1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cổ Chân Nhân Audio Podcast
  4. Tập 166 [Chương 1589 đến 1596]

Cổ Chân Nhân Audio Podcast

Tập 166 [Chương 1589 đến 1596]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1589: Lửa lớn đốt rừng

“Đây là?” Con ngươi Phương Nguyên co rụt lại bằng mũi kim, vô thức nghiến chặt răng: “Lửa Lớn Đốt Rừng.”

Đây là một gốc hoang thực thượng cổ.

Căn cứ theo lịch sử ghi chép, Xích thiên Thái Cổ thường hay có loại cây Lửa Lớn Đốt Rừng này.

Nhưng loại hoang thực thượng cổ này rất ít khi gặp trong năm vực, cũng không tính là tuyệt tích.

Tiền thân của Lửa Lớn Đốt Rừng có thể là một loại cây nào đó. Khi ngọn lửa phát sinh trong rừng thiêu chết vô số sinh mệnh, nhất định sẽ có xác suất hình thành cây Lửa Lớn Đốt Rừng.

Toàn thân trên dưới của Lửa Lớn Đốt Rừng đều lượn lờ ngọn lửa cực nóng. Nó thiêu đốt quanh năm, vạn vật khó mà tiếp cận. Lợi hại hơn, nó còn mang đến cho sinh linh đến gần nó vô số mầm rủi.

“Thiên ý khá lắm, đúng là âm hiểm mà. Hiển nhiên ta có tiên cổ Vận đạo hộ thân, thiên ý phát hiện ra điều này, vì thế đã tạo ra Lửa Lớn Đốt Rừng để làm xấu vận khí của ta.”

Phương Nguyên cảm nhận được tính khiêu chiến rất lớn.

Đổi lại là tình huống bình thường, nếu hắn gặp phải Lửa Lớn Đốt Rừng bên ngoài, hắn nhất định sẽ sáng suốt rời đi. Nhưng bây giờ thì khác. Lửa Lớn Đốt Rừng xuất hiện bên trong tiên khiếu của hắn, không chỉ rút ra địa khí của tiên khiếu, mà còn mang đến tai họa và vận rủi, xóa vận của hắn. Nếu ngồi nhìn mà không làm gì, một khoảng thời gian sau, Phương Nguyên sẽ có vận rủi quấn thân, làm chuyện gì cũng không thuận, thậm chí đại họa lâm đầu. Còn luyện chế tiên cổ gì nữa, đừng hòng mà mơ tưởng.

Ngọn lửa trùng thiên, đốt đến ba phần khu rừng.

Vị trí Lửa Lớn Đốt Rừng xuất hiện rất khéo, sát bên cạnh núi Đãng Hồn.

Cho dù Phương Nguyên có sử dụng thủ đoạn phòng thủ, nhưng vẫn sẽ bị nhiệt độ cao thiêu đốt đến lông mày và tóc quắn lại.

“Đây chỉ mới là phần bên ngoài, nhưng đã có đến nhiệt độ như vậy rồi, huống chi là gần với Lửa Lớn Đốt Rừng?” Phương Nguyên thở dài.

Hắn trực tiếp rời khỏi núi Đãng Hồn.

Hắn có cổ Giang Sơn Như Cũ, chỉ cần núi Đãng Hồn bị hủy diệt là có thể hồi phục như cũ.

Hiện tại nan đề là làm thế nào để tiêu diệt cái cây này.

Kiếm Ngân Tác Mệnh.

Kiếm Lãng Tam Điệp.

Phun Ra Khí Độc.

Phương Nguyên liên tiếp đánh ra ba chiêu, hiệu quả đều không như ý muốn. Khí độc còn chưa đến gần đã bị ngọn lửa cực nóng nướng sạch sẽ. Tiên cổ Phi Kiếm thì xuyên thấu Lửa Lớn Đốt Rừng, sau đó bay về tay Phương Nguyên. Một kích này khiến cho Lửa Lớn Đốt Rừng run rẩy một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Về phần Kiếm Lãng Tam Điệp, ngược lại có thể dập tắt được lửa, vọt đến trước mặt Lửa Lớn Đốt Rừng, tước mất rất nhiều cành lá. Nhưng rất nhanh, ngọn lửa ngập trời đã khôi phục lại, Lửa Lớn Đốt Rừng nhanh chóng hồi phục như cũ. Thương thế chỉ sau mấy hơi thở đã biến mất không còn.

Tinh mang bùng lên trong mắt Phương Nguyên. Tiên khí quanh thân trào ra, miệng thấp giọng hô: “Đại Thủ Ấn Lực đạo.”

Một tiếng vang ầm ầm.

Một bàn tay cực lớn xuất hiện, gạt đi không khí, mang theo khí thế bài sơn đảo hải hung hăng chụp vào Lửa Lớn Đốt Rừng.

Nhưng hình thể Lửa Lớn Đốt Rừng rất lớn, gần bằng phân nửa núi Đãng Hồn.

Cự thủ Lực đạo đột nhiên bắt lấy Lửa Lớn Đốt Rừng, muốn nhấc nó lên.

Nhưng Phương Nguyên cố gắng cả nửa ngày cũng không có tác dụng.

Lửa Lớn Đốt Rừng mọc vô số rễ cây, giống như giao xà long mãng, cắm thật sâu vào lòng đất hấp thu địa khí, lại còn dựa vào Xuân Hiểu Thúy Ly đang bay múa trên bầu trời, không ngừng bổ sung sinh cơ. Có thể nói là vững như thái sơn, lù lù bất động.

Thời gian kéo càng lâu, toàn bộ cự thủ Lực đạo bắt đầu hòa tan trong ngọn lửa, rất nhanh tan rã hơn phân nửa.

Phương Nguyên quyết định triệt tiêu Đại Thủ Ấn Lực đạo, tâm tư chuyển động, nghĩ ra một kế.

Ầm ầm!

Đại Thủ Ấn Lực đạo thứ hai bay ra, lần này không phải chụp vào Lửa Lớn Đốt Rừng mà là núi Đãng Hồn.

Phương Nguyên không đụng đến Lửa Lớn Đốt Rừng, nhưng bên trong Đại Thủ Ấn có uy năng tiên cổ Bạt Núi, cho nên có thể nhấc núi Đãng Hồn lên.

Phù.

Phong thanh đột nhiên nổi lên. Núi Đãng Hồn bị Phương Nguyên trực tiếp rút vào không trung, ném thẳng đến Lửa Lớn Đốt Rừng.

Tiếng vang ầm ầm, toàn bộ đại địa run rẩy một chút.

Lửa Lớn Đốt Rừng đang ở chân núi, vốn ngọn lửa trùng thiên không phải là ngọn lửa bình thường. Chỉ cần duỗi tay một cái, chung quanh chân núi đã hình thành một vòng lửa cực lớn.

Phương Nguyên trôi nổi trên không, gương mặt không chút biểu hiện, quan sát chiến trường dưới chân.

Lửa Lớn Đốt Rừng đã không cách nào xoay người, đồng thời chịu đựng đạo ngân Hồn đạo trên núi Đãng Hồn tra tấn, nhưng lực sinh mệnh của nó cực kỳ kinh người và ương ngạnh, vẫn chống cự và giãy dụa.

Ngọn lửa cực nóng bắt đầu nướng núi Đãng Hồn, thiêu đốt một phần ngọn núi thành bùn nhão.

Muốn diệt trừ Lửa Lớn Đốt Rừng hoàn toàn, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Trong lòng Phương Nguyên cảm thấy nặng nề. Phóng tầm mắt nhìn tới, bên trong tầm mắt chỉ toàn là lửa hồng.

Biển lửa.

Ngọn lửa đã lan đến toàn bộ rừng rậm, còn có bãi cỏ.

Quả nhiên, thiết kế trước đó của thiên ý chẳng qua chỉ là làm nền cho Lửa Lớn Đốt Rừng mà thôi. Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?

Hơi thở Phương Nguyên có chút nặng nề.

Thì ra hắn nhìn thấy, từng gốc Lửa Lớn Đốt Rừng đang thành hình trong biển lửa các nơi, vô số rễ cây cắm thật sâu vào lòng đất hấp thu địa khí, lớn mạnh bản thân.

Gốc đầu tiên còn chưa diệt trừ được, trước mắt lại xuất hiện nhiều như vậy.

Không chỉ như thế, những gốc Lửa Lớn Đốt Rừng còn phát ra tiếng gầm. Từng gốc đứng lên, hình thành thụ nhân Lửa Lớn Đốt Rừng.

Mục tiêu của bọn chúng chỉ có một, chính là Phương Nguyên trên bầu trời.

Rầm rầm rầm!

Dưới đáy núi Đãng Hồn, gốc Lửa Lớn Đốt Rừng đầu tiên cũng đã biến thành thụ nhân, rất không an phận, ý đồ lật đổ ngọn núi lớn trên người.

Khí lực của nó vô cùng kinh người. Cứ mỗi lần giãy dụa đều khiến cho núi Đãng Hồn chấn động mãnh liệt, phát ra tiếng vang khiến người ta kinh hãi.

Chỉ trong nháy mắt, tình huống ác liệt đến mức độ không còn gì hơn.

Tuyết quái trước đó, Phương Nguyên còn có thể tạm thời mặc kệ, từ từ thu thập.

Nhưng đám thụ nhân Lửa Lớn Đốt Rừng trước mắt lại không thể mặc kệ. Mặc dù hành động của bọn chúng chậm chạp, nhưng ảnh hưởng đối với tiên khiếu lại quá ác liệt. Không chỉ hấp thu địa khí liên tục, hao tổn nội tình bên trong tiên khiếu, hơn nữa còn làm hỏng vận khí của Phương Nguyên.

Nên làm thế nào cho phải?

Ánh lửa chiếu rọi trên mặt Phương Nguyên. Trên gương mặt bình tĩnh của hắn bỗng nở nụ cười: “Cũng may mà ta còn có chuẩn bị phía sau.”

Cùng lúc đó, Thương Tâm Từ ở Nam Cương xa xôi cũng đang si ngốc nhìn ngọn đèn trước mặt. Bên trong ngọn lửa dường như xuất hiện gương mặt đã từng là Phương Nguyên.

“Hắc Sát ca ca…” Thương Tâm Từ lẩm bẩm.

“Tộc trưởng, tộc trưởng đại nhân?” Bên tai truyền đến tiếng kêu.

“A!” Thương Tâm Từ lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tiểu Lan, Tiểu Điệp, còn có Vệ phu nhân, Chu Toàn.

“Thật có lỗi, ta suy nghĩ đến thất thần mất.” Thương Tâm Từ vội vàng nói lời xin lỗi.

“Tiểu thư, đây đã là lần thứ ba người thất thần rồi.” Tiểu Lan nói.

“Là ta thất lễ, thật sự xin lỗi.” Thương Tâm Từ vội vàng nói.

Chu Toàn im lặng liếc nhìn Vệ phu nhân, sau đó ho khan vài tiếng: “Vậy chúng ta tiếp tục chủ đề vừa nãy, làm thế nào thu hồi lại đội ngũ cổ sư mà mấy vị Thiếu tộc trưởng đã từng quản lý.”

