Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 51 [ Quyển 3 – chương 61 đến 65 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 3 – Chương 61: Năm đó chúng ta ăn lẩu, giết người
Chuyện xưa nói tới đây, dĩ nhiên vẫn chưa hết, chỉ là vừa mới bắt đầu.
Tỉnh Cửu nghĩ tới chuyện năm đó, trầm mặc thời gian rất lâu.
Sư tổ vì chuẩn bị phi thăng, đem Thanh Sơn Chưởng môn truyền cho sư phụ sau đó đi Ẩn Phong.
Ai cũng không ngờ tới, bởi vì Nam Xu đánh lén, sư tổ phi thăng thất bại, tiếp theo, sư phụ phi thăng cũng thất bại, một mạch này chỉ còn lại có hắn cùng với sư huynh hai người.
Những năm đó hắn cùng với sư huynh sinh hoạt rất khó khăn, đừng bảo là chức chưởng môn, chính là Thượng Đức phong cũng suýt nữa bị cướp đi.
Sau đó, sư huynh thậm chí còn bị trục xuất khỏi sơn môn.
Dĩ nhiên, bị trục xuất sơn môn là giả.
Tựa như câu chuyện của Liễu Thập Tuế, chỉ bất quá nơi mà sư huynh đi chính là Minh Giới.
Cuối cùng hắn giống như Liễu Thập Tuế hiện tại, thành công hoàn thành nhiệm vụ, trở lại Thanh Sơn.
Nhưng dưới tình hình như thế, chư phong còn lại vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, thậm chí mượn chút chuyện ngang ngược chỉ trích đối với sư huynh.
Hi vọng sau khi Liễu Thập Tuế trở về không gặp phải vấn đề tương tự.
Khi đó Thượng Đức phong thật sự rất bề bộn.
Sư huynh cùng hắn còn có Nguyên Kỵ Kình, Liễu Từ ăn lẩu rất nhiều năm, thỉnh thoảng còn chơi mạt chược.
Cho đến khi người nên Thông Thiên Thông Thiên, người nên Phá Hải Phá Hải.
Sư huynh rốt cục thành công đoạt lại chức Thanh Sơn Chưởng môn.
Thật ra hắn cũng không quá rõ ràng những năm đó rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
Hắn chuyên tâm tu đạo, chưa từng rời khỏi Thượng Đức phong, cả cái động phủ hàn khí âm trầm kia cũng rất ít khi ra.
Chỉ có lần đó sư huynh nói muốn đi giết người, hắn mới rời khỏi động phủ mang theo Nguyên Kỵ Kình cùng Liễu Từ đi giết người.
Hiện tại hồi tưởng lại, vì ổn định lại cục diện của Thanh Sơn Cửu Phong, lần đó bọn họ quả thật giết rất nhiều người.
Về phần tại sao giết, hắn không hỏi.
Sư huynh vốn sẽ không giết người bừa bãi.
Thật là châm biếm.
…
…
“Sau đó thì sao?”
Nguyên Khúc hỏi, để cho Tỉnh Cửu từ trong hồi ức hiếm có tỉnh lại.
Hắn bắt đầu tiếp tục giảng giải câu chuyện kia.
“Chuyện sau đó đều do ta đoán.”
…
…
Nam Xu bị hủy đạo thụ, lại bị hải vụ cấm bế thiên địa, cho dù có thể chữa trị thương thế, cũng không còn hi vọng phi thăng, cho nên hắn thực sự hy vọng có thể rời đi. Bởi vì Thanh Sơn Tông tồn tại, hắn không dám rời khỏi phiến sương mù này, nhưng hắn có thể phái người rời khỏi, sau đó nghĩ biện pháp đem Thanh Sơn Tông hủy diệt, hắn tự nhiên có thể rời đi.
Chuyện này sẽ cần thời gian rất lâu, mấy trăm năm thậm chí nhiều hơn, nhưng thứ người tu hành nhiều nhất chính là thời gian.
Lúc đầu người rời hải đảo là đồng tử của hắn.
Cái đồng tử kia đến đại lục, chính mình xưng là Thiên Cận Nhân, thay Nam Xu tìm kiếm truyền nhân thích hợp.
Có thiếu niên gọi Kiếm Tây Lai, của hắn kiếm đạo thiên phú rất cao, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó bị Vô Ân Môn cự tuyệt, trong lòng còn có oán ý.
Thiên Cận Nhân chợt phát hiện hắn cùng Nam Xu trải qua rất tương tự, tìm được Kiếm Tây Lai, cho hắn tín vật, chỉ điểm hắn đi hải ngoại, tiến vào đảo sương mù bái Nam Xu vi sư.
Dĩ nhiên, cũng có thể là hắn đem công pháp của Nam Xu trực tiếp cho Kiếm Tây Lai.
Người thiếu niên kia kiếm pháp đại thành, khai sáng Tây Hải kiếm phái, tuân theo ý chí sư trưởng, cố gắng tiêu diệt Thanh Sơn.
Nhưng hắn phát hiện Tây Hải kiếm phái lên dù phát triển mau thế nào đi nữa, cũng vĩnh viễn không đuổi kịp Thanh Sơn, không thể làm gì khác đành phải chọn phương pháp khác.
Một năm nào đó, không biết hắn thông qua phương thức gì nắm giữ quyền khống chế Bất Lão Lâm.
Thói quen sử dụng kiếm của Bất Lão Lâm thích khách là bắt đầu từ một trăm năm trước, nghĩ đến chính là khi đó.
Chánh đạo tông phái nhất là Thanh Sơn vẫn hoài nghi lai lịch của hắn, nhưng không có chứng cớ, cho nên khi Lưỡng Vong phong muốn sắp đặt cái âm mưu này, mấy vị sư trưởng dù biết cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng cũng không ngăn cản, chẳng qua là thuận thế mà làm, bởi vì chuyện này dù sao đối với bọn họ không có tổn thất gì.
…
…
Tỉnh Cửu nói: “Không ngờ tới chính là, Thập Tuế người này lại thật sự tìm ra được một số thứ, cho nên mới có hôm nay.”
Nguyên Khúc tán thán nói: “Đại sư huynh thật là giỏi.”
Tỉnh Cửu không biết chuyện hắn cùng với Cố Thanh lén với nhau, nghe không hiểu, nói: “Coi như là rất giỏi, nhưng ý nghĩa không lớn. Bởi vì Kiếm Tây Lai sẽ không lưu lại cơ hội.”
Triệu Tịch Nguyệt không nghĩ tới những điều này, Cố Thanh phản ứng rất nhanh, có chút giật mình nói: “Sư phụ nói là hắn sẽ chặt tay cầu sinh?”
Tỉnh Cửu nói: “Thanh Sơn khó khăn lắm mới tìm được một cái cơ hội có thể danh chánh ngôn thuận giết chết hắn, hắn không làm như thế còn có thể làm như thế nào?”
Nguyên Khúc mở to hai mắt hỏi: “Đây chính là Tây Hải Kiếm Thần, nói giết là có thể giết ư?”
Tỉnh Cửu nói: “Quả thật khó khăn, cho nên Thanh Sơn bày ra trận thế lớn như vậy, chủ yếu là muốn buộc hắn lui, trải qua chuyện này, Tây Hải kiếm phái chính là phế đi.”
Triệu Tịch Nguyệt càng nghe càng thấy bất ngờ, nói: “Ta nghĩ ngươi không hiểu những chuyện này.”
