Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 66 [ Quyển 4 – chương 61 đến 65 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 4 – Chương 61: Thần long kiến thủ bất kiến vĩ
Vết rạn nứt trên bầu trời càng ngày càng nhiều.
Trời xanh và mây trắng biến thành mảnh vụn rơi xuống.
Vảy màu đen tối biến thành màu sắc chủ đạo của không trung.
Thương Long lại cưỡng chế đánh vỡ đại trận xông vào!
Nếu là đại trận trong hoàng thành thì có lẽ còn có thể ngăn cản Thương Long một đoạn thời gian. Nhưng đại trận của thành Triều Ca thì sao có thể ngăn nó được.
Nhìn thấy sắp giết chết được Tỉnh Cửu mà lại nảy sinh dị biến, khoảng cách lại bị kéo xa hơn chút, Thương Long phẫn nộ đến cùng cực, phun một luồng long tức lên trên!
Long tức là tinh hoa bổn mạng quý giá nhất của Thương Long, cho nên cho dù uy lực của nó cực lớn cũng rất ít khi dùng tới. Nhưng hôm nay nó bị Tỉnh Cửu trêu đùa nhiều lần, đầu óc đã choáng váng vừa lửa giận, đâu còn để ý được nhiều như thế nữa.
Bầu trời bỗng trở nên cực kỳ rét lạnh. Rõ ràng không có hơi nước nhưng cũng kết thành vô số đóa bông tuyết. Cánh hoa như tuyết bao phủ không gian nơi Tỉnh Cửu đang đứng.
Cho dù là cường giả Phá Hải cảnh mà bị luồng long tức này phun trúng thì cũng sẽ bị đông cứng.
Tỉnh Cửu phải làm sao đây?
…
Lúc ban đầu, đám người trên mặt đất còn có thể nhìn thấy chấm đen kia. Nhưng sau này chỉ có cường giả với cảnh giới thâm hậu như Việt Thiên Môn thì mới có thể nhìn thấy cảnh tượng Thương Long đuổi giết đối phương. Khi Tỉnh Cửu và Thương Long lần lượt phá vỡ đại trận của thành Triều Ca bay tới trên không trung co hơn thì cho dù là hắn cũng không thể nhìn thấy được nữa.
Nhưng lúc này Việt Thiên Môn đã bình tĩnh lại. Trấn Ma Ngục rời khỏi lòng đất, Long Thần hiện thế, vậy thì bất kể kẻ địch là ai đều chắc chắn phải chết.
Cảnh Dương chân nhân đã phi thăng, nữ hoàng ở phương bắc, Triều Thiên đại lục ngày nay không còn ai mạnh hơn Long Thần nữa rồi.
Thần Hoàng có thể nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời cực cao, cho nên vẻ mặt của hắn có hơi nghiêm túc.
Hắn vươn bàn tay ra trước mặt Hồ quý phi.
Hồ quý phi đã sớm không nắm ống tay áo của Thần Hoàng, hai tay thu vào trong tay áo cẩn thận bưng viên trứng ngọc Chu Tước, ấp bằng độ ấm của lòng bàn tay.
Thấy động tác của Thần Hoàng, nàng vội đặt viên trứng ngọc Chu Tước vào lòng bàn tay của Thần Hoàng.
Thần Hoàng cầm lấy viên trứng ngọc Chu Tước kia đặt lên môi.
Đối phó với Thương Long, chỉ cần mình hắn là đủ rồi.
Đây là thành Triều Ca của hoàng triều Cảnh thị, hoàng cung của Cảnh gia.
Nhưng nếu giết chết con rồng tham kia trước mặt nhiều người như thế thì tất nhiên phải đối địch với chưởng môn phái Trung Châu đã sắp chạy tới đây.
Hắn phải ăn luôn viên trứng ngọc Chu Tước này.
Cho dù là thế, nhưng kết cục tốt nhất đại khái cũng chính là thắng thảm.
Chỉ mong Thanh Sơn tông có thể nhanh chóng chạy tới, Quả Thành tự vứt bỏ trung lập, cưỡng chế mời Đao Thánh trở về. Sau đó hắn thuyết phục được Bố Thu Tiêu trước giường bệnh, ban thưởng Nam Thiên trì cho Côn Luân, tập hợp lực lượng của các phái để giết chết Bạch chân nhân.
Nếu mọi thứ có thể tiến hành thuận lợi thì cuối cùng nên bổ nhiệm ai làm chưởng môn phái Trung Châu, mới có thể dọn dẹp được cục diện hỗn loạn này đây?
Bạch Tảo.
Con gái độc nhất của vợ chồng chưởng môn phái Trung Châu, rất được sư trưởng sủng ái, đồng môn kính trọng. Quan trọng hơn nữa là, tình cảm của nàng đối với Tỉnh Cửu rất sâu sắc.
Ừm, thế thì tiếp theo còn phải thuyết phục được Triệu Tịch Nguyệt. Bắt đầu từ Triệu gia, hình như không có ý nghĩa lắm.
…
Công pháp Thiền Tông của Thần Hoàng đã tu tới viên mãn, thần thông kinh người, nghĩ chuyện này chỉ trong chớp mắt.
Vào lúc này nhưng hắn lại suy nghĩ những chuyện hoang đường đó, chỉ có thể là vì một lý do, đó chính là căng thẳng.
Nghĩ đến kết cấu ổn định nhiều năm của Triều Thiên đại lục cứ thế sập đổ như vậy, nỗi khổ tâm cô nghệ của bậc cha chú mấy trăm năm mới tạo ra thịnh thế này sẽ biến mất như vậy, có ai là không căng thẳng chứ?
Hắn là Thần Hoàng, cho nên hắn càng căng thẳng hơn.
Nhìn trứng ngọc Chu Tước bên môi Thần Hoàng, Hồ quý phi thầm nghĩ bệ hạ muốn mình ấp quả trứng này, hóa ra là không muốn lúc nuốt vào bụng thì nó quá lạnh?. Đam Mỹ Hài
Nghĩ chuyện này vào lúc này, đương nhiên cũng là vì căng thẳng. Sắc mặt tái nhợt của nàng cũng chứng minh điều đó. Nhìn con rồng lớn trên bầu trời kia, nàng thân là hồ yêu, đương nhiên cũng nảy sinh sự sợ hãi vô tận đối với thần thú. Nếu không phải đứng bên cạnh Thần Hoàng thì có lẽ lúc này nàng đã sợ tới mức lộ đuôi ra ngoài.
…
Không phải ai cũng đang căng thẳng, hoặc là sợ hãi.
Trong một góc đống đổ nát của Thái Thường tự, dưới mảnh đá nằm nghiêng che giấu một con mèo trắng.
Mưa to pha lẫn bụi bặm rơi xuống trên người nó, trên lông dài dính đầy bùn lầy, nhìn rất chật vật.
Ánh mắt của nó lại bình tĩnh như thế, không có bất cứ cảm xúc nào cả.
Cũng như Tỉnh Cửu ở trong Trấn Ma Ngục suýt nữa biến thành than đen, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hắn là công tử bạch y nhẹ nhàng.
Đuôi của mèo trắng dựng đứng lên như cột cờ. Đây là tư thái chỉ được bày ra khi nó đang ở trong tình huống cực kỳ lười nhác hoặc là cực kỳ nghiêm túc.
Đống đổ nát đang rung chuyển liên tục, bụi bặm không ngừng sinh ra, sau đó bị nước sông ngầm dưới lòng đất rưới rớt xuống. Đó là vì thân rồng màu đen đang ma sát cao tốc với mặt đất.
