Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập94 [ chương 466 đến 470 ]
❮ sautiếp ❯Chương 466: Người nào đến đây
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, biểu tình bình tĩnh nói:
– Cho dù ta giao hết thiên địa huyết cốt ra chắc ngươi cũng sẽ không buông tha ta? Mặc dù danh tiếng của Liệt Thiên Kiếm Tông không tốt nhưng dù gì cũng là danh môn chính phái Kiếm Châu, chưa vào hàng tà tông. Ngươi cướp trắng trợn tất nhiên sẽ sợ sau này ta tuyên bố ra ngoài, kết luận là dù ta giao đồ ra thì ngươi sẽ vẫn tìm cớ giết ta và đồng bạn của ta, ta đoán đúng không?
Ngải Thanh ngây người.
Ngải Thanh bỗng cảm thấy gã đã xem thường tên mặt trắng thoạt trống ngu ngốc không biết đời hiểm ác.
Nhưng vậy thì sao?
Thực lực quyết định hết thảy, dù ngươi có trí tuệ ngút trời thì cũng mặc cho ta xoa nắn.
Nghĩ đến đây Ngải Thanh không thèm giấu diếm nữa, nhe răng cười nói:
– Có lúc quá thông minh không phải chuyện tốt. Tiểu tử, nếu ngươi nhìn thấu rồi thì ta nói thẳng, hãy ngoan ngoãn gioa đồ ra, ta cho ngươi chết tốt, không thì… Ha ha. Không phải ta hù ngươi, thủ đoạn hành hình của Liệt Thiên Kiếm Tông nổi tiếng Kiếm Châu.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Ngươi nói không sai, quá thông minh không phải chuyện tốt.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
– Nhưng ngốc nghếch cũng không hay ho gì. Ta không biết hình phạt của Liệt Thiên Kiếm Tông có đáng sợ không nhưng ta nói cho ngươi biết trong tay ta có ít nhất trăm loại thủ đoạn khiến người muốn sống không thể, muốn chết không sống. Nếu ngươi có hứng thú thì ta mời ngươi cảm nhận thử.
Ngải Thanh kinh ngạc nói:
– Ngươi nói cái gì?
Ngải Thanh như nghe thấy trò cười buồn cười nhất thế giới, cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, có phải là ngươi uống lộn thuốc hay bị sốt hỏng óc rồi không? Dưới loại tình huống này dám nói kiểu đó với ta?
Đinh Hạo mỉa mai cười hỏi:
– Dưới tình huống nào?
– Đồ ngốc tự cho mình thông minh giống như ngươi bị tham lam che mờ mắt, dám một mình đi vào lều của ta, chắc là lén gạt mấy đồng bạn khác? Ngươi tự động đưa lên cửa đỡ cho ta tốn sức.
Nụ cười trên mặt Ngải Thanh dần biến mất.
Ngải Thanh bắt đầu nghiêm túc đánh giá Đinh Hạo.
Dưới tình huống như thế mà tên mặt trắng còn dám nói lời đó, nếu không phải hắn bị điên thì là Ngải Thanh nhìn lầm.
– Tốt, rất tốt, đây là ngươi tự tìm chết, không trách ta!
Mặt Ngải Thanh dữ tợn đột nhiên ra tay, nhanh như chớp tung một chưởng giống như rắn độc phun nhụy ấn ngực Đinh Hạo.
Dù bị áp lực minh văn nguyên thủy áp chế nhưng một chưởng này vẫn rất kinh người, ấn vào người sắt cũng đủ đập vỡ thép.
Có thể thấy Ngải Thanh quyết giết Đinh Hạo.
Đinh Hạo nhẹ nâng tay búng một cái.
Ngải Thanh la lên:
– A!
Ngải Thanh bị búng cổ tay, gã cảm giác nguyên cánh tay tê rần mất cảm giác mềm nhũn rũ xuống, trong mắt gã tràn ngập rung động. Ngải Thanh không thể tin tên mặt trắng nhỏ có thực lực như vậy.
– Như thế nào? Bây giờ thì tin chưa?
Đinh Hạo nhìn xuống Ngải Thanh.
Ngải Thanh hú lên, thân hình bay vọt rút trường kiếm bên hông ra. Keng một tiếng, trong lều tràn ngập kiếm quang, từng thất luyện bạc trút ra ngoài. Kiếm khí tung hoành, kiếm quang chớp lóe.
Đinh Hạo thầm khen.
Không uổng là môn phái kiếm tu nổi danh Kiếm Châu, thức khởi đầu kiếm pháp của Ngải Thanh đúng là cực kỳ tinh diệu, không yếu hơn Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên.
Lòng nghĩ vậy, Đinh Hạo lại búng tay.
Đinh!Nguồn truyện audio Podcast
Một tiếng vang khẽ, kiếm quang lạnh khiếp người trong lều chợt khựng lại.
Ngải Thanh cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay gãy làm hai, gã trợn trừng mắt như gặp quỷ, nằm mơ.
Sao có thể? Hoàng hôn ngày hôm qua Ngải Thanh ở ngoài thành quan sát kỹ tên mặt trắng này rõ ràng có tu vi huyền khí sơ giai Đại Tông Sư cảnh, sau khi vào tòa binh trạm cổ thành bị lực lượng vô hình áp chế nên rớt xuống cảnh giới Đại Võ Sư cảnh mới đúng, tại sao hắn mạnh như vậy?
Không lẽ…
Ngải Thanh nghĩ đến một khả năng, lưng ướt đẫm mồ hôi.
– Hôm… Hôm qua ngươi cố ý che giấu tu vi? Ngươi là ai? Không lẽ là người của Diệt Tuyệt Kiếm Tông?
Đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông Ngải Thanh giây trước còn vô cùng ngang ngược, hách dịch bây giờ sợ hãi mặt không còn chút máu.
Lòng Đinh Hạo máy động không phản bác Đinh Hạo, nói:
– Như thế nào? Bây giờ có thể ngồi xuống nói chuyện chưa?
– Rồi, có thể. Ngươi muốn biết cái gì?
Ngải Thanh ném trường kiếm đi, mặt ủ rũ chậm rãi ngồi xuống. Khi Ngải Thanh sắp ngồi hẳn xuống ghế thì bỗng bật dậy nhanh như chớp lao qua vách lều muốn đâm thủng lều.
Ngải Thanh hét to:
– Người đâu, có người của Diệt Tuyệt Kiếm Tông trà trồn vào…!
Tiếc rằng…
Ngải Thanh không đụng vào vách vải thì bị lực lượng bắn trở về té mạnh xuống đất.
Bốn phía lều, mặt đất bình thường chợt chớp lóe từng hoa văn vàng kỳ dị như dây leo xinh đẹp di chuyển bốn phía, tỏa ra lực lượng kỳ dị. Đây là minh văn kỳ lạ xen lẫn với minh văn trận pháp đặc biệt của Đinh Hạo và gần như minh văn nguyên thủy phong tỏa lều, ngăn cách mọi hơi thở bên trong.
Vẻ mặt Ngải Thanh tuyệt vọng.
Ngải Thanh biết là gã tiêu đời.
Ngải Thanh không ngờ tên mặt trắng nhỏ chẳng những che giấu thực lực sâu mà còn là minh văn sư cao cấp, nhân vật như vậy lại trẻ tuổi nên nổi tiếng như cồn mới đúng, tại sao trước kia gã chưa nghe tiếng hắn trong Bắc vực? Không lẽ là truyền nhân Diệt Tuyệt Kiếm Tông thầm bồi dưỡng.
Ngải Thanh độc ác nói:
– Rốt cuộc ngươi muốn biết cái gì? Chúng ta có Ninh sư huynh tại đây, ngươi không trốn thoát…
– Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu sao? Ta đang muốn gặp hắn đây.
Đinh Hạo cố ý tạo hình tượng thâm trầm, mỉm cười nói:
– Không cần biết ta có sống sót rời khỏi tòa binh trạm cổ thành đầy rẫy người của các ngươi không, ngươi có tin là chỉ cần ta muốn là có thể giết ngươi ngay tại chỗ?
Ngải Thanh đánh rùng mình.
Ngải Thanh biết rõ Đinh Hạo nói thật.
Ngải Thanh cắn răng thỏa hiệp:
– Nói đi, ngươi muốn biết cái gì?
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Đối với Ngải Thanh mọi chuyện đều đảo ngược, lúc trước Đinh Hạo mỉm cười hắn cảm thấy là biểu tình kẻ yếu nịnh hót, bây giờ nụ cười đó là dấu hiệu ma quỷ. Ngải Thanh hận mình vì nổi máu tham rơi vào cạm bẫy, nếu vì vậy phá hủy kế hoạch tông môn…
Ngải Thanh nghĩ đến đấy chỉ cảm thấy không rét mà run.
– Ta bỗng đổi ý.
Đinh Hạo cúi đầu ngẫm nhgĩ, nhỏ giọng truyền âm nhập mật. Rất nhanh rèm vén lên, Điền Năng lùn khỏe biểu tình cảnh giá bước vào.
Điền Năng lùn khỏe ngây người thấy không khí trong lều khác với gã tưởng tượng.
Điền Năng lùn khỏe vốn tưởng Hạo ca kêu gã vào là vì ra tay giúp đỡ, nhưng tình huống trước mắt lại là Ngải Thanh kiêu ngạo, huênh hoang xám xịt ngồi gục mặt dưới đất như gà rù. Hạo ca mà Điền Năng lùn khỏe đoán là yếu thế thì vẫn bình thản ung dung như không có chuyện gì xảy ra.
Đinh Hạo ngẩng đầu liếc Điền Năng lùn khỏe, hỏi:
– Vết thương trên mặt chưa lành?
Điền Năng lùn khỏe không hiểu ra sao gật đầu.
– Có muốn tát trở về không?
Đinh Hạo chỉ vào Ngải Thanh ỉu xìu, nói:
– Ta bảo rồi, sẽ cho các ngươi cơ hội trả lại gấp mười lần. Ta nói giữ lời, bây giờ ngươi muốn tát hắn bao nhiêu cái thì tùy, miễn là đừng giết hắn.
Chương 467: Mưu tính và kế hoạch
Điền Năng lùn khỏe ngơ ngác nhìn Đinh Hạo, trong phút chốc không phản ứng lại.
– Ngươi… Đừng khinh người quá đáng!
Mặt Điền Năng lùn khỏe đỏ rực, sỉ nhục quá lớn làm gã tức xì khói. Đúng là quá đáng, kêu con tôm cảnh giới Đại Tông Sư cảnh tát mặt gã? Rõ ràng là cố ý nhục nhã chính mình.
Đinh Hạo cười châm chọc:
– Như thế nào? Cảm thấy nhục nhã? Lúc ngươi đánh hắn sao không có cảm thấy đây là khinh người quá đáng? Nếu không muốn chịu nhục như vậy thì tự sát đi, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi chết rồi ta tuyệt đối sẽ không làm nhục xác ngươi.
– Ta… Ngươi…
Ngải Thanh ngây người, còn lâu gã mới tự sát, người càng tham lam càng sợ chết.
Đinh Hạo cười như ác ma:
– Ngươi thấy không? Ta đã cho cơ hội nhưng ngươi luyến tiếc chết, xem ra ngươi không phải kiếm sĩ cao thượng chính trực gì. Mau đưa mặt ra cho bằng hữu của ta tát, nếu dám phản kháng… Ta nói rồi, ta có cỡ một trăm cách khiến ngươi sống không được, chết không xong.
Ngải Thanh cắn răng cúi đầu.
Mặt Điền Năng lùn khỏe hiện lên vẻ dữ tợn.
Điền Năng lùn khỏe biết dù hôm nay gã không tát Ngải Thanh thì đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông ngang ngược kiêu ngạo âm độc sẽ không nhớ ơn. Điền Năng lùn khỏe nghĩ lại lúc trước chịu nhục nhã, cảm giác gò má còn đau nhức. Điền Năng lùn khỏe gan bé cắn răng giơ tay lên không lưu tình tát mặt Ngải Thanh mấy cái.
Điền Năng lùn khỏe tát Ngải Thanh không phải vì trả thù.
Điền Năng lùn khỏe làm như vậy vì biểu thị với Đinh Hạo rằng gã mãi mãi đứng về phía hắn.
Trong tiếng tát tai vang dội, Ngải Thanh tan vỡ.
Vách tường tâm lý hoàn toàn vỡ vụn.
Lúc Điền Năng lùn khỏe ra khỏi lều tâm cực kỳ kích động.
Cái này xem như Điền Năng lùn khỏe liều mạng, dưới tình huống đó tát đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông, Điền Năng lùn khỏe khâm phục lòng can đảm của mình. Muốn trách thì trách Ngải Thanh quá vênh váo bá đạo, ngay từ đầu đã buộc người vào đường cùng, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người.
Nói thật là nếu không phải Điền Năng lùn khỏe thấy Đinh Hạo giữ lại mạng Ngải Thanh cần dùng thì gã rất muốn một kiếm giết gã, coi như kéo đệm lưng chết chung.
* * *
Rèm thả xuống, trong lều chỉ còn lại Đinh Hạo, Ngải Thanh.
Mặt Ngải Thanh sưng thành đầu heo, cái tím cái xanh như trái đào chín rơi xuống đất. Ngải Thanh không còn vẻ kiêu căng như trước, ánh mắt kính sợ, hãi hùng nhìn Đinh Hạo. Đến lúc này Ngải Thanh đã hoàn toàn tan vỡ, gã tin tưởng tên mặt trắng nhỏ này dám giết gã.
Đinh Hạo rất vừa lòng hiệu quả này.
Đinh Hạo không phải kẻ bạo ngược, hắn đối xử với Ngải Thanh như vậy một mặt vì để Điền Năng lùn khỏe trút giận, dù sao gã là người của hắn, nếu cứ để gã chịu thiệt, nhẫn nhịn sẽ làm năm người hầu Phong Châu lạnh lòng. Mặt khác Đinh Hạo muốn mượn cách này đánh nát cảm giác ưu việt đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông của Ngải Thanh. Mặt bị người ta tát sưng phù thì còn gì để kiêu ngạo nữa?
Sự thật chứng minh Đinh Hạo làm như vậy rất có hiệu quả.
Đối với kẻ kiêu căng, cứng đầu chỉ cần ngươi biểu hiện càng kiêu căng, cứng rắn hơn là hắn sẽ gục ngay.
Ngải Thanh bị đánh gãy răng, miệng hở gió cuống quýt đáp mỗi một vấn đề Đinh Hạo nêu ra, thái độ cực kỳ phối hợp, biết gì nói nấy, không dám qua loa giả bộ.
Đinh Hạo vừa hỏi vừa dùng thần thức quan sát tnh thần Ngải Thanh dao động, cơ bản khẳng định tiểu tử nay bị đánh xong toàn nói thật.
Theo lời Ngải Thanh thì Liệt Thiên Kiếm Tông có bắt một vài đệ tử tông môn Bắc vực, khoảng bảy người, nhốt trong tù nước ngầm trong tòa binh trạm cổ thành. Nhưng chuyện này không phải Ngải Thanh phụ trách nên gã không biết ai bị bắt, không thể hình dung mặt mày bảy đệ tử Bắc vực đó. Lý do tại sao phải bắt các đệ tử tông môn khác thì Ngải Thanh cứ bảo là không biết, gã chỉ nói Liệt Thiên Kiếm Tông vào chiến trường bách thánh là có kế hoạch quan trọng, rất bí hiểm. Trừ vài người cao tầng biếtra, giống Ngải Thanh địa vị hạ tầng chỉ nghe theo mệnh lệnh làm việc, không biết tình hình nội bộ.
Ngải Thanh đáng thương nói:
– Mấy lời ta nói là thật, ngươi phải tin tưởng ta!
Đinh Hạo gật đầu, nói:
– Vậy tốt, ngươi nói đi, nhà tù nước ngầm ở đâu? Có mấy thủ vệ?
Ngải Thanh nói:
– Cái này… Ta cũng không biết.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
– Ngươi nghĩ ta không giết ngươi?
Ngải Thanh sợ hãi toàn thân run run, vội vàng giải thích:
– Không không không, ta là thật sự không biết, ta chỉ phụ trách phòng ngự vòng ngoài tòa binh trạm cổ thành…
Đinh Hạo thấy dáng vẻ Ngải Thanh không giống giả bộ, xem ra thật sự không biết.
Nói thật là Đinh Hạo không cần biết Liệt Thiên Kiếm Tông làm hoạt động gì mờ ám, chiến dịch liên quan đến Kiếm Châu, thậm chí các đại tông môn Bắc vực không dính gì đến hắn. Nhưng người bị nhốt trong nhà tù nước ngầm rốt cuộc là đệ tử Vấn Kiếm tông nào thì Đinh Hạo cần phải tìm hiểu rõ ràng, tìm cách cứu ra.
Đinh Hạo hỏi:
– Ai biết tình huống phòng vệ nhà tù nước ngầm? Có phải là nam nhân mặc áo trắng râu xồm không?
Ngải Thanh gật đầu như gà mổ thóc đáp ngay:
– Đúng đúng đúng, chắc chắn Đoàn sư huynh biết, người đi hỏi hắn đi!
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Ta hỏi hắn chịu nói không? Làm phiền ngươi đi một chuyến.
Đinh Hạo nói xong chợt chỉ vào trán Ngải Thanh, một luồng cực âm ngục băng huyền khí bạc chớp mắt xâm nhập vào huyệt khiếu trong não.
Đinh Hạo tiếp tục bảo:
– Ta đã gieo cấm chế trong thiên quyết huyệt khiếu của ngươi, làm theo lời ta nói sẽ không chết, nếu giở trò… Ngươi nên biết có hậu quả gì. Thủ đoạn của Diệt Tuyệt Kiếm Tông ta dù Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu sư huynh ngươi có nghịch thiên cũng không thể phá giải. Ta chỉ cần động ý niệm là đầu người sẽ nổ ngay.
Đinh Hạo đang nói dóc.
Đinh Hạo không biết Diệt Tuyệt Kiếm Tông là môn phái gì, thấy Ngải Thanh sợ hãi Diệt Tuyệt Kiếm Tông thì hắn không ngại mượn tên.
Ngải Thanh cảm thấy có hơi thở lạnh thấu xương chiếm cứ thiên quyết huyệt khiếu trong đỉnh đầu, nó như quả bom hẹn giờ tùy thời sẽ nổ. Ngải Thanh biết Đinh Hạo không nói xạo, lòng thầm kêu khổ. Ngải Thanh không dám phản kháng, vội vàng gật đầu.
Đinh Hạo dặn dò Ngải Thanh chút chuyện, lau đi vết thương trên mặt gã rồi thả ra ngoài.
* * *
– Hạo ca thả hắn đi?
Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm hơi lo lắng hỏi:
– Tiểu tử này là đồ xấu xa, không đáng tin.
Đinh Hạo không hề lo lắng nói:
– Không sao, người càng tham lam càng thô bạo thì càng sợ chết, không có tin tưởng tuyệt đối thì hắn không dám rục rịch.
Đinh Hạo không muốn xung đột với người Liệt Thiên Kiếm Tông, không phải không đấu lại mà là không thích gây chuyện. Nếu không thể giải quyết hòa bình thì Đinh Hạo không ngại đánh nhau, đặc biệt là trong tòa binh trạm cổ thành thế này hắn càng tin chắc hơn.
Lý Đình khỉ ốm hơi lo lắng nói:
– Nhưng môn quy Liệt Thiên Kiếm Tông rất nghiêm ngặt, ít có đệ tử nào dám làm chuyện trái lợi ích tông môn. Chỉ sợ tiểu tử này sợ môn quy bán đứng chúng ta.
Đinh Hạo mỉm cười không nói.
Điền Năng lùn khỏe hỏi dò:
– Hay là thế này đi, Hạo ca, nhân lúc hắn chưa có gì chúng ta tìm cách rời đi. Ta biết có lẽ Hạo ca có chuện rất quan trọng trong này nhưng quá nguy hiểm…
Đinh Hạo nhìn mặt năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm, thấy bọn họ hơi sợ nhưng còn có nghĩa khí.
Đinh Hạo trầm ngâm nói:
– Ừm! Ngươi nói vậy ngược lại nhắc nhở ta. Thế này đi, năm ngươi đi trước chờ ta bên ngoài tòa binh trạm cổ thành, nếu lỡ xảy ra ngoài ý muốn ản thân ta an toàn rút lui nhưng các người thì hơi khó.
Điền Năng lùn khỏe tức giận nói:
– Hạo ca nói gì vậy? Muốn đi thì mọi người cùng nhau đi, chúng ta quyết không thể bỏ lại Hạo ca!
Lý Đình khỉ ốm vỗ ngực nói:
– Đúng vậy. Hạo ca, mặc dù Lý Đình ta sợ chết nhưng sẽ không phụ bằng hữu. Mấy ngày qua Hạo ca tốt với chúng ta, có mấy lần không nhờ Hạo ca cứu thì chúng ta đã chết dưới vuốt mãnh thú. Mặt ngoài trông như chúng ta làm người hầu cho Hạo ca nhưng sự thật là Hạo ca chăm sóc chúng ta.
Ba người khác cũng kiên quyết tỏ vẻ muốn cùng Đinh Hạo tiến lùi.
Đinh Hạo thầm vui vẻ.
Đinh Hạo biết năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm rất sợ chết nhưng bọn họ có thể nói lời này đã đủ nghĩa khí. Đinh Hạo mỉm cười chỉ mặt đất, từng hoa văn màu vàng đột nhiên xuất hiện, lan tràn ra, khuếch tán khoảng một thước. Ánh sáng vàng mông lung dâng lên từ mặt đất như cánh cửa không gian.
Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm ngơ ngác:
– Đây là… Trận pháp truyền tống?
– Qua cửa minh văn truyền tống này các ngươi có thể lặng lẽ đi ra ngoài. Nhớ kỹ, đi hang động lúc trước chúng ta trú chờ ta, chuẩn bị thức ăn nước uống sẵn. Trễ nhất là ngày mốt ta sẽ tìm các ngươi.
Lời của Đinh Hạo khẳng định năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm phỏng đoán, đó đúng là trận pháp minh văn truyền tống.
Nhưng từ khi nào Hạo ca bày ra minh văn trận pháp?
Loại trận pháp truyền tống này là song hướng, tức là bên ngoài tòa binh trạm cổ thành chắc chắn có trận pháp cùng loại mới cố định truyền tống được. Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm luôn đi theo bên cạnh Đinh Hạo nhưng không thấy hắn bày trận pháp lối ra ngoài bên ngoài tòa binh trạm cổ thành.
Hơn nữa tòa binh trạm cổ thành còn sót lại minh văn nguyên thủy, có lực lượng áp chế cực kỳ đáng sợ, hầu như ngăn cách mọi lực lượng minh văn trận pháp truyền tống, tại sao Hạo ca bày trận pháp có thể sử dụng bình tường, còn trách khỏi các tầng cấm chế ngăn cách Liệt Thiên Kiếm Tông bày ra?
Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm cực kỳ giật mình.
Từ lâu năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm đã cảm thấy thực lực của Hạo ca rất mạnh, thủ đoạn nhiều.
Nhưng năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm vẫn liên tục đổi mới hiểu biết, phán đoán Đinh Hạo.
Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm giật mình cũng vui sướng, bọn họ nhận ra mình may mắn biết bao, mèo mù vớ cá rán quen một yêu nghiệt biến thái như vậy. Chuyến đi chiến trường bách thánh nửa năm này sẽ nhẹ nhàng rất nhiều, có hy vọng sống sót rời khỏi. Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm đã gặp quý nhân.
Năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm từ chối một lúc sau cuối cùng bị Đinh Hạo cứng rắn đuổi đi.
Trong lều chỉ còn lại một mình Đinh Hạo.
Đinh Hạo tính toán thời gian, nếu trước khi trời sáng Ngải Thanh không tìm hiểu được tin tức hắn muốn thì Đinh Hạo sẽ cứng rắn đột phá. Đệ tử Vấn Kiếm tông bị nhốt trong nhà tù nước ngầm chắc là nhận hết đau khổ, Đinh Hạo chỉ tưởng tượng có thể là Lý Y Nhược, Tây Môn Thiên Tuyết hay bằng hữu tốt là hắn thấy bứt rứt trong người.
Đinh Hạo từ từ thở hắt ra, bắt đầu tu luyện.
Đinh Hạo ôn dưỡng huyền khí, từng chút một hấp thu năng lượng Âm Dương Ngọc Trong Thạch trong người.
Bên trong Âm Dương Ngọc Trong Thạch nho nhỏ ẩn chứa năng lượng đúng là khủng khiếp. Lúc trước Đinh Hạo tốn mười ngày mười đêm chỉ miễn cưỡng khiến thân thể chứa năng lượng này, chưa thể chuyển hóa sử dụng. Đinh Hạo cần thời gian dài dòng đến khi thiên địa minh văn trên hai mươi đốt xương rõ ràng hẳn ra, hòa cùng huyết tuy mới xem như Đinh Hạo đã hòa tan Âm Dương Ngọc Trong Thạch.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Khi bình minh đến, bên ngoài vang tiếng bước chân.
Ngải Thanh nhỏ giọng nói:
– Là ta…
– Vào đi.
Đinh Hạo mở mắt ra, thần thức quan sát chỉ thấy một mình Ngải Thanh đến, xem ra cái tên sợ chết này không giở trò.
Ngải Thanh khom người đi vào, cười nịnh nói:
– Đại nhân, rốt cuộc ta không nhục sứ mệnh, đã tìm hiểu tin tức người muốn biết. Đây là bản đồ nhà tù nước ngầm, xin đại nhân xem thử.
Đinh Hạo nhận lấy bản đồ nhìn kỹ, đây là Ngải Thanh mới vẽ, hơi thô ráp, may là vài vị trí cụ thể đều vẽ rõ ràng, tình huống thủ vệ, đường đi cái gì cần có đều có. Ngải Thanh thật sự bỏ công làm.
Ngải Thanh chỉ đầu mình, nói:
– Đại nhân, ta đã làm theo lời của người rồi vậy… Đại nhân có thể…
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
– Ngươi cảm thấy có thể không?
Đinh Hạo chưa kiểm nghiệm bản đồ thật sự, chưa cứu bằng hữu ra khỏi nhà tù nước ngầm bây giờ trừ cấm chế trong thiên quyết huyệt khiếu của Ngải Thanh là muốn chết.
Ngải Thanh cười lúng túng.
Ngải Thanh chỉ thuận miệng thăm dò chứ không ôm hy vọng gì. Lúc này đổi lại là Ngải Thanh cũng sẽ không trừ cấm chế, dù sao Đinh Hạo còn trong phạm vi thế lực Liệt Thiên Kiếm Tông, làm chuyện gì cần chừa một đường lui.
Ngải Thanh chú ý bên ngoài lều không thấy năm cái đuôi của Đinh Hạo, gã đánh rùng mình. Nên biết thủ vệ Liệt Thiên Kiếm Tông tuần tra tuần tra khu vực này nghiêm ngặt nhất, năm người sống thực lực yếu ớt biến mất trước mắt mọi người, chắc là tên mặt trắng đầy bí ẩn này đã làm?
Hắn làm như thế nào?
Đinh Hạo nhớ kỹ dấu hiệu trên bản đồ, lòng máy động, tờ giấy thành luồng khói biến mất trên không trung.
Ngải Thanh thấy vậy thầm thở phào.
Ít nhất Đinh Hạo không để lại bản đồ sau này uy hiếp Ngải Thanh.
– Ngươi về trước đi, chờ ta lo xong việc tất niên sẽ trừ cấm chế trong đầu ngươi. Hãy ngoan ngoãn đừng bày trò khôn vặt với ta, không thì… Ngươi tự biết hậu quả.
Đinh Hạo không kiên nhẫn phất tay ý bảo Ngải Thanh cút.
Ngải Thanh cười gật đầu, không cam tâm đi ra ngoài.
Chờ Ngải Thanh đi khuất bóng, Đinh Hạo thay giáp da sát người, đội lên mặt nạ quỷ thanh đầu đã lâu không sử dụng, lặng lẽ rời khỏi lều. Đinh Hạo dễ dàng né trạm gác Liệt Thiên Kiếm Tông giám thị trong đêm, hắn như luồng khói tiến sâu vào tòa binh trạm cổ thành.
Chương 468: Ngươi đến rồi?
Trong quảng trường nhỏ, gần trung tâm tòa binh trạm cổ thành quả nhiên Liệt Thiên Kiếm Tông tăng cảnh giới phòng ngự càng nghiêm ngặt hơn, chỗ này cũng bày trạm gác trong sáng ngoài tối. Có đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông thực lực cao cường hoặc tối hoặc sáng tuần tra, nhiều minh văn trận pháp ẩn giấu, phòng ngự nghiêm như một khối sắt liền nhau.
Đổi làm người bình thường không có khả năng âm thầm lẻn vào.
May mắn trong tòa binh trạm cổ thành chỗ nào cũng có lực lượng còn sót lại của minh văn nguyên thủy ức chế tất cả quá ác, những đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông thực lực từ cảnh giới Võ Vương cảnh bị áp chế còn có Đại Võ Sư cảnh, không thể phóng thần thức ra ngoài người. Các đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông bày trạm gác, minh văn chỉ có chút tác dụng.
Trái ngược lại thực lực Đinh Hạo bị giảm có hạn, qua thời gian dài thích ứng hắn có thể phóng thần thức ra ngoài năm mươi thước, dễ dàng phát hiện đối thủ trước. Đinh Hạo dựa vào chút chiến kỹ thần thức lừa gạt cảm quan của đối thủ, thong dong đi như vào chốn không người.
Thời gian chưa đến một chén trà Đinh Hạo đã đến lối vào nhà tù nước ngầm.
Đây là một khu tối tăm mặt sau đại điện hình vuông.
Nhìn đường nét đại điện chắc là trung tâm nguyên tòa binh trạm cổ thành, nơi thống soái tối cao của binh trạm cư ngụ. Nền tảng đá cao mười thước khiến đại điện trở thành kiến trúc cao nhất tòa binh trạm cổ thành. Đứng ở cửa đại điện hầu như thấy hết kiến trúc bốn phía trong tòa binh trạm cổ thành.
Đinh Hạo cảm giá uy hiếp đến từ đại điện.
Đó là hơi thở của cường giả tuyệt đối.
Hiển nhiên có nhân vật thủ lĩnh trong đợt hành động này của Liệt Thiên Kiếm Tông trú trong đại điện, Đinh Hạo đoán có lẽ là Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu nổi tiếng như cồn. Đinh Hạo bỗng muốn gặp thiên tài trẻ xếp hạng tốp đầu nguyên Bắc vực nhưng cuối cùng hắn kiềm chế.
Trước mắt cứu người là quan trọng nhất.
Đinh Hạo vòng qua thủ vệ nhẹ nhàng vào trong nhà tù nước ngầm.
* * *
Mùi mốc gay mũi ập vào mặt Đinh Hạo.
Nhà tù nước ngầm cỏ xưa như tòa binh trạm cổ thành, vách tường đường hầm mọc đầy rêu phong xám đen, trong không khí tràn ngập độc khí nhàn nhạt, đó là mùi không khí bùn lầy bị ô nhiễm lâu dài hình thành. Người thường đi vào hít một hơi dù bỏ đi ngay cũng sẽ xỉu.
Con đường ngược dốc đi thông dưới đất.
Đinh Hạo không bất ngờ khi thấy minh văn nguyên thủy trên trên vách tường đường hầm.
Có lẽ vì dưới đất quanh năm không thông gió, không có mưa, nắng chiếu nên chỗ này lưu trữ minh văn nguyên thủy tuơng đối hoàn chỉnh. Vách đá bình thường được minh văn nguyên thủy gia cố biến cứng cỏi hơn bách luyện tinh cương, dù là cường giả cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh cũng đừng mơ phá mở vách tường chạy trốn.
Đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông rất yên tâm an toàn trong nhà tù nước ngầm nên nguyên dường hầm không có thủ vệ.
Đinh Hạo thầm tính toán đi hơn năm trăm thước, sâu dưới đất hai trăm thước thì phía trước mơ hồ có tiếng nước chảy. Một đoàn khí lạnh thấu xương ập vào mặt Đinh Hạo, tính sơ nhiệt độ chỗ này dưới không độ.
Đường hầm đã đến tận cùng.
Đường hầm đến tận cùng.
Đinh Hạo đi tới một căn phòng như đại sảnh.
Trước mắt Đinh Hạo sáng lên.
Một đống lửa đốt giữa đại sảnh, một đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông trẻ mặc y phục kiếm sĩ đỏ rực ngồi quanh đống lửa, nhắm mắt tu luyện. Với tu vi của bọn họ sẽ không sợ nhiệt độ lạnh lẽo trong này, nhưng nhóm lửa cho người cảm giác an toàn. Trong chiến trường bách thánh có đầy đủ nguyên khí, tuy bọn họ bị cắt cử trông giữ tù phạm nhưng không thể buông tha tu luyện mỗi phút mỗi giây.
Đinh Hạo như u hồn vào đại sảnh, thần thức ngăn cách hết thảy hơi thở. Bốn đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông không phát hiện Đinh Hạo.
Ánh mắt Đinh Hạo lướt qua bốn đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông, hắn thấy hàng rào sắt phía xa, mấy gian nhà tù đào từ vách đá. Một mương nước đen bốc khí lạnh chảy qua trước nhà tù, dòng nước lạnh thấu xương chảy vào trong phòng giam lan tràn mặt đất. Trong một nhà tù có mấy khuôn mặt trẻ tuổi bị xích sắt hàn cương trói lại ngâm trong nước.
Ánh mắt Đinh Hạo như điện đầu tiên nhận ra khuôn mặt quen thuộc trong đám người.
Tây Môn Thiên Tuyết.
Từng là giáo sư môn linh dược của Thanh Sam Đông Viện, Tây Môn Thiên Tuyết!
Quả nhiên là người Vấn Kiếm tông.
Lúc này tình huống của Tây Môn Thiên Tuyết cực kỳ tệ, trên người chỉ mặc y phục rách nát, cánh tay và đùi thon lộ ra trong nước lạnh băng, bị xích sắt đỏ khóa chặt. Còng tay, xiềng chân nặng nề khiến Tây Môn Thiên Tuyết miễn cưỡng trồi đầu ra khỏi mặt nước, tóc dài ướt sũng, mặt trắng bệch.
Trong khoảnh khắc này trong lòng Đinh Hạo vô cùng giận dữ.
Đinh Hạo cảm thấy sắp nổ tung.
Đinh Hạo lắc người chớp mắt xuất hiện trước nhà tù, đụng mở hàng rào sắt đen đi tới bên cạnh Tây Môn Thiên Tuyết. Hai tay Đinh Hạo giơ lên, bề mặt xích đỏ trói Tây Môn Thiên Tuyết chớp lóe minh văn bạc nhưng cuối cùng không địch nổi sức mạnh khủng bố của hắn, vỡ vụn như đống bùn.
Đinh Hạo cùng lúc cởi bỏ xiềng chân, còng tay cho Tây Môn Thiên Tuyết, bế nàng lên khỏi mặt nước.
Tây Môn Thiên Tuyết bị hành hạ đủ điều đã nửa hôn mê, mắt vô thần mở to không phản ứng lại. Đinh Hạo bản năng cảm giác ấm áp từ người Đinh Hạo, cánh tay ngọc trắng ôm chặt vai hắn.
– Thiên Tuyết giáo sư? Thiên Tuyết giáo sư? Hãy tỉnh lại!
Đinh Hạo quan tâm bị loạn, cảm nhận người ngọc trong ngực suy yếu thì rất sợ.
Cùng lúc đó.
Bốn đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông đang nhắm mắt tu luyện bị đánh thức, kinh ngạc đứng bật dậy quát to hướng Đinh Hạo.
– Chết tiệt, ngươi là ai? Trà trộn vào khi nào?
Đinh Hạo không thèm quan tâm bốn đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông.
Đinh Hạo dịu dàng vận chuyển cực dương thiên hỏa huyền khí một tay dán lưng Tây Môn Thiên Tuyết, truyền năng lượng ấm áp vào người nàng. Lúc này Đinh Hạo tức giận phát hiện đường đấu khí trong người Tây Môn Thiên Tuyết bị hủy tùm lum, bao gồm hạt giống huyền khí ở đan điền cũng bị đánh tan.
Cái này tương đương với bị phế bỏ tu vi.
Thủ đoạn quá độc ác.
Hay cho Liệt Thiên Kiếm Tông!
Ngọn lửa trong lòng Đinh Hạo như dung nham phun trào.
– Bà nội nó ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào nhà tù…
Một đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông quát to xông lên, ba đệ tử khác biểu tình tràn ngập cảnh giác và đề phòng.
– Chết đi!
Đinh Hạo không quay đầu lại đánh ra bốn cú đấm.
Trong không khí vang tiếng nổ như sấm, bốn đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông chưa kịp phản ứng lại thì bị cú đấm trong suốt ẩn chứa lực lượng khủng khiếp xé gió công kích. Ngực bốn đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông hõm xuống.
Đinh Hạo nổi giận ra tay không nương tình.
Bốn đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông vốn là cường giả cảnh giới Võ Vương cảnh tại đây bị áp chế còn có Đại Võ Sư cảnh, may có thân thể Võ Vương cảnh dồi dào sức sống nên không bị giết ngay, toàn bộ ngất xỉu.
Đinh Hạo ôm chặt Tây Môn Thiên Tuyết, thân thể mềm yếu lạnh băng dán sát ngực hắn. Cách vải mỏng ướt đẫm Đinh Hạo cảm giác da thịt thiếu nữ mềm mại lạnh lẽo.
Chương 469: Ngươi đến rồi (hạ)?
Tây Môn Thiên Tuyết ngâm trong nước lạnh thấu xương quá lâu cộng với hạt giống huyền khí bị đánh tan, tu vi huyền khí hùng hồn bị phế không còn bao nhiêu, bây giờ nàng rất yếu. Nếu không phải cơ thể Tây Môn Thiên Tuyết từng đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh thì đã sớm bị đông chết.
Dù là vậy thì thân thể Tây Môn Thiên Tuyết bị đông lạnh nghiêm trọng.
Đinh Hạo chậm rãi rót cực dương thiên hỏa huyền khí vào chữa trị cho Đinh Hạo.
Một lúc sau, thiếu nữ Tây Môn Thiên Tuyết chịu mọi hành hạ từ từ tỉnh lại, đôi mắt đẹp dịu dàng mở ra. Tây Môn Thiên Tuyết trông thấyd Đinh Hạo rất giật mình, ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ, trong khoảnh khắc nàng không nhớ tình trạng của mình, quên chuyện xảy ra trước khi xỉu.
Tây Môn Thiên Tuyết bình tĩnh cười hỏi:
– A! Đinh Hạo, ngươi đến rồi?
Đinh Hạo nhìn vào mắt Tây Môn Thiên Tuyết, hắn bỗng thấy vô cùng đau lòng.
Khi Đinh Hạo mới chỉ là đệ tử ký danh nho nhỏ không có tiếng tăm gì thì thiếu nữ này phê bình hắn trong tiết học, kỳ vọng rất lớn vào hắn, hay kêu hắn đi vườn hoa nhỏ của nàng nghiêm túc nói: Đinh Hạo, ngươi có thiên phú trở thành đan dược sư, ngươi phải cố gắng, không thể chơi trong lớp được.
Cũng là thiếu nữ này không chút keo kiệt cho Đinh Hạo quyển sách tâm huyết tổng kết các loại kinh nghiêm luyện đan, hy vọng hắn sẽ thông suốt.
Vẫn là thiếu nữ này từng giúp Đinh Hạo giữ bí mật không tiếc làm trái tính tình lạnh nhạt thường ngày trở thành một trong các chủ nhân sau màn của Thiên Thượng Nhân Gian, cố gắng tranh thủ các loại ưu thế từ tông môn cho hắn.
Lúc đó Đinh Hạo chỉ mới lộ tài năng, không có địa vị, tiềm chất thực lực như ngày nay, dù là Vương Tuyệt Phong xấu xa cũng không giống sau này luôn chăm chú vào hắn. Tây Môn Thiên Tuyết như chị cả quất roi thúc giục Đinh Hạo.
Sau này rất nhiều lần khi Đinh Hạo luyện chế đan dược đều nhờ Tây Môn Thiên Tuyết hái thuốc trong vườn thuốc của tông môn giúp hắn, chuẩn bị đủ loại giai đoạn trước.
Mãi đến trận chiến ở Ẩn Kiếm phong Đinh Hạo nhất minh kinh nhân, trở thành chủ Ẩn Kiếm phong tay nắm quyền cao, trong phút chốc toàn Tuyết Châu chăm chú nhìn. Lúc này Đinh Hạo xem như thiếu niên đắc chí, một bước lên mây, trước kia nhiều người quen hoặc không quen đều tới gần làm quen. Dù là các đệ tử từng có mối thù với Đinh Hạo như Doãn Nhất Phi, Lỗ Kỳ cũng nhờ ngươi đến hòa giải với Đinh Hạo.
Khi đó các trưởng lão có chức quyền trong Vấn Kiếm tông bày tỏ ý tốt với Đinh Hạo.
Lúc này, thiếu nữ Tây Môn Thiên Tuyết tính tình lạnh nhạt, điềm tĩnh lặng lẽ cách xa Đinh Hạo. Tây Môn Thiên Tuyết không khuất phục trước quyèn thế, phú quý, không vì thân phận, địa vị của Đinh Hạo thay đổi mà đắc chí, chưa từng cầu xin hắn chuyện gì dù là việc nhỏ nhất. Chỉ cần Tây Môn Thiên Tuyết yêu cầu chắc chắn Đinh Hạo sẽ làm được.
Trong lòng Tây Môn Thiên Tuyết biết rõ nếu nàng nói, dù là chuyện gì thì Đinh Hạo cũng sẽ làm vì nàng.
Nhưng Tây Môn Thiên Tuyết chưa từng yêu cầu.
Tây Môn Thiên Tuyết như một bằng hữu im lặng ủng hộ Đinh Hạo đi hướng võ đài, khi hắn thành công thì nàng lùi ra sau đứng trong góc khuất chúc phúc.
Quay đầu nghĩ lại Đinh Hạo cảm thấy hắn thật quá đáng.
Tây Môn Thiên Tuyết làm chuyện một bằng hữu, trưởng bối nên làm còn Đinh Hạo thì không xứng với tình cảm này, sau khi hắn nhảy lên mây bận đủ chuyện vô ý cách xa tình cảm quý giá vốn có. Trên đường đi chiến trường bách thánh Đinh Hạo ít khi nói chuyện với Tây Môn Thiên Tuyết.
Bởi vậy khi nghe thanh âm dịu dàng ‘ngươi đến rồi’ khiến Đinh Hạo thấy nát tim.
– Tây Môn sư tỷ, thực xin lỗi, ta tới chậm…
Khóe mắt Đinh Hạo ướt nước, một tay ôm vòng eo thiếu nữ Tây Môn Thiên Tuyết lạnh lùng mà dịu dàng, một tay dán sau lưng nàng. Cực dương thiên hỏa huyền khí hùng hồn liên tục rót vào thân ngọc loại trừ độc lạnh, vết thương trong người Tây Môn Thiên Tuyết.
Tây Môn Thiên Tuyết cảm nhận từng dòng nước ấm từ bàn tay tiểu nam nhân rót vào cơ thể, cảm giác ấm áp khiến nàng thoải mái hơn chút, lấy lại sức lực. Mặt Tây Môn Thiên Tuyết ửng hồng, tử nhỏ đến lớn nàng chưa từng tiếp xúc với khác giới gần gủi như vậy. Người Tây Môn Thiên Tuyết dán sát ngực tiểu nam nhân, nàng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
Cảm giác an toàn chưa từng có dâng lên trong lòng thiếu nữ Tây Môn Thiên Tuyết.
Tây Môn Thiên Tuyết phát hiện mình hơi thích cảm giác ấm áp này.
Tây Môn Thiên Tuyết nhẹ đẩy Đinh Hạo ra, muốn tự đứng lên:
– Ta… Khỏe rồi, để ta tự đứng.
Nhưng Tây Môn Thiên Tuyết hơi nhúc nhích cảm giác người đau đớn khiến nàng khẽ rên, mày nhíu chặt, đó là biểu hiện nàng rất đau đớn.
– Đừng nhúc nhích.
Đinh Hạo ôm eo Tây Môn Thiên Tuyết, lấy tấm da thú mềm ra khỏi trữ vật giới chỉ trải dưới đất. Đinh Hạo hết sức dịu dàng từ từ đặt Tây Môn Thiên Tuyết nằm xuống, lấy áo khoác ngoài sạch sẽ đắp lên người thiếu nữ.
Làm xong, Đinh Hạo lại lấy một cái bình nhỏ màu xanh biếc từ trữ vật giới chỉ, mở nắp bình ra, mùi thơm ngát lan tỏa.
Đinh Hạo nói:
– Đây là thuốc trị thương ta tự luyện chế, Thiên Tuyết sư tỷ hãy mở miệng ra, ta đút cho nàng.
Tây Môn Thiên Tuyết mỉm cười nói:
– Lúc trước trong môn đan dược ngươi làm biếng không nghe dạy, một chậu Huyết Linh Thảm còn cần nhờ Trương Phàm trồng. Đệ tử như ngươi luyện chế thuốc trị thương, ngươi đoán xem ta dám uống không?
– A!
Đinh Hạo gãi đầu, không ngờ lúc này Tây Môn Thiên Tuyết trêu đùa hắn, giống như đổi thành một người tính tình khác hẳn.
– Được rồi, tin ngươi một lần.
Tây Môn Thiên Tuyết nhìn vẻ mặt Đinh Hạo, lại bật cười. Tây Môn Thiên Tuyết chậm rãi ngồi dậy nhận bình xanh, vỗ vai Đinh Hạo.
Tây Môn Thiên Tuyết nói:
– Được rồi, thật ra ta không sao, ngươi đừng quá lo. Uống thuốc xong sẽ khỏe.
Đinh Hạo nhìn nụ cười của Tây Môn Thiên Tuyết, lòng hắn thấy khổ sở.
Tây Môn Thiên Tuyết là đan dược sư, quen thuộc dược lý và thân thể người nên biết rõ tình huống thân thể mình nhất. Hạt giống huyền khí bị đánh tan, lại ngâm trong nước lạnh lâu, sự sống trong người Tây Môn Thiên Tuyết hao mòn nghiêm trọng. Không biết là lực lượng gì chống đỡ Tây Môn Thiên Tuyết đến bây giờ, xem tình hình này dù nàng sống được muốn lấy lại thực lực là chuyện không thể, tu vi võ giả đã phế.
Tây Môn Thiên Tuyết gặp đả kích như vậy ngược lại an ủi Đinh Hạo.
Thiếu nữ Tây Môn Thiên Tuyết bình tĩnh, lạnh nhạt luôn đứng ở góc độ của người suy nghĩ cho người khác.
Mấy người bị nhốt trong nhà tù nước ngầm cũng phát hiện tình huống trong đại sảnh. Khi bọn họ thấy Đinh Hạo một đấm đánh xỉu bốn đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông thì kích động vùng vẫy. Bọn họ giống như Tây Môn Thiên Tuyết bị xích sắt đỏ khóa lại ngâm trong nước lạnh, chưa bị phế bỏ tu vi huyền khí nên trạng thái tinh thần tốt hơn Tây Môn Thiên Tuyết rất nhiều.
Có người ôm hy vọng cầu cứu:
– Huynh đệ, hãy cứu chúng ta đi!
Chương 470: Tây Môn Thiên Tuyết gặp gỡ
– Vị huynh đệ này, ta là chaoảng môn Địa Linh tông Kiếm Châu, ngươi mau cứu ta ra! Chờ khi ta ra ngoài nhất định sẽ hậu ta ngươi thật hậu hĩnh.
– Đúng vậy. Tiểu huynh đệ, giúp đỡ ta đi, làm đứt sợi xích này, suốt đời ta không quên đại ơn đại đức của ngươi!
Mấy người khác kích động cầu cứu.
Đinh Hạo luôn nhìn chăm chú vào Tây Môn Thiên Tuyết, nghe kêu cứu không thèm quay đầu, tùy tay nhặt một thanh trường kiếm vung ra sau. Mấy luồng kiếm quang vèo vèo chặt đứt còng tay, xích chân trói năm người khác.
Năm người mừng như điên liên tục cảm ơn bò ra khỏi nhà tù nước ngầm.
Một thanh niên khoảng hai mươi bốn, lăm tuổi cảm ơn Đinh Hạo:
– Đa tạ vị huynh đệ này, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Người Liệt Thiên Kiếm Tông đã đi chưa?
Thanh niên nho nhã, lễ độ, tiêu sái, mặt chữ điền, miệng rộng tuấn tú, trong giọng nói đầy cảm kích. Thực lực thanh niên mặt chữ điền miệng rộng cỡ Đại Tông Sư cảnh bị lực lượng minh văn nguyên thủy chỗ này áp chế xuống cỡ cảnh giới Đại Võ Sư cảnh. Tuy thanh niên không bị phế tu vi nhưng vẻ mặt rất mệt mỏi.
Khi thanh niên mặt chữ điền miệng rộng nói lời này thì ba trong bốn võ giả được cứuko thèm nhìn Đinh Hạo, như đã quên hứa hẹn lúc cầu cứu. Bọn họ xuyên qua đại sảnh chạy nhanh vào hành lang trốn ra ngoài.
Mắt Đinh Hạo lóe tia sáng lạnh không quan tâm ba người đo, nhìn hướng thanh niên mặt chữ điền miệng rộng nói chuyện.
Đinh Hạo nhíu mày hỏi:
– Tại sao tu vi huyền khí của ngươi không bị phế bỏ?
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng khẽ thở dài:
– Ta là nam nhân nên không ai làm khó dễ, còn cô nương này…
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng chỉ vào Tây Môn Thiên Tuyết, vừa khâm phục vừa đau lòng nói:
– Vị cô nương này quốc sắc thiên hương, khí chất xuất chúng, sau khi bị bắt có một đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông họ Đoànn hìn trúng nàng muốn nhận làm thiếp. Bằng hữu của ngươi thà chết không theo, tên họ Đoàn mất mặt phế tu vi của nàng trói trong nhà tù nước ngầm lạnh giá, tuyên bố khiến bằng hữu của ngươi sống không được, chết không xong, đến lúc không chịu nổi chủ động xin hắn… Xin… Xin…
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng nói đến đây thì ngần ngừ.
Mắt Đinh Hạo chớp lóe ngọn lửa thiêu đốt tất cả, lạnh lùng nói:
– Chủ động bò tới dưới chân hắn hầu hạ hắn?
Bùm!
Đinh Hạo đấm xuống đất, mặt đất trải rộng minh văn nguyên thủy bị xuyên thủng như đậu hủ.
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng giật nảy mình, mắt lóe tia đăm chiêu. Lúc trước thanh niên mặt chữ điền miệng rộng thấy Đinh Hạo tay không vặn bung dây xích minh văn đỏ đã rất giật mình, giờ thấy hình ảnh này thì càng chấn động hơn. Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng biết rõ minh văn nguyên thủy đáng sợ cỡ nào, dù thực lực của gã còn ở đỉnh cao đấm xuống đất cũng chỉ để lại dấu hằn. Thanh niên tức giận đấm xuống đất xuyên thủng qua…
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng thầm đoán thực lực của Đinh Hạo chắc gần đến cảnh giới Võ Hoàng cảnh.
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng cảm giác Đinh Hạo tức giận, gã ngập ngừng cuối cùng kiềm không được hỏi:
– Vị huynh đệ này, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ người Liệt Thiên Kiếm Tông rút lui hay là… Bọn họ đã bị ngươi đánh bại?
Đinh Hạo liếc thanh niên mặt chữ điền miệng rộng, nói:
– Không óc chuyện gì xảy ra, ta lặng lẽ ẩn vào.
– A? Cái gì? Người Liệt Thiên Kiếm Tông còn ở đây? Sao tiểu tử nhà ngươi không nói sớm? Ta phải trốn nhanh, bị bọn họ phản ứng lại thì xong đời.
Người được cứu thứ năm kêu lên, như chó cụp đuôi co giò chạy nhanh ra ngoài hành lang, bỏ lại Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết, thanh niên mặt chữ điền miệng rộng.
Đinh Hạo cười lạnh, quay đầu dịu dàng nói với Tây Môn Thiên Tuyết:
– Thiên Tuyết sư tỷ hãy chờ xem ta báo thù cho nàng như thế nào.
Tây Môn Thiên Tuyết uống thuốc trị thương xong sắc mặt tốt hơn nhiều, trong người còn có cực dương thiên hỏa huyền khí của Đinh Hạo trợ giúp, nỗi đau đớn bị áp chế. Tây Môn Thiên Tuyết sửa sang y phục trên người, từ từ đứng dậy nhìn chăm chú vào Đinh Hạo.
Tây Môn Thiên Tuyết nói:
– Đinh sư đệ, người Liệt Thiên Kiếm Tông… Rất lợi hại.
Một câu đơn giản tỏ rõ Tây Môn Thiên Tuyết quan tâm, lo lắng Đinh Hạo.
Thiếu nữ lạnh nhạt như Tây Môn Thiên Tuyết nói ra lời như vậy đã không dễ dàng.
Đinh Hạo nắm tay Tây Môn Thiên Tuyết, cực dương thiên hỏa huyền khí liên miên dọc theo thủ thiếu âm đệ nhất kinh chạy khắp người nàng, tẩm bổ, chải vuốt đường huyền khí bị phá hư.
Đinh Hạo mỉm cười, tự tin nói:
– Đã khi nào ta làm chuyện không có nắm chắc chưa?
Tây Môn Thiên Tuyết giật mình.
Đúng vậy, Tây Môn Thiên Tuyết nghĩ lại từ lúc Đinh Hạo vào Vấn Kiếm tông đến bây giờ đã sáng tạo rất nhiều kỳ tích, mỗi lần đều trong tình huống nhìn như bí lối đảo ngược kết cuộc. Tây Môn Thiên Tuyết âm thầm đứng sau lưng chú ý, chúc phúc Đinh Hạo bất giác tôn sùng, tin tưởng tiểu sư đệ đến mù quáng.
Nếu Đinh Hạo có tự tin thì chắc chắn hắn sẽ đánh bại được người Liệt Thiên Kiếm Tông!
Tây Môn Thiên Tuyết không nói gì nữa.
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng đứng bên cạnh bị khí thế ta vô địch của Đinh Hạo làm rung động.
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng ngẫm nghĩ, nhướng mày, cực kỳ nghiêm túc nói:
– Tiểu huynh đệ, tại hạ không đủ thực lực, khi đó sợ là không giúp gì cho ngươi được nhưng Tần Khả Diệc ta tuyệt đối không phải tham sống sợ chết tri ân không báo. Ta có thể giúp ngươi chăm sóc cô nương này. Ngươi yên tâm, dù ta chết cũng sẽ không để người Liệt Thiên Kiếm Tông đến gần nàng!
Đinh Hạo quay đầu liếc Tần Khả Diệc, ánh mắt như điện cẩn thận đánh giá gã, ánh mắt sắc bén không thể nhìn gần.
Biểu tình Tần Khả Diệc nghiêm túc.
– Tốt.audio coi am
Đinh Hạo vỗ vai Tần Khả Diệc, nói:
– Hãy nhớ lời ngươi nói.
Tần Khả Diệc cảm thấy có dòng khí nóng từ bả vai chạy vào người, gã ngạc nhiên phát hiện minh văn nguyên thủy áp chế thực lực gã bỗng giảm bớt nhiều. Tần Khả Diệc có thể vận chuyển tu vi huyền khí trở lại trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh.
Sao hắn làm được?
Tần Khả Diệc hoàn toàn nhìn không thấu Đinh Hạo.
Thật ra Tần Khả Diệc rất tò mò quan hệ giữa Đinh Hạo và Tây Môn Thiên Tuyết, tại sao hắn có thực lực bí ẩn, cường đại như vậy nhưng Tây Môn Thiên Tuyết là sư tỷ mà thực lực quá thấp, đại khái cỡ cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh. Quan hệ một nam một nữ này mập mờ, Đinh Hạo và Tây Môn Thiên Tuyết đến từ tông môn nào?
– Đi đi.
Đinh Hạo nắm tay Tây Môn Thiên Tuyết rót lực lượng vào, bước ra ngoài đường hầm.
Con đường dài năm trăm thước Đinh Hạo đi rất chậm, tốn một nén nhang mới lên mặt đất. Thực lực của Tây Môn Thiên Tuyết bị phế, đi một đoạn đường đã làm trán nàng ướt mồ hôi, hơi thở dốc.
Trước mắt sáng lên.
Ba người ra khỏi nhà tù nước ngầm.
Sắc trời đã sáng, phía chân trời lộ ánh bình minh.