Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 121 [ Quyển 6 – chương 86 đến 90 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 6 – Chương 86: Ta còn muốn đánh ngươi!
Bụi mù dần dần rơi xuống, tầm mắt từ từ rõ ràng, tường cung cách nhau rất xa có thảm trạng tương tự, mảnh tường bóc ra từng mảng, thủng trăm ngàn lỗ, nhìn tựa như là di tích cổ từ mấy vạn năm trước.
Mặt nam đạo tường cung kia là thê thảm nhất, xuất hiện một lỗ thủng rất lớn, bề rộng chừng mười mấy trượng.
Liên Tam Nguyệt thu hồi nắm đấm.
Tầm mắt mọi người đều ở trên quả đấm của nàng, chuyển động theo, cuối cùng rơi vào trên mặt của nàng, tràn đầy kính nể cùng hoảng sợ.
Động tác của nàng không thể nói là đẹp, rất tầm thường phổ thông, tựa như con người nàng như thế.
Nhưng người lúc trước nhìn thấy cuộc chiến này, còn ai dám nói đây chính là phổ thông?
Ai cũng biết Liên Tam Nguyệt là đại vật mạnh nhất tu hành giới, nhưng không có bao nhiêu người từng thấy nàng ra tay, bởi vì nàng đã rất nhiều năm không có chân chính ra tay, mà những người rất nhiều năm trước nhìn thấy nàng ra tay trên căn bản đều chết rồi. Ngày hôm nay mọi người mới biết, nguyên lai nàng thật sự mạnh như vậy, đáng sợ như vậy, thậm chí so với trong truyền thuyết càng mạnh hơn, càng đáng sợ.
Huyết Ma Giáo cường giả cuối cùng Khấu Thanh Đồng, đã bị nàng đánh thành dáng vẻ như quỷ thế này.
Tỉnh Cửu biết nàng là người thế nào, nàng thắng Khấu Thanh Đồng cũng là việc trong dự liệu, vì lẽ đó rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt có chút lo lắng.
“Vân Mộng Sơn căn cơ xác thực thâm hậu, tùy tiện đến một người đã rất mạnh, chỉ là đối với ta mà nói, vẫn là hơi yếu.” Liên Tam Nguyệt đối với Đàm chân nhân nói.
Đàm chân nhân dù làm sao chất phác, lúc này cũng không nhịn được nở nụ cười khổ, nói: “Đây không phải là tùy ý chọn ra.”
Vân Mộng Sơn căn cơ thâm hậu đến mấy, Khấu Thanh Đồng hung nhân như vậy cũng chỉ có một.
“Nhưng hắn không bằng ngươi.” Liên Tam Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Đàm chân nhân nói: “Vì lẽ đó ta muốn đánh ngươi.”
Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái ước định cẩn thận năm trường quyết thắng bại, người thắng có thể tiếp tục đánh. ngôn tình sủng
Liên Tam Nguyệt thắng trận đầu, đương nhiên là có tư cách đánh trận thứ hai.
Chỉ là không có người nghĩ đến, nàng vừa chiến thắng cường giả như Khấu Thanh Đồng bực này, tiếp theo đã muốn khiêu chiến Đàm chân nhân.
Hoàng cung lần thứ hai trở nên yên tĩnh.
Lần này thật sự không có người xem trọng nàng.
Đàm chân nhân thật sự là người mạnh nhất đại lục, Liên Tam Nguyệt mới nói ngay cả Khấu Thanh Đồng cũng không bằng hắn.
Liên Tam Nguyệt mạnh hơn, mới vừa thắng Khấu Thanh Đồng, tất nhiên hao tổn rất lớn, hơn nữa rõ ràng bị thương, lại làm sao có thể chiến thắng Đàm chân nhân?
Có chút bất ngờ chính là, Đàm chân nhân không như từ chối Tỉnh Cửu như vậy từ chối nàng, bình tĩnh nói: “Xin mời.”
Liên Tam Nguyệt nhìn hắn, trong mắt toát ra biểu hiện thưởng thức, nói: “Ta nói rồi, ngươi người này không sai, vì lẽ đó ta để ngươi xuất thủ trước.”
Lúc trước nàng cùng Khấu Thanh Đồng đã từng nói, nếu như nàng xuất thủ trước, bất luận người nào đều không có cơ hội xuất thủ.
Lẽ nào Đàm chân nhân cũng không ngoại lệ?
Đàm chân nhân không có cảm giác bị nhục nhã, nghiêm túc bắt đầu chuẩn bị, đem hai tay đưa đến trước người, sau đó bắt đầu điều chỉnh khoảng cách cùng góc độ.
Vẻ mặt của hắn thật sự rất chăm chú, tựa như nông phu chuẩn bị ra ruộng đang đánh bóng đao cụ, tướng quân chuẩn bị xuất chinh đánh bóng đao cụ, cẩn thận tỉ mỉ, không hề có chút sốt ruột.
Một lát sau hai tay của hắn không còn di động, đại khái cách nhau một thước rưỡi, ngón tay hơi mở ra, như vây quanh một cái trụ hư không.
Xác định hết thảy đều là hoàn mỹ, Đàm chân nhân ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liên Tam Nguyệt nói: “Được rồi.”
Liên Tam Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười.
Nàng để Đàm chân nhân ra tay, Đàm chân nhân thật sự cũng chỉ ra một đôi tay.
Biết bao hờ hững, biết bao kiêu ngạo.
Đây mới là phong độ của Trung Châu Phái chưởng môn.
Nhưng nàng cũng không muốn xuất thủ trước, hơn nữa đối mặt với đôi tay kia, muốn ra tay cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Đàm chân nhân đôi tay kia tuyệt không đơn giản, nắm chặt hư không, cho nàng cảm giác tựa như thật sự là một không gian khác, lộ ra ý vị cùng với hung hiểm cực kỳ tuyệt diệu.
Liên Tam Nguyệt lẳng lặng nhìn đôi tay kia, bắt đầu tính toán.
Đàm chân nhân không nhúc nhích, tùy ý để nàng nhìn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, ánh bình minh một lần nữa trở lại trong thiên không trên Triều Ca thành . Trong hoàng cung vẫn như cũ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều lo lắng mà nhìn kỹ trong sân, biết đây tuyệt đối không phải đối lập đơn giản như vậy, chỉ là Đàm chân nhân cùng Liên Tam Nguyệt cảnh giới quá mức tuyệt diệu, chính mình không thể xem hiểu mà thôi.
Trong Thiên Điện bỗng nhiên vang lên âm thanh ngáp một cái, Bình Vịnh Giai cảm thấy rất vô vị, nói: “Đến cùng khi nào thì bắt đầu a?”
Trong hoàng cung yên tĩnh, rất nhiều người cũng nghe được hắn, dồn dập trợn mắt nhìn nhau.
Liên Tam Nguyệt cũng nghe được câu nói này, khẽ mỉm cười, đưa ngón trỏ ra ở trong gió điểm ra một giọt nước, bắn hướng đối diện.
Giọt nước kia lướt qua mấy dặm khoảng cách, chuẩn xác không hề sai sót mà rơi vào giữa hai tay của Đàm chân nhân.
Vùng hư không đó bỗng nhiên tạo nên tầng tầng gợn sóng, tựa như đã biến thành mặt hồ.
Liên Tam Nguyệt không xuất thủ trước.
Đàm chân nhân cũng không ra tay.
Nhưng trận chiến đấu giữa hai người mạnh nhất Triêu Thiên đại lục liền như vậy bắt đầu rồi.
……
……
Mặt hồ dần dần bình tĩnh, sóng gợn dần dần tăng rộng, dao động ra mấy đạo hồ quang.
Thời điểm bọt nước nổi lên, hồ chính là hồ, sông chính là sông, chỉ có thời điểm nước lắng xuống, mới biến thành một chiếc gương.
Lúc này hư không giữa hai tay Đàm chân nhân đã biến thành một chiếc gương, mặt trên hiện ra vài đạo hồ quang.
Tấm gương nhỏ nhất cũng có thể chứa được cả bầu trời rộng lớn nhất, chỉ cần khoảng cách đủ xa, hoặc là đạo pháp đủ mạnh.
Cả tòa hoàng thành đúng lúc này đều tiến vào trong gương, sau đó bị đạo hồ quang kia cắt rời thành các hình ảnh bất đồng, đan xen, chồng chất lẫn nhau, thỉnh thoảng chia lìa, nói chung không còn là một thể.
Thế giới chân thật cũng thuận theo phát sinh biến hóa, cung điện tựa hồ bị cắt thành vài đoạn, nhìn dị thường quỷ dị, làm người hoa mắt mê mẩn.
Có chút thái giám gan lớn hiếu kỳ nhìn qua, cũng không chịu nổi, ngất đi.
Trong đại điện các thần cũng ôm trán, co quắp ngồi trên mặt đất.
Trong thiên không các tông phái cường giả, nhìn thấy chính là hình ảnh bên cạnh, cũng cảm thấy đạo tâm khẽ loạn, mau mau quay mặt đi.
Bố Thu Tiêu mệnh lệnh Liễu Thập Tuế cùng Hề Nhất Vân các đệ tử bình thường nhắm mắt lại, tiếp theo nhìn phía quảng trường, lần thứ hai than thở không ngớt, nghĩ thầm lấy đạo pháp luận, Đàm chân nhân quả nhiên thế gian vô song.
……
……
Đàm chân nhân hai tay chậm rãi gần vào, vùng hư không kia tùy theo biến hình, vặn vẹo.