Đúng thế, đầu của Thương Long đã đến trên bầu trời cực cao, thậm chí có lẽ đã bước vào hư cảnh. Nhưng thân thể của nó vẫn còn chưa hoàn toàn rời khỏi mặt đất.
Thân rồng màu đen cực lớn, giống như tường thành màu đen, vảy liên tục chớp nhoáng, có hơi chói mắt.
Mèo trắng híp mắt, nhìn bên kia, chuẩn bị phát ra công kích bất cứ lúc nào.
Tuy nói đa số mèo nhà đều có lòng tự tin hoang dã đến khó hiểu, nhưng mèo lông dài màu trắng mà không sợ long uy thậm chí còn muốn cắn rồng một miếng, chỉ có một vị thôi.
Bạch Quỷ trấn thủ Thanh Sơn.
Biệt danh Lưu A Đại.
Lưu A Đại theo dõi Thương Long trong suốt ba năm.
Thù hận giữa hai người đã giằng co không biết mấy ngàn năm.
Không ai biết rõ nhược điểm của Thương Long hơn là Lưu A Đại.
Nhược điểm của Thương Long cũng chính là cương môn phòng ngự chắc chắn nhất của nó.
Cho nên nó vẫn chờ thân thể của Thương Long hoàn toàn rời khỏi mặt đất, đuôi rồng xuất hiện trước mắt nó.
Cho nên nó vẫn lặng lẽ cổ vũ cho Tỉnh Cửu, hy vọng hắn có thể bay được cao hơn nữa, thế thì mới khiến cho Thương Long bay cao hơn.
Nhưng đã trôi qua mấy cái hô hấp, e là Thương Long đã bay ra hơn ba mươi dặm, tại sao đuôi rồng vẫn còn ở dưới đất?
Lưu A Đại hơi nghiêng đầu, nhìn thân rồng màu đen, hơi khó hiểu thầm nghĩ chả nhẽ gã ngốc to con này lại lớn thêm nữa à?
Còn Tỉnh Cửu thì nó hoàn toàn không lo lắng.
Lực sát thương chủ yếu của long tức Thương Long là nhiệt độ cực thấp, ngay cả nó còn không sợ —- Ôm ve sầu ngủ lâu như vậy trong Thần Mạt phong thì hẳn là không sợ chứ nhỉ?
Tỉnh Cửu sống trong tuyết nguyên sáu năm, sống ở Thượng Đức phong mấy trăm năm, đã quen với rét lạnh từ lâu, tuyệt đối sẽ không bị đông chết.
Cũng như suy nghĩ của Lưu A Đại, bên ngoài thân thể cháy đen của Tỉnh Cửu bị bao phủ một tầng bông tuyết, nhưng tốc độ lại không bị ảnh hưởng chút nào, nhanh chóng thoát khỏi long tức.
Thương Long phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ, xé rách không gian, tiếp tục đuổi theo lên trên.
Họ nhanh chóng xuyên qua gió mạnh đáng sợ, đi vào trong hư cảnh.
Trong hư cảnh không có không khí, cũng không có linh khí thiên địa, đương nhiên là không có bất cứ tiếng động nào cả, yên ắng tới mức khiến người ta khiếp đảm.
Chỉ có cường giả Phá Hải cảnh trở lên thì mới sống sót được trong hư cảnh.
Vẻ mặt Tỉnh Cửu như thường, giống như bình thường vậy.
Hắn không cần hô hấp, cũng tạm thời không cần thiên địa linh khí.
Ánh nắng ban mai chiếu tới từ chân trời nơi xa.
Như vố số đường cong sáng sủa bôi đầy lên bầu trời.
Đầu rồng màu đen bị chiếu sáng, râu rồng phất phới không tiếng động, có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Tỉnh Cửu cũng bị chiếu sáng, biến thành một đốm rất nhỏ, lặng lẽ bay lượn giữa râu rồng.
Nếu Hà Triêm ở đây, có lẽ sẽ rất vui vẻ.
Tỉnh Cửu chớp mắt, nghĩ vậy.
Bông tuyết rời khỏi lông mi của hắn, lặng lẽ biến thành lốm đốm nhỏ hơn.
Thương Long như núi như biển.
Tỉnh Cửu như chấm như bụi.
Thân thể hai bên đối lập rõ ràng, dưới ánh sáng màu vàng kim chiếu rọi, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thần thánh, trang nghiêm xúc động lòng người.
Cảnh tượng này có thể đặt vào tranh.
Tỉnh Cửu bỗng ngoảnh nhìn về phương xa.
Mấy đạo khí tức cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng được đang tụ tập về phía thành Triều Ca.
Người đến đương nhiên là đại năng thông thiên của Triều Thiên đại lục.
Trấn Ma Ngục xảy ra sự cố, Minh Hoàng có khả năng chạy thoát, bọn họ sao có thể không đến cho được?
Người tới nhanh nhất, hoặc là nói đạo khí tức cách gần thành Triều Ca nhất là ở phía tây bắc.
Nơi đó là chỗ Vân Mộng sơn.
Thời gian dành cho Tỉnh Cửu không còn nhiều.
Hắn bỗng dừng lại, bay trong hư cảnh, ngoảnh đầu lại.
Thương Long chỉ cách hắn có mấy chục trượng.
Thậm chí hắn có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt Thương Long.
Ánh mắt Tỉnh Cửu rất bình tĩnh, không có bất cứ cảm xúc nào cả, dường như đã suy tính được hết thảy.
“Đến đây thôi.”
Hắn nói với Thương Long.
Trong hư cảnh không có không khí, cũng không có thanh âm.
Thương Long chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của hắn.
Không hiểu sao, nó cũng ngừng lại, đúng vào lúc sắp đuổi tới Tỉnh Cửu.
Thân rồng khổng lồ mang lên gió mạnh từ dưới hư cảnh, lặng lẽ mà điên cuồng đập vào người Tỉnh Cửu.
Than cháy và bông tuyết trên người Tỉnh Cửu gặp gió mạnh dần dần bong ra, để lộ làn da trắng nõn bóng loáng, như là trẻ sơ sinh mới chào đời.
Quyển 4 – Chương 62: Rồng ngoảnh đầu
Vẻ tham lam và tàn bạo trong đôi mắt Thương Long biến thành ngơ ngác.
Nó không hiểu tại sao Tỉnh Cửu lại dừng lại, tại sao lại nói những lời này.
Càng không hiểu tại sao mình lại không đi tới thêm chút nữa, trực tiếp cắn chết đối phương luôn?
Đầu rồng chuyển xuống bên dưới, nhìn thấy thân thể của mình, nó mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, phát ra một tiếng rồng kêu thê lương.
Rồng kêu không tiếng động, lại khiến người ta cảm nhận được thê lương, là vì hàm ý thống khổ trong đôi mắt nó quá mức nồng nặc.
Thân rồng màu đen khựng lại!
Dường như có ai đang dùng sức kéo nó xuống dưới.
Bông tuyết từ trong long tức bay lượn trong hư cảnh.
Thương Long đánh vỡ những miếng bông tuyết đó, rơi xuống dưới mặt đất thật nhanh.
Trong quá trình này, đôi mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm vào Tỉnh Cửu, tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.
…
Vô số ánh mắt nhìn Thương Long rời khỏi thành Triều Ca, đuổi theo chấm đen kia.
Đầu rồng khổng lồ màu đen biến mất trong không trung, có lẽ đã bước vào hư cảnh. Đuôi rồng còn đang ở bên dưới đống đổ nát của Thái Thường tự. Thân rồng màu đen nối liền trời và đất, giống như là lốc xoáy vậy, dài ít nhất là mấy chục dặm.
