1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
  4. Tập 64 [ Quyển 4 – chương 51 đến 55 ]

Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast

Tập 64 [ Quyển 4 – chương 51 đến 55 ]

❮ sau
tiếp ❯

Quyển 4 – Chương 51: Bên trong Trấn Ma Ngục đến một con quỷ

Nghe được câu này, Minh Hoàng trầm mặc thời gian rất lâu.

Hắn lúc còn rất trẻ đã rời khỏi Minh bộ, bị lừa gạt đến nhân gian, sau đó không còn rời khỏi Trấn Ma Ngục.

Nhưng hắn vẫn trải qua rất nhiều đại sự kinh thiên động địa, tao ngộ vượt quá tưởng tượng.

Những chuyện đó cũng không mang đến xung kích lớn bằng câu nói này của Tỉnh Cửu.

Lúc này lại quay lại đối thoại của hắn cùng Tỉnh Cửu lúc trước, thâm ý dần dần hiện lên mặt nước, còn liên quan đến tâm nguyện của hắn.

Minh Hoàng cười to, giơ lên tay phải đưa về hoa thụ ở ngoài hơn mười trượng.

Vô hình hồn hỏa như ngón tay cắt đứt mấy cành hoa, sau đó nắm chặt lấy cành cây, đưa đến trước người Tỉnh Cửu.

“Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, bất đãi xuân phong lai noãn xá.” Minh Hoàng nói.

Tỉnh Cửu nói: “Thơ hay.”

“Ngươi đánh giá không khỏi quá mức không để tâm.”

Minh Hoàng hỏi tiếp: “Ngươi dùng hồn hỏa chi ngự tự nghĩ ra phương pháp kiếm quỷ, có tên hay không?”

Tỉnh Cửu lắc lắc đầu, hắn vốn không định đặt tên cho đạo pháp này, bởi vì ở quá khứ cùng trong tương lai có thể nhìn thấy, chỉ có mình hắn có thể sử dụng loại đạo pháp này.

Minh Hoàng nói: “Trong ba năm qua ta thỉnh thoảng sẽ nghĩ vấn đề này, ngươi cảm thấy gọi là U Minh Tiên Kiếm thì sao?”

Nói theo một ý nghĩa nào đó, bộ kiếm quỷ chi pháp này là Tỉnh Cửu cùng Minh Hoàng cộng đồng sáng tạo, bên trong tên có u minh lại có tiên, phi thường thích hợp.

Hơn nữa u minh cùng tiên là hai loại khái niệm tuyệt nhiên không giống, mâu thuẫn lẫn nhau, đặt cùng một chỗ lại có vẻ cực kỳ hòa hợp, có một loại cảm giác tự nhiên mà thành.

Chỉ có điều tiên kiếm thực sự là cái tên rất bá đạo.

Tỉnh Cửu nói: “Tên rất hay.”

Cái đánh giá này phi thường có tâm.

Minh Hoàng khẽ mỉm cười, không nói gì nữa, xua tay đưa tiễn.

Trong mây đen truyền ra tiếng chuông lanh lảnh, tia chớp lóe lên, tựa như cáo biệt.

Tỉnh Cửu bước lên trước, bước vào trong bóng tối ở ngoài đoạn nhai.

Thung lũng xanh tươi trong nháy mắt hóa thành vô số điểm sáng rực rỡ, sau đó màu sắc mất đi, biến thành thế giới đơn điệu hai màu trắng đen .

Tỉnh Cửu không xoay người laij xem, nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ dấu vết chính mình lưu lại khi đến.

Bên trong Thái Thường ngục không có khái niệm thời gian, cũng không có khái niệm không gian, nhưng đây chỉ là lời giải thích tương đối, cũng không phải là tuyệt đối, nếu không con rồng kia từ lâu đã thành thánh rồi.

Không biết bao lâu trôi qua, Tỉnh Cửu mở mắt ra tỉnh lại, đã trở lại tầng thứ ba của Trấn Ma Ngục.

Trước mắt của hắn là thông đạo sâu thẳm tĩnh mịch vô cùng, tràn ngập cương phong cấm chế, đi về vực sâu bên kia.

Lúc trước hắn chính là ở đây, hướng về bên trái đi hai bước, liền tiến vào Thái Thường ngục.

Hiện tại hắn trở lại chỗ cũ.

Thời gian ba năm, phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì, như một giấc mộng.

Chỉ có dấu chân trên đất chứng minh điều gì đó.

Đi qua dấu vết lưu lại, sẽ không phải như bèo trôi không nơi nương tựa.

Tỉnh Cửu ngồi xuống, đem hoa Minh Hoàng đưa cho mình trồng vào bên trong bùn đất, sau đó đưa tay ở trong không gian nắm lấy một số đồ vật cực nhỏ đưa vào hư không.

Làm xong những chuyện này, hắn xoay người hướng về phía trên Trấn Ma Ngục đi đến.

Bùn đất trên nhánh hoa không gió mà động, lại như đang phất tay đưa tiễn.

Hướng về thông đạo phi thường chật hẹp đi tới, có nhiều chỗ như một đạo kẽ hở.

Tỉnh Cửu phiêu nhiên đi qua, không bị bất kỳ trở ngại nào, như gió xuyên qua khe đá, càng đi càng xa.

Trên khe đá càng ngày càng tối tăm, nghĩ đến chính là dưới đáy bích đàm kịch độc kia.

Tỉnh Cửu nhìn nơi đó, nghĩ tới Minh Hoàng ở lại trong sơn cốc xanh tươi.

Minh Hoàng cũng không nói ra toàn bộ sự thật.

Muỗi trong Trấn Ma Ngục, ngoại trừ dùng để hấp phệ hồn hỏa đưa đến Minh bộ chứng minh hắn còn sống sót, còn có một tầng công dụng khác.

Nếu như là Minh Hoàng thời điểm toàn thịnh, Thương Long đều không làm gì được hắn, huống chi là đám muỗi này, chỉ có điều năm đó Trung Châu Phái suy tính rất là khéo, hoặc là nói rất độc.

Minh Hoàng bị trấn áp đưa vào Trấn Ma Ngục, vẫn nằm ở trạng thái cực kỳ suy yếu, cũng chính là dáng vẻ mà ba năm trước Tỉnh Cửu nhìn thấy.

Minh Hoàng ở trong loại trạng thái này không cách nào chống đỡ đám muỗi kia, chỉ có thể mặc cho muỗi thôn phệ, hồn hỏa liên tục tiêu tan, không có cách nào hồi phục thực lực.

Giống như hắn lúc trước ở trong tuyết nguyên, vì chống lại giá lạnh liên tục tiêu hao chân nguyên thiêu đốt kiếm hỏa.

Nếu như loại cục diện này tiếp tục kéo dài như vậy, Minh Hoàng cũng chỉ có thể vĩnh viễn suy yếu, mãi đến tận bị thời gian dài dằng dặc hóa thành một bộ xương khô.

Tỉnh Cửu giúp hắn nắm giữ phương pháp loại bỏ muỗi, tương đương là cho hắn một cơ hội.

Nếu như đứng trên lập trường của Nhân tộc, Tỉnh Cửu không nên cho Minh Hoàng cơ hội này, nhưng hắn không từ chối, bởi vì hắn biết Minh Hoàng muốn làm gì.

Tựa như năm đó Thi Phong Thần tự sát ở trước mặt hắn, hắn hoàn toàn có thể ngăn cản nhưng không làm như vậy.

Hắn từ trước đến giờ rất tôn trọng lựa chọn cuối cùng của sinh mệnh.

Bởi vì sinh tử là lớn nhất.

……

……

Trấn Ma Ngục có lúc cũng như một toà thành bị vây kín.

Người trong thành muốn đi ra ngoài, có người ngoài thành lại muốn vào trong.

