Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 35 [ Quyển 2 – chương 111 đến 115 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 2 – Chương 111: Ngươi ở đâu giữa hoàng hôn và nắng sớm?
Thanh âm của Bạch Tảo rất nhẹ nhàng, thần sắc rất ôn hòa, nhưng đồng bạn nghe được cảm thấy rất chân thành, rất kiên nhẫn, lộ ra vẻ phi thường tin phục.
Ngay cả Yêu Tùng Sam cũng cảm thấy như thế.
Cảnh giới thực lực của thành viên trong đội ngũ này tương đối bình thường, ngoại trừ Bạch Tảo ra mạnh nhất chính là Yêu Tùng Sam.
Không có siêu cấp chiến lực như Lạc Hoài Nam, cũng không có Đồng Lư, hoặc là những sát thần như Quá Nam Sơn, Cố Hàn như vậy, nhưng thành tích của bọn hắn trong đạo chiến lại phi thường ưu tú, bức đạp huyết tầm mai đồ ở Tây Sơn Cư đã hoàn thành hơn phân nửa, còn đạt được Thiền Tử tán dương.
Năng lực suy tính cùng chỉ huy của Bạch Tảo quá mạnh, lực tương tác của thần sắc cùng sức thuyết phục trong lời nói đủ để cho tất cả đồng bạn đều tin vào phán đoán của nàng.
Đây đại khái chính là lãnh tụ thiên nhiên.
Bởi vì nàng thong dong, đồng bạn lúc đầu bởi vì tin tức thiết tuyến trùng có chút bất an cũng bình tĩnh lại, bắt đầu bố trí trận pháp.
Bạch Tảo ngẩng đầu lên, nhìn về phía đạo sơn ảnh phương xa.
Hàn phong lần nữa nổi lên, cuốn theo hạt tuyết, va chạm vào mảnh lụa trắng.
Nữ đệ tử Huyền Linh Tông dùng ánh mắt hỏi thăm có cần dựng tấm thảm hay không.
Bạch Tảo mỉm cười lắc đầu ra hiệu không cần, hai tay nắm thật chặt y phục.
Kỳ thật nàng không hề tự tin giống như bề ngoài.
Côn Lôn đệ tử gọi Đại Dần kia chết quá sớm.
Bất quá đạo chiến đã không đình chỉ, vậy hẳn không phải là vấn đề thú triều, không có quá nhiều nguy hiểm.
Sau đó nàng nhớ ra một việc, khóe môi hơi vểnh, cười vui vẻ, hướng các đồng bạn hỏi: “Bọn hắn hôm nay tới chỗ nào rồi?”
Yêu Tùng Sam tiếp nhận pháp khí từ một đồng bạn nhìn qua, đi đến bên người nàng, sắc mặt có chút cổ quái nói: “Cách chúng ta còn hơn sáu mươi dặm.”
Vài ngày trước, đám người bọn họ phát hiện có một đội ngũ quỹ tích hành tẩu có chút lạ, dường như hướng về phía bọn hắn mà tới.
Đội ngũ kia tốc độ không đặc biệt nhanh, nhưng nếu như đi tiếp như vậy, hai ngày sau song phương sẽ gặp nhau, ngay tại trước sơn ảnh màu đen nơi phương bắc kia.
Đạo chiến cạnh tranh mặc dù kịch liệt, nhưng tuyệt không có khả năng xuất hiện tình hình người tu hành nhân loại tự giết lẫn nhau.
Yêu Tùng Sam sắc mặt cổ quái dĩ nhiên không phải là cảnh giác, mà là bởi vì Tỉnh Cửu ngay trong đội ngũ kia.
……
……
Thời gian nắng sớm giáng lâm hơi trễ.
Bạch Tảo đoàn người tiếp tục xuất phát hướng về phía sâu trong cánh đồng tuyết, tìm kiếm Tuyết Quốc quái vật tiến hành săn giết.
Phía trước tất nhiên càng thêm hung hiểm, nhưng đây chính là ý nghĩa của đạo chiến.
Thời gian hoàng hôn đến hơi sớm.
Các đồng bạn vây quanh bên người Bạch Tảo, bắt đầu lắng nghe thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp của nàng.
Hôm nay bọn hắn săn giết hai con tuyết túc thú phổ thông, thời điểm chiến đấu phi thường cẩn thận, sợ tình huống ngoài ý muốn nổi lên.
Nhưng cuối cùng bên trong giáp xác của quái thú bọn hắn không phát hiện thính nhĩ, cũng không có phát hiện thiết tuyến trùng.
Các đồng bạn tản ra chuẩn bị trận pháp.
Bạch Tảo ngồi trong gió tuyết, nghĩ đến chuyện này, sinh ra càng nhiều không hiểu.
Vì sao nhiều người tu hành tham gia đạo chiến như vậy đều không gặp được thiết tuyến trùng, lại làm cho Tỉnh Cửu bọn người xuất phát muộn nhiều ngày như vậy gặp được?
Nàng trong vô thức hỏi: “Tỉnh Cửu đến chỗ nào rồi?”
Yêu Tùng Sam nhìn thoáng qua pháp khí, nói: “Cách chúng ta còn hơn ba mươi dặm, phương hướng tây nam.”
Ba tên đồng bạn còn lại liếc nhau, sau đó nhìn về phía Yêu Tùng Sam.
Bọn hắn biết Bạch Tảo rất quan tâm đường đi của tiểu đội kia, nhưng hôm nay nàng hỏi không phải bọn hắn, mà trực tiếp hỏi Tỉnh Cửu, điều này có ý vị gì?
“Đừng nhìn ta, ta thật không biết điều gì.”
Yêu Tùng Sam nói: “Theo ta được biết, Tỉnh Cửu sư thúc cùng Tịch Nguyệt sư thúc rời núi du lịch hai năm, thời gian còn lại đều tại bên trong Thanh Sơn tu hành, chưa từng gặp qua ngoại nhân.”
Bọn hắn mới nhớ ra, đúng vậy, bên trong Thanh Sơn còn có một cái Triệu Tịch Nguyệt cơ mà.
……
……
Thời gian nắng sớm đến so với hôm qua càng chậm hơn.
Lúc ban ngày, đám người bọn họ không gặp phải bất luận Tuyết Quốc quái vật nào, ngay cả tuyết cũng ngừng.
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, hoặc là nói tĩnh mịch.
Càng ngày càng gần đạo hắc sắc sơn mạch kia, lộ ra yên lặng trang nghiêm như thế, khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
Giữa hắc sắc sơn mạch có đạo hẻm núi, có thể thông hướng chỗ xa hơn, cũng chính là Tuyết Quốc chân chính.
Bạch Tảo nhìn chỗ kia, trong lòng sinh ra báo động mãnh liệt, nói: “Châm lửa.”
Hoàng hôn tiến đến so với hôm qua sớm hơn một chút.
……
……
Bóng đêm đã tới, dựa theo thói quen vài ngày trước, Tỉnh Cửu cũng đã hô ngừng, nhưng hôm nay hắn không như vậy, cho nên Ân Thanh Mạch ba người tiếp tục đi tới phía trước.
Tỉnh Cửu đi tại phía sau cùng.
Ba người tu hành tuổi trẻ kia phối hợp đã rất ăn ý, mà những ngày này một mực không gặp phải hung vật như thiết tuyến trùng.
Hắn mở bàn tay ra, con tiểu giáp trùng kia nhảy đến lòng bàn tay của hắn.
