Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập96 [ chương 476 đến 480 ]
❮ sautiếp ❯Chương 476: Đoạn ngắn ký ức
Khi Đinh Hạo vào đại điện thì Tây Môn Thiên Tuyết còn ngủ say, hít thở đều đều. Thiếu nữ ngủ say mặt mày như tranh, ngây thơ yên tĩnh như nữ thần trong thần thoại, xinh đẹp làm người ta say mê.
Đinh Hạo nhẹ nắm bàn tay búp măng của Tây Môn Thiên Tuyết, cực dương thiên hỏa huyền khí ấm áp chậm rãi rót vào người nàng.
Đinh Hạo chợt nhíu mày:
– A?
Vì Đinh Hạo bỗng phát hiện sự sống trong người Tây Môn Thiên Tuyết dần yếu đi, không thấy nguyên do nhân quả, trông như một thân thể đã chết. Đây là trạng thái chết giả, hèn gì Tây Môn Thiên Tuyết ngủ lâu như vậy. Mới đầu Đinh Hạo tưởng là vì Tây Môn Thiên Tuyết tiêu hao nhiều trong nhà tù nước ngầm nên cần nghỉ ngơi nhưng bây giờ xem ra…
Chết giả!
Giống như kiểu nói người thực vật trên địa cầu kiếp trước của Đinh Hạo, tuy còn giữ hô hấp nhưng không thể tự tỉnh lại.
Có lẽ ý thức của Tây Môn Thiên Tuyết rất tỉnh táo, nàng cảm giác mọi thứ xung quanh nhưng không thể khống chế thân hình, ngôn ngữ đáp lại.
– Tiểu cô nương này có ý chí thật kiên cường.
Đao Tổ than thở:
– Nếu đổi lại người khác sớm chết trong nhà tù nước ngầm, bị phá hủy tu vi huyền khí, ngâm trong nước lạnh một canh giờ đã đủ phá hủy thân thể, linh hồn người thường. Tuy cô nương này từng có cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh tích lũy nhưng tu vi bị phế chống gần mười ngày đã rất kinh người, không biết là tinh thần lực gì chống đỡ nàng. Bây giờ nàng chết giả là hậu quả tinh thần lực tiêu hao cạn hết.
Đinh Hạo nắm tay Tây Môn Thiên Tuyết trắng mềm, lòng đau nhói.
Đinh Hạo dịu dàng nói:
– Sư tỷ nghe ta nói không? Ta biết nàng nghe thấy, đúng không? Yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho sư tỷ, dùng thuật luyện đan nàng dạy ta. Ta thề, ta bảo đảm!
Đinh Hạo nói xong cảm giác một ngón tay nhỏ xinh khẽ nhúc nhích trong tay hắn.
Đinh Hạo mừng rỡ:
– Quả nhiên sư tỷ cảm giác được mọi chuyện bên ngoài, nàng nghe ta nói!
Hiếm khi hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ nghiêm túc nêu ý iến cho Đinh Hạo:
– Ngươi còn cần mỗi ngày đúng hạn rót huyền khí vào người nàng giữ sức sống cơ thể.
Đinh Hạo gật đầu.
Sau khi rót huyền khí vào Đinh Hạo lấy một bình ngọc ra, bên trong chứa chất lỏng trắng bí ẩn trong hang động dưới vực sâu khu rác rưởi sau núi Vấn Kiếm tông, có công hiệu thần diệu. Đinh Hạo ngẫm nghĩ lượng dùng, hắn lấy một giọt dùng thìa ngọc đút vào miệng Tây Môn Thiên Tuyết.
Chất lỏng trắng ẩn chứa sự sống vô tận, cực kỳ nguyên thủy thiên nhiên, có thể giữ cơ thể Tây Môn Thiên Tuyết tạm không bị hư hỏng, có lẽ còn có công hiệu kỳ diệu nào đó.
Đinh Hạo làm xong tất cả nhìn thiếu nữ xinh đẹp luôn rượt sau lưng hắn bắt buộc cố gắng tu luyện, hắn yên lòng. Đinh Hạo càng hận Liệt Thiên Kiếm Tông hơn.
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu, món nợ này chưa tính xong.
Chờ đi, ta sẽ khiến ngươi phát điên, hối hận.
Đinh Hạo bày minh văn trận pháp, trận pháp cảnh báo bên giường, Đinh Hạo không đi đâu xa, ngồi ngay dưới đất.
Đinh Hạo muốn canh giữ bên cạnh Tây Môn Thiên Tuyết.
Đinh Hạo còn có vài điều muốn bàn bạc với hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ.
Đinh Hạo được tin tức thượng cổ di tích bí ẩn, minh văn trận pháp từ miệng Ngải Thanh, hắn kể hết cho hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ nghe.
Đinh Hạo hỏi:
– Hai vị tiền bối thấy chuyện này thế nào?
Trước mắt tối đen.
Giống như ở trong vũ trụ hư vô, tiếc rằng bốn phía không có ánh sao, thân thể nhẹ hẫng lơ lửng.
Ta đang ở đâu?
Tây Môn Thiên Tuyết nghi hoặc.
Đầu óc Tây Môn Thiên Tuyết hỗn loạn, các đoạn ký ức kéo đến. Thật lâu sau Tây Môn Thiên Tuyết mới nhớ ra.
A, đúng rồi, mình vào chiến trường bách thánh, đụng phải người Liệt Thiên Kiếm Tông. Sau đó là… Đinh sư đệ, Đinh sư đệ thật sự xuất hiện.
Khi mình thống khổ chống đỡ trong địa ngục, ngày đêm cầu nguyện rốt cuộc được thực hiện rồi sao?
Nhất định là chư thiên thần phật nghe thấy lời cầu nguyện nên mới đưa Đinh Hạo đến trước mặt ta.
Nghĩ đến đây trong lòng Tây Môn Thiên Tuyết dâng lên cảm giác không biết là ngọt ngào hay ai oán. Tây Môn Thiên Tuyết không rõ ràng, không biết từ bao giờ nàng đối với tiểu nam nhân nhỏ hơn mình ba, bốn tuổi tựu từ lúc ban đầu hận hắn không cố gắng, rồi hơi kinh ngạc, tò mò, sau đó biến thành tôn sùng, ỷ lại rồi…
Khi đối mặt lựa chọn sống và chết, khi tu vi huyền khí vất vả tu luyện bị phế, luyện đan từ nhỏ chống đỡ Tây Môn Thiên Tuyết phá vỡ, nàng cảm thấy thế giới mất đi sắc màu, biến thành xám trắng.
A, không, còn có một màu sắc cuối cùng.
Màu sắc rực rỡ nhất.
Đó là tiểu nam nhân kia.
Nước lạnh lẽo như dao cắt người Tây Môn Thiên Tuyết, từ ban đầu đau thấu xương đến chết lặng, rồi đến đau đớn như linh hồn bị gặm cắn, sau đó chết lặn. Địa ngục vòng đi vòng lại, có mấy lần Tây Môn Thiên Tuyết suýt không chống nổi định cắn lưỡi tự sát, nhưng trong lòng nàng còn kiên trì khiến nàng chịu đựng.
Chỉ vì Tây Môn Thiên Tuyết muốn gặp lại tiểu nam nhân một lần.
Nhìn nụ cười của hắn lần cuối.
Nói với hắn một câu.
Hoặc chỉ liếc mắt một cái rồi dời ánh mắt đi.
Vậy là đủ rồi.
Đó là tín niệm rất kỳ lạ.
Nếu không phải Tây Môn Thiên Tuyết rơi vào đường cùng, nếu không phải khổ hình khó thể tưởng tượng trong toàn thế giới trút lên người nàng thì Tây Môn Thiên Tuyết sẽ không biết từ bao giờ nàng lưu luyến, ỷ lại tiểu nam nhân đã đến mức thiêu thân lao đầu vào lửa.
Buồn cười cái tên Đoạn Đức kêu gào muốn chờ Tây Môn Thiên Tuyết chủ động hiến thân.
Ha ha ha ha ha ha!