Lúc Tỉnh Cửu chuẩn bị rời đi, thời điểm Minh Hoàng quyết ý để cho mình bị thần dân quên lãng, có người muốn tiến vào Trấn Ma Ngục thay đổi tất cả những chuyện này.

Mấy ngày trước thanh thiên ty đưa một tên trọng phạm vào Trấn Ma Ngục, có người nói là cố vấn của Bất Lão Lâm nơi nào đó, không biết tu hành, nhưng vô cùng nguy hiểm.

Trấn Ma Ngục tầng cao nhất núi đá nơi sâu, một người trung niên đứng trước cửa tù thất trầm mặc chờ đợi.

Hắn không phải cố vấn của Bất Lão Lâm, chỉ là Cảnh Tân hoàng tử thông qua thanh thiên ty chỉ huy sứ đưa vào một phong thư.

Hắn nếu là thư, tự nhiên không biết phong thư này sẽ đưa tới chỗ nào.

Tù thất chậm rãi mở ra, một lão giả xuất hiện ở trước mặt hắn.

Trấn Ma Ngục cực kỳ hắc ám, không có tia sáng, lão nhân kia dung mạo phi thường rõ ràng, bởi vì lão nhân này đang phát sáng.

Lão nhân tóc tai rất hỗn độn, như cỏ dại mọc lên, bên trong mơ hồ có hai chỗ bất ngờ nổi lên, nhìn có chút quái dị.

Trung niên nhân hơi nghi hoặc một chút, nghĩ thầm bên trong Trấn Ma Ngục ngay cả thị vệ đều không có, chỉ có khôi lỗi, tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện một lão giả?

Lão nhân mặt không hề cảm xúc nói: “Đi ra.”

Trung niên nhân muốn nói hai chân của chính mình bị xiềng xích khóa chặt, cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện xiềng xích không biết khi nào đã mở ra, mau mau đi theo ra ngoài.

Vách núi đâu đâu cũng có tiếng kêu gào cùng tiếng hát, cho tới những kẻ tù phạm tỉnh táo nhìn thấy vị lão nhân kia, hoảng sợ không dám phát sinh bất kỳ thanh âm gì.

Lão nhân nhìn vách núi phía trong đêm tối, những tiếng ầm ĩ bỗng nhiên đình chỉ, sau đó hắn nhìn phía trung niên nhân nói: “Ngươi muốn truyền tin cho ai?”

Trung niên nhân nói: “Ta không biết phong thư này cho ai, bây giờ nhìn lại hẳn là cho ngài.”

Lão nhân mặt không hề cảm xúc hỏi: “Ngươi biết ta là ai?”

Người trung niên lắc lắc đầu.

Bất Lão Lâm rất rõ ràng Cảnh Tân hoàng tử khẳng định không dám gạt Trung Châu Phái, như vậy mặc kệ phái người nào, từ thời khắc đầu tiên tiến vào Trấn Ma Ngục sẽ bị giám thị nghiêm mật, căn bản không thể làm được chuyện gì. Nhưng trung niên nhân vốn không nghĩ làm chuyện gì, hắn chính là một phong thư mà thôi.

Ai tới lấy phong thư này, người đó chính là người nhận thư.

Lão nhân nói: “Nội dung.”

Trung niên nhân nói: “Bên trong Trấn Ma Ngục đến một con quỷ.”

Lão nhân trong mắt toát ra biểu hiện tàn nhẫn mà trào phúng: “Xem ra ngươi thật không biết ta là ai, không vậy làm sao lại nói ra lời hoang đường như vậy.”

Trấn Ma Ngục phát sinh tất cả mọi chuyện đều không gạt được hắn.

Nói xong câu đó, lão nhân không để ý tên trung niên nhân này, hướng về nơi sâu trong Trấn Ma Ngục đi đến, thân thể tạo thành quang ảnh trên không trung lưu lại thời gian rất lâu.

Từ đoạn nhai đi tới tầng thứ hai Trấn Ma Ngục khô nóng, trở lại đến khe núi tràn đầy rêu xanh .

Trung niên nhân biết mình sắp chết rồi.

Lão nhân đưa tay đem hắn đẩy xuống vách núi.

Trung niên nhân rơi vào trong đầm nước, vẫy vẫy hai tay bắt đầu giãy dụa.

Rất nhanh cánh tay của hắn đã bóc ra máu thịt, lộ ra bạch cốt.

Trên mặt của hắn lộ ra biểu hiện sợ hãi , sau đó thối rữa, biến thành hình ảnh hoảng sợ .

Không cần bao lâu, hắn đã biến mất ở trong đầm nước, ngay cả xương đều không thể còn xót lại.

Lão nhân vẫn cảm thấy rất đói, có chút không vừa ý.

Sau đó hắn có chút bất ngờ, bởi vì Bất Lão Lâm đưa tới tin lại thật sự chính là câu nói này.

bên trong Trấn Ma Ngục đến một con quỷ.

Hắn mặt không hề cảm xúc nhìn bích đàm phía dưới , nghĩ thầm hi vọng con quỷ này có thể làm cho mình ăn no.

Quyển 4 – Chương 52: Vì sao tiếng chuông vang

Theo đạo lý mà nói, lão nhân nên đi tầng dưới của Trấn Ma Ngục tự mình kiểm tra, vấn đề ở chỗ độc tính cùng hủ tính trong đầm nước quá mạnh, chính hắn cũng cảm thấy có chút phiền phức.

Càng phiền toái chính là, coi như là chính hắn đi tới chỗ kia, cũng sẽ cảm thấy có chút buồn nôn.

Hắn sờ sờ bụng, cảm thấy không có gì không thoải mái, liền ở vách núi bên cạnh ngồi xuống.

Nếu như con quỷ kia muốn rời Trấn Ma Ngục, nhất định phải từ nơi này đi ra.

Lão nhân ở bên cạnh vách núi nhìn bích đàm phía dưới, nhìn liên tục mấy ngày.

Hắn cảm thấy có chút tẻ nhạt, lại có chút đói bụng, ngẩng đầu nhìn phía trên, cách không xa xa một trảo.

Trên vách núi tầng thứ nhất của Trấn Ma Ngục, cuồng phong gào thét, âm thanh lần nữa biến mất.

Cửa một gian tù thất nào đó mở ra, một tên nam tử cao gầy bị đánh bay ra, rơi ầm ầm trên đất.

Tên nam tử cao gầy này chính là một tên cao thủ tà đạo, tu vi cực mạnh, nhưng bị nguyên khí tỏa trói buộc, căn bản không còn lực phản kháng.

Trong thế giới hắc ám xuất hiện một đạo sức mạnh vô hình, tựa như một bàn tay vô hình, nắm lấy tên cao thủ tà đạo nhanh chóng rút lui.

Không biết thời gian bao lâu, tên Tà đạo cao thủ kia rơi xuống vách núi, lướt qua sa nguyên khô nóng, đi tới trước người lão giả kia .

Lão nhân đưa tay nặn nặn cánh tay tên Tà đạo cao thủ kia, cảm giác khá là chắc chắn, thoả mãn nói: “Cơ thịt không sai, tà khí đầy đủ, cũng phù hợp cho một bữa ăn chính.”

Tên Tà đạo cao thủ kia mơ hồ biết kiêng kỵ lớn nhất bên trong Trấn Ma Ngục, lớn tiếng quát lên: “Ngươi yêu quái này, muốn giết cứ giết, chớ có sỉ nhục ta!”

Lão nhân cũng không để ý tới hắn, hai tay hơi dùng sức đã đem cánh tay phải tên Tà đạo cao thủ kia xé xuống.

Máu tươi tung toé, tên Tà đạo cao thủ kia đau đớn sắc mặt tái nhợt, nhưng chỉ rên khẽ một tiếng.