Tiểu giáp trùng vỏ ngoài vẫn là thuần bạch sắc, chỉ là qua mấy ngày lộ ra vẻ cứng rắn hơn rất nhiều, không còn non nớt yếu ớt giống lúc mới sinh.
Tỉnh Cửu chú ý tới, nó ở trong gió rét thời gian càng dài, hoặc là nhiệt độ ngoại giới càng thấp, tốc độ giáp xác cứng lại sẽ càng nhanh.
Về phần tiểu giáp trùng ăn như thế nào, hắn còn không biết, bởi vì hắn không có để ý chuyện này, dù sao nó hiện tại còn sống.
Hắn bỗng nhiên cảm ứng được thứ gì, thu bàn tay về, nói: “Có người bị vây công.”
Phía trước ba người dừng bước, giật mình nhìn về phía hắn.
Lúc này bên trên cánh đồng tuyết không có khả năng có người tu hành tà phái, sẽ chỉ là đồng bạn tham gia đạo chiến.
Ngũ Minh Chung hỏi: “Vị trí nào? Bao xa?”
“Đông bắc, mười một dặm.”
Tỉnh Cửu không cần nhìn đã nói ra.
Nơi đó vốn chính là địa phương hắn muốn đi, bóng đêm giáng lâm hắn không có hô ngừng, cũng căn cứ vào nguyên nhân này.
Ân Thanh Mạch sắc mặt trắng nhợt nói: “Làm sao bây giờ?”
Tại cánh đồng tuyết đi nhiều ngày như vậy, ba tên người tu hành tuổi trẻ đã không khẩn trương giống ban đầu, nhưng dù sao những ngày sau đó bọn hắn đều không trải qua chiến đấu, ấn tượng duy nhất vẫn là hình ảnh ngày đó Đại Dần chết thảm, bỗng nhiên biết phía trước có đồng bạn tham gia đạo chiến bị quái vật vây công, trong vô thức sinh ra cảm giác khiếp sợ.
Tỉnh Cửu cởi xuống kiếm sắt sau lưng, nói: “Các ngươi lưu tại nơi này, ta đi qua nhìn một chút.”
Nếu như là bình thường, trong vòng khoảng cách hơn mười dặm ngự kiếm mà đi chỉ cần trong chốc lát, nhưng nơi đây đã là trung tâm cánh đồng tuyết. Tuy nói những ngày qua quỷ dị không có mây tuyết, nhưng bên trong không trung cương phong lại càng thêm cuồng bạo, hơn nữa cách mặt đất càng ngày càng gần, ngự kiếm mà đi nhiều nhất chỉ có thể cách mặt đất mấy chục trượng, rất dễ dàng bị đám quái vật lực đàn hồi kinh người đánh lén.
Ân Thanh Mạch ba người liếc nhau, quyết định, nói: “Chúng ta cùng đi.”
Tỉnh Cửu cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Ngũ Minh Chung gọi ra kiếm thuẫn.
Bốn người bước lên.
……
……
Trong hạp cốc một trận gió lạnh vô cùng lạnh ập đến, ngọn lửa trong đống lửa bị nghiền ép sắp biến mất.
Một viên minh châu bay đến bầu trời đêm, tản mát ra hào quang màu ngà, chiếu sáng mặt đất phương viên hơn trăm trượng.
Bạch Tảo ngồi trên mặt tuyết, lụa trắng mang theo loang lổ huyết điểm, rất là yếu đuối, đúng là bị thương không nhẹ.
Bốn phía trong bóng đêm khắp nơi đều là thanh âm kỳ quái, tựa như kim loại ma sát, lại giống đồng la cao tốc chấn động, làm người sợ hãi.
Nàng biết đó là tuyết túc thú dùng chân trước sắc bén cứng rắn ma sát lẫn nhau, đây là tín hiệu tiến công.
Quyển 2 – Chương 112: Thanh âm vang lên bên ngoài hàn vụ
Thời khắc minh châu bay lên không trung, Bạch Tảo thấy được rất nhiều bóng đen lít nha lít nhít, chỉ là đối phương tốc độ quá nhanh, dùng thần thức không cách nào tính toán rõ số lượng.
Năm nay địa điểm được chọn để tiến hành đạo chiến mảnh này là cổ chiến trường năm đó nhân tộc đối kháng thú triều, không biết bị cường giả Nhân tộc thanh lý qua bao nhiêu lượt, theo đạo lý mà nói không có Tuyết Quốc quái vật nào đặc biệt cường đại.
Nàng vốn cho rằng nguy hiểm chân chính sẽ là sau khi tiến vào hắc sắc sơn mạch, ai có thể nghĩ tới sâu dưới mặt tuyết vậy mà ân giấu nhiều tuyết túc thú như vậy.
Mà đám tuyết túc thú này tầng giai cũng rất cao, con tuyết túc thú vừa rồi hướng nàng khởi xướng tiến công vậy mà chỉ có ba chân, nhẹ nhàng nhảy lên mấy chục trượng, nhanh như thiểm điện.
Loại tuyết túc thú tầng giai này mặc dù vẫn không có trí tuệ, nhưng bản năng chiến đấu đã cực kỳ đáng sợ cường đại—— con tuyết túc thú ba chân kia từ lòng đất đi vào nơi này, thời cơ hướng nàng khởi xướng tiến công vô cùng tốt, chính là thời khắc chuyển đổi nàng để Huyền Linh Tông đệ tử đi chi viện đồng bạn, chuẩn bị bày trận phòng ngự.
Cuối cùng nàng dùng pháp bảo đánh chết con tuyết túc thú kia, nhưng cũng phải trả giá là bị thụ thương.
Còn có hai tên đồng bạn ban đầu đã bị thương.
Tiếng chuông trong trẻo ở trong màn đêm không ngừng vang lên, trợ giúp người bị thương bảo vệ đạo tâm, đồng thời không ngừng cảnh báo lòng đất nơi nào có tuyết túc thú đánh tới.
Nữ đệ tử Huyền Linh Tông khoanh chân ngồi trên mặt tuyết, nhắm chặt hai mắt, dược lực của viên đan dược vừa ăn đã tiêu hao hầu như không còn, không biết chân nguyên còn có thể chống đỡ bao lâu.
Theo tiếng chuông chỉ dẫn, một đạo ánh kiếm màu xanh đột nhiên lao đi, đột nhiên quay về.
Nhìn đạo kiếm quang kia, trong mắt Bạch Tảo sinh ra thần sắc thưởng thức, kiếm của Thanh Sơn quả nhiên ghê gớm.
Yêu Tùng Sam mắt nhìn phi kiếm trở lại trước người, xác nhận thân kiếm không bị huyết dịch của tuyết túc thú ăn mòn, hơi yên tâm một chút, nhìn về phía Bạch Tảo hỏi: “Thế nào?”
Hắn thật sự rất bội phục thiếu nữ áo trắng mới nhìn qua yếu đuối vô cùng này.
Không hổ là minh châu của Trung Châu Phái chưởng môn, khí độ lãnh tụ cùng năng lực chỉ huy đều cực mạnh, tùy thân pháp bảo linh giai cực cao, thế mà bản sự bố trí trận pháp cũng cao minh như thế.
Viên minh châu trong bầu trời đêm, không phải vẻn vẹn dùng để chiếu sáng, càng là trụ cột một cái trận pháp, được Bạch Tảo dùng thần thức kích phát, tạo thành một đạo bình chướng cực kì kiên cố.
