Đế Bá Audio Podcast
Tập 137 [Chương 681 đến Chương 685]
❮ sautiếp ❯Chương 681: Cự Khuyết thánh tử (1)
– Quỷ Trùng huynh, chặt tứ chi của hắn trước!
Thần Nhiên hoàng tử hét chói tai:
– Sau đó cho Minh Hoàng trùng cắn hắn, để hắn sống không bằng chết, đểhắn kêu gào một trăm năm . . .!
– Ồn ào.
Lý Thất Dạ vung tay. Thần Nhiên hoàng tử đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn không thoát khỏi.
Bốp!
Thần Nhiên hoàng tử bị tát bay xa thật xa, máu phun đầy người.
– Ngươi dám!?
Biểu tình Quỷ Trùng Ma Tử dữ tợn tức giận quát:
– Con kiến nhân tộc, bổn tọa sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
Vù vù vù vù vù!
Cục u bể, Minh Hoàng trùng bay ra, nhanh như chớp cắn Lý Thất Dạ.
Nhiều người hét to một tiếng:
– Minh Hoàng trùng!
Bọn họ cố gắng tránh thật xa, không ai hy vọng bị Minh Hoàng trùng cắn trúng vì kết cuộc là sống không bằng chết.
Thu Dung Vãn Tuyết sợ hãi mặt trắng bệch, vội vàng cảnh báo:
– Cẩn thận!
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Con rệp từ đâu chui ra?
Lý Thất Dạ lật tay phải cầm vạn lô thần.
Ầm!
Thiên địa tinh hỏa bốc lên cao, vang tiếng phượng hót, lửa biến thành phượng hoàng mổ Minh Hoàng trùng.
Minh Hoàng trùng sợ hết hồn, kêu một tiếng xoay người bỏ chạy, nó rất sợ phượng hoàng lửa biến ra từ thiên địa tinh hỏa.
Vạn lô thần của Lý Thất Dạ chính là thiên địa đệ nhất lô, cắn nuốt vô số tinh hoa trong thiên địa. Đốm lửa của nó là tinh thuần nhất thiên địa, người luyện hóa hết thảy.
Minh Hoàng trùng không sợ lửa lô thần bình thường, nhưng gặp phải lửa từ vạn lô thần tương đương khắc tinh, sâu mạnh mấy bị lửa của vạn lô thần cắn nuốt thì chỉ có đường chết. Thứ như Minh Hoàng trùng là vật siêu bổ của vạn lô thần.
Quỷ Trùng Ma Tử vội đuổi theo:
– Trở về!
Minh Hoàng trùng chui vào cục u trên đầu Quỷ Trùng Ma Tử, sợ hãi không dám chui ra nửa.
Phượng hoàng lửa biến ra từ tinh hỏa thấy mất mục tiêu thì bay vào vạn thần lô lại.
Đám người hút ngụm khí lạnh. Mọi người đều biết Minh Hoàng trùng hung ác, con sâu này ngày thường không sợ trời không sợ đất. Mới rồi Minh Hoàng trùng sợ hết hồn như gặp khắc tinh, vừa thấy liền xoay người bỏ chạy hỏi sao không làm người kinh ngạc?
Nhiều người cảm thấy khó tin, Minh Hoàng trùng luôn làm người ta sợ hãi, chưa từng thấy Minh Hoàng trùng sợ cái gì bao giờ.
Nhiều tu sĩ nhận ra tiểu lô trong tay Lý Thất Dạ là báu vật lợi hại.
Quỷ Trùng Ma Tử lạnh lùng nói:
– Có một tiểu lô bình thường đã tự cho là vô địch sao?
Cho đến nay người ta thấy Minh Hoàng trùng toàn sợ hết hồn hết vía, hận không thể chạy xa thật xa. Quỷ Trùng Ma Tử là chủ nhân Minh Hoàng trùng, gã rất hưởng thụ loại cảm giác này, không ngờ hôm nay Minh Hoàng trùng bị hù chạy trối chết làm gã mất hết mặt mũi.
Lý Thất Dạ lười xem Quỷ Trùng Ma Tử, chậm rãi nói:
– Ngươi cảm thấy có bản lĩnh thì qua đây, nếu không có hãy cút đi, đừng lãng phí thời gian của ta.
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy tiểu tử này thật sự quá kiêu ngạo, quá càn rỡ. Truyền nhân đế thống tiên môn như Quỷ Trùng Ma Tử, có mấy người dám ngông cuồng khiêu khích gã?
Thu Dung Vãn Tuyết giật nảy mình, thầm lo cho Lý Thất Dạ. Quỷ Trùng Ma Tử nổi tiếng thiên tài trong U Thánh giới.
Quỷ Trùng Ma Tử biểu tình cực kỳ khó xem, trừ phi tồn tại vô địch như Đế Tọa, trong người trẻ tuổi ai dám khiêu khích tôn uy của gã?
Ánh mắt Quỷ Trùng Ma Tử sắc bén, quỷ khí đằng đằng, khí thế ngập trời:
– Thứ không biết sống chết!
Trông Quỷ Trùng Ma Tử như âm quỷ, đặc biệt Minh Hoàng trùng vặn vẹo trong cục u trên đầu gã làm người nhìn nổi da gà.
Thu Dung Vãn Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở:
– Cẩn thận!
Đang lúc Quỷ Trùng Ma Tử định hành động bỗng nghe tiếng niệm kinh:
– A di đà phật, thiện tai thiện tai.
Một hòa thượng xuất hiện bên cạnh Lý Thất Dạ, cười tủm tỉm nhìn Quỷ Trùng Ma Tử:
– Quỷ Trùng, muốn đánh nhau sao? Nào nào nào, chúng ta chơi mấy chiêu đi, nghe nói ngươi từng tuyên bố trong chư tử đế thống tiên môn trừ tam kiệt ra ngươi là đệ nhất? Hôm nay bần tăng không biết tự lượng sức mình thử xem ngươi có đúng là đệ nhất không.
Hòa thượng này là Đại Trí thiền sư sợ lão bà, chẳng biết gã chạy đến đây từ bao giờ.