Bởi vì cụt tay, nguyên khí tỏa có chút buông lỏng, hắn triệu tập chân nguyên hướng về đầu mình đánh tới, chỉ cầu có thể chết nhanh một chút.

Bên vách đá xuất hiện một đạo sức mạnh cực kỳ bá đạo.

Lão nhân nắm chặt cổ họng của hắn, nhìn hắn mặt không hề cảm xúc nói: “Tuy là hảo hán, thịt chết ăn cũng không ngon.”

Nói xong câu đó, hắn đem tên Tà đạo cao thủ kia vứt xuống dưới vách đá.

Lão nhân vẫy tay một cái, đạo sức mạnh bá đạo đến cực điểm kia xuyên thấu qua đầu ngón tay, tiến vào trong cơ thể Tà đạo cao thủ, niêm phong khí tuyền của hắn, để hắn không cách nào nhúc nhích.

Tên Tà đạo cao thủ kia rơi vào chỗ cực sâu trong bích đàm, tóe lên một mảnh lục thủy, chìm nổi mấy lần, bắt đầu huyết nhục phân giải, chìm vào đáy đàm.

Lão nhân đứng bên vách đá, nhìn hình ảnh trong đầm nước, cầm trong tay cái tay kia, như ăn củ cải, cắn mấy cái đã nhai nát nuốt xuống.

Hắn sờ sờ bụng, ợ một tiếng no nê, cảm thấy rốt cục có chút no, tâm tình cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Lúc này trong đàm bên dưới vách núi lại có động tĩnh, một đạo bóng người như bạch ngư vô thanh vô tức hướng lên trên bơi lội, phá tan mảnh bèo dày đặc bơi tới bờ đầm.

Người kia ở trong đầm mang ra một vật, hình dạng có chút lạ, như cành cây bị sét đánh quá , vừa giống như một mảnh đá ngầm.

Nhìn vật này, người kia nói một câu nói, lão nhân trên vách đá đứng dậy, thân thể hơi chấn động, nước kịch độc đã bị bốc hơi thành khỏi, biến mất không còn tăm tích.

Người kia lấy ra một cái bạch y mặc lên người, tiếp theo tay phải phất ở trên mặt, sử dụng kiếm cương che phủ chân thực dung nhan, lúc này mới xoay người lại.

Lão nhân đứng bên cạnh vách núi trầm mặc không nói.

Người này đến tột cùng là ai, cả hắn đều không cách nào nhìn thấu tầng kiếm cương này?

Càng làm cho người ta không rõ chính là, người này lại có thể vô thanh vô tức lẻn vào tầng dưới của Trấn Ma Ngục, không bị hắn phát hiện, hơn nữa còn có thể bình yên trở về, coi đầm nước như không.

Người này khí tức cảnh giới cũng không mạnh mẽ, vì sao có thể làm được những chuyện này?

Như vậy tất nhiên là rất mạnh mẽ ở những phương diện khác.

Như vậy rất tốt.

Quỷ càng cường đại càng ăn ngon.

Con quỷ này thân thể nhìn hoàn mỹ như vậy, nghĩ đến linh khí cũng cực kỳ sạch sẽ đầy đủ, mùi vị tất nhiên không sai, hơn nữa khẳng định đại bổ.

Nếu như có thể ăn con quỷ này, mình nói không chừng có thể sống thêm một chút năm.

Nghĩ đến điểm mấu chốt này, trong mắt lão nhân toát ra biểu hiện tham lam, khóe môi chảy ra nước dãi, tỏa ra mùi làm người buồn nôn.

……

……

Quả Thành Tự luật đường trong tĩnh thất, Huyền Âm lão tổ đặt kinh Phật trong tay xuống, nhìn về phía người trẻ tuổi bên người .

Hắn phát hiện Âm Tam có tâm sự.

Đây là chuyện rất hiếm thấy.

Không phải nói Âm Tam rất ít muốn tâm sự, mà là dù cho Âm Tam đang suy nghĩ hủy diệt thế giới này thế nào, thế giới cũng thường thường không có phát hiện.

Âm Tam đem tâm sự viết lên trên mặt, nói rõ việc này rất lớn, hoặc là nói đối với hắn rất trọng yếu.

Mặc dù lúc trước thời điểm Tuyết quốc nữ vương sinh con, hắn cũng không đến mức như vậy.

Lão tổ ngồi xổm xuống trước mặt Âm Tam, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Làm sao thế?”

Âm Tam nói: “Ta đưa một phong thư vào Trấn Ma Ngục.”

Lão tổ biết Âm Tam đang thông qua Bất Lão Lâm làm một chuyện, nhưng lại không biết chuyện này có quan hệ với Trấn Ma Ngục.

Hắn rất giật mình, nhưng biểu hiện bình tĩnh như thường, lại như dĩ vãng rất nhiều thứ như vậy.

Nhưng tiếp theo hắn phát hiện mình ứng đối có vấn đề, mau mau tỏ vẻ tâm tình khiếp sợ .

Hắn dùng dư quang chú ý tới Âm Tam hẳn là không phát hiện, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy cũng là Trấn Ma Ngục a……”

Huyền Âm lão tổ nhớ rất rõ ràng, ngày đó Âm Tam thu thập hành lý chuẩn bị rời đi, lẽ nào liền cùng chuyện Trấn Ma Ngục này có quan hệ ư?

Âm Tam cảnh giới quá thấp, nếu như bại lộ thân phận sẽ vô cùng nguy hiểm, vì lẽ đó hắn rất ít tự mình ra tay.

Lúc trước đại sự như Vân Đài bị diệt, hắn cũng chỉ có đi Vụ đảo một chuyến, cùng Tây Vương Tôn nói mấy câu nói.

Đại sự thế nào mà cần hắn tự mình ra tay?

Âm Tam không nói gì nữa, đi ra ngoài tĩnh thất.

Xuyên qua rừng tùng lưu lại bóng đen, đi tới bên trong tháp lâm, hắn từ trong tay áo lấy ra một quyển kinh Phật, bỏ vào trong một toà thạch tháp.

Vừa đúng lúc này, Quả Thành Tự vang lên tiếng chuông khóa muộn đã kết thúc .

Ở bên trong tiếng chuông vang vọng, Âm Tam đi ra khỏi chùa đi tới ngoài vườn rau, nhìn trạch viện trong hoàng hôn phảng phất thiêu đốt, nhớ tới Minh hà dưới nền đất đang thiêu đốt, trầm mặc thời gian rất lâu.

Muỗi trong Trấn Ma Ngục đã ba năm không thể mang về hồn hỏa của Minh Hoàng, hai bờ Minh hà đã ẩn ẩn có tiếng khóc.

Nhưng hắn cho rằng Minh Hoàng không chết, trái lại là chứng thực suy đoán của hắn lúc trước —— Tỉnh Cửu vì giải quyết vấn đề kiếm quỷ đã đi tới Trấn Ma Ngục.

Từ ngày suy đoán Tỉnh Cửu tiến vào Trấn Ma Ngục trở đi, hắn đã bắt đầu bố cục.

Lần này hắn làm càng ít, càng đơn giản.

Hắn để Bất Lão Lâm đưa một phong thư tiến vào Trấn Ma Ngục.

Cảnh Tân chỉ cần không quá ngốc, nhất định sẽ đem chuyện này nói cho Trung Châu Phái.

Mặc kệ Trung Châu Phái nghĩ làm sao, nhất định sẽ tra lá thư đó, phong thư này cũng là tương đương được đưa vào Trấn Ma Ngục.

Sau tường viện truyền đến tiếng cãi vã, còn có mùi vị khói dầu, tên tăng nhân mập kia không biết lại ăn vụng cái gì, Âm Tam nghĩ thầm thế gian mỹ vị, ai có thể nhịn không ăn chứ?

