Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 26 [ Quyển 2 – chương 66 đến 70 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 2 – Chương 66: Ta không muốn biết ngươi là ai
Cửa gỗ mở ra, Tỉnh Cửu đi ra.
Đồng tử nghe được tiếng ho khan từ bên trong phòng truyền đến, vô cùng khiếp sợ, đứng dậy chạy vào.
Tiếng ho quanh quẩn ở trong tĩnh thất, trên bàn trải đầy giấy trắng, mực rải rác khắp nơi, phía trên đã phun đầy huyết điểm, nhìn giống như hoa đào nở rộ.
Thiên Cận Nhân sắc mặt tái nhợt, lộ vẻ phá lệ thống khổ.
Đồng tử sắc mặt tái nhợt, run giọng hỏi: “Tiên sinh! Tiên sinh! Chuyện này là thế nào?”
Thiên Cận Nhân không để ý tới hắn, quan sát phương hướng Tỉnh Cửu ly khai, càng không ngừng thở dốc, đôi mắt không có con ngươi, nhìn giống như cá chết.
“Ngân quang thật sáng… Toàn bộ đều là ngân quang… Ngươi đến tột cùng là ai?”
Đồng tử lần đầu tiên thấy tiên sinh nhà mình toát ra vẻ mặt mờ mịt như thế, sợ hãi hỏi: “Tiên sinh, chúng ta có cần rời đi hay không?”
Qua đoạn thời gian, Thiên Cận Nhân rốt cục bình tĩnh trở lại, có chút khó khăn lắc đầu.
Tỉnh Cửu nhìn thấu xuất thủ của hắn, sau đó Thanh Sơn Tông có thể sẽ có điều phản ứng.
Bởi vì chút nguyên nhân, hắn cũng không lo lắng chuyện này, chẳng qua là khiếp sợ vì Tỉnh Cửu đến tột cùng làm sao nhận thấy được xuất thủ của mình, sau đó phá giải như thế nào.
…
…
Tựa như Thiên Cận Nhân nói, Tỉnh Cửu tu đạo thời gian ngắn ngủi, cảnh giới cùng hắn có chênh lệch cực lớn.
Nếu như Thiên Cận Nhân không nghĩ tới chuyện lặng lẽ không tiếng động gài vào một đoạn thần thức, mà trực tiếp dùng cảnh giới tu vi, có thể dễ dàng chèn ép Tỉnh Cửu.
Nhưng hắn dùng lực lượng tinh thần đối phó với Tỉnh Cửu, chính là tự tìm phiền toái, thậm chí có thể nói là muốn chết.
Dõi mắt khắp Triêu Thiên đại lục, lực lượng tinh thần của hắn vượt xa tuyệt đại đa số cường giả, có thể nói sâu không lường được, lại như cũ không thể nào có thể là đối thủ của Tỉnh Cửu.
Dĩ nhiên, Tỉnh Cửu cũng phải trả giá không nhỏ.
Thời điểm rời cũ, hắn từ trên bàn cầm một chồng giấy trắng.
Lúc đi ra ngoài mai lâm, hắn không ngừng dùng giấy lau miệng, rất nhanh giấy cũng bị máu nhiễm đỏ.
Hắn bị thương không nhẹ, nếu không hắn sẽ xuất kiếm giết chết Thiên Cận Nhân ngay tại chỗ.
Đi kiên quyết như thế, nhìn như tiêu sái, là hắn cần dùng loại tư thái này làm đối phương kinh sợ.
Tất cả mọi người bao gồm Sắt Sắt ở bên trong đã rời đi, chỉ có Triệu Tịch Nguyệt chờ ở ngoài mai lâm.
Nhìn mặt Tỉnh Cửu có chút tái nhợt, Triệu Tịch Nguyệt nhíu mày.
Không đợi nàng mở miệng nói chuyện, Tỉnh Cửu đưa ra một câu hỏi.
“Ngươi nghĩ thế nào về quan hệ của Lạc Hoài Nam cùng người trẻ tuổi cẩm y kia?”
Triệu Tịch Nguyệt đang suy nghĩ chuyện của hắn, nghe được vấn đề này, có chút bất ngờ, nói: “Lạc Hoài Nam có chút cố ý vô lễ.”
Nàng cũng sớm đã mơ hồ đoán được thân phận của người trẻ tuổi cẩm y.
Lạc Hoài Nam là người mạnh nhất trong người tu đạo thế hệ trẻ, cũng vượt không quá người này, nhưng ở trước am hắn cũng không nhìn người trẻ tuổi cẩm y một cái, càng không nói gì.
Tỉnh Cửu mang nón lá xong, chồng giấy trong tay đã bị kiếm hỏa đốt.
Sau đó hắn nói: “Bọn họ biết nhau, hơn nữa quan hệ không cạn.”
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì Cảnh thị hoàng tộc cùng Trung Châu Phái từ trước đến giờ thân cận, Trung Châu Phái thủ đồ không thể nào không nhận ra Thái tử đương triều.”
Tỉnh Cửu nói: “Cho nên bọn họ đang cố tránh hiềm nghi.”
Triệu Tịch Nguyệt quan sát ánh mắt của hắn, hỏi: “Rốt cuộc tại sao?”
Nón lá che mặt Tỉnh Cửu, giấy nhuốm máu cũng thiêu thành tro tàn, nhưng như vậy cũng không thể giấu diếm được ánh mắt của nàng.
Tỉnh Cửu trầm mặc đôi chút, nói: “Thiên Cận Nhân muốn làm điều gì đó, ta không tiếp nhận.”
“Ngươi bị thương ư?”
Triệu Tịch Nguyệt quay đầu lại nhìn am cũ trong rừng mai một cái.
Tỉnh Cửu nói: “Không sao, hắn cũng không chịu nổi.”
Nàng hỏi: “Trong am đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Tỉnh Cửu nói: “Ta hỏi một câu hỏi, hắn cũng đã hỏi một vấn đề, vấn đề của ta tương đối đơn giản, vấn đề của hắn tương đối khó khăn, cho nên cuối cùng tan rã trong không vui.”
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ đến chút ít bí mật trên người hắn, mơ hồ đoán được chân tướng sự thật, nói: “Ta không nên tới nơi này, ngươi cũng sẽ không phải gặp hắn.”
“Cuối cùng ta gặp hắn, không quan hệ gì với ngươi, cũng không quan hệ gì với hắn.”
Tỉnh Cửu nói chính là lời thật.
Hắn từ mai lâm đi trở về am cũ, nhìn như là bởi vì Thiên Cận Nhân nhắc tới Cảnh Dương.
Hắn tự mình biết đó bất quá là lấy cớ.
Nguyên nhân hắn đi gặp Thiên Cận Nhân chân chính là tò mò.
Trong truyền thuyết nói vị Bạch Lộc Thư Viện đại sư này là người tiếp cận thiên đạo nhất thế gian.
Hắn đã từng thấy thiên đạo.
Hắn muốn xác minh một chút mình cùng Thiên Cận Nhân nhìn thấy thiên đạo có phải giống nhau hay không, dùng điểm này phá vỡ chút tâm chướng.