Mới rồi Lý Thất Dạ khiêu khích Quỷ Trùng Ma Tử, nhiều người cảm thấy hắn quá kiêu ngạo, hiện tại lại chui ra một hòa thượng khích bác Quỷ Trùng Ma Tử. Hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ ai cũng đứng ra đạp thiên tài một cước sao?
Quỷ Trùng Ma Tử nét mặt sa sầm:
– Kiếm Huyền.
Quỷ Trùng Ma Tử lạnh lùng nói:
– Chuyện nơi này không liên quan ngươi.
Đại Trí thiền sư cạo trọc đầu làm hòa thượng, mọi người không nhận ra lai lịch của gã. Nhưng nghe tên Kiếm Huyền làm tim mọi người đập nhanh.
– Kiếm Huyền, truyền nhân Minh Độ Trạch, thiên tài Bắc Trạch Địa!
Đám người biết lai lịch của Đại Trí thiền sư thì ôm tâm tình xem kịch vui nhìn tình hình phát triển.
Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử là truyền nhân đế thống tiên môn nổi tiếng như cồn. Kiếm Huyền cũng là truyền nhân đế thống tiên môn. Minh Độ Trạch do một tay Minh Độ tiên đế sáng lập khônga kém gì Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống.
So với Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử thì Đại Trí thiền sư là truyền nhân Minh Độ Trạch không cao điệu bằng hai người, tiếng tăm cũng không nổi bằng.
Nhưng trong U Thánh giới, đặc biệt thiên tài trẻ tuổi Bắc Trạch Địa không dám khinh thường Đại Trí thiền sư. Mười năm trước Bắc Trạch Địa truyền tin muốn truyền ngôi cho Kiếm Huyền, tiếc rằng truyền nhân Kiếm Huyền không chịu trách nhiệm bỏ chạy mất dép, không gánh nổi trách nhiệm.
Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử chỉ là truyền nhân, chưa nhận địa vị. Kiếm Huyền thì mười năm trước có thể nhận trách nhiệm chứng minh gã được chư lão Minh Độ Trạch công nhận, có thể tưởng tượng Kiếm Huyền ghê gớm cỡ nào.
Hai tay Đại Trí thiền sư chắp vào nhau niệm kinh:
– A di đà phật, nơi này vốn không liên quan gì bần tăng, nhưng ta sợ ngươi chết sớm. Lỡ ngươi chết trong tay Lý huynh thì bần tăng làm sao nghiệm chứng lời nói hùng hồn của ngươi?
– Đó chỉ là câu nói đùa của Quỷ Trùng huynh, Kiếm Huyền huynh cần gì tin thật?
Cùng với thanh âm, một người lùn đi tới.
Tuy người này thấp bé nhưng khí thế hùng hồn, không ai dám khinh thường vóc dáng của gã. Người lùn này là Cự Khuyết thánh tử.
Nhìn người đến, nhiều tu sĩ trẻ tuổi tim rớt cái bịch, ngó nhau. Truyền nhân ba đế thống tiên môn đột nhiên tụ tập lại, thật náo nhiệt.
Lý Thất Dạ là nhân vật chính trận sóng gió ngược lại bị phớt lờ.
– Vậy sao?
Đại Trí thiền sư mỉm cười nói:
– Tuy rằng bần tăng không hứng thú tranh đệ nhất, nhưng nếu có người cứ vỗ ngực bảo mình đệ nhất thì bần tăng xin lĩnh giáo.
– Kiếm Huyền huynh nói đùa.
Cự Khuyết thánh tử vội giảng hòa:
– Kiếm Huyền huynh thiên phú vô song, trong U Thánh giới có ai không biết, không hiểu?
Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, lười nói nhảm, hắn ôm Thu Dung Vãn Tuyết xoay người đi.
Quỷ Trùng Ma Tử chặn đường Lý Thất Dạ, đằng đằng sát khí lạnh lùng nói:
– Muốn đi? Không dễ dàng!
Hôm nay Lý Thất Dạ làm Quỷ Trùng Ma Tử mất mặt, gã đâu chịu tha cho con kiến nhân tộc?
Lý Thất Dạ nhướng mí mắt nói:
– Muốn ra tay thì tới đây, đừng như nữ nhân cứ lải nhải suốt.
Chương 682: Cự Khuyết thánh tử (2)
Lý Thất Dạ chưa hành động Đại Trí thiền sư đã giành trước:
– Thiện tai, thiện tai. Lý huynh, giết gà cần gì dùng dao mổ trâu? Để bần tăng làm là được.
Kiếm Huyền cứ đối địch chọc giận Quỷ Trùng Ma Tử lên máu:
– Kiếm Huyền, ngươi cố tình muốn đối đầu với bổn tọa phải không?
Đại Trí thiền sư không để bụng, mỉm cười nói:
– Cố ý đối đầu với ngươi rồi sao? Quỷ Trùng, hòa thượng ta đây sợ ngươi chắc?
Quỷ Trùng Ma Tử biểu tình cực kỳ khó xem trừng Đại Trí thiền sư.
Đại Trí thiền sư nói có lý, cùng là truyền nhân đế thống tiên môn, Quỷ Trùng Ma Tử luôn kiêu căng. Đại Trí thiền sư là truyền nhân Minh Độ Trạch, cũng có vốn liếng kiêu ngạo nên không sợ gì Quỷ Trùng Ma Tử.
– Kiếm Huyền huynh, cần gì như vậy?
Cự Khuyết thánh tử giảng hòa:
– Vì một nhân tộc làm quỷ tộc chúng ta nội đấu, chuyện này nói ra khiến người cười chê. Kiếm Huyền huynh cần gì nhúng tay vì một nhân tộc?
Đại Trí thiền sư lắc đầu, nói:
– Bần tăng không nói mình đại biểu quỷ tộc.
Đại Trí thiền sư cười nói:
– Nhưng hôm nay Quỷ Trùng muốn đánh nhau thì bần tăng chơi tới cùng. Hòa thượng ta gai mắt hắn rồi sao? Không phục thì qua đây!
Đại Trí thiền sư nói cực kỳ bá khí, hoàn toàn không giống giọng điệu của người xuất gia, mà dù sao gã là hòa thượng giả.
Tu sĩ trẻ tuổi, thiên tài trẻ tuổi khoanh tay đứng nhìn. Đại Trí thiền sư nói kiêu ngạo thật nhưng gã có tư cách bá khí.
