1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
  4. Tập 129 [ Quyển 7 – chương 6 đến 10 ]

Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast

Tập 129 [ Quyển 7 – chương 6 đến 10 ]

❮ sau
tiếp ❯

Quyển 7 – Chương 6: Sơ lộ

Thiết đao phảng phất một lần nữa được khai phong, rất nhiều vết tổn hại bé nhỏ đã biến mất, ngoại trừ ở giữa vết khuyết tổn rất lớn không cách nào chữa trị, còn lại nhất thời trở nên sáng sủa như mới, một đạo đao ý cực kỳ trong suốt như nước tỏa ra.

“Đa tạ.” Đao Thánh Tào Viên nói.

Tỉnh Cửu nói: “Không cần khách khí, trăm năm qua ta lĩnh ngộ một chút pháp môn mới, ngươi xem xem đối với thương thế của ngươi có trợ giúp hay không.”

Tiếng nói vừa dứt, một đạo kiếm ý cực kỳ tinh khiết rồi lại hàn lãnh đến cực điểm từ trong tay phải của hắn sinh ra, rơi vào trên thân thiết đao cực lớn này, cùng đạo kia đao ý tụ hợp cùng nhau.

Vù một thanh âm vang lên, bên trong miếu nhỏ nổi lên một trận gió, mặt ngoài kim phật lớp sơn tàn phá run rẩy lên, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Đây là kiếm ý cùng đao ý mạnh mẽ nhất thế gian luận bàn.

Triệu Tịch Nguyệt là Phá Hải cường giả tối đỉnh, vẫn như cũ rất khó chịu nổi, mấy sợi tóc đen rơi xuống, đành phải lui ra ngưỡng cửa.

Bộp một tiếng nhẹ vang, cửa miếu nhỏ bị gió đóng vào.

……

……

Trải qua thời gian rất lâu, cửa miếu mới một lần nữa mở ra, Tỉnh Cửu đi ra, sắc mặt có chút tái nhợt, vành tai tổn hại mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu.

Triệu Tịch Nguyệt có chút kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, không biết bọn họ đến cùng là đang luận bàn, hay là thật sự luận bàn……

Tỉnh Cửu không giải đáp nghi hoặc của nàng, nếu như đây thật sự là một hồi luận bàn, sẽ không có bất luận người nào biết được thắng bại.

Cửa miếu lần thứ hai đóng lại, mơ hồ có thể nhìn thấy lớp sơn vàng mặt ngoài tượng Phật phần lớn cũng đã tróc ra, nhưng so với lúc trước trái lại có vẻ tinh thần hơn rất nhiều.

Tỉnh Cửu đi tới trước đường, nhìn phía cánh đồng tuyết xa xa, hỏi: “Đi ra rất khó sao?”

Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, nói: “Ngươi có trách ta hay không?”

Tỉnh Cửu nói: “Nếu như ngươi chết ở bên trong, tất nhiên ta sẽ tức giận.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Sau này có thể còn rất nhiều chuyện như vậy, dù sao ta là chính ta.”

Tỉnh Cửu trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Thời khắc sinh tử có đại vật, có thể ngươi là đúng.”

Ở trong tuyết nguyên, nàng ở thời khắc sinh tử cất bước thời gian rất lâu, lần thứ hai xác nhận đạo của nàng không giống với Tỉnh Cửu. Bọn họ có lẽ sẽ phân đạo mà đi, nhưng nàng không cảm thấy tiếc nuối, rất nhiều năm trước nàng đã nói với Bạch Tảo, đại đạo mênh mông, có thể đồng hành một đoạn đã là phúc phận. Hơn nữa tựa như Tỉnh Cửu nói với Cố Thanh, bọn họ lúc này ở cùng nhau, vậy còn ước mong thêm gì nữa?

……

……

Không phải tưởng niệm, dù cho một đường đều đang cùng người chết cáo biệt.

Cũng không phải hoài niệm, tuy rằng con đường cùng trăm năm trước hắn cùng Liên Tam Nguyệt đi cũng tương đồng.

Đây chỉ là một chuyến lữ trình đơn giản mà thôi, tựa như sinh mệnh của con người như thế.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt cất bước ở trên đường phố Cư Diệp Thành, mang nón lá, phảng phất trở lại rất nhiều năm trước.

Vô số âm thanh từ bốn phương tám hướng ập tới, tiến vào trong tai của bọn họ, trải qua sắp xếp cùng xử lý nhanh chóng, biến thành tin tức hữu dụng. Côn Lôn Phái cùng Phong Đao Giáo tranh tài đã sớm kết thúc, trong năm trận đối chiến Côn Lôn Phái thắng ba trận, thu được quyền khống chế Lãnh Sơn, ngay cả cục diện Cư Diệp Thành đều trở nên hơi bất ổn.

Côn Lôn Phái chưởng môn Hà Vị ra tay vô cùng ác độc, hai trường cuối cùng trọng thương Phong Đao Giáo chủ, còn chém một tên Phong Đao Giáo trưởng lão.

Đây là chuyện từ mùa xuân, bởi vì Triều Ca thành xảy ra đại sự, không gây nên quá nhiều người chú ý, mà trên thực tế chuyện này phi thường trọng yếu.

Trải qua triều đình cùng chính đạo tông phái hơn trăm năm cướp đoạt, Lãnh Sơn nhìn như không còn lưu giữ bảo vật tà đạo nào, kì thực còn cất giấu không ít tài nguyên.

Chỉ nói dưới đất hỏa hệ linh mạch, đã khiến rất nhiều người trông mà thèm.

Côn Lôn Phái quy mô lớn gia nhập Lãnh Sơn, ở địa chỉ cũ của Liệt Dương hạp một lần nữa bố trí trận pháp, sau lưng rõ ràng có cái bóng của Trung Châu Phái.

Nghe xong những tin tức này, Triệu Tịch Nguyệt sát ý dần thịnh, nói: “Ta muốn ăn lẩu, toàn hồng thang.”

Tỉnh Cửu nói: “Cư Diệp Thành xuyến nhục nhiều, hồng thang chưa chắc được, không bằng ăn thủ bả nhục.”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn vào mắt hắn nói: “Ta muốn ăn hồng thang!”

Tỉnh Cửu đưa tay vuốt đầu nàng, nói: “Theo ngươi.”

Tiến vào tửu lâu, ăn lẩu cũng không phải lẩu cay chính tông, Triệu Tịch Nguyệt hài lòng nheo mắt, gọi ra Phất Tư Kiếm gọt một cái trái cây cho hắn.

Thanh Điểu đáp vào trên bệ cửa sổ, trong mắt không hề có tâm tình nói: “Hà Vị đi ra, ở Liệt Dương hạp.”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn nàng hỏi: “Ngươi không dự định biến thành hình người nữa ư?”

Thanh Điểu nói: “Làm người quá khổ.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Nhưng có thể ăn lẩu.”

Thanh Điểu nói: “Ta ăn chay.”

Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy xác thực không cần lẩu.”

……

……

Giữa trưa mặt trời chói chang, nhưng Lãnh Sơn vẫn lạnh giá như cũ, trên bình nguyên nhìn như hoang vu, có đạo bóng đen đang cao tốc tiến lên, đó là Hàn Hào điểu trong thiên không.

Côn Lôn phái chưởng môn Hà Vị ngồi ở trên Hàn Hào điểu, mặt không cảm xúc mà nhìn mặt đất.

Quần sơn cùng hoang dã, có mười mấy môn phái nhỏ lệ thuộc Côn Lôn phái đang thanh lý, còn có hơn hai trăm tên Côn Lôn kiếm tu ở Liệt Dương hạp di chỉ một lần nữa bố trí trận pháp.

Tuy rằng thu được thắng lợi trong trận chiến với Phong Đao Giáo, còn có Trung Châu Phái âm thầm ủng hộ, hắn cũng không có can đảm đem toàn bộ Lãnh Sơn đều biến thành địa bàn của Côn Lôn phái, triều đình cùng Thanh Sơn Tông sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy.

Trên thực tế, nếu như không phải bởi vì chuyện kia, hắn cũng sẽ không ở thời điểm mùa xuân ra tay tàn nhẫn như vậy.

Chỉ có đem đường lui của mình chặt đứt hoàn toàn, Trung Châu Phái mới tin tưởng thành ý của hắn.

Hắn cần Trung Châu Phái tin tưởng thành ý của chính mình, là bởi vì…… Triệu Tịch Nguyệt còn sống.

Triệu Tịch Nguyệt rất có khả năng đoán được là hắn ra tay.

Nếu như Thanh Sơn Tông tìm đến gây phiền phức, hắn tự nhiên sẽ đánh chết không nhận, nhưng Tỉnh Cửu tỉnh lại…… Hắn không dám mạo hiểm, hơn nữa ai biết Đao Thánh lúc nào có thể chữa khỏi vết thương.

Ở trước thời điểm đó, hắn nhất định phải đem chuyện mà Trung Châu Phái giao cho xử lý sạch sẽ, như vậy mới có cơ hội được đạo pháp thậm chí là một tia tiên khí từ Vân Mộng hậu sơn, xem có cơ hội phá cảnh, trở thành đại vật chân chính hay không.

