nếu ra được chắc chắn sẽ có cơ duyên tuyệt vời.

Mặc dù ngôi mộ trong thổ vực tràn đầy nguy hiểm nhưng từ trăm ngàn vạn năm nay mỗi lần đệ nhất hung mộ mở ra, có vô số tu sĩ đặc biệt là thiên tài vui vẻ đi vào thử một lần.

Bởi vì nơi này trừ có báu vật làm tim người đập nhanh ra còn là chốn rèn luyện tuyệt vời.

Thiên tài tự tin vào mình tất nhiên chọn sân rèn luyện ngôi mộ.

Thấy Lam Vận Trúc ngây người nhìn vô số hung mộ, Lý Thất Dạ cười nói:

– Đi đi, nàng mãi mãi không giải đáp được bí ẩn nơi này. Không ai biết ngôi mộ chôn từ bao giờ, ai chôn trong mộ.

– Còn đại thúc thì sao?

Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:

– Chẳng lẽ đại thúc không biết tin tức gì sao? Đại thúc nói đọc sách nhiều biết chuyện trong thiên hạ, chẳng lẽ chuyện như vậy có thể giấu gì đại thúc không gì không biết, không gì không làm được?

Lý Thất Dạ chỉ cười không đáp, hắn búng trán Lam Vận Trúc.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Nha đầu, đừng mơ dụ ta nói, ta bảo không biết là không biết.

Lam Vận Trúc bực bội lườm Lý Thất Dạ, bộ dạng ba phần nghịch ngợm bảy phần quyến rũ, xinh đẹp hút hồn người.

Lý Thất Dạ dẫn Lam Vận Trúc bước chân vào thổ vực. Bọn họ không đến vì cơ duyên trong ngôi mộ nên Lý Thất Dạ dắt Lam Vận Trúc đi qua một vài ngôi mộ, chạy thẳng tới Thiên Lăng.

Chương 825: Thiên lăng

Khi vòng qua một số ngôi mộ, Lam Vận Trúc hỏi:

– Đại thúc không định vào vài đại hung mộ nhìn xem sao?

– Truyền thuyết có một số đại hung mộ cất giấi xác ướp cổ ghê gớm. Có người nói một số xá ướp cổ là đẳng cấp tiên đế, đại thúc không định mở rộng tầm mắt sao?

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Lần này chúng ta dến không phải vì đại hung mộ, vì báu vật trong đó. Chúng ta mất nhiều thời gian ở vực khác, không rảnh tốn thêm thời gian vào đại hung mộ khác.

– Chính xác là ngươi, không phải chúng ta.

Lam Vận Trúc lườm Lý Thất Dạ:

– Nếu đại thúc không đến vì đại hung mộ thì tại sao đi tử đồ? Biết rõ chịu chết tại sao vẫn chọn tử đồ?

Lam Vận Trúc không mong Lý Thất Dạ đi tử đồ, chỗ đó rất khủng bố, vào trong đó là chết mười mươi.

Từ trăm ngàn vạn năm nay bao nhiêu người không tin tà đi vào tử đồ sau đó không sống sót trở ra, tồn tại như thần hoàng cũng chết, đáng sợ biết bao.

Lam Vận Trúc tin tưởng Lý Thất Dạ có thể sáng tạo kỳ tích, nàng tin hắn sẽ sống trở ra. Nhưng chuyện này quá mạo hiểm, có niềm tin lớn cách mấy cũng sẽ xảy ra ngoài ý muốn.

Lý Thất Dạ nhìn Lam Vận Trúc, hắn biết suy nghĩ của nàng.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nha đầu đừng ngăn cản ta, ta phải đi nơi đó, không đi không được. Ta cần khiêu chiến, ta phải đột phá.

– Khiêu chiến? Đột phá?

Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:

– Chẳng lẽ bây giờ ngươi chưa khiêu chiến đủ sao? Đánh bại Đế Tọa, thành tựu mười hai mệnh cung vẫn không đủ? Đây là thành tựu kinh diễm nhất từ vạn cổ đến bây giờ. Như ngươi nói, từ vạn cổ đến bây giờ chỉ có Kiêu Hoành tiên đế mới được mười hai mệnh cung, bây giờ thành tựu của ngươi đã ngang ngửa với Kiêu Hoành tiên đế.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nàng nói đúng, bấy nhiêu đây chưa đủ, với ta thì chưa phải là cực hạn. Còn cần tiến một bước, đột phá cực hạn, khiêu chiến vạn cổ!

Lời nói bá khí thốt ra từ miệng Lý Thất Dạ chẳng hề ngông cuồng mà trở nên đương nhiên.

Lam Vận Trúc thở dài, đối với người khác mười hai mệnh cung, đánh thắng thiên tài số một Đế Tọa còn có gì không vừa lòng? Cuộc đời vô địch đến thế là cùng. Nhưng Lam Vận Trúc hiểu rằng nếu Lý Thất Dạ thỏa mãn thì hắn không phải Lý Thất Dạ, hắn sẽ không là Lý Thất Dạ sáng tạo kỳ tích.

Lam Vận Trúc cảm thấy đối với người khác tiên đế là truy cầu chung cực cuối đời. Với Lý Thất Dạ, có lẽ tiên đế chỉ là là bước khởi đầu, đây là Lý Thất Dạ, duy nhất vạn cổ.

Lam Vận Trúc không chết tâm nói:

– Dù muốn đột phá cũng không đến mức đi chịu chết, tử đồ là nơi chết mười mươi.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Không, ta muốn có đột phá thì phải đi tử đồ, nên nói tử đồ là một trong hai mục đích ta đến đệ nhất hung mộ.

– Bắt buộc phải chọn tử đồ sao?

Lam Vận Trúc tò mò hỏi:

– Tử đồ có điểm gì đặc biệt?

– Nàng đoán trúng rồi.

Lý Thất Dạ gật đầu, nói:audio coi am

– Trong tử đồ có một thứ, ta cần đến nơi đó tu luyện. Chỉ có thứ kia mới giúp được ta.

Lam Vận Trúc hỏi:

– Là cái gì? Giống như vực khác sao? Phần mộ bí chi bí, mộc các trong sào gỗ dược viên chúng tiên lạc mất? Hay ngôi sao hắc ám to lớn trong iển sao thủy vực?

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Sai hết. Ta nói cho nàng biết, phần mộ bí chi bí thổ vực không ở tử đồ mà là sinh đồ. Nếu nàng muốn có thuật trường sinh bất tử thì đi sinh đồ, nếu siêu may mắn không chừng sẽ gặp phần mộ bí chi bí trong truyền thuyết.

Lam Vận Trúc thở dài, nàng biết Lý Thất Dạ đã quyết tâm, nàng không khuyên hắn được. Dù vậy Lam Vận Trúc không hy vọng Lý Thất Dạ đi tử đồ.

Lý Thất Dạ vén mái tóc Lam Vận Trúc:

– Được rồi nha đầu.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Đừng lo cho ta, ta có tự tin sống sót trở ra. Ta là ai? Là Lý Thất Dạ, dù là tử đồ cũng không lấy mạng ta được!

Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:

– Hừ! Tốt nhất là như vậy, nếu ngươi chết bên trong ta lười nhặt xác giùm, cho ngươi phơi thây trong hoang dã!

Lý Thất Dạ đã quyết tâm, Lam Vận Trúc biết làm sao được?

Lý Thất Dạ nhìn vẻ mặt Lam Vận Trúc, mỉm cười không nói.

Thiên Lăng được người đời khỏi là khu vực trung tâm nhất thổ vực. Lối vào Thiên Lăng là lòng chảo lớn, đứng trên ngọn núi nhìn từ xa Thiên Lăng trông như lăng mộ khổng lồ, sương mù bao phủ.

