Đế Bá Audio Podcast
Tập 104 [Chương 516 đến Chương 520]
❮ sautiếp ❯Chương 516: Hư không môn
Lý Thất Dạ nhỏ giọng nói:
– Mệnh ách sắp đến, nên độ như thế nào đây?
Đối với Lý Thất Dạ đã có sáu mệnh cung thì độ qua mệnh ách của mình không khó khăn. Khiêu chiến ở chỗ nên làm sao hoàn mỹ chém đứt mệnh ách, không để lại bất cứ sai sót gì, khiến mệnh ách không chừa chút ma khí nào trong chân mệnh.
Nếu không thì tu sĩ tu luyện thánh thể, tiên thể đã chẳng luôn nói: Mệnh ách, thọ suy.
Mệnh ách như tâm ma, thọ suy như thiên khô! Hai cái đều là đại kiếp nạn khiến nhiều tu sĩ khó khăn đối diện. Đối với nhiều thiên tài, độ qua mệnh ách không thành vấn đề, nhưng không để lại tam ma là rất khó khăn.
Từ vạn cổ đến bây giờ có bao nhiêu nhân kiệt tiên hiền chém mệnh ách xong nhiều năm sau vẫn xuất hiện tâm ma. Đối với nhiều cường giả, tâm ma như ác mộng, quấy rầy ngươi cả đời.
Thọ suy càng đừng nói. Đối diện thọ suy, không biết bao nhiêu kỳ tài ngút trời bất lực. Thọ suy như thiên khô, đó không phải câu nói chơi.
Lý Thất Dạ yêu cầu mình khắt khe, ngày nào chém mệnh ách là hắn sẽ chém hết tâm ma, tuyệt đối không để lại bất cứ tai họa ngầm nào cho mình. Trong lòng có ma, đây không phải chuyện tốt cho tu sĩ.
Hiện giờ Lý Thất Dạ có thể chém mệnh ách, nhưng hắn vẫn dùng chân mệnh, đạo cơ cường đại trấn áp mệnh ách. Lý Thất Dạ đang tìm kiếm một thời cơ chém hết tâm ma.
Ong ong ong ong ong!
Thanh âm rung rung, trong khi Lý Thất Dạ suy nnghĩ nên làm sao dứt khoát chém sạch tâm ma thì thời không dao động, xuất hiện cảnh tượng đáng ngạc nhiên.
Không chỉ Lý Thất Dạ kinh ngạc, tất cả mọi người trong môn hộ vạn cổ đều ngạc nhiên trước cảnh tượng.
Giờ phút này, người ở trong bí cảnh, người đào lòng đất, người ở vị trí nào đó ở Thế Giới Thụ, chỉ cần trong môn hộ vạn cổ thì mặc kệ ngươi ở trên trời, dưới đất, trong bí cảnh khác đều nhìn thấy cảnh tượng đáng ngạc nhiên.
Trong môn hộ vạn cổ, trước bao cặp mắt xuất hiện một môn hộ, một các lão lóe ánh sáng lu mờ. Ánh sáng môn hộ rất yếu, tựa như hư vô, khiến người khó thấy rõ ràng, như mộng ảo, cho rằng mình hoa mắt.
Khi nhiều người nhìn môn hộ tỏa ánh sáng mờ ảo, phản ứng đầu tiên là hoa mắt, bọn họ dụi mắt.
Có người hỏi người bên cạnh:
– Ngươi nhìn thấy không?
– Nhìn thấy!
Nghe người bên cạnh trả lời, người cho rằng mình hoa mắt biết ngay không phải hoa mắt.
Môn hộ ánh sáng nhạt thật kỳ dị. Dù người đang ở đâu, miễn còn trong môn hộ vạn cổ là sẽ thấy nó. Môn hộ như ở trước mắt mình, nhưng khi muốn chạm vào thì không có gì hết, trước mắt không có môn hộ đó.
Đột nhiên xuất hiện một môn hộ bí ẩn, mọi người cảm thấy nó gần trong gang tấc, dễ như trở bàn tay nhưng không ai biết môn hộ ở đâu. Môn hộ ngay trước mắt ngươi nhưng không phải vậy, nó cách ngươi xa không thể với tới.
Nhiều người ngơ ngẩn nhìn môn hộ bí ẩn.
Rất nhiều người khó hiểu hỏi:
– Cái này . . . Môn hộ như vậy làm sao đi vào.
Không ai trả lời được, môn hộ bí ẩn gần ngay trước mắt, vươn tay là với tới. Nhưng khi thật sự vươn tay ra, môn hộ không tồn tại.
Rất nhiều người nghĩ cách. Có người định lấy báu vật thu vào túi, có người định dùng thuật vô thượng vào môn hộ, có người muốn nhìn thấu môn hộ. Mặc kệ bọn họ thi triển thủ đoạn như thế nào đều không thể đến gần môn hộ bí ẩn.
Khi thấy môn hộ tỏa ánh sáng nhạt, như thật như ảo trước mắt, Lý Thất Dạ đứng bật dậy. Lý Thất Dạ luôn bình tĩnh không kiềm được kích động, cảm xúc dâng trào.
– Hư Không Môn!
Hư Không Môn, một trong Cửu Đại Thiên Bảo, truyền thuyết từ vạn cổ đến bây giờ. Cửu Đại Thiên Bảo cho đến nay chỉ là truyền thuyết, từ vạn cổ đến bây giờ nhiều người thăm dò nhưng cuối cùng tay trắng trở về. Trăm ngàn vạn năm qua Cửu Đại Thiên Bảo luôn tồn tại trong truyền thuyết, thế nhân không tin Cửu Đại Thiên Bảo tồn tại thật.
Trăm ngàn vạn năm qua nhiều người đều cho rằng Cửu Đại Thiên Bảo chỉ là tin đồn dối trá, trên đời không tồn tại thứ như thế. Thậm chí đến đời sau có rất nhiều người không biết Cửu Đại Thiên Bảo là cái gì.
Nhưng Lý Thất Dạ khẳng định hơn bất cứ ai, Cửu Đại Thiên Bảo tuyệt đối tồn tại, hắn không chỉ một lần thấy vài thiên bảo trong Cửu Đại Thiên Bảo. Người nói đương thời không ai khẳng định Cửu Đại Thiên Bảo tồn tại, trên thế gian không ai hiểu rõ vài thiên bảo nhiều hơn Lý Thất Dạ.