Cái thứ nhân phẩm hạ tiện như gã dù là đệ tử của Liệt Thiên Kiếm Tông thì sao?
Gã không bằng một cọng tóc của Đinh Hạo.
Không, so sánh Đinh Hạo với thứ người đó là sỉ nhục tiểu nam nhân.
Mỗi khi Tây Môn Thiên Tuyết sắp không chịu nổi nữa luôn thầm nhủ trong lòng cố chống thêm một giây hoặc nửa giây cũng được, chỉ cần cố chịu đựng không chừng sẽ thấy tiểu nam nhân. Tây Môn Thiên Tuyết cứ cầu nguyện, cầu xin mỗi một thần linh nàng biết, liên tục nhớ lại mỗi hình ảnh tiếp xúc với tiểu nam nhân. Vườn hoa nhỏ đó…
Kỳ tích xuất hiện.
Đinh Hạo thật sự đến.
Tây Môn Thiên Tuyết đã quên nàng ở trong nhà tù nước ngầm lạnh giá. Ánh mắt đầu tiên Tây Môn Thiên Tuyết thấy Đinh Hạo, trong lòng nàng có cảm giác gì? Không phải kích động, vui sướng, không phải khó tin mà là bình tĩnh, muốn cười. Có một điều chắc chắn là hình ảnh đó khắc vào linh hồn và luân hồi của Tây Môn Thiên Tuyết ba kiếp bảy đời, như đã từng xuất hiện rất nhiều lần.
– Tây Môn sư tỷ, hãy nhìn xem ta báo thù cho nàng!
Khi tiểu nam nhân nói câu này, Tây Môn Thiên Tuyết cảm thây mọi cực khổ, hành hạ lúc trước nàng chịu đựng đều được báo đáp gấp mấy lần.
Tây Môn Thiên Tuyết cố gắng đứng thẳng, nhìn Đinh Hạo như thần linh giáng trần nghiền nát đám ác ôn Liệt Thiên Kiếm Tông, nàng tấy rất mệt nhưng lòng ấm áp. Đối với Tây Môn Thiên Tuyết thì báo thù gì đó, nhìn đám ác ôn quỳ dưới đất lạy lục không hề hấp dẫn, nàng chỉ muốn nhìn tiểu nam nhân lâu hơn, lâu hơn.
Khi Tây Môn Thiên Tuyết tựa vào ngực Đinh Hạo ngất xỉu, nàng cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này.
Bây giờ trước mắt Tây Môn Thiên Tuyết tối đen không có giới hạn.
Tây Môn Thiên Tuyết không hề sợ hãi.
– Đây là thế giới sau khi linh hồn chết?
Bởi vì điều Tây Môn Thiên Tuyết cầu nguyện, mong muốn đã thực hiện.
Ngay lúc đó Tây Môn Thiên Tuyết bỗng thấy có thứ ấm áp bao bọc tay nàng, một thanh âm rõ ràng mà quen thuộc vang lên.
– Thiên Tuyểt yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho sư tỷ, dùng thuật luyện đan nàng dạy ta. Ta thề, ta bảo đảm!
A!
Tiểu nam nhân muốn cướp ta từ tay tử thần sao?
* * *
– Nếu tin tức này là Huyền Sương Thần Cung truyền ra thì không phải giả.
Đao Tổ trầm ngâm nói:
– Một bá chủ tồn tại mấy chục vạn năm trên thế giới này chắc chắn nắm giữ bí mật liên quan thế giới mà người thường khó thể tưởng tượng, bọn họ làm như vậy nhất định là có nguyên nhân gì.
– Ha ha ha ha ha ha! Cười bể bụng, bà điên còn làm bộ thâm trầm?
Kiếm Tổ khinh thường cười to bảo:
– Cứ nói nhảm, vậy ngươi nói xem có ẩn ý gì?
Đao Tổ tức giận lắp bắp phát điên:
– Tiện tổ… Bà nội ông muốn chết sao…
Đinh Hạo thấy nhức đầu, vội đổi đề tài:
– Phải rồi, ta đang nghĩ yêu tộc có biết chuyện này không? Yêu tộc là chủng tộc có thế lực khủng khiếp hơn nhân tộc, bọn họ không nên không biết chuyện này đi?
– Đó là đương nhiên.
Đao Tổ không chút do dự nói:
– Đừng xem thường yêu tộc, nó là chủ đọa thế giới này. Lúc trước thực lực của ngươi quá thấp, chỉ tiếp xúc yêu ma cấp thấp, chưa từng gặp yêu tộc đáng sợ. Nếu thánh chiến lại bùng nổ thì tồn tại như Bắc Vực Huyền Sương Chiến Thần đều có khả năng chết.
Đinh Hạo giật mình.
Chiến thần cũng sẽ chết sao?
Kiếm Tổ xen mồm:
– Tiểu Đinh Tử, ta đoán Huyền Sương Thần Cung sớm biết tin tức liên quan minh văn trận pháp, thượng cổ di tích bí ẩn rồi, có vô số lần chiến trường bách thánh mở ra bọn họ từng lén thông báo cho tông môn từ tam giai trở lên. Vấn Kiếm tông quá nhỏ yếu lại ở biên cương nên không được tin tức, những tông môn biết tin sẽ không đồn chuyện này ra.
Đao Tổ lời ít mà ý nhiều tổng kết:
– Ừm! Giống y như ta đoán.
Kiếm Tổ nói:
– Bà điên có biết mất mặt là gì không?
Đao Tổ:
– Ha ha ha ha ha ha!
Đinh Hạo:
-…
– Tức là nói trong thời gian dài như vậy nhân tộc và yêu tộc từng điên cuồng vì chuyện này? Đến bây giờ chưa có phát hiện gì thì chúng ta cũng không có nhiều hy vọng.
Tâm tình Đinh Hạo nhẹ nhõm hẳn, vậy cũng tốt. Mọi chuyện tùy duyên, không cần miễn cưỡng.
Kiếm Tổ nhắc nhở:
– Nhưng Liệt Thiên Kiếm Tông phát hiện một góc bản đồ khá thú vị, ngươi hãy sao chép nó lại rồi từ từ tham ngộ.
Đao Tổ vội nói:
– Đúng đúng, ta định nói câu đó.
Đinh Hạo:
-…
Kiếm Tổ:
-…
Đinh Hạo lầm bầm:
– Không hiểu sao ta cứ thấy nơi mình bị truyền tống hơi lạ.
Đinh Hạo chợt nhớ điều gì, hỏi:
– Phải rồi, hai vị tiền bối đã nói sau khi vào chiến trường bách thánh có chuyện quan trọng muốn ta làm sao? Là chuyện gì? Và trạng thái của sư tỷ ta có cách chữa trị không?
Đao Tổ không nể mặt trêu Đinh Hạo:
– Tiểu Đinh Tử, thật ra ngươi chỉ quan tâm vấn đề cuối cùng đúng không?
Đinh Hạo thấy xấu hổ, hùng hồn phủ định:
– Không thể nào! Hai chuyện đều rất quan trọng, đối với ta thì hai vị tiền bối và Tây Môn sư tỷ đều là người thân quan trọng nhất.
Kiếm Tổ khinh thường nói:
– Không ngờ tiểu tử nhà ngươi giờ cũng biết vuốt mông ngựa, học xấu.
Kiếm Tổ tiếp tục bảo:
– Nhưng nghĩ tình ngươi khéo nói, trước tiên nói vấn đề thứ hai đi, bây giờ ngươi quan tâm nhất là tiểu tình nhân đúng không? Hưm, trạng thái chết giả… Cũng không phải không có cách cứu. Nhưng tiểu tình nhân của ngươi bởi vì tiêu hao hết tâm thần mà rơi vào trạng thái ngủ say, muốn nàng tỉnh lại phải khiến tinh thần thức tỉnh, một viên Linh Tê Huyền Tâm Đan là được.
Đinh Hạo ngẩn ra:
– Đơn giản vậy sao?