Con rồng kia nhất định sẽ nghĩ biện pháp nuốt Tỉnh Cửu.

Nhưng khó mà nuốt nổi.

Đến thời điểm đó sẽ loạn lên.

Triều Ca thành tất nhiên sẽ nghênh đón một hồi địa chấn.

Tỉnh Cửu chết.

Thương Long tuyệt.

Minh Hoàng ra.

Đây chính là hình ảnh hắn muốn nhìn thấy.

Hắn biết con rồng kia rất tham lam, rất có lòng tin đối với Tỉnh Cửu, vấn đề duy nhất chính là, hắn không rõ ràng tình hình của Thái Thường ngục.

Quả Thành Tự tiếng chuông lại vang lên.

Hắn nhìn hoàng hôn cuối cùng, nghĩ thầm chỉ có thể dựa vào chính ngươi.

Ngoại trừ ta, nhân gian không có ai giúp ngươi cả.

Quyển 4 – Chương 53: Long nha đau đớn

Tỉnh Cửu từ dưới đáy bích đàm hướng về phía trên bơi lên, nhìn thấy một chút hài cốt sủi bọt dần dần biến mất, sau đó nhìn thấy một gương mặt.

Nói đúng ra đó là da mặt, trên mặt lưu lại không cam lòng cùng bi phẫn, tâm tình tuyệt vọng.

Tà đạo cao thủ đã từng kiêu ngạo bất tuân, kết cục cuối cùng chỉ là đồ ăn cho một con thần thú nào đó khi thấy tẻ nhạt, đây đương nhiên là nhục nhã khó có thể tiếp thu.

Gương mặt đó lơ lửng trong nước, sau đó chậm rãi biến mất.

Nhìn hình ảnh này, Tỉnh Cửu biểu hiện bất biến, tiếp tục hướng lên mặt nước nổi lên, trong tay nhấc theo thiết kiếm đi tới bờ đầm.

Cái thiết kiếm này bị hắn để ở trong đàm đã ba năm, thần kỳ chính là không hề biến mất, chỉ là mặt ngoài vết gỉ đã biến mất rất nhiều, ở trong tuyết nguyên thiêu đốt sáu năm lưu lại vết cháy, bị nước đầm tẩy rửa càng thêm bóng loáng. Việc này không để thiết kiếm tỏa ra ánh sang như ngân thương, trái lại càng có vẻ khó coi, trông như vật bài tiết vậy.

Tỉnh Cửu không có gì không hài lòng, có thể ở trong đầm nước có hủ tính cùng độc tính mạnh như thế kiên trì ba năm mà không bị hòa tan, chính là tiên giai phi kiếm cũng chỉ đến như thế.

Hắn sử dụng kiếm hỏa xua tan kịch độc trong đầm nước, lấy ra một cái áo trắng mới mặc vào, sử dụng kiếm cương che khuất dung nhan, sau đó xoay người nhìn phía trên núi cực cao.

Trên vách núi tràn đầy rêu xanh ẩm ướt, nhìn tựa như là một món ăn rêu mốc phủ đầy.

Lão nhân đứng trên vách đá ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn, tóc hỗn độn phấp phới bất định, biểu hiện hờ hững, khóe môi còn vương vết máu.

Tỉnh Cửu đã đoán được thân phận của đối phương, sinh mệnh có thể ở bên trong Trấn Ma Ngục như thường cất bước chỉ có vị này, hơn nữa bên trong mái tóc hỗn độn có hai chỗ đột ngột nổi lên cũng rất rõ ràng.

Hắn ra vào Trấn Ma Ngục, chuẩn bị sắp xếp phi thường kín đáo, trong đó quan trọng nhất chính là không muốn kinh động vị này, không ngờ kết quả vẫn thất bại.

Là ai nói cho Trung Châu Phái? Người kia có nói ra thân phận của mình hay không?

Ngay thời điểm hắn nghĩ những chuyện này, nguy hiểm đã đến.

Lão nhân không có hứng thú đối thoại với hắn.

Vách núi có cuồng phong nổi lên, gào thét qua lại, phảng phất lưỡi dao sắc bén che kín cả bầu trời.

Rêu xanh bị gió cuốn đi, mang theo bùn đất tanh hôi bay múa đầy trời.

Một đạo khí tức bá đạo khó có thể tưởng tượng, giáng lâm ở bầu trời phía trên bích đàm.

Không cần nói là Tỉnh Cửu, cho dù là Thanh Sơn Phá Hải cảnh trưởng lão cũng không cách nào chống đỡ được đạo khí tức này.

Ở bên trong Trấn Ma Ngục, không ai có thể chiến thắng vị lão giả này.

Năm đó Bất Lão Lâm muốn ám sát Lộc Quốc Công, Lộc Quốc Công nói ở Thái Thường Tự không ai có thể giết chết chính mình, kỳ thực chính là đạo lý như thế.

Tâm ý hơi động làm cho thiên địa đại động.

Ai có thể chạy trốn tới ngoài thiên địa?

Đầm nước bích lục mang theo hài cốt con đại yêu kia lưu lại, như mưa xối xả hướng về Tỉnh Cửu đánh tới.

Ánh kiếm lấp lóe.

Trong mưa gió đầy trời, Tỉnh Cửu hóa thành kiếm quang cao tốc tránh đi, né tránh công kích uy thế kinh người, đồng thời nỗ lực tìm tới bạc nhược bên trong bá đạo khí tức này.

Lão nhân đứng bên vách đá, nhìn bóng người qua lại ở trong mưa độc, mặt không hề cảm xúc.

Có thể giấu diếm được cảm nhận của hắn tiến vào tầng thấp nhất của Trấn Ma Ngục, tự nhiên không phải người bình thường.

Vèo một tiếng vang nhỏ.

Tỉnh Cửu giơ kiếm hướng bầu trời, phá tan độc vũ, hướng về trên vách đá bay tới.

Nhìn hình ảnh này, lão nhân tâm tình hơi kinh ngạc.

Loại phương thức ngự kiếm này viễn cổ có thể thấy nhiều, hiện tại đã rất ít người dùng.

Càng mấu chốt chính là, cảnh giới của Tỉnh Cửu so với hắn lúc trước phát hiện còn muốn yếu hơn, vậy làm sao hắn biết được bí mật lớn nhất của Trấn Ma Ngục, còn dám tự mình đến đây?

Lão nhân không muốn nghĩ tiếp.

Không có ai muốn suy xét xem giun dế đang suy nghĩ gì.

Yếu ớt như vậy, liền trực tiếp ăn là được.

Lão nhân đưa tay phải ra hướng về trong bầu trời đêm xa xa một trảo.

Một đạo sức mạnh vô hình từ trong thiên địa hắc ám sinh ra, từ bốn phương tám hướng mà đến, như một tấm lưới rơi vào trước vách đá, sau đó thu nạp lại.

Tỉnh Cửu đang bay nhanh bỗng nhiên đứng lại giữa không trung, còn duy trì tư thế giơ kiếm hướng thiên.

Đạo sức mạnh vô hình kia bao phủ ở trên người hắn, để y phục của hắn hơi biến hình, trong thân thể phát sinh âm thanh cọt kẹt, xương tựa hồ lúc nào cũng có thể vỡ.

Đạo sức mạnh kia đến từ bốn phương tám hướng, vì lẽ đó trên người hắn thấm đẫm nước, càng ngày càng thâm nhập quần áo, tạo thành các lỗ lớn nhỏ khác nhau.

Mái tóc ướt nhẹp rủ xuống, quần áo rách nát, tư thế buồn cười, bất luận nhìn thế nào, hắn đều rất chật vật đáng thương.

Lão nhân đứng bên vách đá, cùng Tỉnh Cửu lẳng lặng đối diện.