Tiếc nuối chính là, đối phương cách thiên đạo còn một khoảng cách rất xa, căn bản không cách nào cung cấp bất kỳ minh chứng nào cho mình.
Những chuyện này rất khó giải thích, hắn cũng không muốn giải thích.
Theo con đường bằng đá, đi tới cửa vào Mai Viên, cách đó không xa trên đường truyền đến thanh âm huyên náo.
Nghĩ đến người trẻ tuổi kiêu ngạo mắt cao hơn đầu, còn các quán chủ đang rối loạn trên đường.
Không biết là bởi vì hơi mệt, hay là do thương thế, Tỉnh Cửu dừng bước, ngồi xuống trên thềm đá.
Nhìn phía xa đám người đông nghịt trên đường, hắn nói: “Lạc Hoài Nam vào am đặt câu hỏi, vì sao hắn không đi?”
Triệu Tịch Nguyệt biết hắn nói chính là vị thanh niên đánh cờ kia.
Nàng cũng biết thanh niên đánh cờ là ai.
Nhưng nàng không cách nào giải đáp vấn đề này.
Tỉnh Cửu nói: “Bởi vì hắn là người thông minh thực sự, hơn nữa còn rất kiêu ngạo.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Kiêu ngạo thì ta hiểu, thông minh giải thích thế nào?”
Tỉnh Cửu nói: “Bởi vì hắn không vào am hỏi.”
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm đây không phải quay lại điểm ban đầu ư?
Nàng nói: “Vốn cảm giác ngươi đang muốn nói ta đần.”
Tỉnh Cửu nói: “Không phải ngươi không hỏi ư?”
Triệu Tịch Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì đây chính là vấn đề ta hỏi Thiên Cận Nhân.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta biết ngươi không hỏi, cũng biết Lạc Hoài Nam hỏi cái gì.”
Triệu Tịch Nguyệt rất cảm thấy hứng thú đối với câu hỏi của Lạc Hoài Nam.
Tỉnh Cửu đem câu hỏi của hắn cùng với đáp án của Thiên Cận Nhân kể lại một lần, sau đó nói: “Nếu nói câu hỏi, cũng là hỏi cho thế nhân nhìn, đáp án của câu hỏi thật ra cũng không trọng yếu, chuyện một trăm năm sau ai nói chính xác đây? Mấu chốt là nội dung câu hỏi, sẽ cho người hỏi mang đến đánh giá như thế nào.”
Triệu Tịch Nguyệt đại khái hiểu ý tứ của hắn.
Câu hỏi của Lạc Hoài Nam truyền đi, sẽ làm hình tượng của hắn càng cao lớn hơn.
Bởi vì hắn quan tâm không phải là lương thực cùng rau dưa, xuân noãn cùng hoa nở, mà là tiền đồ và vận mệnh của Nhân Tộc.
Người trẻ tuổi cẩm y nếu có cơ hội vào am, cũng chắc chắn sẽ không hỏi Thần Hoàng Bệ Hạ còn có thể sống bao nhiêu năm, mặc dù đây nhất định là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Người trẻ tuổi cẩm y cũng nhất định sẽ giống như Lạc Hoài Nam, hỏi cực kỳ hay, không thể chỉ trích.
Vị thanh niên đánh cờ kia, cũng là bởi vì hiểu điểm này, hơn nữa tự thân cao ngạo vắng lạnh, cho nên mới không chịu vào am sao?
Triệu Tịch Nguyệt chỉ biết là, chính mình không phải bởi vì nguyên nhân này.
Nàng thật sự rất muốn biết tung tích của Cảnh Dương chân nhân, nhưng không dám mạo hiểm.
Mặt khác, nàng còn rất muốn biết Tỉnh Cửu rốt cuộc là ai.
“Cái vấn đề này ngươi nên trực tiếp hỏi ta.”
Tỉnh Cửu nhìn vào mắt của nàng nói: “Ta chính là ngươi nghĩ…”
Triệu Tịch Nguyệt giơ tay phải lên, ý bảo hắn không cần nói nữa.
Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn nàng, tỏ vẻ không hiểu.
Quyển 2 – Chương 67: Ngươi có muốn tới xem thử một chút hay không
Động tác giơ tay của Triệu Tịch Nguyệt rất có lực, bởi vì hàng năm cầm kiếm, ngón tay đã chai rồi, xẹt qua trong không khí tốc độ cao, mang theo tiếng gió, gào thét rung động, giống như chiến kỳ phần phật trên chiến trường, lộ ra ý vị kiên quyết, thậm chí còn có ý tứ sát phạt quyết định.
Càng kiên quyết hoặc là nói kiên định hơn là ánh mắt của nàng.
Tỉnh Cửu một cái ánh mắt, một động tác, nàng cũng hiểu được ý tứ.
Ngược lại cũng giống nhau.
Tỉnh Cửu không tiếp tục nói, chẳng qua không rõ tại sao nàng không muốn nghe.
Hắn biết rõ, thân phận chân thật của mình là chuyện Triệu Tịch Nguyệt muốn biết nhất.
Mặc dù nàng vẫn không nhắc tới, chẳng qua thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện cùng hắn lơ đãng nhắc tới mấy cái tên như Liên Tam Nguyệt.
—— đây có lẽ là thử dò xét, có lẽ là suy nghĩ trong nội tâm của nàng tự nhiên lộ ra.
Hôm nay nàng tới gặp Thiên Cận Nhân, chính là muốn hỏi vấn đề này, vì cái gì không hỏi? Tỉnh Cửu chuẩn bị tự nói, vì sao nàng không muốn nghe?
“Đối với thân phận của ngươi, ta từng có rất nhiều suy đoán, ta từng nghĩ ngươi có thể là tà phái yêu nhân, thậm chí còn từng có phỏng đoán ly kỳ hơn.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Nhưng ta hôm nay không hỏi, chính là muốn hiểu, ta thật ra cũng không cần đáp án này.”
Tỉnh Cửu hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì ta không muốn nghe được đáp án không tốt, cũng không biết vạn nhất thật là đáp án kia, ta nên làm gì bây giờ.”
Lúc nói những lời này, Triệu Tịch Nguyệt bộ dáng có chút lo âu.
Nếu để cho các đệ tử Thanh Sơn Tông thấy hình tượng này, nhất định sẽ khiếp sợ không cách nào nói thành lời.
Đây là chuyện không nên phát sinh ở trên người nàng.
Tỉnh Cửu hiểu được cảm thụ của nàng, nói: “Ta đáp ứng ngươi, không phải là đáp án xấu.”
Triệu Tịch Nguyệt ngây ra, không dám suy nghĩ xa hơn, nói: “Vậy thì tốt.”
Tỉnh Cửu nói: “Như thế là đủ rồi?”
Triệu Tịch Nguyệt thật tình nói: “Ngươi là ai không trọng yếu, ta chỉ biết là ngươi là người rất trọng yếu đối với ta.”
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Là như vậy.”
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn nở nụ cười, hoa nhỏ trên mái tóc theo gió run rẩy.
Tỉnh Cửu đưa tay vuốt ve đầu của nàng.
Triệu Tịch Nguyệt mở to hai mắt, hắc bạch phân minh, linh động chí cực, vô cùng động lòng người.