Hư Không Môn là tồn tại Lý Thất Dạ truy tìm rất nhiều năm. Vì xác định Hư Không Môn tồn tại, Lý Thất Dạ tìm kiếm từng thời đại.
Hôm nay rốt cuộc xuất hiện môn hộ như mộng như ảo ngay trước mắt, Lý Thất Dạ rung động, kích động. Lý Thất Dạ nheo mắt, nhìn chằm chằm môn hộ như mộng như ảo ngay trước mặt.
Cửu Đại Thiên Bảo luôn rất bí ẩn, trên đời này nhiều người không biết Cửu Đại Thiên Bảo là cái gì, không nói được tên của chín thiên bảo.
Hư Không Môn giống như thiên bảo khác, rất bí ẩn, từ vạn cổ đến bây giờ có nhiều truyền thuyết liên quan đến nó.
Có truyền thuyết cho rằng Hư Không Môn đi thông bất tử. Có người nói Hư Không Môn đi thông giới thứ mười ngoài cửu giới. Có người nói Hư Không Môn có thể đi thông quá khứ. Có người nói Hư Không Môn đi hướng tương lai . . .
Cụ thể Hư Không Môn đi đến đâu, bí mật của Hư Không Môn là gì? Đến nay không ai nói rõ ràng, các truyền thuyết liên quan Hư Không Môn thì chỉ là truyền thuyết, không ai khảo chứng được truyền thuyết có thật không.
Trong một chỗ trên Thế Giới Thụ, Tiên nữ Mai Tố Dao đứng bật dậy, cực kỳ rung động, khuôn mặt không ăn nhân gian khói lửa cũng biến sắc.
– Truyền thuyết thật sự tồn tại!
Nhìn Hư Không Môn trước mắt, Tiên nữ Mai Tố Dao rung động. Mai Tố Dao xuất thân từ Trường Hà tông, hiểu nhều về Cửu Đại Thiên Bảo hơn người ngoài. Cho đến nay Trường Hà tông luôn truy tìm Cửu Đại Thiên Bảo, có tin đồn ba đời tiên đế Trường Hà tông từng tìm Cửu Đại Thiên Bảo nhưng tay trắng trở về, không tìm thấy Cửu Đại Thiên Bảo trong truyền thuyết.
Các đười tiên hiền, ba đời tiên đế Trường Hà tông từng nghi ngờ Hư Không Môn có tồn tại trong môn hộ vạn cổ Thiên Đạo Viện không. Có tiên đế Trường Hà tông vào môn hộ vạn cổ nhưng không tìm thấy Hư Không Môn trong truyền thuyết.
Trong Trường Hà tông cho đến nay Hư Không Môn là mộtTruyền thuyết. Hôm nay Hư Không Môn đột nhiên xuất hiện, Tiên nữ Mai Tố Dao không thể bình tĩnh, nàng kích động.
Trên Thế Giới Thụ, Thần nhân Cơ Không Vô Địch nhìn môn hộ trước ắt, biến sắc mặt.
– Đây mới là tạo hóa lớn thật sự!
nhìn môn hộ trước mắt làm Thần nhân Cơ Không Vô Địch nghĩ tới một truyền thuyết.
Trên Thế Giới Thụ, Nhạc Nghị rung động, hút ngụm khí lạnh:
– Thật sự có Hư Không Môn sao?
Thiên Đạo Viện luôn có ghi chép về Hư Không Môn.
Trong Thiên Đạo Viện ghi chép Hư Không Môn chỉ là truyền thuyết, trăm ngàn vạn năm qua tiên tổ Thiên Đạo Viện chưa có người đi vào Hư Không Môn. Tiên tổ Thiên Đạo Viện chỉ có thể suy đoán Hư Không Môn tồn tại, nhiều thông tin hơn nữa thì đều là truyền thuyết, là nghe nhầm đồn bậy.
Trong phút chốc bao nhiêu người rung động. Một số truyền nhân xuất thân từ đế thống tiên môn, viễn cổ thế tộc nhiều ít có nghe về truyền thuyết Hư Không Môn, hôm nay nhìn môn hộ trước mắt làm bọn họ hoảng hốt.
Chương 517: Tranh giành Hư Không Môn
Nhìn Hư Không Môn trước mắt, Lý Thất Dạ hít sâu. Lý Thất Dạ lấy một lá bùa ra, tay nâng bùa.
Đây là lá bùa ố vàng, không có điểm gì khác lạ. Nhưng trên đời này mấy ai biết lá bùa ố vàng này chính là giấy tiên lệnh cực kỳ quý giá? Trên thế gian chỉ còn lại ba tấm giấy tiên lệnh.
Lý Thất Dạ nhỏ một giọt thọ huyết vào lá bùa, miệng phun chân ngôn quát:
– Lấy hồn ta bắc cầu, thông vạn vực, thần ma không thể đỡ . . .
Chớp mắt thọ huyết bị lá bùa hút khô. Chân ngôn dứt, lá bùa đốt cháy, tro chưa rơi xuống chợt có tiếng leng keng. Trật tự thần liên với vô thượng tiên tắc nối thành một cây cầu tiên vô thượng, một cây cầu tiên đâm thủng thời không vươn hướng Hư Không Môn.
Trong khoảnh khắc đó tất cả không còn quan trọng với cây cầu tiên, cách ức vạn dặm, sau trăm vạn năm cũng thế, với cây cầu tiên thì thời không chẳng còn khoảng cách. Khi cây cầu tiên đâm thủng thời không, Hư Không Môn thật sự xuất hiện, cây cầu tiên mang theo hắn bướ vào thời không khác. Cây cầu tiên nâng Lý Thất Dạ bay hướng Hư Không Môn.
Khi Lý Thất Dạ bướ chân vào thời không, đi hướng Hư Không Môn, một người khác xuất hiện. Tốc độ của nàng siêu nhanh bay hướng Hư Không Môn, hai bên gặp nhau.
Lý Thất Dạ xoay người nhìn Tiên nữ Mai Tố Dao dựa vào vô thượng báu vật đến nơi.
– Tiểu nha đầu, ta muốn thứ này.
Mai Tố Dao không ăn nhân gian khói lửa, siêu phàm thoát tục, tuyệt thế vô song.