Hàn Hào điểu đến bầu trời trên liệt dương hạp di chỉ.

Côn Lôn phái trưởng lão cùng các đệ tử nhìn chưởng môn đích thân tới, vội vàng cung kính hành lễ.

Nhìn dưới mặt đất khe lớn trải dài mấy trăm dặm, cực kỳ bao la, Hà Vị nhớ tới uy thế một kiếm năm đó của Liễu Từ, cảm thấy có chút đau lòng, trầm giọng quát lên: “Động tác nhanh một chút.”

Côn Lôn phái trưởng lão cùng các đệ tử vội vàng tăng tốc.

Bỗng nhiên, Hà Vị ánh mắt khẽ biến, không chút do dự triệu ra phi kiếm, sử dụng tới kiếm chiêu uy lực lớn nhất, hướng về bầu trời phương xa chém tới!

Một đạo kiếm quang rực rỡ đến cực điểm lại lạnh giá đến cực điểm xuất hiện ở bên trong thiên địa, sát ý mười phần, mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng!

Cỏ vụn trên cánh đồng hoang vu bị gió cuốn lên, thạch lịch cuồng lăn.

Côn Lôn phái đệ tử ngạc nhiên hướng về bầu trời nhìn tới, nghĩ thầm lẽ nào là tà đạo yêu nghiệt lọt lưới nào đến đây nhòm ngó?

Thực sự là muốn chết!

Sát một tiếng vang nhỏ.

Đạo kiếm quang mạnh mẽ kia tựa như tuyết gặp ánh mặt trời tan rã ở trên trời.

Có một vệt kiếm quang cực kì nhạt ở bên người Hà vị lướt qua, kéo ra một đạo dấu vết màu trắng như tuyết đọng.

Cánh tay phải của hắn rời khỏi thân thể, hướng về mặt đất rơi xuống, máu tươi phun mạnh.

Kiếm quang cùng dấu vết màu trắng biến mất một thoáng, sau đó hiện ra thân hình.

Tỉnh Cửu đứng giữa bầu trời cách mấy dặm.

Bạch y lướt nhẹ.

Quyển 7 – Chương 7: Luôn có rất nhiều chuyện trốn không thoát

Hà Vị lúc này mới cảm thấy đau đớn, phát ra một tiếng kêu thảm thiết ẩn chứa phẫn nộ cùng hoảng sợ!

Côn Lôn đệ tử lúc này mới biết chuyện gì xảy ra, cuống quít ngự kiếm mà lên, muốn bầy ra kiếm trận đem người đến nhốt lại.

Tỉnh Cửu biến mất khỏi chỗ cũ.

Mạt kiếm quang cực kỳ nhạt cùng bóng trắng lần thứ hai xẹt qua bên người Hà Vị.

Hà Vị lần thứ hai hét thảm một tiếng, cánh tay trái lại đứt.

Máu tươi liên tục chảy xuôi mà xuống, ướt nhẹp lông của Hàn Hào Điểu.

Hàn Hào Điểu cảm thụ đạo kiếm ý uy nghiêm đáng sợ mà có mặt khắp nơi trong thiên không, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, căn bản không dám bay đi.

Hà Vị cố nén thống khổ, từ trên người Hàn Hào Điểu rơi xuống, giẫm phi kiếm hướng một bên bỏ chạy.

Sát một tiếng vang nhỏ, phi kiếm cắt thành hai đoạn, hắn từ bầu trời nặng nề té rớt đến mặt đất, đi kèm kiếm quang chớp động, hai chân cũng rời khỏi thân thể.

Kiếm quang lại liễm.

Tỉnh Cửu xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Xa xa các đệ tử Côn Lôn nhìn hình ảnh này, đoán được thân phận của hắn, kinh hãi khôn kể, nghĩ thầm Cảnh Dương chân nhân khủng bố như thế hay sao!.

Hà Vị gương mặt tái nhợt tràn đầy biểu hiện tuyệt vọng, nhìn hắn rít lên nói: “Không……”

Hắn còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không có cơ hội, đầu lệch đi, từ trên thân thể lăn xuống đến trên mặt đất.

Một tia sáng cực kì nhạt từ trên cổ bay ra, hóa thành hình người, thảng thốt hướng về bên kia núi hoang lao đi.

Tỉnh Cửu không để ý đến, xoay người nhìn phía kiếm trận Côn Lôn đệ tử bố thành, phất phất tay.

Mấy chục đạo kiếm ý ác liệt đến cực điểm phá không mà đi, như bẻ cành khô phá tan Côn Lôn phái kiếm trận, đồng thời chặt đứt thân thể của hơn mười tên Côn Lôn cường giả.

Hà Vị kiếm quỷ trốn đến bên kia núi hoang.

Triệu Tịch Nguyệt đang ở chỗ đó.

Nàng lăng không một chỉ điểm ra, hơn mười đạo kiếm quang mờ ảo mà đi, đem con kiếm quỷ kia cắt thành mảnh vụn.

……

……

Côn Lôn phái đám người như chim muông tản đi.

Hàn Hào Điểu thì lại hoảng sợ không dám bay đi, mãi đến tận khi Tỉnh Cửu nhìn nó một cái, mới dám rời đi.

Tô Tử Diệp từ trong sân cỏ đứng dậy, hướng về Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu cung kính hành lễ.

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Chuyện kế tiếp, tự ngươi xử lý.”

Năm đó Tỉnh Cửu đã từng đáp ứng Tô Tử Diệp, giúp hắn tân lập tông môn, như vậy cần có linh mạch.

Lãnh Sơn hỏa mạch trước đây có một chi là thuộc về Huyền Âm Tông, hiện tại có điều là vật quy nguyên chủ, đương nhiên linh mạch càng tốt hơn ở trong dãy núi Côn Lôn.

Chỉ bằng Tô Tử Diệp cùng các tán tu, đệ tử mà hắn thu ở Tây Hải, tự nhiên không làm được chuyện này, nhưng Phong Đao Giáo sẽ tham dự, triều đình cũng sẽ âm thầm ủng hộ, nghĩ đến không tới mấy chục năm, có thể đối với Côn Lôn phái sinh ra uy hiếp chân chính.

Đương nhiên tiền đề là Thanh Sơn Tông nhất định phải bảo trì địa vị độc nhất vô nhị tại Triêu Thiên đại lục, vẫn như cũ có thể làm kinh sợ Trung Châu Phái.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt xong xuôi chuyện này, không lập tức rời khỏi Lãnh Sơn, mà là thông qua khe lớn chui vào lòng đất đến xem Hỏa Lí.

Khi bọn họ từ bên trong khe lớn bay ra ngoài, người cần chờ đã đến.

Đàm chân nhân đứng khắp núi cỏ dại, vô cùng tự nhiên như vậy, tựa hồ chính là một phần thiên địa.

Hắn nhìn Tỉnh Cửu thở dài, nói: “Giết Hà Vị, còn muốn lừa gạt đi thần thú phái ta, chân nhân làm như vậy có quá phận quá đáng hay không?”

Tỉnh Cửu nói: “Thế ở Thanh Sơn, đương nhiên phải làm.”

Đàm chân nhân nói: “Ngươi ta đều là người tu đạo, đều biết đại đạo vô hình, nào có chuyện gì bắt buộc phải làm?”

Tỉnh Cửu nói: “Chuyện mà Nguyên Kỵ Kình muốn làm nhất, chính là đem các ngươi xoá sạch, ta làm sư thúc, chung quy phải giúp hắn hoàn thành.”

Đàm chân nhân nghe vậy không động nộ, bình tĩnh nói: “Ngươi ta hai nhà tranh mấy ngàn năm, sao có thể chân chính phân ra thắng bại? Lẽ nào các ngươi còn có thể đem Vân Mộng Sơn phá huỷ ư?”

Theo Tỉnh Cửu cùng Nam Vong trước sau tiến vào Thông Thiên cảnh giới, mặc dù không tính Âm Tam bên kia, hiện tại Thanh Sơn Tông cũng đã có bốn vị đại vật, còn có ba vị trấn thủ, hơn nữa đệ tử thiên tài xuất hiện lớp lớp, bây giờ Phá Hải thượng cảnh đã có mười một người, Phá Hải cảnh cường giả số lượng càng nhiều.

So sánh với nhau, Trung Châu Phái hơn trăm năm qua lại chưa từng xuất hiện nhân vật tài giỏi gì, thực lực của hai bên chênh lệch hết sức rõ ràng. Nhưng Đàm chân nhân nói không sai, như Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái chính đạo đại phái loại này gốc gác thâm hậu, không biết ẩn giấu đi bao nhiêu thủ đoạn, muốn triệt để chiến thắng đối phương, hủy diệt sơn môn của đối phương trên căn bản là chuyện không thể nào. Hơn nữa cường giả xưa nay không hành hiểm, lấy hiện tại tu hành giới thế cuộc, coi như muốn hành hiểm chiêu, cũng có thể là vấn đề Trung Châu Phái phương diện nên cân nhắc.