Quỷ Trùng Ma Tử tức hộc máu, lạnh lùng nói:
– Kiếm Huyền, ngươi nghĩ bổn tọa sợ ngươi? Hai ngươi lên đi, bổn tọa xử cả hai!
– Hai người cùng lên?
Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, chậm rãi nói:
– Chỉ bằng vào ngươi? Chưa đủ tư cách. Ngươi, ngươi, cả hai lên đi.
Lý Thất Dạ chỉ vào Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử.
– Thật lớn lối!
Cự Khuyết thánh tử lạnh lùng nói:
– Nơi này không phải chỗ cho nhân tộc nhà ngươi giương oai.
Cự Khuyết thánh tử sớm có ý định đánh gục Lý Thất Dạ, gã nghe Bách Gia Chư Tử nói Lý Thất Dạ có cách đến bờ bên kia liền vội vàng chạy đến.
Lý Thất Dạ nói:
– Nói nhảm nhiều quá.
Lý Thất Dạ đạp một cước, chân che trời như từng ngọn núi thần rít gào bay tới.
Nét mặt Cự Khuyết thánh tử sa sầm, cơ thể như rắn nước vặn vẹo tránh chân Lý Thất Dạ với góc độ khó tin.
– Chịu chết đi!
Quỷ Trùng Ma Tử ra tay nhanh như tia chớp kèm theo quỷ khí cuồn cuộn tựa biển cả quét đến.
Đại Trí thiền sư niệm kinh:
– A di đà phật, thiện tai, thiện tai.
Đại Trí thiền sư như kim cương hóa thân, phật châu vung lên tựa cột chống trời dễ dàng chặn lại Quỷ Trùng Ma Tử.
Cự Khuyết thánh tử thoát khỏi chân Lý Thất Dạ, nói với Đại Trí thiền sư:
– Kiếm Huyền huynh, ngươi và ta cùng là người Bắc Trạch Địa, chung sống hòa bình. Hôm nay nếu ngươi bao che con kiến nhân tộc thì đừng trách ta và Quỷ Trùng huynh hợp sức, chờ chúng ta đánh bại Kiếm Huyền huynh rồi giải quyết con kiến nhân tộc cũng như nhau!
Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử rất e ngại Đại Trí thiền sư. Một người muốn giết Lý Thất Dạ rửa nhục, người kia muốn bắt sống hắn. Dù thế nào thì Đại Trí thiền sư nhúng tay vào sẽ làm hỏng chuyện.
– Hợp tác?
Lý Thất Dạ không tức giận nhưng Đại Trí thiền sư phản ứng rất lớn, gã cười to bảo:
– Hai ngươi cùng lên đi!
Ong ong ong ong ong!
Người Đại Trí thiền sư phát ra đế uy tiên thể cuồn cuộn như thể có một vị tiên đế đứng sau lưng.
Không cần nói nhiều, không cần làm ra vẻ, đế uy tiên thế quét ngang tựa như tiên đế đến, cửu thiên thập địa quỳ rạp. Bóng đen khổng lồ, vua cá nuốt trời ở phía xa cũng nhìn sang.
Các cường giả tu sĩ chấn động, không kiềm được thụt lùi:
– Tiên đế bảo khí!
Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử biến sắc mặt nói:
– Đế binh!
Hai người biểu tình cực kỳ khó xem.
Đại Trí thiền sư cười gian:
– Như thế nào? Các người là truyền nhân đế thống tiên môn chắc sẽ không đến nỗi không mang một, hai tiên đế bảo khí đúng không? Thế thì rất mất mặt. Chỉ là tiên đế bảo khí, chư lão của các ngươi keo kiệt vậy sao?
Đại Trí thiền sư nói quá độc mồm, mặt Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử xanh như tàu lá chuối. Ba người cùng là truyền nhân đế thống tiên môn, nếu đấu đơn thì chưa biết lộc về tay ai.
Nhưng Đại Trí thiền sư mang theo tiên đế bảo khí, dù đế thống tiên môn, Quỷ Trùng Ma Tử mạnh đến mấy cũng chỉ đành ngậm bồ hòn. Thực lực ba người cách biệt quá xa, tiên đế bảo khí xuất hiện, tất cả không còn đường xoay sở.
Đối diện Đại Trí thiền sư nắm giữ tiên đế bảo khí, Quỷ Trùng Ma Tử và Cự Khuyết thánh tử có hợp sức lại chưa chắc chiếm ưu thế được chút nào. Hai người có đế thuật nghịch thiên nhưng Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử không muốn mạo hiểm. Một khi bị tiên đế bảo khí đánh trúng, cho dù cơ thể bọn họ có cường đại đến mấy cũng sẽ bị hủy diệt.
Nhiều người nín lặng, đây chính là tiên đế bảo khí, không phải thứ bình thường. Dù là đế thống tiên môn thường chỉ có một, hai tiên đế bảo khí, người trẻ tuổi bình thường làm sao mang theo tiên đế bảo khí chạy khắp nơi như Đại Trí thiền sư?
Quỷ Trùng Ma Tử lạnh lùng nói:
– Dùng đế binh giành phần thắng thì anh hùng gì?
Quỷ Trùng Ma Tử không muốn chống lại tiên đế bảo khí, trừ phi gã tu luyện tiên thể.
Đại Trí thiền sư liếc Quỷ Trùng Ma Tử:
– Ta dùng tiên binh áp chế ngươi rồi sao? Không phục? Không phục thì tới đây cắn ta đi! Không lấy ra được tiên đế bảo khí còn không biết ngượng khoe mình là truyền nhân đế thống tiên môn!
Đại Trí thiền sư làm bộ dáng con nhà giàu, không có chút phong độ hòa thượng, tất nhiên gã không phải hàng thật.
Bị Đại Trí thiền sư châm chọc, Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử tức run người. Hai người vội vàng đến Phong Đô thành, có xin tông môn cho mượn tiên đế bảo khí nhưng chư lão chưa phê duyệt.
Đại Trí thiền sư thì khác, gã sớm có thể nhận địa vị Minh Độ Trạch nên tất nhiên được quyền quản lý tiên đế bảo khí.
– Tốt, họ Kiếm, ngươi có giỏi thì chờ đó!
