Cổ Chân Nhân Audio Podcast
Tập 90 [Chương 856 đến 866]
❮ sautiếp ❯Chương 856: Biến cố kinh hãi (2)
Lúc này, ông đang trôi nổi giữa không trung, tiện tay bắt lấy một số cổ trùng, gương mặt lo lắng, dốc hết sức gọi tên Hắc Lâu Lan: “Con không cần lo lắng. Vi phụ sẽ tìm tiên cổ Lực đạo cho con.”
Nhưng Hắc Lâu Lan nghe tiếng phụ thân gọi, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng.
Gã không những không thể mắt điếc tai ngơ với Hắc Thành, lửa giận trong lòng lại dâng lên, gương mặt tràn ngập cừu hận.
Chỉ muốn báo thù, gã quát ầm lên với Phương Nguyên: “Sự kiên nhẫn của ta sắp hết rồi. Nếu ngươi còn muốn giữ tính mạng của sư huynh ngươi, thì mau đưa cổ trùng cho ta. Nếu không, ta lập tức giết sư huynh của ngươi ngay.”
Thái Bạch Vân Sinh đương nhiên là phải cứu rồi. Đây là ngoại viện duy nhất mà Phương Nguyên có thể dựa vào để đối kháng với ý chí của Cự Dương Tiên Tôn.
Thế là Phương Nguyên quát lên: “Ta đương nhiên sẽ giao cổ trùng cho ngươi, nhưng trước hết ngươi phải đánh thức sư huynh ta dậy, để huynh ấy chạy ra ngoài ngàn bước.”
Đề nghị này của hắn bị Hắc Lâu Lan bác bỏ ngay: “Không thể nào. Ngươi phải giao cổ trùng cho ta. Nếu không, ta sẽ trực tiếp bóp nát đầu sư huynh ngươi.”
Hai bên đều không tin tưởng lẫn nhau.
Phương Nguyên muốn Hắc Lâu Lan thả Thái Bạch Vân Sinh trước, còn Hắc Lâu Lan thì kiêng kỵ thủ đoạn di chuyển của Phương Nguyên.
Hắc Lâu Lan muốn Phương Nguyên giao cổ trùng trước, Phương Nguyên đương nhiên lo lắng Hắc Lâu Lan chơi xỏ hắn.
Dĩ nhiên, có một phương pháp giải quyết thường thấy nhất.
Chính là hai bên đồng thời buông tay, một bên thả Thái Bạch Vân Sinh, một bên thả cổ trùng.
Nhưng trong hoàn cảnh này, Vô Tướng Thủ bay múa xung quanh, ai dám để cổ trùng một mình bay loạn?
Không phải Phương Nguyên không muốn cứu Thái Bạch Vân Sinh, mà là đàm phán luôn bị kẹt ở chỗ này.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lướt qua, tình huống đập vào mắt khiến cho hắn càng thêm nặng nề: “Không xong rồi. Sau khi Vô Tướng Thủ bắt được cổ trùng sẽ phá không biến mất. Số lượng Vô Tướng Thủ sẽ giảm bớt. Đến lúc đó, ý chí Cự Dương Tiên Tôn sẽ trở thành chủ đạo.”
Không chỉ Hắc Lâu Lan sốt ruột, ngay cả Phương Nguyên cũng dần trở nên nôn nóng hơn.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn là cố ý, việc đầu tiên mà nó cần giải quyết chính là tiêu diệt thiên ngoại chi ma. Lựa chọn này còn áp đảo hơn cả việc cầu sinh.
Trường long ý chí rống lên liên tục, nó không quan tâm đến con đường xuất hiện trên đỉnh đầu, chỉ quay xung quanh truyền thừa vô thượng.
Cổ trùng Vận đạo còn lại chính là chân truyền hạch tâm.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn càng thêm không dám khinh thường.
“Chúng ta phải chết sao?” Mắt thấy ánh sáng chỉ còn lại một lớp mỏng manh, hai người Mã Hồng Vận và Triệu Liên Vân không khỏi mất hết can đảm.
Nhưng vào lúc này.
Quả cầu ánh sáng chân truyền đột nhiên bộc phát ánh sáng chói mắt, quang mang vạn trượng, chướng mắt vô cùng.
Vèo một tiếng, ánh sáng chân truyền mang theo Mã Hồng Vận và Triệu Liên Vân bay vụt lên, hóa thành một vệt ánh sáng cầu vồng bắn mạnh về phía vết rách.
Chân truyền Vận đạo chịu sự khống chế của ý chí chúa tể hoang dại, tất nhiên cũng có bản năng cầu sinh mãnh liệt.
“Nằm mơ đi.” Trường long chí gầm thét, không chút do dự lao thẳng về phía trước.
Tốc độ quả cầu ánh sáng cực nhanh. Ý chí Cự Dương Tiên Tôn nhất thời không đuổi kịp nó.
Mắt thấy chân truyền sắp thoát khỏi màn gió Đại Đồng, trốn vào Bắc Nguyên, ý chí Cự Dương Tiên Tôn rốt cuộc không còn cố kỵ, hết thảy đều muốn đánh chết thiên ngoại chi ma Triệu Liên Vân.
Đây là cố ý đầu tiên Cự Dương Tiên Tôn giao phó cần giải quyết.
Khi tất cả không còn chiếm được, ý chí Cự Dương Tiên Tôn bỏ qua hết thảy, cũng muốn hoàn tất mục tiêu thứ nhất này.
Tiên nguyên Cự Dương điên cuồng rót vào tiên cổ, trên người trường long ý chí sáng lên mười mấy điểm sáng. Chỉ trong vòng ba hơi, quầng sáng nhanh chóng bành trướng, vận sức chờ phát động.
Khí thế trường long ý chí điên cuồng phát ra, uy thế hiển hách, công kích kinh thiên động địa bộc phát một khắc sau đó.
Nhưng vào lúc này…
Từ trong đám cổ trùng bỗng nhiên toát ra một quả cầu ánh sáng chân truyền.
Quả cầu ánh sáng chân truyền này to bằng một người trưởng thành, chính là chân truyền vô thượng.
Toàn thân trên dưới quả cầu chân truyền vô thượng tản ra một tầng hào quang nhàn nhạt.
Tầng ánh sáng này không hề chói mắt, chỉ là không ngừng thay đổi, hình thành đủ mọi màu sắc. Khi ánh sáng ngưng thực, phạm vi bao trùm cũng rộng, hình thành một vầng sáng khổng lồ trên trăm trượng.
Chân truyền vô thượng mang theo vầng sáng khổng lồ hung hăng đánh vào trường long ý chí Cự Dương.
Bùm bùm bùm.
Dưới vầng sáng bao trùm, ý chí Cự Dương Tiên Tôn nhanh chóng tự bạo, phát ra tiếng nổ liên tiếp.
Quả cầu ánh sáng to lớn lấy chân truyền vô thượng làm trung tâm đánh trúng trường long ý chí, trực tiếp chặt đứt nó.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn hét lên một tiếng, chìm vào kinh sợ.
Nó bị cắt thành hai đoạn, vốn hơn mười con tiên cổ đang vận sức chờ phát động, thế công trí mạng trong nháy mắt tịt ngòi.
“Cổ Trí Tuệ cửu chuyển.” Phương Nguyên chấn động trong lòng.
Chân truyền vô thượng bỗng nhiên xuất hiện, thân phận thực sự của nó lập tức rõ rành rành.
Bên trong bí cảnh chân truyền chỉ có ba đạo chân truyền vô thượng mà thôi.
Một đạo là bản thân lầu Chân Dương tám mươi tám góc, đã bị đám Vô Tướng Thủ đoạt mất. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến lầu Chân Dương bị sụp đổ hoàn toàn.
Một đạo là chân truyền Vận đạo, đã từng mang đến sự huy hoàng cho Cự Dương Tiên Tôn. Bây giờ nó đang phi nước đại về phía vết rách trên màn gió Đại Đồng.
Còn một đạo chính là cổ Trí Tuệ cửu chuyển. Phương Nguyên đã từng gặp nó bên trong bí cảnh chân truyền. Nếu không phải ý chí Mặc Dao kịp thời nhắc nhở, suýt chút nữa hắn đã bị cổ Trí Tuệ ảnh hưởng mất đi tính mạng.
Cổ Trí Tuệ cao đến cửu chuyển, được ghi lại bên trong Nhân Tổ Truyện đương nhiên không phải tầm thường.
Nó có thể phát ra ánh sáng trí tuệ.
Nhờ ánh sáng này chiếu rọi, tuổi thọ của sinh mệnh nhanh chóng giảm xuống, trong đầu suy nghĩ điên cuồng, liên tục sinh ra, va chạm vào nhau, kích thích ánh lửa trí tuệ.
Khi con người suy nghĩ, rất nhiều suy nghĩ không ngừng được sinh ra và mất đi, từ đó đưa ra từng kết quả.
Trí đạo là dùng nguyên lý này mà hình thành một phái.
Ánh sáng trí tuệ có thể khiến cho số lượng suy nghĩ tăng vọt đến cực hạn. Tốc độ vận động cũng tăng lên cực hạn. Va chạm kịch liệt cũng tương tự, rút ngắn thời gian suy nghĩ, gia tăng thành quả suy nghĩ.
Đây là tác dụng chân chính của cổ Trí Tuệ.
“Đúng rồi, cổ Trí Tuệ cũng đang được ý chí hoang dại khống chế. Màn gió Đại Đồng bị phá vỡ, nó dựa vào bản năng mà muốn chạy trốn. Chỉ là một mực giương cung không phát, cho đến lúc này mới bỗng nhiên phát động.” Trong nháy mắt Phương Nguyên bừng tỉnh.
Đối với việc cổ Trí Tuệ đánh trọng thương ý chí Cự Dương Tiên Tôn dễ như trở bàn tay, Phương Nguyên cũng không hề giật mình.
Đã sớm có ghi chép, Trí đạo phân niệm thành Niệm, Ý và Tình.
Ý chí là cái gì tạo ra?
Là từng suy nghĩ.
Dưới ánh sáng Trí tuệ chiếu rọi, ý niệm nhanh chóng va chạm kịch liệt, nhanh chóng bành trướng, cấp tốc hủy diệt.
Nếu chiếu xuống cơ thể người, trong đầu sẽ có suy nghĩ mới không ngừng tạo ra.
Nhưng Cự Dương Tiên Tôn đã chết từ lâu.
Chỉ để lại một luồng ý chí mà thôi.
Luồng cố ý này thật ra giống như Vô Tướng Thủ, đều là nước không nguồn.
Dưới ánh sáng trí tuệ, ý niệm va chạm cực hạn, sau đó diệt vong như thiểm điện nhưng lại không có suy nghĩ mới sinh ra. Bởi vậy trường long ý chí mới bị chặt đứt dễ như trở bàn tay.
Có thể nói, cổ Trí Tuệ chính là khắc tinh của ý chí Cự Dương Tiên Tôn.
“Nhưng mấy loại khắc chế này cũng không thể làm cho ý chí Cự Dương Tiên Tôn tịt ngòi. Trừ phi…” Ánh mắt Phương Nguyên giống như chim ưng, nhìn thẳng vào ánh sáng chói mắt của chân truyền đang cứng đối cứng với ý chí Cự Dương Tiên Tôn.
Chương 857: Tử tôn bất hiếu
Quả nhiên!
Hắn nhìn thấy trên bầu trời không ngừng rơi xuống tiên nguyên.
Tiên nguyên màu vàng này rất lớn, khí tức nội liễm. Tiên nguyên Thanh Đề của Phương Nguyên không thể so sánh được.
Đây chính là tiên nguyên Hoàng Hạnh cửu chuyển.
Tiên nguyên Cự Dương do Cự Dương Tiên Tôn lưu lại.
Tiên cổ đều phải cần tiên nguyên thôi động. Trong tình huống bình thường, chỉ dựa vào ý chí là không thể khởi động được cổ trùng. Cho dù là ý chí Cự Dương Tiên Tôn cũng phải tuân thủ quy củ như vậy.
Trước đó, ý chí trường long Cự Dương sở dĩ có thể thôi động tiên cổ cũng là vì có được tiên nguyên Cự Dương.
Nhưng bây giờ, cổ Trí Tuệ tập kích đắc thủ, chặt đứt trường long ý chí Cự Dương, vì thế tiên nguyên Cự Dương mới rơi ra ngoài.
“Không hổ là cổ Trí Tuệ, vừa ra tay là lập được kỳ công.” Hai mắt Phương Nguyên tỏa sáng, không khỏi thầm khen.
Lúc trước, hắn cũng đã nghĩ qua việc chặt đứt tiên nguyên Cự Dương và ý chí Cự Dương, nhưng có lòng mà không đủ lực.
Nhưng cổ Trí Tuệ lại làm được.
Cổ Trí Tuệ cũng không kiêng kỵ Vô Tướng Thủ.
Bởi vì Vô Tướng Thủ lợi hại nhất cũng chỉ có tám ngón tay. Cổ Trí Tuệ lại là tiên cổ cửu chuyển, chỉ có Vô Tướng Thủ chín ngón mới có thể bắt được nó.
Nhưng cho dù cổ Trí Tuệ cao đến cửu chuyển, cũng khá yếu ớt. Nó không phải lợi khí công phạt, vẫn sẽ bị những thủ đoạn công kích phá hủy.
Cổ Trí Tuệ muốn tự do, muốn chạy thoát, ý chí Cự Dương có rất nhiều tiên cổ là trở ngại hàng đầu.
Đứng ở góc độ cổ Trí Tuệ, đối phó trường long ý chí Cự Dương chính là nhiệm vụ thiết yếu.
Bởi vậy nó luôn ẩn núp, tùy thời mà động. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay quả nhiên kinh thiên động địa, lập tức đánh vào bảy tấc trường long ý chí Cự Dương, thành công cắt đứt mối liên hệ giữa nó và tiên nguyên Cự Dương, khiến cho mười tiên cổ phải tịt ngòi.
Ý chí Cự Dương bị trọng thương, phát ra tiếng gầm thét kinh thiên động địa.
Nó không quay người đối phó cổ Trí Tuệ, vẫn phấn đấu quên mình, thẳng đến chân truyền Vận đạo đang bao quanh hai người Mã Hồng Vận.
Ý chí Cự Dương ngưng tụ như thiểm điện, thành một bàn tay vàng lớn, phô thiên cái địa, thế như lưu tinh chộp đến hai người Mã Hồng Vận.
Nhất thời, toàn bộ chiến cuộc đều như vậy.
Màn gió Đại Đồng đã ngăn cách phúc địa Vương Đình với Bắc Nguyên bên ngoài.
Bên ngoài là rất nhiều cổ tiên Bắc Nguyên.
Bên trong là chiến trường Vương Đình.
Màn gió Đại Đồng đã bị xé thành một vết rách.
Từ bên trong trào ra vô số cổ trùng, dẫn đến cổ tiên tranh nhau.
Bên trong màn gió.
