Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 24 [ Quyển 2 – chương 51 đến 55 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 2 – Chương 51: Giơ ngón tay ngang mày
Ở trên sách của Quyển Liêm Nhân, xếp hạng kỳ chiến của Tỉnh Cửu là thứ mười bảy, Đồng Nhan đứng thứ nhất, tin tưởng tỉ lệ đặt cược trong các cuộc đánh lén lún này hẳn cũng không sai biệt lắm.
Nếu như đánh cuộc hắn đạt được đệ nhất kỳ chiến, mà hắn thật sự có thể làm được, như vậy sẽ có thể kiếm rất nhiều tiền.
Tuy nói hắn có thể trực tiếp cho người nhà này một hòm vàng lá, cuối cùng không ổn thỏa bằng như vậy.
Tỉnh gia đặt cược cho con cháu nhà mình, là chuyện đương nhiên.
Nhưng phải xem người nhà này có tin tưởng lời hắn nói hay không, kiên định hoặc là nói ngu xuẩn đem đại lượng tiền bạc đặt hắn chiến thắng.
…
…
Triêu Thiên đại lục cực kỳ bát ngát, thiên địa linh khí của địa vực tập trung xuyên qua toàn bộ trung tâm đại lục, hình dạng tựa như một con thanh loan. Triều Ca thành nằm ở Trung Châu chính là đầu thanh loan, riêng lấy số lượng cùng mật độ linh khí mà nói có thể nói là độc nhất vô nhị, hai cánh thanh loan lại là khu vực bao trùm cả Đại Thanh Sơn, linh khí mật độ hơi thấp nhưng càng thêm tinh khiết.
Cho tới bây giờ tu hành giới cũng không phán đoán được hai địa phương này rốt cuộc thì nơi nào thích hợp với tu hành hơn. Chỉ là đối với thai nhi ở trong bụng mẫu thân tự nhiên hô hấp thiên địa nguyên khí mà nói thì mật độ linh khí càng thêm trọng yếu, chính bởi vì nguyên nhân đó, Trung Châu từ trước đến giờ thiên tài không ngớt, trực tiếp làm cho Trung Châu Phái trở thành đệ nhất đại phái hiện nay.
Thanh Sơn Tông ở phía nam đại lục, dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội chọn tài thu đồ ở bốn phía Triều Ca thành, lần này mười mấy tên Thanh Sơn đệ tử tới tham gia Mai Hội cùng với xem lễ, có vài vị là người Triều Ca, Triệu Tịch Nguyệt chính là án lệ thành công điển hình nhất, dĩ nhiên cũng là tiếc nuối lớn nhất của Trung Châu Phái những năm qua.
Đi tới Triều Ca thành, Triệu Tịch Nguyệt tự nhiên không cần ở tại tiên cư.
Nhận được lá thư này, nàng cùng trong nhà nói rõ, đeo lên nón lá, xuyên qua mưa phùn như tơ, đi tới trong hẻm nhỏ cách Thái Thường tự không xa.
Cửa gỗ nhẹ vang lên sau đó mở ra, Tỉnh gia nhiệt tình đem nàng đón vào.
Đứng ở trong đình, Triệu Tịch Nguyệt nhìn khắp bốn phía, cảm giác không khí nơi này có chút không đúng.
Nơi này đúng là Tỉnh gia, nhưng gia đình như vậy không giống như có thể nuôi ra được người như Tỉnh Cửu.
Bất quá người tu đạo trở lại thế tục đều sẽ có các loại không thích ứng, loại không thích ứng này cho đến khi thế tục thân nhân dần dần già đi sau đó biến mất mới có thể kết thúc.
Một khắc kia, người tu đạo mới xem như chân chính bước lên con đường của chính mình.
Triệu Tịch Nguyệt cho rằng cảm giác này tới từ vấn đề kinh điển đó của tu hành giới, không có suy nghĩ nhiều, nhưng rất nhanh từ chỗ Tỉnh Cửu chiếm được đáp án hoàn toàn bất đồng.
“Bọn họ không phải người nhà của ta, thân phận lai lịch của ta đều là giả tạo.”
Tỉnh Cửu mời nàng tới nơi này, không có nghĩ tới việc muốn gạt nàng.
Triệu Tịch Nguyệt ngây ra, nói: “Sau đó?”
“Không có, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết.”
Tỉnh Cửu nhìn nàng đầu tóc rối bời, rõ ràng không người nào xử lý, hỏi: “Nha hoàn trong nhà đâu?”
“Không quen có người ở bên cạnh.”
Triệu Tịch Nguyệt rất tùy tiện vuốt vuốt đầu, đầu tóc trở nên loạn hơn.
Tỉnh Cửu lắc đầu, lấy ra cây lược âm mộc đưa tới.
Triệu Tịch Nguyệt nhận lấy chải hai cái, tóc đen nhất thời trở nên mềm mại, nói: “Lược này thật rất tốt.”
Tỉnh Cửu nói: “Đêm qua ta đã đi tìm Quyển Liêm Nhân.”
Triệu Tịch Nguyệt ánh mắt trở nên sắc bén, hỏi: “Sau đó?”
“Không có, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết.” Tỉnh Cửu nói.
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Vậy chừng nào ngươi nói cho ta biết thân phận chân thật của ngươi?”
Tỉnh Cửu nói: “Sau này.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Tại sao ngươi vẫn ẩn núp Nam Vong?”
Nam Vong là tên thật của Thanh Dung phong chủ.
Tỉnh Cửu trầm mặc chút, nói: “Sau này.”
Không có cùng sau này, là hai từ ngữ thường xuyên xuất hiện nhất trong lần nói chuyện với nhau này.
Triệu Tịch Nguyệt có chút căm tức, nói: “Vậy ngươi gọi ta tới làm gì?”
“Ta muốn nói cho ngươi một bí mật khác.”
Tỉnh Cửu nói: “Cái tiểu viện này là do Lộc Quốc Công một tay bố trí, ở chỗ này có thể liên lạc với hắn.”
Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc chút, hỏi: “Đây là an bài của trước lúc Cảnh Dương sư thúc tổ phi thăng ư?”
Bây giờ nghe đến hai chữ Cảnh Dương, Tỉnh Cửu đã có thể rất bình tĩnh, nói: “Hắn lo lắng gặp chuyện không may, giữ chút ít hậu thủ, cái nhà này, còn có ngươi và… Ta.”
Triệu Tịch Nguyệt vừa trầm mặc một lát, nói: “Ta không rõ, nếu sư thúc tổ trước đó đã cảm ứng được không ổn, vì sao còn muốn cố ý phi thăng?”
Tỉnh Cửu cũng trầm mặc đôi chút, nói: “Sự hấp dẫn của phi thăng, có thể quá khó thừa nhận.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Lộc Quốc Công ở trong triều đang rất phong quang, có thể tín nhiệm sao?”
Tỉnh Cửu lấy ra mộc bài đưa tới trước người của nàng, nói: “Đúng vậy, nếu như ngươi hoặc nhà ngươi ở Triều Ca thành có vấn đề, cầm lấy khối mộc bài này tới nơi đây tìm hắn, cơ quan ở trên tảng đá bên cạnh cửa, ta đã làm Thần Mạt phong ẩn áp, ngươi sử dụng kiếm thức nhìn kỹ sẽ có thể phát hiện.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Phất Tư Kiếm ngươi cho ta, mộc bài ngươi cũng cho ta, vậy ngươi còn có cái gì?”
Tỉnh Cửu nói: “Ta chỉ là lười xử lý những chuyện này, để cho ngươi ở phía trước gánh vác mà thôi.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Tựa như lúc trèo lên Thần Mạt phong sao?”
Tỉnh Cửu nói: “Đúng vậy.”
Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nhận lấy mộc bài, nói: “Tốt, nếu như ta đi không nổi, ngươi nhớ mang theo ta.”
Tỉnh Cửu nói: “Nhất định.”
“Lần này Mai Hội Thủy Nguyệt Am tới vị nữ đệ tử gọi Quả Đông, rất thần bí, chưa từng có ai gặp, nghe nói là quan môn đệ tử của Liên Tam Nguyệt.”
