1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 11 [Chương 51 đến Chương 55]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 11 [Chương 51 đến Chương 55]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 51: Truyền Đạo Thụ Nghiệp (3)

Hiện tại Lạc Phong Hoa không nguyện ý nhìn thấy nhất chính là thần thái cười híp mắt kia của Lý Thất Dạ, xem xét cái thần thái này của hắn, trong lòng hắn liền không có ngọn nguồn, nhưng mà, hắn cắn răng một cái, đem quyết định chắc chắn, lớn tiếng nói ra:

– Không sai, có bản lĩnh cùng ta dùng công phu thật đến luận bàn mấy chiêu, nếu như so với ta mạnh hơn, ta sẽ im lặng không nói.

– Lạc sư đệ đã nhất định muốn luận bàn một chút, như vậy, ta liền luận bàn một chút.

Lý Thất Dạ cười híp mắt thu hồi Đả Xà Côn, sau đó nhìn Lạc Phong Hoa, nói ra:

– Ta xem như sư huynh, cũng không tiện hướng ngươi xuất thủ trước có phải không? Ngươi xuất thủ trước đi.

Lạc Phong Hoa gặp Lý Thất Dạ thu hồi Đả Xà Côn, trong nội tâm không khỏi vui vẻ, tế ra bảo kiếm của mình, lớn tiếng nói ra:

– Tốt, chúng ta liền luận bàn một chút.

Vừa dứt lời, bảo kiếm quét ngang, lập tức môn hộ nghiêm cẩn, hắn vừa ra tay liền là một chiêu thủ thức.

Lạc Phong Hoa cũng bị Lý Thất Dạ dọa sợ, cho nên, vừa ra tay liền là thủ thức.

– Có chút thiên phú.

Lý Thất Dạ xem xét hắn ra tay môn hộ nghiêm cẩn, nở nụ cười, trong nháy mắt, thọ luân hiển hiện, huyết khí quay vòng, một cước đạp đi ra ngoài.

Phanh một tiếng, dưới một cước, Lạc Phong Hoa coi như là môn hộ lại nghiêm cẩn cũng vô dụng, cả người hắn bị đạp bay ba trượng, bảo kiếm của hắn thoáng cái vỡ vụn, ngã trên mặt đất, cuồng phún máu tươi.

Răng rắc, trước khi Lạc Phong Hoa ngã trên mặt đất, tiếng xương gãy vang lên, hắn đứt mất một cây xương ngực. Mà hắn ngã trên mặt đất, cuồng phún một ngụm máu tươi, mắt tối sầm lại, ngất đi.

Trấn Ngục Thần Thể! Lý Thất Dạ tu luyện chính là vô địch thể thuật mạnh nhất thế gian, một cước vạn nhạc, một cước này nặng bao nhiêu, có thể tưởng tượng được.

Các đệ tử đều ngây dại, ở bên trong ba trăm vị đệ tử, Lạc Phong Hoa coi như không phải đạo hạnh thứ nhất, cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mà, lại ngay cả một cước của Lý Thất Dạ cũng không có tiếp được, điều này sao có thể?

– Một cước một phần mười trọng lượng của ta cũng không tiếp nổi, cũng dám miệng ra cuồng vọng khiêu khích ta.

Lý Thất Dạ chậm rãi thu hồi chân của mình, nói ra.

Một cước này, Lý Thất Dạ đã hạ thủ lưu tình, nếu không, hắn một cước thực sự đạp xuống dưới, Lạc Phong Hoa chắc chắn phải chết.

Ở một bên Nam Hoài Nhân nhẹ nhàng lắc đầu, nửa năm trước, Đại sư huynh còn không có tu đạo, ngay cả Đỗ Viễn Quang, Từ Huy cũng bị hắn phân thây, hiện tại hắn đã tu đạo, Lạc Phong Hoa đây không phải tự tìm đường chết sao?

Không cần Lý Thất Dạ phân phó, Nam Hoài Nhân cứu tỉnh Lạc Phong Hoa, giúp hắn nối liền xương gãy, lên kim sang dược, đem hắn khiêng quay về chỗ ở.

– Xem ra, vẫn là dùng Đả Xà Côn hảo hảo giáo huấn các ngươi a, tương đối không có nguy hiểm như vậy.

Lý Thất Dạ lại một lần nữa rút ra Đả Xà Côn, tùy tiện chỉ một đệ tử, nói ra:

– Ngươi, đi ra, có bản lãnh gì, dùng hết ra đi.

– Đại, đại sư huynh, ta, ta, ta cũng không trách cứ ngươi, ta, ta thề với trời, ta tuyệt đối không có tố cáo ngươi.

Người đệ tử này bị Lý Thất Dạ điểm danh, sắc mặt lập tức trắng bệch, nói ra.

Lý Thất Dạ nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói ra:

– Ta biết ngươi không có trách cứ ta, nhưng mà, nội dung khóa thứ hai, vẫn là đánh các ngươi một trận. Đương nhiên, các ngươi có thể trốn, nhưng mà, bị ta đuổi kịp, ta sẽ đánh các ngươi so với hôm qua còn muốn thảm gấp mười lần. Các ngươi tốt nhất tin tưởng lời của ta, bằng không thì, hậu quả rất nghiêm trọng.

Người đệ tử này hết cách rồi, đành phải kiên trì đứng ra, nơm nớp lo sợ nói:

– Đại sư huynh thủ hạ lưu tình.

– Muốn ta lưu tình, không bằng chính mình cố gắng! Một kích toàn lực, quyền chủ động nắm giữ ở trong tay của các ngươi.

Lý Thất Dạ cười híp mắt nói ra. Nói xong, liền một côn quất tới.

Người đệ tử này hết cách rồi, đành phải nghênh chiến.

Phanh… phanh… phanh… người đệ tử này không thể ở trong tay Lý Thất Dạ chống nổi hai chiêu, liền bị Đả Xà Côn quất té trên mặt đất, Lý Thất Dạ tùy ý quất hắn một chầu, đánh hắn tới đau nhức không chịu nổi, ít nhất so với hôm qua tốt hơn nhiều, không có thấy máu.

Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

– Ngươi, ngươi, ngươi. . .

