Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
Tập 11: Gặp Mặt Thiên Băng (c101-c110)
❮ sautiếp ❯Chương 101: Gặp Mặt Thiên Băng
Ân Khánh chống tay lên hông xoay người qua lại để nghĩ xem nên khuyên cô như thế nào, cậu không phải muốn cô tha thứ cho Chu Hạo mà với tính tình của Chu Hạo cậu nghĩ anh ta sẽ không nhượng bộ, thậm chí khi anh ta tức giận có thể dễ dàng thâu tóm Tàng Kiếm mà không cần phải suy nghĩ gì nhiều.
Mặc dù nhiều năm qua cậu có nghe được tin tức Chu Hạo tìm kiếm An Hạ khắp nơi không biết vì lí do gì nhưng cậu không thể ngó lơ để cô bước vào chỗ nguy hiểm được.
“Em có thể nghĩ đến Thiên Bảo được không? Thằng bé còn nhỏ nó không biết gì nếu khi lớn lên nó biết được chuyện này sẽ nghĩ như thế nào? Em định giải thích với nó ra sao?”
Nghe nhắc đến con trai, trái tim đang bình ổn của An Hạ bỗng đập liên hồi. Thiên Bảo ngoài cho cô động lực để sống nó còn là điểm yếu mà cô không thể nào không quan tâm.
“Đối với con trai em biết mình phải xử lý như thế nào mà.”
Thiên Bảo tay cầm con mô hình đứng phía sau hai mắt tròn xoe nhìn hai người họ nhưng không ai phát hiện ra sự hiện diện của nhóc.
Tuy chỉ gần sáu tuổi nhưng bé có thể hiểu được những gì mà mẹ và ba nuôi vừa mới nói, cái tên quen thuộc lần nữa là lí do khiến cho hai người cãi nhau. Sự tò mò trong lòng cậu ngày càng tăng cao. Rốt cuộc người tên Chu Hạo đó là ai? Có phải là ba của bé không? Nghĩ đến điều này hai mắt Thiên Bảo sáng hẳn lên nhưng nhanh chóng tắt dần, mặt cũng xụ xuống biểu tình không vui.
Nhưng mẹ nói ba không còn sống trên đời nữa nên làm sao người đó có thể là ba ruột của bé được. Ánh mắt bé vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người họ suy nghĩ miên man điều gì đó rồi xoay người đi vào trong.
[..]
Thiên Băng sau khi nghe Lãnh Thần nói cô đã về nước thì liền điện thoại hẹn gặp mặt cô trò chuyện và dĩ nhiên An Hạ không hề từ chối lời đề nghị của cô em chồng “cũ” này.
An Hạ bước xuống xe xong đi vào một nhà hàng khá nổi tiếng nằm gần một con sông lớn, nơi đây mát mẻ lại không quá nhiều xe cộ chạy ngang gây ồn ào. Bước vào trong An Hạ nhanh chóng bị sự trang trí một cách ngay ngắn lại đặc biệt của nhà hàng thu hút vào mắt, cô mãi lo ngắm mà quên luôn mục đích của mình đến đây là gì.
Mãi đến khi ở gần bên cửa sổ có người gọi cô thì lúc đó An Hạ mới giật mình mà hoàn hồn lại. “Chị dâu.”
Thiên Băng vẫy tay gọi cô khi thấy cô ngơ ngẩn nhìn kiếm xung quanh mà không để ý đến cô ấy đang ngồi bên này. An Hạ quay ra sau thấy Thiên Băng, khóe môi chợt nâng lên rồi đi lại bàn của cô ấy.
“Anh Thần cũng ở đây sao?”
Vừa hỏi cô vừa cười với cậu coi như chào hỏi. Khác với ngày thường tỏ thái độ lạnh nhạt đối với người khác thì hôm nay Lãnh Thần lại tươi cười nhìn cô gật đầu, đây là người phụ nữ khiến cho Chu Hạo đau khổ suốt năm năm qua và là người vợ của cậu yêu mến nhất, có thể vì cô ấy mà Thiên Băng đã đối nghịch lại với anh trai và mẹ ruột của mình.
Cậu nhìn cô thật kỹ từ trên xuống dưới, mới thấy được những năm qua An Hạ đã thay đổi rất nhiều, khi nghe Hàn Thiên nói cô về nước cậu đã khá bất ngờ nhưng rồi lại thôi.
Thiên Băng đứng lên kéo cô ngồi xuống đối diện mình, ánh mắt sáng rỡ như nhìn thấy thứ mình muốn từ rất lâu mà nay mới được gặp vậy. Nhưng chỉ được ít giây, mấy giây sau cô ấy liền bĩu môi, nghẹn ngào nhìn cô nói:
“Chị dâu đi lâu thế, đến bây giờ mới chịu về.” Nghe hai tiếng “chị dâu” An Hạ cảm thấy chua xót trong lòng với cái cách xưng hô này, cô biết Thiên Băng vẫn luôn coi cô là chị dâu là vợ của Chu Hạo nhưng chuyện đã qua lâu rồi cô không muốn bản thân nhớ lại giai đoạn năm đó nữa.
“Em có thể gọi chị là An Hạ được không?” Thiên Băng giật mình nhớ ra mình quên mất thân phận bây giờ của An Hạ không còn là cháu dâu trưởng nhà họ Chu nữa, nên việc kêu “chị dâu” là không đúng cho lắm. Cô ấy nhanh chóng gật đầu nói:
“Em xin lỗi, do em quen miệng nên chưa sửa lại được chị đừng giận em nha.”
An Hạ thấy vẻ lúng túng lại gấp gáp giải thích của Thiên Băng như thế mà cô không nhịn được bật cười thành tiếng, tay đưa lên xua xua rồi từ từ lên tiếng: “Chị không có để ý đâu, em đừng có hoảng hốt lên như thế.”
Thiên Băng ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu che giấu đi vẻ mặt xấu hổ của mình.
Lãnh Thần ngồi đó vẫn quan sát hai người nói chuyện, cậu nãy giờ đang tập trung để ý đến An Hạ. Cô không còn là cô bé rụt rè trước người khác nữa mà thay vào đó cô toát lên vẻ tự tin lại khí thế bức người.
Cậu thầm thở dài trong lòng thay cho cậu bạn của mình đã để vụt mất một người vợ như thế.
[…]
Di Nhã từ khi biết Hàn Thiên qua Úc thì tâm trạng suy sụp ngày càng rõ, cô ấy không hiểu được bản thân đang có cảm giác gì với cậu. Chỉ là nỗi đau của cô ấy quá lớn khiến cô ấy không thể nào mở lòng chấp nhận ai khác được.
Di Nhã ngồi trên giường ôm lấy cái gối ôm thật chặt trong lòng, ánh mắt hoang mang nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay cô không đi làm mà xin nghỉ ở nhà một hôm, tâm trạng của cô đang cực kì tệ nên không có cách nào tập trung vào công việc được.
Trong đầu bỗng xuất hiện đến vẻ mặt chân thành ngày đó của Hàn Thiên mà vành mắt bỗng đỏ ửng lên, rất nhanh đáy mắt xuất hiện tia nước. Di Nhã à mày phải mạnh mẽ lên, mày đã từ chối anh ấy rồi kia mà. Mày không thể ích kỷ mà làm liên lụy đến người khác được, nếu trái tim mày vẫn còn đau xin đừng tổn thương thêm một ai chỉ vì muốn tìm người che chở cho mày.
Tuy nghĩ như thế nhưng sâu thẳm trong trái tim Di Nhã lại đau đớn cùng cực, cô ấy có thể cảm nhận được chỉ thêm một chút nữa có lẽ ngay cả thở cô ấy cũng không làm được.
Sao nó đau quá, đau đến tan nát cõi lòng. Cô đã tự dặn với lòng là không được yêu thêm một ai, bởi khi yêu con người ta mệt mỏi lắm, lại luôn phải chịu đựng sự giày vò đến mức không thể gắng gượng được, cô đã trải qua một lần và không muốn bản thân lại mắc lỗi lầm thêm một lần nào nữa.
An Hạ nhìn thấy một bé trai nằm trong lòng Lãnh Thần liền đưa đôi mắt hiếu kỳ nhìn sang xong buộc miệng hỏi:
“Đứa bé này là?”
Thiên Băng nhìn theo ánh mắt của cô nhìn sang biết ý của cô hỏi về con trai, mặt cô ấy thẹn thùng nhỏ giọng nói:
“Nó…nó là con của em và Lãnh Thần.”
An Hạ trợn to mắt như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cô chỉ đi mới có mấy năm mà họ đã có con lớn như thế này rồi sao? Nhìn có thể đoán cậu bé có khi chỉ nhỏ hơn Thiên Bảo của cô vài tháng thôi đấy.
Biết cô không tin vào chuyện này, Thiên Băng chỉ biết thở dài nói qua loa chuyện của mình cho cô biết. Sau khi nghe xong An Hạ đưa ánh mắt khó hiểu nhìn sang Lãnh Thần, cậu bị ánh mắt của cô nhìn chăm chú mà mất tự nhiên che miệng lại ho vài tiếng.
Cậu điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình và để con trai có chỗ ngồi thoải mái mới nói chuyện với An Hạ.
“Lúc đó anh chỉ vì quá nóng nảy không kiềm chế được bản thân nên mới tổn thương đến Thiên Băng mà thôi.”
Chương 102: Giữa Tôi Và Anh Chỉ Có Hận Thù
Cậu cứ nghĩ cô sẽ hiểu cho mình nhưng thấy biểu cảm trên mặt An Hạ càng ngày càng tệ đi, điển hình như hai hàng lông mày của cô ấy đã nhắn đến mức sắp đụng vào nhau luôn.
Thiên Băng ở một bên che miệng lại cười khúc khích với tình thế trước mắt, một người ra sức giải thích còn người kia thì lại không quan tâm đến cái lý do ngớ ngẩn mà cậu nói ra.
Như không nhịn được nữa, Lãnh Thần cầm lấy tay con trai xoa xoa rồi vô tội nói với An Hạ.
“Em đừng nhìn anh với ánh mắt đó có được không? Anh cũng đâu có cố ý đâu, chỉ là nhất thời hồ đồ tổn thương cô ấy thôi, nhưng để có được ngày hôm nay anh cũng trả giá rất đắt rồi.”
An Hạ lại khác, cô thẳng thừng không cho cậu mặt mũi nào mà nói:
“Anh bị vậy là đáng đời lắm, em thấy Thiên Băng như vậy là còn nhẹ tay với anh đấy.”
“Cái gì?”
Lãnh Thần khiếp sợ nghe được lời cô nói, nhưng nhanh chóng cậu quay sang gấp gáp nói với Thiên Băng.
“Bà xã em đừng nghe những gì An Hạ nói, anh chịu khổ như thế là đủ lắm rồi, em ra tay như thế không có nhẹ đâu.”
An Hạ thả lưng ra sau, cố nhịn cười nhìn hành động gấp gáp giải thích của cậu xong cô không quên châm dầu vào lửa.
“Anh và Chu Hạo đúng là bạn thân có khác, dùng hành động y như nhau. Chỉ khác hai người yêu nhau lâu như vậy mà không nói ra, còn hai tụi em chỉ là kẻ thù của nhau nên cái kết mới gặp nhau trên thương trường như thế này.”
Câu nói của cô khiến cả Thiên Băng và Lãnh Thần đồng loạt cứng miệng không thốt nên lời. Cả hai chọn cách im lặng không nói ra những gì mà Chu Hạo trải qua những năm nay, vì họ biết muốn tháo chuông thì cần phải tìm người buộc chuông.
Thấy không khí bắt đầu ngưng động lại có chút kỳ quặc, An Hạ lên tiếng cắt ngang.
“Em có thể bế bé một chút không?”
“Được chứ.”
Cậu cẩn thấn đưa con trai qua cho cô bế, ôm cu cậu trong lòng An Hạ không nhịn được mà sờ lấy hai má bánh bao của nhóc. Nhìn kỹ thì thấy đứa bé không khác gì Thiên Bảo của cô cho lắm cũng trắng trẻo, có da có thịt, lại có hai cái má đáng yêu như thế này. Điều đặc biệt khi cô nghĩ cậu bé sẽ thấy người lạ mà khóc không chịu cho cô lại gần nhưng không, nhóc mở đôi mắt to của mình ra nhìn cô không chớp mắt.