Hai mảnh hình có hai toà cung điện, tùy theo mà sát vào, một đạo lực lượng khổng lồ khó có thể tưởng tượng, theo không gian chồng chất mà xuất hiện ở trên quảng trường.
Yên tĩnh hoàng cung vang lên vô số tiếng lanh lảnh vỡ vang lên, khả năng là âm thanh không gian cắt chém, cũng khả năng là âm thanh mảnh vỡ không gian dập tắt.
Vô số cương phong từ những khe hở cùng vỡ vụn dâng lên, ở trên quảng trường lướt qua, nếu như không phải hoàng thành đại trận bảo vệ, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ phá hủy cung tường.
Liên Tam Nguyệt tóc đen phấp phới, sắc mặt có chút tái nhợt, khóe môi tràn ra một đạo máu tươi.
Cùng Khấu Thanh Đồng một trận chiến, nàng đã phải chịu vết thương không nhẹ, lúc này bị không gian đè ép, thương thế nhất thời bạo phát đi ra.
Nếu như muốn thu được thắng lợi của cuộc chiến này , nàng nhất định phải dùng thế tiến công cuồng bạo nhất đánh vỡ đạo pháp của Đàm chân nhân, vấn đề ở chỗ, Đàm chân nhân mặc dù là người nắm gương, đồng thời cũng là người trong gương, căn bản là không có cách xác định chân thân của hắn ở trong không gian nào, vậy thì làm sao có thể công kích được hắn?
Liên Tam Nguyệt đi về phía trước một bước, ở giữa các tấm kính đầy trời tìm ra một con đường.
Cái thông đạo kia cũng không phải là đi tới chân thân của Đàm chân nhân, mà là thông tới triều dương trong thiên không.
Nàng không định phi thiên bỏ chạy, chỉ là muốn nhìn thái dương.
Một vệt nắng sớm tự bầu trời phía đông đi đến, xuyên qua những mảnh vỡ không gian trong hoàng thành, chuẩn xác rơi vào trên người nàng.
Ở bên trong nắng sớm thanh lệ, bóng dáng của nàng có vẻ cực kỳ cao lớn.
Nàng đưa tay phải ra nắm lấy cột nắng sớm kia, sau đó dùng lực nắm chặt.
Một tiếng vang khó có thể hình dung ở trong lòng bàn tay của nàng vang lên.
Tựa như là dây đàn bị đứt, vừa giống như là phi kiếm đứt, hoặc là pháp bảo vỡ tan.
Nắng sớm đứt lìa!
Liên Tam Nguyệt không buông tay, nắng sớm ở bên trong lòng bàn tay của nàng liên tục khúc xạ, xung đột, cuối cùng từ giữa ngón tay tràn ra, biến thành hạt vụn, hướng về bốn phương tám hướng mà đi.
Trong hoàng thành những mảnh vỡ không gian kia, đồng thời bị hạt nắng sớm chiếm cứ, trong nháy mắt toàn bộ biến thành màu trắng, nhìn như vô số trang giấy, hình ảnh dị thường thần kỳ.
“Mở!”
Liên Tam Nguyệt quát một tiếng, đem đoạn nắng sớm trong tay ném tới trên đất.
Hạt bạch quang màu nhũ bạch trên mặt đất lăn lộn mà đi, như bọt nước cũng như sương mù.
Cùng lúc đó, hạt ánh sáng bên trong những mặt kính không gian kia cũng bắt đầu hướng về biên giới khởi xướng va chạm không gián đoạn, phát sinh tiếng vang như mưa xối xả.
Không biết là bởi vì biên giới sắp tan vỡ , hay là những hạt nắng sớm kia có sức hấp dẫn mạnh mẽ, những mặt kính không gian kia dần dần tới gần, cung điện dần dần biến đổi về dáng vẻ bình thường trước kia .
Hoàng cung phương tây ngự hoa viên có tòa tháp, lúc này lại ở phía trên trong thiên không.
Theo thủ đoạn của Liên Tam Nguyệt, toà tháp kia chậm rãi hướng về ngự hoa viên phương tây bay về.
Vừa lúc đó, Đàm chân nhân từ trong tháp đi ra.
Quyển 6 – Chương 87: Hoa đào sau máu đặc biệt mỹ lệ
Ở trong mắt rất nhiều người, Đàm chân nhân vẫn đứng ở trên quảng trường, đứng ngay tại chỗ trước đây.
Mãi đến tận khi hắn từ trong tháp đi ra, mọi người mới biết thì ra hắn đã sớm rời đi, hơn nữa đã đi tới trước người Liên Tam Nguyệt hơn trăm trượng.
Đàm chân nhân đang cầm một chiếc chuông nhỏ đầy nét cổ xưa trong tay phải.
Đây không phải Lưu Quang Chung mà Lạc Hoài Nam cùng Bạch Tảo từng dùng, mà là Trung Châu Phái trấn phái pháp bảo Cảnh Vân Chung.
Liên Tam Nguyệt quát lên: “Rơi.”
Một đạo nắng sớm từ trên trời rơi xuống, hướng về đỉnh đầu của Đàm chân nhân đập xuống.
Vù một tiếng vang nhỏ, Cảnh Vân Chung đã chặn lại vệt nắng sớm ẩn giấu thiên địa uy thế này, phát ra tiếng khẽ kêu, dễ dàng phá vỡ mấy cây cổ thụ giữa thiên không.
Đàm chân nhân lần nữa biến mất không còn hình bóng, sau một khắc lại từ một cái sương phòng phía tây đi ra.
Đây chính là uy năng của Cảnh Vân Chung, cũng chính là thiên địa thác bộ.
Cảnh Vân Chung là một món pháp bảo phi thường đặc thù, có người nói là thần vật trời sinh trên cổ Kỳ Lân từ thời viễn cổ, nặng như núi, căn bản không có cách nào sử dụng như phi kiếm hay những loại pháp bảo khác, chỉ có thể do người cầm chuông tự mình sử dụng. Mặc kệ người tu hành cảnh giới tuyệt diệu làm sao, thậm chí dù là “Trích Tiên”, chỉ cần để Cảnh Vân Chung vang lên bên tai, đều sẽ hồn phi phách tán, đau đến không muốn sống, coi như may mắn sống sót, tất nhiên cũng không còn chút sức phản kháng.
Đương nhiên, người tu hành bình thường không cần nói vận dụng Cảnh Vân Chung, chính là muốn cầm lấy đến không thể làm được.
Chỉ có những cường giả cấp bậc như Đàm chân nhân mới có thể tùy ý nâng ở trong tay, còn có thể cất bước như thường.
Tựa như hắn lúc này đang đi đến trước người Liên Tam Nguyệt.
Đổi lại là những người tu hành khác, sẽ không cách nào xác định vị trí của Đàm chân nhân, lúc này ngoại trừ phá tan mặt kính không gian, mau chóng thoát ra ngoài, sẽ không còn bất kỳ phương pháp nào khác.
Nhưng Liên Tam Nguyệt không hề lùi về sau một bước, nhìn Đàm chân nhân đứng trong thiên không , trong ánh mắt chiến ý càng nồng, ánh mắt càng sáng hơn.
Một đạo khí tức cuồng bạo khó có thể tưởng tượng từ dưới quần áo của nàng lan tràn tỏa ra.
Vầng mặt trời phía đông kia phảng phất cũng cảm nhận được ý chí của nàng, rải xuống càng nhiều nắng sớm.
Nắng sớm từng bó từng bó rơi xuống, tựa như những cành cây đang bện lại với nhau.
Bất kể Đàm chân nhân từ nơi nào đi tới, nghênh đón hắn đều là một đạo nắng sớm, để hắn trước sau không cách nào đi tới trước người Liên Tam Nguyệt.
Tại sao Liên Tam Nguyệt lại có thể dự đoán được vị trí của hắn? Tại sao nàng có thể nhìn thấy chân thực giữa bao nhiêu hư ảo như vậy?
Cường giả các tông phái còn có thể nhìn rõ hình ảnh trên quảng trường đều trầm mặc không nói, cũng đoán ra được nguyên nhân.
Đây chính là Thiên Nhân Thông của Thủy Nguyệt Am.
……
……
Sát một tiếng vang nhỏ.
Một bó nắng sớm cực kỳ thanh lệ từ phía đông ập tới.
Đàm chân nhân từ trong chính điện giữa thiên không đi ra.
Hai bên gặp gỡ.
Nắng sớm sát qua thân thể của hắn, một đoạn ống tay áo cùng vạt áo trước bị đốt thành tro tàn, nhưng không thể ngăn cản hắn bước ra một bước cực quan trọng này.
Đàm chân nhân cuối cùng đã đi tới trước người Liên Tam Nguyệt.
Hai người cách nhau chỉ hơn mười trượng.
Ở trong trận chiến tầng thứ như thế này, đây là việc cực kỳ hiếm thấy.
Nhưng Đàm chân nhân lại đến tự nhiên như thế.
Liên Tam Nguyệt cũng rất tùy ý.
Đàm chân nhân đi thêm một bước về phía trước, đồng thời tay trái mang theo mấy đạo thanh phong mà lên, chuẩn bị gõ vang Cảnh Vân Chung cầm trong tay phải.
Ngoài dự đoán mọi người chính là, Liên Tam Nguyệt không hề rời đi, cũng không lấy nắng sớm phát quyền lần thứ hai phát động tấn công, trái lại đem hai tay đưa đến phía sau.
Thân thể của nàng hơi nghiêng về phía trước, tựa hồ chuẩn bị lao đến.