Gió núi hơi lạnh lẽo phất cỏ dại giữa hè.

Hai người đứng cách hơn mười trượng, cứ như vậy lẳng lặng đối diện.

……

……

Không ai biết Tỉnh Cửu cùng Đàm chân nhân gặp mặt lần này ở Lãnh Sơn.

Ở trong mắt mọi người tại Thanh Sơn, Trung Châu Phái dĩ nhiên nhập thu, nếu như không phải còn có Đàm Bạch hai vị chân nhân, Kỳ Lân ba vị đỉnh cao sức chiến đấu cùng với hai tấm tiên lục, chỉ sợ sớm đã đầu hàng.

Đương nhiên Thanh Sơn cũng có vấn đề của chính mình, hơn nữa là vấn đề rất lớn.

Tựa như rất nhiều tục ngữ nói như vậy, vấn đề lớn nhất thường thường đều là vấn đề bên trong. Cảnh Dương chân nhân cùng Thái Bình chân nhân hai mạch chi tranh đã kéo dài hơn bốn trăm năm, chết mấy người, càng quan trọng chính là bên trong náo nghiêm trọng, bước tiến của Thanh Sơn trước sau không cách nào ổn định.

Phương Cảnh Thiên vẫn muốn đón về Thái Bình chân nhân, ngay cả Quảng Nguyên chân nhân cũng ủng hộ ý nghĩ này, nếu như không phải cân nhắc đến thái độ của Quả Thành Tự, Nhất Mao Trai các chính đạo tu hành tông phái, còn có thế lực phản đối bên trong Thanh Sơn đồng dạng mạnh mẽ, bọn họ đã sớm làm như vậy.

Thần Mạt Phong, Bích Hồ Phong cùng với Thiên Quang Phong tuyệt đối sẽ không tiếp nhận Thái Bình chân nhân về núi. Lưỡng Vong Phong đệ tử trẻ tuổi rất tôn trọng Phương Cảnh Thiên, nhưng cũng sẽ không đồng ý đề nghị này, bởi vì chuyện này can hệ đến lý niệm, thị phi, thiện ác mà bọn họ coi trọng nhất.

Nếu như mùa xuân, Phương Cảnh Thiên có thể trở thành tân chưởng môn của Thanh Sơn Tông, có lẽ hắn có thể sử dụng thời gian mấy chục năm thay đổi cái nhìn của Thanh Sơn Cửu Phong, đáng tiếc chính là hắn không có cơ hội.

Tỉnh Cửu tỉnh lại, hơn nữa một bước Thông Thiên.

Hắn tại Triều Ca thành đánh trọng thương Thái Bình chân nhân, đuổi đi Âm Phượng cùng Huyền Âm lão tổ.

Tiếp theo hắn tới Lãnh Sơn, ngay ở trước mặt Côn Lôn phái trưởng lão, đệ tử cùng với trước mặt người tu hành một số tiểu tông phái, hời hợt giết chết Côn Lôn phái chưởng môn Hà Vị.

Toàn bộ Triêu Thiên đại lục đều bị chấn động, Tỉnh Cửu hiện tại mạnh như thế nào? Lẽ nào hắn đã đến trình độ của Đàm Bạch hai vị chân nhân, hoặc là Liễu Từ chân nhân năm đó? Hay là nói hắn đã khôi phục lại trình độ của Cảnh Dương chân nhân?

Những suy đoán này đã thay đổi rất nhiều chuyện, hoặc là nói thay đổi thái độ của rất nhiều người, tỷ như ở Thanh Sơn Tông, đã không có mấy người còn đồng ý với lời giải thích của Phương Cảnh Thiên năm đó, cho rằng hắn là Vạn Vật Nhất Kiếm kiếm yêu. Lại tỷ như Vân Tập trấn bỗng nhiên lại trở nên náo nhiệt.

……

……

Vân Tập trấn vẫn là phong cảnh danh thắng địa, thêm vào Thanh Sơn ngay ở cách đó không xa, mỗi ngày đều sẽ có không ít du khách đến thăm, nhưng rất ít náo nhiệt như khoảng thời gian gần nhất, trên đường khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng người tu hành. Trên trấn có chút lão nhân còn nhớ tổ tông giảng giải cố sự, không nhịn được lắc đầu liên tục, nghĩ thầm chẳng lẽ lại muốn loạn lên? Cũng may Nguyên Kỵ Kình tuy rằng đi rồi, Thanh Sơn Tông uy danh càng hơn năm đó, những người tu hành kia sống thời gian tuy dài, ký ức cũng càng tươi mới, biết nơi này không phải địa phương có thể làm càn, vẫn tính thành thật.

Tỉnh Cửu tại Triều Ca thành ngủ say trăm năm, Cảnh viên không người ở lại, tự nhiên cũng không có người đến đây tham quan, quạnh quẽ rất nhiều, hiện tại lại biến trở về dáng vẻ năm đó tựa như một cái chợ. Có người tu hành ở bên dòng suối tĩnh tọa, có ở diễn luyện chính mình kiếm quyết, có không ngừng dập đầu, bọn họ còn nhớ năm đó kết cục một cái đồng đạo nào đó chết thảm dưới lôi đình, không có ai dám kiếm hành hiểm chiêu.

Một sáng sớm nào đó, bỗng nhiên có mấy đạo kiếm quang rọi sáng thiên quang, tiếp theo sương mù bao phủ Cảnh viên tiêu tan chút, bên trong sinh ra một đạo khói xanh.

Có người tu hành kinh hỉ hô: “Mau nhìn! Cảnh Dương lão tổ hiển linh!”

Vừa mới dứt lời, người này đã bị kéo tới ngoại vi đánh đau một trận, mọi người nghĩ thầm ngươi được phép nói sao?

Đạo khói xanh kia cũng không phải là khói thật sự, đồng dạng là hơi nước, chỉ có điều trong sương mù xen lẫn mao đỗ, rau thơm, ớt loại các loại rau củ luộc ra màu sắc, tự nhiên khác với tất cả mọi người.

Ngoại trừ Cố Thanh cùng Liễu Thập Tuế, người nên đến đều đến.

Mọi người đều ngồi vây quanh bên nồi lẩu, cũng không vui vẻ gì, trái lại có chút cảm giác giương cung bạt kiếm, đặc biệt là Trác Như Tuế ngày hôm nay không biết bị cái gì kích thích, dĩ nhiên mấy lần cướp trước Triệu Tịch Nguyệt đem thịt gắp lên, trêu đến Nguyên Khúc tức giận phi thường.

A Phiêu cùng Bình Vịnh Giai đem chuyện ở Minh giới giản lược nói một lần, lại phát hiện đồ ăn mà Cố gia chuẩn bị thiếu một hơn nửa, mau ngậm miệng không nói, cầm lấy bát đũa chuyên tâm vớt thịt.

Đồng Nhan tùy ý ăn chút, liền đem vị trí nhường ra, đi tới bên suối bắt đầu cùng mình chơi cờ.

Tỉnh Cửu nằm ở trên ghế trúc, nhìn trong thiên không mây bay không biết đang suy nghĩ gì.

Bỗng nhiên, hắn đứng dậy.

Vù một tiếng vang nhỏ, thanh phong lượn lờ, phất đến sương mù đại loạn.

Hắn bay đến trong thiên không, xuyên qua lưu vân, biến thành một điểm đen cực nhỏ, sau đó biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Trác Như Tuế cùng Nguyên Khúc bưng bát, nhếch miệng, nhìn trên trời, không biết xảy ra chuyện gì.

Triệu Tịch Nguyệt cúi đầu tiếp tục vớt thịt, A Phiêu ở bên cạnh liên tục nghĩ: “Đỗ nhi dễ chín! Trước tiên vớt đi!”

Bình Vịnh Giai vừa căng thẳng vừa hưng phấn, hô: “Sư phụ lại phi thăng rồi!”

Răng rắc một thanh âm vang lên, trong thiên không rơi xuống mấy đạo chớp giật, kéo dài không biết bao nhiêu dặm, tựa như một đạo kiếm quang khuếch đại đến cực điểm.

Những tia chớp này cực kỳ sáng sủa, chiếu vào trên bàn cờ, ngay cả quân cờ màu đen phảng phất đều đã biến thành màu trắng.

Đồng Nhan dùng ba ngón tay nắm một con cờ đang chuẩn bị thả xuống, bỗng nhiên đứng ở giữa không trung, một hồi lâu sau từ tốn nói: “Xác thực vô dụng a.”

Ở trước ánh sáng rực rỡ, giới hạn trắng đen đều không quan trọng, ở trước mặt thực lực mạnh mẽ, âm mưu cùng năng lực thôi diễn tính toán không dùng được.

Hắn đem quân cờ đặt lại trong rổ, tiếp theo đem quân cờ trên bàn cờ chậm rãi thu vào, đứng dậy nói với mọi người nói: “Ta muốn đi ra ngoài một chút.”

