Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 75 [ Quyển 4 – chương 106 đến 110 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 4 – Chương 106: Phong tuyết cố nhân đến
Thánh chỉ vừa ra, nhất thời đưa tới vô số nghị luận.
Tĩnh vương thế tử vào kinh, nói vậy khó có thể rời đi, đây chính là ý tứ muốn hắn đến làm con tin ư?
Vấn đề ở chỗ phía Thương Châu làm sao có khả năng đáp ứng, nếu như kháng chỉ, lẽ nào Sở quốc sẽ bắt đầu nội chiến?
Hoàng đế đến tột cùng đang suy nghĩ gì, hay là nói đây là ý tứ của Trương đại học sĩ cùng các đại thần triều đình, không phải vậy làm sao phần ý chỉ này có thể xuất cung? Có rất nhiều người theo thuyết âm mưu thậm chí nghĩ đến khả năng nào đó, lẽ nào tên hoàng đế ngu ngốc kia thật sự tỉnh lại, không muốn làm con rối nữa, muốn ở ngoài dẫn cường viện, bảo đảm an toàn của chính mình?
Vô số suy đoán ở trên đô thành lan truyền, lại như hoàng diệp trên cây rơi xuống.
Theo thời gian chuyển dời, hàn ý dần thịnh, phía Thương Châu từ đầu đến cuối không có động tĩnh, mọi người càng ngày càng bất an.
Thấy thế nào Tĩnh vương thế tử đều không có đạo lý lĩnh chỉ, mãi mới có phồn hoa thịnh thế, lại muốn bởi vì đạo thánh chỉ kia mà kết thúc hay sao?
Nghĩ tới loại khả năng này, bất luận quan viên hay là bách tính đều đối với vị hoàng đế ngớ ngẩn trong cung sinh ra thù hận, nghĩ thầm thế này sao lại là thánh chỉ, hoàn toàn chính là loạn mệnh hồ đồ đến cực điểm! Ngay cả Trương đại học sĩ cho phép bệ hạ ban chỉ cũng chịu vô số oán thầm……
Tuyết rơi xuống, bầu không khí Sở quốc đô thành dị thường lạnh giá.
Binh lính thủ thành xoa xoa tay, cầu khẩn tên hoàng đế ngu ngốc trong cung kia mau mau chết đi, đại gia mau mau quên đạo thánh chỉ kia.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy ngoài thành trên bình nguyên xa xa đi tới một nhánh đội ngũ.
Trong gió tuyết, Tĩnh vương thế tử đi tới đô thành.
……
……
Trong đô thành gió lạnh bị ấm áp thay thế, gần như hết thảy bách tính đều nhào tới hai bên đường phố.
Vô số đạo tầm mắt nhiệt liệt hoặc hiếu kỳ, rơi vào trên chiếc xe phía trước nhất. Đô thành lạnh giá kém xa Thương Châu, khả năng bởi vì duyên cớ này, Tĩnh vương thế tử tuy rằng thân thể yếu đuối, vẫn mở cửa sổ, nghiêng người dựa vào cửa sổ, mỉm cười cùng đám người rìa đường nhìn nhau, phất tay.
Tĩnh vương thế tử ở Sở quốc phi thường nổi danh, tất cả mọi người đều biết hắn xinh đẹp như hoa, tính tình ôn hòa, trời sinh túc tuệ, hoàn mỹ đến cực điểm.
Tiếc nuối duy nhất của hắn chính là thân có tàn tật, không tiện đi lại, nhưng bởi vậy được càng nhiều trìu mến.
Nhìn Thế tử bên song cửa, trên đường bách tính kích động dị thường, những cô gái kia nhìn ý cười trên khóe môi hắn, càng như mê như say, hai chân nhũn ra.
Có người nói: “Nghe nói bệ hạ cũng rất đẹp, chính là đầu óc không dùng được.”
Lời này đưa tới vô số trào phúng cùng chê bai.
Tĩnh vương thế tử vì hòa bình của Sở quốc, vì bách tính không phải chịu ngọn lửa chiến tranh, không tiếc lấy thân mạo hiểm đi tới đô thành, nhân từ đại dũng như vậy, há lại là tên hoàng đế ngu ngốc kia có thể so sánh?
Tiếp theo rất nhiều người nghĩ đến chuyện đáng sợ nào đó, hoàng đế bệ hạ nếu là người ngu ngốc, tất nhiên hồ đồ, hơn nữa khả năng dễ giận, liên tưởng đến đạo thánh chỉ để Tĩnh vương thế tử vào kinh, vạn nhất hắn thật kêu người đem Thế tử giết làm sao bây giờ? Cái suy đoán này rất nhanh đã truyền ra, hai bên đường phố đám người rối loạn lên, có chút thư sinh vung cánh tay hô lên, mang theo dân chúng như nước thủy triều cuốn về hoàng cung, yêu cầu gặp mặt Đại học sĩ, vì Sở quốc, cần phải bảo vệ tính mạng Thế tử.
……
……
Trong tuyết đình, Tĩnh vương thế tử nhìn thấy vị hoàng đế nổi danh ngớ ngẩn kia.
Đồng Nhan rốt cục nhìn thấy Tỉnh Cửu.
Thời gian qua đi hai mươi năm, dù cho bình tĩnh thông tuệ như hắn, cũng không khỏi sinh ra chút cảm khái, nói: “Lấy chuyện này suy diễn chuyện khác, Quả Thành Tự đạo hồng trần quả nhiên có đạo lý.”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi trước đây chưa từng vào ư?”
Đồng Nhan nói: “Phải.”
Tỉnh Cửu nói: “Bạch Tảo đã từng tới.”
Đồng Nhan có chút kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi trước đây không phải một người đồng tình chuyện gây xích mích.”
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Ta xác thực không am hiểu.”
Đồng Nhan nói: “Chúng ta chung quy đều chỉ có thể là chúng ta, dù cho đi tới ảo cảnh, đã ở đây sinh hoạt hai mươi năm, chúng ta vẫn là chúng ta.”
Tỉnh Cửu rõ ràng ý của hắn. Vấn đạo giả đi tới ảo cảnh sẽ chuyển sinh thành hạng người gì, cùng Thanh Thiên Giám không có quan hệ, chỉ cùng chính bọn hắn có quan hệ. Bọn họ sẽ trở thành loại người chính mình muốn trở thành nhất, là chính mình trong trí nhớ sâu nhất, sau đó dựa theo ánh mắt của chính mình cùng cách cục cùng với quan trọng nhất là ý nguyện trưởng thành, cho đến thành công hoặc là chết đi. Tỷ như Bạch Tảo vẫn coi chính mình vì là chính đạo lãnh tụ tương lai, cho nên nàng sinh ra chính là công chúa, nhưng phải chịu đựng vô số thử thách cùng gian nan, những người còn lại cũng như thế.
“Bạch sư huynh quyết đoán mãnh liệt, vốn cực kỳ được sư tôn thưởng thức, nhưng ta không ngờ tới, ý chí của hắn cường đại như thế, ở đây thể hiện càng thêm đầy đủ. Trác Như Tuế chính là muốn chiến đấu, vì lẽ đó hắn mới biến thành thích khách, tuy nói ở đây tu hành đoạt được không cách nào bảo lưu, nhưng ta nghĩ hắn ở đây được chỗ tốt khẳng định nhiều nhất.”
Đồng Nhan nói: “Hà Triêm căm ghét vận may của chính mình ở trong thực tế, vì lẽ đó ở đây vận may của hắn rất kém, hắn nhớ rõ ràng nhất chính là bằng hữu phản bội, vì lẽ đó ở đây hắn sẽ tiếp tục gặp phải bằng hữu, trải qua phản bội, mãi đến tận khi hắn cũng học được những việc này, hoặc là chiến thắng những thứ này.”
Tỉnh Cửu không nói gì, lẳng lặng nghe.
“Tước Nương muốn chơi cờ, vì lẽ đó chuyển sinh thành nhi tử ông chủ kì quán, điều này cũng nói rõ lúc trước nàng một nữ tử tu đạo, ở Kính Tông ăn qua không ít khổ.”
Bạch Tảo không chuyển sinh thành nam tử, chỉ là bởi vì nàng ở bên trong Vân Mộng Sơn bị được sủng ái, chưa từng chịu khổ?
Đồng Nhan không muốn nhắc tới nguyên nhân sâu nhất kia.
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi thì sao?”
