1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
  4. Tập 55 [ Quyển 4 – chương 6 đến 10 ]

Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast

Tập 55 [ Quyển 4 – chương 6 đến 10 ]

❮ sau
tiếp ❯

Quyển 4 – Chương 6: Bạch vân phác diện

Tiểu Hà ngồi bên vách đá, biểu hiện chuyên chú nhìn ấm sắt trên lò, nghe nước reo vui, không biết nàng sẽ đem trà đổi thành loại gì.

Cố Thanh mang theo Bạch Tảo tham quan một phen.

Động phủ của Cảnh Dương chân nhân, đối với bất kỳ người tu đạo nào mà nói đều được cho là phong cảnh tốt nhất.

Trà trong ấm sắt đã được rồi, Tiểu Hà nhấc theo đi vào động phủ, Cố Thanh cũng mang theo Bạch Tảo đi vào, sau đó ngồi vào chỗ.

Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu ngồi ở vị trí đầu, Nguyên Khúc cùng Cố Thanh đứng hai bên, Tiểu Hà đang rót trà, vẫn biểu hiện chăm chú như cũ, như chưa từng thấy gì cả.

Đây là lần thứ nhất Thần Mạt Phong chính thức tiếp đón khách mời.

Nhìn hình ảnh này, Bạch Tảo luôn cảm thấy ẩn giấu thâm ý gì đó, suy nghĩ một chút sau đại khái hiểu được, ở trong lòng nhẹ nhàng hít một tiếng, biểu hiện càng ngày càng nhu nhược.

Nguyên Khúc nhìn Cố Thanh một cái, nghĩ thầm có phải chúng ta làm có chút quá đáng hay không.

Cố Thanh ánh mắt yên tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào.

Bầu không khí trong động phủ có chút lúng túng, Tỉnh Cửu có chút kỳ quái, nói: “Đây là làm sao?”

Bạch Tảo mỉm cười nói: “Khả năng bởi vì cái tin đồn kia.”

Tỉnh Cửu ngây ra, hắn thật sự không biết cái tin đồn kia, bởi vì không ai nói với hắn cả.

Người đương sự vĩnh viễn là người cuối cùng biết chân tướng sự tình, câu nói này luôn luôn đúng.

Triệu Tịch Nguyệt cũng không biết lời đồn kia, nhìn Cố Thanh một cái.

Cố Thanh có chút giật mình, nghĩ thầm ngài không biết, vì sao hôm nay thay đổi một bộ đồ mới, gội sạch tóc, còn tết hai cái bím tóc thật đáng yêu như thế?

Triệu Tịch Nguyệt biết Bạch Tảo sẽ tới Thần Mạt Phong, cũng không sinh ra cảm giác cạnh tranh mãnh liệt giống lúc trước nghe nói đệ tử của Liên Tam Nguyệt tham gia Mai Hội.

Nàng đối với Bạch Tảo không có ác cảm, cũng không có hảo cảm, sở dĩ chuyên môn rửa mặt thay trang phục căn cứ vào hai nguyên nhân.

Lễ phép.

Cùng với không để người ngoài bàn tán.

Nàng không hy vọng Bạch Tảo hiểu lầm không khí lúng túng trong động phủ lúc này là do ý của chính mình, chăm chú hỏi: “Tin đồn gì?”

“Lời đồn nói ta đến Thanh Sơn là muốn cầu hôn Tỉnh Cửu sư huynh.”

Lúc Bạch Tảo nói chuyện không nhìn về phía Tỉnh Cửu, mà lẳng lặng nhìn Triệu Tịch Nguyệt.

Hiện tại Triêu Thiên đại lục tu hành giới, nổi danh nhất đã không phải cờ của Đồng Nhan, ẩn của Trác Như Tuế, mà là nhan của Tỉnh Cửu.

Theo Mai Hội kì chiến, đạo chiến cùng với sáu năm trên cánh đồng tuyết, Tỉnh Cửu càng thêm nổi danh, thậm chí đã mơ hồ trở thành nhân vật huyền thoại bên trong thế hệ tuổi trẻ, là đối tượng vô số chính đạo thậm chí tà đạo nữ tu quý mến.

Chỉ là hắn rất ít khi rời Thần Mạt Phong, chớ đừng nói là rời Thanh Sơn, những nữ tu kia căn bản không có cách tiếp cận hắn, chính là xa xa liếc mắt nhìn đều là hy vọng xa vời. Vì vậy Triệu Tịch Nguyệt có thể ở Thần Mạt Phong cùng với lữ đồ cùng Tỉnh Cửu sớm chiều ở chung, cùng với Bạch Tảo đã từng cùng Tỉnh Cửu ở trong tuyết nguyên bị giam cầm sáu năm, liền trở thành đối tượng mà các nàng đố kị nhất.

Vạn sự nan đề tối tự, đã như vậy, như vậy ở rất nhiều người xem ra, có tư cách cạnh tranh Tỉnh Cửu đương nhiên cũng chỉ có các nàng.

Bạch Tảo cũng nghĩ như vậy, vì lẽ đó rất chú ý tới phản ứng của Triệu Tịch Nguyệt sau khi mình nói ra chuyện kia.

Triệu Tịch Nguyệt không có phản ứng.

Hơn nữa nàng không có kìm nén tâm tình của chính mình, không ngụy trang, là thật sự không có tâm tình chập chờn.

Bạch Tảo rất khó hiểu, ngơ ngác nhìn nàng.

Triệu Tịch Nguyệt hiểu lầm ý của nàng, đứng dậy đi ra ngoài động phủ.

Nguyên Khúc cùng Cố Thanh liếc mắt nhìn nhau, dù có muôn vàn không muốn, cũng đành rời đi theo.

Tiểu Hà tự nhiên không dám lưu lại nghe trộm, cũng đi ra theo.

Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên vách đá, chắp hai tay sau lưng, nhìn quần phong trong biển mây.

Nguyên Khúc rất gấp gáp, vò đầu bứt tai, cũng không dám đi khuyên.

Tiểu Hà cười gằn nói: “Giống như con khỉ, lo lắng có ích lợi gì, ngươi thà nghĩ biện pháp còn hơn.”

Nguyên Khúc nghe vậy hơi run, đang muốn hỏi dò có phương pháp gì, Cố Thanh bỗng nhiên nói.

“Nếu như ngươi trước sau không học được cách nói ít một chút, có thể sư phụ sẽ đưa ngươi đi Quả Thành Tự học Bế Khẩu Thiền.”

Tỉnh Cửu không nhiều lời, nhưng tình cờ viên hầu trên Thần Mạt Phong cùng than thích trên Thích Việt Phong, Nguyên Khúc nghĩ linh tinh, tán gẫu tới Liễu Thập Tuế, hắn đều sẽ khá hoài niệm năm đó ở lữ đồ gặp được hai vị tăng nhân Quả Thành Tự.

Ánh mắt Cố Thanh nhìn Tiểu Hà rất bình tĩnh, nhưng rất sâu.

Tiểu Hà đột nhiên cảm thấy có chút lạnh giá.

Sau đó nàng mới nhớ ra, Cố Thanh đã là Vô Chương thượng cảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xung kích Du Dã.

Ở bên trong Thần Mạt Phong, cảnh giới thực lực của hắn xếp ở vị trí thứ hai.

……

……

Tỉnh Cửu có chút không hiểu, tại sao lại có tin đồn như thế. Lấy địa vị của Trung Châu Phái tại Triêu Thiên đại lục, chỉ cần Bạch Tảo không muốn, dù cho có người ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, tin đồn cũng tất nhiên sẽ như liệt hỏa gặp băng tuyết, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.

Như vậy chỉ có thể nói rõ tin đồn khả năng là Trung Châu Phái chính mình phóng ra, hoặc chí ít là ngầm đồng ý.