Lý Thất Dạ tiện tay điểm mấy cái, nói ra:

– Tất cả đi ra.

Phanh… phanh… phanh… một chầu công phu xuống, ba trăm đệ tử, lại là toàn bộ bị Lý Thất Dạ quất ngã xuống đất, một hồi thống khổ tru lên, mặc kệ thật giả, ít nhất, cái loại đau đớn này là thẳng vào cốt tủy. Coi như hôm nay Lý Thất Dạ không có ác đánh bọn hắn một chầu, không có thấy máu, nhưng mà, loại đau này vẫn là một loại dày vò.

– Trẻ con không thể dạy!

Lý Thất Dạ lắc đầu, than nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.

Ngày thứ ba, Lý Thất Dạ lại một lần nữa xuất hiện, ba trăm đệ tử lại được vời đến trong giáo trường, để Lý Thất Dạ ngoài ý muốn chính là, Lạc Phong Hoa hôm qua bị đạp gãy một cây xương ngực cũng tới.

Bị đánh một trận hai lần, hiện tại ba trăm đệ tử gặp lại Lý Thất Dạ, như là nhìn thấy quỷ, trong nội tâm đều run, mùi vị Đả Xà Côn đó, chỉ sợ là ác mộng một đoạn thời gian rất dài của bọn hắn.

Cái này cũng có thể hiểu được bọn hắn, năm đó Minh Nhân Tiên Đế tuổi nhỏ, đám vô địch chiến tướng kia từng đi theo Minh Nhân Tiên Đế chinh chiến cửu thiên thập địa, bọn hắn ở thời điểm tuổi nhỏ, một đoạn thời gian rất dài không thể quên được tư vị của Đả Xà Côn! Ngay cả Minh Nhân Tiên Đế sau khi gánh chịu thiên mệnh, thành tựu Tiên Đế, nghĩ tới khoảng thời gian kia, đều là đủ loại cảm giác.

– Nội dung thứ ba vẫn là đánh các ngươi!

Lý Thất Dạ đi xuống, vẫn là cười híp mắt nói ra.

Lý Thất Dạ lời này vừa ra, các đệ tử cũng không khỏi run một cái, bị đánh một trận hai lần, còn phải lại đến, cái này làm bọn hắn sợ tới mức hai chân như nhũn ra.

– Ai cái thứ nhất đến?

Lý Thất Dạ cười híp mắt nói ra, ánh mắt quét qua ba trăm đệ tử ở đây, ánh mắt Lý Thất Dạ đảo qua, rất nhiều đệ tử cũng không khỏi run run một lần, nhịn không được lui ra phía sau một bước.

– Ta.

Cuối cùng, cái thứ nhất đứng ra lại là Lạc Phong Hoa, Lạc Phong Hoa đứng dậy, lớn tiếng nói ra:

– Ta đến!

Nói xong, lấy ra một mặt cự thuẫn.

Lạc Phong Hoa ngược lại thông minh, hôm nay hắn đặc biệt dẫn đến một mặt thuẫn, hy vọng có thể chống đỡ được Đả Xà Côn trong tay Lý Thất Dạ.

– Có dũng khí, hoàn toàn chính xác có chút tiểu thông minh.

Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, cười híp mắt nói ra.

Phanh… phanh… phanh… cuối cùng, Lạc Phong Hoa y nguyên chạy không khỏi vận mệnh bị đánh một trận, nếu như Đả Xà Côn có thể dùng cự thuẫn ngăn trở, liền không đáng Lý Thất Dạ đem nó từ trong Quỷ Lâm mang ra ngoài.

Lúc này đây, Lý Thất Dạ đem Lạc Phong Hoa đánh rất thảm, đem hắn đánh máu tươi loang lổ, đánh tới Lạc Phong Hoa nằm trên mặt đất không đứng dậy được, thống khổ kêu rên.

Lúc này đây Lý Thất Dạ ra tay ác như vậy, sắc mặt các đệ tử đều đại biến, nhưng mà, cũng không dám nói.

Chương 52: Thụ Đạo Hung Tàn Nhất (1)

– Thông minh là có, nhưng mà, ngươi dùng lộn chỗ, càng thông minh một điểm, liền là trí tuệ, tiếp theo lại muốn động não nhiều hơn. Bữa này ta đánh ngươi một trận, để ngươi động đầu óc nhiều hơn.

Lý Thất Dạ ung dung nói ra.

Một ngày này, tất cả đệ tử lại bị Lý Thất Dạ đánh một trận, lúc này đây, Lý Thất Dạ so với hôm qua ra tay còn hung ác, không ít đệ tử thấy máu, nằm trên mặt đất không đứng dậy được.

Lần thứ tư, Lý Thất Dạ khoan thai nói ra:

– Ngày thứ tư, vẫn là đánh các ngươi. Ai cái thứ nhất đến?

Lúc này, các đệ tử đều sắc mặt kịch biến, đều nhao nhao lui về phía sau mấy bước, cũng không dám cái thứ nhất đứng ra, ngay cả Lạc Phong Hoa hôm qua vô cùng có dũng khí cũng không dám đứng ra.

– Ta, ta, ta tới.

Cuối cùng, một thiếu niên ước chừng mười tám tuổi đứng dậy, thiếu niên này một bộ đàng hoàng, nhưng mà, thân thể vẫn là rất rắn chắc.

– Ngươi tên là gì?

Lý Thất Dạ liếc nhìn thiếu niên này, hắn đối với thiếu niên này có ấn tượng, mỗi một lần đánh một trận, đệ tử khác đều muốn trốn tránh đào tẩu, mà người đệ tử này lại có một cỗ dẻo dai, mỗi lần bị đánh đều trực diện chống đỡ, hơn nữa, mỗi lần bị đánh té trên mặt đất, đều liều mạng đứng lên, tâm tính hắn không tệ, để Lý Thất Dạ có ấn tượng không cạn.

Người đệ tử này gãi gãi đầu, ngoan ngoãn nói ra:

– Hồi Đại sư huynh, ta tên Trương Ngu.

– Tại sao muốn làm cái thứ nhất đứng ra?

Lý Thất Dạ cười híp mắt nói.