Chênh lệch cảnh giới giống như thiên địa, chí ít ở trên độ cao là bình đẳng.

Khí độ cũng như thế.

Tỉnh Cửu rất bình tĩnh, trong mắt không có bất kỳ chút sợ hãi.

Lão nhân hơi bất ngờ, hỏi: “Ngươi chính là con quỷ kia?”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi chính là con rồng kia?”

“Biết thân phận của lão phu, mà hoàn toàn không có ý sợ hãi, xem ra quả nhiên có lai lịch.”

Lão nhân mặt không hề cảm xúc nói: “Ta sẽ để ngươi bị ăn ở dưới trạng thái tốt nhất, như vậy để biểu thị sự tôn kính đối với sư môn của ngươi.”

Tỉnh Cửu biết đây là sự đánh đổi để năm đó đối phương ở lại Triều Ca thành.

Cái đánh đổi này chính là…… Trấn Ma Ngục tù phạm chết rồi, sẽ trở thành đồ ăn cho lão nhân này.

Chân nguyên cùng khí tức của những Tà đạo cường giả, Minh bộ yêu nhân , sẽ bị lão nhân tiêu hóa chuyển biến thành năng lượng tinh khiết nhất , lấy đó kéo dài tuổi thọ.

Lúc trước thời điểm khí tức trong cơ thể Liễu Thập Tuế xung đột, Tỉnh Cửu đã từng nghĩ tới chuyện này.

Ngoại trừ Trung Châu Phái Thương Long, liền chỉ có Thi Cẩu có thể đem yêu ma khí tức tối âm uế, phức tạp nhất trực tiếp chuyển hóa trở thành đạo gia huyền khí tinh khiết nhất.

Đúng, vị lão nhân bên trong Trấn Ma Ngục này, chính là Trung Châu Phái trấn sơn thần thú Thương Long, hoặc là nói là thần hồn của Thương Long.

Tỉnh Cửu nói: “Dựa theo thỏa thuận lúc trước, ngươi chỉ có thể ăn người chết.”

Lão nhân có chút bất ngờ hắn lại biết sự tình xa xôi như vậy, nói: “Chờ ta ăn ngươi, ngươi dĩ nhiên là chết rồi.”

Tỉnh Cửu nghĩ tấm da mặt tràn đầy bi phẫn không cam lòng lúc trước trong đầm nước, nói: “Thì ra ngươi vẫn luôn vi phạm thỏa thuận.”

Lão nhân nói: “Người sống đương nhiên ăn ngon hơn so với người chết.”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi không sợ Trung Châu Phái môn quy trừng phạt?”

“Không người nào có thể sống sót rời khỏi Trấn Ma Ngục, đây là lúc trước Bạch chân nhân định ra quy củ cho ta, như vậy ai có thể biết ta ăn đến cùng là người sống hay là người chết?”

Lão nhân nở nụ cười, sau đó há miệng ra.

Hắn mở miệng rất lớn, so với thân thể của mình còn muốn lớn hơn, nhìn lại như là một con rắn chuẩn bị ăn môi.

Đạo sức mạnh vô hình kia cầm lấy Tỉnh Cửu đưa đến bên vách đá.

Miệng lão nhân chảy ra nước miếng, tanh hôi khó ngửi, cái miệng lớn như chậu máu tràn đầy bướu thịt nổi lên , trên bướu thịt hoa văn phảng phất đại não của nhân loại.

Càng đáng sợ chính là, có bốn cái răng nanh sắc bén từ trong chậu máu sinh đi ra, đó là long nha.

Nhìn những hình ảnh này, Tỉnh Cửu biểu hiện bất biến, hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không muốn biết vì sao ta tới đây ư?”

Lão nhân trong miệng một cái bướu thịt bỗng nhiên nứt ra, đã biến thành một cái miệng, phát sinh âm thanh cực kỳ khó nghe, tràn đầy khinh bỉ cùng trào phúng ý vị.

“Ngươi muốn nói ta cũng không muốn hỏi, bởi vì ta sẽ trực tiếp dùng sưu hồn thuật cướp đoạt trí nhớ của ngươi, loại thống khổ cực hạn kia cùng với hoảng sợ tùy theo mà sinh, sẽ làm tinh lực của ngươi trở nên cực kỳ dồi dào, ta nói rồi, mĩ ngọc lương tài như ngươi đương nhiên nên bị ta ăn ở trạng thái tốt nhất, như vậy mới xem như là tận dụng tối đa, tương lai sư trưởng Thanh Sơn Tông ngươi nếu biết được việc này, nên cảm tạ ta mới phải.”

Sưu hồn thuật rất khó thu được ký ức hoàn chỉnh khi còn sống, nhưng người tu hành chịu đựng sưu hồn thuật lại sẽ trải qua tinh thần dằn vặt thống khổ nhất.

Lão nhân căn bản không muốn nghe Tỉnh Cửu nói, đã muốn trực tiếp dùng sưu hồn thuật, chính là muốn dằn vặt hắn, hoặc là chính là bởi vì hắn đã đoán ra lai lịch của Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu nửa người dưới đã tiến vào trong miệng lão nhân, răng nanh sắc bén đến cực điểm nhắm ngay phần eo của hắn, nhưng hắn biểu hiện vẫn bình tĩnh như cũ, nói: “Thì ra là vậy, ngươi ý đồ thi triển hết thảy thống khổ ở trên người Thanh Sơn đệ tử, ta sẽ có quà đáp lễ cho ngươi.”

Đó là long nha cứng rắn nhất thế gian, cho dù là tiên giai pháp bảo cũng có thể xuyên thấu.

Coi như đôi long nha cũng không phải là bản thể, cũng không có người tu đạo có thể dùng thân thể chịu đựng.

Lão nhân trong mắt lộ ra một vệt thần thái tàn nhẫn mà trêu tức , sau đó cắn.

Ầm một tiếng nổ vang.

Trước vách đá cuồng phong gào thét, sấm vang chớp giật.

Tiếng nổ kia đến từ long nha cùng long nha va chạm.

Một tiếng gào lên đau đớn thê thảm vang lên.

Lão nhân che miệng, máu tươi từ giữa ngón tay chảy ra.

Sắc mặt hắn trắng xám, khiếp sợ dị thường.

Cứng quá!

Hắn nhìn phía trước người.

Tỉnh Cửu đã biến mất không còn tăm hơi.

Lão nhân vừa kinh vừa sợ, thần thức đảo qua, phát hiện đối phương đã đến bên ngoài mấy dặm, lớn tiếng quát lên: “Ngươi đừng hòng đào tẩu!”

Tỉnh Cửu quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, nói: “Đây chỉ là bắt đầu.”

Quyển 4 – Chương 54: Lần đầu tiên tiên kiếm u minh xuất hiện

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Một câu nói tràn đầy khí phách như thế, theo lý mà nói thì sau đó nên chiến đấu ngay lập tức, phân rõ thắng bại thậm chí là sống chết cho đến cuối cùng.

Sau khi nói xong những lời này, Tỉnh Cửu lại xông vào trong bóng đêm, nhanh chóng biến mất tăm mất tích, cứ như mà bóng ma vậy.

Lão giả buông bàn tay đang che miệng ra, máu tươi nhỏ xuống đất, biến thành khói trắng rồi tan biến.

Trong lòng bàn tay lão ta có một thứ nho nhỏ màu ngọc trắng, hẳn là một mảnh răng rồng.

Tỉnh Cửu thật sự quá cứng, không ngờ ngay cả răng rồng cũng không thể cắn xuyên qua được mà ngược lại bị vỡ ra.

Lão giả ngẩng đầu nhìn vào bóng đêm, ánh mắt căm thù, nhưng vẻ mặt lại không có một chút nôn nóng.

