Đế Bá Audio Podcast
Tập 122 [Chương 606 đến Chương 610]
❮ sautiếp ❯Chương 606: Liếc mắt đưa tình (2)
Lam Vận Trúc bị tức đến đập tay vào không khí, tức giận nói:
– Tiểu quỷ đầu, ngươi xem đi, tổng có một ngày ta sẽ để cho ngươi đẹp mặt!
– Nha đầu, ngươi đây là đi làm cái gì?
Lý Thất Dạ cười nhẹ nhàng mà nhìn bóng lưng nàng đi xa.
mà Lam Vận Trúc đi xa lại nhàn nhạt nói:
– Đi gặp chư lão, hôn ước của ta, tự ta có tính toán, không cần tông môn tới can thiệp.
Nói xong, nàng liền rời đi!
Sau khi Lam Vận Trúc rời đi, Lục Bạch Thu cũng không khỏi thấp giọng nói:
– Công tử, lấy ta xem ra Trúc tiên tử tựa hồ có ý tứ với ngươi, công tử cũng có thể cưới Trúc tiên tử sao?
Lý Thất Dạ nhìn Lục Bạch Thu một cái, cười nhẹ mà khẽ lắc đầu, sau đó cũng không nói cái gì.
Song, Lam Vận Trúc còn chưa đi được bao lâu lại tới một cái khách không mời mà đến đi tới bái phỏng, thay vì nói bái phong còn không bằng nói là hắn mạnh mẽ xông tới.
Đây là một lão giả, râu tóc bạc trắng, lão giả này huyết khí vô cùng tràn đầy, quanh thân đạo đạo thần hoàn triển khai, tựa như là chống đỡ từng cái lại từng cái thế giới, mỗi một đạo thần hoàn giống như tinh hà khổng lồ, hắn xem ra giống như là một tôn cự nhân, thời điểm khi hắn xuất hiện ở nơi này đã ép đến người ta không thở nổi.
Quanh thân lão giả này cư nhiên là có chín chín tám mươi mốt đạo thần hoàn, cái này ý nghĩa hắn là một vị Bảo Thánh Tôn khó lường, hơn nữa còn là một vị Bảo Thánh Tôn đại viên mãn.
Ở sau thời đại đạo khó, Thánh Tôn cũng rất hiếm thấy, về phần Bảo Thánh Tôn cường đại thì càng thêm không cần phải nói rồi, một Bảo Thánh Tôn đại viên mãn xông ra như vậy, đây tuyệt đối là làm cho người ta kiêng kỵ.
– Ngươi chính là Lý Thất Dạ?
Lão giả này vừa tiến đến chính là khí thế lăng nhân, thậm chí là không nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ chút nào, tựa hồ ở trong mắt của hắn Lý Thất Dạ chỉ là sâu kiến nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
– Con ruồi nơi nào đến, chạy đến bên tai ta ong ong kêu lên không ngừng!
Lão giả lớn lối, Lý Thất Dạ càng lớn lối hơn, cũng lười liếc hắn một cái, phất tay như đuổi ruồi.
Lời nói kiêu ngạo như vậy của Lý Thất Dạ kiêu ngạo để cho Lục Bạch Thu ở bên người bị giật mình, Lục Bạch Thu lập tức kéo ống tay áo của hắn, lấy thanh âm cực thấp nhắc nhở Lý Thất Dạ nói:
– Đây là Lâm trưởng lão, sư tôn của Viêm Long đại sư huynh.
Mà nghe được lời nói như vậy của Lý Thất Dạ, hai mắt lão giả mãnh liệt, khí tức đáng sợ trong háy mắt tràn ngập cả bên trong phòng, Lục Bạch Thu đạo hạnh yếu, bị đè ép đến không cách nào thở gấp.
– Đừng ở chỗ này của ta tự cao tự đại, nếu tới, có việc nói mau, có rắm mau thả, nếu như không có chuyện gì thì chớ quấy rầy ta!
Lúc này Lý Thất Dạ mới lạnh lùng nhìn hắn một cái, lộ ra lạnh lẽo.
Lâm trưởng lão khẽ hừ lạnh, khí thế lăng nhân, lạnh lùng nói:
– Tiểu quỷ, thức thì thì nhanh bỏ xuống hôn ước với Vận Trúc! Làm người phải tự biết rõ, Vận Trúc chính là truyền nhân của Thiên Lý Hà chúng ta, chỉ bằng ngươi còn không xứng với nàng! Thức thời liền buông ra cái hôn ước này, Thiên Lý Hà tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, cầm lấy đồ vật mà ngươi nên cầm rồi rơi đi khỏi đây, có thể đi được bao nhiêu xa liền đi bấy nhiêu xa, tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về Diêu Vân!
– Đây là ý tứ của ngươi hay là ý tứ của Thiên Lý Hà?
Lâm trưởng lão đột nhiên xuất hiện mang theo khí thế uy hiếp để cho hắn buông tha cái hôn ước này, điều này làm cho Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười.
Lâm trưởng lão đột nhiên tới nơi này uy hiếp Lý Thất Dạ cũng không phải là không có nguyên nhân, Viêm Long là đồ đệ của hắn, mà ở bên trong Thiên Lý Hà, hắn là người có chủ trương Viêm Long cùng Lam Vận Trúc kết thành đạo lữ nhất, ở trong mắt hắn, Lam Vận Trúc với tư cách là truyền nhân của Thiên Lý Hà cùng với đại đệ tử của Thiên Lý Hà kết làm đạo lữ, đó là chuyện không thể tốt hơn rồ, có thể nói là một đôi thiên thiết, một đôi địa tạo!
Khi Lam Vận Trúc đột nhiên xuất hiện một vị hôn phu, Lâm trưởng lão liền là người thứ nhất phản đối hôn ước như vậy, cũng là trưởng lão có thái độ cường ngạnh nhất, hắn thậm chí là đề nghị chọn thủ đoạn cường ngạnh để cho Lý Thất Dạ buông tha một cái hôn ước này!