Tỉnh Cửu không nói thêm gì nữa.
Mặc dù sau khi trở lại Thanh Sơn, lời của hắn càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn không nhiều quá.
Hôm nay là một lần hắn nói chuyện nhiều nhất trừ một phen nói chuyện rất dài cùng Triệu Tịch Nguyệt ngoài Triều Ca thành.
Triệu Tịch Nguyệt hiểu.
Trước kia là hắn lười nghĩ, không phải nghĩ mãi mà không rõ.
Cố Thanh hỏi: “Vậy Tây Vương Tôn rốt cuộc là ai? Đều nói hắn là sư đệ của Kiếm Tây Lai, chẳng lẽ cũng là đồ đệ của Nam Xu ư?”
Triệu Tịch Nguyệt nhìn Tỉnh Cửu một cái, nhớ tới chuyện cũ năm đó đi Hải Châu thành.
Lần đó Tỉnh Cửu chính là chuyên môn đi gặp Tây Vương Tôn, chỉ bất quá sau khi thấy có chút thất vọng, bởi vì xác nhận không phải là người hắn muốn tìm.
Tỉnh Cửu trầm mặc không nói, đây cũng là chuyện hắn không hiểu được, vì sao mười mấy năm trước bỗng nhiên xuất hiện một người như Tây Vương Tôn?
Khi đó sư huynh đã rời khỏi Thanh Sơn, giữa hai người có quan hệ gì không?
Tây Vương Tôn đối với Liễu Thập Tuế tín nhiệm rốt cuộc từ đâu mà đến?
Chẳng lẽ chuyện này thật có quan hệ tới sư huynh?
Nguyên Khúc nói: “Bất kể như thế nào, Tây Vương Tôn lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Bất Lão Lâm bị diệt, tà phái càng thêm thế suy, nghĩ đến tu đạo giới hẳn là sẽ thái bình rất nhiều năm.”
Nghe được hai chữ thái bình, Triệu Tịch Nguyệt vừa nhìn Tỉnh Cửu một cái.
Tỉnh Cửu rất rõ ràng cho dù chánh đạo tu hành giới đại hoạch toàn thắng, diệt trừ cũng chỉ là tầng dưới của Bất Lão Lâm mà thôi.
Liễu Thập Tuế căn bản không tiếp xúc được với các nhân vật nguy hiểm chân chính.
Mà hôm nay có thể sẽ xuất hiện chính là người kia.
Thời gian lưu chuyển, hoàng hôn chuyển làm bóng đêm, tinh thần an tĩnh nhìn ngắm quần phong.
Lúc này ngoài Hải Châu thành bầu trời như nghiên mực lớn, cục diện đang thời khắc khẩn trương, Thanh Sơn Chưởng môn cùng Nguyên Kỵ Kình trước sau xuất hiện.
Tỉnh Cửu đứng bên vách đá, nghĩ thầm nếu như người này xuất hiện, hẳn cũng chính là hiện tại.
Đang nghĩ tới như vậy, một đạo khí tức cường đại đã đến Thần Mạt phong.
Thần Mạt phong cấm chế trận pháp sinh ra cảm ứng, mấy trăm đạo kiếm ý phóng lên cao, nhưng không cách nào đem người ẩn trong bóng đêm kia bức ra ngoài.
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc cảm ứng được trận pháp thay đổi, lấy tốc độ nhanh nhất đi tới bên vách đá, hướng trong bầu trời đêm nhìn lại.
Trong động phủ, Triệu Tịch Nguyệt đứng ở trước giường hàn ngọc, nhìn mèo trắng đang ngủ, nhẹ giọng nói: “Lão tổ, nên rời giường.”
Quyển 3 – Chương 62: Tha nhân tức địa ngục
Thần Mạt phong có cấm trận, ngăn cách trong ngoài.
Năm đó Triệu Tịch Nguyệt xông lên ngọn núi này, đạo cấm trận uy lực cực lớn chỉ bảo lưu ở đỉnh núi, thỉnh thoảng mở ra.
Tỷ như thời điểm Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt du lịch nhân gian, hay như hiện nay mèo trắng phơi nắng mỗi một ngày.
Người ở phía ngoài không nhìn thấy hình ảnh trên đỉnh núi, trên đỉnh núi lại có thể thấy được thiên không.
Tỉnh Cửu nhìn ánh sao sáng trong bầu trời đêm, cảm thụ được đạo khí tức kia, tự hỏi đối phương dự định làm sao.
Đạo khí tức kia rất bình thản, nhưng bên trong lại vô cùng cường đại, tựa như hai sợi lông mày bạc dài bay theo gió phất phới, già mà không yếu.
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc cũng cảm nhận được đạo uy áp mơ hồ cường đại kia, có chút khẩn trương.
Bên trên quần phong ẩn giấu Thanh Sơn đại trận, cho dù Trung Châu Phái Chưởng môn đích thân đến cũng không thể công phá nổi, vì sao đối phương lại có thể xuất hiện tại nơi cách đỉnh Thần Mạt phong gần như thế?
Chẳng lẽ người tới là vị tiền bối nào trong Cửu Phong ư?
Nghĩ đến khả năng này, Cố Thanh cùng Nguyên Khúc vẻ mặt càng biến sắc hơn.
Triệu Tịch Nguyệt từ trong động phủ đi ra.
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc nhìn sang.
Triệu Tịch Nguyệt lắc đầu.
Nguyên Khúc có chút giật mình, nghĩ thầm lão tổ tông quả thật lười biếng tham ngủ, ngay tại lúc này cũng không chịu ra sao?
Tỉnh Cửu nhìn bầu trời đêm, trầm mặc một chút, bỗng nhiên đưa tay phải ra.
Triệu Tịch Nguyệt gọi ra Phất Tư Kiếm.
Phất Tư Kiếm tự bay đến trong tay Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu cầm thân kiếm, cắm vào khe đá nhỏ nhất trên vách núi, sau đó khẽ dùng sức lay chuyển.
Mấy tiếng rắc rắc vang lên, giống như là hơn mười cái chén ngọc lưu ly trước sau rơi vào trên mặt đất cứng rắn mà bể tan tành, cấm trận trên đỉnh núi được giải trừ, mấy trăm đạo kiếm ý trở về trong núi.
Triệu Tịch Nguyệt thần sắc giật mình, đi tới bên cạnh hắn, nhìn về bầu trời đêm.
Đạo khí tức cường đại kia vẫn ẩn giấu trong bóng đêm, không hiện ra thân hình.
Tỉnh Cửu nhìn nơi nào đó trong bầu trời đêm, không nói một lời.
Gió đêm thổi ngọn cây trên núi, phát ra thanh âm ào ào, đám viên hầu không có kêu la, tiếng ve cũng không có, càng tăng thêm vẻ tịch lãnh.
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc nhìn bóng lưng của hai vị sư trưởng, tâm tình vô cùng khẩn trương.
Bọn họ biết trong chiến đấu tầng thứ như vậy, mình có ra tay cũng không có bất kỳ ý nghĩa.
Theo thời gian trôi đi, thế cục vẫn hoàn toàn không có biến hóa, cho đến thời khắc nào đó, đạo khí tức kia đột nhiên biến mất.
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc không dám tin tưởng hoàn toàn, vẫn khẩn trương chờ đợi.
“Đi.”
Tỉnh Cửu xoay người hướng trong động phủ đi tới.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, muốn khuyên hắn mấy câu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc rốt cục yên tâm, mới cảm giác được chân của mình có chút mềm, y phục sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Sâu trong động phủ có một cái giường hàn ngọc, tỏa ra lạnh lẽo nhàn nhạt.
Có thể là bởi vì không thích hàn lãnh, Tỉnh Cửu không nghỉ ngơi ở chỗ này, thậm chí rất ít khi tới nơi này.
Đi tới trước giường hàn ngọc, hắn nhìn mèo trắng đang ôm Hàn Thiền ngủ say.
Hàn Thiền cảm thấy ý chí của hắn, cẩn thận từ trong móng vuốt của mèo chui ra, hướng trong góc bò đi.
Mèo trắng cảm thấy được, vươn ra hữu trảo quơ một cái, lại không vồ được gì, chậm rãi mở mắt, có chút mờ mịt nhìn về bốn phía.
Hàn Thiền trốn ở góc phòng, đang run rẩy.
Nó dĩ nhiên rất sợ con yêu quái lông dài này, nhưng lại không dám làm trái với ý chí của Tỉnh Cửu.
“Không cần giả bộ.”
Tỉnh Cửu nhìn nó nói: “Thời điểm mỗi lần ngươi xuất động, cấm trận cũng sẽ mở ra, trừ Liễu Từ cùng Nguyên Kỵ Kình, không người nào có thể gặp được ngươi.”
Mèo trắng lẳng lặng nhìn hắn, nào còn chút gì mờ mịt, trong đồng tử không có bất kỳ tâm tình.
“Ta dùng ba năm bố trí cái bẫy này, kết quả hắn lại không xuất thủ.”
Ban đầu động phủ giả của Cảnh Dương mở ra, Tỉnh Cửu cũng đã kết luận Tích Lai phong chủ Phương Cảnh Thiên trong lòng có quỷ.
Sau đó tại Triều Ca thành cựu Mai Viên, Thiên Cận Nhân xuất thủ với hắn cũng chính là chứng minh.
Ở trong lòng của Phương Cảnh Thiên, hắn và Triệu Tịch Nguyệt đều tra chuyện Cảnh Dương chân nhân phi thăng, như vậy rất có thể đệ tử đích truyền có khả năng là đệ tử thân truyền.
Vì giấu diếm chút chuyện, Phương Cảnh Thiên có đầy đủ lý do đem hắn cùng Triệu Tịch Nguyệt diệt trừ, hơn nữa trên thực tế hắn đã thử làm đến hai lần.
Phương Cảnh Thiên là Phá Hải thượng cảnh cường giả, càng có thể làcủa Thanh Sơn Tông, bị nhân vật như thế theo dõi là chuyện áp lực lớn vô cùng.
Tỉnh Cửu hiện tại rất yếu, không có phương pháp tốt để giải quyết vấn đề này, nhưng hắn vẫn nghĩ thử một chút diệt trừ loại uy hiếp này.
Cho nên ba năm trước đây hắn từ Bích Hồ phong ôm Bạch Quỷ trở về.
Hắn biết sau khi chuyện của Tây Hải kiếm phái bộc phát, Liễu Từ cùng Nguyên Kỵ Kình cũng sẽ rời khỏi Thanh Sơn, quỷ trong lòng Phương Cảnh Thiên vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện lần nữa.
Nếu như Phương Cảnh Thiên thử giết chết hắn một lần nữa, hắn muốn mượn Thần Mạt phong cấm trận cùng Bạch Quỷ tiến hành phản giết.
Tối nay quả nhiên Phương Cảnh Thiên đã tới.
Ngoài dự tính chính là, hắn không xuất thủ.
Đây chỉ có một loại giải thích.
Phương Cảnh Thiên đã biết sắp đặt của Thần Mạt phong từ trước.
Mèo trắng hé mắt, tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Không phải là nó, chính là Chưởng môn hoặc là Nguyên Kỵ Kình.
Tỉnh Cửu sẽ không hoàn toàn tin tưởng, bởi vì tối nay nó không xuất thủ, cũng bởi vì lần đầu tiên hắn đi Bích Hồ phong từng nói những sự tình kia.
—— nếu như Bạch Quỷ không đồng ý hoặc là không tỏ vẻ đồng ý, Lôi Phá Vân cho dù là Bích Hồ phong chủ cũng không có cách nào mang đi một đoạn lôi hồn mộc.
Dĩ nhiên, trừ quỷ trong lòng Phương Cảnh Thiên cùng con Bạch Quỷ này, Cửu Phong khẳng định còn có quỷ khác. Sư huynh thông qua lôi hồn mộc đem thần hồn gửi đến trên người tên đệ tử Minh bộ kia, mới có thể đột phá cấm chế do hắn tự mình bố trí, nhưng hắn muốn rời Kiếm Ngục còn cần nhận được sự trợ giúp của người khác, người kia đến tột cùng là ai?
Hắn rời động phủ, đi trở về vách đá, nhìn về tuyết nhai Thượng Đức phong phương xa bị tinh quang chiếu sáng, trầm mặc thời gian rất lâu.
Ngươi từ trong địa ngục cũng có thể bò trở về, Kiếm Ngục làm sao có thể giam cầm được ngươi.
Năm đó có phải ta nên trực tiếp đem ngươi giết chết hay không?
…
…
Nam Tranh rời khỏi bộ lạc, liền gia nhập Bất Lão Lâm, bởi vì người tu hành cần rất nhiều tài nguyên, mà nàng lại không có gì cả.
Ở trong Bất Lão Lâm nàng từng giết rất nhiều người, gặp qua rất nhiều hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn, giống như là địa ngục.
Nhưng đó là nhìn, tối nay lại là chính nàng lần đầu tiên đi lại trong đó.
Tối nay địa ngục phủ lên một tầng sương mù dày đặc, nàng biết đây là Đại Trạch phong vũ đạo pháp, chính là đám sương mù này ngăn cách nàng cùng đồng bạn hướng trong bầu trời phát đi tín hiệu cầu viện.
Trong sương mù khắp nơi đều là thanh âm chém giết, thỉnh thoảng sẽ có loang loáng lóe lên, chiếu sáng vách núi hắc ám, sau đó sẽ có tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu rên vang lên, những thứ này đại biểu tử vong.
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng chân như sấm, nàng biết đây là triều đình Thần Vệ quân, chính là đám thiết kỵ này đã đè chết xích tượng của nàng.
Đám kỵ binh do người bình thường tạo thành kia, sau khi dán lên lá bùa lực lượng sẽ trở nên lớn vô cùng, mưa tên nhìn như yếu ớt dán lên lá bùa, trở nên vô cùng cứng rắn, ngay cả người tu hành như nàng cũng không chịu nổi. Càng phiền toái chính là, nàng cùng đồng bạn còn gặp phải mấy tên thư sinh Nhất Mao Trai.
Đám thư sinh kia giống thư sinh ở chỗ nào chứ?
Đều là một đám người điên!
Đồ Khâu đã chết, Úc Bất Hoan cũng đã chết, quyền sáo của người trước cùng tứ hoang bình của người sau đều buộc ở hông của nàng, bích thạch tranh đang ở trên lưng.
Nếu như lúc này nàng xuất thủ, có thể giết chết không ít Thần vệ quân kỵ binh, nhưng nàng nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Nàng chỉ muốn trốn.
Hướng sâu trong sương mù mà chạy.
Thoát càng xa càng tốt.
Rốt cục.
Nàng phá vỡ sương mù, đi tới đỉnh núi.
Đây là một ngọn núi vô danh ngoài Hải Châu thành.
Điện quang chiếu sáng thiên địa.
Nàng quay đầu nhìn về, phát hiện bên kia là Vân Đài.
Một đạo kiếm quang từ trên biển sinh ra.
Tiến vào trời cao.
Lần nữa trở lại nhân gian.
Sắc mặt của nàng trở nên dị thường tái nhợt.
Nàng không biết đó có phải một lần mưu sát vô sỉ nhất trong lịch sử tu hành giới hay không.
Nàng chỉ biết là địa ngục cũng tuyệt đối không lãnh khốc vô tình hơn so với đạo kiếm quang kia.
Quyển 3 – Chương 63: Vân Đài vụt tắt
Đạo kiếm quang kia chiếu sáng thế giới trên mây.
Nam Tranh thấy được ngọn núi treo lơ lửng trong bầu trời đêm, biết đó chính là Vân Đài.
Đối với ngọn núi này nàng vốn cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì… những năm qua đã đi qua rất nhiều lần, nhưng tối nay nàng mới lần đầu tiên thấy hình dáng của nó.
Nàng biết đại khái cũng sẽ là một lần cuối cùng nhìn thấy.
Đạo kiếm quang phá rách thương khung mà rơi xuống kia, chém về phía ngọn núi treo trên bầu trời.
Ngoại địch xâm phạm, Vân Đài trận pháp đã sớm khởi động toàn bộ, lúc này gặp đạo kiếm quang này, tự động sinh ra phản ứng, nhưng căn bản không cách nào ngăn trở trong chốc lát.
Cùng với một tiếng kêu vang khó có thể tưởng tượng, đại điện trên đỉnh núi bị đạo kiếm quang này chém thành hai khúc, hóa thành vô số vụn gỗ cùng đá sỏi bắn ra.
Tòa đại điện này chính là nơi Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt từng đi qua, hàng năm người thắng tứ hải yến sẽ ở chỗ này tiếp nhận Tây Vương Tôn tiếp kiến cùng tưởng thưởng.
Có thể đoán được, bất kể sau tối nay còn có thể có tứ hải yến hay không, rất nhiều chuyện cũng sẽ phát sinh không thể nào nghịch chuyển thay đổi.
Đạo kiếm quang này chém nát đại điện sau đó tiếp tục hướng xuống dưới, xâm nhập sơn thể, cùng với tiếng cọ xát cực kỳ chói tai cùng thanh âm nứt vỡ, vách núi xuất hiện một đạo vết rách thẳng tắp, vô số đá sỏi cùng bụi mù từ bên trong phun ra.
Đại điện cùng trận pháp treo trên bầu trời trong núi, gặp đạo kiếm quang này lập tức vỡ vụn, yếu ớt như lưu ly.
Thanh âm ma sát cùng tiếng vỡ càng ngày càng chói tai, khó nghe đến chí cực, sau đó từ từ trầm thấp, tựa như chân long đang ngâm tiếu.
Vết nứt kia càng ngày càng sâu, vô số cát đá hướng mặt biển rơi xuống, ngọn núi treo trên bầu trời dần dần biến thành hai nửa, lảo đảo sắp ngã.
Những chuyện này cũng phát sinh ở trong thời gian vô cùng ngắn ngủi.
Vân Đài có vô số thân ảnh chạy ra khỏi bụi mù, vô số tiếng kêu sợ hãi ầm ỉ cùng tiếng kêu thảm thiết sau khi bị thương từ các nơi trên vách núi vang lên.
Trong bầu trời đêm Thanh Sơn đệ tử cùng người tu hành phái khác cũng khiếp sợ im lặng.
Kinh hãi nhất vẫn là Tây Hải đệ tử lấy Đồng Lư cầm đầu.
Bọn họ sắc mặt tái nhợt nhìn hình ảnh trước mắt, nghĩ thầm sư tôn muốn làm gì vậy, chẳng lẽ hắn muốn đem Vân Đài của chính mình hủy diệt ư!
…
…
Vân Đài chính là trọng địa của Tây Hải kiếm phái, là một bước trọng yếu nhất giúp bọn họ đặt chân tại Triêu Thiên Đại Lục.
Tây Hải Kiếm Thần đích thân phá hủy Vân Đài, có phải đại biểu điều gì hay không?
Nam Tranh không nghĩ tới vấn đề này, bởi vì tất cả mọi người bao gồm nàng ở bên trong, tầm mắt cũng bị một hình ảnh khác hấp dẫn.
Nàng nhìn nơi nào đó trong bầu trời đêm, mang theo cảm xúc cực kỳ phức tạp, lẩm bẩm nói: “Chủ nhân…”
Nơi đó có sợi dây từ phía trên không chỗ cao rủ xuống, cuối cùng trói buộc một người.
Tây Vương Tôn ở trong gió biển nhẹ nhàng lung lay, tựa như sâu đo từ trên nhánh cây rơi xuống, biết mình đã cách tử vong không xa.
Dĩ nhiên cũng có thể nói hắn lúc rất giống một con quỷ treo cổ.
Sâu đo vốn có biệt danh chính là quỷ treo cổ.
Đạo kiếm quang này rất tráng lệ, phía trước rất nhạt, mờ nhạt đến không nhìn thấy, giống như một trận gió mát.
Thời điểm kiếm quang chém ra Vân Đài, mũi nhọn ở trong bầu trời đêm không tiếng động lướt qua.
Gió mát rơi vào trên người Tây Vương Tôn.
Tây Vương Tôn trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai.
Sau một khắc, nụ cười của hắn bị cắt thành hai nửa.
Bởi vì mặt hắn đã bị cắt thành hai nửa.
Kế tiếp thân thể của hắn cũng trở thành hai nửa.
Tây Vương Tôn đã chết.
Hai mảnh thân thể của hắn hướng mặt biển rơi xuống, có chút giống Vân Đài đang vỡ ra, càng giống như một chiếc diều bị đứt dây.
Cho dù hắn dưỡng nguyên anh cùng kiếm quỷ, ở dưới kiếm quang tuyệt tình chí cực này, cũng đều phải chết cùng nhau.
Còn có rất nhiều thứ đã chết đi theo hắn.
Tỷ như sự trung thành của Nam Tranh đối với Bất Lão Lâm, tỷ như sự kiêu ngạo của Đồng Lư.
Cho nên hắn ở trong bầu trời đêm ngự kiếm mà đứng cùng với nàng ở trên đỉnh núi thân thể run rẩy, cũng không thể nghe rõ kế tiếp ở trong bầu trời đêm vang lên một tiếng kêu to.
Đó là thanh âm của Tây Hải Kiếm Thần.
Hắn tựa hồ muốn nói chính mình quản giáo không nghiêm, để cho môn hạ xuất hiện bại hoại như Tây Vương Tôn cùng Vân Đài đệ tử, thực sự xin lỗi, bởi vậy tự mình thanh lý môn hộ.
Hắn ra lệnh Tây Hải kiếm phái đệ tử đến giúp toàn bộ về đảo, không được dừng lại ở nơi này.
Sau khi nói xong, thanh âm của Tây Hải Kiếm Thần liền biến mất, đạo kiếm quang này cũng tùy theo mà đi.
Tây Hải kiếm phái đệ tử ngự kiếm dừng trên không trung hai mặt nhìn nhau, tâm tình rất giãy dụa, cuối cùng không dám cãi lại Chưởng môn dụ lệnh, bị hai gã trưởng lão Du Dã cảnh mạnh mẽ mang đi.
Đồng Lư lưu lại, hắn đứng ở trên phi kiếm, sắc mặt tái nhợt, nhìn có chút đáng thương.
Vân Đài hoàn toàn vỡ ra, sụp đổ rất nhiều vách núi, trận pháp hoàn toàn tổn hại, không còn chút kiến trúc nào hoàn hảo.
Ở trên núi Tây Hải đệ tử cùng chấp sự tuyệt vọng mà không cam lòng mắng lên, trong đó còn kèm theo tiếng khóc.
Trận pháp đã tàn, bọn họ tự nhiên sẽ không ở lại Vân Đài chờ chết, rối rít ngự kiếm mà lên, trong lúc nhất thời, hơn trăm đạo kiếm quang trước sau rời khỏi vách núi, chiếu sáng bầu trời đêm.
Nhìn hình ảnh này, nghe xa xa truyền đến tiếng khóc, Bố Thu Tiêu thở dài, nói với Thành Do Thiên: “Người đầu hàng vẫn nên tận lực bảo toàn.”
Thành Do Thiên giơ tay phải lên, nói: “Ta cũng hi vọng bọn họ có thể tỉnh táo lại.”
Theo thủ thế của hắn, mấy trăm đạo kiếm quang cùng pháp khí hướng Vân Đài mà đi, trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ không gian, rất nhanh liền cùng hơn trăm đạo kiếm quang kia gặp nhau.
Quá Nam Sơn chính là Thanh Sơn thủ đồ, cảnh giới lại cao, tự nhiên xông lên phía trước nhất.
Lam Hải kiếm dưới chân hắn không biết có phải là trải qua một lần chữa trị hay không, kiếm quang màu lam xen lẫn màu vàng nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, hắn thấy hình ảnh nào đó, vẻ mặt khẽ biến, hướng nơi đó bay nhanh đi.
Có mấy đạo kiếm quang từ Vân Đài bay ra ngoài, lại không nghĩ chạy trốn, mà như điên cuồng hướng chỗ Đồng Lư bay đi, rõ ràng muốn gây bất lợi cho hắn.
Mà Đồng Lư lúc này cũng giống như phát điên rồi, thất hồn lạc phách đứng ở trên thân kiếm, căn bản không hề phát hiện nguy hiểm.
Hơn nữa theo Quá Nam Sơn, cho dù hắn phát hiện chỉ sợ cũng sẽ không trốn.
Quá Nam Sơn lấy tốc độ nhanh nhất bay đến trước người Đồng Lư, đỡ mấy đạo công kích kia.
Mấy tên Tây Hải đệ tử dùng ánh mắt oán độc nhìn Đồng Lư mấy lần, không có cố gắng tiếp tục, hướng phương xa bay đi, nhưng đi không bao xa, đã bị hơn mười đạo kiếm quang vây quanh.
Bốn phía trong bầu trời đêm khắp nơi đều là tiếng giết, kiếm ngân, kêu thảm thiết.
Quá Nam Sơn đứng trên thân kiếm, nhìn Đồng Lư trầm giọng quát lên: “Ngươi thanh tĩnh một chút! Đêm nay đã là kết quả tốt nhất rồi!”
Đồng Lư sắc mặt tái nhợt, sợi tóc bị nước biển ướt nhẹp nhìn giống như lá liễu khô héo, nhìn hắn nói: “Năm ấy thời điểm tham gia đạo chiến, chúng ta ăn thịt dê nướng, uống rượu, hàn huyên suốt một đêm, kết quả chỉ có ta là kẻ ngu, các ngươi vẫn đều gạt ta, thì ra các ngươi muốn đối phó chính là Tây Hải chúng ta.”
Quá Nam Sơn mặt lộ vẻ không đành lòng, nói: “Chúng ta gạt ngươi, bởi vì ngươi là Tây Hải đệ tử, nhưng chúng ta muốn đối phó cho tới bây giờ cũng không phải là Tây Hải, mà là Bất Lão Lâm.”
Đồng Lư thanh âm khẽ run nói: “Chuyện này có gì khác biệt? Tây Hải chính là Bất Lão Lâm… Ngươi cho rằng sư tôn lão nhân gia ông ta đích thân chém sư thúc, phá hủy Vân Đài, thế nhân sẽ cho rằng những điều này là do một mình sư thúc, cùng Tây Hải kiếm phái không liên quan ư?”
Quá Nam Sơn trầm mặc một lát sau nói: “Ít nhất hiện tại tất cả mọi người chỉ có thể cho là như vậy.”
“Nhưng ta không cho là như vậy!”
Đồng Lư bỗng nhiên tức giận hô lên: “Chúng ta năm đó đã nói rất nhiều chuyện, trong đó là tối trọng yếu chính là không cần làm chuyện lừa mình dối người!”. Đam Mỹ Sắc
Quá Nam Sơn nhìn hắn một cái thật sâu, không có nói cái gì nữa, ngự kiếm mà đi.
Quyển 3 – Chương 64: Bạch y thiếu nữ mò cá
Chiến đấu đã bắt đầu, Quá Nam Sơn không thể bởi vì Đồng Lư ở chỗ này mà dừng lại lâu hơn.
Nhưng trên thực tế, cuộc chiến này bắt đầu không bao lâu đã kết thúc. truyện xuyên nhanh
Chiến tranh giữa người tu hành vĩnh viễn lãnh khốc, tàn nhẫn hơn nữa nhanh chóng như vậy.
Sinh tử trong thời gian rất ngắn sẽ giao ra đáp án, nếu đem so sánh, người phàm chiến đấu thật rất giống trò chơi đồ hàng của trẻ con.
Mấy trăm đạo kiếm quang cùng pháp khí ở trong bầu trời đêm xuyên qua, sau đó không ngừng có kiếm quang rơi xuống, tựa như mưa bình thường, không biết bao nhiêu người đã chết đi.
Nhìn hình ảnh trong bầu trời đêm, Nam Tranh đột nhiên cảm giác được mình bình thường ở Bất Lão Lâm giết người cũng tựa như một trò chơi con nít.
Mặc dù cảnh giới của nàng đem so với người tu hành hôm nay tham gia chiến đấu cao hơn rất nhiều.
Vân Đài cứ như vậy tiêu diệt.
Nàng xoay người hướng dưới núi mà đi, một đường lảo đảo, không biết từ trên núi té rớt bao nhiêu lần, chỉ sợ không hề bị thương, cũng có chút đau đớn.
Nàng biết thế giới trong sương mù nguy hiểm như trước, nhưng nàng tình nguyện đi đối mặt với chút nguy hiểm này, cũng không muốn đi trên mây, nhìn thấy những hình ảnh kia.
Thế giới dưới mây một mảnh an tĩnh, tiếng chém giết từ từ rời xa, nhưng trong mắt của nàng xuất hiện thần sắc vô cùng cảnh giác, từ phía sau gỡ xuống bích thạch tranh.
Mãnh khảnh ngón tay rơi vào trên đàn, lặng yên không một tiếng động bạt động, phát ra thanh âm vô cùng sáng ngời, tranh âm vô hình hướng bốn phía tản ra, cắt ra sương mù nồng đậm.
Ba ba ba ba.
Mấy đạo muộn hưởng trước sau vang lên.
Thần vệ quân kỵ binh mai phục ở trong bóng đêm biết bị mục tiêu phát hiện, trước tiên phát khởi xung phong, gót sắt trầm trọng dậm trên đại địa, chấn động vô cùng rõ ràng.
Nam Tranh một tay ôm đàn, nhanh chóng lướt về sau, nhưng không thể tránh né được mấy kỵ binh từ bên cạnh lao ra.
Cùng với tiếng va chạm trầm muộn, nàng lui tới một chỗ dưới vách núi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Lá bùa bị tranh âm cắt thiêu đốt lên, tản mát ra quang mang nhàn nhạt, chiếu sáng quanh mình.
Ít nhất mười mấy tên Thần vệ quân kỵ binh xuất hiện tại trong tầm mắt của nàng, bóng đen dày đặc, giống như thạch lâm.
Nam Tranh không có chút nào sợ hãi nhìn tên kỵ binh thủ lĩnh phía trước nhất.
Tên kỵ binh thủ lĩnh mặt mũi che trong nón giáp, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt, ánh mắt sạch sẽ, nhìn có chút trẻ tuổi, rồi lại vô cùng lãnh khốc.
Nam Tranh dời xuống tầm mắt, thấy tên kỵ binh thủ lĩnh đeo một đạo phi kiếm.
Đạo phi kiếm kia bị buộc cực kỳ kín đáo, tản ra ý tứ hàm xúc nhàn nhạt trong trẻo lạnh lùng, rõ ràng không bình thường.
Kỵ binh thủ lĩnh lấy pháp khí ra, nhìn bức họa xuất hiện trong thanh quang, lại nhìn một chút dung nhan Nam Tranh bị thanh quang chiếu sáng, nói: “Ngươi là thích khách của Bất Lão Lâm, ta chỉ cho ngươi ba tức thời gian để đầu hàng.”
Vị kỵ binh thống lĩnh này chính là Cố Phán ban ngày mang theo thuộc hạ tìm đồ.
Trên đường về doanh trại, hắn vốn không muốn sanh sự, nhưng nếu đụng phải thích khách của Bất Lão Lâm cũng không thể cứ như vậy mà đi.
Nam Tranh dĩ nhiên sẽ không đầu hàng, cũng không chuẩn bị chờ đối phương đem ba tức thời gian đếm xong, tay phải đưa về phía tứ hoang bình bên hông.
Nàng chưa từng học qua Huyết Ma Giáo bí pháp tàn cuốn, không cách nào giống Úc Bất Hoan như vậy phát huy toàn bộ uy lực của tứ hoang bình, nhưng dùng để ngăn cản đám kỵ binh này hẳn là không có vấn đề.
Đang ở thời điểm ngón tay của nàng sắp chạm vào tứ hoang bình, bỗng nhiên trước núi nổi lên một trận gió.
Rõ ràng là thâm xuân, làn gió kia lại lạnh thấu xương vô cùng.
Trong gió không có nhiệt độ, cũng không có dưỡng khí.
Có người theo làn gió đi tới bên cạnh của nàng, rất tự nhiên đưa tay gở xuống bích thạch tranh phía sau nàng, sau đó đi tới trước người đám kỵ binh.
Nam Tranh rất khiếp sợ, khí tức của người này cũng không cường đại, vì cái gì thời điểm lấy đi bích thạch tranh, chính mình ngay cả chút điểm tâm tư phản kháng đều không thể sinh ra?
Đó là vị thiếu nữ áo trắng, trên mặt che lụa trắng, lụa trắng theo gió mà phất động, lộ ra một khuôn mặt nhìn rất bình thường.
Cố Phán trầm giọng nói: “Báo tên của ngươi ra.”
Vị bạch y thiếu nữ này khí tức thanh cùng chí cực, rõ ràng tu chính là huyền môn chính tông công pháp, hẳn là người trong chính đạo.
Nhưng bởi vì cử động của nàng, Cố Phán cùng Thần vệ quân kỵ binh vẫn cảnh giác.
Bạch y thiếu nữ nói: “Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng ngươi nên biết mục đích của ta.”
Cố Phán mặt bị khôi giáp che, ánh mắt lộ ở bên ngoài sinh ra vẻ ngưng trọng.
Chẳng lẽ mục tiêu của đối phương là kiếm trên lưng mình ư?
Lần này hành động cực kỳ bí mật, nàng từ đâu biết được chuyện này?
Bạch y thiếu nữ biết đám Thần vệ quân kỵ binh không thể nào giao kiếm, không nói gì nữa, tay phải rơi vào trên mặt tranh, ngón trỏ nhẹ nhàng cong lên.
Ông.
Tranh âm vang lên.
Nam Tranh ở phía sau thấy rất rõ ràng, thiếu nữ này hẳn là không biết sử dụng tranh, dùng thủ pháp gảy hồ cầm, hơn nữa ngay cả loại thủ pháp này cũng lộ ra vẻ có chút trúc trắc, thậm chí có thể nói ngốc, giống như một người mới học. Nhưng tranh âm… Thật sự là thanh sáng, chính là sồ phượng cất tiếng cũng không thể hơn được cái này.
Hơn nữa một tiếng tranh âm vì sao lại có sát phạt khí nồng nặc đến như thế?
Các thần vệ quân kỵ binh đều là người bình thường, căn bản nghe không hiểu sự kinh khủng của tiếng tranh âm này.
Nhưng tọa kỵ dưới người bọn họ cảm giác vô cùng rõ ràng, lộ ra vẻ cực kỳ nôn nóng bất an, hẳn là không để ý chủ nhân khống chế, liền muốn quay đầu hướng phương xa chạy trốn.
Nhưng đã không còn kịp nữa, đạo tranh âm tràn đầy sát phạt ý hướng bốn phía truyền đi, dễ dàng xúc động lá bùa trên người kỵ binh cùng tọa kỵ, sau đó cắt vỡ vụn.
Lá bùa mới vừa đốt, còn chưa kịp phát ra ánh sáng cuối cùng, đã biến thành hỏa điểm tản ra, giống như đom đóm.
Đom đóm còn không chân chính biến mất, hơn trăm tên kỵ binh đã rối rít từ trên tọa kỵ té rớt, tọa kỵ cũng ngã xuống, phát ra dày đặc trầm trọng muộn hưởng.
Không có lá bùa của Nhất Mao Trai trợ giúp, kỵ binh cùng chiến mã căn bản không cách nào thừa nhận khôi giáp trầm trọng như thế, té trên mặt đất không ngừng giãy dụa, nhưng không cách nào đứng lên.
Bạch y thiếu nữ đi thẳng về phía trước, đưa ta từ phía sau Cố Phán gở xuống thanh phi kiếm, cảm thụ được trong thân kiếm truyền đến trong trẻo lạnh lùng khí tức, hài lòng gật gật đầu.
Cũng không biết nàng dùng thủ đoạn gì, thanh kiếm kia biến mất ở trong lòng bàn tay của nàng.
Nàng xoay người hướng Nam Tranh đi tới.
Cố Phán là Trung Châu ngoại môn đệ tử xuất thân, mặc dù cảnh giới bình thường, cuối cùng vẫn là người tu hành, mạnh mẽ đẩy ra tọa kỵ đặt ở trên đùi, khó khăn cởi xuống trầm trọng khôi giáp trên người, lộ ra mặt tràn đầy mồ hôi cùng ánh mắt lo âu.
Hắn nhìn về bóng lưng thiếu nữ hô: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Bạch y thiếu nữ không để ý tới hắn, đi tới Nam Tranh trước người hỏi: “Ngươi từ Man bộ tới?”
Nam Tranh có chút khẩn trương gật gật đầu, đối phương khí tức cũng không cường đại, nhưng linh thức trực giác nói cho nàng biết, nếu như mình xuất thủ nhất định sẽ hối hận.
Bạch y thiếu nữ hỏi: “Tên.”
Nàng nói: “Nam Tranh.”
Bạch y thiếu nữ hỏi: “Ngươi cùng Nam Vong có quan hệ như thế nào?”
Từ khí tức mà phán đoán, thiếu nữ rõ ràng cho thấy là người tu hành chánh đạo tông phái, nói không chừng cùng Nam Vong quen biết.
Nam Tranh nghĩ thầm nếu như mình nói ra sự thật, chỉ sợ sẽ sẽ xảy ra vấn đề.
Thời điểm nàng đang chuẩn bị nói dối, nhớ tới chút ít hình ảnh trên Vân Đài, bỗng nhiên sinh ra chán ghét, cắn răng nói: “Nàng là tộc nhân của ta, cũng là cừu nhân.”
Nói xong câu đó, khóe môi của nàng lộ ra vẻ giễu cợt cười lạnh, sau đó đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Biết rõ không phải đối thủ, nàng cũng không thể chết đi như vậy.
Không ngờ bạch y thiếu nữ nhìn nàng một cái, nói: “Ta cũng rất ghét người đàn bà kia, vậy thì không giết ngươi tốt lắm.”
Quyển 3 – Chương 65: Vườn rau kỷ sự
Nam Tranh giật mình.
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết.
Tựa như năm ấy, toàn tộc bị trục xuất tổ sơn, người nhà của nàng tức thì bị giết sạch, khi đó nàng cũng không muốn sống nữa.
“Nam Vong bị tên kia làm cho kiêu căng nhiều năm, làm việc càn rỡ, đời sau gia tộc của nàng ở Man bộ tự nhiên không người dám chọc vào, ngươi coi như là đáng thương.”
Bạch y thiếu nữ nhìn nàng nói: “Đem đồ lấy ra đây.”
Nam Tranh lần nữa ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới hiểu được ý của nàng, không dám có bất cứ chút do dự nào, cởi xuống tứ hoang bình cùng kim cương quyền sáo đưa tới, suy nghĩ một chút, lại lấy ra mấy bình đan dược mình ở Bất Lão Lâm tích góp được.
Bạch y thiếu nữ nhận lấy tứ hoang bình cùng kim cương quyền sáo, không có lấy đan dược kia, nói: “Tranh của ngươi không sai, cho ta mượn dùng mấy năm.”
Nam Tranh nghĩ thầm chẳng lẽ mình còn có thể cự tuyệt ư?
Nói xong câu đó, bạch y thiếu nữ đạp không mà lên, gió phất làn váy, phiêu nhiên mà đi.
Cố Phán nhìn phương hướng nàng biến mất, vẻ mặt có chút buồn bã, đối với phương có thể thoải mái mà giết chết mình cùng tất cả thuộc hạ diệt khẩu, vì cái gì không làm như vậy?
Nam Tranh cũng có nghi ngờ đồng dạng, còn có điều khác không giải thích được.
Vị bạch y thiếu nữ này không biết lai lịch, nhưng tất nhiên là chánh đạo tu hành giới đại nhân vật.
Tối nay chánh đạo tu hành giới cùng Bất Lão Lâm đang kịch chiến, nàng không đi tham chiến, lại ở chỗ này thừa nước đục thả câu,
Đây là ý gì?
Lá bùa đom đóm tỏa ra dần dần tối đi, thế giới trong sương mù một lần nữa khôi phục hắc ám.
Nam Tranh nhìn Cố Phán một cái, sau đó biến mất ở trong bóng đêm.
…
…
Phía tây nam đại lục thật rất hoang vu, nhất là phiến dãy núi hiểm ác vây quanh Ích Châu thành lại càng ít ai lui tới. Ngay cả chùa lớn như Bảo Thông Thiện Viện hương khói cũng rất vắng lạnh, rất ít có thể thấy tín đồ tới lễ tạ thần, sau khi tiếng chuông buổi sáng vang lên, trừ thanh âm tăng nhân công khóa, chính là yên tĩnh.
Phía tây thiền viện ngoài mấy dặm có một vườn rau, chịu trách nhiệm cung ứng tăng nhân trong chùa, gần nhất nơi này trừ tăng nhân trồng rau lại thêm ba vị khách lạ trẻ tuổi.
Nhìn trong chén rau cỏ cùng đậu hủ, Hà Triêm vẻ mặt sinh ra chán ghét, nói: “Cứ tiếp tục ăn như vậy, mặt cũng sẽ thành màu xanh mất.”
Tô Tử Diệp nằm ở trên giường nhìn hắn một cái.
Ở Bảo Thông Thiện Viện vườn rau, hắn không phải là Huyền Âm Tông Thiếu chủ danh tiếng thật lớn, mà chỉ là một bệnh nhân.
Hà Triêm nói: “Ta cũng không phải đang cười nhạo ngươi, ngươi trước kia mới là rau cỏ, hiện tại là quả cà tím, mặc dù màu sắc phai nhạt chút ít, nhưng vẫn là cà tím.”
Đồng Nhan từ ngoài phòng đi đến, đem thuốc trong tay bỏ lên trên bàn, nhìn Tô Tử Diệp nói: “Dược hiệu không sai, qua năm ngày nữa hẳn là liền có thể đem độc trong người loại bỏ.”
Bảo Thông Thiện Viện mặc dù có chữ thiền, nhưng cũng không phải là Thiền tông nhất mạch, cùng Quả Thành Tự không hề có quan hệ gì, ngược lại nghe nói cùng Thủy Nguyệt Am có chút gần, nhưng Bảo Thông Thiện Viện cùng Quả Thành Tự giống nhau, y thuật cũng cực kỳ cao minh, hơn nữa bởi vì phía tây nam đại lục núi rừng nóng ướt, chướng khí vô cùng độc, trình độ của bọn họ ở phương diện này thậm chí còn trên Quả Thành Tự, Tô Tử Diệp trúng độc mặc dù lợi hại, được tăng nhân trong chùa trị liệu cuối cùng vẫn bảo vệ được tánh mạng.
Ban đầu, Bảo Thông Thiện Viện trụ trì biết thân phận của Tô Tử Diệp căn bản không muốn chữa trị, trải qua Đồng Nhan khẩn cầu mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng hắn cũng không thể để một cái tà phái yêu nhân ở tại thiền viện, liền đem bọn họ an bài đến vườn rau, mỗi ngày chỉ để cho Đồng Nhan lặng lẽ vào chùa lấy thuốc, cần phải bảo đảm chuyện này không thể để người khác biết, nếu không danh dự ngàn năm của cổ tháp, chỉ sợ sẽ mất hết.
Ba người ở vườn rau đã rất nhiều ngày, Hà Triêm mang theo rượu cũng sớm đã uống xong, lúc này đã cực kỳ thèm, bây giờ nghe được Đồng Nhan nói chỉ cần năm ngày, sắc mặt rốt cục trở nên dễ nhìn hơn chút ít.
Đồng Nhan đi tới phía trước cửa sổ, tiếp tục đánh nốt ván cờ còn dang dở.
Tô Tử Diệp được sự giúp đỡ của Hà Triêm uống xong thuốc, có chút khó khăn ở trên giường hướng bên cửa sổ bò qua, nhìn về bàn cờ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi vào trên bàn cờ, vừa phản xạ ở trên mặt của hắn, da màu xanh biếc ở dưới ánh sáng rừng rực lộ ra vẻ phai nhạt đi chút ít, thật rất giống rau củ.
Ánh mặt trời cũng rơi vào trên mặt Đồng Nhan, da thịt non mịn trắng nõn như ngọc, hai hàng lông mày lộ ra vẻ đạm hơn, thật rất giống đứa bé.
Bởi vì Hà Triêm không muốn đánh cờ tiếp, đối thủ của Đồng Nhan là tự bản thân mình, bàn cờ này hắn đã đánh năm ngày thời gian. Tô Tử Diệp cũng nhìn thật lâu, hắn biết đánh cờ, hơn nữa tự nhận là người thông minh, nhưng thẳng cho tới hôm nay hắn vẫn nhìn không rõ ván cờ này, mới biết mình cùng Đồng Nhan chênh lệch có bao nhiêu.
Tại hắn nghĩ đến, Đồng Nhan trên kỳ đạo đã siêu việt mọi người trên thế gian này, vẫn thật tình như thế mỗi ngày đánh cờ, thời khắc không biết mỏi mệt, tự nhiên chỉ có một cái nguyên nhân.
Tô Tử Diệp hỏi: “Bại bởi Tỉnh Cửu vẫn không phục sao?”
“Làm bất cứ chuyện gì cũng cần cố gắng, không phải tất cả mọi người đều giống tên kia, chỉ bằng vận khí đã có thể làm cho mọi chuyện thuận lợi.”
Đồng Nhan không ngẩng đầu, lông mi bị kéo ra bóng dáng rất dài, trong trẻo lạnh lùng tựa như thanh âm của hắn.
Tô Tử Diệp nhìn về phía Hà Triêm, tràn đầy đồng cảm nói: “Thật là nhân sinh khiến người ta ghen tỵ.”
Hà Triêm là bằng hữu chung của hai người bọn họ, cũng là giao kết duy nhất.
Ở tu hành giới, Hà Triêm nổi danh nhất không phải là thiên phú, mặc dù thiên phú của hắn quả thật tốt, cũng không phải là xưng hô thiên hạ đệ nhị, ai cũng biết đó chỉ là nói giỡn.
Hắn nổi danh nhất chính là vận khí.
Một tán tu đệ tử, chưa từng học qua huyền môn đạo pháp, chưa từng học qua tà phái bí pháp, lại có thể cùng nhân vật như Tô Tử Diệp, Đồng Nhan đánh đồng.
Chẳng lẽ bởi vì khí độ cùng phẩm đức sao? Dĩ nhiên không phải, mà bởi vì hắn có đầy đủ vận khí làm cho mình trở nên cường đại.
Hà Triêm đang bóc đậu tương dùng để làm trà, nghe hai người nói, phủi tay đi tới phía trước cửa sổ.
“Không cần ghen tỵ với ta, bởi vì ta cũng nghĩ không thông, hơn nữa ta càng ngày càng cảm thấy đây không phải là chuyện tốt.”
Rất nhiều năm trước, ngoài một tòa thành thị có tòa ni cô am bình thường, trong am chỉ có một lão ni cô, trước am có bốn bậc thềm đá.
Một đêm nào đó, một đứa trẻ bị vứt bỏ bị người ta đặt trên bậc thềm thứ hai.
Lúc sáng sớm, lão ni cô phát hiện đứa trẻ bị vứt bỏ kia, liền đem hắn ôm vào.
Đứa trẻ bị vứt bỏ kia chính là Hà Triêm.
Vị lão ni cô kia mỗi ngày cũng sẽ niệm kinh, Hà Triêm từ nhỏ nghe đến thuộc, sau đó bắt đầu đi theo luyện, hắn mới biết được thì ra kinh văn này là tu hành pháp môn.
Cứ như vậy Hà Triêm bước lên con đường tu hành.
Lão ni cô đã đến giờ viên tịch, hai mắt nhắm lại an nghỉ, Hà Triêm rời khỏi ni cô am, bắt đầu du lịch ở thế gian.
Hắn vốn nghĩ, ni cô am bình thường như vậy, lão ni cô bình thường như vậy, tu hành pháp môn tự nhiên cũng sẽ vô cùng bình thường, cho nên làm việc cực kỳ cẩn thận, cơ bản không cùng người tu hành giao thiệp, thậm chí còn nghĩ tới việc có nên đi ghi danh tham gia Thanh Thiên ty hay không.
Một ngày nào đó, hắn ở bên khe suối nhặt được một món pháp bảo, bị một gã đệ tử trẻ tuổi của Tam Hòa Phái đụng phải, đối phương muốn đoạt bảo.
Hắn không dám tranh đoạt, chuẩn bị hai tay dâng lên, ai ngờ tên đệ tử Tam Hòa Phái còn muốn giết người diệt khẩu, hắn tuyệt vọng, vạn bất đắc dĩ xuất thủ phản kháng.
Tên đệ tử Tam Hòa Phái ở trước mắt của hắn, hóa thành một đạo khói xanh.
Khi đó hắn mới biết được, thì ra hết thảy cũng không bình thường, vô luận là ni cô am hay là lão ni cô, hoặc là môn tu hành pháp môn kia.
Sau lại vô số chuyện đã xảy ra chứng minh hắn cũng không phải là một người bình thường, ít nhất là ở phương diện vận thế.
Hắn gặp vô số kỳ ngộ, lượm được vô số pháp bảo, bất kể là xương giao long, vẫn là hòm tinh thạch.
Mỗi khi hắn cần gì sẽ gặp được cái đó.
Gặp dữ hóa lành chuyện này, đối với hắn mà nói càng giống là chuyện thường như cơm bữa.
Hắn cứ như vậy từ từ lớn lên, ở tu hành giới có chút ít danh khí, càng trở thành đệ tử rất nhiều danh môn đại phái muốn thu vào.
Tựa như Tô Tử Diệp nói như vậy, vận khí như thế có thể nào không để người ta ghen tỵ?
Tô Tử Diệp hỏi: “Vận khí tốt sao không phải chuyện tốt?”
Hà Triêm buông tay nói: “Ta cũng không muốn như vậy, phải biết trải qua khổ nạn gian nguy, mới có thể ma luyện ý chí, tẩy luyện đạo tâm, nhưng ta không có cơ hội như thế a.”
Tô Tử Diệp cùng Đồng Nhan liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
Hà Triêm phối hợp nói tiếp: “Chẳng qua nếu như muốn giống Liễu Thập Tuế như vậy, ta cũng không muốn.”
Trong phòng an tĩnh một lát.
Ba một tiếng vang nhỏ.
Đồng Nhan đặt xuống một con cờ, nhẹ nói: “Nhưng chúng ta cuối cùng vẫn thành công.”