Mai Tố Dao nói:
– Lý huynh nói vậy là quá bá đạo. Đây là vật vô chủ, người có duyên thì lấy.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Người có duyên thì lấy?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Vậy phải xem là cái gì. Thứ bình thường ta không thừm giành, nhưng cái này dù là tiên vương giá lâm, trời giáng cũng không thể giành với ta! Nếu thì ta sẽ đồ tiên vương, diệt trời!
Trong khoảnh khắc này khí thế Lý Thất Dạ hùng hổ ngập trời như một tồn tại cực kỳ cổ xưa sống lại, đôi mắt vô cùng đáng sợ.
– Đồ tiên vương, diệt trời, lớn lối thật! Tiên đế cũng không dám buông lời ngông cuồng như thế.
Chớp mắt Thần nhân Cơ Không Vô Địch đến, phù quang lấp lánh quanh thân gã, phù lực bí ẩn vô địch là gã nổi lên. Ai nhìn cũng biết Cơ Không Vô Địch mang theo thứ đáng sợ.
Tất cả mọi người trong môn hộ vạn cổ đều thấy cảnh tượng đó. Không biết bao nhiêu người muốn bay đến môn hộ trước mắt, nhưng bọn họ dốc hết sức ra cũng không thể đi thông thời không khác, càng đừng nói bay tới môn hộ bí ẩn.
Mọi người trong môn hộ vạn cổ không thể bay đi môn hộ bí ẩn nhưng chuyện xảy ra ở đó thì nhìn thấy rõ ràng.
Bọn họ thấy Tiên nữ Mai Tố Dao, thấy Thần nhân Cơ Không Vô Địch. Đám người rung động.
Thần nhân Cơ Không Vô Địch dùng vô thượng bảo vật chạy đến, phong độ như thần. Cơ Không Vô Địch tựa chân nhân từ trên trời giáng xuống, toát ra khí thế cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn.
Lý Thất Dạ liếc Cơ Không Vô Địch một cái, lạnh nhạt nói:
– Đế thế cổ phù, trò vặt, không có gì ghê gớm.
Nét mặt Thần nhân Cơ Không Vô Địch sa sầm. Đế thế cổ phù là vật vô thượng Cơ Không Vô Địch có được lúc tham đạo trong Đế Thế viện. Một cổ phù như vậy khiến biết bao người thèm nhỏ dãi, khao khát mơ ước.
Mắt Thần nhân Cơ Không Vô Địch bắn ra thần quang, nói:
– Không để đế thế cổ phù vào mắt, xem ra đạo hữu tự cho rằng thiên hạ vô song?
Lý Thất Dạ lười nhìn Cơ Không Vô Địch:
– Nếu ta vào Đế Thế viện đã dọn hết đồ trong đó, đâu chỉ một đế thế cổ phù bình thường? Bây giờ ta muốn lấy nó, các người biết điều thì cút, không là ta tự tay giết!
Lý Thất Dạ nhìn hướng Mai Tố Dao.
Lý Thất Dạ giết Cơ Không Vô Địch không thấy nặng lòng, còn Mai Tố Dao nếu nàng không biết nặng nhẹ thì hắn sẽ không nghĩ tình Tụ Thủy tiên đế nữa. Kẻ nào chắn đường Lý Thất Dạ là hắn giết không tha.
Thần nhân Cơ Không Vô Địch nói với Mai Tố Dao:
– Nếu vậy thì Mai cô nương, chúng ta tiêu diệt hắn trước rồi hợp tác vào trong.
Cơ Không Vô Địch muốn hợp sức với Mai Tố Dao chém Lý Thất Dạ trước rồi lấy Lý Thất Dạ.
Một thanh âm êm tai vang lên:
– Chỉ bằng vào ngươi?
Một nữ nhân đạp sóng bước tói. Sóng dao động dưới chân nàng, hơi nước như chân long quay quanh. Nữ nhân đạp sóng đến như nữ thần biển cả, nàng là chủ nhân đại dương.
Thấy nữ nhân đó, nhiều người trong môn hộ vạn cổ chấn động:
– Trấn Thiên Thần Nữ!
Trấn Thiên Thần Nữ Tử Thúy Ngưng dùng vô thượng báu vật vào đây, Mai Tố Dao chấn động:
– Tử cô nương cũng đến?
Mai Tố Dao được người gọi là tiên nữ, trời sinh tiên cốt nhưng đối diện Trấn Thiên Thần Nữ Tử Thúy Ngưng, nàng không dám khinh thường.
Truyền thuyết Trấn Thiên Thần Nữ Tử Thúy Ngưng là truyền nhân được Hắc Long Vương chỉ định. Đối diện Trấn Thiên Thần Nữ, dù là thiên tài gì, yêu nghiệt cỡ nào cũng không dám xem thường.
Trong thời đại Hắc Long Vương còn sống, tiên đế tôn kính né xa. Hôm nay Hắc Long Vương không còn vô địch, Trấn Thiên Thần Nữ là truyền nhân nghe đồn được Hắc Long Vương chỉ định, có ai không kiêng dè ba phần?
Tử Thúy Ngưng giá lâm, Cơ Không Vô Địch sắc mặt âm trầm. Con ngươi Cơ Không Vô Địch co rút, tập trung tinh thần bộc phát thần uy siêu đáng sợ. Cơ Không Vô Địch như có thần linh nhập xác.
Trong môn hộ vạn cổ, nhiều người thấy cảnh tượng đó quay sang nhìn nhau, rất rung động.
Nhìn bốn người Lý Thất Dạ, Cơ Không Vô Địch, Mai Tố Dao, Trấn Thiên Thần Nữ vào thời không khác, có người nhỏ giọng nói:
– Kẻ hung dữ Lý Thất Dạ, Tiên nữ Mai Tố Dao, Thần nhân Cơ Không Vô Địch, thần nữ Tử Thúy Ngưng. Có thể nói bốn người đỉnh cao nhất thế hệ trẻ đương thời tụ tập lại một chỗ.
Có hoàng tử lẩm bẩm:
– Cơ Không Vô Địch và Trấn Thiên Thần Nữ là kẻ thù không đội trời chung, bọn họ gặp nhau chắc có kẻ chết.
Cuộc chiến giữa Hắc Long Vương và Lăng Không tiên đế là chuyện cửu giới đều biết. Trận chiến đó Hắc Long Vương xé rách thiên mệnh. Sau này Hắc Long Vương biến mất, Lăng Không tiên đế cung mất tích. Truyền thuyết sau trận chiến Trấn Thiên Hải Thành, Lăng Không sơn từ đó thề không đội trời chung.