Lần này vì đồ đệ của mình, Lâm trưởng lão tự mình xuất trận, muốn lấy thủ đoạn giải quyết dứt khoát để giải quyết chuyện này, ép Lý Thất Dạ buông tha cho một cái hôn sự này.
Lâm trưởng lão lạnh lùng nói:
– Ý tứ của ai cũng không khác nhau! Ngươi không xứng với truyền nhân Thiên Lý Hà chúng ta, ngươi vẫn là biết điều một chút buông tha đi! nếu không ngươi đây là tự tìm phiền não.
– Nghe Lâm trưởng lão vừa nói như thế, nếu như ta không buông bỏ một cái hôn sự này sẽ có phiền toái?
Lý Thất Dạ cười dài nói.
Hai mắt của Lâm trưởng lão lạnh lại, lạnh lùng nói:
– Thế đạo hung hiểm, thế sự khó liệu, với tư cách là tu sĩ hành tẩu bên ngoài, người nào cũng không dám đảm bảo có thể bình an vô sự, vạn nhất gặp phải hung nhân, không cẩn thận đó chính là một mạng ô hô, bị chết không minh bạch!
Nói tới dây, sát khí trong đôi mắt của hắn chợt lóe lên.
Nghe được lời như vậy của Lâm trưởng lão, Lục Bạch Thu không khỏi âm thầm hít vào một hơi khí lạnh, nàng cũng có thể nghe được rõ ràng lời này của Lâm trưởng lão không đơn giản chỉ là uy hiếp.
Phải biết rằng, với tư cách là một vị Bảo Thánh Tôn, nói ra ám hiệu như vậy có ý nghĩa mà nói, đó tuyệt đối không chỉ là một câu nói suông mà thôi, bất luận kẻo nào nghe được loại ám hiệu này của một vị Bảo Thánh Tôn mà nói đều sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán.
Nếu như Bảo Thánh Tôn muốn giết một vị đệ tử trẻ tuổi, đó cũng không phải là một chuyện khó, đặc biệt là lúc ở bên ngoài, một vị Bảo Thánh Tôn tự mình xuất thủ giết vị tu sĩ trẻ tuổi kia, đó thật sự là quá dễ dàng.
Lục Bạch Thu với tư cách là đường chủ, cũng trải qua không ít chuyện tình, bây giờ nghe đến Lâm trưởng lão uy hiếp như vậy, nàng cũng không khỏi trong lòng run lên, nếu như Lâm trưởng lão với tư cách là Bảo Thánh Tôn muốn làm chuyện như vậy, chỉ sợ Lý Thất Dạ liền thật sự là nguy hiểm.
– Uy hiếp ta sao?
Ngược lại Lý Thất Dạ lại là bình tĩnh, ung dung tự tại, nhàn nhã mà cười nói:
– Ngươi vừa nói như vậy, bản thân ta muốn nhìn một chút người nào có thể giết được ta. Lâm trưởng lão, mời trở về đi, cái hôn ước này ta muốn định rồi, về phần đồ đệ ngu ngốc Viêm Long của ngươi nha, còn không có tư cách xứng đôi với nữ nhân của ta. Chỉ bằng loại người ngu ngốc kia cũng muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Kiếp sau cũng không có cơ hội.
Lâm trưởng lão nhất thời giận tím mặt, hắn với tư cách là trưởng lão của Thiên Lý Hà có thể nói là cao cao tại thượng, loại Bảo Thánh Tôn này như hắn rất ít khi ra mặt xử lý chuyện phàm tục, lần này thật vất vả vì đồ đệ của mình mà can thiệp vào, lại bị một cái vô danh tiểu bối cự tuyệt, hơn nữa còn căn bản không đem hắn đặt vào trong mắt, cái này làm sao không để cho trưởng lão như hắn nhất thời giận dữ chứ, nhất thời là hai mắt chợt lóe ra sát ý, lộ ra sát khí đáng sợ.
Chương 607: Phong ba của một tràng hôn ước
Đối mặt với sát khí đáng sợ kia của Lâm trưởng lão, Lý Thất Dạ ngược lại là ung dung tự tại, bình tĩnh, mà Lục Bạch Thu nhất thời là mặt liền biến sắc, nàng hiểu được một vị Bảo Thánh Tôn một khi trở mặt, đó là một chuyện đáng sợ.
– Lâm trưởng lão cũng ở đây nha!
Đang ở thời điểm Lâm trưởng lão đằng đằng sát khí, ở ngoài cửa vang lên một cái thanh âm thanh thúy, lúc này Lam Vận Trúc đã đứng ở ngoài cửa rồi.
Lam Vận Trúc đứng ở cửa, nói:
– Không biết trưởng lão tới nơi này là có gì muốn làm đây?
– Là Lam chất nữ!
Nhìn hấy Lam Vận Trúc, Lâm trưởng lão thu hồi sát ý, lộ ra nụ cười, nói:
– Không có gì, lão phu chỉ là tìm Lý công tử tán gẫu một chút thôi, nếu như hiền chất đã trở lại, ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi!
Nói xong, xoay người liền rời đi.
Sau khi Lâm trưởng lão rời đi, Lam Vận Trúc không khỏi nhìn Lý Thất Dạ, mà hắn lại là nhún vai nói:
– Không có gì, đơn giản là uy hiếp cũ rích mà thôi. Nha đầu, làm vị hôn phu của ngươi cũng không phải là chuyện dễ dàng, thân tâm của ta đều bị thương tổn, tổn thất như vậy, ngươi nhưng là phải bồi thường lại cho ta.
Lam Vận Trúc tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó không vui, lạnh lùng nói:
– Hôn ước của ta lúc nào đến phiên ngoại nhân tới xen vào rồi!
Lời của nàng dĩ nhiên chỉ chính là Lâm trưởng lão.
– Hắc, cái này không cần thiết đi, ngươi nhưng là truyền nhân của Thiên Lý Hà, Thiên Lý Hà sẽ cho phép ngươi gả ra bên ngoài sao?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, tự nhiên nói:
– Ta biết ngươi là rất muốn gả cho ta, nhưng mà có một số việc không phải là ngươi có thể làm chủ được.
