1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cổ Chân Nhân Audio Podcast
  4. Tập 124 [Chương 1212 đến 1220]

Cổ Chân Nhân Audio Podcast

Tập 124 [Chương 1212 đến 1220]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1212: Nô lệ cổ tiên

Nếu Trịnh Linh còn sống, liên thủ với Chu Trung, tuyệt đối có thể áp chế được Phương Nguyên và Thái Bạch Vân Sinh.

Đây là sự thật.

Nội tình của hai người Trịnh Linh và Chu Trung rất thâm hậu, vượt quá sự phỏng đoán của Phương Nguyên. Tiên cổ trong tay bọn họ không nhiều, nhưng bọn họ đã thiết kế suy tính rất nhiều sát chiêu tiên đạo. Những sát chiêu này bao gồm công thủ, tiến thoái, trị liệu, trinh sát, không hề có bất kỳ nhược điểm nào.

Trái lại Phương Nguyên và Thái Bạch Vân Sinh, đại đa số đều dùng sát chiêu phàm đạo. Nếu như muốn kịch chiến, nhất định sẽ phải chịu áp chế khắp nơi, ngay cả chiếm thượng phong cũng khó.

Đương nhiên chỗ này là phúc địa Thái Bạch, bên phía Phương Nguyên đã có được địa lợi.

Nhưng đừng quên, bên trong phúc địa không được dùng tiên cổ hay sát chiêu tiên đạo để tấn công.

Cho nên, Chu Trung chỉ có thể dằn xuống phẫn hận, đồng thời dằn xuống mong muốn báo thù, quyết định không so đo với đám người Phương Nguyên. Việc cấp bách bây giờ là chạy ra khỏi nơi này, mang theo tộc nhân tìm kiếm nơi sinh tồn mới.

Đối với yêu cầu này của ông ta, Phương Nguyên và Thái Bạch Vân Sinh đều không ngăn cản được.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Chính là trước đó đã vận dụng sát chiêu tiên cấp Tín đạo.

Một khi Phương Nguyên làm trái với ước định, nhất định sẽ chịu phản phệ, dẫn đến tử vong ngay tại chỗ.

Phương Nguyên không giống như Lê Sơn Tiên Tử, trên người không có sát chiêu Trụ đạo giống như Khải.

Cho nên, hắn không thể làm trái với phần ước định này.

Trên thực tế, Chu Trung rất đề phòng, cũng rất hy vọng Phương Nguyên làm trái hiệp định.

Cứ như vậy, địch nhân sẽ diệt vong bỏ mình, phúc địa này sẽ rơi vào tay người Vũ. Còn địa linh nhận chủ gì đó thì tính sau.

Đương nhiên, Phương Nguyên và Thái Bạch Vân Sinh không thể ra tay, cũng không thể gọi Hắc Lâu Lan hay Lê Sơn Tiên Tử tham gia vào việc này.

Mặc dù linh tính của người Vũ không cao bằng Nhân tộc, nhưng vẫn có thể hiểu được lỗ thủng này.

Một khi Phương Nguyên gọi ngoại viện, đó là làm trái hiệp định, trực tiếp tử vong.

“Đúng vậy, đánh cược đã kết thúc. Dựa theo ước định trước đó, chúng ta phải mở môn hộ để người Vũ bình yên rút lui.” Phương Nguyên gật đầu, nói với Chu Trung: “Ngươi yên tâm đi, chúng ta không đổi ý đâu.”

“Như vậy cũng tốt.” Chu Trung thở ra một hơi. Đối với việc thủ tín của Phương Nguyên, trong lòng ông ta vẫn vô cùng tiếc nuối.

“Nhưng…” Phương Nguyên đột nhiên nói.

“Nhưng cái gì?” Chu Trung lập tức khẩn trương nhìn sang.

Phương Nguyên cười nhạt: “Trận đánh cược thứ mười là bên ta thắng. Cho nên dựa theo quy định trước đó, bên ta được lựa chọn nô lê người Vũ bên dưới, khi đó mới thả những người Vũ còn lại rời đi.”

Chu Trung thở dài một hơi, nhìn con dân bổn tộc bên dưới, trong lòng do dự vô cùng, ngón tay cắm sâu vào da thịt.

Phương Nguyên và Thái Bạch Vân Sinh hạ thấp xuống, bắt đầu chọn lựa nô lệ.

Đám người Vũ rối loạn, vô cùng sợ hãi mình là người bị chọn trúng.

“Các ngươi đứng im tại chỗ, không được động đậy, để ta chọn lựa một phen.”

Phương Nguyên cố ý hô to.

Đám người Vũ càng thêm bối rối, giống như chim non yếu đuối gặp phải diều hâu.

“Ừm, cô gái này không tệ.” Phương Nguyên làm ra vẻ suy tính, ngón tay chỉ một cái, một thiếu nữ người Vũ lập tức bị một sức mạnh vô hình trói buộc, không thể động đậy bay đến bên cạnh Phương Nguyên.

“Không, ta không muốn.” Hai mắt thiếu nữ người Vũ chảy dài nước mắt bất lực.

“Thả vị hôn thê của ta ra.” Một thiếu niên người Vũ gào lên, người Vũ chung quanh ngăn cản không kịp, để cho gã bay lên.

Hung mang trong mắt Phương Nguyên lóe lên, hừ lạnh: “Muốn chết.”

Cũng không thấy hắn có hành động gì, mà thiếu niên người Vũ kia bất quá cũng chỉ là nhị chuyển, vừa mới bay lên giữa không trung, bỗng nhiên thế xông trì trệ, sắc mặt nhăn nhó, cơ thể run rẩy.

Sau đó ngã xuống đất.

Mặc dù được nhóm người Vũ chung quanh tiếp được, nhưng huyết dịch toàn thân gã sôi trào, thất khiếu chảy máu, sắp sửa tử vong.

“Ngươi làm gì thế?” Chu Trung phẫn nộ rơi xuống đất, một tay đặt lên lồng ngực thiếu niên người Vũ, tự mình ra tay trị liệu cho gã.

Thiếu niên người Vũ trúng thủ đoạn Huyết đạo của Phương Nguyên, huyết dịch sôi trào khắp người.

Nhưng nhờ có Chu Trung trấn áp, thế công Phương Nguyên tan rã, cứu được tính mệnh của thiếu niên người Vũ.

Chu Trung ngước nhìn Phương Nguyên, sắc mặt tái xanh: “Các hạ ra tay với phàm nhân, làm trái phong độ cổ tiên. Ta nhớ trong ước định, ngươi không được tùy ý sát hại Vũ dân bên ta mà.”

Phương Nguyên nhún vai: “Cổ tiên nhất định phải có phong độ, nhưng uy nghiêm càng không thể xâm phạm. Ta không làm trái với ước định, là gã có ý đồ công kích ta trước. Trước đó chúng ta đã có ước định, cũng đã nói rõ, nếu phàm nhân người Vũ có hành động công kích chúng ta, chúng ta có quyền xử quyết, không phải sao?”

Chu Trung lập tức không đáp được.

Muốn luận quậy tung quy củ, Phương Nguyên còn lợi hại hơn Chu Trung nhiều.

Phương Nguyên cười ha hả: “Ngươi yên tâm đi, ta không làm trái với quy định đâu.”

Chu Trung nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như muốn phun lửa.

“Như vậy, vị nô lệ kế tiếp của ta, ta sẽ chọn ngươi, Chu Trung.” Bỗng nhiên một ngón tay của Phương Nguyên chỉ vào Chu Trung, gương mặt nở nụ cười âm mưu.

“Cái… cái gì?” Lúc này, Chu Trung cho rằng mình nghe nhầm.

Muốn bắt một vị cổ tiên làm nô lệ?

Điều này sao có thể?

Chu Trung khó tin nhìn Phương Nguyên, cảm thấy đối phương có phải hóa điên rồi hay không?

Khóe miệng Phương Nguyên nhếch lên: “Ngươi quên sao, Chu Trung? Trong ước định của chúng ta, chỉ cần bên ta thắng, ta có quyền lựa chọn một số người Vũ trên mặt đất để làm nô lệ.”

Phương Nguyên nhấn mạnh ba chữ “trên mặt đất”.

Chu Trung giống như bị trúng sấm sét giữa trời quang, ngu ngơ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Đám người Vũ chung quanh cũng không còn bối rối trốn tránh bốn phía mà đứng im tại chỗ như tượng đá, nhìn chằm chằm cổ tiên nhà mình, nhìn vào hai chân của ông.

Hai chân Chu Trung đang giẫm trên mặt đất.

Lúc này, sắc mặt Chu Trung trở nên đặc sắc, lúc thì trắng bệch như tờ giấy, lúc thì xanh xám.

Hai cánh của ông ta vô thức vỗ nhẹ, hai chân muốn nâng lên mặt đất, giống như dưới mặt đất đang có dung nham nóng hổi.

“A…” Phương Nguyên kêu to, hai mắt đỏ ngầu toát lên ánh sáng xảo trá: “Từ lúc ngươi đạp xuống mặt đất, ngươi chính là nô lệ của bên ta. Chu Trung, bây giờ ngươi muốn bay lên cũng đã muộn rồi.”

Chu Trung bỗng nhiên gầm lên với Phương Nguyên: “Đây là cạm bẫy, đây là âm mưu quỷ kế.”

Phương Nguyên cười ha hả, sắc mặt vô sỉ: “Không sai, đây chính là cạm bẫy, là âm mưu quỷ kế. Đáng tiếc là ngươi đã trúng kế.”

Bên cạnh, Thái Bạch Vân Sinh thở dài: “Chỉ trách hai vị không để ý đến bản thân. Đúng vậy, uy nghiêm của cổ tiên không thể mạo phạm. Trong lịch sử cũng không có cổ tiên nô lệ. Khi định ra hiệp ước, hai vị đang ở trên không trung quan sát mặt đất, không ý thức được cái bẫy này. Đương nhiên, nếu ngươi ý thức được, không rơi xuống mặt đất, chúng ta cũng không cách nào bắt chẹt được ngươi. Đáng tiếc, trong lòng ngươi cảm thấy hỗ thẹn, muốn hy sinh một phần người Vũ sung làm nô lệ, đổi lấy tự do cho mình và những người Vũ khác.”

Khụ khụ.

Phương Nguyên ho khan hai tiếng: “Lão Bạch à, cho dù ông ta không rơi xuống mặt đất, ta cũng còn biện pháp khác. Chúng ta cứ chậm rãi chọn lựa nô lệ, kéo dài từ nửa năm đến một năm. Đám người Vũ này muốn sinh tồn thì phải cần thức ăn, nhưng phúc địa Thái Bạch là của huynh, ngại hiệp ước, bọn họ không thể tạo thành tổn hại cho phúc địa được. Chỉ cần một ngày chúng ta không lựa chọn nô lệ xong, bọn họ chính là tù phạm bên trong phúc địa.”