Cơ Không Vô Địch là truyền nhân của Lăng Không sơn, Trấn Thiên Thần Nữ là truyền nhân của Trấn Thiên Hải Thành. Tục ngữ nói kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt. Thần nhân Cơ Không Vô Địch hay Trấn Thiên Thần Nữ Tử Thúy Ngưng, hai bên gặp nhau chắc sẽ giết đến ngươi chết ta sống.
Trấn Thiên Thần Nữ đạp sóng đi tới, tay cầm hắc long thương chỉ vào Cơ Không Vô Địch, Mai Tố Dao, khí thế như hồng.
Trấn Thiên Thần Nữ Tử Thúy Ngưng nói:
– Hai ngươi cùng lên đi!
Lời nói bá khí chấn nhiếp nhiều người. Đó là Tiên nữ Mai Tố Dao, Thần nhân Cơ Không Vô Địch, hôm nay Trấn Thiên Thần Nữ Tử Thúy Ngưng một chọi hai. Đúng là dưới mắt không còn ai, ngạo thị cửu thiên thập địa!
Mai Tố Dao không ăn nhân gian khói lửa nói:
– Tố Dao không có hứng thú chiến đấu.
Mai Tố Dao với tư thế khó tin thoát khỏi hiện trường, biến thành ánh sáng lao hướng Hư Không Môn.
Trấn Thiên Thần Nữ định hành động nhưng Lý Thất Dạ nhúc nhích trước, hắn bắc cây cầu tiên đuổi theo Mai Tố Dao.
Chương 518: Huyền cơ Hư Không Môn (1)
Lý Thất Dạ nói:
– Giao nàng cho ta là được.
Cơ Không Vô Địch cất bước đi ra, nhưng Trấn Thiên Thần Nữ thương phong cửu thiên, nháy mắt phong lại đường gã đi.
Trấn Thiên Thần Nữ Tử Thúy Ngưng nói:
– Hôm nay đừng hòng rời khỏi!
Thần nhân Cơ Không Vô Địch hú dài:
– Lăng Không sơn ta sợ rắc rối sao?
Thần nhân vào đời, pháp tắc mở trời, tiên uy bá đạo
– Lăng Không sơn có là gì?
Trấn Thiên Thần Nữ Tử Thúy Ngưng đâm ra hắc long thương như rồng đen bay lượn, ngâm nga không dứt. Mọi người có ảo giác như Hắc Long Vương trọng sinh, một thương đâm ra, sao sáng đều diệt, vạn đạo tan vỡ. Bất cứ thiên tài, yêu nghiệt nào đều kinh hoàng trước thương đó.
Thấy uy lực thương kia, bất cứ ai khi chứng kiến cảnh tượng đều hoảng sợ biến sắc mặt. Thiên tài kiêu ngạo mấy cũng rùng mình lạnh lòng:
– Hắc Long Vương trọng sinh sao?
Một là chân nhân, một là thần nữ, một là tiên đế lục thế tôn, một là cự phách chỉ định truyền nhân. Hai bên cùng ra tay, băng thiên diệt địa, so kè thần thông. Thánh tôn, thánh hoàng thế hệ trước nhìn cũng phải biến sắc.
Bên kia, chớp mắt Mai Tố Dao xông vào Hư Không Môn, cũng rượt theo. Hai người biến mất trong Hư Không Môn.
Lý Thất Dạ bước vào Hư Không Môn, nó không truyền tống hắn đi đâu. Nói đúng hơn bước chân vào Hư Không Môn mới phát hiện đây là một ngõ cụt.
Vừa vào Hư Không Môn thì thấy nơi này như một gian phòng, trừ lối vào ra không có cửa nào khác. Nguyên Hư Không Môn dùng vô thượng pháp tắc xây dựng, hồn nhiên thiên thành. Như thể Hư Không Môn sinh ra trong hỗn độn, khởi đầu trong thiên địa. Hư Không Môn không tỏa ánh sáng chói lòa, không có màu sắc hoa lệ. Hư Không Môn đơn giản mộc mạc, quay về ban đầu, tất cả vừa mới bắt đầu.
Bên trong chỉ có một thứ, một phù văn, một phù văn cỡ nắm tay. Phù văn cổ kính mộc mạc, phù văn cực kỳ cổ xưa. Đại sư phù văn đương thời cũng không biết ý nghĩa phù văn này. Phù văn đầu đuôi nối nhau, trái phải ôm vòng, trên dưới kết nối. Nguên phù văn hình thành một thể, không có khởi đầu, không có điểm cuối.
Nhìn phù văn là biết không phải loại thông dụng sau này, không phải tiên vương để lại. Phù văn là thiên địa sinh ra, tự thành một thể. Phù văn đơn giản như vậy trình bày thiên địa ảo diệu, trình bày vạn cổ huyền thông.
Nhìn phù văn này, Lý Thất Dạ bị hấp dẫn. Lý Thất Dạ thông thiên địa, hiểu vạn cổ, vừa nhìn thấy phù văn là hắn hiểu nó có ý nghĩa gì. Đây là báu vật vô giá.
Không chỉ Lý Thất Dạ bị hấp dẫn, Mai Tố Dao bước vào trước hắn một bước, khi thấy phù văn thì hắn cũng chấn động. Chỉ tính phù văn đã ảo diệu thông thiên địa, trình bày vạn cổ huyền thông.
Mai Tố Dao quay đầu, cười tuyệt thế khuynh quốc:
– Lý huynh cùng ta nghiên cứu phù văn này được không? Ngươi và ta cùng nghiên cứu sẽ có ích cho cả hai.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ chưa nói hết câu từ trán Mai Tố Dao bắn ra ánh sáng rực rỡ, tiếp xúc tiên quang làm Lý Thất Dạ cứng người lại.
Lý Thất Dạ như bị hóa đá cứng ngắc tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Mai Tố Dao mỉm cười, không ăn nhân gian khói lửa, siêu phàm thoát tục, xin hđẹp vô song, làm người nhìn tim đập nhanh.
Tiên nữ Mai Tố Dao nói:
– Lý huynh, ta không muốn tổn thương ngươi, nhưng tap hải mang phù văn này đi. Bây giờ đành chịu khổ Lý huynh, lát nữa Lý huynh sẽ tự động phục hồi lại.
Đóng đinh Lý Thất Dạ xong Mai Tố Dao tập trung tinh thần vào phù văn.