– Phi, không nên trát vàng lên trên mặt của mình, người nào không gả cho ngươi liền không thể.
Lam Vận Trúc tức giận nói, sau đó lại nhàn nhạt nói:
– Đại sự cả đời của ta, chính mình ta định đoạt!
Nói xong, tú mục của nàng ngưng tụ, có một cỗ khí tức bướng bỉnh.
– Ngươi có thể giải quyết lão đầu tử của Thiên Lý Hà các ngươi sao?
Lý Thất Dạ cười nói, truyền nhân Thiên Lý Hà như Lam Vận Trúc, người mà nàng muốn gả cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, đại sự cả đời của nàng mặc dù nói là chuyện riêng của cá nhân nàng, nhưng mà Thiên Lý Hà cũng tuyệt đối sẽ can thiệp.
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ một cái, nói:
– Viêm Long đại sư huynh bọn họ có trưởng lão ủng hộ, cái này cũng không đại biểu ta ở Thiên Lý Hà chính là không có người ủng hộ! Ngươi yên tâm, Dương gia gia sẽ ủng hộ chúng ta.
– Dương gia gia?
Lý Thất Dạ híp mắt một chút, nhìn chằm chằm vào Lam Vận Trúc, nói:
– Người xuất ra từ Phi Hoài thôn các ngươi?
Lam Vận Trúc gật đầu nói:
– Không sao, Dương gia gia là một đời già nhất của thôn chúng ta, hiện tại hắn cũng là nguyên lão của Thiên Lý Hà, chuyện này trừ phi là lão tổ xuất thế can thiệp, nếu không Lâm trưởng lão bọn họ cũng không xen vào được!
Phi Hoài thôn, nam họ Dương, nữ họ Lam, hơn nữa Phi Hoài thôn ngừng chỉ xuất ra thiên tài như Lam Vận Trúc, trên thực tế trước đó Phi Hoài thôn nhưng là xuất ra không ít đại nhân vật. Dương gia gia ở trong miệng Lam Vận Trúc chính là nguyên lão của Thiên Lý Hà, cũng là người dẫn đạo cho Lam Vận Trúc.
– Hắc, nha đầu, ngươi là đem ta làm đao để điều khiển sao?
Lý Thất Dạ liếc nhìn Lam Vận Trúc, nói:
– Nói trắng ra là ngươi không muốn gả cho Viêm Long, hoặc là sư huynh khác, cho nên hiện tại ngươi mới không muốn giải trừ một cái hôn ước này, lại mượn lần này thoát khỏi phiền não của chính mình! Nha đầu, đây cũng là nội bộ của các ngươi đấu tranh!
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ một cái, nói:
– Làm sao, sợ? Nếu như ngươi sợ hiện tại liền lựa chọn thối lui, ta đây cũng không trách ngươi, chuyện như vậy ta sẽ giải quyết.
Lam Vận Trúc ở dưới Mộng Nguyện thụ của Phi Hoài thôn hứa nguyện, đây không chỉ là đơn giản là bởi vì cha mẹ nàng bức hôn đến khẩn trương, đồng thời cũng là muốn mượn cái cớ như vậy để thoát khỏi chư lão trong tông môn Thiên Lý Hà bức hôn. Nàng cũng không muốn gả cho bất kỳ sư huynh đệ nào ở trong Thiên Lý Hà, bao gồm đại sư huynh Viêm Long.
Rất đúng dịp chính là Lý Thất Dạ thế nhưng chiếm được cái ngọc bội hứa nguyện kia của nàng, khiến cho Lý Thất Dạ cuốn vào trong tràng tranh đấu nội bộ này của Thiên Lý Hà.
– Sự?
Lý Thất Dạ không khỏi ở nụ cười, tự nhiên mà cười nói:
– Vẻn vẹ là Thiên Lý Hà còn chưa đủ để cho ta sợ, bất quá nha, có câu nói có công lao liền có phần thưởng, ngươi đã lấy ta làm đao để sai khiến, nha đầu, ngươi có phải hay không hẳn là cho ta một chút hồi báo? Không bằng như vậy đi, tối nay ngươi làm ấm giường cho ta thì như thế nào đây?
– Đi chết đi!
Lam Vận Trúc bị tức đến sắc mặt đỏ bừng, một cước hung hăng đạp tới nhưng mà bị Lý Thất Dạ dễ dàng tránh thoát.
– Nha đầu, ngươi không phải là thục nữ nha, đừng lỗ mãng như vậy!
Lý Thất Dạ thò tay ra vỗ vào mông nàng một cái, đùa giỡn mà cười nói.
Lam Vận Trúc bị tức đến run run, không khỏi nghiến răng, hận không thể hung hăng dạy dỗ tên tiểu quỷ này một trận.
Mà Lục Bạch Thu không khỏi mỉm cười, ở trong mắt nàng, hai người bọn họ càng giống như là đang liếc mắt đưa tình, tựa như là một đôi tiểu vợ chồng vừa mới tân hôn.
Ở lúc Lam Vận Trúc cùng Lý Thất Dạ ồn ào, Thiên Lý Hà cũng mời một lần hội ngị, chư vị trưởng lão đều xuất hiện rồi, lần hội nghị này do chưởng môn nhân Bảo Quy đạo nhân tự mình chủ trì.
– Chuyện hôn ước này, Vận Trúc chính mình làm chủ thì như thế nào?
Ở trên hội nghị, Bảo Quy đạo nhân mở miệng nói.
Lời nói của Bảo Quy đạo nhân lập tức bị không ít trưởng lão phản đối, có trưởng lão nói:
– Sư huynh, đại sự như thế tại sao có thể xem như trò đùa được, chuyện như vậy không chỉ là quan hệ đến chung thân đại sự của Vận Trúc, cũng là quan hệ đến hưng suy của Thiên Lý Hà chúng ta.
– Chưởng môn, chuyện này khó có thể do vãn bối làm chủ!