Bạch Tảo nói: “Đầu tiên bởi vì ý nghĩ ích kỷ của ta. Mẫu thân ta vẫn rất yêu thích Đồng Nhan sư huynh, sau khi hắn giết Lạc Hoài Nam sư huynh, loại yêu thích này càng thêm sáng tỏ, mà ta không muốn cùng Đồng Nhan sư huynh kết thành đạo lữ, vì lẽ đó ta cần một lý do.”

Tỉnh Cửu không hỏi tại sao vợ chồng Trung Châu Phái chưởng môn lại biết bí mật của Đồng Nhan, bởi vì đây là sự tình rất tự nhiên.

Mặc kệ Bạch Tảo cùng Đồng Nhan cẩn thận thế nào, cũng không thể giấu diếm được con mắt của đôi vợ chồng kia.

Năm đó chuyện của Lạc Hoài Nam cũng giống như thế.

“Đây là lý do rất tốt.”

Tỉnh Cửu nói: “Đồng Nhan không sai, nhưng nếu ngươi không thích, tự nhiên chỉ có thể coi như thôi.”

Bạch Tảo nói tiếng cảm tạ.

Không biết là cảm tạ hắn tán thưởng Đồng Nhan, hay là cảm tạ hắn lý giải cùng khoan dung đối với mình.

“Hơn nữa ta nghĩ tin đồn này đối với ngươi cũng có chút chỗ tốt.”

Nàng tiếp tục nói: “Bởi vì ta, cảnh giới của ngươi đình trệ thời gian sáu năm, nói vậy ở bên trong Thanh Sơn sẽ chịu đựng không ít áp lực, ta muốn thử chia sẻ một ít.”

Tỉnh Cửu nói: “Áp lực có lẽ có, nhưng không rơi tới trên người ta, hơn nữa nếu thật sự có người muốn sinh sự, tin đồn chung quy chỉ là tin đồn, không có tác dụng quá lớn.”

“Nếu như tin đồn biến thành sự thật thì sao? Thanh Sơn Tông sẽ không gây áp lực cho ngươi, ngươi ta hai phái tất nhiên giao hảo, liên minh chính đạo có thể trở thành chân thực tồn tại, mà không phải những lời lẽ viển vông nữa. Ngươi và ta kết thành đạo lữ, từ bất kỳ góc độ nào cân nhắc, đều chỉ có chỗ tốt, không có bất kỳ chỗ nào không tốt cả.”

Bạch Tảo thanh âm rất bình tĩnh, lại như đang giảng giải một chuyện không có quan hệ gì với chính mình.

Tỉnh Cửu nói: “Lúc trước ở Bạch Thành, ta đã nói với ngươi, chuyện này không thể nào.”

Bạch Tảo thu tầm mắt lại, nhìn về hắc trà trong bát như dược, trầm mặc thời gian rất lâu.

Trong thời gian này, Tỉnh Cửu không nói gì, bình tĩnh nhìn nàng.

Bạch Tảo lần thứ hai nhìn về phía hắn mỉm cười nói: “Ta chuyến này còn có một nhiệm vụ, chính là mời ngươi tham gia lễ mừng Trung Châu khai phái ba vạn năm.”

Tỉnh Cửu nói: “Đại biểu cho cha mẹ ngươi?”

Bạch Tảo nói: “Không sai.”

Vợ chồng chưởng môn Trung Châu Phái không nghi ngờ chút nào là nhân vật đứng đầu nhất Triêu Thiên đại lục.

Bọn họ tự mình mời một Thanh Sơn đệ tử tuổi còn trẻ như Tỉnh Cửu, tự nhiên có rất nhiều thâm ý.

Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: “Đến thời điểm đó xem tình hình lại nói.”

Bạch Tảo đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bỗng nhiên nói: “Có vị thi nhân đã từng viết một bài thơ nói bạch vân phác diện (mây trắng tạt vào mặt) là cảm giác gì, hắn dùng rất nhiều hình dung, cuối cùng vẫn quy về bạch vân phác diện, hắn không phải người tu hành, không cách nào cảm thụ, nhưng chúng ta có thể, vì lẽ đó chúng ta không cần viết thơ giảng đạo lý này, chúng ta đi tới trong mây là được.”

Tỉnh Cửu rõ ràng ý của nàng, trầm mặc một chút, nói: “Mây sẽ tan, mây vốn là giả, tạt vào mặt tự nhiên cũng là giả.”

Bất kỳ sự vật cùng cảm thụ nào bị thời gian kết thúc, đều là hư vô.

Bao quát bạch vân.

Bao quát bạch vân phát diện.

Tình ái.

Cùng với nhiều hơn nữa.

……

……

Bạch Tảo đi ra động phủ.

Cố Thanh đám người đã rời đi.

Triệu Tịch Nguyệt đứng bên vách đá, chắp tay nhìn biển mây.

Bạch Tảo đi tới bên cạnh nàng.

Trên núi chợt có gió nổi lên.

Biển mây chập trùng bất định, dật quan trên đỉnh, đập vào mặt mà tới.

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ngươi xưa nay đều không phải cạnh tranh với ta, mà là cùng chính hắn.”

Bạch Tảo nói: “Ngươi muốn nói hắn tự yêu mình quá ư?”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Không, bởi vì hắn tin tưởng sống là chuyện của riêng mình.”

Quyển 4 – Chương 7: Nhìn thấy bi thương

Nghe thấy Triệu Tịch Nguyệt nói, Bạch Tảo trầm mặc thời gian rất lâu.

“Nếu như thật sự đến ngày ấy, ngươi sẽ không thất vọng?”

Nàng đột nhiên hỏi.

Vấn đề này nàng từng hỏi Liễu Thập Tuế trong Tẩy Kiếm Các.

“Sẽ không, có thể đồng hành một đoạn ở trên đại đạo thông thiên, đã là phúc phận.”

Đáp án của Triệu Tịch Nguyệt cũng tương tự Liễu Thập Tuế, nhưng lý do không giống.

Đồng hành một đoạn là đủ?

Bạch Tảo có chút không hiểu, nói: “Chẳng lẽ không muốn nhiều hơn ư?”

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc một chút, nói: “Trước đây thật lâu ta đã từng nghĩ tới……”

Nàng nhớ tới năm đó mình cùng Tỉnh Cửu từ trong cựu Mai Viên rời đi, Tỉnh Cửu chuẩn bị nói cho nàng biết thân phận thực sự, bị nàng từ chối.

Bởi vì nàng không dám nghe đáp án kia.

Cũng như chữ muốn này, cũng không dám nghĩ.

Nàng cũng không phải vì vậy mà khổ sở, càng không có thất vọng đối với mình.

Nhìn bạch vân phác diện mà, trên mặt của nàng lộ ra một nụ cười chân thành, núm đồng tiền thoáng hiện, con mắt trắng đen rõ ràng dị thường lấp lánh.

Có thể cùng nhau tu hành ở trên Thần Mạt Phong, còn có gì mà không đủ chứ?

Nếu như thật sự kết thành đạo lữ, hợp thể song tu, cùng hiện tại khác biệt ở nơi nào?

Có lẽ là thêm chút chuyện nam nữ.

“…… Năm đó ở Thương Châu thành, ta đã thấy nam nữ tình ái hoan lạc, có chút ý tứ, nhưng không có quá nhiều ý tứ, không đáng vì thế suy nghĩ quá nhiều.”

Trong hai câu nói, có rất nhiều nội dung nàng không nói rõ ràng.

Nhưng Bạch Tảo là người thông minh nhất thế gian, tự nhiên có thể hiểu hoặc là nói nghĩ rõ ràng, nhẹ giọng nói: “Quả thật có đạo lý, nếu ta có thể như vậy, có lẽ cũng có thể thấy đủ.”

Triệu Tịch Nguyệt xoay người lại, nhìn nàng nói: “Hoặc ngươi có thể cân nhắc đến Thanh Sơn.”

Bạch Tảo mỉm cười.

Bên trong nét cười của nàng không nhìn thấy ý vị cay đắng, nhưng biểu hiện có chút cô đơn.