Đao Tổ cười to bảo:
– Đừng nghe lão tiện nhân lừa, ngươi cho rằng Linh Tê Huyền Tâm Đan dễ luyện chế lắm sao? Không nói đến Linh Tê Huyền Tâm Đan là đan dược cấp vương, phẩm chất siêu cao, yêu cầu khắt khe với luyện đan sư, chỉ nói tài liệu luyện chế đan dược này đủ hù ngốc một đan dược sư.
Đao Tổ nói xong liệt kê tảo dược luyện chế Linh Tê Huyền Tâm Đan.
– Thiên tâm lan, tiên lệ lục la, yểu yểu chân thụ, hoàng hộ tâm địa duẩn, mai rùa vạn năm…
Đinh Hạo đã chuẩn bị tâm lý nhưng nghe tên xong vẫn giật nảy mình.
Đinh Hạo bị hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ bắt học nhiều tri thức, tên thảo dược, hắn biết rõ về mấy thứ này. Những cái tên Đao Tổ vừa liệt kê là thần thảo cực kỳ hiếm thấy. Không nói cái khác, chỉ tính mai rùa, trăm năm tuổi đã hiếm thấy càng đừng nói là vạn năm, ít nhất trong Tuyết Châu không có tông môn nào có thrể gom đủ nhiều thần dược hiếm hoi như vậy.
– Bà điên, ngươi đúng là tóc dài kiến thức ngắn.
Kiếm Tổ đắc ý nói:
– Nếu là bình thường tất nhiên là khó kiếm, nhưng chúng ta đang ở đâu? Chiến trường bách thánh! Đây là kho thuốc thiên nhân, tốn công tìm một chút chắc chắn không thành vấn đề.
Đao Tổ cứng người.
Mắt Đinh Hạo sáng lên, hắn đúng là quan tâm thì bị loạn.
Đúng vậy, trong chiến trường bách thánh không thiếu là linh thảo thần dược, động một tí là ngàn năm, vạn năm, giữ lại tinh hoa dược tính hoàn chỉnh nhất. Ví dụ như thiên tâm lan yêu thích ánh nắng và nước, thường sống ở trong ao hoặc chỗ cao cạnh sông, có thể tìm ra. Yểu yểu chân thụ yêu thích bóng râm, ánh nắng không chiếu vào, sinh trưởng ở khe hở vách núi. Mai rùa thì sinh trưởng trên đảo biển có nhiều chất kiềm.
Chỉ cần biết rõ những linh dược thích hợp sinh trưởng và địa vực thì không khó tìm.
Nhưng vậy là Đinh Hạo sẽ tốn nhiều thời gian.
Đinh Hạo không chút do dự, hắn chỉ cần có thể chữa khỏi Tây Môn Thiên Tuyết là nguyện ý trả bất cứ cái giá nào chứ nói gì đến thời gian.
Lòng có quyết định, Đinh Hạo thở phào.
Tuy nghe hơi khó khăn nhưng dù gì cũng thấy hy vọng. Đinh Hạo học thuộc làu phương thuốc và cách luyện chế Linh Tê Huyền Tâm Đan Kiếm Tổ truyền dạy, ôn tập vô số lần mới yên lòng.
Đinh Hạo lại hỏi:
– Được rồi, tiếp theo hãy nói chuyện của hai tiền bối, ta phải làm cái gì?
– Chuyện cũng đơn giản, là tìm chút tài liệu. Đây là danh sách: Hoàng xích kim, thái ất ngân sa, thiên địa long cốt, cầu long ngân tu, bích căn cổ thụ, ất mộc thần đồng…
Kiếm Tổ cố gắng dịu giọng tránh cho hù sợ Đinh Hạo, một hơi liệt kê hơn hai mươi loại tài liệu.
Kiếm Tổ cười tủm tỉm nói:
– Cũng không có gì lớn, ngươi tìm giúp chúng ta mấy thứ này là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Đinh Hạo đứng ngây như phỗng một lúc sau mới nói:
– Tiền bối khẳng định không phải đùa với ta?
Chương 477: Thần hoàng chi đạo
Kiếm Tổ lắp bắp:
– A! Cái này… Thì cơ bản… Chắc là… Ta đang nói… Thật với ngươi.
Đao Tổ im lặng.
Đinh Hạo nghiến răng nói:
– Được rồi, vậy tiền bối có biết mấy thứ này dùng làm cái gì không?
Kiếm Tổ hụt hơi nói:
– Thì là tài liệu dùng để rèn thần binh.
Đao Tổ vẫn im lặng.
Đinh Hạo tiếp tục ngứa răng:
– Vô Tận đại lục có mấy thần binh? Chưa đến mười cái đúng không? Binh khí có bốn đẳng cấp, vũ khí bình thường, huyền khí, bảo khí, lên nữa mới là thần binh. Chỉ tồn tại thần giai mới rèn được thần binh, người nói loại kim loại nào trong danh sách đều là tài liệu để rèn thần binh, chiến thần còn không dễ tìm được huống gì là ta? Tiền bối, dù có bán ta cũng không đổi được một khối hoàng xích kim hoặc bích căn cổ thụ, người còn nói là không phải đùa?
Kiếm Tổ cười toe nói:
– À, tuy hơi khó chút nhưng ta vẫn tin tưởng ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Thiếu niên, cố lên, ta và bà điên đều tin vào ngươi!
Quá vô sỉ.
Đinh Hạo không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng Đao Tổ lên tiếng:
– Vầy đi, ngươi thử tìm là được. Trong mười loại thần liệu ngươi tìm được một hoặc hai loại đã là vô cùng hoàn mỹ, chiến trường bách thánh dù sao là chiến trường thần từng chết, có lẽ sẽ có mấy thứ đó.
Đao Tổ cảm thán rằng:
– Chúng ta cũng biết yêu cầu này có chút khó xử, nhưng ta và tiện gia gia của ngươi có hồi phục chân thân được không tựu toàn dựa vào những tài liệu này.
Tiện gia gia?
Đinh Hạo toát mồ hôi.
– Bà điên, ngươi có ý gì? Ngươi chỉ biết nhảy ra làm người tốt, chẳng phải ngươi nghĩ ra mớ tài liệu này sao?
Kiếm Tổ tức giận vì bị bán:
– Lúc trước chúng ta đã trao đổi rồi, những lời này nói cùng lúc, sao ngươi bỗng dưng làm trước?
Đao Tổ nghiêm nghị phủ nhận:
– Tại ngươi không có mặt mũi nêu yêu cầu quá đáng, đừng đổ lên người ta.
Kiếm Tổ:
-…
Đinh Hạo hơi hiểu.
Thì ra chuyện này liên quan đến hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ hồi phục chân thân, đúng là chuyện rất quan trọng.
Đinh Hạo biết rõ hắn có ngày hôm nay phần nhiều nhờ hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ ở sau lưng như phụ như mẫu dạy dỗ. Tuy Đinh Hạo bái vào Vấn Kiếm tông xem như được cách tu luyện có hệ thống nhưng hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ mới là người dẫn đường võ đạo cho hắn.
Ở chung lâu như vậy nói một câu mùi mẫn là hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ như gia gia, nãi nãi của Đinh Hạo, là người thân nhất. Lúc trước cãi lại là vì quen miệng, dù hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ có nêu yêu cầu gì thì Đinh Hạo sẽ cố gắng hoàn thành, không chỉ vì báo ân còn là vì một phần trách nhiệm với người thân.
Đinh Hạo bảo đảm:
– Được rồi, ta sẽ cố gắng tìm kiếm những tài liệu này.
Lai lịch hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ bí ẩn, biết chuyện mấy chục vạn năm trước, lớn giọng vô cùng, có lẽ từng rất huy hoàng. Đinh Hạo không biết hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ từng là ai nhưng hắn tin tưởng ngày nào đó mọi chuyện phơi bày, thời cơ chín mùi hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ sẽ nói sự thật cho hắn biết. Có lẽ đó sẽ là câu chuyện cực kỳ kinh thiên động địa.
Đinh Hạo đồng ý ngay khiến hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ bỗng dưng thấy xấu hổ.