Cuối mái tóc đen đang phất phới xuất hiện một tia sáng.
Tiếp theo, tay áo đang bay chênh chếch cũng xuất hiện một tia sáng.
Cổ áo, đáy giày, khóe môi, vô số vị trí trên thân thể nàng đều xuất hiện một tia sáng.
Những thứ kia cũng không phải kiếm ý, nàng cũng không phải vô hình kiếm thể, nhưng thực chất có thể tương thông.
Nàng cùng Tỉnh Cửu ở Tam Thiên Viện, ở trên thế gian đồng du nhiều năm, nên cũng đã thành một vị kiếm đạo đại gia hay sao?
Vô số tia sáng tạo thành đồng thời, sau đó trở thành một màn ánh sáng, thân thể của nàng ở phía trước nhất màn sáng, nhìn qua những tia sáng này đều là tàn ảnh mà nàng lưu lại.
Nàng đem tốc độ của mình tăng lên tới cực hạn, hướng về Đàm chân nhân lao tới.
Sát một tiếng vang nhỏ.
Sượt qua người!
Thiên địa thác bộ.
Dịch ra một bước chính là chân trời góc biển.
Trên quảng trường những mảnh vỡ quang kính kia bỗng nhiên trở nên ảm đạm, những cung điện vô danh xuất hiện ở vị trí bất đồng bỗng nhiên đảo ngược phương hướng.
Vù! Cảnh Vân Chung được gõ vang lên!
Cuồng phong gào thét, đất trời tối tăm, cả tòa hoàng thành phảng phất vào đúng lúc này đều bắt đầu run rẩy.
Không ai có thể nhìn rõ ràng hình ảnh một khắc đó, cho dù Thiền Tử cùng Bố Thu Tiêu cũng không làm được.
Không biết bao lâu trôi qua, những tia sáng kia rốt cục đã biến mất, hoàng cung hồi phục dáng vẻ bình thường, trên quảng trường chỉ còn dư lại hai người cách hơn mười trượng khoảng cách quay lưng lại mà đứng.
Liên Tam Nguyệt giơ lên tay áo bên trái lau máu trên mặt, nhưng có rất nhiều máu từ trong mũi, từ trong miệng trào ra, làm thế nào cũng không thể lau sạch sẽ.
Đàm chân nhân nhìn Cảnh Vân Chung trong tay, nếp nhăn trên mặt sâu hơn rất nhiều, trên bố y khắp nơi đều là dấu vết nắng sớm thiêu đốt, nhìn có chút chật vật.
Đùng đùng đùng đùng, vô số thanh âm thanh lanh lảnh dày đặc vang lên, có chút đến từ những mảnh vỡ không gian một lần nữa dung hợp lại, mà đại đa số đến từ chính thân thể của Đàm chân nhân.
“Ta thua.” Đàm chân nhân xoay người lại, nhìn nàng nói, biểu hiện vẫn rất chất phác.
Liên Tam Nguyệt xoay người lại nhìn hắn nói: “Nếu như ngươi kiên trì gõ thêm một cái, có thể cùng ta đồng quy vu tận.”
Trên mặt của nàng tràn đầy vết máu, nhìn làm sao có thể giống Thủy Nguyệt Am thế ngoại cao nhân, mà tựa như một nha đầu nghịch ngợm cùng nam hài nhà hàng xóm vừa đánh nhau xong.
Đàm chân nhân nói: “Ta không muốn chết, ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm.”
Liên Tam Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Ta không có chuyện gì muốn làm.”
“Vì lẽ đó ta bại bởi ngươi là chuyện tất nhiên.” Đàm chân nhân nhìn phía tay phải của nàng, cảm khái nói: “Huống chi số lượng chân nguyên của ngươi hiện tại có thể tiến vào ba vị trí đầu trong lịch sử tu hành giới, Triêu Thiên đại lục còn có ai là đối thủ của ngươi chứ?”
Liên Tam Nguyệt còn đang chảy máu, thỉnh thoảng dùng tay áo trái lau một chút, nhưng tay phải vẫn không động.
Nắng sớm từ giữa ngón tay tràn ra, bên trong tia sáng màu trắng có những hạt màu vàng cực kì nhạt , chỉ có nàng cùng Đàm chân nhân có thể nhìn thấy.
Nàng nói: “Việc này cũng có một phần cơ duyên từ Vân Mộng Sơn.”
“Vì lẽ đó cũng không có gì không vui.”
Nói xong câu đó, Đàm chân nhân đạp không mà lên, cứ như vậy đi tới trong thiên không, sau đó hướng về Vân Mộng Sơn mà đi.
Trong hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh, thời gian rất lâu đều không có âm thanh, tất cả mọi người đều khiếp sợ tới cực điểm.
Đàm chân nhân lại thua, hơn nữa còn nói, toàn bộ Triêu Thiên đại lục không có ai là đối thủ của Liên Tam Nguyệt? Trước tiên chiến thắng cường giả cuối cùng của Huyết Ma Giáo Khấu Thanh Đồng, tiếp theo cũng không nghỉ ngơi, lại đả bại người được công nhận mạnh nhất thiên hạ, Trung Châu Phái chưởng môn Đàm chân nhân…… Nữ nhân này đến rốt cuộc cường đại đến mức độ nào?
Đàm chân nhân tại sao lại trực tiếp rời khỏi Triều Ca thành?
Lẽ nào hắn cảm thấy Trung Châu Phái đã bại liên tục hai trường, thêm vào không ai có thể chiến thắng Liên Tam Nguyệt, trực tiếp lựa chọn từ bỏ ư?
……
……
Liên Tam Nguyệt trước tiên chiến Khấu Thanh Đồng, sau đó chiến Đàm chân nhân, trong sân cát bay đá chạy, ánh bình minh cùng bầu trời đều rơi xuống nhân gian, căn bản không người chú ý tới, Cảnh Tân theo tường cung đi tới trước đại điện, được những lão thần vẫn như cũ trung tâm bảo hộ ở giữa.
Nhìn Đàm chân nhân đạp không mà đi, rời khỏi Triều Ca thành, Cảnh Tân nghĩ tới việc khuất nhục quỳ xuống bên trong Thủy Nguyệt Am, không cảm thấy khổ sở cùng thất vọng, trái lại cảm thấy thoải mái đôi chút.
Cảnh Nghiêu lúc này mới chú ý tới huynh trưởng của mình ngay ở chỗ không xa.
Huynh đệ hai người ánh mắt đối đầu, đều có chút nhạt, sau đó cấp tốc chuyển thành căng thẳng, bởi vì Liên Tam Nguyệt đang hướng về đại điện đi tới.
Mặc kệ là đôi huynh đệ Cảnh thị hoàng tộc này hay là các đại thần trong triều, nhìn thấy bóng dáng Liên Tam Nguyệt càng ngày càng gần, đều theo bản năng mà lo lắng, ngay cả Lộc Quốc Công mấy người cũng không ngoại lệ. Không người nào có thể sau khi nhìn thấy hình ảnh hôm nay, còn có thể đối mặt với nàng mà vẫn giữ tỉnh táo.
Liên Tam Nguyệt không để ý đến những người này, trực tiếp hướng về Tỉnh Cửu đi đến.
Đi tới một nửa, nàng bỗng nhiên ngừng lại, đưa tay trên không trung lấy ra chút thanh thủy, rửa đi vết máu trên mặt, mới tiếp tục cất bước.
Liên Tam Nguyệt đi qua bên người Tỉnh Cửu, ở trên thềm đá ngồi xuống.
Tỉnh Cửu cũng đi trở lại, ở bên người nàng ngồi xuống, nhìn phía gò má của nàng.
Đóa hoa đào trên tóc mai còn đang hơi rung động, nhiễm chút máu, càng thêm mỹ lệ.
Quyển 6 – Chương 88: Uống chén trà, đến một người
Ngươi kiếp này làm việc vẫn dây dưa như cũ.” Liên Tam Nguyệt nhìn Cảnh Tân bên kia một cái, nói: “Lúc đó trực tiếp giết không phải thuận tiện hay sao?”
Làm việc dây dưa là đánh giá của Thanh Sơn Tông đối với Trung Châu Phái, nhưng cũng đã từng là đánh giá của nàng đối với toàn bộ tu hành giới trên Triêu Thiên đại lục, đối với chuyện này Tỉnh Cửu cũng không tiện đánh giá.
Liên Tam Nguyệt thanh âm không lớn, nhưng tất cả mọi người trong đại điện đều chú ý nhất cử nhất động của nàng, tự nhiên nghe rõ rõ ràng ràng.
Cảnh Tân trầm mặc không nói, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Giết hắn cũng vô dụng.” Tỉnh Cửu nói: “Còn nhớ Cảnh Thục không? Hoàng tộc hậu đại như nàng lưu tán ở dân gian rất nhiều, Trung Châu Phái bất cứ lúc nào cũng có thể chọn một cái, lại giao cho Nhất Mao Trai dạy lớn, tin tưởng Bố Thu Tiêu cũng không ý kiến.”
Liên Tam Nguyệt nói: “Ta nhớ tiểu cô nương kia, Cảnh gia cũng xác thực giỏi sinh.”
Tỉnh Cửu nói: “Nàng đã chết rồi, ngươi có thể đừng chết.”
Liên Tam Nguyệt nói: “Nếu như ta không tỉnh lại, ngươi định làm sao?”