Đồng Nhan nói: “Theo ta suy tính, tương lai của ta có thể sẽ trở thành một lương tướng, hoặc là quân sư.”
Bất luận lương tướng hay là quân sư, đều là nhân vật phụ tá.
Hắn muốn phụ tá chính là ai, phi thường rõ ràng.
Tỉnh Cửu tầm mắt rơi vào xe lăn.
Trên đùi Đồng Nhan che kín một tấm thảm lông dê.
Hắn ở trong thực tế là Trung Châu Phái tuổi trẻ cường giả, chân chính tiên gia công tử, tại sao lại ở ảo cảnh chuyển sinh thành một người què?
Bởi vì Bạch Tảo vốn sinh ra đã yếu ớt, nhu nhược nhiều bệnh, hắn thương tiếc cực sâu, ngày đêm muốn lấy thân đánh đổi.
Tình chữ này, thực sự là hại người.
Tỉnh Cửu lặng lẽ nghĩ.
Ngay cả người thông minh như thế đều không tránh khỏi.
Đồng Nhan biết hắn đoán được gì đó, đem thảm lông lôi kéo lên trên, nhìn hắn nói: “Ta duy nhất không nghĩ ra chính là tại sao ngươi lại chuyển sinh trở thành Sở quốc hoàng tử? Lấy tính tình ý nguyện của ngươi, việc này tuyệt đối không thể phát sinh, vì lẽ đó ta thật sự rất tò mò thân phận thực sự của ngươi ở trong thực tế, Triều Ca Tỉnh gia không thể nào có nhi tử giống như ngươi.”
Tỉnh Cửu không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, nói: “Không người nào có thể tính rõ ràng tất cả mọi chuyện phát sinh ở trên người người khác, bao quát cả ngươi và ta.”
“Hai mươi sáu vấn đạo giả, bị Trác Như Tuế giết bảy người, ta giết hai người, còn sót lại mười bảy người, trong đó có chính người ở trong khống chế của ta, bất cứ lúc nào có thể diệt trừ, còn sót lại bảy người chính là Hề Nhất Vân, Hà Triêm, Trác Như Tuế, Bạch Thiên Quân, sư muội, ngươi…… Còn có hắn.”
Đồng Nhan liếc nhìn tên thị vệ ở ngoài tuyết đình, tiếp theo sau đó nói.
“Hề Nhất Vân từ đầu đến cuối không xuất hiện, có chút quỷ dị, Trác Như Tuế hành tung bất định, rất khó nắm lấy, ta chỉ có thể thử nghiệm khống chế năm người các ngươi trước tiên.”
Tỉnh Cửu nói: “Không thể khống chế, liền muốn nỗ lực giết chết, những năm qua ngươi phái bảy đám người đến, quả thật có chút đáng ghét.”
Sau mười lăm tuổi, hắn chưa từng ăn gì cả, còn làm sao giấu diếm được những thái giám cung nữ, tự nhiên có Liễu Thập Tuế xử lý.
Hơn nữa hắn ở sâu trong hoàng cung, xưa nay không rời cửa cung một bước, nếu muốn giết hắn xác thực phi thường không dễ dàng.
Nhưng Đồng Nhan không từ bỏ nỗ lực, chỉ là không thể thành công.
Hắn lần thứ hai nhìn phía tên thị vệ ở ngoài đình, nói: “Ta không ngờ hắn mạnh như vậy, hơn nữa kiên trì như thế.”
Tỉnh Cửu nói: “Biết ngươi muốn làm gì, ứng đối tự nhiên không khó.”
Đồng Nhan nói: “Vấn đề là ngươi làm sao xác định những người kia đều là do ta phái? Tại sao không thể là Trương đại học sĩ? Sự tin tưởng của ngươi với hắn đến tột cùng đến từ đâu?”
Tỉnh Cửu nói: “Cùng tín nhiệm không quan hệ, chỉ là hắn muốn giết ta, tất nhiên sẽ triệu tập đại quân đến công, sẽ không dùng thủ đoạn hẹp hòi như thích khách.”
Đồng Nhan nói: “Ngươi đánh giá đối với hắn rất cao.”
Tỉnh Cửu nói: “Hắn giúp ta xử lý rất nhiều chuyện.”
Đồng Nhan hỏi: “Vậy vì sao không thể là những vấn đạo giả khác? Tỷ như Bạch Thiên Quân, hay hoặc là Hà Triêm?”
Tỉnh Cửu nói: “Ta là một hoàng đế ngu ngốc, đối với bọn họ không có uy hiếp.”
Đồng Nhan nói: “Không có ai cho rằng Thanh Sơn Tỉnh Cửu là ngớ ngẩn.”
Tỉnh Cửu nói: “Ngớ ngẩn là hành vi ngớ ngẩn. Dưới cái nhìn của bọn họ, sự lựa chọn hoặc là nói con đường của ta là sai lầm, như vậy ta chính là ngớ ngẩn.”
Đồng Nhan nói: “Ta không cho là như vậy, tuy rằng đến thời khắc này mới thôi, ta vẫn như cũ không tính được con đường ngươi lựa chọn là cái gì.”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi cảm thấy ta mới là đúng, cho nên muốn giết ta.”
Đồng Nhan nói: “Ta vẫn cho rằng ngươi mới là người cạnh tranh lớn nhất của sư muội to, những người còn lại không đáng sợ, vì lẽ đó chỉ có giết chết ngươi và ta mới có thể yên tâm.”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi nghĩ không sai.”
Đồng Nhan trầm mặc một chút, nói: “Hi vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội chứng minh là ta sai.”
……
……
Thanh Thiên Giám một bên, Hướng Vãn Thư cùng Tước Nương trước sau tỉnh lại, xác nhận phát sinh chuyện gì, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, sau đó phát hiện sự tồn tại của nhau.
Tước Nương mỉm cười nói: “Đa tạ.”
Hướng Vãn Thư nói: “Không cần khách khí.”
Không có nhiều ngôn ngữ, hai người nhắm mắt lại, bắt đầu tiêu hóa cảm ngộ bên trong ảo cảnh.
Hai ngày sau bọn họ mở mắt ra, đối diện nở nụ cười, Hướng Vãn Thư chuẩn bị nói cái gì, bỗng nhiên nghe phương xa truyền đến chút âm thanh.
Phải biết nơi này là nơi sâu trong Hồi Âm Cốc, người đang xem cuộc chiến gần nhất cũng cách đến cực xa, lại có thể nghe được âm thanh, có thể tưởng tượng bên kia tất nhiên là tất cả xôn xao.
Tước Nương trong lòng khẽ động, đứng dậy lướt về phía ngoài cốc, còn lại vấn đạo giả không muốn rời đi, chỉ có Hướng Vãn Thư suy nghĩ một chút, ngự lên thiên địa độn pháp đuổi theo.
Đi tới ngoài Hồi Âm Cốc, nhìn trên đài cao người tu đạo, đặc biệt là một số gương mặt quen thuộc rồi lại xa lạ, Tước Nương cùng Hướng Vãn Thư không khỏi có chút hoảng hốt.
Nhưng bọn họ còn đến không kịp hóa giải loại thất vọng này, đã bị hình ảnh trên trời hấp dẫn sự chú ý.
Hoàn Thiên Châu khảm ở bên trong Thanh Thiên Giám, chính là mặt trời bên trong ảo cảnh.
Nó phóng ở trên trời hình ảnh chính là thế giới kia.
Cái hình ảnh kia là tròn, tựa như cửa sổ nơi nào đó bên trong am ni cô.
Bên trong cửa sổ có một đạo hàn cành, đầu cành đậu một con chim xanh.
Xa xa là Sở quốc hoàng cung, ở trong gió tuyết như ẩn như hiện.
Một tên thị vệ đứng ở ngoài đình, trên y phục đều là tuyết.
Trong tuyết đình, Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan lẳng lặng ngồi đối diện, ở giữa trên bàn cờ đã rơi xuống một viên cờ đen.
Nhìn hình ảnh này, Tước Nương dùng tay che miệng lại, mới không kêu ra tiếng, ánh mắt lại đã ướt.
Quyển 4 – Chương 107: Tuyết nê hồng trảo các loại
Nhìn thấy hình ảnh trong thiên không, ngoài Hồi Âm Cốc vang lên một mảnh xôn xao, rất nhiều người đều kích động giống như Tước Nương.
Kì đạo có chí lý, đối với rất nhiều người tu hành mà nói là những việc làm bắt buộc, ngoại trừ đám người Thanh Sơn Tông.