Ngay cả Thái Bạch Vân Sinh cũng phải giật mình nhìn Phương Nguyên.

Còn Chu Trung thì há miệng. Lúc này, ông cảm giác mình thật sự quá ngây thơ.

Chương 1213: Tự do của người Vũ

Toàn trường vắng lặng một cách chết chóc.

Sự bi ai, hoảng sợ và mê mang bao phủ trái tim người Vũ.

Chu Trung là cổ tiên còn lại của người Vũ. Nếu ngay cả ông cũng không còn, trở thành nô lệ Nhân tộc, vậy những người Vũ còn lại biết sinh tồn như thế nào?

Ở năm vực, toàn thiên hạ, cơ bản đều là Nhân tộc.

Không gian sinh tồn của chủng tộc dị nhân rất rất nhỏ, đồng thời sẽ ngày càng nhỏ hơn.

Chu Trung bởi vì chấn kinh mà há to miệng, nhưng rồi dần dần khép lại. Ông nhìn Phương Nguyên, ánh mắt giống như nhìn quái vật, hỏi: “Ngươi là tiên cương giả sao? Một tiên cương làm sao có thể tính toán được như vậy?”

Phương Nguyên sững sờ, không ngờ đến Chu Trung đột nhiên bình tĩnh trở lại như vậy.

Phương Nguyên lập tức cảm thấy không ổn.

Thái Bạch Vân Sinh thương hại lên tiếng: ‘Từ bỏ đi, Chu Trung. Mặc dù ngươi trở thành nô lệ, nhưng ta hứa sẽ không bạc đãi ngươi. Bình thường cũng sẽ không hạn chế tự do của ngươi. Chỉ trong thời khắc quan trọng mới để ngươi ra tay. Những người dân đằng sau ngươi, sau này cứ sinh sống trong phúc địa của ta. Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt không hà khắc với bọn họ hay ngược đãi bọn họ. Mỗi một công việc, ta đều trả thù lao tương ứng. Haiz…”

Thái Bạch Vân Sinh nói xong, thở dài một tiếng, bản tính hiền lành lại bộc lộ.

Nhưng đầu của Chu Trung lại gật ba cái.

Nụ cười của Phương Nguyên biến mất, sắc mặt chuyển sang nghiêm túc.

Sau đó, hắn liền nhìn thấy Chu Trung bỗng nhiên quay người, mặt hướng người Vũ sau lưng, cúi đầu thật sát.

“Mọi người.” Giọng điệu của Chu Trung vô cùng bình tĩnh, để lộ sự quyết tâm. Âm thanh của ông không lớn, nhưng lại vang vọng bên tai mọi người.

Ông ta nói: “Xin lỗi mọi người, trên thế giới này chỉ có cổ tiên Chu Trung, chỉ có Chu Trung của người Vũ, tuyệt không có nô lệ Chu Trung. Thật sự là hổ thẹn. Chỉ còn mình ta nên không thể thủ hộ mọi người được. Chư vị, hẹn gặp lại.”

Nói xong, ông đột nhiên mở rộng hai cánh.

Cánh người Vũ không rộng bằng cánh ưng, cũng không dày bằng cánh chim, vô cùng nhỏ bé và yếu ớt.

“Chu Trung, ngươi muốn làm gì? Mau dừng tay lại.” Thái Bạch Vân Sinh quá sợ hãi, muốn ra tay ngăn cản.

Nhưng làm sao ông có thể ngăn cản một vị cổ tiên chủ động tìm chết?

Chu Trung vỗ mạnh hai cánh, nhất phi trùng thiên.

Ông ta xông lên bầu trời, miệng kêu to: “Chu Trung ta.”

“Là Vũ dân.”

“Không làm nô lệ.”

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người của ông.

Ông ta đã làm trái với hiệp ước.

Ông ta giẫm trên mặt đất, bị Phương Nguyên tính toán thành công, trở thành nô lệ của phe Phương Nguyên.

Nhưng Chu Trung không nguyện ý, chủ động chống lại.

Sát chiêu Tín đạo trên người Chu Trung bộc phát, tạo thành tổn thương phản phệ mãnh liệt khó có thể chống lại, tập kích toàn thân cao thấp Chu Trung.

Chu Trung bay càng lúc càng chậm, hai cánh vỗ càng lúc càng khó khăn.

Lúc này, ông ta bay giữa không trung giống như một ông cụ gần đất xa trời, đi đứng tập tễnh nhưng lại leo lên núi cao hiểm trở.

Toàn thân trên dưới của ông ta nhanh chóng kết tinh. Rất nhanh cả người đều biến thành thủy tinh trong suốt.

Hai cánh của ông ta cũng biến thành thủy tinh, rốt cuộc không còn động đậy được nữa.

Nhưng ánh mắt của ông ta vẫn ngước nhìn thương khung, nhìn cũng không thèm nhìn Phương Nguyên và Thái Bạch Vân Sinh một chút, lộ ra dũng khí và quyết tuyệt vô tận.

Sau đó ông ta chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Trong quá trình rơi xuống, toàn bộ cơ thể ông ta bắt đầu phân tán.

Đầu tiên là đầu, sau đó là ngực, tiếp theo là hai cánh, bụng và chân.

Trước khi rơi xuống mặt đất, cả người ông hóa thành một chùm pha lê vỡ vụn.

Phúc địa Thái Bạch không gió.

Nhưng những mảnh vỡ thủy tinh lại giống như theo gió tung bay, càng bay càng nát, càng bay càng nhỏ, dần dần tiêu tán trên không trung.

“Chu Trung…” Thái Bạch Vân Sinh thì thào, hai mắt thất thần.

“Quả nhiên… lão gia hỏa này…” Mặt Phương Nguyên tái xanh.

Hắn cũng không để cho Thái Bạch Vân Sinh phục sinh Chu Trung. Một người ngay cả chết cũng không ngại, không muốn làm nô lệ, căn bản sẽ không có giá trị.

Chu Trung là cổ tiên, muốn phục sinh ông ta, hao phí tiên nguyên sẽ không ít.

Cho dù sống lại, tiên cổ của ông ta cũng không còn. Thái Bạch Vân Sinh cũng không chiếm được tiên khiếu. Chi bằng cứ để cho ông ta trực tiếp chết đi. Tiên khiếu không thể nào hấp thu được khí thiên địa, hình thành phúc địa cố định chỉ có thể mẫn diệt. Sau khi mẫn diệt, đạo ngân bên trong tiên khiếu của Chu Trung sẽ gia tăng cho phúc địa Thái Bạch.

Chu Trung chết làm cho toàn bộ Vũ dân chìm trong im lặng.

Nhưng sự yên lặng chỉ kéo dài được một lát, bỗng tân vương người Vũ là Vũ Phi bay lên cao: “Ta, Vũ Phi cũng không muốn làm nô lệ. Tất cả mọi người, các người còn không nhìn ra được sao? Hai cổ tiên Nhân tộc kia là ác ma, đã sớm lên kế hoạch một mẻ hốt gọn chúng ta. Bọn chúng tuyệt không bỏ qua cho chúng ta. Các người hãy chọn vương mới cho người Vũ. Ta đi theo lão tổ tông Chu Trung, đi trước một bước.”

Nói xong, cậu liền bẻ cổ của mình.

“Vương!” Người Vũ bạo động, giận dữ hét lên, âm thanh chấn động khắp nơi.

“Không sai, thế gian này không có người Vũ nô lệ, chỉ có người Vũ tự do.”

“Cho dù chết, ta cũng phải tự do.”

“Tuyệt không có nô lệ người Vũ.”

“Hãy bắt thi thể chúng ta làm nô lệ đi.”

Đám người Vũ hò hét, gào thét, trào phúng. Hành vi của Chu Trung và Vũ Phi đã lây sang bọn họ. Lúc này, bọn họ đều lựa chọn tự sát.

“Hỏng rồi, còn không ngăn cản bọn họ? Một đám phàm nhân. Hừ. Thái Bạch Vân Sinh huynh hãy nhanh chóng ra tay, vận dụng tiên cổ Nhân Như Cố. Khoản tài phú này không thể bỏ qua được. Bọn họ có muốn chết cũng không thể chết được.” Phương Nguyên hừ lạnh.

Nhưng Thái Bạch Vân Sinh vẫn không thấy động tĩnh.

“Thái Bạch Vân Sinh, huynh làm gì vậy?” Phương Nguyên quay đầu, âm thầm giật mình.

Chỉ thấy gương mặt Thái Bạch Vân Sinh tràn ngập sự do dự. Ông khó khăn nói với Phương Nguyên: “Phương Nguyên, trong đầu ta đang có hai âm thanh. Một âm thanh nói cho ta biết, hẳn là lý trí, hãy thuần dưỡng đám người Vũ này thành nô lệ. Một âm thanh khác lớn hơn nói cho ta biết hãy từ bỏ đi. Vũ dân này là Vũ dân không muốn bị làm nhục, thậm chí đồng tình cũng là làm nhục bọn họ.”

Nói đến đây, hốc mắt Thái Bạch Vân Sinh đột nhiên ươn ướt.

“Đáng chết.” Âm mang lóe lên trong mắt Phương Nguyên, mơ hồ đến mức người ta không thể phát giác.

Nếu thuần dưỡng đám người Vũ này thành nô lệ, đối với kế hoạch Tây Mạc của Phương Nguyên cũng có trợ giúp rất lớn. Nhưng trong thời khắc mấu chốt, Thái Bạch Vân Sinh lại mềm lòng.

Trong lòng Phương Nguyên không khỏi gầm lên: “Đúng là lão già bất tài.”

Chợt, hắn duỗi một cánh tay ôm lấy bả vai Thái Bạch Vân Sinh.

Lời ra ngoài miệng lại là nội dung khác: “Thôi, lão Bạch, huynh nói không sai. Vũ dân này là Chân Vũ dân trong Nhân Tổ Truyện. Huynh cũng đừng do dự nữa, cứ để bọn họ vì tự do mà hy sinh đi.”

“Phương Nguyên…” Biểu hiện trên gương mặt Thái Bạch Vân Sinh lập tức thả lỏng, cảm kích nhìn Phương Nguyên, có chút xấu hổ: “Làm khó cho đệ phải nghĩ ra kế sách này, cuối cùng lại vì ta…”

Phương Nguyên cắt ngang lời ông: “Huynh đừng nói nữa. Mỗi người đều có kiên trì của mình. Mặc dù ta không đồng ý, nhưng ta có thể hiểu. Ta hoàn toàn ủng hộ Thái Bạch Vân Sinh huynh.”

“Phương Nguyên!” Thái Bạch Vân Sinh nghẹn ngào, giống như muốn rơi lệ.