Quỷ Trùng Ma Tử nghẹn cục tức hăm dọa:
– Đừng tưởng rằng chỉ mình Minh Độ Trạch có tiên đế bảo khí!
Đại Trí thiền sư liếc Quỷ Trùng Ma Tử:
– Chờ thì chờ, chẳng lẽ hòa thượng ta cái thứ sợ sâu không ra sâu, quỷ không ra quỷ nhà ngươi?
Quỷ Trùng Ma Tử giận dữ xoay người đi, gã rất muốn liều mạng nhưng không có tiên đế bảo khí trong tay, cứng rắn đấu với Đại Trí thiền sư là trứng chọi đá.
Quỷ Trùng Ma Tử rời đi, Cự Khuyết thánh tử nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói với Đại Trí thiền sư:
– Kiếm Huyền huynh, ngươi che chở hắn được một lúc nhưng không thể cứu hắn cả đời.
Cự Khuyết thánh tử muốn tìm hiểu cách vượt biển của Lý Thất Dạ, không ngờ bị Đại Trí thiền sư nhúng tay vào hỏng chuyện.
Đại Trí thiền sư bật cười, lạnh băng nhìn Cự Khuyết thánh tử:
– Cự Khuyết, ngươi quá xem trọng mình, cho rằng ngươi là vô địch thế hệ trẻ sao? Lý huynh còn cần ta che chở? Ha ha, ta ra tay vì gai mắt các người, đánh tan khí thế càn rỡ đó. Hay ngươi nghĩ mình là thiên tài mạnh nhất Bắc Trạch Địa?
Chương 683: Một vài bí mật của Minh Độ Trạch
Cự Khuyết thánh địa, Minh Độ Trạch cùng là đế thống tiên môn trong Bắc Trạch Địa, cũng là một trong những truyền nhân mạnh nhất. Hai phái khó tránh khỏi ma sát so kè nhau.
Đại Trí thiền sư, Cự Khuyết thánh tử cùng là người trẻ tuổi mạnh nhất, thiên tài có thiên phú nhất Bắc Trạch Địa. Đại Trí thiền sư ít khi lộ mặt trong Bắc Trạch Địa, nên Cự Khuyết thánh tử tự hào là đệ nhất thế hệ trẻ Bắc Trạch Địa.
Lần này Đại Trí thiền sư kiêu ngạo cao điệu khiêu khích Quỷ Trùng Ma Tử, Cự Khuyết thánh tử là cố ý đánh tan khí thế kiêu ngạo của bọn họ.
Cự Khuyết thánh tử hừ lạnh, xoay người đi.
Tu sĩ trẻ tuổi khác không dám thảo luận chuyện này. Thiên tài như Thanh Kim Tử, Bách Gia Chư Tử không hó hé câu nào. Đây là đế thống tiên môn đấu đá nhau, tông môn của bọn họ cường đại thật nhưng không sánh bằng đế thống tiên môn, chênh lệch một khoảng cách. Với bọn họ thì Cự Khuyết thánh tử hay Đại Trí thiền sư đều là đối tượng không muốn đắc tội.
Mọi người tan hát, ai làm việc nấy.
Đại Trí thiền sư cười toe chắp tay nói với Lý Thất Dạ:
– Thiện tai, thiện tai. Lý thí chủ, chúng ta thật có duyên.
Lý Thất Dạ cáu kỉnh hỏi:
– Như thế nào? Không trốn lão bà của mình nữa?
Mỗi lần Đại Trí thiền sư xuất hiện lại làm hỏng chuyện tốt của hắn, Lý Thất Dạ rất bực mình gã.
– À . . .
Đại Trí thiền sư cười gượng, gãi đầu trọc.
Lý Thất Dạ bật cười nhìn Đại Trí thiền sư, hắn ôm Thu Dung Vãn Tuyết đi tới trước.
Đại Trí thiền sư vội đi theo, gã nhìn cảnh tượng đồ sộ đằng trước, nhìn bóng đen khổng lồ, vua cá nuốt trời giằng co.
Đại Trí thiền sư tò mò hỏi Lý Thất Dạ:
– Không biết Lý thí chủ có giải thích gì về tồn tại như vậy không?
Lý Thất Dạ lười biếng liếc Đại Trí thiền sư:
– Hòa thượng giả, muốn dụ ta nói? Tổ sư các người nên để lại vài lời mới đúng.
Đại Trí thiền sư cười gượng:
– Hòa thượng chỉ thuận miệng hỏi.
Đúng là Đại Trí thiền sư biết khá nhiều chuyện.
Minh Độ tiên đế tổ sư Minh Độ Trạch xuất thân từ Phong Đô thành, Minh Độ tiên đế hiểu biết về Phong Đô thành hơn xa người ngoài.
Đại Trí thiền sư không hiểu biết tổ sư Minh Độ tiên đế có đúng là xuất thân từ Phong Đô thành không, từng có lời đồn như thế. Minh Độ Trạch có một số ghi chép về bí mật Phong Đô thành mà đế thống tiên môn khác không có.
Đại Trí thiền sư cố y muốn thăm dò Lý Thất Dạ, nếu hắn hiểu biết rõ ràng về Phi Hoàng Trang thì chắc sẽ biết vài ẩn tình.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Hòa thượng giả, ngươi muốn biết cái gì? Nếu ta biết có thể nói cho ngươi.
Mắt Đại Trí thiền sư sáng lê:
– Trong tông môn ta ghi chép một số bí mật từng nói nơi này có một tạo hóa lớn rất ghê gớm, đối với quỷ tộc chúng ta thì có được tạo hóa này không khó thành tiên đế.
Thu Dung Vãn Tuyết nghe xong giật nảy mình. Không khó thành tiên đế, cái này nghịch thiên biết mấy, nếu đúng là có tạo hóa như thế, ai cũng sẽ thèm muốn, điên cuồng.
– Tạo hóa lớn chịu tải thiên mệnh.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Tạo hóa như vậy đúng là có, ta khẳng định tin tức này. Minh Độ Trạch các người có mấy món, nếu ngươi thật sự muốn có tạo hóa lớn như vậy không chừng sẽ có trợ giúp cho ngươi.
Mắt Đại Trí thiền sư sáng rực:
– Thật không?