Sau khi nghị sự kết thúc, mọi người rời khỏi đại sảnh.

“Tiểu Điệp, gần đây Tộc trưởng của ngươi như thế nào vậy? Tại sao lúc nào cũng như mất hồn mất vía thế?” Chu Toàn hỏi.

Gương mặt Tiểu Điệp hiện lên sự lo lắng: “Ta cũng không rõ lắm. Hình như sau khi Tộc trưởng được bên trên triệu kiến, khi trở về thì biến thành như vậy.”

Chương 1590: Hai đạo chân truyền lấy một (1)

“Bên trên?” Chu Toàn biến sắc. Hiện tại ông ta cũng biết Thương gia có cổ tiên tồn tại. Việc liên quan đến cổ tiên, không phải người như ông ta có thể xử lý được.

Diệp Phàm rốt cuộc nhịn không được: “Để ta đi tìm Thương Tâm Từ tiểu thư nói chuyện. Có lẽ ta là người ngoài, sẽ có được thu hoạch thì sao?”

“Diệp công tử cũng không tính là người ngoài mà.” Tiểu Lan cười nói.

“Vậy thì làm phiền Diệp công tử.” Vệ phu nhân gật đầu, chấp nhận đề nghị này.

Một lát sau, Diệp Phàm bước vào phòng Thương Tâm Từ.

Cửa thư phòng khép.

Diệp Phàm xuyên qua khe hở, nhìn thấy hai tay Thương Tâm Từ cầm một tờ giấy mỏng, cẩn thận xem xét.

Nàng nhìn đến mức thất thần, đến mức Diệp Phàm cố ý dậm mạnh chân, nàng cũng không phát hiện được.

Diệp Phàm đang định ho khan, nhắc nhở Thương Tâm Từ là y đến.

Nhưng chợt, y nghe Thương Tâm Từ thấp giọng nói: “Hắc Sát ca ca, rốt cuộc huynh là người như thế nào?”

Tinh thần Diệp Phàm chấn động, trong nháy mắt nhận ra, tấm giấy mỏng trong tay Thương Tâm Từ không phải cái gì khác mà là lệnh truy nã Hắc Sát. Bên trên chính là chân dung của Hắc Sát.

Nhất thời Diệp Phàm cảm thấy trong lòng trống rỗng vô cùng, tứ chi vốn mạnh mẽ giờ có chút mất đi sức lực.

Y đứng ngoài cửa, do dự thật lâu, cuối cùng khẽ cắn môi yên lặng quay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, Thương Tâm Từ vẫn không phát hiện ra y.

Diệp Phàm rời khỏi phủ thành chủ bước ra đầu đường. Nơi này là trọng địa của Thương gia ở núi Thương Lượng, đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa như gấm.

Nhưng sắc mặt Diệp Phàm lại u buồn, trong lòng y cũng đang hỏi một câu hỏi. Hắc Sát, rốt cuộc ngươi là ai?

Băng nguyên Bắc Bộ.

Sở Độ chắp hai tay sau lưng nhìn băng nguyên mênh mông trước mắt.

Bỗng nhiên, hắn ta giật mình: “Đến rồi!”

Hắn ta nhận được tin của Phương Nguyên, vội vàng thôi động tiên cổ trong tay.

Tiên cổ thất chuyển Chiêu Tai.

Sau một khắc, cánh cửa phúc địa chí tôn mở ra.

Đầu tiên là Xuân Hiểu Thúy Ly bị một sức mạnh vô hình thông qua cánh cửa hút ra ngoài phúc địa. Sau đó là từng gốc Lửa Lớn Đốt Rừng.

Bọn chúng không cam lòng, bọn chúng phẫn nộ.

Trên bầu trời vang lên từng trận sấm rền, thiên ý cũng đang nổi nóng.

Nhưng không có tác dụng.

Ước chừng một canh giờ sau, địa tai lần thứ ba đã kết thúc.

Phương Nguyên thu hồi tiên khiếu, xuất hiện bên trên băng nguyên Bắc Bộ.

Sở Độ được không ít chân ý Cuồng Man rót vào, tâm trạng kích động đến thét dài: “Trường lộ mạn mạn kỷ cá thu, kim triêu tài đắc thanh vân hữu. Thanh vân thác ngã khám giang hồ, thiên địa phương viên nhất lãm vô.”

Tiếng gào khuấy động thiên địa, át cả hành vân, hào khí Bá Tiên thể hiện rõ ràng.

“Xin hỏi các hạ tính danh là gì?” Sở Độ thi lễ với Phương Nguyên.

Phương Nguyên mỉm cười, cũng ngâm một câu: “Khúc chiết đồ cùng thiên địa trách, trọng trọng tai kiếp sinh tử vi. Thân như liễu nhứ tùy phi dương, vô luận vân nê ý quán nhất.”

Ngừng lại một chút, hắn đáp lễ lại Sở Độ, lạnh nhạt nói: “Tại hạ Liễu Quán Nhất.”

Thời gian vội vàng trôi qua, nhoáng một cái đã là mấy ngày.

Phúc địa Lang Gia, bên trong Vân thành.

Phương Nguyên ngồi xếp bằng tĩnh tu trong mật thất.

Hắn sử dụng cổ Thông Thiên, dùng thần niệm tiến hành giao lưu với ý chí của một vị nữ tiên bên trong Bảo Hoàng Thiên.

“Chất lượng loại Đan Thanh Hương mà ngươi bán, so với cổ tiên Tây Tử bán thì thấp hơn một bậc. Giá có thể rẻ hơn một chút được không?” Phương Nguyên cò kè mặc cả.

Nhưng vị nữ cổ tiên này không giống Phương Nguyên, tự mình phát ra thần niệm để duy trì buôn bán.

Nàng phóng đến Bảo Hoàng Thiên, ngoại trừ gửi hàng hóa muốn bán thì là một cỗ ý chí.

Rất không khéo, cổ ý chí này lại là cương ý, là loại ngoan cố không bao giờ thay đổi.

Quả nhiên, cương ý của nữ tiên thẳng thắn từ chối, một chút thái độ do dự cũng không có: “Giá bán là như vậy, ngươi muốn mua thì mua, không mua thì thôi.”

Phương Nguyên không cam tâm, vẫn cố gắng mặc cả: “Ngươi suy nghĩ lại một chút đi? Số lượng hàng mà ta muốn lớn lắm đấy.”

Cương ý ngoan cố, không chút nhượng bộ.

Phương Nguyên hơi bực bội.

Mấy ngày qua hắn kinh doanh tiên khiếu chí tôn, tránh không được phải giao dịch bên trong Bảo Hoàng Thiên. Bán tài nguyên mà hắn có thì không nói, đồng thời còn phải mua đủ loại tài nguyên khác.

Nhưng sau địa tai lần thứ ba, hắn phát hiện mình làm việc không được thuận lợi cho lắm.

Cương ý của nữ tiên này chính là như vậy.

Tình huống này đã được xem là tốt lắm rồi.

Gần đây Phương Nguyên thường hay gặp phải có cổ tiên dính vào, cố tình nâng giá, hoặc thiếu hàng vì đại năng bát chuyển dọn sạch.

“Tuy ta có hữu vận bảo vệ, nhưng trong địa tai lần thứ ba, gặp phải Lửa Lớn Đốt Rừng, làm hỏng vận khí của ta không ít.”

Nhớ lại trận địa tai lần thứ ba vừa mới vượt qua chưa được bao lâu, Phương Nguyên thở dài một hơi.

“Nếu không phải trong lần địa tai thứ ba, ta suy nghĩ rất lâu mới quyết định liên thủ với Sở Độ, chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều. Cho dù vượt qua cũng phải chịu thương thế nặng nề, vận rủi quấn thân. Tình huống bây giờ chỉ là không thuận lợi một chút, đối với tu hành của ta thật ra cũng không có gì đáng ngại.”

Phương Nguyên rất nhanh thu liễm suy nghĩ, thần niệm tiếp tục cò kè với nữ tiên bên trong Bảo Hoàng Thiên.

Nữ tiên không đồng ý giảm giá, Phương Nguyên đành phải mua với giá đã được định ra.

“Đan Thanh Hương này của ngươi, ta mua hết.”

Cương ý nữ cổ tiên ngây ra một chút.

Phương Nguyên đích thật là giàu có.

Vụ mua bán này, hắn bỏ ra gần một vạn khối tiên nguyên thạch.

Nhưng Phương Nguyên vẫn không tỏ vẻ gì.

Trải qua khoảng thời gian tích lũy lúc trước, tài lực của hắn vô cùng hùng hậu. Cho dù đã vượt qua địa tai lần thứ ba, tiêu hao rất nhiều tiên nguyên thạch khi độ kiếp, hắn vẫn có thể bỏ ra được gần vạn khối tiên nguyên thạch.

Sau khi mua Đan Thanh Hương xong, Phương Nguyên thu lại thần niệm, không quan tâm đến Bảo Hoàng Thiên nữa.

Cẩn thận kiểm tra một phen, hắn xác nhận Đan Thanh Hương không có vấn đề gì, liền na di chúng đến tiên khiếu chí tôn.

Tinh thần của hắn đầu nhập vào bên trong tiên khiếu.

Tiên khiếu chí tôn phân ra cách cục năm vực cửu thiên. Phương Nguyên đều bố trí tiên cương Lực đạo tại mỗi một chỗ.

Rất nhanh, một tiên cương Lực đạo dưới sự thao túng của hắn, sử dụng cổ trùng tiếp lấy Đan Thanh Hương.

Cũng không còn cách nào, nội bộ không gian tiên khiếu chí tôn của hắn thật sự quá lớn, chỉ có thể sử dụng tiên cương Lực đạo để làm thay.

Mỗi lần đến lúc này, hắn không khỏi nhớ đến địa linh Hồ Tiên, còn có địa linh Tinh Tượng. Có chúng, những công việc này đều được làm thay, không cần hắn phải phí công.

Địa linh tương đương với quản gia của một phúc địa.

Có địa linh vẫn rất thuận tiện.

Nhưng điều đáng tiếc chính là, Phương Nguyên còn chưa nghe nói trước khi cổ tiên chết, bên trong tiên khiếu của mình sinh ra địa linh.

Loại Đan Thanh Hương này giống như sương mù, không ngừng lượn lờ, mờ mịt một mảnh.

Phương Nguyên cất tất cả Đan Thanh Hương vào trong tiểu Thanh thiên, khiến cho một vùng thiên khung trở nên giống như sương chiều nặng nề.

Mặc dù tiên cương Lực đạo không ngửi thấy mùi, nhưng mùi thơm của Đan Thanh Hương rất mỹ diệu, có chút giống mùi mực, lại giống như mùi cỏ, thoang thoảng nhàn nhạt.

Sau khi Phương Nguyên sắp xếp Đan Thanh Hương xong, hắn lại bố trí cổ trận.

Cổ trận này đều do phàm cổ tạo thành, không có tác dụng nào khác, chỉ là không để cho đám Đan Thanh Hương phiêu tán trong một phạm vi nhất định.