Đạo bình chướng này chặn tuyệt đại bộ phận tuyết túc thú trong bóng đêm, đám tuyết túc thú từ lòng đất chui ra ngoài thì bị hắn cùng vị Huyền Linh Tông sư tỷ kia phối hợp đánh giết.
Chỉ là Huyền Linh Tông sư tỷ chân nguyên tiêu hao quá nhanh, Bạch Tảo lại bị thương, không biết còn có thể duy trì trận pháp này bao lâu.
Bạch Tảo nhìn rất yếu đuối, ánh mắt lại rất bình tĩnh tự tin.
Vượt qua thời khắc nguy hiểm ban đầu bị bầy tuyết túc thú tập kích, nàng có lòng tin mang theo tất cả đồng bạn chèo chống đến bình minh.
Đến lúc đó coi như hàn hào điểu không phát hiện tình huống nơi này của bọn hắn, tin tưởng cũng sẽ có viện binh, coi như cái gì cũng không có, vấn đề cũng sẽ không quá lớn.
Ngay tại thời điểm nàng nghĩ đến những chuyện này, bỗng nhiên cảm giác được bốn phía trở nên càng thêm rét lạnh.
Lúc trước nàng đã chú ý đến, trong hạp cốc ập tới một trận gió lạnh vô cùng, đống lửa đều suýt nữa dập tắt.
Cánh đồng tuyết xác thực cực kì giá lạnh, nhưng nhiệt độ thấp như vậy vẫn là sự tình cực hiếm thấy.
Một mảnh sương mù dày đặc chẳng biết lúc nào từ trong hạp cốc dâng lên, bao phủ mảnh cánh đồng tuyết chỗ bọn hắn.
Làn sương mù này so với làn gió vừa rồi càng thêm rét lạnh, bên trong phảng phất ngưng kết vô số băng tinh, cho dù bọn hắn là người tu hành, da thịt lộ ở bên ngoài đều cảm thấy đau đớn như kim châm.
Ngọn lửa lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được hạ thấp độ cao.
Bạch Tảo thần sắc ngưng trọng, nói: “Khả năng sắp không chịu được nữa.”
Mảnh sương mù này không biết do vật gì hình thành, lạnh lẽo vô cùng, ngay cả thần thức tại trong đó đều sẽ bị ngưng trệ.
Bạch Tảo thần thức cùng viên minh châu trong bầu trời đêm tương liên, cảm thụ rõ ràng nhất.
Không có thần thức duy trì, trận pháp tự nhiên sẽ dần dần tiêu tán.
Yêu Tùng Sam có chút nhíu mày, đi đến trước người Bạch Tảo, thanh kiếm chuyển động theo.
Huyền Linh Tông nữ đệ tử mở to mắt, cùng hai người tu hành thụ thương khác đỡ nhau đi tới hai bên Bạch Tảo, gọi ra pháp khí hộ thân sau cùng,
Sương mù càng ngày càng đậm, đống lửa càng lúc càng mờ nhạt, cho đến cuối cùng dập tắt.
Viên minh châu kia cũng càng ngày càng mờ, cho đến không còn cách nào trông thấy.
Sương đêm che khuất tất cả, tiếng ma sát vang lên lần nữa, càng thêm dày đặc, hơn nữa cách bọn hắn gần hơn rất nhiều.
Mảnh sương mù này sẽ tan sao?
Bạch Tảo nghĩ đến vấn đề này.
Đạo chiến đương nhiên là thí luyện cực kì hung hiểm, không đến thời khắc quan trọng nhất, các sư trưởng chắc chắn sẽ không xuất thủ, nhưng lúc chiến đấu thay đổi trong nháy mắt, thật sự xảy ra chuyện, ngay cả trưởng bối Hóa Thần cảnh cũng có thể không kịp xuất thủ. Những năm qua tình hình tương tự phát sinh rất nhiều lần, cho nên mỗi lần Mai Hội đạo chiến đều sẽ có không ít người dự thi chết đi.
Huống chi trận hàn vụ hôm nay tới quá mức đột nhiên, quá mức quỷ dị, quá mức đáng sợ, nàng tại bên trong dĩ vãng ghi chép chưa từng nhìn thấy.
Nếu như sư huynh ở đây, hắn sẽ làm thế nào?
Trong bóng tối, tay của nàng rơi vào bên hông, cầm hai món đồ vật lạnh buốt.
Nơi này có năm người, số lượng không đủ.
Nàng ở trong lòng lặng yên suy nghĩ, buông lỏng tay ra.
Ngay tại một khắc nàng buông tay ra, trong bóng đêm truyền đến một thanh âm.
Tại bên trong cục diện hiểm ác cỡ này, âm thanh kia vẫn bình tĩnh như thế, không có chút cảm xúc chập trùng, thậm chí có vẻ hơi lạnh lùng, lại tự nhiên khiến người tin phục.
“Thu linh.”
Vị Huyền Linh Tông nữ đệ tử kia trong vô thức triệu hồi thanh âm linh.
Trong bóng đêm vang lên tiếng xé gió.
Một món đồ rơi vào trên mặt tuyết, tóe lên rất nhiều mảnh tuyết, rơi vào trên mặt Yêu Tùng Sam.
Nhưng cùng hàn ý trong sương mù dày đặc so sánh, những mảnh tuyết này lại để hắn cảm giác có chút ấm áp.
Đạo thanh âm bình tĩnh kia lần nữa vang lên.
“Dựng thẳng thuẫn.”
Yêu Tùng Sam mơ hồ có thể nhìn thấy ngay tại trước người hai trượng, một đạo bóng đen cao ước chừng hai người dựng lên.
Ngay sau đó lại là một tiếng va đập cực kỳ nặng nề, sau đó là một tiếng kêu đau.
Âm thanh kia không có chút nào đình trệ vang lên lần nữa.
“Tinh ấm.”
“Châm lửa.”
“Đoạn hàn chi.”
……
……
Đống lửa một lần nữa được đốt lên, mặc dù thế lửa có chút yếu ớt, y nguyên chiếu sáng phụ cận.
Chân nguyên chi hỏa tại trong sương mù cực độ rét lạnh, y nguyên có thể chèo chống một đoạn thời gian.
Trước đống lửa trên mặt đất đặt một tinh ấm màu u lam, điểm điểm tinh quang từ bên trong nước phun ra, đem đám người bao phủ tại bên trong.
Ngay tại bên ngoài tinh quang bình chướng mấy bước, một con tuyết túc thú giãy dụa ý đồ đứng lên.
Yêu Tùng Sam bấm kiếm quyết, thanh kiếm phá sương mù mà đi, xuyên qua đầu con tuyết túc thú kia, kéo ra một đạo máu xanh.
Thanh kiếm cũng không bay về, tại bên trong hàn vụ tiếp tục lwót qua.
Chẳng biết tại sao, trong sương mù mang theo hàn ý, uy lực kiếm quang tựa hồ lớn hơn, trong nháy mắt lần nữa chém giết hai đầu tuyết túc thú.
Nghe được ba chữ đoạn hàn chi, Yêu Tùng Sam xác nhận chủ nhân của thanh âm này là ai.
Đoạn hàn chi, là thức thứ bảy trong tuyết lưu kiếm pháp của Thượng Đức Phong.
Chỉ có Thanh Sơn đệ tử mới biết được trước lúc hắn nhập Lưỡng Vong Phong đó là Thượng Đức Phong đệ tử.
Ngoại trừ Yêu Tùng Sam, ba người còn lại đều có chút không kịp phản ứng, bởi vì cục diện chuyển biến quá nhanh.
Bạch Tảo biết người đến là ai.