An Hạ khẽ cười cúi đầu xuống cụng lấy cái vầng trán nhỏ nhắn của bé giọng trêu chọc.
“Con quen cô không mà nhìn ghê thế hả?”
Thấy có người giỡn với mình, cậu bé thích thú bật cười thành tiếng, An Hạ vì thế cũng cười theo. Xong cô ngẩng đầu lên nhìn Thiên Băng hỏi:
“Bé con tên gì thế?”
“Là Lãnh Hàn.”
Thiên Băng lập tức trả lời, nhìn con trai không sợ người lạ cô ấy cũng vui thêm, nhìn con trai cưng cười nói vui vẻ người mẹ như cô cảm thấy mãn nguyện rồi. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể tin được mình có thể cùng người đàn ông mà mình yêu thầm nhiều năm trước có thể trở thành vợ chồng và có con với nhau. Nhìn thấy Thiên Băng thơ thẩn nhìn con trai, Lãnh Thần đưa tay ra ôm cô vào lòng nhỏ giọng hỏi: “Em sao thế?”
Cô ấy vội lắc đầu, nhẹ mỉm cười nói:
“Em chỉ cảm thấy vui khi con trai không sợ người lạ thôi.”
“Con của Lãnh Thần là phải gan dạ như thế chứ.” Cậu mặt dày nói lên tiếng lòng của mình nhưng tận sâu trong lòng cậu chính là muốn chọc cho Thiên Băng cười, người con gái này luôn khiến cậu lo lắng bất an sợ cô lại bỏ cậu một lần nữa. Chỉ cần cô vui, cậu không ngại làm bất cứ chuyện gì.
“Này hai người đừng có cho tôi ăn thức ăn chó như thế chứ?”
An Hạ đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn sang hai người họ, tay không quên ở trên má Lãnh Hàn xoa xoa. Sau câu nói của cô, cả ba người đồng loạt cười lớn khoái chí. [.)
Vài ngày sau An Hạ nhận được điện thoại của Chu Hạo, anh muốn hẹn gặp cô để nói chuyện. Dù không muốn nhưng với tình thế trước mắt cô cần phải biết được anh ta đang làm gì, nghĩ gì và chỉ khi gặp mặt cô mới cảm nhận được.
Ngồi đối diện với anh mà cô không hề tỏ vẻ sợ hãi nào, ngược lại cô còn đưa ánh mắt khiêu khích nhìn anh xong không khách khí nói:
“Anh tìm tôi là thương lượng muốn tôi cứu lấy công ty của anh sao?”
Không hiểu sao đáy lòng anh lại hiện lên tia khó chịu, ánh mắt đau xót của anh nhìn thẳng vào mắt cô. Anh dường như không thấy được tia xót xa nào trong đáy mắt cô.
Chu Hạo thầm cười nhạo bản thân mình, năm đó anh đối xử với cô như thế thì liệu cô làm cách nào để tha thứ cho anh đây. Nhưng tận mắt thấy cô đối xử với mình như vậy, anh thật sự không thể nào kìm nén lại được tâm tư của mình.
Nhìn thấy được anh đau khổ như thế, An Hạ đưa ánh mắt phức tạp nhìn anh. Không hiểu từ bao giờ. Chu Hạo kiêu ngạo, xem thường người khác đã không còn xuất hiện trước mặt cô nữa, phải nói đúng hơn từ khi cô về nước đã thấy được Chu Hạo đã thay đổi. Lí do gì khiến anh trở nên như thế?
An Hạ đang trầm tư bỗng mắt sáng lên xong nhìn anh khó hiểu, Uyển Nhi ở đâu sao cô không thấy? Rốt cuộc trong năm năm này đã xảy ra chuyện gì? Cô rất muốn hỏi anh nhưng cô không muốn bản thân lại nhúng tay quá nhiều vào chuyện không liên quan đến mình.
“Anh hẹn tôi đến đây chỉ để nhìn anh thôi sao?” Biết cô đã bắt đầu mất kiên nhẫn, Chu Hạo thở dài một hơi xong điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình thận trọng nói với cô.
“Chúng ta có thể tạm thời bỏ qua hận thù của nhau mà ngồi lại nói chuyện năm đó không?”
Mặt An Hạ đen lại đứng nhanh dậy quát vào mặt anh.
“Tôi không rảnh ngồi ở đây hàn huyên tâm sự chuyện xưa với anh, tôi nói cho anh biết cả đời này anh đừng mong nhận được sự tha thứ từ tôi.”
Hai tay Chu Hạo siết chặt lại, hơi thở trở nên dồn dập.
“Em thật sự hận anh đến như vậy sao?”
“Tôi không chỉ hận anh mà còn muốn chính tay giết chết anh để lấy lại những thiệt thòi năm đó tôi phải chịu, nhưng tôi không muốn bàn tay của tôi vì anh mà bị bẩn mới dùng cách khác chống đối với anh.” Từng câu từng chữ dường như đánh vào điểm sâu nhất nơi đáy lòng Chu Hạo, có cô đứng ở đây anh không thể nào ôm lấy trái tim đang tổn thương của mình mà an ủi, anh không muốn cô thấy được dáng vẻ yếu đuối của mình.
Chu Hạo khôi phục lại cảm xúc của mình như thường ngày, hai chân bắt chéo lại mày cũng nhướng lên.
“Vậy thì hãy xem giữa anh và em ai là người chiến thắng, nếu em thua anh sẽ bắt em về làm vợ anh một lần nữa.”
An Hạ cảm thấy bản thân như đang nghe một chuyện cười, cô ngửa mặt ra sau cười thật lớn rồi đi đến gần anh, nâng mặt anh lên nhìn mình.
“Nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn không bỏ được cái thói xem thường người khác, tôi nói rồi không ai dám thách đấu với anh thì tôi sẽ dùng cái mạng này để chơi với anh.”
Cô hất mạnh anh ra rồi đi lại ghế cầm lấy túi xách đi ra ngoài, cô không muốn ở lại đôi co thêm với anh nữa, giữa anh và cô ngoài ân oán cần phải trả thì không còn bất cứ thứ gì để nói với nhau.
Chu Hạo đưa tay lên chạm nhẹ nơi cô vừa chạm vào, môi không tự chủ được nâng lên. Tuy chỉ là hành động khiêu khích nhưng anh vẫn cảm thấy vui vì cô đã chấp nhận đụng vào anh thay vì tránh né như ban đầu.
Ánh mắt chua xót nhìn ra cửa, miệng thì thầm. “Nếu như là em thật, anh sẽ trả lại hết những gì mà anh đã gây ra cho em.”
Chương 103: Người Đứng Sau Thật Sự Là Cô
Ngay sau khi An Hạ rời đi thì Tiểu A gấp gáp chạy vào, thấy anh đang thơ thần ngồi ở ghế số pha thì do dự bước lại gần, cậu cẩn thận lên tiếng.
“Tổng Giám Đốc.”
“Có phải có tin tức rồi không?”
Nhìn dáng vẻ như thế của cậu anh đã phần nào hiểu được chuyện mà cậu sắp nói ra.
Tiểu A đứng nghiêm lại, từ từ nói ra hết những gì cậu vừa mới biết với anh.
“Người đứng sau thật sự là thiếu phu nhân, cô ấy là người mua hết cổ phần của cổ đông, khiến cổ phiếu công ty chúng ta giảm xuống thậm tệ. Cô ấy là người đứng sau làm hết tất cả.”
Chu Hạo không thể bình tĩnh được nữa miệng nở nų cười chua chát, tay cũng đưa lên xoa nhẹ nơi ngực trái, nơi đây đau quá.
Dù đã biết trước người có can đảm đối phó với anh chỉ có cô nhưng khi nghe chính miệng Tiểu A nói ra anh thật sự không dám tin điều đó là thật. Dù cô có hận anh như thế nào đi nữa anh cũng không tin cô lại lấy công sức bà nội xây dựng nên mà đạp đổ. An Hạ em thật nhẫn tâm, em không thương anh cũng nên thương bà nội chứ.
Tiểu A nhìn anh như thể mà sống mũi cay cay, từ ngày thiếu phu nhân bỏ đi sếp của cậu như một người điên chạy đi tìm cô khắp nơi, đến khi dường như tuyệt vọng thì cô ấy quay về. Cứ ngỡ cô ấy sẽ khiến Chu Hạo ngày xưa quay lại nhưng không, cô ấy như muốn lấy hơi sức còn lại của Chu Hạo đi để thỏa mãn những gì mình mong đợi.
Cậu từng rất thương thiếu phu nhân nhưng cậu cũng thương cho ông chủ, từ ngày biết sự thật và nhận ra tiếng lòng của mình ông chủ đã suy sụp rất nhiều.
“Tổng Giám Đốc, kế tiếp chúng ta nên làm sao đây?” Chu Hạo cúi thấp đầu xuống, hai bàn tay siết lại thật chặt thậm chí thấy cả gân xanh hiện rõ trên đó, Tiểu A rất muốn đi đến an ủi anh nhưng cậu sợ Tổng Giám Đốc sẽ nổi giận vì bị người khác nhìn ra dáng vẻ yếu đuối của mình.
“Cậu hãy ở phía sau giúp đỡ cô ấy, bảo vệ cô ấy giúp tôi.”
“Vậy còn Chu Thị thì sao? Anh định để cho thiếu phu nhân lấy đi như vậy sao?”
Chu Hạo quay sang nhìn cậu, ánh mắt mơ màng xong lắc đầu cười bất lực.
“Cậu biết tôi nợ cô ấy rất nhiều mà, nếu như lấy Chu Thị ra đối lấy sự hận thù trong lòng cô ấy tôi cam tâm tình nguyện làm như thế, tôi sẽ về chuộc tội với bà nội và xin bà tha lỗi cho tôi.”
“Sau đó anh sẽ như thế nào nếu không còn Chu Thị trong tay?”
“Cậu hỏi nhiều quá rồi đấy, tôi tự có cách của riêng mình. Chuyện tôi căn dặn, cậu cứ làm theo ý tôi đi.”
“Vâng thưa Tổng Giám Đốc.”
Tiểu A đứng chôn chân tại chỗ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh mà không nỡ rời đi, cậu không muốn nhìn hai người cứ đầu đá qua lại như vậy. Làm cách nào cậu mới biết được trong lòng thiếu phu nhân có thiếu gia hay không đây? Chỉ cần họ có tình cảm với nhau thì dễ giải quyết rồi.
Chu Hạo ngồi mãi mà không thấy tiếng bước chân rời đi mà ngẩng đầu lên nhăn mặt hỏi:
“Sao còn chưa đi?”
“Tôi đi ngay đây.”
Tiểu A giật mình nhanh chân bước ra ngoài để lại không gian yên tĩnh cho Chu Hạo.
Thấy cậu đã rời khỏi, lúc này Chu Hạo mới buông lỏng bản thân xuống người dựa ra sau ghế, ảnh mắt ửng đỏ nhìn lên bờ tưởng trước mặt.
Câu nói của cô năm năm trước và lúc nãy luôn luôn hiện rõ trong tâm trí anh, anh chưa bao giờ quên được ánh mắt ngày đó cô đối với anh có bao nhiêu phần mệt mỏi lẫn uất ức trong lòng. Ngay từ đầu là anh sai, anh không nên vì sự ích kỷ của bản thân mà luôn tổn thương cô.
Anh đi lại bàn cầm lấy chìa khóa xe rồi đi thắng ra ngoài.
Tại một quán Bar quen thuộc mà anh, Lãnh Thần và Hàn Thiên hay lui tới. Chu Hạo dáng vẻ cô đơn bước vào và đi lại chiếc bàn quen thuộc của mình. Anh gọi cho mình một chai rượu mạnh, rồi ngồi đó uống hết từng ly từng ly.