Lối vào Thiên Lăng nằm ở lòng chảo lớn, tảng đá vô danh lót lối vào, dọc theo thềm đá đi lên sẽ thấy tấm bia đá to. Bia đá đâm trời, trông khá giống bia đệ nhất hung mộ. Bia đá to không có văn bia.

Nếu cầm chìa khóa đệ nhất hung mộ thì có thể đổi cơ duyên ngay trước bia đá, không chừng sẽ được báu vật tuyệt thế vô song.

Hai bên Thiên Lăng là vực sâu không đáy, trên vực sâu có hai con đường nhỏ đó là tử đồ, sinh đồ mà người đời nói. Hai con đường nhỏ kéo dài vào sâu trong Thiên Lăng, một là tử đồ, một là sinh đồ.

Từ trăm ngàn vạn năm nay có vô số cường giả vào tử đồ, sinh đồ. Hiếm ai sống sót ra khỏi sinh đồ, thì tử đồ nghe đồn chỉ có người vào không nghe thấy ai đã ra.

Nhiều người sống sót ra khỏi sinh đồ, gần đây nhất là Đế Tọa. Trước đó không lâu Đế Tọa vào sinh đồ Thiên Lăng, mượn nó rèn luyện bản thân. Tiếc rằng vì cái chết Thần Nhiên Phượng Nữ mà Đế Tọa từ bỏ không tiến sâu vào Thiên Lăng.

Người sống ra khỏi sinh đồ còn một danh nhân nữa là Địa Ngu tiên đế. Truyền thuyết lúc Địa Ngu tiên đế trẻ tuổi từng vào sinh đồ, có truyền thuyết nói Địa Ngu tiên đế lúc trẻ vào sâu trong sinh đồ, vượt qua các cửa ải. Có truyền thuyết lại bảo Địa Ngu tiên đế không qua được hết các cửa.

Những điều này không quan trọng, chủ yếu là Địa Ngu tiên đế được cơ duyên kinh thiên trong sinh đồ, có thể là thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết.

Chính vì truyền thuyết về Địa Ngu tiên đế nên mỗi khi đệ nhất hung mộ mở ra, mặc kệ thiên tài kinh tài tuyệt diễm đến mấy, những lão tổ đại giáo sắp chết đều đến sinh đồ thử vạn may một lần. Vì rèn luyện bản thân, vì thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết, tóm lại dám xâm nhập sinh đồ toàn là nhân vật lợi hại.

Đương nhiên người sống sót ra khỏi sinh đồ càng lợi hại hơn.

Giờ phút này, Lý Thất Dạ và Lam Vận Trúc đứng trên ngọn núi cao ngoài lòng chảo, ngắm Thiên Lăng từ xa. Nhìn hai con đường nhỏ trên vực sâu, Lam Vận Trúc nín thở, chỗ này được gọi là mảnh đất nguy hiểm nhất thế gian cũng không đủ lột tả hết sự đáng sợ.

khác với trước kia, lần này trên Thiên Lăng, tức bia đá to đằng trước ngôi mộ, trên bầu trời nổi một hòn đả khổng lồ. Đảo to lơ lửng như che lấp nguyên Thiên Lăng.

Hòn đảo này là Mê Thất thần đảo từng có mặt tại hải ngoại, từng có rất nhiều người muốn thăm dò nó.

Mê Thất thần đảo bí hiểm lơ lửng trên Thiên Lăng, sương mù vẫn bao phủ nó nhưng mỏng hơn lúc mới xuất hiện nhiều. Dường như cứ chờ thêm một lúc thì sương mù bao phủ Mê Thất thần đảo sẽ tan biến.

Lý Thất Dạ đứng trên núi cao híp mắt nhìn Mê Thất thần đảo lơ lửng trên bầu trời, nhỏ giọng nói:

– Mê Thất thần đảo.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 17 giờ trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 22 giờ trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 2 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^