Từ đoàn chân hỏa cùng tinh ấm kia, nàng nhận ra đối phương hẳn là Huyền Thiên Tông cùng Trích Tinh Lâu đạo hữu.
Trong đội ngũ của Tỉnh Cửu liền có hai vị này.
Hắn đâu?
……
……
Không biết bởi vì ánh lửa hay là tinh ấm, hay là tuyết lưu kiếm pháp của Yêu Tùng Sam uy lực đột nhiên tăng lớn, tuyết túc thú lần nữa lui trở về trong bóng đêm, không dám tới gần.
Hàn vụ quá nặng, ánh lửa không cách nào chiếu sáng quá xa, mọi người nhìn về phía bốn phía, cái gì đều không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được thanh âm.
Đó là thanh âm kiếm sắt phá không, là thanh âm kim thạch vỡ ra, trừ cái đó ra là tiếng kêu thảm thiết khó nghe của tuyết túc thú.
Nhưng tuyết túc thú trong bóng đêm nhiều như vậy, hắn có thể chịu đựng được sao? Vì sao không tiến vào phạm vi phòng ngự của tinh ấm, sau đó chỉnh đốn lại đội hình?
Nghe thanh âm bên trong sương đêm, Yêu Tùng Sam rất lo lắng, mấy lần đều muốn lao ra, nghĩ đến không nhận được mệnh lệnh, cưỡng ép nhịn xuống.
Trong sương mù thanh âm càng ngày càng mật, lại dần dần biến xa, cho đến cuối cùng biến mất không còn tăm tích.
Yêu Tùng Sam cũng nhịn không được nữa, nói: “Ta muốn đi ra ngoài nhìn xem.”
Bạch Tảo nói: “Hắn chưa hề nói.”
Yêu Tùng Sam nói: “Ta lo lắng cho hắn.”
Bạch Tảo nói: “Ta tin tưởng hắn.”
……
……
Những người tu đạo tuổi trẻ khẩn trương chờ đợi, trị liệu thương thế, giao thế nghỉ ngơi, còn muốn chống cự hàn ý trong sương mù, một đêm vô tâm nói chuyện.
Không biết bao lâu trôi qua, sương mù rốt cục có dấu hiệu tiêu tán.
Huyền Linh Tông nữ đệ tử mở to mắt, nhìn về phía nắng sớm cực kì nhạt trên không trung, trên mặt lộ ra mỉm cười vì sống sót sau tai nạn.
Ngoài sương mù có tiếng bước chân vang lên.
Tất cả mọi người nhìn tới.
Tỉnh Cửu từ trong sương mù đi ra.
Ánh lửa yếu ớt cùng nắng sớm đồng thời rơi vào trên mặt của hắn.
Bạch Tảo lẳng lặng nhìn hắn, nghĩ thầm thật là dễ nhìn.
Quyển 2 – Chương 113: Vô số huyết mai phương xa
Mặt trời mới mọc lên, hàn vụ cuối cùng đã hoàn toàn tan biến, tầm mắt của mọi người theo hướng sương mù nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy hơn mười con tuyết túc thú gục xuống mặt đất, đã chết từ lâu.
Trong đó con tuyết túc thú cao giai hình thể rõ ràng khá lớn, là bị Bạch Tảo dùng pháp bảo oanh sát, chỉ còn lại nửa mảnh thân thể tàn phế. Bốn cái tuyết túc thú đầu lâu bị xuyên thủng, hẳn là Yêu Tùng Sam dùng Thanh Sơn kiếm pháp giết chết. Còn lại những tuyết túc thú kia tử trạng càng thêm thê thảm, gãy chân nứt giáp, máu màu xanh chảy khắp nơi.
Tảng đá bị máu độc nhiễm lên nổi lên bong bóng, phát ra tư tư tiếng vang, hình tượng rất đáng sợ.
Càng khiếp sợ chính là, tại địa phương xa hơn còn có thi thể tuyết túc thú, cứ cách mấy chục trượng lại có một hai con, một mực lan tràn đến ngoài mấy trăm trượng.
Thậm chí tại chỗ xa hơn còn có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh cùng loại.
Rốt cuộc đã chết bao nhiêu tuyết túc thú?
Mọi người thế mới biết, nguyên lai đêm qua thanh âm bên ngoài sương mù biến mất không phải xảy ra chuyện, mà là hắn đuổi theo giết đám tuyết túc thú kia ư?
Bọn hắn nhìn về phía Tỉnh Cửu, trong ánh mắt tràn đầy chấn kinh, ngay cả Yêu Tùng Sam cũng giống như vậy.
Đêm qua nồng vụ rét lạnh như vậy, thậm chí có thể ngăn cách thần thức, đối với người tu hành cực kì bất lợi, tuyết túc thú dựa vào bản năng chém giết lại có thể không bị ảnh hưởng.
Hắn làm sao làm được hết thảy?
……
……
Tỉnh Cửu cùng Bạch Tảo đứng sóng vai.
Một áo trắng tung bay.
Một váy trắng bồng bềnh.
Những người tuổi trẻ kia nhìn hình ảnh này, trên mặt lộ ra mỉm cười, ai không thích hình tượng tốt đẹp như thế chứ.
Trung Châu Phái thiên chi kiều nữ, Thanh Sơn Tông kiếm đạo kỳ tài, thật sự là một đôi bích nhân.
“Ngươi ủng hộ ai?”
Huyền Linh Tông nữ đệ tử mở to hai mắt nhìn Yêu Tùng Sam hỏi.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Yêu Tùng Sam nói.
Huyền Linh Tông nữ đệ tử nhếch miệng, tỏ vẻ khinh thường.
Yêu Tùng Sam mặt không biểu tình nghĩ đến, Bạch Tảo cô nương tuy tốt, nhưng mình đương nhiên sẽ ủng hộ Triệu sư thúc.
……
……
Hình ảnh Tỉnh Cửu cùng Bạch Tảo đứng sóng vai nhìn rất đẹp, nhưng hình ảnh mà bọn hắn nhìn lại không như thế.
Đầy đất tàn thi của tuyết túc thú, chất lỏng màu xanh so với rêu càng làm cho người ta buồn nôn, bôi lên bên trên tuyết trắng.
Nhưng bọn hắn cũng không thèm để ý, mà bọn hắn ban đầu đối thoại, cùng hình tượng trước mắt không có bất cứ quan hệ nào.
“Đêm hôm ấy ngươi đã đáp ứng ta, tạm thời không động đến Bất Lão Lâm.” Bạch Tảo nói.
Tỉnh Cửu xuất hiện rất kịp thời, nàng liền kim đan cũng không đụng tới, thương thế cũng không nặng, dung chút đan dược đã rất nhanh hồi phục tinh thần.
Tỉnh Cửu nghĩ đến lời đêm hôm ấy nàng đã nói, nói: “Ta động đến không phải Bất Lão Lâm.”
Bạch Tảo nhìn hắn nghiêm túc nói: “Ngươi không có chứng cứ nói Thi Phong Thần tham dự chuyện này, vậy ngươi liền không nên động đến hắn.”
Tỉnh Cửu nói: “Các ngươi cũng không có chứng cứ.”
Lời này nói chính là có rất nhiều người bao gồm cả Trung Châu Phái bên trong hoài nghi, Thi Phong Thần bị hắn bức tử.
Bạch Tảo nói: “Ngươi hẳn là rất rõ ràng, chỉ bằng Thi Phong Thần căn bản không có cách nào thuyết phục Bất Lão Lâm.”