Trác Như Tuế đám người nhìn chằm chằm trên không trung chớp giật, không để ý lắm khoát tay áo một cái.

Mãi đến tận Đồng Nhan rời đi Cảnh viên một thời gian ngắn, bọn họ mới đã tỉnh hồn lại, hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm cứ như thế đi rồi?

Trên không tia chớp dần dần lắng lại, ầm ầm lôi minh bị ếch kêu trong suối nước thay thế.

Tỉnh Cửu trở lại đình viện, mặt ngoài thân thể lượn lờ điện quang màu xanh lam.

Không ai biết hắn đi làm cái gì, cũng không ai dám quản.

Vừa lúc đó, ngoài Cảnh viên bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, nhiều tiếng như sấm, chấn động đến mức nước suối hơi loạn, tiếng ếch đột nhiên đoạn.

Trận thế như vậy, không khách khí như vậy, rất dễ dàng có thể đoán được người đến là ai, Triệu Tịch Nguyệt cùng Trác Như Tuế ăn ý liếc mắt nhìn nhau, đặt xuống bát đũa liền từ trong đình rời đi.

A Phiêu đáp vào trên vai Nguyên Khúc, vỗ đầu của hắn một cái, Nguyên Khúc tỉnh hồn lại, mau mau đi ra ngoài, lại bị Bình Vịnh Giai nắm lấy ống tay áo.

Hắn nhìn Nguyên Khúc vô cùng đáng thương nói: “Sư huynh, ngươi đi mở cửa thôi?”

Nguyên Khúc giận dữ nói: “Ta học chính là Tích Lai Phong Thất Mai kiếm quyết, nếu là Phương Cảnh Thiên đến, tự nhiên là ta đi, nhưng ngươi học mới là Thanh Dung Phong Vô Đoan kiếm pháp, ngươi dựa vào cái gì để trốn!”

Quyển 7 – Chương 8: Dựa vào cái gì?

Bình Vịnh Giai dù nghe lời thế nào, nghe lời này cũng lòng tràn đầy không phục, nghĩ thầm chính mình tuy rằng họ Bình, nhưng dựa vào cái gì đi mạo hiểm như thế?

Tiếc là không làm gì được hắn là Thần Mạt Phong đệ tử quan môn xếp hạng cuối cùng, mở cửa chuyện như vậy làm sao cũng trốn không thoát.

Hắn cúi đầu ủ rũ rời đình viện, đi tới cửa chính Cảnh viên, không lâu lắm đã dắt tay Nam Vong trở về.

Nói đúng ra không phải dắt tay.

Hắn hơi khom người, giơ tay phải, cung cung kính kính cách xa nắm cổ tay của Nam Vong.

Những năm qua hắn không phải tại Triều Ca thành hoàng cung chính là ở Minh giới hoàng thành, nhìn quen tác phong của một số đại nhân vật, hôm nay nhân ý sợ hãi, theo bản năng tự động bày ra.

Nam Vong biểu hiện hờ hững, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, cũng xác thực cực kỳ giống một vị thái hậu.

Đi tới đình viện, nàng thu hồi tay phải, có chút ghét bỏ vẫy vẫy.

Bình Vịnh Giai như được đại xá, nơi nào còn có thể dừng lại, vèo một tiếng, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất xa xa.

Tỉnh Cửu nhìn nàng nói: “Nên muộn thêm mấy năm, chắc chắn thêm chút.”

Nam Vong hơi nhíu mày, nói: “Dựa vào cái gì?”

Tỉnh Cửu có chút không hiểu ân một tiếng.

Nam Vong đi tới bên cạnh hắn, ngồi vào trên sàn nhà dưới mái hiên, nói: “Ngươi tu hành lại từ đầu, ta không đạo lý chậm hơn so với ngươi, dựa vào cái gì?”

Tỉnh Cửu khẽ mỉm cười, nói: “Không cãi cùng ngươi.”

Nam Vong có chút giật mình nhìn mặt hắn, nghĩ thầm tính tình làm sao thay đổi nhiều như vậy? Lẽ nào Đại sư huynh rời đi đối với ngươi ảnh hưởng lớn như thế?

Tỉnh Cửu giơ tay phải lên đưa đến trước mặt nàng.

Nam Vong đương nhiên sẽ không cúi đầu như Liễu Thập Tuế như vậy, cũng sẽ không đem khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đặt vào lòng bàn tay của hắn, hừ lạnh một tiếng, từ trong lòng lấy ra một bầu rượu nhỏ nặng nề thả tới, phát ra bộp một tiếng nhẹ vang.

Cái bầu rượu nhỏ kia không biết là chất liệt gì làm ra, rõ ràng bất phàm, lộ ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, miệng bình dường như còn bám vào một loại trận pháp nào đó.

Tỉnh Cửu rất dễ dàng mở ra bầu rượu, có vẻ đặc biệt quen thuộc, nghĩ đến mấy trăm năm trước đã từng uống nhiều lần.

Rượu trong bầu không biết có số lượng bao nhiêu, hắn uống thời gian rất lâu cũng không uống xong, nghĩ thầm Nam Vong khẳng định luyện chế một lần nữa, chính là kình ẩm vậy…… Ân, không nên dùng kình chữ này, hắn để bầu rượu xuống, xoa xoa môi cũng không có chút rượu nào, đem bầu rượu nhỏ trả lại.

Nam Vong tiếp nhận bầu rượu, tùy ý uống một ngụm, mặt không cảm xúc nói: “Nàng đã đi lâu như vậy, ngươi còn muốn uống rượu?”

Rất nhiều rất nhiều năm trước, Liên Tam Nguyệt đi Bạch Thành làm chính sự, Cảnh Dương sẽ đi Thanh Dung Phong tìm nàng muốn uống rượu.

Nàng lúc đó không biết nguyên nhân hắn uống rượu, vậy mới hiểu lầm.

Liền lầm lỡ cả đời.

Hiện tại Liên Tam Nguyệt thật sự đi tới nơi khác, không cách nào trở về, năm đó đố kị cùng phẫn nộ, lại còn có ý nghĩa gì đây?

“Đối với ta mà nói, nàng đi không bao lâu.” Tỉnh Cửu nói.

“Cũng đúng.” Nam Vong trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Nàng đối với ngươi chung quy là không giống.”

Tỉnh Cửu nhìn phía trong thiên không tinh thần hiện tại còn không nhìn thấy, nói: “Mỗi vì sao đều không giống nhau.”

Nam Vong nói: “Không phải loại không giống này.”

Tỉnh Cửu hỏi: “Đó là thế nào?”

Nam Vong liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi bây giờ nói chuyện ngữ khí…… Thật sự có chút quái dị, ngươi xác định không có bị Bạch Nhận tiên lục đoạt thể?”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi cả nghĩ quá rồi.”

Nam Vong nhìn mặt hắn thời gian rất lâu, xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới tiếp tục đề tài lúc trước: “Rất nhiều năm trước, thời điểm nàng vẫn là Quá Đông, cảnh giới của ngươi cũng rất thấp, ngay ở Tây Hải vì cứu nàng suýt chút nữa chết đi. Sau đó ngươi vì nàng đi Trung Châu Phái tham gia vấn đạo đại hội, cầm trường sinh tiên lục, vì luyện hóa Bạch Nhận tiên thức lại suýt chút nữa chết đi, thêm Triều Ca thành lần này nữa.”

Tỉnh Cửu hỏi: “Vì lẽ đó?”

Nam Vong nói: “Gia hỏa lười mà sợ chết như ngươi, lại cũng sẽ vì người liều mạng…… Hơn nữa là nhiều lần như vậy, nói rõ ngươi yêu thích nguyên lai vẫn là nàng.”

Tỉnh Cửu nói: “Ta đã nói rồi, ta đều yêu thích.”

Hơn một trăm năm trước, ngay ở trong Cảnh viên, liền ở ngay đây, Nam Vong được chính là câu trả lời chắc chắn này.

Núi non sông suối, vũ trụ vạn vật, ta yêu thích rất nhiều, đương nhiên cũng có ngươi.

Lúc đó Nam Vong lệ rơi đầy mặt, đánh hắn một cái bạt tai, nện cho hắn một cái vào ngực, phá huỷ một mảnh đình viện, nát vụn rơi đầy đất.

Ngày hôm nay nàng không khóc, cũng không hề động thủ, chỉ là biểu hiện hờ hững nhìn hắn, nói: “Ngươi có thể vì ta liều mạng?”

“Không xác định, tựa như ta cũng không hề nghĩ rằng sẽ vì nàng mạo hiểm, nhưng nhìn nàng có chuyện, vẫn sẽ đi làm.”

Tỉnh Cửu nhìn chằm chằm vào mắt của nàng nói: “Nhưng ngươi không nên thử nghiệm, bởi vì ta không muốn ngươi có chuyện.”

Nam Vong hơi nhíu mày, hỏi: “Lời này là học từ ai vậy?”

Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Thật giống là từ Cố Thanh?”

Nam Vong trào phúng liếc mắt nhìn hắn, lại hỏi: “Vậy năm đó ngươi vì sao không cho ta yêu thích ngươi?”