Rượu mạnh khi uống xuống khiến bụng của anh nóng lên đến mức khó chịu nhưng ngay lúc này Chu Hạo không hề có cảm giác như thế, anh chỉ biết thứ này có thể khiến anh quên đi sầu muộn trong lòng mình.
Cứ thế chỉ trong nửa giờ anh đã uống sạch chai rượu đầu tiên mà phục vụ đem ra, anh ngẩng đầu lên ánh mắt mơ màng tìm kiếm nhân viên phục vụ gần đó rồi thốt lên:
“Cho tôi thêm một chai.”
Anh là khách quá quen của quán nên việc anh uống nhiều rượu như vậy mà không bị kêu dừng lại là chuyện hết sức bình thường, anh đã quá nổi tiếng trong giới thượng lưu, bạn bè hay đi cùng anh cũng không phải hạng tầm thường nên muốn ngăn cản anh thì chỉ có con đường chết.
Rất nhanh một cô gái thân hình quyến rũ mặc một bộ váy hở hang, ôm sát thân thể cân xứng của cô ta đi đến ngồi xuống để chai rượu đến trước mặt anh, cô ta nhích cơ thể gần tới chỗ anh xong nhỏ giọng nói:
“Rượu của anh đây.”
Chu Hạo không nói gì chỉ mở nắp chai rót rượu vào ly và tiếp tục uống, anh hoàn toàn xem thường sự xuất hiện của cô ta ngay bên cạnh.
Cô ta dễ gì bỏ cuộc khi biết được thân phận của anh, đây là con mồi có thể khiến cô ta đổi đời thì có đánh chết cô ta cũng không bỏ qua.
“Có vẻ như anh đang buồn có cần em phục vụ cho anh không?”
Nói xong tay cô ta choàng qua cánh tay của anh, tay kia để lên ngực anh vuốt ve qua lại, thấy anh không có ý định ngăn cản gì cô ta càng lớn mật di chuyển tay càng lúc càng đi xuống. Khi sắp đến gần đũng quần của anh thì bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt hất mạnh ra sau.
Cô ta khiếp sợ ôm lấy bàn tay đau nhức của mình nhìn anh giọng lắp bắp hỏi:
“Anh…anh sao lại làm thế với em, em sẽ bị đau đấy.” “Cút.”
Chu Hạo bắn ánh mắt lạnh lẽo nhìn về cô ta, hơi thở của anh bắt đầu thay đổi toát lên tia nguy hiểm. Nhưng cô ta nào dễ dàng chịu thua như thế, đã biết bao chàng trai đã bị cô ta hạ gục dưới thân thì cô ta không tin Chu Hạo lại không bị sự hấp dẫn của cô ta mà mê mụi.
Cô ta đi tới một lần nữa ép người đến gần anh, giọng nói nũng nịu.
“Anh ngại cái gì không biết, em có thể thỏa mãn được nhu cầu của anh mà. Anh cứ yên tâm chuyện này em sẽ không nói với ai đâu, chỉ có anh và em biết thôi.”
Tay cô ta lần nữa chạm đến đáy quần Chu Hạo, lần này thấy anh không phản ứng gì cô ta thầm khinh bỉ trong lòng rồi lấy tay kéo khóa quần anh xuống, vẫn chưa thấy anh động tĩnh gì cô ta cảm thấy như mình đã chiến thắng rồi, đến lúc tay chuẩn bị đưa vào trong cầm lấy thứ tượng trưng cho đàn ông thì bàn tay nhỏ nhắn, mềm yếu của người phụ nữ vang lên tiếp xương vỡ vụn ra.
Bị bất ngờ nên cô ta chưa kịp phản ứng gì, đến khi cơn đau truyền đến mới hét lên thất thanh cầm lấy bàn tay đã xụi lơ xuống của mình ngã người xuống đất.
Nghe tiếng la mọi người đồng loạt dừng lại động tác nhảy và uống rượu của mình nhìn qua bên này, thấy một cô gái đang ngồi dưới sàn ôm lấy bàn tay la hét đau đớn còn người đàn ông thì thư thản uống rượu. Quản Lý quán Bar thấy có chuyện nên chạy nhanh đến, hớt ha hớt hải hỏi:
“Có chuyện gì vậy Chu tổng?”
Cậu ta biết người trước mặt không phải người dễ đụng vào nên câu nói có mấy phần kính nể trong đó.
“Lôi cô ta đi trước khi tôi nổi nóng muốn san bằng chỗ này.”
“Được, được tôi đưa cô ta đi ngay lập tức, cậu đừng có tức giận.”
Nói xong cậu ta kéo lấy người phụ nữ rời đi nhanh khỏi mắt Chu Hạo.
Chương 104: Thằng Bé Là Con Ai Thế?
Chu Hạo đợi họ đi rồi mới kéo khóa quần của mình lại, tiếp tục uống rượu của mình.
Người phụ nữ khi nãy muốn chết hay sao mà muốn lên giường với anh, anh không phải người tùy tiện muốn chơi gái bên ngoài là chơi. Dù cho bản thân có ham muốn đi nữa cũng tìm người phụ nữ mình thương giải quyết hoặc tự giải quyết chứ không kiếm gái bên ngoài.
Nhắc đến chuyện này anh lại nhớ đến câu mà An Hạ năm xưa đã nói với anh, cô nói anh chơi gái nhưng cô lại không biết đến tận bây giờ cô là người đầu tiên cũng là duy nhất anh đã lên giường.
An Hạ ơi là An Hạ, em nhẫn tâm lắm. Em muốn anh moi trái tim của mình ra cho em xem thì đến lúc đó em mới chịu tha thứ cho anh có phải không? Anh biết anh sai nhưng em hãy cho anh cơ hội để chuộc lỗi đi chứ.
Nhưng anh không biết cô ngoài thù hận với anh thì có một chút tình cảm nào cho anh không, chỉ một chút thôi cũng được. Là anh hèn mọn chỉ dám xin em một chỗ đứng trong lòng của em thôi. Uống đến còn nửa chai rượu, anh đứng lên thân thể xiêu vẹo đi lại tính tiền rồi bước ra xe. Dù trạng thái của anh bây giờ không còn được tỉnh táo cho lắm nhưng anh biết được mình muốn gì và định làm gì. Dựa theo những gì Tiểu A tìm hiểu về An Hạ lúc trước, anh biết được chỗ ở của cô hiện tại ở đâu. Anh mặc kệ cơn choáng váng của mình mà lái xe tăng tốc chạy đến nhà cô.
Khi đến nơi anh nhìn ngó xung quanh thấy không gian có chút yên tĩnh, cũng đúng cô là người không thích nơi ở ồn ào mà.
Anh đi vào trong bấm chuông cửa. An Hạ đang cùng Thiên Bảo chơi đùa với nhau thì nghe chuông cửa cô quay qua nói với bé:
“Con ở yên trong nhà nha, mẹ ra xem ai đến nhà mình.”
“Dạ”
Cậu bé ngoan ngoãn trả lời cô rồi tiếp tục chơi xe đua của mình, An Hạ xoa đầu con trai rồi mới đứng lên đi ra ngoài. Vì ngày mai là chủ nhật cô không có đi làm nên cho người giúp việc nghĩ, còn Di Nhã mấy ngày nay ngoại trừ đi làm thì cô ấy chỉ ở trong phòng. An Hạ có mấy lần muốn hỏi thăm nhưng cô ấy toàn tìm cách tránh né.
Anh nhìn vào trong thấy có một bóng dáng nhỏ bé đang dần tiến gần lại phía mình, khi người đó đến gần hơn thì anh nhận ra bóng dáng quen thuộc mà lâu nay anh nhung nhớ.
An Hạ mở cửa ra giật mình khi thấy Chu Hạo đứng trước cổng nhà mình, cô tức giận quát:
“Anh đến nhà tôi làm gì?”
Anh không nói gì nhào đến ôm cô vào lòng, An Hạ ngửi thấy mùi rượu trên người anh mà tỏ ra ghét bỏ cố đẩy anh ra nhưng không có cách nào lay chuyển được thân thể cao lớn của anh được.
“Anh có thôi đi không Chu Hạo, nếu anh làm càng tôi sẽ la lên cho bản vệ tống cổ anh đấy.” Chu Hạo mặc kệ cô đe dọa mình như thế nào mà chỉ vùi mặt vào chiếc cổ thơm tho của cô, đã bao lâu rồi anh không được ngửi nó và chạm vào nó. Bây giờ tìm lại được rồi anh sẽ không để cô đem nó đi một lần nữa.
An Hạ thấy anh bắt đầu làm càng mà đưa chân lên định đá vào hạ bộ của anh thì bất ngờ Chu Hạo né người ra, nhanh chóng anh nâng mặt cô lên cúi thấp người xuống hôn lên cánh môi mềm mại của An Hạ. Như tìm kiếm được niềm vui cho mình, Chu Hạo thích thú ở trên môi cô làm trò, anh mút nhẹ xong từ từ chuyển sang mạnh mẽ. Từ đầu đến cuối anh vẫn giữ trạng thái chủ động của mình.
Về phần An Hạ chân cô mới nâng lên lập tức cứng đờ lại vì hành động của Chu Hạo, cô không phản ứng lại mà đơ người ra đó mở to mắt ra nhìn khuôn mặt của Chu Hạo đang phóng đại trước mắt mình. Đến khi cảm nhận được bàn tay của anh đang dần di chuyển trên cơ thể của mình thì lúc này cô mới hoàn hồn thức tỉnh ở trên ngực anh đánh loạn xạ.
Chu Hạo chỉ nhếch môi cười một cái, bàn tay ôm đầu của cô càng siết chặt ép cô lại gần mình hơn. An Hạ ú ở muốn kêu anh dừng lại nhưng lại bị anh nhân cơ hội đưa lưỡi vào trong càn quét hết mật ngọt mà cô mang lại. Đến lúc dường như cảm thấy tuyệt vọng vì mình không làm lại anh thì giọng nói non nớt ở sau lưng cô vang lên: “Hai người đang làm gì thế?”
Lúc đầu Chu Hạo còn nghĩ tai mình nghe lầm vì nghĩ chỗ cô làm gì có con nít nhưng khi thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy mới mở mắt xong buông cô ra. Mặt mũi An Hạ đỏ bừng lên, ánh mắt ngại ngùng né tránh cái nhìn chăm chú đầy tò mò của con trai. Nhưng Chu Hạo lại khác, anh nhíu mày nhìn kĩ cậu bé trước mặt xong sau đó nhìn hướng cậu đi ra, chắc chắn từ nhà cô đi ra mới buộc miệng hỏi:
“Thằng bé là con ai thế?”
An Hạ lúc này mới ý thức được có chuyện không hay xảy ra, cô nhanh chân chạy vào trong định đóng cửa lại nhưng bị Chu Hạo nhanh chân hơn cản đường, mặt anh đen lại giọng nói không vui vang lên:
“Anh hỏi nó là ai?”
“Con là con của mẹ.”
Thiên Bảo thấy mẹ mình bị chú đẹp trai trước mặt ép đến không biết trả lời ra sao nên nhóc tiến lên hai bước ngẩng đầu lên nhìn anh nói.
Câu nói ấy khiến thân thể Chu Hạo chấn động đứng yên ngay tại chỗ, hai tay anh để trên vai của An Hạ cũng vô thức rơi xuống, đáy mắt hiện lên tia đau đớn. An Hạ thấy anh như vậy nghĩ anh bắt đầu nghi ngờ mà mặt mày xanh mét.
An Hạ đi đến kéo con trai ra sau lưng của mình, mặt không cảm xúc lạnh nhạt nói:
“Những hành động của anh khi nãy tôi có quyền kiện anh ra tòa đấy.”
Chu Hạo vẫn nhìn Thiên Bảo chằm chằm không để ý đến câu nói của cô, đến khi thấy cậu bé bị cô che đi mới quay sang nhìn cô. Miệng không tự chủ được lên tiếng:
“Em.em có con rồi.”
“Chuyện này không liên quan đến anh.”
[…]
Ngồi trong xe Chu Hạo đau đớn úp mặt vào vô lăng, tay không nhịn được đánh mạnh vào vô lăng cho bỏ tức.