Mai Tố Dao hít sâu, quát to:
– Thu!
Mai Tố Dao dứt lời, mười ngón xòe ra, thiên la địa võng.
Mai Tố Dao là người Trường Hà tông nhập thế, năng lực cực kỳ giỏi. Tiên nữ Mai Tố Dao vừa ra tay đã hút trời nuốt đất, lòng bàn tay thon dài có thể thu núi sông, hút biển cả, cuốn thiên địa vào bàn tay mình.
Nhưng mặc cho Mai Tố Dao diễn biến thiên địa vạn pháp, diễn biến công pháp mạnh nhất đời cũng không thể lay động phù văn. Mai Tố Dao không từ bỏ, nàng quát khẽ. Thoáng chốc đế uy tiên thế hùng hồn như một vị tiên đế giá lâm, Mai Tố Dao cầm vũ khí trấn pá phù văn.
Mai Tố Dao mang theo tiên đế chân khí đến, tiên đế chân khí giáng xuống, thần linh quỳ gối, chúng sinh quỳ rạp. Tiên đế chân khí xuất hiện, chỉ ta vô địch, vạn cổ mình ta.
Ầm!!!
Chuyện khó tin xảy ra, tiên đế chân khí của Lý Thất Dạ không trấn áp được phù văn. Tiên đế chân khí bị đánh bật về.
Mai Tố Dao biến sắc mặt thu tiên đế chân khí về, bên tai vang thanh âm dịu dàng nhẹ như gió.
– Nàng cứng rắn lay động không phải cách hay.
Từ khi nào Lý Thất Dạ đứng bên cạnh Mai Tố Dao, mỉm cười nhìn nàng như thể hắn luôn bàng quan, luôn đứng cạnh Tiên nữ Mai Tố Dao.
Mai Tố Dao luôn không ăn nhân gian khói lửa hoảng sợ, trán lại phát ra tiên quang. Nhưng phút chỉ mành treo chuông, một ngón tay Lý Thất Dạ bay tới. Một ngón tay vượt qua vĩnh hằng, tiên quang cũng không đuổi kịp được. Mai Tố Dao bắn ra tiên quang chính là vô thượng tiên tắc, nhưng Lý Thất Dạ nhất chỉ lục thiên, dễ dàng tránh tiên quang điểm vào chỗc yếu nhất tiên cốt.
Ầm!!!
Mai Tố Dao bị đánh văng ra, đập mạnh vào vách tường. Mặt Mai Tố Dao trắng bệch, trán chảy máu. Mai Tố Dao ngộp thở, nàng vùng vẫy định đứng dậy nhưng Lý Thất Dạ đã phong lại đạo hạnh toàn thân nàng.
Mai Tố Dao khó khăn lắm mới thở dốc được từ trong tổn hại nặng, nàng luôn không ăn nhân ian khói lửa lúc này kinh hoàng.
Mai Tố Dao biến sắc mặt nói:
– Sao có thể như vậy?
Mai Tố Dao bẩm sinh tiên cốt, khối tiên cốt trên trán là tốt nhất thế giới. Mai Tố Dao rất tự tin vào tiên cốt của mình, một khi bị tiên quang của nàng hóa đá thì dù là thánh hoàng cũng bất lực. Rõ ràng Mai Tố Dao đã hóa đá Lý Thất Dạ nhưng bây giờ hắn hoạt động bình thường.
Đáng sợ hơn là Lý Thất Dạ một chỉ điểm vào chỗ tiên cốt yếu nhất. Tiên cốt trên trán Mai Tố Dao là cứng rắn nhất thế giới, bị Lý Thất Dạ điểm trúng chỗ yếu nhất làm nàng bị tổn hại nặng, như ngộp thở suýt chết.
Lý Thất Dạ ung dung:
– Có gì không thể?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tiên quang định thân, ta chỉ lừa gạt tiểu nha đầu. Ở trong mắt ta tiên cốt trên trán nàng có là gì? Nàng có nghe nói một người không? Thời đại cổ mnh hắc ám, cổ minh tộc có một người ghê gớm hơn nàng.
Mai Tố Dao rung động nói:
– Tiên cốt vô địch trong truyền thuyết!
Lý Thất Dạ nhắc làm Mai Tố Dao nghĩ đến một truyền thuyết, một tiên cốt từng vô địch.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Đúng vậy! Năm xưa tiên cốt vô địch, hắn mạnh hơn nàng rất nhiều, bẩm sinh có một thân tiên cốt. Nàng biết kết cuộc của hắn là gì không? Từng cây tiên cốt bị người bẻ gãy, rút ra khỏi cơ thể.
Mai Tố Dao biến sắc mặt, nàng có nghe nói về tiên cốt vô địch thời đại cổ minh. Truyền thuyết đó là người có hy vọng sánh vai cùng Thiên Đồ tiên đế, nhưng cuối cùng mất tích.
Vào thời đại hắc ám nhất có hai vị tiên đế mang đến ánh sáng, một là Bộ Chiến tiên đế, một là Huyết Tỉ tiên đế. Thời đại đó Lý Thất Dạ thân phận Âm Nha từng cứng rắn chống đại cục, hắn khó khăn cùng Kỳ rúc Sơn bồi dưỡng Huyết Tỉ tiên đế. Lý Thất Dạ bày ra đại cục, ánh sáng của nhân tộc ngay trước mắt.
Chương 519: Huyền cơ Hư Không Môn (2)
Tiếc rằng thời đại đó một cổ minh tộc trời sinh tiên cốt giáng thế, quét ngang cửu thiên thập địa. Nơi y đi qua thiên tài cửu giới bị giết, nhiều thiên tài trẻ nhân tộc tạo hóa kinh người chết thảm trong tay thiên tài cổ minh tộc.
Vị thiên tài cổ minh tộc trời ính có tiên cốt, vừa sinh ra đã vô địch. Thời đại kia, vô số vương triều cổ minh tộc đặt hy vọng rất lớn vào y, cho rằng y là Thiên Đồ tiên đế thứ hai. Vô số vương triều hộ đạo cho y.
Một thân tiên cốt vô địch càng quét cửu giới, nơi y đi qua tiếng kêu than dậy khắp trời đất, vô số hạt giống nhân tộc chết thảm trong tay y. Chuyện này chọc giận Âm Nha Lý Thất Dạ, hắn dốc hết sức trên kích cửu thiên, dưới diệt vương triều. Lý Thất Dạ hao tổn vô số chiến tướng, đánh lui nhiều vương triều hộ đạo cho y, cuối cùng bắt sống tiên cốt vô địch.