Tỉnh Cửu chăm chú giải thích: “Bởi vì ta đều yêu thích, vì lẽ đó các ngươi không nên yêu thích ta, như vậy quá phiền phức.”

Nam Vong không có gì để nói, giơ bầu rượu lên uống một hớp, lại đưa tới trước người hắn.

Hai người cứ như thế trầm mặc uống rượu, không biết bao lâu trôi qua, bầu rượu nhỏ rốt cục hết rồi.

“Cảm tạ ngươi cùng ta uống rượu.” Tỉnh Cửu nói.

Cảnh tượng như vậy thật sự rất nhiều năm chưa từng xảy ra.

Nam Vong nghĩ chuyện năm đó, không nhịn được phù phù một tiếng bật cười, nói: “Đại sư huynh ghét nhất là ngươi đi Thanh Dung Phong cùng ta uống rượu.”.

Tỉnh Cửu nói: “Hắn không làm gì được ngươi, nên đem oán khí đều cho ta.”

Nam Vong ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Sư huynh đều thương ta.”

Phải.

Liễu Từ có thể đem Bích Hồ Phong cấm địa cắt cho nàng làm nhà tắm.

Nguyên Kỵ Kình nghiêm túc nhất trong mấy trăm năm phảng phất cũng không quản đến Thanh Dung Phong hàng đêm ca hát.

Thanh Sơn đại trận hàng năm đều sẽ đúng giờ mở ra, nghênh đón mưa xuân gió thu cùng sơ tuyết, thuận tiện cho nàng ngắm cảnh.

Muốn nói thương cùng sủng, nàng thực sự là tụ tập muôn vàn sủng ái, ai bảo nàng là tiểu sư muội chứ?

“Nghe nói…… Các ngươi cuối cùng đã đánh mạt chược?”

“Đúng thế.”

Nam Vong giơ lên bầu rượu nhỏ đến trước mắt, nhìn bầu trời trên miệng bầu, nói: “Như vậy rất tốt, Đại sư huynh…… Lúc đi thống khổ sao?”

Tỉnh Cửu nghĩ vài tiếng cười to, trường phong tuyết kia, nói: “Hắn nói mấy trăm năm qua rất vui vẻ.”

“Vậy thì tốt.”

Nam Vong đứng dậy, nhìn hắn nói: “Nếu mọi người hiếm thấy đều hài lòng, vậy thì không nên làm gì nữa?”

Tỉnh Cửu rõ ràng ý của nàng, đây nói chính là Thái Bình chân nhân bên kia.

Tựa như Bình Vịnh Giai cùng A Phiêu như thế, nàng là Thái Bình chân nhân đồ đệ nhỏ nhất. Liễu Từ, Nguyên Kỵ Kình sủng ái ban đầu bắt nguồn từ thói quen gì? Phương Cảnh Thiên, Quảng Nguyên chân nhân đối với nàng kiêng kỵ lại là đến từ chính nơi nào? Những sủng ái kia lại là từ đâu tới đây?

“Lúc ta tiến vào Thanh Sơn, cùng hắn nghiên tập Yên Tiêu Vân Tán trận, mà toà trận pháp kia là giả, bị hắn động chân động tay.”

Tỉnh Cửu nói: “Từ mới bắt đầu, hắn đã không muốn ta phi thăng.”

Đối với người tu đạo mà nói, đây chính là ác ý lớn nhất.

Nam Vong không giải thích nói: “Sư phụ năm đó đối với ngươi vô cùng tốt, không có lý nào làm chuyện như vậy, có thể là có ý nghĩ khác biệt hay không?”

Tỉnh Cửu nói: “Ta đại khái hiểu ý nghĩ của hắn, nhưng ta tu hành là chuyện của ta, hắn không thể làm như vậy.”

“Chuyện của các ngươi ta sẽ không quản, cũng không cách nào quản, nhưng các sư huynh đã đi rồi, ta liền muốn nhìn Thanh Sơn, các ngươi đều chớ nên quá mức.”

Nói xong câu đó, Nam Vong vung nhẹ cánh tay, chuông bạc vang lên, vô số đạo kiếm huyền bắt nguồn từ hư không, biến thành một cây cầu vô hình, mang theo nàng lăng không mà lên, rất nhanh đã đi tới Thanh Sơn xa xa.

Nhìn đạo thân ảnh kiều tiểu dần biến mất ở trong mây mù, Tỉnh Cửu khóe môi hơi vểnh lên, lộ ra một nụ cười vui mừng.

Dùng thời gian tuy rằng hơi dài một chút…… Tiểu cô nương rốt cục vẫn lớn rồi.

……

……

Nam Vong đi rồi, những tên vừa nãy rời đi đương nhiên phải trở về. Bình Vịnh Giai tốc độ nhanh nhất, lóe lên đã trở lại đình viện, nhưng chân vừa chạm đến trên đất, đã nghe được trong thiên không truyền đến tiếng chuông bạc, sắc mặt không khỏi trở nên trắng xám, nghĩ thầm cái này kêu là hồi thân kiếm sao?

Đi kèm tiếng chuông lanh lảnh, một con mèo lông dài toàn thân trắng như tuyết đáp xuống bên dòng suối, hổ thị long bộ, khí độ bất phàm.

Bình Vịnh Giai thấy là vị này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thời gian qua hơn trăm năm, lần nữa quen thuộc bắt lấy đuôi nó, xách tới trước người Tỉnh Cửu, nói: “Sư phụ, Bạch Quỷ đại nhân tới.”

Trong mắt Lưu A Đại…… Không có bất kỳ tâm tình tức giận nào, chỉ có vô tội cùng bất đắc dĩ, cùng Tỉnh Cửu liếc mắt nhìn nhau, đại khái ý tứ chính là nói đồ đệ này của ngươi rốt cuộc thế nào vậy? Biết rõ chính mình là ai, còn can đảm làm như vậy?

Tỉnh Cửu cười cười, đem nó ôm vào trong ngực, cũng rất thuần thục từ đầu tới đuôi vuốt ve một lần.

A Đại biết cảnh giới bây giờ của hắn, càng thêm không dám thất lễ, mau mau nheo mắt lại lộ ra biểu hiện hưởng thụ, đồng thời không quên phát ra tiếng gừ gừ ầm ầm như sấm.

Trác Như Tuế đám người còn chưa đi vào đình viện, nghe đến mấy cái tiếng sấm, nhất thời sinh ra hiểu lầm tương đồng với Bình Vịnh Giai, cho rằng Nam Vong lần thứ hai quay lại, mau mau xoay người chạy mất, chỉ có Triệu Tịch Nguyệt đối với tiếng gừ này quen thuộc nhất, nhẹ nhàng đáp xuống dưới mái hiên.

A Đại lấy lòng cọ cọ cằm Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu lật bàn tay một cái, lấy ra Hàn Thiền trắng như tuyết đặt ở đỉnh đầu của nó.

A Đại hài lòng vẫy vẫy đuôi, từ trong ngực của hắn nhảy xuống, đi vào trong lòng Triệu Tịch Nguyệt.

Triệu Tịch Nguyệt chú ý tới Hàn Thiền tản mát ra khí tức so với năm đó càng thêm âm hàn, có chút cảm thấy hứng thú dùng ngón tay đâm đâm, Hàn Thiền mau mau ở đỉnh đầu A Đại ngửa người, lộ ra cái bụng.

“Tiếp theo làm thế nào?” Nàng một bên đâm bụng Hàn Thiền, vừa nói, ngay ở mấy ngày trước, Thiền Tử đã từng hỏi Tỉnh Cửu vấn đề tương tự.

“Hắn nghĩ nhiều hơn nữa, cũng không bằng ta tính cả đời này.”

Tỉnh Cửu lấy ra đĩa sứ cùng cát mịn nhiều năm không gặp, bình tĩnh nói.

Triệu Tịch Nguyệt không nói gì thêm.

A Đại cũng không gừ gừ nữa.

Bình Vịnh Giai không biết xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng biết có chuyện lớn sắp sửa phát sinh, trở nên căng thẳng đến cực điểm, bất lực nhìn phía bên kia suối, lại không nhìn thấy Trác Như Tuế đám người.

Tỉnh Cửu nhặt lên một viên cát, nhìn như tùy ý để vào bên trong đĩa sứ.

Năm bè bảy mảng, nhất thời đã biến thành một bức họa.

Họa chính là thiên địa.

Quyển 7 – Chương 9: Một bàn tán sa

Bắt đầu từ rất nhiều rất nhiều năm trước, Tỉnh Cửu đã thích nằm trên ghế trúc, ở bên cạnh đĩa sứ này chơi trò xếp cát.

Khi đó bất kể là Liễu Thập Tuế hay là Triệu Tịch Nguyệt đều không biết loại trò chơi này là gì, cho đến về sau tại Triều Ca thành Mai Hội, hắn cùng Đồng Nhan đánh một ván cờ kinh thế, nói mấy câu nói, mới mơ hồ rõ ràng đây là một loại thủ đoạn thôi diễn tính toán.