Thái độ cứng rắn nhất đương nhiên là phải thuộc về sư phụ Lâm trưởng lão của Viêm Long rồi.
Lâm trưởng lão trầm giọng nói:
– Tiểu bối họ Lý đi tới bất minh, nói không chừng bụng dạ khó lường, nếu như hắn đối với Thiên Lý Hà chúng ta có mưu đồ bất chính gì, Thiên Lý Hà chúng ta không phải là dẫn sói vào nhà sao. Hơn nữa Thiên Lý Hà chúng ta chính là Đế thống tiên môn, Vận Trúc là người thừa kế đạo thống của Thiên Lý Hà chúng ta, lấy thân phận của nàng cũng không phải là người tùy tiện liền có thể xứng đôi.
– Lâm huynh nói như thế cũng là rất đúng!
Có những trưởng lão khác phụ họa nói:
– Sư huynh, chuyện này không thể khinh suất, nếu như họ Lý thật sự không chịu giải trừ cái hôn ước này, trực tiếp dùng sức mạnh là được, liệu trước hắn là một cái vô danh tiểu bối cũng vén không nổi phong ba gì.
Đối với cách làm như thế, Bảo Quy đạo nhân nhíu mày, lắc đầu nói:
– Cách làm như thế đừng nói là Vận Trúc sẽ không đồng ý, liền là đối với Thiên Lý Hà chúng ta mà nói cũng là không thích hợp. Thiên Lý Hà chúng ta chính là Đế thống tiên môn, còn không đến mức làm ra chuyện hèn hạ như thế, sẽ nhục đế tổ sư đế danh.
Chương 608: Ước định của Thiên Lý Hà (1)
– Chuyện này không khỏi để cho Vận trúc đi giải quyết đi, đây dù sao cũng là một cái nhân duyên, nếu như Vận Trúc cảm thấy không thích hợp, lại giải trừ một cái hôn ước này cũng không muộn. Nếu như Vận Trúc cũng cảm thấy thích hợp, những lão đầu tử như chúng ta cũng không nhất định phải phản đối, đem tiểu gia hỏa kia dẫn vào Thiên Lý Hà cũng không tồi, như vậy cũng tốt để chặt đứt phàm trần chi tâm của Vận Trúc, để sau này an tâm vấn đạo.
Cũng không phải là tất cả trưởng lão phản đối cái hôn ước này, cũng có trưởng lão vẫn là ôm thái độ đồng ý.
– Cách làm như thế cũng là được!
Một trưởng lão khác nói:
– Cái hôn ước này chính là nhân duyên thiên định, nói không chừng đối với Vận Trúc mà nói là một chuyện tốt, đại đạo dài đằng đẵng, nếu như có đạo lữ thích hợp làm bạn vấn đạo, đây đối với Vận Trúc ở trong tương lai có trợ giúp không nhỏ.
Mặc dù nói cái hôn ước này mặt ngoài thoạt nhìn là một cái hôn ước đơn giản, trên thực tế ở nội bộ Thiên Lý Hà lại là liên quan đến tranh đấu không nhỏ. Mà Lam Vận Trúc với tư cách là truyền nhân của Thiên Lý Hà, nàng cũng có được không ít trưởng lão ủng hộ, huống chi sau lưng Lam Vận Trúc cũng có nguyên lão làm chỗ dựa.
– Đây là hồ nháo!
Thái độ của Lâm trưởng lão hết sức cường ngạnh, trầm giọng nói:
– Một tên tiểu quỷ họ Lý lại làm sao có thể trợ giúp được tu đạo tương lai của Vận Trúc? Hừ, tên tiểu quỷ này không kéo xuống tu đạo của Vận Trúc đã là không tệ rồi! Một cái vô danh tiểu bối có khả năng gì trợ giúp Vận Trúc tu đạo một tay, nếu như nói có tương trợ đối với việc tu đạo của Vận Trúc, Vận Trúc tuyển đạo lữu thích hợp nhất chính là đệ tử trẻ tuổi của bổn phái.
– Như Viêm Long chính là thí sinh tốt nhất, thiên phú của Viêm Long ở trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Lý Hà chỉ kém Vận Trúc, hơn nữa thời gian tu đạo của Viêm Long so sánh với Vận Trúc còn dài hơn, kinh nghiệm phong phú, hành động lão luyện!
Lâm trưởng lão nói:
– Nếu là đệ tử thích hợp nhất của Vận Trúc, đó đương nhiên là đệ tử của bản phái rồi.
Đối với Lâm trưởng lão ở lúc này còn muốn đem Viêm Long cùng Lam Vận Trúc tiếp hợp thành một đôi, điều này cũng làm cho một chút trưởng lão vì thế mà bất mãn, trên thực tế Lâm trưởng lão đã từng vì đồ đệ của mình mà đề cập tới hôn sự, chỉ bất quá Lam Vận Trúc không đồng ý một lời cầu hôn này, chuyện này bị chưởng môn nhân Bảo Quy đạo nhân cự tuyệt.
Mặc dù là như thế, Lâm trưởng lão vẫn là chưa từ bỏ ý định, dĩ nhiên Viêm Long lại càng chưa từ bỏ ý định, một lòng muốn kết hôn với Lam Vận Trúc.
– Lâm sư đệ, Viêm Long lúc này liền đừng nhắc tới, hiện tại liền phải bàn về chuyện một cái hôn sự này.
Bảo Quy đạo nhân nhẹ nhàng mà lắc đầu nói.
– Chuyện tình của Viêm Long cùng Vận Trúc là có thể đặt xuống!
Lâm trưởng lão nói:
– Nhưng mà tiểu quỷ họ Lý kia tuyệt đối không xứng với truyền nhân của Thiên Lý Hà chúng ta, cho hắn một chút ngon ngọt để hắn biết điều một chút mà buông tha cho cái hôn sự này đi! Hừ, loại chuyện lớn này cũng không phải là một tên tiểu quỷ như hắn tới thao túng.
– Chuyện của người trẻ tuổi liền để cho người trẻ tuổi tới quyết định đi!