Mãi đến tận hiện tại Thanh Sơn Tông cũng không có người nào đến, Nguyên Kỵ Kình cũng chưa từng xuất hiện, nàng biết rõ quan hệ chân thực giữa hắn cùng Nguyên Kỵ Kình, tự nhiên có thể nghĩ ra đây là ý của hắn.
Tỉnh Cửu nói: “Ta vốn nghĩ tự mình xử lý là được.”
Liên Tam Nguyệt có chút khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi hiện tại yếu như thế, xử lý như thế nào?”
Tỉnh Cửu bình tĩnh nói: “Mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên ngươi có tư cách nói ta yếu.”
Liên Tam Nguyệt hơi nhíu mày, đắc ý nói: “Dù sao ngươi hiện tại yếu hơn ta.”
Tỉnh Cửu cười cười, nói: “Dù yếu cũng có biện pháp xử lý.”
Liên Tam Nguyệt biểu hiện kinh ngạc, nói: “Ngươi dự định dùng một chiêu kia ư? Sẽ chết rất nhiều người.”
Tỉnh Cửu biểu hiện kinh ngạc, nói: “Ngươi cũng quan tâm chết nhiều người ư?”
Liên Tam Nguyệt nói: “Có thể là bị ngươi ảnh hưởng?”
Tỉnh Cửu nói: “Vậy ta cũng bị ngươi ảnh hưởng.”
“Lúc này nói lời ta thích nghe, lại có ý gì?”
Liên Tam Nguyệt cười ngửa về đằng sau, hai tay chống bậc thang phía sau, nhìn phía mảnh bầu trời xanh lam, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: “Cảm tạ.”
Liên Tam Nguyệt vẫn như cũ nhìn bầu trời, nói: “Ta không phải tiểu nữ sinh bình thường, nhưng cũng biết miệng ngươi không ngọt, sau đó không cần cố nói những lời này, quá cứng nhắc.”
Ngay thời điểm Tỉnh Cửu định cố nói thêm gì nữa, phía sau hai người bỗng nhiên truyền đến âm thanh chén trà va chạm, khanh khách khanh khách, lại có chút như hàm răng đang run, tràn ngập ý vị sợ sệt. Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bình Vịnh Giai bưng một cái khay đi tới.
Trên khay đặt hai chén trà, chén trà là bằng sứ trắng, cũng tuyệt đối không trắng bằng mặt của hắn lúc này.
Bình Vịnh Giai lúc này thật sự rất sợ, bởi vì hắn phát hiện mình nghe được rất nhiều chuyện không nên nghe được, không biết có thể bị giết người diệt khẩu hay không. Coi như sư phụ che chở chính mình, nhưng nữ nhân này lợi hại như vậy, hơn nữa vừa mới nói, sư phụ yếu hơn so với nàng……
Nói đến sư phụ cùng nữ nhân này xác thực rất có vấn đề, chính mình đi tới gần như thế, lại cũng không phát hiện, tâm tư của các ngươi cũng chỉ ở trên người đối phương sao? Thực sự là hối hận, ta tới nơi này làm gì chứ? Vì lấy lòng sư phụ đem mạng nhỏ tặng đi, thật sự là quá mức không có lời.
Nghĩ những chuyện linh tinh này, mặt của Bình Vịnh Giai càng ngày càng trắng, thân thể run rẩy càng ngày càng lợi hại, âm thanh chén trà va chạm cùng hàm răng va chạm tựa như đan xen với nhau.
Liên Tam Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Kẻ ngốc này là ai?”
Tỉnh Cửu nói: “Đồ đệ của ta, quan môn.”
Liên Tam Nguyệt nhìn Bình Vịnh Giai một chút, cảm thấy không có đặc biệt gì, đưa tay nắm chén trà nhấp một hớp, nói: “Vừa vặn có chút khát, cảm tạ.”
Bình Vịnh Giai nghe vậy mừng như điên, nghĩ thầm xem ra hẳn là không chết rồi. Vừa lúc đó, Liên Tam Nguyệt lại liếc mắt nhìn hắn. Bình Vịnh Giai vui vẻ đột nhiên tan biến, lạnh cả người, như rơi xuống hầm băng, nghĩ thầm nhân vật bực này đại khái hỉ nộ vô thường, sẽ không đến mức bỗng nhiên ra tay đập chết chính mình chứ?
Một lát sau, Liên Tam Nguyệt lại liếc mắt nhìn hắn, Bình Vịnh Giai sợ đến hồn vía lên mây.
“Nhìn ra cái gì rồi sao?” Tỉnh Cửu hỏi.
Liên Tam Nguyệt nói: “Không có.”
“Ta cũng không có.” Tỉnh Cửu nói: “Vì lẽ đó có chút kỳ quái.”
……
……
Đoạn tường thành phía đông nam bị nổ tung thành một lỗ thủng to, đá vụn chất thành một ngọn núi nhỏ, Khấu Thanh Đồng nằm phía trên, máu me khắp người, hai mắt vô thần nhìn bầu trời.
Cấm trận dưới tường thành bại lộ ở trước ánh mặt trời, Cố Phán cùng các quan viên thanh thiên ty cảnh giác nhìn bên ngoài. Mấy chục đạo khí lãng đang lấy tốc độ cực nhanh tới gần, phía trước nhất là ba tên Trung Châu Phái cốc chủ, đều là Luyện Hư cảnh đại cường giả, từ đó có thể biết, Trung Châu Phái tuyệt đối không muốn Khấu Thanh Đồng chết đi như thế.
Bỗng nhiên có một tiếng địch du dương vang lên, ba tên cốc chủ đứng ở phía dưới phế tích, cảnh giác nhìn phía bốn phía, nhưng không có bất cứ phát hiện gì.
Tiếng địch kia rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người, ôn nhu rồi lại vô cùng đáng sợ, Cố Phán sắc mặt tái nhợt, nhấc tay ra hiệu các thuộc hạ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, trong thạch bích trên đài cao ẩn giấu đi toà đại thần nỗ kia cũng đã đẩy ra, nhắm vào bên ngoài.
Tiếng địch bay trong gió giữa sáng sớm, không biết đến tột cùng bắt nguồn từ nơi nào, nhưng ở bất kỳ địa phương nào đều có thể nghe được, bao quát cả phía trên phế tích, bên tai Khấu Thanh Đồng.
Bỗng nhiên, một đạo tiểu kiếm vô hình từ trong tiếng địch sinh ra, nhanh như chớp tiến vào tai trái của Khấu Thanh Đồng, sau đó từ tai phải hắn xuyên ra ngoài, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Vài giọt máu sền sệt đến cực điểm từ trong tai Khấu Thanh Đồng chảy xuống, rơi vào đá vụn thiêu đốt thành lửa, cấp tốc chuyển thành khói xanh, cho đến hư vô.
Khấu Thanh Đồng ánh mắt ảm đạm, cả người bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô héo, cuối cùng biến thành vô số mảnh lá khô, theo gió mà lên, đồng dạng chuyển thành hư vô.
Vị cường giả này ở phía sau Vân Mộng Sơn ẩn tu ngàn năm, hôm nay vì một đạo tiên lục mà xuống núi, nhưng lại chết như vậy.
Hắn là cường giả cuối cùng của Huyết Ma Giáo, cũng là cường giả cuối cùng của niên đại trước.
Cái chết của hắn, tuyên cáo lịch sử của Huyết Ma Giáo chính thức kết thúc, có phải cũng đồng nghĩa giai đoạn ngàn năm kia chính thức cáo biệt vũ đài lịch sử?
Đạo tiểu kiếm vô hình kia sau khi giết chết Khấu Thanh Đồng, cấp tốc ở trong gió biến mất, đạo tiếng địch du dương kia cũng thuận theo đi xa.
Hết thảy mọi người nhìn thấy hình ảnh này đều khiếp sợ không nói gì.
Khấu Thanh Đồng là một trong những người mạnh nhất Triêu Thiên đại lục, coi như bị Liên Tam Nguyệt đánh cho trọng thương sắp chết, nhưng làm sao sẽ bị giết chết nhẹ nhàng như vậy?
Hơn nữa ngay cả ba tên Luyện Hư cảnh đại cường giả, cũng đều không phát hiện đạo tiểu kiếm này đến!
Chủ nhân đạo tiếng địch kia cùng đạo tiểu kiếm này rốt cuộc là ai?
Ba tên Trung Châu Phái cốc chủ hướng về phương hướng tiếng địch đi xa đuổi theo, càng không xem cấm trận dưới tường thành một cái.
Cố Phán sắc mặt vẫn trắng xám như cũ, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, hai tay ở trước người khẽ động, khí tức tản ra, dùng Trung Châu Phái đạo pháp vận lên gạch đá, đem cái động trên tường thành ngăn chặn, sau đó ra lệnh mau mau thi trận gia cố.
……
……
Tiếng địch bay trên không trung ở Triều Ca thành, khi thì du dương, khi thì đẹp đẽ, khi thì ung dung, khi thì đắc ý, vị trí xuất hiện cũng liên tục biến hóa, một khắc trước còn ở Thái Thường Tự, một khắc sau đã đến Bạch mã hồ, thoáng cái đi tới Mai Viên, tiếp theo lại xuất hiện bên cạnh một cái giếng ngoài hơn mười dặm, lại có chút cảm giác xuất quỷ nhập thần.
Ba tên Trung Châu Phái cốc chủ đuổi chốc lát, đã cùng Việt Thiên Môn gặp gỡ, song phương rất tự nhiên xác định người chính mình đang tìm chính là ma đầu kia, ánh mắt trở nên càng thêm nghiêm nghị. Thái Bình ma đầu vượt kiếp trùng tu, hiện tại cảnh giới vẫn còn thấp, vì sao bọn họ bốn tên Luyện Hư cảnh trưởng lão đều không thể đuổi kịp hắn? Càng không thể nói là vây giết.