Một ván cờ đặc sắc nhất trong lịch sử tu hành giới, đương nhiên là một ván kinh thiên giữa Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan trong Mai Hội năm ấy.
Sau đó Đồng Nhan bế quan không ra, Tỉnh Cửu tung tích khó kiếm, không biết gợi ra bao nhiêu tiếc nuối cùng cảm thán, đều nói thế gian không còn ván cờ nào được như thế.
Ai có thể nghĩ tới ở bên trong ảo cảnh của Thanh Thiên Giám, Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan gặp nhau lần nữa, đồng thời muốn lấy thân phận Sở quốc hoàng đế cùng Tĩnh vương thế tử đánh một ván cờ.
Vô số tầm mắt rơi vào trong thiên không, nhìn hoàng cung trong gió tuyết, tiểu đình đọng tuyết, dưới đình bàn cờ cùng với hai người ngồi đối diện bên bàn, nóng rực phi thường.
Chim xanh ở trên hàn cành tại tây sơn, cùng hoàng cung khoảng cách rất xa, nàng biết đám người trong thế giới hiện thực muốn xem gì đó, để toàn bộ hình ảnh tập trung vào bàn cờ.
Trên bàn cờ đường nét cùng viên cờ đen u ám kia, có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Tỉnh Cửu duỗi hai ngón tay, cầm lên một viên cờ trắng đặt trên bàn cờ.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, không phát sinh bất kỳ thanh âm gì, ở bên trong lòng những người xem cuộc chiến tại thế giới hiện thực phảng phất vang lên một tiếng sấm rền.
Tiếp theo, Đồng Nhan dùng ba ngón tay nắm lên một quân cờ đen, rất tùy ý đặt ở trên bàn cờ.
Chỉ là ba quân cờ, tự nhiên không thể nói là tuyệt diệu, động tác cũng rất đơn giản tùy ý, nhưng ở ngoài Hồi Âm Cốc gợi ra một mảnh cảm khái không uổng chuyến này.
Ván cờ của Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan, ở tu hành giới cùng nhân gian đều truyền lưu cực lớn, năm đó bàn cờ trên núi phát sinh hết thảy chi tiết nhỏ, không biết bị thảo luận bao nhiêu lần.
Mọi người nhớ rất rõ ràng Đồng Nhan chính là đánh cờ như vậy, cũng nhớ tới phong cách đánh cờ của Tỉnh Cửu, không gặp đã lâu rồi.
Tước Nương hai tay ôm trước ngực, nhìn chằm chằm hình ảnh trong thiên không, không nháy mắt một cái, hiện ra ánh sáng rực rỡ lộng lẫy.
Hướng Vãn Thư nhìn dáng vẻ căng thẳng mà chờ mong của nàng, khẽ mỉm cười.
Tước Nương bỗng nhiên sinh ra biểu hiện ngạc nhiên, nói: “Chuyện gì thế?”
Hướng Vãn Thư hơi kinh ngạc, hướng về trong thiên không nhìn tới.
Tiếp theo, cũng có rất nhiều tiếng kêu không rõ vang lên.
Không phải Tỉnh Cửu ở nước thứ tư đã đánh ra quân cờ mà ai cũng xem không hiểu, mà là hình ảnh trong thiên không bỗng nhiên dị thường mơ hồ, làm sao còn có thể nhìn thấy bàn cờ.
Chim xanh thu tầm mắt lại, những cảnh tượng mơ hồ kia dần dần rõ ràng, biến thành gương mặt.
Người kia đứng trước người chim xanh, vải trắng che khuất miệng mũi, con mắt lộ ở bên ngoài, con mắt trong suốt đến cực điểm, rồi lại làm cho người ta một loại cảm giác không có tinh thần.
……
……
“Tránh ra đi!”
Tước Nương không biết người kia là ai, có chút nóng nảy hô lên.
Ở ngoài Hồi Âm Cốc rất nhiều người cũng theo bản năng hô lên, hoàn toàn chưa hề nghĩ tới, người kia có thể nghe được thanh âm bên ngoài hay không.
Những tiếng la căm tức thậm chí là tiếng quát mắng kia dần dần lắng lại, đã biến thành ồ lên cùng hỗn loạn, bởi vì đã có người nhận ra thân phận của người kia.
Nam tử che mặt vải trắng kia, ở bên trong Thanh Thiên Giám ảo cảnh là thích khách đáng sợ nhất, ở bên trong thế giới chân thật là Thanh Sơn Tông tiểu quái vật.
Trác Như Tuế tại sao lại xuất hiện ở Sở quốc đô thành? Hơn nữa Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan ở trong hoàng cung, vì sao hắn lại xuất hiện ở tây sơn, đứng trước người chim xanh?
Tuyết rơi không hề có một tiếng động, tây sơn dần lạnh lẽo.
Trác Như Tuế đứng trong tuyết, nhìn con chim xanh trên cành cây, không nói gì.
Bị hắn che như vậy, chim xanh tự nhiên không cách nào đem ván cờ trong đình tuyết cho người ở thế giới chân thật xem.
Nhưng mặc kệ là Tước Nương hay là những người tu hành khác, đều không nói gì nữa, bởi vì đều đoán được hắn tất nhiên có dụng ý.
Hắn cùng chim xanh đứng rất gần, con mắt nhìn cực rõ ràng, là bình tĩnh mà làm người ta sợ hãi.
Nhìn đôi mắt trong thiên không này, Tước Nương bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, biểu hiện khẽ biến.
Tiếp theo, rất nhiều người bao gồm Hướng Vãn Thư ở bên trong đều nghĩ tới loại khả năng kia.
Hồi Âm Cốc trở nên yên lặng như tờ, thậm chí so với tuyết rơi trên tây sơn càng thêm yên tĩnh.
Tỉnh Cửu hạ chỉ gọi Đồng Nhan vào kinh, Trác Như Tuế bỗng nhiên xuất hiện, vô cùng có khả năng là ước định trước đó.
Bọn họ muốn liên thủ loại trừ Đồng Nhan.
Đồng Nhan là vấn đạo giả trí mưu xuất sắc nhất của Trung Châu Phái, nếu như có thể giết chết hắn, đối với Thanh Sơn Tông cạnh tranh trường sinh tiên lục đương nhiên là việc tốt.
Lúc trước ở Thương Châu bên hồ, Trác Như Tuế đã từng thử.
Vấn đề ở chỗ, Tỉnh Cửu tiến vào ảo cảnh vẫn luôn sinh hoạt như người ngu ngốc, tại sao bỗng nhiên làm ra thay đổi lớn như vậy?
Nếu như đây thực sự là sát cục Thanh Sơn Tông vì Đồng Nhan bố trí, Trác Như Tuế đương nhiên phải đến nhìn chằm chằm chim xanh, ít nhất phải được một loại hứa hẹn nào đó.
Chim xanh là Thanh Thiên giám linh, nếu như nàng muốn trong bóng tối trợ giúp đệ tử của chính mình, Tỉnh Cửu cùng Trác Như Tuế coi như lợi hại đến đâu, cũng không có cách nào giết chết Đồng Nhan.
“Lần trước ngươi không làm như vậy, nghĩ đến là ý tứ của Tỉnh Cửu? Ta sẽ không can thiệp vấn đạo, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, muốn giết người cần phải chuẩn bị sẵn sàng bị người giết chết.”
Nói xong câu đó, chim xanh rời khỏi cành cây, hướng về hoàng cung bay đi.
Hồi Âm Cốc đám người cũng nghe được câu nói này, đây chính là Trung Châu Phái hứa hẹn.
Trác Như Tuế biến mất trong gió tuyết.
Trong thiên không hình ảnh, theo chim xanh bay lượn mà liên tục biến hóa.
Sở quốc đô thành cùng trong hoàng cung hết thảy chi tiết nhỏ, đều nhìn một cái không sót gì.
Hồi Âm Cốc vang lên kinh ngạc thốt lên.
Những cao thủ võ đạo ẩn giấu trong dân chúng, nhưng người mang binh giới, hẳn là Thương Châu phương diện bồi dưỡng tử sĩ?
Những Sở quốc cấm quân chờ xuất phát kia, cuối cùng sẽ nghe mệnh lệnh của ai?
Tựa như chim xanh đã nói, Đồng Nhan dám vào kinh, tự nhiên có chỗ dựa vào, lẽ nào hắn cũng muốn toàn công với một ván này ư?
Tước Nương hai tay ôm ở trước ngực, nắm thật chặt chút, lần này không còn là căng thẳng cùng hưng phấn, mà là lo lắng.