Cô có con với ai rồi? Anh có phải là hết hi vọng rồi hay không?
Nhưng như có chuyện gì đó xẹt qua ngang đầu anh, Chu Hạo nâng mặt ngồi ngay ngắn lại. Mắt đảo qua đảo lại cố nhớ đoạn nói chuyện giữa mình và Tiểu A lúc trước, cậu có nói với anh là không tìm được thông tin mười tháng đầu cô qua Mỹ.
Có khi nào, đứa bé đó là con của anh hay không? Chu Hạo như có thêm niềm hy vọng cho mình mà cầm lấy điện thoại gọi cho Tiểu A. Tiểu A bên kia vừa mới tan làm về đến nhà chuẩn bị đi tắm rửa thì nhận được cuộc gọi của Tổng Giám Đốc, cậu không chậm trễ mà ấn nút nghe.
“Tổng Giám Đốc có chuyện gì căn dặn?”
“Tôi cần cậu tìm cách đi đến nhà An Hạ lấy tóc của một bé trai đi xét nghiệm ADN giúp tôi.”
Tiểu An trợn to mắt tay siết chặt điện thoại, anh nói vậy là nghi ngờ thiếu phu nhân năm đó mang thai con của anh sao?
“Sao không trả lời?”
“Vâng tôi nghe rồi.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Chu Hạo nhìn ra ngoài cửa xe miệng thì thầm.
“Anh mong nó là con của anh và em vì như thế nó là sự kết tinh của hai chúng ta, anh sẽ không từ bỏ em và con.”
Tuy Chu Hạo nói thế nhưng trong lòng anh vẫn luôn sợ điều mình mong đợi lại không đúng như những gì anh nghĩ, anh sợ bản thân mình lần nữa thua cuộc. Khi niềm tin của anh dần mất đi em lại lần nữa cho anh thấy anh không hề thua, đến cuối cùng em muốn anh phải làm sao đây An Hạ?
Chương 105: Con Của Ân Khánh
Từ ngày đó trở về sau ngày nào Chu Hạo cũng đến nhà của cô, anh muốn biết đứa bé là con của ai trong lúc đợi Tiểu A nhân cơ hội lấy tóc của đứa bé để đi xét nghiệm.
An Hạ thấy anh cứ ngày ngày đến làm phiền mình và con trai liền phát điên lên, hôm nay vẫn thể anh vẫn vác cái bản mặt đáng ghét đó đến đứng trước cổng nhà cô không chịu về. An Hạ buộc lòng phải đi ra mở cửa nói chuyện với anh.
“Anh định đứng đây đến bao giờ? Tôi nói anh cút đi rồi kia mà.”
Chu Hạo đang đứng dựa lưng vào tường mắt nhìn ra con đường vắng bóng người qua lại, nơi đây rất ít nhà nên không khí cũng yên tĩnh không quá ồn ào. Nghe giọng nói của cô, anh vội quay lại khuôn mặt nhanh chóng xuất hiện tia cười.
“Em chịu ra nói chuyện với anh rồi sao?”
An Hạ khoanh tay lại, mặt không vui nhìn anh.
“Tôi hỏi anh đến đây có mục đích gì? Anh muốn biết ba của đứa bé hay sao?”
Cô không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, cô đã suy nghĩ rất nhiều và cảm thấy nguyên nhân này là chính xác và hợp lí nhất trong hoàn cảnh bây giờ.
Chu Hạo thu lại nét cười trên mặt, tay chỉnh lại áo vest của mình xong tiến lại đứng đối diện với cô, từ trên cao nhìn xuống anh thấy được ánh mắt hờ hững thêm mấy phần lạnh nhạt của cô đối với mình. Dù biết rõ chuyện này là bình thường nhưng Chu Hạo vẫn chưa thể chấp nhận được việc cô đối xử với mình như thế.
“Đúng vậy, em nói đi nó là con của ai? Anh không tin mới có mấy năm em đã có đứa con lớn như thế này.”
Khóe môi An Hạ giật giật, nói anh ta ngốc hay thật sự đang giả ngốc, nhìn anh ta như vậy không giống đang ngoài nghi Thiên Bảo là con của anh ta mà anh ta đang đoán đứa bé có thể là con của người khác.
“Anh hỏi điều này làm gì? Con của tôi và ai thì liên quan gì đến anh?”
Chu Hạo không thể kiềm được cảm xúc của mình nữa mà nằm lấy vai cô lay mạnh, miệng quát lớn.
“Thằng bé có phải con của anh hay không? Năm năm qua em trốn đi là để sinh nó ra có phải không? Em muốn giấu anh chuyện mình mang thai và sinh con cho anh có đúng không?”
An Hạ nở nụ cười châm biếm, mặt hơi nghiêng sang một bên, giọng nói cũng có mấy phần khó nghe.
“Tôi thấy anh tưởng tượng hơi quá rồi, tôi rời đi là để lập nghiệp về để đối phó với anh.”
Nói xong câu này cô ngẩng cao đầu lên nhìn sâu vào Chu Hạo, không phải ánh mắt nhu tình dành cho người mình yêu thương, cũng không phải ánh nhìn chết chóc cho người mình ghét mà là cái nhìn của sự cười nhạo, của sự chiến thắng.
Mặt Chu Hạo đen lại như dự đoán được có chuyện không hay mà cô sắp nói ra, quả đúng như những gì anh nghĩ, sau đó cô thong thả thì thầm ở bên tai anh:
“Nó là con của tôi và Ân Khánh, anh đã nghe rõ chưa? Nếu đã rõ thì nhanh chóng biến khỏi mắt tôi trước khi tôi nói với Ân Khánh rằng anh đụng đến con của anh ấy.”
“Con của Ân Khánh” câu nói cứ quanh quẩn trong đầu Chu Hạo ngay lúc này, nó như một thao nước lạnh tạt thẳng vào mặt của anh, dường như mọi tia hy vọng của anh chính bởi câu nói này mà hoàn toàn biến mất.
Chu Hạo vẫn không tin lời cô nói là sự thật, anh nhìn cô lắc đầu, miệng cười ngượng ngạo rồi nói:
“Em đừng có lừa anh, em nghĩ anh sẽ tin những gì em nói sao? Em đừng nghĩ lấy câu ta ra làm lá chắn thì anh sẽ mắc bẫy.”
Trái ngược lại với Chu Hạo, mặt cô vẫn bình tĩnh không chút run sợ nào mà thắng thừng đánh bay câu nói của anh.
“Anh muốn đổ vỏ giùm người ta thì cứ nhận con của mình tự nhiên. Anh đừng quên người mà tôi nói sẽ yêu cả đời này là Ân Khánh.”
“Nhưng em đã là người của anh, em sẽ không để cậu ta yêu một người đã qua tay người khác.”
*Bốp*
Lồng ngực An Hạ thở phập phồng lên xuống, ánh mắt trợn to nhìn người trước mặt. Nhưng lời anh vừa nói vô tình chạm vào đúng vết đau mà bấy lâu nay cô cố giấu đi, anh như vậy mà có thể tự nhiên nói ra những lời đó sao?
Bị cô bất ngờ tát, Chu Hạo đứng một lúc mới hoàn hồn lại nhìn cô tức giận nhìn mình như thế mới nhớ ra bản thân vì nóng vội mà lỡ lời nói những câu tổn thương cô.
Anh không kịp suy nghĩ gì thêm mà đi qua kéo cô ôm vào lòng, giọng nói cũng có vài phần nỉ non.
“Anh xin lỗi, anh không cố ý nói em như thế”
“Tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi đi, năm đó anh làm thế với tôi vẫn chưa đủ hay sao Chu Hạo? Khó khăn lắm tôi mới có lại cuộc sống như ngày hôm nay, tôi xin anh hãy buông tay cho tôi một con đường lui đi có được không?”
Cô không đẩy anh ra mà ở trong lòng anh đau đớn thốt lên, đôi khi cái sự quật cường của cô không thể để cho anh hiểu thì cô sẽ lấy sự yếu đuối mà bản thân cố che đậy để đối phó với anh.
Trái tim Chu Hạo lại truyền đến từng trận đau đớn, những gì cô nói anh đã biết từ mấy năm trước chỉ là anh biết quá muộn mà thôi. Hai tay anh run run chậm rãi buông đôi vai cô ra, bản thân cũng lùi về sau mấy bước cách xa cô ra để cô không bị kích động nữa.
Là anh nợ cô nên anh không cho phép bản thân tổn thương cô thêm một lần nào nữa.
“Anh xin lỗi, anh đã làm phiền em rồi.”
Nói xong anh quay người rời đi, bóng lưng cô độc đến người nhìn đều cảm thấy thương xót, nhưng đối với An Hạ anh của bây giờ là đáng bị như vậy. Cô mím môi mình thật chặt nhìn anh từ từ bước lên xe rồi rời đi trước mắt cô. Đến khi chiếc xe anh dần biến mất trên con đường vắng thì lúc này cô mới thở ra nhẹ nhõm chân khụy xuống nền cỏ.
Nếu như Chu Hạo có thể như xưa cùng cô đấu đá cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn lúc này rất nhiều, nhưng từ lúc cô về nước xuất hiện với vai trò đối thủ trước mặt anh. Anh không hề tỏ ra một tia khinh thường hay tức giận gì mà thay vào đó chính là ánh mắt cưng chiều và chua xót.
Chu Hạo mấy năm qua anh vì cái gì mà thay đổi đến như vậy?
[.]
Chu Hạo ngoài mặt rời đi để cô không nổi nóng nhưng sự thật trong lòng anh lại không yên tĩnh như thế, anh đánh tay lái chạy thẳng đến Hoàng Thị nằm ở trung tâm thành phố.
Bây giờ đối với anh, người cần gặp nhất và muốn nói chuyện nhất đó chính là n Khánh. Anh muốn cùng cậu ta nói ra mọi chuyện, anh muốn chuyện này là thật hay không.
An Hạ ngồi ở đó thơ thẩn một buổi mới từ từ đứng lên khóa cửa lại cẩn thận và bước vào nhà như chưa từng có chuyện gì, cô bước vào trong tiếp tục cùng con trai chơi đồ chơi.
Dù cho Chu Hạo có thay đổi có không đáng ghét như năm xưa đi nữa cô cũng không tha thứ cho anh và buông xuống thù hận của mình.
An Hạ quay sang nhìn con trai đang vui vẻ chơi chiếc xe moto mà lòng quặn thắt. Nếu như một ngày Thiên Bảo biết được mẹ và ba của nó đấu đá, giết hại lẫn nhau không biết thằng bé nó sẽ đau lòng như thế nào. Nó có trách móc cô nói dối với nó rằng ba nó đã mất hay không?
Cô không nhịn được mà đưa tay ra ôm lấy bé vào lòng, hai bàn tay siết chặt lại như sợ bé biến mất khỏi vòng tay của mình. Thiên Bảo thấy mẹ có gì đó lạ lạ nên ngẩng đầu lên nhìn cô miệng ngây ngô hỏi:
“Mẹ bị sao thế?”
Cô đang chìm đắm trong đau thương của mình, nghe con trai nói cô mới cúi người xuống nhìn vào ánh mắt trong veo hồn nhiên của con mà lắc đầu nói:
“Mẹ không có bị sao hết, chỉ là mẹ muốn ôm Thiên Bảo thôi. Mẹ bận rộn với công việc mà không có thời gian ở bên chăm sóc con, con có buồn, có trách mẹ không?”
Nhóc buông đồ chơi xuống xoay người đưa hai tay ôm lấy lưng An Hạ, cái mặt non mềm chui rúc vào ngực cô cọ cọ, giọng mè nheo lên tiếng.
“Thiên Bảo không có như thế nha, mẹ đi làm để kiếm tiền nuôi Thiên Bảo mà.”
Biết con không ghét bỏ gì mình cô vui lắm, mắt hiện rõ nét cười nhìn cục bột trong lòng mình.
Chỉ cần có con bên cạnh là mẹ cảm thấy mọi thứ trước mắt không còn khó khăn gì nữa.