Thời điểm Việt Thiên Môn bốn tên Trung Châu Phái cường giả gặp gỡ, Âm Tam đã ở trong giếng lấy một bình thủy, đi tới trong một ngôi tửu lâu. Tòa tửu lâu này cách hoàng thành không tính quá xa, cách Ứng Thiên môn cũng chỉ có mấy dặm khoảng cách, trong ngày thường hẳn là nơi các đại quan quý nhân thích đến, trang hoàng cực kỳ chú ý, ỷ lan phong cảnh vừa vặn.
Âm Tam ở trong khố phòng tìm tới thanh trà tối quý báu nhuận hào, đặt vào trong ấm, nhấc theo ấm nước, bưng chén trà đi tới lan can, hướng về ngoài tửu lâu nhìn tới.
Cái ấm nước kia hắn mới từ trong giếng lấy ra, khi hắn rót vào trong chén trà lại nóng bỏng đến cực điểm, tỏa ra khói trắng.
Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi, mùi hương đã tỏa ra, tỏa ra trà hương nhàn nhạt.
Âm Tam nâng chung trà lên đưa tới bên môi nhẹ nhàng thổi hơi nóng, nước trà nóng bỏng trở nên lạnh rất nhiều, vừa vặn là nhiệt độ thích hợp nhất để uống.
Trà mới vào cổ họng, như tiếng địch lọt vào tai, hắn phát ra một tiếng thở dài thoả mãn, nhìn phía Ứng Thiên môn cách xa mấy dặm, hai hàng lông mày đẹp đẽ lại nhướng lên.
Ứng Thiên môn đã đã biến thành một toà phế tích, nhưng đoàn mây mù kia vẫn ở chỗ này, trong mây mù bóng người như ẩn như hiện, vẫn như cũ nhìn không rõ.
Đi kèm âm thanh lao xao, Thanh Điểu từ phương xa bay tới, đáp xuống lan can, theo tầm mắt của hắn nhìn tới, tròng mắt khẽ nhúc nhích, có vẻ cực kỳ bất an.
Thanh Điểu miệng nói tiếng người nói: “Ngươi đang làm gì?”
Nàng ở Trung Châu Phái sinh hoạt mấy vạn năm, bị Bạch chân nhân khống chế đã mấy trăm năm, biết Bạch chân nhân đáng sợ hơn so với ai khác.
Âm Tam nâng chén trà, lẳng lặng nhìn đám mây kia, không nói gì, cũng không có ý tứ thu tầm mắt lại.
Thanh Nhi quay lại hình người, nhìn hắn căng thẳng nói: “Ngươi đang gây sự với nàng sao?”
Âm Tam nói: “Là thăm dò.”
Lấy tu vi cảnh giới của Bạch chân nhân, khẳng định ngay đầu tiên đã cảm nhận được tầm mắt của hắn, nhưng nàng không có để ý đến hắn.
Chuyện ra sao mới có thể để cho nàng tạm thời không để ý tới Thái Bình chân nhân?
Đó tất nhiên là chuyện so với trời còn nặng hơn, hoặc là nói là vượt qua cấp độ mọi chuyện trên Triêu Thiên đại lục.
Thanh Nhi hỏi: “Làm sao?”
Âm Tam như có điều suy nghĩ nói: “Ngày hôm nay có thể sẽ có người chết.”
Thanh Nhi tức giận nói: “Dù sao cũng không phải là ngươi.”
Lần này Âm Tam không như bình thường như vậy tiếp một câu đương nhiên, trầm mặc thời gian rất lâu sau, quay đầu nhìn về phương bắc hoàng thành, trong mắt xuất hiện một vệt tiếc nuối.
Năm đó hắn đã cảm thấy Liên Tam Nguyệt là người rất giống với mình, tuy rằng lý niệm trái ngược, thế nhưng bản chất tương thông, thậm chí có thể nói là người đồng đạo.
Chỉ tiếc nữ tử ưu tú như vậy, lại bị tên sư đệ đầu gỗ kia làm cho biến hóa thành bộ dáng sau này.
Hắn nâng chung trà lên uống một ngụm, cảm khái nói: “Nữ nhân a……”
Thanh Nhi hơi nhíu mày, mang theo địch ý hỏi: “Nữ nhân làm sao a?”
……
……
Trong đại điện quan viên cùng với trong thiên không các phái người tu hành dần dần tỉnh lại, tiếp nhận hiện thực.
Hiện thực này chính là Thủy Nguyệt Am Liên Tam Nguyệt chợt hiện thân nhân gian, đồng thời đại biểu Thanh Sơn xuất chiến, liên tục chiến thắng hai đại cường giả tuyệt thế của Trung Châu Phái.
Nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi ở trên thềm đá trước điện uống trà, mọi người tâm tình có chút quái dị, nếu như Tỉnh Cửu đúng là Cảnh Dương, năm đó nếu như bọn họ kết thành đạo lữ…… Triêu Thiên đại lục còn có chuyện của người khác hay sao?
Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái năm trận chiến đấu đã kết thúc hai trường, nếu như Trung Châu Phái lại thua một trận, liền muốn dựa theo ước định lui ra Triều Ca thành, không được can thiệp vào ngôi vị hoàng đế.
Nhìn qua Trung Châu Phái thế cuộc rất nguy hiểm, đã đến biên giới vách núi, nhưng không ai cảm thấy Trung Châu Phái thật sự không còn hi vọng. Liên Tam Nguyệt mạnh nữa, liên tục chiến thắng hai đại cường giả tuyệt thế, tất nhiên cũng hao tổn rất lớn, hơn nữa ai nấy đều thấy được, nàng bị thương rất nặng. Những thương thế có ngạnh thương Khấu Thanh Đồng lưu lại, có nội thương nà nàng mạnh mẽ tăng lên cảnh giới phá tan mảnh vỡ không gian, thương thế nặng nhất đến từ Đàm chân nhân gõ vang Cảnh Vân Chung.
Thần nỗ chi mạt ngay cả quần áo nữ tu Đông Dịch Đạo đều không thể bắn thủng.
Tiếp theo Trung Châu Phái ra trận mặc kệ là Bạch chân nhân hay là Kỳ Lân, nghĩ đến đều không phải hiện tại nàng có thể tiếp được.
……
……
Đoàn mây mù kia rời khỏi phế tích Ứng Thiên môn, đi tới trong hoàng cung, rơi vào quảng trường, sau đó dần dần tản ra.
Nhìn thấy hình ảnh này, mọi người có chút lo lắng, rồi lại cảm thấy đương nhiên.
Phương xa không có vang lên Kỳ Lân ngâm xướng, Trung Châu Phái quan trọng nhất trận thứ ba, đương nhiên hẳn là để Bạch chân nhân.
Mây mù dần dần tản ra, lộ ra ra một bóng người.
Trên mặt của nàng vẫn như cũ sương mù lượn lờ, thân hình cao lớn, như một toà núi tuyết.
Hoàng cung bốn phía bỗng nhiên vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Có người từ phía sau nàng đi ra.
Trong mây mù vẫn luôn có hai người!
Nữ tử kia lẳng lặng hướng về trên quảng trường đi tới, váy trắng lướt nhẹ.
Chính là Bạch Tảo.
Quyển 6 – Chương 89: Lương Tiêu
Bạch Tảo mang nón lá, vành nón buông lụa trắng, che đi dung nhan.
Một đạo đoạn mang màu trắng đính ở khuỷu tay của nàng, theo gió mà lên, ở phía sau nhẹ nhàng tung bay.
Xa xa nhìn, thật sự rất giống một bạch y tiên tử.
Loại khí tức nhu nhược mà bình tĩnh kia tựa như hồ nước.
Như cành liễu.
Như cành liễu phản chiếu xuống mặt hồ.
Toàn bộ tu hành giới đều biết, nàng là con gái mà vợ chồng Trung Châu Phái chưởng môn coi như trân bảo, trời sinh thông tuệ, trí mưu vô song, tu đạo thiên phú cũng cực cao. Chỉ là tiếc nuối tiên thiên không đủ, tu đạo tiền cảnh không được đặc biệt xem trọng, mãi đến tận năm ấy Mai Hội đạo chiến, nàng cùng Tỉnh Cửu bị nhốt trên cánh đồng tuyết sáu năm, chẳng biết vì sao, càng là ẩn tật diệt hết.
Sau đó tu đạo thiên phú của nàng được hoàn mỹ mà bày biện, hiện tại người trong Vân Mộng Sơn có thể cùng Thanh Sơn Tông Triệu Tịch Nguyệt, Trác Như Tuế đánh đồng, cũng chỉ có nàng cùng Đồng Nhan mà thôi. Chỉ là coi như ngươi tu đạo thiên phú cho dù tốt, vì sao lúc này lại xuất hiện ở trên quảng trường hoàng cung, hướng về đại điện đi đến?
Những người tu hành nhìn hình ảnh này bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, không khỏi khiếp sợ không nói gì, nghĩ thầm lẽ nào Trung Châu Phái người thứ ba ra trận sẽ là nàng?
Sao có thể có chuyện đó?
Tranh tài tầng cấp như thế, một người tu hành Nguyên Anh kỳ tham dự vào, cùng muốn chết có khác biệt gì?