Một lúc sáu Kiếm Tổ mở miệng nói:
– Phải rồi, còn có chuyện cực kỳ quan trọng phải nhắc nhở ngươi. Tiểu Đinh Tử, bây giờ thực lực của ngươi đã vào cảnh giới Đại Tông Sư cảnh, phối hợp đao kiếm song thánh thể, đao ý, kiếm ý, thần thông nhân vương biến, sức chiến đấu sánh bằng cường giả Võ Vương cảnh, xem như tiến bước vào đường võ đạo. Ngươi có suy nghĩ cẩn thận con đường tương lai như thế nào không?
Đường tương lai?
Trong đầu Đinh Hạo xẹt qua nhiều suy nghĩ.
Mấy hôm nay Đinh Hạo luôn nghĩ đến vấn đề này.
Nhìn từ mặt ngoài thì Đinh Hạo tu luyện cùng lúc võ kỹ, luyện khí, minh văn, luyện đan, cho tới bây giờ thành tựu hiển hách, mỗi một đạo đều tiến bộ người thường khó bằng. Nhưng theo thực lực tăng cao, tầm mắt rộng ra, Đinh Hạo biết cứ tiếp tục như vậy không phải đường ngay.
Trong bốn đạo mỗi một đạo tự thành hệ thống, mỗi thứ khác nhau, càng vào lĩnh vực cao sâu thì áo nghĩa càng thần diệu. Mỗi bước lên một bước cần bỏ công sức, gian khổ khó thể tưởng tượng, tốn nhiều thời gian. Trước kia Đinh Hạo cùng tu bốn đạo là vì còn trong giai đoạn tu luyện sơ giai, cần nội tình uyên bác mênh mông chống đỡ, đụng cái gì hiểu thứ đó nên mới đầu Đinh Hạo đi trước mọi người.
Bây giờ thực lực đạt đến một cảnh giới thì Đinh Hạo phải chọn cái gì là chủ yếu, thứ yếu.
Đao Tổ nói xen vào:
– Đúng vậy. Tiểu Đinh Tử nên biết mỗi một cường giả võ đạo thật sự muốn thành thánh nhập thần chỉ dựa vào noi theo kinh nghiệm của người đi trước là không bao giờ đủ, phải có con đường riêng của mình. Ví dụ như Bắc Vực Huyền Sương Chiến Thần, trong mấy ngàn vạn đối thủ cạnh tranh với hắn, Bắc Vực Huyền Sương Chiến Thần có thể đốt thần hỏa thành tựu chúa tể một thời Bắc vực Vô Tận đại lục là bởi vì hắn tìm ra con đường tu luyện thích hợp mình.
Đinh Hạo gật đầu.
Đinh Hạo nghe hiểu ẩn ý của Đao Tổ.
Dường như Đao Tổ hiểu rõ về đẳng cấp chí tôn như Bắc Vực Huyền Sương Chiến Thần, thậm chí biết đạo tu luyện của Bắc Vực Huyền Sương Chiến Thần. Không lẽ hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ là nhân vật cùng đẳng cấp với Bắc Vực Huyền Sương Chiến Thần, chí tôn thời đại này của nhân loại Bắc vực?
Đinh Hạo thử hỏi:
– Không biết hai vị tiền bối thấy tiếp theo ta nên đi con đường võ đạo như thể nào?
Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ bàn bạc, rất là thận trọng nói:
– Theo ký ức của ta và tiện tổ thì từ xưa đến nay chưa từng có ai có thể cùng tu bốn đạo mà thành thánh nhập thần, ngươi là đao kiếm song thánh thể thiên cổ hiếm tấy, đây là ưu thế bẩm sinh. Thực lực càng lên cao thì ưu thế thể chất này càng hiện rõ. Đao là vua trăm binh, kiếm là quân trăm binh, cùng tu đao kiếm là đọa thần hoàng. Ta khuyên ngươi đặt chủ yếu sức lực vào tu vi đao kiếm, đi đạo Đao Kiếm Thần Hoàng mới là lựa chọn chính xác.
Đạo Đao Kiếm Thần Hoàng?
Đinh Hạo hơi hiểu.
Thật ra trong thời gian gần đây Đinh Hạo cũng cảm thấy như vậy.
Sáng tạo ra Thất Huyền Trảm là một cơ hội cho Đinh Hạo, nó là trảm pháp hắn quan sát đại hội luận phẩm tông môn Tuyết Châu ngẫu nhiên lĩnh ngộ ra, là món quà hắn tặng cho các tán tu Tuyết Châu. Nhưng sau này chiến đấu, Đinh Hạo nhanh chóng phát hiện trảm pháp đại xảo không công này phát ra uy lực trong tay hắn không thể tưởng tượng, mạnh hơn bất cứ kiếm pháp, đao pháp nào hắn từng luyện.
Điều này kích thích Đinh Hạo rất lớn.
Chương 478: Biến đổi (thượng)
Tu luyện minh văn, luyện đan, luyện khí mang đến ích lợi cho Đinh Hạo là không thể bàn cãi.
Minh văn trợ giúp Đinh Hạo phát huy lực lượng gấp bội vào vài hoàn cảnh đặc biệt, có thể thay đổi hoàn cảnh. Cuộc chiến với Ninh Châu Tam Hoàng ngoài Cự Linh thành, đấu với các đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu trong tòa binh trạm cổ thành toàn là Đinh Hạo khiêu chiến vượt cấp, chiếm ưu thế tuyệt đối.
Luyện đan giúp Đinh Hạo biết có đặc tính các loại thảo dược, dựa vào thuật đan dược giúp đỡ bằng hữu, chữa trị bản thân. Quan trọng hơn là trong thế giới đan dược sư và các phương thuốc đều rất quý giá, một đan dược sư ý nghĩa tiền tài, thế lực. Đinh Hạo dựa vào đan dược kiếm được nhiều tiền, cửa tiệm Thiên Thượng Nhân Gian trong khu thương mại Vấn Kiếm tông đến nay còn liên tục rót tiền cho Đinh Hạo.
Luyện khí là giúp ích trược tiếp nhất, Đinh Hạo tự tay chế tạo vũ khí thích hợp cho mình. Giống như trữ vật giới chỉ, xe máy huyền khí Hắc Tia Chớp đều thể hiện giá trị của chúng nó, nắm giữ đẹo rèn khiến Đinh Hạo không cần lo về trang bị, ngoại lực.
Nhưng Đinh Hạo biết rõ ba thứ đó là phụ.
Giải quyết vấn đề vẫn là thực lực thật sự.
Trước khi vào chiến trường bách thánh Đinh Hạo đã dần hiểu được vấn đề này.
Đinh Hạo bắt đâu suy nghĩ nên cân bằng bốn thứ như thế nào, hôm nay hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ đưa ra đề nghị tương tự nói lên điều hắn lo lắng là chính xác. Tu vi huyền khí tiến vào một cảnh giới mới khiến Đinh Hạo không thể như trước kia bỏ ra sức lực cho bốn đạo cùng lúc.
Thời gian của một người có hạn.
Dù Đinh Hạo nắm giữ công pháp khoáng thế như Huyền Chiến Thắng Quyết, Thắng Tự Quyết khiến Đinh Hạo mỗi ngày chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là giữ trạng thái tinh thần hoàn mỹ. Nhưng dù Đinh Hạo không ngủ không nghri thì một ngày chỉ có hai mươi bốn canh giờ, tất cả dùng vào tu luyện cũng không thể đẩy bốn đạo lên đỉnh cao.
Tu vi học thức tạp mà không tinh đấu với cường giả bình thường có lẽ không ảnh hưởng lớn.
Nhưng khi đấu với cường giả thật sự sẽ cho thấy tệ đoan rất lớn, có thể phóng lớn điểm yếu của Đinh Hạo to hơn.
Đinh Hạo nhanh chóng quyết định:
– Rồi, ta đã biết, sau này nên có cái chính và phụ.
Về sau Đinh Hạo chủ yếu tu luyện Huyền Chiến Thắng Quyết, đạo Đao Kiếm Thần Hoàng, võ kỹ.