Triệu Tịch Nguyệt bỗng nhiên nói.
Tỉnh Cửu không rõ vì sao nàng biểu hiện để ý như thế, phải biết rằng nàng luôn luôn không để ý loại chuyện này.
“Nghe nói quan hệ giữa sư thúc tổ năm đó cùng Liên Tam Nguyệt có chút vấn đề? Chiến mấy lần?”. Truyện Mạt Thế
Thời điểm nói chuyện, nàng quan sát ánh mắt Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Hai người quan hệ… Quả thật có chút vấn đề, cũng quả thật đã giao thủ.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Đã như vậy, ta làm đệ tử đích truyền của sư thúc tổ, làm sao có thể bại bởi đồ đệ của Liên Tam Nguyệt?”
Tỉnh Cửu chú ý tới ánh mắt sốt sắng của nàng, mới biết được nàng thật sự muốn chiến, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
“Thủy Nguyệt Am nữ tử từ trước đến giờ sinh xinh đẹp, so với Thanh Dung phong còn nổi danh hơn.”
Triệu Tịch Nguyệt đột nhiên cảm giác được tóc của mình có chút ngắn, lông mày có chút dày.
Nàng đi tới trước gương nhìn hồi lâu, dùng ngón trỏ hai tay che kín mày rậm, hỏi: “Như vậy có thể khá hơn chút hay không?”
Tỉnh Cửu đi tới phía sau nàng, đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng, cười nói: “Khả ái muốn chết.”
Triệu Tịch Nguyệt có chút ảo não, nhưng không nói gì.
Tỉnh Cửu nói tiếp: “Có gì mà lo chứ, dù sao ngươi cũng không biết đánh đàn.”
Ngày mai, Mai Hội sẽ bắt đầu.
Cầm kỳ thư họa đạo, hạng thứ nhất chính là cầm.
Thủy Nguyệt Am đệ tử giỏi đánh đàn, ban đầu trên tứ hải yến chính là Mạc Tích đạt được cầm đạo thứ nhất, tài đánh đàncủa Liên Tam Nguyệt quan môn đệ tử tự nhiên sẽ tốt hơn.
Triệu Tịch Nguyệt quan sát hắn trong gương, nói: “Ngươi thật muốn chết a.”
…
…
Triều Ca thành trị an từ trước đến giờ vô cùng tốt. Nơi này có vô số thần vệ quân còn có cường giả triều đình, còn có đại trận hội tụ thiên địa linh khí, đủ để đánh lén Phá Hải cảnh cường giả, đừng bảo là đám tiểu tặc cường đạo, người tu hành các tông phái cũng không dám tùy tiện gây chuyện ở chỗ này.
Dựa theo quy củ dĩ vãng, trừ phi triều đình đặc biệt cho phép, người tu hành nghiêm cấm trực tiếp bay vào trong thành, nhưng những ngày gần đây bởi vì Mai Hội, cái cấm lệnh này bị giải trừ tạm thời, dân chúng trong thành thỉnh thoảng có thể thấy trên bầu trời xanh lam xẹt qua kiếm quang hoặc là pháp bảo thanh quang, rước lấy vô số hoan hô cùng nghị luận.
Dĩ nhiên ở đầu đường cuối ngõ còn có không ít thư sinh tình tự kích động quơ cánh tay, đối với dân chúng nói dị tượng trong bầu trời bất quá là trò đùa của triều đình, trên đời căn bản không có người tu hành, phương bắc cũng không có quái vật ăn tuyết mà sinh, tất cả mọi thứ cũng chỉ là muốn để cho Thanh Thiên ty cùng Trấn Bắc quân nhận được nhiều quân lương hơn, mà quân lương tự nhiên toàn bộ rơi vào trong tay các vị đại nhân, năm nay Mai Hội hao phí món tiền khổng lồ thật ra đều là do Hồ quý phi, nàng cầm đi cho hòa thượng để đầu phúc, nếu như các ngươi không tin lời của ta, ta đây ở chỗ này nói lâu như vậy, làm sao không thấy tiên kiếm bay tới một đạo bạch quang đem mình chém giết?
Tự nhiên không có hình ảnh một đạo bạch quang ngàn dặm chém đầu phát sinh, bởi vì nơi này là Triều Ca thành, người tu hành không thể tùy ý giết người, cũng không có người tu hành nguyện ý để ý tới đám thư sinh điên này, triều đình cũng rất bận rộn, Thanh Thiên ty bị trực tiếp chỉ trích càng bận rộn, đại biểu các tông phái tham gia Mai Hội cộng lại đã hơn ngàn người, chẳng qua là ghi danh, dừng chân, an bài quy trình những chuyện này cũng đã chồng chất như núi, huống chi hôm nay Mai Hội chính thức bắt đầu, các đại nhân cũng đã đi Mai viên, các tiểu quan rất nhiều hạng mục công việc không chỗ hồi báo, tán loạn như con ruồi không đầu, phi liễn thỉnh thoảng lên xuống, bàn ghế ở quan nha đấu đá lung tung, thật là hỗn loạn đến trình độ nhất định.
Thi Phong Thần rất rỗi rãnh, bưng chén trà ngồi bên cửa sổ, nhìn hình ảnh này, trong mắt toát ra vẻ châm chọc.
Quyển 2 – Chương 52: Mai Viên Lăng Hàn thai
Cả Thanh Thiên ty đều đang bận rộn, Thi Phong Thần thân là quan viên cao cấp phó tuần tra lại thanh nhàn như thế, chỉ có thể nói rõ một sự thật —— hắn đang bị cho ra rìa.
Ba năm trước đây hắn bắt đầu tra án tử ở Triêu Nam thành, cho đến năm ngoái rốt cục tra ra hung phạm, vô cùng không may, hắn tra được Thanh Sơn Tông.
Trở lại Triều Ca thành, hắn bị lãnh đạo trực tiếp thống mạ một phen, nghiêm nghị khiển trách, suýt nữa mất quan chức, cho đến khi quý phi nương nương trong cung lên tiếng mới không gặp chuyện không may. Nhưng năm ngoái hắn vào cung cảm tạ quý phi nương nương, lại không thể leo lên qua con đường của nương nương, ở trong mắt rất nhiều người đã không còn giá trị, tự nhiên bị chèn ép, không còn chức ty cụ thể.
Cho tới bây giờ hắn đều không để ý giải, coi như mình đắc tội Thanh Sơn Tông, vì sao chỉ huy sứ đại nhân lúc ấy biểu hiện tức giận như thế, theo hắn biết, Ngụy chỉ huy sứ chính là xuất thân tán tu, cùng đại lục phía nam tu hành tông phái không có quá nhiều giao tình, là được Lộc Quốc Công một đường tiến cử đến vị trí hôm nay.
—— những vấn đề này không nghĩ cũng được, mùi vị trong chén trà xanh hơi tệ, thanh nhàn cũng có chỗ tốt của thanh nhàn, ít nhất sẽ không vì không có thời gian uống trà, liền đem trà thượng hạng ngâm thành nát vụn, cũng không đến mức bởi vì không có thời gian thay trà mới, liền đem nước trà trong chén để thành thiu.
Thi Phong Thần nghĩ như vậy, híp mắt nhìn về Mai Viên xa xa.
Mai Viên ở phương tây hoàng thành, chính là địa điểm cử hành Mai Hội.
Rất nhiều năm trước, Tuyết Quốc quái vật xâm lấn, hoàng triều chánh thống đoạn tuyệt, Nhân tộc đến thời khắc nguy hiểm nhất, đời sau duy nhấtcủa hoàng tộc huyết mạch cùng mấy vị lãnh tụ tuổi trẻ của chánh đạo tông phái ở Mai Viên uống máu ăn thề, đồng tâm hiệp lực, đầu tiên bình định lưu dân chi loạn, sau đó đánh bại đại quân quái vật Tuyết Quốc, rốt cục làm cho Nhân tộc tái hiện vinh quang.