Liền ngay cả Đàm chân nhân cùng Khấu Thanh Đồng đều thua dưới tay Liên Tam Nguyệt, ngươi làm sao có khả năng thắng nàng?
Coi như Liên Tam Nguyệt không ra tay nữa, lẽ nào ngươi còn có thể thắng được những cường giả khác của Thanh Sơn Tông?
……
……
Bạch Tảo chậm rãi đi tới, thần phong phất động làn váy cùng bạch đoạn.
Tỉnh Cửu biểu hiện có chút nghiêm nghị, biết nàng chính là đối thủ thứ ba của Thanh Sơn hôm nay, cũng là đối thủ mạnh nhất.
Liên Tam Nguyệt ánh mắt có chút lạnh nhạt, đối với Tỉnh Cửu nói: “Lúc trước ngươi không nên đem công pháp của ta truyền cho nàng.”
Tỉnh Cửu nói: “Nếu nguyên nhân bắt nguồn từ ta, vậy một trận này để ta đến đi.”
Bình Vịnh Giai ở phía sau hai người lắng nghe, không khỏi không tiếng động mà hít vào một hơi khí lạnh, nghĩ thầm sư phụ ngươi kiếm tiện nghi cũng không thể quá đáng như thế chứ? Thời điểm thanh y quái nhân đến ngươi không đánh, thời điểm Đàm chân nhân đến ngươi không lên tiếng, lúc này đến một tiểu cô nương yếu đuối mong manh ngươi lại muốn đi ra, nói không chắc ta luyện mấy năm nữa cũng có thể, lại nói trên Thần Mạt Phong người nào không biết quan hệ giữa ngươi cùng tiểu cô nương kia, nàng nhẫn tâm đánh ngươi sao?
Liên Tam Nguyệt đương nhiên sẽ không đồng ý ý kiến của Tỉnh Cửu, lý do nghe lại có chút quái dị.
“Ngươi hiện tại quá yếu, coi như dùng một chiêu kia, cũng chưa chắc là đối thủ của nàng.”
Bình Vịnh Giai lần thứ hai không có một tiếng động hít vào một hơi khí lạnh, học Nguyên Khúc sư huynh như vậy vò đầu không nói gì, nghĩ thầm cần phải thận trọng như thế? Hơn nữa còn lo lắng sư phụ đánh không lại nàng?
Tỉnh Cửu hiếm thấy kiên định, thậm chí có vẻ hơi chấp nhất, nói: “Đây là việc của ta.”
Liên Tam Nguyệt so với hắn càng thêm kiên trì, nói: “Vậy nếu không chúng ta đánh một trận trước?”
Tỉnh Cửu không lùi một phân, nói: “Tốt.”
Liên Tam Nguyệt trầm mặc một chút, nói: “Vậy được rồi, ngươi đi đi.”
Tỉnh Cửu từ trên thềm đá đứng dậy, hướng trong quảng trường đi đến.
Bỗng nhiên một đạo nắng sớm thanh lệ từ trong thiên không hạ xuống, vừa vặn đem hắn bao phủ bên trong.
Tỉnh Cửu không chậm trễ chút nào giơ tay phải lên, hướng về đạo nắng sớm kia chém tới.
Phải biết thời điểm bình thường, hắn bình thường sẽ dùng Vũ Trụ Phong, hoặc là Sơ Tử Kiếm, hoặc là Phất Tư Kiếm, chỉ có ở thời khắc quan trọng nhất, mới sẽ vận dụng tay phải của chính mình.
Nói rõ hắn ngay lập tức sẽ phán đoán ra chính mình nhất định phải xuất toàn lực.
Đến tột cùng là thứ gì để hắn cấp thiết như vậy?
……
……
Rút đao đoạn thủy là việc khó, nhưng Bình Vịnh Giai làm được.
Lấy kiếm chém quang, thế gian lại không có mấy người có thể làm được.
Tỉnh Cửu hoặc là có thể, nhưng không cách nào chặt đứt đạo nắng sớm này, bởi vì đạo nắng sớm này là Liên Tam Nguyệt dùng Thiên Nhân Thông từ triều dương mượn tới.
Càng phiền toái chính là, bên trong đạo nắng sớm kia lại có vô số gợn sóng, tựa như từng cái từng cái vòng tròn nhỏ, đem kiếm ý của hắn khóa chặt bên trong.
Chỉ nghe đùng đùng mấy tiếng nhẹ vang, ngón tay Liên Tam Nguyệt xuyên qua mái tóc đen của hắn điểm ở trên vành tai khuyết tổn, đầu ngón tay tạo nên một đạo ánh sáng hình tròn.
Tỉnh Cửu bị tia sáng trói buộc, cũng không còn cách nào di động mảy may.
“Ta ngủ nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng vẫn sẽ nằm mơ, mơ tới gian tĩnh thất trong Tam Thiên Viện, tĩnh thất có cái viên song, do đó ngộ ra một loại đạo pháp.”
Liên Tam Nguyệt đi tới trước người hắn, xoay người nhìn hắn nói: “Ta nghĩ gọi là Lương Tiêu, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ở đoạn thời gian trong Tam Thiên Viện, thật sự rất bình tĩnh mỹ hảo.
Vị Lý công tử kia thường xuyên đến đánh đàn cho ngựa, từ khúc gảy nhiều nhất chính là Lương Tiêu Dẫn.
Không biết nàng hỏi Tỉnh Cửu cảm thấy tên như thế nào, hay là loại đạo pháp này làm sao.
Tỉnh Cửu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng.
Liên Tam Nguyệt nhíu mày, nói: “Hết hy vọng đi, dù sao ngươi cũng sẽ không dùng một chiêu kia.”
Nếu như hắn thật sự dùng một chiêu kia, như vậy kết cục không phải nàng chết, chính là hắn chết.
Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn nàng, nói: “Ngươi đánh không lại nàng.”
Liên Tam Nguyệt mỉm cười nói: “Kiếp này ngươi mãi mãi cũng không đánh lại được ta, vì lẽ đó vẫn là ta đi đánh.”
Tựa như kiếp trước, thời điểm nàng không khóc, cũng vĩnh viễn đánh không lại hắn.
Nói xong câu đó, nàng lấy xuống hoa đào bên thái dương, cắm vào trong tai của hắn, tỉ mỉ một lát, thoả mãn nói: “Thật là đẹp mắt.”
Tỉnh Cửu nhớ tới Nam Vong ở trong Cảnh viên nói câu nói kia, nói: “Lúc ban đầu, không cảm thấy xa lạ sao?”
Liên Tam Nguyệt hơi ngại ngùng nói: “Ta nói chính là đóa hoa này.”
Đóa hoa đào này thiếu mất một cánh, nhuộm máu, vẫn rất đẹp đẽ.
Tai của ngươi thiếu mất một đoạn, đổi mặt, cũng vẫn đẹp đẽ.
……
……
Nhìn Liên Tam Nguyệt hướng về quảng trường đi đến, Tỉnh Cửu không nói gì thêm.
Bình Vịnh Giai đi tới bên dưới thềm đá, muốn đối với hắn nói gì đó, nhìn mặt hắn theo bản năng ngừng lại.
Ánh mắt của sư phụ tại sao lại khổ sở như vậy, tựa như…… Đang cùng cái gì cáo biệt, sau đó sẽ không gặp nữa.
Bình Vịnh Giai cũng đột nhiên cảm giác thấy khổ sở, con mắt đều ướt.
Tỉnh Cửu bỗng nhiên nói: “Giúp ta.”
Bình Vịnh Giai nghĩ chính mình nghe lầm, mãi đến tận lần thứ hai nghe được Tỉnh Cửu lặp lại một lần hai chữ giúp ta mới tỉnh hồn lại, mau mau nói: “Giúp thế nào?”
Tỉnh Cửu nói: “Triệu tập toàn bộ kiếm nguyên của ngươi, nghịch chiều kiếm ý luyện thể, đem kiếm ý bức ra cho ta.”
Bình Vịnh Giai nói: “Muốn bao nhiêu?”
Tỉnh Cửu nói: “Toàn bộ.”
Đối với kiếm tu mà nói, nghịch chuyển kiếm nguyên đem kiếm ý bức ra như vậy là chuyện vô cùng nguy hiểm, chớ đừng nói chi là toàn bộ kiếm ý.
Tỉnh Cửu biết Bình Vịnh Giai sẽ không sao, nhưng Bình Vịnh Giai lại không biết, nhưng hắn không chút nghĩ ngợi, bộp một tiếng ngồi xuống trên đất, nhắm mắt lại bắt đầu thôi phát kiếm ý.
……
……
Lúc Liên Tam Nguyệt đi tới trong quảng trường, Bạch Tảo còn ở phía xa.
Đám mây mù phương xa lần thứ hai tụ lại, đem Bạch chân nhân bao phủ, làm cho âm thanh của nàng cũng có thêm chút cảm giác mờ ảo: “Ngươi còn sống sót, quả thật có chút làm người bất ngờ, nhưng ngươi không thay đổi được cái gì.”
Liên Tam Nguyệt mặt không cảm xúc nói: “Đàm chân nhân kỳ thực không tồi, nhưng ngươi biết tại sao ta nhìn hắn không hợp mắt sao?”
Bạch chân nhân nói: “Chúng ta thế hệ này đều biết, trong mắt của ngươi chỉ có Cảnh Dương, ngay cả Tào Viên đều không lọt vào mắt, như thế nào sẽ để ý đến người chất phác vô vị như hắn.”