Lão ta không biết chuyện xảy ra ở tầng dưới cùng của Trấn Ma Ngục, nhưng ở đây không có kẻ nào có thể tránh thoát cảm giác của lão.

Lão biết lúc này Tỉnh Cửu đã đi đến đâu, vẻ căm thù trong mắt đã biến thành sát ý lạnh lẽo. Hai tay áo tung bay, bóng đêm bắt đầu xoay tròn.

Tỉnh Cửu bay đi như một luồng khói, chỉ trong thời gian mấy chục giây đã đi tới trước vách đá dốc đứng kia. Chỉ cần vượt qua là có thể trở lại tầng thứ nhất của Trấn Ma Ngục.

Thân thể hắn chợt biến mất. Lúc lại xuất hiện thì đã đi đến đoạn giữa vách đá. Ngay sau đó đã đi tới trên vách đá.

Gió ở đây vẫn nóng bỏng như trước, khô ráo không có một tí hơi nước nào cả. Tỉnh Cửu nhìn cát sỏi hơi biến thành màu đỏ dưới chân, phát giác mình vẫn đang ở tầng thứ hai.

Hắn không để ý tới những ánh mắt nhìn chằm chằm từ trong ngục giam, chỉ hơi suy nghĩ một chút là biết đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc hắn nhảy lên vách đá dựng đứng kia thì lão giả cũng đảo ngược trời đất trong Trấn Ma Ngục.

Vùng trời đất này đều nằm trong ý niệm của Thương Long, đúng là khó mà chạy thoát được.

Bóng đêm sâu lắng bị xé mở, cơn gió hơi lạnh xua tan đi chút nóng nực, nhưng sau đó cũng nhanh chóng trở nên khô nóng.

Lão giả bước ra từ trong màn đêm.

Tỉnh Cửu không do dự mà xông về một hướng khác, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, nhưng còn chưa đi được quá xa thì đã bị một luồng sức mạnh vô hình trói chặt lại.

Lúc này, hắn hệt như một con bươm bướm xông vào mạng nhện.

Lão giả xuất hiện trước mặt hắn, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào hắn:

– Ta đã nói rồi, ngươi không trốn thoát được đâu.

Tỉnh Cửu im lặng.

Lão giả cảm nhận cơn đau trong miệng, cho rằng mình đoán được Tỉnh Cửu đang nghĩ gì, lão cười lạnh nói:

– Có vô số cách để giết chết một người.

Vừa dứt lời, khí thế bá đạo xé rách màn đêm, xông tới như bão táp, hệt như những miếng sắt nặng nề đè xuống thân thể Tỉnh Cửu.

Cho dù một thứ có sắc bén và cứng cáp đến mấy thì cũng chỉ có tác dụng đối với vật hữu hình mà thôi.

Bộ đồ trắng rách nát của Tỉnh Cửu bị đè thành tơ vải rách rưới dán trên người, lộ ra đôi tay hết sức tái nhợt bên dưới cổ tay áo, không có một chút hồng hào.

Ánh mắt lão giả càng âm u lạnh lẽo, áp lực thiên địa càng nặng hơn.

Khuôn mặt Tỉnh Cửu bị kiếm cương che khuất nên không nhìn rõ mặt mày, nhưng có thể mơ hồ thấy được màu đỏ đang lan tràn, có lẽ là máu.

Lão giả nói:

– Thì ra ngươi cũng là kẻ có thể chết.

– Ta là người, đương nhiên sẽ chết rồi.

Tỉnh Cửu nhìn lão nói:

– Nhưng ta đã nói đây mới chỉ là bắt đầu. Muốn giết chết ta thì ngươi còn cần nhiều thời gian hơn, tìm được nhiều cách hơn.

Nói xong, thân thể của hắn bắt đầu khẽ run rẩy, như là một ngọn lửa vô hình đang phấp phới theo gió, có thể tắt ngóm bất cứ lúc nào.

Một tiếng “Vù” nho nhỏ vang lên, áp lực thiên địa đặt lên mặt đất khiến vô số khói bụi văng lên.

Ngọn lửa vô hình kia cứ thế bị dập tắt, nhưng ngay sau đó lại châm lên ở một chỗ khác.

Tỉnh Cửu biến mất trước mắt lão giả, xuất hiện ở ngoài ngàn dặm.

Thấy vậy, lão giả lộ vẻ khó tin.

Người trong thiên địa thì sao có thể trốn thoát thiên địa được?

Khiến người ta khiếp sợ hơn ta, tốc độ của tên đệ tử Thanh Sơn này còn nhanh hơn cả phi kiếm, gần như vượt qua khái niệm thời gian. Rốt cục thì hắn làm được bằng cách nào?

Nghĩ vậy, lão giả bước vào trong bóng đêm, một bước đã đi tới ngoài ngàn dặm, xuất hiện trước mặt Tỉnh Cửu.

Vẻ mặt của lão trở nên trịnh trọng hơn mấy phần, nói:

– Đúng là ngươi rất nhanh, nhưng dù sao cũng không thể nhanh bằng ta được.

Nói đến thân pháp và tốc độ thì Thiên Địa Độn Pháp của phái Trung Châu tuyệt đối là mạnh nhất. Mà lão giả này đã tu luyện Thiên Địa Độn Pháp đến cực hạn, cho dù là Kỳ Lân hay chưởng môn Trung Châu cũng không bằng lão. Quan trọng hơn nữa, nơi này là Trấn Ma Ngục, có Thiên Địa Độn Pháp giúp đỡ, lão giả có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào, cũng gần như bỏ qua thời gian.

Tỉnh Cửu trốn thoát khỏi răng rồng cùng với thiên địa bao vây lần này đều nhờ vào dùng Tiên Kiếm U Minh được hắn khổ tu ba năm ở tầng dưới Trấn Ma Ngục.

Nền tảng của Tiên Kiếm U Minh là điều khiển Hồn Hỏa nên mới mù mịt khó nắm bắt, khó truy tìm như thế, chớp mắt mấy dặm, cứ như hồn ma vậy.

Đây là lần đầu tiên Tiên Kiếm U Minh xuất hiện trên thế gian.

Thuật Kiếm Quỷ kỳ lạ này đã bày ra hiệu quả và tiềm năng khó tin của nó, nhưng tiếc là gặp phải Thương Long nhanh nhất đại lục Triều Thiên.

Tỉnh Cửu không tiếc nuối, cũng không có cảm xúc như là thất bại và tuyệt vọng.

Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, thậm chí hơi mong chờ.

Đây là chuyện rất ít thấy.

Lão giả lại ra tay.

Thiên địa lại bao vây.

Thân thể Tỉnh Cửu lại trở nên nhẹ nhàng, cứ như hóa thành ảo ảnh, như ngọn lửa vô hình rực rỡ, biến mất ngay tại chỗ. Đến khi xuất hiện lần nữa thì lại ở ngoài ngàn dặm.

Một lát sau, lão giả bước ra từ trong bóng đêm, vươn tay đập lên đầu hắn.

Bàn tay khổng lồ như vòm trời còn chưa rơi xuống thì quần áo Tỉnh Cửu hơi tung bay, lướt ra ngoài mấy trăm trượng như một bóng ma.

Vẻ mặt lão giả không thay đổi, nắm chặt tay phải.

Bàn tay khổng lồ kia mang theo bão táp thét gào, bóp nát không gian trong phạm vi mấy trăm trượng.

Đúng vào thời khắc nguy hiểm nhất, Tỉnh Cửu lại nhanh chóng chạy xa, chỉ để lại một khúc tay áo, bay xuống theo gió, biến thành tro bụi, hòa vào cát sỏi biến mất tăm.

Lão giả đuổi theo.

Trong thiên địa u ám, bóng người Tỉnh Cửu và lão giả xuất hiện liên tục, sau đó biến mất, lặng lẽ tiến hành cuộc rượt đuổi nguy hiểm nhất.