Nàng là chưởng môn tương lai mà Trung Châu Phái bồi dưỡng, thậm chí là chính đạo lãnh tụ tương lai, trọng trách trên vai, làm sao có thể theo tâm ý của mình mà rời đi.

“Kỳ thực ta vẫn không hiểu, coi như hắn nghĩ như vậy, vì sao không thử xem, không câu nệ cùng ai, chung quy không có chỗ xấu.”

Thanh âm của nàng bị làn mây ập tới làm cho mềm nhũn, rất êm tai.

Mây mù có chút lạnh, có chút ướt, nếu như không phải người tu hành, tất nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái.

Mặt nàng có chút tái nhợt, không phải bởi vì bị thương, cũng không phải bởi vì khổ sở, mà bởi vì triệu chứng sinh ra có chút khuyết thiếu.

Bị giam cầm trên cánh đồng tuyết sáu năm, nàng tu hành đan châu cổ kinh mà Tỉnh Cửu truyền thụ, đã đem thiệt thòi từ trong bụng mẹ mang đến bù đắp rất nhiều, nhưng muốn xua tan nguồn bệnh còn cần một quãng thời gian.

Mây mù rơi vào gương mặt thanh mĩ mà có chút tái nhợt, mang theo mấy sợi tóc đen.

Lại như sáng sớm trên đê cành liễu xuyên qua sương mù buông xuống mặt sông.

Ta thấy mà yêu.

Hắn lại không.

Triệu Tịch Nguyệt theo bản năng đưa tay muốn vuốt đầu nàng biểu thị an ủi, đang hạ xuống mới phát hiện không thích hợp, ngược lại rơi vào vai của nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Người tu đạo vốn dĩ thân thể tiếp xúc cực nhỏ, đặc biệt là kiếm tu kiêng kỵ nhất là những chuyện này, không cần nói kề vai sát cánh, chính là chạm đến gần chút đều sẽ để bọn họ không thoải mái.

Bạch Tảo giật mình nhìn Triệu Tịch Nguyệt một cái, không biết nên nói điều gì, liền như vậy cáo từ.

Cố Thanh đưa Bạch Tảo xuống núi.

Tỉnh Cửu từ trong động phủ đi ra, nhìn mây mù trên vách núi, hơi nhíu mày, có chút không thích.

Triệu Tịch Nguyệt vung tay áo, có gió nổi lên.

Mây mù dần tan biến, ánh mặt trời hiện ra, đỉnh núi trở nên ấm áp hơn.

Tỉnh Cửu đi tới vách đá, thả xuống ghế trúc, nằm xuống, hai chân khoát lên đồng thời, dáng vẻ rất thoải mái, chỉ chiếm non nửa địa phương.

Triệu Tịch Nguyệt nghiêng người ngồi xuống, nhìn hắn nói: “Nàng thật sự yêu thích ngươi, những mưu tính kia chỉ là vì muốn xua tan xấu hổ, dù sao là nàng chủ động tới nơi này.”

Tỉnh Cửu nói: “Báo ân, tuyệt vọng sẽ nhìn thấy ảo ảnh, thích cái đẹp, ngưỡng mộ cái mạnh, thứ gọi là yêu thích đều là ảo giác, nhưng giải thích quá phiền phức, vì lẽ đó chúng ta không muốn nói những điều này.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Nhưng nếu như ngươi cùng nàng kết thành đạo lữ, không có chỗ xấu, chỉ có chỗ tốt.”

Nàng biết Tỉnh Cửu tu hành gặp phải một chút vấn đề.

Không quan hệ tới việc bị nhốt trên cánh đồng tuyết sáu năm, sau khi hắn tiến vào Vô Chương cảnh, tựa hồ tốc độ tu hành trì hoãn rất nhiều, hai năm gần nhất càng là đình trệ. Ở nàng nghĩ đến, vấn đề mà Tỉnh Cửu đều không giải quyết được chính mình khẳng định cũng không giúp được gì, nhưng vợ chồng chưởng môn Trung Châu Phái nếu vì là Bạch Tảo chuẩn bị phương pháp song tu, nói không chừng có trợ giúp đối với Tỉnh Cửu.

Đương nhiên, nàng cùng Tỉnh Cửu thương thảo vấn đề này, cũng bởi vì nàng cảm thấy có chút hứng thú đối với chuyện này, muốn có được sự chỉ điểm của hắn.

Sau khi tới Thanh Sơn, nàng rất nhanh đã trở thành thần tượng của đệ tử trẻ tuổi, được rất nhiều đồng môn kính yêu hoặc là yêu thích, ngoại trừ Lưỡng Vong Phong Cố Hàn, còn có rất nhiều người, đều kỳ vọng có thể cùng nàng kết đạo song tu. Mãi đến tận khi nàng trở thành Thần Mạt Phong chủ, chuyện như vậy mới hoàn toàn biến mất.

Tỉnh Cửu nói: “Yêu thích chính là chỗ xấu.”

Triệu Tịch Nguyệt không hiểu.

“Yêu thích sẽ không nỡ, không nỡ sẽ không thể rời bỏ.”

Tỉnh Cửu nhìn vào mắt của nàng nói.

Hơn mười năm qua, vẻ mặt hắn chưa bao giờ chăm chú giống như lúc này.

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc thời gian rất lâu, đang chuẩn bị nói câu phản đối, nghe được Tỉnh Cửu nói tiếp một câu.

“Hơn nữa ngươi không cảm thấy chuyện như vậy rất phiền phức hay sao?”

Nàng không biết nên trả lời câu này thế nào, không nghĩ chuyện này nữa, hỏi: “Nàng còn có chuyện gì khác không?”

Tỉnh Cửu nói: “Vân Mộng Sơn mời ta đi tham gia đại điển khai phái ba vạn năm.”

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ đến nếu là Bạch Tảo nói, hẳn là Trung Châu chưởng môn tự mình mời, không khỏi có chút kinh ngạc, nghĩ thầm vị đại vật kia rốt cuộc muốn làm cái gì?

“Cũng bắt đầu sốt ruột rồi.”

Tỉnh Cửu nhìn biển mây ngoài vách núi dần dần chìm xuống, hiếm thấy toát ra vẻ mặt cảm khái.

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Ai sốt ruột?”

“Thời gian là một đạo ranh giới không thể vượt qua, lo lắng cùng bất an thường thường đến từ chính nó.”

Tỉnh Cửu thu tầm mắt lại, nhìn nàng nói: “Tự nhiên là những người sắp chết kia đang sốt ruột.”

Năm đó tại trong Triều Ca thành, Tỉnh Cửu đã nói rất nhiều chuyện của tu hành giới cùng thế gian đối với Triệu Tịch Nguyệt, trong những năm qua cũng thỉnh thoảng nghị luận vài câu.

Triệu Tịch Nguyệt rõ ràng ý của hắn, biểu hiện trở nên nghiêm nghị.

Thanh Sơn chưởng môn chân nhân vì sao mãi đến tận mấy chục năm trước mới thu Quá Nam Sơn làm đồ đệ, nghe đồn những đồ đệ chết trong chiến tranh với Tuyết Quốc đến cùng tồn tại hay không?

Vợ chồng chưởng môn Trung Châu tuổi tác cũng không nhỏ, vì sao con gái của bọn họ là Bạch Tảo còn tuổi trẻ như vậy?

Thanh Sơn Tông, Trung Châu Phái còn có mấy đại môn phái giữa hai đời đều có khoảng thời gian trống như vậy.

Dĩ vãng Triệu Tịch Nguyệt đã từng cho rằng, duyên cớ là do chiến tranh cùng Tuyết quốc quá mức khốc liệt, sau đó trải qua Tỉnh Cửu chỉ điểm, mới biết đây là bình thường trong tu hành giới.

Thế gian bất kỳ quan hệ gì, bất luận huyết thống hay là truyền thừa đều là liên hệ hai chiều.

Dùng lời của Thiền tông mà nói, đây chính là nhân quả.

Dùng lời của Đạo môn mà nói, đây chính là trần duyên.