Liên Tam Nguyệt nói: “Không, ta nhìn hắn không hợp mắt là bởi vì hắn năm đó vì chức chưởng môn Trung Châu mà cưới người như ngươi.”
Bạch chân nhân nói: “Vậy địch ý của ngươi đối với ta vì sao mà đến?”
“Đương nhiên là bởi vì nàng.” Liên Tam Nguyệt giơ giơ ống tay áo.
Trên quảng trường gió càng lớn hơn, phất động đoạn mang trên khuỷu tay Bạch Tảo, cũng phất lên lụa từ nón lá buông xuống , lộ ra mặt của nàng.
Bạch Tảo nhắm mắt lại, lông mi thật dài không chớp một cái, sắc mặt hồng hào, tựa như hài tử ngủ say.
Quỷ dị chính là, nàng còn đang không ngừng cất bước về phía trước.
“Năm đó ta lần thứ nhất nhìn thấy nàng, đã cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu đến cực điểm.”
Liên Tam Nguyệt nhìn phía Bạch chân nhân trong mây mù, biểu hiện nghiêm khắc nói: “Ngươi là mẹ ruột của nàng làm sao cũng có thể xuống tay được!”
Nàng lúc trước bảo hôm nay không muốn cùng Bạch chân nhân nói chuyện, nhưng nhìn Bạch Tảo hiện thân, thực sự áp chế không nổi tức giận trong lòng, nhất định phải giáo huấn đối phương vài câu.
Đoàn mây mù kia lui ra khỏi hoàng thành.
Bạch chân nhân không trả lời câu hỏi của nàng.
……
……
Bầu trời trong xanh bên bỗng nhiên bắt đầu mưa.
Đó là thái dương vũ.
Cũng là cảnh tượng kì dị nhất trong thiên địa dị tượng.
Vô số mây đen tự bốn phía bầu trời xông tới, trong nháy mắt che khuất ánh mặt trời, để thế gian trở nên tối tăm.
Trong tầng mây mơ hồ có thể nhìn thấy vô số đạo tia chớp chính đang tích xúc, lúc nào cũng có thể hạ xuống.
Bạch Tảo nhắm mắt lại bay đến trên không trung, đoạn mang màu trắng liên tục phấp phới, tựa như viết văn tự không người có thể nhận thức .
Cuồng phong gào thét, mưa xối xả như mũi tên, thiên địa khí tức đại loạn, phảng phất thiên kiếp đến.
Răng rắc! Răng rắc!
Vô số tiếng lôi minh nổ vang, vô số đạo chớp giật từ trời cao chém xuống, tiến vào thân thể Bạch Tảo.
Những tia chớp kia có đến từ trong mây, có đến từ lôi vực.
Có phảng phất đến từ nơi cao hơn.
Quyển 6 – Chương 90: Tiên nhân trở về
Vô số tia chớp từ trong mây đen rơi xuống, tiến vào thân thể của Bạch Tảo.
Đây là một quá trình, một quá trình giáng lâm.
Liên Tam Nguyệt có lẽ nên thử phá vỡ quá trình này, nhưng nàng không làm vậy.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Tảo phía dưới tầng mây, trong mắt không có cảnh giác, không có căm ghét, chỉ có thương tiếc cùng thương yêu.
Sau khi phi thăng thất bại, nàng dùng xuân tàm hóa điệp đại pháp vượt kiếp trọng sinh, vốn cảm thấy rất cấp bách, vì lẽ đó từ sớm đã tìm kiếm truyền nhân của mình trên thế gian này. Lạc Hoài Nam, Đồng Lư, Đồng Nhan, Hà Triêm, năm ấy các đệ tử trẻ tuổi thiên tài đã từng tham gia Mai Hội, đều đã từng là đối tượng mà nàng khảo sát. Bạch Tảo càng là trọng điểm mà nàng quan sát, chỉ là lúc đó Bạch Tảo vốn dĩ tiên thiên thiếu hụt, quá mức nhu nhược, nàng cảm thấy đứa bé này không thể gánh vác được áp lực nặng nề như vậy, liền đem tầm mắt chuyển tới trên người Triệu Tịch Nguyệt, chuyên môn đi tới Mai Hội một lần.
Bất luận từ bất kỳ phương diện nào để đánh giá, Triệu Tịch Nguyệt đều rất hoàn mỹ, vấn đề là nàng lại tới Thần Mạt Phong, còn làm đệ tử tái thế của Cảnh Dương. Nghe được tin tức này, Liên Tam Nguyệt đã biết nàng sẽ không trở thành người thừa kế của mình, chớ đừng nói chi sau đó nàng biết được Tỉnh Cửu chính là Cảnh Dương, cũng từ bỏ hoàn toàn cái ý nghĩ này.
Vừa vặn khi đó Bạch Tảo từ cánh đồng tuyết trở về, ẩn tật trong cơ thể được tận trừ, ý chí mạnh mẽ dưới bề ngoài nhu nhược được biểu hiện đầy đủ, Quá Đông tự nhiên không chút do dự tuyển chọn nàng. Bạch Tảo không làm nàng thất vọng, ở thời điểm mà nàng ngủ say, cùng Đồng Nhan bố trí Tây Hải chi cục, thật sự suýt nữa giết chết được Thái Bình chân nhân.
Đúng, nàng cùng Bạch Tảo không có danh nghĩa thầy trò.
Mấy năm trước Bạch Tảo đi Thủy Nguyệt Am thăm viếng nàng, nàng vẫn đang ngủ say. Cẩn thận tính toán, các nàng chưa từng gặp mặt mấy lần. Nhưng mặc kệ là lý niệm hay là thủ đoạn hoặc là ý nghĩ, các nàng mới thật sự là sư đồ. Nàng cũng đem Bạch Tảo coi thành truyền nhân chân chính của mình.
Một tiểu cô nương đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy, lại bởi vì mưu đồ cùng dã tâm của Trung Châu Phái, Bạch gia mà biến thành bộ dáng như quỷ như hiện tại.
Liên Tam Nguyệt làm sao có thể không đau lòng chứ?
……
……
Đi kèm tiếng sấm ầm ầm, vô số tia chớp giật tiến vào thân thể của Bạch Tảo.
Dù cho là Thông Thiên cảnh đại vật, đối mặt với loại oanh kích giống như thiên kiếp này, chỉ sợ cũng sẽ chết ngay tại chỗ.
Nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại, vẫn ngủ rất ngon lành.
Không biết bao lâu trôi qua, tia chớp rốt cục cũng đã ngừng, tầng mây khôi phục yên tĩnh, nhìn tựa như là một cái chăn màu xám, che khuất toàn bộ bầu trời.
Nàng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn về phía hoàng thành, Triều Ca thành thậm chí toàn bộ Triêu Thiên đại lục bên dưới.
Ánh mắt của nàng cũng không phải tuyệt đối vô tình, chỉ là tâm tình cực kỳ hờ hững, tỷ như cái vệt hoài niệm nhàn nhạt kia, chỉ cần bị gió khẽ thổi qua, sẽ biến mất không còn tăm tích.
Loại hờ hững này không phải như nước, mà tựa như là gió, có một loại cảm giác vượt qua toàn bộ thế giới ở trên cao nhìn xuống, tựa như thần linh đang quan sát nhân gian.
“Ngươi không sai, nhưng có biết vì sao đến hiện tại vẫn chưa thể phi thăng đắc đạo không?”
Nàng đứng trong thiên không, nhìn Liên Tam Nguyệt bình tĩnh nói: “Bởi vì chiến ý của ngươi quá mạnh, phải biết thiên nhân ứng tương thông, mà không phải giao chiến.”
Nàng âm thanh vô cùng dễ nghe, như nước suối cũng như sáo trúc, không một chút tục khí, tựa như là tiên nhạc.
Âm thanh cảm động mà tươi đẹp như vậy, trong tai người bình thường lại trở nên giống như tiếng sấm, đáng sợ đến cực điểm.
Đám thái giám cung nữ núp sau tường cung bịt chặt lỗ tai, thoáng chốc đã té xỉu, đám thần tử trong đại điện, Thần Vệ quân bên ngoài tường thành, cũng đều cảm thấy trời đất quay cuồng, không cách nào đứng vững.
Nhất Mao Trai khổ chu lui xa khỏi hoàng thành mấy dặm, đóa liên vân ở phía nam xa xa cũng trở thành phai nhạt rất nhiều, những tông phái khác thì càng thêm nhanh chóng trốn đến xa hơn.
Chỉ là một đạo thanh âm tùy ý mà thanh nhu, đã khiến người ta không thể chịu nổi, ngay cả cường giả cấp bậc như Thiền Tử cùng Bố Thu Tiêu cũng phải kéo dài cách xa, nói rõ khí tức của nàng thực sự quá mạnh, đã mạnh đến phạm trù vượt qua nhân gian.
Mọi người nhìn bóng người như điểm đen trên không trung kia, khiếp sợ nghĩ đến một khả năng, lẽ nào đó không phải Bạch Tảo, mà là…… Tiên nhân ư?
Ngàn năm có thánh nhân xuất, đây là tục ngạn của Triêu Thiên đại lục.
Nơi này thánh nhân cũng không phải dùng để ám chỉ riêng Nhất Mao Trai, mà là chỉ những người phi thăng.
Những người tu hành phi thăng đến đại đạo kia chính là tiên nhân.
Triêu Thiên đại lục đã từng có truyền thuyết cố sự tiên nhân trở lại nhân gian, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai tận mắt chứng kiến.