Chương 106: Chu Hạo Đánh Ân Khánh
Chu Hạo đến công ty Hoàng Thị xong không chần chừ đi thẳng lên tầng cao nhất, nhân viên thấy anh cũng không đi đến ngăn cản bởi họ biết nhân vật đang hùng hồn tức giận đi vào thang máy kia là ai. Chu Hạo ngoài là doanh nhân nằm trong top những doanh nhân giàu có và quyền lực nhất trong nước ra thì còn là đối tác làm ăn lâu năm với Hoàng Thị, nói họ không biết anh là một sai lầm.
Ân Khánh đang ngồi trong phòng làm việc bận bù đầu bù cổ cho mấy cái hồ sơ cần ký gấp mà cậu vẫn chưa làm xong. Tay vừa mới lật một tập tài liệu vừa mới lấy định đặt tay xuống ký thì cánh cửa đột nhiên mở ra một lực mạnh rất lớn.
Cậu định ngẩng đầu lên mắng xem ai lại bất lịch sự dám cả gan dám vào phòng làm việc của cậu mà không gõ cửa xin phép trước như thế. Nhưng khi thấy người trước mặt là ai thì lời nói định thốt ra bèn nuốt ngược vào trong, cậu nhíu mày lại khó hiểu nhìn Chu Hạo.
“Muốn tìm tôi có việc sao không báo trước một tiếng để tôi sắp xếp, còn nữa khi vào phải gõ cửa chứ. Anh làm sếp quen rồi nên không biết hành xử như thế nào sao?”
Cậu cứ thao thao bất diệt với anh như vậy nhưng Chu Hạo lại không để vào tai câu nói nào. Anh đi nhanh lại bàn của Ân Khánh, ánh mắt không thể hiện cảm xúc nào, tay thẳng thừng đưa lên rồi nhanh chóng giáng xuống ngay khuôn mặt điển trai, ngơ ngác không biết chuyện gì kia một đấm thật mạnh.
Quá bất ngờ Ân Khánh chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì hết đã bị ăn một cái đấm của anh một cách oan uống, lực khá mạnh nên cái ghế bị đẩy lùi về sau, Ân Khánh vì thế cũng theo quán tính ngã người ra sau, tay nhanh chóng ôm lấy một bên má của mình. Chu Hạo đánh xong mặt vẫn thản nhiên đứng trước bàn làm việc của Ân Khánh nhìn cậu với ánh mắt đầy chết chóc.
Hai hàng lông mày Ân Khánh nhíu ngày một chặt hơn nhưng nhanh chóng thả lỏng ra, cậu đưa lưỡi ra liếm nhẹ nơi mép miệng cảm nhận được cơn đau rát truyền đến, lúc này Ân Khánh mới đưa tay chạm nhẹ vào rồi lấy ra xem.
Hóa ra là bị rách nên chảy máu.
Cậu đứng bật dậy vòng qua bên bàn đừng gần lại Chu Hạo định động thủ lại nhưng Chu Hạo đã nhanh chân hơn tránh sang một bên, mặt Ân Khánh càng lộ vẻ không vui nói..
“Anh khi không chạy đến đây đánh tôi là có ý gì? Anh có biết đánh người là phạm pháp hay không? Đừng nghĩ anh từng là chồng cũ của An Hạ và là đối tác làm ăn với tôi mà tôi nhịn nha.”
“Đánh một thắng hèn hạ, bị ổi, dám làm mà không dám nhận thì rất đáng.”
Cậu như không tin vào những gì mình vừa nghe mà bước lại gần anh hơn, ánh mặt đã trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Chu Hạo trước khi trả lời câu nói của cậu, anh thở ra một hơi kiềm nén lại cơn nóng giận của mình mà đi lại ghế ngồi xuống. Ánh mắt nóng giận khi nảy đã thay bằng một ánh mắt đau xót từ lúc nào.
“An Hạ có con với cậu rồi sao cậu không cho cô ấy một danh phận mà để cô ấy một mình nuôi con như the?”
Mặt Ân Khánh ngờ nghệch ra trông thấy, cậu có nghe lầm hay không? Chu Hạo nói cái gì mà cậu có con với An Hạ? Không lẽ anh ta hiểu lầm quan hệ giữa hai người rồi.
Biết chắc là như thế nên Ân Khánh cũng đi lại ghế ngồi xuống, cậu bắt chéo chân lại môi khẽ nhếch nhìn anh với ánh mắt cợt nhả.
Cậu tin An Hạ đã nói gì đó mới kích thích Chu Hạo như thế này, vì thế cậu sẽ không làm kế hoạch của cô bị phá hoại.
“Đúng vậy, cô ấy mang thai và sanh ra con tôi thì đã sao? Đâu ai nói có con rồi thì phải cưới nhau, anh nói có đúng không?”
Mặt anh đen lại, hai tay ở bên hông cũng siết chặt lại thành nắm đấm, nếu anh không cố khống chế bản thân thì anh đã lao vào đánh cho cậu ta một trận nên người rồi.
Anh ngồi ngay ngắn lại, tay ôm lấy đầu dáng vẻ đầy bất lực lên tiếng.
“Cậu biết năm đó tôi đã đối xử với cô ấy như thế nào rồi mà, tôi muốn chuộc lại lỗi lầm của mình nhưng cơ hội này tôi lại bị cậu cướp mất rồi. Tôi đó giờ chưa từng cầu xin ai lần nào, nhưng tôi có thể mong cậu cho cô ấy một danh phận có được không? Cô ấy xứng đáng và cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho cậu.”
Ân Khánh cứ nhìn anh chăm chăm không chịu lên tiếng, những lời anh nói cậu tin đó là sự thật. Nhưng cậu cũng không có cách nào, bởi trong lòng An Hạ vốn dĩ đã hình thành nỗi hận sâu sắc mà người muốn cô ấy buông bỏ chỉ có thể là Chu Hạo.
“Cô ấy sẽ hạnh phúc điều này tôi xin cam đoan, cô ấy là người tôi yêu thương nhất. Con cô ấy còn gọi tôi một tiếng ba thì thử hỏi tôi không thương làm sao được. Chuyện anh nói chỉ là sớm muộn tôi cũng sẽ làm thôi, một nhà ba người chúng tôi sẽ hạnh phúc.” Chu Hạo gật gật đầu, mắt đã đỏ ửng lên xong đứng dậy không nhìn cậu thêm cái nào nữa, cũng không lời tạm biệt đi thẳng ra ngoài. Nhìn anh như vậy cậu không hiểu vì sao cảm thấy bản thân giống như đang gây đau khổ cho người khác. Điều cậu nói khi nãy hoàn toàn là sự thật nhưng ý cuối cậu biết chắc nó không thể nào thực hiện được, nếu được cậu đã không nhẫn nại chờ đến năm năm trời.
[…]
Từ hôm đó trở về sau Chu Hạo như người mất hồn, ngày ngày đến công ty giải quyết xong công việc là lại chạy về nhà lao đầu uống rượu. Tiểu A nhìn Tổng Giám Đốc của mình như thế xót lắm nhưng chẳng thể làm gì được, cậu ngoài biết cố gắng lấy mẫu tóc làm xét nghiệm thì không biết nên làm sao mới giúp được anh.
Bây giờ chỉ còn chờ kết quả xét nghiệm nữa là biết Tổng Giám Đốc và đứa bé có quan hệ huyết thống hay không thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Cực khổ lắm cậu mới nhân lúc thiếu phu nhân ra ngoài, người giúp việc lơ là mà bắt chuyện với cậu nhóc, xong canh lúc cậu bé mải vui đùa mà lấy tóc của cậu bé đi và căn dặn không cho bé nói với thiếu phu nhân vì sự xuất hiện của cậu.
Đúng lúc này một nhân viên phòng thư ký chạy vào nói nhỏ bên tai Tiểu A, cậu khi nghe xong ánh mắt mở to lo lắng, xong khuôn mặt rối bời đi đến cạnh bàn làm việc Chu Hạo.
Anh biết cậu đã đến gần mình nhưng không dừng lại bàn tay đang lật xem tài liệu của mình, đợi mãi không thấy cậu nói dừng tay lại ngẩng đầu lên hỏi:
“Có chuyện muốn nói?” Tiểu A nhìn anh gật đầu rồi nói lắp bắp.
“Thiếu thiếu phu nhân đã đến.”
Mắt Chu Hạo nghe xong sáng rỡ lên, anh quăng tài liệu sang một bên rồi đứng nhanh dậy nói gấp. “Cô ấy bây giờ đang ở đâu mau đưa tôi đến đó ngay.”
Nhưng khi anh thấy được mặt của cô rồi thì lại hối hận, cô không còn là cô gái năm ấy anh yêu thương muộn màng nữa mà bây giờ trước mắt anh là một người phụ nữ máu lạnh.
An Hạ sau vài ngày sắp xếp thì hôm nay cô quyết định đến đây nói hết mọi chuyện với anh và cũng như chấm dứt những ân oán giữa cô với anh.
Trong căn phòng rộng rãi giờ đây đầy người đứng đó chật chội đến mức phải chen lấn lẫn nhau, trên bàn dài chỉ có Chu Hạo và An Hạ ngồi, hai người nhìn nhau một yêu thương một thù ghét. Không khí ngột ngạt khiến mọi người xung quanh đều phải nín thở hồi hộp theo. Chỉ sợ vài phút nữa lại có một trận chiến ác liệt xảy ra với hai người này.
Tiểu A nhìn chằm chằm vào An Hạ, lòng tuy có chút vui mừng vì có thể gặp lại cô nhưng sao miệng không thể nở được nụ cười trên môi, có thể cậu đã chứng kiến những gì Tổng Giám Đốc chịu đựng trong những năm qua mà không thể nào cậu có thể đứng về phía thiếu phu nhân được, hơn nữa cậu còn nợ ân tình của Tổng Giám Đốc.
Chương 107: Chu Tổng Đã Lâu Không Gặp
An Hạ thấy anh cứ im lặng không phản ứng gì liền lên tiếng trước.
“Chắc anh khá bất ngờ vì sự xuất hiện của tôi ngày hôm nay.”
Chu Hạo chỉ nhoẻn miệng lên khẽ nở nụ cười chứ không tỏ thái độ gì quá lố, có một số việc anh đã biết hết chỉ là anh không nói ra. Anh tôn trọng cô và anh biết những gì cô nhận là đáng cả.
“Nhìn thấy em ở trước mặt, anh chỉ cảm thấy vui chứ không có bất ngờ.”
“Chu Hạo anh thôi cái trò nói chuyện tình cảm đó đi, tôi hôm nay đến để giải quyết ân oán của chúng ta chứ không phải đến để chơi trò chơi nói chuyện xã giao với anh.”
Anh thả người ra sau, tư thế ngồi hết sức thoải mái, trên mặt không hề xuất hiện tia rối loạn hay lo lắng nào mà thay vào đó ánh mắt nhìn cô từ đầu đến cuối ngoài ôn nhu ra không còn điều gì khác. “Em có gì muốn nói thì nói đi.”
Chu Hạo vừa dứt lời thì từ bên trong đám người có một người thân mặc âu phục đen, khí thế bức người, khuôn mặt lạnh nhạt xuất hiện. Thấy cậu ta, Chu Hạo khẽ nhíu mày nhưng không ai thấy được sự thay đổi trên khuôn mặt của anh.
Theo như những gì anh điều tra và tính toán thì có lẽ người đang đi vào là phó Tổng Giám Đốc Tàng Kiếm, người cùng An Hạ xây dựng công ty. Quả đúng như những gì anh nghĩ, cậu ta sau khi đi vào đứng ở trước mặt của cô chào xong quay người lại nhìn Chu Hạo khẽ nói.
“Xin chào Chu Tổng, tôi là Lâm Gia Hào hiện đang giữ chức vụ phó Tổng Giám Đốc của công ty Tàng Kiếm. Tôi rất vui vì gặp được anh ở đây nhưng lại thấy buồn vì không ít phút nữa anh phải rời khỏi chỗ này.” Chu Hạo nhìn sâu vào ánh mắt cậu ta, anh có cảm giác phó Tổng Giám Đốc này nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm cho lắm. Có phải cậu ta cũng thích An Hạ hay không? Điều này anh không chắc và cũng không muốn biết thêm.