Trên không trung, chân truyền Vận đạo hóa thành cầu vồng bay thật nhanh, khoảng cách cách vết rách màn gió Đại Đồng không còn xa.
Ở tầng giữa là tiên cổ ý chí Cự Dương không thể vận dụng.
Xuống dưới nữa là cổ Trí Tuệ theo sát phía sau.
Thấp hơn nữa là Phương Nguyên và Hắc Lâu Lan đang đối kháng.
Trên mặt đất, hơn mười vị cổ sư còn sống sót. Vô Tướng Thủ đang bị đàn cổ trùng bay đầy trời thu hút. Tình huống của những người này cũng đỡ hơn.
Bàn tay ý chí Cự Dương toàn lực bộc phát, tốc độ cực nhanh, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với chân truyền Vận đạo.
Bốp bốp bốp.
Bàn tay ý chí Cự Dương không ngừng bộc phát tiếng nổ.
Khi còn cách cổ Trí Tuệ không xa, ý chí Cự Dương từ đầu đến cuối được ánh sáng trí tuệ chiếu rọi, từng suy nghĩ kịch liệt va chạm nhau.
Bằng mắt thường có thể quan sát được, bàn tay ý chí Cự Dương đang nhanh chóng rút lui lại.
Nhưng ánh sáng trí tuệ không chỉ tiêu hao ý chí Cự Dương, mà suy nghĩ còn kịch liệt va chạm, khiến cho bàn tay ý chí Cự Dương bộc phát tốc độ nhanh hơn, uy lực mạnh hơn.
Rốt cuộc, trong lúc chân truyền Vận đạo muốn xông ra khỏi vết rách màn gió, bàn tay ý chí Cự Dương đã kịp thời đuổi đến, ngăn cản trước mặt chân truyền Vận đạo.
“Các ngươi, ai cũng trốn không thoát, chết hết cho ta.” Bàn tay ý chí Cự Dương sát cơ mãnh liệt đến cực điểm, không bận tâm đến đây là bản chân truyền độc nhất, chỉ muốn trực tiếp bóp chết hai người Mã Hồng Vận.
“Chúng ta phải chết sao?” Mã Hồng Vận và Triệu Liên Vân ôm chặt lấy nhau, ngửa đầu nhìn bàn tay rơi xuống, không khỏi kinh hãi.
Oành.
Thế công kịch liệt giống như mưa đá, hung hăng nện xuống bàn tay ý chí Cự Dương.
“Đám tử tôn bất hiếu các ngươi.” Bàn tay ý chí Cự Dương vỡ vụn, phát ra tiếng rống tức giận.
Chân truyền Vận đạo mang theo hai người Mã Hồng Vận nhất phi trùng thiên, bay ra khỏi màn gió Đại Đồng, tiến vào bên ngoài Bắc Nguyên.
“Đây là tiên cổ.”
“Mau đến lấy tiên cổ.”
“Đều là của ta, của ta.”
Đám cổ tiên đang tham lam bắt lấy cổ trùng, làm sao biết được thân phận bàn tay ý chí. Cho dù biết, bọn họ có thể trơ mắt nhìn bàn tay ý chí bị phá hủy sao?
Lòng tham đúng là không đáy.
Chân truyền Vận đạo tràn ngập khí tức tiên cổ, khiến đám cổ tiên Bắc Nguyên đỏ mắt.
“Giết.”
“Muốn chết. Ai dám giành tiên cổ với ta?”
“Không biết xấu hổ. Ngươi… các ngươi đều quên hết ước định trước đó của chúng ta sao?”
Ước định bằng miệng giữa các cổ tiên vốn rất yếu ớt. Lợi lớn trước mắt, ai còn tuân thủ ước định trước đó chứ?
Nhất thời, đám cổ tiên Bắc Nguyên nhao nhao vạch mặt nhau, đồng thời ra tay cướp đoạt chân truyền Vận đạo.
Khí tức cổ tiên bàng bạc, đám cổ tiên bắt đầu so đấu với nhau.
Mắt Mã Hồng Vận, Triệu Liên Vân tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ.
Đây đúng là vừa ra khỏi ổ sói lại rơi vào hang hổ.
“Sao? Khí tức và ánh sáng này, không sai, nhất định có liên quan đến Vận đạo. Mọi người cùng nhau ra tay.” Đột nhiên, một tiếng hét dài truyền đến.
Lại có hơn mười vị cổ tiên bỗng nhiên xuất hiện.
Đi đầu là một vị lão giả, râu dài trắng như tuyết kéo dài đến mũi chân.
Đám cổ tiên nhìn thấy người này, con ngươi không khỏi co rụt lại. Bên trong có người kinh hô, nói ra địa vị của người này: “Lão tổ Tuyết Hồ, ngươi cũng đích thân đến sao?”
Tuyết Hồ lão tổ chính là người đứng đầu phúc địa Đại Tuyết Sơn, tu vi bát chuyển, đệ nhất cổ tiên Ma đạo Bắc Nguyên.
Đi theo sau lưng ông ta là đồng tu ma đạo phúc địa Đại Tuyết Sơn, ai cũng là hảo thủ, nhân vật truyền kỳ thanh danh lan xa.
“Phúc địa Vương Đình sắp bị hủy diệt, lão phu đương nhiên cũng muốn đến chia một chén canh. Đừng nói nhảm nữa, ra tay đi.” Tuyết Hồ lão tổ gào lên một tiếng, vô cùng dứt khoát, trực tiếp suất lĩnh đám người gia nhập chiến đoàn.
Cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.
Chính Ma đánh nhau, cổ trùng các loại bay múa. Chân truyền Vận đạo mang theo hai người Mã Hồng Vận bay lượn bên bờ sinh tử, nguy như chồng trứng.
“Không cần tranh giành nữa. Bên trong màn gió Đại Đồng nhất định còn có nhiều tiên cổ hơn nữa.” Trong hỗn loạn có cổ tiên kêu lên.
“Đan Vu tam tiên, mau ra tay. Màn gió Đại Đồng sắp khép lại rồi.” Trong chiến loạn, lại có cổ tiên nhắc nhở.
Đan Vu tam tiên tập trung cùng một chỗ, lấy cổ tiên Đồng Tổ dẫn đầu, nghe được âm thanh nhắc nhở, bọn họ vội vàng nhìn thoáng qua.
Quả nhiên, vết rách đã bị bổ ra trước đó đang nhanh chóng khép lại, chỉ còn lại một khe hở.
Chắp Cánh Đao có thể tạo thành vết rách to lớn, nhưng tốc độ gió Đại Đồng khép lại cũng cực nhanh.
Trước đó, cổ tiên Đồng Tổ đã tính toán qua, chỉ cần tám hô hấp, vết rách sẽ nhanh chóng lấp đầy lại lần nữa. Bây giờ xem ra, thời gian trước sau quả nhiên là tám hô hấp.
Lúc này, thôi động Chắp Cánh Đao tất nhiên có thể chém vết rách ra lại.
Nhưng ba vị cổ tiên Đan Vu tộc không mảy may động đậy.
Sát chiêu này, uy lực công phạt tuyệt luân kinh khủng, nhưng cái giá bỏ ra rất lớn, tiêu hao tiên nguyên rất nhiều. Hiện tại cục diện hỗn loạn, Đan Vu tam tiên không dám thôi động, bọn họ còn phải lưu lại thủ đoạn này để chấn nhiếp kẻ địch.
Chương 858: Cự Dương khoe oai
“Hắc Thành huynh, lần này phải làm thế nào cho tốt?” Cổ tiên Hắc gia Hắc Bách nhìn thấy màn gió Đại Đồng khép lại, vội vàng thỉnh giáo cổ tiên Hắc Thành.
Hắc Thành im lặng không nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắc Bách một lòng muốn có được cổ Gà Gỗ. Trước đó Hắc Lâu Lan đã truyền tin, gã đã lấy được cổ Gà Gô. Nhưng bây giờ màn gió Đại Đồng đóng lại, Hắc Lâu Lan không thể chạy thoát, mưu tính của Hắc Bách lập tức thất bại.
Hắc Thành không có năng lực phá vỡ màn gió Đại Đồng.
Âm thanh cực kỳ trầm thấp: “Hắc Bách lão đệ, ngươi còn có cơ hội, Vô Tướng Thủ bên trong màn gió rất có thể đã bắt cổ Gà Gỗ của đệ đi, sau đó phá không mà ra. Cho đến khi uy năng tiêu tán, cổ trùng cướp đoạt cũng sẽ vì vậy mà bị phóng thích.”
Phương pháp trinh sát của cổ tiên mạnh hơn các cổ sư rất nhiều.
Sau khi vết rách xuất hiện, bọn họ nhìn thấy được cảnh tượng nguy hiểm bên trong màn gió.
Cũng chính vì sự tồn tại của đám Vô Tướng Thủ này, bọn họ không dám chui vào màn gió, dấn thân vào nguy hiểm.
“Là như vậy sao?” Hai mắt Hắc Bách sáng lên, chợt nghĩ đến điều gì: “Vậy Hắc Lâu Lan hiền chất…”
Hắc Thành không nói thêm điều gì, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Hắc Lâu Lan cũng không nắm lấy cơ hội tuyệt vời này thoát khỏi màn gió Đại Đồng, khiến Phương Nguyên phải giật mình.
Lúc này, Phương Nguyên nghĩ cũng không kịp nghĩ, ném hết thảy ra sau đầu.
Hắn nhìn chăm chú đám tiên nguyên Cự Dương đang không ngừng rơi xuống.
Trong đầu hắn toàn là tiên nguyên Cự Dương.
Chân nguyên người khác, cổ sư không dùng được. Tiên nguyên của người khác, cổ tiên cũng không dùng được.
Sau khi Phương Nguyên có được phúc địa Hồ Tiên, hắn thu hoạch không ít tiên nguyên Thanh Đề lưu lại. Nhưng tiên nguyên này cũng chỉ có tiểu hồ ly địa linh sử dụng mà thôi.
Địa linh chính là chấp niệm của cổ tiên hình thành. Cự Dương Tiên Tôn cũng chỉ có ý chí Cự Dương mới có thể vận dụng. Cho dù Phương Nguyên lấy được tiên nguyên, hắn cũng không thể sử dụng.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến Phương Nguyên cướp tiên nguyên Cự Dương.
“Mặc dù ta không dùng được, nhưng chỉ cần cướp số tiên nguyên này, uy hiếp của ý chí Cự Dương sẽ giảm xuống hai phần ba.” Phương Nguyên bay thẳng lên trời, điên cuồng thôi động các loại cổ di động, dốc hết toàn lực phóng đi.
Chiến cơ tuyệt hảo này là nhờ cổ Trí Tuệ tạo nên. Nếu Phương Nguyên còn không nắm chắc, uổng công hắn từng là Ma đạo cự phách.
“Ngươi dám!” Bị tử tôn của mình hố cho, ý chí Cự Dương Tiên Tôn lại phát hiện ý đồ của Phương Nguyên, nó vừa vội vừa giận.
Không có tiên nguyên, nó không cách nào thôi động tiên cổ, chỉ có thể lợi dụng uy năng cố ý để đối địch mà thôi.
Tính nghiêm trọng của sự việc, nó so với ai khác rõ ràng hơn cả.
Tốc độ của Phương Nguyên rất nhanh, khiến cho nó cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
“Thật ghê tởm! Không còn kịp nữa rồi.” Ý chí một lần nữa tụ lại, một bàn tay to vỗ xuống như ngôi sao rơi xuống.
“Hahaha…” Phương Nguyên ngửa đầu cười. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cách tiên nguyên Cự Dương chưa đến trăm bước.
Ý chí Cự Dương có hung hăng đến cỡ nào, Phương Nguyên cũng không lo lắng cho nó.
Bởi vì trên đỉnh đầu Phương Nguyên và ý chí Cự Dương vẫn còn kẹp một con cổ Trí Tuệ.
“Cổ Trí Tuệ chính là khắc tinh của cố ý Cự Dương. Muốn vòng qua cổ Tri Tuệ, hao tốn càng nhiều thời gian. Hắc Lâu Lan không đủ cổ di động, lại còn mang theo Thái Bạch Vân Sinh, sao có thể theo kịp ta? Lo lắng duy nhất là Vô Tướng Thủ…”
Đủ loại suy nghĩ như điện quang hỏa thạch lóe lên trong đầu Phương Nguyên.
Gió đang gào thét bên tai, tiên nguyên Cự Dương đang gần trong gang tấc.
Sắp thấy mình đắc thủ, khóe miệng Phương Nguyên nhếch lên.
Hắn không ngại dị biến phát sinh.
Cổ Trí Tuệ nhanh chóng rơi xuống, vầng sáng trí tuệ bao phủ Phương Nguyên bên trong.
Vừa tiến vào vầng sáng trí tuệ, suy nghĩ của Phương Nguyên nhanh chóng sinh ra rồi mất đi, không khỏi trở nên già nua.
“Cái này…” Phương Nguyên giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn, lập tức nhìn thấy cổ Trí Tuệ đang rơi về phía hắn.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn một lần nữa giảm xuống thể tích, chỉ bằng một quả cầu nhỏ đang theo sát phía sau.
Thì ra, ý chí Cự Dương Tiên Tôn biết rằng, nếu muốn vòng qua cổ Trí Tuệ, nhất định sẽ không ngăn cản được Phương Nguyên, lập tức cưỡng ép tiếp cận cổ Trí Tuệ, vận dụng kỹ xảo đánh bay nó.
Mặc dù cổ Trí Tuệ khắc chế ý chí Cự Dương Tiên Tôn, nhưng ý chí Cự Dương Tiên Tôn hùng hậu, có thể trả một cái giá lớn, liều chết công kích, vẫn có thể cưỡng ép tiếp xúc cổ Trí Tuệ.
Cứ như vậy, cổ Trí Tuệ giống như một cái bóng da, nhanh chóng bay về phía Phương Nguyên, ngược lại tạo thành phiền phức cho nó.
“Khá lắm Cự Dương.” Thấy cổ Trí Tuệ đang đánh về phía mình, Phương Nguyên không nhịn được tán thưởng đối với phương pháp ứng đối của ý chí Cự Dương Tiên Tôn.
Hắn cười ha hả, trong lòng quyết tuyệt.
Cự Dương ngươi có thể hy sinh đến lúc này, tại sao Cổ Nguyệt Phương Nguyên ta lại không chứ?
Lúc này, Phương Nguyên dựa vào vầng sáng cổ Trí Tuệ chiếu rọi, vận dụng thủ đoạn quét sạch tiên nguyên Cự Dương đang rơi xuống.
Lập tức, hắn lợi dụng cổ Phong Hoa thay đổi phương hướng, chuyển sang bên cạnh, cố gắng tránh xa cổ Trí Tuệ.
Cổ Trí Tuệ rơi xuống, Phương Nguyên gần như sượt qua người nó.
“Khụ khụ khụ…” Phương Nguyên không ngừng ho khan. Hắn rốt cuộc cũng đã thoát khỏi ánh sáng trí tuệ bao phủ, nhưng diện mạo của hắn không còn là một người thanh niên nữa. Bất kỳ ai nhìn hắn cũng đều tưởng rằng hắn là một đại thúc trung niên.