Đại Trí thiền sư hớn hở như kẻ bủn xỉn gặp thỏi vàng, xoa tay cười nói:
– Không biết tạo hóa này như thế nào? Xin Lý thí chủ chỉ điểm một hai.
Lý Thất Dạ ung dung nhìn Đại Trí thiền sư:
– Ngươi là quỷ tộc có lẽ sẽ có được tạo hóa như vậy, nhưng báo cho ngươi biết một tin bất hạnh, tạo hóa nay chưa chắc tốt, không chừng sẽ mang đến xui xẻo.
Đại Trí thiền sư biến sắc mặt, sợ hãi nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Sao Lý thí chủ biết?
Lý Thất Dạ nhìn Đại Trí thiền sư:
– Xem ra ngươi đã thấy sách chép tay bí mật của tổ sư các người, hòa thượng giả, ngươi biết khá nhiều điều đúng không?
Đại Trí thiền sư hít sâu, chuyện này là bí mật Minh Độ Trạch, đệ tử trong tông môn ít ai biết.
Lòng Đại Trí thiền sư rung động nói:
– Trong ghi chép của tổ sư có nhắc đến việc này, tổ sư đã từng khuyên bảo không thể chiếm tạo hóa này, nếu không sẽ mang đến tai họa diệt môn.
Lúc trước Đại Trí thiền sư đọc cuốn sách chép tay bí mật, không hiểu tại sao tổ sư Minh Độ tiên đế đặc biệt cảnh cáo hậu nhân. Là cái gì làm tổ sư tiên đế vô địch của bọn họ e ngại như vậy?
Đại Trí thiền sư xoa tay hỏi:
– Không biết Lý thí chủ có cao kiến gì với cách nói này?
– Cao kiến?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Muốn sống lâu chút hãy tránh xa nó ra, nếu không dù ngươi có được tạo hóa đó thì Minh Độ Trạch sẽ gặp tai họa ngập đầu. Trừ phi tổ sư các người trọng sinh.
Tim Đại Trí thiền sư rớt cái bịch, không cho rằng Lý Thất Dạ hù dọa, vì bản chép tay bí mật của tổ sư đặc biệt cảnh cáo.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Có muốn tạo hóa đó không?
– Thiện tai, thiện tai.
Đại Trí thiền sư gật gù cười nói:
– Bần tăng là kỳ tài ngút trời, thiên phú dị bẩm, dù không có tạo hóa đó cũng có thể lên đỉnh cao, chịu tải thiên mệnh. Chân mệnh thiên tử một thế hệ chính là Đại Trí bần tăng đây.
Đại Trí thiền sư nói rất tự kỷ, nhưng phải công nhận thiên phú của gã cực kỳ xuất sắc, nếu không gã đã chẳng trở thành nhân tộc Minh Độ Trạch.
Lý Thất Dạ ôm Thu Dung Vãn Tuyết đi tới chiến trường hai phe giằng co.
Lý Thất Dạ cười nói với Đại Trí thiền sư:
– Hòa thượng, ngươi có thể đi qua biển đen đằng trước không?
Đại Trí thiền sư lắc đầu nguầy nguậy:
– Ha ha ha, Lý thí chủ dề cao bần tăng quá. Lý thí chủ không thấy mọi người đều ở đây không đi sao? Nhiều người không có cách nào, bần tăng có tài đức gì?
Lý Thất Dạ nửa cười nửa không nhìn Đại Trí thiền sư:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nếu ta không nhớ lầm thì tổ sư Minh Độ tiên đế các người từng để lại một chiếc bảo thuyền có thể vượt qua vạn biển trên đời. Chiếc thuyền đó vượt Dạ Hải, biển đen trước mắt không thành vấn đề.
Đại Trí thiền sư nghe Lý Thất Dạ nói, biến sắc mặt.
Lý Thất Dạ từ tốn nói:
– Nếu ngươi hỏi tạo hóa bờ bên kia thì chắc cũng biết ít chuyện? Dạ Hải, biển đen cũng thế, nếu không có thuyền đưa đò thì không qua được. Nếu ta đoán đúng, ngươi có mang chiếc bảo thuyền tổ sư các người để lại.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói vài câu làm Đại Trí thiền sư sợ hết hồn. Đúng là tổ sư Minh Độ Trạch để lại một chiếc bảo thuyền, nó không phải tiên đế bảo khí gì nên luôn bị khóa trong kho báu Minh Độ Trạch. Đệ tử Minh Độ Trạch ít ai gặp qua bảo thuyền, Lý Thất Dạ là người ngoài lại kể vanh vách hỏi sao không làm Đại Trí thiền sư sợ?
Đại Trí thiền sư khó xử xoa tay, không biết nên làm sao:
– Cái này . . . Này thì . . .
Lý Thất Dạ ngắt lời Đại Trí thiền sư, thản nhiên nói:
– Được rồi, ngươi đừng căng thẳng. Ta không định mượn bảo thuyền của ngươi, chút vấn đề nhỏ không làm khó ta được. Nếu ta muốn đi qua thì dễ như trở bàn tay.
Chương 684: Vượt biển
– Ta biết trên người của ngươi có vài thứ, nhưng ta cảnh cáo ngươi đừng mơ mộng gì tạo hóa đó, không thì trong vòng nửa năm Minh Độ Trạch sẽ bị diệt. Tuy Minh Độ Trạch cường đại thật nhưng có vài thứ các người không thể trêu vào, đừng làm tâm huyết tổ sư các người thành bọt nước, truyền thừa đế thống một thế hệ chôn vùi trong tay các người!
Đại Trí thiền sư hỏi:
– Đáng sợ như thế thật sao?
Lý Thất Dạ lạnh lùng liếc Đại Trí thiền sư:
– Ha ha ha, hòa thượng, đừng nói là ngươi, dù tổ sư Minh Độ tiên đế các người còn sống cũng sẽ đắn đo suy nghĩ. Có vài thứ vượt sức tưởng tượng của các người.
Tim Đại Trí thiền sư rớt cái bịch, nhớ lại tổ sư cảnh cáo trong sách chép tay bí mật. Tổ sư đặc biệt để lại cảnh cáo, đó là thứ đáng sợ thế nào?