Tỉnh Cửu nói: “Đúng vậy, ta biết hắn cùng người của phủ Cảnh Tân có liên hệ.”
Bạch Tảo thần sắc càng thêm nghiêm túc, nói: “Chẳng lẽ không có chứng cứ, ngươi còn chuẩn bị động đến thái tử ư?”
Tỉnh Cửu nói: “Trên thực tế, là ta động hắn trước, sau đó mới có những chuyện này.”
Cho nên mặc kệ từ thái tử nhìn bên này, hay là từ bên kia nhìn, Triệu Tịch Nguyệt bị ám sát đều bởi vì hắn.
Nội dung câu nói này, Bạch Tảo cảm thấy cần về sau cẩn thận suy nghĩ. Nàng không còn thảo luận vấn đề này, chỉ vào những cửa động trên mặt tuyết, nói: “Đêm qua đám tuyết túc thú không phải từ trong hạp cốc mà ra, mà từ sâu trong lòng đất chui ra ngoài.”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi muốn nói điều gì?”
Bạch Tảo nói: “Ngươi gặp phải thiết tuyến trùng, còn có tuyết túc thú đêm qua, có thể là năm đó thời điểm thú triều còn sót lại ẩn giấu ở sâu dưới lòng đất.”
Tỉnh Cửu nói: “Có thể ngủ say lâu như vậy?”
Bạch Tảo nói: “Chỉ cần chôn đủ sâu.”
Tỉnh Cửu hỏi: “Vậy tại sao chúng nó lại ra? Không thể nào là bị đạo chiến đánh thức.”
Bạch Tảo nói: “Ta cho rằng không phải bọn chúng muốn tiến công chúng ta, mà là muốn lui về Tuyết Quốc, chỉ là vừa dịp gặp chúng ta. Mặc dù ta không rõ Tuyết Quốc xảy ra chuyện gì, nhưng quái vật ngủ sâu trong lòng đất mấy trăm năm thế mà lại tập thể thức tỉnh, tất nhiên là chuyện lớn.”
Tỉnh Cửu nghĩ thầm, vậy mình xác thực cần tới xem một chút.
……
……
Vào lúc giữa trưa, ánh nắng quá mạnh, không thích hợp để minh tưởng tĩnh tu.
Các tông phái sư trưởng cùng các đệ tử lần lượt từ trong đình viện tây sơn cư đi ra, dựa theo thói quen những ngày này tản bộ đến dưới hiên, thưởng thức mấy chục bức mai họa.
Bọn hắn đương nhiên quan tâm nhất là biểu hiện của đệ tử nhà mình, trừ cái đó ra liền Lạc Hoài Nam, Bạch Tảo cùng Đồng Lư ——bức mai đồ của Bạch Tảo đạt được Thiền Tử ca ngợi, Lạc Hoài Nam cùng Đồng Lư hoa mai kết đến nhiều nhất, mà lại nghe nói bọn hắn hướng sâu trong cánh đồng tuyết tiến lên cũng xa nhất.
Tỉnh Cửu mai đồ cũng từng nhận qua rất nhiều quan tâm, nhưng liên tục mấy ngày không có gì thay đổi, mọi người dần dần phai nhạt hứng thú.
Họa sĩ từ bên trong cao lầu đi ra, mọi người thuận theo hành tẩu, phát hiện họa sĩ cuối cùng dừng lại tại trước bức mai họa của Tỉnh Cửu, không khỏi có chút giật mình.
Tiểu đội kia rốt cục có thu hoạch mới sao? Hay là nói…… Lại chết người?
Có chút kỳ quái là, người họa sĩ kia cũng không nâng bút bắt đầu vẽ mai, mà là nhìn chằm chằm bức giấy vẽ tuyệt đại bộ phận đều là trống không kia, thần sắc có chút mờ mịt.
Sau một lát, hắn nhìn thoáng qua hồ sơ cầm trong tay, tựa hồ là muốn làm một chút xác nhận, sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm bức họa ngẩn người.
Rốt cục có người tu hành nhịn không được hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Người họa sĩ kia mặt mũi tràn đầy sầu khổ nói: “Ta không biết vẽ làm sao.”
Nghe lời này, mọi người có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm mặc kệ là muốn thêm hoa mai, hay là gạch tên, bất quá là động bút, lại có cái gì khó?
Vang lên tiếng gió.
Hơn mười vị đại nhân vật tu hành giới đi vào trong sân.
Côn Lôn chưởng môn, Đại Trạch lệnh, Bảo Thông thiền viện trụ trì, Nam Vong, Trung Châu Phái vài ngày trước rất ít xuất hiện cũng tới một vị trưởng lão Hóa Thần Kỳ. Không có tiếng chuông vang lên, mang ý nghĩa không cần tản đi, những người tu đạo nhao nhao khom mình hành lễ, lui qua dưới hiên, không hề rời đi, càng thêm kỳ quái, nghĩ thầm đến tột cùng xảy ra đại sự gì?
Nam Vong nhìn người họa sĩ kia hỏi: “Vì sao còn không vẽ?”
Họa sĩ cười khổ nói: “Thực sự không biết đặt bút như thế nào.”
“Bằng không ta đi thử một chút?”
Hà Triêm từ đình viện đi đến.
Thiên phú tài hoa của hắn tự nhiên không cần nhiều lời, còn từng cầm Mai Hội họa chiến thứ hai, bởi vì một ít nguyên nhân, hắn không tham gia đạo chiến năm nay.
Côn Lôn chưởng môn nhìn hắn lạnh giọng nói: “Cũng coi như ngươi làm vài việc.”
Nam Vong nói: “Vẽ xem chút.”
Hà Triêm mỉm cười hành lễ, đi đến trước bức họa, tiếp nhận hồ sơ trong tay họa sĩ, cúi đầu nhìn lại.
Hắn đã đoán được một chút, nhưng nhìn văn tự bên trên hồ sơ, vẫn còn có chút giật mình, chợt trên mặt hiện ra một nụ cười khổ, nghĩ thầm khó trách không dễ vẽ.
Hắn nhìn bức họa kia tĩnh tư một lát, từ trong tay họa sĩ tiếp nhận bút, chấm chút chu sa, thủ đoạn hơi chấn, liền hướng trên bức họa quất tới.
Ba ba ba ba, thanh âm dày đặc vang lên, tựa như mưa rơi.
Những thuốc màu đỏ tươi rơi vào trên giấy trắng, lốm đốm lấm tấm, cũng giống là mưa.
Mọi người rất giật mình, nghĩ thầm Hà Triêm đang làm cái gì?
Hà Triêm không để ý đến, đổi nhánh bút mảnh, chấm chút mực, tĩnh tâm ngưng ý tiếp tục vẽ tranh.
Một sợi dây mực xuất hiện ở giữa đầy giấy điểm đỏ.
Dây mực cực nhỏ, cực kì nhạt, nếu như không chăm chú nhìn thậm chí có thể sẽ nhìn không ra.
Mọi người dần dần minh bạch hắn đang làm gì.
Đó là vươn hướng nhánh mai phương xa.
Vậy những điểm lấm tấm đỏ tươi như máu này thì sao? Chẳng lẽ chính là trên cành kết hoa mai?
Vậy cần có bao nhiêu đóa hoa mai?
Hành lang yên tĩnh im ắng.
Mọi người chấn kinh im lặng.
Trong vòng một đêm, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Quyển 2 – Chương 114: Lại là Tỉnh Cửu
Trong ngoài hành lang, yên tĩnh im ắng.