Lý Thất Dạ nhìn Mai Tố Dao:
– Nàng bẩm sinh có một khối tiên cốt trên trán.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Tuy trong tiên cốt thì phần trán là đáng quý, quý giá nhất nhưng không là gì với ta. Ta muốn giết nàng, cho dù nguyên thân là tiên cốt cũng vô dụng, ta vẫn có thể phá giải được.
Năm xưa Lý Thất Dạ bắt sống tiên cốt vô địch, hắn nghiên cứu tiên cốt rõ ràng. Quá trình thì không cần nói nhiều, có thể tưởng tượng được.
Mai Tố Dao cực kỳ rung động, từ khi nàng xuất đạo đến nay lần đầu tiên nàng cảm nhận uy hiếp thật sự. Dù là chân nhân như Cơ Không Vô Địch, Mai Tố Dao có tự tin tuyệt đối. Hôm nay Mai Tố Dao cảm giác uy hiếp đáng sợ, trực giác cho nàng biết đã gặp khắc tinh.
Lý Thất Dạ mặc kệ Mai Tố Dao, đưa mắt nhìn phù văn cổ xưa. Lý Thất Dạ chậm rãi đi vòng quanh phù văn cổ xưa, cẩn thận quan sát.
Lý Thất Dạ vòng quanh phù văn cổ xưa, Mai Tố Dao đã bình tĩnh lại, phong tư như cũ.
Mai Tố Dao hỏi:
– Ngươi có biết đây là thứ gì không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Như thế nào? Bị ta khống chế còn muốn dụ ta nói?
– Nếu Lý huynh nghĩ vậy thì Tố Dao cũng đành chịu.
Mai Tố Dao nói:
– Tố Dao có thể cùng Lý huynh chia sẻ tất cả liên quan Hư Không Môn. Phù văn này là mấu chốt mở ra Hư Không Môn, chỉ có nắm giữ phù văn mới nắm được Hư Không Môn.
Lý Thất Dạ bật cười, lắc đầu, nói:
– Tiểu nha đầu, nàng không biết được nhiều. Về hiểu biết Hư Không Môn thì nàng còn non.
Mai Tố Dao câm nín, rõ ràng nàng lớn tuổi hơn Lý Thất Dạ nhưng bị hắn kêu là tiểu nha đầu, làm nàng không nói nên lời.
Lý Thất Dạ đi một vòng, sờ cằm nhìn chằm chằm vào phù văn cổ xưa.
Mai Tố Dao nói với Lý Thất Dạ:
– Phù văn này chung một thể với môn hộ, muốn lấy nó xuống khó hơn lên trời. Hay Lý huynh và Tố Dao hợp tác? Tố Dao có tiên đế chân khí, có bí pháp vô thượng. Hai chúng ta hợp sức mới có cơ may lấy nó xuống được, không thì khi đó hai ta tay trắng trở về.
Lý Thất Dạ ngoái đầu nhìn Mai Tố Dao, cười nói:
– Tiểu nha đầu, có khi tiên đế chân khí không phải vạn năng. Nàng nhìn cho kỹ, xem ra tháo nó xuống như thế nào.
Tay Lý Thất Dạ nâng một quả trứng đá nhìn phù văn cổ xưa chằm chằm.
Lý Thất Dạ quát to:
– Mở!
Lý Thất Dạ dùng lực lượng mạnh nhất ném trứng đá.
Ầm!!!
Vang tiếng nổ điếc tai, trứng đá đập vào phù văn cổ xưa, thoáng chốc môn hộ lắc lư, chớp lóe lúc sáng lúc tối. Khi trứng đá đập vào phù văn cổ xưa, xảy ra chuyện khó tin. Phù văn cực kỳ cổ xưa bị đập bay lên.
Lý Thất Dạ hét to một tiếng:
– Thu!
Mệnh cung mở rộng, sáu mệnh cung xếp hàng tự thành một vực bao vây phù văn cổ xưa bị đập bay lên. Chủ mệnh cung như cắn trời nuốt đất nuốt phù văn cổ xưa vào. Phù văn biến mất trong chủ mệnh cung mênh mông.
Mai Tố Dao nhìn ngây người, nàng dùng tiên đế chân khí trấn áp phù văn cổ xưa nhưng nó lù lù bất động, thậm chí đánh bật tiên đế chân khí ra.
Lý Thất Dạ dùng một quả trứng đá đánh bay phù văn cổ xưa, rốt cuộc phù văn cổ xưa có lai lịch gì?
Tiếc rằng Mai Tố Dao bị Lý Thất Dạ phong ấn tiên cốt trên trán, không thì thần thông tiên cốt có lẽ sẽ nhìn thâu trứng đá ảo diệu.
Trong chủ mệnh cung của Lý Thất Dạ bùm một tiếng, sinh mệnh chi trụ bắn lên cao.
Phù văn cổ xưa bị chủ mệnh cung của Lý Thất Dạ nuốt vào, lúc này sinh mệnh chi trụ dâng lên cao. Mệnh cung tứ tượng xuất hiện dị tượng, sinh mệnh chi trụ như nam châm hút hết thiên địa vạn vật.
Ong ong ong ong ong!
Sinh mệnh chi trụ hút phù văn cổ xưa vào.
Phù văn cổ xưa lơ lửng trên sinh mệnh chi trụ, tất cả đạo văn sinh mệnh chi trụ sáng lên. Vô số đạo văn như có sự sống chui vào phù văn cổ xưa.
Rào rào!
Phù văn cổ xưa giãn ra. Tất cả đạo văn của sinh mệnh chi trụ chui vào trong hình như hóa giải ảo diệu trong phù văn, kho báu cổ xưa bị mở ra.
Phù văn cổ xưa giãn ra, sinh mệnh chi trụ tỏa sáng rực rỡ. Sinh mệnh chi trụ của Lý Thất Dạ thay đổi khó tin. Sinh mệnh chi trụ thúc giục phù văn cổ xưa, không lâu sau sinh mệnh chi trụ biến thành áo nghĩa vạn cổ, biến mất trong sinh mệnh chi trụ. Tất cả áo ngahĩ của phù văn cổ xưa bị sinh mệnh chi trụ diễn biến.