Tỉnh Cửu nghĩ thầm đại khái lại muốn nghe được Thanh Sơn Tông đàm tiếu.
“Không nên như vậy.”
Triệu Tịch Nguyệt không tức giận, nhưng có chút bất an.
Nàng có chút cẩn thận đem tay của hắn từ đỉnh đầu cầm xuống.
Sau đó, không buông ra.
Nàng đem hắn từ trên thềm đá dắt xuống, hướng con đường cạnh Mai Viên đi tới.
Trải qua mấy năm, bọn họ du lịch trên thế gian, thỉnh thoảng cần ngự kiếm, tay của bọn hắn cũng sẽ cầm chung một chỗ.
Nhưng đó là cầm, không phải là dắt —— cầm là cầm kiếm, dắt là dắt díu.
Hơn nữa bình thời, bọn họ tự nhiên không thể làm như vậy.
Hôm nay chủ yếu bởi vì Tỉnh Cửu bị thương.
Có lẽ là như vậy.
Hai người đi tới trên đường.
Quán hàng dựa vào bên cạnh Mai Viên, đã trở nên trống rỗng, quán cờ cũng đã triệt hồi, chỉ còn lại một chút mảnh giấy cùng mấy băng ghế cũ rách lật ngã xuống đất.
Phía trước vẫn náo nhiệt, đám người vây quanh một chỗ, thỉnh thoảng phát ra kinh hô.
Người tuổi trẻ kia đứng trước một quán cờ, trên mặt non nớt không hề hờ hững như vậy, nhiều thêm chút ít chán ghét.
Cùng những lão bản này đánh cờ, đối với hắn mà nói rất khó chịu.
Chuyện này rất dễ hiểu.
Chẳng qua tại sao hắn lại muốn tới nơi này, kiên trì lấy phương thức này đem các quán cờ đuổi đi?
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt đi qua trên đường, không có ngừng lại, cũng không có hướng bên kia liếc mắt nhìn.
Bọn họ biết người tuổi trẻ kia là ai, nhưng không đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Cầm kỳ thư họa, vốn là vô duyên với cuộc sống của bọn họ.
Cho đến trong đám người vang lên mấy trận kinh hô.
Sau đó bọn họ nghe được một câu nói.
…
…
Xuân Hi kỳ quán Hà tiên sinh sắc mặt rất khó coi, nhất là khi hắn thấy trên mặt người tuổi trẻ kia toát ra thần sắc chán ghét.
Mới vừa rồi hắn tự mình tham dự, thảm bại, càng làm hắn cảm thấy sợ hãi chính là hắn căn bản không rõ mình làm sao bại, thậm chí đối phương kỳ lực sâu cạn cũng nhìn không ra.
Phía ngoài đám người truyền tới tiếng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn, thấy được Nhị tiên sinh trong kỳ quán giao du rộng nhất đi tuốt đàng trước, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Xuân Hi kỳ quán ở Triều Ca thành có mấy phần danh khí, hẳn là mời được một vị kỳ thủ lợi hại.
Khi hắn thấy vị lão nhân đang mặc áo vải, râu dài đón gió, lại hoảng sợ hít vào một hơi, nghĩ thầm làm sao mời tới vị này?
Càng ngày càng nhiều người thấy được vị lão nhân kia, đám người như thủy triều tách ra, thấp giọng nghị luận cùng suy đoán không ngừng vang lên, cuối cùng cũng đè nén không được, biến thành kinh hô.
“Quách đại học sĩ!”
“Lão nhân gia ông ta làm sao tới rồi?”
Lão nhân tên là Quách Kỳ, chính là hoàng triều trọng thần, Văn Uyên Các Đại học sĩ, địa vị cực cao.
Đối với mọi người dùng quân cờ mà sống trên con đường này mà nói, một cái thân phận khác của lão nhân lại càng thêm nổi danh.
Quách đại học sĩ là danh thủ quốc gia kỳ đạo! Thậm chí được công nhận là người thứ nhất trong triều!
“Kế tiếp.”
Vừa đúng lúc này, người trẻ tuổi kết thúc ván cờ trước mặt, đầu cũng không ngẩng lên, nói thẳng.
Quách đại học sĩ đi tới trước quán cờ, nói: “Mời chỉ giáo.”
Người trẻ tuổi ngẩng đầu lên, thấy là hắn có chút ngoài ý muốn, vẻ mặt rốt cục trở nên thật tâm chút ít, chắp tay nói: “Đại nhân tin tức cũng rất linh thông.”
“Chỉ có thể nói ta hôm nay vận khí không tệ.”
Quách đại học sĩ khẽ vuốt râu dài, cười nói: “Bởi vì duyên cớ Mai Hội, triều hội hủy bỏ, ta đi Thụy Tường lâu ăn cơm, Xuân Hi kỳ quán quán chủ vội vã chạy tới, tìm môn khách nhà ta trợ thủ, ta nhất thời tò mò, hỏi mấy câu, nghe hình dung chính là ngươi, tự nhiên muốn đến xem.”
Hà tiên sinh thế mới biết vì sao Quách đại học sĩ lại xuất hiện.
Môn khách quý phủ học sĩ, kỳ lực đều tốt, hơn xa kỳ đạo cao thủ bình thường ở Triều Ca thành, nhưng làm sao bì kịp được bản thân học sĩ.
Chẳng qua là đại nhân vật như Quách đại học sĩ làm sao kỳ quán nhà mình có thể mời nổi?
Đang suy nghĩ chuyện này, hắn nghe người trẻ tuổi này nói: “Không đến mức như vậy.”
Quách đại học sĩ nghiêm mặt nói: “Triều Ca thành không biết bao nhiêu người muốn cùng ngươi đánh một ván, chẳng qua là ngươi vẫn không đến, hôm nay hiếm thấy có cơ hội, ta có thể nào bỏ qua?”
Nghe nói chuyện với nhau, đám người một mảnh xôn xao, nghĩ thầm người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai? Hà tiên sinh cuối cùng không giống dân chúng bày hàng trên đường, đoán được thân phận của người trẻ tuổi, vẻ mặt đột biến, mồ hôi lạnh ướt áo, nghĩ thầm chính mình lại cùng vị này đánh một ván cờ ư? Đây không phải là muốn chết là cái gì? Nhưng sau một khắc hắn cao hứng trở lại, bại bởi vị này là đương nhiên, nơi nào có thể nói mất thể diện, mấu chốt là có mấy người có cơ hội cùng vị này đánh cờ chứ? Đây là chuyện vinh dự tới cỡ nào a.
“Ta chỉ cảm thấy khó hiểu, vì sao ngươi tới nơi này đánh cờ?”
Quách đại học sĩ nhìn hoàn cảnh đơn sơ cùng kỳ cụ bình thường chí cực, nhíu nhíu mày, rất không giải thích được.
Người trẻ tuổi nói: “Ta không muốn để cho những người này đánh cờ, nhất là ở chỗ này.”
Quách đại học sĩ tầm mắt rơi ở mai lâm phía xa, hơi ngẩn ra, hiểu ý tứ của hắn.
Cho dù Mai Viên đã bị thế nhân quên lãng, nhưng nơi này chứng kiến chuyện trọng yếu nhất trong lịch sử nhân tộc, còn có những người đó.