– Ngược… ngược lại Đại sư huynh cao hứng cũng muốn đánh chúng ta, mất hứng cũng muốn đánh chúng ta, Đại sư huynh chính là muốn đánh chúng ta, đã trốn không hết, không, không khỏi trước bị đánh.

Trương Ngu có chút cà lăm nói.

Phanh… phanh… phanh…

Lý Thất Dạ đem Trương Ngu đánh một trận, Trương Ngu ở trong ba trăm đệ tử, đạo hạnh xem như chếch xuống dưới, nhưng hắn nhập lại so với đa số đệ tử khác phải sớm một hai năm.

Mặc dù Trương Ngu đạo hạnh kém cỏi, nhưng mà, hắn lại có một tính bền dẻo như lão Ngưu, có một cỗ tinh thần khổ mà không lui. Đả Xà Côn hung hăng quất vào trên người của hắn, quất cho hắn toàn thân đau đớn, gân cốt tựa như bị quất bóc, ngay cả đứng cũng khó đứng lên.

Nhưng mà, Trương Ngu một lần lại một lần ngoan cố chống lại, biết rõ loại ngoan cố chống lại này là uổng phí thời gian, nhưng mà, hắn y nguyên một lần lại một lần đứng lên, nhưng hắn một lần lại một lần đứng lên, lại bị Lý Thất Dạ một lần lại một lần đánh gục xuống.

Lúc này đây Lý Thất Dạ có chủ tâm cố ý khảo nghiệm hắn, một lần lại một lần ngoan quất Trương Ngu, mặc dù không thấy máu, nhưng mà, quất đến Trương Ngu đau đớn khó nhịn, xương cốt cả người tựa như nát.

Đổi lại người khác, đã sớm nằm trên mặt đất bất động, nhưng mà, Trương Ngu một lần lại một lần đứng lên, một lần lại một lần ngoan cố chống lại Lý Thất Dạ quất.

Phanh… phanh… phanh… côn côn quất trên người Trương Ngu, âm thanh quật kia, để đệ tử ở đây cũng không khỏi hãi hùng khiếp vía, rất nhiều đệ tử sắc mặt trắng bệch, đều cảm thấy Lý Thất Dạ đối với Trương Ngu thật quá mức.

Ba lần phía trước, Lý Thất Dạ chỉ cần đem người quất đến trên mặt đất, cũng sẽ không tiếp tục quật, nhưng mà, lúc này đây Lý Thất Dạ tựa như là chuyên môn làm khó Trương Ngu, một lần lại một lần quất Trương Ngu, Trương Ngu một lần lại một lần đứng lên, một lần lại một lần bị Lý Thất Dạ quất ngã xuống đất.

Thẳng đến cuối cùng, Trương Ngu bị quất đến rốt cuộc không đứng dậy được, mặc dù trên người vô hại không máu, nhưng mà, toàn thân hắn tứ chi mệt mỏi, đau đến run lập cập, mồ hôi lạnh như hạt đậu nành chảy ròng, sắc mặt trắng bệch, cái này biết hắn có bao nhiêu thống khổ.

Nhìn thấy kết quả của Trương Ngu, rất nhiều đệ tử không khỏi run lập cập, trong nội tâm hoảng sợ, càng nhiều nữ đệ tử là vì không đành lòng, cũng không dám đến xem.

– Tinh thần khổ mà không lui, rất tốt.

Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Trương Ngu mệt mỏi núp ở trên đất, phong khinh vân đạm nói ra:

– Nếu như ta mất hứng, còn không đến mức bắt tiểu nhân vật như các ngươi đến trút giận. Lui một vạn bước mà nói, ta muốn bắt các ngươi tới ra tay, ta tùy thời đều có thể nghĩ ra năm ba trăm loại thủ pháp cực kỳ tàn ác đến tra tấn các ngươi!

Lời này của Lý Thất Dạ, vừa là nói cho Trương Ngu nghe, cũng là nói cho các đệ tử ở đây nghe.

– Ngươi…

Đánh Trương Ngu một trận xong, Đả Xà Côn của Lý Thất Dạ tiện tay chỉ một đệ tử nói:

– Đứng ra.

Người đệ tử bị Lý Thất Dạ chỉ này, tóc đều nổ tung, hai chân run lập cập, nhưng mà, bức ở dưới dâm uy của Lý Thất Dạ, không thể không đứng ra.

– Biết ta tại sao phải đánh các ngươi không?

Lý Thất Dạ nhìn lấy người đệ tử này, vừa cười vừa nói.

Lúc này, tiếu dung của Lý Thất Dạ ở trong mắt các đệ tử này so với tiếu dung của ác ma còn muốn đáng sợ, hai chân hắn run rẩy, toàn thân ứa ra hàn khí, nói chuyện cũng không lưu loát, lắp bắp nói ra:

– Vâng, vâng, là chúng ta đắc tội Đại sư huynh. . .

– Sai…

Lý Thất Dạ cười nói ra:

– Phản kháng đi. . .

Nói xong, Đả Xà Côn trong tay lại hung ác quất tới.

Phanh… phanh… phanh… người đệ tử này bị Lý Thất Dạ quất một cái, kêu rên lên.

– Kế tiếp.

Lý Thất Dạ lại là tiện tay điểm một đệ tử, lại đánh một trận, quất cho hắn nằm trên mặt đất không đứng dậy được.

Trong lúc nhất thời, thanh âm kêu rên trong cốc là phập phồng không ngừng, ở dưới Đả Xà Côn, cái này đến cái khác gặp nạn.

– Nói, biết tại sao ta muốn đánh các ngươi không?

Lý Thất Dạ đem một đệ tử đánh cho không chỗ có thể trốn, người đệ tử này chỉ có nhận mệnh, bị Lý Thất Dạ quất đến mũi sưng, cuối cùng, hắn dứt khoát từ bỏ chống lại, hai tay ôm đầu, mặc kệ Lý Thất Dạ quất.

– Không, không, không biết. . .

Người đệ tử này cũng chỉ có thể tự nhận không may, hắn trả lời mười cái đáp án, cũng không có một cái để Lý Thất Dạ ngừng tay.

– Đại, đại sư huynh mỗi một côn đều, đều đánh trúng ta, chúng ta sơ hở, hoặc, hoặc là đại… đại sư huynh đang, đang đang khảo nghiệm ta, công pháp của chúng ta, bên trong công pháp có thiếu hụt.