“Trữ hàng nhiều như vậy, đủ để nuôi tiên cổ Đổi Hồn ba lần.” Phương Nguyên tương đối hài lòng.

Nhưng số Đan Thanh Hương này dùng một phần thì ít đi một phần, không thể tái sản xuất.

Nếu muốn tự sản xuất Đan Thanh Hương, điều này khá phiền phức.

Chương 1591: Hai đạo chân truyền lấy một (2)

Hoàn cảnh sinh trưởng tốt nhất của Đan Thanh Hương cần phải có chân nguyên của hạc trắng, rừng thanh tùng, rừng mặc trúc và cổ cây cửu lý hương. Bốn loại này bao gồm thú, thực, cổ. Không chỉ như vậy, số lượng mỗi loại cần phải theo tiêu chuẩn nghiêm khắc. Bất kỳ loại nào ít một chút hoặc nhiều một chút đều ảnh hưởng đến sản lượng Đan Thanh Hương.

Mà tiêu chuẩn của số lượng lại là bí mật của ngành nghề.

Cổ tiên bán loại Đan Thanh Hương này bảo vệ bí mật rất nghiêm ngặt, rất khó truyền ra ngoài.

Đến trước mắt, Phương Nguyên cũng chỉ có thể tạm thời trữ hàng Đan Thanh Hương để dùng dần mà thôi.

Đan Thanh Hương là thức ăn dùng để nuôi tiên cổ Đổi Hồn. Cũng may mà loại tài nguyên này được bán rất nhiều bên trong Bảo Hoàng Thiên. Lần này Phương Nguyên trữ hàng nhiều như vậy, đủ để ứng phó một khoảng thời gian.

Sau khi kiểm tra lại một phen, Phương Nguyên điều khiển cổ trận một chút. Hắn nhìn thấy bên trong tiểu Thanh thiên xuất hiện một thanh ban nồng đậm, không giống như trước kia.

Mặc dù Phương Nguyên tận lực kinh doanh, xây dựng tiên khiếu, nhưng xét theo chỉnh thể mà nói, tiên khiếu chí tôn vẫn còn rất hoang vu, cằn cỗi.

Quan trọng là không gian tiên khiếu chí tôn thật sự quá lớn.

Phương Nguyên bỏ một đống tư nguyên xuống, nếu đổi lại tiên khiếu của cổ tiên bình thường, nhất định đã trải đến rực rỡ muôn màu.

Nói đến, đạo ngân bên trong tiên khiếu chí tôn của Phương Nguyên cũng không ít, nhưng muốn ảnh hưởng đến một địa phương lớn như vậy, hiệu quả ảnh hưởng của đạo ngân sẽ phân mỏng hơn rất nhiều.

Phương Nguyên rút thần niệm khỏi tiểu Thanh thiên.

Bố trí Đan Thanh Hương thỏa đáng, đồng nghĩa với việc Phương Nguyên kinh doanh tiên khiếu đã đạt đến giai đoạn nhất định.

Trước đó, Phương Nguyên mua một số tài nguyên, giải quyết vấn đề thức ăn cho tiên cổ thất chuyển Kiếm Mi, Lãng Kiếm, Phi Kiếm.

“Cho tiên cổ thất chuyển, bát chuyển ăn đã được bố trí thỏa đáng. Tiếp theo sẽ giải quyết đám tiên cổ lục chuyển.” Phương Nguyên lên kế hoạch.

Cổ tiên xây dựng tiên khiếu, tiêu chuẩn cơ bản nhất chính là tự cung tự cấp thức ăn cho tiên cổ.

Trước đó Phương Nguyên là tiên cương Lực đạo, tiên khiếu đã chết, cho nên không theo quy củ này.

Lần này có được cuộc sống mới, hắn làm gì chắc đó, trên cơ bản đã giải quyết được nan đề nuôi tiên cổ bát chuyển, thất chuyển.

Sau đó là tiên cổ lục chuyển.

Không thể không nói, số lượng tiên cổ của Phương Nguyên quá nhiều.

Nói ra sợ sẽ hù chết người khác.

Nhưng cũng không còn cách nào. Phương Nguyên nhất định phải nuôi nhiều tiên cổ như vậy. Không chỉ chống lại tai kiếp và thiên ý, hơn nữa hắn còn phải đối phó với cổ tiên khác.

Tình huống của Phương Nguyên rất khó chịu.

Trước đó, Ảnh Tông đã thay hắn che giấu, phòng bị suy tính. Nhưng sau đại chiến núi Nghĩa Thiên, ô dù này đã không còn. Cổ tiên Thiên Đình đã treo tên hắn trên bảng Tru Ma, quyết tâm muốn giết chết hắn. Còn có cừu hận của cổ tiên Bắc Nguyên đối với hắn. Phương Nguyên bứng sạch lầu Chân Dương, san bằng phúc địa Vương Đình, khiến cho đám cổ tiên thuộc gia tộc huyết mạch hoàng kim còn hận hắn hơn nữa.

Cổ tiên Đông Hải, Nam Cương, Tây Mạc đều ngấp nghé chân truyền Vận đạo trên người hắn. Mặc dù Phương Nguyên không đạt được chân truyền Chúng Sinh vận, nhưng điều này không thể nói rõ, không ai tin hắn cả.

Nói tóm lại, thân phận Phương Nguyên tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài ánh sáng. Một đám lớn cổ tiên đang nhìn hắn chằm chằm.

Thời gian trước, trong cuộc đại chiến Hắc gia, cổ tiên Hắc gia đã hợp mưu với Bách Túc Thiên Quân, muốn mai phục Phương Nguyên. Kết quả, bởi vì Phương Nguyên quá cẩn thận, không đến phúc địa Thiết Ưng, cho nên đã tránh được một kiếp. Đương nhiên, Phương Nguyên hiện tại còn chưa biết được chuyện này.

Cho nên, Phương Nguyên hành tẩu bên ngoài đã dùng một cái tên mới là Liễu Quán Chi.

Nếu hắn nói ra thân phận thật, đoán chừng Sở Độ sẽ thay đổi thái độ.

Trước mắt, Phương Nguyên đã liên thủ với Sở Độ.

Nửa tháng trước, khi Bảo Hoàng Thiên mở ra, Phương Nguyên nhận được thư của Sở Độ.

Trong thư, Sở Độ nói rõ tình huống, để Phương Nguyên biết được thì ra bên trên tiên cổ Phi Kiếm có manh mối của một truyền thừa Tín đạo.

Một khắc này, Phương Nguyên đã động tâm.

Trước đó, hắn đã luôn nghĩ đến chỗ tốt của Tín đạo.

Có thủ đoạn Tín đạo mạnh, hắn có thể định khế ước với người bên ngoài mà không sợ đối phương đổi ý, lại có thể âm thầm giải trừ minh ước trên người mình, từ từ giết chết con tin, tùy ý đổi ý, vô câu vô thúc.

Hắn còn có thể thu thập rất nhiều tin tức, trợ giúp cho hắn đưa ra nhiều quyết định sáng suốt hơn.

Tín đạo và Trí đạo rất dễ gộp chung với nhau.

Tín đạo sưu tập tin tức, Trí đạo sử dụng những tin tức này thôi diễn, cả hai kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Bên trên tiên cổ Phi Kiếm có ấn ký truyền thừa Tín đạo, vô cùng cao minh, ngay cả cổ tiên Trí đạo Điền Hạ Tâm mà cũng không nhịn được, muốn mua lại từ Sở Độ.

Tình huống này, Sở Độ cũng nói rõ với Phương Nguyên. Hắn ta muốn Phương Nguyên biết rõ giá trị của chân truyền Tín đạo, để hắn càng thêm cố kỵ.

Phương Nguyên im lặng một lát, quyết định giao dịch với Sở Độ.

Hắn đồng ý với Sở Độ, để cho Sở Độ đạt được chân ý Cuồng Man, mà Sở Độ cũng phải đổi lại một số thứ.

Sau đại chiến Hắc gia, Sở Độ dưới sự chỉ điểm của Phương Nguyên đã cướp được tổ ưng thứ mười ba.

Vào một ngày nào đó, hắn ta và Phương Nguyên đã âm thầm gặp mặt nhau ở Bắc Nguyên, hai bên tiến hành trao đổi.

Phương Nguyên lấy tiên cổ Phi Kiếm và tổ ưng, đưa cho Sở Độ mượn tiên cổ Chiêu Tai.

Phương pháp Tiên Kiếp Rèn Khiếu, Phương Nguyên không thể nào đưa cho Sở Độ được. Mặc dù đây là sát chiêu tiên đạo, tiên cổ là duy nhất, nhưng Sở Độ hoàn toàn có thể dùng tiên cổ khác để tiến hành thay thế.

Cổ trùng khác biệt, nhưng lại tạo ra được uy năng sát chiêu tiên đạo tương tự.

Sở Độ không hổ danh là cường giả thất chuyển, truyền kỳ danh chấn Bắc Nguyên.

Có hắn ta ở một bên phối hợp tác chiến, Phương Nguyên vô cùng thuận lợi vượt qua được địa tai thứ ba.

Hai lần trước, hắn bị thương nặng sắp chết, vô cùng mạo hiểm. Nhưng địa tai lần thứ ba chỉ có chút khó khăn ban đầu, khó khăn lớn nhất đều đã được Sở Độ giải quyết.

Uy năng tiên cổ Chiêu Tai thật sự lợi hại.

Khó trách năm đó Mặc Dao lại muốn dùng con tiên cổ này trợ giúp ái lang Bạc Thanh độ kiếp.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn thất bại.

Tiên cổ Chiêu Tai chỉ có thất chuyển, Bạc Thanh muốn độ kiếp, lại là trùng kích vạn kiếp của cảnh giới cửu chuyển.

Chân truyền Tín đạo bên trên tiên cổ Phi Kiếm, Phương Nguyên tạm thời còn chưa muốn lấy.

Hải vực loạn lưu là nơi vô cùng phiền phức, rất dễ bị lạc, mà chỗ đó lại thường hay có cổ tiên ẩn hiện.

Phương Nguyên trọng điểm nghiên cứu tổ ưng.

Tổ ưng thứ mười ba bên trong phúc địa Thiết Ưng bình thường đều ẩn hình biệt tích, chỉ khi nào phúc địa Thiết Ưng gần như sụp đổ nó mới nổi lên.

Bên trong cất giấu manh mối chân truyền Hắc Phàm.

Phương Nguyên đã nghiên cứu một khoảng thời gian, đã có được tâm đắc.

So với chân truyền Tín đạo, chân truyền Hắc Phàm có thể trì hoãn thời gian bên trong tiên khiếu thực dụng và quan trọng hơn.

Phương Nguyên quyết định, thừa dịp vừa mới độ kiếp xong, hắn muốn tranh thủ lấy được chân truyền Hắc Phàm.

Tiên khiếu chí tôn, tiểu Tử thiên.

Ánh sáng màu tím hoàn toàn mông lung.