Bọn đệ tử phái Trung Châu như Hướng Vãn Thư nhìn kỳ cảnh trong thiên địa, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhiệt liệt.
Cực kỳ sợ hãi, nhưng đa phần lại là kiêu ngạo. Bởi vì đây chính là thần thú trấn sơn của phái Trung Châu, là lão tổ tông của họ — Thương Long!
Cảnh tượng thần kỳ mà đồ sộ này khiến rất nhiều người phải rung động. Trong ngoài thành Triều Ca lặng ngắt như tờ.
Hồ quý phi bị rung động mãnh liệt nhất. Sắc mặt tái nhợt, thân thể hơi run rẩy, tựa vào thân thể của Thần Hoàng bệ hạ mới có thể tạm đứng được.
Thần Hoàng bỗng lặng lẽ cười, lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng, lại đặt trứng ngọc Chu Tước vào bên cạnh Hồ quý phi.
Hồ quý phi rất kinh ngạc, vội cẩn thận đỡ lấy nó, thầm nghĩ xảy ra chuyện gì vậy. Nàng nhìn theo tầm mắt của Thần Hoàng về phía Thái Thường tự, bỗng cảm thấy có phải là mình hoa mắt hay không? Đó không phải là… Tại sao thân rồng kia lại nhỏ hơn nhiều như vậy?
…
Bên ngoài đống đổ nát Thái Thường tự, Việt Thiên Môn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chờ đợi Long Thần trở về, trong lòng lại nghĩ chuyện khác.
Long Thần hiện thế, làm trái với hiệp nghị lúc trước của phái Trung Châu và triều đình, còn phá hủy vô số nhà dân. Nhưng đó đều là những chuyện nhỏ.
Vấn đề mấu chốt là người ban đầu trốn khỏi Trấn Ma Ngục đó là ai? Tại sao lại khiến Long Thần giận dữ tới mức này?
Việt Thiên Môn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía hai vị cung phụng hoàng gia cách đó không gia, vẻ mặt thoáng nghiêm nghị. Chẳng lẽ chuyện hôm nay có liên quan tới triều đình hay sao?
Nếu quả thật là thế thì chờ cho chưởng môn chân nhân đến đây, phải khuyên hắn thẳng thừng xé bỏ hiệp nghị năm đó đã ký kết với triều đình.
Long Thần rời khỏi lòng đất thì không trở về nữa, về thẳng Vân Mộng sơn mới tốt.
Việt Thiên Môn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhìn về phía tường đen trong bụi bặm rối tung, vẻ mặt hơi thay đổi.
Đã hơn mười lần hô hấp, Long Thần đã phá không bước vào hư cảnh, nhưng sao đuôi rồng còn ở dưới lòng đất?
Chẳng lẽ mấy năm nay Long Thần xả thân vì Trấn Ma Ngục, trừ yêu hàng ma thay nhân gian, lại cảm ngộ thăng cấp, trưởng thành hơn nhiều so với lúc còn ở Vân Mộng sơn?
Chỉ huy sứ Trương Di Ái của Thanh Thiên ty và những người tu hành có bối cảnh phái Trung Châu như Hướng Vãn Thư cũng đều phát hiện vấn đề này, vẻ mặt hơi sững sờ.
Hai vị cung phụng hoàng gia Ngưu Kim chậm rãi bay ra sau, như lâm đại địch.
Trong đống đổ nát.
Tốc độ thân rồng rời khỏi mặt đất đang dần dần chậm lại.
Vảy đen đã không còn bóng loáng như trước nữa.
Mỗi chiếc vảy giống như một bức tường.
Khoảng cách giữa những chiếc vảy rồng có thể thấy được trở nên lớn hơn bằng mắt thường, để lộ màu da trong đó.
Một tiếng động khó có thể miêu tả vang lên trong thân thể Thương Long, đồng thời cũng vang lên ở bên ngoài.
Đó là tiếng xé rách, cũng là tiếng tách rời, càng giống một tòa cung điện đang dần bị núi lớn đè sập.
Bụi bặm dần rơi xuống, người xung quanh Thái Thường tự mới thấy rõ thân rồng màu đen lại trở nên nhỏ hơn rất nhiều!
Cảnh tượng và tiếng động đó khiến họ nảy sinh liên tưởng cực kỳ không tốt.
Dường như họ đã nhìn thấy có một bàn tay thô ráp đầy vết chai cầm đuôi của rắn đen, dùng sức kéo sang hai bên!
Thế gian không có một bàn tay khổng lồ nào để tóm lấy đuôi của Thương Long.
Ít nhất mọi người có mặt ở đây đều cho là như thế.
Vậy thì chỉ có một loại giải thích.
Ở sâu trong lòng đất có một lực lượng khó có thể tượng tượng, giữ lại đuôi của Thương Long.
Lực lượng đó thậm chí có khả năng đang ở phần đuôi của Thương Long.
Cũng chính là nơi sâu nhất trong Trấn Ma Ngục!
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến mọi người nghẹn họng trân trối. Người tu hành thuộc phái Trung Châu như Việt Thiên Môn lại sinh lòng kinh ngạc sợ hãi, bất chấp ý lạnh dơ bẩn trào ra từ dưới lòng đất, muốn lập tức lao qua bên đó.
Hai vị cung phụng hoàng gia Kim Ngưu biết lúc này phái Trung Châu đã tức giận nên không có can ngăn.
Việt Thiên Môn nhanh chóng đi tới sâu bên trong đống đổ nát, nhìn xuống dưới lòng đất.
…
Lưu A Đại vẫn ngồi ở chỗ sâu bên trong đống đổ nát, giấu dưới tảng đá.
Nó đang chờ Thương Long rời khỏi mặt đất, để lộ nhược điểm. Không ngờ chờ lâu thế mà vẫn không nhìn thấy đuôi rồng, lại thấy được cảnh tượng như vậy.
Ánh mắt nó trừng thật tròn, tràn đầy khiếp sợ và khó tin.
— Cho dù con rồng này có ngu ngốc thì chẳng lẽ không cảm giác được thân thể mình bị kéo dài gấp đôi hay sao?
Chẳng lẽ lý trí vốn dĩ không nhiều của ngươi đã bị lửa giận nuốt chửng hết rồi à?
Chẳng lẽ bộ não rồng không lớn hơn hạt gạo là mấy của ngươi đã bị Tỉnh Cửu đánh rớt mất rồi hả?
…
Thái Thường tự bỗng nổi lên gió lớn.
Vảy đen bỗng bắt đầu co rút, sau đó càng ngày càng nhanh, dần dần biến thành đường cong màu đen, không thể thấy rõ bằng mắt thường.
Thân rồng màu đen trở lại lòng đất với tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi, ma sát cửa hang như hồ bên trong đống đổ nát, khiến khói bụi văng lên tung tóe, bắn ra xung quanh như mũi tên dày đặc.
Việt Thiên Môn hét lớn một tiếng, nâng hai tay lên che đi phần mặt, vội lùi ra sau.
Đám người Hướng Vãn Thư lại càng thê thảm hơn, thân thể bị đánh trúng liên tục, lần lượt hộc máu té ầm trên mặt đất.
Trên bầu trời cao xa phát ra tiếng rống phẫn nộ của Thương Long.
Tiếng rống càng ngày càng gần.
Từ trên bầu trời rơi xuống mặt đất như sấm, vang vọng khắp thành Triều Ca.
Một giây trước đó Thương Long giống như một sợi dây thun màu đen, bị hai bàn tay khổng lồ túm lấy, dùng sức kéo giãn tới cực hạn.