Ở thời điểm này, một âm thanh sợ hãi vang lên.

Vừa nghe đến thanh âm này, Lý Thất Dạ thoáng cái ngừng lại, trong nháy mắt xoay người lại, dọc theo âm thanh nhìn lại, nói ra lời này chính là một vị nữ đệ tử, Lý Thất Dạ có chút ấn tượng, một đôi mắt thật to, thần thái có chút khiếp ý.

Khuôn mặt nữ đệ tử này rất thanh tú, nhìn thần thái nàng liền biết nàng không phải một người to gan, lúc này, con mắt Lý Thất Dạ như “hung ác” kia trông lại, nữ đệ tử này vô ý thức lui về sau một bước, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sư tỷ bên người nàng cũng không khỏi vì nàng lo lắng, nhẹ nhàng kéo nàng một cái.

– Ngươi, đi ra.

Lý Thất Dạ chỉ vào nữ đệ tử con mắt thật to, thần thái sợ hãi này, vừa cười vừa nói.

Nữ đệ tử kia bị dọa đến không nhẹ, bần thần đi ra.

Chương 53: Thụ Đạo Hung Tàn Nhất (2)

Cảnh tượng như vậy có chút buồn cười, Lý Thất Dạ chẳng qua là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mà thôi, mà thiếu nữ trước mắt niên kỷ rõ ràng so với Lý Thất Dạ lớn hơn.

Ở trước mặt Lý Thất Dạ, nữ đệ tử kia lại bần thần lấy đi tới, tựa như là một con dê nhỏ đối mặt một đầu lão sói xám.

– Nói, tại sao ta muốn đánh các ngươi.

Lý Thất Dạ cười mỉm nhìn lấy nữ đệ tử này, mà nữ đệ tử này sắc mặt trắng bệch, không dám tới gần.

Nữ đệ tử này thật đúng là sợ Lý Thất Dạ, không khỏi lui về sau một bước. Cái cảnh tượng này, hình như Lý Thất Dạ là một ác thiếu chuyên môn khi dễ nữ hài thiện lương.

Nữ đệ tử này cuối cùng cắn răng, tiếng như chuông bạc, thấp giọng nói ra:

– Ta, ta cảm thấy, Đại sư huynh mỗi, mỗi nhất kích, đều, đều là đánh trúng ta, chiêu thức của chúng ta sơ hở, đại, đại sư huynh có, có thể là muốn khảo nghiệm công pháp chúng ta, chúng ta thiếu hụt.

Nói đến đây, nữ đệ tử này cũng không phải vô cùng tự tin nhìn Lý Thất Dạ, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, thật đúng là sợ Lý Thất Dạ.

Ở thời điểm người nữ đệ tử này cho rằng Lý Thất Dạ muốn bão nổi, nhưng mà, Lý Thất Dạ thong thả ung dung nói ra:

– Ngươi tên là gì?

– Hứa, Hứa Bội.

Nữ đệ tử này bị Lý Thất Dạ nhìn đến tê cả da đầu, tuổi của nàng so với Lý Thất Dạ còn muốn lớn hơn, nhưng mà, thời điểm Lý Thất Dạ nhìn thấy nàng, nàng cảm giác như mình bị một đầu Hồng Hoang hung thú nhìn chằm chằm vào.

– Hứa Bội, Hứa sư muội.

Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói ra:

– Ta cho ngươi biết một tin tức tốt, rất may mắn, ngươi đoán đúng rồi.

Lý Thất Dạ lời này vừa ra, vô cùng nhiều đệ tử ở đây đều ngơ ngác một chút, mà trong lòng Hứa Bội không khỏi vì đó cuồng hỉ, rốt cục đã tránh được một kiếp.

– Từ giờ trở đi, ngươi chính là sư tỷ, Tẩy Thạch Cốc ba trăm đệ tử đều do ngươi dẫn đầu.

Lý Thất Dạ chậm ung dung nói ra:

– Có điều, hiện tại đến phiên ngươi xuất thủ.

Lý Thất Dạ đột nhiên bổ nhiệm này, để các đệ tử đều ngây ngốc một chút, Hứa Bội cũng ngây ngốc một chút, nàng ngây ngốc một chút không phải là bởi vì Lý Thất Dạ bổ nhiệm, mà là một câu tiếp theo của Lý Thất Dạ.

– Đại, đại sư huynh, ta, ta đã đoán đúng ngươi, ngươi đặt câu hỏi, ta, ta không phải có thể miễn đánh sao?

Hứa Bội thật vất vả lấy dũng khí, vẫn là khiếp khiếp nói ra.

Lý Thất Dạ híp hai mắt, cười tủm tỉm nói:

– Ngươi là đã đoán đúng không sai, nhưng, ta chưa nói muốn thả qua ngươi. Con người của ta làm người rất công bình, luôn luôn đều là đối xử như nhau.

Lúc này, tiếu dung cười tủm tỉm kia của Lý Thất Dạ, Hứa Bội cảm thấy so với lão sói xám còn muốn đáng sợ.

Cuối cùng, Hứa Bội không có lựa chọn khác, đành phải lấy dũng khí phản kháng, thời điểm đang xuất thủ, nàng còn nhịn không được khiếp khiếp nói:

– Đại, đại, đại sư huynh, không, không đánh mặt, được không. . .

Thích chưng diện, là thiên tính của nữ nhân, coi như là tu sĩ cũng như thế, Lý Thất Dạ Đả Xà Côn quất xuống, mặc dù có thể không để lại vết thương, nhưng mà, bị đánh sưng mặt mũi sưng, đây đối với bất kỳ một nữ hài tử nào mà nói, đều là một sự tình dày vò.

– Ta có thể suy nghĩ một chút.

Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói ra, nhưng mà, Đả Xà Côn của hắn đã hướng trên mặt nàng quất tới.

Hứa Bội kinh hãi, lập tức chân đạp cung môn, thoáng cái tránh thoát Đả Xà Côn quất hướng khuôn mặt mình, nhưng mà, Đả Xà Côn lại như giòi trong xương, nàng vừa tránh thoát, Đả Xà Côn lại quất đến.