Thời gian trôi qua rất nhiều năm, Tỉnh Cửu dần dần không còn chơi loại trò chơi này nữa, Thần Mạt Phong đám người cũng rất ít có thể nhìn thấy đĩa sứ này cùng với những hạt cát kia nữa, cho đến tận hôm nay.

Một hạt cát mịn rơi xuống, biến thành tranh vẽ.

Bức tranh vẽ giang sơn chập trùng kia bề ngoài bóng loáng cực kỳ, không nhìn thấy một cái khe hở nào cả.

Đó là bởi vì tất cả hạt cát đều dựa theo ý nghĩ của hắn chặt chẽ mà trật tự sắp đặt lên.

Điều này cần năng lực cấu tạo không gian cùng năng lực tính toán khó có thể tưởng tượng, không phải là điều mà nhân loại có thể làm được.

Cảnh viên hoàn toàn yên tĩnh, gió phất qua suối nước cùng với hoa thụ bên suối, cũng không dám phát ra bất cứ thanh âm nào cả.

Bình Vịnh Giai trợn tròn mắt nhìn tranh cát trong đĩa sứ, miệng mở đến rất lớn, nghĩ thầm sư phụ thực sự là quá lợi hại, đây chính là chuyện so với phi thăng càng thêm lợi hại?

A Đại không biết lúc nào rời khỏi vòng tay của Triệu Tịch Nguyệt, ngoan ngoãn mà nằm nhoài phía đối diện Tỉnh Cửu, cái mông nhếch đến rất cao, có vẻ cực kỳ cung kính.

Triệu Tịch Nguyệt phản ứng tự nhiên bình thường nhất, có thể là bởi vì nàng thấy Tỉnh Cửu chơi xếp cát số lần nhiều nhất?

Nàng ôm hai đầu gối, nghiêng mặt nhìn cát trong đĩa sứ, gió nhẹ phất động mái tóc ngổn ngang, lướt qua trước mắt của nàng, đem đôi mắt trắng đen rõ ràng cắt thành vô số thế giới.

Con mắt của nàng bỗng nhiên trở nên sáng sủa hơn, không phải từ bên trong những hạt cát này nhìn thấy đại đạo chân nghĩa, mà là bởi vì dần dần có nước mắt đọng lại.

Không biết nàng nghĩ tới điều gì, lại trở nên đau buồn như thế.

Năm đó Triều Ca thành Mai Hội, nghe được tiếng đàn của Liên Tam Nguyệt, Tỉnh Cửu nói bốn chữ không hiểu tốt nhất.

Lúc đó nàng chỉ cảm thấy một khắc đó hắn trở nên thật xa xôi.

Hiện tại nàng đã là Phá Hải đỉnh phong đại cường giả, thế gian vạn vật có rất ít chuyện mà nàng không hiểu, tự nhiên rõ ràng xa xôi ý vị thế nào.

Hắn hiện tại chỉ cần đầy đủ thời gian, là có thể rời đi đủ xa.

“Còn sớm.”

Tỉnh Cửu biết nàng đang suy nghĩ điều gì, đưa tay xoa xoa đầu của nàng, biểu thị an ủi.

Triệu Tịch Nguyệt tóc ngắn ở dưới bàn tay của hắn trở nên càng thêm ngổn ngang.

Tỉnh Cửu lấy ra một cái bím tóc, đưa tới trước mắt của nàng.

Đây là một trăm năm trước, nàng rời khỏi Triều Ca thành Tỉnh trạch đã bỏ đi, Cố Thanh làm việc ổn thỏa cẩn thận, vẫn luôn đặt ở dưới gối của hắn.

“Thật bẩn.” Triệu Tịch Nguyệt có chút ghét bỏ liếc mắt nhìn, không đi nhận lấy, trực tiếp đầu ngón tay dấy lên kiếm hỏa, đem cái bím tóc kia đốt thành khói xanh.

Mặc kệ là bím tóc, hay là hoa đào ở cửa Thủy Nguyệt Am hay hoặc là cây hải đường kia, đều có thể không cần, nhưng Thanh Sơn vẫn cần phải về.

Đoàn người rời khỏi Cảnh viên, liền đi tới Vân Tập trấn.

Quán rượu truyền thừa hơn hai trăm năm kia, từ lâu không làm bất kỳ món ăn nào khác, chỉ làm các loại nồi lẩu.

Có Cố gia che chở, còn có du khách các nơi, thậm chí là người tu hành cổ động, tiệm rượu sinh ý tự nhiên tốt khó có thể tưởng tượng, nhưng hôm nay tự nhiên không dám nhận thêm bất kỳ sinh ý nào khác.

Tiếc nuối chính là, mọi người trong Cảnh viên hôm nay vừa ăn một bữa lẩu, chưởng quỹ chỉ có thể quỳ trên mặt đất, hết sức thất vọng nhìn những thân ảnh kia biến mất trước mắt mình.

Đi tới ngoài một tòa nhà nào đó, Tỉnh Cửu cách tường viện liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa bên trong, tiếp tục hướng phía trước cất bước.

Tuy rằng không ngự kiếm, chỉ y hai chân mà đi, lấy cảnh giới tu vi bây giờ của mọi người, vẫn như cũ chỉ dùng một quãng thời gian không dài, đã xuyên qua sơn đạo dài dòng, đi tới ngoài Nam sơn môn.

Sương mù dày đặc không gió mà tan, toà cửa đá đơn giản thậm chí có chút đơn sơ xuất hiện ở trước mặt mọi người, dưới cửa có tiếng Thanh Sơn chấp sự ngồi ở sau bàn ngủ gật, cũng đã không phải vị năm xưa.

Tỉnh Cửu không kinh động người kia, từ bên dưới cửa đá đi qua, gió núi phất động bạch y bay nhẹ, tựa như mây mù.

Triệu Tịch Nguyệt ôm A Đại, mọi người cùng đi theo vào.

Cách Nam sơn môn không xa chính là Nam Tùng Đình, năm đó Tỉnh Cửu ở đây tiến hành ngoại môn tu hành, nếu như ngủ cũng có thể tính là tu hành.

Nhai bình đâu đâu cũng có thanh tùng như tán như nắp, dưới gốc tùng là các đệ tử ngoại môn cần cù tu luyện, đỉnh đầu tỏa ra nhiệt vụ màu trắng, sâu trong rừng tùng thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng hô quát luyện quyền.

Hắn không cùng những đệ tử ngoại môn trẻ tuổi kia gặp gỡ, càng không có hứng thú chỉ điểm bọn họ tu hành, trực tiếp xuyên qua rừng tùng, đi tới toà tiểu lâu kia.

Nhiều năm trước, hắn có lần trở lại Thanh Sơn cũng dạo bước như vậy, tựa như hùng sư thị sát lãnh địa của mình, ngày hôm nay hắn đang dự định làm gì?

Trác Như Tuế cùng Nguyên Khúc liếc mắt nhìn nhau, đều có chút căng thẳng.

Bảo vệ tiểu lâu chính là một vị trưởng lão Thích Việt Phong, nhìn mọi người xông vào lâu, hắn đang chuẩn bị quát hỏi vài câu, bỗng nhiên nhìn thấy mặt Tỉnh Cửu, theo bản năng dụi dụi mắt, sau đó kêu một tiếng, liền lạy xuống.

Tỉnh Cửu xua tay ra hiệu hắn đứng lên, chắp hai tay sau lưng bắt đầu quan sát các bức chân dung trong lầu.

Từ Thanh Sơn khai phái tổ sư bắt đầu, nhìn đến sư tổ Đạo Duyên chân nhân, sư phụ Trầm Chu chân nhân, tiếp theo chính là…… Thái Bình chân nhân cùng chính hắn.

Chân dung của Liễu Từ đặt tại phía sau cùng.

Tỉnh Cửu ở trước bức họa này đứng một chút, bỗng nhiên chỉ vào hai bức chân dung phía trước nói: “Đều gỡ xuống.”

Vị Thích Việt Phong trưởng lão kia nghe vậy kinh hãi, cũng không dám phản đối, hai tay run run lấy xuống chân dung, sau đó hỏi: “Chưởng môn chân nhân, vậy……”

Tỉnh Cửu nói: “Mấy ngày nữa ta cùng hắn nếu ai chết đi, lại treo lên.”

……

……

Ngoài thành Thương Châu có một ngọn núi, không có danh tiếng gì, cũng không có phong cảnh gì đặc biệt, chính là mười mấy nhà nông hộ bình thường, mỗi nhà một trạch viện độc lập, dáng vẻ như cả đời không qua lại với nhau.

Trong một gian trạch viện u tĩnh hẻo lánh nhất, có một chiếc thớt đá lâu năm không tu sửa. Âm Phượng đứng trên thớt đá, rất có uy thế, chỉ là lông đuôi bị phế một cái, nhìn lại có chút đáng thương, tựa như gà trống sáng sớm mỗi ngày gáy vang, chợt phát hiện thái dương đã mấy ngày không mọc lên.

“Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì vận khí của hắn tốt như vậy! Dựa vào cái gì lần này lại là hắn thắng!”

Âm Phượng ở trên thớt đá bắt đầu đi dạo, có vẻ khá lo lắng, tựa như một lão hổ bị nhốt trong chuồng đã nhiều năm, âm thanh cũng càng ngày càng sắc bén chói tai: “Rõ ràng chân nhân đã tính toán tất cả rõ ràng, để Tiểu Tứ trở thành chưởng môn, chỉ cần mười năm nữa, chúng ta có thể trở lại Thanh Sơn, âm thầm nắm lấy đại quyền, bắc đãng Trung Châu, nam bình Quả Thành, sẽ đem Triều Ca thành khống chế trong tay, Triêu Thiên đại lục chính là của chúng ta…… Nhưng dựa vào cái gì hắn lại tỉnh lại ngay lúc này! Hơn nữa còn lợi hại như thế!”

“Phi!” Huyền Âm lão tổ nhổ một cục đàm xuống đất, lại hắng giọng một cái, tiếp tục ôm một miếng xương đầy thịt bóng nhẫy để gặm.

Âm Phượng có chút khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, nói: “Loại thịt này mà ngươi cũng cho vào miệng được sao? Thực sự là buồn nôn! Xem ngươi cũng ăn khổ cực, lẽ nào không thể ném ư?”

Huyền Âm lão tổ đem miếng xương trong tay ném tới trên thớt đá, thở hổn hển hai cái, nói: “Ta hiện tại tuổi đã già, khẩu vị mới tồi như vậy, không phải vậy làm sao lại nuốt không trôi?”

Âm Phượng trào phúng nói: “Chưa từng thấy ma đầu tà đạo nào ngu xuẩn như ngươi, đó chính là Vạn Vật Nhất đó! Ngươi lại cũng dám nuốn, trên bụng rách một lỗ to như thế, dễ nuốt làm sao được?”

Huyền Âm lão tổ chăm chú nói: “Ta không giống ngươi, không phải thương thế mang đến ảnh hưởng, chỉ là…… Có chút già rồi.”

Nghe được chữ già này, Âm Phượng rơi vào trầm mặc, ánh mắt nhìn hắn có thêm chút thương hại.

Nó là Thanh sơn trấn thủ, thọ nguyên lâu dài, còn có thể sống rất nhiều năm, nhưng Huyền Âm lão tổ…… Thật sự đã rất già.

Nông gia trạch viện trở nên yên tĩnh dị thường, gió từ phía tây thổi tới, đem hoàng hôn phất nhạt, để tinh thần đầy trời dần trở nên dày hơn.

Huyền Âm lão tổ nhìn cây hoè lớn phía ngoài trạch viện, dùng thanh âm già nua than thở: “Chân nhân, ta cũng không còn sống được mấy năm, theo ngươi cất bước khắp thế gian lâu như vậy, lúc nào mới kết thúc đây?”

Trên cây hòe có một vị thiếu niên, hồng y đặc biệt bắt mắt trong hoàng hôn còn sót lại, tựa như là muốn bốc cháy lên.

Cánh tay trái của hắn đã phục hồi như lúc ban đầu, chỉ là nhìn dị thường trắng mịn, tựa như là trẻ con mới sinh, vừa giống như củ sen mới lấy từ trong bùn ra.

Không biết đây có phải thần thông vũ hóa mang đến hay không, ngay cả thương thế Vạn Vật Nhất Kiếm tạo thành đều có thể chữa khỏi.

“Đúng vậy, những ngày tháng này lúc nào mới kết thúc đây?”

Âm Tam ngồi ở trên ngọn cây, cầm một viên đá trong tay lên, hướng về một con chuột trong ruộng ném tới.

Nhìn hình ảnh này, Huyền Âm lão tổ cùng Âm Phượng liếc mắt nhìn nhau, cảm giác được hết sức không rõ cùng lo lắng.

Quyển 7 – Chương 10: Chỉ nói không luyện, đó là Giả kỹ năng

Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, Âm Tam đã ngồi ở trên ngọn cây ném chuột, hồng y chứa đầy đá vụn, hiện tại chỉ còn dư lại gần một nửa.

Hắn không dùng loại thần thông nào, cũng không hề dùng kiếm pháp, chỉ ở nơi đó dùng đá ném ra.

Cho dù ném trúng, cũng sẽ không làm cho những con chuột kia thật sự bị thương gì, nhưng hắn sẽ rất vui vẻ cười lên, nếu như ném không trúng, trên mặt của hắn tuyệt đối sẽ không có biểu hiện dù thất bại vẫn vui vẻ, mà sẽ rất là tức giận, thậm chí còn chửi bậy.

Huyền Âm lão tổ cùng Âm Phượng thậm chí có chút bận tâm, có phải là hắn bởi vì Triều Ca thành gặp khó mà có chút tâm thần thác loạn.

Cũng may hắn lúc này tiếp lời Huyền Âm lão tổ, xem ra chữ già này không chỉ đối với Âm Phượng, đối với hắn cũng có xúc động.

Âm Tam đứng dậy, phủi xiêm y, đem đá vụn còn lại ném xuống dưới tàng cây, sau đó thả người bay đến trong bầu trời đêm.

Đùng đùng đùng đùng, mấy chục tiếng đá rơi xuống đất vang lên.

Hắn đã ở trong trời đêm phi hành qua lại mấy trăm lần.

Hồng y bay lượn, như hai cánh bay múa, ở dưới bối cảnh màu đen vẽ ra mấy trăm đường nét ý vị khó hiểu, cuối cùng chồng chất tổ hợp thành một đồ án cực kỳ phức tạp.

Lấy khả năng của Huyền Âm lão tổ cùng kiến thức của Âm Phượng, cũng không nhìn ra cái đồ án này có ý vị gì.

“Ta cũng nghĩ không thông vì sao ta luôn bại, hết lần này đến lần khác.”

Âm Tam đáp xuống trong tiểu viện nông gia, tiếp nhận một chén rượu màu xanh lục lão tổ đưa tới, chậm rãi nhấp một miếng, gương mặt thanh tú mà sạch sẽ lộ ra biểu hiện thỏa mãn, một lát sau nói tiếp: “Sẽ không thể bởi vì ta tham rượu hỏng việc chứ?”

Câu chuyện cười này cũng không buồn cười, nhưng Huyền Âm lão tổ cùng Âm Phượng đều rất cổ động cười khan mấy tiếng.

“Bất kể là Tây Hải chi cục, hay là Triều Ca thành trước sau hai cục, đều là ta cùng Tiêu hoàng đế cộng đồng thỏa thuận, bất luận từ tổng thể hay là tiểu tiết tới nói đều không có bất cứ vấn đề gì.”

Âm Tam mỉm cười nói: “Nhưng chúng ta chỉ ở Vân đài chiến dịch kiếm một ít tiện nghi, còn lại đều thua, tại sao? Bởi vì chúng ta ở Tây Hải chi cục gặp Đồng Nhan vị tiểu bằng hữu kia, Triều Ca thành lại gặp Liên Tam Nguyệt tỉnh lại, tiếp nữa chính là chính hắn tỉnh rồi.”

Huyền Âm lão tổ nói: “Vận khí, ta kiên trì cho rằng đây là vận khí.”

Âm Tam lại uống một hớp rượu, nói: “Nếu như kiếp này vận khí của hắn còn có thể kéo dài thời gian dài như vậy, vậy đó là số mệnh, chúng ta còn tranh cái gì chứ?”

Âm Phượng phát ra một tiếng khẽ kêu không phục, nói: “Hiện tại cục diện cũng không kém, bên trong Thanh Sơn còn có nhiều vãn bối ủng hộ chân nhân như vậy, thật sự là song phương đánh một hồi, chúng ta cũng chiếm ưu thế.”

Âm Tam đem rượu còn sót lại trong chén uống một hơi cạn sạch, nhìn bóng đêm phía nam, hờ hững nói: “Nếu như tất cả mọi chuyện trong kiếp này, cũng đã là hắn sớm tính được rồi, ngươi xác định chúng ta còn chiếm ưu thế?”

Huyền Âm lão tổ lắc đầu nói: “Liễu Từ cùng Nguyên Kỵ Kình trước sau rời đi…… Coi như việc này không thể nào nghịch chuyển, vậy Liên Tam Nguyệt thì sao? Nếu như hắn có thể tính đến mọi chuyện, lẽ nào trơ mắt nhìn tất cả những chuyện này phát sinh, nhưng lại không làm bất cứ chuyện gì ư? Tuyệt tình diệt tính như thế, chẳng phải là so với tà đạo chúng ta còn đáng sợ hơn sao?”

Âm Tam nói: “Tuyệt tình diệt tính bốn chữ này chẳng phải là rất thích hợp với hắn hay sao? Hắn năm đó chính là người tu đạo cực ích kỷ, chỉ cầu đại đạo, không để ý gì khác…… Đương nhiên đây chỉ là suy đoán.”