Trên bầu trời rộng lớn lơ lửng một tổ ưng.

Tổ ưng giống như tòa lầu các ba tầng, không cửa chính cũng không cửa sổ, giống như một khối thủy tinh cực lớn.

Mỗi một cây thủy tinh dài bằng hai cánh tay của người trưởng thành, vô cùng tráng kiện, chen chúc nhau, toàn vẹn một màu, dựng thành một tổ ưng kín không kẽ hở.

Chương 1592: Mở ra tổ ưng Thiên Tinh

Loại thủy tinh này có lai lịch rất phi phàm.

Phương Nguyên đã nhận ra được đây là Thiên Tinh, tiên tài Thái Cổ cao đến bát chuyển.

Thiên Tinh bắt nguồn từ thiên không, bản thân rất nhẹ, có thể lơ lửng giữa không trung, không chịu ngoại lực tác động nên không bao giờ rơi.

Đừng nói bên trong tổ ưng có cái gì, chỉ nội bản thân tổ ưng không đã bao gồm Thiên Tinh nặng hơn ngàn cân. Riêng giá trị của Thiên Tinh đã cực kỳ to lớn.

Hiển nhiên, tổ ưng này chính là tổ ưng thứ mười ba bên trong phúc địa Thiết Ưng.

Giá trị của nó cao hơn các tổ ưng còn lại bên trong phúc địa Thiết Ưng.

Sau khi Phương Nguyên và Sở Độ liên thủ, Sở Độ đã đến phúc địa Thiết Ưng, trong thời khắc cuối cùng của cuộc đại chiến Hắc gia, đã thể hiện chiến lực cường đại giành được tổ ưng này.

Nhưng trước khi Sở Độ thoát khỏi chiến trường, Thái thượng đại trưởng lão Hắc gia đã gào to, báo cho chúng tiên biết, tổ ưng thứ mười ba này không thể coi thường, bên trong bao gồm manh mối của chân truyền Hắc Phàm.

Điều này đã mang đến cho Phương Nguyên không ít phiền phức.

Sau khi Sở Độ biết được điều này, đã tiến hành đàm phán với Phương Nguyên lần nữa.

Phương Nguyên biết mình nhất định phải nhượng bộ.

Tiên cổ Phi Kiếm, chân truyền Tín đạo Đông Hải, còn có tổ ưng thứ mười ba, chân truyền Hắc Phàm, giá trị kết hợp lại vô cùng khổng lồ.

Sở Độ chuyên tu Lực đạo, đến chết cũng không đổi, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ta không mang những thứ này bán với giá tốt.

Cũng may mà Sở Độ một lòng muốn có được phương pháp độ kiếp của Phương Nguyên.

Phương Nguyên kẹp chặt nhược điểm lớn nhất của Sở Độ, quyết định hợp tác với Sở Độ, hao hết miệng lưỡi và tinh lực, hai bên mới miễn cưỡng thỏa đàm.

Sở Độ sẽ sử dụng tiên cổ Chiêu Tai, lấy được rất nhiều chân ý Cuồng Man của Phương Nguyên. Trong tương lai, khi Phương Nguyên thu được hai chân truyền kia, hắn ta sẽ có được ba thành lợi ích.

“Sở Độ là cổ tiên bình thường, không muốn mạo muội kiêm tu Tín đạo và Trụ đạo, cho nên hắn ta không hứng thú lắm với hai phần chân truyền này.”

“Không giống như ta có thể thông tu toàn phái, bất kỳ một chân truyền nào cũng có thể tu hành.”

“Dù vậy, ta cũng rất bội phục sự quả quyết của hắn ta, có thể bỏ là bỏ. Bá Tiên Bắc Nguyên quả nhiên không phải hạng hư sĩ tầm thường.”

Phương Nguyên vừa kiểm tra tổ ưng vừa suy nghĩ.

Hắn và Sở Độ có thể nói là đồng minh về lợi ích. Giao tình rất mỏng, thuần túy chỉ là hai bên lợi dụng nhau.

Đối với Sở Độ, trong lòng Phương Nguyên vẫn có sự kiêng kỵ.

Hắn biết Sở Độ tuyệt không cam tâm, vẫn muốn có được pháp môn Tiên Kiếp Rèn Khiếu.

Sở Độ hữu dũng hữu mưu, hoàn toàn không phải là Bá Tiên “vô tri”.

Hắn ta dũng, có thể lấy sức của một người khiến cho thế lực siêu cấp, gia tộc hoàng kim là Lưu gia phải kinh ngạc. Đại chiến Hắc gia lại càng làm cho quần hùng bó tay.

Hắn ta mưu, cũng không thể khinh thường. Lưu gia đánh một trận xong, hắn ta hiếm khi hiện thân, vẫn luôn yên lặng vun trồng đồ đệ, trợ giúp bọn họ thành tiên, từ đó hấp thu chân ý Cuồng Man. Khi đàm phán với Phương Nguyên, tài ăn nói của hắn ta lại càng khiến Phương Nguyên lĩnh hội được lòng dạ và tài trí của người này.

Bá Tiên hùng tâm vạn trượng, sao có thể thỏa mãn với tiên cổ Chiêu Tai trong tay?

Càng làm cho Phương Nguyên lo lắng là, Sở Độ dường như đã đoán được thân phận thật sự của hắn.

Địa tai thứ ba, cũng là sau lần hợp tác đầu tiên của bọn họ, hắn ta đã ngâm một câu thơ “Thanh vân thác ngã khám giang hồ, thiên địa phương viên nhất lãm vô.”

Phương viên, Phương Nguyên.

Mơ hồ ám chỉ thân phận của Phương Nguyên.

Đương nhiên, điều này có lẽ là do Phương Nguyên suy nghĩ nhiều.

Nhưng có rất nhiều chuyện, Phương Nguyên tình nguyện suy nghĩ nhiều hơn một chút cũng không muốn ít hơn.

Sở Độ xuất hiện rất kỳ quặc. Trong lần địa tai thứ nhất, hắn ta suýt chút nữa đã lấy mạng Phương Nguyên.

Phương Nguyên hoài nghi, Sở Độ chịu thiên ý ảnh hưởng, bố cục thành nhân kiếp đối phó hắn.

Liên thủ với loại nhân vật này, có một thành ngữ có thể miêu tả thỏa đáng, chính là bảo hổ lột da.

Cho nên, lần liên thủ thứ nhất, sau khi qua được địa tai thứ ba, Phương Nguyên cũng không trò chuyện quá nhiều với Sở Độ, rất nhanh cáo biệt.

Sở Độ để mặc Phương Nguyên rời đi.

Thứ nhất, trong tay hắn ta có tiên cổ Chiêu Tai. Thứ hai, hắn ta và Phương Nguyên đã thành lập minh ước. Dùng tiên cổ Tín đạo là mượn được từ cổ tiên khác. Thứ ba, hắn ta không đuổi kịp Phương Nguyên.

Dựa vào thực lực và nội tình của Sở Độ, nói hắn ta giao du rộng lớn, đúng là người cũng như tên.

Có một số thứ Phương Nguyên cũng cân nhắc đến. Để phòng bị thiên ý, Phương Nguyên giao cho Sở Độ không ít cổ Ngã Ý. Ít nhất Phương Nguyên sẽ không quá lo lắng thiên ý sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt với Sở Độ.

“Hợp tác với Sở Độ nhất định phải cẩn thận. Chỉ cần sai lầm một chút thôi, chỉ sợ vạn kiếp bất phục.” Phương Nguyên âm thầm cảnh giác mình một câu, lực chú ý tập trung vào tiên cương Lực đạo.

Hắn điều khiển một tiên cương Lực đạo chậm rãi tiếp cận tổ ưng Thiên Tinh.

Mấy ngày qua, hắn không ngừng điều tra, ước đoán, thu thập các loại manh mối, không ngừng đào móc ký ức Hắc Thành, sau đó tiến hành suy tính.

“Nếu ta tính không sai, lần này…”

Phương Nguyên mang theo lòng tin, yên lặng thôi động tiên cổ.

Tiên cương Lực đạo đang tiếp cận tổ ưng Thiên Tinh chợt phát sinh thay đổi. Vốn đang âm u đầy tử khí bỗng hóa thành người sống, biến thành Hắc Thành, khó phân thật giả.

“Hắc Thành” dần dần tiếp cận tổ ưng Thiên Tinh, đưa tay đặt lên mặt ngoài tổ ưng.

Thần niệm Phương Nguyên không ngừng phát huy, rót vào bên trong tổ ưng Thiên Tinh.

Cùng lúc đó, từng con cổ trùng bay ra ngoài, vờn quanh Hắc Thành, không ngừng bay múa.

Sát chiêu Luyện đạo từng cái liên tiếp thôi động đánh về phía trên tổ ưng Thiên Tinh.

Sát chiêu Luyện đạo đều là phàm đạo, chính là năm đó Hắc Phàm cải tiến ra, lưu truyền đến nay. Khi Hắc Phàm còn sống, đã từng căn dặn hậu nhân, phàm là có người Hắc gia thành tiên, tất cả đều phải học theo thủ pháp Luyện đạo của ông.

Trải qua mấy đời cổ tiên Hắc gia nghiên cứu, bọn họ dần dần hiểu ra, những sát chiêu Luyện đạo này đều là chìa khóa mở ra tổ ưng.

Rất nhiều cổ tiên Hắc gia vì chân truyền Hắc Phàm, đã từng vận dụng những sát chiêu Luyện đạo này lên tổ ưng Thiên Tinh.

Đương nhiên, những lần thử đó đều chấm dứt bằng thất bại.

Bởi vì trong tay bọn họ thiếu một tiên cổ quan trọng nhất, cổ Thái Độ.

Bên trong những sát chiêu Luyện đạo này có một thủ pháp quan trọng, nhất định phải lấy ra được một tia khí tức từ cổ Thái Độ, từ đó mới có thể thôi phát được.

Bởi vì điểm mấu chốt này, cổ tiên Hắc gia từ xưa đến nay đều không ai có thể kế thừa chân truyền Hắc Phàm.

Cổ tiên Hắc gia cũng không phải kẻ ngu. Sau khi hiểu ra điểm này, bọn họ lập tức âm thầm tìm kiếm cổ Thái Độ.

Sự do người làm. Dưới sự nỗ lực của cổ tiên Hắc gia, bọn họ đã dần dần phát hiện ra manh mối.

Đến thế hệ này, Tô Tiên Dạ Bôn trở thành vợ của Hắc Thành, cuối cùng dùng thân phận Thái thượng gia lão khác họ mà gia nhập Hắc gia.

Nàng không phải họ Hắc, chân truyền Hắc Phàm lại là bí mật trọng đại, không thể nào biết được.

Nhưng bản thân Tô Tiên Nhi lại có mục đích không trong sáng. Dưới sự trợ giúp của Phần Thiên Ma Nữ, nàng đã ăn cắp được thành quả liên quan đến việc tìm kiếm chân truyền Hắc Phàm.

Nhờ những thành quả này, nàng đã điều tra được một số địa điểm khả nghi.