Hứa Bội hoảng sợ, một lần lại một lần giẫm lên Tẩy Nhan bộ pháp tránh né, nhưng mà, lại bị Lý Thất Dạ truy sát khó có thể trốn.

– Nếu như ngươi một mặt trốn tránh, ngươi có tin ta đem khuôn mặt ngươi đánh cho như đầu heo hay không.

Âm thanh giống như ác ma kia của Lý Thất Dạ vang lên.

Lời này đem Hứa Bội sợ tới mức kinh hãi, không còn dám trốn, lập tức quay người nghênh địch, quát một tiếng, trường kiếm trong tay rung động, quét ngang Lý Thất Dạ.

“Phanh” một tiếng, một côn của Lý Thất Dạ không chút lưu tình quất vào trên vai thơm Hứa Bội, đau đến nàng đều nước mắt chảy ròng, tựa như vai sắp nát.

– Chiêu Nhất Kiếm Tảo Trần này lực kình yếu một điểm, không chịu nổi một kích, Nhất Kiếm Tảo Trần, chiêu cũng như tên, quét ngang hết thảy!

Lý Thất Dạ một côn hung hăng quất vào trên vai thơm của Hứa Bội, đau đến nàng sắp khóc, nhưng mà, Lý Thất Dạ y nguyên cười tủm tỉm nói ra.

– Lại đến…

Lý Thất Dạ không nhìn Hứa Bội đáng thương, thần thái cười tủm tỉm lại cực kì vô tình, nói ra:

– Liều mạng tranh đấu, không chỉ là cần thận trọng như ở trước mắt, còn cần gan lớn như trời, ngõ hẹp gặp nhau, dũng giả sẽ thắng! Ngươi tâm như gương sáng, nhìn rõ mọi việc, nhưng mà, khuyết thiếu huyết chiến đến cùng, thiếu dũng khí cùng giác ngộ chiến một trận đến chết!

Lý Thất Dạ chỉ điểm Hứa Bội, cái này không chỉ là chỉ điểm chiêu thức thiếu hụt của Hứa Bội, còn điểm ra khuyết điểm khi Hứa Bội lâm chiến!

Hứa Bội chỉ có nhịn đau tái chiến, quát một tiếng, kiếm võng như biển, phản kích Lý Thất Dạ.

Phanh… một tiếng, Lý Thất Dạ lại là một côn hung hăng đánh vào cái hông của nàng, nhàn nhạt nói ra:

– Một chiêu Kiếm Hạo Như Hải này thiếu chính là bàng bạc, chiêu này ở một chữ Hạo! Hạo Nhiên Chính Khí!

Phanh…

Lý Thất Dạ một lần lại một lần đánh nát sơ hở của Hứa Bội, từng chiêu từng thức, chỉ điểm Hứa Bội:

– Một chiêu Nam Yến Hồi Sào này luyện được rất tốt, nhưng mà chớ tự đắc, hỏa hầu còn thiếu một chút, nếu hỏa hầu cảu ngươi quen đi một điểm nữa, có thể để sơ hở trong nháy mắt chuyển đổi. . .

Lý Thất Dạ tham đọc công pháp, chiêu thức của các đệ tử Tẩy Thạch Cốc tu luyện, trên thực tế, ba trăm đệ tử Tẩy Thạch Cốc tu luyện công pháp, chiêu thức cũng là có hạn, hơn nữa, phần lớn công pháp vẫn là năm đó Lý Thất Dạ để lại Tẩy Nhan Cổ Phái, có chút thậm chí là Lý Thất Dạ lập nên cho Minh Nhân Tiên Đế tu luyện.

Tham đọc những công pháp chiêu thức này, thế gian không có người so với hắn hiểu rõ cùng nắm giữ những công pháp, chiêu thức này hơn!

Lý Thất Dạ đánh Hứa Bội hai mươi mấy côn, cuối cùng nàng là không chịu nổi, té trên mặt đất, khó có thể bò dậy, lúc này Lý Thất Dạ mới buông tha nàng.

– Kế tiếp.

Lý Thất Dạ tiện tay chỉ đệ tử khác, cười tủm tỉm nói ra.

Phanh… phanh… phanh… trong lúc nhất thời, những đệ tử khác lại gặp tai ương, cái này đến cái khác bị Lý Thất Dạ quất đến nằm trên mặt đất không đứng dậy được.

Bị Hứa Bội một câu điểm tỉnh, ở thời điểm Lý Thất Dạ đánh đập đệ tử, đệ tử khác đều chú ý mỗi một kích của Lý Thất Dạ, mặc dù bị đòn, các đệ tử cũng là nhớ kỹ mỗi một kích của Lý Thất Dạ.

Hiện tại, tất cả mọi người muốn biết mỗi một chiêu mỗi một thức sơ hở của mình, có đệ tử là muốn đền bù sơ hở của mình, miễn cho bị Lý Thất Dạ đánh thảm như vậy, cũng có đệ tử hi vọng mượn cơ hội như vậy nhìn ra nhược điểm của mình, tăng lên cảnh giới của mình. . .

Chương 54: Thụ Đạo Hung Tàn Nhất (3)

Mặc dù nói Hứa Bội một câu điểm tỉnh tất cả mọi người, nhưng mà, cũng không phải là các đệ tử đều có thể nhìn ra được mỗi một chiêu mỗi một thức sơ hở, coi như là nhìn ra được sơ hở trong đó, chỉ sợ dù là bản thân của hắn biết rõ chiêu thức mình sơ hở, cũng không có thể sửa sơ hở trong đó.

Những đệ tử khác không có may mắn như Hứa Bội, Lý Thất Dạ chỉ là đem bọn hắn đánh đập một chầu, cũng không có chỉ điểm bọn hắn.

Cuối cùng, các đệ tử bị Lý Thất Dạ đánh ngã trên mặt đất, một mảnh thanh âm kêu rên, Lý Thất Dạ nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn hắn, cười tủm tỉm nói ra:

– Hôm nay tới đây thôi, cho các ngươi nghỉ ba ngày, hảo hảo suy nghĩ một chút, miễn cho tiếp theo lại ngu xuẩn đến phạm sai lầm đồng dạng.

Sau khi nói xong, xoay người rời đi.