Nhưng nếu như chuyện này phát sinh trên người Trung Châu Phái, lại tựa hồ như rất có thể.
Ngàn năm trước vị phi thăng giả kia chính là Trung Châu Phái Bạch Nhận tiên nhân, trước khi nàng rời đi, đã lưu lại mấy đạo tiên lục cho Vân Mộng Sơn. Những tiên lục kia đã từng trấn áp Minh Hoàng, giết chết Liễu Từ chân nhân, như vậy tiếp dẫn nàng trở về thì có gì kỳ quái?
Đàm chân nhân nói Liên Tam Nguyệt là người mạnh nhất Triêu Thiên đại lục, nhưng nếu như Bạch Nhận tiên nhân thật sự trở về…… Coi như nàng trở về chỉ là một tia thần thức, vậy cũng không phải người trên thế giới này có khả năng chống lại, thậm chí tất cả mọi người trên thế giới này gộp lại, đều không chống đỡ được!
Một loại cảm giác kính nể cùng chấn động xuất phát từ nội tâm, để tất cả mọi người bên trong Triều Ca thành đều quỳ xuống.
Tựa như là Tuyết Cơ đi qua thông đạo sâu thẳm trong kiếm ngục, hai bên tù thất tà ma đại yêu, đều phải quỳ xuống.
Đây là cấp độ sinh mệnh không giống, đây là bắt nguồn từ sợ hãi tận sâu trong sinh mệnh, đây mới thực là nghiền ép.
Tất cả mọi người hướng về nữ tử mặc áo trắng trong thiên không quỳ lạy hành lễ, sau tường cung, trong tường thành thần nỗ đều chậm rãi cúi đầu, không dám chỉ về nàng. Triều Ca thành Bất Lão Lâm thích khách cùng Quyển Liêm Nhân ẩn giấu ở chỗ tối đang đợi mệnh lệnh, cảm nhận được uy thế trong thiên không, căn bản không dám ngẩng đầu, trực tiếp quỳ đến trên đất, cả người run rẩy.
Hồ quý phi đứng trong lối đi giữa Thiên điện cùng chính điện, ngón tay chăm chú nắm lấy then hoa trên cửa, đốt ngón tay trắng xám, sắc mặt càng thêm trắng xám, ngồi xụi lơ trên đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
A Phiêu ở trên bốn phía cột nhà trong thiên điện liên tục bay loạn, tóc mái tưa lá rụng bị mồ hôi ướt nhẹp, rối loạn lung tung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra tia sáng tạp sắc, biểu thị tâm tình của nàng càng thêm hỗn độn, hơn nữa vô cùng sợ hãi.
Bạch Nhận tiên nhân trở lại Triêu Thiên đại lục.
Bốn biển đều tĩnh, thiên hạ không một tiếng động, vạn dân quỳ gối.
Nhưng luôn có mấy người không quỳ.
Triều Ca thành trong một gian tửu lâu, Âm Tam giơ lên chén trà, đưa đến bên môi khẽ uống một ngụm, nhìn bạch y tiên nhân trong thiên không, hơi nhíu mày.
Thanh Nhi trốn ở phía sau hắn, chỉ dám lộ ra con mắt, nhìn bầu trời, trong mắt tràn đầy biểu hiện sợ hãi. Nàng ở Vân Mộng Sơn sinh hoạt mấy chục ngàn năm, tận mắt nhìn Bạch Nhận từ một đứa trẻ bi bô tập nói, biến thành thiên tài thiên phú khiếp sợ khắp nơi, cuối cùng trở thành thiên kiêu đại lục, sau đó phi thăng thành tiên…… Nàng rõ ràng sự mạnh mẽ cùng đáng sợ của Bạch Nhận hơn so với ai khác, chớ đừng nói chi là hiện tại Bạch Nhận đã phi thăng thành tiên, so với năm đó không biết mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần, ngàn lần hay là vạn lần?
Nàng chú ý tới Âm Tam thật sự không có bất kỳ sợ hãi, hơn nữa không phải giả, không hiểu hô: “Đó là tiên nhân! Thật sự tiên nhân!”
Âm Tam nâng chén chỉ về nữ tử mặc áo trắng trong thiên không, hờ hững nói: “Tiên nhân…… Đi ra ngoài mới gọi là tiên nhân, hiện tại đều trở về, còn tiên nhân cái gì chứ?”
……
……
Bình Vịnh Giai cũng không quỳ xuống, bởi vì hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, không phải vậy hắn rất có thể quá mức chấn động, đến một câu thô tục cùng tiên nhân có quan hệ cũng không chừng, phương diện này hắn bị Trác Như Tuế cùng Nguyên Khúc ảnh hưởng khá lớn.
Hắn nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trên thềm đá, liều mạng mà nghịch vận kiếm nguyên, đem mỗi một đạo kiếm ý bên trong thân thể đều bức ra ngoài.
Gió nhẹ thổi áo của hắn, mang theo những kiếm ý vô hình nhưng thực chất, như tơ liễu hướng về đạo nắng sớm kia bay đi.
Tỉnh Cửu đứng ở bên trong cột nắng sớm, tự nhiên cũng không quỳ.
Hắn lẳng lặng nhìn nữ tử mặc áo trắng trên không, nhìn vào mắt của nàng, tựa hồ muốn xem đến nơi sâu xa nhất.
Vô số đạo kiếm ý nhỏ bé rồi lại tinh khiết đến cực điểm, từ ngoài nắng sớm bay tới, sau đó trong nháy mắt bị những vòng sáng hình tròn kia nuốt chửng, Liên Tam Nguyệt Lương Tiêu đạo pháp quả nhiên lợi hại, nhưng vẫn như cũ không ngăn cản được toàn bộ, luôn có hai, ba đạo kiếm ý trở thành cá lọt lưới, bởi vì số lượng kiếm ý thực sự là quá nhiều.
Nắng sớm đã bị đứt đoạn hai, ba tia.
Nếu như toàn bộ đứt rời, Tỉnh Cửu sẽ thoát vây, đến thời điểm đó, hắn sẽ thử xem xem, có thể giết chết cái tiên nhân kia hay không.
Hắn chưa từng thấy Bạch Nhận, sau khi phi thăng gặp gỡ là bị đánh lén, nhưng hắn biết tiên nhân mạnh bao nhiêu. Kiếp trước hắn phi thăng có lẽ cũng có lực đánh một trận, hiện tại Triêu Thiên đại lục không có ai là đối thủ của nàng, dù cho giáng lâm nhân gian chỉ là một tia tiên thức, hoặc là nói một phân thân.
Hơn nữa coi như hắn có thể giết chết cái phân thân này của Bạch Nhận, lúc này Bạch Tảo bị nàng phụ thân cũng tất nhiên sẽ cùng chết đi. Nhưng nếu như có cơ hội, hắn vẫn sẽ thử giết chết đối phương, đây không phải dũng cảm không sợ, cũng không phải lãnh khốc vô tình, chỉ là chuyện phải làm, không phải vậy hôm nay tất cả mọi người bọn họ đều sẽ chết.
……
……
Liên Tam Nguyệt đương nhiên không quỳ, lẳng lặng nhìn Bạch Tảo trên không trung, trong ánh mắt đã không có thương tiếc, chỉ còn dư lại bình tĩnh tuyệt đối, tựa như âm thanh của nàng vậy.
“Là đúng hay sai, đánh xong rồi nói.”
Nói xong câu đó, nàng từ trên quảng trường bay lên, phá không mà đi, quần áo lướt nhẹ, mấy tức đã tiến vào trong bầu trời màu xám.
Ở trong nháy mắt nàng biến mất ở trong bầu trời, Bạch Nhận tiên nhân cũng biến mất, đi hướng về càng chỗ cao.
Liên Tam Nguyệt cùng Bạch Nhận tiên nhân cách khoảng cách mấy chục dặm, đối diện mà đứng.
Nơi này là hư cảnh, không gió cũng không thanh, bởi vì không có không khí.
Các nàng ở đây đối chiến, tạo thành gợn sóng sẽ nhỏ rất nhiều, Triêu Thiên đại lục chịu đến thương tổn cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.
……
……
Trong âm u cái thông đạo kia rất nhanh đã một lần nữa bị lấp kín, mọi người cũng không còn cách nào nhìn thấy những hình ảnh kia, coi như có chút tu hành cường giả có thể đi về hư cảnh quan chiến, nhưng ai dám đi?
Vô số người từ sau tường cung, từ bên trong các toà điện, từ trong thuyền đi ra, ngước đầu nhìn về phía bầu trời, tựa như một đám ngỗng đang chờ được cho ăn.
Tầng mây bỗng nhiên được rọi sáng, tia sáng đến từ chỗ càng cao, nhưng không ai biết nơi đó đang phát sinh cái gì.
Bỗng nhiên, trong tầng mây sinh ra một đường cực nhỏ, sau đó đột nhiên gãy vỡ.
Một bóng người như lưu tinh cao tốc rớt xuống, chính là Liên Tam Nguyệt.
Trong thiên không tràn đầy âm thanh ầm ầm, đó là vật thể cao tốc va chạm không khí sinh ra âm thanh.
Mọi người hoảng sợ tránh né ra xa.
Hoàng thành đại trận một lần nữa khởi động dễ dàng mà bị xuyên thủng.
Viên lưu tinh kia rơi vào trên quảng trường.
Trên tảng đá cứng rắn xuất hiện vô số đạo vết rách, tựa như là mạng nhện.
Liên Tam Nguyệt ngã vào trung tâm mạng nhện, không có động tĩnh.