Luyện đan, minh văn, rèn thì là phụ trợ.
Đao Tổ hết lòng khuyên nhủ:
– Đây là quyết định chính xác, ngươi cần hiểu được có đao kiếm song thánh thể ý nghĩa con đường tu luyện đao kiếm của ngươi bằng phẳng. Mỗi thiên tài cường đại đều sẽ đi đường võ đạo, sáng tạo chiêu pháp chiến kỹ của riêng mình. Thất Huyền Trảm là khởi đầu, nó mở cánh cửa đi thông đạo Đao Kiếm Thần Hoàng. Tiểu Đinh Tử, ngươi phải kiên trì, đừng làm một vị giả cổ học kim, ngươi phải có chiến pháp thuộc về mình.
Đinh Hạo gật gù công nhận.
Cuộc đối thoại này kéo dài rất lâu.
Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ không chút giữ lại dạy nhiều kinh nghiệm, cách nhìn cho Đinh Hạo. Nếu hai người được gọi là Kiếm Tổ, Đao Tổ thì tu luyện đạo đao kiếm có ánh mắt người thường khó thể với tới. Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ nói chuyện tới lúc hưng phấn dạy dỗ Đinh Hạo sửa sang lại Thất Huyền Trảm, bộ trảm pháp hắn tự sáng tạo được hai người khen không ngớt.
– Bình thường một chiêu một thức ẩn chứa uy lực cường đại nhất, cái gọi là trọng kiếm vô phong, đại xảo không công, đây đúng là con đường chính xác.
– Phồn hoa nhìn tất cả đều giống nhau, nếu ngươi có thể phát huy Thất Huyền Trảm đến tận cùng thì có thể bước lên con đường võ kỹ thần giai.
* * *
Thời gian tiếp theo Đinh Hạo nghỉ ngơi ba ngày trong tòa binh trạm cổ thành.
Trừ tu luyện đao ý, kiếm ý ra Đinh Hạo còn chú ý minh văn nguyên thủy trong tòa binh trạm cổ thành.
Lúc trước Đinh Hạo hơi lĩnh ngộ minh văn nguyên thủy nhưng không sâu, hắn còn hơn bốn tháng sinh tồn trong Thiên Cơ Cốc, hắn có dự cảm không lâu sau sẽ cần dùng đến kỳ binh minh văn nguyên thủy.
Tần Khả Diệc cũng ở lại.
Tần Khả Diệc là người thông minh, biết bên ngoài rất nguy hiểm, có lẽ Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu chực chờ sẵn. Tần Khả Diệc đi ra là chết, gã quyết tâm theo sát bên Đinh Hạo, vậy thì gã sẽ tạm thời an toàn.
Ngải Thanh không có đường để đi, buông bỏ ngang ngược, kiêu ngạo, tôn nghiêm, ngoan ngoãn làm người hầu cho Đinh Hạo.
Đinh Hạo không đuổi tiện nhân Ngải Thanh không có tự tôn đi, dù sao gã là đệ tử tinh anh của Liệt Thiên Kiếm Tông, biết nhiều bí mật Liệt Thiên Kiếm Tông. Nếu Đinh Hạo quyết tâm sau này đối đầu với tông môn kiếm tu Liệt Thiên Kiếm Tông thì đầu tiên hắn phải hiểu rõ kẻ thù của mình. Mấy ngày nay Đinh Hạo hỏi bóng gió Ngải Thanh được nhiều tin tức.
Trong khi đó Đinh Hạo bớt thời gian đi ra ngoài một lần.
Đinh Hạo gọi năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm ở trong hang ngoài trăm dặm trở về tòa binh trạm cổ thành.
Trong lúc đi Đinh Hạo quan sát kỹ xung quanh tòa binh trạm cổ thành.
Đinh Hạo khẳng định Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu không đi, vì hắn dùng thần thức Thắng Tự Quyết cảm ứng trên mấy chiếc thuyền lơ lửng trên bầu trời có hơi thở của kẻ địch đáng sợ Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu thay đổi vị trí có quy luật, giám thị tòa binh trạm cổ thành.
Đinh Hạo không dám xem thường.
Một khi ra khỏi tòa binh trạm cổ thành không còn minh văn nguyên thủy ức chế thì thực lực của Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu trở về cảnh giới nửa bước Võ Hoàng cảnh. Nếu bùng nổ hết lực lượng thì Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu vẫn rất đáng sợ, Đinh Hạo muốn thắng gã ở bên ngoài là rất khó khăn. So sánh tu vi đẳng cấp nửa bước Võ Hoàng cảnh và lực lượng cơ thể nửa bước Võ Hoàng cảnh chênh lệch chút ít, cái này nói lên tại sao thể tu không có ảnh hưởng lớn trong thế giới này.
– Giữ lại tên này là tai họa, phải tìm cách giải quyết hắn.
Đinh Hạo chiếm ưu thế tuyệt đối về thần thức, hắn cảm thấy có thể phát huy về điểm này.
* * *
Thời gian trôi nhanh.
Đám người Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết, Tần Khả Diệc, Ngải Thanh, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm ở lại tòa binh trạm cổ thành đã tròn mười ngày.
Vào ngày thứ mười Đinh Hạo lại thành công điểm tinh, đánh thông huyệt khiếu thứ hai trong thủ dương minh đệ lục kinh, thần tàng huyệt khiếu, tiến vào cảnh giới nhất khiếu Đại Tông Sư cảnh, sức chiến đấu tăng vọt nhiều. Đinh Hạo càng có nắm chắc thực hiện kế hoạch hơn.
Tốc độ tu luyện của năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm cũng có tiến bộ.
Tây Môn Thiên Tuyết vẫn trong trạng thái hôn mê chết giả.
Nhưng mỗi ngày có cực dương thiên hỏa huyền khí và chất lỏng màu trắng của Đinh Hạo nên Tây Môn Thiên Tuyết không bị nguy hiểm sinh mạng, có hiện tượng tốt là đường đan điền huyền khí bị phá nát trong người nàng dần hồi phục, sự sống héo mòn biến dồi dào sánh bằng cường giả đẳng cấp Tiên Thiên Võ Tông cảnh.
Chương 479: Biến đổi (hạ)
Cái này nói lên Đinh Hạo chăm sóc chu đáo khiến thân thể Tây Môn Thiên Tuyết đã hoàn toàn hồi phục.
Bây giờ chỉ cần một viên Linh Tê Huyền Tâm Đan đánh thức tinh thần Tây Môn Thiên Tuyết ngủ say là được.
* * *
Không biết ở chỗ nào.
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt nhe răng nói:
– Meo, ngươi khẳng định đi con đường này không có nguy hiểm sao?
Lông trắng trên người mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt không biết bị thứ gì nướng chảy đen lởm chởm, cái đuối sắp đứt một khúc, một cánh rũ sau lưng. Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt thập thò nhìn hai ngã rẽ trước mắt, nửa tin nửa ngờ hỏi thiếu niên to đen bên cạnh.
Thiếu niên to đen khoảng mười lăm tuổi, diện mạo bình thường.
Thiếu niên to đen đội mũ giáp, mình trần, cơ bắp nhô ra như cục đá tràn ngập sức bật, mỹ cảm bạo lực. Từng vết sẹo ghê người hằn trên làn da, có mới có cũ, có một số đang chảy máu. Eo cột dây lưng ộng năm lóng tay, dưới thân mặc chiến khố da thú trên rộng dưới hẹp, chiến ủng. Thanh chiến đao huyền thiết màu đen bốn thước, thân đao dày nặng rộng bốn lóng tay, tính sơ cỡ ngàn chân. Giữa chuôi và thân đao khảm một bảo thạch lục ngọc to, lực lượng kỳ dị nhè nhẹ lan tỏa.
Nếu đám người Đinh Hạo có mặt chắc chắn không nhận ra thiếu niên to đen này chính là thiếu niên thợ săn Trương Phàm bình thường trước kia.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bây giờ toàn thân tràn ngập sát khí cuồng dã như chiến thần dã man, đôi mắt khép mở bắn ra tia sáng như đao quang sắc bén.