Đoạn nhân quả, đoạn trần duyên, vốn là chuyện khó khăn nhất trong tu hành.

Đã như vậy, sao không để không có nhân quả cùng trần duyên ngay từ đầu?

Người tu đạo thu đồ đệ, lưu lại huyết thống đời sau rất thông thường, đó là bởi vì phi thăng quá khó.

Tỷ như Thanh Sơn chư phong trưởng lão, đại khái ở sau cảnh giới Du Dã sẽ sáng tỏ tiền cảnh, sau đó bắt đầu thu đồ đệ.

Mà những người tu đạo thiên phú hơn hẳn, cảnh giới cao thâm, vẫn như cũ ngóng trông phi thăng ở phương diện thu đồ đệ hoặc là lưu lại huyết thống đời sau, càng thêm cẩn thận.

Người như nàng cùng Tỉnh Cửu rất ít.

Vì sao mấy chục năm gần đây, các tu hành tông phái xuất hiện nhiều đệ tử thiên tài như Lạc Hoài Nam, Quá Nam Sơn vậy?

Chính là bởi vì những đại vật chân chính kia cũng nhìn thấy được điểm cuối của mình.

Vợ chồng chưởng môn Trung Châu Phái nhìn thấy điểm cuối của mình, mới có Lạc Hoài Nam, Đồng Nhan, Bạch Tảo.

Đôi vợ chồng kia mời Tỉnh Cửu tham gia đại lễ mấy năm sau, tự nhiên cũng là vì cân nhắc tương lai.

Thanh Sơn chưởng môn nhìn thấy điểm cuối của mình, mới có Quá Nam Sơn, Lâm Vô Tri, Trác Như Tuế.

Hắn lại cân nhắc thế nào đây?

Thủy Nguyệt Am Quá Đông ở Bạch Thành cùng tây nam hoang vu qua lại, là bởi vì nàng nhìn thấy cái gì?

“Bọn họ xác nhận chính mình phi thăng vô vọng, mới lưu lại nhân quả cùng trần duyên của mình, do đó hoàn thành một loại sinh mệnh truyền thừa hình thức khác.”

Tỉnh Cửu đứng dậy, đi tới bên vách đá, nhìn ngọn núi phía phương xa nói: “Vấn đề ở chỗ, khi bọn họ đưa ra sự lựa chọn này, chính là đã chịu thua.”

Triệu Tịch Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

Đối với người tu đạo mà nói, bi thương cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Quyển 4 – Chương 8: Ngận yêu nhất vấn

Nhiều năm trước Tỉnh Cửu đã biết chuyện này, cùng bọn họ tự mình nói tới, vì lẽ đó tâm tình cũng vẫn tốt, nếu ngày đó thực sự đến chung quy còn phải vài năm.

Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, nhìn phía ngọn núi cao nhất trong biển mây xa xa, âm thanh hơi thấp nói: “Đại khái còn thời gian bao lâu?”

Tỉnh Cửu nói: “Thời hạn trăm năm.”

Triệu Tịch Nguyệt đã hiểu được ý của hắn, yên lặng tính toán tuổi tác của Quá Nam Sơn một chút, phát hiện đã không còn mấy chục năm.

……

……

Mấy ngày sau, Trung Châu Phái Việt Thiên Môn trưởng lão cùng Tích Lai Phong chủ Phương Cảnh Thiên bàn xong công việc, liền dẫn đệ tử đi theo cưỡi vân chu quay về.

Có một việc nằm ngoài dự liệu của Thanh Sơn đệ tử chính là, Tỉnh Cửu không đi, Bạch Tảo cũng không ở lại.

Tiếp theo lại có lời đồn truyền lưu ở Cửu Phong, mọi người mới biết nguyên lai Tỉnh Cửu không chút lưu tình trực tiếp từ chối đề nghị của Trung Châu Phái.

Bên trong tin đồn hai từ trọng điểm nhất là không chút lưu tình cùng trực tiếp từ chối rõ ràng là có người ra sức thêm vào.

Người này khẳng định có mặt ở Thần Mạt Phong lúc đó, như vậy rất đơn giản, hắn không phải họ Cố chính là họ Nguyên.

Thanh Sơn đệ tử có chút giật mình, hơi suy nghĩ lại cảm thấy chuyện này đương nhiên phải vậy, đây mới là phong cách hành sự của Tiểu sư thúc.

Các cô nương trên Thanh Dung Phong rất vui vẻ, dựa vào lý do nắng nóng đã tiêu tan mà mở một hồi bách hoa yến.

Các chấp sự từ Thích Việt Phong lấy về hai trăm thùng trân nhưỡng lâu năm cùng hơn mười khay sơn quả tươi ngon.

Màn đêm buông suống, ánh sao chiếu sáng vách núi, thanh phong theo thu ý mà tới lướt qua đình đài.

Các cô nương ăn trái cây, uống rượu ngon, cười cười nói nói, hoặc ca hoặc múa, rất khoái hoạt.

Rượu qua ba mươi tuần, các cô nương ra sức không sử dụng kiếm nguyên xua tan cảm giác say dần dần ngà ngà, không còn hứng thú hát ca, bắt đầu bày tỏ tâm sự cùng cố sự.

Tâm sự là những chuyện phiền lòng trong tu hành, cố sự là những chuyện trong tu hành giới hoặc Cửu Phong, năm xưa hoặc là gần đây mới có.

Nội dung các nàng tán gẫu chủ yếu đương nhiên vẫn là chuyện giữa Tỉnh Cửu cùng Bạch Tảo, nghĩ ngày đó Bạch Tảo nhìn có vẻ bình tĩnh, kì thực bóng dáng có chút cô đơn, chẳng biết vì sao vui mừng lúc trước dần dần biến thành cô đơn, dưới đình trên vách núi dần dần trầm mặc.

Một nữ đệ tử đã uống nhiều rồi sắc mặt đỏ chót, mồm miệng không rõ nói: “Thực sự là…… Một khang tình nghĩa…… cuối cùng về không.”

Một nữ đệ tử thở dài nói: “Cảnh xuân đã bị phụ lòng.”

Một nữ đệ tử khác nhắc nhở: “Hôm nay là thu đến.”

Tên nữ đệ tử kia buồn buồn nói: “Sắc thu có thể phụ lòng sao?”

Trong không khí tràn ngập mùi vị thất vọng.

Các nàng nhìn phía ngọn núi gần nhất.

Bên dưới ánh sao, Thần Mạt Phong có vẻ càng thêm cô thanh.

Nam Vong cũng đang uống rượu.

Nàng ở đỉnh Thanh Dung Phong, lưng dựa vào tảng đá lớn bóng loáng như gương, phía sau là một cây hoa thụ.

Nàng dùng hai ngón tay mang một cái bầu rượu, biểu hiện lười biếng, ánh sao rơi vào trên thân thể đầy đặn cùng gương mặt xinh đẹp, đặc biệt mê người.

Nàng cũng đang nhìn Thần Mạt Phong, trong mắt không có bất kỳ tâm tình gợn sóng, hờ hững nói: “Vô tình vô nghĩa như vậy, ngược lại thật sự cực kỳ giống tên sư phụ ma quỷ của hắn.”

……

……

Thần Mạt Phong xác thực cô thanh, chẳng khác mấy so với thời Cảnh Dương chân nhân còn ở nơi này.

Mặc kệ là mùa xuân hoa tươi nở rộ, tiết thu kết thành sơn quả, mùa hè mưa rơi xối xả, ngày đông tuyết lớn đổ xuống, đều không để cho ngọn núi này phát sinh bất kỳ thay đổi nào cả, cùng người sinh sống nơi này tựa hồ cũng không có bất cứ quan hệ gì.

Nếu như có ai hỏi Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt, bọn họ sẽ nói, đã có Thanh Sơn đại trận, vốn sẽ không có xuân hạ thu đông, hà tất phải làm điều thừa.

Làm điều thừa chính là nói Thanh Dung Phong.