Sau khi sinh mệnh chi trụ hấp thu phù văn cổ xưa, toàn thân Lý Thất Dạ run lên, hắn cảm nhận một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích, diệu vô cùng.
Lý Thất Dạ hít sâu, nở nụ cười. Cảm giác này thật tốt, Lý Thất Dạ hiểu nhiều hơn về Hư Không Môn.
Mai Tố Dao nhìn Lý Thất Dạ thu phù văn cổ xưa vào mệnh cung, nàng thở dài thườn thượt. Đi nhầm một bước thua cả bàn cờ.
Nhưng Mai Tố Dao vẫn là một người tuyệt thế vô song, nàng mỉm cười nói:
– Chúc mừng Lý huynh, Lý huynh đầu tiên là được ba mảnh lá cây non Thế Giới Thụ, sau đó có cổ phù văn Hư Không Môn. Lần này Lý huynh có được tạo hóa chắc vượt qua cả Hạo Hải tiên đế.
Bất cứ khi nào, trong tình cảnh gì, Mai Tố Dao luôn không nhiễm hạt bụi trần.
Lý Thất Dạ bật cười, khí thế bá đạo nhìn Mai Tố Dao.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Bây giờ ta nên giải quyết nàng như thế nào? Lạt thủ tồi hoa?
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Nhưng đối với nàng chết không phải chuyện đáng sợ nhất, hay ta cởi sạch y phục của nàng ra? Hoặc ta nên ăn nàng, giam cầm chân mệnh, chiếm thể xác của nàng? Có lẽ đây mới là chuyện đáng sợ nhất đối với nàng.
Mai Tố Dao biến sắc mặt, nhưng nàng vẫn không nhiễm hạt bụi trần, nàng phong tư thần thánh, khí chất cao thượng. Tiên quang bao phủ Mai Tố Dao, nàng như tiên nữ giáng trần, siêu phàm thoát tục làm người nhìn không dám tiết độc.
Mai Tố Dao chậm rãi nói:
– Lý huynh là hào kiệt đương thời, là gương mẫu một thế hệ. Lý huynh siêu nhiên chắc khinh thương làm chuyện tục này?
Thanh âm bình tĩnh ung dung, có tiết tấu bí ẩn. Dù lúc này Mai Tố Dao bị Lý Thất Dạ khống chế vãn không nhiễm hạt bụi trần, như tiên nữ giáng trần. Người nhìn không nổi lên ý tiết độc nổi, không dám bất kính với nàng, làm lòng người lòng sinh ra thành kính, sinh ra ý nghĩ cao thượng.
Chương 520: Đùa giỡn tiên nữ
Con ngươi Lý Thất Dạ co rút:
– Tiểu nha đầu, nàng thật là không biết chết sống!
Đôi mắt Lý Thất Dạ trở nên cực kỳ đáng sợ, chân mệnh chìm nổi sắp mở môn hộ cổ xưa đi thông tuyên cổ.
Lý Thất Dạ hoàn toàn thay đổi, đôi mắt cắn nuốt cửu thiên thập địa. Trước đôi mắt đó tất cả trên đời bé nhỏ không đáng kể! Thiên địa không đạo đức, vạn vật như chó.
Trước đôi mắt này, mọi thứ trên đời thay đổi, không phân đẹp xấu, giàu nghèo có khác chi. Cái gì thần thánh, cái gì không nhiễm hạt bụi trần đều tan thành mây khói.
Mai Tố Dao biến sắc mặt, nàng không chỉ thông minh cũng là người tuyệt thế. Trong khoảnh khắc đó Mai Tố Dao hiểu cái gì là nguy hiểm thật sự, hung mãnh, ngông cuồng, tàn nhẫn. Tất cả nhân kiệt, thiên tài, kẻ hung dữ, những đặc tính trở nên nhỏ bé trước đặc tính Lý Thất Dạ bộc lộ ra.
Mai Tố Dao cảm giác như mình bị lột sạch, ngọc thể trần trụi. Không chỉ cơ thể bị lột trần, Mai Tố Dao cảm giác chân mệnh, linh hồn của mình đều biến trần trụi trước đôi mắt của Lý Thất Dạ.
Trong khoảnh khắc đó Mai Tố Dao là thiên chi kiêu nữ, tiên nữ nhập thế lại như một con dê mặc người ăn. Lý Thất Dạ là tồn tại đáng sợ nhất trên đời, tuyên cổ vô song, mọi thứ trên đời ở trong mắt hắn tùy thời thành mây khói.
Đôi mắt Lý Thất Dạ có thể cắn nuốt tất cả trên đời, hắn như trời, thản nhiên mà vô tình.
– Nha đầu, thủ đoạn của nàng quá non, lúc này muốn dùng A Lại Gia Thiên Hương Đạo ảnh hưởng ta?
– Nàng muốn cao thượng, để người không dám tiết độc, nhưng nàng không ảnh hưởng ta được, tự chuốc lấy khổ.
Lý Thất Dạ tựa chúa tể trên bầu trời nói:
– Hôm nay ta cho nàng nếm mùi!
Lý Thất Dạ thò tay vào áo Mai Tố Dao.
Tiên nữ Mai Tố Dao biến sắc mặt nói:
– Đừng!
Mai Tố Dao bất lực ngăn cản, dù nàng tuyệt thế vô song lúc này chỉ là dê con mặc Lý Thất Dạ loay hoay.
Tay Lý Thất Dạ bóp ngực, xoa nắn Mai Tố Dao run rẩy, cố giữ vững tinh thần. Nhưng đôi mắt Lý Thất Dạ đầy ma lực giam cầm linh hồn, trái tim nàng.
Xúc cảm bàn tay đôi bồng đào xinh đẹp, có thể nói là tuyệt thế vô song giống như kuôn mặt Mai Tố Dao. Nhiều một phần là to, thiếu một phần là nhỏ. Bàn tay sờ ngực tựa kiệt tác hoàn mxy nhất trên đời, khiến người kinh thán.
Mai Tố Dao hoảng sợ, nàng có cảm giác kỳ lạ. Mai Tố Dao là tiên nữ, cho đến nay không ai dám tới gần nàng, càng đừng nói vấy bẩn như thế này.
Mai Tố Dao là người Trường Hà tông nhập thế, đạo tâm như tảng đá. Thất tình lục dục trên đời khó ảnh hưởng đến Mai Tố Dao, hồng trần tựa dòng nước chảy qua hòn đá không để lại dấu vết trong lòng nàng.