Vì kỷ niệm trận kết minh vô cùng trọng yếu ở trong lịch sử này, cứ cách mấy năm, triều đình sẽ cử hành Mai Hội một lần, muốn mời mấy nhà chánh đạo tông phái ngay lúc đó cùng với càng nhiều tu đạo tông phái tới tham gia, trừ chuyện đó ra, ý nghĩa trọng yếu hơn của Mai Hội hiện tại là, Chính Đạo Liên Minh hội y theo thứ tự trên Mai Hội quyết định số lượng tinh thạch cùng tài nguyên các tông phái đạt được mấy năm sau này, đối với quái vật lớn như Trung Châu Phái cùng Thanh Sơn Tông mà nói tài nguyên tăng nhiều hoặc giảm bớt cũng không đặc biệt trọng yếu, nhưng ai chịu mất thể diện chứ?
Rất nhiều năm Mai Viên chính là một tòa Mai Viên, Thi Phong Thần từng đi chiêm ngưỡng di chỉ này, bất quá diện tích vài mẫu, gieo mấy chục cây mai, thưa thớt chí cực, vô cùng tầm thường. Nhưng hiện tại Mai Viên đã sớm thay đổi bộ dáng, thậm chí có thể nói là một trong mấy tòa kiến trúc tráng quan nhất Triêu Thiên đại lục, ngay cả hoàng thành cách đó không xa cũng kém hơn.
Hôm nay Mai Viên do mấy chục tòa đài cao tạo thành, có một con đường bằng đá thẳng tắp nối liền chung một chỗ, vô luận bên bờ hay ở trên đài cũng trong hoa mai, nếu cách rất khoảng cách xa trông qua, bản thân kiến trúc này cực kỳ giống một cây mai khổng lồ, chẳng qua bị đại trận gọi mây mù che dấu, dân thường căn bản không cách nào thấy được.
Hiện trong cung được sủng ái nhất chính là Mai Phi, nghe nói đã sắp uy hiếp được địa vị của Hồ Phi.
Nghĩ tới năm ngoái hôm đó tiến cung gặp Hồ quý phi, Thi Phong Thần ánh mắt híp lại càng thêm lợi hại, sắp biến thành một đường, khóe môi ý tứ giễu cợt cũng trở nên càng đậm.
Chỉ bất quá lần này là tự giễu.
Lúc ấy hắn cho là từ trong hồ sơ phát hiện ra đầu mối kia chính là nhược điểm của Hồ quý phi, chuẩn bị nhân cơ hội uy hiếp nàng giúp mình làm việc, ai có thể nghĩ đến Bệ Hạ đã sớm biết chuyện này, nếu không phải hắn giỏi nhìn mặt đoán việc, phản ứng cực nhanh, đem lời chuyển tới nơi khác, chỉ sợ lúc ấy đã chết.
Đại đạo không được!
Thi Phong Thần ở trong lòng cảm khái nghĩ tới, Bệ Hạ lại để cho một hồ ly tinh làm quý phi nương nương, thật sự là dấu hiệu thiên hạ đại loạn. Tựa như thiếu nữ Phong chủ Thanh Sơn Tông, có phải tai họa như nhiều năm trước, cũng sẽ đi ra ngoài làm hại nhân gian hay không? Nhưng hắn chỉ là một quan viên Thanh Thiên ty bình thường, đã bị gạt bỏ, có thể vì thiên hạ thương sinh làm gì? Hồ quý phi không cách nào nhờ cậy, thậm chí bản thân đã có vấn đề, triều đình quản không được ngươi, pháp luật và kỷ luật quản không được ngươi, vậy cũng chỉ có thể để ta tự mình tới… Giết chết ngươi.
“Giết chết ngươi, ta nhất định phải giết chết ngươi.”
Thi Phong Thần nhìn bầu trời phương xa lẩm bẩm, giống như một người điên.
Triều Ca thành, bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây, hơn mười đạo kiếm quang vô cùng rõ ràng.
…
…
Trung Châu Phái, Thanh Sơn Tông danh môn đại phái tham gia Mai Hội như vậy đương nhiên là sẽ nỗ lực phấn đấu, đối với tiểu tông phái bất nhập lưu như Tam Đô Phái, Hạo Thiên Môn loại này mà nói, tham ngộ Mai Hội đã đủ, căn bản không muốn làm gì, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết nhiều một chút, đợi trở lại trên núi cũng có thể cùng các đồng môn nói khoác một phen.
Mây mù lượn lờ đài cao nở đầy hoa mai, phảng phất tiên cảnh chân thật, thầy trò tiểu tông phái đứng tại trong đó, có chút khẩn trương, cũng có chút hưng phấn, có đệ tử tò mò hỏi rõ ràng vẫn là thâm xuân, vì sao có nhiều hoa mai như vậy, sau đó nghênh đón các đồng môn thấp giọng cười nhạo. Nơi này là Mai Viên, thế gian tất cả chủng loại mai cũng tại trong đó, vô luận xuân hạ thu đông, đều có hoa mai nở rộ, huống chi có đại trận can thiệp thiên địa huyền cơ, cho dù không gặp thiên thời, vạn hoa đua nở vẫn chỉ ở một ý niệm của Bệ Hạ.
“Phía bắc chỗ hàn thai cao nhất là của Trung Châu Phái, chỗ cao nhất phía tây là môn phái nhà ai? Quả Thành Tự?”
“Quả Thành Tự từ trước đến giờ không ra trận, thậm chí rất ít tham gia Mai Hội, làm sao lại ngồi ở chỗ đó?”
“Ngu ngốc, năm nay chủ trì Mai Hội chính là Thiền Tử, Quả Thành Tự làm sao không đến được.”
Trên thạch đài lân cận mặt đất, đệ tử các nhà nghị luận xôn xao, nghĩ tới cách chút ít nhân vật trong truyền thuyết gần như thế, khó tránh khỏi có chút kích động.
Mai Viên hiện tại do mấy chục tòa đài cao tạo thành, xa xa nhìn lại giống như một cây mai.
Đài cao giống như lá cây hoặc hoa mai, hàng năm ẩn trong mây mù, được gọi là hàn thai.
Điểm này lấy chính là ý cô mai lăng hàn độc tự khai.
Từ khi có Mai Hội tới nay, vị trí phần lớn tông phái cũng cố định, có rất ít biến hóa, nhất là hơn mười tòa hàn thai cao nhất cái.
Vị trí của Trung Châu Phái ở hàn thai cao nhất phía bắc, nghe nói Lạc Hoài Nam cùng Đồng Nhan hôm nay đều không đến, không khỏi mang đến rất nhiều thất vọng, phía dưới là vị trí của Nhất Mao Trai, không có sư trưởng dẫn dắt, mười vị thư sinh yên lặng ngồi trên bồ đoàn, hoặc ngắm mai vấn tâm, hoặc xem thiên vấn đạo, cùng thư sinh cùng ý ở Triều Ca thành hoàn toàn bất đồng.
Phương tây chỗ hàn thai cao nhất là vị trí của Quả Thành Tự, hai nơi hàn thai độ cao xấp xỉ theo thứ tự là Thủy Nguyệt Am cùng Tây Hải kiếm phái. Thủy Nguyệt Am nữ đệ tử cũng đều đeo khăn che mặt màu trắng, theo gió nhẹ bay, thân hình thướt tha, nhìn vô cùng tương tự, cũng không biết ai là vị truyền nhân thần bí của Liên Tam Nguyệt. Tây Hải kiếm phái cùng Triều Ca thành quan hệ từ trước đến giờ tương đối bình thường, chỉ thưa thớt mấy người, thanh niên đệ tử đứng thẳng ở phía trước nhất hấp dẫn rất nhiều tầm mắt, hắn chính là Đồng Lư một năm gần nhất thanh thế dần thịnh.
Phía nam chút ít hàn thai chia ra thuộc về Đại Trạch, Huyền Linh Tông cùng với Vô Ân Môn mấy năm gần đây bị Tây Hải kiếm phái chèn ép hơi thảm.
Chỗ cao nhất hàn thai cùng hàn thai của Trung Châu Phái xa xa đối diện, đều ở chỗ cao nhất của Mai Viên, bây giờ còn trống không.