Trong lúc nàng gần sắp thành công, sự tình phát sinh thay đổi. Hắc Thành giết chết Tô Tiên Nhi, cái chết của tam muội khiến cho nhị tỷ là Lê Sơn Tiên Tử trở mặt với đại tỷ là Phần Thiên Ma Nữ. Manh mối mà Tô Tiên Nhi lưu lại, cùng thân tình và rất nhiều tiên nguyên đều giao cho ái nữ Hắc Lâu Lan.

Chương 1593: Một quả trứng chết (1)

Sau khi Hắc Lâu Lan thăng tiên, dựa theo những manh mối này, từ băng nguyên Bắc bộ thu hồi được cổ Thái Độ mà Hắc gia đã tìm kiếm nhiều năm.

Nhưng trải qua một phen trắc trở, tiên cổ này rốt cuộc đã rơi vào tay Phương Nguyên.

Mấy ngày qua, Phương Nguyên đã làm quen với những sát chiêu Luyện đạo, còn có thủ đoạn ngụy trang, bảo đảm vạn vô nhất thất.

Từng sát chiêu Luyện đạo khi thì hóa thành ngọn lửa, khi thì biến thành lôi điện nện vào tổ ưng Thiên Tinh. Mỗi một kích đều khiến cho tổ ưng Thiên Tinh chấn động, phát ra âm thanh sục sôi.

Thời gian trôi qua, biên độ chấn động của tổ ưng Thiên Tinh càng lúc càng lớn, âm thanh phát ra cũng càng thêm cao, bắt đầu vang vọng thiên khung.

“Một nhát cuối cùng.”

Tâm Phương Nguyên không khỏi nhấc lên.

Dưới thủ pháp thuần thục của hắn, một tia khí tức được rút ra từ cổ Thái Độ, ngưng thành một bọt nước trong suốt ung dung bay về phía tổ ưng Thiên Tinh.

Bọt nước thuận lợi dung nhập vào bên trong tổ ưng, sau đó biến mất không thấy.

Tổ ưng Thiên Tinh vẫn tiếp tục chấn động. Một luồng ánh sáng từ chỗ sâu phát ra. Thời gian dần trôi, luồng ánh sáng đã nhuộm tổ ưng Thiên Tinh thành chín loại màu sắc.

Đỏ cam vàng lục lam chàm tím trắng đen!

Hào quang cửu sắc ngút trời, chướng mắt bức người, khiến cho Hắc Thành không thể không thối lui một khoảng cách.

Reng reng reng…

Ánh sáng dần dần biến mất. Âm thanh chuông gió không ngừng khuấy động trên không trung.

Trước mặt Hắc Thành, tổ ưng Thiên Tinh khép kín vô số năm, lúc này rốt cuộc đã mở ra.

Mỗi một khúc Thiên Tinh đều di động, không ngừng mở ra, khiến Phương Nguyên liên tưởng đến xếp gỗ hoặc khối rubic. Thiên Tinh chín màu xen lẫn nhau. Tổ ưng Thiên Tinh chậm rãi mở ra một cánh cửa. Toàn bộ quá trình lộng lẫy, chói lọi khiến người ta phải ngừng thở.

“Ta hiểu rồi.” Phương Nguyên giật mình, đột nhiên lĩnh ngộ được thủ pháp của Hắc Phàm.

“Thiên Tinh vốn nhìn hơi mờ, giống như từ một chỗ phát ra, nhưng thật ra lại không phải.”

“Thiên Tinh có chín màu, phân biệt đến từ cửu thiên Thái Cổ. Nhưng Hắc Phàm dung hợp Thiên Tinh cùng một chỗ, sử dụng thủ pháp Luyện đạo tiến hành xử lý đám tiên tài bát chuyển, khiến cho bọn chúng giảm bớt màu sắc, nhìn thì giống như một thể.”

“Trước khi Hắc Phàm chết, đã lưu lại một số thủ pháp Luyện đạo. Sử dụng những thủ pháp Luyện đạo này là có thể xử lý Thiên Tinh, khiến cho chúng khôi phục lại diện mạo trước đó, từ đó dẫn động bố trí bên trong, mở ra toàn bộ tổ ưng.”

Nghĩ đến đây, định giá của Phương Nguyên về Thiên Tinh không khỏi cao hơn một bậc.

Loại tiên tài như Thiên Tinh, ngoại trừ được sản sinh ra trong cửu thiên Thái Cổ, còn có thể sinh ra một cách tự nhiên bên trong động thiên có nội tình thâm hậu.

Vốn Phương Nguyên nghĩ đây là Thiên Tinh được sản xuất ra bên trong động thiên của Hắc Phàm. Nhưng trên thực tế, số Thiên Tinh này lại bắt nguồn từ cửu thiên Thái Cổ.

Vậy thì giá trị của nó lại càng cao hơn.

Bởi vì cửu thiên Thái Cổ chỉ còn lại hai thiên. Bảy thiên khác đã bị hủy diệt.

Năm đó, Hắc Phàm sưu tầm số Thiên Tinh Thái Cổ này, nhất định đã phí không ít tâm tư. Dù sao, cổ tiên muốn có được số Thiên Tinh này càng lúc càng khó. Nơi có thể lấy được chỉ có trong những mảnh vỡ thế giới bảy thiên Thái Cổ tản mát năm vực mà thôi.

“Chân truyền Hắc Phàm, ta đến đây.” Phương Nguyên kềm chế tâm trạng kích động, khống chế “Hắc Thành” cẩn thận chui vào trong tổ ưng.

Phương Nguyên điều khiển “Hắc Thành”, từng bước một chậm rãi bước vào tổ ưng.

Ánh sáng chín màu giao thế lấp lóe, chiếu rọi trên mặt “Hắc Thành”.

Bên trong tầm mắt của hắn đều là Thiên Tinh, tạo thành một cảnh tượng lộng lẫy, xa hoa.

Bên trong tổ ưng giống như một căn phòng không lớn không nhỏ.

Chính giữa gian phòng có một quả trứng Ngoài ra thì không còn vật gì khác.

“Hắc Thành” nhìn không sót thứ gì.

Ánh mắt của hắn tập trung đầu tiên vào quả trứng lớn.

Quả trứng cao bằng một thiếu niên, hình bầu dục, vỏ trứng giống như lưu ly, phản xạ Thiên Tinh tản ra ánh sáng chín màu.

Nhưng Phương Nguyên nhạy bén phát hiện được quả trứng âm u đầy tử khí, hiển nhiên đã không còn sinh cơ.

Sau khi ý thức được điều này, hắn cũng không để bụng, chuyển toàn bộ lực chú ý đến phương diện khác.

Hắn từng bước tìm kiếm, hao phí hết hai ba canh giờ, ngoại trừ Thiên Tinh vẫn là Thiên Tinh, còn lại hắn chẳng tìm được gì.

“Tại sao lại như vậy? Hắc Phàm là đại năng Trụ đạo. Chân truyền mà ông ta lưu lại, tại sao lại là một tổ ưng Thiên Tinh trống rỗng? Số tiên cổ Trụ đạo của ông ta đâu? Còn có sát chiêu tiên đạo?”

Phương Nguyên im lặng. Rất nhanh, hắn tập trung lực chú ý lên vỏ trứng đã chết.

“Chỉ sợ, muốn tìm được chân truyền Hắc Phàm, quả trứng chết này chính là mấu chốt.”

Phương Nguyên suy đoán.

Đến một bước này, ký ức mà hắn vơ vét từ chỗ Hắc Thành đã không còn dùng được. Phương Nguyên đã đạt đến tình trạng mà cổ tiên lịch đại Hắc gia chưa hề đạt được.

Muốn lấy được chân truyền Hắc Phàm, còn phải dựa vào cố gắng của Phương Nguyên.

“Hắc Thành” xoay quanh quả trứng chết, sử dụng cổ trùng tiến hành quan sát, xâm nhập nghiên cứu.

Một lát sau, Phương Nguyên một lần nữa khẳng định quả trứng này thật sự đã chết.

Quả trứng chết hàng thật giá thật.

Cũng không phải ngụy trang.

Như vậy, phỏng đoán của Phương Nguyên trước đó, khả năng chân truyền Hắc Phàm giấu trong vỏ trứng đã bị đẩy ngã.

“Chẳng lẽ, chân truyền Hắc Phàm thật sự đã bị người khác lấy đi. Nơi này vốn có tiên cổ, nhưng bị người ta nhanh chân đến trước? Có lẽ ta cũng không phải là người đầu tiên tiến vào chỗ này?” Phương Nguyên nhịn không được lại suy nghĩ miên man.

Điều này không phải là không có khả năng.

Nước ở thế giới này quá sâu.

Sau khi Phương Nguyên âm thầm giao dịch với Mao Lục, rốt cuộc đã không dám khinh thường bất cứ kẻ nào.

Tuy hắn là người xuyên việt, nhưng trên thế giới này, người xuyên việt không chỉ có một mình hắn. Lăn lộn tốt, tất cả đều trở thành Tôn giả cửu chuyển.

Chính đạo, Ma đạo, tán tu, vô số tinh anh nhân kiệt, thiên tài quỷ tài, anh hùng hào kiệt, bá giả kiêu hùng xuyên qua quá khứ, hiện tại và tương lai giống như chòm sao lóng lánh.

Còn Phương Nguyên nhiều nhất cũng chỉ là một ngôi sao trong đó mà thôi.

Suy đoán này của Phương Nguyên cũng không phải là viễn vông. Hắn có căn cứ.

Căn cứ vào tin tức vơ vét được từ Hắc Phàm, cổ tiên Hắc gia cũng ý thức được cổ Thái Độ là mấu chốt. Bọn họ vừa tìm kiếm cổ Thái Độ, vừa suy nghĩ thủ đoạn khác, mô phỏng khí tức của cổ Thái Độ, “lừa gạt” tổ ưng Thiên Tinh mở ra.

Trong trí nhớ của Hắc Thành, cổ tiên Hắc gia đã không thành công.

Nhưng cũng không có nghĩa là không có cổ tiên thành công qua.

Nói không chừng đã có cổ tiên lén mở được tổ ưng Thiên Tinh, bí mật lấy đi chân truyền Hắc Phàm, người ngoài không biết được.

Thậm chí chưa chắc là cổ tiên Hắc gia.

Ví dụ này đã được ghi chép rất nhiều trong lịch sử.

Ví dụ điển hình nhất chính là Đạo Thiên Ma Tôn.

Người này có thể thâu thiên trộm địa. Trong suốt cuộc đời đã ăn cắp rất nhiều chân truyền cổ tiên, khiến cho vô số thế lực hận đến nghiến răng.

Phương Nguyên kiểm tra lại mấy lần, thật sự không phát hiện được gì.

Với thủ đoạn và tầm mắt của hắn bây giờ mà còn không phát hiện, chỉ sợ không tồn tại cái gì là chân truyền Hắc Phàm.

Trong lòng Phương Nguyên đương nhiên rất thất vọng.

Hắn còn trông cậy vào chân truyền Hắc Phàm trì hoãn thời gian bên trong tiên khiếu.

Đương nhiên, bây giờ hắn đã có Sở Độ giúp đỡ, tạm thời không cần đến.

Nhưng tương lai thì sao?

Người không nghĩ xa, tất có lo gần.

Hợp tác với Sở Độ rất nguy hiểm, là bảo hổ lột da. Thiên ý cũng sẽ ở bên cạnh xúi giục.

Cho dù hiện tại Phương Nguyên không cần đến, có thứ này bảo đảm, cũng có thể giúp cho hắn tiến thoái tự nhiên trong tương lai.

Chương 1594: Một quả trứng chết (2)

“Cho dù không có chân truyền Hắc Phàm, tổ ưng Thiên Tinh cũng là tiên tài bát chuyển, cũng có giá trị khổng lồ.”

Có thể nói, ngoại trừ những tiên tài bên trong tiên khiếu của Phương Nguyên, có cho thêm những tài nguyên khác cũng không bằng một nửa tổ ưng Thiên Tinh.

Đương nhiên không tính núi Đãng Hồn. Núi Đãng Hồn, cốc Lạc Phách ở phúc địa Lang Gia, đồng thời mua bán cổ Can Đảm, Phương Nguyên cũng không nhúng tay, để phái Lang Gia đứng ra bán. Hắn chỉ nhận tiền lời mỗi tháng mà thôi.

“Nhưng quả trứng chết này rốt cuộc là gì? Dựa vào kiến thức của ta, lại không nhận ra được lai lịch của quả trứng. Nếu chân truyền Hắc Phàm còn ở đó, nói không chừng quả trứng chết này là manh mối Hắc Phàm cố ý lưu lại.”

Mặc dù hy vọng xa vời, Phương Nguyên vẫn muốn thuận theo đường dây này mà thăm dò.

Đầu tiên hắn tiến vào Bảo Hoàng Thiên, ở đây có bán kiến thức và kinh nghiệm tu hành.

Trong đó bao gồm yêu hoang thú chí, Nam Cương phong thủy đồ, bí lục hoang thực thượng cổ…

Thần niệm Phương Nguyên ghé qua bốn phía. Sau khi lựa chọn cẩn thận thì mua được một số.

Lần trước hắn tốn gần vạn khối tiên nguyên thạch mua một lượng lớn Đan Thanh Hương. Nhưng tiền lãi tháng này còn chưa có, khiến cho tiền trong tay hắn hơi bị ít.

Sau khi xem qua những thứ này, mặc dù tăng thêm một chút kiến thức, nhưng hắn vẫn không tra ra được quả trứng chết thần bí này.

Phương Nguyên không thất vọng, ngược lại còn vui mừng trong lòng.

Quả trứng chết càng thần bí, hiển nhiên địa vị lại càng lớn, càng khiến cho hắn có hy vọng thu hoạch được chân truyền Hắc Phàm.

“Quả trứng chết này rất có thể là một quả trứng hoang thú Thái Cổ.” Phương Nguyên đọc qua rất nhiều kiến thức tu hành, cũng không phải là không có thu hoạch gì.

Tuy nhiên, những kiến thức tu hành bên trong Bảo Hoàng Thiên cũng không mang đến tác dụng quá nhiều.

Bởi vì những kiến thức này chỉ tập trung ở lục chuyển, thất chuyển mà thôi.

Hoang thú Thái Cổ tương đương với chiến lực bát chuyển, nhưng cổ tiên bát chuyển sẽ không mang kiến thức của mình bán vào Bảo Hoàng Thiên. Bọn họ không đến mức ham số tiền trinh này. Đa số cổ tiên cũng không muốn mua, bởi vì với cấp độ của bọn họ cũng không gặp được con hoang thú Thái Cổ nào.

Hiện nay, đa số hoang thú Thái Cổ đều tồn tại ở Hắc thiên, Bạch thiên Thái Cổ. Ngoài ra thì ở tai địa, cấm địa năm vực. Ví dụ như thập đại tai địa ở Bắc Nguyên, hoặc địa uyên, cống ngầm.

“Có cần bỏ ra cái giá cao chủ động hỏi thăm lai lịch quả trứng này trong Bảo Hoàng Thiên hay không?” Phương Nguyên suy nghĩ, rồi chợt bác bỏ suy nghĩ này.

Quá phiêu lưu.

Cổ tiên Hắc gia cũng có chết hết đâu.

Cổ tiên Trí đạo suy tính thì có thể tính ra rất nhiều thứ.

Điều này vô cùng bất lợi cho Phương Nguyên.

Nếu chẳng may thu hút đám cổ tiên bát chuyển đến thì coi như xong.

Hiện tại Phương Nguyên còn chưa thể trêu vào những tồn tại này.

Phương Nguyên gặp khó bên trong Bảo Hoàng Thiên cũng không nhụt chí. Bởi vì hắn biết rõ bên cạnh hắn đang có một tồn tại, có khả năng giúp hắn giải trừ nghi hoặc này.

Chính là địa linh Lang Gia.

Địa linh Lang Gia là do chấp niệm của Trường Mao Lão Tổ biến thành, là cổ tiên bát chuyển, đại tông sư Luyện đạo vô thượng ghi danh trong sử sách, uy danh hiển hách.

Ánh mắt của cổ tiên nào là phổ biến nhất?

Trí đạo, Tín đạo và Luyện đạo.

Cổ tiên Trí đạo có thể suy tính đủ loại bí ẩn. Cổ tiên Tín đạo am hiểu thăm dò tin tức, còn cổ tiên Luyện đạo muốn luyện chế cổ trùng thì cần phải có kiến thức về cổ tài.

Là đại năng Luyện đạo chỉ đếm được trên đầu ngón tay, kiến thức Trường Mao Lão Tổ uyên bác là điều không thể nghi ngờ.

Phương Nguyên chủ động thỉnh giáo địa linh Lang Gia.

Quá trình cũng không thuận lợi lắm. Phương Nguyên phải chịu địa linh Lang Gia làm khó dễ một hồi lâu.

Gần đây, địa linh Lang Gia rất có thành kiến với Phương Nguyên, cảm thấy hắn chỉ lo tu hành cho mình mà chẳng chịu cống hiến cho môn phái. Đến bây giờ, đại kế khai phát Thái Khâu của phái Lang Gia đang bị Lạc Tinh Khuyển cản trở, không thể tiến thêm, tiến triển quá nhỏ bé.

“Phương Nguyên, nếu ngươi tiêu diệt Lạc Tinh Khuyển, tàng thư trong phái mặc cho ngươi tham khảo. Nếu ngươi muốn đổi điểm, vậy thì một trăm điểm cống hiến.” Sắc mặt địa linh Lang Gia âm hàn, giọng nói trầm thấp.

Phương Nguyên mỉm cười: “Ta nguyện đổi.”

Một trăm điểm cống hiến là toàn bộ điểm của hắn bây giờ.

Nhưng cho dù là vậy, Phương Nguyên cũng muốn đổi mà không muốn đi đến Thái Khâu.

Địa linh Lang Gia hừ lạnh một tiếng, đang định phát tác, Phương Nguyên lại nói: “Hết thảy dựa theo môn quy mà làm việc. Thái thượng đại trưởng lão xử sự công bằng, hưng thịnh của phái Lang Gia đều nằm trong tầm tay.”

Địa linh Lang Gia tức đến mức ngực phập phồng, lông dựng đứng lên, thở hổn hển vài hơi, sau đó kềm chế xuống: “Nghe nói ngươi có giao tình với Mao Thập Nhị rất sâu. Ta nhớ đứa nhỏ này cũng hay tán dương ngươi với mọi người xung quanh. Gần đây nó khiêu chiến Lạc Tinh Khuyển, bản thân bị trọng thương, hoang thú trong tay cũng chiến tử hết, ý chí tinh thần sa sút. Ngươi không đến thăm nó một chút à?”

“Tạ Thái thượng đại trưởng lão quan tâm.” Phương Nguyên tỏ ra bi thương và nặng nề, giống như người bị thương không phải Mao Thập Nhị mà là hắn.

“Đổi tàng thư xong, ta lập tức đến thăm Mao Thập Nhị ngay.” Phương Nguyên cam đoan.

Địa linh Lang Gia cảm thấy bất đắc dĩ, không có biện pháp với Phương Nguyên.

Phương Nguyên đạt như ý nguyện, tiện đường đến thăm Mao Thập Nhị. Kết quả hắn không gặp được Mao Thập Nhị mà gặp một vị cổ sư phàm nhân: “Thành chủ của ta không muốn gặp khách, mời đại nhân trở về.”

Phương Nguyên ăn bế môn canh, cũng không đi ngay mà lo lắng hỏi thăm.

Kết quả, thái độ của vị cổ sư phàm nhân này vô cùng lãnh đạm, Phương Nguyên bị mất mặt, cuối cùng “bất đắc dĩ” rời đi.

Nếu không phải địa linh Lang Gia có thể quan sát tất cả mọi thứ trong phúc địa, phần biểu diễn này của Phương Nguyên sẽ không có.

Trong lòng hắn biết rất rõ, chỉ là một cổ sư người Lông phàm nhân, làm sao dám đối đãi với một vị cổ tiên như hắn? Hiển nhiên phía sau vị cổ sư phàm nhân này có cổ tiên người Lông làm chỗ dựa. Người này không phải ai khác, chính là Mao Thập Nhị đang có thành kiến rất lớn với Phương Nguyên.

“Quan hệ giữa ta và phái Lang Gia đã đến mức này sao? Trong đó hẳn có “công lao” của Mao Lục. Phái Lang Gia còn có giá trị lợi dụng, trong tương lai cần cải tạo lại quan hệ, nhưng đây không phải là việc cấp bách.”

Trở lại Vân thành của mình, hắn xem qua tư liệu, quả nhiên không làm hắn thất vọng.

“Thì ra quả trứng này là Cực Thiên Ưng.”

Phương Nguyên chấn động trong lòng.

Cực Thiên Ưng là hoang thú Thái Cổ, chiến lực bát chuyển.

Sau khi chấn động, Phương Nguyên cảm thấy rất vui.

Hắn ý thức được cố gắng lần này của hắn cũng không uổng phí. Nếu đây thật sự là trứng của Cực Thiên Ưng, như vậy chân truyền Hắc Phàm vẫn chưa bị lấy đi, vẫn còn ở đây chờ hắn đến lấy.

Thượng Cực Thiên Ưng.

Loại hoang thú Thái Cổ này thật ra Phương Nguyên đã sớm nghe tên từ lâu, chỉ là không biết được hình dáng cụ thể của nó là gì.

Thượng Cực Thiên Ưng là hoang thú Vũ đạo Thái Cổ. Khi trưởng thành, Thượng Cực Thiên Ưng có thể tự do qua lại giữa cửu thiên Thái Cổ hoặc động thiên.

Bản năng này cực kỳ lợi hại.

Bên ngoài cửu thiên Thái Cổ đều là bức tường khí thiên cương cực kỳ dày ngăn cản. Động thiên ký thác trong không khí, nếu không chủ động hiện thân, bên ngoài rất khó phát hiện.