Nhìn kỹ thì người thiếu niên thợ săn Trương Phàm bị một đoàn huyết diễm bao phủ, đây là biểu hiện tu luyện lực lượng cơ thể đến cực độ, huyết khí trong người sôi trào hóa thành lửa bao bọc ngoài người như thần long cự thần, sức sống dồi dào đáng sợ.
Trong một năm qua thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã hoàn toàn thay da đổi thịt.
Tuy tu vi huyền khí của thiếu niên thợ săn Trương Phàm vẫn kẹt ở cảnh giới Đại Võ Sư cảnh nhưng lúc này gã cho người cảm giác cực kỳ nguy hiểm, dù là cường giả đẳng cấp Đại Tông Sư cảnh đứng trước mặt Trương Phàm cũng thấy tim đập chân run. Chiến đao to màu đen như có thể phá hủy tất cả.
Nghe mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt hỏi, thiếu niên thợ săn Trương Phàm gãi đầu nói:
– A! Chắc là đi bên này?
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt bất đắc dĩ khẽ thở dài:
– Thợ săn nhỏ, ngươi làm ơn đáng tin một chút được không? Dù gì ngươi cũng xuất thân từ bộ lạc thợ săn Bách Man sơn, tại sao mỗi lần chỉ đường đều dẫn chúng ta đến đường cùng? Lần trước ngươi nói bên trái không có nguy hiểm, kết quả chúng ta xông vào hang rồng suýt bị đạp dẹp. Lần trước trước nữa ngươi nói bên phải không có nguy hiểm, kết quả chúng ta đi chưa tới ngàn thước bị một đám Hoàng Quan kên kên vây quanh, cánh của meo sắp rách một cái! Lần trước của trước trước nữa cũng là ngươi đi sai đường hại chúng ta bị Hỏa Hống dùng tam vị chân hỏa suýt nướng chín…
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cười làm lành, không nói gì.
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt nghiến răng nói:
– Meo, ai bảo ta là mù đường không biết phương hướng. Vậy đi, ngươi quăng nhánh cay nó nghiêng hướng nào thì chúng ta đi bên đó.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nghe lời gật đầu, bẽ một nhánh cây ném xuống đất.
Nhánh cây chỉ hướng đông.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm định đi hướng đông thì mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt nhảy cẫng lên, nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Meo quyết định đi hướng ngược lại. Theo kinh nghiệm đẫm máu lúc trước ta tổng kết chọn hướng trái ngược với ngươi là chắc chắn không thành vấn đề. Ha ha ha ha ha ha! Đi!
Trán thiếu niên thợ săn Trương Phàm nổi gân xanh đành theo mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt đi hướng tây.
Mười phút sau.
Một người một mèo như chó cụp đuôi hốt hoảng chạy về, mặt sau có một đám Tỳ Hưu phát cuồng rượt theo.
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt vừa chạy vừa hét:
– A! Không hợp lý! Ta chọn đường ngược với ngươi tại sao vẫn bị mãnh thú truy sát? Lại còn gặp Tỳ Hưu! Meo sắp bỏ mạng!
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt biến to ra, thiếu niên thợ săn Trương Phàm vác đao đen to ngồi trên lưng nó.
– A! Trương Phàm, đao của ngươi nặng quá, mau vứt đi.
– Cánh của ta sắp mệt đứt…
– Đám Tỳ Hưu này muốn cái gì? Ta chỉ lỡ nuốt một thú con của chúng có cần liều mạng vậy không?
– Phù, rốt cuộc cắt đuôi đám hẹp hòi kia!
– Meo mệt chết mất!
– Ủa? Phía trước có cái gì? Chiến hạm nổi trên không? Có vẻ là thứ tốt. Meo, mau nhìn kìa, phía xa có một tòa cổ thành. Tại sao ta ngửi được mùi quen thuộc?
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt liều mạng chạy trốn vụt ngẩng đầu bỗng thấy trên bầu trời trước mặt có vài chiến thuyền cũ nát, cổ xưa, tang thương trôi nổi. Phía xa hơn có đường nét thành bảo.
– Ngươi là tiểu Phàm?
Khi thiếu niên thợ săn Trương Phàm, mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt xuất hiện trước mặt làm Đinh Hạo giật nảy mình.
Từ lần trước tạm biệt, Đinh Hạo suy nghĩ lần sau gặp lại thiếu niên thợ săn Trương Phàm sẽ thay đổi thành hình dạng gì, nhưng hắn không ngờ gã biến đổi lớn như vậy.
– Đinh sư huynh.
Trong mắt thiếu niên thợ săn Trương Phàm tràn ngập cảm kích, biểu tình chân chất như cũ, nở nụ cười.
– Tiểu tử giỏi!
Đinh Hạo thói quen đấm vai thiếu niên thợ săn Trương Phàm, trong lòng cực kỳ hưng phấn.
Ánh mắt Đinh Hạo sắc bén, chỉ liếc sơ là nhìn ra bây giờ thực lực của thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã đến cảnh giới khủng bố, toàn thân dâng tràn huyết khí dồi dào như ánh lửa, sôi sục tựa núi lửa thiên nhiên, một khi bùng nổ sẽ không thể ngăn chặn. Cơ bắp thiếu niên thợ săn Trương Phàm cứng như sắt, độ mạnh kinh người, dù không bằng thân thể Đinh Hạo được Âm Dương Ngọc Trong Thạch cải tạo nhưng không kém quá xa.
Đinh Hạo thật lòng mừng cho đồng bạn thay đổi.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bây giờ xem như là cường giả một phương.
Không hiểu sao trong Bảng tiềm long Tuyết Châu không có tên thiếu niên thợ săn Trương Phàm, nhưng Đinh Hạo khẳng định thực lực hiện giờ của gã đấu với đám người Thiên Lôi Long Tất Hạ, Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường chưa chắc yếu hơn.
– Meo, bà nội nó, gác cơ tình của các ngươi sang bên đi. Ngươi không thấy sao? Meo sắp bị đám quái vật bắt đi nướng! Đinh Hạo, ngươi phải bồi thường ta.
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt chỉ vào vết sẹo trên người, căm giận nói:
– Lần này meo vì giúp bằng hữu cũ của ngươi ăn nhiều đau khổ, ngươi xem đi!
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt chỉ chân sau mập mạp, không biết xấu hổ nói:
– Ngươi xem đi, nó gầy như vậy.
Đinh!
Đinh Hạo bắn ra hai khối cực phẩm huyền tinh thạch.
– Meo meo!
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt hớn hở nhảy lên ngậm hai khối cực phẩm huyền tinh thạch, nhai rôm rốp như nhai đậu, nuốt trọng. Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt xoay người, nước mắt rưng rưng nhìn Đinh Hạo, trợn to đôi mắt trong như suối.
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt nói:
– Đinh Hạo, ngươi đang qua lao meo sao? Ngươi có biết mấy hôm nay ta ăn bao nhiêu đau khổ không? Chỉ cho hai hạt đậu là xong sao?
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.
Cái này nói lên Đinh Hạo chăm sóc chu đáo khiến thân thể Tây Môn Thiên Tuyết đã hoàn toàn hồi phục.
Bây giờ chỉ cần một viên Linh Tê Huyền Tâm Đan đánh thức tinh thần Tây Môn Thiên Tuyết ngủ say là được.
* * *
Không biết ở chỗ nào.
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt nhe răng nói:
– Meo, ngươi khẳng định đi con đường này không có nguy hiểm sao?
Lông trắng trên người mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt không biết bị thứ gì nướng chảy đen lởm chởm, cái đuối sắp đứt một khúc, một cánh rũ sau lưng. Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt thập thò nhìn hai ngã rẽ trước mắt, nửa tin nửa ngờ hỏi thiếu niên to đen bên cạnh.
Thiếu niên to đen khoảng mười lăm tuổi, diện mạo bình thường.