Vô số ánh mắt theo ngòi bút của Hà Triêm mà di động.
Mọi người thần sắc chấn kinh, lại có chút mờ mịt.
Không bao lâu sau, Hà Triêm ngừng bút, tường tận xem xét một lát, có chút thỏa mãn nhẹ gật đầu.
Hắn đem bút trả lại cho họa sĩ, từ bên hông cởi xuống bầu rượu uống một hớp, thoải mái mà thở một hơi dài.
Côn Luân chưởng môn cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm, cứ như vậy rời đi.
“Vẽ coi như không tệ, không có mất mặt.”
Nam Vong lưu lại một câu nói như vậy, cũng rời khỏi hành lang.
Câu nói này nghe tựa như đang tán dương Hà Triêm, nhưng ai cũng biết nàng nói chính là Tỉnh Cửu, nói cho tất cả mọi người ở đây nghe được.
Bất quá bức họa này của Hà Triêm xác thực vô cùng tốt.
Nhánh cây kia khúc chiết mà vươn thẳng, hướng về bầu trời xám xịt phương xa lan tỏa, hồng mai tại đầu cành như tản ra hỏa diễm, rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng lại xa cuối chân trời.
Trước kia trên bức họa này rất nhiều mảng trống, nhưng hôm nay số lượng hoa mai quá nhiều, dựa theo họa phápthường ngày, cho dù là hoa mai vẽ cách điệu nhỏ nhất cũng vô pháp toàn bộ vẽ vào. Hắn dùng phương pháp rất mưu lợi, cũng có thể được xưng tụng là xảo quyệt, giải quyết vấn đề khó giải quyết này, càng quan trọng hơn là, ý cảnh phi thường xa xăm, đáng giá ngẫm nghĩ.
Tại ngoài hành lang đám người tu hành đang quan sát đã tỉnh hồn lại, nhao nhao tiến lên, nhìn chi tiết bên trong bức họa nghị luận không ngừng, khó mà tiêu mất chấn kinhtrong lòng.
“Đây là có chuyện gì? Vì sao muốn vẽ nhiều hoa mai như vậy? Đến cùng là bao nhiêu đóa?”
“Cái này làm sao mà đếm?”
Đám người tu hành chỉ có thể nhìn ra, toàn bộ hoa mai phát ra từ nhánh cây của ủa, lại không cách nào đếm rõ số lượnghoa mai.
Vị họa sĩ kia đang thu thập bút cùng thuốc màu, nói: “Ta cũng không biết Hà công tử vẽ lên nhiều ít, chỉ biết bên trên hồ sơ viết rõ ràng, tổng cộng là bảy mươi bảy đóa.”
Nghe con số này, đám người tu hành không khỏi hít vào mấy ngụm hơi lạnh, nghĩ thầm sao có thể như vậy?
Mai Hội đã bao lâu nay, có người dự thinào có thể trong một đêm giết chết nhiều quái vật Tuyết Quốc như vậy chứ?
Có phải sai ở chỗ nào hay không?
Họa sĩ thở dài, nói ra: “Là Hàn Hào Điểu tự mình đếm được. Chính bọn hắn chỉ báo lên có hai mươi.”
Hành lang lần nữa yên tĩnh.
Không biết bao lâu trôi qua, một đạo thanh âm âm trầm vang lên.
“Ta nghĩ đứng đầu đạo chiến năm nay có thể sớm tuyên bố.”
Trước hôm nay, số lượng hoa mai nhiều nhất là Lạc Hoài Nam cùng Đồng Lư, đều đã tiếp cận ba mươi, cùng Tỉnh Cửu kém quá xa…
Tựa như vị người tu hành này nói như vậy, đạo chiến thứ nhất đã không chút nào suy đoán nữa, hiện tại xem ra, chỉ cần chờ người tu hành khác đem bức họa của mình vẽ xong.
Vấn đề là Tỉnh Cửu làm thế nào?
Tại trong truyền thuyết, hắn là Thanh Sơn Tông kiếm đạo kỳ tài, càng có lời đồn nói hắn có thể là truyền nhân đạo hồng trần của ủa, vấn đề ở chỗ tuổi của hắn quá nhỏ, tại Mai Hội trước đó cũng không có quá nhiều sự tích kinh người, vô luận là nổi tiếng hay là phân lượng đều không bằng nổi đồng môn Triệu Tịch Nguyệt cùng Trác Như Tuế, cũng không bằng Lạc Hoài Nam cùng Đồng Nhan, Bạch Tảo đám người.
Ai có thể nghĩ tới, trong vòng một đêm hắn để cho tu đạo giới mang đến chấn động lớn như thế.
“Ta ngược lại không cảm thấy hắn nhất định có thể đạt được đứng đầu đạo chiến.”
Có vị người tu đạo ngoại hệ của Trung Châu Phái trầm mặt nói ra: “Tiêu chuẩn bình phán đạo chiến là đem một bức mai hoạ xong, nơi này chữ xong là hoàn mỹ, mà không phải nhiều.”
Câu nói này nghe có chút ghen tỵ, nhưng kỳ thật có chút đạo lý.
Ở đây rất nhiều người còn nhớ rõ, nhiều năm trước Đao Thánh lấy thân phận một đệ tử phổ thông của Phong Đao Giáo tham gia Mai Hội, chiến thắng Trung Châu Phái, Thanh Sơn Tông, Thủy Nguyệt Am một đám cường giả đạt tới đứng đầu đạo chiến, chấn kinh toàn bộ Triêu Thiên đại lục.
Lúc ấy bên trong bức họa của hắn chỉ có một đóa hoa mai.
Một đóa hoa mai như thế nào được xưng tụng là hoàn mỹ?
Vì đóa hoa mai kia thực sự quá lớn.
Tại thời điểm đạo chiến, hắn vận khí phi thường kém cỏi gặp một con tuyết trùng vương giai sẽ rất ít xuất hiện.
Sau đó hắn vận khí phi thường tốt giết chết con vương giai tuyết trùng kia, hơn nữa còn sống tiếp được. truyen bac chien
Bức họa kia phi thường nổi danh.
Nếu như tùy ý một đóa hoa mai lớn che kín cả bức họa, đương nhiên cũng khó nhìn, chưa nói tới hoàn mỹ.
Năm đó vị họa sĩ kia dùng phương pháp cùng Hà Triêm hôm nay xử lý có chút tương tự, hắn chỉ vẽ nửa đóa hoa mai trên giấy.
Nửa đóa huyết mai che khuất bầu trời, khí thế bao la, sau này khó gặp.
…
…
Tấm mai đồ của Tỉnh Cửu này có thể được xưng tụng hoàn mỹ hay không?
Rất nhiều người nhìn người tu hành kia, trong đôi mắt mang theo ý vị đùa cợt.
Đương nhiên hoàn mỹ.
Coi như không hoàn mỹ, cũng hoàn mỹ.
Bởi vì bình phán mai đồ năm nay chính là Thiền Tử.
Ngày đó bọn hắn đều nghe được đánh giá của Thiền Tử đối Tỉnh Cửu.
Lúc ấy Tỉnh Cửu hoàn toàn không có biểu hiện, Thiền Tử lại dùng lời nói như vậy thay hắn giải vây, huống chi hiện tại Tỉnh Cửu biểu hiện ưu dị như thế.
Nếu để cho Thiền Tử lúc này nhìn thấy bức họa này, nói không chừng đã tuyên bố ai đứng đầu ầu.