Hàng năm sẽ có mấy thời khắc đặc biệt, Thanh Dung Phong sẽ cầu Thanh Sơn đại trận mở một vết rách, đón xuân phong, hạ vũ, thu ý, đông tuyết.

Tỉnh Cửu đành phải chịu đựng đông tuyết.

Triệu Tịch Nguyệt dù sao cũng yêu thích mưa xuân, sẽ làm cho nàng nhớ tới Triều Ca thành bị mưa xuân phủ đầy, mái nhà Thái Thường tự giống như sừng thương long.

Cùng với có thể nhìn thấy phong cảnh như Tỉnh trạch.

Trên vách núi có căn nhà gỗ, đó là Cố Thanh năm đó lấy thân phận khách mời ở tại Thần Mạt Phong cùng đám khỉ cùng nhau dựng thành, hiện tại để Tiểu Hà ở trong nơi đó.

Không biết sau này nơi đây có thể trở thành khu vực tạm trú chính thức Thần Mạt Phong hay không.

Cố Thanh đã chuyển tới đỉnh núi.

Trong động phủ có rất nhiều cư thất, bên ngoài đạo điện còn có rất nhiều gian phòng, nhưng Nguyên Khúc có rất nhiều nghi nan phương diện tu hành muốn thỉnh giáo, vì lẽ đó muốn hắn làm hàng xóm.

Ngoài ra, Thần Mạt Phong tựa như không có bất cứ biến hóa nào cả.

Nhưng không thay đổi chính là vấn đề.

Liễu Thập Tuế đã trở lại Thanh Sơn, cũng đã nhiều ngày không tới nơi này.

Cố Thanh nghĩ thầm khẳng định đã xảy ra vấn đề gì.

Cùng ngày viên hầu từ dưới núi thu hồi tin tức trong tộc giúp đỡ hỏi thăm, hắn mới biết xảy ra chuyện gì.

Là công thần lớn nhất giúp tiêu diệt Bất Lão Lâm, Liễu Thập Tuế đương nhiên nên được tưởng thưởng đầy đủ, nhưng không biết tại sao, phần tưởng thưởng kia từ đầu đến cuối không hề ban xuống. Liễu Thập Tuế muốn giữ Tiểu Hà ở lại Thanh Sơn cũng gặp phải khó khăn rất lớn, Thiên Quang Phong Mặc Trì trưởng lão đích thân viết thư, Quá Nam Sơn tự mình bồi tiếp hắn tới Thiên Quang Phong cũng không có tác dụng.

Mấu chốt nhất chính là, có người ở trong bóng tối điều tra Liễu Thập Tuế.

Thượng Đức Phong Đoạn Liên Điền bỗng nhiên rời Thanh Sơn, điều này làm cho một số người cảm thấy chút mùi vị quỷ dị.

Quá Nam Sơn tính tình ôn hòa như vậy, đều có chút tức giận, cùng phía Tích Lai Phong phát sinh tranh chấp cực kỳ kịch liệt.

Thanh Sơn Tông chấp hành môn quy, đối với đệ tử thực thi thưởng phạt chuyện của Thượng Đức Phong, nhưng tất cả nhân sự đều cần trải qua Tích Lai Phong.

Nhân sự chính là hết thảy.

Hai chuyện liên quan đến Liễu Thập Tuế sở dĩ không làm được, đều là bị Tích Lai Phong cản trở.

Tích Lai Phong an ổn hơn hai trăm năm, thông qua đối lập với Thiên Quang Phong, bỗng nhiên triển lộ phong mang.

Mọi người trong Thanh Sơn cũng rốt cục hiểu ra, Tích Lai Phong chủ Phương Cảnh Thiên nhìn như dong thường vốn là nhân vật số ba Thanh Sơn Tông không thể nghi ngờ.

Cố Thanh không biết vì sao Phương Cảnh Thiên lại làm như vậy.

Nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó toàn bộ Thần Mạt Phong như gặp đại địch…… Không phải lần mà Bạch Tảo tới nơi này.

Lúc đó hắn cùng Nguyên Khúc đã suy đoán, cường giả ẩn giấu ở trong mây có lẽ là một vị sư trưởng bên trong Thanh Sơn.

Lẽ nào người kia chính là Phương Cảnh Thiên?

Cố Thanh có chút bận tâm, cũng không còn cách nào nhịn được, đi tới bên vách đá, đối với Tỉnh Cửu nói: “Sư phụ, ta cảm thấy ngươi nên biết chuyện này.”

Tỉnh Cửu nhìn hạt cát trong đĩa sứ, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ta biết.”

Cố Thanh choáng váng, nghĩ thầm ta không có ý này.

……

……

Tích Lai Phong.

Liễu Thập Tuế trầm mặc xoay người rời đi.

Ngày hôm nay vẫn không có kết quả như cũ.

Phương Cảnh Thiên căn bản không gặp hắn.

Tích Lai Phong đệ tử đưa hắn đến bên vách đá, nhìn cửa lớn đạo điện đóng chặt, cũng có chút không rõ.

Sâu trong đại điện, Phương Cảnh Thiên chắp tay nhìn ngoài cửa sổ.

Gió núi tới.

Hai bên lông mày màu bạc lướt nhẹ.

Tiên phong đạo cốt.

Sâu không lường được.

Nơi nào còn là dáng vẻ tầm thường trong ngày thường.

Lúc không có ai, hắn không cần che giấu mình.

Hắn đưa ra quyết định, đạp không mà lên, đi tới ngoài cửa sổ, theo gió mà đáp xuống, như một mảnh lá rụng đầu thu.

Phía cuối Tích Lai Phong là vách đá chót vót đến cực điểm, phía dưới là mây mù nồng nặc đến cực điểm.

Phương Cảnh Thiên đáp xuống trong mây mù.

Trong mây mù có một đạo thạch lương.

Có rất ít người biết đạo thạch lương này nối liền Tích Lai Phong với Thích Việt Phong.

Bốn phía thạch lương vẫn là mây mù, sâu không thấy đáy.

Trong mây mù mơ hồ toả ra một đạo khí tức nhàn nhạt.

Đạo khí tức kia không quá mạnh mẽ, lại có một loại cảm giác đặc biệt yêu dị, u mị đến cực điểm.

Chính là Vô Chương cảnh đệ tử ở trong mảnh mây mù này ngự kiếm, tất nhiên sẽ bị đạo khí tức kia xâm phệ kiếm hoàn, rơi xuống mà chết.

Phương Cảnh Thiên lông mày trắng khẽ phiêu, mây mù khẽ động, tản ra một chút, lộ ra mặt đất thạch lương.

Trên mặt đất rải rác hơn mười đạo ngân tích, như lá trúc ghép thành, nhìn như không có quy luật, kì thực hướng về phía nơi nào đó mà đi.

Tầm mắt Phương Cảnh Thiên theo dấu vết lá trúc mà đi, cuối cùng rơi vào nơi nào đó.

Nơi đó trong mây mù mơ hồ xuất hiện một vệt bóng đen.

“Không có một, vậy hai đâu?”

Phương Cảnh Thiên nhìn nơi đó nói: “Lôi Phá Vân trước khi chết vẫn luôn nói câu nói này, ở bên trong kiếm ngục đã nói, trốn ra ngoài cũng vẫn nói.”

Mây mù bỗng nhiên nhanh chóng lưu chuyển, bóng đen không hiển hiện ra thân hình, nhưng rõ ràng rất quan tâm đến việc này.

Phương Cảnh Thiên thần tình lạnh nhạt tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta đã xác định hai ở trên người Liễu Thập Tuế, như vậy ta muốn hỏi, một đâu?”

Quyển 4 – Chương 9: Âm Phượng đại nhân muốn chứng minh

Sau khi Phương Cảnh Thiên đưa ra câu hỏi này, thạch lương trở nên càng thêm yên tĩnh, hơn nữa kéo dài thời gian rất lâu. Không biết cách bao lâu, gió một lần nữa từ phía bên kia hẻm núi thổi tới, phất động mây mù, đậm nhạt biến ảo, bóng đen càng rõ ràng hơn chút, mơ hồ có thể thấy phía sau có hai đạo bóng đen rất dài.