Sau đó bàn tay trên không trung kia thả lỏng ra.
Kỳ thật bàn tay đó chính là bản thân Thương Long.
Không thể trách nó được, chỉ cần nó tỉnh táo lại thì đương nhiên sẽ thả tay ra.
Nếu vừa rồi nó lại bay cao hơn nữa thì có lẽ sẽ đứt làm đôi.
Lưu A Đại nâng móng phải lên che khuất đôi mắt của mình, không đành lòng chứng kiến cảnh tượng kế tiếp.
Cảnh tượng đó quá thảm.
…
Thương Long rơi xuống từ không trung.
Nó bị mất khống chế, đương nhiên không thể lại trở về lòng đất một cách hết sức chính xác được nữa.
Đường phố chung quanh Thái Thường tự đều bị phá hủy bởi thân rồng khổng lồ.
Tiếng gầm rú cực lớn truyền ra ngoài thành Triều Ca, vang vọng bên tai dân chúng như là tiếng sấm, khiến biết bao nhiêu người giật mình ngất xỉu.
Thành Triều Ca nghênh đón một đợt động đất mãnh liệt nhất, không biết bao nhiêu kiến trúc bị sập xuống.
Trải qua không biết bao lâu, khói bụi mới dần dần rơi xuống.
Quan viên Thanh Thiên ty và Thần Vệ quân đã lùi ra nơi xa từ lâu, nhưng vẫn bị thương rất nhiều.
Việt Thiên Môn đứng ở trước nhất, toàn thân đầy nước bùn, đuôi lông mày dính một vết máu.
Ngay cả hắn còn chật vật như thế, có thể thấy được uy lực của lần va chạm này.
Động tĩnh lúc đài mây rơi xuống ở Tây Hải cũng không đáng sợ bằng hôm nay.
Việt Thiên Môn lại trở về trong đống đổ nát Thái Thường tự, nhìn về phía vị trí ban đầu của Trấn Ma Ngục.
Vô số vết nứt sâu hơn mười trượng lan về phía hang lớn, trong hang chứa đầy nước, biến thành một cái hồ.
Trong hồ toát ra khí tức cuồng bạo đáng sợ, hoàn toàn không thể đi vào.
Có thể thấp thoáng nhìn thấy một sợi râu rồng mệt mỏi co giật trong hồ, sau đó dần dần chìm xuống, cho đến khi biến mất không thấy.
Quyển 4 – Chương 63: Hàng tỷ minh hoàng nhỏ
Trấn Ma Ngục chính là Thương Long.
Ở đây đương nhiên là không thấy mặt trời.
Dưới lòng đất sâu hơn mười dặm cũng là một vùng tối tăm, đằng trước lại thấp thoáng một tia sáng.
Tia sáng ở bên kia vực sâu, ở hạ giới cực kỳ xa xôi, không biết là ngọn lửa sông âm phủ hay là núi lửa phun trào.
Gió mạnh phất qua quần áo Minh Hoàng hơi phập phồng.
Không biết từ khi nào quần áo từng sặc sỡ nhiều màu đã biến thành màu đen.
Thân hình của hắn hơi thấp bé, nhưng khí độ trang nghiêm, như là vua chúa trời sinh.
Minh Hoàng lẳng lặng nhìn vực sâu. Bên kia là quê hương, là nước sông thơ ấu, là thần dân trung thành.
Hắn nhìn thâm tình như thế.
Thâm tình là một loại lực lượng.
Lực lượng này vô hình, ngăn cách gió mạnh thương tổn, kết nối chặt chẽ giữa hắn và hạ giới bên kia vực sâu.
Dưới sự tăng thêm của lực lượng này, Minh Hoàng biến thành một con mèo sắt, để thuyền lớn lặng lẽ bỏ neo trong biển rộng dữ dội, biến thành một cái đinh đóng chặt phần đuôi Thương Long ở dưới lòng đất sâu.
Không biết qua bao lâu, mặt đất chấn động truyền tới nơi này, đá vụn ào ào rơi xuống từ vách đá xung quanh.
Minh Hoàng lưu luyến nhìn bờ bên kia vực sâu, quay người lại nhìn về phía đường hầm tối tăm.
Gió mạnh trở nên điên cuồng, thần hồn của Thương Long ngưng tụ thành một lão giả, bay đến theo gió, đi đến trước mặt Minh Hoàng.
Lúc này toàn thân lão giả đầy máu, quần áo rách nát, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
Biểu cảm của lão giả hơi quái dị nhìn Minh Hoàng nói:
– Thì ra ngươi thật sự ra ngoài.
Minh Hoàng mỉm cười đáp:
– Đúng rồi.
Lão giả che trán còn đang chảy máu, im lặng rất lâu.
Sau đó lão ta bỗng bật cười nói:
– Thế thì đã sao nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể chạy trốn được ư?
Minh Hoàng nghiêm túc nói:
– Ta không ra được, ngươi cũng không ra được.
– Ngươi ở trong bụng ta sáu trăm năm, ngăn cách với thiên địa, hồn hỏa bị hút ngày đêm, thời gian ba năm ngắn ngủi không đủ để khiến ngươi phục tới tới mức có thể chống lại ta.
Lão giả nhìn chằm chằm vào mắt hắn, lạnh lẽo nói.
Minh Hoàng vẫn khẽ mỉm cười, bởi vì không có lông mày nhìn có vẻ đáng yêu hơn.
– Đúng là cảnh giới của ngươi rất cao, cũng sống lâu hơn, thần hồn có thể ngưng tụ thành thực thể. Nhưng muốn giết chết ta bằng trạng thái thần hồn thì vẫn hơi khó đấy. Nếu không thì người đã giết chết người trẻ tuổi kia từ lâu rồi, đâu đến mức dùng cách ngu xuẩn mà lại độc ác như thế? Vậy thì chỉ cần ta ở lại trong thân thể của ngươi đã là an toàn rồi.
Lão giả thở dài nói:
– Bây giờ ngẫm lại, biểu hiện hôm nay của ta đúng là quá ngu xuẩn. Không chỉ mất mặt mà còn bị thương nặng, nói không chừng còn phải ăn thêm mấy trăm tên tội phạm mới khôi phục lại được. Nhưng mà… Các ngươi làm vậy thì có ích gì chứ? Cuối cùng các ngươi vẫn không giết chết ta được. Họ đã đến đây, ngươi vẫn chỉ còn đường chết.
Chỉ cần Minh Hoàng ở lại trong thân thể Thương Long thì Thương Long rất khó giết chết hắn. Nhưng Thương Long có thể cho cường giả Nhân tộc đi vào thân thể nó để giết hắn.
Vẻ mặt Minh Hoàng vẫn không có ý sợ hãi, cười nói:
– Ngươi chắc là có thể chống chọi được tới lúc đó ư?
Lão giả không hiểu lời hắn, thầm nghĩ với cảnh giới hiện nay của ngươi thì chẳng lẽ còn có thể thẳng tay giết rồng hay sao?
Lúc nói chuyện, Minh Hoàng vẫn chắp hai tay sau lưng, mãi cho tới lúc này cũng không thay đổi.
Bỗng vô số đốm hồn hỏa cực kỳ nhỏ bé, thoạt nhìn mỏng manh xông ra từ trong thân thể hắn.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được những hồn hỏa đó đều là hình người, thân thể hơi tối, ngọn lửa hơi sáng, ngũ quan khá giống Minh Hoàng, hơn nữa không có lông mày.