Đang ở lúc không ít trưởng lão của Thiên Lý Hà tranh luận không thôi, bên trong phòng vang lên một cái thanh âm, một cái thanh âm già nua.
– Dương lão!
Nghe được cái thanh âm này, trưởng lão đang ngồi ở trong phòng không khỏi rùng mình, thần thái cũng không khỏi trang trọng.
Đây là một vị nguyên lão của Thiên Lý Hà, ở Thiên Lý Hà có địa vị cực cao, phân lượng rất nặng. Nếu như nói ở Thiên Lý Hà người nào có quyền cao nhất can thiệp vào chung thân đại sự của Lam Vận Trúc, đó không phải ai khác ngoài hắn. Hắn không chỉ là nguyên lão ảu Thiên Lý Hà, đồng thời cũng là xuất thân từ Phi Hoài thôn, là thân hệ trưởng bối của Lam Vận Trúc, cũng là người dẫn đường cho Lam Vận Trúc.
– Dương lão, Vận Trúc cuối cùng là truyền nhân của Thiên Lý Hà chúng ta…
Lâm trưởng lão nghe được lời nói của Dương lão, không nhịn được nhẹ giọng kháng nghị nói.
– Chẳng lẽ truyền nhân của Thiên Lý Hà không thể quyết định được chung thân đại sự của mình sao? Ngay cả chung thân đại sự của mình cũng không quyết định được thì còn nói gì đến vấn đỉnh thiên mệnh, thành tựu Tiên đế!
Dương lão mặc dù không có trình diện nhưng mà thanh âm uy nghiêm lại làm cho người ta kính sợ, hắn trầm giọng nói:
– Vận Trúc là truyền nhân của Thiên Lý Hà thì không sai, nhưng cũng là người của Phi Hoài thôn chúng ta, chung thân đại sự của nàng không phải là buộc chặt ở trên lợi ích của Thiên Lý Hà!
Rất rõ ràng, Dương lão là che chở cho tình thâm, hắn là chỗ dựa cho Lam Vận Trúc.
– Dương huynh, nói cũng không thể nói như vậy!
Lúc này một cái thanh âm khác vang lên, nói:
– Vận Trúc chính là truyền nhân của Thiên Lý Hà, chung thân đại sự của nàng chung quy là phải cẩn thận một hai.
– Vương lão?
Nghe được cái thanh âm này, trưởng lão đang ngồi đều không khỏi nhìn nhau một cái, lại là một nguyên lão ra mặt, ở trong trưởng lão, cao hứng nhất là thuộc về Lâm trưởng lão rồi, bởi vì Vương lão là sư phụ của hắn.
– Lúc nào Vương sư đệ đem nhàn sự quản đến trên đầu của ta rồi?
Thanh âm của Dương lão vang lên, như cũ khí thế bức người.
Thanh âm của Vương lão cười a a mà nói:
– Không dám, không dám. Liên quan đến chuyện Phi Hoài thôn của Dương lão, ta làm ngoại nhân không dám can thiệp. Chỉ bất quá Vận Trúc chung quy là đệ tử của Thiên Lý Hà, mặc dù nói hôn ước như vậy chính là thiên duyên định ra, nhưng mà với tư cách là vị hôn phu của truyền nhân Thiên Lý Hà, Thiên Lý Hà khảo hạch một chút cũng không tính là quá mức đi, đây cũng tính là vì Vận Trúc kiểm định một chút, nếu như hắn cảm thấy không có năng lực kia, nói không chừng là biết khó mà lui.
– Vậy thì khảo hạch một chút đi, nếu như vị Lý công tử này kiên định muốn lựa chọn một cái hôn ước này mà nói.
Lúc này Bảo Quy chân nhân mở miệng quyết định nói:
– Nếu cái hôn sự này của Vận Trúc chính là thiên duyên mà định ra, chúng ta làm trưởng bối liền không cần cưỡng chế can thiệp, nhưng mà khảo hạch một chút coi như là vì Vận Trúc kiểm định.
Bảo Quy chân nhân cuối cùng là chưởng môn nhân, một câu dứt khoát cuối cùng kia coi như là nguyên lão cũng không dễ trước mặt phát tác.
– Cũng được, liền khảo hạch một hai!
Cuối cùng ngay cả Dương lão cường lực ủng hộ Lam Vận Trúc cũng đồng ý khảo hạch Lý Thất Dạ một chút.
– Chưởng môn nhân gặp ngươi!
Sau khi chuyện tình hôn sự này quyết định xong, Bảo Quy đạo nhân triệu kiến Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc truyền lời cho hắn.
– Xem ra tâm tình của ngươi là không tệ lắm, việc hôn ước có kết quả rồi?
Lý Thất Dạ cười nhẹ mà nhìn Lam Vận Trúc nói:
– Có phải là gấp quá không thể chờ được muốn gả ra ngoài hay không?
Lam Vận Trúc liếc Lý Thất Dạ một cái, tự nhiên nói:
– Gả đi ra ngoài? Đợi lát nữa có thể thông qua khảo hạch rồi lại nói, nếu như ngươi muốn kiên trì cái hôn ước này mà nói, phải thông qua khảo hạch.
Chương 609: Ước định của Thiên Lý Hà (2)
– Nếu như ta không kiên trì thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói.
Lam Vận Trúc nói:
– Đối với Thiên Lý Hà chúng ta mà nói, nếu như ngươi có thể buông tha cho một cái hôn ước này, đó là không có gì tốt hơn, tông môn sẽ bồi thường lại cho ngươi, chỉ cần điều kiện của ngươi thích hợp, tông môn đều sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
– Nói như vậy, ta còn là lựa chọn buông tha cho.
Lý Thất Dạ sờ sờ cằm, cười nói:
– Cưới một cái thiếu phụ luống tuổi có chồng, còn không bằng lấy ra để đổi bảo vật!
– Ngươi!
Lam Vận Trúc bị tức đến hộc máu, căm tức nhìn Lý Thất Dạ, tức giận nói:
– Tiểu qury đầu, chẳng lẽ ta liền chỉ trị giá một hai kiện bảo vật sao?