Tuyết đình ván cờ kia, nguyên lai lại hung hiểm như vậy.
Trong thiên không hình ảnh, bỗng nhiên trở nên hoàn toàn trắng xoá khắp nơi.
Đó là quảng trường trong hoàng cung, phủ một tầng tuyết, phía trên đứng một người.
Người kia toàn thân áo đen, đứng trong tuyết, đặc biệt bắt mắt.
Hắn là Mặc Công.
Là người mạnh nhất trong thế giới này.
Không ai ngờ tới, Mặc Công cũng theo Tĩnh vương thế tử vào kinh, lẽ nào hắn đến để giết hoàng đế?
Mặc Công bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phía bầu trời.
Thế giới chân thật tất cả mọi người đều nhìn thấy con mắt của hắn.
Đối với những người bên trong ảo cảnh, người tu hành xưa nay đều không thèm để ý, thậm chí không đem bọn họ coi như sinh mệnh chân thực tồn tại.
Mặc Công ở bên trong ảo cảnh là người mạnh nhất, cũng có điều là Nguyên Anh sơ kỳ trình độ.
Nhưng nhìn vào mắt của người nọ, Hồi Âm Cốc đám người sinh ra tâm tình bất an mãnh liệt, phảng phất bị người này nhìn thấu.
Chim xanh cũng nhìn thấy mắt của Mặc Công.
Nó rơi vào trên đỉnh điện tuyết ngói, nhìn người này một cái thật sâu, sau đó nhìn phía tuyết đình.
Tuyết đình ván cờ, đã bắt đầu một chút.
Trên bàn cờ đặt hơn hai mươi quân cờ, rải rác các nơi, nhìn như hỗn độn, không có bất kỳ quy luật, cũng không có bất kỳ tiếp xúc.
Tỉnh Cửu bỗng nhiên nhìn phía phong tuyết bên kia.
Đồng Nhan cũng thuận theo nhìn sang, hơi nhíu mày nói: “Có người đang phá cảnh?”
Tỉnh Cửu nói: “Là phá kiếp.”
Quyển 4 – Chương 108: Coi như bầu trời sâu hơn không nhìn ra vết rách
Mặc Công là người có cảnh giới cao nhất trong thế giới này.
Sự thực này rõ ràng như vậy, tựa như hắn lúc này toàn thân áo đen đứng trong hoàng cung phủ kín tuyết trắng, rất dễ có thể nhìn thấy.
Theo đạo lý mà nói, hắn không nên đứng ở chỗ này, nhưng hắn đang đứng ở nơi này, không người dám hỏi.
Trên mặt tuyết có chút dấu vết móng vuốt màu đen, đó là dấu vết chim xanh ở trên trời bay qua.
Mặc Công không nhìn lên trời nữa, nhìn những dấu móng vuốt kia, đăm chiêu.
Ngoài hoàng thành trong gian phòng, Trương đại học sĩ nhìn nước trà trong chén dần dần không còn nhiệt khí, đồng dạng đăm chiêu.
Một vị quan viên đứng trước mặt của hắn, vẻ mặt có chút sốt sắng.
Cấm quân thống lĩnh đẩy cửa phòng ra, mang theo tuyết đi vào, biểu hiện nghiêm nghị nói: “Người Thương Châu đều đã tập trung, chỉ là lo lắng những tử sĩ kia có thể sớm trà trộn vào trong cung hay không, còn nữa chính là bách tính thư sinh tụ lại ở ngoài cung kia, nếu như không nhanh chóng đuổi đi, chỉ sợ sẽ bị hữu tâm nhân lợi dụng.”
Đại học sĩ dùng ngón tay trỏ đem chén trà nhẹ nhàng đẩy tới địa phương cách cạnh bàn xa hơn một chút, nói: “Bệ hạ trong cung nếu như có động tĩnh, cấm quân liền động đi.”
Nghe được câu này, tên quan viên kia biểu hiện đại biến, bộp một tiếng trực tiếp quỳ đến trước người của hắn, gấp giọng nói: “Đại nhân, tuyệt đối không thể!”
Đại học sĩ nhìn người này một cái thật sâu, không nói gì.
Tên quan viên âm thanh hơi khổ sở nói: “Bệ hạ loạn mệnh triệu Tĩnh vương thế tử vào kinh, thế cuộc triều đình nhất thời bất ổn, dân ý mãnh liệt, cơ hội tốt như vậy có thể nào bỏ qua?”
Câu nói này không nói quá chi tiết, nhưng ý tứ đã phi thường rõ ràng. Bất kể là hoàng đế bệ hạ muốn giết chết Tĩnh vương thế tử, hay là Tĩnh vương thế tử muốn hành thích hoàng đế, triều đình cũng có thể nhân cơ hội loạn lạc làm rất nhiều chuyện, hơn nữa sau đó không cần gánh vác bất kỳ tội danh nào cả. Thấy thế nào đây đều là cơ hội tốt nhất của Đại học sĩ, thậm chí có thể nói là cơ hội hoàn mỹ.
Ngay cả cấm quân thống lĩnh đều có chút dao động, nhìn về phía Đại học sĩ, sốt sắng mà chờ quyết định sau cùng của hắn. Thấy Trương đại học sĩ vẫn như cũ trầm mặc, vị quan viên kia sinh ra chút hi vọng, lần thứ hai khuyên nhủ: “Coi như bệ hạ thật sự có chuẩn bị gì, nhưng Mặc Công ở trong cung, chỉ cần hắn ra tay…… Chuyện gì không thể giải quyết?”
“Mặc huynh đời này làm việc chỉ vì thiên hạ công nghĩa, sao vì tư tâm của ngươi ta ra tay được?”
Trương đại học sĩ đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn phía sâu trong hoàng cung không nhìn thấy, nghĩ tới vị bằng hữu quen biết mấy chục năm kia, lần thứ hai rơi vào trầm mặc.
Lấy trí mưu cùng năng lực của Tĩnh vương thế tử, nếu có thể mang theo Mặc Công tiến cung, tự nhiên có thể thuyết phục Mặc Công ra tay. Ngày hôm nay cơ hội xác thực quá tốt, coi như bệ hạ làm sao đại trí giả ngu, sâu không lường được, cũng không có cách nào chống lại trận phong tuyết này. Nhưng hắn vì sao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng?
Tầm mắt của hắn xuyên qua tường cung cùng phong tuyết, phảng phất nhìn thấy hình ảnh Mặc Công đứng trong tuyết, cảm giác được nơi đó có một chuyện vô cùng trọng yếu đang phát sinh.
Mặc Công đứng trong gió tuyết, còn có rất nhiều người cũng đứng trong gió tuyết.
Tỷ như những bách tính cùng thư sinh tụ ở bên ngoài cửa cung, chống đỡ gió tuyết liên tục gào khóc, cầu bệ hạ nhất định phải bảo đảm Tĩnh vương thế tử an toàn, để tránh Sở quốc rơi vào ngọn lửa chiến tranh đáng sợ, tỷ như những kỵ binh sau đường đang chờ xuất phát, còn tỷ như những Thương Châu cường giả thời khắc chuẩn bị xông cung. Cách chính điện không xa, vài tên thái giám ăn mặc vũ y từ mười năm trước đã tự yêm tiến cung, dựa vào gió tuyết che lấp, lặng lẽ tới gần. Ngoại trừ Đồng Nhan cùng chính bọn họ, không ai biết bọn họ là tử sĩ Thương Châu đưa vào cung.
Hôm nay những chuyện cùng những người trong Sở quốc đô thành này, tựa như những dấu móng vuốt chim xanh cố ý để lại trong tuyết, đông một chỗ tây một chỗ, nhìn như không liên quan, kì thực có liên hệ cực kỳ bí ẩn mà huyền diệu.
Những chuyện này cuối cùng sẽ diễn biến thành dáng vẻ thế nào, những người này cuối cùng là sống hay chết, đều phải đợi ván cờ kia kết thúc.
Nhưng ván cờ lúc này đang được tạm dừng.
Đồng Nhan nhìn gió tuyết phương xa, lông mày rậm như kiếm nhếch lên.
Nơi này là Thanh Thiên Giám ảo cảnh, cũng không phải thế giới chân thật, người tu đạo nơi này không cách nào phi thăng, tại sao lại có thiên kiếp? Sau đó hắn nhớ ra câu nói rất nhiều năm trước mới vào nơi đây nghe được —— trong thế giới này cảnh giới tu hành cao nhất cũng chỉ có thể từ Kim Đan viên mãn đến Sơ Anh, cũng chính là Du Dã sơ cảnh, cũng không cách nào tăng lên nữa.