Thiếu niên to đen đội mũ giáp, mình trần, cơ bắp nhô ra như cục đá tràn ngập sức bật, mỹ cảm bạo lực. Từng vết sẹo ghê người hằn trên làn da, có mới có cũ, có một số đang chảy máu. Eo cột dây lưng ộng năm lóng tay, dưới thân mặc chiến khố da thú trên rộng dưới hẹp, chiến ủng. Thanh chiến đao huyền thiết màu đen bốn thước, thân đao dày nặng rộng bốn lóng tay, tính sơ cỡ ngàn chân. Giữa chuôi và thân đao khảm một bảo thạch lục ngọc to, lực lượng kỳ dị nhè nhẹ lan tỏa.
Nếu đám người Đinh Hạo có mặt chắc chắn không nhận ra thiếu niên to đen này chính là thiếu niên thợ săn Trương Phàm bình thường trước kia.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bây giờ toàn thân tràn ngập sát khí cuồng dã như chiến thần dã man, đôi mắt khép mở bắn ra tia sáng như đao quang sắc bén.
Nhìn kỹ thì người thiếu niên thợ săn Trương Phàm bị một đoàn huyết diễm bao phủ, đây là biểu hiện tu luyện lực lượng cơ thể đến cực độ, huyết khí trong người sôi trào hóa thành lửa bao bọc ngoài người như thần long cự thần, sức sống dồi dào đáng sợ.
Trong một năm qua thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã hoàn toàn thay da đổi thịt.
Tuy tu vi huyền khí của thiếu niên thợ săn Trương Phàm vẫn kẹt ở cảnh giới Đại Võ Sư cảnh nhưng lúc này gã cho người cảm giác cực kỳ nguy hiểm, dù là cường giả đẳng cấp Đại Tông Sư cảnh đứng trước mặt Trương Phàm cũng thấy tim đập chân run. Chiến đao to màu đen như có thể phá hủy tất cả.
Nghe mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt hỏi, thiếu niên thợ săn Trương Phàm gãi đầu nói:
– A! Chắc là đi bên này?
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt bất đắc dĩ khẽ thở dài:
– Thợ săn nhỏ, ngươi làm ơn đáng tin một chút được không? Dù gì ngươi cũng xuất thân từ bộ lạc thợ săn Bách Man sơn, tại sao mỗi lần chỉ đường đều dẫn chúng ta đến đường cùng? Lần trước ngươi nói bên trái không có nguy hiểm, kết quả chúng ta xông vào hang rồng suýt bị đạp dẹp. Lần trước trước nữa ngươi nói bên phải không có nguy hiểm, kết quả chúng ta đi chưa tới ngàn thước bị một đám Hoàng Quan kên kên vây quanh, cánh của meo sắp rách một cái! Lần trước của trước trước nữa cũng là ngươi đi sai đường hại chúng ta bị Hỏa Hống dùng tam vị chân hỏa suýt nướng chín…
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cười làm lành, không nói gì.
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt nghiến răng nói:
– Meo, ai bảo ta là mù đường không biết phương hướng. Vậy đi, ngươi quăng nhánh cay nó nghiêng hướng nào thì chúng ta đi bên đó.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nghe lời gật đầu, bẽ một nhánh cây ném xuống đất.
Nhánh cây chỉ hướng đông.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm định đi hướng đông thì mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt nhảy cẫng lên, nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Meo quyết định đi hướng ngược lại. Theo kinh nghiệm đẫm máu lúc trước ta tổng kết chọn hướng trái ngược với ngươi là chắc chắn không thành vấn đề. Ha ha ha ha ha ha! Đi!
Trán thiếu niên thợ săn Trương Phàm nổi gân xanh đành theo mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt đi hướng tây.
Mười phút sau.
Một người một mèo như chó cụp đuôi hốt hoảng chạy về, mặt sau có một đám Tỳ Hưu phát cuồng rượt theo.
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt vừa chạy vừa hét:
– A! Không hợp lý! Ta chọn đường ngược với ngươi tại sao vẫn bị mãnh thú truy sát? Lại còn gặp Tỳ Hưu! Meo sắp bỏ mạng!
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt biến to ra, thiếu niên thợ săn Trương Phàm vác đao đen to ngồi trên lưng nó.
– A! Trương Phàm, đao của ngươi nặng quá, mau vứt đi.
– Cánh của ta sắp mệt đứt…
– Đám Tỳ Hưu này muốn cái gì? Ta chỉ lỡ nuốt một thú con của chúng có cần liều mạng vậy không?
– Phù, rốt cuộc cắt đuôi đám hẹp hòi kia!
– Meo mệt chết mất!
– Ủa? Phía trước có cái gì? Chiến hạm nổi trên không? Có vẻ là thứ tốt. Meo, mau nhìn kìa, phía xa có một tòa cổ thành. Tại sao ta ngửi được mùi quen thuộc?
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt liều mạng chạy trốn vụt ngẩng đầu bỗng thấy trên bầu trời trước mặt có vài chiến thuyền cũ nát, cổ xưa, tang thương trôi nổi. Phía xa hơn có đường nét thành bảo.
– Ngươi là tiểu Phàm?
Khi thiếu niên thợ săn Trương Phàm, mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt xuất hiện trước mặt làm Đinh Hạo giật nảy mình.
Từ lần trước tạm biệt, Đinh Hạo suy nghĩ lần sau gặp lại thiếu niên thợ săn Trương Phàm sẽ thay đổi thành hình dạng gì, nhưng hắn không ngờ gã biến đổi lớn như vậy.
– Đinh sư huynh.
Trong mắt thiếu niên thợ săn Trương Phàm tràn ngập cảm kích, biểu tình chân chất như cũ, nở nụ cười.
– Tiểu tử giỏi!
Đinh Hạo thói quen đấm vai thiếu niên thợ săn Trương Phàm, trong lòng cực kỳ hưng phấn.
Ánh mắt Đinh Hạo sắc bén, chỉ liếc sơ là nhìn ra bây giờ thực lực của thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã đến cảnh giới khủng bố, toàn thân dâng tràn huyết khí dồi dào như ánh lửa, sôi sục tựa núi lửa thiên nhiên, một khi bùng nổ sẽ không thể ngăn chặn. Cơ bắp thiếu niên thợ săn Trương Phàm cứng như sắt, độ mạnh kinh người, dù không bằng thân thể Đinh Hạo được Âm Dương Ngọc Trong Thạch cải tạo nhưng không kém quá xa.
Đinh Hạo thật lòng mừng cho đồng bạn thay đổi.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bây giờ xem như là cường giả một phương.
Không hiểu sao trong Bảng tiềm long Tuyết Châu không có tên thiếu niên thợ săn Trương Phàm, nhưng Đinh Hạo khẳng định thực lực hiện giờ của gã đấu với đám người Thiên Lôi Long Tất Hạ, Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường chưa chắc yếu hơn.
– Meo, bà nội nó, gác cơ tình của các ngươi sang bên đi. Ngươi không thấy sao? Meo sắp bị đám quái vật bắt đi nướng! Đinh Hạo, ngươi phải bồi thường ta.
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt chỉ vào vết sẹo trên người, căm giận nói:
– Lần này meo vì giúp bằng hữu cũ của ngươi ăn nhiều đau khổ, ngươi xem đi!
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt chỉ chân sau mập mạp, không biết xấu hổ nói:
– Ngươi xem đi, nó gầy như vậy.
Đinh!
Đinh Hạo bắn ra hai khối cực phẩm huyền tinh thạch.
– Meo meo!
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt hớn hở nhảy lên ngậm hai khối cực phẩm huyền tinh thạch, nhai rôm rốp như nhai đậu, nuốt trọng. Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt xoay người, nước mắt rưng rưng nhìn Đinh Hạo, trợn to đôi mắt trong như suối.
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt nói:
– Đinh Hạo, ngươi đang qua lao meo sao? Ngươi có biết mấy hôm nay ta ăn bao nhiêu đau khổ không? Chỉ cho hai hạt đậu là xong sao?
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.
Chương 480: Thực lực của Trương Phàm
– Sao ta cảm giác nuôi ngươi như nuôi đại gia?
Đinh Hạo ngẫm nghĩ, lấy một khối yêu tinh cỡ nắm tay ném ra, đó là yêu tinh của thanh giao lông trắng.
– Oa, thứ tốt, lấy đâu ra vậy?
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt hưng phấn giơ vuốt ôm yêu tinh, vừa liếm vừa cắn, hỏi:
– Còn nữa không?
Mặt Đinh Hạo sa sầm lờ con mèo mập lòng tham không đáy, xoay người choàng vai thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Đinh Hạo cười nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Lần này tốt rồi, huynh đệ chúng ta hợp sức đi ngang trong chiến trường bách thánh!
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cười cười.
Bản thân thiếu niên thợ săn Trương Phàm không giỏi ăn nói, trong lòng cảm kích Đinh Hạo rất nhiều nhưng không nói nên lời.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã không phải là đệ tử Vấn Kiếm tông nhưng Đinh Hạo vẫn không quên bằng hữu vô dụng này, hắn không ngại bỏ danh ngạch chiến trường bách thánh quý giá sai mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt xa xôi ngàn dặm đưa tặng gã. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhớ lại lần đầu gặp Đinh Hạo là lúc trắc nghiệm nhập tông, chớp mắt hai năm qua đi, hình ảnh ngày xưa còn rõ ràng trước mắt.
Nếu không có Đinh sư huynh thì gã không có thành tích xếp chọt vào Vấn Kiếm tông được, nếu không có Đinh sư huynh thì gã sẽ không đứng vững trong Thanh Sam Đông Viện, không được cơ hội rèn luyện, càng không có quyển Thập Hoàng Thể Tôn Công. Có lẽ thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã chết trong tay Lư Bằng Phi.
Trong tín điều của thợ săn có người còn đáng sợ hơn dã thú.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm biết gã gặp Đinh Hạo tương đương đương tình bạn quý giá nhất thế giới.
– Được rồi, đừng cười mãi. Nào, hai ta luyện thử. Đừng khách sáo, hết sức ra tay đi, để ta biết sức chiến đấu hiện giờ của ngươi.
Đinh Hạo nổi hứng kéo thiếu niên thợ săn Trương Phàm đi quảng trường trước đại điện tỷ thí.
Đinh Hạo lấy chiến đao to dài hơn mười thước Trảm Nguyệt loan đao ra khỏi trữ vật giới chỉ, thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngây người.
Cho đến nay thiếu niên thợ săn Trương Phàm dùng chiến đao thiết đen dài ba thước đã đủ to, không ngờ Đinh sư huynh cũng theo đường bạo lực nghiền ép, sử dụng vũ khí khao trương như vậy.
Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt la hét:
– Đinh Hạo, sao ngươi biến thành giống như tên thợ săn dã man này? Dùng trường đao… A, tài liệu gì tạo ra nó vậy? Sao ngửi thấy ngon miệng quá.
Đinh Hạo bị mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt chọc buồn cười:
– Cút đi!
Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, Ngải Thanh nghe tiếng động đi tới quảng trường.
Tính trình độ thật thì Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, Ngải Thanh là từ cảnh giới Đại Tông Sư cảnh trở lên. Đặc biệt là tiện nhân Ngải Thanh, gã là cường giả cảnh giới Võ Vương cảnh, ánh mắt sắc bén. Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, Ngải Thanh rất bất ngờ khi biết Đinh Hạo có bằng hữu như thiếu niên thợ săn Trương Phàm, trông trình độ chỉ cỡ cảnh giới Đại Võ Sư cảnh. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bị minh văn nguyên thủy trong tòa binh trạm cổ thành áp chế rớt xuống còn Võ Đồ cảnh.
Thực lực thấp như con kiến thế này mà là bằng hữu của Đinh Hạo?
Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, Ngải Thanh không quá xem trọng thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Ánh mắt Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, Ngải Thanh liếc qua mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt, mắt mấy người đầy nghi hoặc. Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, Ngải Thanh không nhìn ra lai lịch con mèo mập này, một con mèo mọc cánh còn biết nói? Đây là mãnh thú gì? Dường như không đơn giản.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bên tai Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, Ngải Thanh nghe tiếng nổ, bọn họ cảm giác màng tia sắp rách.
Nguyên tòa binh trạm cổ thành lắc lư.
Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, Ngải Thanh nhìn sang, trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy thiếu niên to đen bình thường kia chém một đao, chiến đao hắc thiết to va chạm vào Trảm Nguyệt loan đao của Đinh Hạo bùng lên ngọn lửa lớn. Quan trọng nhất là Đinh Hạo bị chém chìm xuống, miếng đá quanh chân hắn nứt rạn như mạng nhện, chân lún hẳn xuống.
Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, Ngải Thanh liếc nhau, thấy giật mình trong mắt đối phương.
Đáng sợ!
Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, Ngải Thanh biết thực lực của Đinh Hạo, Liệt Thiên kiếm trận còn dễ dàng bị hắn nghiền nát. Xương cứng như Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu gặp phải Đinh Hạo nếu không nhờ thần ngẫu thế mạng thì đã chết rồi. Không ngờ Đinh Hạo bị thiếu niên to đen một đao chém chật vật như vậy. Hòn đá dưới đất có minh văn nguyên thủy gia cố cứng như bách luyện tinh cương vậy mà vỡ nát.
Hai tay thiếu niên to đen có lực lượng ít nhất hơn ba mươi vạn cân.
Đinh Hạo là lai lịch gì đây? Lực lượng cơ thể Đinh Hạo biến thái thì thôi, tại sao hắn quen bằng hữu ai cũng yêu nghiệt?
* * *
Đinh Hạo giật nảy mình.
Tuy Đinh Hạo nhìn ra lực lượng cơ thể thiếu niên thợ săn Trương Phàm không tầm thường nhưng hắn không ngờ sẽ cường đại đến mức này.
Một đao kia có lực lượng cỡ bay mươi bảy vạn cân, nếu Đinh Hạo không có Âm Dương Ngọc Trong Thạch tăng cường, chỉ dựa vào lực lượng cơ thể thì không đỡ nổi một đao đó. Đổi lại cao thủ cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh bình thường chỉ một chiêu đã bị chém thành hai nửa.
Hay cho Trương Phàm, thâm tàng bất lộ.
Đinh Hạo nổi hứng dào dạt, không chút giữ lại bùng nổ lực lượng cơ thể.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Keng keng keng!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tòa binh trạm cổ thành biến thành tiệm rèn, tiếng kim loại nổ ầm vang không dứt. Hỏa hoa thoáng qua lấp lánh như tia chớp, khói mây và bụi bốc lên cao hình thành vòi rồng.
Ngoài thành.
Trên chiếc thuyền cũ nát.
– A? Tên mặt trắng đang làm gì? Hình như chiến đấu với ai?
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu từ trên sàn tàu nhìn xuống tòa binh trạm cổ thành, bị tiếng nổ cuồng bạo chấn động.
Thanh âm khiến Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu vừa sợ vừa giận này là cơn ác mộng trong thời gian gần đây của gã. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu nghĩ đến hơn ba mươi đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông hợp thành Liệt Thiên kiếm trận bị bạo lực đập nát, bản thân gã không đấu lại lực lượng dã man đó là gã muốn nổi điên.
Từ khi nào lực lượng cơ thể sẽ biến thái như vậy?
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu hận thù nghiến răng:
– Nếu không phải thực lực của ta bị tòa cổ thành áp chế…
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu núp bên ngoài nửa tháng, gã không mù quáng vào trong tòa binh trạm cổ thành. Trong địa bàn đó Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu thừa nhận gã không phải đối thủ của tên mặt trắng nhỏ, cho nên gã phải chờ đoàn người Đinh Hạo ra khỏi tòa binh trạm cổ thành.
Giận dữ không làm Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu đánh mất lý trí.
Mấy ngày nay Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu thử thăm dò, tiếc rằng đều bị tên mặt trắng nhỏ hóa giải.
Hai bên rất cẩn thận.