Nhưng chỉ cần Thượng Cực Thiên Ưng đến một nơi nào đó, nó có thể theo bản năng của mình xuyên thấu hư không, qua qua lại lại.

Bản thân nó là hoang thú Thái Cổ, chiến lực bát chuyển, tốc độ phi hành cực nhanh. Hắc Phàm có thể tìm được loại trứng chim Thượng Cực Thiên Ưng này, nếu không có kỳ ngộ, nhất định phải trả một cái giá rất lớn.

Chương 1595: Thượng Cực Thiên Ưng

Điểm thiếu hụt duy nhất của Thượng Cực Thiên Ưng chính là thọ nguyên.

Tuổi thọ của nó chỉ có tám mươi năm.

Tuổi thọ phàm nhân bình thường đều là một trăm năm.

Đường đường là hoang thú Thái Cổ, tuổi thọ của Thượng Cực Thiên Ưng lại thua kém phàm nhân, đúng là hơi bị hạ giá. Những hoang thú Thái Cổ khác, động một chút là mười mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, Thượng Cực Thiên Ưng căn bản không cách nào so sánh được.

Nhưng nó cũng có phương pháp kéo dài sinh mệnh.

Trước khi nó chết già, nó sẽ sinh ra một quả trứng chim.

Bên trong quả trứng chim sẽ ẩn chứa hết thảy ký ức trong quá khứ của nó, thậm chí là đạo ngân Vũ đạo được tích lũy cả đời.

Khi chim non phá vỏ thoát ra, Thượng Cực Thiên Ưng trở lại thế gian, một lần nữa lớn lên, nó sẽ có được ký ức của kiếp trước và đạo ngân tích lũy được. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Thượng Cực Thiên Ưng sẽ phát triển rất nhanh.

Đương nhiên, trứng chim và chim non là lúc mà Thượng Cực Thiên Ưng yếu ớt nhất.

Sau khi hiểu được điều này, Phương Nguyên lớn gan suy đoán: “Quả trứng chim Thượng Cực Thiên Ưng này nhất định là do Hắc Phàm cố ý lưu lại.”

Tại sao lại muốn lưu lại quả trứng này?

Hiển nhiên, Thượng Cực Thiên Ưng chỉ sợ là động thiên của Hắc Phàm. Nó là cầu nối nối đến động thiên Hắc Phàm.

Sau khi Hắc Phàm chết, đã để lại động thiên của mình. Cổ tiên Hắc gia vẫn luôn dò xét. Trong trí nhớ của Hắc Thành, việc dò xét đó cũng không mang lại kết quả gì.

“Chân truyền Hắc Phàm có thể được lưu lại bên trong động thiên của ông ta. Điều này cũng không kỳ quái. Bởi vì ông ta không có thủ đoạn Thực đạo, cho nên cất tiên cổ bên trong tiên khiếu của mình, nuôi nấng cho ổn thỏa.”

“Động thiên Hắc Phàm gặp vấn đề tai kiếp, cũng không tồn tại. Căn cứ vào ký ức Hắc Phàm, khi Hắc Phàm còn sống đã từng có được mảnh vỡ cửu thiên Thái Cổ nào đó. Nếu như ta liệu không sai, trước khi Hắc Phàm chết đã dung nhập mảng vỡ cửu thiên Thái Cổ vào tiên khiếu của mình.”

“Đáng tiếc, mặc dù đến bây giờ đã vô tai vô kiếp, nhưng không còn Thọ cổ. Phương pháp duyên thọ áp dụng đã đến cực hạn. Cho nên chỉ có thể chết mà thôi.”

“Nhưng vì sao trứng Thượng Cực Thiên Ưng bên trong tổ ưng lại chết?”

Phương Nguyên lại đứng trước một nan đề.

Đáp án chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất là quả trứng chim Thượng Cực Thiên Ưng đã chết tự nhiên. Hắc Phàm để lại trứng chim không phải để ấp mà là vận dụng tổ ưng Thiên Tinh tiến hành bố trí nào đó. Nhưng qua một khoảng thời gian dài vẫn không ai kế thừa, mở ra tổ ưng Thiên Tinh. Dần dần, quả trứng đã hoàn toàn chết đi.

Khả năng thứ hai, sở dĩ quả trứng Thượng Cực Thiên Ưng không còn sinh cơ, hoàn toàn là do Hắc Phàm gây ra. Quả trứng cũng không phải chết thật, mà cần thủ pháp đặc biệt mới có thể tiến hành giải phong.

Nếu là khả năng thứ nhất, Phương Nguyên tất nhiên không vớt được chỗ tốt, chỉ có thể thu hoạch một tổ ưng mà thôi, còn có một quả trứng chim Thượng Cực Thiên Ưng đã chết. Nhưng giá trị của hai thứ này cũng rất cao.

Đứng ở góc độ của Phương Nguyên, hắn đương nhiên hy vọng là khả năng thứ hai.

Nhưng nếu là khả năng thứ hai, như vậy thủ pháp đặc biệt giải phong quả trứng nằm ở đâu?

“Giả thiết chính là tình huống thứ hai, như vậy ta phải làm thế nào mới có thể giải phong quả trứng chết này, để nó một lần nữa có được sinh cơ, thậm chí được ấp ra?” Phương Nguyên trầm tư.

Hắn suy nghĩ cả nửa ngày cũng không có đầu mối.

Cũng khó trách.

Đơn giản, quả trứng chim này đã thật sự chết rồi. Nếu không phải, Phương Nguyên cũng không có khả năng ngay từ đầu đã xác nhận sự thật này.

“Nếu ta là Hắc Phàm, ta để lại quả trứng để hậu nhân kế thừa truyền thừa của ta, tất sẽ lưu lại phương pháp để giải quyết.” Linh quang Phương Nguyên chợt lóe lên.

Hắn phát hiện mình vô ý không để ý đến một phương pháp.

Đó chính là Hắc Phàm đã từng cải tiến, đồng thời cố tình lưu truyền lại thủ pháp Luyện đạo.

“Ta thử dùng những phương pháp này mở ra tổ ưng Thiên Tinh xem sao, biết chừng đâu có tác dụng?” Trong lòng Phương Nguyên đột nhiên có một suy nghĩ to gan.

Nhưng hắn cũng không lập tức hành động ngay.

Bởi vì đây chỉ là suy đoán, không có căn cứ chứng thực.

Phương Nguyên rất cẩn thận, bắt đầu vận dụng thủ đoạn Trí đạo xâm nhập phân tích mấy thủ pháp Luyện đạo.

Hắn rất nhanh phát hiện điểm kỳ lạ.

Điểm kỳ lạ nào?

Có một số sát chiêu Luyện đạo, Hắc Phàm cải tiến đến mức không hiểu. Sát chiêu Luyện đạo vốn có so với cái cải tiến của ông ta còn tốt hơn một chút.

Hắc Phàm cải tiến như vậy, quả thật tận lực mà không lấy được lòng.

Rốt cuộc là ông ta muốn làm gì?

Phương Nguyên bỗng nhiên nhớ đến một đoạn trí nhớ của Hắc Thành, có liên quan đến cuộc đời của Hắc Phàm.

Hắc Phàm là cổ tiên bát chuyển. Vào cuối cuộc đời rất thích dìu dắt hậu bối. Ông thường xuyên dạy bảo bọn họ, khi học tập phải tự mình suy nghĩ, đừng sùng bái mù quáng, cũng không cần rập khuôn toàn bộ kinh nghiệm và thành quả của tiền nhân. Chỉ có tự mình trải qua suy nghĩ, học để mà dùng mới có thể tiến xa trên con đường cổ tiên của mình.

Nghĩ đến đây, Phương Nguyên xem lại những sát chiêu Luyện đạo, lại có cảm giác mới.

Hắn thử vận dụng những sát chiêu “cải tiến thất bại” của Hắc Phàm, kết quả hắn có được một phát hiện kinh người.

“Thì ra những sát chiêu Luyện đạo này cũng không phải là cải tiến thất bại mà là kết hợp chúng lại toàn bộ mới tạo thành một sát chiêu hoàn toàn mới.”

“Bên trong những sát chiêu Luyện đạo này, Hắc Phàm đã cố ý tăng thêm một phần. Nếu chỉ nhìn một cái, tất cả đều là nét bút hỏng. Nhưng kết hợp lại với nhau, tăng thêm một phần tạo thành một tổ hợp, hình thành một chỉnh thể thống nhất.”

Điều khiến cho Phương Nguyên cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sát chiêu hoàn toàn mới này lại thuộc về Huyết đạo, một loại chi pháp Huyết đạo.

Đường đường là cổ tiên bát chuyển Trụ đạo, Hắc Phàm lại đi nghiên cứu Huyết đạo?

Điều này thật ra cũng không kỳ quái.

Sau khi Huyết Hải Lão Tổ hoành không xuất thế, Huyết đạo trở nên có uy, thế nhân đều biết. Các thế lực siêu cấp vừa ra sức cấm Huyết đạo phát triển, nhưng sau lưng lại lén lút nghiên cứu.

Hiện tượng này cũng tồn tại bên trong mười đại cổ phái Trung Châu, huống chi là Bắc Nguyên quanh năm chiến đấu, là cổ tiên Bắc Nguyên tôn trọng chiến lực chứ?

Đối với Huyết đạo, Phương Nguyên tự tin hơn nhiều so với Luyện đạo.

Cảnh giới Huyết đạo của hắn là Tông sư. Huyết đạo là nghề cũ của hắn.

Nghiên cứu thêm một chút, Phương Nguyên phát hiện, Hắc Phàm tận lực ẩn tàng, nói lưu lại sát chiêu Huyết đạo, quả nhiên là nhằm vào quả trứng Thượng Cực Thiên Ưng đã chết.

Nhưng sát chiêu Huyết đạo này cũng chưa hoàn hảo.

Dựa theo kiến thức của Phương Nguyên cùng tạo nghệ Huyết đạo của hắn, hắn nhìn ra được sát chiêu Huyết đạo này có nhiều chỗ chưa thỏa đáng, chỉ là một phần tàn thiên mà thôi.

Nhìn ra được điều này, Phương Nguyên cũng không thất vọng, ngược lại hai mắt sáng lên.

“Hắc Phàm hẳn nắm giữ sát chiêu huyết luyện hoàn chỉnh, ông ta trước dùng một nửa, tiến hành xử lý quả trứng Thượng Cực Thiên Ưng đã chết. Sau đó lưu lại nửa phần dưới giao lại cho hậu nhân.”

“Nhưng ông ta cũng không trực tiếp đưa thẳng cho con cháu đời sau, mà dùng một phương thức xảo diệu để che giấu sát chiêu Huyết đạo này.”

“Mục đích làm như vậy, đầu tiên là khảo nghiệm hậu bối, hy vọng có một cổ tiên ưu tú có thể suy nghĩ ra, kế thừa truyền thừa của ông ta. Thứ hai, cũng bởi vì Huyết đạo không thể lộ ra ngoài. Hắc Phàm lưu lại chân truyền lại là Huyết đạo, nói ra chỉ sợ sẽ chọc ra không ít phong ba. Đây là điều mà Hắc Phàm không muốn nhìn thấy.”