Sở dĩ sẽ có dấu hiệu thiên kiếp, lẽ nào chính là bởi vì thế giới này có người chạm được cảnh giới bên trên Sơ Anh?
Chuyện như vậy dĩ vãng ở bên trong Thanh Thiên Giám cũng đã xảy ra, người tu đạo nơi này cũng không phải là chân thực sinh mệnh, nói vậy cũng đã bị xoá bỏ.
Nhưng lần này…… Đồng Nhan cảm thụ khí tức biến hóa bên kia gió tuyết, tâm tình có chút phức tạp, bởi vì hắn biết người sắp sửa phá kiếp là ai.
Mặc Công là đại văn sĩ, cũng là đại thư gia, càng là người tu hành cảnh giới cao nhất mấy trăm năm qua.
Hắn là bằng hữu với Đồng Nhan, cũng là bằng hữu với Trương đại học sĩ, hắn hôm nay tới Sở quốc đô thành, cũng không phải vì giết hoàng đế, mà là vì thiên hạ hòa bình.
Nhưng tựa như Trương đại học sĩ nghĩ tới như vậy, Đồng Nhan nếu có thể khuyên bảo hắn đến đô thành, nhất định có biện pháp khuyên bảo hắn ra tay đối với Tỉnh Cửu.
Chỉ là Đồng Nhan lúc này rất do dự.
Nếu như Mặc Công lựa chọn phá kiếp, tất nhiên là kết quả “thân tử đạo tiêu”, đối với bố cục của hắn sẽ mang đến ảnh hưởng trí mạng.
Bất luận đứng ở lập trường của Mặc Công, hay là lập trường của chính hắn, tựa hồ hắn đều nên nghĩ biện pháp để Mặc Công lựa chọn không nên đón thiên kiếp.
Vấn đề ở chỗ Đồng Nhan là một người tu đạo, hắn biết rõ loại cảm giác đứng trước đại đạo kia, cái gọi là được nghe đạo, chết cũng được, chính là ý này, hắn không muốn Mặc Công bởi vì chính mình bỏ qua cơ hội này.
“Ngươi sẽ chọn lựa thế nào?”
Đồng Nhan bỗng nhiên nhìn phía Tỉnh Cửu hỏi, câu hỏi này tự nhiên không phải hỏi nước cờ kế tiếp, mà là lựa chọn của Mặc Công.
Tỉnh Cửu liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Dưới cái nhìn của hắn đây không phải chuyện cần lựa chọn, sinh mệnh vốn nên đi về hướng bên kia.
Gió tuyết càng ngày càng nhanh, hình ảnh trong hoàng cung càng ngày càng mơ hồ.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Mặc Công đứng trong tuyết, vẫn không có động tác.
Tỉnh Cửu động.
Hắn cầm lên một quân cờ đặt trên bàn cờ.
Răng rắc!
Một đạo tia chớp cực thô bỗng nhiên từ trong thiên không rơi xuống, xuyên qua vô số tuyết rơi đánh vào trong hoàng cung!
Bên trong ngoài hoàng thành vang lên vô số kinh ngạc thốt lên, rối loạn nổi lên.
Đồng Nhan thân thể trở nên hơi cứng ngắc, không biết đây là trùng hợp hay là cái gì.
Tỉnh Cửu nói: “Đi xem xem.”
Liễu Thập Tuế nhìn Đồng Nhan một cái, che tán đi ra cửa cung, đi tới trong quảng trường hoàng cung.
Ý chỉ phong cung đã hạ xuống, dù cho thiên lôi rơi xuống, ngoài cung đã hỗn loạn không thể tả, vẫn không có ai đi vào.
Trên mặt tuyết như chiếc chăn trắng xuất hiện một vết rách, tựa như bị đèn đuốc thiêu rách vậy, bốn phía xuất hiện mấy đạo vết nứt.
Mặc Công rìa quần áo có chút cháy khét, trầm mặc nhìn bầu trời, trong mắt không có sợ hãi, chỉ có chiến ý, tay phải dĩ nhiên rơi vào trên kiếm.
Liễu Thập Tuế che tán lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn đưa ra quyết định sau cùng.
……
……
Lông cánh phá tuyết, chim xanh bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống trên bàn.
Nó không đến xem Mặc Công trong tuyết, vì lẽ đó ở ngoài Hồi Âm Cốc những người tu hành trong thế giới hiện thực không nhìn thấy hình ảnh đạo thiên lôi kia hạ xuống.
Nó cũng không xem những quân cờ trên bàn cờ, mà là nhìn về phía Tỉnh Cửu, trong mắt tràn đầy điều tra cùng thần tình khốn hoặc.
Quyển 4 – Chương 109: Sợ hãi bi kịch tái diễn trong số mệnh
Chim xanh nhìn Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu nói: “Không nên nhìn ta, không liên quan gì tới ta.”
Đồng Nhan nhìn chim xanh.
Chim xanh miệng nói tiếng người: “Không nên nhìn ta, không liên quan gì tới ta.”
Nghe được câu này, ngay cả Tỉnh Cửu cũng nhìn về phía chim xanh.
Nơi này là ảo cảnh bên trong Thanh Thiên Giám, vạn sự đều cùng ngươi có liên quan.
Chim xanh nói: “Ta là giám linh, không phải quy tắc.”
Câu nói này mơ hồ có thâm ý, nàng không nói rõ, để cho Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan tự mình cân nhắc.
Tỉnh Cửu không phát biểu bất kỳ ý kiến gì nữa, đối với Đồng Nhan nói: “Tiếp tục.”
Mặc kệ là phá kiếp hay là độ kiếp, đối mặt hoặc là từ bỏ, đó đều là sự lựa chọn của Mặc Công.
Lúc trước hắn đặt xuống quân cờ kia, bầu trời hạ xuống một tia chớp, lúc này đến phiên Đồng Nhan.
Đồng Nhan nhìn sâu trong gió tuyết, trầm mặc một chút, dùng ba ngón tay nắm lên một quân cờ đặt tới trên bàn cờ.
Chim xanh đi tới trên bàn cờ, đem vuốt phải bới quân cờ kia, đem vị trí cải chính chút, oán giận nói: “Làm sao vẫn ngốc như khi còn bé như vậy?”
Đồng Nhan mặt không hề cảm xúc nói: “Nếu như ta ngốc, vậy ngươi tính là gì?”
Rất rõ ràng Đồng Nhan cùng chim xanh trước đây đã quen biết, hơn nữa còn rất quen thuộc, Tỉnh Cửu cũng không để ý, cầm lên một quân cờ thả xuống.
Đồng Nhan thả xuống.
Tỉnh Cửu lại đặt.
Hai cánh tay liên tục hạ xuống.
Trên bàn cờ quân cờ dần dần biến nhiều.
Chim xanh vẫn đang cất bước, bước chân mềm mại, tựa như khiêu vũ như thế.
Hình ảnh này rất ưa nhìn.
Nhưng ở ngoài Hồi Âm Cốc, những người tu hành bên trong thế giới hiện thực không nhìn thấy. Bọn họ cũng không nhìn thấy gió tuyết trong hoàng cung hạ xuống, còn có những sấm sét thỉnh thoảng hạ xuống. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy chim xanh nhìn thấy. Rất rõ ràng đây là chim xanh cố tình làm, nàng không muốn sự tình Mặc Công gặp phải thiên kiếp bị người bên ngoài biết được, đặc biệt là Bạch chân nhân.
Thế giới hiện thực những người tu hành biết Sở quốc đô thành thế cuộc rất căng thẳng. Nhưng trong hơn mười ngày qua, bọn họ đã xem khắp cả Thanh Thiên Giám thế sự biến hóa, thương hải tang điền, trên tường biến ảo vương kì, những chuyện này đã rất khó ảnh hưởng tâm tình của bọn họ, bọn họ chỉ là muốn xem ván cờ này.
Chỉ là thỉnh thoảng nghe đến hình ảnh nơi sâu truyền đến trầm thấp mà ngột ngạt tiếng ầm ầm, để bọn họ có chút ngạc nhiên trời gió tuyết như vậy tại sao lại có tiếng sấm?
……
……
Ván cờ này của Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan cùng ván cờ trên Kì Bàn Sơn năm đó cũng không giống nhau.