Chỗ như thế không nên bị tiếng ồn ào chửi bới cùng một bọn bịp bợm giang hồ quấy rầy thanh tĩnh.
“Quả thật có chút khó coi.”
Quách đại học sĩ ngắm nhìn bốn phía, nói: “Nếu ngươi thắng ta, ta sẽ đem nơi này dọn dẹp.”
Thân là Văn Uyên Các Đại học sĩ, hắn dĩ nhiên có năng lực như thế.
Người trẻ tuổi không tiếp nhận, nói: “Ngươi không thể nào thắng ta, về phần dọn dẹp, đám người này sẽ không tòng phục, hơn nữa Triều Ca thành còn có rất nhiều người không phục.”
Đám người lần nữa phát ra kinh hô, nghĩ thầm người này thật sự kiêu ngạo vô cùng.
Quách đại học sĩ lại nghe ra ý tứ gì khác, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Mời.”
Người trẻ tuổi nói: “Xin đợi, ta có chuyện cần làm trước.”
Quách đại học sĩ nói: “Mời.”
Nói xong câu đó, tầm mắt của hắn rơi vào trên cái ghế ngồi coi như sạch sẽ nhất.
Học sĩ phủ quản sự vội vàng tiến lên lau sạch, bưng tới trà xanh.
Quách đại học sĩ ngồi xuống, muốn biết người trẻ tuổi chuẩn bị làm gì.
Người trẻ tuổi nhìn về trên đường.
Nơi đó một cặp nam nữ trẻ tuổi mang nón lá đi ngang qua.
Người trẻ tuổi nói: “Ngươi có muốn tới thử nhìn một chút hay không?”
Ánh sáng mặt trời chiếu trên nón lá, khẽ sáng lên.
Hai người dừng bước, không nói gì.
Người trẻ tuổi nói: “Ta nói ngươi tới thử có thể xem hiểu ván cờ của ta hay không.”
Quyển 2 – Chương 68: Người đánh cờ ẩn mình sau danh cục ở Mai Viên cũ
Cho dù ai nghe câu nói trước, cũng sẽ cho là người trẻ tuổi này đang khiêu chiến Tỉnh Cửu.
Cho đến sau khi nghe một câu nói, mọi người mới hiểu được ý tứ chân thực của hắn.
Đây không phải là cố ý nhục nhã thì là cái gì?
Lúc trước ở Mai Viên, Lạc Hoài Nam nói muốn bẻ gãy kiếm của Tỉnh Cửu, Triệu Tịch Nguyệt đối với hắn nổi lên sát ý, như vậy dựa theo diễn biến bình thường phát triển trong các cố sự, nàng lúc này dĩ nhiên tức giận phi thường, vén lên lông mày đen nhánh như đoản kiếm, trong mắt hiện lên kiếm quang hàn lãnh, nói ra câu danh ngôn của Thanh Sơn Tông, liền ngự kiếm chém về phía người trẻ tuổi sau cái bàn kia.
Nhưng nàng cuối cùng tu đạo thời gian quá ngắn, cảnh giới không bằng đối thủ, lâm vào nguy hiểm, Tỉnh Cửu không thể làm gì khác đành vạch trần thủ đoạn cuối cùng, tự mình xuất thủ, ngay trước mặt một vị Đại học sĩ, đem người trẻ tuổi này chém thành hai khúc, huyết thủy chảy đầy đường, hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn. Người trẻ tuổi tông phái làm sao có thể tiếp nhận chuyện như vậy, Mai Hội lúc này bỏ dở, Triêu Thiên đại lục hai nhà chánh đạo môn phái cường đại nhất lúc đó triển khai toàn diện chiến tranh, Phá Hải cảnh cường giả phiên giang đảo hải, Thông Thiên cảnh cường giả hủy thiên động địa, song phương tử thương thảm trọng, Tây Hải kiếm phái thừa cơ mà lên, Bất Lão Lâm, Huyền Âm Tông các tà phái cường giả cùng Minh Giới yêu nhân cấu kết hướng Chính Đạo Liên Minh phát động công kích, khắp nơi đều là gió tanh mưa máu, máu chảy phiêu xử, lúc đó Tuyết Quốc quái vật bỗng nhiên xuôi nam, Đao Thánh một mình khó khăn chống đỡ, lừng lẫy chết trận, Trấn Bắc quân bị tàn sát sạch sẽ, Triều Ca thành bị phá, Nhân tộc hoàng triều từ đó hủy diệt…
May mắn chính là, đoạn lịch sử này chưa kịp xuất hiện tại thời không này, đã bị Tỉnh Cửu ngăn cản.
Trên thực tế, những chuyện tương tự trước kia hắn cũng đã làm, chỉ bất quá cả Triêu Thiên đại lục không có mấy người biết đến.
Thông qua độ mạnh yếu trên tay, Triệu Tịch Nguyệt chính xác cảm nhận được ý tứ của hắn.
Đối với người tu đạo mà nói, tâm tình là rất vô vị, chuyện dư thừa.
Không bằng một kiếm giết, hoặc là một mã tướng quân.
Nếu như không thể, cần gì tức giận.
Tỉnh Cửu buông tay Triệu Tịch Nguyệt, ở dưới chút ít ánh mắt khác thường đi đến trước quán cờ.
Triệu Tịch Nguyệt có chút ngoài ý muốn, nghĩ thầm nếu quả thật không quan tâm, vậy vì sao ngươi phải đi?
Nếu quả thật không thích, cho dù không đồng nhất kiếm chém qua, chẳng lẽ không phải nên trực tiếp rời đi, vì sao phải nghe hắn?
Quách đại học sĩ nhìn Tỉnh Cửu một cái, có chút kỳ quái quan hệ giữa hắn cùng với vị trẻ tuổi này, nói: “Biết đánh cờ?”
Tỉnh Cửu nói: “Đại khái.”
Quách đại học sĩ không nghĩ chuyện này nữa, bởi vì hắn hiện tại cần tuyệt đối chuyên tâm.
Hắn không có cùng người trẻ tuổi đánh cờ, nhưng xem vô cùng nhiều sách dạy đánh cờ của đối phương.
Hắn rất tin đối phương là người thiên phú tài hoa lớn nhất mấy trăm năm qua.
Hắn là kỳ đàn danh thủ quốc gia, thậm chí được khen là người mạnh nhất trong triều, vẫn không có lòng tin có thể chiến thắng đối phương.
Cùng nhân vật như thế đấu cờ, hắn phải tập trung toàn bộ tâm thần, ngăn cách hết thảy quấy nhiễu, mới có thể có chút cơ hội.
Người trẻ tuổi không cùng Tỉnh Cửu nói chuyện với nhau, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.
Hắn không cho là mình thất bại, nhưng Quách đại học sĩ cuối cùng cùng đám quán chủ này không giống.
Trên đường rất an tĩnh, không khí có chút khẩn trương.
Bỗng nhiên, ngoài đám người truyền tới tiếng xe ngựa, thậm chí còn có tiếng phi kiếm xé gió vang lên.
Ngay sau đó, trên đường truyền đến tiếng bước chân dồn dập còn có nói chuyện với nhau.
“Ở nơi đâu?”