Đây tự nhiên là vị trí của Thanh Sơn Tông.
…
…
Mai Viên hàn thai vị trí, chính là phân bộ đại khái thế lực trong chánh đạo tông phái.
Cảnh thị hoàng triều trung hưng đã vô số năm, tình hình không có biến hóa quá lớn, Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái vẫn là lãnh tụ không có chút nào tranh cãi. Tuy nói mấy chục năm này, Thanh Sơn Tông thế hệ trẻ thủy chung bị Trung Châu Phái đè ép, nhưng người tu hành thọ nguyên rất dài, đại đạo gian nguy nhiều thay đổi, ai biết thế cục sau này sẽ phát sinh biến hóa thế nào, tỷ như những năm này, Thanh Sơn Tông thế hệ trẻ xuất hiện vài vị đệ tử vô cùng xuất sắc, tỷ như Quá Nam Sơn, tỷ như Trác Như Tuế, dĩ nhiên cũng không có thể thiếu Triệu Tịch Nguyệt.
Chớ đừng nói là Thanh Sơn Tông còn có mười vị Phá Hải, hai vị Thông Thiên, trận thế như vậy, dõi mắt đại lục ai dám không phục?
Năm trước Thượng Đức phong chủ Nguyên Kỵ Kình rốt cục xác nhận tiến vào Thông Thiên cảnh, trở thành một vị đại vật của Triêu Thiên đại lục.
Lúc đó khách quý các phái tụ tập Thanh Sơn, ngoài chúc mừng, làm sao không cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Nếu như không phải mọi người đều biết, Thanh Sơn Chưởng môn cùng Nguyên Kỵ Kình đôi sư huynh đệ quan hệ cũng không phải quá tốt, chỉ sợ tu hành tông phái còn lại sẽ càng thêm bất an.
“Thanh Sơn Tông tới!”
Chung quanh bỗng nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi.
Hơn mười đạo kiếm quang chiếu sáng thiên không, sau đó chợt biến mất ở phía trên Mai Viên.
Phía nam chỗ hàn thai cao nhất xuất hiện hơn mười đạo thân ảnh, trừ Thanh Dung phong chủ Nam Vong cầm đầu, những người còn lại đều mặc kiếm y màu xanh, anh khí bức người.
Mấy chục tòa hàn thai vang lên rất nhiều tiếng nghị luận, ngay cả ở chỗ cao Côn Luân Phái, Đại Trạch mấy cái hàn thai cũng như thế.
“Ai là Triệu Tịch Nguyệt? Không nhìn thấy cô nương đầu tóc lộn xộn a.”
“Ai là Tỉnh Cửu? Hắn thật dễ nhìn như vậy sao?”
Quyển 2 – Chương 53: Ngươi vẫn luôn luôn đẹp
Trác Như Tuế còn đang bế quan, Quá Nam Sơn, Cố Hàn, Giản Như Vân các đệ tử Lưỡng Vong phong bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể tham gia.
Lần này trong thầy trò Thanh Sơn tới tham gia Mai Hội, Triệu Tịch Nguyệt tự nhiên là tiêu điểm mọi người quan tâm nhất, tiếp theo chính là Tỉnh Cửu.
Bởi vì bọn họ là đệ tử đích truyền của Cảnh Dương chân nhân, trẻ tuổi như vậy cũng đã là nhị đại sư trưởng của Thanh Sơn Tông, nếu nói câu chuyện truyền kỳ, không còn ai có thể vượt nổi.
Trừ chuyện đó ra, còn có hai lời đồn để cho bọn họ càng thêm nổi danh.
Triệu Tịch Nguyệt lôi thôi lếch thếch, tùy tiện cắt tóc ngắn, lộn xộn chí cực, thường xuyên đầy người tro bụi xuất hiện trước mắt người đời, thậm chí có thể nói là nhếch nhác.
Mà lời đồn có liên quan Tỉnh Cửu, tự nhiên chỉ chính là gương mặt của hắn.
Nghe nói hắn đẹp không giống người thật.
Cũng có người nói hắn đẹp đến mức kỳ cục.
Tỉnh Cửu đứng sau lưng Triệu Tịch Nguyệt, rất khiêm tốn.
Nhưng tựa như hắn đã từng nói với Triệu Tịch Nguyệt, tầng mây dầy như thế nào đi nữa cũng không thể vĩnh viễn che kín mặt trời, huống chi hôm nay bầu trời trên Triều Ca thành vạn dặm không mây.
Hôm nay tham gia Mai Hội, hắn không thể mang theo nón lá, càng không thể mang mặt nạ.
Vô số tầm mắt rơi vào… Trên mặt hắn.
Thấp giọng than thở cùng thì thầm vang vọng cả Mai Viên, một mảnh xôn xao, phảng phất bầy chim vừa mới bay qua.
“Thật là đẹp mắt…”
“Làm sao có thể có nam nhân đẹp như vậy?”
“Hẳn là tại sao có thể có người đẹp đến như vậy!”
…
…
“Y, trên người của hắn mang cái gì? Chẳng lẽ là kiếm?”
“Không thể nào, nghe nói hắn ở Thanh Sơn thử kiếm rất là cảnh tượng, chẳng lẽ còn không tiến vào Kim Đan kỳ ư?”
“Dùng phân chia cảnh giới của Thanh Sơn Tông mà nói, hẳn là Vô Chương.”
Sinh ra loại nghi ngờ này, cũng là môn phái xa xôi tin tức không nhanh nhạy.
Mà các môn phái biết tình hình cụ thể của Thanh Sơn thử kiếm, lại càng không giải thích được, rõ ràng Tỉnh Cửu đã tiến vào Vô Chương cảnh giới, vì sao còn muốn đem kiếm đeo ở phía sau?
Chẳng lẽ hắn còn muốn giấu diếm cảnh giới chân thật của mình?
Mọi người trong Thanh Sơn Tông đến, các đệ tử Trung Châu Phái tự nhiên nhìn sang.
Là hai đại lãnh tụ của Chính Đạo Liên Minh, cơ hội bọn họ gặp mặt Thanh Sơn Tông đệ tử rất ít, tự nhiên cũng có rất nhiều tò mò.
Có phiến địa phương sương mù vây quanh, một đạo thanh âm thanh nhu từ bên trong truyền ra: “Vị nào là Triệu Tịch Nguyệt?”
Hướng Vãn Thư vẻ mặt cung kính nói: “Sư tỷ, chính là người ngồi ở trong ghế phía xa.”
Vị nữ tử kia kinh ngạc nói: “Y? Hoàn hảo a, rõ ràng là một nữ tử dung nhan thanh tú, vì sao ở trong truyền thuyết bị nói đến mức như vậy?”
Hướng Vãn Thư nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy Triệu Tịch Nguyệt năm ngoái ở trên tứ hải yến, vẻ mặt hơi ấm áp, nói: “Bất quá là chút ít thôn trấn dã phu đồn nhảm mà thôi.”
“Tỉnh Cửu kia đúng như tin đồn, đẹp vô cùng gần như yêu quái vậy.”
Nàng giống như bị vẻ đẹp của Tỉnh Cửu làm chấn kinh, nói: “Phàm là người cực hạn tất bất phàm, đối với hắn coi trọng hơn chút ít.”
Có đệ tử ngạo nhiên nói: “Cố Hàn quá mức kiêu ngạo tự tin, Tỉnh Cửu có thể thắng hắn cũng chẳng tính là gì, cuối cùng cũng chỉ là Vô Chương sơ cảnh, không đáng giá nhắc tới.”
Hướng Vãn Thư cười khổ không nói, nghĩ thầm Mai Hội lần trước Thất sư huynh thua ở dưới kiếm của Cố Hàn, nhưng bây giờ nói lời như vậy, rốt cuộc là ai quá mức kiêu ngạo tự tin.
…
…
Sâu trong hàn thai của Thủy Nguyệt Am, một vị nữ tử mặt che lụa trắng cũng đang nhìn bên kia.