Lý Thất Dạ từ trên xuống dưới đánh giá Lam Vận Trúc một phen, cười nói:
– Nói như vậy, ngươi là rất muốn gả cho ta? Cái này sao, bản thân ta là phải suy nghĩ một chút, đây cũng là quan hệ đến chung thân đại sự của ta, ta cũng không phải là một người tùy tiện.
– Ngươi có tin ta đánh ngươi nhừ tử hay không?
Lam Vận Trúc là nghiến răng nghiến lợi, nắm quyền đầu lại thật chặt, một đôi tú mục nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ oán hận nói.
– Nha đầu, phải ôn nhu một chút, ngươi muốn gả cho ta, như vậy nhất định phải ôn nhu một chút, ta thích nữ nhân ôn nhu!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu như ngươi ôn nhu một chút, ta sẽ suy nghĩ cưới ngươi trở về, ai, đây là ta thua thiệt lớn, đại sự như vậy vẫn là phải suy nghĩ một chút.
Lam Vận Trúc bị tức đến run run, thật vất vả nàng mới bình tức lại tức giận trong lòng, nàng hít vào một hơi thật sâu, liếc Lý Thất Dạ một cái, nói:
– Ngươi sẽ không phải là tự biết không qua khảo hạch, cho nên muốn buông tha đi? Dĩ nhiên, ngươi vui lòng làm ô quy rụt đầu thì ta cũng không trách ngươi, chỉ có thể nói là tiếc nuối, người mà Mộng Nguyện thụ lựa chọn, chọn đến không phải là một tên hèn nhát.
– Nha đầu, phép khích tướng của ngươi cũng quá non rồi!
Lý Thất Dạ lắc đầu, sau đó sờ sờ cằm, nói:
– Bất quá nha, một đám lão đầu tử của Thiên Lý Hà các ngươi cao cao tại thượng, thật cho rằng là ta muốn trèo cao đến Thiên Lý Hà các ngươi, bản thân đại gia ta có hứng thú giáo huấn Thiên Lý Hà các ngươi một chút!
– Nói như vậy, ngươi là nghênh chiến rồi!
Lam Vận Trúc nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, không khỏi vui mừng nói.
– Như thế nào, thật muốn gả cho ta như vậy?
Lý Thất Dạ nhìn nàng, cười nói.
Lam Vận Trúc nhất thời sắc mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ một cái, tức giận nói:
– Ít ở chỗ này mộng tưởng hão huyền đi, chờ ngươi thông qua được khảo hạch lại đến làm mộng tưởng hão huyền cũng không muộn!
– Nha đầu, ngươi nhưng là đem ta thành trường thương để sử dụng.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà nâng lên cái cằm của nàng, đùa giỡn nói:
– Lấy ta làm thương để sử dụng, nhưng là phải trả giá rất nhiều. Đêm hôm nay tới làm ấm giường cho đại gia thì như thế nào? Nhìn một chút thiếu phụ luống tuổi có chồng như ngươi có thể làm ấm giường hay không.
– Đi chết đi!
Lam Vận Trúc bị tức đến một cước hung hăng đạp tới, cũng chẳng quan tâm đến hình tượng thục nữ gì, nàng hận không thể đem tiểu quỷ đầu này quần ẩu một trận!
Lam Vận Trúc mang Lý Thất Dạ đi gặp Bảo Quy đạo nhân, Bảo Quy đạo nhân ở bên trong bảo điện tiếp kiến Lý Thất Dạ.
– Ngươi đích thị là Lý Thất Dạ rồi đi!
Bảo Quy đạo nhân với tư cách là chưởng môn nhân của Thiên Lý Hà ngược lại là người hòa ái dễ gần, đem so sánh với Lâm trưởng lão bọn họ lấy khí tế lăng nhân lại là có chỗ bất đồng.
Bảo Quy đạo nhân sau khi để cho Lý Thất Dạ ngồi xuống, liền nói:
– Việc hôn ước của ngươi cùng Vận Trúc vốn là thiên duyên mà định ra. Nhưng Vận Trúc chính là truyền nhân của Thiên Lý Hà chúng ta, mặc dù nhân duyên thiên định nhưng cũng không thể qua loa.
– Ta hiểu được, ý tứ của chưởng môn có lẽ là để cho ta buông tha, hoặc là để cho ta thông qua khảo hạch đúng không?
Lý Thất Dạ cũng lười quanh co, đi thẳng vào vấn đề mà nói.
– Dĩ nhiên, là buông tha hay là kiên trì, cái này nhìn chính ngươi lựa chọn, không có ai sẽ bắt buộc ngươi.
Bảo Quy đạo nhân nói:
– Thiên Lý Hà chúng ta sẽ không bắt buộc ngươi buông tha cho cái hôn ước này!
– Là vậy sao?
Lý Thất Dạ cười một chút, nói:
– Nếu như ta buông tha cho cái hôn ước này, không biết Thiên Lý Hà các ngươi có thể cho ta chỗ tốt như thế nào?
Lý Thất Dạ nói như vậy nhất thời đưa tới Lam Vận Trúc ở bên cạnh trừng mắt liếc hắn một cái, bọn họ ở lúc trước liền đã nói tốt rồi.
Lúc này Bảo Quy đạo nhân vạch ra nắp của một cái bảo khay ở trên bàn, sau kih bảo khay mở ra, tản mát ra một trận quang mang, trên bảo khay đặt ba kiện đồ vật.
– Nếu như ngươi nguyện ý buông tha, Thiên Lý Hà chúng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, đưa cho ngươi một kện Kinh Đào BÍch Thiên Chu dùng để bảo mệnh, đưa ngươi một cuốn Quy Độn chi thuật để tự cứu lúc nguy nan, cho ngươi thêm một bình Thiên Lý bảo đan để giúp ngươi tẩy tủy tôi thể.