Chương 1596: Chiến lực bát chuyển tương lai (1)

Phương Nguyên đa mưu túc trí, suy bụng ta ra bụng người. Nhất thời đã đoán được tám chín phần tâm tư năm đó của Hắc Phàm.

Sau khi rõ ràng được điều này, Phương Nguyên càng thêm vững tin, quả trứng chết Thượng Cực Thiên Ưng thật ra không chết, mà đã được Hắc Phàm sử dụng một thủ pháp đặc biệt để tiến hành xử lý.

Sau đó thì dễ làm rồi.

Phương Nguyên đã không còn là tiên cương, dùng máu tươi của bản thân dễ như trở bàn tay.

Nhưng khi hắn muốn huyết luyện, hắn bỗng nhiên dừng lại.

“Nguy hiểm thật. Ta thiếu chút nữa đã không nghĩ đến Hắc Phàm có dụng ý này…” Trán Phương Nguyên mơ hồ ẩn hiện mồ hôi lạnh.

Vì sao Hắc Phàm lại đặc biệt sử dụng phương pháp Huyết đạo lưu lại cho hậu nhân chứ?

Nói đến không cảm thấy có chút kỳ quái sao?

Mọi người đều biết, Hắc Phàm là đại năng Trụ đạo. Đạt đến trình độ như ông ta, thủ pháp Trụ đạo nhất định có thể lưu lại truyền thừa.

Nhưng ông ta lại dùng Huyết đạo mà bỏ qua Trụ đạo mình am hiểu nhất là vì cái gì?

Vấn đề này chỉ sợ chỉ có một đáp án duy nhất. Đó chính là phương pháp Huyết đạo có thể làm được chuyện mà Trụ đạo không thể làm.

Còn có thể là gì?

Thân là Tông sư Huyết đạo, đầu tiên Phương Nguyên nghĩ đến chính là chứng nhận huyết mạch.

Hắc Phàm lưu lại truyền thừa, mục tiêu dự tính là hậu bối Hắc gia. Cổ tiên gia tộc siêu cấp lưu lại truyền thừa, trên cơ bản đều là phù sa không chảy ruộng ngoài. Điều kiện chủ yếu là hậu bối bổn gia. Có rất ít cổ tiên suy nghĩ thông suốt, để người ngoài có thể kế thừa truyền thừa của mình.

Cổ Thái Độ, thủ pháp Luyện đạo chỉ là một hai thủ đoạn dự phòng mà thôi.

Huyết luyện, tiến hành chứng nhận huyết mạch chính là thủ đoạn dự phòng thứ ba.

“Nếu không phải hậu bối Hắc gia, trên người chảy dòng máu gia tộc Hắc gia, mạo muội huyết luyện quả trứng này, nói không chừng sẽ bị phản phệ. Thậm chí là ấp ra được con Thượng Cực Thiên Ưng nhưng lại bị nó xem là tử địch.”

Phương Nguyên nghĩ đến khả năng này, mồ hôi lạnh trên trán lại nhiều hơn một chút.

Nhất là tình huống sau. Nếu thật sự chọc con hoang thú Thái Cổ này điên lên, chiến lực bát chuyển cũng không phải chuyện đùa.

Tốc độ của Thượng Cực Thiên Ưng rất nhanh, Phương Nguyên hoàn toàn sánh không tới. Phòng ngự bản thân hắn lại yếu, hắn chết là điều không cần nghi ngờ.

“Xem ra chỉ có thể bắt đầu từ huyết mạch mới có thể luyện trứng chim.” Phương Nguyên sáng suốt thu tay lại.

Mấy ngày sau.

Tại một góc bên trong tiên khiếu chí tôn.

Hắc Thành tóc tai bù xù, biểu hiện tiều tụy không chịu nổi.

Phương Nguyên khống chế một tiên cương Lực đạo bay đến.

Hắc Thành giống như bị điện giật, toàn thân chấn động một cái, gương mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, kêu to: “Ngươi… ngươi lại muốn làm gì ta?”

Trước kia, Phương Nguyên sưu hồn ông ta thì cũng thôi đi. Nhưng gần đây, Phương Nguyên lại vận dụng đủ loại thủ đoạn tiến hành tra tấn, khiến ông ta đau đến không muốn sống, khổ không thể tả.

Hắc Thành bị Phương Nguyên bắt làm tù binh, bị hành hạ đến nông nỗi này, hoàn toàn nhận mệnh, khí tiết cổ tiên biến mất sạch.

Nhưng ông ta muốn cắn lưỡi tự vận cũng không được.

Phương Nguyên cảm thấy, trên người Hắc Thành còn có giá trị lợi dụng. Cho dù Hắc gia sụp đổ, nhưng Hắc Lâu Lan vẫn còn.

Cho nên, Hắc Thành muốn sống không được, muốn chết cũng không yên.

“Yên tâm đi, lần này là lần cuối, ta có lòng tin.” Phương Nguyên khống chế tiên cương Lực đạo, cười khẽ.

Hắc Thành gần như muốn khóc lên. Ông ta giãy dụa kịch liệt: “Lần nào ngươi cũng nói là lần cuối. Không, đừng, đừng. A….!”

Da mặt Hắc Thành vặn vẹo, phát ra tiếng rú thê thảm.

Phương Nguyên không quan tâm, vẫn thi triển sát chiêu Huyết đạo.

Lấy tiên cổ Huyết Bản làm hạch tâm, sát chiêu Huyết đạo này tuyệt đối là cấp bậc tiên đạo.

Dưới ảnh hưởng của luồng sức mạnh này, Hắc Thành đau đớn đến không chịu nổi. Huyết dịch cả người, thậm chí là xương cốt đều bị cưỡng ép rút ra, ngưng tụ thành một đoàn trên không trung.

Sau đó, tiên cương Lực đạo được Phương Nguyên thao túng, mở cái miệng rộng một ngụm nuốt vào.

Hắc Thành mất đi tinh huyết, lập tức ngất đi, toàn thân gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, gương mặt trắng bệch giống như người chết.

Phương Nguyên cười lạnh. Mấy con phàm cổ bay ra, tiến vào lỗ tai Hắc Thành, sau đó chui vào huyết quản, du tẩu bốn phía trong cơ thể Hắc Thành.

Mấy con phàm cổ Huyết đạo này rất lớn, mặc sức hoành hành bên trong cơ thể Hắc Thành. Người ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy làn da của Hắc Thành nhô lên, giống như mấy con chuột đang chạy dưới lớp da của ông ta.

Rất nhanh, hình thể của mấy con “chuột” này càng lúc càng nhỏ. Nhục thể của Hắc Thành dần dần to lên, gương mặt cũng khôi phục huyết sắc, chỉ là tinh khí không còn, giống như người bệnh nặng mới khỏi.

Ông ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn tiên cương Lực đạo trước mặt, khó khăn lắm mới nói nổi một câu: “Tha cho ta đi, tha cho ta. Ta nguyện quy hàng, ta nguyện trung thành với ngươi…”

Phương Nguyên không thèm quan tâm.

Hắc Thành nói những lời này cũng không chỉ một lần.

Có thêm một thuộc hạ như Hắc Thành, Phương Nguyên chẳng quan trọng.

Phương Nguyên vẫn chưa yên tâm với cổ tiên Chu Trung, huống chi là Hắc Thành. Nhất là hoàn cảnh bây giờ, Phương Nguyên chỉ có thể tin vào bản thân mình thôi.

Trên thực tế, có đôi khi hắn còn không tin tưởng bản thân mình.

Sau cuộc đại chiến núi Nghĩa Thiên, Phương Nguyên đã từng mất trí nhớ.

Sau khi biết được thiên ý và nội tình trùng sinh, những gì mà kiếp trước hắn trải qua, những cơ duyên, rất có thể đều là cạm bẫy mà thiên ý cố tình lưu lại.

Lúc này, toàn bộ lực chú ý của Phương Nguyên đều tập trung điều khiển tiên cương Lực đạo.

Sau khi nuốt tinh huyết Hắc Thành, toàn thân tiên cương Lực đạo được bao phủ một tầng huyết quang thật mỏng.

Dưới cái nhìn chăm chú của Phương Nguyên, tầng huyết quang chậm rãi thu liễm, chìm vào bên trong cơ thể tiên cương Lực đạo, chuyển hóa thành huyết dịch chảy xuôi của Hắc gia.

“Thành công rồi.” Kiểm tra lại mấy lần, Phương Nguyên không khỏi phấn chấn.

Mấy ngày qua, hắn đều trù tính luyện hóa trứng chim.

Ngụy trang huyết mạch không làm khó được Phương Nguyên.

Bởi vì bản thân Phương Nguyên là Tông sư Huyết đạo, tích lũy kiếp trước vô cùng hùng hậu.

Chỉ là phải tính toán phương pháp huyết luyện Hắc Thành, điều này có chút khó làm. Cho nên Phương Nguyên suy tính và cải tiến rất nhiều lần, mài gãy Hắc Thành cũng rất nhiều lần, bây giờ mới tính là thành công.

“Đã có máu, nhưng ta vẫn không thể ra tay với trứng chim được. Trước dung nhập sát chiêu này vào Gặp Mặt Từng Quen Biết, như vậy mới xem như vạn vô nhất thất.”

Mười ngày sau, Phương Nguyên vô cùng chuyên tâm tiến hành suy tính.

Cũng may cảnh giới hiện tại của hắn cao thâm, Biến Hóa đạo cũng đã là cảnh giới Tông sư. Chuyện mà cổ tiên bình thường khó mà làm được, hắn chưa đến nửa tháng đã hoàn thành.

Tính toán thời gian, đã qua một tháng.

Khoảng cách đến địa tai lần thứ tư còn một tháng nữa.

Vạn sự đã sẵn sàng.

Phương Nguyên tranh thủ thời gian, lập tức ra tay với quả trứng.

Quả nhiên như hắn đã dự đoán, dưới tác dụng của sát chiêu Huyết đạo, vốn quả trứng đã chết, bây giờ lập tức phát ra sinh cơ.

Máu tưới vào càng nhiều, sinh cơ cũng càng lúc càng tràn đầy, đồng thời càng thêm thân thiết với Phương Nguyên.

Trọn vẹn tám ngày tám đêm, vỏ trứng được phá từ bên trong, từ đó chui ra một con chim nhỏ.

Tuy con chim nhỏ này chỉ vừa mới được sinh ra, nhưng hình thể không nhỏ, chân đứng trên đất đã có độ cao bằng thiếu niên bình thường.

Tiểu Ưng nhìn tiên cương Lực đạo biến thành hình dáng Phương Nguyên, gương mặt tràn ngập nhiệt tình, mắt ứng sắc bén đều là tình cảm, giống như đứa bé gặp được cha mẹ ruột của mình.

“Nào, đến chỗ của ta đi.” Phương Nguyên khống chế tiên cương lên tiếng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 18 giờ trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 24 giờ trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 2 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^