“Anh hơi tự cao quá rồi đấy, nếu anh đã biết tôi thì chắc cũng đã nghe được danh tiếng của tôi đã lâu.” Đối với An Hạ anh luôn giữ thái độ hòa nhã để nói chuyện với cô, nhưng đối với người khác câu từ anh nói ra hết sức bén nhọn và có thể khiến đối phương nghẹn cứng họng. Hơn nữa thái độ cũng không mấy tốt đẹp với người khác.
Gia Hào đối với thái độ của anh không quá để ý lắm mà chỉ đi đến ngồi xuống kế bên An Hạ tiếp tục đợi cô phân phó công việc. An Hạ ngồi nãy giờ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của anh ngoài lạnh nhạt ra thì không còn bất kì cảm xúc nào trên đó, trong thâm tâm của cô đã thấy có chuyện gì đó không ổn rồi, nói Chu Hạo là người bình tĩnh trên thương trường nhưng không thể nào mà có thể im lặng để người ta khinh thường như thế. Trong đám đông lại một người bước ra, lần này là một cô gái, thân mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen và áo vest đen. Trên người tỏa ra hương mát dịu nhẹ nhưng thái độ của cô ấy thì rất là lạnh lùng, xem ra người tới không đơn giản.
“Chu tổng đã lâu không gặp.”
Di Nhã mắt không biểu cảm, khóe môi hơi nâng lên nhìn về phía Chu Hạo, anh nhanh chóng nhận ra cô gái này chính là cô gái năm đó dùng miệng nói những lí lẽ bắt ép anh ký đơn lên đơn ly hôn khiến hai người họ phải xa cách năm năm.
Cánh môi Chu Hạo giật giật, môi cũng mím lại không nói câu nào.
Di Nhã là một người thông minh dĩ nhiên biết được Chu Hạo vẫn còn oán hận chuyện năm xưa nên cô ấy không nói thêm nhiều, chỉ đi đến bàn mở cặp tài liệu lấy ra một bộ hồ sơ xong ngẩng đầu hướng nhìn anh chậm rãi nói.
“Xin chào mọi người tôi là Vương Dĩ Nhã luật sự của cô An Hạ, Tổng Giám Đốc công ty Tàng Kiếm. Hôm nay tôi đến đây là để thông báo cho anh Chu Hạo hiện giữ chức vụ Tổng Giám Đốc công ty Chu Thị về việc chuyển quyền Tổng Giám Đốc của Chu Thị cho cô An Hạ. Điều này có lẽ khá bất ngờ và gây hoang mang đến mọi người nhưng tôi đã làm đúng theo những gì pháp luật quy định mới có thông báo này. Mọi người có thể yên tâm chuyện này là sự thật và cô An Hạ hiện đang giữ số cổ phần công ty Chu Thị cao nhất là năm mươi một phần trăm so với anh Chu Hạo bốn mươi chín phần trăm.”
“Sau khi thông báo này được đưa ra mời anh Chu Hạo nội trong ngày hôm nay thu dọn văn phòng làm việc của mình đến một nơi khác để Tổng Giám Đốc mới có chỗ tiếp nhận.”
Nói xong Dĩ Nhã cầm lấy bảng thông báo đưa đến trước mặt Chu Hạo cho anh xem, để anh thấy được điều này hoàn toàn là sự thật.
Nhân viên đứng xung quanh vây xem bắt đầu bàn tán cả lên, công ty đột nhiên thay chủ họ thấy lo lắng cũng là điều bình thường. Nhưng họ không ngờ người vợ cũ của sếp lại trở về lật đổ sếp của họ như thế. Chỉ được vài phút cảm thấy hoang mang và họ đã nhanh chóng lấy lại được tinh thần. Bởi vì họ biết Chu Hạo không phải người tầm thường, anh đối với người khác đều rất đáng sợ và chưa bao giờ chấp nhận bản thân thua thiệt bất cứ một ai, nên họ tin công ty sẽ không rơi vào tay của người khác.
An Hạ vẫn ngồi yên nơi đó nhìn biểu hiện tiếp theo của anh như thế nào, anh có phản ứng gây gắt mà lao đến mắng chửi cô hay không?
Trái ngược với những gì An Hạ nghĩ, cô chỉ thấy Chu Hạo chậm rãi đặt tay lên tờ giấy, đầu ngẩng lên ánh mắt mơ màng nhìn cô, sau đó anh còn nở một nụ cười đau thương với cô. Không biết vì sao mà khi thấy dáng vẻ đó trong lòng cô rất là bối rối mà tránh mặt đi không muốn nhìn thấy anh.
Chu Hạo biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, từ lúc anh biết người đứng sau là cô thì đã biết cô hận anh đến mức nào, giọng anh có chút mất bình tĩnh nhẹ nhàng lên tiếng:
“Đây là điều mà em muốn làm với anh sao? Em quên rằng công ty này bà nội đã cực khổ xây dựng như thế này sao? Em nhẫn tâm phá hoại những gì mà bà nội cất công làm nên sao?”
Anh không tức giận chỉ là muốn hỏi cô một số câu mà anh luôn nghĩ trong lòng, An Hạ bị anh hỏi bất ngờ tròng mắt có chút hốt hoảng nhưng bị cô nhanh chóng che đi.
“Chuyện của bà nội tôi biết nên giải thích sao với bà.”
Anh nhìn cô gật đầu sau đứng lên bước lại gần phía cô, mấy tên vệ sĩ sợ anh kích động tổn thương cô mà đứng chắn lại trước mặt An Hạ không cho anh tới gần. Chu Hạo nhìn họ xong nhìn qua cô nói: “Chỉ muốn nói với em vài câu trước khi đi cũng không được sao?”
An Hạ nhìn anh, suy nghĩ vài giây xong vẫy tay kêu thuộc hạ lui xuống. Không gian bắt đầu trở nên quỷ dị đến đáng sợ, ai nấy đều sợ Chu Hạo sẽ nổi trận lôi đình mà lao đến giết An Hạ.
Nhưng mấy giây sau họ khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt, Chu Hạo đưa tay ra kéo An Hạ ôm thật chặt vào lòng, môi nở nụ cười hạnh phúc.
An Hạ thấy có nhiều người đứng đây mà anh lại tùy tiện ôm cô như thế liền nổi cáu muốn đẩy anh ra nhưng lại nghe được giọng anh.
“Thật ra mọi chuyện em làm anh đã biết trước rồi chỉ là anh không nó không hành động mà thôi. Anh biết năm đó anh gây ra cho em nhiều vết thương, anh không mong em có thể tha thứ cho anh ngay lúc này, chỉ mong em bình an, vui vẻ sống cuộc sống của mình là được. Chuyện của bà nội em không cần phải lo, anh đã sắp xếp đâu vào đó hết rồi.”
“Chu Thị từ nay về sau anh xin giao lại cho em, người khác muốn cướp Chu Thị anh sẽ liều mình lấy lại, nhưng đối với em, anh cam tâm tình nguyện dâng lên.”
Chương 108: Kết Quả Xét Nghiệm ADN
Lòng An Hạ khẽ run, anh như vậy mà biết hết những kế hoạch cô làm. Ánh mắt cô đỏ ngầu, hơi thở bắt đầu dồn dập. Cứ nghĩ đến cô là người chiến thắng nhưng đến cuối cùng vẫn bại dưới tay anh, vẫn bị anh đùa cợt.
Cô đẩy mạnh anh ra, hai tay siết chặt lại, mắt nhìn anh chằm chằm, đáy mắt xuất hiện tia nước.
“Tôi muốn đấu công bằng chứ không muốn như thế này anh có hiểu không? Tôi không muốn anh nhượng bộ gì cả mà là tôi muốn anh thua dưới tay tôi tâm phục khẩu phục. Đã bao nhiêu năm trôi qua anh vẫn như vậy, vẫn cho là những việc làm của mình luôn luôn đúng và không xem ai ra gì.”
Chu Hạo chỉnh lại áo sơ mi có hơi nhăn lại của mình, tia đau đớn trong con ngươi cũng đã tan biến từ lúc nào. Anh chỉ thong thả nhẹ nhàng nói chuyện với cô. “Anh biết em rất giận, nhưng anh không có cách nào ra tay với em. Em đừng nghĩ gì hết, chỉ cần biết anh đã thua và tự nguyện giao lại Chu Thị cho em là được.” Ngay sau khi câu nói của anh được thốt ra mọi người xung quanh đều kinh ngạc và bắt đầu bàn tán sôi nổi, Tổng Giám Đốc của họ thật sự buông bỏ Chu Thị hay sao?
“An Hạ, anh biết sau khi rời đi từ chỗ này sẽ không còn cơ hội nhìn thấy em nữa. Nên anh muốn chính thời điểm này muốn nói với em đôi điều, những gì anh làm trước kia anh đã thật sự biết mình sai như thế nào và anh đã trả giá rất đắt trong những năm qua. Anh điên dại chạy đi tìm em khắp nơi chỉ với một mong muốn là biết em ở đâu thôi, nhưng dường như ông trời trừng phạt anh nên mới khiến anh đau đớn đợi chờ suốt năm năm.”
“Anh luôn nghĩ khi gặp lại em anh sẽ dùng tính mạng của mình để mong em tha thứ trở về bên cạnh anh một lần nữa, nhưng bây giờ xem ra đã muộn rồi. Em đã tìm được hạnh phúc, anh sẽ không làm phiền và gây cho em thêm đau khổ gì nữa.”
“Cuối cùng anh chỉ mong em kể từ ngày hôm nay, em phải sống vui vẻ và hạnh phúc, chỉ có như vậy anh mới an tâm và thấy bản thân đã trả nợ cho em xong.” Không đợi cô nói thêm câu nào, anh chỉ nhìn cô một cái nở nụ cười thật tươi rồi xoay người dứt khoát chen vào đám đông rồi rời đi.. Ngôn Tình Tổng Tài
An Hạ đứng bất động nơi đó không kêu anh lại mà chỉ nhìn theo bóng lưng đơn độc của anh lẫn vào mọi người rồi dần dần biến mất. Cô còn thấy Tiểu A nhìn cô một cách bi thương trước khi rời đi cùng anh nữa. Di Nhã đứng bên cạnh thấy cô có chút bất ổn nên ôm lấy cô vào lòng, tay xoa nhẹ lên lưng An Hạ an ủi cô.
“Điều cậu muốn đã thành công rồi, cậu đừng buồn hay nuối tiếc nữa mà hãy sống cho thật tốt phần đời còn lại là được.”
An Hạ vẫn dõi mắt nhìn theo hướng đi của anh khi nảy mà không nói gì thêm.
[.]
Chu Hạo từ ngày đó đã không xuất hiện trước mắt An Hạ nữa, mãi mấy ngày sau cô mới biết toàn bộ số cổ phần của anh đã được chuyển hết cho cô. Vậy anh không còn tư cách nào mà xuất hiện trong công ty Chu Thị nữa.
An Hạ lúc này cô không còn biết phải nên làm sao cho đúng, bởi cô không nghĩ được Chu Hạo tại sao lại thay đổi đột ngột như thế.
Riêng về phần Chu Hạo, anh ở trong phòng chỉ biết uống rượu cho vơi đi cơn đau đớn của mình. Trong thâm tâm của anh chỉ cố nghĩ bản thân đến lúc cần phải nghỉ ngơi sau bao năm cố gắng chống chịu với những đấu đá trên thương trường.
Tiểu A mấy lần tìm đến anh nhưng đều bị người làm của anh cản lại, nói thiếu gia của họ bây giờ tâm trạng rất tệ cấm tất cả mọi người không cho ai vào làm phiền. Tiểu A sốt ruột nhưng hết cách đành phải quay trở về, dù Chu Hạo không còn là chủ của Chu Thị nhưng cậu vẫn được giữ lại làm trợ lý cho Tổng Giám Đốc.