Tầm mắt của nàng rơi vào trên người Triệu Tịch Nguyệt, có chút hài lòng, nghĩ thầm đại đa số thời điểm ánh mắt Cảnh Dương rất đáng giá tín nhiệm, chọn lựa tái thế truyền nhân quả nhiên không kém.
Tiếp theo nàng nhìn sang Tỉnh Cửu, lại có chút thất vọng, nghĩ thầm chỉ là cái thùng rỗng, cùng Cảnh Dương so sánh còn kém rất xa.
…
…
Tây Hải kiếm phái cùng Thanh Sơn Tông quan hệ từ trước đến giờ không tốt, tự nhiên sẽ không giống những tông phái khác, nghị luận ca ngợi dung nhan của Tỉnh Cửu.
Đồng Lư đứng ở rìa hàn thai, nhìn Tỉnh Cửu đối diện.
Dung mạo của hắn rất bình thường, nhưng thân thủ rất kiệt xuất, phảng phất một thanh kiếm chân chính, ánh mắt cũng trở nên vô cùng sắc bén.
Hắn biết Tỉnh Cửu không phải muốn giấu diếm cảnh giới chân thật của mình, bởi vì Thanh Sơn đệ tử sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Tỉnh Cửu không chịu đem kiếm thu vào kiếm hoàn, chỉ có thể có một nguyên nhân, đó chính là người mang trường kiếm sẽ có vẻ tương đối oai phong.
“Có gương mặt như vậy, lại còn chưa đủ, thật là quá bảnh bao.”
Hắn đối với Tây Hải kiếm phái trưởng lão bên cạnh nói: “Mời sư thúc phái người quan sát Thanh Thiên ty, nếu như người này ghi danh tham gia đạo chiến, ta không ngần ngại cùng hắn một tổ.”
…
…
Hơn nghìn tầm mắt rơi vào trên người Tỉnh Cửu.
Ít nhất vào giờ khắc này, hắn tuyệt đối là tiêu điểm của Mai Hội lần này.
Tỉnh Cửu cũng không biết, hoặc là nói cũng không khẳng định, chính xác ra là hắn không thèm để ý những thứ này chút nào.
Vẫn câu nói kia, thân là mặt trời sẽ phải có tự giác bị vạn chúng chú mục.
Về rất nhiều phỏng đoán vì sao hắn đeo kiếm, ở điểm này hắn quả thật rất vô tội.
Hắn chưa từng nghĩ tới giấu diếm cảnh giới chân thật của mình, cũng không phải là vì muốn tỏ vẻ bảnh bao, mà bởi vì một nguyên nhân rất đơn giản.
—— tấn nhập Vô Chương cảnh giới, hắn vẫn không có biện pháp đem phi kiếm nhét vào kiếm hoàn.
Ban đầu hắn rất lo lắng bởi vì thân thể của mình đặc thù, liệu có xảy ra vấn đề gì không, cho nên vẫn do dự xem có nên phá cảnh hay không.
Cho đến khi nhìn Liễu Thập Tuế bị Quá Nam Sơn đánh vào bụi bậm, mới dứt khoát làm ra quyết định, đi về phía trước một bước.
Quả không sai, hắn cùng với đệ tử Vô Chương cảnh khác không hề giống, lại xuất hiện vấn đề như vậy, cũng may vấn đề này so với chuyện hắn lo lắng ban đầu nhỏ hơn rất nhiều.
Hắn chỉ cần nói dối được Triệu Tịch Nguyệt là tốt rồi.
Trên đài bày biện rất nhiều ghế ngồi, có tư cách ngồi xuống chỉ có hai vị Phong chủ.
Ngự kiếm đi tới trên đài, Tỉnh Cửu trước tiên dùng ánh mắt ý bảo Triệu Tịch Nguyệt ngồi xuống bên trên ghế ngồi ngoài rìa, cùng Thanh Dung phong chủ cách nhau rất xa.
Triệu Tịch Nguyệt không cự tuyệt, nhưng càng cảm thấy kỳ quái, vì sao hắn phải tránh né Thanh Dung phong chủ.
Loại chuyện này phát sinh không phải lần một lần hai, ngay cả Ngọc Sơn sư muội muốn đi Thanh Dung phong cũng bị hắn âm thầm ngăn cản.
Triệu Tịch Nguyệt hôm nay rất chân thành trang điểm một phen.
Nàng rửa mặt, chải đầu, còn đổi quần áo mới.
Tóc của nàng không còn rối loạn nữa, chảy vô cùng thuận trơn, còn ghim bím tóc rất ngắn, bảo đảm sẽ không có một sợi tóc nào hỗn loạn.
Mặt của nàng cũng rất đẹp mắt, vô cùng trắng trong thuần khiết, hai hàng lông mày đậm, tựa như đôi chim phía trên tranh sơn thủy, nhìn rất sinh động.
Vấn đề duy nhất chính là quá đơn điệu, vô luận là mặt mày sạch sẽ hay là kiếm y màu xanh cũng không có bất kỳ trang sức nào, không giống cô nương ở số tuổi này.
Trên hàn thai trồng một gốc mai vàng.
Tiết thâm xuân, trên cành lại kết đóa đóa hoa vàng.
Tỉnh Cửu không chút luyến hoa, đưa tay đem hái xuống, sau đó gài vào thái dương của Triệu Tịch Nguyệt.
Triệu Tịch Nguyệt có chút không giải thích được, hỏi: “Sao vậy?”
Tỉnh Cửu lui về phía sau hai bước, đánh giá một phen, hài lòng gật đầu, nói: “Đẹp mắt.”
Triệu Tịch Nguyệt mỉm cười nói: “Ta biết mình rất đẹp.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta đang nói hoa.”
Triệu Tịch Nguyệt cũng không tức giận, hỏi: “Ta đây thì sao?”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi vẫn luôn luôn đẹp.”
…
…
Hình ảnh này, rơi vào trong mắt vô số người.
Mai Viên mấy chục tòa hàn thai, một mảnh xôn xao.
Chẳng lẽ hai người bọn họ đã kết làm đạo lữ ư?
Thế hệ trẻ người tu hành, có vô số người yêu mến Triệu Tịch Nguyệt, giống như Thanh Sơn đệ tử ban đầu.
Mấy năm qua có rất nhiều tin đồn về Triệu Tịch Nguyệt, nói nàng tóc ngắn, tính tình lạnh lùng, lôi thôi lếch thếch, nhưng nói thật, không có ai để ý chuyện này.
Tu hành giới tuấn nam mỹ nữ nhiều lắm, nhưng Triệu Tịch Nguyệt chỉ có một.
Trừ những người hâm mộ, trong mắt người tu hành thực tế nhất, nàng cũng là mục tiêu đáng giá theo đuổi nhất.
Bởi vì nàng là trời sanh đạo chủng, là tái thế truyền nhân của Cảnh Dương chân nhân, lại còn là Thanh Sơn Tông Thần Mạt phong chủ!
Chỉ sợ chẳng qua là si tâm vọng tưởng, chỉ cần nghĩ xem nếu như nhận được Triệu Tịch Nguyệt ưu ái sẽ nghênh đón tương lai tốt đẹp đến thế nào, cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Tiếc nuối chính là, cơ hội để những người đó si tâm vọng tưởng tựa như đã tan vỡ ở một khắc trước.
“Sư đệ, ngươi có sao không?”
Trung Châu Phái hàn thai, tên đệ tử đứng hàng thứ bảy nhìn Hướng Vãn Thư lo lắng hỏi.
Hướng Vãn Thư sắc mặt tái nhợt, phảng phất mới vừa mất đi thứ gì trọng yếu nhất.
Quyển 2 – Chương 54: Nhân gian không đáng giá
Năm ngoái bên bờ Tây Hải, Hướng Vãn Thư vừa mới gặp gỡ Triệu Tịch Nguyệt, đã thấy Triệu Tịch Nguyệt không nói một lời, xuất kiếm giết người.
Tính tình của hắn vô cùng ôn hòa, thậm chí có thể nói là hơi mềm yếu, chưa từng nghĩ tới việc sẽ làm như vậy.