Phương Nguyên trầm giọng nói: “Huynh có biết vì sao hai vị cổ tiên người Vũ này lại trúng kế không? Haha, huynh còn nhớ truyền thừa Trí đạo mà ta đoạt được từ chỗ Đông Phương Trường Phàm chứ?”

“Đệ nói là…” Thái Bạch Vân Sinh sững sờ.

Phương Nguyên cảm khái: “Thủ đoạn Trí đạo thật sự khó lòng phòng bị. Cũng may mà cổ tiên Trí đạo rất thưa thớt trên thế gian.

Chương 1214: Cổ Tự Do (1)

“Bây giờ ta có được một phần truyền thừa Trí đạo hoàn chỉnh. Thủ đoạn này không thể không đề phòng. Lão Bạch, mặc dù huynh đã vượt qua được địa tai, nhưng xin huynh ở lại một lát, đừng đến Đông Hải vội. Ta muốn gieo xuống một số thủ đoạn Trí đạo cho huynh, dùng để ứng phó một số cổ tiên Trí đạo khác.”

Thái Bạch Vân Sinh nghe xong, cảm động vô cùng, hành lễ với Phương Nguyên: “Vậy làm phiền đệ rồi.”

“Haha, đều là người một nhà, cần chi phải nói lời cảm ơn.” Phương Nguyên khoát tay, lơ đễnh nói, ánh mắt nhìn xuống mặt đất.

Chỉ trong khoảnh khắc, người Vũ trên mặt đất đã tự sát không còn, không một người nào tham sống sợ chết.

Phương Nguyên động dung.

Người Vũ chủ động muốn chết, khiến cho hắn nhớ đến một người.

Chuẩn xác mà nói, người này cũng là một người Vũ.

Khi Phương Nguyên vẫn còn là cổ sư phàm nhân, người này thường xuyên đến ám sát hắn.

Người hiểu rõ ngươi hơn người thân hoặc bạn bè chính là kẻ địch của ngươi.

Phương Nguyên nhớ, trong một lần chật vật chiến đấu, hắn phát hiện người này nhiều lần ám sát hắn, một thích khách bí mật cường đại dây dưa không rõ. Mà người đó cũng không phải Nhân tộc mà là một người Vũ.

“Ngươi là người Vũ? Hai cánh bị chém đứt rồi sao? Thật sự là bi ai.” Phương Nguyên dùng ngôn ngữ đả kích.

“Hahh, hai cánh này là chính tay ta chặt đứt đấy.” Thích khách người Vũ cười ra tiếng: “Biết tại sao không?”

Phương Nguyên hơi biến sắc: “Vì sao?”

“Bởi vì trưởng lão trong thôn người Vũ luôn khen ta, cái gì là thiên tài người Vũ trăm năm khó có được, cái gì là trụ cột tương lai của thôn người Vũ, cái gì là chuẩn tông sư phi hành. Thật sự là phiền chết ngươi. Trưởng lão vẫn luôn khuyên ta, ta là người Vũ, ta thuộc về thôn trang. Ta chỉ muốn thoát khỏi thôn trang, xem thế giới bên ngoài. Không chỉ ông ấy khuyên can ta, ngay cả thôn dân người Vũ cũng đều ngăn cản ta. Hừ, ta biết bọn họ sợ ta ra ngoài, tiết lộ vị trí của thôn trang, dẫn đến nhân tộc đến săn nô lệ. Cho nên có một ngày ta phiền muộn không thôi, nên chặt đứt hai cánh của mình. Sau đó cùng một ngày, ta giết sạch toàn bộ thôn dân.” Nói đến đây, gương mặt gã thích khách người Vũ hiện lên sự kiêu ngạo.

“Cái gì?” Phương Nguyên chấn kinh.

Thích khách người Vũ nhún vai, thờ ơ nói: “Ngươi có đọc qua Nhân Tổ Truyện không? Người Vũ đều tôn trọng tự do. Tự do là khao khát của ta, còn muốn gấp mười mấy lần so với những người Vũ khác. Thân phận người Vũ trói buộc ta, vậy thì ta sẽ chém rụng hai cánh của mình. Từ nhỏ đến lớn, dân trong làng chỉ biết ước thúc ta, vậy thì ta sẽ giết chết bọn họ. Bởi vì trên thế giới này không có ai có thể hạn chế tự do của ta.”

Sắc mặt Phương Nguyên trầm xuống, trong lòng cảnh giác đến mười hai phần trăm. Khi đó hắn còn chưa nhập Ma đạo, chỉ biết lên tiếng chửi bới: “Cái tên điên này.”

“Haha.” Thích khách người Vũ cười to: “Cảm ơn đã khích lệ.”

Cuối cùng gã lại nói: “Thật ra ta và ngươi là cùng một loại người.”

“Con mẹ ngươi, ai cùng loại người với ngươi chứ?” Gương mặt trẻ tuổi của Phương Nguyên hiện lên sự phẫn nộ, hung hăng đánh giết.

Bên trong Nhân Tổ Truyện có ghi chép, Nhân Tổ trên con đường nhân sinh của mình, sau khi chia tay với thủ lĩnh người Lông xong, sáu ngày sau ông đã gặp người Vũ.

Nhân Tổ gặp được người Vũ, vô cùng cao hứng.

Bởi vì phía sau lưng người Vũ mọc hai cánh, người Vũ nghe hiểu lời Nhân Tổ nói, hai bên có thể câu thông.

Nhân Tổ liền thỉnh cầu người Vũ: “Người Vũ, xin các ngươi trợ giúp ta. Con gái của ta rơi vào vực sâu Bình Phàm không ra được. Xin các người bay xuống mang con gái của ta ra giùm, để cha con chúng ta đoàn tụ.”

Nhóm người Vũ cười ha hả: “Nhân Tổ ơi, tại sao ngươi lại có thể ra lệnh cho chúng ta? Người Vũ chúng ta là sinh mệnh tự do nhất dưới trời đất này, ai cũng không ra lệnh được cho chúng ta, không thể câu thúc chúng ta. Ngươi bảo chúng ta nghe thỉnh cầu của ngươi, dựa theo suy nghĩ của ngươi mà làm việc, đây là chuyện không thể nào.”

Mặc kệ Nhân Tổ thuyết phục ra sao, thậm chí cầu khẩn, nhóm người Vũ đều chỉ bay lượn, hưởng thụ tự do khoái hoạt.

Nhân Tổ nói đến mồm miệng phát khô, nhưng nhóm người Vũ chỉ coi ông như tên hề, đồng thời còn chế giễu Nhân Tổ.

“Nhìn đi, đây là một người đáng thương đến cỡ nào.”

“Cho dù ông ta là sinh mệnh có linh tính nhất trên đời này, vậy thì thế nào?”

“Ông ta không có cánh, chỉ có thể đi bộ, thật sự là đáng thương. Cũng may mà ta không phải người, mà là người Vũ. Các người nhìn đi, ta bay mạnh biết bao nhiêu.”

Nhân Tổ cảm thấy cô độc trong lòng. Khi cổ Tự Kỷ nghe được mấy câu này, càng lúc càng tức giận, rốt cuộc không nhịn được, chủ động nhảy ra ngoài.

“Các ngươi xuống hết đây cho ta.”

Cổ Tự Kỷ phát uy, lập tức bắt hết nhóm người Vũ từ trên trời xuống.

Nhân Tổ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi giật mình: “Cổ Tự Kỷ, tại sao ngươi lại trở nên lợi hại như thế?”

Cổ Tự Kỷ kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên. Ta đã cắn cổ Sức Mạnh, có được sức mạnh của mình, lại còn có uy năng rất mạnh. Khi ta sử dụng sức mạnh này, ta không cần phải trả bất cứ cái giá nào. Nhân Tổ ơi, ngươi nên biết rằng, chỉ có sức mạnh của mình mới có thể dựa vào. Không có sức mạnh tự do, tất cả đều là giả.”

Đám người Vũ bị bắt sống rốt cuộc không thể bay lên bầu trời, bị đè dưới đất không thể động đậy.

Đám người Vũ tức giận đến há to miệng, mắng to Nhân Tổ và cổ Tự Kỷ.

Nhân Tổ thở dài một hơi: “Người Vũ ơi, ta không phải cố ý mạo phạm các người. Xin thứ cho ta lỗ mãng. Ta chỉ muốn xin các người cứu con gái của ta. Chờ sau khi cha con chúng ta đoàn tụ, ta nhất định sẽ cảm ơn các người.”

“Không thể nào. Người Vũ chúng ta là tự do nhất.”

“Cho dù người Vũ chúng ta mất đi tự do thân thể, nhưng tâm linh vẫn tự do như cũ.”

“Không sai, không sai.”

“Người tàn bạo ơi, ý chí của ngươi không thể áp đặt trên bất cứ một người Vũ nào.”

Nhóm người Vũ la to, một chút thỏa hiệp cũng không có.

Nhân Tổ khuyên ba ngày ba đêm đều không có hiệu quả. Rơi vào đường cùng, ông đành phải phóng sinh những người Vũ này.

Cổ Tự Kỷ không cam lòng: “Người ơi, sao ngươi lại dễ dàng thả bọn họ đi như vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu đứa con gái út của mình sao?”

Nhân Tổ rất có lòng tin đáp lại: “Ta đã nhìn ra được, chúng ta không thể dùng sức mạnh với người Vũ. Mấy ngày qua ở chung với bọn họ, ta đã phát hiện, mặc dù đám người Vũ này rất coi trọng tự do nhưng lại không có chỗ nương thân, cũng không đủ thức ăn để no bụng. Muốn bảo bọn họ hỗ trợ, nhất định phải để bọn họ tự nguyện hành động.”

Thế là Nhân Tổ xây nhà gần đám người Vũ, ngày nào cũng dựa vào cổ Tự Kỷ thu thập rất nhiều quả dại, săn giết rất nhiều thịt thú rừng.

Đám người Vũ rất nhanh phát hiện, nhà rất an toàn và ấm áp. Nhất là trong thời tiết mưa to gió lớn, người Vũ chỉ có thể trốn trong bụi cây, run lẩy bẩy, chịu lạnh chịu đói. Còn Nhân Tổ thì ở trong phòng hưởng thụ sự ấm áp của lò sưởi và thức ăn phong phú.

Trong một đêm rét lạnh, một số người Vũ lặng lẽ chạy đến dưới mái hiên của nhà Nhân Tổ, tránh né phong tuyết, tham lam hấp thu sự ấm áp tiết ra từ khe cửa.

Nhân Tổ đeo cổ Thái Độ lên, chủ động mở cửa phòng, dùng thái độ vô cùng nhiệt tình mời đám người Vũ vào nhà cùng ông hưởng thụ sự ấm áp và dùng thức ăn.

Nhiều lần như vậy, người Vũ đến nhà Nhân Tổ cũng nhiều hơn.