Mỗi đốm hồn hỏa đều giống một Minh Hoàng nhỏ mặc đồ đen.
Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt lão giả khẽ biến, nói:
– Ngươi định làm gì?
Minh Hoàng mỉm cười, tay phải duỗi ra từ sau lưng, nhẹ nhàng vung lên trước, như một vị thống soát phát ra mệnh lệnh tổng tiến công cho thiên quân vạn mã.
Vô số đốm hồn hỏa hóa thân thành vô số Minh Hoàng nhỏ, bay ngược chiều gió xông về phía đầu bên kia đường hầm, nhanh chóng biến mất tăm.
Không bao lâu sau, những hồn hỏa đó đã đi tới Trấn Ma Ngục —- Cũng chính là từng ngõ ngách trong bụng Thương Long.
Những ngõ ngách đó có vết kiếm chém hay là vách đá sập đổ, đều là vết thương do thiết kiếm của Tỉnh Cửu để lại.
Đầm nước kịch độc còn đang không ngừng xâm phệ vết thương.
Những Minh Hoàng nhỏ kia không do dự chút nào chui vào trong miệng vết thương.
Tiếng xèo xèo vang lên khắp Trấn Ma Ngục, vết thương bị hồn hỏa đốt toát ra ánh sáng u tối, như là ma trơi trong bãi tha ma.
Bóng đêm bị chiếu sáng, bọn tù phạm trong Trấn Ma Ngục tỉnh lại, chen chúc đến trước cửa phòng giam, nhìn lửa cháy từng đốm, trong mắt để lộ vẻ khát vọng.
Nơi sâu nhất Trấn Ma Ngục, Minh Hoàng lẳng lặng nhìn lão giả, không nói một lời.
Hắn đứng ở đây, nhưng cũng đã đi nơi khác bắt đầu tấn công.
Đây chính là chân chính khống chế hồn hỏa cấp cao nhất.
Sắc mặt lão giả trở nên tái nhợt dị thường, cực kỳ thống khổ, run giọng nói:
– Ngươi dám đối xử với ta như thế!
Minh Hoàng nói:
– Người khác đối xử với ngươi như thế nào thì ngươi phải đáp lại đối phương như thế, đây là lễ phép.
Tỉnh Cửu cũng từng nói như thế.
Đây là đạo lý tập quán, nguyên tắc làm việc của những người như họ.
Năm đó Minh Hoàng đi đến nhân gian, chuẩn bị cùng mưu cầu thái bình chân chính với Nhân tộc, nhưng không ngờ rằng đúng lúc sắp ký tên vào hiệp nghị thì Nhân tộc lại phát động phản bội vô sỉ, nhốt hắn vào trong Trấn Ma Ngục.
Nhốt suốt sáu trăm năm.
Khe núi xanh tươi kia là giả, ngục tối mới là thật.
Trong sáu trăm năm không có lạnh cắt da cắt thịt, nhưng mỗi ngày hắn đều phải thừa nhận chuyện càng thống khổ hơn.
— Đó là bị lũ muỗi đốt, cùng với cảm giác tội lỗi với Minh Bộ.
Đến nay Minh Hoàng đã sắp chấm dứt một phần trong những thống khổ đó, đồng thời cũng phải trả những phần còn lại cho đối phương.
Đối với Thương Long mà nói, Tiên Kiếm U Minh của Tỉnh Cửu là muỗi.
Còn khống chế hồn hỏa của Minh Hoàng thì là muỗi càng lợi hại hơn.
Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt lão giả đã trắng bệch như tuyết, mồ hôi rơi xuống như hạt đậu.
Những vết thương nhỏ xíu kia vừa đau lại vừa ngứa, lúc này còn bị hồn hỏa đốt cháy, không cần phải nói lão, cho dù là Thiền Tử đến đây cũng chưa chắc có thể chịu được.
Lúc này lão giả mới hiểu được ý câu nói kia của Minh Hoàng.
—- Ngươi chắc là mình có thể chống chọi được đến lúc đó?
Cường giả Nhân tộc sắp tới thành Triều Ca.
Thương Long có thể nghênh đón họ vào trong bụng mình bất cứ lúc nào.
Đến lúc đó Minh Hoàng chắc chắn phải chết.
Nhưng nó có thể chịu đựng bị hồn hỏa đốt cháy cho tới lúc đó không?
– Ta nghĩ chúng ta có thể bàn luận.
Lão giả nhìn Minh Hoàng, ánh mắt cực kỳ chân thành.
…
Bụi bặm đã lặng, gió bão lại dấy lên.
Đạo pháp cường đại của phái Trung Châu đều xuất hiện.
Khe nứt trên mặt đất dần sâu hơn, hồ nước chảy ngược lại.
Mực nước trong hang lớn kia dần dần trở nên thấp, có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng đen ở sâu bên trong.
Việt Thiên Môn thu đạo pháp về, lại bay tới bên cửa hang, cảm nhận được khí tức của Long Thần có hơi suy yếu, may mà sinh cơ vẫn tràn đầy như trước.
Hắn nhìn vị thư sinh áo xanh đằng sau, hỏi:
– Trai chủ đến chưa?
Thư sinh áo xanh họ Hứa, là cường giả của Nhất Mao trai, cũng là khách khanh của phủ hoàng tử như hắn, hoặc có thể nói là cung phụng.
Hứa thư sinh cảm nhận một chút rồi đáp:
– Mười bảy tức.
Nghe vậy, Việt Thiên Môn rốt cục yên lòng.
Bởi lẽ hắn biết chưởng môn chân nhân đã đến.
…
Mặt trời mọc từ hướng đông, hướng tây được chiếu sáng trước, nơi đó bỗng xuất hiện một tia sáng, nổi bật mà không chói mắt, tự nhiên trở thành một phần trong không trung.
Người đến từ thiên địa thì có thể kết hợp với thiên địa. Đó là cảnh giới cao nhất của Thiên Địa Độn Pháp.
Ở đó đương nhiên là chưởng môn phái Trung Châu, Đàm chân nhân.
Quyển 4 – Chương 64: Bảy đại phái đều đến thành triều ca
Không lâu sau, một bóng đen bỗng xuất hiện ở phía đông, che khuất ánh sáng mặt trời chiếu tới phía tây.
Bóng đen kia cực kìa u ám, lại không có một chút tà ác nào cả, ngược lại cho người ta cảm giác rất là đường đường chính chính.
Bởi vì thứ chặn ánh sáng mặt trời lại là một chiếc nghiên mực.
Nghiên mực dùng để đựng mực, mực dùng để viết chữ, trong chữ có đạo nghĩa, có đạo lý, cho nên đương nhiên là đường đường chính chính.
Chiếc nghiên mực này chính là nghiên Long Vĩ, một trong bốn loại báu vật trấn phái của Nhất Mao trai.
Người đi theo nghiên báu mà đến đương nhiên chính là trai chủ Bố Thu Tiêu của Nhất Mao trai.
Phái Trung Châu và Nhất Mao trai có quan hệ mật thiết nhất với triều đình, cũng ở gần thành Triều Ca nhất, cho nên hai vị chưởng môn này đến nhanh nhất.
Theo lý mà nói, thành Triều Ca xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ nên dừng ở Thái Thường tự, nhưng không biết tại sao lại đứng trong hư cảnh trên không trung.
Không phải vì sợ quấy nhiễu người đời, mà là vì đại trận trong thành Triều Ca cũng không có mở ra.
— Không biết là Thanh Thiên ty quên mất chuyện nay, hay là có uẩn khúc gì trong đó.