Cái ván cờ kia được gọi là kinh thiên một ván, là bởi vì song phương ở trên bàn cờ sát ý lẫm liệt, mỗi lần hạ một quân cờ, thiên địa sẽ sinh ra cảm ứng, gió nổi mưa rơi, sấm sét đan xen.
Hôm nay trong hoàng cung có gió tuyết cũng có sét, nhưng bản thân ván cờ cực vững vàng mà hòa hoãn, thậm chí có thể được xưng là hờ hững.
Nước là mùi vị gì không người nào có thể nói rõ ràng, cũng không có mấy người có thể phẩm ra diệu dụng trong ván cờ này.
Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan tùy ý đánh cờ, Hồi Âm Cốc đám người một mặt mờ mịt, hoàn toàn xem không hiểu bọn họ đang đánh cái gì.
Chỉ có Tước Nương nhìn chằm chằm hình ảnh trong thiên không, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, thân thể hơi lắc, như uống rượu mạnh.
Một lát sau, sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở nên trắng xám, phảng phất uống nhiều rượu quá, muốn nôn mửa.
Nàng là kì chiến đệ nhất liên tục mấy lần Mai Hội, được công nhận kì đạo người mạnh nhất, chỉ có nàng có thể xem hiểu cờ của Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan.
Nàng chấn động phát hiện, kì lực của Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan dĩ nhiên đã hơn xa năm đó.
Hướng Vãn Thư cười khổ không nói gì, nghĩ thầm chính mình cũng coi như biết cờ, hôm nay chỉ có thể thông qua phản ứng của Tước Nương để phán đoán cục diện trước mặt, thực sự là buồn cười đến cực điểm.
Rất nhiều người tu hành cũng đã có phản ứng, Tỉnh Cửu cùng Đồng Nhan sau khi hạ cờ, bọn họ không phí công khổ sở suy nghĩ, mà ngay lập tức về nhìn phía Tước Nương.
Ở ngoài Hồi Âm Cốc, chỉ thấy vô số đầu người chuyển động qua lại ở trên trời cùng Tước Nương, hình ảnh cùng Mai Hội kì chiến năm đó có chút tương tự, nhưng càng thêm buồn cười thú vị.
Tuyết đình ván cờ đã tiến vào đoạn sau, Tước Nương phản ứng càng ngày càng ít, mọi người đã rất khó dựa vào nét mặt của nàng phán đoán ra thế cuộc.
Nàng nhìn chằm chằm hình ảnh trong thiên không, mũi thở khẽ nhếch, rõ ràng căng thẳng đến cực điểm, sắc mặt trắng xám lần thứ hai quay lại ửng đỏ, ánh mắt cũng từ ngơ ngẩn biến thành kiên định.
……
……
Vài tên thái giám kia còn đang đợi tin tức.
Ở ngoài cung Thương Châu tử sĩ cùng điệp tử lẩn trong đám người cũng đều đang đợi tin tức.
Hoàng cung cấm nghiêm, không có một bóng người.
Trong gió tuyết, Liễu Thập Tuế che tán, nhìn Mặc Công trong quảng trường.
Hắn không biết bệ hạ bảo mình nhìn cái gì, nhưng nếu trong hoàng cung chỉ có người này, vậy thì tới nhìn.
Nam tử mặc áo đen xác thực rất mạnh, cảnh giới sâu không lường được, nếu như muốn bất lợi đối với bệ hạ, hắn không ngăn được, chỉ sợ hai chiêu sẽ bị giết chết.
Vấn đề ở chỗ, ngươi đứng bên trong tuyết làm cái gì? Hẳn là người ngu ngốc sao?
Liễu Thập Tuế nghĩ đến chính mình đã quên rất nhiều chuyện, cũng coi như là người ngu ngốc, không khỏi hướng người này sinh ra chút đồng tình.
Mặc Công đương nhiên không phải ngu ngốc, hắn là người có cảnh giới cao nhất trên thế giới này, cũng là người tối thông minh, tối nhân nghĩa trong thế giới này.
Trí tuệ là thứ rất tốt, nhân nghĩa cũng là thứ rất tốt, nhưng có cả hai, có lúc lựa chọn sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
Mặc Công hiện tại đang đối mặt với lựa chọn như vậy, cho nên mới phải trầm mặc thời gian dài như thế.
Hắn hôm nay đến Sở quốc hoàng cung là đáp ứng lời mời của Tĩnh vương thế tử, đồng thời cũng là muốn giúp thiếu nhạc một cái.
Thiên hạ đại thế dần định, Tần, Triệu, Sở tam quốc mạnh nhất.
Nếu như ba quốc gia này có thể duy trì thế cân bằng hiện tại, ngọn lửa chiến tranh sẽ dập tắt, ngàn vạn lê dân có thể bình an sống tiếp. Tần quốc cùng Triệu quốc không cần lo lắng, vị Thái tử thô bạo kia cùng vị Cửu thiên tuế âm trầm đáng sợ kia sẽ không phạm vào bất kỳ sai lầm, chỉ có hoàng đế ngu ngốc Sở quốc để hắn có chút bất an.
Hắn lo lắng Sở quốc hoàng đế cũng không phải thật sự ngu ngốc.
Đúng như dự đoán, ngay thời điểm Sở quốc triều cục tối vững vàng, tên hoàng đế ngu ngốc kia bỗng nhiên hạ chỉ khiến Tĩnh vương thế tử vào kinh.
Đây là không tiếc nguy hiểm nội chiến, cũng phải gây loạn nhằm đoạt lại đại quyền sao?
Thủ đoạn như thế có thể nói là lớn mật điên cuồng đến cực điểm, ngu ngốc làm sao có thể làm ra được?
Bởi vậy, hắn mang theo đầy người gió tuyết mà tới, nên vì thiên hạ giết vị hoàng đế này.
Ai có thể nghĩ tới, ngay ở thời khắc quan trọng nhất này, hắn bỗng nhiên hiểu ra một tia thiên cơ.
Lúc đó chim xanh ở trên trời bay qua, ở trong lòng của hắn cùng trên mặt tuyết lưu lại chút dấu móng vuốt ngổn ngang.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mơ hồ nhìn thấy một phương thế giới khác.
Bầu trời u ám, tuyết đang rơi kia phảng phất cũng không phải là chân thực, tựa hồ…… Có thể dùng kiếm chém ra?
Ngay ở thời khắc trong lòng Mặc Công sinh ra cái ý niệm này, bầu trời bắt đầu có lôi điện.
Hắn hiện tại đối mặt với sự lựa chọn.
Rút kiếm hướng thiên.
Hay là.
Xoay người hành thích hoàng đề.
Hắn biết ngay ở cách đó không xa trong tuyết đình, hoàng đế cùng Tĩnh vương thế tử đang chơi cờ.
Tuyết không liên tục hạ xuống sấm sét, ầm ầm nổ vang không dứt bên tai.
Tia chớp có cái như trụ, có cái như tơ, rơi vào bốn phía của hắn, tuyết đọng bị hòa tan, lộ ra tảng đá cháy đen khắp nơi, lóe ra đá vụn, sinh ra vết rách.
Mặc Công tay cầm chuôi kiếm, trong mắt dần sinh kiên quyết.
Nhìn thấy hình ảnh này, Liễu Thập Tuế không dừng lại nữa, xoay người rời đi.
……
……
Tuyết đình ván cờ tiến vào giai đoạn cuối cùng.
Liễu Thập Tuế che tán trở lại bên đình, đối với Tỉnh Cửu lắc lắc đầu.
Gió tuyết đột nhiên tiêu, sấm sét không còn vang lên nữa.
Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, cầm lên một con cờ đặt tới trên bàn cờ, nói: “Ta thắng.”
Tuyết cung tĩnh lặng không hề có một tiếng động.
Hồi Âm Cốc cũng là như thế.
Đồng Nhan lẳng lặng nhìn hắn, không thấy ở trong mắt hắn bất kỳ vui sướng, chỉ có một vệt ủ rũ cùng tiếc nuối.
Tỉnh Cửu rất ít có tâm tình như vậy.
Hắn vì sao mà ủ rũ?
Lại vì ai tiếc nuối?
Hài đạp thâm tuyết, lít chít vang vọng.
Mặc Công đi vào cửa cung.
Đồng Nhan ngồi trong xe lăn, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ gì.
Tỉnh Cửu nhìn bàn cờ nói ra một câu.
Ai cũng biết, câu nói này hắn nói cho Mặc Công nghe.