Nhân Tổ vô cùng hiếu khách, ngày nào cũng chiêu đãi người Vũ, thậm chí còn nhường lò sưởi cho bọn họ. Người Vũ không còn lo thức ăn nhiều ít, cứ việc ăn cho thỏa thích.

Chương 1215: Cổ Tự Do (2)

Người Vũ cũng đã quen dần với cuộc sống như vậy. Rốt cuộc có một ngày, Nhân Tổ thấy thời cơ đã chín mùi, liền tháo cổ Thái Độ xuống, chuyển sang lạnh lùng.

Ông đóng chặt cửa, cất hết đồ ăn, không còn cung cấp bất cứ thứ gì cho người Vũ nữa.

Người Vũ không kịp chuẩn bị, tất cả đều hoảng hồn.

Bọn họ đã quen với căn phòng ấm áp, quen với thức ăn dư thừa, rất ít khi bay vào không trung, càng rất ít đi săn. Thức ăn dữ trữ của bọn họ rất ít. Có rất nhiều người Vũ béo đến mức không thể bay nổi.

Nhân Tổ làm như vậy, đám người Vũ cũng không còn cách nào. Bọn họ không có cổ Tự Kỷ như Nhân Tổ.

Rất nhanh, người Vũ sắp gặp phải kết cục chết đói và chết rét.

Vài ngày sau, không ít người Vũ chết đi.

Nhân Tổ trái đợi phải đợi cũng không thấy người Vũ chủ động thỏa hiệp, vô cùng nóng lòng.

Rốt cuộc, người Vũ chết hơn phân nửa, Nhân Tổ không thể không nhắc lại chuyện xưa: “Người Vũ ơi, chỉ cần các ngươi vỗ cánh bay xuống vực sâu Bình Phàm cứu con gái của ta lên, ta sẽ cung cấp thức ăn và phòng ấm cho các ngươi.”

Nào biết người Vũ còn lại đều lắc đầu từ chối. Cuối cùng bọn họ đều chết hết.

Từ thi thể của người Vũ bay ra rất nhiều tiểu trùng. Chúng như những đốm sáng nhỏ, lóe ra đủ mọi màu sắc. Nhân Tổ đưa tay muốn bắt nhưng không thể nào bắt được.

“Không có ích lợi gì cả.” Lúc này cổ Tự Kỷ nói cho ông biết: “Cổ Tự Do hoang dã không thể bắt được. Những người Vũ này từ khi mới ra đời đã theo đuổi tự do. Đáng tiếc sau khi chết, bọn họ mới có được tự do và giải thoát.”

Trung Châu, phúc địa Hồ Tiên, hành cung Đãng Hồn.

Phương Nguyên chậm rãi thu lại quái trảo của mình. Linh hồn cổ tiên Trịnh Linh uể oải không chịu nổi, xụi lơ giữa không trung.

Cổ tiên Chu Trung bởi vì chủ động trái với hiệp ước nên đã thân diệt hồn tán.

Về phần Trịnh Linh chết trước đó, bởi vì trúng độc của Phương Nguyên, sau đó là bị sát chiêu Lực đạo giết chết, nhục thân hủy diệt nhưng hồn phách thì được giữ lại.

Hồn phách của ông ta bị Phương Nguyên âm thầm thu vào trong tiên khiếu.

Từ xưa đến nay, Hồn đạo, Trí đạo, Nô đạo vốn cùng một nhịp thở. Từ khi Phương Nguyên đạt được truyền thừa Trí đạo của Đông Phương Trường Phàm, tạo nghệ trên con đường Hồn đạo cũng tăng lên không ít.

Nhất là Phương Nguyên ỷ vào vầng sáng trí tuệ, năm lần bảy lượt cải tiến sát chiêu Vạn Ngã, không chỉ tăng thêm mấy con tiên cổ hạch tâm, hơn nữa còn có không ít phàm cổ Hồn đạo.

Phối hợp vận dụng, sau khi cự thủ Lực đạo giết chết kẻ địch, hồn phách bị thương sẽ bị Phương Nguyên bắt giữ.

Nếu người bên ngoài chỉ cần hơi phân tâm một chút, hồn phách cũng sẽ bị Phương Nguyên phá hủy.

Nhưng thật ra, Phương Nguyên đã âm thầm bắt lấy hồn phách.

Điểm này ngay cả Thái Bạch Vân Sinh cũng không phát hiện. Bởi vì ông không có sát chiêu trinh sát tiên cấp.

Phương Nguyên cũng không nói cho ông biết.

Giá trị hồn phách cổ tiên còn cao hơn ý chí cổ tiên, hồn phách phàm nhân rất nhiều.

Lần đầu tiên sưu hồn của Phương Nguyên đã kết thúc.

Lần sưu hồn này, hắn đã biết được lai lịch của người Vũ.

“Bộ lạc người Vũ đến từ Tây Mạc, mỗi thế hệ sinh sống bên trong thế giới mảnh vụn Lục thiên. Khó trách lại có nếp như vậy. Cho dù tự sát cũng không cúi đầu làm nô. Nhưng bởi vì sinh sống trong không gian thế ngoại đào viên, tài nguyên sinh hoạt phong phú, chủng tộc đơn nhất, không có cường địch đã làm hư tâm trí của những người Vũ này.”

“Bạch Hải Sa Đà rốt cuộc là ai vậy?”

“Lại có thể tập trung nhiều người như thế, vây công thành Vũ Thánh, đồng thời còn thi triển thủ đoạn vượt quá tưởng tượng, hạn chế một tòa tiên cổ phòng, khiến cho người Vũ chỉ có thể chật vật chạy trốn.”

Phương Nguyê lục soát cũng không tìm được tin tức liên quan đến Bạch Hải Sa Đà trong trí nhớ.

Cuối cùng, Phương Nguyên đành phải cảm khái: “Tây Mạc cũng là tàng long ngọa hổ.”

Tổng kết lại, lần này Thái Bạch Vân Sinh độ kiếp, lợi ích rất lớn.

Thái Bạch Vân Sinh có được đạo ngân cả một đời của hai vị cổ tiên người Vũ, một vị thất chuyển, một vị lục chuyển, có thể nói là kẻ thu lợi lớn nhất.

Mà Phương Nguyên cũng có thu hoạch không nhỏ.

Địa vị của những người Vũ này rất lớn, có thành Vũ Thánh, căn nguyên còn liên quan đến giai đoạn cận cổ, thời U Hồn Ma Tôn.

Là thủ lĩnh của thành Vũ Thánh, cổ tiên thất chuyển Trịnh Linh nắm giữ bí mật, sát chiêu tiên đạo, cổ phương tiên đạo cực kỳ phong phú. Truyền thừa cổ tiên hoàn chỉnh là có khả năng rất lớn.

Thế giới Lục thiên ngăn cách nhiều năm như vậy, thành Vũ Thánh có thể được xưng là thánh địa người Vũ, là bộ lạc người Vũ lớn nhất trong năm vực.

Bởi vì rất ít khi giao lưu với bên ngoài, tài nguyên bên trong thế giới Lục thiên rất phong phú. Cổ tiên người Vũ nắm giữ thủ đoạn tràn ngập nét cổ xưa, còn có đặc điểm của thời cận cổ.

Phương Nguyên thậm chí chờ mong, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể lục soát được truyền thừa Lực đạo bên trong hồn phách của Trịnh Linh.

Điểm đáng tiếc duy nhất chính là những phàm nhân người Vũ.

Phương Nguyên dự định thuần dưỡng đám người Vũ này thành nô lệ, trợ giúp hắn khai thác thị trường Tây Mạc, thậm chí là thành lập thương đội.

Người Vũ là nô lệ thượng giai ở Tây Mạc. Thế lực siêu cấp, cỡ lớn đều dùng người Vũ thành lập thành thương đội.

Phương Nguyên không có khả năng chỉ buôn bán với Tiêu gia. Thời điểm ban đầu, hắn thật sự phải nhờ đến Tiêu gia, bình ổn tiến vào thị trường Tây Mạc. Nhưng nếu hợp tác thời gian dài với Tiêu gia, lại dễ khiến Phương Nguyên thua thiệt.

Nhưng đám phàm nhân người Vũ này đã chết rồi. Nhìn tâm tính, tập quán của bọn họ, muốn thuần dưỡng bọn họ là rất khó. Ngược lại, chi bằng mua nô lệ người Vũ luôn cho lẹ.

Phương Nguyên không phải là người cứ xoắn xuýt mãi quá khứ, rất nhanh hắn đã ném việc này sau ót.

Hiện tại hắn đã có tiên cổ Biến Hình, còn dung hợp tiên cổ Biến Hình vào sát chiêu Gặp Mặt Giống Như Quen Biết. Phương Nguyên vốn dự định biến thành hình dáng khác tiến vào cương minh Bắc Nguyên, tiếp tục kế hoach trước đó.

Nhưng sau khi liên lạc với Lê Sơn Tiên Tử, hắn nhận được phân tích tin tình báo, tình huống không hề lạc quan.

Sau khi thân phận Sa Hoàng bị Phượng Cửu Ca điều tra ra, cương minh Bắc Nguyên đã gia tăng việc xét duyệt tiên cương gia nhập lên nhiều lần. Phương Nguyên muốn lẫn vào Bắc Nguyên không còn nhẹ nhàng như trước đó nữa.

Còn đám người Phượng Cửu Ca, Tàn Dương Lão Quân lại càng khiến cho Phương Nguyên ngửi ra được nguy cơ mưa gió nổi lên.

Phương Nguyên do dự, trong tình huống này, hắn có nên dựa theo kế hoạch cũ lẫn vào cương minh Bắc Nguyên hay không?

Bắc Nguyên, phúc địa Đại Tuyết Sơn.

Bầu trời phủ đầy mây và tuyết. Những ngọn núi đứng lặng lẽ trong sương tuyết, còn những khu rừng thì được phủ đầy bông tuyết, giống như ngàn vạn đám mây.

Một luồng ánh sáng màu đỏ xuyên qua ngọn chủ phong thứ nhất, giống như một ngôi sao băng bay giữa không trung.

Hầu như tất cả ánh mắt đều tập trung vào ngọn phong chủ của Đại Tuyết Sơn.

“Lão tổ lại phát ra mệnh lệnh.”

“Không biết lần này sẽ là ai đi thu thập tiên tài…”

“Chỉ mong không phải là ta.”

Luồng ánh sáng màu đỏ xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng trên bầu trời, trực tiếp rơi vào ngọn núi tuyết thứ ba.

Rất nhiều phong chủ âm thầm thở phào một hơi.

Trong ngọn núi tuyết thứ ba, Lê Sơn Tiên Tử mặc váy da thổ cẩm với phần chân váy màu bạc, trên bề mặt có thêu hình một thảo nguyên dưới ánh trăng.