Đối với chưởng môn chân nhân của Trung Châu và Bố Thu Tiêu cầm nghiên báu trong tay mà nói, muốn phá đi đại trận của thành Triều Ca chỉ là chuyện phất tay lên một cái mà thôi. Nhưng họ sẽ không làm vậy —- Đây là sự tôn trọng đối với triều đình và Thần Hoàng, tôn trọng chế độ Mai Hội, tôn trọng các sư trưởng đã sáng lập Mai Hội đời đầu tiên, đương nhiên cũng là tôn trọng chính bản thân mình.
Đương nhiên cũng là vì động đất trong thành Triều Ca đã ngừng lại.
Chưởng môn Trung Châu tiếp thụ thần thức của Thương Long, biết thế cục còn đang nằm trong khống chế nên mới quan sát mặt đất cùng với Bố Thu Tiêu, nhìn chằm chằm vào động tĩnh ở Thái Thường tự.
Nếu Trấn Ma Ngục lại xảy ra biến cố, Thương Long thật sự gặp phải nguy hiểm thì đương nhiên họ sẽ không kiêng dè gì nữa, trực tiếp dùng thủ đoạn lợi hại nhất để giết chết Minh Hoàng.
Hôm nay trong Trấn Ma Ngục xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, những nhân vật đứng trên đỉnh cao nhất của Triều Thiên đại lục đương nhiên đã tính ra nguyên nhân.
Trong hoàng thành.
Tinh thần Lộc quốc công đang chấn động không ngừng vì những chuyện xảy ra liên tiếp, cố gượng đôi chân như nhũn ra đi đến trước mặt Thần Hoàng, run giọng hỏi:
– Chẳng lẽ là vị kia…?
Hắn quản lý Thái Thường tự đã nhiều năm, rất là quen thuộc với Trấn Ma Ngục, cũng đã thấp thoáng đoán được tại sao Thương Long lại hiện thế, lại trở về lòng đất bằng cách thê thảm như vậy.
Thần Hoàng nhìn về phía Thái Thường tự, vẻ mặt bình tĩnh, không lên tiếng.
Lộc quốc công khiếp sợ nghĩ, chẳng lẽ Tỉnh Cửu tiên sư lẻn vào Trấn Ma Ngục ba năm chỉ vì muốn cứu vị kia ra?
Nếu không thì tại sao hắn vừa trốn ra khỏi Trấn Ma Ngục, vị kia đã lập tức ra tay ngay lúc đó? Nếu không thì tại sao bệ hạ lại bình tĩnh đến vậy?
Tỉnh Cửu là đệ tử Thanh Sơn, tại sao lại làm chuyện này?
Thần Hoàng vẫn không nói gì, chỉ ra hiệu cho Hồ quý phi trở về trong đại điện của mình.
Lộc quốc công thấp giọng nói:
– Quên giải trừ đại trận thành Triều Ca, có hơi bất kính với Đàm chân nhân và Bố trai chủ. Có cần…
Chỉ huy sứ Trương Di Ái của Thanh Thiên ty là cường giả của phái Trung Châu, sao có thể quên giải trừ đại trận, chặn chưởng môn nhà mình ở bên ngoài được?
Cái gọi là quên giải trừ, đương nhiên là có uẩn khúc.
Lộc quốc công đoán được một chút, lòng hơi bất an nên mới cẩn thận trần thuật, xem thử bệ hạ có cần lời bao biện này hay không.
Thần Hoàng lại không có ý nhận lời bao biện này, nói:
– Chờ.
Cho tới bây giờ, hắn còn chưa buồn liếc nhìn lên trời một cái.
Bất kể là tia sáng ở phía tây hay bóng đen ở phía đông.
Lộc quốc công hiểu được ý của bệ hạ, càng bồn chồn hơn.
Hắn là quốc công thanh quý trong triều đình, hơn nữa còn người tâm phúc trước mặt bệ hạ mà ai cũng biết, có địa vị rất cao trong triều đình.
Nhưng hai vị bị đại trận của thành Triều Ca chặn ở bên ngoài lại là ai?
Đàm chân nhân là lãnh tụ của huyền môn chính đạo không cần phải bàn cãi, được công nhận là một trong những người mạnh nhất trên đại lục. Cảnh giới của Bố trai chủ hơi kém hơn chút, nhưng hắn dẫn dắt thư sinh Nhất Mao trai rất được muôn dân kính ngưỡng, bách quan kính sợ, hơn nữa còn là gốc rễ của đội quân hoàng truyền. Nói là trụ cột quốc gia cũng không quá đáng chút nào.
Từ một góc độ khác mà nói thì hai người trong không trung này có địa vị koa thua Thần Hoàng là mấy.
Gió xuân không ấm, nhưng Lộc quốc công đã bắt đầu đổ mồ hôi. Sau lưng quan phục nhanh chóng bị ướt nhẹp.
Thời gian trôi qua.
Lộc quốc công rốt cục bình tĩnh lại.
Ánh bình mình trên bầu trời trở nên càng đỏ hơn, không bởi vì mặt trời mà là do một đóa mây đỏ từ Mặc Khâu mà đến. Đó là liên giá của Thiền Tử.
Đại trận thành Triều Ca được giải trừ.
Quầng sáng kia còn dừng trên bầu trời phía tây.
Đàm chân nhân của phái Trung Châu cũng giống như trong lời đồn vậy, đạo tâm vững như bàn thạch.
Trai chủ Bố Thu Tiêu của Nhất Mao trai dừng trong đống đổ nát Thái Thường tự, thu hồi nghiên Long Vĩ, nhấc tay ra hiệu cho mọi người không cần đa lễ.
Hắn thoáng nhìn qua hang sâu nơi Trấn Ma Ngục tồn tại, hơi nhếch khóe miệng, lộ ra ý cười. truyen bac chien
Đàm chân nhân và Thiền Tử đều đến, cho dù là Minh Hoàng đi ra thì cũng không cần để ý.
Nhưng hắn cũng không phải mỉm cười vì điều này, mà vì phản ứng của thành Triều Ca khiến hắn cảm thấy thú vị.
Quả nhiên là hoàng tộc Cảnh thị vẫn thân thiết với Quả Thành tự nhất.
Bỗng nhiên, một đạo kiếm ý kinh trời đến từ phía nam.
Mây mỏng trong bầu trời tự nhiên tách ra, sau đó lại ngưng tụ lần nữa, cực kỳ nhẹ nhàng tiếp nhận đạo kiếm ý kia.
Kiếm ý kinh trời, lại không có cảm giác sắc bén gì cả, chỉ có ôn hòa và công chính, thậm chí khiến người ta cảm thấy rất là thoải mái.
Chưởng môn Thanh Sơn Liễu chân nhân cũng đến.
Lộc quốc công chú ý thấy Thần Hoàng nhướn mày.
Thân là cận thần của thiên tử, hắn biết rõ ý của bệ hạ che giấu bên trong những động tác nhỏ.
Nhướn mày không phải là đắc ý, mà là thật sự thả lỏng.
…
Hồ quý phi cẩn thận bưng ngọc trứng Chu Tước trở lại trong điện.
Nàng rất khẩn trương, không biết nên đặt thứ này ở nơi nào. Định hỏi người khác, nhưng lại phát hiện trong cung điện đã hoàn toàn rối loạn.
Thì ra có mấy cung nữ nhìn thấy Long Thần hiện thế, sợ tới mức ngất xỉu, lúc này đang được cứu trị.
– Đồ vô dụng!
Hồ quý phi mắng một tiếng, đi vào bên trong, thầm nghĩ không biết con trai có sợ hãi hay không.