Càng đến gần cổ Trí Tuệ, ánh sáng trí tuệ lại càng mạnh.
Trước đó, khi Phương Nguyên ở bên trong bí cảnh chân truyền, hắn cách cổ Trí Tuệ vạn bước xa, nhưng chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, hắn đã bị giảm đi mất hai năm tuổi thọ.
Mới tiếp cận với cổ Trí Tiệ, cứng đối cứng với ánh sáng trí tuệ thời gian dài như vậy, hắn đã tổn thất mất mười mấy năm tuổi thọ.
Tuổi thọ của người bình thường chỉ có mấy trăm năm.
Phương Nguyên vì cướp tiên nguyên của Cự Dương Tiên Tôn mà phải trả một cái giá nặng nề.
“Tiểu tặc, chết đi cho ta.” Xẹt qua trên không trung giống như một luồng sấm sét, ý chí Cự Dương Tiên Tôn như chim ưng hung hăng đánh xuống.
Phương Nguyên chỉ cảm thấy hoa mắt, một nguy cơ tử vong mãnh liệt đập vào mặt. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn chỉ kịp thôi động sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay.
Oành.
Một tiếng vang thật lớn, Phương Nguyên giống như một con ruồi bị vỗ xuống.
Hắn rơi xuống như một ngôi sao chổi, đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố sâu.
Đất đá tung tóe, bụi mù cuồn cuộn.
Phương Nguyên nằm dưới đáy hố sâu, sau ba hơi thở mới kịp phản ứng.
Tám cánh tay của hắn bị bẻ gãy mất sáu, toàn bộ phần lưng vô cùng thê thảm, lộ ra xương sống lẫn xương sườn. Đầu óc trở nên u mê, chỉ có thể miễn cưỡng suy nghĩ. Vừa nãy va chạm với ý chí Cự Dương Tiên Tôn, không chỉ nhằm vào cơ thể hắn, mà còn cố ý chui vào trong đầu hắn, ảnh hưởng suy nghĩ của hắn.
Khi tỉnh lại được một lúc, Phương Nguyên không dám suy nghĩ tiếp, vội vàng xoay người trốn tránh.
Sau một khắc, ý chí Cự Dương Tiên Tôn tạo thành một cây búa lớn màu vàng, một đường đập xuống từ trên cao, lập tức chặt đứt cánh tay trái và chân trái của Phương Nguyên.
Nếu không phải Phương Nguyên kịp thời xoay người, chỉ sợ một búa này đã chém hắn thành hai khúc.
Bởi vì đầu óc đã tỉnh táo lại được một phần, Phương Nguyên vội vàng dùng bàn tay còn lại chống đỡ, sức mạnh khổng lồ kéo cơ thể của hắn bay ra khỏi hố sâu.
Nhưng ý chí Cự Dương Tiên Tôn đã biến thành một cây búa lớn màu vàng bay lên giữa không trung, tiếp tục đập vào người Phương Nguyên.
Chương 859: Cự Dương khoe oai (2)
Ầm!
Phương Nguyên giống như bị một bức tường khổng lồ đụng thẳng vào. Toàn bộ xương sườn bị bẻ gãy, phần lớn lục phủ ngũ tạng bị ép thành khối vụn.
Đồng thời, trong đầu của hắn, một lần nữa bị ý chí Cự Dương Tiên Tôn xâm lược, lại càng u mê hơn.
Phương Nguyên giống như một quả bóng da bị người ta đánh, một đường lăn lộn, tạo thành một đường rãnh thật dài trên mặt đất.
Ma sát to lớn khiến cho quần áo của hắn rách rưới, dính đầy bụi đất.
Cuối cùng, hắn vô lực nằm trên mặt đất, không nhúc nhích. Xương gãy xuyên qua cả da thịt, lòi ra bên ngoài. Máu chậm rãi chảy xuôi, cũng không phải màu đỏ mà là màu xanh của Thiên Thi Vương sáu tay.
Hắn nhăn mặt, răng nanh lộ ra ngoài, biểu hiện đau đớn.
Lúc này, đầu óc của hắn trở nên hỗn loạn, ý chí của hắn bị thảm bại, bị ý chí Cự Dương Tiên Tôn chiếm thượng phong.
Phương Nguyên cực lực chống cự nhưng một chút suy nghĩ thanh tỉnh cũng không làm được.
Chỉ khi nào tiêu diệt ý chí Cự Dương Tiên Tôn trong đầu, hắn mới có thể tỉnh táo lại lần nữa.
Nhưng ý chí Cự Dương Tiên Tôn hiển nhiên không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Nó ngưng tụ thành một thanh kiếm, dài đến năm trượng, rộng một trượng tám thước, tản ra khí tức không thể xâm phạm.
“Cái này, đây chính là chiến lực chân chính của ý chí Cự Dương Tiên Tôn sao? Quá kinh khủng rồi.” Từ đằng xa, Hắc Lâu Lan mang theo Thái Bạch Vân Sinh đang hôn mê, âm thầm tặc lưỡi không thôi.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn liên tục luyện hóa tiên cổ, bị cổ Trí Tuệ ám toán, bị hơn hai mươi vị cổ tiên liên thủ công kích, cuối cùng bất kể hy sinh, cưỡng ép công kích lại, đánh bay cổ Trí Tuệ.
Trước sau liên tục bị thương tích, lúc này kích cỡ của nó đã không bằng một phần triệu khi còn ngủ say.
Nhưng cho dù là vậy, Phương Nguyên cũng không có lực hoàn thủ, khó trách Hắc Lâu Lan nhìn thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lực chiến đấu này cũng quá kinh khủng đi.
Nhưng chợt, Hắc Lâu Lan tỉnh táo lại: “Không, cố ý chân chính không cường đại như vậy. Vừa nãy, Cự Dương tiên tổ nắm bắt được chiến cơ quá tốt, nhân lúc kẻ địch còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà đánh cho kẻ địch bị trọng thương. Tặc nhân muốn phản kích, nhưng lại không cách nào suy nghĩ, trong đầu đã bị cố ý xâm chiếm, hỗn loạn thành một bầy. Nếu hai bên có sự đề phòng, đủ thời gian để phản ứng, cũng không đến mức có kết quả như vậy.”
“Chủ yếu là nó được thừa kế kinh nghiệm chiến đấu của tiên tổ, tàn nhẫn quả quyết. Một khi bắt được sơ hở, liên tục đả kích, khiến cho kẻ địch không có bất kỳ cơ hội xoay người. Nhất là ý chí xâm lấn đầu óc, điều này mới thật là đáng sợ, làm cho người ta không có lực hoàn thủ. Xem ra, chiến đấu với cổ sư Trí đạo, nhất định phải phòng bị điểm này.”
Hắc Lâu Lan vừa tự nhắc nhở bản thân, vừa chậm rãi hạ xuống đất.
Gã nhìn thanh kiếm ý chí chậm rãi trôi nổi, cuối cùng lơ lửng trên đỉnh đầu Phương Nguyên, mũi kiếm chỉ vào trán của đối phương.
“Tên khốn đó xong đời rồi.” Hắc Lâu Lan thì thào. Kẻ địch trong mắt chỉ vì một sai lầm mà rơi xuống kết quả như vậy, trong lòng gã cảm thấy thoải mái, còn có một chút vui vẻ và một chút hụt hẫng khó tả.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn mạnh ở chỗ nó kế thừa kinh nghiệm chiến đấu của Cự Dương Tiên Tôn.
Tuy Phương Nguyên có kinh nghiệm năm trăm năm trùng sinh, nhưng ở phương diện này, ý chí Cự Dương Tiên Tôn mạnh hơn, phong phú hơn.
Mỗi lần ý chí Cự Dương Tiên Tôn có được cơ hội, nó liên tiếp đả kích, chiếm cứ ưu thế, nhanh chóng mở rộng chiến quả, khiến cho Phương Nguyên ngay cả cơ hội xoay người cũng không có.
Cự Dương Tiên Tôn không chỉ giỏi Vận đạo, từ điểm này cũng có thể nhìn ra được phong thái vô địch của ông, cùng với khả năng chiến đấu bá đạo, tài tình.
“Kết thúc rồi.” Hắc Lâu Lan nhìn thoáng qua Thái Bạch Vân Sinh trong tay.
Bên trong màn gió Đại Đồng, ông là minh hữu duy nhất của Phương Nguyên, đáng tiếc vẫn đang hôn mê.
Hắc Lâu Lan tiện tay ném Thái Bạch Vân Sinh xuống đất, mắt nhìn thanh kiếm ý chí Cự Dương.
Không chút do dự, thanh kiếm ý chí Cự Dương như thiểm điện rơi xuống, mũi kiếm nhắm ngay não Phương Nguyên.
Cho dù Phương Nguyên có hóa thành Thiên Thi Vương sáu tay, trở thành cương thi, nhưng một khi đầu bị xuyên thủng, ý chí Cự Dương sẽ tiến quân thần tốc, trong khoảnh khắc phá hư não của hắn, tiếp tục bóp chết linh hồn của hắn.
Đây chính là một kích trí mạng hàng thật giá thật.
Thái Bạch Vân Sinh hôn mê, Phương Nguyên hôn mê, không còn ai có sức hoàn thủ.
Nhưng khi mũi kiếm còn cách trán Phương Nguyên một tấc, bỗng nhiên một bức tường nước được hình thành.
Đồng thời, một giọng nữ bén nhọn hét lên: “Có ta ở đây, đừng hòng lấy được tính mạng của hắn.”
“Là ai?” Hắc Lâu Lan kinh ngạc nhìn bức tường nước ba động. Mặt ngoài bức tường nước hình thành một vòng xoáy, bao phủ mũi kiếm ý chí, cố gắng chống đỡ không cho nó rơi xuống.
Đồng thời, một luồng khí thế hùng hậu phát ra từ cơ thể Phương Nguyên.
Thanh kiếm ý chí Cự Dương rút về, lui nhanh như thiểm điện, trong khoảnh khắc đã lui về sau mấy trăm bước.
Nó lơ lửng giữa không trung, âm thanh trầm thấp, nghĩ đến điều gì đó: “Là ngươi. Mấy vạn năm trước, ngươi xông vào lầu Chân Dương. Cổ Hồng Vận Tề Thiên là do ngươi thả chạy mất.”
Mặc Dao cười khanh khách: “Thật khó cho ngươi còn nhớ rõ như vậy.”
Vừa nói, bức tường nước hóa thành áo giáp nước nhanh chóng bao phủ toàn thân Phương Nguyên.
Một luồng ánh sáng màu lam nhạt bao trùm người Phương Nguyên. Thương thế trên người hắn phục hồi lại như cũ. Cánh tay và chân bị chém đứt một lần nữa mọc ra. Xương cốt, da thịt cấp tốc khôi phục.
Ý chí Cự Dương đương nhiên nhớ kỹ, bởi vì bên trong lầu Chân Dương có cổ trùng ghi chép lại hình ảnh.
Khi Mặc Dao thăm dò lầu Chân Dương, nàng không đánh thức ý chí Cự Dương Tiên Tôn. Nhưng sau khi Phương Nguyên đánh thức nó dậy, nó lập tức thông qua cổ trùng ghi chép, biết được hết thảy phát sinh trong quá khứ.
Tướng mạo, âm thanh của Mặc Dao, tính danh của Phương Nguyên và tất cả chuyện xấu mà hắn làm bên trong lầu Chân Dương đều được ghi lại rõ ràng. Vì thế ý chí Cự Dương Tiên Tôn mới có thể vạch trần được bí mật Phương Nguyên giả mạo Thường Sơn Âm.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn không kềm được cơn giận: “Đám tặc nhân các ngươi hèn hạ vô sỉ, dám ngấp nghé lầu Chân Dương hơn mấy vạn năm. Chết hết cho ta.”
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn nổi giận xuất kích, trường kiếm hoàng kim như thiểm điện lao đi vùn vụt, xé rách không khí, vẽ ra một đạo cầu vồng trên không trung.
Từng đạo cầu vồng đánh vào áo giáp nước, tạo nên một đám bọt nước, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không xuyên qua được áo giáp phòng hộ.
Phương Nguyên rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.
“Đây là tiên cổ phòng thất chuyển lầu Cận Thủy?” Hắn nhìn áo giáp nước, lập tức bừng tỉnh.
Thì ra, không biết từ lúc nào, lầu Cận Thủy đã bám vào người hắn.
Khi hắn hôn mê, tính mệnh như ngàn cân treo sợi tóc, ý chí Mặc Dao lập tức thôi động lầu Cận Thủy bảo vệ cho hắn.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn có thể khống chế lầu Chân Dương, ý chí Mặc Dao đương nhiên có thể thao túng lầu Cận Thủy.
Bên trong lầu Chân Dương có lưu lại tiên nguyên Hoàng Hạnh của Cự Dương Tiên Tôn, lầu Cận Thủy làm sao mà không có tiên nguyên Hồng Tảo của Mặc Dao tiên tử chứ?
“Tiểu tử, rốt cuộc thì ngươi cũng đã tỉnh rồi. Tiên nguyên bản thể ta lưu lại có hạn, mở ra lầu Cận Thủy tiêu hao quá lớn. Ngươi hãy tiếp quản cuộc chiến, ta sẽ bảo vệ trong đầu của ngươi.” Ý chí Mặc Dao kêu lên.
“Hừ, ta có thể may mắn giữ được một mạng, còn phải đa tạ tiên tử ngươi.” Phương Nguyên nheo mắt, lãnh mang lấp lóe trong mắt.
Chương 860: Phương Nguyên vs ý chí Cự Dương Tiên Tôn (1)
Hắn hoạt động gân cốt, ma sát quyền chưởng, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, chiến ý lại tiếp tục dâng trào.
“Ngươi muốn báo đáp ta, chỉ cần ngươi trả lầu Cận Thủy cho Linh Duyên Trai là được.” Ý chí Mặc Dao thở dài: “Mau chiến đấu đi.”
“Hahaha, được.” Phương Nguyên gầm nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên.
Hắn hóa thân thành Thiên Thi Vương sáu tay, sức mạnh bàng bạc, răng nanh nhô ra, vô cùng hiểm ác.
Áo giáp nước co lại thành một đoàn, hóa thành một cái mũ giáp, bảo vệ đầu của hắn, giúp cho hắn không sợ cố ý của Cự Dương đánh thẳng vào đầu hắn.
Không còn lo lắng nữa, Phương Nguyên cất bước, giơ cao nắm đấm, trực đảo kiếm cầu vồng ý chí.
Xoẹt.
Tiếng va đập như tưởng tượng không phát sinh, mà chỉ là một tiếng vang thật nhỏ.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn cực kỳ cay độc, cũng không liều mạng với Phương Nguyên. Trong thời khắc mấu chốt, kiếm cầu vồng hóa thành dây lụa hoàng kim, quấn nhẹ cổ tay Phương Nguyên, sau đó hóa thành ánh sáng bay đi.
Nắm đấm to bằng cái bát của Phương Nguyên đứt từ cổ tay, rơi xuống mặt đất.
Cho dù phòng ngự của Thiên Thi Vương rất xuất chúng, cũng không qua được vết cắt của ý chí Cự Dương Tiên Tôn.
Phương Nguyên vội vàng rời khỏi vị trí, thuận thế thu lại cổ tay bị đứt.
Chỗ vết thương chỉ chậm rãi chảy ra một chút máu. Phương Nguyên vừa để ý ý chí Cự Dương Tiên Tôn, vừa đem bàn tay của mình ấn vào vết thương.
Da thịt chỗ vết thương nhanh chóng liền lại, thậm chí cả xương cốt cũng bắt đầu được kết nối.
Đây chính là sức mạnh khôi phục của Thiên Thi Vương sáu tay.
Nhưng làm sao ý chí Cự Dương Tiên Tôn có thể để cho Phương Nguyên có thời gian dưỡng thương chứ? Kiếm ý chí cầu vồng quay ngược trở lại, một lần nữa bắn tới Phương Nguyên.
Phương Nguyên nheo mắt, dưới chân chấn động kéo cơ thể của hắn bay lên không.
Kiếm cầu vồng theo sát phía sau, đuổi theo không bỏ.
Phương Nguyên đồng thời thôi động bốn cổ Ưng Dương, nhưng tốc độ của kiếm cầu vồng quá nhanh, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Phương Nguyên lại thúc giục cổ Phong Hoa.
Hắn không nhớ rõ đây là cổ Phong Hoa thứ mấy, tóm lại số lượng tiêu hao rất nhiều.
Cổ Phong Hoa có thể giúp cho Phương Nguyên nhanh chóng thay đổi phương hướng, nhưng kiếm cầu vồng thay đổi hướng càng thêm linh hoạt, không chỉ không thể kéo dài thêm khoảng cách, ngược lại còn thừa cơ hội này đuổi kịp Phương Nguyên.
Nhất thời, hai bên kịch đấu giữa không trung.
Kiếm cầu vồng xẹt qua mấy đạo kim mang trên không trung, xoay quanh người Phương Nguyên, thỉnh thoảng bay cắt.
Phương Nguyên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Phòng ngự cường đại của Thiên Thi Vương sáu tay dưới kiếm cầu vồng lại có vẻ thua kém.
Trên không trung không ngừng rơi xuống từng khối thịt.
Mấy miếng thịt này đều do kiếm cầu vồng cắt từ trên người Phương Nguyên xuống.
Cũng may, khi hóa thân thành Thiên Thi Vương sáu tay, Phương Nguyên đã đánh mất cảm giác đau. Bởi vì lầu Cận Thủy hóa thành mũ giáp, ý chí Cự Dương Tiên Tôn không thể thành công tấn công đầu Phương Nguyên được nữa.
“Ngươi khởi sắc thêm chút nữa được không.” Nhìn thấy Phương Nguyên cứ bị đánh, số lần hoàn thủ càng lúc càng ít, ý chí Mặc Dao hơi gấp lên.
“Ngươi nói thì dễ rồi.” Phương Nguyên hừ lạnh, ánh mắt càng thêm âm tàn.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn khác với địch nhân bình thường. Nó hầu như không có trọng lượng, tốc độ lại cực nhanh, chuyển hướng cũng nhanh. Tạo nghệ đại sư phi hành của Phương Nguyên trước mặt nó hoàn toàn không đáng chú ý.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn không có hình thể cố định, khi thì như kiếm cầu vồng cắt chém, khi thì hóa thành đao búa bổ chặt, khi thì giống như mưa phùn bay tán loạn, khi thì biến thành trọng chùy oanh kích.
Phiền phức hơn chính là, nó còn chia chia hợp hợp. Lúc thì đột nhiên phân tán thành hai ba đạo kiếm cầu vồng, công kích vòng quanh, khiến cho Phương Nguyên được cái này mất cái khác. Có đôi khi lại hóa thành một chùy một kiếm. Chùy thì đánh vỡ phòng ngự của Phương Nguyên, sau đó kiếm cầu vồng nhanh như điện, phối hợp lẫn nhau, kỳ diệu vô cùng.
Có thể nói, năng lực, tinh túy đối chiến của ý chí Cự Dương Tiên Tôn đều được thể hiện hết ra ngoài.
Phương Nguyên trùng sinh, lại đi theo con đường Lực đạo, Nô đạo, am hiểu cứng đối cứng, hoặc nghiền ép.
Đột nhiên đụng phải kẻ địch như vậy, đúng là khó có phương pháp để ngăn chặn.
Nhất thời, hắn bị rơi vào thế hạ phong, mặc cho người ta đánh.
Trên bầu trời, bóng người xanh đen của Phương Nguyên giao chiến cùng một chỗ với kiếm cầu vồng ý chí Cự Dương Tiên Tôn, trở thành chiến đoàn lớn nhất.
Rất nhiều cổ trùng vẫn còn bay loạn bốn phía. Bản năng cầu sinh khiến bọn chúng chủ động tránh Phương Nguyên và ý chí Cự Dương Tiên Tôn, đồng thời tránh né Vô Tướng Thủ đuổi bắt.
“Cho dù đã có rất nhiều cổ trùng bay ra ngoài, nhưng vẫn còn khá đông bên trong. Thật khó có thể tưởng tượng lầu Chân Dương lại vận dụng nhiều tiên cổ như thế.” Gia Luật Tang ngửa đầu thở dài, thương thế trên người đã khỏi được phân nửa.
Trong thời khắc mấu chốt, vẫn là tên tuổi bộ tộc siêu cấp dễ dùng, khiến cho Gia Luật Tang được các cổ sư khác trợ giúp.
“Số lượng Vô Tướng Thủ không còn nhiều lắm. Mặc dù chúng ta đã mất đi rất nhiều cổ trùng, nhưng cổ trùng bên cạnh vẫn còn nhiều như vậy, có thể bắt giữ ngay tại chỗ, khôi phục chiến lực.” Có cổ sư lớn tiếng đề nghị.
Đề nghị này rất nhanh được các cổ sư khác phụ họa: “Chúng ta cần sự hợp tác chân thành, động tác phải nhanh. Màn gió Đại Đồng càng lúc càng dày, không gian bên trong sẽ càng ngày càng nhỏ.”
Lúc này, Hắc Lâu Lan ôm Thái Bạch Vân Sinh đang hôn mê đi tới: “Màn gió Đại Đồng không phải phàm nhân chúng ta có thể đối phó. Muốn chạy trốn bảo toàn được tính mệnh, còn phải dựa vào sức mạnh của Cự Dương tiên tổ.”
Mọi người im lặng.
Trên đỉnh đầu bọn họ, Phương Nguyên và ý chí Cự Dương Tiên Tôn đang kịch liệt giao chiến, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ và tiếng gầm thét, khí thế hừng hực.
Mặc kệ là Phương Nguyên hay là ý chí Cự Dương Tiên Tôn, tất cả đều thể hiện lực chiến đấu kinh khủng, khiến cho tim mọi người đập nhanh, vô thức né tránh, không muốn chủ động tham dự vào cuộc quyết đấu giữa hai đại cường giả này.
Nhưng Hắc Lâu Lan nói rất đúng.
Chỉ dựa vào việc bọn họ thu lấy phàm cổ, cho dù có lấy được nhiều cũng không phá nổi màn gió Đại Đồng.
Hắc Lâu Lan lại nói: “Các ngươi yên tâm đi. Tặc nhân kia sao có thể là đối thủ của tiên tổ được? Không phải tiên tổ vẫn luôn chiếm thượng phong sao?”
Mắt mọi người sáng lên. Tình huống chiến đấu trên không rất rõ ràng, ai cũng có thể thấy được.
Hắc Lâu Lan chuyển sang chủ đề khác: “Mặc dù tiên tổ đang chiếm thượng phong, nhưng lại không cách nào đem ưu thế chuyển thành thắng thế. Cuối cùng, tiên nguyên của tiên tổ vẫn bị tên tặc nhân đó cướp đi. Tiên tổ chỉ còn lại mười con tiên cổ, không cách nào thôi động được.”
Mọi người gật đầu, đồng ý với phân tích của Hắc Lâu Lan.
Gia Luật Tang hỏi tiếp: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?”
Hắc Lâu Lan cười ha hả, chỉ vào Thái Bạch Vân Sinh trong tay: “Lão tặc trong tay ta chính là sư huynh của tên tặc tử kia, quan hệ rất thân thiết. Năng lực chúng ta có hạn, chỉ có thể hết sức phụ trợ tiên tổ. Vẫn là câu nói kia, trước bắt giữ cổ trùng, lớn mạnh thực lực. Ta đề nghị, để có thể phối hợp, chúng ta hãy báo ra cổ trùng trên người mình. Để ta trước.”
Cổ sư không bao giờ tiết lộ cổ trùng mà mình có.
Đây là một thông tin bí mật rất quan trọng. Một khi bị tiết lộ, tất sẽ bị người ta nhắm vào, cũng có thể vì vậy mà mất đi tính mạng.
Nhưng tình huống bây giờ lại rất đặc biệt, mạng còn sắp giữ không được nữa rồi.
Mọi người chỉ có thể đem hy vọng còn sống khuếch trương đến mức lớn nhất.
Chương 861: Phương Nguyên vs ý chí Cự Dương Tiên Tôn (2)
Hắc Lâu Lan là nhân vật kiêu hùng, uy vọng cực cao, chủ động dẫn đầu khai báo cổ trùng trên người. Đám cổ sư còn sống lập tức phụ họa. Hắc Lâu Lan chỉ cần dăm ba câu, một lần nữa biến những người này thành của mình.
Đối với Hắc Lâu Lan mà nói, gã đang có dã tâm rất lớn.
Gã muốn thăng tiên, muốn có được tiên cổ Lực đạo, tất phải dựa vào ý chí của Cự Dương Tiên Tôn. Mà những người này chính là quân cờ giúp cho gã hoàn thành dã tâm của mình.
Kịch chiến trên không trung đã đến hồi gay cấn.
“Bắt được ngươi rồi.” Phương Nguyên gầm nhẹ một tiếng, như con hổ lao xuống, sáu bàn tay còn cứng hơn thép như thiểm điện chộp vào kiếm ý chí Cự Dương.
Nhưng ý chí Cự Dương Tiên Tôn trong nháy mắt đã phân tán. Phản kích mà Phương Nguyên tích tụ đã lâu, cuối cùng bị số lượng suy nghĩ hoàng kim ít ỏi phá hủy.
“Đáng chết.” Phương Nguyên nhịn không được mắng một câu. Ý chí Cự Dương Tiên Tôn chia chia hợp hợp, linh động phi phàm. Phương Nguyên thiếu thủ đoạn, phần lớn thời gian đều bị đánh như bao cát, rất ít khi có thể phản kích được. Hiệu quả không hề tốt.
“Haiz, nếu như không có biện pháp, cũng đành tiến hành tiêu hao chiến.” Ý chí Mặc Dao nói: “Ý chí Cự Dương Tiên Tôn giống như nước không nguồn. Khi chiến đấu phải nhanh chóng suy nghĩ, để cho suy nghĩ của mình va chạm và hao tổn suy nghĩ của nó.”
Phương Nguyên vừa ngưng thần đối chiến, vừa bác bỏ đề nghị của Mặc Dao: “Chúng ta kéo không nổi đâu. Đừng quên khuyết điểm của Thiên Thi Vương sáu tay. Nó chỉ có thể sử dụng được một khắc mà thôi. Sau một khắc, di chứng sát chiêu sẽ biến ta thành Thiên Thi Vương sáu tay hoàn toàn. Một khi ta biến đổi, toàn bộ thân hình sẽ bị xơ cứng. Không khiếu, tiên khiếu đều mất đi sinh cơ. Tu vi sẽ giảm một bước dài.”
Mặc Dao nói: “Ngươi đã đánh giá thấp bản thân ngươi rồi. Đừng quên ngươi là cổ tiên Lực đạo, bản chất sinh mệnh đã được thăng hoa. Bởi vậy thời gian sử dụng sát chiêu được kéo dài, không còn một khắc nữa đâu. Đoán chừng là nửa canh giờ.”
“Cho dù là vậy, chúng ta cũng kéo không nổi. Đừng quên màn gió Đại Đồng đang không ngừng tăng lên, áp súc không gian bên trong. Thủ đoạn của ta khó mà khắc chế được cố ý. Lầu Cận Thủy của ngươi có phương pháp nào tốt hơn không?” Phương Nguyên hỏi.
Mặc Dao thở dài: “Tuy lầu Cận Thủy là tiên cổ phòng thất chuyển, nhưng lại không am hiểu kịch chiến công phạt mà chỉ là ẩn nấp, di chuyển. Quan trọng hơn, tiên nguyên Hồng Tảo mà ta lưu lại lúc trước chỉ có hơn hai mươi viên. Nhiều năm chèo chống tiên cổ phòng vận chuyển, bây giờ chỉ còn lại năm viên. Ngươi muốn dựa vào lầu Cận Thủy mà lật bàn, nên bỏ ý định này đi. Cẩn thận.”
Mặc Dao cao giọng cảnh báo, nhưng đã muộn.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn đánh nghi binh, thu hút sự chú ý của Phương Nguyên, sau đó bỗng nhiên chuyển hướng, vòng qua sau lưng hắn, hung hăng đánh một kích.
Phương Nguyên phun ra một ngụm máu xanh, tám đôi cánh sau lưng bị đánh thành bã, xương sống bị một kích này đánh gãy hoàn toàn. Toàn bộ phần lưng phía sau lõm xuống, ngực thì lồi ra trước một khúc.
Sức mạnh khổng lồ khiến cho hắn rơi xuống.
Phương Nguyên vội vàng điều động cổ trùng dự bị, mục đích bay lên trời lần nữa.
Nhưng làm sao ý chí Cự Dương cho hắn cơ hội chứ?
Nó bắt đầu đánh chó mù đường, kim quang như hồng, vòng quanh Phương Nguyên không ngừng công kích. Phương Nguyên giơ tám cánh tay lên, tận lực cuộn mình, miễn cưỡng bảo vệ bản thân.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn biến hóa tùy tâm, trảm cắt đụng nện đâm, đủ loại thế công, rất nhanh khiến cho tám tay của Phương Nguyên tàn lụi, đánh cơ thể Thiên Thi Vương bị tàn phá không chịu nổi, nhiều vết thương xuyên thủng trước sau.
Cũng may mà Phương Nguyên đã hóa thân thành Thiên Thi Vương sáu tay, nếu không huyết nhục chi khu đã sớm chết không có chỗ chôn.
Giao chiến với ý chí Cự Dương Tiên Tôn, áp lực của Phương Nguyên rất lớn, không ngừng thôi động Thiên Thi Vương mới có thể chịu đựng được.
Phương Nguyên vừa mới nói vài câu với Mặc Dao, thật ra cũng chỉ trong chớp nhoáng, nhưng ý chí Cự Dương Tiên Tôn lại bắt được thời gian cực nhỏ này, đánh cho Phương Nguyên đang thất thần một trận bầm dập.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn nắm chắc thủ đoạn còn muốn cường đại hơn so với Phương Nguyên.
Oành.
Một tiếng nổ vang.
Phương Nguyên đập mạnh xuống đất, đất đá tung bay, toàn bộ mặt đất phải chấn động.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn theo sát đằng sau.
Thừa dịp lấy mạng người bệnh.
Nó một lần nữa hóa thành thanh kiếm hoàng kim, mũi kiếm sắc bén vô cùng, tốc độ cực nhanh, lưu lại một vệt sáng cầu vồng trên không trung, sau đó hung hăng nện xuống.
Phương Nguyên không có lực ngăn cản, trong thời khắc mấu chốt, vẫn là ý chí Mặc Dao thao túng lầu Cận Thủy, một lần nữa hóa thành áo giáp nước, khó khăn lắm mới bảo vệ được tính mạng của Phương Nguyên.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn lần lượt chém trảm đâm, đánh vào áo giáp nước, kích thích bọt nước nổi lên.
“Nào, mau đứng lên.” Ý chí Mặc Dao lo lắng quát.
Phương Nguyên cắn răng, dùng cánh tay trái còn lại chống đất, cứng đối cứng với ý chí Cự Dương Tiên Tôn.
“Không có lợi ích gì cả. Ngươi không giết được ta đâu. Tiên nguyên Cự Dương của ngươi đã sớm bị ta bỏ ta vào tiên khiếu. Hahah!” Phương Nguyên cười lên điên cuồng, muốn làm tan rã đấu chí của ý chí Cự Dương Tiên Tôn.
Nhưng lời này ngược lại dẫn phát lửa giận của nó.
Tần suất đánh xuống đột nhiên tăng vọt mấy lần.
Bốp bốp bốp.
Bởi vì đã thoát ra khỏi cực hạn, suy nghĩ của bản thân ý chí Cự Dương Tiên Tôn đã tự hủy.
Nhưng bởi vì thế công phát động điên cuồng, khiến cho áo giáp nước không chống đỡ nổi, thỉnh thoảng bị thanh kiếm ý chí đâm xuyên qua.
Phương Nguyên không ngừng cười to. Hắn chỉ lo bảo vệ cái đầu. Chỉ cần bảo vệ được đầu, không bị ý chí Cự Dương Tiên Tôn xông vào, cho dù ngũ tạng lục phủ có bị đâm bao nhiêu lần, hắn cũng không để ý.
Áo giáp nước không ngừng bị đâm qua, không ngừng trở lại như cũ, phát ra ánh sáng màu xanh, tưới nhuần cơ thể Phương Nguyên, giúp cho thương thế của hắn một lần nữa nhanh chóng hồi phục.
“Tránh ra.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, tiên nguyên của ta sẽ hao tổn rất nhiều.” Ý chí Mặc Dao nhắc nhở.
“Không, đây là chiến cơ khó có được, nhất định phải chịu đựng.” Phương Nguyên không đồng ý, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ngạnh kháng với công kích điên cuồng của ý chí Cự Dương Tiên Tôn. “Tiên nguyên của ngươi có sử dụng hết, ngươi cho ta mượn lầu Cận Thủy. Ta vẫn còn hơn hai mươi viên tiên nguyên Thanh Đề. Ý chí Cự Dương Tiên Tôn đang nổi điên. Nó đã làm một chuyện rất ngu xuẩn, tự tiêu hao bản thân để đổi lấy thế công cường đại. Nếu có thể kéo dài, suy nghĩ mà nó hủy đi còn muốn nhanh hơn so với khi chiến đấu với ta.”
“Cái này…” Ý chí Mặc Dao do dự.
Hai bên kịch liệt hao tổn, một lần nữa bước vào cục diện giằng co.
“Chúng ta có nên đi trợ giúp tiên tổ hay không?” Tộc trưởng Cổ gia Cổ Quốc Long hỏi.
Thừa lúc Phương Nguyên giao đấu với ý chí Cự Dương Tiên Tôn, Hắc Lâu Lan suất lĩnh đám người thu hoạch rất nhiều cổ trùng, khôi phục lại chiến lực.
Sở dĩ có thể dễ dàng bắt được cổ trùng như thế, chủ yếu là do số lượng cổ trùng bên trong màn gió Đại Đồng vẫn còn rất nhiều. Còn số lượng Vô Tướng Thủ thì ngày càng thưa thớt.
Trong tay có cổ trùng, trong lòng không còn hốt hoảng nữa.
Nhất là khi nhìn thấy Phương Nguyên bị nện xuống, bị ý chí Cự Dương Tiên Tôn đánh liên tục, không chỉ Cổ Quốc Long mà những cổ sư khác đều kích động trong lòng.
Hắc Lâu Lan trầm ngâm không nói, quan sát chung quanh.
Màn gió Đại Đồng không ngừng tràn ngập, vách tường dày lên, thu hẹp không gian bên trong.
Cổ trùng vì cầu sinh, cũng đành bay bên trong. Bởi vậy mật độ càng lúc càng lớn, hầu như che phủ cả tầm mắt.
Chương 862: Phương Nguyên vs ý chí Cự Dương Tiên Tôn (3)
Thậm chí có đôi khi, cổ sư chỉ cần duỗi tay ra một cái, cũng có thể tùy ý bắt được một con cổ trùng.
Ken két.
Mặt đất dưới chân vỡ ra từng vết rách. Đây là dấu hiệu chuẩn bị sụp đổ.
Từ đằng xa.
Một vầng sáng hình tròn to lớn một lần nữa xuất hiện.
Cổ Trí Tuệ bị ý chí Cự Dương Tiên Tôn đánh bay lúc trước dường như cũng nhận ra được nguy cơ sắp diệt vong, không khỏi xuất toàn lực chống lại vận mệnh, ngăn cản những thứ khác đến gần.
Hết thảy đều cho thấy, thời gian đã không còn nhiều lắm.
Hắc Lâu Lan quyết định không đợi nữa. Gã nhẹ gật đầu, hô to: “Mọi người nghe lệnh của ta, cùng nhau tấn công, tuyệt không để hao tổn, dẫn đến thế công yếu kém.”
Mọi người lập tức gật đầu, biểu hiện trang nghiêm.
Đối với bọn họ mà nói, giết Phương Nguyên chính là thu được cơ hội sống sót.
Nhưng trong lúc đám người Hắc Lâu Lan chuẩn bị ra tay, ý chí Cự Dương Tiên Tôn bỗng nhiên cười to: “Phương Nguyên, ngươi trúng kế ta rồi.”
Nói xong, nó nhanh chóng rút lui.
Ý chí hầu như không có trọng lượng, nói lui liền lui, trong chớp mắt đã lui hơn ngàn bước.
“Cái gì?” Con ngươi Phương Nguyên co rụt lại, chợt nhìn thấy một con Vô Tướng Thủ chộp đến.
Hắn không khỏi kêu lên thất thanh: “Vô Tướng Thủ bảy ngón.”
Thì ra, ý chí Cự Dương Tiên Tôn làm bộ liều mạng với Phương Nguyên, không tiếc tự hủy để dụ Phương Nguyên ngạnh kháng, điên cuồng tấn công để thu hút sự chú ý của Phương Nguyên, đồng thời che khuất tầm mắt của hắn, chính là muốn dẫn đến một con Vô Tướng Thủ.
Bên trong màn gió, mặc dù Vô Tướng Thủ đã càng lúc càng ít, nhưng vẫn còn lưu lại.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn không có tiên nguyên, không cách nào vận dụng tiên cổ, nhưng cũng không trông cậy vào đám người Hắc Lâu Lan. Nó muốn mượn nhờ ngoại lực là con Vô Tướng Thủ này.
Nó âm thầm phân hóa ra một ít ý chí, bắt trói rất nhiều tiên cổ để dụ Vô Tướng Thủ đến.
Tốc độ bay của Vô Tướng Thủ nhanh hơn ý chí của Cự Dương Tiên Tôn. Ý chí Cự Dương Tiên Tôn phải phân hóa ra mười phần ý chí bắt tiên cổ, cách nhau không xa. Một khi Vô Tướng Thủ đến gần, lập tức chủ động phá hủy tiên cổ.
Vô Tướng Thủ không thu hoạch được, lại cảm nhận được khí tức tiên cổ ở chỗ nào, sẽ thuận thế bổ nhào qua đó.
Cứ như vậy, sau khi ý chí Cự Dương Tiên Tôn tổn thất tám con tiên cổ, rốt cuộc đã thành công dụ được một con Vô Tướng Thủ.
“Mau tránh ra.” Ý chí Mặc Dao thét lên.
“Không còn kịp nữa rồi.” Phương Nguyên đã sớm thôi động cổ Ưng Dương. Nhưng Vô Tướng Thủ đã đến bên cạnh.
Sống chết trước mắt, ý chí Mặc Dao yếu ớt thở dài, bỗng nhiên cuốn lên lầu Cận Thủy, chủ động thoát khỏi Phương Nguyên, hung hăng đánh tới Vô Tướng Thủ bảy ngón.
Vô Tướng Thủ bảy ngón vồ một cái, lập tức cướp tiên cổ Thủy Nhũ Giao Dung thất chuyển tạo nên lầu Cận Thủy đi.
Lầu Cận Thủy là tiên cổ phòng thất chuyển, được tạo thành từ hơn ba ngàn cổ trùng. Mỗi một cổ trùng đều là đan xen, hô ứng lẫn nhau.
Cổ hạch tâm chính là tiên cổ thất chuyển Thủy Nhũ Giao Dung.
Ngoài ra còn có hai tiên cổ phụ trợ, theo thứ tự là tiên cổ di động lục chuyển Lưu Lạc Thiên Nhai và tiên cổ Trí đạo Nhạc Sơn Nhạc Thủy.
Bây giờ, cổ hạch tâm Thủy Nhũ Giao Dung đã bị Vô Tướng Thủ cướp mất, lầu Cận Thủ gần như bị sụp đổ.
“Haha, lần này để ta xem ngươi lấy cái gì để ngăn ta.” Ý chí Cự Dương Tiên Tôn cười liên tục. Nó bỏ ra một cái giá rất lớn, rốt cuộc cũng đạt được kết quả mong muốn.
Vô Tướng Thủ mang theo cổ Thủy Nhũ Giao Dung bay lên trời.
“Mau đánh tan nó đi.” Ý chí Mặc Dao thét lên. Hơn ba ngàn cổ trùng còn lại cùng với tiên nguyên Hồng Tảo quay chung quanh Phương Nguyên.
Không cần nàng nhắc nhở, Phương Nguyên cũng đã làm như vậy.
Hắn thôi động toàn bộ cổ di động đuổi theo Vô Tướng Thủ, đồng thời đánh ra thế công bàng bạc.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn hừ lạnh một tiếng, không ngừng chặn đường.
“Chúng ta cùng nhau ra tay thôi.” Đám người Hắc Lâu Lan nhanh chóng chiếm tiện nghi, chạy đến tham chiến, phá hỏng kế hoạch của Phương Nguyên.
“Các ngươi đến hay lắm.” Ý chí Cự Dương Tiên Tôn khen một tiếng, thay đổi chiến thuật, không ngăn cản nữa mà hóa thành cầu vồng, đánh lén Phương Nguyên.
Phương Nguyên không thèm để ý thế công đánh tới của đám cổ sư. Hắn hoàn toàn có thể vận dụng Thiên Thi Vương sáu tay để ngạnh kháng.
Nhưng ý chí Cự Dương Tiên Tôn tấn công lại làm hắn vô cùng kiêng kỵ.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn không ngăn cản Phương Nguyên. Nó có chiến thuật rõ ràng, ngươi muốn đuổi theo ta, ta sẽ để ngươi đuổi theo. Trong quá trình đuổi theo, ta có thể giết chết ngươi.
Nếu lầu Cận Thủy bị phá hủy, ý chí Mặc Dao không thể cung cấp phòng ngự cho hắn được nữa.
Tình huống của Phương Nguyên càng thêm nguy hiểm. Thế công của đám người Hắc Lâu Lan vô cùng phiền phức, ngăn cản tốc độ đuổi theo của hắn.
Bốp.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn bỗng nhiên xuất kích, hóa thành một con dao lưỡi liềm, thay đổi mục tiêu, lượn vòng qua đám cổ trùng bên cạnh Phương Nguyên, chặt đứt đám cổ trùng thành hai đoạn.
“Hỏng rồi, tiên nguyên Hồng Tảo của ta.” Mặc Dao không kịp chuẩn bị, bị ý chí Cự Dương Tiên Tôn tiêu diệt rất nhiều cổ trùng, ngay cả tiên nguyên Hồng Tảo cũng bị ý chí Cự Dương Tiên Tôn cướp đi.
Tiên nguyên Hồng Tảo vốn không còn nhiều, bây giờ không còn nữa, Mặc Dao không khỏi tịt ngòi.
“Mặc Dao, ta mở tiên khiếu, ngươi hãy tranh thủ thời gian bay vào trong.” Phương Nguyên quát to một tiếng, đồng thời lui nhanh.
Chiêu thức của ý chí Cự Dương Tiên Tôn đã dùng hết, không kịp truy kích, để Phương Nguyên kéo dài được một khoảng cách.
Nó hừ lạnh một tiếng, chợt nhào đến.
Nhưng thừa dịp này, ý chí Mặc Dao khống chế tiên cổ còn sót lại, toàn bộ tiến vào bên trong tiên khiếu của Phương Nguyên.
“Mau cho ta mượn cổ Lưu Lạc Thiên Nhai.” Phương Nguyên vội vàng thúc giục.
Ý chí Mặc Dao không chút do dự: “Dù sao ta cũng không còn tiên nguyên nữa, đám cổ trùng này cho ngươi mượn.”
Mặc dù trước đó Phương Nguyên thu hoạch không ít tiên cổ, nhưng đều không có thời gian luyện hóa, chỉ có thể dùng ý chí tạm thời trấn áp.
Chỉ có hai con là hắn không dùng ý chí trấn áp, chính là cổ Giang Sơn Như Cũ, cổ Nhân Như Cố của Thái Bạch Vân Sinh.
Đáng tiếc không được Thái Bạch Vân Sinh cho phép, Phương Nguyên không thể mượn dùng.
Bây giờ được Mặc Dao cho phép, Phương Nguyên lập tức vận dụng một con tiên cổ lục chuyển.
Hắn thầm quát một tiếng, lấy ra một viên tiên nguyên Thanh Đề, thôi động cổ Lưu Lạc Thiên Nhai.
Cổ này giống như con sứa, nhỏ bằng nắm tay trẻ con, bao trùm lấy viên tiên nguyên Thanh Đề, chậm rãi nuốt lấy.
Xoạt.
Một con sóng lớn xuất hiện dưới chân Phương Nguyên, kéo Phương Nguyên nhanh chóng bay đi, kéo dài thêm khoảng cách với ý chí Cự Dương Tiên Tôn.
Cổ Lưu Lạc Thiên Nhai là cổ lục chuyển. Cho dù Phương Nguyên không phải cổ tiên Thủy đạo, nhưng hắn đã là lục chuyển, hắn có tư cách thôi động.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn ngây ra. Kịch chiến đến nay, đây là lần đầu tiên Phương Nguyên thoát khỏi nó.
Nhưng nó chỉ thoáng giật mình, chợt cười lạnh: “Nếu đổi lại là bên ngoài, ta sẽ không có cách để bắt ngươi. Đáng tiếc, dưới màn gió Đại Đồng, không gian càng lúc càng có hạn, ngươi có chạy, ta kiểu gì cũng bắt được ngươi. Ngươi hãy bỏ cuộc đi. Ngươi hủy lầu Chân Dương của ta, hủy đi phúc địa Vương Đình, ngươi còn muốn chạy sao? Hừ, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa. Ngươi chết chắc rồi.”
“Ngươi yên tâm, ta có chết cũng phải kéo các ngươi xuống nước cùng. Các ngươi cũng đừng hòng tốt hơn.” Phương Nguyên nghiến răng, mặt xanh nanh vàng, lộ ra vẻ oán độc.
“Vậy ngươi đến chiến đi. Có ngon thì đừng chạy trốn nữa.” Mặc dù ý chí Cự Dương Tiên Tôn không đuổi kịp Phương Nguyên, nhưng nó vẫn theo sát đằng sau, sát ý bừng bừng.
Chương 863: Ba mươi tám thuật phong cấm
Phương Nguyên không dám giao thủ với nó.
Hắn không còn lầu Cận Thủy để bảo vệ đầu của mình. Một khi kịch chiến bị ý chí của Cự Dương Tiên Tôn bắt được sơ hở, nó sẽ đánh vào trong đầu của hắn.
Đến lúc đó, hắn sẽ bị hỗn loạn, không cách nào suy nghĩ. Chỉ có thể mặc cho người ta xâm lược cũng không có sức hoàn thủ.
Nhưng ý chí Cự Dương Tiên Tôn nói cũng không sai.
Màn gió Đại Đồng không ngừng tràn ngập, không gian bên trong vẫn luôn giảm bớt, chắc chắn sẽ có khoảnh khắc như thế. Không gian nhỏ hẹp đến mức Phương Nguyên không cách nào tránh né được, sẽ bị ý chí Cự Dương Tiên Tôn giết chết.
“Cự Dương, ta thừa nhận ngươi lợi hại, nhưng ngươi đừng quên, tiên nguyên Cự Dương của ngươi đang ở bên trong tiên khiếu của ta. Ngươi không có tiên nguyên, làm sao thôi động được tiên cổ? Chỉ dựa vào cố ý của ngươi, hoàn toàn không phá nổi màn gió Đại Đồng.” Đầu óc Phương Nguyên xoay chuyển, muốn đàm phán với ý chí của Cự Dương.
“Muốn đàm phán với ta? Haha.” Ý chí Cự Dương Tiên Tôn cười to, trong tiếng cười khó nén sự phẫn hận: “Tại sao ta lại phải đàm phán với ngươi. Ta giết ngươi, đoạt lại tiên nguyên bên trong tiên khiếu không phải tốt hơn sao? Ta đề nghị ngươi tiêu hủy tiên nguyên thử, nói không chừng còn có thể thành công.”
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn không hề sợ hãi.
Tiên nguyên không phải là không thể tiêu hủy, nhưng lúc này lại không được.
Nếu Phương Nguyên hủy bên trong tiên khiếu của mình, tiên nguyên sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho tiên khiếu. Đây chính là hành vi tự sát.
Nếu hủy bên ngoài cơ thể, tản ra tiên nguyên khí, ngược lại trợ giúp ý chí Cự Dương Tiên Tôn thôi động tiên cổ.
“Phương Nguyên, ta sẽ không thỏa hiệp đâu. Ngươi không đánh lại ta, lại trốn không thoát. Ngươi còn có thể làm gì? Sớm chết đi cho xong.” Ý chí Cự Dương Tiên Tôn vừa truy kích vừa cười lạnh.
Phương Nguyên im lặng không nói, chỉ vùi đầu chạy trốn.
Theo thời gian dần trôi, màn gió Đại Đồng tràn đến. Nó lặng yên nuốt trọn hết thảy, đồng hóa hết thảy.
Không gian Phương Nguyên né tránh càng lúc càng nhỏ, bị ý chí Cự Dương Tiên Tôn bao vây chặn đánh, hiểm tượng hoàn sinh.
“Ý chí Cự Dương Tiên Tôn, ta đứng ở đây, ngươi dám đến không?” Phương Nguyên bỗng nhiên đứng lại, ngừng thôi động cổ Lưu Lạc Thiên Nhai.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn cũng ngừng lại, cách Phương Nguyên chỉ mấy trăm bước, nhưng nó không đến gần.
“Hừ, ta đã sớm đoán được ngươi sẽ lựa chọn như vậy.” Nó khinh thường cười nhạo: “Nhưng thì sao? Ngươi hoãn lại cái chết cũng chẳng được bao lâu. Để ta xem ngươi chết già như thế nào.”
Thì ra, nơi mà Phương Nguyên đứng chính là nơi vầng sáng cổ Trí Tuệ bao phủ.
Ánh sáng trí tuệ là khắc tinh của ý chí Cự Dương Tiên Tôn. Có như vậy, ý chí Cự Dương Tiên Tôn mới ngừng truy kích.
Trải qua trận đấu này, ý chí còn thừa lại của nó chỉ bằng một người trưởng thành, không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.
“Tên nhóc Phương Nguyên, tuổi thọ của ngươi…” Ý chí Mặc Dao nhắc nhở.
“Cũng không còn cách nào. Trong tình huống này, ngươi nói ta có thể làm sao?” Phương Nguyên nghiến răng, giọng nói phẫn hận nhưng cũng bất đắc dĩ.
Đứng trong vầng sáng trí tuệ, Phương Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng tuổi thọ của mình đang không ngừng giảm bớt.
Nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ. Ý chí Cự Dương Tiên Tôn hận hắn vô cùng, hoàn toàn không cho hắn bất luận cơ hội để thỏa hiệp.
“Haiz.” Ý chí Mặc Dao thở dài một tiếng: “Ngươi kéo dài hơi tàn như vậy là không được. Nói không chừng, sau một khắc cổ Trí Tuệ sẽ thu hồi ánh sáng trí tuệ.”
Phương Nguyên im lặng không nói.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn bỗng nhiên quát với đám người Hắc Lâu Lan: “Các ngươi đi đối phó tên tặc tử kia đi. Cổ phòng ngự trên người hắn đã tiêu hao hơn phân nửa khi chiến đấu với ta. Các ngươi hãy bức hắn đến gần cổ Trí Tuệ. Càng đến gần cổ Trí Tuệ, ánh sáng Trí Tuệ sẽ càng mạnh, tuổi thọ của hắn sẽ hao tổn càng nhanh. Ta ngược lại muốn xem xem, hắn có bao nhiêu tuổi thọ để có thể tiêu hao.”
Đám người Hắc Lâu Lan vội vàng tuân mệnh.
Cho dù là Đại Lực Chân Vũ Thể như Hắc Lâu Lan, gã cũng không muốn cận chiến với Phương Nguyên.
Bọn họ đã sớm thương lượng thỏa đáng. Lúc này đồng loạt ra tay, liên tiếp đánh ra thế công từ xa.
Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, đứng bên trong vầng sáng vừa dựng lên cổ phòng ngự, vừa dùng cổ viễn chiến để đánh trả.
Trên người hắn che khuất bốn năm lồng ánh sáng, tấm chắn xương mấy chục mặt đang bay múa, thỉnh thoảng còn có cửa đá từ mặt đất dâng lên, giúp hắn ngăn cản hỏa lực hung mãnh của đám người Hắc Lâu Lan.
Phàm cổ phòng ngự bình thường đối phó với ý chí Cự Dương Tiên Tôn thì không được, nhưng đối kháng với cổ sư phàm nhân thì vẫn có hiệu quả.
Tuy Phương Nguyên tu lực đạo, không am hiểu viễn chiến, nhưng cổ viễn chiến của hắn thì không ít, chỉ là không thành hệ thống mà thôi.
Quan trọng chính là, hắn có chân nguyên vô hạn. Bởi vậy hắn mới dám đối kháng với đám người này mà không hề rơi vào thế hạ phong, tình cảnh so với đối chiến ý chí Cự Dương Tiên Tôn trước đó tốt hơn rất nhiều.
“Nhanh chóng công kích, một khắc cũng không dừng lại. Cho dù hắn có chân nguyên vô hạn, phàm cổ cũng không thể thôi động liên tiếp được.” Hắc Lâu Lan quát.
“Không sai. Phàm cổ không phải tiên cổ, có giới hạn chịu đựng. Không ngừng thôi động sẽ dẫn phát cổ trùng sụp đổ.” Da Luật Tang phụ họa.
Hai người bọn họ là tộc trưởng của Hắc gia và Da Luật gia, hiểu được rất nhiều chuyện.
Cổ là thiên địa chi tinh, vật dẫn đại đạo, trên thực tế cũng chỉ là công cụ.
Mỗi loại công cụ đều có cách dùng tương ứng. Công cụ sử dụng nhiều sẽ không chịu đựng nổi gánh nặng, tự động sụp đổ.
Khi cổ sư phàm nhân vận dụng phàm cổ, bởi vì chân nguyên có hạn, số lần thôi động cũng có hạn. Bình thường, khuyết điểm này sẽ không hiện ra. Nhưng khi cổ tiên thôi động phàm cổ, vấn đề này sẽ xuất hiện.
Nhưng, chỉ vừa đối chiến được một lát, hy vọng của đám người Hắc Lâu Lan hoàn toàn tan biến đi.
“Tại sao hắn lại có nhiều cổ trùng như thế?” Có người không thể tin nổi.
Số lượng cổ trùng của Phương Nguyên vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ. Trong cuộc đối chiến, hắn liên tiếp thay đổi cổ trùng,
“Cho dù hắn có lai lịch bí ẩn, hắn cũng đã sớm chuẩn bị cho việc thăng tiên, chuẩn bị rất nhiều phàm cổ. Nhưng một phàm khiếu không thể nào mang nhiều cổ trùng như vậy.” Mọi người trăm mối không có cách giải.
“Chẳng lẽ là…” Ý chí Cự Dương Tiên Tôn chợt nhớ đến tình huống Phương Nguyên mở ra Tinh môn.
Phương Nguyên mở Tinh môn ngay bên trong lầu Chân Dương, bởi vậy ý chí Cự Dương Tiên Tôn mới biết được rõ ràng.
“Xem ra hắn nhờ cánh cửa đó mà rời khỏi phúc địa Vương Đình, nhận được sự trợ giúp rất lớn.” Kiến thức của ý chí Cự Dương Tiên Tôn rất rộng, nghĩ đến cổ Động Địa, cổ Thông Thiên, lập tức đoán đúng công dụng của Tinh môn.
Cũng may Phương Nguyên có căn cứ hậu phương là phúc địa Hồ Tiên trợ giúp, thông qua Bảo Hoàng Thiên mua được rất nhiều phàm cổ.
Mặc dù đa số đã cho Thái Bạch Vân Sinh, nhưng trên người hắn vẫn còn để lại rất nhiều.
Phương Nguyên trời sinh tính cẩn thận, lo trước khỏi họa, lúc này rốt cuộc cũng đã phát huy được tác dụng.
“Hừ, ngươi mượn ngoại lực tốt đấy. Đáng tiếc, ngươi đã đụng phải đối thủ là ta.” Ý chí Cự Dương Tiên Tôn hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên xuất động.
Nó nhanh như thiểm điện, xuyên thẳng qua không trung.
Nó cũng không tiến vào vầng sáng trí tuệ, mà là phóng vào đám cổ trùng.
Sau mấy hơi thở, nó một lần nữa trở lại đỉnh đầu đám người Hắc Lâu Lan, tung xuống một đống lớn phàm cổ.
“Tiếp lấy. Tiếp tục cho ta, ta sẽ truyền thụ cho các ngươi một sát chiêu.” Ý chí Cự Dương Tiên Tôn vừa nói vừa phân hóa ra mười mấy phần, bọc lấy cổ trùng, trực tiếp đưa vào không khiếu của mọi người.
Chương 864: Át chủ bài sau cùng (1)
Mỗi người đều có ba mươi tám con.
Những phàm cổ này đều đã được ý chí Cự Dương Tiên Tôn luyện hóa.
Mọi người phối hợp với ý chí Cự Dương Tiên Tôn, lập tức luyện hóa cổ trùng, sau đó được cổ cố ý chỉ điểm, học được sát chiêu.
“Sát chiêu này.” Sau khi đám người Hắc Lâu Lan lĩnh ngộ ra, vội vàng hiện lên vẻ kinh ngạc và kính nể.
“Đây là khi bản thể ta rảnh rỗi, linh cảm mà sáng tạo ra được, vẫn còn chưa đặt tên.” Ý chí Cự Dương Tiên Tôn lạnh nhạt nói: “Bây giờ vừa lúc dùng đến, tạm thời gọi là ba mươi tám thuật phong cấm.”
Nhận được sát chiêu, đám người Hắc Lâu Lan nhanh chóng thôi động, há miệng phun ra từng luồng quang khí màu tím.
Phương Nguyên nheo mắt, cố gắng né tránh.
Nhưng không gian có hạn, quang khí màu tím xen lẫn bên trong thế công, không thể tránh khỏi bị đánh trúng.
“Thì ra là thế. Hiệu quả của sát chiêu này là như vậy…” Sắc mặt Phương Nguyên hơi thay đổi.
Sát chiêu ba mươi tám thuật phong cấm là nhằm vào cổ trùng.
Nghĩ lại cũng không thấy kỳ lạ. Chiến lực của cổ sư đa phần đều đến từ cổ trùng. Bởi vậy, rất nhiều cổ trùng đều nhằm vào điểm này, ví dụ như cổ Rút Lương Ngọn Nguồn tứ chuyển, cổ Ô Thất ngũ chuyển.
Nhưng sát chiêu ba mươi tám thuật phong cấm này, hiệu quả còn mạnh hơn cổ Ô Thất rất nhiều. Cổ sư trúng chiêu, phàm là cổ trùng sử dụng bên trong đều theo thứ tự lọt vào phong cấm.
Sát chiêu này tất nhiên không thể phong cấm tiên cổ. Đối với phàm cổ, số chuyển càng cao, thời gian phong cấm cũng càng ngắn.
Cổ trùng phổ thông rất dễ dàng bị thu thập. Liên quan đến Khí đạo, cho dù là cổ trùng công kích, cũng có thể nghịch nguyên, lập tức phong cấm.
Sát chiêu này rất ưu dị, sử dụng rất thích hợp.
Sau khi Phương Nguyên trúng chiêu, cổ phòng ngự liên tiếp bị phong cấm.