– Ha ha, Lý thí chủ yên tâm, bần tăng biết tiến lùi, nặng nhẹ thế nào.
Đại Trí thiền sư mỉm cười nói:
– Nếu không có chuyện gì khác bần tăng xin cáo lui trước.
Lý Thất Dạ liếc Đại Trí thiền sư:
– Như thế nào? Không đi cùng chúng ta?
Đại Trí thiền sư cười gượng:
– Cái này thì . . . Ta . . . Bận, đi trước, đi trước đây.
Lý Thất Dạ nhìn vẻ mặt lúng túng của Đại Trí thiền sư, bật cười hỏi:
– Trốn lão bà?
Mặt Đại Trí thiền sư đỏ hồng, cười gượng nói:
– Ha ha ha, cái này thì . . . Ta phải đổi trang phục, nếu bị bắt thì tiêu, tiêu đời.
Lý Thất Dạ cười nhìn Đại Trí thiền sư:
– Không thích lão bà của ngươi?
Đại Trí thiền sư giật mình kêu lên:
– Không, không, tuyệt đối không có chuyện đó!
Ánh mắt Lý Thất Dạ giễu cợt, Đại Trí thiền sư bất đắc dĩ nói:
– Thật . . . Thật sự không phải vậy. Ta và sư tỷ là thanh mai trúc mã, tình cảm của chúng ta rất tốt. Nhưng . . . Nhưng mà thời gian trước chư lão trong tông môn hy vọng ta nhận trách nhiệm, bọn họ mong ta kết đôi cùng sư tỷ để sư tỷ hỗ trợ ta quản lý tông môn.
– À, hiểu rồi.
Lý Thất Dạ gật gù:
– Chứng sợ sợ hãi trước ngày thành thân. Nhưng là nam nhân vào trận bỏ chạy thì rất ẻo lả, ngươi có còn là nam nhân không?
Đại Trí thiền sư ấp úng, cười gượng:
– Lý thí chủ, bần tăng đi đây.
Đại Trí thiền sư dứt lời chạy mất dép.
– Minh Độ Trạch.
Lý Thất Dạ cười cười.
Minh Độ Trạch cho Lý Thất Dạ cảm giác không tệ, tuy ở thời đại đó hắn hứa hẹn không bồi dưỡng Minh Độ tiên đế, không chỉ điểm gì nhưng Minh Độ tiên đế tôn kính hắn như trưởng bối. Khi Lý Thất Dạ là Âm Nha, ra mặt hòa giải Minh Độ tiên đế mới rời khỏi Phong Đô thành, có được tạo hóa lớn cũng nhờ Lý Thất Dạ bỏ sức vun đắp.
Tạo hóa đó đặt nền móng vững chắc cho Minh Độ tiên đế sau khi rời khỏi Phong Đô thành, đặt tảng đá cho Minh Độ tiên đế sau này lên đỉnh cao, vấn đỉnh thiên mệnh.
Bất giác Lý Thất Dạ mang Thu Dung Vãn Tuyết đến bên mép biển hoàng kim, cách đàn cá Dạ Dương khá gần. Mấy ngàn vạn cá Dạ Dương bắn bọt nước dính vào người Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết.
Hành động của hai người hấp dẫn chú ý, nhiều người nhìn Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết.
– Bọn họ muốn làm cái gì?
Đa số người đứng phía xa nhìn, chiến trường như vậy không có bao nhiêu tu sĩ trẻ tuổi muốn đến gần, càng đừng nói là gần sát, đó là tìm chết. Một khi bóng đen khổng lồ, vua cá nuốt trời đánh nhau, tu sĩ mạnh cách mấy cũng bị dư âm quét thành mây khói.
Có người suy đoán:
– Chẳng lẽ bọn họ muốn vượt qua?
Thần Nhiên hoàng tử cười khẩy nói:
– Đó là tự tìm chết.
Thần Nhiên hoàng tử nhìn theo Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết phía xa.
Các thiên tài trẻ như Thanh Kim Tử, Quỷ Tăng quan sát từ xa. Nhiều người muốn vượt qua biển đen trước mặt, khá nhiều người thử nghiệm mà không thành công.
– Phi Thương Khung, truyền nhân Phi Minh quỷ tộc được gọi là tốc độ nhanh nhất, từng tuyên bố có thể bay qua mọi ngóc ngách trên thế giới. Mới gần đây Phi Thương Khung muốn bay qua biển nhưng kết quả như thế nào? Cuối cùng chết chìm trong biển đen.
Có người lạnh lùng nói:
– Con kiến nhân tộc bình thường mà cũng mơ bay qua, đúng là người si nói mộng.
Trước đó khá nhiều người thử hết các cách. Có người bay qua, dùng báu vật lao qua, tất cả thất bại. Một bước vào lĩnh vực biển đen thì dù là ai, có báu vật như thế nào đều chết chìm.
Sau khi mấy thiên tài quỷ tộc thất bại, không còn ai dám thử vượt sông bằng sức mạnh, vắt óc nghĩ cách khác.
Lý Thất Dạ nhìn bóng đen khổng lồ trên biển đen phương xa, nheo mắt nhìn ngàn vạn thuyền đưa đò, lái đò đằng sau bóng đen.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn biểu tình của Lý Thất Dạ, nàng đoán được hắn muốn làm gì.
Thu Dung Vãn Tuyết hơi lo lắng hỏi:
– Chúng ta có thể vượt qua được không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Yên tâm, chuyện nhỏ.
Lý Thất Dạ chọn túng mục tiêu, dặn dò:
– Ôm chặt, ta sắp đi qua.
Thu Dung Vãn Tuyết đỏ mặt, nghe lời giang hai tay ôm chặt eo Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ hít sâu kéo Thu Dung Vãn Tuyết đứng trước mặt mình, ôm chặt eo nàng. Hai người mặt đối mặt ôm sát nhau.
Tư thế thân mật, dựa vào ngực công tử gia làm người Thu Dung Vãn Tuyết nóng rực.
Lý Thất Dạ không có tâm tình hưởng thụ diễm phúc, hắn trầm quát một tiếng, huyết khí cuồn cuộn. Lý Thất Dạ thi triển Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới, thiên thủ vạn cánh tay hiện ra sau lưng tựa như nâng lên ba ngàn thế giới.