Ba ngày nghỉ, trong nháy mắt đi qua, Lý Thất Dạ lại một lần nữa xuất hiện ở trong thao luyện tràng Tẩy Thạch Cốc, Lý Thất Dạ nhìn chung quanh ba trăm vị đệ tử, chậm ung dung nói ra:

– Chương trình học hôm nay y nguyên không thay đổi, vẫn là đánh.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, để không ít đệ tử ở đây cũng không khỏi vì đó biến sắc, nói thật, rất nhiều đệ tử đều bị Lý Thất Dạ dọa sợ, tư vị của Đả Xà Côn, tuyệt đối không phải dễ nếm như vậy, cái loại đau đớn này, tuyệt đối là một loại dày vò.

Lý Thất Dạ nhìn ba trăm đệ tử trước mắt, cười tủm tỉm nói ra:

– Là các ngươi tự mình đứng ra nghênh chiến, hay là ta giết đến tận cửa?

– Ta tới trước nghênh chiến Đại sư huynh.

Lý Thất Dạ vừa dứt lời, cái thứ nhất đứng ra lại là Lạc Phong Hoa, Lạc Phong Hoa không phải lần đầu tiên xung phong, nhưng mà, lúc này đây Lạc Phong Hoa xung phong, cùng dĩ vãng hoàn toàn khác biệt.

Lạc Phong Hoa thiên phú không tồi, ở bên trong ba trăm vị đệ tử, thiên phú của hắn có thể nói là số một số hai, đạo hạnh của hắn không cạn, có thể nói là một người tâm cao khí ngạo.

Lý Thất Dạ vừa tới, hắn căn bản cũng không phục quản giáo, trên thực tế, sau khi hắn bị Lý Thất Dạ dùng Đả Xà Côn đánh đập một chầu, vẫn là tâm không phục khẩu không phục, thẳng đến hắn bị Lý Thất Dạ một cước đạp bay, Lý Thất Dạ một cước đạp gãy mấy cây xương cốt của hắn, lúc này mới thoáng cái đem hắn thức tỉnh.

Mặc dù Lạc Phong Hoa là tâm cao khí ngạo, nhưng mà, hắn cũng không phải là một người cuồng vọng vô tri, Lý Thất Dạ một cước đạp đến, liền đạp gãy tận mấy cái xương cốt của hắn, một cước này chi uy, để Lạc Phong Hoa ý thức được Lý Thất Dạ đáng sợ!

Ở thời điểm này, Lạc Phong Hoa mới ý thức tới Lý Thất Dạ cũng không phải là như truyền thuyết bao cỏ phế vật như vậy.

Đặc biệt là Hứa Bội một câu điểm tỉnh chúng đệ tử, về sau phần đông đệ tử đều nghiêm túc tính toán mỗi một kích của Lý Thất Dạ, một câu bừng tỉnh người trong mộng, bị Lý Thất Dạ một chầu đánh đập, mặc dù phần đông đệ tử là đau đớn không dễ chịu, nhưng mà, ba ngày qua này, không ít đệ tử tinh tế dư vị phỏng đoán mỗi một kích của Lý Thất Dạ, không ít đệ tử thu hoạch không nhỏ, có không ít đệ tử tìm ra sơ hở của chiêu thức mình.

Đặc biệt loại sơ hở này là lấy đau đớn đổi lại, khiến không ít đệ tử ký ức vẫn còn khắc sâu.

Lạc Phong Hoa tư chất vốn là không kém, Hứa Bội một câu bừng tỉnh người trong mộng, ba ngày qua hắn lĩnh ngộ, để hắn được ích lợi không nhỏ, hắn lập tức hiểu ra Lý Thất Dạ dụng tâm lương khổ, trong lúc vô tình, thái độ của hắn đối với Lý Thất Dạ đã có chuyển biến rõ ràng.

Lý Thất Dạ cười híp mắt nhìn Lạc Phong Hoa, chậm ung dung nói ra:

– Mặc dù ngươi là cuồng vọng tự đại một điểm, nhưng, còn không đến mức vô tri đến ngu xuẩn.

Lạc Phong Hoa tâm cao khí ngạo, lúc này đây ngược lại không từ mặt mo đỏ ửng, cúi đầu nói ra:

– Còn là nhờ Đại sư huynh chỉ điểm sai lầm!

Lúc này đây Lạc Phong Hoa đích thật là thành khẩn nghiêm túc.

– Ra tay đi.

Lý Thất Dạ cũng không nhiều lời nói nhảm, rút ra Đả Xà Côn, chậm ung dung nói.

– Đắc tội…

Lạc Phong Hoa quát khẽ một tiếng, vừa dứt lời, toàn lực ứng phó, hét dài một tiếng, quang hoa như thủy triều bắt đầu khởi động, thân như chim ưng, thế như giao long, động tĩnh ở giữa, Long Hổ đi theo.

Phanh một tiếng, Lạc Phong Hoa chiêu thức vừa lên, nhưng mà bị Đả Xà Côn đối diện bổ trúng, tại chỗ liền bị quất đến mắt đầy sao vàng, cái mũi bị quất đến bầm tím, nước mắt xông ra.

Lý Thất Dạ ra tay, đó là không lưu tình chút nào, một côn quất tới, quất đến Lạc Phong Hoa tìm không thấy Đông Nam Tây Bắc. Một côn quất xuống, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói ra:

– Chiến trường chém giết, thạch hỏa điện quang nhanh chóng, ngươi không chết, chính là địch vong. Ở giữa từng chiêu từng thức, đơn giản là một kích trí mạng. Chiến trường chém giết, thực sự không phải là giải thi đấu thưởng thức, chiêu thức đẹp hơn nữa cũng chẳng qua là đầu thương bịt bạc!

– một thức Long Bác Ưng bên trong Phi Long Thủ, là chủ sát phạt, chiêu thức không quá nhiều rậm rịt biến hóa, chiêu thức sát phạt, trực lai trực vãng.

Lý Thất Dạ lại là một côn hung hăng quất vào trên người Lạc Phong Hoa, nói ra:

– Ngươi lại tự cho là thông minh, đem thức này diễn hóa ra một cái biến hóa, thêm một cái biến hóa, nhìn như thâm ảo, lại đơn giản là vẽ rắn thêm chân, hao tổn chiêu thức sát phạt này!