Bảo Quy đạo nhân chậm rãi nói:
– Dĩ nhiên, đây chỉ là thành ý của Thiên Lý Hà chúng ta, trừ ba kiện đồ vật này ra, nếu như ngươi nguyện ý buông tha ch, còn có thể lấy ba kiện đồ vật, chỉ cần là đồ vật không phải là cấp bậc Tiên Đế, Thiên Lý Hà chúng ta đều có thể suy nghĩ đáp ứng ngươi.
Thiên Lý Hà vừa ra tay liền là thủ bút lớn như thế, ngay cả Lý Thất Dạ cũng không khỏi vì đó mà kinh ngạc, xem ra Thiên Lý Hà cũng đúng là không muốn gả Lam Vận Trúc cho hắn. Dĩ nhiên cách làm như thế của Thiên Lý Hà thì Lý Thất Dạ cũng có thể hiểu được, dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha, Thiên Lý Hà bồi dưỡng một cái truyền nhân nói dễ vậy sao.
– Thành ý là bản thân ta đích xác cảm nhận được!
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Lam Vận Trúc ở bên cạnh, mà Lam Vận Trúc cũng là nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, mặc dù không nói chuyện nhưng mà ý tứ kia đã là rất rõ ràng rồi.
– Nếu như ta lựa chọn khảo hạch thì sao?
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua đồ vật trên bảo khay, cười nói.
Bảo Quy đạo nhân nhìn Lý Thất Dạ, cuối cùng gật đầu nói:
– Nếu như ngươi lựa chọn kiên trì, như vậy nhất định phải trải qua ba tràng khảo hạch, phải thông qua hai tràng, nếu không thể thông qua hai tràng, vậy thì thất bại.
– Thất bại thì như thế nào?
Lý Thất Dạ ngược lại có hứng thú, cười nói.
Bảo Quy đạo nhân nói:
– Mặc dù Thiên Lý Hà chúng ta không can thiệp tới hôn ước của các ngươi, nhưng mà Lam Vận Trúc là truyền nhân của Thiên Lý Hà chúng ta, cũng phải vì nàng mà kiểm định một chút. Nếu như ngươi thất bại, nếu là buông tha mà nói, có thể tự hành rời đi, nếu như không nguyện ý buông tha cho, nhất định muốn lưu lại, ngươi chỉ có cố gắng tu hành cho đến một ngày thành công.
– Điều kiện còn rất không tệ đi!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Như vậy ít nhất còn có phong phạm của hậu nhân Tiên đế, đạo thống của Thiên Lý tiên đế truyền tới thế hệ này của các ngươi coi như là không tệ!
Chương 610: Dương nguyên lão (1)
Lý Thất Dạ căn bản là không để ý Thiên Lý Hà mạnh bao nhiêu, nếu như Thiên Lý Hà thật sự là cường ngạnh, đối với hắn mà nói đó không thể là tốt hơn, hắn lại càng không cần quan tâm đến tương lai của Thiên Lý Hà sẽ như thế nào, trực tiếp từ Thiên Lý Hà lấy đi đồ vật mà hắn muốn.
Dĩ nhiên, Thiên Lý Hà có thể cho Lý Thất Dạ điều kiện ưu đãi như vậy, đây cũng là kết quả Dương lão với tư cách là nguyên lão làm chỗ dựa cho Lam Vận Trúc.
So sánh với những trưởng lão khác của Thiên Lý Hà mà nói, Dương lão ngược lại là hi vọng có thể thúc đẩy hôn sự này, dĩ nhiên Dương lão muốn thúc đẩy hôn sự này cũng là có đạo lý của hắn.
– Không đánh mà lui, đây thật giống như không phải là phong cách của ta, Thiên Lý Hà các ngươi đã muốn khảo hạch ta, ta đây phục bồi là được rồi!
Cuối cùng Lý Thất Dạ cười nói với Bảo Quy đạo nhân.
Đối với lựa chọn của Lý Thất Dạ, Bảo Quy đạo nhân cũng cũng nghĩ tới, gật đầu, nói:
– Vậy cũng được, ba tràng khảo hạch, có một tràng khảo hạch tùy ngươi tới xác định, đây cũng là công bình mà tạo ra.
– Được, nếu muốn ta chỉ định hạng mạc khảo hạch, ta lự chọn chỉ định hạng mục khảo hạch của tràng thứ hai đi!
Lý Thất Dạ sảng khoái lưu loát, cười nói.
– Tốt lắm, tràng khảo hạch đầu tiên chính là khảo hạch võ nghệ, ngày mai sẽ bắt đầu, ngươi nhưng có ý kiến gì không?
Bảo Quy đạo nhân nói.
Lý Thất Dạ nhún vai, nói:
– Tùy thời phụng bồi!
– Vậy ngươi trở về chuẩn bị đi, ngày mai Thiên Lý Hà ta sẽ phái một gã đệ tử khiêu chiến ngươi, ngươi cần phải có tâm tư chuẩn bị, cũng đừng khinh thường đối thủ của ngươi!
Bảo Quy đạo nhân cũng coi như là thân mật, đặc biệt nhắc nhở Lý Thất Dạ một câu.
Lý Thất Dạ nhìn về phía Lam Vận Trúc ở bên cạnh, cười nói:
– Chẳng lẽ các ngươi phái vị hôn thê của ta xuất tràng quyết chiến với ta sao?
“Vị hôn thê” lời này rơi vào trong tai của Lam Vận Trúc, nhất thời làm cho nàng vừa tức vừa giận, không khỏi căm tức nhìn Lý Thất Dạ, mặt đỏ bừng, nóng rát.
– Điểm này ngươi yên tâm, nếu như phái Vận Trúc xuất tràng, vậy thì lộ ra vẻ không công bằng rồi!
Bảo Quy đạo nhân cười nói, trên thực tế, với tư cách là chưởng môn, lại là sư phụ của Lam Vận Trúc, Bảo Quy đạo nhân vẫn là ủng hộ đồ đệ của mình.