Đối với cậu dù cho đổi chủ cậu vẫn chỉ trung thành với Chu Hạo, vì có anh mới có cậu ngày hôm nay và cậu không cho phép bản thân lấy oán báo ơn.
Một tuần nữa lại trôi qua, căn biệt thự nơi Chu Hạo đang sống vẫn âm u như vậy, không một tiếng cười nói nào. Quản gia Lý rất là lo lắng cho anh nhưng gọi mãi anh cũng không lên tiếng. Bà ở nhà nên không hay biết được ở công ty cậu chủ đã xảy ra chuyện gì mà tinh thần lại sụp đổ như thế.
Tiểu A đang chuẩn bị đi đến thăm anh thì điện thoại trong túi reo lên, cậu nghĩ là điện thoại công việc nên gấp gáp lấy ra nghe. Nhưng khi nghe đầu dây bên kia nói gì đấy cậu hớt ha hớt hải chạy ra xe lái đi. Quản gia Lý đứng trước cửa gõ mấy cái lớn giọng kêu lên:
“Thiếu gia cậu mau mở cửa ra đi, đã một tuần rồi cậu không ra ngoài sẽ sinh bệnh đấy.” Nhưng bên trong vẫn vậy, vẫn không chịu lên tiếng. Bà có thể nghe ra được tiếng chai thủy tinh ngã nằm lăn lóc bên trong.
Quản gia Lý thở dài một hơi, thiếu gia không ăn, không uống mà chỉ biết uống rượu thế này rồi cũng có một ngày bệnh cho mà coi. Lúc này bà định đi xuống lầu thì thấy Tiểu A không biết từ đâu xô ngã hết mấy người bảo vệ chạy vội lên, cậu nhìn bà vừa thở gấp gáp vừa hỏi:
“Tổng Giám Đốc có trong phòng không bác?”
“Cậu ấy ở trong đấy một tuần rồi, tôi có nói gì cậu ấy cũng không chịu ra ngoài.”
“Bác có chìa khóa dự phòng không?”
“Có”
“Vậy đem đến đây cho tôi đi.”
“Nhưng thiếu gia..”
“Bác yên tâm, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Một lúc sau cậu mở được, vừa bước vào đã ngửi được mùi rượu nồng nặc khắp phòng, đi xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Chu Hạo mãi mà không thấy. Đến khi đi lại gần chân giường mới thấy được anh đang dựa vào cạnh giường tay ôm lấy chai rượu nằm ngủ ở đó.
Tiểu A nhịn không được mắt xuất hiện tầng sương khi nhìn thấy cảnh này, cậu đi đến ngồi xuống gần anh, tay lay lay bờ vai rộng lớn của Chu Hạo khẽ kêu.
“Tổng Giám Đốc, anh tỉnh lại đi.”
Chu Hạo cựa quậy thân thể rồi lấy tay hất bàn tay Tiểu A ra, xoay người chỉnh lại tư thế của mình rồi ngủ tiếp. Dĩ nhiên Tiểu A sẽ không để anh cứ vậy hoài, cậu đang có chuyện gấp nên làm sao cậu để yên cho anh nằm ngủ mơ màng như thế.
“Anh tỉnh lại đi tôi có chuyện muốn thông báo.”
Lay một hồi cuối cùng anh cũng tỉnh lại, mắt mơ màng nhìn kiếm xung quanh, khi thấy Tiểu A ngồi trước mặt liền phát hỏa.
“Ai cho cậu vào đây? Tôi nói cấm không ai được vào làm phiền tôi rồi mà.”
Giọng anh vừa mới ngủ dậy nên có chút khàn khàn nói không rõ nghĩa, lại thêm tinh thần chưa được tỉnh táo nên thân thể không đứng vững được.
Tiểu A không thèm đôi co với anh mà đưa tờ giấy đang cầm trên tay đến trước mặt Chu Hạo, miệng vội nói:
“Anh xem cái này đi rồi muốn mắng tôi như thế nào cũng được.”
Chu Hạo giật tờ giấy trong tay cậu, xong đưa sát lại gần mặt mình, cố mở to mắt ra đọc xem tờ giấy viết gì. Do còn chất men trong người nên đầu óc không được tỉnh táo, chỉ thấy tờ giấy toàn là số với số, lướt đến gần cuối trang anh đọc được một câu “Có quan hệ huyết thống cha con”.
Đầu anh bắt đầu hình thành câu hỏi cái gì mà huyết thống với cha con ở đây, xong anh lướt lên xem thì thấy tên của anh trên đó, kế bên là tên Diệp Thiên Bảo. Trong đầu Chu Hạo bây giờ mới bừng tỉnh lại ngay lập tức, lần nữa cầm tờ giấy xem lại thật kỹ. Thấy mình nhìn không lầm mới quay qua giọng lắp bắp hỏi Tiểu A:
“Chuyện…chuyện này là thật sao?” Tiểu A biết anh đã tỉnh nên gật đầu thay cho câu trả lời. Chu Hạo sau khi thấy cái gật đầu của cậu, tâm trạng u uất mấy ngày nay liền thay đổi nhanh chóng, anh cười hớn hở như tìm được niềm vui của đời mình. Cô vậy mà mang thai và sinh con cho anh, có phải cô cũng có tình cảm với anh không?
Chương 109: Chu Hạo Anh Thôi Đi
Sau khi nói chuyện với Tiểu A xong, Chu Hạo không còn tâm trạng gì để tám tiếp với cậu mà chạy vội xuống lầu ra xe khởi động chạy đi tìm An Hạ để nói chuyện.
Ngồi trong xe, anh một tay nắm chặt tờ giấy xét nghiệm, tay kia tập trung lái xe. Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân thật hạnh phúc như lúc này, người mình thương lại mang thai và sinh con cho mình thì còn gì có thể tả nữa.
Anh mặc kệ bộ dạng bản thân của mình bây giờ có ra sao cũng không quan trọng mà chỉ biết người anh cần thấy ngay lúc này là An Hạ và cậu con trai bé nhỏ của anh mà thôi.
Nghe tiếng chuông cửa người giúp việc đi ra mở, chưa kịp lên tiếng đã bị anh đẩy sang một bên rồi lách người chạy vội vào trong không đợi người giúp việc phản ứng lại kịp.
An Hạ vừa bước xuống lầu chuẩn bị đến công ty thì gặp được anh đang đứng giữa nhà mình. Thấy anh cô không khỏi nhíu chặt hai đầu lông mày lại, bộ dạng anh bây giờ có bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu. Đầu tóc rối tung lên chẳng gọn gàng, quần áo thì nhăn nheo như mặc mấy ngày chưa thay vậy. Khi cô đến gần còn nghe ra được mùi rượu nồng nặc từ cơ thể anh phát ra.
An Hạ bất quá nhịn không được chân lùi lại mấy bước, hai tay khoanh lại trước ngực giọng nói không vui vang lên:
“Anh lại chạy đến nhà tôi để làm gì nữa đây? Anh nên nhớ lần đó ở công ty anh đã nói sẽ không gặp lại tôi nữa kia mà.”
Chu Hạo tiến lên vài bước muốn gần cô hơn để nói chuyện rõ ràng thì thấy cô tránh né thụt lùi về sau, bản mặt hiện rõ sự khó chịu trên đó.
“Người anh hội rượu quá đừng lại gần tôi.”
Lúc này anh mới nhớ ra mấy ngày nay anh lao vào uống rượu chả để ý gì đến bản thân, khi Tiểu A đến thông báo anh chỉ biết nhanh chóng chạy đi tìm cô chứ không có nghĩ phải thay đồ hay sửa soạn gì hết. Nghe cô nói thế anh cũng thức thời mà tránh sang một bên, tay đưa tờ giấy đến trước mặt cô không nói. An Hạ đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu Hạo rồi mới tiện tay cầm lấy tờ giấy lên đọc, đến khi nhìn rõ đó là tờ giấy gì thì hai tay đang cầm chặt khẽ run lên, trong lòng xuất hiện tia bất an không nói nên lời.
Chu Hạo đã biết Thiên Bảo là con trai của mình rồi sao? Anh ta đến đây có phải để giành quyền nuôi con với mình hay không? Tuyệt đối không thể, mình sẽ không cho phép anh ta mang Thiên Bảo rời xa mình. Cô gạt bỏ tâm trạng lo âu sang một bên, ngẩng cao đầu ánh mắt vô cảm nhìn anh hờ hững hỏi: “Anh đưa tôi thứ này để làm gì?”
“Thiên Bảo là con của anh, tại sao em lại nói dối nó là con của Ân Khánh?”
Anh không trả lời cô mà hỏi ngược lại, nhận được câu hỏi, An Hạ ngửa đầu ra sau khẽ bật cười rồi bước một bước tiến lên, mày khẽ nhướng nói lời thách thức.
“Chỉ một bản xét nghiệm ADN anh đã khẳng định con trai tôi là con của anh, anh đảm bảo bao nhiêu phần trăm tờ giấy này là thật?”
Chu Hạo cứng miệng không biết trả lời như thế nào, cô nói rất đúng anh không đoán được tờ giấy này có đúng hay không? Bởi tóc và kết quả xét nghiệm đều một tay Tiểu A làm, anh một chút cũng không đụng tới thì làm sao dám chắc nó là thật.
Nhưng anh tin với trực giác của anh nói cho anh biết, thằng bé nhất định là con của anh, anh cam đoan như thế.
“Anh tin nó là con của anh, nếu em cứ nhất quyết chối bỏ như thế thì hãy mang thằng bé đến bệnh viện cùng anh, anh và nó xét nghiệm lại một lần nữa.” “Anh điên rồi Chu Hạo, nó là con tôi thì tại sao phải nghe theo lời của anh mà đi xét nghiệm lần này đến lần khác chứ hả? Anh muốn có con đến thế thì tìm người phụ nữ nào đó mà sinh cho anh đi.”
An Hạ tức điện lên quát vào mặt anh, cô không thể nào khổng chế được cảm xúc khi nghe anh đề nghị muốn mang con trai của cô đi xét nghiệm, cô không phải sợ anh biết sự thật mà cô sợ con trai tổn thương.
Mặc kệ sự chống cự của cô, anh bước qua người cô chuẩn bị lên lầu tìm Thiên Bảo thì phía sau cô nằm tay kéo lại. *Bốp*
Một âm thanh giòn tan vang lên giữa không gian yên tĩnh của phòng khách khiến cho Chu Hạo cảm nhận được cái tát nó mạnh như thế nào, anh không cảm nhận được cơn đau mà nó mang đến mà chỉ thấy nơi trái tim anh đang đập lại bị khoét một lỗ nhỏ.
Anh vẫn kiên quyết muốn bước lên lần nữa thì phía sau An Hạ hét lên:
“Nó là con trai của anh thì đã sao? Tôi không cho anh mang nó đi rồi làm tổn thương nó một lần nữa.” Nghe chính miệng cô thừa nhận đứa bé thật sự là con của mình, chân anh dường như đứng bất động tại chỗ không thể nhấc lên nổi một bước nào nữa. Hai tay để bên hông anh run run, mắt đã đỏ ửng lên, nước mắt cứ như vậy rơi xuống trên khuôn mặt điển trai từ lúc nào.
Mãi một lúc sau anh mới có can đảm xoay người lại nhìn cô, giọng nói có chút run rẩy.
“Nó là con trai của anh thì sao anh nhẫn tâm làm tổn thương nó được.”
An Hạ nắm chặt chiếc túi xách trong tay, mặt đầy nước mắt nhìn anh một cách đau đớn, cô hít thật sâu rồi thở ra để kiềm chế cảm xúc của mình lại.
“Chu Hạo! Anh không xứng làm ba của con tôi.” Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng đối với anh như một vết dao đang ngày càng xuyên qua lồng ngực của anh vậy.
Đau lắm, đau đến không tả được.