Cửa đá bị quang khí màu tím xâm nhập, cổ hộ thuẫn cửa đá lập tức bị phong ấn. Thuẫn bài bạch cốt bay bên cạnh Phương Nguyên bị quang khí màu tím bao phủ, nhao nhao rơi xuống, trở thành cổ Giáp Cốt Phi Thuẫn như cũ.
Phương Nguyên thôi phát đao gió. Chỉ cần bị quang khí màu tím tiếp xúc, cho dù là cổ Đao Gió tương ứng cất giữ bên trong không khiếu của Phương Nguyên, cổ trùng tản ra luồng khí màu tím mờ mịt, đồng dạng bị phong cấm.
Từ trước đến nay, phong cấm cổ phòng ngự thì rất dễ, phong cấm cổ tấn công thì khó khăn hơn, bởi vì cổ phòng ngự dễ dàng tiếp xúc. Nhưng ba mươi tám thuật phong cấm lại ngang bằng nhau.
Cổ trùng mà Phương Nguyên dùng được càng lúc càng ít.
Cổ phòng ngự của hắn vốn không nhiều, không thể ngạnh kháng quang khí màu tím, chỉ có thể tận lực xê dịch trốn tránh mà thôi.
Nhưng nhiều như vậy, tóm lại cũng có lúc tránh không được.
Lúc này, Phương Nguyên chủ động công kích quang khí màu tím. Hắn tình nguyện để cổ tấn công bị phong cấm càng nhiều, cũng muốn để lại cổ phòng ngự bảo vệ quanh người.
Một khi quang khí màu tím tiếp xúc cơ thể Thiên Thi Vương của hắn, nói không chừng sẽ phong ấn luôn cổ trùng tương ứng, phá hỏng sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay của hắn.
Rất nhanh, hỏa lực của Phương Nguyên trở nên mỏng manh, bị đám cổ sư ép vào thế hạ phong.
“Giết, giết tên ma đầu này.” Da Luật Tang hưng phấn rống to, vung tay đánh ra mấy trăm quả cầu lửa. Quả cầu lửa liên tiếp bạo phát, nổ đến đất đá tung tóe, tiếng sấm rền vang. Phương Nguyên trốn tránh bốn phía, xen lẫn trong tiếng nổ, nổ đến da tróc thịt bong.
“Tên ma đầu ngươi tội ác tày trời, dám lật đổ lầu Chân Dương. Chúng ta bị kết quả như vậy đều là do ngươi hại.” Cổ Quốc Long rống to. Ông ta đánh ra từng thanh đao gió, rả rích không dứt, lại có khả năng truy tung, khiến cho người Phương Nguyên nhiều thêm những vết cắt.
Từng luồng quang khí màu tím thỉnh thoảng thôi phát, thời khắc không ngừng.
Hơn mười vị cổ sư may mắn còn sống sót nghiến răng nghiến lợi, tràn ngập phẫn nộ, hận không thể ăn thịt, uống máu Phương Nguyên.
Bọn họ vất vả khổ cực chém giết trên chiến trường, chấp nhận phong hiểm to lớn, cuối cùng cũng bước được chân vào phúc địa Vương Đình. Vốn là một cơ duyên vô cùng to lớn, kết quả lại rơi xuống kết quả như vậy, tộc nhân, bạn bè, người thân bên cạnh đều chết sạch.
Chênh lệch trước sau quá lớn. Đối mặt với tên đầu sỏ tạo thành hết thảy, trong lòng bọn họ có bao nhiêu phẫn nộ là có thể nghĩ.
“Hôm nay ngươi đã chú định chết không có chỗ chôn. Đây chính là kết quả mà ngươi đắc tội với Cự Dương tiên tổ.” Cũng có cổ sư không quên nịnh bợ ý chí Cự Dương Tiên Tôn. Đáng tiếc ý chí Cự Dương Tiên Tôn không phải người thật, nhìn không ra bất kỳ biểu hiện nào.
Nó chỉ căn dặn mọi người tuyệt đối không được đến gần cổ Trí Tuệ.
Thực lực ý chí Cự Dương Tiên Tôn quá cường đại.
Không chỉ biểu hiện ở sức chiến đấu mà nội tình còn cực kỳ thâm hậu.
Nó kế thừa kinh nghiệm bản thể Cự Dương Tiên Tôn, chỉ cần vô tình sáng tạo ra sát chiêu, nhất định sẽ đẩy Phương Nguyên một lần nữa vào tuyệt cảnh.
“Thật ghê tởm! Chẳng lẽ phải vận dụng Xuân Thu Thiền hay sao?” Phương Nguyên cắn răng kiên trì, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu.
Không khiếu thứ nhất đã tràn ngập áp lực, vách tường không khiếu đã phủ kín vết rách như mạng nhện.
Xuân Thu Thiền đang trôi nổi ở chính giữa, trên người nó tản ra ánh sáng màu vàng lục.
Phương Nguyên cũng không chắc chắn lắm. Không khiếu rõ ràng đã đạt đến cực hạn, có lẽ sẽ vỡ vụn sau một khắc.
Nhưng rất nhanh hắn đã bỏ đi suy nghĩ vận dụng Xuân Thu Thiền.
Cổ trùng của hắn bị phong cấm càng lúc càng nhiều, hỏa lực mỏng manh, khiến cho hắn dần dần tiến vào trạng thái bị đánh.
“Nào, hoàn thủ đi chứ.” Đám cổ sư cười ha hả.
“Bây giờ biết sợ rồi sao? Có ngon thì ra đây đánh một trận.” Có người cười lạnh.
“Tên ma đầu này, ngươi cũng có ngày hôm nay. Mau chết đi cho ta.” Có người mắng chửi.
Thấy Phương Nguyên bị bọn họ đánh, người nào cũng cảm thấy sảng khoái.
Bỗng nhiên, giọng nói lo lắng của Mặc Dao vang lên trong đầu Phương Nguyên: “Hỏng rồi! Phương Nguyên, cơ thể của ngươi đã xuất hiện đốm đen cương thi. Tử khí đang ăn mòn cơ thể của ngươi. Nếu đốm đen lan tràn toàn thân, ngươi sẽ hoàn toàn biến thành Thiên Thi Vương sáu tay.”
Tình huống tệ hơn đã xuất hiện.
Vốn hai người cho rằng phải được nửa canh giờ. Nhưng bây giờ còn chưa đến, Phương Nguyên đã xuất hiện trạng thái xơ cứng.
Xơ cứng xong, khi tử khí đã hoàn toàn thẩm thấu, sẽ không cách nào trở lại như cũ.
Trừ phi giải trừ sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay, nếu không, các đốm đen cương thi sẽ dần dần khuếch tán.
“Không được, nếu ta thu hồi sát chiêu, ý chí Cự Dương Tiên Tôn đánh tới, trong khoảng cách ngắn như vậy, ta không thể phản ứng kịp.” Phương Nguyên lắc đầu, biểu hiện ngưng trọng vô cùng.
Mặc dù hắn có cổ trùng phòng ngự, nhưng phàm cổ trước mặt ý chí Cự Dương Tiên Tôn hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến.
Chỉ có Thiên Thi Vương sáu tay mới có thể giúp cho Phương Nguyên đứng vững gót chân.
Hiện tại, mặc dù ý chí Cự Dương Tiên Tôn còn chưa tiến vào vầng sáng trí tuệ, nhưng chỉ vì cái giá bỏ ra quá lớn mà lợi ích quá nhỏ mà thôi.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn tuyệt đối có thể vứt bỏ.
Để dụ Vô Tướng Thủ, nó đã chấp nhận tổn thất tám con tiên cổ.
“Nếu ta hủy bỏ sát chiêu, ý chí Cự Dương Tiên Tôn sẽ không thèm đếm xỉa, liều chết giết ta. Chỉ cần ta vừa chết, nó sẽ đoạt lại tiên nguyên Cự Dương. Chuyện nguy hiểm này tuyệt đối không thể làm.” Thái độ Phương Nguyên rất kiên quyết.
“Nhưng cơ thể của ngươi…” Mặc Dao do dự, bao gồm sự lo lắng.
Phương Nguyên im lặng, ánh mắt như sắt.
Cương hắc ban nhanh chóng lan dần. Ban đầu chỉ là một điểm trên lưng. Chỉ trong mười hô hấp ngắn ngủi, nó đã lan khắp toàn bộ phần lưng.
Chương 865: Át chủ bài sau cùng (2)
Tốc độ khuếch tán càng lúc càng nhanh. Cho đến khi phần ngực của Phương Nguyên bị ăn mòn thành một màu đen thâm trầm.
Đám cổ sư nhìn thấy tình huống này cũng hơi sững sờ.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn cao giọng cười một tiếng: “Thì ra là thế. Thời gian ngươi hóa thân hành cương thi quá dài, cân bằng sinh khí bị đánh vỡ, bây giờ tử khí đang lan tràn. Ngươi sẽ biến thành cương thi, trở thành người chết sống lại, người không ra người quỷ không ra quỷ. Tu vi toàn thân cũng không tiến thêm được.”
Kinh nghiệm ý chí Cự Dương Tiên Tôn rất phong phú, tầm mắt rộng lớn, thoáng cái đã nhìn ra được thực hư của Phương Nguyên.
Đám cổ sư lập tức sĩ khí đại thịnh. Lúc này có người thoải mái cười nói: “Haha, ác giả ác báo. Ma đầu, ngươi làm nhiều việc ác, bị kết cuộc như vậy cũng là do ngươi tự tìm.”
“Bây giờ không cần chúng ta ra tay, ngươi cũng xong đời. Hừ, người trong Ma đạo lúc nào cũng ham sức mạnh. Bây giờ ngươi cũng nếm cái kết đắng rồi đấy. Đáng tiếc, cho dù ngươi may mắn thành tiên, kết quả cũng vẫn biến thành một tên cương thi, một con quái vật.”
“Đây chính là kết quả ngươi đùa bỡn âm mưu quỷ kế, tai họa thương sinh, đối nghịch với Cự Dương tiên tổ, với chúng ta và với Chính đạo.”
Ý chí Mặc Dao cũng khuyên nhủ: “Phương Nguyên, ngươi làm như vậy, cái giá bỏ ra quá lớn. Theo ta thấy, ý chí Cự Dương Tiên Tôn chưa hẳn đã dám đi vào. Nó còn thừa lại không nhiều. Ngươi thiên tư thoát tục, tài tình trác tuyệt, không nên chịu kết quả như vậy. Bây giờ ngươi dừng lại vẫn còn kịp. Một khi biến thành Thiên Thi Vương sáu tay, muốn khôi phục lại như lúc trước, hy vọng quá xa vời.”
Ánh mắt Phương Nguyên lấp lóe, suy nghĩ chập chùng, biểu hiện ba động.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nghiến chặt răng không buông lỏng.
Hắn đã hoàn toàn biến thành Thiên Thi Vương sáu tay.
Những đốm cương hắc ban làm cho toàn thân hắn đen nhánh, bên trong tiên khiếu Lực đạo, thiên địa thanh minh cũng trở nên ảm đạm, từng ngọn núi đá màu trắng sụp đổ thành phế tích. Bầu trời tối tăm mờ mịt, đại địa mục nát, không một chút sinh cơ.
Không khiếu thứ nhất cũng hoàn toàn tĩnh mịch. Vách tường không khiếu không còn sáng long lanh như trước mà trở nên giống như một tảng đá màu xám.
Nhưng cũng chính vì vậy, áp lực Xuân Thu Thiền mang đến không còn tràn ngập nguy hiểm nữa.
Vừa thành cổ tiên đã trở thành cương thi. Những tích lũy trong quá khứ, đủ loại thành tựu đã trở thành công dã tràng.
Kể từ lúc này, tu vi của hắn không còn tiến thêm được nữa.
Không thể tiến thêm, xét từ điểm này mà nói, bây giờ Phương Nguyên ngay cả phàm nhân cũng không bằng.
Cho dù tâm chí Phương Nguyên như sắt, cũng cảm thấy nản lòng thoái chí.
Suy nghĩ vận dụng Xuân Thu Thiền một lần nữa xuất hiện trong đầu hắn. “Nếu vận dụng Xuân Thu Thiền, hết thảy vẫn còn kịp, có thể phòng ngừa cục diện như vậy.”
Nhưng Phương Nguyên lại cưỡng ép suy nghĩ này xuống.
Màn gió Đại Đồng đã đến gần, không chút phong thanh, chỉ lẳng lặng lan tràn, áp súc không gian khiến cho mọi người càng thêm áp lực tâm lý.
Phương Nguyên từ xa đối mặt với đám người, bỗng nhiên làm ra hành động kinh người, chính là ngừng sử dụng tất cả cổ trùng.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn biến thành Thiên Thi Vương sáu tay, hắn không cần tiếp tục thôi động cổ trùng nữa.
Quang khí màu tím tùy ý đánh vào người hắn. Ba mươi tám thuật phong cấm không còn tác dụng với hắn nữa.
Chỉ cần Phương Nguyên không thôi động cổ trùng, quang khí màu tím sẽ không cách nào phong cấm cổ trùng của hắn.
Mọi người sững sờ, ý chí Cự Dương Tiên Tôn cũng không khỏi khẽ ồ một tiếng.
Nhưng chợt, một đám cổ sư bộc phát thế công mãnh liệt hơn.
“Giết, giết tên ma đầu này.”
“Hắn dám thu hồi cổ trùng trước mặt chúng ta, đây là tự tìm đường chết.”
Đám người hò hét, gào thét khản cả giọng.
Phương Nguyên từng bước lui lại phía sau, dựa vào phòng ngự và năng lực khôi phục của Thiên Thi Vương sáu tay mà đối kháng hỏa lực của mọi người.
“Cẩn thận một chút, đừng đến gần cổ Trí Tuệ.” Thấy Phương Nguyên càng lúc càng đến gần cổ Trí Tuệ, Hắc Lâu Lan vội vàng nhắc nhở.
Lúc này, hỏa lực của đám cổ sư mới khiêm tốn lại một chút, không còn to lớn, lại càng thêm tinh chuẩn nhắm vào Phương Nguyên.
Phương Nguyên đã hoàn toàn thay đổi, da tróc thịt bong, xương trắng đứt gãy, nội tạng bị tổn hại.
Hắn không thể không thay đổi, quay lưng về phía đám người, dùng phần lưng tiếp tục nhận công kích.
Oành.
Một tia chớp hung hăng nện xuống lưng Phương Nguyên.
Một luồng sức mạnh đẩy ngã hắn xuống mặt đất.
Phía sau truyền đến tiếng hoan hô: “Haha, ta đã đánh bại hắn rồi. Cổ trùng vừa mới lấy được cũng không tệ, hẳn là cổ Lôi Chùy ngũ chuyển.”
Phương Nguyên khó khăn bò dậy.
Lưng của hắn đã da tróc thịt bong, vết thương còn quấn quanh mấy sợi sấm sét, xương trắng lộ ra cả bên ngoài.