“Các ngươi không nghe sai, Quách Học sĩ thật là nói như vậy? Thật sự là vị kia?”
“Vị kia làm sao tới chỗ như thế?”
Mười mấy người số tuổi khác nhau, ăn mặc khác nhau đi tới.
Có dung mạo uy nghiêm, quan bào bắt mắt, có khí độ văn nhã, đang mặc trường sam, còn có thương nhân, thậm chí còn có người tu đạo đạp kiếm tới.
Những người này biết nhau, đều là Triều Ca thành kỳ đạo cao thủ, thậm chí có chút ít là danh thủ quốc gia.
Các quán chủ nhận ra một chút người trong đó, tự nhiên cũng đoán được thân phận của những người còn lại, khiếp sợ im lặng, mau chóng nhường đường.
Các kỳ đạo cao thủ nhìn Quách đại học sĩ cùng vị trẻ tuổi cách án mà ngồi, mới biết được thì ra tin đồn thật sự, rất kích động, lại vội vàng câm miệng, không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì, để tránh quấy rầy đến hai người, chẳng qua là nhìn đứng ở bên án có thanh niên đội nón lá, không khỏi có chút nghi ngờ, nghĩ thầm người này là ai?
Người trẻ tuổi nhắm mắt lại, tựa hồ không có bất kỳ ảnh hưởng.
Mấy chục tức sau, Quách đại học sĩ chậm rãi mở mắt, nói: “Bắt đầu đi.”
Ánh mắt của hắn như giếng sâu, đã chân chính bình tĩnh.
Người trẻ tuổi mở mắt, nói: “Mời.”
Một tiếng mời, hắn hẳn là đem quân đen đi trước để lại cho đối thủ.
Kỳ đạo cao thủ đặc biệt tới xem cuộc chiến kinh hãi im lặng, nghĩ thầm vị này quả nhiên cao ngạo tự tin như trong truyền thuyết như vậy.
Quách đại học sĩ vẫn bình tĩnh, không có bị khinh thị mà tức giận, cũng không có vui sướng vì chiếm tiện nghi, nhặt lên một con cờ, khẽ đặt ở bàn cờ.
Người trẻ tuổi cầm lấy một con cờ, đặt ở một chỗ khác trên bàn cờ.
Rất nhiều người chú ý tới một chút chi tiết khác biệt.
Quách đại học sĩ nhặt quân cờ dùng là trung thực hai chỉ, nhẹ nhàng để xuống, động tác rất là phong nhã, giống như là cành liễu lướt nước, không có phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Người trẻ tuổi lại là dùng ba ngón tay bắt con cờ, tùy ý để xuống, động tác có chút khó coi.
Con cờ của hắn cùng bàn cờ va chạm, phát ra ba một thanh âm vang lên, cũng không có gì sát phạt, chẳng qua là tầm thường.
Con cờ rơi xuống vị trí cũng rất tầm thường, nhìn không ra diệu dụng.
…
…
Nếu nói hay, là có thể nhìn thấy tốt.
Nếu nói tốt, chính là có thể được tôn sùng tính ra ưu thế tiếp sau.
Quân cờ bước đầu tiên, nếu như nhìn chưa ra diệu dụng, có thể là bởi vì trên bàn cờ chỗ trống còn quá nhiều, còn có không gian phát triển vô hạn, cho nên không cách nào suy tính.
Nhưng nếu như vài chục quân tiếp theo vẫn là phong cách như vậy, tầm tầm thường thường, đạm như nước trong, không có chút nào diệu dụng có thể nói, đã nói rõ người xem cờ căn bản không cách nào suy tính đến chân thật tiếp sau.
Vậy có thể là người đánh cờ có kỳ lực thắng được người xem cờ quá nhiều, càng nhiều nguyên nhân hay là mỗi người ý nghĩ vốn không giống nhau.
Các kỳ đạo cao thủ đã không hề suy tư dụng ý mỗi nước cờ của người trẻ tuổi nữa, nghĩ tới chờ cục diện rõ ràng một chút lại suy tính.
Tỉnh Cửu không làm như vậy.
Hắn nhìn bàn cờ, yên lặng thôi diễn tính toán.
Phương pháp hắn đánh cờ vốn cùng người khác bất đồng.
Hắn thói quen từ bước đầu tiên lên đã bắt đầu suy tính, cho đến cả cuộc kết thúc.
Loại phương pháp này rất cực đoan, yêu cầu rất cao, nhưng vô cùng phù hợp với người không có thật tình học qua đánh cờ như hắn.
Hắn dĩ nhiên biết phương pháp này có chút vấn đề, chỉ bất quá trước kia không có cơ hội cảm thụ.
Cho tới hôm nay, hắn mới rốt cục cảm nhận được.
Cái vấn đề kia chính là ——đánh cờ như vậy tương đối mệt mỏi.
…
…
Một mảnh an tĩnh.
Chỉ có thanh âm con cờ rơi vào trên bàn cờ.
Càng ngày càng nhiều người tới, tới đều là danh nhân Triều Ca thành, thậm chí có mấy vị Quốc Công cũng đích thân tới.
Hôm nay trận đấu cờ ngoài Mai Viên cũ này, nhất định sẽ trở thành danh cục được ghi vào lịch sử.
Đương triều đệ nhất danh thủ quốc gia đối với kỳ đạo thánh thủ trẻ tuổi, ai thắng ai thua?
Con cờ rơi xuống.
Thời gian trôi qua.
Ánh sáng chuyển dời.
Tỉnh Cửu đứng bên cạnh bàn cờ.
Có chút tầm mắt thỉnh thoảng rơi vào trên người của hắn, sau đó dời đi.
Hắn mang nón lá chẳng qua là bối cảnh trận cờ này, tự nhiên không được để ý tới.
Trừ người trẻ tuổi này, không ai biết hắn lúc này cũng đang đánh cờ.
Đánh đúng là ván cờ này.
Vẫn đứng, khó tránh khỏi hơi mệt chút.
Cho nên hắn lấy ra ghế trúc, ngồi xuống.
Quyển 2 – Chương 69: Thắp đèn xem cờ cùng xem người
Động tác này của Tỉnh Cửu để cho hắn lần nữa được chú ý tới.
Mọi người bắt đầu suy đoán thân phận của hắn lần nữa.
Đứng bên cạnh bàn cờ, có thể đem cục diện trên bàn cờ thấy rất rõ ràng, thậm chí có thể thấy rõ nếp nhăn trên mặt Quách đại học sĩ cùng lông mày cực kỳ mờ nhạt của người tuổi trẻ kia như thế nào nhướng lên. Kỳ đạo cao thủ đang xem cuộc chiến chỉ có thể một chút địa phương đứng ở xa hơn, dĩ nhiên rất hâm mộ chỗ hắn đứng, hận không thể thủ nhi đại chi, chỉ sợ đứng ở bên cạnh giúp đở cũng châm trà cũng vô cùng tốt, ai biết hắn lại cứ như vậy ngồi xuống, đây là kiểu gì?
Hơn nữa, cái ghế kia là từ đâu mà tới?
Ván cờ đã qua phần mở đầu, chính thức tiến vào giai đoạn trung bàn, thế cục rốt cục rõ ràng chút ít.