Đạo trường hồng chiếu sáng cả Vân Thai kia, chính là Phất Tư Kiếm.
Triệu Tịch Nguyệt là đệ tử đích truyền của Cảnh Dương chân nhân.
Cảnh Dương chân nhân là vị tiền bối mà hắn ngưỡng mộ nhất.
Đủ loại tâm tình cộng hưởng với nhau, hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác kính sợ đối với Triệu Tịch Nguyệt, sau đó từ kính sợ biến hóa thành mến mộ.
Hắn biết mình và Triệu Tịch Nguyệt không có khả năng kết thành đạo lữ, cho nên đem phần mến mộ này giấu kín trong lòng.
Nhưng mà tuy kiếm tên Phất Tư, có thể nào thực sự không mơ tưởng tới?
Trong một năm qua, hắn nghĩ nếu có thể gặp lại Triệu Tịch Nguyệt, có lẽ có thể trở nên thân thiết hơn chút ít… Chỉ sợ đơn thuần chỉ là nhìn thêm vài lần cũng đã đủ rồi.
Hôm nay ở trên Mai Hội, cuối cùng hắn đã được gặp lại Triệu Tịch Nguyệt một lần nữa, ai ngờ lại thấy hình ảnh như vậy.
“Ta không sao.”
Trong giọng nói của hắn tràn đầy mất mác.
…
…
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt cũng không đám người tu hành trên hàn thai đang nghị luận điều gì, cũng không biết những người mất mác như Hướng Vãn Thư bình có bao nhiêu.
Hái đóa hoa mai gài lên mái tóc, đối thoại có vẻ nhu tình mật ý, đối với bọn họ mà nói chẳng qua là cử động rất tự nhiên, một cuộc nói chuyện tầm thường.
Năm đó từ lần đầu gặp gỡ trong mây mù trên Kiếm Phong, bọn họ thường xuyên ở chung một chỗ, nhất là bốn năm qua đồng hành mấy vạn dặm, sớm chiều chung đụng, đã sớm quen thuộc sự tồn tại của nhau.
Có lẽ rất nhiều người đánh giá đây chính là tình yêu nam nữ, bọn họ lại không hề nghĩ vậy, hoặc là nói căn bản không hề suy nghĩ tới những chuyện này.
Không phải vì phủ định mà phủ định, bọn họ thật sự không hề nghĩ tới. Dõi mắt khắp nơi cho đến tinh không, ngược dòng thời gian cho đến vĩnh hằng, chuyện cần phải suy tư đã quá nhiều, thời gian của mỗi sinh mệnh là quá ngắn ngủi, nhân gian đều không đáng giá, tình yêu có đáng là gì?
…
…
Gió lạnh ở trên hàn thai mang theo mây mà tới, tiếng nghị luận dần dần bình tức.
Hòa Quốc Công đi tới nơi này, tuyên bố Mai Hội chính thức bắt đầu.
Như quy củ năm trước, Thần Hoàng Bệ Hạ sẽ ở một cuộc đạo chiến cuối cùng lộ diện, đại vật chân chính như vậy của tu đạo giới xuất hiện cũng chỉ có thể ở đây. Người tu đạo tham gia Mai Hội cũng biết chuyện này, theo đạo lý mà nói bọn họ hẳn là rất bình tĩnh, nhưng rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, thậm chí sư trưởng dẫn đội trên mặt cũng toát ra cảm xúc thất vọng.
Bởi vì Thiên Cận Nhân không xuất hiện.
Có tin đồn vị thần nhân có thể chém đứt sinh tử tiền đồ của người khác đã đi tới Triều Ca thành, hơn nữa sẽ phê bình đệ tử tham gia Mai Hội. Mọi người dĩ nhiên mong đợi có thể thấy thân ảnh của hắn ở trên Mai Hội, cho dù không thể đạt được xuất sắc trên Mai Hội, có thể được vị thần nhân này chỉ điểm chỗ sai cũng là phúc duyên thật lớn.
…
…
Mai Hội là một trong những thịnh hội tối trọng yếu của tu hành giới.
Tham gia Mai Hội đều là người trẻ tuổi, cũng không phải là nhân vật trọng yếu nhất tu hành giới, nhưng trong bọn hắn tất nhiên sẽ có người trưởng thành đến trình độ như vậy. Vô số năm tháng trong lịch sử đã sớm chứng minh được việc này, trừ Cảnh Dương chân nhân, hôm nay các đại vật hô phong hoán vũ trên đại lục đều từng tại trên Mai Hội tỏa ra quang mang rực rỡ.
Trên đời chú ý chính là thịnh hội sẽ có một khởi đầu bình thản không có gì lạ, Hòa Thân Vương tuyên cáo xong, có vài chục tên đệ tử trẻ tuổi đến từ các tông phái đi tới phiến hàn thai trung tâm nhất, tay áo theo gió mà lên, lặng lẽ không tiếng động.
Cầm kỳ thư họa đạo, vạn vật đều có thể nhập đạo, tỷ thí tối trọng yếu hạng nhất của Mai Hội là đạo chiến sẽ cử hành cuối cùng, hôm nay mở đầu chính là cầm đạo chi tranh.
Người tu đạo so đấu cầm đạo tự nhiên sẽ bất đồng cùng các nhạc công phàm thế so đấu cầm kỹ, trừ tiếng đàn động lòng người còn có tiêu chuẩn khác bình phán, người dự thi cũng không phải toàn bộ đều gảy hồ cầm, trên đài người tu đạo tuổi trẻ cầm nhạc khí riêng mình bất đồng, có thổi tiêu, có gảy tỳ bà, có thổi cổ nê hồ.., thậm chí còn có một vị không mang nhạc khí, xem ra là chuẩn bị hát một khúc.
Tiếng đàn như nước suối róc rách vang lên, theo một vị thiếu nữ áo trắng ôm đàn cổ dũng cảm tiên phong, Mai Hội chính thức bắt đầu, từ đó về sau tiếng nhạc liền liên miên không dứt.
Ban đầu những người dự thi phần lớn đều là từ các tiểu tông phái không danh tiếng, nhưng thành tựu nhạc khí thực sự bất phàm, tiếng đàn động lòng người, tiếng tiêu xa xưa, chính là nhạc công nổi danh nhất trong triều đình đại khái cũng không hơn là mấy. Nhưng tòa hàn thai nơi cao nhất vẫn thủy chung an tĩnh, vô luận là Hòa Thân Vương hay là Quả Thành Tự cao tăng cũng không đưa ra lời bình, chớ đừng nói chi là là Thiền Tử bản nhân.
Người tu đạo các tông phái phản ứng cũng rất bình thản.
Cho đến khi một vị đệ tử Đại Trạch bộ dáng thư sinh tham dự, mọi người mới tăng thêm chút ít tinh thần.
Danh môn đại phái quả nhiên bất phàm, sau khi thư sinh chiết phiến gài ngang eo, tiếng đàn từ đầu ngón tay tuôn ra, thiên địa khí tức thế nhưng sinh ra cảm ứng, sơn phong vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng gió đã ngừng lại, hoa mai bốn phía hàn thai mơ hồ kết một tầng ngưng lộ, ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, nhìn như tinh thạch, hết sức xinh đẹp.
Đại Trạch thư sinh gảy xong một khúc, bốn phương hàn thai rốt cục vang lên tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay, ngay sau đó, người tu hành tuổi trẻ các đại tông phái lần lượt ra tay, thiên địa dị tượng không ngừng xuất hiện, theo tiếng nhạc có gió nổi lên, có mưa rơi, đợi Hướng Vãn Thư đại biểu Trung Châu Phái giơ lên ống tiêu tham dự, lại càng làm cho trời nổi tuyết, rừng mai càng thêm kiêu ngạo.
…
…
Tần số tiếng hoan hô vang lên càng ngày càng dày đặc, tiếng than thở cũng càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn còn có chút người chưa từng động dung, thậm chí có thể nói hoàn toàn không để ý.
Có chút ánh mắt không nhịn được rơi vào trên hàn thai của thầy trò Thanh Sơn Tông.
Thanh Sơn Tông thầy trò chính là đại biểu điển hình của sự thờ ơ.
Không như các tông phái tu đạo khác, Thanh Sơn Tông đối với thủ đoạn có thể dưỡng luyện đạo tâm này chẳng thèm ngó tới, nơi này nói chính là cầm kỳ thư họa, từ ý nào đó mà nói, Thanh Sơn Tông vốn là ngoại tộc của tu đạo giới tại Triêu Thiên đại lục.
Ở trong trí nhớ của tu đạo giới Triêu Thiên đại lục, Thanh Sơn Tông cực ít tham gia tranh tài bốn mục đầu của Mai Hội, chẳng qua là nhiều năm trước, hiện tại Thanh Dung phong chủ Nam Vong đã tham gia một lần cầm đạo chi tranh, hơn nữa ngoài dự đoán của mọi người lấy được xuất sắc của lần thi đó.
Không ai biết tại sao Nam Vong lại tham gia cầm đạo chi tranh lần đó, mọi người chỉ biết nàng lúc ấy có chút tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đi tới hàn thai, không biết từ trên cây hái xuống một mảnh lá cây, đưa tới khóe miệng thổi một khúc dân ca, kết quả… chó trong cả tòa Triều Ca thành đều kêu vang, vô cùng hoan khoái.
Không có chút tranh cãi nào, nàng cứ như vậy đạt được đệ nhất cầm đạo.
Đồng thời, đây cũng là một lần duy nhất cầm đạo đệ nhất của Thanh Sơn Tông từ trước tới nay.
Thanh Sơn Tông từ đó về sau không còn biểu hiện xuất sắc ở cầm đạo chi tranh, dĩ nhiên cũng không ai dám vì chuyện này giễu cợt Thanh Sơn đệ tử, bởi vì không ai hi vọng ở trong đạo chiến cuối cùng đón nhận một thanh Thanh Sơn kiếm tràn đầy tức giận cùng sát khí.
…
…
Thanh Sơn Tông thầy trò quả thật không quan tâm cầm đạo chi tranh trước mắt.
“Dù sao thắng đều là Thủy Nguyệt Am.”
Nam Vong nói.
Năm đó nàng còn là một tiểu cô nương mới từ Nam Man chi địa mà tới, lấy được xuất sắc cầm đạo chi tranh, được Mai Hội chủ trì than thở làm một phái tự nhiên ngây thơ. Hôm nay nàng đã là đại nhân vật của Thanh Sơn Tông, khí độ sâu xa, nhưng vẫn bảo lưu lại một chút tính tình xưa cũ, tỷ như câu phê bình này lộ vẻ quá mức trực tiếp.
Thanh âm của nàng không cao, nhưng các đệ tử trên hàn thai đều nghe được rất rõ ràng, vô luận là Thanh Dung phong nữ đệ tử hay là Yêu Tùng Sam đám người, cũng là vẻ mặt đồng ý.
Triệu Tịch Nguyệt có chút không rõ, nhìn về Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu thu hồi tầm mắt nhìn Nam Vong, nói: “Thủy Nguyệt Am giỏi nhất là Thiên Nhân thông, coi trọng lấy tiếng đàn nhập đạo, phương diện này quả thật không người nào có thể địch lại.”
Trong khi bọn hắn nói chuyện, Thủy Nguyệt Am đệ tử rốt cục dự thi.
Tiếng đàn chưa vang, đã có tiếng vỗ tay vang lên.
Có thể từ đó đánh giá được sự mong đợi của những người tham gia Mai Hội.
Thiếu nữ dự thi là Mạc Tích, làm đệ tử thân truyền của Thủy Nguyệt Am chủ, nàng ở tứ hải yến năm ngoái dễ dàng lấy được cầm đạo thứ nhất, tài đánh đàn tự nhiên rất bất phàm. Nếu là lúc bình thường, nàng có thể thoải mái mà đạt được xuất sắc, nhưng hôm nay nghe xong khúc đàn của nàng, rất nhiều người không cho là như vậy, ngay cả chính nàng tựa như cũng không hy vọng quá lớn.
Sơn phong nhẹ phẩy lụa trắng, Hướng Vãn Thư và Trung Châu Phái đệ tử hướng hai bên tránh ra, một vị thiếu nữ đang mặc bạch y, mặt mày thanh nhu chậm rãi đi ra.
“Nàng chính là Bạch Tảo?”
“Bạch Tảo lại tham dự, năm nay Thủy Nguyệt Am thật sự chưa chắc có thể thắng nổi!”
Hàn thai vang lên tiếng nghị luận của mọi người.
Quyển 2 – Chương 55: Bạch lộ tảo vi sương
Bạch Tảo là con gái duy nhất của Chưởng môn Trung Châu Phái, thiên tư thông minh, đạo tâm an hòa, là thiên tài tu đạo hiếm thấy, được sư môn coi trọng, ở trong đám người tu đạo thế hệ trẻ của Trung Châu Phái xếp hạng vô cùng cao, trọng yếu hơn là nàng xử sự đại khí, làm việc quyết đoán, càng thêm được đồng môn tôn trọng. Ngay cả những nhân vật ngạo khí vô song như Đồng Nhan, ngay cả người thẳng thắn như Lạc Hoài Nam, hướng về phía nàng cũng có chút tòng phục, chưa từng có hai lời.
Mai Hội lần trước, Lạc Hoài Nam trước mặt mọi người biểu lộ ý chí, sau này muốn đi Bắc cảnh vì nhân loại nghênh chiến quái vật của Băng Tuyết vương quốc, Đồng Nhan tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, Trác Như Tuế bế quan nhiều năm không ra, Triệu Tịch Nguyệt mới vừa hiển lộ thanh thế, ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, vị trí lãnh tụ Triêu Thiên đại lục tu đạo giới ngày sau, cũng chính là chức Chính Đạo Minh chủ đã bỏ trống rất nhiều năm, nàng chính là dự tuyển có phần thắng lớn nhất.
Hôm nay rất nhiều người tu đạo lần đầu tiên mới được thấy Bạch Tảo.
Mọi người không ngờ tới, nhân vật trong truyền thuyết tính tình trầm ổn đại khí, làm việc quyết đoán thậm chí có thể nói bén nhọn, dĩ nhiên là một cô gái nhu nhược mà xinh đẹp như vậy.
Váy trắng theo gió khẽ lay động, tóc đen cũng tùy theo mà động, mày nhỏ mắt sáng, phảng phất như vẽ, vẻ mặt nhu nhược, chọc người ta thương tiếc, phảng phất sơ hà, càng tựa như liễu mảnh.
Đây chính là Bạch Tảo.
Mọi người rung động vì vẻ đẹp cùng sự nhu nhược của nàng, nhất thời im lặng.
Chỉ có Thanh Sơn Tông đệ tử có thể giữ vững bình tĩnh, hoặc là nói thức tỉnh tương đối nhanh chóng. Bởi vì bọn họ đã quen nhìn mặt Tỉnh Cửu, rất khó lại bị sự vật mỹ lệ khác làm cho rung động.
“Đây chính là Bạch Tảo?”
Triệu Tịch Nguyệt có chút bất ngờ.
Thanh Sơn đệ tử cũng có chút bất ngờ, nghĩ thầm đối phương là thiếu nữ thiên tài nổi danh ngang với sư thúc ngươi, thậm chí mơ hồ còn cao hơn một bậc, ngươi lại chưa từng quan tâm tới đối phương ư?
“Nàng là nữ tử sao?”
Tỉnh Cửu cũng thật bất ngờ.
Hắn từng nghe tới cái tên này, nhưng thật sự là lần đầu tiên biết giới tính của đối phương.
Các đệ tử Thanh Sơn im lặng, nghĩ thầm hai vị sư thúc của Đệ Cửu Phong thật là quá tuyệt.
…
…
Ngón tay mãnh khảnh rơi vào trên dây đàn, nhìn như nhu nhược mà khẽ gảy, thanh âm phát ra lại cực kỳ vang vọng, giống như cành liễu rơi vào mặt suối, lại dẫn tới một đạo thiểm điện.