Ngươi có thể nói Thiền Tử bất công, nhưng ai bảo Cảnh Dương chân nhân cùng Thiền Tử có tình nghĩa bán sư, mà Tỉnh Cửu lại là tái truyền đệ tử của Cảnh Dương chân nhân.
Người tu hành kia bị tầm mắt của mọi người nhìn có chút tức giận, nói ra: “Tóm lại đồng bạn của hắn một đóa cũng còn không có, ta không phục.”
Có người nói: “Mặc kệ có phục hay không, xem ra năm nay Lạc Hoài Nam thật đúng là không lấy được đệ nhất, thật sự khiến người giật mình.”
Hà Triêm thưởng thức bức họa của mình, nhìn một chút liền uống một hớp rượu, không bao lâu, đã uống nửa bầu rượu, càng nhìn bức hoa mai kia càng thích.
Nghe bọn hắn nghị luận, hắn lắc đầu nói: “Đồng Nhan tại bên trong kỳ đạo đều không thắng được Tỉnh Cửu, các ngươi dựa vào cái gì cho rằng Lạc Hoài Nam tại trong đạo chiến có thể thắng hắn?”
…
…
Không biết Thiền Tử có thấy bức mai đồ kia hay không, đạo chiến tiếp tục tiến hành.
Người tu hành tuổi trẻ tham gia đạo chiến tại bên trên cánh đồng tuyết gặp một chút tình huống ngoài ý muốn, tựa như Tỉnh Cửu cùng Bạch Tảo gặp phải như thế —— đám tuyết thú lẽ ra không nên sớm tỉnh lại giữa mùa hè, còn có nồng vụ lạnh lẽo đáng sợ, mang đến phiền toái rất lớn, dần dần có tình huống thương vong nghiêm trọng xuất hiện.
Bạch Tảo đem phán đoán của ủa truyền về Triều Ca thành, không biết sư trưởng các tông phái cân nhắc thế nào, ngoại trừ nhắc nhở phải cẩn thận hàn vụ, tạm thời không có lời nào khác.
Đạo chiến lúc đầu dụng ý vốn chính là dùng sinh tử khảo nghiệm để làm đạo tâm chính đạo đệ tử kiên định hơn, làm sao có thể bởi vì gặp chút nguy hiểm liền sớm kết thúc.
Lần đạo chiến kết thúc sớm trước đây còn tại hai trăm năm trước, nguyên nhân là bởi vì đại thú triều, so với cục diện lần này nghiêm trọng hơn vô số lần.
Đám thanh niên tham gia đạo chiến tiếp tục dũng cảm mà kiên định xuất phát đi tới sâu trong cánh đồng tuyết.
Lạc Hoài Nam cùng Đồng Lư tiểu đội, càng xâm nhập dãy núi màu đen kia mấy trăm dặm.
Lúc này lại phát sinh một việc, tại tây sơn cư lần nữa dẫn phát rất nhiều nghị luận.
Có chút người tu hành tuổi trẻ bỗng nhiên ngừng lại, ròng rã hai ngày không hề khỏi lối vào hẻm núi kia.
Bọn hắn muốn làm gì?
Mà khiến các sư trưởng tu hành giới cảm thấy đau đầu chính là, căn cứ tin tức phía trước truyền đến, để những người tu hành tuổi trẻ kia dừng lại là ý tứ của Tỉnh Cửu.
Lại là Tỉnh Cửu.
Quyển 2 – Chương 115: Sư thúc tới
Bóng đêm thâm trầm, bảy người trẻ tuổi ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa.
Nơi này đã là trong núi, hai bên là vách núi cao ngất hiểm trở, bầu trời bị co lại thành một đường ở giữa, mây tuyết đã biến mất rất nhiều ngày lần nữa xuất hiện, che khuất đi tất cả.
Tinh quang không tới từ sao trời, mà là tinh ấm của Ân Thanh Mạch.
Linh đang lẳng lặng treo ở phía xa, cảm giác thiên địa khí tức biến hóa, tùy thời chuẩn bị phát ra tiếng chuông trong trẻo.
Yêu Tùng Sam nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng, thanh kiếm được triệu hồi, lẳng lặng đặt trên gối tiếp nhận ngoại dưỡng.
Bên ngoài sáu người còn lại cũng đang điều dưỡng tĩnh tu, cũng không ngừng không nhịn được nhìn về phía khối nham thạch bên ngoài hơn mười trượng.
Tỉnh Cửu cùng Bạch Tảo đang ngồi bên trên khối nham thạch đó.
…
…
Ngày đó tiến vào bên ngoài dãy núi này, Tỉnh Cửu yêu cầu đám người dừng lại.
Đám người có chút không hiểu, nghĩ thầm nếu như tiếp tục đi lên phía trước, săn giết tuyết thú, có thể sẽ trợ giúp ngươi sớm xác định vị trí thứ nhất trong đạo chiến, vì sao lại muốn dừng lại?
Nhưng bọn hắn hiện tại rất tôn kính đối với Tỉnh Cửu, tăng thêm Bạch Tảo cũng không nói ra ý kiến phản đối, thế là chín người ngừng lại tại trong hạp cốc.
Hôm nay lúc hoàng hôn, bỗng nhiên có hơn mười con tuyết túc thú từ ngoài núi phi nước đại mà tới, ý đồ xuyên qua hẻm núi.
Tỉnh Cửu không xuất thủ, chỉ là thời khắc mấu chốt, ngẫu nhiên nói mấy câu.
Bạch Tảo lần nữa thể hiện ra năng lực lãnh tụ gần như hoàn mỹ, dẫn theo đồng bạn, đem hơn mười con tuyết túc thú kia đều chém giết.
Dưới sự chỉ huy của nàng, sức chiến đấu của tám người trong hai tiểu đội cộng lại lớn hơn nhiều, bởi vì nàng có năng lực có thể phát huy đồng bạn mức độ lớn nhất, đồng thời tiến hành phối hợp.
Vậy nếu như để nàng đi chỉ huy mấy trăm người tu hành đồng thời chiến đấu thì sao?
Sở dĩ nói là tám người, bởi vì Tỉnh Cửu không tham gia chiến đấu, hắn chỉ tại thời khắc quan trọng nhất, ngẫu nhiên lên tiếng nói mấy câu.
Tựa như đồng dạng đêm hôm ấy, hắn chỉ điểm Yêu Tùng Sam xuất kiếm.
Rõ ràng chỉ là chỉ điểm đơn giản, Ngũ Minh Chung đám người lại cảm thấy chiến đấu dễ hơn rất nhiều.
Tỉnh Cửu tựa như có thể sớm biết tuyết túc thú sẽ làm sao tiến công, biết chỗ yếu nhất của tuyết túc thú giáp xác, mà lại cực kì tinh chuẩn.
Điểm này thật sự là làm bọn hắn chấn kinh im lặng, nghĩ thầm liền xem như sư trưởng nhà mình, cũng chưa chắc có thể làm được điểm này.
…
…
“Ta lúc đầu không tin ngươi là truyền nhân đạo hồng trần của ủa, bây giờ lại có chút tin. Chỉ có người tu hành giết qua vô số quái vật Tuyết Quốc, mới có thể đối bọn chúng hiểu rõ như vậy. Theo ta được biết, ngươi hẳn là lần đầu tiên tới nơi này, như vậy chỉ có một loại giải thích, ngươi từng được cao nhân chỉ điểm.”
“Cao nhân?”
“Ta nói đương nhiên là Đao Thánh.”
“Ngươi nghĩ sai rồi, ta chỉ tương đối am hiểu chặt đứt sự vật.”