“Sau đó khi ngươi nhìn lại chuyện cũ, hi vọng ngươi không nên hối hận với lựa chọn lúc này.”
Quyển 4 – Chương 110: Không ở thiên hạ, ngay ở dưới đình
Mặc Công hiểu được ý tứ của Tỉnh Cửu, nói: “Đạo bất đồng.”
Đại đạo ở trước, nhưng cuối cùng không thể bước ra bước đi kia, đó là bởi vì hắn lòng mang thiên hạ, đây là hắn nguyện ý chấp nhận hi sinh.
Đối với chuyện này Tỉnh Cửu không có ý kiến, chỉ là có chút tiếc nuối.
Nhưng đối với Mặc Công mà nói, Tỉnh Cửu có thể nhìn ra chính mình cách thiên đạo chỉ thiếu một chút, đã nói rõ một vấn đề, chính là vấn đề cho tới nay hắn luôn lo lắng.
Vị hoàng đế ngu ngốc nổi danh này, tuyệt đối không phải một kẻ ngu ngốc.
“Năm đó thiếu nhạc nhắc bệ hạ đối với ta, ta đã cảm thấy hắn nói có chút không tỉ mỉ, bây giờ nghĩ lại, hắn khi đó đã biết bệ hạ chính là thiên tài chân chính.”
Mặc Công nhìn Tỉnh Cửu thở dài nói: “Nhưng vì thiên hạ muôn dân, hôm nay vẫn muốn xin mời bệ hạ chết đi.”
Thiên hạ làm trọng, quốc càng khinh, quân càng khinh, vì lẽ đó ngươi có thể chết.
Câu nói này nhìn như hờ hững, kì thực như lôi đình, có tư cách viết ở trên sách sử.
Tỉnh Cửu không có phản ứng gì, tựa như không nghe thấy.
Liễu Thập Tuế cũng giống như thế.
Đồng Nhan đột nhiên cảm giác thấy có chút không đúng.
Hết thảy đều ở bên trong mưu tính của hắn.
Trương đại học sĩ dù cho không có lòng xưng đế, nhưng muốn bình ổn cuồng nhiệt của các quan viên thuộc hạ, cũng cần thời gian cùng tinh lực nhất định, huống chi phương diện Thương Châu còn chuẩn bị rất nhiều chuyện để triều đình đi làm. Mặc Công tiến cung, Tỉnh Cửu không có bất kỳ cơ hội nào để sống tiếp, vì sao hắn bây giờ còn có thể bình tĩnh như vậy?
Tầm mắt của Đồng Nhan rơi vào trên bàn cờ, bỗng nhiên ở trong đó nhìn thấy rất nhiều sinh diệt ý vị, tay phải theo bản năng nắm chặt tay vịn xe lăn.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tỉnh Cửu nói: “Chuyện này không thể nào!”
Tỉnh Cửu nói: “Không có gì không thể.”
Đồng Nhan trầm mặc một chút, nói: “Nếu từ mới bắt đầu ngươi đã muốn giết ta, nghĩ đến Trác Như Tuế lúc này nên đã đến.”
Tỉnh Cửu nói: “Đúng, ta cũng không biết hắn ở đâu.”
Đồng Nhan nói: “Trác Như Tuế nguyện ý nghe sắp xếp của ngươi, nói rõ hắn không quên những chuyện cũ trước kia, hắn cũng không, Thanh Sơn Tông thực sự là ghê gớm.”
Hắn mơ hồ đoán được thân phận tên thị vệ Vô Ân Môn đệ tử kia, chỉ là không có chứng cứ.
“Lãng quên không phải bởi vì hồng trần, mà là sức mạnh của thời gian.”
Tỉnh Cửu nói: “Không cách nào siêu thoát thời gian, sẽ vĩnh viễn là nô lệ của thời gian, Thanh Sơn đệ tử không thể làm nô.”
Nghe được câu này, Mặc Công đăm chiêu, nói: “Cái gọi là tâm nguyện, cũng là gông xiềng, tựa như quần áo cần cởi bỏ.”
Tỉnh Cửu nói: “Cũng có lý.”
Mặc Công nhìn phía tuyết đình, phát hiện càng không nhìn ra vị hoàng đế tuổi trẻ này sâu cạn, bỗng nhiên nói: “Đã như vậy, hà tất phải kiên trì? Hoặc là hôm nay có thể có kết cục càng thêm tốt hơn.”
Tiếng nói vừa dứt, gió lạnh cuốn tuyết mà lên, hắn biến mất tại chỗ, sau một khắc đã tới trong đình, hai tay rơi vào xe lăn của Đồng Nhan.
Nhìn hình ảnh này, Liễu Thập Tuế biểu hiện hơi lạnh lẽo, chậm rãi thả tán bên trong tay xuống.
Đối phương cảnh giới thực sự quá cao, nếu như lúc trước hướng về bệ hạ ra tay, hắn căn bản không ngăn được.
Mặc Công đẩy xe lăn của Đồng Nhan hướng về cửa cung đi đến.
Bánh xe nghiền ép tuyết, phát sinh âm thanh kẽo kẹt, cũng không khó nghe.
“Các ngươi có thể từ bỏ giết ta, nhưng ta sẽ không.”
Tỉnh Cửu thanh âm bình tĩnh ở dưới đình vang lên.
Mặc Công dừng bước.
Đồng Nhan nhíu mày, nói: “Đại học sĩ sẽ không để cho ngươi giết ta, hắn là người muốn lưu danh sử sách, sẽ để ý sách sử ghi chép hôm nay thế nào.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta không để ý.”
Bất kể là ghi chép trên sách sử hay là ý nghĩ của Đại học sĩ, hoặc là sự tình nào khác, hắn đều không thèm để ý.
Bên ngoài cửa cung bỗng nhiên vang lên mấy tiếng vang trầm, còn có âm thanh giao chiến.
Vài tên thái giám Thương Châu xếp vào ở trong hoàng cung hơn mười năm, ngã xuống trong tuyết nhuộm đỏ.
Đi kèm tiếng bước chân dày đặc, không biết bao nhiêu thị vệ cùng cấm quân vây quanh chính điện, sau đó tiếng gõ cửa vang lên.
“Bệ hạ, ngoài cung đã bình, kính xin bình tĩnh, để cho thần khuyên Mặc Công rời đi!”
Bên ngoài cửa cung truyền đến thanh âm già nua mà lo lắng của Trương đại học sĩ.
Mặc Công quay đầu lại nhìn Tỉnh Cửu phía trong tuyết đình.
Tỉnh Cửu không nói gì.
Trương đại học sĩ ở bên ngoài cửa cung lần thứ hai cao giọng hô: “Xin bệ hạ cân nhắc! Xin Mặc Công cân nhắc!”
Đồng Nhan nhìn cửa cung cách đó không xa nói: “Hắn sẽ không để cho ngươi giết ta, ngươi cũng không thể giết ta. Nếu như ta chết, Tĩnh vương sẽ mang theo đại quân gia nhập vào Tần quốc, tài nguyên cùng sức mạnh ta ở chỗ này chuẩn bị hai mươi năm đều sẽ giao toàn bộ cho Bạch Thiên Quân, đến lúc đó thế gian không còn ai có thể ngăn cản hắn, ngươi chỉ có chịu thua.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta nói rồi, ta không để ý.”
Đồng Nhan nói: “Coi như ngươi thắng được ván cờ này, giết ta thì có ích lợi gì? Cuối cùng thiên hạ bàn cờ lớn này còn không phải ta thắng?”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi đã đánh giá thấp tầm quan trọng của chính mình, trận vấn đạo này cuối cùng thắng bại ngay ở giữa ngươi và ta, ngay ở dưới đình, không ở thiên hạ.”
Đồng Nhan trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Được ngươi đánh giá như vậy, chính ta cũng cảm thấy có chút kiêu ngạo, nhưng ta không hiểu tại sao ngươi lại coi trọng ta như vậy.”
“Ngươi rất rõ, coi như trước kia không hiểu, lúc này cũng có thể hiểu rồi. Không phải vậy tại sao ngươi lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy, ra hiệu Mặc Công mang ngươi rời đi?”
Tỉnh Cửu nói: “…… Mà đây cũng chính là nguyên nhân ta nhất định phải giết chết ngươi.”
Đồng Nhan trầm mặc không nói.