“Ta sẽ không giúp ngươi.”

Một đạo âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị từ trong mây mù truyền ra.

Trên mặt đất thạch lương ẩm ướt xuất hiện mấy mảnh lá trúc.

Hai vệt bóng tối kia biến thành tồn tại chân thực, quét đi mây mù bốn phía.

Phương Cảnh Thiên dời tầm nhìn sang chỗ đó, trở nên một mảnh thanh minh.

Từ trong mây mù đi ra chính là một con gà cảnh, kích thước như gà cảnh thông thường, dáng dấp bình thường, khác biệt duy nhất đại khái chính là hồng quan trên đỉnh đầu, như một đám lửa hừng hực.

Làm cho con gà cảnh này có vẻ yêu dị cực kỳ, là sau lưng nó có hai đạo lông đuôi kéo dài.

Hai đạo lông đuôi dài chừng mười trượng, theo nó cất bước hơi hơi rung động, thỉnh thoảng sẽ triển khai một chút, lộ ra một ít hình ảnh.

Mặt ngoài lông đuôi đâu đâu cũng có ngân huy ngưng tụ thành điểm nhỏ, loang lổ tạp trần, nhìn lại như ngàn vạn ngôi sao trong bầu trời đêm.

Nếu nhìn lâu, ngươi lại có cảm giác những điểm bạc nho nhỏ lại như Minh Tuyền bí cảnh thu nhỏ lại vô số lần, có thể đi tới vực sâu không đáy.

Kỳ lạ nhất chính là con gà cảnh này biết nói.

Lời này chỉ chính là nó có thể giống nhân loại suy nghĩ sau đó đối thoại, cũng không phải chỉ bắt trước như anh vũ hoặc bát ca.

Tu hành giới có rất nhiều trấn phái thần thú nổi danh đều nắm giữ linh tính cùng trí tuệ không kém gì tu hành cường giả, nhưng có rất ít trấn phái thần thú biết nói, hầu hết là thông qua thần thức cùng nhân loại giao lưu. Trung Châu Phái Kỳ Lân cùng trong Đại Trạch Bạch Xà đều là loại này, Thanh Sơn Bạch Quỷ cùng Nguyên Quy đều không biết nói chuyện, Thi Cẩu thì ngay cả thanh âm đều không có.

Con gà cảnh này thật sự rất yêu dị.

Nó chính là Yêu Kê.

Cũng chính là trấn thủ thần thú Âm Phượng đại nhân mà các đệ tử Thanh Sơn cực kỳ kính nể.

Nếu như là người bình thường nhìn thấy một con gà cảnh yêu dị như vậy từ trong mây mù đi ra, nhất định sẽ sợ hãi đến chết.

Nếu như là Thanh Sơn đệ tử phổ thông nhìn thấy nó, đại khái sẽ đoán được thân phận của nó, sau đó căng thẳng kích động ngất đi.

Phương Cảnh Thiên rất hờ hững, ngoại trừ thân phận Tích Lai Phong chủ, tự nhiên có nguyên nhân khác biệt.

Hắn nhìn Âm Phượng nói: “Lẽ nào ngươi đã quên sư tôn?”

Nghe được câu này, trong đôi mắt Âm Phượng toát ra tâm tình cực kỳ phức tạp.

Những tâm tình kia có hoài niệm, có tôn kính cùng yêu quý, có cảm khái cùng tiếc nuối.

Cuối cùng toàn bộ tâm tình này đều thu lại, chỉ còn dư lại lạnh lùng cùng kiêu ngạo.

“Ngươi chỉ là lão tứ, trở thành lão đại từ lúc nào vậy, lại dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta.”

Âm Phượng hờ hững nói.

“Lão đại ư……”

Phương Cảnh Thiên đi tới biên giới thạch lương hướng về xa xa nhìn tới.

Ở ngoài thạch lương mây mù dày đặc, cũng che khuất tầm mắt của hắn.

Hắn đang nhìn Thượng Đức Phong.

Năm đó hắn nhập môn muộn hơn rất nhiều, thời gian ở Thượng Đức Phong không phải quá dài, không trải qua những năm tháng đánh mạt chược cùng ăn lẩu.

Những cố sự đó đều là sư phụ sau này kể cho hắn nghe, mang theo hoài niệm cùng tiếc nuối.

Sau đó hắn cũng tận mắt chứng kiến rất nhiều hình ảnh.

Sư thúc tựa như không để ý tới thế sự.

Hai vị sư huynh có vẻ thành thật.

Sư phụ đối với bọn họ ân trọng như núi, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.

“Nếu sư tôn còn sống sót, vậy đương nhiên bọn họ đều phải chết.”

Hắn nói.

“Chưởng môn cùng kiếm luật ở trên, lời ấy hoang đường.”

Âm Phượng nói.

Phương Cảnh Thiên xoay người nhìn phía nó bình tĩnh nói: “May mắn chính là, quan hệ giữa chưởng môn cùng kiếm luật phái ta rất tồi tệ, mà ta làm sư đệ cực kỳ rõ chuyện này, sinh tử sắp tới, hết thảy mâu thuẫn đều trở nên gay gắt khi đối diện với sự khủng bố, đây chính là cơ hội.”

Toàn bộ Triêu Thiên đại lục đều cho rằng Nguyên Kỵ Kình phá cảnh hơn mười năm trước, trở thành một đại Thông Thiên đại vật.

Chỉ có rất ít người biết được Nguyên Kỵ Kình đã phá cảnh từ lâu, chỉ có điều bởi vì đủ loại nguyên nhân hắn vẫn giữ bí mật không nói ra ngoài.

Trong những người kia có Phương Cảnh Thiên, tự nhiên cũng có Tỉnh Cửu.

Điều này nói rõ Nguyên Kỵ Kình vẫn đang cảnh giác, phòng bị điều gì, cũng khả năng là hắn dự định làm một chuyện gì đó rất bất ngờ.

Bất kể loại nào, đối với Phương Cảnh Thiên mà nói đều là chuyện tốt.

Chỉ có điều để hắn có chút tiếc nuối chính là, Nguyên Kỵ Kình cuối cùng đã từ bỏ ý tưởng kia, hướng về toàn bộ Triêu Thiên đại lục biểu diễn Thông Thiên cảnh giới của chính mình.

Từ thời gian đến xem, chuyện này có quan hệ tới việc Tỉnh Cửu đi tới Thanh Sơn.

Âm Phượng nói: “Ngươi dự định giúp ai?”

Phương Cảnh Thiên nói: “Toàn bộ Thanh Sơn đều biết, Đại sư huynh vẫn luôn ghét sư thúc.”

Đúng, ngay cả Thanh Sơn đệ tử bình thường nhất đều biết, chỉ cần nhắc tới Cảnh Dương chân nhân, kiếm luật Nguyên Kỵ Kình sẽ hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ hết sức bất mãn cùng khó chịu.

“Bên trong Thanh Sơn trấn thủ, ta vẫn là kẻ thông minh nhất, bởi vì trừ câu nói mà sư phụ ngươi nói với ta, trong sinh mệnh lâu dài của ta chưa từng có ảo tưởng.”

Âm Phượng nhìn hắn lớn tiếng nói: “Ảo tưởng là tai hại nhất, ngươi lại đem hết thảy hi vọng đều ký thác vào thứ này, cùng tự sát có gì khác biệt?”

Phương Cảnh Thiên nói: “Vậy ngươi có nghĩ tới, sư phụ năm đó rốt cuộc làm sao từ bên trong kiếm ngục đi ra?”

Âm Phượng trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Nếu như ngươi không chứng minh được, hết thảy đều không có ý nghĩa.”

Phương Cảnh Thiên nói: “Ngươi muốn ta chứng minh điều gì?”

“Hắn đến cùng có phải Cảnh Dương chân nhân hay không.”