“Xem sát chiêu Phong đạo của ta đây.” Có người kêu to.
Xoạt.
Một thanh đao gió răng cưa to lớn lao nhanh đến, khẽ quấn trên cánh tay của hắn, chặt đứt cánh tay hắn rơi xuống đất.
Người này thở hồng hộc, chân nguyên tiêu hao hết, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự hưng phấn tàn nhẫn.
Gã kêu to lên: “Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa. Ta đã tháo một cánh tay của hắn rồi.”
“Hừ, chẳng qua chỉ là nhược điểm mà thôi. Nếu không phải da thịt cánh tay kia đã bị gọt, chỉ còn lại xương cốt, ngươi có thể chặt đứt sao?” Lập tức có người khịt mũi coi thường.
Tuy cơ thể Thiên Thi Vương có mạnh, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản được công kích tấp nập, nặng nề như thế.
Mọi người cười to, hò hét, cao giọng thét lên, ngược đãi Phương Nguyên, dùng thương tích trên người hắn để ganh đua thành tích với nhau.
Phương Nguyên lần lượt bị đánh bại, vốn thân hình cao lớn khôi ngô bây giờ đã trở nên thấp bé.
Nhưng hắn vẫn đứng lên lần nữa.
Cho dù tám cánh tay của hắn chỉ còn lại một cánh, cho dù toàn thân trên dưới của hắn không còn lại lớp da hoàn hảo nào, nội tạng lòi hết ra ngoài, vai phải chỉ còn lại xương vai trắng bệch.
“Tại sao lại đến nước này? Tại sao…” Ý chí Mặc Dao thút thít.
Phương Nguyên chỉ im lặng.
“Được rồi.” Ý chí Cự Dương Tiên Tôn bỗng nhiên lên tiếng.
Đám cổ sư không dám không nghe theo, ngừng hết mọi công kích.
“Đến bước này rồi, ngươi còn chưa chịu bỏ cuộc sao? Hừ, khí khái của ngươi ngược lại khiến người ta phải kính nể.” Giọng nói của ý chí Cự Dương Tiên Tôn hòa hoãn lại. “Ngươi làm đến bước này đã là không dễ. Bỏ cuộc đi, ta cho ngươi một cơ hội đầu hàng. Chỉ cần ngươi nhận ta làm chủ, ta cho phép ngươi lấy công chuộc tội.”
“Cái gì?”
“Cự Dương tiên tổ ngài muốn trọng dụng hắn sao?”
“Tiên tổ nghĩ lại đi.”
Mọi người không khỏi ồn ào.
“Đầu hàng?” Phương Nguyên cười ha hả: “Để ta suy nghĩ đã.”
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn lại nói: “Ngươi khiến cho lầu Chân Dương bị sụp đổ, tội ác tày trời. Nhưng ta cho ngươi một cơ hội hối cải, ngươi hãy nhận ta làm chủ, hiệp trợ ta một lần nữa thành lập lại lầu Chân Dương, có như vậy mới rửa sạch mọi tội lỗi của ngươi. Sau khi lầu Chân Dương được xây dựng lại, ta không những trả tự do cho ngươi, hơn nữa còn chỉ cho ngươi cách hóa giải cơ thể cương thi, trở lại huyết nhục bình thường.”
Nếu người bên ngoài nghe được, trong lòng đã sớm dao động.
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn cho Phương Nguyên một sinh lộ, quan trọng hơn là cho hắn hy vọng tiếp tục tu hành.
Phương Nguyên trầm ngâm: “Để ta suy nghĩ một chút.”
Ý chí Cự Dương Tiên Tôn cười nhạt: “Ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội kéo dài thời gian. Ta đếm từ mười trở lại, ngươi phải cho ta một câu trả lời chắc chắn. Mười!”
“Phương Nguyên, ngươi muốn đầu hàng sao? Cẩn thận ý chí Cự Dương Tiên Tôn lừa gạt ngươi đấy. Chỉ cần ngươi ra ngoài, rời khỏi ánh sáng trí tuệ bao phủ, ngươi sẽ biến thành thịt cá, mặc cho nó xử lý.” Ý chí Mặc Dao nhắc nhở Phương Nguyên.
Chương 866: Phạm phải sai lầm không đáng (1)
Phương Nguyên cười nhạo trong lòng: “Ta đâu ngốc đến nổi tin vào một câu nói của nó chứ?”
Chợt hắn thở dài: “Haiz, nghĩ không ra cuối cùng ta phải dùng át chủ bài sau cùng.”
“Ngươi còn át chủ bài sao?”
“Thực không dám giấu, ta còn một con Xuân Thu Thiền.”
“Cái gì? Xuân Thu Thiền? Chẳng lẽ là Xuân Thu Thiền xếp thứ bảy kỳ cổ trong thiên hạ, có thể ngược dòng sông thời gian, giúp cho ngươi trở lại quá khứ, xuyên tạc lịch sử?” Ý chí Mặc Dao la hoảng lên.
“Đúng vậy.”
“Đúng vậy.”
Phương Nguyên nói, tự đáy lòng phát ra tiếng cười lạnh, bỗng nhiên hỏi ý chí Mặc Dao: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn ta vận dụng nó sao?”
“Sao? Nhóc Phương Nguyên, lời này của ngươi là có ý gì? Ta làm sao biết ngươi có Xuân Thu Thiền?” Ý chí Mặc Dao khẽ giật mình, chợt phủ nhận.
“Haha.” Phương Nguyên cười to: “Mặc Dao, con người của ta trời sinh tính cẩn thận, từ trước đến nay chưa lo thắng chỉ lo bại. Cho nên, từ lúc ngươi tiềm ẩn trong đầu của ta, ta đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi.”
Cái gì là tình huống xấu nhất?
“Bí mật ta có được Xuân Thu Thiền, có thể trùng sinh đã bị ngươi biết. Ta nghĩ, lần đầu tiên ta đến lầu Cận Thủy, ý chí của ngươi đã biết được bí mật này?”
Ý chí Mặc Dao hiện ra trong đầu Phương Nguyên, biểu hiện chân thành, lắc đầu nói: “Nhóc Phương Nguyên, có phải là ngươi đã hiểu lầm cái gì rồi hay không?”
Phương Nguyên mặc kệ nàng, tiếp tục nói: “Ngươi biết được bí mật này, lại giả vờ như không biết, chủ động hiện thân. Sau đó, ngươi vờ như áy náy chuyện mình phản bội Linh Duyên Trai, muốn giao cho ta nhiệm vụ trao trả lầu Cận Thủy cho Linh Duyên Trai. Trên thực tế, đây chỉ là ngụy trang của ngươi mà thôi.”
“Ngươi vì tranh thủ sự tín nhiệm của ta, có thể nói là dụng tâm lương khổ. Ngươi giúp ta nghĩ ra sát chiêu Thiên Thi Vương sáu tay, dạy ta sát chiêu Luyện đạo Mặc Hóa, giúp ta lén lút tiến vào lầu Chân Dương, nhiều lần cảnh báo ta trong chiến đấu, trở thành nhân vật tham mưu. Những hành động này chỉ là muốn ta giảm bớt cảnh giác đối với ngươi. Đồng thời, ngươi vẫn luôn xuyên tạc ý nghĩ của ta, một cách vô tri vô giác thay đổi suy nghĩ của ta, đúng là dụng tâm hiểm ác.”
Ý chí Mặc Dao cao giọng, vẻ mặt không vui: “Nhóc con, rốt cuộc ngươi bị gì vậy? Tại sao lại nghĩ ta như thế? Ngươi uống lộn thuốc à?”
“Haha, Mặc Dao, ngươi rất đáng gờm. Ngươi biểu diễn giống như đúc, ta gần như tưởng là thật. Khi ý chí Cự Dương Tiên Tôn thức tỉnh, ngươi một mặt luôn khuyên ta rời xa khỏi chỗ này, mang lầu Cận Thủy trở về Trung Châu, mặt khác ảnh hưởng suy nghĩ của ta, để ta tiếp tục đưa ra lựa chọn mạo hiểm.”
“Khi ta đối mặt với Mã Hồng Vận, ngươi vừa thuyết phục ta trợ giúp Mã Hồng Vận, mặt khác lại xuyên tạc suy nghĩ của ta, kích thích sát cơ của ta, dẫn đến ta phẫn nộ, cuồng nhiệt, để ta phải đi giết Mã Hồng Vận, khiến cho khí vận hình quan tài đen của ta càng bành trướng hơn. Bình tĩnh nghĩ lại, trong trạng thái bình thường, khi ta tính toán lợi ích, tại sao lại thiếu não như thế chứ?”
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy địa linh khổng tước Sương Ngọc của phúc địa Vương Đình, biết được điều kiện nhận chủ của nó. Rời khỏi lầu Chân Dương, nhớ lại một số chuyện kiếp trước, về người nào đó, vật nào đó, tính cách của ta cũng không đến mức mềm yếu đến tình trạng này. Haha, đó cũng là lý do mà ta luôn dằn trí nhớ kiếp trước xuống chỗ sâu nhất trong đáy lòng. Ngươi muốn âm thầm ra tay, thừa dịp tâm cảnh của ta ba động, nhìn trộm trí nhớ kiếp trước của ta.”
Ý chí Mặc Dao mở to mắt.
Giọng nói tràn ngập ủy khuất: “Nhóc Phương Nguyên, hết thảy đều do ngươi lựa chọn. Bây giờ ngươi rơi xuống kết cục này, ngươi lại không chịu thừa nhận thất bại của mình, ngược lại còn quy hết tội lên người ta.”
Phương Nguyên cười nói: “Haha, thừa nhận thất bại? Đương nhiên ta phải thừa nhận thất bại rồi. Nội tình của ta vẫn còn nông cạn, nhất là so với Mặc Dao ngươi và Cự Dương, kinh nghiệm và tầm mắt không phải là ưu thế của ta. Nhưng ngươi có biết sơ hở lớn nhất của ngươi là ở chỗ nào không?”
Ý chí Mặc Dao hừ lạnh, hai tay khoanh trước ngực: “Nhóc con, ngươi còn nói như vậy, ta sẽ giận đấy. Ta giúp ngươi như thế, ngươi đối xử với ân nhân của mình như thế sao?”
Phương Nguyên mắt điếc tai ngơ, nói thẳng: “Sơ hở lớn nhất của ngươi chính là dùng lầu Cận Thủy chủ động va chạm với Vô Tướng Thủ thất chuyển.”
“Ngươi đã giao nhiệm vụ cho ta phải trả lầu Cận Thủy về cho Linh Duyên Trai mà.”
“Vì sao trong lúc quan trọng như vậy, ngươi lại từ bỏ lầu Cận Thủy cũng phải bảo vệ ta?”
“Chẳng lẽ, những ngày chung đụng với nhau đã khiến ngươi thay đổi nguyên tắc, chuyển sang thương mến ta sao? Haha, ta tự hỏi mị lực của ta cũng không đến mức lớn như vậy.”
“Điều này đủ để chứng minh, nhiệm vụ mà ngươi đưa ra chẳng qua chỉ là ngụy trang của ngươi mà thôi.”
Giọng nói của Phương Nguyên vẫn bình thản, nhưng ý chí Mặc Dao nghe xong lại giống như tiếng sấm.
Nàng im lặng.
Lần này, nàng không hề phản bác.
Phương Nguyên cười nhạt một tiếng, tiếp tục nói: “Ngoài ra, ngươi còn một sơ hở khác. Thứ nhất, ngươi để lầu Cận Thủy phụ thuộc vào người ta, nhưng lại che giấu điều này, hiển nhiên là rắp tâm không tốt. Ngươi muốn trong thời khắc mấu chốt, ngươi sẽ dùng tiên cổ phòng thất chuyển này để chế ước ta.”
“Thứ hai, nếu ngươi thật lòng muốn hợp tác với ta, tại sao ngươi còn che giấu ý chí của mình? Điều này nói rõ, một khi thân phận ý chí của ngươi bị bại lộ, tất sẽ khiến ta hoài nghi.”
“Thứ ba, ngươi cố ý nói sai thời gian, để cho ta thật sự biến thành Thiên Thi Vương. Ta thành cương thi, nản lòng thoái chí cũng là do ngươi ra tay.”
“Thứ tư, ngươi nhiều lần giở trò, âm thầm ảnh hưởng suy nghĩ của ta, khiến cho ta nhiều lần nổi lên suy nghĩ muốn sử dụng Xuân Thu Thiền. Ý chí của ta trước giờ vẫn kiên định, không hề do dự, tính trước làm sau. Một khi ta đã quyết định thì sẽ thi hành. Tại sao lại năm lần bảy lượt nổi lên cùng một suy nghĩ chứ?”
“Thứ năm, tiên nguyên của ngươi đã gần hết, ta lại thành tựu cổ tiên, vì sao không sớm chủ động cho ta mượn lầu Cận Thủy? Hiển nhiên là có tính toán khác.”
“Haha….” Ý chí Mặc Dao ngửa đầu cười to, hỏi ngược lại: “Nhóc Phương Nguyên ơi, ngươi là lời đầu không khớp lời sau. Ngươi đừng quên, mạng của ngươi là do ta cứu. Không có ta thôi động lầu Cận Thủy, ngươi đã sớm bị ý chí Cự Dương Tiên Tôn giết chết rồi. Bây giờ ngươi còn nói ta cố ý hãm hại ngươi, đánh giá sai thời gian, khiến cho ngươi biến thành Thiên Thi Vương sáu tay. Cứu ngươi rồi hại ngươi, ta có bệnh sao?”
“Ngươi đương nhiên không có bệnh rồi. Ngươi từ đầu đến cuối đều rất tỉnh. Đã hại ta còn cứu ta, tất cả đều là kế hoạch của ngươi. Haha, chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, đổi vị trí để suy nghĩ, động cơ của ngươi cũng không khó suy đoán.”
Ngừng lại một chút, Phương Nguyên tiếp tục nói: “Nếu ta là một ý chí, lưu lại vạn năm trên thế gian, bản thể cũng đã chết, vợ của mình độ kiếp thất bại. Lúc này ta nhìn thấy Xuân Thu Thiền, ta sẽ như thế nào?”
“Đáp án không cần nói cũng biết, ta đương nhiên sẽ lợi dụng Xuân Thu Thiền ngược dòng sông thời gian. Hiệu quả của Xuân Thu Thiền chính là hiến tế cổ sư, chỉ giữ lại ý thức và cổ trùng mà thôi. Trong thời khắc mấu chốt, ta sẽ hòa vào Xuân Thu Thiền, hủy diệt đi ý chí của cổ sư, từ đó thay vào, trở lại quá khứ, một lần nữa trùng sinh, thay đổi lịch sử của mình.”
Phương Nguyên phân tích rất rõ ràng, giọng nói tự tin vô cùng.
Con ngươi Mặc Dao co lại, một lần nữa im lặng.
Phương Nguyên nói tiếp: “Nhưng, ngươi muốn thực hiện mục đích này, lại khó khăn vô cùng, chủ yếu có hai chướng ngại.”