Một đôi tay giơ Cửu Ngữ Chân Cung, một mũi thần tiễn pháp tắc đặt trên dây cung chậm rãi kéo căn.
Mũi tên chân ngôn này là chữ hành cuối cùng trong chín chân ngôn hóa thành trật tự pháp tắc, thành thần tiễn vô tận tích lũy lực lượng chân ngôn vô tận.
Đám tu sĩ trẻ tuổi xôn xao:
– Bọn họ thật sự muốn vượt qua!
– Bọn họ có thể thành công không?
Nhiều người thầm mong chờ Lý Thất Dạ sẽ thành công. Lúc trước nhiều người thử đều thất bại làm mọi người tuyệt vọng, nếu Lý Thất Dạ thành công vượt qua biển đen chứng minh nhiệm vụ này không đến nỗi bất khả thi.
Có người hy vọng Lý Thất Dạ thất bại, Thần Nhiên hoàng tử nằm trong số đó:
– Hừ! Thứ không biết sống chết, chờ chết không có chỗ chôn đi!
Phập!
Lý Thất Dạ bắn mũi tên chữ hành, chân ngôn thần tiễn nháy mắt xé gió, vượt qua tuyên cổ.
Ngay khi mũi tên bắn ra, Lý Thất Dạ biến mất, Thu Dung Vãn Tuyết cũng vậy. Hai người bỗng nhiên bốc hơi khỏi trần gian.
Mũi tên này từ hiện tại vượt qua viễn cổ, từ thời không này bắn tới một thời không khác, bắn ra thế gian, biến mất không bóng dáng.
– Bọn họ đi đâu?
Các tu sĩ trẻ tuổi quan sát từ xa nhìn ngó bốn phía tìm kiếm Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết.
Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong thoáng chốc mui tên xuyên thấu bắn thủng đầu một lái đò, y không có cơ hội phản ứng liền chìm xuống biển đen.
Khó tin là Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết xuất hiện trên thuyền đưa đò, tư thế không hề thay đổi, vẫn ôm chặt nhau.
– Không thể nào!
Mọi người kinh ngạc, có người khó tin nhảy cẫng lên.
Không chỉ mình Lý Thất Dạ nghĩ ra chiêu cướp thuyền đưa đò, trước đó đã có người nghĩ ra nhưng không thực hiện được. Dù dùng báu vật cường đại oanh giết cũng không giết lái đò được. Một khi vào lĩnh vực biển đen thì báu vật hoàn toàn không nghe lệnh.
Chương 685: Bờ bên kia
Chiến Thần điện của Lý Thất Dạ tất nhiên hơn mớ báu vật khác, chỉ cần bắn mũi tên chữ hành là sẽ mang hắn rời đi ngay. Mặc kệ mảnh đất phong ấn như thế nào, phong tỏa nghịch thiên tới đâu đều khó thể ngăn cản mũi tên này.
Lý Thất Dạ tỏa định mục tiêu vào lái đò, bắn mũi tên chữ hành chớp mắt đâm thủng đầu lái đò, cũng đưa Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết lên thuyền đưa đò.
Tiếc rằng Lý Thất Dạ không thể tỏa định bờ bên kia, nếu không bắn mũi tên chữ hành nghịch thiên sẽ đưa hai người vượt qua bờ bên kia.
Lý Thất Dạ thành công cướp một chiếc thuyền đưa đò làm mọi người rung động, chuyện này không thể xảy ra, nhưng hắn thật sự thành công.
Thần Nhiên hoàng tử vừa kinh vừa giận, lạnh lùng cười:
– Đối địch với lái đò, không biết sống chết!
Mọi người đều biết một khi công kích lái đò sẽ vời đến họa sát thân. Trong Phong Đô thành đối địch lái đò, quỷ sứ sẽ không có kết cuộc tốt.
Khi Lý Thất Dạ thành công cướp thuyền, bóng đen khổng lồ bộc phát hơi thở đáng sợ. Ngàn vạn lái đò vây quanh Lý Thất Dạ.
Có người kinh kêu:
– Xong rồi, tiểu tử này sẽ bị tất cả lái đò ăn tươi nuốt sống!
Nhưng ngay lúc đó người Lý Thất Dạ phát ra hơi thở bí ẩn.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
– Đừng chọc ta, nếu không, đồ diệt các ngươi!
Hơi thở bí ẩn phát ra từ món đồ Lý Thất Dạ mượn của chủ nhân Tổ Lưu.
Bóng đen khổng lồ, lái đò rất e ngại vật đó. Bóng đen khổng lồ không ra tay, ngàn vạn lái đò thu về tầm mắt, không dám nhìn thẳng Lý Thất Dạ.
Chiếc thuyền đưa đò Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết đứng bị lực lượng đẩy lướt dần hướng bờ bên kia.
Cảnh tượng đó làm các tu sĩ trẻ tuổi ngây người. Có người tưởng đâu mình hoa mắt, dụi mắt lia.
– Không thể nào!
Bao nhiêu người không dám tin, Lý Thất Dạ giết một lái đò thế nhưng bóng đen khổng lồ, ngàn vạn lái đò mặc kệ hắn đi?
Bọn họ không biết Lý Thất Dạ mang theo vật siêu nghịch thiên, thứ khiến quỷ vật lái đò rất e ngại.
Thấy Lý Thất Dạ cưỡi thuyền đưa đò đi xa, biến mất trong tầm mắt, mọi người thẫn thờ thật lâu.
Thần Nhiên hoàng tử sắc mặt khó xem nói:
– Phi, coi như hắn gặp vận may từ trên trời rơi xuống!
Thần Nhiên hoàng tử rất tức giận, hận ngứa răng, gã không ngờ Lý Thất Dạ sống sót đi bờ bên kia.
Cự Khuyết thánh tử nhìn Lý Thất Dạ khuất xa, mắt hấp háy ánh sáng.
Cự Khuyết thánh tử nhỏ giọng nói:
– Trên người tiểu tử này có thứ lợi hại.
Đại Trí thiền sư lẩm bẩm:
– Thiện tai, thiện tai, ghê gớm, ghê gớm?
Như Lý Thất Dạ nói, Đại Trí thiền sư có một chiếc bảo thuyền, gã có thể vượt qua biển đen, đó là thứ tổ sư Minh Độ tiên đế để lại.