Âm Phượng thần sắc bình tĩnh nói: “Nếu như hắn phải, ta đương nhiên sẽ không xuất thủ.”

“Ta không ngờ ngươi lại sợ sư thúc như vậy, là bởi vì mệnh bài của ngươi ở trong tay hắn sao?”

Phương Cảnh Thiên nói: “Nhưng ta nhớ sư phụ đã từng nói, năm đó trước khi động thủ hắn cũng đã đem thần hồn của ngươi từ trên mệnh bài lấy ra rồi.”

“Ta đương nhiên là sợ Cảnh Dương, nhưng không quan hệ tới mệnh bài.”

Âm Phượng đi dạo tới biên giới thạch lương, đứng song song cùng hắn, lông đuôi buông xuống tiến vào trong mây mù phía sau.

Nó nhìn Thần Mạt Phong phía xa nói: “Năm đó sư phụ ngươi đều bị hắn lừa, ta làm sao dám động vào gia hỏa đáng sợ như vậy?”

Phương Cảnh Thiên nói: “Coi như hắn thực sự là sư thúc, hiện tại cảnh giới thấp như vậy, có gì đáng sợ?”

Âm Phượng nói: “Ngươi đừng thấy hắn hiện tại vẫn là Vô Chương trung cảnh, thậm chí những năm qua trì trệ không tiến, mỗi ngày như người ngu ngốc nằm ở nơi đó tắm nắng, nhưng Bạch Quỷ thành thật nằm trong lòng tiểu cô nương kia như thế, vì sao?”

Phương Cảnh Thiên lông mày trắng nhẹ nhàng vén lên.

Vân Đài một trận chiến, hai vị sư huynh đi tới Tây Hải, kinh sợ cường địch.

Nếu như không có Âm Phượng cảnh báo, hắn sẽ dựa theo kế hoạch đã định, trực tiếp đáp xuống đỉnh Thần Mạt Phong, giết chết người trẻ tuổi kia.

Nói như vậy, mặc kệ hắn là ai, hết thảy đều có thể kết thúc đơn giản.

Ai có thể ngờ được, Bạch Quỷ lại ở đỉnh Thần Mạt Phong.

“Lưu A Đại cảnh giác nhát gan mẫn nhất cảm bên trong mấy người chúng ta, lại tàn nhẫn nhất hiếu sát nhất, nếu như không xác nhận được điều gì, nó làm sao ngoan ngoãn biết giống như vậy?”

Âm Phượng xoay người hướng về trong mây mù mà đi, để lại một câu nói: “Vì lẽ đó chứng minh cho ta xem, hắn không phải Cảnh Dương.”

Nhìn bóng đen dần dần biến mất trong mây mù, Phương Cảnh Thiên trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói: “Được.”

Xác nhận lai lịch của Tỉnh Cửu, đây vốn là chuyện mà hắn cần làm.

Mấy ngày trước cuối cùng thu được tin tức của sư phụ, chuyện này đã thành trọng yếu nhất.

……

……

“Ngươi biết chuyện Tích Lai Phong ư?”

Triệu Tịch Nguyệt hỏi.

Tỉnh Cửu nhìn khối mộc bài xanh biếc trong tay, nói: “Ta có chút bất ngờ.”

Triệu Tịch Nguyệt biết trên mộc bài này vẽ một con gà cảnh.

Tỉnh Cửu bất ngờ ở chỗ Phương Cảnh Thiên.

Lúc trước Phương Cảnh Thiên đi tới Thần Mạt Phong nhưng không ra tay, chính là biết được A Đại ở đây.

Theo đạo lý mà nói, Phương Cảnh Thiên nên yên tĩnh một quãng thời gian, không ngờ nhanh như vậy đã có động tác.

Lẽ nào hắn không thấy rõ đã không còn bất cứ cơ hội nào sao?

Tỉnh Cửu nghĩ như vậy.

Quyển 4 – Chương 10: Một người không đắc đạo

Lúc trước chưởng môn chân nhân cùng Nguyên Kỵ Kình đi tới Tây Hải xa xôi, vốn dĩ là cơ hội tốt nhất để Phương Cảnh Thiên giết người diệt khẩu, nhưng hắn chưa từng xuất hiện, tất nhiên vì có người nói cho hắn biết.

Bên trong đối tượng mà Tỉnh Cửu hoài nghi bao gồm cả chưởng môn cùng Nguyên Kỵ Kình, thậm chí còn có cả Bạch Quỷ, nhưng hắn đã quên mất kẻ có thị lực tốt nhất bên trong Thanh Sơn Cửu Phong.

Hắn vuốt nhẹ trúc bài trong tay, nghĩ tới chuyện này.

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ đến Tích Lai Phong chủ Phương Cảnh Thiên cũng là đồ đệ của người kia, trầm mặc một lát rồi hỏi: “Như ngươi nói, người tu đạo thường thường rất muộn mới thu đồ đệ, vì sao Thái Bình chân nhân thu đồ đệ sớm đến như vậy, hơn nữa còn thu rất nhiều?”

Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt Tỉnh Cửu trực tiếp nhắc tới cái tên này cùng với những chuyện cũ liên quan đến cái tên này.

Nàng muốn biểu hiện bình tĩnh thong dong một chút, nhưng thanh âm vẫn có chút khẽ run.

“Ý nghĩ của người kia rất đặc biệt, xưa nay hắn không tin trần duyên nhân quả gì cả, tự nhiên cũng sẽ không sợ hãi, hắn cho rằng người có thể tu hành thì nên tu hành, hắn còn tin tưởng vào chuyện người đông thì sức mạnh, vì lẽ đó từ rất sớm hắn đã bắt đầu thu đồ đệ……”

Tỉnh Cửu dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu như hắn không phải không thể nào tưởng tượng được chuyện huyết mạch của chính mình bị phục chế, có lẽ hắn đã sinh mấy vạn đứa con rồi.”

Triệu Tịch Nguyệt không thể nào hiểu được, nghĩ thầm ý nghĩ của Thái Bình chân nhân quá mức kỳ quái.

Mà việc này là bởi vì Tỉnh Cửu chưa hề đem toàn bộ ý nghĩ của Thái Bình nói ra, nếu không Triệu Tịch Nguyệt sẽ không chỉ cảm thấy kỳ quái, mà còn sinh ra hết sức hoảng sợ.

Lại như Tỉnh Cửu lúc này, dù đã qua mấy trăm năm thời gian, lần thứ hai nhớ tới ý nghĩ của Thái Bình, hắn vẫn cảm giác được lạnh lẽo đến cực điểm như cũ.

Trên thế gian thật sự rất ít thứ có thể làm cho hắn cảm thấy bất an mà lạnh lẽo, mà những ý nghĩ ác độc kia đương nhiên sẽ xếp hạng ở vị trí đầu.

“Có điều sự thực đã chứng minh, bên trong ý nghĩ của người kia có ít nhất một bộ phận nào đó là đúng.”

Tỉnh Cửu nói: “Nếu như không phải hắn thu Liễu Từ cùng Nguyên Kỵ Kình hai người đệ tử này từ sớm, muốn thu hồi Thanh Sơn cũng không dễ dàng như vậy.”

Đương nhiên, chỉ có hai người Liễu Từ cùng Nguyên Kỵ Kình giúp đỡ còn chưa đủ. Những sư bá sư thúc kia, còn có các trưởng lão bên trong ẩn phong, cảnh giới cao đến lạ kỳ, hắn cùng sư huynh tuy rằng đủ mạnh, nhưng muốn toàn diện nghiền ép đối phương, vẫn còn có chút vất vả, vì lẽ đó còn cần thêm sức mạnh khác.

Đây là lần đầu tiên Triệu Tịch Nguyệt nghe nói những bí ẩn năm xưa, mở to hai mắt nói: “Lẽ nào Thái Bình chân nhân đã mời ngoại viện?”

“Chuyện trong Thanh Sơn, làm sao có khả năng để cho người ngoài nhúng tay.”