Đi đến bên cửa sổ, nàng mới phát hiện con trai mình chẳng những không sợ hãi mà ngược lại còn hơi phấn khởi, đang chỉ vào những dị tượng trên không trung, nói gì đó với Cố Thanh.
Thấy cảnh tượng này, nàng rất kinh ngạc, thầm nghĩ quả nhiên là do mình mang thai nhiều năm mới sinh ra, không ngờ cũng là đứa ngốc to gan.
– Quầng sáng kia chính là chưởng môn chân nhân của phái Trung Châu. Lúc này hắn đang ở trong hư cảnh, theo lý mà nói thì không nhìn thấy được, nhưng chúng ta có thể nhìn thấy là vì hắn muốn khiến chúng ta nhìn thấy để tránh bị hiểu nhầm. Phái Trung Châu là một trong những lãnh tụ chính đạo, không thua kém Thanh Sơn tông của chúng ta là mấy, hơn nữa rất nhiều quan viên trong triều đình đều xuất thân từ Trung Châu, cho nên danh tiếng của nó ở dân gian rất là vang dội. Người vừa hạ xuống từ trên trời kia là trai chủ Nhất Mao trai. Mấy ngày trước ta đã từng nói với người về Nhất Mao trai rồi, có thể tin được.
– Tiên sinh, phái Trung Châu và Nhất Mao trai là cùng một phái hả?
– Có thể hiểu như vậy.
– Thế còn ai cũng cùng phái với họ?
– Phái Côn Luân.
– Hôm nay chưởng môn Côn Luân cũng đến đây sao?
– Thiên Trì cách thành Triều Ca quá xa, cảnh giới của chưởng môn Côn Luân hơi kém chút, thần thú trấn phái Hàn Hào Điểu không chịu được phi hành đường dài, cho nên sẽ tới muộn chút, có lẽ cũng không chạy tới kịp.
– Yếu thế à…
– Một trăm năm nay thanh thế của phái Côn Luân dần yếu đi, trong mắt rất nhiều người đã sắp trở thành phụ thuộc của phái Trung Châu. Nhưng dù sao thì phái Côn Luân cũng là một trong bảy đại tông phái, tích lũy thâm hậu, ai biết sau này sẽ thế nào.
– Tiên sinh, thế ai cùng phe với Thanh Sơn tông chúng ta?
– Vô Ân môn. Năm đó Vô Ân môn từng liều chết chiến đấu mấy trận với yêu nhân Minh Bộ, cuối cùng trấn áp được đường vào vực sâu ở Vạn Thọ sơn kia. Bởi vì chuyện này nên giới tu đạo có chút kính trọng họ.
– Thế mới có năm thôi, còn hai phái còn lại là ai?
Cố Thanh và hoàng tử Cảnh Nghiêu đứng trước cửa sổ, nhìn lên trời bàn luận chuyện này.
Không biết tiểu hoàng tử có thể hoàn toàn nghe hiểu những chuyện này hay không, nhưng hắn lắng nghe rất nghiêm túc, có vẻ rất thích thú.
Quyển 4 – Chương 65: Cuộc đàm phán lần thứ hai giữa nhân gian và minh hoàng bắt đầu
Hồ quý phi đứng sau cửa sổ nghe một lúc lâu, rốt cục không nhịn được nói:
– Đã lúc nào rồi mà còn nói những chuyện này?
Cố Thanh đương nhiên đã sớm biết nàng đang nghe lén, nói:
– Tương lai hoàng tử phải trị vì quốc gia này, đương nhiên cần biết những thứ này.
Biết sư phụ đã thoát khỏi Trấn Ma Ngục, hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, giống sư phụ của hoàng tử hơn.
Hồ quý phi rất thích nghe những lời như vậy, mỉm cười vui vẻ, không nói thêm gì nữa.
– Năm đó trong bảy đại tông phái sáng lập ra Mai Hội còn có Quả Thành tự và Thủy Nguyệt am. Hai nhà này đi theo con đường thế gian, nhưng lại tu đạo thế ngoại, cho nên xem như trung lập.
Cố Thanh quay đầu lại, tiếp tục giảng giải cho hoàng tử Cảnh Nghiêu:
– Đao Phong giáo và Tây Hải kiếm pháp là thế lực mới xuất hiện, nhưng vì có Đao Thánh và Tây Hải Kiếm Thần nên thanh thế khá thịnh vượng. Đương nhiên, Tây Hải kiếm phái bởi vì chiến dịch đài mây nên nguyên khí bị hao tổn rất nhiều, rất khó khôi phục trong vòng mấy chục năm. Huyền Linh tông, Đại Trạch cùng với Kính tông cũng đều có những đạo pháp vô thượng khác nhau. Nhưng từ khi khai phái đến nay vẫn chưa xuất hiện tiên nhân phi thăng, đại năng Thông Thiên cũng cực kỳ hiếm thấy, cho nên chỉ có thể xem là tông phái kém một bậc.
Hoàng tử Cảnh Nghiêu nhìn lên bầu trời, nghiêm túc nói:
– Ta là đệ tử Thanh Sơn, tương lai đương nhiên sẽ quan hệ tốt với Thanh Sơn. Nhưng vẫn chưa đủ. Tiên sinh nói Nhất Mao trai có thể tin được, nhưng nghe ma ma nói những tiên sinh đó đều không thích ta. Thế thì ta nên tìm ai?
Ánh sáng ban mai chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, non nớt mà đơn thuần.
Cố Thanh hơi giật mình, nói:
– Hoàng tộc và Quả Thành tự xưa nay thân thiết với nhau.
Cảnh Nghiêu hơi khó hiểu hỏi:
– Quả Thành tự không phải đều là tăng nhân sao?
Cố Thanh nói:
– Ta không biết lý do. Sau khi lớn lên ngươi tự hỏi bệ hạ đi. Nhưng theo ý ta thì có lẽ là do sức ảnh hưởng của phái Trung Châu đối với triều đình là quá lớn.
Cảnh Nghiêu hơi hiểu được gì đó, hỏi:
– Ta trở thành đệ tử Thanh Sơn… Phái Trung Châu có phải là rất không vui hay không?
Cố Thanh nói:
– Thần Hoàng chính là muốn làm việc khiến cho các tông phái đều không vui.
Những lời này rất sâu xa, thậm chí có thể nói là chỉ thẳng vào dụng ý sáng lập ra Mai Hội năm đó.
Bảy đại tông phái là hoàng tộc Cảnh thị đều thừa nhận điều này.
Cảnh Nghiêu thở dài như người lớn:
– Cũng đúng. Ta muốn tranh ngôi vị hoàng đế với hoàng huynh, dù sao thì phái Trung Châu cũng sẽ không thích ta.
Đối thoại đến đây thì không thể tiếp tục được nữa.
Hồ quý phi cũng không thể nghe tiếp được nữa, trực tiếp tóm lấy Cố Thanh từ ngoài cửa sổ vào trong, ra vẻ thàn bí nói:
– Ngươi đến, ta cho ngươi xem một thứ tốt.
Nàng chuẩn bị nâng trứng ngọc Chu Tước cho hắn xem, nhưng phát hiện Cố Thanh đang lẳng lặng nhìn mình.
– Ngươi đang nghĩ gì?
Hồ quý phi giật mình, sau đó mới hiểu được, căm giận nói:
– Nương nương đang nghĩ gì? Ý ta là ngươi đừng luôn mượn danh nghĩa của ma ma kia cho ta xem…
Cố Thanh nhìn vào mắt nàng nói:
– Nếu nương nương thật sự nhớ tìm cũ thì hãy đưa bà ấy về quê hương là được. Có quan viên địa phương chăm sóc thì tốt hơn là ở lại trong hoàng cung. Miễn cho tương lai chết thế nào cũng không biết.