Quách đại học sĩ trải qua một phen đánh giá, đặt xuống một con cờ, cảm giác vô cùng không sai, rốt cục có tâm tình thư giãn một tí, sau đó chú ý tới Tỉnh Cửu.
Hắn liếc nhìn Tỉnh Cửu trên ghế trúc, cười hỏi: “Có muốn thêm chén trà nữa hay không?”
Tỉnh Cửu hỏi: “Trà gì?”
Quách đại học sĩ nói: “Tín Dương đưa tới mao tiêm.”
Tỉnh Cửu không hiểu trà đạo, cũng rất ít uống trà, nhưng biết cái tên này, nói: “Vậy thì thêm một chén.”
Học sĩ phủ Quản gia một mực chờ bên cạnh, không lâu đã bưng ba chén trà nhỏ mới tới đây.
Tỉnh Cửu khẽ gạt lá trà, mùi thơm nhàn nhạt theo nhiệt vụ xông ra, có chút dễ ngửi.
Ngay lúc này, người trẻ tuổi làm ra đáp lại, ở góc trên bàn cờ đặt một con cờ.
Quách đại học sĩ tay bưng chén trà nhẹ nhàng cứng lại, mắt híp lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng dị thường, không còn thoải mái nữa.
…
…
Lách tách… Lách tách… Không phải thanh âm thời gian trôi đi, là thanh âm quân cờ rơi vào trên bàn cờ.
Ánh sáng tiếp tục di động, hoàng hôn dần dần dày hơn, tầm mắt trở nên mơ hồ, đã sớm có người chuẩn bị đèn lồng, phố dài nhất thời sáng ngời như ban ngày.
Ván cờ đã tới trung bàn, con cờ trên bàn cờ càng ngày càng nhiều, cục diện dị thường phức tạp, nhưng đối với kỳ đạo cao thủ đang xem cuộc chiến mà nói, ngược lại dễ dàng thấy rõ hơn.
Bọn họ rất tự nhiên đứng về phía Quách đại học sĩ, suy tư phá giải cục diện trước mặt như thế nào.
Có người nhíu chặt chân mày, có người trong vô thức cắn ngón tay, có người ở đêm xuân lạnh xuống không ngừng quạt gió, có người lại là khuôn mặt chán nản lắc đầu.
Điểm giống nhau là, ánh mắt của bọn hắn rất ngưng trọng, tựa như Quách đại học sĩ lúc này đang tham dự ván cờ vậy.
Triệu Tịch Nguyệt đứng ở bên kia đường, nhìn quán cờ bốn phía muôn màu, có chút không giải thích được, sau đó tầm mắt của nàng lần nữa rơi vào trên người Tỉnh Cửu.
Chỉ có nàng chú ý tới tay phải Tỉnh Cửu ở dưới ghế trúc khẽ động.
Điều này làm cho nàng nhớ tới rất nhiều ngày đêm tại Thanh Sơn.
Những ngày đêm đó, Tỉnh Cửu cứ như vậy dựa vào ghế trúc, ngón giữa nhặt một viên cát nhỏ, suy tư hẳn là đặt ở địa phương nào trên đĩa sứ.
Hôm nay, hắn có thể nghĩ ra đáp án sao?
“Ta thua.”
Quách đại học sĩ suy nghĩ mãi vẫn không ra cách giải.
Hắn thở dài, thừa nhận kết quả.
Thanh âm của hắn có chút mỏi mệt, càng nhiều vẫn là thoải mái sau khi trút được gánh nặng, hoặc là nói giải thoát.
Trên đường vang lên một trận kinh hô, sau đó rất nhanh trở nên an tĩnh dị thường.
Mọi tầm mắt từ trên bàn cờ dời tới trên mặt người tuổi trẻ đối diện, trong mắt tràn đầy bội phục, thậm chí còn có kính sợ.
Cờ đen trắng tán lạc tại trên bàn cờ, là hai loại màu sắc càn rỡ vẽ loạn, có một loại mỹ cảm rất khác biệt, giống như tồn tại hoàn toàn bất đồng, nhưng gắn bó tương sinh sau đó tương diệt.
Cờ đen thế công cực kỳ trầm trọng, phảng phất hàn sơn vạn trượng, căn bản không cách nào có thể bước qua.
Cờ trắng cũng không trên mặt đất, giống như tinh thần trong bầu trời đêm, mặt đông mấy viên, phía tây mười mấy viên, nhìn như tùy ý, trong đó nhưng tự có quy luật.
Loại quy luật này cực kỳ huyền diệu, giống như chí lý trong thiên địa, khó có thể hiểu, như vậy làm sao có thể đánh vỡ?
Quách đại học sĩ đứng dậy, cúi nhìn bàn cờ thời gian rất lâu, lần nữa phát ra một tiếng thở dài.
“Nhân lực quả nhiên không thể thắng thiên, ta đúng là quá tham lam rồi.”
Người trẻ tuổi nói: “Đại nhân tu đạo quá muộn, tinh lực có hạn, khó bù được khiếm khuyết.”
Quách đại học sĩ cười khổ không nói, có chút bi thương.
Là nhất đại danh thủ quốc gia, hắn như thế nào không biết đạo lý này, chẳng qua là… vẫn còn có chút không cam lòng.
Hắn đứng lên, xoay người chuẩn bị rời đi, thân thể lay động, suýt nữa ngã nhào, may nhờ Quản gia phủ Học sĩ một mực bên cạnh, vội vàng đỡ dậy.
Đến lúc này, ngay cả các quán chủ lúc này đã dịch tới nơi xa cũng biết người trẻ tuổi này là ai.
Có thể trung bàn chiến thắng đương triều đệ nhất danh thủ quốc gia, Quách đại học sĩ…
Dõi mắt thế gian, chỉ có thể là một người.
Trung Châu Đồng Nhan.
…
…
Đồng Nhan là đệ tử trẻ tuổi Trung Châu Phái, là thiên tài thiên phú xuất chúng.
Càng nổi danh chính là, hắn là người đứng đầu kỳ đạo thiên hạ không có chút nào tranh cãi.
Hắn phần lớn đánh cờ cũng là với đồng môn tại Vân Mộng sơn, trừ ba lần Mai Hội phía trước rất ít xuất thủ, lại càng ít cùng kỳ đạo cao thủ Triều Ca thành và các nơi trao đổi.
Nhưng không người nào dám chất vấn danh tiếng này của hắn.
Bởi vì mọi người đã từng xem kỳ phổ của hắn.
Kỳ đạo chi tranh cùng cái khác bất đồng phương tiện là ở, thông qua sách dạy đánh cờ có thể chính xác phán đoán tài nghệ của một người.
Nhất là nhân vật như Đồng Nhan.
Kỳ phổ của hắn đủ để cho tuyệt đại đa số người đánh cờ cảm thấy tuyệt vọng.
Vấn đề là ở, hắn đã vô địch thiên hạ tại sao lại tới Triều Ca thành con đường này tìm đến lão bản các quán cờ gây phiền toái?
Đồng Nhan không trả lời cái vấn đề này.
Hắn quay đầu nhìn bên cạnh bàn, hỏi: “Ngươi nhìn đã hiểu chưa? Tỉnh Cửu.”