“Vậy ngươi làm sao biết hẳn là từ nơi nào chém xuống?”
“Vạn sự vạn vật đều có điểm yếu, nhãn lực của ta không tệ, quan sát nhiều mấy ngày sẽ có thể phát hiện.”
Mấy ngày nay Tỉnh Cửu thường xuyên đem tiểu giáp trùng màu trắng kia lấy ra nhìn, chính là quan sát.
Mặc dù con ấu trùng kia không thăng giai, nhưng hắn còn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà mình muốn thấy.
Bạch Tảo đột nhiên hỏi: “Ngươi là Vô Chương thượng cảnh?”
Tỉnh Cửu nói: “Sơ cảnh.”
Vô Chương là cảnh giới của Thanh Sơn, dựa theo Trung Châu Phái phân cấp sơ cảnh chính là vừa vào Kim Đan, loại cảnh giới này làm sao có thể trong vòng một đêm giết nhiều tuyết túc thú như vậy?
Bạch Tảo căn bản không hề tin tưởng.
Tỉnh Cửu nói: “Có thể là ta tu kiếm đạo tương đối thích hợp làm loại chuyện này.”
Bạch Tảo nói: “Ngươi phát hiện từ bao giờ?”
Tỉnh Cửu nói: “Đêm hôm ấy.”
Hắn rât chăm chú, không phải đang nói chuyện cười.
Đúng là đêm hôm ấy, hắn giết chết nhiều tuyết túc thú như vậy, mới biết được mình rất am hiểu hoặc là nói rất thích hợp làm chuyện này.
Tuyết túc thú công kích với hắn mà nói, quá chậm, mà để người tu hành cảm thấy phiền toái nhất máu độc, đối với hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng.
Mấu chốt nhất là, phiến nồng vụ rét lạnh đến cực điểm kia đối với người tu hành mà nói phi thường đáng sợ, đối với hắn lại là trợ giúp.
Hắn không sợ hàn vụ, tương phản có thể mượn nhờ sương mù che lấp thân thể của mình, để tuyết túc thú không nhìn thấy hắn.
Đêm hôm ấy, hắn giết chết nhiều tuyết túc thú như vậy, đối với bất kỳ người nào mà nói đều là sự tình khó có thể tưởng tượng, với hắn mà nói lại là quá mức đơn giản.
Mượn hàn vụ che giấu, hắn đi đến sau lưng một con tuyết túc thú, giơ kiếm chém xuống.
Con tuyết túc thú này chết rồi.
Hắn đi đến sau lưng một con tuyết túc thú khác, lần nữa giơ lên kiếm sắt trong tay.
Một kiếm một con.
Chuyện này có gì khó đâu?
Duy nhất phiền phức đại khái chính là, đêm hôm ấy trên người hắn dính quá nhiều máu độc, trong lòng có chút không thoải mái.
Kiếm hỏa coi như mãnh liệt lại sạch sẽ, hắn vẫn cảm thấy có mùi.
Cho nên, hắn tìm một cái hồ tuyết, dùng kiếm hỏa thiêu nước nóng, tỉ mỉ tắm rửa một phen.
Bây giờ nghĩ lại, đây cũng là lần thứ nhất hắn tắm rửa sau khi tiến vào Thanh Sơn ư?
“Tại sao lại dừng lại?”
Bạch Tảo rốt cục nói đến chính đề.
Tỉnh Cửu từ trong suy nghĩ có chút rời rạc tỉnh lại, nói: “Chờ người.”
Bạch Tảo không hỏi tiếp, nhìn thoáng qua cổ tay của hắn.
Nàng nhớ rất rõ ràng, trên cổ tay Tỉnh Cửu có cái vòng tay, hôm trước đột nhiên biến mất, hôm nay lại lần nữa xuất hiện.
…
…
Sáng sớm ngày hôm sau, lối vào hẻm núi xuất hiện bốn tên người tu đạo tuổi trẻ.
Bốn người thần sắc rất mệt mỏi, xem ra đã đi cả một đêm.
Phải biết ban đêm cánh đồng tuyết càng thêm nguy hiểm, không biết áp lực từ nơi nào tới, để bọn hắn vội vã như thế.
Bốn người nhìn Bạch Tảo bọn người, có chút ngoài ý muốn, tiến lên chào thăm hỏi lẫn nhau.
Trong đó có vị Thanh Sơn đệ tử, đến từ Lưỡng Vong phong, tên là Lôi Nhất Kinh, nhìn Yêu Tùng Sam, cao hứng tiến lên nói: “Sư huynh.”
Yêu Tùng Sam mỉm cười, ra hiệu hắn đi qua gặp Tỉnh Cửu trước.
Lôi Nhất Kinh lúc này mới nhìn thấy Tỉnh Cửu, trên mặt lộ ra có chút thần sắc mất tự nhiên, hành lễ vẫn rất chân thành, nói: “Bái kiến sư thúc.”
Tỉnh Cửu nhìn một chút tình huống của bốn người, nói: “Cho các ngươi nửa canh giờ nghỉ ngơi, sau đó cùng nhau xuất phát.”
Lôi Nhất Kinh giật mình nghe không hiểu, còn lại người trẻ tuổi cũng không có minh bạch, nghĩ thầm dựa theo quy củ đạo chiến, các tiểu đội hẳn là phân ra tác chiến, ngẫu nhiên gặp gỡ, cũng muốn tách ra.
Vì sao Tỉnh Cửu lại nói cùng nhau xuất phát?
Bốn người trong đó có vị Trung Châu Phái đệ tử đang kể cho Bạch Tảo chuyện gặp phải đêm qua, nghe Tỉnh Cửu, thất kinh hỏi: “Sư tỷ, đây là có chuyện gì?”
Bạch Tảo còn không xác định ý đồ của Tỉnh Cửu, nói: “Trước cùng đi theo rồi nói.”
Lôi Nhất Kinh coi như không nguyện ý, cũng không dám vi phạm yêu cầu của sư trưởng, mà vị đệ tử Trung Châu Phái kia hoàn toàn nghe theo Bạch Tảo. Còn lại hai người biết biểu hiện kinh thiên trong đêm của Tỉnh Cửu hôm trước, trong vô thức không sinh ra suy nghĩ phản đối, chỉ là có chút lo lắng để những sư trưởng ở tây sơn cư biết được, có thể phán định đám người mình trái với quy tắc hay không.
Sau nửa canh giờ, Tỉnh Cửu hướng về trong hạp cốc đi đến.
Trong hạp cốc có rất nhiều đường núi, có thông hướng đỉnh núi băng tuyết vạn năm không thay đổi, có thông hướng hang đá thiên nhiên cực kỳ chật hẹp âm u.
Tỉnh Cửu trực tiếp hướng về đường núi nào đó đi đến, tựa hồ không chút suy nghĩ.
Gió rét phất động đá vụn trong vách núi, ngẫu nhiên thổi rơi một chút tuyết đọng.
Những người còn lại đứng dậy, liếc nhau, mang theo rất nhiều nghi hoặc đi theo.
Lúc chạng vạng tối, rất nhiều người rốt cuộc biết tại sao Tỉnh Cửu lại lựa chọn đường núi này.
Bởi vì xa xa dưới vách, có một tiểu đội khác đang bố trí trận pháp, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhìn Tỉnh Cửu đám người xuất hiện, trong tiểu đội vang lên một đạo thanh âm tràn ngập cảm xúc ngoài ý muốn.
“Tỉnh sư thúc?”