Lạc Phong Hoa ngộ tính rất tốt, Lý Thất Dạ vừa dứt lời, hắn lập tức biến đổi chiêu thức, ra tay là khí thế hào hùng, chiêu thức trực lai trực vãng, quả thực thô kệch, như búa chước chi công!

– Một thức này biến hóa không tệ, cứng quá dễ gãy, cương mãnh phải vừa đúng.

Lý Thất Dạ ngoài miệng mặc dù nói, nhưng mà, trong tay lại không ngừng, không lưu tình chút nào, một côn hung hăng quất vào mặt Lạc Phong Hoa, quất cho hắn mặt thanh mũi sưng.

Phanh… phanh… phanh… trong nháy mắt, Lạc Phong Hoa bị Lý Thất Dạ quất mười mấy côn, không có bao nhiêu công phu, Lạc Phong Hoa bị Lý Thất Dạ đánh gục trên mặt đất, Đả Xà Côn quất cho hắn không đứng dậy được.

Bị Đả Xà Côn hung hăng quất vào trên người, Lạc Phong Hoa là đau đến không khỏi kêu rên, mặc dù là như thế, trong lòng của hắn còn là có vui sướng, bữa đánh đập này không có chịu uổng phí, để hắn thu hoạch không nhỏ.

– Vị kế tiếp.

Lý Thất Dạ không chút lưu tình đem Lạc Phong Hoa đánh gục trên mặt đất, sau đó đối với những đệ tử khác nói.

Phanh… rốt cục có một đệ tử lớn tuổi kế Lạc Phong Hoa ra nghênh chiến, nhưng mà, một chiêu mới ra, lại bị Lý Thất Dạ một côn quất trúng hai chân, thoáng cái té quỵ dưới đất.

– Ra chiêu quá chậm. . .

Con mắt Lý Thất Dạ cũng không nháy, lại là một côn hung hăng quất tới, sợ tới mức người đệ tử này vội vàng ngay tại chỗ lăn qua lăn lại, tránh thoát một côn.

Phanh… phanh… phanh… một lúc, người đệ tử này bị Lý Thất Dạ quất đến bầm mặt, hắn ở dưới Đả Xà Côn, cũng chỉ là chống hơn mười côn mà thôi, có điều, hơn mười côn này của hắn cũng không có khổ sở uổng phí, Lý Thất Dạ từng cái chỉ điểm ra chiêu thức chưa đủ của hắn.

Chương 55: Thụ Đạo Hung Tàn Nhất (4)

Nửa ngày sau, Lý Thất Dạ đem ba trăm đệ tử đều đánh đập một trận, lúc này đây dùng thời gian so với bất kỳ lần nào đều phải nhiều, lúc này đây bất luận là đệ tử nào bị đánh, hắn đều là từng cái chỉ điểm ra người đệ tử này chiêu thức biến hóa chưa đủ.

Đối với bất cứ một người đệ tử nào, Lý Thất Dạ cũng không thủ hạ lưu tình, từng đệ tử đều bị hắn quất đến nằm trên mặt đất không đứng dậy được mới thôi, trong lúc nhất thời, ba trăm đệ tử kêu rên không ngừng, đau đớn khó nhịn. Mặc dù là đau đớn khó nhịn, đối với không ít đệ tử mà nói, thu hoạch rất nhiều, bọn hắn cũng không có không công bị đánh!

Tiếp qua mấy ngày, mỗi ngày Lý Thất Dạ đều sẽ đánh đập ba trăm đệ tử một chầu, lúc này, từng đệ tử đều không hề có câu oán hận, thậm chí có đệ tử là cam tâm tình nguyện bị Lý Thất Dạ đánh đập, mặc dù Lý Thất Dạ hạ thủ không lưu tình, bị Đả Xà Côn đánh đập một chầu, đau đớn khó nhịn, nhưng mà thu hoạch lại to lớn, thống khổ lớn hơn nữa, đều là đáng giá.

Dạng truyền đạo thụ nghiệp này của Lý Thất Dạ, để ba trăm đệ tử khắc sâu ấn tượng, bị Lý Thất Dạ đòn hiểm đánh đập, những đệ tử này muốn không nhớ kỹ khuyết điểm của mình cũng khó, dùng thống khổ đổi lại giáo huấn, là khiến người ta ấn tượng khắc sâu như vậy.

Mặc dù nói phương thức truyền đạo thụ nghiệp của Lý Thất Dạ thô bạo hung tàn, nhưng mà, từng đệ tử lại được lợi rất nhiều, đối với chư vị đệ tử mà nói, đặc biệt là trên chiêu thức biến hóa, mấy ngày ngắn ngủi, để cho bọn họ lĩnh ngộ chiêu thức biến hóa chân chính huyền ảo, thời điểm bọn hắn tu luyện đã từng phạm sai lầm, ở bên trong đòn hiểm, bị uốn nắn tới.

Trong vòng vài ngày ngắn ngủn, không ít đệ tử tiến bộ đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là đệ tử thiên phú không tồi như Lạc Phong Hoa, tiến bộ càng rõ ràng hơn. Ở dưới Lý Thất Dạ uốn nắn, Lạc Phong Hoa tìm hiểu công pháp chân lý của mình, cho nên, sau mấy ngày ngắn ngủi, hắn mỗi một chiêu mỗi một thức biến hóa có thể nói linh dương móc sừng, đạt đến đỉnh phong.

Lý Thất Dạ bằng phương thức thô bạo hung tàn thụ đạo, nhưng mà, hiện tại Tẩy Thạch Cốc đệ tử lại đối với Lý Thất Dạ không hề có câu oán hận, ngay cả mấy người Lạc Phong Hoa từ đầu xem thường Lý Thất Dạ nhất, bây giờ đối với Lý Thất Dạ đều là phục phục thiếp thiếp.

Mặc dù nói phương pháp thụ đạo của Lý Thất Dạ là thô bạo hung tàn, nhưng mà, đồ vật truyền thụ lại là chân tài thật học, từng đệ tử đều được ích lợi không nhỏ.

Như Lý Thất Dạ chịu trách nhiệm một đối một thụ đạo như thế, chư vị đệ tử đối với Lý Thất Dạ là không hề có câu oán hận.