Quách đại học sĩ đang chuẩn bị rời đi dừng bước lại, xoay người ngắm nhìn ghế trúc, rất giật mình.
Tỉnh Cửu gỡ nón lá.
Treo ở bên cạnh đèn lồng, chiếu sáng mặt của hắn.
Gương mặt xinh đẹp không cách nào hình dung.
Đám người ồ lên, vang lên rất nhiều kinh hô cùng than thở không kìm nén được.
Ngọn đèn dầu chập chờn.
Chỉ có trên trời mới có.
Đây chính là Tỉnh Cửu trong truyền thuyết?
Đồng Nhan hôm nay đặc biệt ở chỗ này chờ hắn?
Rất nhiều người nhớ tới một tin đồn.
Năm ngoái tứ hải yến cùng Thanh Sơn thử kiếm Tỉnh Cửu cũng từng từng nói—— hắn muốn tham gia Mai Hội, ở trên kỳ đạo chiến thắng Đồng Nhan.
Đồng Nhan không phải đến gây phiền toái cho mấy lão bản này, mà là gây sự với hắn? Đánh ván cờ này cho hắn nhìn, là muốn cho hắn ra oai phủ đầu?
Mọi người rất nhanh đã gạt bỏ ý nghĩ của mình.
Đồng Nhan sao mà kiêu ngạo lạnh lùng, mắt cao hơn đầu, làm sao bởi vì một người khiêu chiến mà chuyên môn tới làm chuyện như vậy?
Cho dù Tỉnh Cửu đạt được đứng đầu kỳ đạo tứ hải yến năm ngoái, như thế nào vào tới mắt của hắn?
Hôm nay xem cờ có rất nhiều đại nhân vật, cũng lấy được sách nhỏ Quyển Liêm Nhân biên soạn cho Mai Hội.
Bọn họ nhớ rất rõ ràng, kỳ đạo hạng nhất Đồng Nhan tự nhiên xếp hạng thứ nhất, Tỉnh Cửu xếp hạng vô cùng thấp, thậm chí còn chẳng được vào mười hạng đầu.
Vậy hôm nay rốt cuộc là sao?
Đồng Nhan hỏi vấn đề này có thâm ý gì?
Cờ vây, vốn chính là trò chơi đơn giản nhất.
Cờ đen cùng cờ trắng, thay phiên đặt trên bàn cờ, không có gì khó khăn, cho dù là hài đồng cũng chỉ cần một ngày đã có thể nắm giữ quy tắc cơ bản.
Chính bởi vì đơn giản, cho nên khó khăn nhất.
Thế nào mới gọi xem hiểu?
Tỉnh Cửu sẽ trả lời như thế nào đây?
Quyển 2 – Chương 70: Thật là một tay tính toán tốt
Câu hỏi này thật không dễ trả lời.
Người khác thậm chí nghe còn không hiểu.
Đồng Nhan biết, Tỉnh Cửu nhất định sẽ hiểu.
Khi viết Tỉnh Cửu muốn khiêu chiến chính mình ở trên Mai Hội, hắn đã đi xem kỳ phổ trên tứ hải yến.
Loại coi trọng này hắn sẽ không dành cho những người khiêu chiến khác, cho dù là danh thủ quốc gia thanh danh hiển hách.
Hắn coi trọng, vì Tỉnh Cửu là Thanh Sơn Tông đệ tử.
Thanh Sơn đệ tử từ trước đến giờ không thích cầm kỳ thư họa, cùng Trung Châu Phái một trời một vực, nhưng nếu có người khẽ lướt qua đạo này, cũng sẽ thể hiện ra tài hoa kinh người, tỷ như Thanh Dung phong chủ hiện tại Nam Vong.
Nguyên nhân trọng yếu hơn, Tỉnh Cửu là Cảnh Dương chân nhân đích truyền đệ tử.
Xem kỳ phổ trên tứ hải yến, Đồng Nhan không sinh ra coi trọng đối với Tỉnh Cửu, ngược lại sinh ra rất nhiều không vui.
Tựa như cảm giác ban đầu của Hướng Vãn Thư.
Bọn họ chưa từng thấy người đánh cờ khó nhìn như vậy.
Nếu như nói kỳ đạo có lưu phái, như vậy từ xưa đến nay, vẫn có hai loại lưu phái tồn tại.
Đánh cờ như Tỉnh Cửu cũng được quy làm lưu phái khổ chiến, một mực tính toán các loại được mất.
Đồng Nhan hoàn toàn không thể nào tiếp nhận phương pháp đánh cờ không có chút mỹ cảm, cậy mạnh thủ thắng này.
Cảnh Dương chân nhân đích truyền đệ tử, làm sao có thể như vậy?
Đồng Nhan hỏi Tỉnh Cửu có thể hiểu ván cờ của mình hay không, là muốn nói cho hắn biết, cờ không phải là đánh như vậy.
Chẳng lẽ ngươi có thể tính đến mỗi một chủng ứng đối của ta ư? Chẳng lẽ mỗi lần ngươi cũng có thể tính đến một bước tiếp ta đi như thế nào ư?
Tỉnh Cửu không đáp câu hỏi của Đồng Nhan.
Như vậy tựa hồ chứng minh ý nghĩ của Đồng Nhan.
“Ta vừa rồi đã nói những người này không xứng đánh cờ ở chỗ này, thật ra ngươi cũng giống vậy.”
Đồng Nhan đứng dậy, nhìn hắn nói: “Bởi vì ngươi làm vậy không phải là đang đánh cờ, mà là gảy bàn tính.”
Lúc nói chuyện, hắn trên cao nhìn xuống nhìn Tỉnh Cửu, lông mày lộ ra vẻ đạm hơn, bộ dáng mắt cao hơn đầu càng thêm làm người ta khó có thể thừa nhận.
Huống chi, bản thân những lời này đã cực kỳ khắc bạc.
Đám người có chút xôn xao bất an.
Trên kỳ đạo, Đồng Nhan có tư cách bình luận bất luận kẻ nào.
Trước một khắc, hắn dễ dàng tại trung bàn chiến thắng đương triều đệ nhất danh thủ quốc gia Quách đại học sĩ.
Nhưng đánh giá của hắn đối với Tỉnh Cửu cũng thực quá mức sắc bén, phải biết rằng đối phương là Thanh Sơn đệ tử.
“Lúc trước ngươi đoạn kiếm của Nam Sơn, dùng đúng là tính toán, tựa như phong cách đánh cờ của ngươi vậy.”
Đồng Nhan nói: “Ta hôm nay chính là muốn nói cho ngươi biết, tính toán, cuối cùng khó thành đại đạo.”
Triệu Tịch Nguyệt ở bên kia đường nghe thấy, mới biết được vì sao người này nói chuyện không khách khí như thế.
Thì ra nguyên nhân giống như Lạc Hoài Nam lên tiếng ở Mai Viên.
Quá Nam Sơn hàng năm du lịch bên ngoài, không biết kết giao biết bao anh hùng hào kiệt, ngay cả Trung Châu Phái thiên tài cũng muốn bất bình thay cho hắn.
Phải biết rằng quan hệ giữa Trung Châu Phái cùng Thanh Sơn Tông trước giờ chưa nói tới thân cận.