Nhưng Đại Trí thiền sư không tùy tiện dùng bảo thuyền, vì gã e ngại bóng đen khổng lồ, lái đò, không thể xá định nếu cưỡng ép vượt qua có bị công kích không.
Hiện giờ Lý Thất Dạ xông qua biển, bắn chết một lái đò, ngàn vạn lái đò không dám ra tay. Đại Trí thiền sư biết trên người Lý Thất Dạ có thứ đáng sợ hơn của gã.
Phương xa có áng mây đỏ bay nhanh tới. Đại Trí thiền sư biến sắc mặt, rụt cổ vội vàng xoay người bỏ trốn.
Biển đen yên lặng, trừ nước biển đen như mực ra không có thứ gì khác. Lý Thất Dạ cưỡi thuyền đưa đò như nỗ tiễn lướt nhanh đến bờ bên kia.
Thu Dung Vãn Tuyết rung động thẫn thờ, nàng chẳng ngờ cách của Lý Thất Dạ là bắn chết lái đò cướp thuyền đưa đò. Không lái đò nào dám ra tay công kích bọn họ, chuyện như vậy trước kia Thu Dung Vãn Tuyết không dám nghĩ đến.
Thu Dung Vãn Tuyết ngẩn người, bên tai nghe Lý Thất Dạ trêu chọc:
– Như thế nào? Có phải lưu luyến vòng tay công tử, không nỡ rời đi?
Thu Dung Vãn Tuyết tỉnh táo lại, chợt nhận ra nàng vẫn đang dán sát ngực Lý Thất Dạ, tay ôm chặt eo hổ. Thu Dung Vãn Tuyết xấu hổ muốn chui xuống đất, toàn thân nóng lên, hai chân nhũn ra, cảm giác tê dại lan tràn toàn thân.
Thu Dung Vãn Tuyết vội tránh ra, khuôn mặt đỏ rực không dám nhìn thẳng mắt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết xấu hổ, hắn thản nhiên, có tâm tình trêu chọc:
– Đừng say đắm gia, gia là truyền thuyết.
Mặt Thu Dung Vãn Tuyết nóng ran, trong xấu hổ có buồn bã, cảm giác lạc lõng. Thật lâu sau Thu Dung Vãn Tuyết thở dài.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết đứng trên thuyền đưa đò bay hướng bờ bên kia, tốc độ rất nhanh. Thuyền đưa đò lướt đi trong biển đen không biết qua bao lâu, cuối cùng hai người thấy bờ bên kia.
Nhìn từ xa là đại lục đen kịt, trên bầu trời lấp lánh nhiều sắc màu, vô số ánh sáng rực rỡ bắn lên chân trời.
Thuyền đưa đò chậm rãi cập bờ, hai người bước lên đất liền. Lý Thất Dạ thả thuyền đưa đò vào biển đen. Thuyền đưa đò khá giống u minh thuyền Quỷ Hà, một khi rời khỏi nước biển đen như mực sẽ mục rữa, không thể mang đi.
Ong ong ong ong ong!
Thanh âm trong trẻo êm tai. Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết mới bước lên bờ bên kia, đạo cơ trở nên sống động, đại đạo ngân cùng, các sợi pháp tắc hiện ra.
Quanh thân Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết vang lên đại đạo luân âm, từng sợi pháp tắc thần luyện như phượng hoàng giương cánh. Các sợi đại đạo pháp tắc hiển hiện phù văn, đạo văn quanh quẩn.
Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết chìm trong đại đạo, thiên địa đại đạo cộng minh với đạo cơ của hai người. Mỗi khi Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết bước ra một bước là từng sợi đại đạo hiện ra dưới chân, thanh âm đại đạo tựa chuông thần ngân vang. Pháp tắc đại đạo quanh thân Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết càng sống động, tựa tiên bay múa.
Thu Dung Vãn Tuyết phản ứng lớn hơn Lý Thất Dạ. Pháp tắc quanh thân Thu Dung Vãn Tuyết đan xen vào nhau hóa thành chương tự, nàng như quyển tiên kinh mở ra, đại đạo pháp tắc cuồn cuộn chiếu đạo quang xuống như rắc phấn vàng, thanh âm trong trẻo êm tai.
Có thể nói Thu Dung Vãn Tuyết từng bước nở sen, thiên địa đại đạo nâng nàng lên. Thu Dung Vãn Tuyết đi đến đâu là thiên địa đại đạo theo tới đó.
Thu Dung Vãn Tuyết giật mình kêu lên:
– Chuyện . . . Chuyện gì đây?
Tuy cảm giác đại đạo ngân cùng rất tuyệt, Thu Dung Vãn Tuyết dược ích lợi khá lớn nhưng nàng biết rõ với thiên phú, đạo hạnh của mình còn xa mới khiến đại đạo ngân vang, càng không thể khiến thiên địa đại đạo theo như bóng với hình.
Cố tình chuyện này xảy ra, hỏi sao Thu Dung Vãn Tuyết không sợ?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chỗ này là đạo thổ, hơn nữa nàng là quỷ tộc. Đạo thổ này có liên quan đến đạo thổ các người.
Thu Dung Vãn Tuyết khó khăn bình tĩnh cảm xúc, đi theo Lý Thất Dạ vào mảnh đất, dần phát hiện nơi đây có điều khác lạ.
Đất đai đường núi trập trùng, sông ngòi bao la hùng vĩ như lãnh thổ rộng ngàn vạn dặm. Nhưng nhìn kỹ hì thấy sơn mạch lấy đạo cốt làm khung, đạo pháp làm đất, sông ngòi lấy đạo chương làm lòng sông, đạo văn làm dòng chảy. Sự sống trên mặt đất cũng vậy.
Chim bay trên bầu trời hay thú chạy dưới đất, cây cối dều không có sinh mệnh mà do đại đạo diễn hóa ra.
Một gốc cây to mọc cao lên trời trước mặt Thu Dung Vãn Tuyết có thân cứng cáp, lá xanh biếc, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy là mấy đại đạo pháp tắc tho to ghép lại thành thân cây già nua, cứng rắn như sắt. Các sợi trật tự thần luyện nhỏ như tơ đan xen thành lá cây xanh biếc.