Đúng, để Mặc Công từ bỏ hành thích hoàng đế là ý nghĩ của hắn, bởi vì hắn đoán được một chút sự tình làm người khiếp sợ, hắn nhất định phải đem chuyện này nói cho sư muội.
Nếu không vậy trận vấn đạo này có thể sẽ nghênh đón một kết cục khó có thể tưởng tượng.
Đáng tiếc hắn quả đoán từ bỏ cơ hội giết chết Tỉnh Cửu, Tỉnh Cửu lại không muốn để hắn rời đi.
Đồng Nhan nhìn cửa cung cách đó không xa, hơi nhíu mày hỏi: “Ngươi xác định có thể giết chết ta?”
Tỉnh Cửu ở trong tuyết đình, Liễu Thập Tuế ở bên đình, Trác Như Tuế không biết ở nơi nào.
Mặc Công đẩy xe lăn, hắn ngồi ở xe lăn, cách cửa cung chỉ có mấy bước, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Mặc Công là người mạnh nhất thế giới này, các đệ tử Thanh Sơn thiên phú cao đến đâu, dù trong bụng mẽ đã bắt đầu tu hành cũng chỉ có thời gian hai mươi năm, làm sao là đối thủ của hắn?
Đồng Nhan ở trong lòng yên lặng nói: coi như có thể chém giết chính mình, chắc chắn các ngươi cũng phải chết.
Đúng, đây chính là kết cục cuối cùng.
Tuyết cũng sớm đã ngừng, gió lạnh gào thét, thổi tan sương mù, ánh mặt trời thanh lệ lại lành lạnh rơi xuống ngoài hoàng thành.
Ở ngoài hoàng thành mơ hồ truyền đến tiếng chém giết cùng rối loạn.
Thanh âm lo lắng của Đại học sĩ ngay ở ngoài cửa cung, nhưng cũng phảng phất ở nơi cực kì xa xôi.
Tuyết đình bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Thế giới chân thật cũng một mảnh tĩnh mịch.
Hồi Âm Cốc những người tu hành nhìn hình ảnh trong thiên không, biểu hiện căng thẳng đến cực điểm, chờ đợi Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái trong vấn đạo đại hội lần thứ nhất chính diện tranh tài.
Đồng Nhan nói: “Đi thôi.”
Tiếng nói của hắn rất bình tĩnh, ngữ khí rất trầm ổn, lại như khách mời cáo từ đối với chủ nhân.
Tỉnh Cửu nói: “Giết.”
Cửa cung bóng tối hơi có biến hóa, từ bên trong nhảy ra một người, mang theo sát khí ác liệt mà mạnh mẽ, chém về phía Đồng Nhan ngồi trong xe lăn.
Tuyết đọng phủ lên vải trắng che mặt, bóng tối chính là thân thể của hắn.
Trác Như Tuế nguyên lai vẫn luôn chờ ở chỗ này.
Từ mới bắt đầu, Tỉnh Cửu đã không nghĩ tới việc để Đồng Nhan sống sót rời đi.
Đồng Nhan biểu hiện hờ hững, tay phải từ trong tay áo lấy ra một khẩu súng, không chút do dự mà khu động cò súng, đồng thời tay trái bóp nát một món phù bảo.
Đạo cửa cung kia, hắn đã nhìn thời gian rất lâu, cũng làm chuẩn bị thời gian rất lâu.
Mặc Công xem ra đối với Tĩnh vương thế tử thân thể yếu ớt vô cùng tin tưởng, không để ý đến Trác Như Tuế, trực tiếp biến mất khỏi sau xe lăn.
Lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã đi tới trong tuyết đình.
Một tiếng long ngâm, danh kiếm ra khỏi vỏ.
Hàn kiếm hóa thành một tia sáng, đâm về trước.
Tỉnh Cửu không nhúc nhích.
Liễu Thập Tuế chẳng biết lúc nào đi tới trước người của hắn.
Hàn kiếm phá ngực mà vào, mang theo một đạo máu tươi, chỉ thừa nửa đoạn ở lại bên ngoài.
Liễu Thập Tuế không có cho Mặc Công cơ hội bát kiếm, hai tay như sắt hạ xuống, gắt gao nắm chặt thân kiếm.
Hắn dùng không phải tỏa thanh thu, mà là Thừa Thiên kiếm pháp.
Máu tươi từ giữa bàn tay của hắn cùng mũi kiếm chảy ra.
Hắn biết mình không phải đối thủ của Mặc Công, không nghĩ tới việc chiến đấu, chỉ muốn đem kiếm của đối phương lưu lại chốc lát.
Song phương lựa chọn đồng dạng chiến pháp, chính là dùng người yếu phe mình khóa chặt người mạnh nhất của đối phương.
Chỉ xem Đồng Nhan có thể chống đỡ công kích điên cuồng của Trác Như Tuế bao lâu, cùng với Liễu Thập Tuế đến tột cùng có thể khóa được kiếm của Mặc Công hay không.
Mặc Công cảm giác được thị vệ tuổi trẻ này hai tay truyền đến một loại sức mạnh kỳ diệu, phảng phất đã biến thành vỏ kiếm chân chính, hơi nhíu mày.
Nếu không thể rút kiếm, như vậy thì tiến về phía trước.
Mặc Công hét vang một tiếng, đạp nhanh về phía trước, hàn kiếm hết mức đi vào thân thể Liễu Thập Tuế, sau đó phá lưng mà ra, nhắm thẳng vào Tỉnh Cửu dưới đình.
Liễu Thập Tuế máu chảy ồ ạt, liên tục rút lui.
Bộp một tiếng nhẹ vang lên.
Hàn kiếm đâm vào đình trụ.
Tỉnh Cửu không ở nơi đó.
Khách lạt tiếng vang, tuyết đình sụp đổ.
Mặc Công hơi kinh ngác nhìn lại.
Bên ngoài cửa cung, tiếng nổ vang còn không đoạn tuyệt, mùi khét gay mũi đang tản ra, mơ hồ bên trong bụi mù, có thể nhìn thấy dòng máu như thác nước bay ra.
Cây súng cùng phù bảo phối hợp, có thể sản sinh uy lực cực kỳ to lớn
Đồng Nhan đời này trời sinh yếu ớt, không cách nào ở phương diện tu hành đi được xa hơn, liền ở phương diện này làm rất nhiều chuẩn bị, càng là một lần đập gãy một cánh tay của Trác Như Tuế. Nhưng như vậy vẫn như cũ không cách nào ngăn cản Trác Như Tuế giết chết hắn, nhưng ít ra tranh thủ một chút thời gian, chỉ cần Mặc Công có thể giết chết Tỉnh Cửu cùng Liễu Thập Tuế, sẽ có thể quay đầu giải vây cho hắn.
Đáng tiếc chính là không có cơ hội.
Trên lung xe lăn xuất hiện một chưởng ấn rất thanh tú.
Cái chưởng ấn kia xuyên thấu chất liệu tinh cương, trực tiếp khắc ở phía sau lưng Đồng Nhan.
Dòng máu như thác nước bay ra, không chỉ đến từ cánh tay của Trác Như Tuế, cũng đến từ đôi môi của Đồng Nhan.
Đây tự nhiên là Tỉnh Cửu ra tay, vấn đề là hắn làm sao từ tuyết đình đến nơi kia?
Càng làm cho người ta không rõ chính là, hắn lúc này lại đi nơi nào?
Mặc Công đột nhiên cảm giác thấy có chút lạnh, sau đó cảm thấy rất lạnh, phảng phất có vô số gió lạnh lượn lờ quanh người của chính mình.
Hắn nhìn về phía thân thể mình, phát hiện mặt trên thêm ra mấy trăm lỗ cực nhỏ, chính đang chảy máu.
Những lỗ máu kia rất nhỏ, chính là hạt tuyết cũng không thể đi vào, nhưng gió lạnh có thể đi vào.
Huyết nhục dần dần một lần nữa lấp kín những lỗ nhỏ kia, nhưng thương tổn không cách nào lại phục hồi như cũ, chân khí như tơ hướng về trong thiên địa tản đi, sinh cơ cũng như vậy.
Mặc Công nhìn những lỗ máu dần dần biến mất, trong lòng sinh ra rất nhiều không rõ, cảnh giới của hoàng đế quả nhiên phi phàm, nhưng cũng không cao bằng chính mình……
Gió lạnh lại nổi lên, Tỉnh Cửu lại xuất hiện ở trong tuyết, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mặc Công ngơ ngác nhìn hắn, hỏi: “Ngươi làm sao có thể nhanh như vậy?”