Chuyện này cùng thân phận Thanh Sơn Tông thủ đồ không hề liên quan, tự nhiên bởi vì khí độ làm việc của hắn có chỗ hơn người.
“Gảy bàn tính là chuyện phức tạp hơn vô số lần so với đánh cờ.”
Tỉnh Cửu đứng dậy, nhìn Đồng Nhan nói: “Ta cho là đánh cờ cùng mạt chược không có gì khác biệt, đều là trò chơi, chỉ bất quá cần một chút tính toán mà thôi.”
Một mảnh xôn xao, rất nhiều người nghe thấy tức giận phi thường, nghĩ thầm hai loại chuyện này sao có thể đánh đồng? Ngay cả các quán chủ bị chen đến nơi xa cũng không phục, nghĩ thầm làm sao có thể cùng loại bài bạc như mạt chược liên quan được, vẫn biết những người này mặc dù đều dùng tàn cuộc làm ra tiền, nhưng làm là nhã sự, ngay cả lừa gạt cũng không thể đánh đồng!
Đồng Nhan cười lạnh nói: “Bằng vào toán lực của mình có thể tính ra tất cả biến hóa ư? Chẳng lẽ ngay cả đại đạo vô ngần ngươi cũng đều không hiểu?”
Tỉnh Cửu nói: “Vũ trụ vô hạn, tự nhiên không cách nào tính toán tường tận, nhưng bàn cờ bất quá chỉ có 38 đường, 361 điểm, vì sao không thể tính toán tường tận?”
Đồng Nhan nói: “Ngươi ngay cả bước tiếp theo ta đi như thế nào cũng tính không ra, còn nói tính toán tường tận gì chứ.”
Tỉnh Cửu nói: “Không có ai có thể tính ra mỗi bước cờ kế tiếp của đối thủ, bởi vì bản thân đối thủ của mình cũng có thể không biết được.”
Đồng Nhan tự nhiên sẽ không thừa nhận cách nói này.
Tựa như ván cờ này, vô luận Quách đại học sĩ đặt ở nơi nào, hắn cũng đã chuẩn bị tốt mấy đường ứng đối vô cùng tinh diệu.
Mình làm sao không biết bước kế tiếp mình sẽ đặt cờ ở đâu?
Tỉnh Cửu dùng đầu ngón tay gõ bàn cờ, sau đó cầm một viên cờ đen, đặt ở nơi nào đó trên bàn cờ.
“Ngươi có đạo của ngươi, ta có đạo của ta, mỗi người một lối. Nếu như ngươi muốn chứng minh ta sai, ở trên Mai Hội thắng ta rồi hãy nói.”
Nói xong câu đó, hắn thu hồi ghế trúc, xoay người đi tới bên kia đường, cùng Triệu Tịch Nguyệt cùng rời đi.
Đồng Nhan thu hồi tầm mắt, nhìn về bàn cờ.
Tầm mắt rất nhiều người vây xem cũng đồng thời rơi xuống.
Sau đó chung quanh vang lên tiếng nghị luận cùng cười khẽ.
Địa phương cờ đen rơi xuống, hẳn là đem ván cờ của mình phá hỏng một mảng lớn.
“Đây không phải hồ nháo sao?”
Dù sao cũng đứng đầu kỳ chiến ở tứ hải yến, không ai cho là Tỉnh Cửu sẽ không biết đánh cờ.
Như vậy Tỉnh Cửu làm như vậy chỉ có thể có hai loại giải thích.
Hắn đem ván cờ của mình giết chết một mảng lớn, Đồng Nhan đáp lại tự nhiên sẽ cùng trước đó tính toán hoàn toàn thay đổi, như vậy có thể chứng minh hắn mới vừa rồi đã nói.
—— không có ai có thể tính toán tường tận ứng đối của đối thủ, bao gồm chính hắn.
Chỉ bất quá như vậy xác minh có cái gì ý nghĩa?
Thông qua phương thức này nhận thua, sau đó không mất mặt rời đi?
Mọi người cảm thấy ứng đối như vậy có chút cơ trí, cho nên đưa lên tiếng cười thiện ý.
Đồng Nhan không cười, trầm mặc nhìn bàn cờ.
Quách đại học sĩ cũng không cười, nhìn bàn cờ như có điều suy nghĩ.
Ván cờ này phía trước là do hắn đánh, tự nhiên hiểu rõ vô cùng thấu triệt khắc sâu.
Bọn họ nhìn không phải con cờ màu đen, là một chỗ khác trên bàn cờ.
Tỉnh Cửu trước khi đi dùng ngón tay gõ bàn cờ, chính là gõ ở chỗ này.
Không biết qua thời gian bao lâu, Quách đại học sĩ cảm khái nói: “Lợi hại a.”
Đồng Nhan mặt không chút thay đổi nói: “Coi như là không sai.”
…
…
Triệu Tịch Nguyệt không biết đánh cờ, nhưng nàng cũng biết Tỉnh Cửu đi quân cờ kia là tự sát.
Thật sự tự sát, không phải là nhảy xuống vách đá, sẽ không có kỳ tích phát sinh, không thể nào thay đổi bất ngờ, cờ đen bởi vì có không gian mới cho nên chuyển bại thành thắng.
Cái loại kỳ cục này phần lớn đều là chuyện xưa ghi lại, cơ bản sẽ không phát sinh trong thế giới thực tế, huống chi đối thủ của hắn là người mạnh nhất trên kỳ đạo.
Như vậy Tỉnh Cửu làm như vậy có thâm ý gì?
Tỉnh Cửu nói: “Hắn khẳng định không nghĩ tới ta sẽ đi như vậy, như vậy hắn khẳng định cũng không nghĩ ra một bước tiếp theo sẽ đi như thế nào.”
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm đây là tiểu hài tử giận dỗi, thở dài: “Như vậy có ý tứ sao?”
Tỉnh Cửu nói: “Ta chỉ muốn nói cho hắn biết, chỉ bằng tưởng tượng cùng trực giác vĩnh viễn không cách nào hoàn toàn phán đoán ý nghĩ của đối thủ, đúng là vẫn còn cần tính toán mọi khả năng.”
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ tới Đồng Nhan lúc trước nói, hỏi: “Thật có thể đem hết thảy biến hóa trên bàn cờ tính ra ư?”
Tỉnh Cửu nói: “Không phải tất cả tính toán cũng cần phải có kết quả, có đôi khi chúng ta chỉ cần một chút để trợ giúp lựa chọn được phương hướng quân cờ, nhưng nếu như có thể đem hết thảy cũng tính toán rõ ràng đương nhiên là chuyện tốt nhất. Trên sách ngươi mua cho ta nói thế, mỹ, hình, không, rất nhiều người đều tin cái này, chỉ bất quá bởi vì bọn hắn tính không rõ ràng lắm mà thôi.”
Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là thật, nhưng nghe có chút không thoải mái, có chút lạnh như băng.”
Tỉnh Cửu nhìn về bầu trời đêm, nói: “Bởi vì chúng ta am hiểu dùng từ ngữ cùng định nghĩa tốt đẹp để an ủi nhân loại, mà thế giới vốn chính là như vậy.”