Nhưng bây giờ lòng Mai Tố Dao gợn sóng, chân mệnh bị giam cầm, lòng lạc mất. Trong khoảnh khắc đó tình lục dục ảnh hưởng đạo tâm của Mai Tố Dao.
Lý Thất Dạ nhấm nháp kỹ càng, hai tay trượt lên trượt xuống. Lòng Mai Tố Dao run lên, gợn sóng, cảm giác tê dịa xa lạ làm lòng nàng lâng lâng.
Mai Tố Dao hoảng sợ:
– Không!!!
Đây là nguy hiểm lớn nhất đời Mai Tố Dao. Đối với Mai Tố Dao, chết không là gì,m nếu bị Lý Thất Dạ đánh gục đạo tâm mới là mối nguy hiểm nhất đời.
Giờ phút này, Mai Tố Dao không nhiễm hạt bụi trần, siêu phàm thoát tục trở nên đáng thương.
Mai Tố Dao hoảng sợ, Lý Thất Dạ đã rụt tay về. Lý Thất Dạ hờ hững phủi tay, sửa sang quần áo lại cho Mai Tố Dao, giải giam cầm trên người nàng.
Mai Tố Dao hoảng sợ bỗng chốc ngẩn ngơ, nàng thẫn thờ thật lâu. Lý Thất Dạ giam cầm chân mệnh của nàng, nếu Lý Thất Dạ mạnh mẽ công kích thì Mai Tố Dao không giữ được đạo tâm, lòng sa đọa. Nhưng Lý Thất Dạ đột nhiên dừng tay, Mai Tố Dao không nhìn thấu hắn được.
Lý Thất Dạ nhìn Mai Tố Dao:
– Đừng ngây người, ta không phải loại người thương hương tiếc ngọc, đặc biệt là kẻ thù.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Ta không ăn nàng chỉ vì thấy chán. Ta muốn nữ nhân, nếu giống như nàng, dù là tiên nữ cử thiên ta cũng có năng lực khiến nàng ta ngoan ngoãn lao vào vòng tay của ta. Tuy ta không ngại bá vương ngạnh thượng cung, nhưng nàng sao? Chưa đến trình độ khiến ta cường. Nếu ta mạnh bạo với nàng chẳng phải làm ta rớt mấy cấp bậc?
Lý Thất Dạ nói làm Mai Tố Dao hộc máu, không biết nàng xấu hổ hay nhục nhã, tóm lại là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
– Tiểu nha đầu, nếu ta muốn thu phục nàng thì có hàng đống thủ đoạn. Ta có thể khiến nàng ngoan ngoãn làm thị nữ bên cạnh ta, cần gì bá vương ngạnh thượng cung?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Bây giờ kêu ta mạnh bạo với ta, ta không có sở thích biến thái đó. Ta là người có phẩm vị, bá vương ngạnh thượng cung nàng làm nhục phẩm vị của ta, vậy chẳng phải ta chịu thiệt lớn?
Mai Tố Dao cười khổ, dù nàng không nhiễm hạt bụi trần, siêu phàm thoát tục nhưng lúc này khó thể bình tĩnh. Mai Tố Dao không để ý bị cưỡng bức, nhưng nàng cực kỳ tự tin vào sắc đẹp, phong tư của mình.
Mai Tố Dao là mỹ nữ tuyệt trần đương thời, sắc đẹp hay khí chât đều hiếm có. Gị Mai Tố Dao là mỹ nữ số một Mai Tố Dao cũng không quá đáng.
Trong Mai Tố Dao, thậm chí là nguyên nhân hoàng giới có biết bao nhiêu người say mê nàng, bao nhiêu thiên tài nhân kiệt vì nàng không tiếc theo đuổi ngàn vạn dặm.
Đối với vô số thiên tài nhân kiệt đương thời, có thể được tiên nữ cười một cái đã là thu hoạch lớn nhất đời.
Nhưng lời Lý Thất Dạ nói làm tay đổi tất cả. Lý Thất Dạ ăn bớt Mai Tố Dao còn bảo ăn nàng là hắn chịu thiệt, trên đời còn thiên lý không?
Lý Thất Dạ liếc Mai Tố Dao:
– Đừng không phục.
Lý Thất Dạ nhấc cằm Mai Tố Dao lên, cười hỏi:
– Trường Hà tông bồi dưỡng một truyền nhân như nàng không dễ dàng, hôm nay nghĩ tình tiên tổ Trường Hà tông các người nên ta cho nàng một cảnh cáo nho nhỏ. Sau này không dám động tay động chân với ta thì coi chừng ta cởi sạch đồ, sau đó bán nàng đi xa, hiểu chưa?
Mai Tố Dao muốn hộc máu, nàng động tay động chân Lý Thất Dạ bao giờ? Nghe như thể Mai Tố Dao là nữ nhân háo sắc ăn bớt Lý Thất Dạ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hư Không Môn lắc lư, ánh sáng lu mờ. Hư Không Môn nứt ra từng cá khe.
Lý Thất Dạ nhìn Hư Không Môn, nhỏ giọng nói:
– Cuối cùng sắp sập.
Hư Không Môn nứt ra, tan vỡ. Lúc này nguyên thiên địa dù là người trong môn hộ vạn cổ hay trên Thế Giới Thụ, trong thời không có Hư Không Môn đều bị chấn văng lên.
Hư Không Môn ập xuống. Mọi người chưa hiểu ra sao đã bị bắn ra khỏi môn hộ vạn cổ, dù là trên trời dưới đất, trong bí cảnh, tất cả bị bắn ra khỏi môn hộ vạn cổ.
Môn hộ vạn cổ sụp đổ, mọi thứ biến mất.
Mọi người ngây ngẩn, không biết chuyện gì xảy ra. Đám người ngơ ngác thẫn thờ. Khi tất cả lấy lại tinh thần, phát hiện đang ở tong Thiên Đạo Viện.
Mọi người sửng sốt, nhiều người đang đào bới hừng hực khí thế trong môn hộ vạn cổ. Có nhiều người ở trong bí cảnh, tham ngộ đại đạo huyền diệu trên Thế Giới Thụ. Đột nhiên bị đá văng ra khỏi môn hộ vạn cổ, bí ảnh, Thế Giới Thụ.
Người vào môn hộ vạn cổ đều bị văng ra hết, nhiều người không hiểu chuyện gì xảy ra.