Mặc dù nói Chu đường chủ trước kia thụ đạo Tẩy Thạch Phong là rất ít đánh chửi môn hạ đệ tử, nhưng mà, Chu đường chủ thụ đạo, đó là tề tụ một đường, hắn mỗi lớp thụ đạo thời gian rất ngắn, như là nhồi cho vịt ăn đem công pháp chiêu thức khẩu quyết biến hóa giảng thuật một lần, còn có thể hiểu hay không, cái kia chính là sự tình của từng đệ tử.

Ba trăm đệ tử, từng cái đệ tử thiên phú khác biệt, ngộ tính khác biệt, coi như là công pháp giống nhau chiêu thức giống nhau, tu luyện ra được kết quả cũng khác biệt, chính là bởi vì như thế, thời điểm tu luyện xuất hiện bất công, càng kỳ quái hơn là đệ tử tu luyện đến hoàn toàn trái ngược!

Hiện tại Lý Thất Dạ một đối một chỉ điểm, uốn nắn từng đệ tử thiếu hụt, cái này cho từng đệ tử phương hướng tu luyện minh xác, đối với chiêu thức biến hóa huyền ảo, đã có cấp độ lĩnh ngộ càng sâu.

Cho nên, mấy ngày thời gian ngắn ngủi, không ít đệ tử ở trên chiêu thức biến hóa, đã là thấy được con đường, thậm chí là tiến dần từng bước! Khiến không ít đệ tử tâm hỉ không thôi, Lý Thất Dạ thụ đạo mấy ngày ngắn ngủi, thắng qua chính bọn hắn tìm tòi một năm, thậm chí là hai ba năm!

Ngay thời điểm Lý Thất Dạ tại Tẩy Thạch Cốc thụ đạo, cao tầng Tẩy Nhan Cổ Phái triệu khai một lần hội nghị bí mật, trên thực tế, lúc này đây hội nghị chỉ có sáu đại trưởng lão mới có tư cách dự họp.

Lúc này đây hội nghị do thủ tịch Đại trưởng lão Cổ trưởng lão tự mình tổ chức, Đại trưởng lão ngồi tại thượng thủ, nhìn chung quanh năm vị trưởng lão khác, cuối cùng, trầm giọng nói ra:

– Lúc này đây cùng năm vị sư đệ tụ tại một phòng, liền nói sự tình Hoàng thể cao.

Đại trưởng lão mở lời, năm vị trưởng lão khác cũng không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đón lấy, cũng không khỏi bắt đầu trầm mặc. Ở bên trong sáu đại trưởng lão, luận tư cách, công lao, lấy Đại trưởng lão cầm đầu.

Hơn nữa, Đại trưởng lão còn là thân truyền đệ tử của tiền nhiệm chưởng môn, địa vị của Đại trưởng lão, có thể nói tại Tẩy Nhan Cổ Phái không người có thể so sánh. Mặc dù nói, bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái có một loại thuyết pháp lưu truyền, Tẩy Nhan Cổ Phái đương nhiệm chưởng môn Tô Ung Hoàng chính là truyền nhân của tiền nhiệm chưởng môn! Đương nhiệm chưởng môn là tiền nhiệm chưởng môn bí mật bồi dưỡng ra được thân truyền đệ tử.

Nhưng mà, đối với sự kiện này, sáu đại trưởng lão lại là lòng dạ biết rõ, sự thật thực sự không phải là như thế.

Ở bên trong sáu đại trưởng lão, ngoại trừ Tào Hùng ra, bốn vị trưởng lão khác cũng không có dã tâm tranh hùng chưởng môn, bởi vì bọn họ biết rõ ràng, bất luận là đạo hạnh, hay là công lao, hoặc là địa vị, bọn hắn đều không có đủ điều kiện tranh hùng chưởng môn.

Trên thực tế, trong lòng bốn vị trưởng lão khác cho rằng, luận đăng lâm chức chưởng môn, trừ Đại trưởng lão ra không còn có thể là ai khác.

– Chúng ta đã từng đáp ứng Thất Dạ, nếu hắn có thể thành chuyện thông gia cùng Cửu Thánh Yêu Môn, chúng ta ban thưởng Hoàng thể cao.

Đại trưởng lão nhìn năm vị trưởng lão, trầm giọng nói.Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Bốn vị trưởng lão khác vì đó trầm mặc, chỉ có Tào Hùng trong nội tâm đặc biệt khó chịu, Lý Thất Dạ thực sự quan hệ thông gia cùng Cửu Thánh Yêu Môn, như vậy, tương lai đối với đệ tử hắn Hà Anh Kiếm vấn đỉnh chức chưởng môn có trùng kích rất lớn.

Tào Hùng có ý định của hắn, coi như hắn cả đời này không có cơ hội đăng chức chưởng môn, hắn cũng hi vọng đồ đệ của hắn Hà Anh Kiếm có thể trở thành chưởng môn đời kế tiếp, trên thực tế, Hà Anh Kiếm cũng không phụ hắn kỳ vọng. Đáng hận chính là, hiện tại nửa đường tuôn ra một cái Lý Thất Dạ khó hiểu!

Nếu như Lý Thất Dạ thật có thể lấy Lý Sương Nhan, lại thêm thân phận của hắn là thủ tịch đại đệ tử, chỉ sợ hắn trở thành chưởng môn đời kế tiếp là rất khó có người có thể rung chuyển, chỉ sợ ngay cả chưởng môn nhân Tô Ung Hoàng cũng là như thế.

Bên trong sáu đại trưởng lão ở vị trí thứ tư Tôn trưởng lão vuốt vuốt râu dài, gật đầu nói ra:

– Chuyện này là chúng ta đồng ý, Thất Dạ đã làm thành sự tình, ban thưởng Hoàng thể cao, đó cũng là nên phải.

Tôn trưởng lão ở trong sáu đại trưởng lão xếp hạng thứ tư, chưa phát giác ra mình đã trong lúc vô hình ủng hộ Lý Thất Dạ. Nguyên nhân Tôn trưởng lão ủng hộ Lý Thất Dạ rất đơn giản, đó là bởi vì đồ đệ của hắn Mạc hộ pháp!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !