Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập60 [ chương 296 đến 300 ]
❮ sautiếp ❯Chương 296: Thanh Sam Đông Viện kịch biến
– Ta có nghe nói về ba người này.
– Thật khiến người thổn thất. Trước kia Đinh Hạo một thanh kiếm rỉ sét đè ép các thiên tài không ngờ bây giờ đã thành chuyện quá khứ, không còn oai hùng ngày xưa. Xem ra tiểu thiên tài này không lên được, rớt xuống rồi.
– Một triều phong vân khởi, bao nhiêu thiếu niên lang, anh hùng không còn.
Mọi người chưa từng nghe chuyện như vậy, đều cảm thán.
Người lúc trước mở miệng hỏi kiếm sĩ áo xanh tuấn tú lại chắp tay nịnh nót:
– Vị huynh đệ này, người thật lợi hại, tin tức nhanh nhạy quá. Không biết trừ mấy người kia ra Vấn Kiếm tông còn có cao thủ nào nữa không? Hãy nói ra cho mọi người cùng nghe.
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú cười to bảo:
– Từ khi Đinh Hạo mất tích, tam kiệt vào lục phong lục tọa tu hành, hiện giờ trong năm viện Vấn Kiếm tông tính hàng cao thủ là Bát Hoang Tà Dương Lý Tàn Dương của Hồng Sam Tây Viện, Cuồng Nhân Lữ Cuồng của Tử Sam Nam Viện, Truy Phong Nhất Kiếm Phương Thiên Dực của Thanh Sam Đông Viện, vân vân. Tuy nhiên mấy người này chỉ tầm thường, theo ta thấy thì đệ nhất cao thủ chính là Kinh Thiên Kiếm Lư sư huynh, Lư Bằng Phi!
– Lư Bằng Phi?
– Kinh Thiên Kiếm?
Mọi người cực kỳ kinh ngạc.
Có kẽ buồn bực nói:
– Sao ta chưa từng nghe nói qua người này?
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú lộ biểu tình bực mình, lạnh lùng cười:
– Hừ! Mùa đông giao thông không tiện, yêu ma phong dã, tin tức không lưu thông là bình thường. Huống chi hạng đê tiện các ngươi làm sao biết hết chuyện Vấn Kiếm tông? Lư Bằng Phi sư huynh độc tôn đại tái năm viện đã ba tháng. Ha ha, chờ đi, không lâu sau cái tên Kinh Thiên Kiếm sẽ truyền khắp Tuyết Châu!
– Kinh Thiên Kiếm? Khoác lác.
Một thanh âm lạnh lùng không biết từ đâu quanh quẩn bên tai mọi người, rõ ràng như có kẻ nói sát bên tai.
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú tức giận quát:
– Ai? Dám càn rỡ như vậy? Lăn ra đây cho ta!
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú nhìn xung quanh nhưng không thấy nguồn thanh âm.
Mấy người khác không dám nói chuyện với kiếm sĩ áo xanh tuấn tú nữa.
Mọi người không ngốc, từ đoạn đối thoại nghe ra kiếm sĩ áo xanh tuấn tú gọi Kinh Thiên Kiếm Lư Bằng Phi là sư huynh thì chắc cũng là người đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện.
Có người chạy lên lầu.
Lại là mấy võ giả trẻ mặc trường sam cùng kiểu, khoảng mười lăm, sáu tuổi, có người nhỏ hơn. Người đi đầu mặt chữ điền, da ngăm điên, khá lớn tuổi, khoảng hai mươi. Sau lưng nam nhân mặt chữ điền cõng cây kiếm to màu đen một thước sáu, bảy, rộng sáu lóng tay, bước đi trầm ổn đầy khí thế.
– Điền sư huynh!
– Điền sư huynh đến rồi!
Nam nhân mặt chữ điền xuất hiện, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú và đồng bạn cùng đứng dậy cung kính chào.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành gật đầu, hỏi:
– Có nghe rõ ràng tin tức phản đồ Trương Phàm chưa?
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:
– Điền sư huynh yên tâm, chúng ta đã tìm hiểu tin tức Trương Phàm, hắn ẩn thân trong một khách sạn xóm nghèo Thái Bình thành. Hắn bị thương, chạy không xa, ta đã kêu hai sư đệ Chung Lâm, Vương Tú theo dõi khách snạ, mọi chuyện tiến hành theo kế hoạch.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành gật đầu bước tới cạnh bàn, ngồi xuống.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành vừa lòng nói:
– Vậy thì tốt, chờ chuyện thành công Lô sư huynh sẽ thưởng xứng đáng cho ngươi.
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú mừng rỡ gật đầu, nói:
– Đây đều là công của Điền sư huynh, ta không dám chiếm công.
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú nói rồi cũng ngồi một bên, ngần ngừ một lúc tò mò hỏi:
– Trương Phàm tu luyện ma công, phản bội tông môn đã có chứng cứ chính xác, bây giờ chúng ta có thể bắt hắn về, tại sao cứ giám thị mà không hành động?
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành cười càn rỡ:
– Đây chính là điểm cao minh của Lô sư huynh. Ai cũng biết Trương Phàm tu luyện ma công, Tổng giáo sư phái người bắt nhốt Trương Phàm nhưng trong Thanh Sam Đông Viện có người thầm quây rối ích kỷ thả hắn chạy. Mấy tên phản nghịch đó đều đáng chết, Lô sư huynh làm như vậy là muốn dùng Trương Phàm làm mồi bắt hết bọn chúng.
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu kinh ngạc hỏi:
– Kẻ ích kỷ thả thợ săn đê tiện Trương Phàm không phải là Vương Tiểu Thất thất học sao? Còn có đồng bọn?
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành lạnh lùng cười:
– Hừ! Làm gì đơn giản như vậy? Nơi nhốt Trương Phàm có ít nhất hai mươi sư huynh đệ đại viên mãn Võ Đồ cảnh nhưng hắn được người cứu ra thần không biết quỷ không hay. Vương Tiểu Thất chỉ là phế vật thất khiếu Võ Đồ cảnh, một mình hắn làm sao hành động?
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu nghĩ ra điều gì.
– Không lẽ…
– Giờ ngươi mới hiểu?
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành uống ly rượu đầy, lạnh lùng cười:
– Phương Thiên Dực, Lý Vân Kỳ, Lục Bác Văn, Vương Tiểu Thất, Lý Y Nhược, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao, đám người này là bằng hữu của Đinh Hạo. Trương Phàm là bằng hữu tốt nhất của Đinh Hạo, còn cần đoán sao? Chắc chắn bọn họ xen lẫn bên trong. Hừ, dám ích kỷ thả phản nghịch phản bội tông môn, đám người này đều đáng chết.
– Lô sư huynh muốn đối phó bọn họ?
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu giật mình kêu lên:
– Biểu huynh của Lý Y Nhược là Lý Tàn Dương làm viện thủ Hồng Sam Tây Viện, thế lực không yếu. Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao cũng không dễ đối phó.
– Ha ha ha ha ha ha! Lô sư huynh có diệu kế, không cần chúng ta quan tâm. Hơn nữap hản bội tông môn là tội chết, ai dính phải sẽ lột da, dù Lý Tàn Dương có là viện thủ Tây Viện thì… Hì hì.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành cười càn rỡ lộ rõ độc ác:
– Lô sư huynh đã đứng đầu đại tái năm viện ba quý, có thể nói là đệ nhất nhân ngũ viện, được cường giả tông môn lục phong lục tọa nhìn trúng, dù Đinh Hạo có tái sinh cũng không làm gì được. Ha ha, sợ cái gì?
– Cũng đúng.
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu gật gù, yên lòng.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành dặn dò kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu:
– Kêu các sư huynh đệ nhanh chóng ăn uống nghỉ ngơi, lập tức làm việc!
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành lớn tiếng kêu tiểu nhị bưng đồ ăn lên.
Bây giờ là lúc ăn cơm, trong tửu lâu có nhiều khách khứa, không còn bàn trống. Năm người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu ngồi một bàn, còn lại sáu thiếu niên áo xanh đánh giá bốn phía cuối cùng nhìn hướng người ngồi cô đơn bên cửa sổ, chỗ đó còn mấy ghế trống.
Một thiếu niên áo xanh đi tới cạnh bàn, cất cao giọng nói:
– Vị bằng hữu này, chúng ta muốn dùng cái bàn, ngươi mau đi đi.
Người cô đơn nghèo nàn luôn cúi đầu, chậm rãi ăn làm như không nghe thiếu niên áo xanh nói.
Bao gồm con mèo mập lông trắng lười biếng nằm bên cạnh người đó cũng híp mắt nằm im.
Chương 297: Tru sát phản nghịch
– Này, nói ngươi đó, đã ăn xong chưa? Mau ăn rồi cút đi, các đại gia muốn dùng bàn này!
Một thiếu niên khác bước ra khỏi nhóm thiếu niên áo xanh đi tới gõ mặt bàn đùng đùng. Thiếu niên áo xanh không kiên nhẫn nói.
Kẻ nghèo thở dài, lầm bầm:
– Đại gia? Ha ha, buồn cười. Từ khi nào đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông biến thành một đám mất dạy?
Tuy giọng nhỏ nhưng rơi vào tai đám thiếu niên áo xanh.
Đám thiếu niên áo xanh biến sắc mặt.
Một thiếu niên áo xanh nói:
– To gan quá, ngươi dám lặp lại lần nữa…
Thiếu niên áo xanh vỗ vào vai người nghèo.
Một chưởng này ẩn chứa ám kình, người bình thường bị vỗ trúng dù xương vai không gãy cũng sẽ nằm liệt giường nửa tháng. Thiếu niên áo xanh nghe người nghèo này vô lễ nhục nhã Vấn Kiếm tông nên muốn dạy cho một bài học.
Ai ngờ thiếu niên áo xanh vỗ hụt vào bàn tinh cương.
Lực phản chấn truyền đến, răng rắc một tiếng, mặt thiếu niên áo xanh trắng bệch bay ra ngoài như trái bóng đụng bay mấy đồng bạn, lăn lông lốc. Thiếu niên áo xanh đau đớn la hét, cúi đầu thấy cổ tay bị trật khớp.
Trong đại sảnh hỗn loạn.
– Có chuyện gì?
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu biểu tình giật mình đứng dậy.
– Điền sư huynh, Trương sư huynh, tiểu tử kia đánh bị thương người của chúng ta… A? Người đâu rồi?
Thiếu niên áo xanh tức giận chỉ hướng cửa sổ chợt ngẩn ra, vì gã ngạc nhiên thấy người nghèo và con mèo trắng mập đã biến mất.
– Gặp quỷ, rõ ràng mới rồi còn ở…
– Trong khoảnh khắc đã biến mất…
– Có chuyện gì?
Đám thiếu niên áo xanh nhìn nhau. Mới rồi người còn ngồi cạnh bàn chớp mắt đã biến mất, ban ngày ban mặt không lẽ… Gặp quỷ? Hoặc người này là siêu cường giả?
– Thôi thôi, mau ăn cơm nghỉ ngơi, đừng gây chuyện cho ta nữa.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành vẫy tay ý bảo đám thiếu niên áo xanh mau chóng ăn cơm, không để bụng chuyện này.
Một lát sau có một thiếu niên áo xanh từ dưới lầu chạy lên, nói nhỏ vào tai nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành.
– Tốt lắm, cá đã cắn câu, có thể thu lưới. Chúng ta đi, lập tức hành động.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành đứng dậy, mang theo các võ sĩ thiếu niên rời khỏi tửu lâu.
* * *
Một khách sạn lụp xụp trong khu bình dân Thái Bình thành.
Vách tường dựng lên trên khối đất mấy chục mẫu, rậm rạp dựng mấy trăm nhà gỗ nhà tranh lụp sụp xem như nhà trọ. Người đến người đi rất phức tạp, ồn ào tiếng người, đủ mọi hạng người.
Trong một nhà cỏ không bắt mắt nằm tận cùng phía tây có một thiếu niên lỏa nửa người trên quấn băng vải thấm máu ngồi dưới đất.
Ánh nắng loang lổ xuyên qua nhà tranh chiếu vàop hòng, rơi trên người thiếu niên. Đó là khuôn mặt rất bình thường, kiên cường, cơ tay nhô ra, da ngăm đen, rất vạm vỡ. Băng trắng quấn quanh người thiếu niên thấm máu, gã bị thương khá nặng.
Thiếu niên này chính là đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện, thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Thiếu niên thợ săn đến từ Bách Man sơn có vẻ chật vật, mặt tái nhợt, môi khô nứt, mệt mỏi.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm như pho tượng vận công trị thương.
Công pháp thiếu niên thợ săn Trương Phàm tu luyện rất kỳ lạ, không cảm ứng chút huyền khí nào nhưng tầng ngoài cơ bắp như có mấy con sâu rậm rạp bò, nổi lên mấy cục u. Ngực thiếu niên thợ săn Trương Phàm phập phồng kịch liệt, trái tim đập nhanh muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Trong tiếng động vô thanh, nhà tranh khẽ rung.
Ánh nắng chiếu rọi, từng đoàn khí đỏ như có như không lóe lên từ người thiếu niên thợ săn Trương Phàm như hoa sen máu nở rộ.
Đó là tượng trưng khí huyết sôi trào.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bỗng cảm ứng được cái gì, ngừng luyện công.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm mở mắt ra, cười khổ nói:
– Rốt cuộc lại tìm đến, thời gian dài như vậy vẫn không chịu buông tha ta sao?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cầm lấy trường đao bách chiến bên cạnh, lấy trường cung tinh cương và tên nanh sói treo trên tường tòng vào người. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm rời đi ngay.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chọn nhà trọ này trong khu bần dân, người ra vào hỗn độn, vốn tưởng đối phương sẽ không tìm đến nhanh như vậy, đáng tiếc… May mắn Trương Phàm xuất thân thợ săn, thói quen cảnh giác, chọn phòng gần cửa tây tường vây khách sạn. Chỉ cần thiếu niên thợ săn Trương Phàm thuận lợi ra khỏi tường vây thì xóm nghèo người đông như mắc cửi, gã muốn thoát không khó.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm khom lưng, chân nhẹ nhàng bước đi. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm mặc áo choàng đen trùm đầu, bước chân nhanh nhưng không hoảng loạn đi hướng cửa tây.
Tiếng bước chân sau lưng thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngày càng dồn dập.
Có người hét to:
– Thấy tên phản đồ rồi, ở đằng kia…
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bước đi nhanh hơn.
– Đi đâu?
Tiếng gió rít gào, bóng người màu xanh như chim to nhảy lên đâm kiếm vào lưng thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm không quay đầu lại tránh sang phải, né thoát một kiếm. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm lấy eo làm trục, bách chiến trường đao gào thét chém ra, khí huyết toàn thân giống như phong ba gào thét, đao quang lấp lóe tựa thất luyện.
Vang tiếng nổ điếc tai, kẻ tập kích dùng kiếm bị một đao hất bay người và kiếm ra xa mấy chục thước.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm mượn sức đã chạy nhanh ra ba mươi thước.
– Chết tiệt, đuổi theo cho ta!
– Đừng để hắn chạy!
Hàng loạt tiếng hét giận dữ vang lên.
Cuộc chiến đột ngột khiến người quanh khách sạn kinh ngạc, nhưng nhiều người quá quen với chém giết nên chỉ hơi rối loạn rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
* * *
– Hộc hộc hộc.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thở hổn hển.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chạy nhanh như bay, vết thương mới lành bởi vì dùng sức quá độ lại rách ra, máu thấm băng vải. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cảm giác thể lực như hạt cát đổ ngược nhanh chóng trôi đi.
Trước mặt thiếu niên thợ săn Trương Phàm là ngõ nhỏ rất sâu.
Vượt qua ngõ nhỏ lại đi tới là một chợ lớn, môpxi ngày có vài vạn người đi trong đó. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm vào chợ nhờ đám đông yểm hộ thì sẽ thoát khỏi truy binh.
Đây là tuyến đường chạy trốn thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã đặt sẵn.
Trương Phàm sinh sống bằng nghề thợ săn nhiều năm, theo các trưởng bối đi trong khu rừng đầy nguy hiểm, chơi trốn tìm tử vong với yêu ma khiến thiếu niên này có kỹ xảo và năng lực chạy trốn siêu đẳng.
Chương 298: Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng
Dù cảm giác thân thể đã rất yếu nhưng thiếu niên thợ săn Trương Phàm không tạm dừng.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chui vào trong ngõ nhỏ.
Sau lưng thiếu niên thợ săn Trương Phàm nghe tiếng truy binh hò hét.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm tính toán thầm nghĩ:
– Còn năm mươi thước.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm rút áo choàng xanh da trời ra khỏi bách bảo nang trong ngực, chỉ cần gã trà trộn vào đám đông là có thể thay đổi y phục ngay.
Còn ba mươi thước…
Hai mươi thước…
Mười thước…
Lối ra đã rất gần, thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhìn thấy đám đông chen chúc trong chợ.
Gần ngay trước mắt.
Nhưng không hiểu sao cảm giác nguy hiểm bao phủ thiếu niên thợ săn Trương Phàm khiến gã dựng đứng lông tơ, ngừng bước bày ra tư thế phòng ngự.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay trong trẻo vang trong ngõ nhỏ.
– Sau khi tu luyện ma công quả nhiên cảm quan rất nhanh nhạy. Ha ha, đã bị kẻ pản nghịch đại nghịch bất đạo ành ngươi nhận ra ta.
Một bóng người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, chặn đường thiếu niên thợ săn Trương Phàm. Người này mặt chữ điền, trường sam màu xanh, chính là Điền Hoành.
Hai tay thiếu niên thợ săn Trương Phàm nắm chặt đao, gằn từng chữ đính chính:
– Ta tu luyện không phải ma công!
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành nhìn thiếu niên khuôn mặt bình thường nhàn nhã như mèo vờn chuột:
– Bao gồm Tổng giáo sư cũng khẳng định rồi ngươi còn trả treo? Thật là tự cam đọa lạc!
Nói thật là nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành hơi kinh ngạc. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm tư chất rất kém, vào Vấn Kiếm tông sáu, bảy tháng chỉ mới vào nhất khiếu Võ Đồ cảnh thế nhưng hơn nửa tháng qua liên tục thoát khỏi đám người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành có thực lực cao hơn thiếu niên thợ săn Trương Phàm gấp mấy chục lần đã mười mấy lần. Tuy tất cả nằm trong kế hoạch nhưng thiếu niên thợ săn Trương Phàm thể hiện lực lượng cầu sinh khiến mọi người giật mình.
– Đó là hãm hại!
Ngực thiếu niên thợ săn Trương Phàm lại phập phòng như đánh trống.
– Tổng giáo sư cao cao tại thượng mà thèm hãm hại kẻ đáng thương tư chất thấp kém như ngươi?
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành lạnh lùng cười:
– Tuy ngươi rất gian xảo nhưng dừng ở đây, ta biết trước ngươi sẽ chọn con đường này nên đã mai phục người sẵn. Trương Phàm, hãy ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu không thì… Ha ha, Lô sư huynh đã truyền lệnh, nếu phản kháng thì giết không tha.
Bên trên hai vách tường quả niên có mấy chục người ló đầu ra, tay cầm đao kiếm, hơi thở khá mạnh bao quanh thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nghiến răng phun ra cái tên:
– Lư Bằng Phi!!!
Đôi mắt bình tĩnh nổi lên căm hận đậm đặc, thiếu niên thợ săn Trương Phàm kiên quyết nói:
– Sẽ có một ngày, chờ Đinh sư huynh trở về Lư Bằng Phi sẽ phải trả giá đắt cho chuyện đã làm!
– Đinh Hạo? Ha ha ha ha ha ha!
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành cười to bảo:
– Thời đại Đinh Hạo đã sớm không còn, ngươi còn mơ mộng hắn đến cứu sao?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm mím môi không nói, đã sẵn sàng liều mạng.
Lồng ngực thấm máu phập phồng càng kịch liệt như bên trong bao bọc trái tim cự long, đập nhanh đầy lực lượng. Thanh âm kỳ dị có tiết tấu, mắt thường có thể thấy bụi bặm trong không khí quanh thiếu niên thợ săn Trương Phàm bị lực lượng vô hình kích động dâng trào.
Da thịt của thiếu niên thợ săn Trương Phàm biến đỏ như máu.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhe răng nanh trắng bén như dao.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm sống ma vương ở trong bóng đêm gặt hái sinh mạng.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành là đại viên mãn Võ Sĩ cảnh cũng cảm giác uy hiếp, gã tháo kiếm to màu đen sau lưng ra kéo dài dưới đất.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành nói:
– Quả nhiên là ma công tà ác, có hiệu quả như vậy.
Truy binh phía sau đã chạy tới chặn đường thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Chính là đoàn người kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu.
Trong khoảnh khắc này thiếu niên thợ săn Trương Phàm chuẩn bị xong, khí thế tăng lên đến đỉnh.
Hai chân thiếu niên thợ săn Trương Phàm giẫm đất. Trong tiếng ầm ầm, đã xanh vỡ vụn bắn tung tóe, gió lốc nổi lên, động đất. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bỗng biến mất, chớp mắt đã tới trước mặt nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, bách chiến trường đao chém xuống.
Tốc độ thật nhanh!
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm đơn thuần dựa vào lực lượng cơ bắp bùng nổ uy lực.
Không ai ngờ lúc này thiếu niên thợ săn Trương Phàm chọn điểm đột phá chính là nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành có thực lực cao nhất trong đám người.
– Nằm xuống cho ta!
Cảm giác tức giận vì bị khinh thường tràn ngập trong lòng nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, gã vung kiếm to đen chém ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hỏa hoa rực rỡ nhất lóe lên trong bóng tối.
Vang tiếng nổ điếc tai liên tục trong ngõ hẹp. Mọi người cảm thấy sét đánh ngang tai, mặt trắng bệch.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm khựng lại, vết thương rách ra, máu loãng tung tóe nhưng gã không lùi một bước.
Ngược lại nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành tu luyện huyền khí thổ hệ, nổi danh có sức mạnh cực lớn bị chấn liên tục thụt lùi. Kiếm to đen ma sát mặt đất tóe lửa.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành lớn tiếng kinh kêu:
– Ngươi…
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành nằm mơ cũng không ngờ thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhất khiếu Võ Đồ cảnh bùng nổ sức chiến đấu đáng sợ như vậy.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm không nói một lời, thất luyện hàn quang lấp lóe lại chém ra một đao.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành đỡ đòn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiếm to đen và thất luyện trường đao không ngừng va chạm.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành bị chấn liên tục thụt lùi, miệng tràn máu, biểu tình kinh sợ khó tin.
Băng vải trên người thiếu niên thợ săn Trương Phàm rách nát lộ ra da thịt chằng chịt vết thương. Có chỗ thịt nát, có chỗ nhìn thấy xương trắng làm người ta không thể tin thiếu niên thợ săn Trương Phàm bị thương nặng như vậy làm sao chống chọi nổi.
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu hét to một tiếng:
– Ngẩn ra làm gì, đối phó loại phản đồ này không cần nói quy tắc gì, mọi người cùng nhau lên!
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu rút trường kiếm khỏi vỏ cùng đồng bạn sau lưng nhảy lên nhanh như chớp bay vào cuộc chiến.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm như không nghe thấy gì.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm đưa lưng hướng đám người kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu, hoàn toàn tổngs trải. Bách chiến trường đao vẫn liên tục chém vào kiếm to đen nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành sắp không cầm nổi.
Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng!
Chỉ cần thiếu niên thợ săn Trương Phàm đẩy lùi nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành ra năm bước là gã có thể vào khu chợ phía xa.
– Chết đi!
Thực lực của kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu đứng sau nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, tốc độ siêu nhanh, nhún nhảy vài cái đã tới sau lưng thiếu niên thợ săn Trương Phàm. Kiếm quang như điện đâm vào lưng thiếu niên thợ săn Trương Phàm, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu ra tay tàn nhẫn không nương tình.
Lúc này thiếu niên thợ săn Trương Phàm dường như không có cơ hội xoay người đỡ.
Có vẻ như thiếu niên thợ săn Trương Phàm định dùng xác thịt đón đỡ một kiếm này.
Mắt thấy thiếu niên thợ săn Trương Phàm cực kỳ nguy hiểm, chỉ mành treo chuông.
Chương 299: Khi người đó còn ở
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Một chuỗi hỏa hoa rơi rụng, vẻ mặt kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu hoảng sợ lảo đảo lùi lại.
Một bóng người như hồn ma xuất hiện sau lưng thiếu niên thợ săn Trương Phàm, kiếm quang như sao băng đầy trời đẩy lùi một kiếm của kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu.
Người này thân hình mảnh khảnh thon dài, mặc trường sam màu đen, đeo khăn che mặt đen. Nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen như tường thành không thể leo lên che trăng chắn gió cho thiếu niên thợ săn Trương Phàm, thanh kiếm mỏng xuất chiêu cực nhanh, ánh mắt khó thể bắt giữ. Nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen một kiếm đánh bay kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu, kiếm quang vung lên liên tục đánh bay đám thiếu niên áo xanh chạy tới.
– Đi!
Nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen dìu thiếu niên thợ săn Trương Phàm kiệt sức nhảy vọt lên lao nhanh ra ngoài.
Cửa hẻm từ khi nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành bị thiếu niên thợ săn Trương Phàm bùng nổ chấn toàn thân tê dại thì không còn sức ngăn chặn nữa.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành cũng không định ngăn trở.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành nở nụ cười quái dị.
Bởi vì khi thiếu niên thợ săn Trương Phàm, nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen sắp chạy ra khỏi hẻm thì xảy ra biến cố. Hai người đụng vào vách tường vô hình bay ngược về, chật vật té xuống đất.
– Có mai phục?
– Mấy chục năm qua tu nhất kiếm, ra khỏi vỏ lay động trong thiên địa, không hỏi thị phi cùng ân oán, chỉ hỏi mai cốt nhuận kiếm tiền!
Trong thanh âm trong trẻo, một thanh niên mỉm cười bình tĩnh đứng lơ lửng cách mặt đất nửa thước. Thanh niên đạp chân xuống, tro bụi bay lên như đóa sen, một bước một hoa sen, từng bước sinh sen như thần tiên đi tới bên cạnh nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành.
Người này phát ra huyền khí dao động không quá cường đại.
Nhưng nam nhân đứng đó, thân hình gầy gò giống như thiên sơn nguy nga chặn cửa hẻm, ngăn mọi đường ra, thậm chí lá ánh sáng khiến con hẻm âm u.
Đám người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu biến sắc mặt, cúi đầu hành lễ cung kính nói:
– Kiếm Bất Bình sư huynh!
Thanh niên xuất hiện như đạp hoa sen đến chính là một trong mấy đệ tử nội môn nổi tiếng của Vấn Kiếm tông, cường giả đẳng cấp viên mãn Đại Võ Tông cảnh, Kiếm Bất Bình. Khác với đệ tử nội môn bình thường, Kiếm Bất Bình nổi tiếng như cồn, thực lực mạnh mẽ, chỉ thiếu một bước là đệ tử chân truyền hạch tâm, địa vị rât cao. Đám người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu không dám chậm trễ.
Kiếm Bất Bình nhẹ gật đầu, mắt nhìn thiếu niên thợ săn Trương Phàm, nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen.
Kiếm Bất Bình mỉm cười nói:
– Bó tay chịu trói đi. Có ta ở, các ngươi không trốn thoát.
Không ai nghi ngờ câu nói này.
Bao gồm thiếu niên thợ săn Trương Phàm chưa từng bỏ hy vọng đáy mắt lóe tia buồn bã.
Nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen giơ kiếm ngang ngực, khí thế tăng lên:
– Nếu đã không thoát được thì tử chiến đi!
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu bước tới nửa bước, ra vẻ thương tiếc nói:
– Phương sư huynh cần gì như vậy? Vì một tên phản đồ phản bội sư môn liên lụy tương lai tốt đẹp của mình, đáng giá không?
– Tất nhiên là đáng, bởi vì hắn là bằng hữu của ta.
Nam nhân mặc áo đen đeo khăn che mặt đen tháo khăn ra, lộ khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo. Mặt mày sáng sủa, mày kiếm mắt sáng, chính là cao thủ kiếm thuật nổi tiếng của Thanh Sam Đông Viện, Phương Thiên Dực.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành khinh thường trào phúng nói:
– Tự cam đọa lạc!
Phương Thiên Dực cười to bảo:
– Nô tài giống như ngươi khom lưng uốn gối với Lư Bằng Phi làm sao hiểu tình cảm giữa nam nhân với nhau? Ngươi nói ta tự cam đọa lạc, ta lại cảm thấy ngươi thật đáng thương, vì chút tài nguyên tu luyện và lời hứa mờ mịt mà bất chấp tôn nghiêm sư huynh nội môn, mặc cho tiểu nhân hậu bối Lư Bằng Phi sai khiến, còn không bằng một con chó!
– Ngươi…
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành tức giận mặt không còn chút máu, run bần bật.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành là đệ tử nội môn nhưng nghe theo đệ tử ký danh Lư Bằng Phi điều khiển bị nhiều người lên án, nó là điểm yếu của gã giờ bị Phương Thiên Dực vạch ra làm gã tức muốn nín thở.
– Điền sư huynh cần gì so đo với đồ ngu hữu dũng thất phu?
Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu cười âm trầm:
– Phương Thiên Dực, ngươi có biết rằng Lư sư huynh sớm thấy rõ ngươi có lòng phản trắc, cố ý tung tin dụ ngươi đến cứu Trương Phàm, chỉ chờ ngươi tự chui đầu vô lưới. Ha ha, tội nghiệp là ngươi không hay biết gì còn ở đây ngu ngốc cho rằng anh hùng, nếu nói đáng thương theo ta thấy ngươi mới là đáng thương nhất.
– Ha ha ha ha ha ha!
Phương Thiên Dực cất tiếng cười to bảo:
– Trương Văn Chiêu, ngươi là tên hề tự cho mình thông minh. Sao ta không đoán ra tên ngụy quân tử Lư Bằng Phi? Nhưng đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm, biết rõ bằng hữu gặp nạn sao ta có thể ngồi yên ngó? Chui đầu vô lưới thì sao? Phương Thiên Dực ta làm việc chỉ cầu không thẹn với lòng. Nếu hôm nay ta không đến mới là đáng thương!
– Ngươi…
Đám người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu cùng biến sắc mặt.
Câu trên rất buồn cười, thật ngốc nhưng thiếu niên Phương Thiên Dực thốt ra không hiểu sao rung động lòng người, tất cả đệ tử Vấn Kiếm tông tham gia kế hoạch bắt giết đều thấy xấu hổ.
Kiếm Bất Bình khinh thường hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Ngu xuẩn.
Nhưng không ai thấy đáy mắt Kiếm Bất Bình lóe cảm xúc phức tạp.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bị thương nặng thở ra một hơi, có sức nói chuyện.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chống bách chiến trường đao, khẽ thở dài:
– Thiên Dực, ngươi không nên đến.
Phương Thiên Dực lắc đầu, nghiêm túc nói:
– Ta phải đến.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nói:
– Biết rõ là cạm bẫy của Lư Bằng Phi bây giờ ngươi có xuất hiện chỉ khiến hắn tìm ra điểm yếu đối phó với ngươi. Một khi ngươi bị chụp mũ phản loạn tông môn thì có lẽ Thanh Sam Đông Viện sẽ thành thiên hạ của Lư Bằng Phi. Ngươi nên giữ mình dẫn dắt các sư huynh đệ còn lòng chính nghĩa đối kháng Lư Bằng Phi, chờ Đinh Hạo sư huynh trở về.
Phương Thiên Dực nói:
– Nếu hôm nay ta không đến thì sau này không biết ăn nói sao với Đinh sư huynh.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nói:
– Nhưng Thanh Sam Đông Viện…
Phương Thiên Dực kiên quyết:
– Chuyện sau này để mai sau tính, hôm nay ta chỉ lo cho ngươi.
Nghe hai thiếu niên đối thoại ngắn ngủi, không hiểu sao trong lòng nhiều người nhớ đến bóng dáng đã biến mất bốn, năm tháng. Thanh kiếm rỉ sét như điện không thể ngăn cản, khuôn mặt luôn mỉm cười dịu dàng. Bất cứ ai giao tiếp với hắn cũng thấy ấm áp.
Lúc người kia còn ở Thanh Sam Đông Viện nổi bật hơn vô cùng, nội bộ đoàn kết.
Các sư huynh đệ một lòng tu luyện, mọi người cảm giác có năng lượng hào hứng dâng lên, bây giờ…
Lư Bằng Phi đột nhiên nổi trội không mang đến ích lợi gì cho các đệ tử Thanh Sam Đông Viện ngược lại gã vớt được nhiều thứ tốt, chia rẻ Thanh Sam Đông Viện nhiều mảnh, mù mịt chướng khí. Trong năm viện bắc, nam, đông, tây, trung thì Thanh Sam Đông Viện hoàn toàn bị Bạch Sam Trung Viện áp chế. Thanh thế Hồng Sam Tây Viện, Hoàng Sam Bắc Viện trên cơ Thanh Sam Đông Viện.
Chương 300: Khuôn mặt quen thuộc kia
Đó là đoạn thời gian tốt đẹp biết bao.
Cho tới hôm nay, dù nhiều đệ tử Thanh Sam Đông Viện bị áp lực không thể không cúi đầu trước Lư Bằng Phi nhưng trong lòng vẫn mong chờ, kính sợ người kia.
– Đinh Hạo?
Kiếm Bất Bình lạnh lùng cười:
– Đừng mơ ước viễn vông nữa, hắn chết rồi, không trở về được.
– Cái gì?
Người Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm run lên.
– Ta nói Đinh Hạo đã chết.
Kiếm Bất Bình cười, gã thưởng thức biểu tình khủng hoảng trên mặt Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Kiếm Bất Bình nhấn mạnh từng chữ:
– Ta chính mắt thấy Đinh Hạo rớt xuống băng nhai, té chết.
– Ngươi nói dối!
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm khẽ run, tin tức này làm gã đau đớn hơn là toàn thân đầy vết thương.
Phương Thiên Dực kích động nói:
– Không thể nào!
Người đó luôn sáng tạo kỳ tích, người khiêu chiến thần đồng Mục Thiên Dưỡng sao có thể chết?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhìn thẳng ánh mắt giễu cợt của Kiếm Bất Bình, thân hình khẽ run dần vững vàng. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thẳng sống lưng, ánh mắt kiên quyết, gã mỉm cười.
– Ngươi cố ý kích thích chúng ta? Ha ha ha ha ha ha! Mặc kệ ngươi nói gì, ta luôn tin, tin tưởng cho rằng Đinh Hạo sư huynh không chết! Dù rớt xuống băng nhai thì sao? Một băng nhai nho nhỏ sao có thể làm khó Đinh sư huynh? Mặc kệ ngươi nói gì thì ta vĩnh viễn tin tưởng Đinh sư huynh sẽ lại xuất hiện!
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bình thường ít nói một hơi tuôn ra nhiều câu, thái độ kiên quyết chưa từng có.
Đó là phẩm chất bẩm sinh.
Điều này giải thích vì sao thiếu niên thợ săn Trương Phàm kiên quyết chọn tu luyện bộ công pháp bị Lư Bằng Phi hãm hại nói là ma công, trả giá nhiều chuyện. Trong lòng thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã quyết định chuyện gì thì mặc cho có phải trả giá đắt cỡ nào gã cũng không dao động, hối hận.
Nghe thiếu niên thợ săn Trương Phàm nói, Phương Thiên Dực dần bình tĩnh trở lại.
Kiếm Bất Bình mỉm cười chất chứa tức giận:
– Nếu các ngươi đã tin tưởng Đinh Hạo như vậy thì ta tiễn các ngươi đi địa ngục gặp hắn!
Không hiểu sao chuyện và người nào liên quan đến Đinh Hạo luôn khiến Kiếm Bất Bình dễ nổi nóng.
Kiếm Bất Bình nhẹ vỗ eo, luồng sáng lạnh bắn ra từ vỏ kiếm, nhanh như chớp để lại cái bóng trên không trung bay hướng thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực. Tốc độ kiếm ảnh quá nhanh, tiếng xé gió mới vang lên thì kiếm ảnh đã đến gần thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực.
– Cẩn thận!
Phương Thiên Dực bước ra một bước che trước mặt thiếu niên thợ săn Trương Phàm, kiếm mỏng rung lên như chim công xòe đuôi bày ra tường kiếm rực rỡ.
Đây là võ kỹ đắc ý nhất của Phương Thiên Dực, Tường Kiếm Quang.
Nhưng chim công kiếm quang chưa hoàn toàn nở rộ đã bị kiếm ảnh bay tới đập vỡ.
Thực lực giữa Phương Thiên Dực, Kiếm Bất Bình cách biệt quá lớn, thậm chí không thể làm kiếm ảnh ngừng một lúc. Kiếm khí đáng sợ thổi bay tóc dài của Phương Thiên Dực, cắt mặt gã, máu ứa ra.
May mắn thiếu niên thợ săn Trương Phàm kịp phản ứng.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm hạ eo, trọng tâm đặc ở vùng eo, bách chiến trường đao nhìn chậm nhưng nhanh, nặng nề mà nhẹ nhàng nhấc bổng vỗ xuống, ra sau mà đến trước vỗ vào kiếm ảnh sắp đâm thủng trán Phương Thiên Dực.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khí kình đáng sợ bùng nổ, khí lưu hỗn loạn tản ra.
Bách chiến trường đao trong tay thiếu niên thợ săn Trương Phàm vỡ thành mấy khúc, mảnh vụn bay tứ tung như bươm bướm.
Khí kình đáng sợ hất bay hai thiếu niên, trong không khí có tiếng xương gãy. Người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực đẫm máu như diều đứt dây bay xéo ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
– Lực lượng thật đáng sợ!
Đám người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn Kiếm Bất Bình.
Một chiêu đã nhẹ nhàng khiến Truy Phong Nhất Kiếm Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm tu luyện ma công mất đi sức chiến đấu. Đây chính là lực lượng của Đại Võ Sư cảnh sao?
– Chỉ là hai tép riu, giết bọn họ làm bẩn kiếm của ta.
Kiếm Bất Bình kiêu ngạo mỉm cười nói:
– Chuyện còn lại tự các ngươi giải quyết đi.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành vui mừng nói:
– Đa tạ Bất Bình sư huynh.
Tự tay giết Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm giúp nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành trút ra bực tức, dù sao hai người đã nằm trong tội phản nghịch không được tông môn che chở, có giết cũng không sao. Nếu ai chất vấn thì đã có Lư Bằng Phi, viện thủ Thanh Sam Đông Viện chống giùm nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành.
Mặt kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu dữ tợn quát to:
– Một người một tên, giết!
Lần này đi ra Lư Bằng Phi âm thầm dặn kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu vì tránh cho đêm dài lắm mộng, Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm không thể trở về Vấn Kiếm tông. Bây giờ giết chết Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm xong cứ lấy cớ đùn đẩy trách nhiệm. Quan trọng là giết Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm giúp kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu lấy lòng tin của Lư Bằng Phi.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu cầm kiếm bén từng bước một chậm rãi tới gần.
Phía đối diện.
Phương Thiên Dực vùng vẫy bò dậy, hộc búng máu, xương cốt toàn thân tan vỡ, không thể cầm kiếm.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thì nằm ngửa dưới đất.
Vốn thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã bị thương nặng lúc này người cắm đầy mảnh vỡ trường đao. Ngực không có một miếng da hoàn chỉnh, máu chảy ra từ người thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhuộm đỏ mặt đất thành ao máu.
Sắp chết rồi sao?
A ba, a mỗ, các thúc bá thợ săn Bách Man sơn, xin lỗi, đã để các người thất vọng. Cuối cùng ta vẫn không thể trở thành cường giả bảo vệ Bách Man sơn.
Đinh sư huynh, rất xin lỗi. Từ ngày Đinh sư huynh rời đi ta luôn cố gắng nhưng không thể tiến bộ trong việc tu luyện Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên.
Nhưng công pháp ta đang tu luyện không phải ma công mà là ra ngoài rèn luyện được đến bộ công pháp nhân tộc viễn cổ. Lư Bằng Phi đáng hận vì không thể có được công pháp của ta nên thiết kế hãm hại. Ta không hối hận, ta chỉ tiếc là không thể chờ ngươi trở về.
Đinh sư huynh, xin yên tâm, ta luôn nhớ lời sư huynh nói.
Dù lúc chạy trốn nguy hiểm nhất ta cũng không giết một sư huynh đệ Thanh Sam Đông Viện nào.
Nếu có thể trước khi chết gặp lại Đinh sư huynh thì tốt biết mấy!
Lúc nằm dưới đất thiếu niên thợ săn Trương Phàm suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Có lẽ vì mất máu quá nhiều nên tầm mắt thiếu niên thợ săn Trương Phàm biến mơ hồ.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, không hiểu sao gã ngạc nhiên thấy khuôn mặt quen thuộc không biết từ khi nào hiện ra trên đầu. Khuôn mặt mỉm cười ôn nhuận như ngọc cúi đầu nhìn gã.