Hồ quý phi im lặng một lát, nhẹ giọng nói:
– Biết rồi.
Vào lúc này mà còn có tâm trạng bàn chuyện vặt trong cung, đương nhiên là vì lòng đã yên ổn, cũng như mọi người vậy.
Lần thứ hai thành Triều Ca xảy ra mấy chục trận động đất, nhưng người mạnh nhất trong Nhân tộc đều đã đến đây, còn cần lo lắng gì nữa?
…
– Tất cả mọi người đã đến.
Thần hồn Thương Long hóa thành lão giả nhìn vào mắt Minh Hoàng nói:
– Trận thế hôm nay còn lớn hơn năm đó lúc bắt ngươi. Không cần nói đến ngươi bây giờ, cho dù là năm đó lúc phụ thân ngươi mạnh nhất thì cũng chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi.
Minh Hoàng cảm nhận được khí tức bên ngoài Trấn Ma Ngục, cảm khái:
– Chỉ mới sáu trăm năm trôi qua mà Nhân tộc đã có thêm mấy vị cường giả Thông Thiên rồi, đúng là giỏi lắm.
Lão giả nói:
– Sự thật mất lòng, nhưng nhất định phải chấp nhận. Bất cứ ý đồ trốn thoát khỏi Trấn Ma Ngục nào của ngươi đều chỉ là cung cấp một cái cớ để Nhân tộc giết ngươi mà thôi.
Minh Hoàng:
– Đúng là thế thật.
Lời vừa dứt, hồn hỏa trong các khe nứt ở khắp nơi trong Trấn Ma Ngục đều nhẹ nhàng chui ra, biến thành bộ dáng Minh Hoàng nhỏ, lặng lẽ lơ lửng trong không trung.
Đây chính là thành ý của Minh Hoàng, hoặc có thể nói là thái độ.
Lão giả nói:
– Ngươi muốn gì?
Minh Hoàng đáp:
– Không có muỗi.
Lão giả nói:
– Nếu ngươi nguyện ý tự mình cắt hồn hỏa ra đưa đến hạ giới để chứng minh rằng ngươi còn sống, thì vốn không cần muỗi nữa.
Minh Hoàng nói:
– Ta muốn một khe núi xanh tươi, là thật sự. Ta còn muốn có người nói chuyện với ta, tốt nhất là tộc nhân của ta.
Đây chính là nội dung cụ thể của cuộc đàm phán.
Nếu lão giả không đồng ý lời thỉnh cầu của Minh Hoàng thì những đốm hồn hỏa kia sẽ lại bay vào trong thân thể Thương Long, khiến nó đau khổ muôn phần.
Lão giả im lặng rất lâu, sau đó mới nói:
– Ta không có tư cách chấp thuận những điều kiện này cho ngươi. Ngươi cần phải đi ra bên ngoài nói với những người kia.
Minh Hoàng bật cười nói:
– Nếu ta đi ra ngoài thì sao có thể uy hiếp đến ngươi được nữa! Những người đó sẽ giết ta luôn, cơ bản sẽ không nói chuyện với ta.
Lão giả nói:
– Thế thì còn có thể làm gì được đây? Nơi này cương phong quá nhiều, thần thức không thể lại đây.
Minh Hoàng nói:
– Ngươi cho những người kia chọn một đại biểu đến đây. Ừm… Đừng là người của Vân Mộng Sơn. Nếu người Thanh Sơn đến đây thì cho họ vào đi.
Lão giả bất đắc dĩ nói:
– Ngươi cảm thấy có thể sao?
Trong đường hầm tràn đầy cương phong tanh hôi lại dơ bẩn.
Chưởng môn chân nhân của Thanh Sơn sao có thể đi vào nơi này được.
Minh Hoàng nghĩ rằng đúng là thế thật, nói:
– Ta nhất định sẽ không ra ngoài. Ngươi tìm cách đi.
Những đốm hồn hỏa như Minh Hoàng nhỏ kia cách vết thương của Thương Long chỉ có vài thước, có thể lại chui vào đó lần nữa bất cứ lúc nào.
Nhớ đến thống khổ cực hạn lúc trước trong thân thể, sắc mặt lão giả lập tức hơi tái nợt, khẽ run giọng nói:
– Ngươi đi theo ta lên tầng trên.
Ở đó Minh Hoàng vẫn có thể uy hiếp Thương Long, thần thức của các cường giả Nhân tộc trên bầu trời thành Triều Ca cũng có thể đến nơi này, hai phe có thể lập tức tiến hành đàm phán.
Minh Hoàng đồng ý lời đề nghị của lão giả. Chắp tay sau lưng bay đi.
Vẻ mặt lão giả trở nên thoải mái hơn nhiều, cũng đi theo.
Đi qua con đường dài dòng, đến nơi tiếp nối giữa tầng hai và tầng dưới cùng của Trấn Ma Ngục, bên trên đều là đá lởm chởm lơ lẳng, hoa tím thấp thoáng trong đó.
Ở nơi này rẽ trái chính là ngục Thái Thường. Đi theo khe hở giữa đá lởm chởm lên trên chính là đầm nước biếc.
Minh Hoàng chắp tay sau lưng, bay vào khe đá như mây trôi, nhanh chóng đi tới đáy đầm nước. Đó là tấm chắn vô hình trong suốt màu lục nhạt.
Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, Minh Hoàng phá vỡ tấm chắn, bước vào đầm nước biếc.
Giữa mi tâm của hắn sinh ra một luồng hồn hỏa. Hồn hỏa biến thành màng mỏng bao trùm toàn thân, không để lộ một chút khe hở, ngăn cách đầm nước kịch độc bên ngoài.
Minh Hoàng bởi lên trên mặt nước, màng mỏng do hồn hỏa biến thành bao trùm bên ngoài đang dần dần trở nên mỏng hơn, quần áo và tóc thì tạm thời còn chưa có dấu hiệu bị đầm nước ăn mòn.
Đầm nước xanh lè trượt xuống từ trên người, hắn đứng lên.
Lão giả đã xuất hiện bên bờ trước tiên, nở nụ cười quỷ dị lẳng lặng nhìn hắn.
– Ngươi cười rất khó xem, luôn khiến người ta có cảm giác không có ý tốt, như là có thể ra tay đánh lén bất cứ lúc nào.
Minh Hoàng đứng ở nơi cách đầm nước mấy trượng, mỉm cười nói:
– Nếu không phải ta đã xác nhận thần hồn của người không phải là đối thủ của ta thì có lẽ đã tin là thật rồi.
Nói không tin, nhưng thực tế đã sinh lòng cảnh giác. Nếu không thì tại sao hắn lại dừng bước chân?
Lão giả càng cười lớn hơn, miệng toác ra, càng khó coi hơn.
Trên vách núi dựng đứng cao ngàn trượng bỗng xuất hiện vô số tảng đá, sau đó ầm ầm sập xuống!
Bầu trời u ám dường như bị mất đi chống đỡ, sập xuống mặt đất. Đồng thời đáy nước cùng với mặt đất chung quanh lại dâng lên mạnh mẽ.
Chỉ trong nháy mắt, không gian trong Trấn Ma Ngục vốn cực kỳ trống trải bỗng trở nên hết sức chật hẹp.
Đây không phải là Đảo Ngược Càn Khôn. Đảo Ngược Càn Khôn là thay đổi vị trí của không gian. Lão giả lại trực tiếp thu nhỏ thiên địa lại!