Dĩ nhiên ở trong mắt Bảo Quy đạo nhân, nếu như Lam Vận Trúc xuất tràng, Lý Thất Dạ tuyệt đối là không có phần thắng. Bảo Quy đạo nhân đối với đệ tử của mình còn là có lòng tin vô cùng, coi như là tỷ thí với những truyền nhân của Đế thống tiên môn khác, Lam Vận Trúc cũng đồng dạng có phần thắng tuyệt đối. Coi như là tỷ thí với truyền nhân của Vạn Cốt hoàng tọa, Ở trong mắt Bảo Quy đạo nhân, đồ đệ Lam Vận Trúc của hắn cũng là có nắm chắc không nhỏ.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, bất luận là đối thủ như thế nào hắn cũng vui lòng phụng bồi, trên thực tế đối thủ càng mạnh, hắn liền chí ý càng cao.
Cáo biệt Bảo Quy đạo nhân, thời điểm trở lại độc viện, Lục Bạch Thu cũng đã thấp giọng nói cho hai người bọn họ, bên trong nhà có người đợi bọn họ trở về.
– Dương gia gia!
Sau khi tiến vào trong nhà, thấy một lão giả ngồi ở bên trong, Lam Vận Trúc đều không khỏi cao hứng lại kinh ngạc mà kêu lên một tiếng.
Ngồi ở trong phòng là một lão giả, lão giả này tuổi thất tuần, vóc người cũng không khôi ngô, nhưng lão ngồi ở chỗ đó lại tựa như có thể ngăn cản phong vũ tám phương, lão ngồi ở chỗ đó làm cho người ta có cảm giác tường cao khó vượt.
Lão giả này chính là nguyên lão của Thiên Lý Hà, cũng là xuất thân từ Phi Hoài thôn, Dương lão!
Trên thực tế, Phi Hoài thôn đi ra không ít nhân vật khó lường, có đại tướng nguyên soái trong phàm thế, chủ quan một quốc, cũng có nguyên lão của Đế thống tiên môn, như Dương lão chính là một người trong đó.
Bất kể Phi Hoài thôn xuất ra nhân vật như thế nào cũng không đánh phá được một phần yên lặng kia của nó, đó là yên lặng thuộc về Tiên đế suy nghĩ lúc tuổi già, người nào cũng đánh không phá được.
– Gia gia cũng xuất quan?
Lam Vận Trúc kinh ngạc nói, Dương nguyên lão cũng không phải là gia gia của Lam Vận Trúc, bất quá lão là trưởng bối có bối phận rất cao trong Phi Hoài thôn, Lam Vận Trúc xưng lão là gia gia.
Dương nguyên lão cười híp mắt nói:
– Nếu thần thụ lựa chọn cho ngươi một cái lang quân như ý, ta đây là một cái gia gia làm sao có thể không tự mình đến nhìn một chút chứ.
– Gia gia, ngươi nói lăng nhăng cái gì đó!
Lam Vận Trúc da mặt mỏng, mặt đỏ bằng, không khỏi khẽ cáu một tiếng.
Dương lão lại là tỉ mỉ mà đem Lý Thất Dạ từ trên xuống dưới đánh giá một phen, giống như là trượng mẫu nương nhìn con rể, càng xem càng vừa ý.
– Tốt, tốt, tốt!
Sau khi Dương lão nhìn Lý Thất Dạ một lần, gật đầu khen ngợi lia lịa, cười nói:
– Xem ra thần thụ đích xác là chọn lựa một cái lang quân như ý cho nha đầu ngươi!
– Thần thụ là chọn lựa cho nàng lang quân như ý, nhưng mà không nhất định là chọn lấy cho ta một cái thê tử hiền tuệ.
Lý Thất Dạ cười nói.
– Hảo tiểu tử, được tiện nghi còn khoe mẽ!
Dương lão cười trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
– Nha đầu nhà chúng ta cũng không kém, bất kể như thế nào, tương lai hai người các ngươi phải giúp đỡ lẫn nhau, ân ân ái ái!
Dương lão đối với Lý Thất Dạ là rất hài lòng, trên thực tế, lão là tin tưởng Mộng Nguyện thụ của thôn mình, với tư cách là nguyên lão của Đế thống tiên môn, lão biết Mộng Nguyện thụ của thôn mình có ý vị như thế nào, mà Mộng Nguyện thụ vì Lam Vận Trúc lựa chọn Lý Thất Dạ, trong này nhất định là có nguyên nhân.
– Gia gia, cái bát úp còn chưa lật lên đâu!
Lam Vận Trúc xấu hổ mà trách cứ nói.
Lý Thất Dạ chỉ là cười lắc đầu, một cái hôn ước này đối với hắn mà nói đó chỉ là một lần tình cờ mà thôi, về phần Lam Vận Trúc nha, nàng cũng chỉ là muốn mượn hắn tới thoát khỏi bức hôn của Thiên Lý Hà.
– Tiểu tử nha, hôm nay ta là đặc biệt xuất quan tới cỗ vũ cho ngươi, những thứ khác ta cũng không muốn nói nhiều, ta chỉ nói một câu.
– Bất kể chuyện gì, buông tay mà làm đi, tóm lại việc hôn sự của các ngươi, lão đầu tử ta là cường lực ủng hộ rồi, bất kể người khác can thiệp như thế nào, bọn họ đều không lay động được. Cô gia của Phi Hoài thôn chúng ta cũng không dễ dàng bị đánh bại như thế, ngươi nói đúng không.
Dương lão là nguyên lão của Thiên Lý Hà, có thể nói là rất ít để ý tới tục sự, lần này đặc biệt xuất quan làm chỗ dựa cho Lý Thất Dạ, lão là sợ Lý Thất Dạ một bàn tay vỗ không nên tiếng, chính là bởi vì như thế, lão mới sẽ đặc biệt đi ra ngoài làm chỗ dựa cho Lý Thất Dạ.
– Tốt, ta sẽ sớm một chút ôm mỹ nhân về, sớm sinh quý tử!
Thấy Dương lão nhiệt tình như thế, Lý Thất Dạ cũng cười nói.
Về phần Lam Vận Trúc bị Lý Thất Dạ nói như vậy là giận đến mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, hận không thể đem tiểu quỷ này đánh thành đầu heo.