Dù sao thì Trấn Ma Ngục cũng là sân nhà của lão giả nên dù Tiên Kiếm U Minh có quỷ dị khó dò thế nào đi chăng nữa cũng không thể luôn luôn tránh thoát thiên địa bao vây được. Tỉnh Cửu bị đánh trúng mấy lần, bị thương không nhẹ. Nhưng tốc độ của hắn cũng trở nên nhanh hơn trước, luôn sử dụng những thân pháp khó có thể tưởng tượng được tránh thoát nguy hiểm lớn nhất, thậm chí cách lão giả càng ngày càng xa.

Sắc mặt lão giả rất khó coi.

Với vai vế và địa vị của lão ở giới tu hành thì chuyện tốn thời gian dài đến thế mà còn chưa bắt được đối thủ nhỏ yếu như vậy là rất nhục nhã.

Đương nhiên nguyên nhân chính là do sự lợi hại của Tiên Kiếm U Minh.

Nhưng do lão giả không thể dùng thủ đoạn có uy lực chân chính trong Trấn Ma Ngục nên khiến lão cảm thấy rất ức chế, thế là càng tức giận hơn.

Thậm chí lão cảm thấy nếu cứ rượt đuổi mãi thế thì người trẻ tuổi kia thật sự có khả năng sẽ chạy thoát mất.

Lão giả bỗng dừng bước chân, nhắm mắt lại, dang rộng hai tay, tản ra khí tức cực kỳ bá đạo, giao tiếp với thiên địa ở nơi xa hơn.

Mấy chục vệt bóng lại biến về thực thể, bóng dáng Tỉnh Cửu lại xuất hiện trước vách đá dựng đứng.

Quần áo của hắn hơi tung bay, giống như tiên nhân, lại tựa hồn ma.

Bỗng cả vách núi đều sập xuống, hệt như một ngọn núi đổ ập xuống hoàn toàn che phủ Tỉnh Cửu.

Một tiếng vang nhỏ như là túi rượu bị đâm rách, giữa dốc đá xuất hiện một cái hang tròn, Tỉnh Cửu bước ra mang theo vụn đá tung tóe.

Một biển lửa cuồn cuộn kéo đến trên bầu trời khiến hắn phải lùi lại liên tục, cuối cùng ngồi bệt xuống mặt đất.

Trên người hắn dính đầy đất cát, quần áo rách rưới, cúi đầu ho mấy tiếng, thoạt nhìn rất thảm.

– Rốt cục thì ngươi là ai?

Lão giả nhìn chằm chằm vào mặt hắn hỏi.

Với lão mà nói thì cảnh giới thực lực của Tỉnh Cửu không đáng nhắc tới, nhưng tốc độ lại nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa thân pháp của Tỉnh Cửu khác với những thuật ngự kiếm mà lão từng biết, cũng không phải là độn pháp, ngay cả lão cũng không thể nhìn thấu được.

Giọng nói của lão âm u lạnh lẽo:

– Ngươi là nam, đương nhiên chính là Trác Như Tuế.

Tỉnh Cửu nói:

– Đừng hỏi bữa, bởi vì ta sẽ không thừa nhận bất cứ điều gì.

Quyển 4 – Chương 55: Rồng và kiếm thương tổn lẫn nhau

Phái Trung Châu và Thanh Sơn tông cạnh tranh vị trí lãnh tụ chính đạo nhiều năm nên đương nhiên là rất chú ý đến công pháp của đối phương. Lão giả cực kỳ biết rõ khí tức kiếm pháp Thanh Sơn, cho nên khi Tỉnh Cửu ngự kiếm bay lên khỏi đầm nước thì lão chỉ vừa nhìn đã biết đối phương là đệ tử Thanh Sơn. Hơi suy nghĩ thêm chút là có thể đoán được thân phận của Tỉnh Cửu.

– Không ngờ Thanh Sơn tông lại phái người đi lén lút gặp Minh Hoàng. Chẳng nhẽ là muốn cấu kết với Minh Bộ sao?

Lão giả cười lạnh:

– Cũng đúng thôi. Năm đó kẻ tai họa kia vốn cũng đã từng cấu kết rồi, cũng coi như là truyền thống của Thanh Sơn tông các người.

Không có bất cứ người tu hành nào có thể thừa nhận được tội danh cấu kết với Minh Bộ cả.

Vốn dĩ Tỉnh Cửu không định lại nói thêm gì cả, im lặng một lát rồi nói:

– Ta không phải là Trác Như Tuế. Tốt nhất là ngươi nên xác nhận điều này một chút.

Vẻ mặt lão giả không biểu cảm nói:

– Ta không quan tâm ngươi là ai, ta chỉ biết rằng ngươi là đệ tử Thanh Sơn. Gặp riêng Minh Hoàng chính là tội chết, cho dù ngươi có chạy thoát cũng thế thôi. Hãy nói cho ta biết mục đích và những gì ngươi đã làm khi tới đây, ta có thể không ăn ngươi, hơn nữa còn có thể cho ngươi sống thoải mái trong Trấn Ma Ngục.

Dù thế nào đi nữa thì lão cũng không thể thả Tỉnh Cửu rời khỏi Trấn Ma Ngục được. Nhưng dù sao thì đây cũng xem như là ra điều kiện, điều kiện đồng nghĩa với đàm phán —- Thương Long là thần thú trấn phái của phái Trung Châu, không ngờ lại chấp nhận đàm phán với đệ tử trẻ tuổi của môn phái khác, không thể không nói là Tiên Kiếm U Minh của Tỉnh Cửu khiến lão ta cảm thấy hơi khó nhằn.

Nhưng Tỉnh Cửu sẽ không đồng ý điều kiện của lão ta.

Lão giả lạnh giọng nói:

– Nơi này là thiên địa của ta, dù ngươi có chạy nhanh đến mấy thì cũng không thể trốn thoát được. Nếu ta thật sự dốc hết sức thì ngươi đã chết từ lâu rồi.

– Chính vì nơi này là thiên địa của ngươi nên ngươi mới không thể dốc hết sức được.

Tỉnh Cửu bình tĩnh nói toạc là khó khăn hiện tại của lão giả, sau đó nói:

– Hơn nữa ngươi đã từng nghĩ đến chuyện tại sao ta vẫn trốn tránh mà không mưu đồ phản kích chưa?

Hắn đang mượn cuộc rượt đuổi này để thích ứng với thân thể của mình, giống như năm xưa trồng trọt cắt rau ở tiểu sơn thôn vậy.

Tiên Kiếm U Minh khiến thân thể của hắn lại xảy ra biến hóa. Nếu là bình thường thì hắn cần đại khái là thời gian mấy năm thì mới có thể hoàn toàn nắm giữ được loại thay đổi này.

Áp lực tinh thần từ cuộc rượt đuổi này khiến quá trình đó bị đốt cháy một cách mãnh liệt, tin chắc rằng không bao lâu sau sẽ kết thúc.

Có một thần thú cảnh giới Đại Thừa làm đối thủ luyện tập là chuyện ngẫu nhiên gặp được chứ không thể cầu được, nhất thiết phải quý trọng.

Lão giả cười to, tràn đầy trào phúng, như thể nghe thấy câu nói hoang đường nhất thế gian này vậy.

Với cảnh giới hiện nay của Tỉnh Cửu thì đừng bàn đến chuyện đánh bại cường giả cảnh giới Đại Thừa, cho dù chỉ muốn hơi chống cự chút thôi cũng không thể làm được rồi.

Có lẽ Tiên Kiếm U Minh có thể giúp hắn đến gần lão giả, nhưng sao hắn có thể gây tổn thương cho đối phương được chứ?

Ngược lại, hắn nhất định phải giữ khoảnh cách đầy đủ với lão giả để cam đoan an toàn cho mình.

Vậy thì hắn phản kích bằng cách nào?

– Thiên địa trong Trấn Ma Ngục đều thuộc về ngươi, thế nên ta có chạy nhanh đến mấy cũng không trốn thoát được.

Tỉnh Cửu nhìn lão giả nói:

– Vậy cũng chẳng khác nào nói, ta chỉ cần tấn công đại vào một chỗ trong thiên địa này thì cũng là tấn công ngươi rồi.

Hắn vừa dứt lời, cổ tay phải của hắn hơi động đậy, kiếm sắt đen xì một tiếng đâm vào hốc đá bên cạnh.

Bề ngoài dốc đá có màu xanh đen, bị hơi nóng nung quanh năm, bị gió bão đập vào, mặt ngoài có những đường nét như dòng chảy.

Giữa khe hở của những đường cong đó lộ ra lớp màng đá màu hồng nhạt, chất lỏng màu đỏ văng tung tóe một chút.

Không giống máu, càng giống dung nham.

Thân thể lão giả bắt đầu run rẩy như bị sét đánh, trong mắt tràn ngập cảm xúc như nổi giận và khiếp sợ, quát lên:

– Tiện nhân nhà ngươi muốn làm gì đó?!

– Sau khi ngươi biết ta là đệ tử Thanh Sơn thì chuẩn bị dùng thuật sưu hồn, muốn cho ta nếm thử cảm giác đau khổ vì thần hồn bị lăng trì.

Tỉnh Cửu nhìn lão nói:

– Xem ra lão tổ tông phái Trung Châu quả nhiên là rất căm thù Thanh Sơn.

Lão giả quát lớn:

– Thì đã sao? Ta không thích bọn châu chấu Thanh Sơn các người đấy! Nhìn là phiền, chỉ hận không thể phun ngụm lửa thiêu cháy hết các người!

Tỉnh Cửu nói:

– Hiểu được, ta cũng không thích lão nhân Vân Mộng sơn, rất là công bằng. Ngươi muốn thương tổn ta nên ta đành phải thương tổn ngươi, cũng công bằng vậy.

Ban đầu, lão giả định nuốt chửng Tỉnh Cửu, sau đó dùng thuật sưu hồn để đọc mảnh vụn ký ức của hắn.

Khi đó Tỉnh Cửu đã từng nói rồi, hắn sẽ trả lại tất cả những đau khổ mà đệ tử Thanh Sơn đã phải gánh chịu cho lão ta.

Cổ tay Tỉnh Cửu hơi động đậy, thiết kiếm xoay nửa vòng trong khe hở giữa dốc đá. Vách tường trong màu hồng trở nên nát bấy hơn, chất lỏng như dung nham phun ra.

Lão giả hét lớn, mồ hôi tuôn ra trên trán, bị gió thổi tan không thấy, giọng nói hơi run nhẹ:

– Ngô là thiên địa, vô cùng rộng lớn bao la, chút tổn thương ấy còn không bằng cả vết muỗi đốt, ngươi cho rằng chút đau đớn ấy sẽ… A!

Bỗng lão ta kêu lên thống khổ.

Giọng nói thê lương liên tục vang vọng trong thế giới tầng thứ hai Trấn Ma Ngục rộng lớn bao la này, có vẻ hết sức đáng sợ.

Lão giả che bụng, kêu thảm:

– Trên kiếm có độc!

Vách tường đá màu hồng kia đang thối rữa với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Nguyên nhân dẫn đến thối rữa là khí tức màu lục đang được phóng thích dần dần từ trên thiết kiếm,

Loại độc nào có thể khiến thần thú trấn phái thống khổ đến vậy?

Đáp án chỉ có một.

Đó chính là độc của chính thần thú.

Cũng chính là đầm nước màu xanh biếc kia.

Thiết kiếm ngâm ba năm trong đầm nước, không chỉ bị ăn mòn mà còn hấp thụ độc tố trong đầm nước.

Giờ đây thanh kiếm này như thể móng vuốt của quỷ duỗi ra từ sông âm phủ, chỉ cào chút thôi cũng đủ để khiến người ta thống khổ rồi.

Lão giả đau đến mức sắc mặt tái nhợt, che bụng, thù hận nhìn chằm chằm vào Tỉnh Cửu hô:

– Tên giặc Thanh Sơn, hôm nay cho dù liều lĩnh bị nội thương thì ta cũng phải giết ngươi, phân thây ngươi thành vạn đoạn, lại rút hồn phách của ngươi ra để tra tấn bằng cương phong mỗi thời mỗi khắc!

Từ khi lão ta nói bốn chữ “Tên giặc Thanh Sơn” thì Trấn Ma Ngục đã có sấm sét vang lên, gió bão gào thét, cát đá bay tứ tung.

Nước trong đầm biếc kia tràn qua vách núi như thác đổ, rơi xuống như mưa to.

Tỉnh Cửu gian nan tránh né trong khí tức cuồng bạo, có lẽ cũng giống như ngọn nến trong gió vậy, có thể tắt ngóm bất cứ lúc nào, nhưng một khi lại trở nên sáng sủa thêm lần nữa thì đã đến nơi xa rồi.

Mấy trăm tia sấm sét đồng thời nổ vang, Trấn Ma Ngục u ám bị chiếu sáng ngời, những tia sấm lớn như thân cây to biến thành một rừng cây trên đồng bằng hoang vu rộng lớn.

Tỉnh Cửu không thể trốn tránh được nữa, rơi xuống từ trên không trung, hai dòng máu tươi chảy ra từ trong tai, ánh mắt trở nên hơi u tối.

Lúc trước hắn đã bị thương không nhẹ rồi, còn có thể chống chọi được là vì ở trong Trấn Ma Ngục thì lão giả có rất nhiều bất tiện, không thể dùng được rất nhiều thần thông có uy lực mạnh mẽ.

Bây giờ thủ đoạn của hắn khiến lão giả hạ quyết tâm trực tiếp dùng đến thần thông Đại Thừa kỳ, cũng giống như mổ bụng vậy.

Cảnh giới của hai phe chênh lệch quá lớn. Đối mặt với một vị cường giả Đại Thừa kỳ đang nổi điên thì nhìn kiểu gì hắn cũng chỉ còn đường chết mà thôi.

Tỉnh Cửu lại không cần suy nghĩ, cầm thiết kiếm đâm vào mặt đất bên cạnh mình.

Tiếng gọi phẫn nộ mà thống khổ của lão giả lại lần nữa vang vọng trong thiên địa.

Lão giả đứng cách xa mấy dặm, giận dữ vung tay áo, cương phong nổi lên từ dưới đất, cuốn theo mười đốm lửa sấm nện lên người Tỉnh Cửu.

Một tiếng nổ “Bùm” vang lên, Tỉnh Cửu bị đánh bay tới trước dốc núi ở ngoài mấy trăm trượng.

Hắn muốn đứng dậy cũng không được nữa rồi, chỉ có thể ngồi tại chỗ.

Máu tươi phun ra từ trong miệng nhuộm đỏ nửa thân thể, lại bị uy lực còn dư của sấm sét đốt thành cháy đen.

Lúc này hắn thoạt nhìn như một khúc gỗ Lôi Hồn thất bại.

Nhưng hắn vẫn bình tĩnh như trước, không nhìn thấy bất cứ sợ hãi và lo lắng nào cả. Tay cầm kiếm đâm ngược vào trong vách núi thật sâu.

Lão giả như bị đánh thật mạnh, cực kỳ thống khổ, kêu thảm:

– Đi chết đi!

Cùng lúc đó, lão ta vươn hai tay run rẩy ra bắt lấy vô số tia sấm sét trong bầu trời đêm, quất về phía Tỉnh Cửu.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)