Câu nói của cô cứ như vậy lặp đi lặp lại trong tâm trí của anh ngay giờ phút này, anh rất muốn hỏi cô. Cô có chấp nhận vì con mà tha thứ cho anh không? Anh hèn mọn chỉ dám dùng lý do này để cầu xin cô mà thôi. Nhưng anh không dám nói, anh sợ khi nói ra bản thân sẽ nhận lại được câu trả lời không như mong muốn, rồi trái tim sẽ bị tổn thương nhiều hơn. Chu Hạo chậm rãi bước xuống bục, thân thể hơi lảo đảo do rượu trong người chưa vơi đi hết. Anh cố gắng một lúc cuối cùng đi đến đứng trước mặt cô, bàn tay run run đưa lên muốn chạm vào má An Hạ nhưng lại bị cô lạnh nhạt né tránh.
Anh nở nụ cười chua chát, ngửa mặt lên trần nhà để nước mắt không chảy xuống, mắt đảo qua đảo lại cố giấu đi mấy giọt sương đọng lại nơi đáy mắt, mũi thì khịt khịt, giọng nói có chút khàn khàn nói với cô:
“Anh biết em giận anh lắm, nhưng anh rất muốn em có thể vì con mà tha thứ cho anh. Cả nhà ba người chúng ta sống vui vẻ bên nhau, anh hứa từ nay về sau em nói…”
“Chu Hạo anh thôi đi.”
Anh chưa kịp nói hết thì đã bị cô chen vào cắt ngang lời nói, nghe anh nói thêm lời nào chỉ khiến cô chua xót hơn thôi. Đứng trước một Chu Hạo không kiêu ngạo như thế này cô thật sự không quen.
“Anh muốn tôi dùng cách gì để tha thứ cho anh đây? Với lý do vì con trai sao, không có anh tôi vẫn luôn nuôi nó tốt, tốt hơn cả khi có anh bên cạnh nữa. Anh có biết tôi nói với nó như thế nào rồi không? Tôi nói ba nó mất rồi, mất trong vụ hỏa hoạn của năm năm trước rồi.”
“Anh có hiểu ý tôi nói không hả?”
An Hạ vừa đau khổ vừa cố nói cho hết những lời mà bản thân muốn nói với anh bấy lâu nay.
“Anh luôn miệng cầu xin tôi tha thứ, nhưng những việc anh làm với tôi năm xưa, anh kêu tôi tha thứ cho anh bằng cách nào đây hả Chu Hạo?”
Chu Hạo suy sụp đến mức anh quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm lấy đầu bất lực, miệng thì thào:
“Anh xin lỗi là lỗi do anh, anh lúc đó không nên làm vậy với em.”
Chương 110: An Hạ Đến Tìm Lâm Gia Hào
An Hạ nhìn anh như vậy, bản tính lương thiện của mình lại trỗi dậy. Cô không cảm thấy bản thân mình hạnh phúc hay vui vẻ khi thấy anh ngày một suy sụp như thế. Nếu người trước mặt cô là Chu Hạo của năm đó cô sẽ cảm thấy hả hê vì anh xứng đáng. Nhưng bây giờ trước mặt cô là một Chu Hạo yếu đuối, anh dường như có thể vì cô mà làm bất cứ chuyện gì, có phải những năm qua cô chỉ tập trung vào sự nghiệp để đối phó với anh mà quên đi bản thân cũng cần theo dõi anh ra sao hay không?
An Hạ vội lắc đầu gạt đi cái suy nghĩ vớ vẩn đó của mình, làm sao cô có thể để tâm trí của mình suy nghĩ về người đã hại cuộc đời của cô được.
“Anh đứng lên và rời khỏi nhà tôi ngay, tôi nói cho anh biết anh có như thế nào hay Thiên Bảo có là con của anh đi nữa tôi cũng sẽ không mềm lòng mà tha thứ cho anh.”
An Hạ nói xong, quay người qua kêu người làm chạy ra kêu bảo vệ vào, nhanh chóng một dàn áo đen chạy vào và kéo Chu Hạo ra ngoài. Anh không la lên cũng không cầu xin cô nữa mà chỉ cúi đầu không để cô thấy dáng vẻ của mình ngay lúc này.
[.]
Giải quyết chuyện của Chu Hạo xong, An Hạ mang tâm trạng mệt mỏi đến công ty. Hôm nay có lẽ là một ngày tồi tệ với cô đây, mỗi lần gặp anh là không có chuyện gì khiến cô vui cả.
An Hạ lấy hai tay vô nhẹ lên đầu cho vơi bớt cơn đau buốt đang lan tỏa khắp đầu cô, mọi chuyện dường như đã đi quá xa với những dự tính mà cô đã bày ra thì phải.
Vừa ngồi vào bàn làm việc, thư ký đã chạy vội vào đưa cô một xấp hồ sơ nói cô xem qua gấp vì đó là chuyện quan trọng. An Hạ nhìn cô ấy khó hiểu xong cũng với tay lấy một cái xem thử.
Vừa mới mở ra xem được vài trang mà trong người An Hạ đã tỏa ra sát khí nặng nề khiến cô thư ký nhỏ bé đứng bên cạnh không dám hó hé câu nào, người cũng có rúm lại.
An Hạ gập mạnh bộ tài liệu lại đập mạnh xuống bàn, sau đó cô đứng bật dậy nghiến răng nói:
“Chuyện này là như thế nào? Phó Tổng Giám Đốc đâu?”
Cô thư ký nghe cô lên tiếng vội đi lên đứng trước mặt cô, đầu hơi cúi xuống run rẩy trả lời.
“Hôm…hôm nay phó Tổng Giám Đốc không có đi làm thưa Tổng Giám Đốc.”
“Được lắm, anh ta không đi làm thì tôi tìm đến tận nhà, nội trong ngày hôm nay tôi muốn anh ta phải giải thích hết mọi chuyện cho tôi nghe.”
An Hạ cầm lấy túi xách giận dữ đi ra ngoài, cô đánh tay lái chạy thẳng đến căn hộ mà cô sắp xếp cho Lâm Gia Hào ở gần đó. Sau khi đậu xe ngay ngắn, cô mới bước vào thang máy bấm tầng mười. Đứng trong không gian chật hẹp của thang máy, An Hạ có thể nghe được hơi thở của bản thân dồn dập và mạnh như thể nào, điều này cho thấy cô đang rất tức giận vì có người dám ở sau lưng giở trò với cô.
Gia Hào vừa mới ngủ dậy, nghe tiếng chuông liền đi ra xem, tay mới đưa lên gãi gãi đầu cho bớt rối lập tức khựng lại khi thấy khuôn mặt An Hạ tối đen xuất hiện trước cửa nhà mình.
Mặt cậu lập tức hòa nhã lại, thái độ kính trọng né sang một bên mời cô vào nhà.
“Tổng Giám Đốc đột nhiên đến nhà tôi sao không báo trước để tôi tiếp đón, cô đến bất ngờ như vậy tôi bây giờ như vậy thật quá thất lễ rồi.”
An Hạ không nói gì mà đi thẳng vào trong, nhưng chỉ đi được vài bước đã dừng lại.
Lúc cô bước qua người, Gia Hào dùng đuôi mắt khẽ nhìn cô, môi hơi nhếch lên nhưng cậu ta nhanh chóng thay đổi thái độ ngay lập tức. Ngay lúc cậu đóng cửa lại, xoay người định đi theo cô thì ở đâu một bạt tay giáng xuống trên khuôn mắt góc cạnh của cậu. *Bốp*
Người ra tay không ai khác chính là An Hạ, mặt cô vẫn vô cảm như vậy nhưng bàn tay cô thì siết chặt lại sau cái tát vừa ra tay. Gia Hạo đưa tay ôm lấy bên má, mày hơi nhíu lại giọng nói có chút không vui.
“Cô làm vậy là có ý gì?”
Nhân lúc cô không để ý, cậu ta đưa tay xoa nhẹ nơi má, ánh mắt sắc bén nhìn về phía An Hạ. Nhưng chỉ trong giây lát nên cô không thể nào nhận ra được sự thay đổi của cậu ta.
“Tôi cần một lời giải thích từ anh, còn chuyện mà tôi muốn anh giải thích chắc anh cũng đã biết. Một người thông minh như anh chắc không cần tôi nói ra đâu.” Gia Hào nhanh chóng nở nụ cười ngượng, tay đưa lên xoa mái tóc hơi rối của mình.
“Cô đi lại ghế ngồi đi rồi tôi sẽ từ từ giải thích cho cô hiểu.”
An Hạ thấy đứng đây cũng không giải quyết được gì nên đành nghe theo xoay người đi lại bàn ngồi, trong lúc cô quay lưng rời đi, Gia Hạo hơi nâng khóe môi lên cười, tay đưa ra sau vặn khóa trái cửa lại xong rút chìa khóa bỏ vào túi quần.
Đợi cậu đến ngồi đối diện với mình, An Hạ mới nói: Anh có thể nói rồi.”
Đột nhiên Gia Hào bật cười thành tiếng, ánh mắt không còn mang nét lạnh nhạt thường ngày nữa mà chuyển sang đỏ ngầu, nhìn cậu ta bây giờ trông rất dữ tợn. Trong lòng An Hạ hiện lên nỗi bất an, cô cố gắng nhích người ra sau, mắt đảo qua đảo lại hướng nhìn về phía cánh cửa. Nếu như cậu ta có hành động gì quá phận cô sẽ cố gắng đẩy cậu ta ra mà chạy đến cửa trốn đi.
Biết được ý đồ của cô là gì nhưng Gia Hào không nói ra, miệng liên tục cười. Khoảng hai phút sau cậu ta mới ngừng lại, mày nhướng lên, thân thế ngã người ra sau, hai chân gác lên bàn. Trông cậu ta bây giờ khác xa bộ dạng cương nghị hằng ngày.
“Thái độ của anh vậy là sao? Tôi đến đây muốn anh giải thích chứ không phải đến đây nghe anh cười.”
“Thứ đàn bà ngu ngốc như cô mà còn chưa hiểu ra sao?”
Gia Hào bỏ chân xuống, hai tay gác lên đùi, đưa mặt gần cô hơn nói khẽ.
An Hạ tức giận đứng lên nhìn cậu ta từ trên cao quát.
“Nên coi lại thân phận của mình mà ăn nói cho lễ phép vào.”
Gia Hạo lắc lắc cái đầu xong nhanh như cắt đứng phắc dậy, tay đưa ra sau lưng An Hạ nắm lấy tóc cô giật mạnh ra sau. An Hạ không kịp phòng bị nên người theo trớn ngã ra sau, da đầu nhanh chóng truyền đến từng trận đau đớn kịch liệt. Cô buôn túi xách trong tay ra, nhắm ngay ngực của cậu ta đánh thật mạnh.
“Con điểm mày có đánh tao như thế nào cũng bằng thừa thôi, nếu hôm nay mày ngu tự chui vào lưới thì tao không tốn thêm thời gian chơi với mày nữa. Vừa hay những chuyện cần làm tao cũng làm gần xong rồi.”
“Mày rốt cuộc muốn làm gì?”
An Hạ nhịn cơn đau xuống thì thầm hỏi cậu ta. “Dĩ nhiên là tính nợ với mày rồi, chỉ tại mày mà em gái tao nó mới như ngày hôm nay. Người không ra người, ma không ra ma. Tao sẽ thay em tao tính với mày từng món từng món một.”
An Hạ nhân lúc cậu ta không để ý, dơ chân lên nhắm ngay bộ phận quan trọng của phái nam mà đá thật mạnh vào.
“A”
Lâm Gia Hào vội buông cô ra ôm lấy “cậu nhỏ” của mình, mặt nhăn lại, miệng rít lên từng hồi vì cơn đau đớn ở phía dưới truyền đến. An Hạ nhanh chân xoay người chạy ra phía cửa, nhưng cô cố gắng mở như thế nào cánh cửa đều mở không ra. Cô nhận ra một điều rằng, cửa này bị anh ta khóa trái rồi.
Sau lưng có một lực mạnh kéo cô lại, một cái tát mạnh giáng xuống khuôn mặt non nớt, mềm yếu của An Hạ. Giây phút hứng chịu cái tát đó, đầu óc của cô dần trở nên mơ màng, cảnh vật trước mắt không còn rõ nữa, thân thể lảo đảo đứng không vững khụy xuống sàn và mấy giây sau cô hoàn toàn rơi vào hôn mê.