Tỉnh Cửu nhìn mèo trắng trong lòng nàng một cái.

Triệu Tịch Nguyệt đã yếu ý của hắn, tư thế vốn đã thành thói quen, lần thứ hai trở nên cứng ngắc, nói: “Các trấn thủ đại nhân chẳng lẽ không nên duy trì trung lập ư?”

Mèo trắng mở mắt ra, nhìn Tỉnh Cửu một cái, không nói gì, lần thứ hai nhắm mắt lại tiếp tục ngủ say.

Tỉnh Cửu nói: “Trấn thủ cũng là người tu đạo, đương nhiên cũng có mon muốn riêng, mặc kệ là phi thăng, hay là tuổi thọ nhiều hơn.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Thái Bình chân nhân hứa hẹn với bọn họ thứ gì?”

Tỉnh Cửu nói: “Hắn lúc đó chỉ nói một câu.”

Bởi vì câu nói kia, hai vị Thanh sơn trấn thủ đã đứng về phía sư huynh cùng hắn, cho nên bọn họ mới có thể trấn áp chư phong, một lần nữa ổn định cục diện của Thanh Sơn đến tận bây giờ.

Triệu Tịch Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Nói câu gì?”

Tỉnh Cửu nói: “Một người đắc đạo, gà chó lên trời.”

Triệu Tịch Nguyệt lúc này mới biết hóa ra là Thi Cẩu cùng Âm Phượng đại nhân.

Trước khi Thanh Sơn đệ tử từ ngoại môn tiến vào suối tẩy kiếm sẽ được đưa vào một tràng tiểu lâu, trong lầu cất giữ chân dung của các nhân vật trọng yếu trong lịch sử Thanh Sơn Tông, trong đó bắt mắt nhất chính là chân dung các đời chưởng môn. Không ai ngờ tới, trình tự những chân dung kia nhìn như đơn giản, bên trong lại ẩn giấu quá nhiều bí mật.

Đối với bọn họ mà nói Thanh Sơn đạo thống chưa bao giờ đoạn tuyệt, từ tổ sư khai phái đến Đạo Duyên chân nhân, lại tới Thái Bình chân nhân, mãi đến tận chưởng môn chân nhân hiện tại, truyền thừa phi thường rõ ràng, không ai biết, trước lúc Thái Bình chân nhân nắm giữ Thanh Sơn, đã từng xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Truyền thừa của chư phong trong quá khứ, hiện tại đều đã biến mất ở trong lịch sử trường hà, những trưởng lão mạch khác cảnh giới thâm hậu, hoặc là lúc đó đã bị giết chết, hoặc là bị giam cầm bên trong kiếm ngục, hoặc là trốn vào ẩn phong thề không dám đi ra. Mấy trăm năm sau, chư phong trưởng lão bị giam vào kiếm ngục, trốn vào ẩn phong, còn mấy ai sống sót?

Hiện tại Thanh Sơn chỉ còn dư lại một mạch của Thái Bình chân nhân.

Thanh Sơn Cửu Phong, đều là Thượng Đức Phong, câu nói này quả nhiên không sai.

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm lẽ nào lịch sử lại lặp lại một lần như vậy?

Cho dù đạo tâm của nàng kiên định đến thế nào, cũng không khỏi có chút bất an, kinh ngạc mà nhìn Tỉnh Cửu, không biết nên nói điều gì.

Năm đó Thanh Sơn tuyên bố Thái Bình chân nhân bế tử quan, chưa từng xuất hiện sóng lớn, như vậy lần này ngươi có thể khống chế cục diện hay không?

“Không cần lo lắng quá mức, chung quy là phân tranh bên trong, sẽ không coi nhẹ sinh tử.”

Tỉnh Cửu đưa tay vuốt đầu của nàng, nói: “Hơn nữa còn có rất nhiều thời gian, có thể từ từ chuẩn bị.”

Người tu đạo tuổi thọ rất dài, thời gian rất nhiều, hơn nữa phần lớn thời gian tinh lực của bọn họ đều dùng cho việc tu hành, rất nhiều chuyện đều sẽ trở nên chậm.

Dù cho là âm mưu thi hành cũng rất chậm.

Động phủ truyền ra âm thanh từ ngoài đến, không biết phong nào lấy kiếm thư đưa tin.

Triệu Tịch Nguyệt đem mèo trắng thả xuống trên giường hàn ngọc, đi ra khỏi động phủ.

“Thức dậy.”

Tỉnh Cửu nói.

Mèo trắng mở mắt liếc nhìn hắn.

Tỉnh Cửu nói: “A Đại, có người muốn giết ta.”

Quanh giường hàn ngọc trở nên rất yên tĩnh.

Mèo trắng nghĩ thầm vẫn luôn có người muốn giết ngươi, chỉ có điều vẫn luôn không giết được ngươi.

Nếu như có thể, ngươi đã chết từ lâu, có thể là vinh quang chết ở trong tay ta?

Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: “Ta nghĩ không hiểu nguyên nhân tại sao.”

Mèo trắng tròng mắt thu nhỏ lại, có vẻ hơi tà ác.

“Không ai thích ngươi.”

“Tại sao?”

“Lẽ nào bởi vì cô quạnh, bởi vì tẻ nhạt sao? Đương nhiên là bởi vì đố kị a, ngu ngốc.”

“Thì ra là vậy.”

“Ngươi có cảm thấy có một chút thất vọng, một điểm oan ức, còn có một tẹo khổ sở hay không?”

“Bị người cần, bị người yêu thích, đó là tinh thần khát cầu của phàm nhân, ngươi ta là người tu đạo, hà tất lưu ý những chuyện này.”

Nói xong câu đó, Tỉnh Cửu liếc nhìn trúc bài gà cảnh, thu vào trong tay áo, hướng ngoài động đi đến.

Nhìn bóng lưng của hắn, mèo trắng hờ hững nghĩ, giả tạo, ngươi tiếp tục giả tạo.

……

……

Tỉnh Cửu đi tới bên cạnh vách núi, nhìn phía chư phong trong biển mây, bóng dáng có vẻ hơi cô đơn.

Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, hình ảnh cảm giác đã thay đổi rất nhiều.

Tỉnh Cửu nói: “Đều không thích ta, cảm giác rất thất bại a.”

Hắn nói chính là yêu kê.

Triệu Tịch Nguyệt cho rằng hắn nói chính là Phương Cảnh Thiên, hỏi: “Nếu chưởng môn chân nhân cùng kiếm luật đã biết hắn muốn làm gì, vì sao không sớm ngăn cản hắn?”

Tỉnh Cửu nói: “Liễu Từ cùng Nguyên Kỵ Kình chung quy vẫn còn có chút áy náy đối với người kia, dưới góc nhìn của bọn họ, Phương Cảnh Thiên đồng ý vì người kia làm gì đó vốn dĩ không sai.”

Triệu Tịch Nguyệt hiểu được ý của hắn, Phương Cảnh Thiên nếu thật sự muốn làm gì, chưởng môn chân nhân cùng kiếm luật nhất định sẽ ra tay, nhưng nếu như chỉ là nghĩ, ai có thể nói gì?

Đồ đệ muốn báo thù cho sư phụ, đây là chuyện tối thiên kinh địa nghĩa trên thế gian này.

“Có đồ đệ thật tốt.”

Tỉnh Cửu trầm mặc thời gian rất lâu, lại nói: “Ta có chút cô đơn.”

Hắn cực kỳ hiếm thấy toát ra tâm tình chân thực, hoặc là nói hắn cực kỳ hiếm thấy có chút tâm tình.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn chăm chú nói: “Hiện tại không phải có chúng ta hay sao?”

Tỉnh Cửu phát hiện xác thực là vậy, bên trong Thanh Sơn Cửu Phong Thần Mạt Phong cô quạnh nhất càng ngày càng náo nhiệt, bởi vì hầu tử cùng người ở nơi này đã càng ngày càng nhiều.

Hắn hài lòng nở nụ cười, biển mây ngoài vách núi liền có thêm hào quang.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo