Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 45 [ Quyển 3 – chương 31 đến 35 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 3 – Chương 31: Dạng này cùng người như vậy
Dưới đỉnh Thích Việt Phong, trước đại điện, bốn phía bệ đá trồng vô số cây tùng.
Gió đông thổi qua, tuyết đọng trên cây bị thổi rơi, rì rào rung động, phảng phất lại thêm một trận tuyết.
Tuyết đọng trên bệ đá đã sớm bị chấp sự dọn dẹp đến một bên, dưới ánh mặt trời dần dần hòa tan, lại làm cho nhiệt độ chung quanh thấp hơn một chút.
Đồng Lư ánh mắt rất lạnh, nhìn mấy tên Thanh Sơn đệ tử trước mặt nói: “Tỉnh Cửu thế mà không dám ứng chiến, việc này cũng không giống phong cách của Thanh Sơn Kiếm Tông các ngươi.”
Lần này Tây Hải kiếm phái tới chơi, là vì tứ hải yến vài ngày tới, muốn mời Thanh Sơn Tông phái ra chút nhân vật có phân lượng.
Những chuyện kia tự có Tây Hải kiếm phái trưởng lão cùng Thích Việt Phong sư trưởng đàm phán, Đồng Lư chính thức đưa ra khiêu chiến, sau đó không có chút nào ngoài ý muốn bị Thần Mạt Phong cự tuyệt.
Yêu Tùng Sam nói: “Đồng Lư đạo hữu nếu quả thật muốn so tài, ta muốn thử xem, hoặc là ngươi tùy ý chọn một người trong chúng ta là được.”
Đồng Lư nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta, các ngươi cũng giống như vậy, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện.”
Loại tình huống này trong dĩ vãng, phụ trách tiếp đãi Đồng Lư hẳn là Quá Nam Sơn hoặc là Cố Hàn những đệ tử xếp hạng đầu của Lưỡng Vong Phong.
Nhưng bởi vì một chuyện nào đó, bọn hắn bị môn quy trách phạt, đã hai năm chưa từng rời khỏi động phủ.
Đồng Lư mơ hồ đoán được chuyện đó hẳn là cái chết của Lạc Hoài Nam.
Yêu Tùng Sam xếp hạng mười một trên Lưỡng Vong Phong, biết mình xác thực không phải đối thủ của Đồng Lư, nghe lời này cũng không hề tức giận.
“Trong mắt của ta, Đồng đạo hữu cũng không phải đối thủ của Tiểu sư thúc ta, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện?”
Đồng Lư không muốn đấu khẩu với hắn, quay người đi đến đại điện.
Tỉnh Cửu không chịu ứng chiến, hắn có thể có biện pháp gì chứ?
Nhìn bóng lung của hắn, Yêu Tùng Sam lắc đầu, nói: “Thế mà lại nghĩ Tỉnh sư thúc sẽ đồng ý khiêu chiến của hắn, thật sự là ý nghĩ hão huyền.”
“Đâu chỉ ý nghĩ hão huyền, quả thực ngớ ngẩn.”
“Không sai, người lười giống như Tiểu sư thúc, làm sao lại đem thời gian tinh lực đặt ở bên trên những chuyện này, khi nào gặp hắn cùng người so kiếm?”
Đổi lại bất luận một đệ tử Thanh Sơn nào, không tiếp thụ Đồng Lư khiêu chiến, nhất định sẽ bị coi là nhát gan, sẽ bị đồng môn xem thường.
Nhưng người kia là Tỉnh Cửu, như vậy sẽ không nhận bất kỳ khinh bỉ nào, bởi vì tất cả Thanh Sơn đệ tử đều biết hắn không phải người như thế, mà chính là người như vậy.
Một đệ tử chợt nhớ tới chuyện gì, nói: “Có a, Thanh Sơn thử kiếm lần đó, Tiểu sư thúc đã liên chiến ba trận.”
“Đó là bởi vì Liễu Thập Tuế.”
Nghe được cái tên này, tiếng nghị luận đột nhiên biến mất.
Đám người tản ra.
……
……
Bóng đen to lớn nhìn như chậm rãi lướt qua trên mặt biển, kỳ thật tốc độ phi thường kinh người, trong nháy mắt vượt qua đá ngầm san hô cùng mấy trăm chiếc thuyền, đi vào bên ngoài Hải Châu Thành.
Vô số nước biển từ trên trời giáng xuống, để bên trong Hải Châu Thành đổ xuống một trận mưa thật lớn, ánh nắng nghiêng nghiêng bị hạt mưa chiết xạ thành một đạo cầu vồng.
Thiên kình huy động hai cánh bay khỏi thành thị, trên biển dâng lên một trận sóng thật lớn, vỗ vào vách đá, vang lên tiếng ầm ầm, lại không cách nào che lấp được tiếng hoan hô của dân chúng trong thành.
Năm nay tứ hải yến chính thức tổ chức.
Là sản phẩm cùng Triều Ca Thành phân cao thấp, Tây Hải kiếm phái không ngừng gia tăng tài nguyên đối với tứ hải yến, mặc dù còn xa xa không bằng Mai Hội, nhưng vô luận quy mô hay là cấp độ, so sánh năm đó đều đã có tăng lên cực lớn, người tu hành tham gia càng ngày càng nhiều, Trung Châu Phái gần nhất ba năm qua đều là trưởng lão Nguyên Anh cấp.
Thanh Sơn Tông vẫn như dĩ vãng như thế, tùy tiện phái mấy tên đệ tử tham gia, thái độ rất rõ ràng.
Thú vị chính là, tứ hải yến bây giờ thanh danh lại có một bộ phận rất lớn nguồn gốc từ Thanh Sơn Tông.
Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu biểu diễn lần đầu tiên tại tu hành giới, là ở đây.
Ở đây, Tỉnh Cửu lấy được kỳ chiến thứ nhất, sở dĩ hắn tham gia Mai Hội, cùng Đồng Nhan đánh ra ván cờ kinh thiên địa, khiếp quỷ thần kia, cũng là mở đầu bởi vậy.
Triệu Tịch Nguyệt không tham gia tứ hải yến, nhưng phương thức biểu diễn càng khiến người ta ấn tượng khắc sâu.
Nàng tại trong đại điện, ngay trước mặt Tây Hải kiếm phái trưởng lão cùng chư phái cao thủ, trực tiếp một đạo huyết hồng, chém giết tán tu Trúc Giới.
Trên biển phiến mây mù quanh năm không tiêu tan ẩn giấu vô số cung điện, nơi đó chính là Vân Đài.
Đồng Lư đứng bên rìa đại điện, nhìn mặt đất xa xôi, nghĩ đến những chuyện này, sắc mặt có chút khó coi.
Vân Đài là trọng địa của Tây Hải kiếm phái, phụ trách cùng Triêu Thiên đại lục giao lưu, mặc dù hắn là thân truyền đệ tử của Tây Hải Kiếm Thần, cũng rất ít tới đây.
Trên hòn đảo lớn của Tây Hải kiếm phái tại sâu trong biển hai ngàn dặm, nơi đó mới là địa phương hắn khổ tu kiếm đạo.
Lúc này ở trong mắt của hắn, biển xanh lam tựa như là bảo thạch, những lầu các bên trong thanh sơn càng biến thành điểm nhỏ.
Kết quả tứ hải yến năm nay đã có, sau đó những người xuất sắc kia sẽ cưỡi vân thuyền tới nơi đây, tiếp nhận Tây Vương Tôn tự mình tặng bốn kiện trọng bảo.
Hắn là đại biểu đệ tử trẻ tuổi của Tây Hải kiếm phái, muốn ở chỗ này phụ trách tiếp đãi quý khách.
Nghĩ đến những hàn huyên không thú vị, sự vụ không thú vị kia, sắc mặt của hắn trở nên càng thêm khó coi.
Những ngày qua Tây Hải kiếm phái cùng tông phái thân cận, mượn cơ hội tứ hải yến không ngừng tuyên dương tin tức hắn tại Thanh Sơn khiêu chiến Tỉnh Cửu, Tỉnh Cửu không dám ứng chiến.
Hắn hiện tại rất phong quang, nhưng vậy thì có ý nghĩa gì?
Tứ hải yến kết thúc hẳn là còn một đoạn thời gian, Đồng Lư trở về gian phòng của mình, phát hiện trên bàn có phong thư.
Có ai có thể tới lui tự nhiên tại trọng địa của Tây Hải kiếm phái?
Hắn dùng kiếm thức xem, xác nhận trên thư không có trận pháp cùng dị độc bám vào, nhặt lên xé mở.
Trên tờ giấy viết hai cái tin tức đơn giản, theo thứ tự là thời gian cùng địa điểm, điều này đại biểu khiêu chiến.
Làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lạc khoản là một thanh kiếm màu đỏ.
Phất Tư Kiếm?
……
……
Hơn mười ngày sau.
Trên biển bên ngoài Hải Châu Thành, nơi này rời xa bờ biển, lại có một mảng lớn đá ngầm san hô nhô ra mặt nước, nước biển trong đó cuồn cuộn nhấp nhô, biến thành vô số cái vảy màu trắng.
Sóng biển lúc mạnh nhất, nước biển sẽ từ bên trong đá ngầm phun ra ngoài, nhìn xem tựa như cá voi đang phun nước, hình ảnh có chút hùng vĩ.
Đầy trời hơi nước che kín ánh mắt, hơi xa một chút rất khó nhìn rõ.
Một người áo đen lẳng lặng đứng tại bên trong đá ngầm, phảng phất muốn cùng đá ngầm hợp làm một thể, nếu như không cẩn thận quan sát, rất khó phát hiện tồn tại của hắn.
Một đạo kiếm quang rơi xuống, Đồng Lư hiện ra thân hình.
Người áo đen nhìn hắn nói: “Không ngờ ngươi kiêu ngạo như thế, vậy mà thật đơn kiếm đến, chẳng lẽ ngươi không lo lắng đây là một cái bẫy ám sát ngươi sao?”
Đồng Lư nói: “Nơi này là Tây Hải, không có ai có thể ở đây thiết lập cái bẫy để giết ta.”
Người áo đen nói: “Hoặc là bởi vì ngươi biết người muốn giết ngươi là ai?”
Đồng Lư nói: “Ta càng hiếu kỳ là ai dám giả mạo Thanh Sơn đệ tử.”
Người áo đen nói: “Ta hiện tại xác thực đã không phải Thanh Sơn đệ tử, nhưng cũng chưa nói tới giả mạo.”
Đồng Lư đoán được đối phương là ai, trầm mặc một lát, nói: “Trực tiếp bộc lộ thân phận đi.”
“Nghe nói ngươi muốn thay Lạc Hoài Nam báo thù, cho nên mới đi Thanh Sơn khiêu chiến Tỉnh Cửu.”
Người áo đen cởi xuống miếng vải đen che mặt, lộ ra gương mặt so với trước kia càng đen hơn, trên mặt thần sắc vẫn như dĩ vãng chân thành tha thiết.
“Đã như thế, ngươi cần phải trực tiếp tìm ta, mà không nên đi quấy rầy những người khác.”
Quyển 3 – Chương 32: Đá ngầm đấu kiếm
Đồng Lư không nói gì, thần sắc hờ hững.
Bỗng nhiên, kiếm quang chớp động.
Phi kiếm tự đá ngầm phương xa bay trở về, mang theo nước đọng, không có máu.
Liễu Thập Tuế đứng tại trên đá ngầm đã biến mất.
Đồng Lư thầm vận kiếm quyết, không khí trước người có chút biến hình, dưới chân bọt màu trắng đột nhiên biến mất, hắn cũng biến mất theo.
Xùy một tiếng vang nhỏ, trên đá ngầm trước kia mà hắn đứng xuất hiện một đạo vết tích khắc sâu.
Nước biển xanh lam tại bên trong đá ngầm phun trào, bọt nước lăn lộn, trong khe hở thỉnh thoảng phun ra cột nước, mùi tanh có chút nặng.
Đồng Lư cùng Liễu Thập Tuế không biết trốn ở nơi nào, chuẩn bị lần xuất kiếm tiếp theo.
Đến cảnh giới bây giờ của bọn hắn, đã rất khó dùng mắt thường nhìn thấy phi kiếm của nhau, chiến đấu tự nhiên cũng biến thành càng thêm hung hiểm, thường thường chỉ ở một kiếm
Lúc Thanh Sơn thử kiếm, chư phong đệ tử đấu kiếm sẽ có vẻ như vậy đặc sắc, truy kích không ngừng, đó là bởi vì song phương hiểu quá rõ lẫn nhau, mà lại không phải sinh tử chi tranh.
Trận kiếm tranh của Đồng Lư cùng Liễu Thập Tuế hôm nay lại là sinh tử lập kiến.
Lúc trước bọn hắn riêng mình một kiếm nếu như không thất bại, lúc này bên trong đá ngầm bọt nước cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Thời gian chậm rãi trôi đi, nước biển cọ rửa đá ngầm, phát ra thanh âm oanh minh, thân ảnh của hai người từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Thân là kiếm tu, việc đầu tiên cần phải làm là ẩn tàng hành tung của chính mình, tựa như lúc trước Triệu Tịch Nguyệt giết Lạc Hoài Nam.
Phía dưới khối đá ngầm nào đó, tia sáng lờ mờ, rất khó thấy vật, trên vách đá khắp nơi đều là rêu xanh cùng vỏ sò.
Đồng Lư đứng ở bên trong, nhắm mắt lại, tùy ý nước biển rơi vào trên mặt cùng trên thân, không có bất kỳ phản ứng, hô hấp giãn cách kéo dài phảng phất muốn đình chỉ.
Phi kiếm của hắn Linh giai cực cao, tên là Tây Lãnh, lúc này đang giấu ở bên trong phiến bọt nước như tuyết kia, tùy thời chuẩn bị xuất kích.
Ngoài mấy trăm trượng phía sau một khối đá ngầm khác, Liễu Thập Tuế nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trong biển.
Đỉnh đầu của hắn cách mặt biển ước chừng vài thước.
Kiếm của hắn chẳng biết đi đâu.
Tại trong tiếng sóng biển, bọn hắn rất khó nắm được tiếng tim đập cùng khí tức của đối phương, từ đó xác định vị trí của đối phương, chỉ có thể tản ra kiếm thức đi tìm, nhưng như vậy cũng rất dễ dàng bị đối phương nắm lấy xác định vị trí của mình, cho nên cuối cùng vẫn muốn nhìn xem kiếm của ai nhanh hơn.
Đồng Lư bỗng nhiên báo động trong lòng, mở to mắt, hướng bên cạnh tránh đi.
Xoạt một thanh âm vang lên, vai trái của hắn xuất hiện một vết máu.
Khối đá ngầm kia bị chém ra một vết nứt, rêu xanh cùng vỏ sò biến thành mảnh vỡ bay lên, sau đó rơi vào trong biển.
Kiếm của Liễu Thập Tuế đúng là một mực giấu ở trong biển!
Đồng Lư không ngờ Thanh Sơn khí đồ này đúng là âm hiểm như thế, nhưng không sợ chút nào, kiếm nguyên vận nhanh, hai ngón khép lại hướng phía nơi nào đó trong biển xa xa một chỉ.
Tây Lãnh kiếm phá không mà đi, mặt biển sinh ra một vệt trắng, bọt nước tóe lên, khí thế cực kì kinh người.
Tây Hải kiếm phái Ẩn Triều kiếm pháp!
……
……
Kiếm quang chớp động.
Trên mặt biển bắn lên mấy chục dòng nước chảy xiết màu trắng.
Đá ngầm bị cắt nát, sau đó bay lên, như mưa bay ngược.
Đồng Lư lướt lui lại hơn mười trượng, nhìn chằm chằm đạo thân ảnh phương xa, nghiêm nghị quát: “Ngươi học kiếm pháp này từ nơi nào!”
Hắn lúc trước xác định vị trí của Liễu Thập Tuế, không chút do dự vận dụng một chiêu uy lực lớn nhất bên trong Ẩn Triều kiếm pháp.
Không ngờ đối phương vậy mà đã sớm chuẩn bị, lại có thể phán đoán ra kiếm lộ của mình, dễ như trở bàn tay đón đỡ!
Liễu Thập Tuế toàn thân ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt, hẳn là chân nguyên hao tổn cực lớn, nhìn tựa như quỷ nước từ trong biển bò ra.
Mấy tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên quanh người hắn, trong không khí tràn đầy trong hơi nước, xuất hiện mấy đám khí lưu.
Những khí lưu kia là vết tích hai đạo phi kiếm tướng trảm.
Hắn không trả lời câu hỏi của Đồng Lư, cách hơn trăm trượng khoảng cách đấm ra một quyền, trên quyền lượn lờ yêu hỏa màu đen!
Vô luận là nước biển hay là bọt nước dưới đá ngầm, trong nháy mắt bị bốc hơi, biến thành một đạo bạch long, đánh phía thân thể của Đồng Lư.
Đồng Lư biết đây chính là tà công của Huyết Ma Giáo, còn có uy lực của yêu đan chi hỏa, thần sắc hơi lạnh, gọi về Tây Lãnh kiếm, trước người liên tục bày ra ba đạo màn kiếm.
Ba ba ba ba tiếng nhẹ vang lên, ba đạo màn kiếm liên tục bị phá!
Đồng Lư kêu lên một tiếng đau đớn, trùng điệp ngã sấp xuống bên trong đá ngầm, ngực hơi lõm, khóe môi chảy máu, đúng là bị trọng thương.
Liễu Thập Tuế sắc mặt càng thêm tái nhợt, một kích cuồng bạo như thế tiêu hao quá nhiều yêu hỏa cùng chân nguyên.
Hắn đang chuẩn bị truy kích, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, nhìn thoáng qua chân trời, không chút do dự ngự kiếm mà đi.
Yêu hỏa màu đen hướng bốn phía lan tràn, nước biển sôi trào, sương trắng như mây, sau khi tiêu tán, đã không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Mấy đạo kiếm quang đáp xuống bên trên đá ngầm.
Tây Hải kiếm phái đệ tử đã đến.
Cầm đầu là một vị trưởng lão Du Dã cảnh.
Nhìn Đồng Lư trên đá ngầm, mấy tên đệ tử kinh hô sư huynh, mau chóng tới cứu trợ.
Vị trưởng lão Du Dã cảnh kia cảm thụ được trong không khí lưu lại yêu hỏa khí tức, khẽ nhíu mày nói: “Là ai?”
Đồng Lư được mấy tên Tây Hải kiếm phái đệ tử đỡ dậy, nói: “Là Liễu Thập Tuế.”
Nghe được cái tên này, vô luận là vị trưởng lão kia hay là mấy tên đệ tử đều có chút chấn kinh.
Đồng Lư ra hiệu sư đệ không cần đỡ mình, nhìn bốn phía đá ngầm vỡ vụn, cá chết nổi trôi khắp nơi, ánh mắt lóe lên một vòng tàn khốc.
“Lần này hắn trốn không thoát.”
Bắt đầu từ khi nhìn thấy lá thư này, hắn đã bắt đầu suy đoán là ai muốn ước chiến với mình.
Mặc dù hắn không nghĩ tới lá gan Liễu Thập Tuế sẽ lớn đến như thế, nhưng đáp án này cũng không quá mức nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nơi này là bên ngoài Hải Châu Thành, là khu vực của Tây Hải kiếm phái, hắn trước đó ở ngoại vi sắp đặt, đương nhiên sẽ không để cho Liễu Thập Tuế đào tẩu.
Nhưng chuyện kế tiếp ngoài dự kiến của Đồng Lư.
Tây Hải kiếm phái đem bốn phía Hải Châu Thành toàn bộ phong cấm, phái ra rất nhiều đệ tử tìm kiếm, y nguyên không thể phát hiện vết tích của Liễu Thập Tuế.
Hắn tựa như một con quỷ, cứ như vậy biến mất không căn cứ.
……
……
Ngoài Hải Châu Thành có một mảnh mây quanh năm không tiêu tan, hoặc phải nói là một đoàn mây.
Bởi vì đoàn mây này rất dày, từ dưới nhất xuôi đến chỗ cao nhất nói không chừng cao ngàn trượng.
Ngay cả phổ thông bách tính bên trong Hải Châu Thành đều biết, trong mây ẩn giấu một ngọn núi, trên núi có vô số lầu các cung điện.
Bên trong Hải Châu Thành thường xuyên có thể nhìn thấy bách tính quỳ trên mặt đất, đối đoàn mây kia lễ bái không ngừng.
Đây chính là Vân Đài.
Tại chỗ sâu nhất của Vân Đài, có một gian phòng phi thường an tĩnh.
Ánh sáng từ ngoại giới rất khó đến được nơi đây, cho nên trên vách đá khảm nạm rất nhiều dạ minh châu, tia sáng mềm mại, rất thích hợp để đọc sách.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, trên kệ bên trong gian phòng xếp đầy thư tịch, trên bàn cũng chất đầy quyển trục dài ngắn không đồng nhất.
Liễu Thập Tuế ngồi sau bàn, thỉnh thoảng cầm lấy một cái quyển trục mở ra, thần sắc nghiêm túc thẩm duyệt, sau đó tay phải chấp bút tại trên tờ giấy trắng ghi chép điều gì.
Ai có thể ngờ tới, Bất Lão Lâm thần bí thì ra ẩn thân tại Vân Đài trọng địa của Tây Hải kiếm phái.
Khó trách vô luận chính đạo tông phái cùng triều đình tìm hơn trăm năm, từ đầu đến cuối không tìm thấy Bất Lão Lâm ở nơi nào.
Khó trách Liễu Thập Tuế giết chết Trung Châu thủ đồ Lạc Hoài Nam, bị Trung Châu cùng Thanh Sơn treo thưởng đuổi bắt, y nguyên có thể an an ổn ổn sống đến bây giờ.
Khó trách Đồng Lư đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, Tây Hải kiếm phái tìm kiếm bốn phía, y nguyên để hắn dễ dàng chạy trốn.
Bên trong gian phòng tia sáng khẽ biến.
Liễu Thập Tuế nhìn về phía nam tử trung niên bỗng nhiên xuất hiện tại trong tĩnh thất.
Nam tử trung niên mặc áo bào đen cực hoa mỹ, trời sinh quý khí.
Chính là Tây Vương Tôn.
Liễu Thập Tuế đứng dậy hành lễ.
Tây Vương Tôn nhìn hắn, thần tình lạnh nhạt nói: “Đã bị thương, nên nghỉ ngơi, những hồ sơ này nhất thời cũng chỉnh lý không xong, cần gì phải gấp gáp.”
Quyển 3 – Chương 33: Thiên nhược vô tình phương bất lão
Liễu Thập Tuế trầm mặc một lát, nói: “Thương thế của ta không nặng.”
Tây Vương Tôn nói: “Ngươi đi tìm Đồng Lư ư?”
Liễu Thập Tuế nói: “Đúng thế.”
Tây Vương Tôn nói: “Nói theo một ý nghĩa nào đó, các ngươi được coi là sư huynh đệ, cần gì liều mạng như vậy?”
Đồng Lư là thân truyền đệ tử của Tây Hải Kiếm Thần, kiếm đạo thiên phú cực cao, năm đó Mai Hội đạo chiến, Quyển Liêm Nhân chỉ đem hắn xếp tại sau Lạc Hoài Nam, có thể đoán thực lực cỡ nào. Mặc dù Liễu Thập Tuế nuốt yêu đan, lại đã luyện thành tà công của Huyết Ma Giáo, từ cảnh giới thực lực tới nói vẫn phải kém hơn so với Đồng Lư.
Nhưng hắn dám liều mạng, chuẩn xác hơn mà nói, mỗi một lần hắn xuất kiếm cùng xuất quyền, cũng làm thành một kích cuối cùng.
Đồng Lư không làm được đến mức này, cho nên thua.
Tây Vương Tôn hỏi: “Bởi vì hắn tuyên dương Tỉnh Cửu nhát gan khắp nơi, cho nên ngươi rất tức giận?”
Liễu Thập Tuế trầm mặc một lát, nói: “Đúng vậy, công tử không phải người như vậy.”
Tây Vương Tôn cũng trầm mặc một lát, nói: “Ngươi có thể thắng được Đồng Lư, ngược lại thật sự vượt quá dự liệu của ta.”
Liễu Thập Tuế nói: “Đó là bởi vì ngài dạy tốt.”
Tây Vương Tôn lạnh nhạt nói: “Ta đối đãi với ngươi dù dụng tâm như thế nào, xem ra vẫn đánh không thắng tình nghĩa giữa chủ tớ các ngươi.”
Liễu Thập Tuế lần nữa trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Công tử đối với ta rất tốt, nhưng đây là khác biệt.”
Tây Vương Tôn lẳng lặng nhìn hắn, cũng nhìn thời gian rất lâu.
Tĩnh thất càng thêm yên tĩnh, tia sáng của dạ minh châu dần dần nhạt đi.
“Ngươi bắt đầu tu hành bất quá hơn mười năm thời gian, đã đi tới một bước này, không hổ là trời sinh đạo chủng, ta lựa chọn ngươi quả nhiên không sai, nhưng ngươi không cần cám ơn ta.”
Tây Vương Tôn nói: “Tất cả tiền căn hậu quả ngươi cũng đã biết, chỉ cần không hận ta là được.”
Liễu Thập Tuế trầm mặc không nói.
Dưới đáy Trọc Thủy quỷ mục lăng.
Viên yêu đan nóng hổi kia.
Bên trong yêu đan có Huyết Ma Giáo tà công, còn có phương pháp ẩn tàng đan tức.
Tất cả mọi thứ để hắn trở thành hắn như hiện tại.
Năm ngoái, hắn mới biết được, hết thảy đều là người nào đó cố ý an bài.
Người đó chính là Tây Vương Tôn.
Đây là một cái âm mưu.
Cái âm mưu này đơn giản mà mạnh mẽ.
—— người tu hành có thể kháng cự loại dụ hoặc này rất ít.
Coi như cái âm mưu bên ngoài Nam Hà Châu kia không thành công, Tây Vương Tôn tại các nơi trên Triêu Thiên đại lục còn làm rất nhiều an bài tương tự, sau đó chứng minh rất hữu hiệu.
Tây Vương Tôn bố trí âm mưu kia, ban đầu là muốn dụ hoặc một đệ tử Lưỡng Vong Phong làm nội ứng cho Bất Lão Lâm tại bên trong Thanh Sơn.
Hắn rất hài lòng vì tên đệ tử Lưỡng Vong Phong kia là trời sinh đạo chủng Liễu Thập Tuế.
Hắn không hài lòng là Liễu Thập Tuế không biết diễn kịch, rất nhanh đã bị người phát hiện, sau đó bị trục xuất khỏi sơn môn.
Hắn vốn có chút thất vọng, nhưng về sau phát hiện một Thanh Sơn khí đồ quay người trở thành thích khách cho Bất Lão Lâm cũng là chuyện vô cùng tốt.
Mà việc này lại mang đến đủ nhục nhã cho Thanh Sơn Tông.
Mà Liễu Thập Tuế tu hành thiên phú xác thực quá tốt, tốt đến mức hắn đều có chút quý tài.
Cho nên hắn đem Liễu Thập Tuế mang về Bất Lão Lâm, sau đó quan sát năm năm.
Nếu như là những người khác, hắn khẳng định sẽ quan sát thời gian dài hơn, nhưng hắn không ngờ tới, Liễu Thập Tuế lại đi giết Lạc Hoài Nam.
Từ ngày đó bắt đầu, Liễu Thập Tuế rốt cuộc không thể phản bội Bất Lão Lâm được nữa.
Tăng thêm một cái nguyên nhân trọng yếu khác, Tây Vương Tôn rốt cục bắt đầu hoàn toàn tín nhiệm hắn, bắt đầu dùng hắn, thậm chí bắt đầu tự mình truyền cho hắn kiếm pháp.
Nhưng hắn không ngờ tới, Liễu Thập Tuế lại còn muốn đi giết Đồng Lư.
Nhìn người trẻ tuổi sau bàn đọc sách, ánh mắt Tây Vương Tôn có chút lạnh.
“Nếu có đối tượng gì phù hợp, ta có thể giúp đi giết.” Liễu Thập Tuế cúi đầu nói.
Tây Vương Tôn biết hắn đang bày tỏ áy náy, thần sắc hơi hòa hoãn, nghĩ đến vụ án lần trước Liễu Thập Tuế đi làm, đùa cợt nói: “Ngươi kiên trì không chịu giết vô tội cũng được, kết quả suýt nữa bởi vì người vô tội, mất mạng mình, người giống như ngươi, làm sao làm thích khách đây.”
Liễu Thập Tuế nói: “Cho nên ngươi mới để cho ta ở đây đọc sách viết chữ luyện kiếm?”
Tây Vương Tôn nói: “Đúng vậy, bởi vì ta cần ngươi chứng minh cho Thanh Sơn Tông xem, chúng ta ký thác kỳ vọng đối với việc này.”
Liễu Thập Tuế chú ý tới, hắn nói chính là chúng ta.
Tây Vương Tôn nhẹ nhàng chớp mắt, một cái ngọc sách xuất hiện trên bàn sách.
“Phân tích tư liệu của bọn hắn, lấy ra nhân tuyển thích hợp đi giết Huyền Âm Tông Tô Tử Diệp, phương án phải thật gọn gàng, tựa như lần trước các ngươi giết Lạc Hoài Nam.”
Nói xong câu đó, Tây Vương Tôn rời khỏi gian phòng.
Liễu Thập Tuế lật quyển ngọc sách kia, rất nhiều văn tự ánh vào tầm mắt của hắn.
Những văn tự kia là tính danh cùng tài liệu tương quan tới thành viên Bất Lão Lâm.
Những tính danh kia dùng tinh huyết viết thành, rất khó biến mất, mà còn mang theo thần thức lạc ấn.
Đem danh tự viết tại bên trên ngọc sách, người kia sẽ rất khó phản bội Bất Lão Lâm, nếu không bị ngoại giới biết được, tất nhiên chỉ có một con đường đó là tử vong.
Đối với Liễu Thập Tuế mà nói, rất nhiều danh tự bên trên ngọc sách đều rất lạ lẫm, nghĩ đến hẳn là người bình thường sinh hoạt tại trong thành thị cùng hương thôn.
Có danh tự để hắn cảm thấy nhìn quen mắt, hẳn là nhân vật giấu ở các tông phái cùng trong triều đình.
Tỉ như lúc này hắn đang xem một cái tên, lưu Tương.
Lưu Tương là đệ tử đời hai của Côn Lôn Phái, cảnh giới có chút cao thâm, am hiểu Hàn Băng kiếm pháp.
Ai có thể ngờ được hắn sẽ là thành viên của Bất Lão Lâm.
Liễu Thập Tuế lật xem ngọc sách, thần sắc trên mặt không có gì thay đổi —— hắn đã nhìn qua rất nhiều bản ngọc sách tương tự, chỉ bất quá phía trên danh tự càng thêm phổ thông, vô luận chiều sâu ẩn tàng hay là bản thân cảnh giới, so sánh bản hôm nay đều kém rất xa xôi.
Hắn một lần nữa lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút chấm mực, bắt đầu chọn lựa nhân thủ, thiết kế phương án.
Mực nước từ trên bút hiện ra, biến thành vô số chi tiết ám sát.
Trên thực tế, Liễu Thập Tuế lúc này căn bản không suy nghĩ tới vị Huyền Âm Tông Thiếu chủ kia, mà là đang nghĩ sự tình khác.
Có rất nhiều sự tình hắn hiện tại còn không thể xác định.
Hôm nay hắn hẹn Đồng Lư quyết đấu trên đá ngầm, ngoại trừ muốn trút giận thay cho công tử, cũng là muốn thăm dò đối phương một chút.
Bây giờ nhìn lại, Đồng Lư cũng không biết hắn ở bên trong Bất Lão Lâm, nếu không cũng không đến mức bởi vì hắn có thể nhìn thấu Ẩn Triều kiếm pháp mà giật mình như vậy.
Nếu nói như thế, cũng không phải toàn bộ Tây Hải kiếm phái đều đã bị Bất Lão Lâm khống chế, chỉ là Tây Vương Tôn một mạch sao?
Hơn mười năm trước Tây Vương Tôn mới bỗng nhiên xuất hiện tại bờ Tây Hải, đến tột cùng đến từ phương nào, là ai?
Tây Hải Kiếm Thần vì sao đối với hắn tín nhiệm như thế, giữa bọn hắn quan hệ như thế nào?
Liễu Thập Tuế để bút trong tay xuống, nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút phức tạp.
Hai năm qua, Tây Vương Tôn đối với hắn rất tín nhiệm, tại phương diện kiếm đạo chỉ điểm không giữ lại chút nào.
Hắn thật rất không rõ, loại tín nhiệm hoặc là nói coi trọng này đến tột cùng là chuyện gì.
Hắn thu tầm mắt lại, cúi đầu tiếp tục viết.
Không biết bao lâu trôi qua, phương án rốt cục đã có, hắn đối với trang giấy thổi hai cái, lại liếc mắt nhìn quyển ngọc sách kia, sau đó thu vào.
Bản ngọc sách này cấp bậc y nguyên không đủ, ngay cả tên của hắn đều không có.
Cũng không biết cường giả chân chính của Bất Lão Lâm ẩn giấu ở các tông phái cùng trong triều đình, đến tột cùng sẽ là người nào.
Nghĩ đến những cái danh tự kia, hẳn là toàn bộ tu hành giới đều hẳn phải nghe qua.
……
……
Đại điện chỗ sâu, có một chiếc ghế đá rất lớn.
Tây Vương Tôn ngồi trong ghế, trầm mặc tự hỏi điều gì.
Mấy đạo tia sáng rơi vào phía trước, hình thành một màn ánh sáng.
Hắn giấu trong đêm tối sau màn sáng, căn bản không có cách nào trông thấy.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên.
Một thiếu nữ váy lục đi vào đại điện, quỳ gối trước màn sáng.
“Ngẩng đầu lên.”
Tây Vương Tôn nói.
Thiếu nữ váy lục theo lời bình thân.
Chỉ thấy nàng mặt mày thanh tú, thần sắc ôn nhu động lòng người, chính là Ứng Thành Tiểu Hà năm đó Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt tại bên trong Hải Châu Thành từng gặp.
Quyển 3 – Chương 34: Tìm kiếm
Tây Vương Tôn nói: “Mấy năm qua ta chỉ để cho ngươi làm chuyện này, cho nên ta hi vọng đáp án của ngươi sẽ không để cho ta thất vọng.”
Ứng Thành Tiểu Hà có chút khẩn trương, nói: “Tỉnh Cửu hẳn là không nhắc đến ta với hắn, cho nên hắn không nhận ra.”
Nhắc đến cái tên đó, ngực của nàng có chút đau nhói, phảng phất đạo kiếm sắt kia còn đang ở bên trong.
Tây Vương Tôn nói: “Rất tốt, hi vọng thời điểm ngươi đi theo hắn, cũng không bị hắn phát hiện.”
Ứng Thành Tiểu Hà nói: “Xin ngài yên tâm, ta dám chắc hắn không phát hiện.”
Tây Vương Tôn nói: “Vậy còn ngươi? Ngươi có phát hiện gì?”
Ứng Thành Tiểu Hà nói: “Ta không thấy hắn tiếp xúc với bất luận kẻ nào, cũng không thấy thanh kiếm kia.”
Tây Vương Tôn trầm mặc một lát, nói: “Không cần quá để ý, tùy tiện nhìn xem là được, không nên để hắn sinh nghi.”
Ứng Thành Tiểu Hà nói: “Thuộc hạ đã rõ.”
“Ngươi không rõ.”
Tây Vương Tôn thanh âm lạnh lùng nói: “Coi như ngươi là hồ ly tinh, cũng không cần vọng tưởng mê hoặc hắn, bởi vì đứa bé kia đạo tâm kiên định, cả thế gian hãn hữu, ta muốn ngươi trở thành ràng buộc của hắn, không phải muốn ngươi bò lên trên giường của hắn, cho nên không cần dùng những thủ đoạn kia.”
Ứng Thành Tiểu Hà có chút bất an, hỏi: “Vậy thuộc hạ nên làm như thế nào?”
Tây Vương Tôn nói: “Cho hắn chân tình ý, để hắn thương tiếc ngươi, nhớ kỹ, những tình ý kia nhất định phải là thật.”
Nói xong câu đó, hắn phất phất tay, ra hiệu nàng rời đi.
Đại điện một lần nữa hồi phục yên tĩnh.
Màn sáng dần dần thu lại.
Mặt của hắn ngược lại trở nên rõ ràng hơn chút.
Hắn có chút không hiểu.
Sơ Tử Kiếm là kiếm của sư phụ, năm đó thất lạc trên phiến đại lục này, tại sao lại xuất hiện trong tay của Liễu Thập Tuế? Đây là ý tứ của chân nhân hay sao?
Liễu Thập Tuế đã đem kiếm này giấu đi đâu? Vì sao đã mấy năm thời gian, từ đầu đến cuối không có bất luận phát hiện gì?
……
……
Tiểu Hà rời khỏi Vân Đài, đi tới Hải Châu Thành.
Từ khi tiếp nhận nhiệm vụ này, nàng từ Ứng Thành đến nơi này, mua một gian tửu lâu.
Ngồi tại trong phòng của tửu lâu, nhìn thức ăn trên bàn, nàng không chút khẩu vị nào cả.
Nhìn qua nàng rất bình tĩnh, trên thực tế nàng đang rất khẩn trương, bởi vì nàng không ngừng dùng ngón tay ma sát lên vòng tay của mình.
Cái vòng tay kia nhìn rất bình thường, rất phổ thông, bề mặt sáng bóng trơn trượt, có chút băng lãnh.
Những năm gần đây, nàng đã dưỡng thành tập quán này, lúc đối mặt cục diện khó mà phá giải, nàng sẽ không ngừng vuốt ve cái vòng tay này.
Bởi vì như vậy lại để nàng sinh ra sợ hãi cực độ.
Mà sợ hãi là phương pháp tốt nhất giúp cho một người tỉnh táo lại.
Vài ngày trước chạng vạng tối, tại tứ hải yến dưới hoa đăng nàng lần đầu tiên gặp được Thập Tuế, sau đó rất tự nhiên quen biết.
Nàng biết Liễu Thập Tuế là đối tượng tổ chức trọng điểm bồi dưỡng, nhưng cũng không đem nhiệm vụ lần này coi ra gì, bởi vì nàng rất am hiểu làm loại chuyện này.
Nhưng từ thời khắc nhìn thấy Liễu Thập Tuế, nàng bắt đầu hoảng loạn, cho tới bây giờ.
Tại sao đóa hoa nhài kia lại ở bên trên cổ áo của hắn?
……
……
Đảo mắt lại một năm trôi qua.
Gió biển thổi như thường lệ, nam nữ dưới hoa đăng lại đã đổi người, nhưng hình ảnh cùng trước kia không có gì khác biệt.
Thanh Sơn vẫn như cũ, Thiên Quang Phong vẫn cao như vậy, Thượng Đức Phong vẫn lạnh như vậy, Thích Việt Phong vẫn ồn ào như vậy, Thần Mạt Phong vẫn là cô đơn như vậy.
Vẫn giống vô số năm trong quá khứ, Thần Mạt Phong phảng phất ngăn cách, ngoại trừ ngẫu nhiên Ngọc Sơn sư muội sẽ đến đưa vài thứ cho Nguyên Khúc.
Sư đồ bốn người tất cả chi phí đều là từ Thích Việt Phong đệ tử đưa đến trên núi, sau đó từ đám khỉ đưa lên đỉnh núi.
Tích Lai Phong đám người càng cảm thấy vô cùng tịch mịch, bởi vì Thần Mạt Phong tựa hồ chưa từng cần tu hành điển tịch.
Nguyên Khúc Vô Chương sơ cảnh đã ổn định.
Triệu Tịch Nguyệt còn đang cảm thụ Du Dã cảnh mang đến rất nhiều biến hóa.
Cố Thanh cảnh giới càng thêm thâm hậu, đối với Thừa Thiên kiếm pháp nắm giữ càng thêm thành thạo.
Có vẻ Tỉnh Cửu sắp trở thành người có cảnh giới thấp nhất Thần Mạt Phong.
Thú vị chính là, vô luận gặp loại nghi nan nào phương diện tu hành, ba người kia đều sẽ tới hỏi hắn.
Tỉnh Cửu cảm thấy làm vậy có chút phiền phức, còn không bằng tập trung lại giảng bài.
Chạng vạng tối một ngày nào đó, đỉnh núi xuất hiện hình ảnh như vậy.
Tỉnh Cửu nằm trên ghế trúc.
Triệu Tịch Nguyệt ngồi tại cuối ghế trúc.
Mèo trắng ghé vào trong ngực nàng.
Hàn thiền ngồi ở đỉnh đầu nó.
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc đang đứng.
……
……
“Sư phụ, bắt đầu từ thức thứ ba, ta vận hành kiếm nguyên có chút vấn đề, cùng kiếm pháp phối hợp giống như thiếu mất thứ gì.”
Cố Thanh không phải hiện tại mới phát hiện ra vấn đề này.
Chín năm trước, hắn bắt đầu tu hành Thừa Thiên kiếm quyết mà Tỉnh Cửu cho hắn, rất nhanh đã nhận ra.
Năm đó tại Triêu Nam Thành Bảo Thụ Cư, lúc hắn học tập phương pháp phá trận, loại cảm giác này càng thêm rõ rệt.
Đổi một phương pháp khác để miêu tả chính là, Thừa Thiên kiếm quyết tại một chút thời điểm có chút không giống kiếm quyết, mà càng giống……
“Là trận pháp. Ngươi có thể đem Thừa Thiên kiếm quyết hiểu thành một loại trận pháp nào đó, vận hành kiếm nguyên tiến hành tương ứng điều chỉnh, sẽ có thể giải quyết vấn đề này.”
Tỉnh Cửu không ngờ Cố Thanh cảm giác nhạy cảm như thế, thời điểm còn đang Vô Chương cảnh cũng đã phát hiện chỗ đặc thù của Thừa Thiên kiếm quyết.
Cố Thanh hỏi: “Dùng phương pháp của trận pháp để học kiếm? Cái này nên điều chỉnh như thế nào?”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi có thể tìm thời gian đi Tích Lai Phong, tìm chút thư tịch liên quan tới trận pháp đến xem.”
Nguyên Khúc có chút không hiểu, hỏi: “Kiếm pháp là kiếm pháp, sao có thể là trận pháp được?”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi học Thất Mai kiếm pháp nguồn gốc từ bút pháp của Nhất Mao Trai, Cố Thanh năm đó dùng Lục Long kiếm quyết thì là cùng lôi pháp của Đại Trạch có quan hệ.”
Nguyên Khúc nói: “Chẳng lẽ tất cả đạo pháp đều có thể biến thành kiếm pháp?”
Tỉnh Cửu nói: “Có thể lý giải ngược lại.”
Chính là nói Thanh Sơn Cửu Phong chân kiếm có thể mô phỏng một loại đạo pháp nào đó?
Nghĩ đến loại hình ảnh này, Cố Thanh không khỏi có chút hâm mộ, nói: “Thật sự là khó có thể tưởng tượng.”
Tỉnh Cửu không rõ nghi hoặc cùng chấn kinh của hai tên đệ tử, nói: “Vào sơn môn khóa thứ nhất không phải đã dạy các ngươi đạo lý vạn vật một kiếm hay sao?”
Tất cả Thanh Sơn đệ tử tiến vào nội môn, bài học đầu tiên tại bên khe suối tẩy kiếm đều sẽ cầm tới một cuốn sách gọi là kiếm kinh.
Kiếm kinh trang đầu có bốn chữ.
Vạn vật một kiếm.
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc đương nhiên nhớ kỹ, chỉ bất quá cho đến lúc này, mới hiểu được nguyên lai bốn chữ kia không chỉ là muốn làm màu, mà là có ý tứ chân thực.
Mèo trắng ghé vào trong ngực Triệu Tịch Nguyệt, giật giật thân thể.
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ đến tin đồn nào đó, hỏi: “Nghe nói phía trên cảnh giới Thông Thiên còn có cảnh giới khác?”
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc cũng rất hứng thú.
Tỉnh Cửu nói: “Tàng Thiên Hạ.”
Đỉnh núi trở nên rất yên tĩnh.
Không biết bao lâu trôi qua, Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Cao hơn nữa?”
Tỉnh Cửu lắc đầu, nói: “Cảnh giới kia chỉ có trong tưởng tượng, ngay cả khai phái tổ sư cũng chưa từng làm được, không cần mơ mộng.”
Mèo trắng nhắm mắt lại, tựa hồ ngủ rất say, kỳ thật một mực lặng yên lắng nghe.
Nó đương nhiên biết Tàng Thiên Hạ.
Nó còn biết Tỉnh Cửu nhắc đến cảnh giới kia gọi là: Vạn Vật Nhất.
Vẫn là mấy chữ trong trang đầu kiếm kinh.
Đó cũng là một thanh kiếm.
Vạn vật một kiếm.
Nó có chút thất vọng, cho đến cuối cùng Tỉnh Cửu cũng không nói tới thanh kiếm kia.
Thanh kiếm kia rốt cuộc đang ở nơi đâu?
……
……
Xuân ý dần dần dày hơn, suối tẩy kiếm trở nên càng xanh biếc, sau đó bị hoa dại hai bên bờ nở rộ nhuộm đỏ.
Thanh Sơn Tông nghênh đón một lần thừa kiếm nữa, Thần Mạt Phong lại một lần nữa không tham gia.
Huyền Linh Tông Thiếu chủ liên tục bốn lần đến đây xem lễ, sáng sớm ngày hôm sau sau khi thừa kiếm đại hội kết thúc, nàng lần nữa bái phỏng Thần Mạt Phong.
Năm nay nàng được đưa đến đỉnh núi, Cố Thanh còn nấu một ấm trà.
Nàng biết đây là đãi ngộ cực kỳ hiếm thấy, ngay cả mụ mụ của mình, thậm chí lão thái quân tới đều chưa chắc đã có, cười rất đắc ý, cùng danh tự rất tương hợp.
Triệu Tịch Nguyệt nhớ tới sự tình bên trong cựu Mai Viên tại Triều Ca Thành năm đó, hỏi: “Lão thái quân nhà ngươi thân thể thế nào?”
Năm đó Đức Sắt Sắt đi cựu Mai Viên cầu kiến Thiên Cận Nhân muốn hỏi mẫu thân mình khi nào tái giá, Thiên Cận Nhân thông qua miệng đồng tử nói muốn xem lão thái quân khi nào chán ghét nhân gian, nàng tiếp tục truy vấn, đạt được đáp án là mười năm, hiện tại tính ra thời gian hẳn là không sai biệt lắm.
“Lão thái quân thân thể còn tốt.”
Đức Sắt Sắt nhìn về phía ghế trúc ngoài động, nói: “Năm đó người nào đó nói đúng, Thiên Cận Nhân lão gia hỏa kia chỉ biết dọa người.”
Triệu Tịch Nguyệt chú ý tới nàng đã không còn là tiểu cô nương năm đó, đã trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp, lúc nói chuyện miết miệng, rất đáng yêu.
Ngay tại thời điểm nàng chuẩn bị nói cái gì, Đức Sắt Sắt bỗng nhiên mở to hai mắt, hỏi: “Các ngươi biết chuyện kia chứ?”
Quyển 3 – Chương 35: Người trẻ tuổi thích ăn thịt nướng
Triệu Tịch Nguyệt giật mình, nói: “Chuyện gì?”
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc thần sắc cũng rất mờ mịt.
Đức Sắt Sắt nhìn bọn hắn bất đắc dĩ nói: “Tuy nói tu hành trọng yếu, nhưng các ngươi có thể quan tâm một chút đại sự phát sinh trong giới tu hành hay không?”
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm dựa theo cách nói của Đao Thánh, Tuyết Quốc hẳn là trong vòng trăm năm sẽ không xâm nhập phía nam, Minh Bộ gần nhất những năm này cũng rất yên tĩnh, nào có đại sự gì?
“Tô Tử Diệp không biết đầu óc xảy ra vấn đề gì, rời Lãnh Sơn đi Ích châu, kết quả trong tửu lâu gặp phải thích khách, thích khách kia ngụy trang thành một khách làng chơi……”
Đức Sắt Sắt đem lần ám sát này giải thích cặn kẽ một lần.
Cố Thanh cùng Nguyên Khúc liếc nhau, có chút ngoài ý muốn, bởi vì Triệu Tịch Nguyệt nghe rất chân thành.
Đức Sắt Sắt nghĩ đến cuộc ám sát này bố cục tinh xảo, ra tay lãnh khốc, không khỏi sinh ra hàn ý trong lòng, cảm khái nói: “Bất Lão Lâm thật sự là đáng sợ.”
“Hắn chết sao?”
Triệu Tịch Nguyệt hiếm thấy toát ra hứng thú đối người nào đó.
Rất nhiều năm trước nàng từng nghe nói về cái tên Tô Tử Diệp.
Huyền Âm Tông Thiếu chủ tu hành thiên phú tại trong truyền thuyết được hình dung vô cùng khoa trương, thậm chí nghe nói ngay cả Lạc Hoài Nam cũng không bằng hắn.
Đức Sắt Sắt nói: “Không biết, theo tình hình lúc đó nhìn hẳn là hắn phải chết không nghi ngờ, nhưng cho đến bây giờ đều không có ai phát hiện ra thi thể.”
Trong động phủ trở nên yên tĩnh, bầu không khí có chút quái dị.
Lạc Hoài Nam cùng Tô Tử Diệp là hai người mạnh nhất thế hệ tuổi trẻ của tu hành giới, một chính một tà.
Ai có thể nghĩ tới, bọn hắn đều gặp phải ám sát.
Một cái chết rồi, một cái không rõ sống chết.
Đây đúng là chuyện làm cho người khác rất cảm khái.
Đức Sắt Sắt nghĩ là không khí khác thường trong động phủ nguồn gốc từ đây, nhưng lại không biết Triệu Tịch Nguyệt, Cố Thanh cùng Nguyên Khúc nghĩ đến sự tình xa hơn nhiều so với cái này.
……
……
Tây Nam đại lục là một mảnh rừng thiêng nước độc, sông núi liền mạch không dứt, khi thì mưa to khi thì hạn hán, sản xuất cực kì thiếu thốn, người ở tự nhiên thưa thớt.
Theo đạo lý mà nói, đây cũng là nơi thanh tĩnh mà người tu hành ưa thích, nhưng vấn đề ở chỗ nơi này không có linh mạch, mà phong cảnh cũng không quá tốt.
Ở giữa vách đá, một đạo hắc ảnh lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng tiến lên, vách đá hiểm trở như thế nào, cũng không thể trì hoãn tốc độ.
Nhánh cây khô bị đụng nát, rêu xanh ẩm ướt bị giẫm thành bùn loãng, sơn ưng không kịp tránh đi bị hất bay, bầu rượu đung đưa bên chân người kia, phát ra thanh âm bộp bộp.
Đi vào trong một chỗ rừng rậm u ám, người kia dừng bước, đem đồng bạn trên thân ném trên mặt đất, cởi xuống bầu rượu uống hai ngụm lớn, mới bắt đầu thở mạnh.
Tên đồng bạn kia dùng miếng vải đen che diện mạo, khó khăn ngồi dậy, dựa vào đại thụ khàn giọng nói: “Cho ta một ít.”
“Ngươi cũng đã trúng độc, còn uống rượu cái rắm!”. Ngôn Tình Ngược
Người kia thân hình rất khôi ngô, một mặt râu quai nón, bởi vì uống rượu quá vội, rượu vẩy vào phía trên, lấm ta lấm tấm tựa như là giọt sương.
Ánh mắt của hắn rất sạch sẽ, nhìn cũng giống giọt sương.
Thiên hạ đệ nhị, Hà Triêm.
Dưới cây người kia giải khai miếng vải đen, lộ ra mặt.
Mặt của hắn đúng là màu xanh, hiện ra nhàn nhạt quang trạch, giống như trở thành thạch cao cứng ngắc, nhìn cực kì quỷ dị, như là quỷ vật.
Hà Triêm thần sắc không thay đổi, hẳn là nhìn nhiều hơn.
Người kia thanh âm phi thường khàn khàn, tựa như là dây thanh bị người dùng đao cắt: “Độc này đem ta biến thành thảm hại như vậy, còn kém mấy ngụm rượu sao?”
Hà Triêm ánh mắt hơi sẫm, nghe ra ý tứ của đồng bạn, nâng bầu rượu ném tới.
Người kia tiếp nhận bầu rượu uống hai ngụm, mặc dù hắn nói thoải mái, uống lại rất cẩn thận, không vẩy ra một chút rượu, lộ ra văn nhã.
“Ta không biết phụ cận có Bất Lão Lâm thích khách hay không, ta chỉ biết là ngoại trừ ta không ai nguyện ý giúp ngươi.”
Hà Triêm nói rồi cảm thấy có chút tức giận, nói: “Ngươi nếu giống như ta kết giao thêm mấy người bằng hữu, làm sao đến mức rơi xuống tình trạng này.”
Người kia mỉm cười nói: “Có bằng hữu còn gọi tà phái đệ tử?”
Hà Triêm mặc kệ hắn, nói: “Bảo Thông thiền viện cách nơi này tương đối gần.”
Người kia nói: “Ngươi không được quên ta là Huyền Âm Tông Thiếu chủ.”
Nguyên lai hắn là Tô Tử Diệp.
“Phụ thân ngươi đã tẩu hỏa nhập ma, tê liệt nhiều năm, hiện tại ngươi xảy ra chuyện, hắn hẳn là cũng rất khó tự vệ.”
Hà Triêm đùa cợt nói: “Huyền Âm Tông đã là của người khác, ngươi còn là Thiếu chủ gì chứ.”
Tô Tử Diệp nghĩ chút, nói: “Ngươi nói có đạo lý.”
“Ngươi trúng rốt cuộc là độc gì?” Hà Triêm cau mày hỏi.
Phải biết độc vật phổ thông rất khó có tác dụng đối với người tu hành, huống chi Huyền Âm Tông am hiểu nhất là các loại ma công kỳ độc.
“Ta có thể cảm giác được một loại độc là thi hòe, Bất Lão Lâm xem ra hiểu rất rõ công pháp của Huyền Âm Tông, nhưng hẳn là còn bị những người khác tăng thêm chút gia vị.”
Tô Tử Diệp nói: “Những thứ này cũng không đáng kể, mấu chốt là mấy tên thích khách thủ đoạn thật rất đáng gờm, Bất Lão Lâm quả nhiên lợi hại.”
Hà Triêm hỏi: “Bất Lão Lâm tại sao muốn giết ngươi?”
Tô Tử Diệp nói: “Lãnh Sơn có rất nhiều người nhìn ta không vừa mắt, những lão gia hỏa trong phái càng đã sớm muốn giết ta, chớ đừng nói chi là chính đạo nhân sĩ các ngươi, rất nhiều người có thể trả đủ giá tiền, ta làm sao biết là ai.”
Hà Triêm có chút nổi nóng nói: “Biết rõ nhiều người như vậy muốn ngươi chết, ngươi thế mà còn đại ý, một mình xuất hiện tại Ích châu.”
Tô Tử Diệp không trả lời vấn đề này, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, nói: “Cho ta nướng chút thịt đi.”
Tiếng bước chân của Hà Triêm vang lên, hướng phương xa mà đi.
Tô Tử Diệp mặt có chút vặn vẹo, giống lá xanh bị vò cùng một chỗ, lộ ra rất thống khổ.
Hắn không mở to mắt.
Trước mắt một vùng tăm tối.
Chiếu sáng hắc ám chính là đống lửa.
Năm ngoái, đống lửa kia hỏa diễm cao vài chục trượng, chiếu sáng hẻm núi u ám.
Đây là nghi thức tế tổ của Huyền Âm Tông.
Không biết từ nơi nào xuất hiện một người trẻ tuổi, muốn khiêu chiến hắn.
Người trẻ tuổi kia bị hắn đánh cho trọng thương, chạy ra ngoài.
Trong lòng của hắn cảnh giác không hề buông lỏng.
Bởi vì người trẻ tuổi kia dùng chính là Huyền Âm Tông ma công chính tông nhất
Loại cổ lão khí tức mang theo tuế nguyệt ý vị là rõ ràng như vậy.
Hắn nhớ kỹ vô cùng, lúc ấy con mắt những lão gia hỏa kia đều phát sáng lên.
Hắn muốn tra rõ ràng cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
Cho nên sau khi biết hành tung người trẻ tuổi kia, hắn không chút do dự rời Lãnh Sơn, đi vào Ích châu.
Vì giữ bí mật, hắn không mang một cái thuộc hạ nào.
Bây giờ nghĩ lại manh mối kia tự nhiên là giả.
Là Bất Lão Lâm cố ý cho hắn.
Hắn có thể rõ ràng cảm giác được độc tố lưu chuyển trong kinh mạch, chậm rãi ăn mòn cơ thể, đã nhanh sắp tới gần ma thai.
Đến một khắc này hắn sẽ chết đi.
Người trẻ tuổi kia lúc này cũng đã trở lại Lãnh Sơn, được trong phái những lão gia hỏa kia phụng làm chủ nhân.
Vậy phụ thân đâu? Hắn lúc này đã chết rồi sao? Hay là nói sẽ nhận hết nhục nhã lại muốn chết không được, so với hiện tại càng thê thảm hơn?
Thật hi vọng là cái sau.
Tô Tử Diệp nghĩ như vậy, nghe tiếng bước chân vang lên, từ từ mở mắt.