Vô luận mang tâm tư thế nào, từ tiếng đàn thứ nhất bắt đầu, lực chú ý của mọi người trên mấy chục tòa hàn thai cũng đã bị Bạch Tảo hấp dẫn.
Gió núi lạnh lẽo phất động lên váy trắng còn có sợi tóc bên má nàng, thân thể của nàng cứ nhu nhược như vậy, nàng gảy ra tiếng đàn lại là trong trẻo mà sạch sẽ, gọi vô số cầm điểu ẩn vào sơn dã, hoặc đậu trên cây mai, hoặc lấp ló trong bụi cỏ, lấy minh thanh tương hợp, tựa như Tiên cảnh mà người phàm thường miêu tả.
Mạc Tích biết mình thua, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy có chút mất mác, khi nàng thấy ánh mắt của Hướng Vãn Thư, mất mác trở nên tăng thêm chút ít.
Hướng Vãn Thư không nhìn nàng, cũng không nhìn Bạch Tảo.
Hắn nhìn hàn thai nơi mà thầy trò Thanh Sơn Tông đang ở.
Mạc Tích biết hắn đang nhìn ai.
…
…
Tiếng đàn quanh quẩn trên hàn thai, có bách điểu ngâm nga làm bạn, nghe thấy nhìn thấy, có thể nào không động dung, cho dù là Nam Vong cũng khẽ nhướng lông mày, tòa hàn thai phía trên mơ hồ truyền đến tiếng ca ngợi của Hòa Thân Vương.
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt vẫn bình tĩnh như vậy, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, nếu như nói Hướng Vãn Thư cùng Mạc Tích bởi vì đều có tâm tư, cho nên lực chú ý không đặt ở trên cầm kỹ của Bạch Tảo, như vậy bọn họ thì sao?
Yêu Tùng Sam kiếm tâm hơi đổi, từ trong thế giới tuyệt đẹp mà tiếng đàn tạo dựng tỉnh lại, nhìn Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt thất kinh hỏi: “Sư thúc, chẳng lẽ như vậy cũng chưa tính tốt ư?”
Triệu Tịch Nguyệt không giải thích được, nói: “Ta cảm thấy rất tốt a.”
Tỉnh Cửu đồng ý với cách nhìn của nàng, nói: “Quả thật là dễ nghe.”
Đối với bọn họ mà nói, dễ nghe đã là ca ngợi, rơi vào trong tai những người còn lại, khó tránh khỏi có chút cảm giác qua loa có lệ.
Yêu Tùng Sam gãi gãi đầu, nói: “Vậy vì sao sư thúc bình tĩnh như thế?”
Triệu Tịch Nguyệt giờ mới hiểu được ý tứ của hắn, nói: “Thế gian có rất nhiều thanh âm dễ nghe, nghe là được, chẳng lẽ nước suối chảy dễ nghe, ngươi còn muốn vỗ tay sao?”
Yêu Tùng Sam ngẩn người, trực giác cảm thấy cách nói này không đúng, nhưng lại cảm thấy vô cùng tinh diệu.
…
…
Một khúc kết thúc, bầy chim vẫn chưa chịu rời đi, lưu luyến không rời.
Bạch Tảo đứng dậy, quay đầu nhìn về hàn thai của Thanh Sơn Tông.
Vừa đúng lúc này, Triệu Tịch Nguyệt cũng nhìn nàng.
Hai đạo tầm mắt tiếp xúc.
Bạch Tảo nhếch nhẹ khóe môi, lộ ra nụ cười.
Nàng là thiếu nữ thiên tài của Trung Châu Phái, được rất nhiều người coi là nhân tuyển có một không hai để lãnh tụ tu đạo giới mấy chục năm sau, được vô số ca ngợi cùng truy phủng, cho đến mấy năm trước Triệu Tịch Nguyệt xuất hiện, chiếm đi một chút hào quang của nàng, nàng tự nhiên sẽ rất chú ý Triệu Tịch Nguyệt, lúc này nhìn thấy Triệu Tịch Nguyệt nhìn mình, cho là đối phương cũng đang chú ý chính mình.
Chỉ bất quá nàng nghĩ sai rồi.
Triệu Tịch Nguyệt đang nhìn nàng, nhưng đối tượng chú ý lại là người khác.
“Nếu nàng tới, vì sao Lạc Hoài Nam không xuất hiện?”
Người tu đạo thế hệ trẻ có rất nhiều nhân vật nổi danh, tỷ như Bạch Tảo lúc này tựa như tiên tử đứng giữa sơn gian, tỷ như Đồng Nhan trong truyền thuyết trí như tiên nhân, vừa tỷ như Trác Như Tuế bế quan nhiều năm không ra, do đó càng thêm thần bí, Thanh Sơn thủ đồ Quá Nam Sơn, tỷ như Tây Hải kiếm phái Đồng Lư, bao gồm cả Triệu Tịch Nguyệt chính mình.
Ở trong thế tục, Đồng Nhan nổi danh nhất, ở tu đạo giới, thân phận của Bạch Tảo tôn quý nhất, nhưng ở trong lòng của các cường giả tuổi trẻ, Lạc Hoài Nam mới là cái tên vang dội nhất, đạo lý vô cùng đơn giản, bởi vì Lạc Hoài Nam cảnh giới cao nhất, thực lực mạnh nhất.
Không chỉ là Triệu Tịch Nguyệt, Nam Vong cũng rất quan tâm đến chuyện này, hỏi: “Lạc Hoài Nam cùng Đồng Nhan vì sao không xuất hiện?”
Thanh Sơn đệ tử chịu trách nhiệm liên lạc đối ngoại nói: “Không nhận được tin tức.”
Đồng Nhan tính tình kiêu ngạo quái dị, không muốn xuất hiện cũng có thể hiểu được, nhưng Lạc Hoài Nam thân là Trung Châu Phái Chưởng môn thủ đồ, giống như Mai Hội không thể nào không xuất hiện.
Trừ phi có chuyện gì càng thêm trọng yếu hơn so với Mai Hội.
Vấn đề là, có thể có chuyện gì quan trọng hơn Mai Hội?
Có Thanh Sơn đệ tử nghi ngờ nói: “Vì chuẩn bị đạo chiến, hắn đang khổ tu phá cảnh?”
Yêu Tùng Sam lắc đầu nói: “Hắn căn bản không cần.”
Theo tin tức chính xác phương diện Quyển Liêm Nhân đưa ra, Lạc Hoài Nam từ đầu năm đã chính thức tiến vào Kim Đan hậu kỳ, cũng tương đương với Thanh Sơn Tông Du Dã trung cảnh, cảnh giới thực lực thâm hậu như thế, trong người tu hành thế hệ trẻ, căn bản không ai là đối thủ của hắn.
Cho dù hướng lên nhìn, bởi vì năm đó cùng Tuyết Quốc đại chiến, quá nhiều cường giả đã hi sinh, cũng rất khó tìm ra quá nhiều người tu đạo thế hệ trung sinh có thể vững vàng thắng được hắn.
“Nếu như lần này đại sư huynh tới, có lẽ còn có chút hi vọng.”
Nghe những lời này, các đệ tử Thanh Sơn rối rít gật đầu đồng ý, muốn chiến thắng Lạc Hoài Nam cường đại như thế, cũng chỉ có Du Dã sơ cảnh Quá Nam Sơn có thể tồn tại mấy phần cơ hội.
Chỉ bất quá…
Rất nhiều tầm mắt trong vô thức rơi vào trên người Tỉnh Cửu.
Thanh Sơn thử kiếm đại hội, kiếm của Quá Nam Sơn chính là bị hắn bẻ gãy.
Một giọng nói vang lên.
“Đạo chiến để ta tới.”
Người nói chuyện không phải Tỉnh Cửu.
Hắn đối với những chuyện này không có chút hứng thú nào.
Là Triệu Tịch Nguyệt.
Các đệ tử Thanh Sơn rất khiếp sợ.
Tỉnh Cửu nhìn nàng một cái.