Huyền Âm lão tổ nói: “Chân nhân rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Âm Tam mỉm cười nói: “Ta muốn biết hắn kiếp này sống thế nào, tại sao lại so với kiếp trước số mệnh còn muốn tốt hơn.”

……

……

Muốn biết một người kiếp này sống thế nào, phương pháp tốt nhất không phải đi xem bút ký của hắn, cũng không phải đi nghe những người từng gặp hắn tự thuật, mà là đi nơi hắn sinh ra, nơi hắn trưởng thành tự mình nhìn.

Thời gian đã qua nhiều năm, Âm Tam lần thứ hai trở lại Thanh Sơn…… tại Vân Tập trấn không ca.

Lần này hắn chỉ có một mình.

Hắn ở gian tửu lâu nổi danh kia rất chăm chú ăn lẩu, phát hiện đã không phải mùi vị năm đó, sau đó mới nhớ ra mình cũng không phải chính mình năm đó, khẩu vị đã biến hóa rất nhiều.

Năm đó trong gian phòng này, hắn phụ thân vào vị Minh giới yêu nhân kia bị Triệu Tịch Nguyệt sử dụng kiếm tác trói chặt, sau đó bị một đạo phi kiếm giết chết.

Nghĩ tới chuyện cũ này, hắn có chút buồn bực đem đũa ném tới trên bàn, cuốn lên tay áo, nhìn một chút tay trái của chính mình.

Lúc đó đạo kiếm tác kia chính là Phất Tư Kiếm.

Tại Triều Ca thành cựu Mai viên đạo kiếm tác kia vẫn là Phất Tư Kiếm.

Người không thể bước vào bên trong cùng một con sông, nhưng có thể bị đạo kiếm tác đồng nhất trói hai lần, lẽ nào chuyện giống vậy còn có thể phát sinh lần nữa ư?

Rời khỏi tửu lâu, hắn đi tới Cảnh viên ngoài trấn, đương nhiên không có trả tiền.

Ngoài Cảnh viên sương mù phi thường nồng nặc, đám người tu hành còn chờ ở bên ngoài, hắn trực tiếp phá vụ mà vào, đáp xuống trên cây cạnh suối, đương nhiên không làm kinh động trận pháp.

Ngửi mùi lẩu vẫn còn vương vấn, hắn có chút đáng yêu nhíu nhíu mũi, lẩm bẩm tự nhủ: “Bản thân ngươi không thích ăn gì, làm sao dạy dỗ nhiều đồ đệ thích ăn lẩu như vậy?”

Sau một khắc hắn cười gằn nói: “Chung quy vẫn là muốn học ta.”

Rời khỏi Cảnh viên, hắn đi tới Cố gia, trộm chiếc xe ngựa kia, thích ý tựa trên đệm mềm, nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, không ngừng mà uống rượu ngon giáp vách cách đoạn thời gian sẽ đổi.

Bánh xe chèn lên đá xanh, một đường tiến lên, càng là thâm nhập núi lớn, đi tới một chỗ sơn thôn rất hẻo lánh.

Theo đạo lý mà nói, sơn thôn hẻo lánh như vậy, tuyệt không có đạo lý sẽ xây dựng con đường bằng phẳng rộng rãi đến vậy, nhưng sơn thôn này vốn cực đặc thù.

Đứng trên vách núi ngoài thôn, Âm Tam híp mắt nhìn ruộng đồng phía dưới, chỉ thấy ruộng lúa vàng óng ánh liên miên, đã đến mùa thu hoạch.

Trong sơn thôn có một chút đại trạch viện, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tráng vũ gia đinh qua lại, rõ ràng không phải người bình thường, tất nhiên không giàu sang thì cũng cao quý, căn bản không giống hình ảnh trong núi sâu có thể có.

Vô tình đi đến trong thôn, ở đồng ruộng tìm một lão nông phu gầy lùn, hắn dựa vào gương mặt dễ thân vô hại, rất đơn giản hiểu được rất nhiều chuyện.

Đại khái một trăm năm mươi năm trước, trong thôn này xuất hiện một vị tiên sư, mang đi hai tên hài đồng thiên phú rất tốt.

Chuyện sau đó, người trong thôn không rõ ràng lắm, chỉ biết là một tên hài đồng trong đó cuối cùng trở thành nhân vật cực kì lợi hại của tu hành đại tông phái.

Vị hài đồng kia họ Liễu.

Cha mẹ hài đồng họ Liễu được các tiên sư trông nom, hưởng thọ hơn trăm năm, sinh ra rất nhiều con cái.

Nể mặt vị tiên sư kia, bất kể là triều đình hay là những gia đình giàu có khác, đối với Liễu thị tử nữ tự nhiên cực kỳ tôn kính, lại không dám đắc tội.

Cứ như vậy đến hiện tại Liễu gia dĩ nhiên trở thành nhà giàu hàng đầu phải kể đến trong châu phủ, sơn thôn này càng nghiễm nhiên thành tài sản riêng của Liễu gia, những nhà khác trước kia hoặc là đã đi, hoặc là thành hạ nhân của Liễu gia.

“Liễu gia thật lợi hại như vậy?” Âm Tam hỏi.

Vị lão hán gầy lùn kia cầm lấy khăn, lau chùi mồ hôi trên khuôn mặt ngăm đen, chỉ vào ruộng lúa trước mắt nói: “Hết thảy điền sản đều là của Liễu gia, ngươi nói có lợi hại hay không?”

Âm Tam nói: “Gia đình giàu có cỡ này, nghĩ đến cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu……”

Không đợi hắn nói hết lời, trong mắt vị lão hán kia toát ra biểu hiện sợ hãi, liên tục xua tay nói: “Ta cũng không biết gì hết!”

Âm Tam cười nói: “Chính là tùy tiện tâm sự, lão trượng hà tất cẩn thận như vậy.”

Lão hán nào dám tiếp lời hắn, phất tay ra hiệu hắn mau chóng rời đi.

Âm Tam đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghĩ trong tu hành giới có lời đồn, nói: “Lão trượng, chuyện như làm ruộng rất khó học sao?”

Lão hán không hiểu ý của hắn, nói: “Làm ruộng khó sao?”

Âm Tam nổi lên hứng thú, nói: “Vậy có thể phiền phức ngài dạy ta làm ruộng hay không?”

Lão hán càng thêm hồ đồ, nhìn hồng y trên người hắn, nói: “Ngươi không phải diễn kịch đó chứ?”

Âm Tam không nhịn được nở nụ cười, nói: “Cũng có thể nói như vậy, diễn kịch là kỹ năng bắt chước, ta muốn học một ít kỹ năng thật.”

Ánh mắt lão hán bỗng nhiên trở nên hơi vẩn đục, sau một khắc một lần nữa tỉnh lại, hoàn toàn đã quên vì sao phải dạy hắn những chuyện này, hỏi: “Ngươi muốn học cái gì?”

Âm Tam nói: “Cái gì cũng có thể.”

Lão hán hỏi: “Ngươi biết cái gì?”

Âm Tam chăm chú nói: “Cái gì đều không biết.”

……

……

Ở ánh mặt trời chiếu rọi, tẩy kiếm khê như là một cái kim tiên bị Thanh Sơn quần phong nắm trong tay, lúc này bình tĩnh đến cực điểm, lại phảng phất có thể phá không mà lên bất cứ lúc nào.

Trên mặt suối bỗng nhiên xuất hiện vô số điểm sáng, cũng không phải là cẩm lí trong suối rất nhiều năm biết được có vị đại vương tiền bối sắp tới muốn biểu thị vui mừng, mà là hình chiếu của vô số đạo kiếm quang trong thiên không.

Vô số đạo kiếm quang tự chư phong mà lên, đi tới bầu trời tẩy kiếm khê, sau đó nhanh chóng hạ xuống, tình cảnh cực kỳ chấn động, sợ đến tẩy kiếm các đám nam nữ trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, căn bản không dám nói thành lời.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt đám người xuất hiện ở hạ du suối nước.

“Cung nghênh chưởng môn chân nhân về núi!”

Hai bên tẩy kiếm khê, hai bên vách núi đâu đâu cũng có người.

Âm thanh vang vọng ở trong Thanh Sơn quần phong, thật lâu không biến mất, cả kinh Vân Hành Phong thiết ưng phá không mà lên, Thích Việt Phong hầu tử bắt đầu hô to gọi nhỏ.

Tỉnh Cửu nhìn phía Thích Việt Phong phương xa, hơi nhíu mày, đám khỉ kia đang ồn ào liền im bặt đi.

Quảng Nguyên chân nhân cười khổ nghĩ hết thảy đều là thật, Tiểu sư thúc quả nhiên không thích hầu tử nhà mình, hướng về Tỉnh Cửu hành lễ nói: “Lục Quảng Nguyên bái kiến sư thúc.”

Triệu Tịch Nguyệt hơi nhíu mày, nói: “Sư huynh?”

Quảng Nguyên chân nhân ngây người sau mới rõ ràng ý của nàng, lần thứ hai cười khổ, sau đó trịnh trọng hành lễ nói: “Bái kiến chưởng môn chân nhân.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