Đây là cách ăn mặc của người Bắc Nguyên.

Lê Sơn Tiên Tử đầu cột dây lụa trân châu xanh ngọc, lúc này đang khép kín tầm mắt, phần lớn tinh thần đầu nhập vào tiên khiếu.

Bên trong tiên khiếu của nàng, chim hót hoa nở, ấm áp như xuân, hoàn toàn là hai thái cực với Đại Tuyết Sơn như hầm băng.

Chương 1216: Mắt rồng Đá

Rừng cây rậm rạp, sông và núi đẹp như bức tranh, có một lượng lớn cây trồng rất quý, nhưng cũng có khá nhiều thực vật quý hiếm, thậm chí là thực vật thượng cổ.

Chính giữa tiên khiếu, trong một đám cỏ cao ngang eo là một ngọn núi nhỏ.

Ngọn núi nhỏ này nhìn rất bình thường, ngay cả một gò đất nhỏ còn muốn thu hút hơn so với nó.

Nhưng nó lại là núi Phương Thốn. Trong Nhân Tổ Truyện, nó chính là một trong những bí cảnh thế gian ít có.

Trên núi Phương Thốn, rất nhiều người tí hon đang bay ra bay vào.

Bọn chúng bay trong những bụi cỏ cực kỳ tươi tốt. Đối với người tí hon có hình thể nhỏ bé mà nói, những bụi cỏ xanh này chẳng khác nào đại thụ cao ngất.

Đám người tí hon bay trong bụi cỏ giống như bầy ong đang cần mẫn hút mật.

Lê Sơn Tiên Tử tập trung tinh thần nhìn một lát, không khỏi hài lòng.

Từ khi nàng chiếm được núi Phương Thốn, đám người tí hon này ban đầu không hợp tác với nàng, vô cùng bài xích.

Nhưng Lê Sơn Tiên Tử cũng không phải hạng người vô năng. Nàng đưa một tên tí hon bù nhìn thượng vị, không hề cố kỵ mà giết đi đám phần tử tí hon ngoan cố.

Người tí hon không cố chấp như người Vũ, nhưng cũng có loại người trung trinh.

Lê Sơn Tiên Tử giết khoảng bốn phần người tí hon, rốt cuộc cũng thu phục được tộc người tí hon trên núi Phương Thốn.

Về sau, Lê Sơn Tiên Tử chính thức dời núi Phương Thốn vào trong tiên khiếu nhà mình. Có tộc người tí hon phụ trợ, tài nguyên Mộc đạo trong tiên khiếu của nàng bắt đầu gia tăng sản xuất.

Người Lông trời sinh có đạo ngân Luyện đạo, cho nên bọn họ có được thiên phú luyện cổ. Người Vũ có đạo ngân Vân đạo, sau lưng mọc hai cánh, có thể tự do bay lượn trên không. Còn người tí hon từ lúc vừa mới ra đời, trên người đã có đạo ngân Mộc đạo. Nơi mà bọn chúng sinh sống, cỏ cây sẽ mọc cực kỳ tươi tốt. Bọn chúng lại còn có truyền thừa theo từng thế hệ, là chủng tộc am hiểu trồng cây nhất trong năm vực.

“Người tí hon đúng là không tầm thường. Cỏ Ngọc Âm của ta là tiên tài thất chuyển. Cho đến nay đều khô héo, không phát triển nổi. Tộc người tí hon sinh sống ở đây hơn nửa năm, đã khuếch trương loại cỏ này thành cả một đồng cỏ. Mỗi một cây cỏ Ngọc Âm đều có sinh cơ dồi dào. Đáng tiếc, số lượng người tí hon vẫn còn thiếu. Trận chiến trước đó khiến cho nhân khẩu tộc người tí hon tổn thất hơn phân nửa. Nếu có quy mô như trước đó, áp lực của ta bây giờ nhất định sẽ giảm bớt hơn phân nửa. Ồ, còn có hai con Tín cổ?”

Suy nghĩ Lê Sơn Tiên Tử khẽ động, cảm ứng được hai con cổ trùng Tín đạo. Một con đang ở bên ngoài, xẹt qua trời cao mà đến. Một con khác thì chui ra khỏi phúc địa, ẩn mình bên trong cổ Nâng Ly Cạn Chén.

Lê Sơn Tiên Tử mở mắt, tiện tay đánh ra một chiêu, hút lấy ánh sáng màu đỏ trên bầu trời vào trong tay của mình.

Nàng rót tinh thần vào kiểm tra.

Không nằm ngoài ý muốn của nàng, là Tuyết Hồ Lão Tổ cắt cử nhiệm vụ cho nàng đi thu thập tiên tài.

“Bụi Che Trời, mắt rồng Đá, Lửa Ngà Voi… Lần này lão ấy yêu cầu ta thu thập ba loại tiên tài này.” Lê Sơn Tiên Tử cau mày thật sâu.

Trong ba loại tiên tài, mắt rồng Đá và Lửa Ngà Voi đều là tiên tài thất chuyển. Bụi Che Trời lại là đẳng cấp bát chuyển, vô cùng trân quý.

Lửa Ngà Voi là của voi hoang thú thời thượng cổ sau khi chết. Bên trong ngà voi có một ngọn lửa đang cháy. Ngọn lửa này chỉ nhỏ bằng hạt đậu. Một khi nó đốt xuyên qua ngà voi, tiếp xúc với không khí bên ngoài, nó sẽ bị dập tắt.

Nhưng voi hoang thú thượng cổ có thể so sánh với cổ tiên thất chuyển. Sau khi con voi chết đi, không phải bên trong ngà voi nào cũng sẽ sinh ra lửa ngà voi cả.

Đủ loại điều kiện kết hợp lại, có thể thấy được mức độ quý giá của Lửa Ngà Voi. Một trong thị trường lớn nhất năm vực là Bảo Hoàng Thiên cũng là tiên tài hiếm thấy.

So sánh với lửa ngà voi, mắt rồng Đá và Bụi Che Trời còn khó thu hoạch hơn.

Bụi Che Trời là khí tượng đặc biệt chỉ có Hoàng thiên trong cửu thiên mới có. Nhưng Hoàng thiên đã sớm vì con trai thứ mười của Nhân Tổ chết mà vỡ vụn. Lê Sơn Tiên Tử phải tìm được mảnh vụn thế giới Hoàng thiên mới được.

Mảnh vụn thế giới Hoàng thiên này phải đủ lớn, đạo ngân đủ nhiều, có thể chống đỡ được nàng tiến vào bên trong thăm dò.

Sau khi tiến vào thế giới mảnh vụn Hoàng thiên, Lê Sơn Tiên Tử còn phải chuẩn bị thủ đoạn đặc biệt mới có thể thu thập được Bụi Che Trời. Trong quá trình thu thập, tất nhiên là tràn ngập nguy hiểm.

Đối với Bụi Che Trời, Lê Sơn Tiên Tử tình nguyện hao phí trọng kim thu mua bên trong Bảo Hoàng Thiên.

Mắt rồng Đá chính là mắt của hoang thú thượng cổ rồng Đá.

Rồng Đá không phải mãnh thú bình thường.

Bên trong mộ địa của người Đá, đá dùng để mai táng thi thể của người Đá rất nhiều. Trải qua năm dài tháng rộng tích lũy, đến một khắc nào đó sẽ dẫn đến sấm sét giữa trời quang.

Sấm sét đánh xuống mộ địa, từ đó sinh ra một con rồng Đá.

Cùng với người Đá, rồng Đá cũng là do tảng đá tạo thành.

Thời thái cổ, viễn cổ, dị nhân chiếm cứ nửa thiên hạ. Chỉ có thế lực người Đá siêu cấp hoặc bộ lạc người Đá cực kỳ lâu đời mới sinh ra rồng Đá. Mặc dù có Nhân Tổ và mười đứa con, còn có Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tinh Túc Tiên Tôn, nhưng nhân khẩu Nhân tộc lại không nhiều.

Rồng Đá là hộ thú của bộ lạc người Đá. Người Đá đều cho rằng, rồng Đá là tổ tông của bổn tộc, là tiên hiền phục sinh. Khi chủng tộc dị nhân đại chiến, rồng Đá đã một lần thi triển tài năng, được công nhận là đệ nhất cự thú chiến tranh trên thế gian.

Rồng Đá không hề có cảm giác đau đớn, phòng ngự vô cùng kiên cố, dũng mãnh không sợ chết. Cho dù bị thương, nếu có người Đá cam tâm tình nguyện dâng mình, người đó sẽ chủ động tiến vào chỗ bị thương của rồng Đá. Người Đá hy sinh chính mình, dùng cơ thể hóa thành một phần của rồng Đá, khi đó thương thế của rồng Đá sẽ khỏi trong nháy mắt.

Chiến pháp này vô cùng biến thái, khiến cho các chủng tộc còn lại cực kỳ đau đầu.

Thời đại khác biệt.

Bây giờ, Lê Sơn Tiên Tử muốn tìm mắt rồng Đá là cực kỳ khó khăn.

Bởi vì bộ lạc người Đá đã vô cùng thưa thớt, rất nhiều người Đá là nô lệ do các cổ tiên nuôi dưỡng.

Cho dù Lê Sơn Tiên Tử có phát hiện được một con rồng Đá, dựa vào chiến lực của nàng, đánh bại một con hoang thú được xưng là đệ nhất cự thú chiến tranh thời viễn cổ da dày thịt béo cũng vô tác dụng mà thôi.

Cho nên, mặc dù mắt rồng Đá chỉ là tiên tài thất chuyển, nhưng luận độ khó có được nó lại còn cao hơn tiên tài bát chuyển Bụi Che Trời.

“Tuyết Hồ Lão Tổ phái phong chủ các phong chúng ta thu thập tiên tài càng lúc càng nặng. Ba loại tiên tài này chỉ có Lửa Ngà Voi là dễ hơn một chút. Bụi Che Trời, mắt rồng Đá muốn tìm kiếm thành công, thực lực chỉ là một phương diện, nhiều hơn là phải nhờ vận khí. Haiz, nếu như ta đủ may mắn, có thể trực tiếp mua bên trong Bảo Hoàng Thiên.”

Lê Sơn Tiên Tử thở dài thật sâu.

Giai đoạn nàng đầu tư vào tộc người tí hon trước đó bây giờ đã được chứng thực, dần thấy được lợi ích.

Cộng thêm Hắc Lâu Lan đã quyết định tự chủ, từ chối sự giúp đỡ của nàng, khiến cho thời gian này Lê Sơn Tiên Tử đã bắt đầu tích lũy tài lực.

Tốc độ tích còn gấp hai lần so với trước kia.

Thu hoạch Bụi Che Trời, mắt rồng Đá hao phí tinh lực và thời gian rất nhiều. Lê Sơn Tiên Tử tình nguyện tiêu hao tài lực để thay thế cho việc hao tổn thời gian.

Sau khi thu hồi Tín cổ của Tuyết Hồ Lão Tổ, Lê Sơn Tiên Tử dò xét cái thứ hai.

Chương 1217: Tham gia công phòng chiến Lang Gia (1)

Có thể trực tiếp xuất hiện bên trong tiên khiếu của nàng như thế này, có rất ít chỗ có thể phát ra.

Sau khi Lê Sơn Tiên Tử xem xong, phát hiện Tín cổ này đến từ Phương Nguyên.

Nội dung bên trong, Phương Nguyên hứa hẹn bỏ ra lợi lớn, mời Lê Sơn Tiên Tử cùng nhau xuất thủ tác chiến, vì hắn mà giết chết một vị tiên cương trong cương minh Bắc Nguyên.

“Phương Nguyên…” Lê Sơn Tiên Tử trầm ngâm một lát, sau đó rời giường đứng dậy.

Nàng vừa cúi đầu suy nghĩ vừa chậm rãi dạo bước.

Khi nàng dạo bước ra ngoài cửa sổ, nàng ngẩng đầu nhìn bông tuyết tung bay, cười lạnh một tiếng.

“Tên Phương Nguyên này trước đó ngụy trang thân phận, dùng tên giả là Sa Hoàng gia nhập cương minh. Lần này mời ta ra tay giết chết một tiên cương khác, tất có mưu đồ.”

“Hứa bỏ ra lợi lớn, đúng là đại tài khí thô. Ai bảo hắn đoạt được rất nhiều tài nguyên của Đông Phương tộc, còn có truyền thừa Trí đạo của Đông Phương Trường Phàm. Trong khoảng thời gian này, hắn phát triển nhất định là xuôi chèo mát mái, khí thế hừng hực.”

“Hiện tại thế cục Bắc Nguyên ám lưu hung dũng. Đám cổ tiên Trung Châu còn đang điều tra. Tình huống này, Phương Nguyên còn muốn ra tay, có thể thấy được lợi ích bên phía cương minh vô cùng quan trọng đối với hắn. Muốn mạo hiểm dùng điểm cống hiến của tiên cương khác đổi lấy thành quả nghiên cứu giành lại cuộc sống mới, thoát khỏi thân phận tiên cương sao?”

Nghĩ đến đây, Lê Sơn Tiên Tử nheo mắt lại.

Trung Châu, Thiên Đình.

Dãy cung điện bạch ngọc vô cùng sáng sủa.

Bốn vị cổ tiên đứng tại bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, vây quanh tiên cổ phòng cửu chuyển là tháp Giám Thiên.

Tháp chủ tháp Giám Thiên tuổi già sức yếu đứng ở vị trí phía Đông, trong tay cầm một thanh quải trượng, bên trong ánh mắt già nua vẫn đục bắn ra một sợi tinh mang: “Chữa trị Số Mệnh bắt đầu.”

Quải trượng của ông vung lên không trung, giống như đánh vào một tấm sắt đá, phát ra tiếng leng keng.

Trong nháy mắt, rất nhiều ánh sáng nở rộ, vô số cổ trùng bay múa, hình thành một cổ trận thật lớn.

Từng luồng ánh sáng đầy màu sắc xen lẫn nhau, hình thành một trận đồ lập thể to lớn kéo dài phạm vi trăm dặm.

Nữ cổ tiên lần đầu tham dự việc chữa trị Bạch Thương Thủy chấn kinh: “Cổ trận Luyện đạo này, đến gần một bước, chỉ sợ sẽ là một tiên cổ phòng bát chuyển.”

Bản thân tiên cổ phòng là kết tinh trận đạo tối cao của một lưu phái.

“Hahah, cổ trận này không phải bình thường đâu. Tiên tử Thương Thủy hãy nhìn xuống đi.” Phía Tây, chàng thanh niên mặc áo trắng Luyện Cửu Sinh cười nói.

Sau đó, y chộp tay ra đằng trước, cầm một nắm mắt rồng Đá ném về phía trước.

Mắt rồng Đá tiến vào cổ trận Luyện đạo, chỉ sau mấy hơi thở đã được phân giải hoàn toàn, dung nhập vào trong cổ trận kỳ diệu này.

“Nhiều mắt rồng Đá như vậy sao? Còn có tốc độ xử lý tiên tài như vậy…” Bạch Thương Thủy thất thanh kêu lên.

Phúc địa Hồ Tiên, hành cung Đãng Hồn.

“Hừ.” Phương Nguyên bóp nát cổ trùng Tín đạo trong tay.

Hắn bị từ chối.

“Vẫn muốn hạn chế sự phát triển của ta. Đúng là đám đàn bà nhỏ mọn.” Sắc mặt Phương Nguyên âm trầm: “Sao?”

Đúng lúc này, một con cổ trùng Tín đạo hiện ra bên trong tiên khiếu của hắn.

“Chẳng lẽ là Lê Sơn Tiên Tử đổi ý?” Phương Nguyên sững sờ một lát, nhưng sau khi xem xong, hắn lại giật mình: “Đây là thư cầu viện của Địa linh Lang Gia?”

Sau khi Phương Nguyên luyện được tiên cổ Biến Hình, dung nhập vào trong sát chiêu tiên đạo Gặp Mặt Giống Như Quen Biết, bây giờ đã có thể biến thành bất cứ sự vật gì.

Nhưng hắn muốn lẫn vào cương minh Bắc Nguyên, tình thế không ổn cho lắm.

Bởi vì thân phận Sa Hoàng đã bị bại lộ, dẫn đến cương minh Bắc Nguyên vô cùng cảnh giác. Lặp lại hành động đầu tiên sẽ không cách nào thuận lợi trà trộn vào cương minh.

Thế là Phương Nguyên liền đánh chủ ý lên thành viên cương minh khác.

Chỉ cần bí mật giết chết một người, sau đó biến thành thành viên xui xẻo này, lẫn vào cương minh Bắc Nguyên, thế là ổn.

Phương Nguyên thăng tiên ở Bắc Nguyên, toàn thân đều là khí tức Bắc Nguyên. Cánh cổng cương minh có thể ngăn cản Phượng Cửu Ca, nhưng không ngăn cản được hắn.

Nhưng chuyện bí mật tập sát rất khó khăn và nguy hiểm.

Đầu tiên là phải giết chết một thành viên cương minh. Toàn bộ quá trình phải được tiến hành một cách lặng lẽ, không được để lộ ra bất cứ phong thanh gì.

Muốn làm được điều này, rất khó.

Lúc này, Phương Nguyên có được chiến lực thất chuyển, chặn đánh một tiên cương bình thường là vô cùng dễ dàng. Giết chết tiên cương cũng có khả năng.

Nhưng muốn bí mật tập sát lại vô cùng khó khăn.

Bởi vì khi chiến đấu, động tĩnh rất lớn, khống chế không nổi. Nếu tiên cương muốn chạy, Phương Nguyên lập tức phải truy kích, sát chiêu Cánh Dơi Phản Thực cũng không đáng tin. Nếu tiên cương dùng cổ trùng Tín đạo cầu viện, Phương Nguyên phải xuất ra đủ thủ đoạn chính xác trong kịch chiến để tiêu trừ đám cổ trùng này.

Xét đến cùng, Phương Nguyên ngoại trừ thực lực siêu quần, các phương diện khác vẫn còn có nhược điểm. Nhất là hắn còn thiếu sát chiêu chiến trường.

Sát chiêu chiến trường có thể trong thời gian ngắn ngăn cách thiên địa, tạo nên một hoàn cảnh chiến đấu độc lập.

Bên trong sát chiêu chiến trường, cổ tiên bình thường không thể dùng cổ trùng Tín đạo cầu viện. Đương nhiên, việc này cũng không tuyệt đối. Chuyện tuyệt đối không hề tồn tại trên thế gian.

Sát chiêu chiến trường ưu tú, phạm vi cực hạn. Vì thế có thể phòng ngừa địch nhân chạy trốn tứ phía.

Sát chiêu chiến trường tiên đạo còn có một danh xưng, là Chuẩn phúc địa. Một khi thúc ra, có thể tạm thời tạo ra vô số đạo ngân, hình thành một chiến trường đặc biệt mang tính tạm thời.

Sát chiêu chiến trường tiên đạo, phần lớn cổ tiên đều không nắm trong tay, chỉ có một số ít nắm giữ mà thôi.

Phương Nguyên không có sát chiêu chiến trường tiên đạo, muốn một mình tập sát một thành viên cương minh Bắc Nguyên, vô cùng khó khăn.

Ngay cả kiếp trước của hắn cũng không có. Bởi vì khi hắn vừa mới đạt được tiên cổ đầu tiên, hắn đã bị vây công, không thể không tự bạo trùng sinh.

Hắc Lâu Lan, Thái Bạch Vân Sinh cũng không có.

Bọn họ vừa mới tấn thăng thành tiên, cho dù tiên khiếu ưu tú cũng phải tích lũy một thời gian dài.

Nhưng Mộ Sơn Tiên Tử thì có.

Vườn Lê chính là sát chiêu chiến trường của nàng.

Nếu có thể dụ tiên cương vào trong Vườn Lê, rất có khả năng giết chết một cách bí mật.

Đương nhiên, cho dù làm như vậy cũng có phong hiểm.

Phương Nguyên đương nhiên không quên trong đám người Tàn Dương Lão Quân có cổ tiên Trí đạo, có thể suy tính ra khả năng Phương Nguyên lẫn vào cương minh lần nữa.

Một khi chân tướng bị bại lộ, thậm chí có phong thanh truyền ra, Phương Nguyên lẫn vào cương minh Bắc Nguyên giống như một mình xông vào đầm rồng hang hổ.

Cho nên, sự trợ giúp của Lê Sơn Tiên Tử là vô cùng cần thiết.

Nhưng Lê Sơn Tiên Tử lại từ chối lời thỉnh cầu của Phương Nguyên. Trong lúc Phương Nguyên đang định thay đổi đối sách, một thư cầu viện đã truyền đến tiên khiếu của hắn.

Sau khi đại hội đấu giá Bắc Nguyên kết thúc, Phương Nguyên rất ít khi liên lạc với Địa linh Lang Gia.

Lần này Địa linh Lang Gia chủ động liên lạc với Phương Nguyên, còn là cầu viện.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.

Trong suy nghĩ của Phương Nguyên, nội tình của Địa linh Lang Gia cực kỳ sâu.

Trong trí nhớ kiếp trước, Phúc địa Lang Gia hoàn toàn vô chủ, nhưng có thể chống đỡ được bảy đợt tấn công mãnh liệt của cổ tiên. Thậm chí trong đợt tấn công thứ bảy, Phượng Cửu Ca đã hy sinh bên trong Phúc địa Lang Gia.

Mặc dù bên ngoài Phúc địa Lang Gia chỉ có mười hai vân các, dưới đáy vân các đều có một con hoang thú, cộng lại là mười hai con hoang thú.

Nhưng chỉ cần không phải người ngu, tất cả đều sẽ hiểu, mười hai con hoang thú này chẳng qua chỉ là tầng phòng hộ bên ngoài. Đừng quên chủ nhân của Phúc địa Lang Gia là Trường Mao Lão Tổ.

Chương 1218: Tham gia công phòng chiến Lang Gia (2)

Danh xưa từ xưa đến nay của ông là đệ nhất cổ tiên Luyện đạo, trong cuộc đời luyện ra được ba mươi tám con tiên cổ, không khiếu là thất chuyển, bát chuyển. Đây chỉ là con số do lịch sử thống kê. Nếu tính luôn dã sử, tin đồn các loại, số lượng tiên cổ đủ để đột phá một trăm con.

Cho nên Phương Nguyên phỏng đoán, lực lượng phòng thủ chân chính bên trong Phúc địa Lang Gia chính là tiên cổ do Trường Mao Lão Tổ để lại.

Mà không phải là hoang thú.

Phúc địa Lang Gia có một sự khác biệt rất lớn so với các phúc địa khác. Cho dù không có chủ nhân, địa linh phúc địa cũng không ngừng có tiên nguyên.

Bởi vì bên trong Phúc địa Lang Gia có một con tiên cổ Thiên Nguyên Bảo Hoàng Liên, có thể tự sinh sản ra tiên nguyên.

Có Thiên Nguyên Bảo Hoàng Liên chèo chống, Địa linh Lang Gia có thể thôi động tiên cổ một cách thoải mái, phát huy uy năng độc đáo của bọn chúng.

“Hiện tại, Địa linh Lang Gia lại chủ động cầu viện ta? Kiếp trước ông ấy có thể chèo chống đến đợt thứ bảy mà. Cẩn thận tính toán, lần này chẳng qua chỉ là đợt thứ tư. Chẳng lẽ bởi vì ta mà dẫn đến thế cục Bắc Nguyên thay đổi, ảnh hưởng quá sâu, khiến Phúc địa Lang Gia gặp phải sự xâm lược mãnh liệt nhất từ trước đến nay?”

Phương Nguyên nhanh chóng suy nghĩ trong đầu.

Có thể để cho địa linh Lang Gia cầu viện, thực lực của người xâm nhập là có thể nghĩ, tuyệt đối còn vượt qua năng lực cá nhân của Phương Nguyên.

Nhưng trong nguy hiểm thường hay có kỳ ngộ quý giá.

Phúc địa Lang Gia tích lũy rất sâu, giàu chảy mỡ. Ngay cả Thiên Đình kiếp trước cũng phải tham lam, cưỡng ép đánh xuống phúc địa này. Mặc dù Thiên Đình thương vong rất nhiều, nhưng vì vậy mà được lợi không nhỏ. Cho dù hy sinh Phượng Cửu Ca cũng kiếm được món lời lớn.

Hợp tác với địa linh Lang Gia có rất nhiều chỗ tốt.

Điểm này, từ kết giao trong quá khứ là có thể nhìn ra được rõ ràng.

Phương Nguyên dựa vào hãm hại, lừa gạt, chiếm không ít chỗ tốt từ trong tay địa linh Lang Gia. Nhìn chung, kiếp này sau khi hắn thành tiên, sở dĩ có thể nhanh chóng phát triển đến bước này, phương diện trợ giúp từ địa linh Lang Gia là khá lớn, nhất là trong giai đoạn cất bước gian nan.

Đáng tiếc, sau đại hội đấu giá Bắc Nguyên, Phương Nguyên quá tham lam và đòi hỏi vô độ, rốt cuộc dẫn đến địa linh Lang Gia phản cảm, khiến quan hệ hai bên chuyển thành xấu, trở nên đóng băng.

Phương Nguyên đã từng mấy lần yêu cầu hợp tác với địa linh Lang Gia, nhưng đều bị địa linh Lang Gia dùng tư thái ương ngạnh đáp lại, từ đầu đến cuối đều bắt Phương Nguyên tìm kiếm một loại tiên tài hoa độc.

“Nếu lần này ta có thể trợ giúp địa linh, nhất định có thể làm cho quan hệ hai bên hòa hoãn lại.”

“Đồng thời ta còn có Định Tiên Du, chỉ cần chèo chống được ba hô hấp, ta có thể trở về Phúc địa Hồ Tiên. Cho dù thực lực đối phương mạnh hơn, ta tranh thủ thời gian ba hô hấp vẫn kịp.”

Trong lòng Phương Nguyên phỏng đoán, mặc dù địa linh Lang Gia đang cấp bách cầu viện, nhưng chỉ sợ tình hình chiến đấu không đến nỗi bết bát như vậy.

Từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn cảm thấy nội tình phúc địa Lang Gia rất thâm hậu. Kiếp trước có thể ngăn cản được bảy đợt tấn công, ngay cả cường nhân như Phượng Cửu Ca cũng phải chết. Nhưng hiện giờ chỉ mới đợt thứ tư thôi mà.

Suy đi nghĩ lại một phen, Phương Nguyên quyết định trợ giúp địa linh Lang Gia.

Hắn không giống hạng người lỗ mãng như Vũ Phi, toàn thân tràn đầy nhiệt huyết. Bạn bè gặp nạn sẽ bất kể mà đứng ra.

Hắn là Phương Nguyên, là cổ tiên Ma đạo.

Hắn chỉ biết nói lợi ích, tính toán được mất. Bạn bè chính là người để lấy ra lợi dụng, giao tình là cái thứ gì chứ?

Trong lòng Phương Nguyên, chỉ có thu hoạch lợi ích mới đủ để đem ra làm thẻ đánh bạc mà thôi.

Đúng lúc này, Thái Bạch Vân Sinh cũng nhắn tin hỏi thăm.

Địa linh Lang Gia cũng gửi thư cầu viện cho ông.

Trên thực tế, Thái Bạch Vân Sinh đã từng chữa trị phúc địa Lang Gia cho địa linh. Luận giao tình, quan hệ giữa địa linh Lang Gia và Thái Bạch Vân Sinh còn tốt hơn Phương Nguyên nhiều.

Phương Nguyên liền thông báo cho Thái Bạch Vân Sinh quyết định của hắn, nhận được sự tán thành của ông.

Phương Nguyên lập tức khởi hành, lợi dụng tinh môn chạy đến phúc địa Lang Gia.

Mặc dù Thái Bạch Vân Sinh đã vượt qua được địa tai, nhưng muốn thu tiên khiếu về thì còn cần một khoảng thời gian nữa, chỉ có thể đến sau.

“Ngươi đến rồi, tiểu tử Phương Nguyên.” Địa linh Lang Gia đột nhiên xuất hiện trước mặt Phương Nguyên.

Phương Nguyên thấy lão không hề có biểu hiện uể oải gì, toàn thân cũng chẳng có chỗ nào tổn thương, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán trước đó, không khỏi cười ha hả: “Đây chính là thái độ ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?”

“Hừ, ngươi cho rằng lão nhân ta không biết sao? Tiểu tử thúi ngươi vô lợi không dậy sớm. Nếu không phải tình huống lần này khẩn cấp, lão nhân gia ta sẽ không nhờ ngươi giúp một tay.” Địa linh Lang Gia trừng mắt.

Mặc dù nói như vậy, nhưng thái độ của địa linh Lang Gia đã hòa hoãn hơn so với trước đó nhiều.

“Để đánh lui quân địch lần này, ta sẽ đưa cổ phương tiên cổ Toàn Lực Ứng Phó lục chuyển cho ngươi, xem như thù lao.” Địa linh Lang Gia nói.

Phương Nguyên cười hắc hắc, khẽ lắc đầu: “Chuyện thù lao nên nói sau. Chúng ta trước đánh lui cổ tiên xâm lấn cái đã.”

Phương Nguyên không muốn bàn đến chuyện thù lao mà lo lắng kẻ địch đến hơn, càng không thừa cơ áp chế, biểu hiện này khiến cho địa linh Lang Gia cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn Phương Nguyên cũng thuận mắt hơn.

“Đi theo ta.” Địa linh Lang Gia nắm lấy cánh tay Phương Nguyên, nhanh chóng thuấn di đến tầng vân các cao nhất.

Có thể thấy được bên trong phúc địa Lang Gia có rất nhiều đạo ngân Vũ đạo.

Phúc địa Tinh Tượng không có đạo ngân Vũ đạo quá nhiều, Địa linh Tinh Tượng cũng chỉ phi hành mà không có năng lực thuấn di.

Phương Nguyên đứng trên chỗ cao nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phúc địa Lang Gia thay đổi hình dáng.

Phúc địa Lang Gia ban đầu vân thổ rộng lớn, tinh không vạn lý, mười hai vân các đứng lặng trong gió. Nhưng lúc này, trước mắt Phương Nguyên tràn ngập mây mù, đưa tay không nhìn thấy rõ năm ngón.

Bên trên không thấy trời, bên dưới không thấy đất.

Địa linh Lang Gia trầm giọng giới thiệu: “Đây là sau khi phúc địa Lang Gia tao ngộ ngoại địch đã phát động cổ trận Thập Nhị Ba Vân Mê Lan. Mười hai vân các đều dùng phàm cổ phòng, tạo thành trận nhãn trong cổ trận này. Ngươi nhìn đi, những người này đều là kẻ địch.”

Địa linh Lang Gia vung tay quét qua, trước mắt Phương Nguyên xuất hiện mấy tấm gương sáng.

Trong gương đều có một vị cổ tiên, đang chậm rãi đi trong mây mù hoặc tiến hành công kích.

“Đây là…” Khi Phương Nguyên nhìn thấy những cổ tiên này, con ngươi không khỏi co rụt lại.

Tần Bách Thắng, Khương Ngọc, Hắc Thành, Tuyết Tùng Tử, Hạ Lang Tử.

Còn có thêm hai người, một người là cổ tiên Phong đạo mặc thanh bào, tốc độ tiến lên nhanh nhất. Một cổ tiên mặc áo bào đen, che khuất gương mặt, thần bí dị thường.

“Ngươi biết những người này?” Địa linh Lang Gia phát hiện ra Phương Nguyên biến sắc.

Phương Nguyên gật đầu, biểu hiện nghiêm túc: “Thực lực của những người này rất bất phàm, nhất là Tần Bách Thắng dẫn đầu, là cường giả thất chuyển nổi tiếng ở Bắc Nguyên.”

“Ta biết, nếu không phải vậy, cổ trận Thập Nhị Ba Vân Mê Lan của ta cũng sẽ không bị công phá hơn phân nửa. Bây giờ chỉ còn lại năm tòa. Trong đó có hai tòa do hai vị cổ tiên người Mặc trấn thủ. Bây giờ ngươi trấn thủ một tòa, ta trấn thủ một tòa, còn lại một tòa cho Thái Bạch Vân Sinh.” Địa linh Lang Gia phân phó.

Phương Nguyên cau mày: “Thực lực đối phương quá mạnh, vân các chẳng qua chỉ là phàm cổ phòng. Muốn ta ngăn cản đám người này, còn bảo bảo trụ vân các, đúng là rất khó.”

Chương 1219: Chậm rãi chờ quân địch (1)

Phương Nguyên cau mày, hiện lên vẻ mặt khó xử.

Tần Bách Thắng, Khương Ngọc, Hắc Thành, Tuyết Tùng Tử, Hạ Lang Tử, còn có hai vị cổ tiên thần bí hắn không biết mặt. Chỉ có Tuyết Tùng Tử, Khương Ngọc là hai vị cổ tiên lục chuyển, còn lại đều là thất chuyển.

Phương Nguyên không biết lai lịch của hai vị cổ tiên thần bí kia nên không tính.

Còn lại Tần Bách Thắng, Hạ Lang Tử, Hắc Thành đều là thất chuyển lâu năm.

Hắc Thành là cổ tiên thế lực siêu cấp Hắc gia. Mặc dù thân có bệnh, không sử dụng được sát chiêu tiên đạo, chiến lực giảm xuống kịch liệt, hoàn toàn không phải là trạng thái đỉnh phong của ông ta, nhưng ông ta nắm giữ tiên cổ Ám Tiễn, không thể khinh thường.

Hạ Lang Tử là ma tiên Biến Hóa đạo trứ danh Bắc Nguyên, quá trình trưởng thành khác hẳn người thường, trời sinh tính tình hung tàn, nắm giữ ba loại biến thân sói hoang tiên đạo, chiến lực rất mạnh, đã từng được Tuyết Hồ Lão Tổ mời chào nhưng bị Hạ Lang Tử từ chối.

Lợi hại nhất vẫn là Tần Bách Thắng.

Người này tung hoành Bắc Nguyên mấy trăm năm, thân là cổ tiên tán tu, nhưng đã đánh bại được Lưu Hào, Đan Vu Hùng, giết chết Bạch Tàm Tử, Bích Hỏa Nông Phu, sơn chủ Thiên Tình, hòa với Viên Nhượng Tôn, thậm chí còn đào thoát được một mạng trong tay đại pháp sư Ngũ Hành.

Ông ta là cổ tiên thất chuyển, địa vị tương đương Thạch Lỗi ở Trung Châu.

Trong mắt thế nhân, ông ta là chiến lực thất chuyển đỉnh phong, thậm chí vượt cả cổ tiên bát chuyển. So với Tàn Dương Lão Quân còn mạnh hơn một bậc.

Đáng sợ hơn chính là, ông ta không chỉ có vũ lực xuất chúng mà còn làm người rất linh hoạt. Trong đại hội đấu giá tổ chức ở Bắc Nguyên, ông ta là người thu lợi lớn nhất.

Muốn bảo vệ vân các trước mặt loại người này, Phương Nguyên cảm thấy khó xử cũng không có gì lạ.

Nhưng địa linh Lang Gia lại vỗ vai của hắn, nói: “Ta không bảo ngươi phải tận lực bảo vệ vân các, ngươi chỉ cần tận lực ngăn cản là được. Ta chỉ muốn kéo dài thời gian. Hừ, đám người này gan to bằng trời, dám tấn công phúc địa Lang Gia. Chỉ cần kéo dài thời gian một nén nhang, ta có thể khiến cho đám người kia không thể chịu nổi.”

Trong giọng nói của địa linh Lang Gia ẩn chứa sự tự tin mãnh liệt.

Giống như Phương Nguyên đã suy đoán trước đó, trong tay địa linh Lang Gia nhất định có át chủ bài.

Ba đợt tấn công trước đó, chiến tích của địa linh Lang Gia quá dọa người, nhất định không phải dựa vào mười hai con hoang thú là có thể làm được.

“Như vậy, rốt cuộc địa linh Lang Gia ỷ vào là cái gì?” Trong lòng Phương Nguyên không khỏi cảm thấy tò mò.

Hắn cũng không che giấu mà hỏi thẳng địa linh Lang Gia.

Địa linh Lang Gia cũng không nói cho hắn biết, chỉ mỉm cười một cách thần bí.

Về sau, địa linh Lang Gia căn dặn Phương Nguyên vài câu, giao cho hắn một con Tín cổ, rồi thuấn di rời đi.

Bên trong Tín cổ có ghi chép thủ pháp khống chế vân các.

Tòa vân các này địa linh Lang Gia cho Phương Nguyên mượn. Phương Nguyên có thể tự do khống chế nó.

Phương Nguyên xem qua hai ba lượt, thuộc nằm lòng thủ pháp khống chế.

Sau đó, hắn thử luyện tập, rất nhanh quen tay.

Vân các là trận nhãn của cổ trận Thập Nhị Ba Vân Mê Lan. Tinh niệm nổi lên liên tiếp trong đầu Phương Nguyên. Hiểu rõ vân các cũng giúp cho hắn hiểu rõ về cổ trận Thập Nhị Ba Vân Mê Lan hơn.

Tổng thể mà nói, đây là một cổ trận sương mù giống như tòa mê cung.

Mặc dù không đạt đến trình độ chiến trường sát chiêu hoàn thiện, nhưng cũng chỉ cách có một bước mà thôi.

Không phải trong tay địa linh Lang Gia không có sát chiêu chiến trường, mà tạo dựng sát chiêu chiến trường phải khắc xuống đạo ngân.

Đạo ngân mới không có khả năng phù hợp với mảnh thiên địa này, chắc chắn sẽ có xung đột và mâu thuẫn.

Điều này sẽ tạo thành tổn thương cho phúc địa Lang Gia.

Cho nên, địa linh Lang Gia mới không sử dụng.

Chỉ là kéo dài thời gian mà nói, cổ trận Thập Nhị Ba Vân Mê Lan trận cũng đã làm đến cực hạn rồi.

Cổ tiên thân ở trong trận, ngũ giác sẽ bị lẫn lộn, không phân biệt được phương hướng, trái phải, chỉ có thể xoay mòng mòng ngay tại chỗ. Chỉ có sát chiêu trinh sát tiên cấp mới có thể xác định được phương hướng chính xác trong cổ trận.

Chỉ có mười hai vân các bị hủy đi mới có thể phá giải được cổ trận này.

Nếu không có sát chiêu trinh sát tiên đạo, như vậy cổ tiên chỉ có thể đi loạn bốn phía trong trận đạo, nhìn xem có thể phát hiện được vân các hay không. Cái này chỉ đơn thuần là tìm vận may mà thôi.

Cũng may một khi đại trận được thành lập, mười hai vân các được làm trận nhãn cũng không thể di động. Nếu không, không cần cổ tiên có sát chiêu trinh sát tiên đạo, cũng không cần tìm vận may. Nhưng điều đó là không thể nào.

Phương Nguyên ngồi trên giường mây, mở ra rất nhiều gương sáng, quan sát chung quanh tòa vân các của mình.

Quyền lợi của hắn chỉ giới hạn trong tòa vân các này, chỉ có thể quan sát hình ảnh trong phạm vi nhất định chung quanh vân các.

Bên trong sương sáng chỉ có sương mù trắng xóa, không có một vị cổ tiên nào xuất hiện.

Phương Nguyên cũng không thiếu tính kiên nhẫn. Hắn lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, bên trong một tấm gương xuất hiện thân ảnh của một vị cổ tiên.

Nàng mặc chiếc váy dài màu tím, mũi cao, ánh mắt đẹp thâm thúy, lông mày rậm, làn da hơi đen, toàn thân trên dưới lộ ra sự mềm mại, đáng yêu.

Là Khương Ngọc Tiên Tử.

Phương Nguyên chấn động trong lòng, lập tức nghĩ đến tiên cổ Ám Độ.

Hắc Lâu Lan là Đại Lực Chân Vũ Thể, trước khi thành tiên đã lợi dụng tiên cổ Ám Độ xâm nhập vào cơ thể Hắc Lâu Lan, che đậy khí tức Đại Lực Chân Vũ Thể.

Kế hoạch của Hắc Lâu Lan, chính là nhân dịp còn chưa bại lộ, thừa cơ dụng kế cướp đoạt tiên cổ Ám Độ của Khương Ngọc.

Nhưng đáng tiếc chính là, hành tung Khương Ngọc Tiên Tử bất định. Kế hoạch còn chưa áp dụng đã thất bại.

Về sau, Hoàng Thông truy sát Hắc Lâu Lan, kế hoạch này lại càng không có khả năng thi hành.

“Tiên cổ Ám Độ, nếu ta có được nó…” Ánh mắt Phương Nguyên lấp lóe, trong lòng dâng lên sự tiếc nuối: “Đáng tiếc, với tình huống hiện tại, cho dù ta bắt sống Khương Ngọc Tiên Tử, chỉ sợ cũng không chiếm được tiên cổ Ám Độ.”

Muốn cướp đoạt tiên cổ, vô cùng khó khăn, hy vọng xa vời.

Dù sao chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể dẫn đến tiên cổ tự bạo.

Trong lúc Phương Nguyên đang suy nghĩ, Khương Ngọc Tiên Tử đã quanh đi quẩn lại trong phạm vi giám sát của Phương Nguyên, sau đó xẹt qua một hướng khác rời khỏi nơi này.

Rời khỏi phạm vi giám sát của Phương Nguyên, Khương Ngọc Tiên Tử liền biến mất trong gương.

Nhưng không bao lâu, lại có vị cổ tiên cổ tiên bước vào phạm vi giám sát của hắn.

Bên trong tấm gương hiện ra rõ hình dáng của người này.

Là Tần Bách Thắng.

Ánh mắt Phương Nguyên ngưng trọng, nhìn Tần Bách Thắng càng lúc càng tiếp cận nơi này.

Không thể nghi ngờ, trong tất cả cổ tiên cường địch, Phương Nguyên không muốn đụng nhất chính là Tần Bách Thắng.

Phương Nguyên không biết sau khi Tần Bách Thắng đánh một trận với Phượng Cửu Ca xong đã khôi phục lại chiến lực ban đầu.

Nhưng chỉ dựa vào biểu hiện đứng đầu của Tần Bách Thắng, cũng đủ ngang tầm với Thạch Lỗi.

Loại đối thủ này quá mạnh. Nếu như ông ta phát hiện ra tòa vân các này, Phương Nguyên quyết định chỉ ứng phó cho có mấy lần rồi chủ động rút lui.

Mặc dù hắn trợ giúp địa linh Lang Gia, nhưng trợ giúp cũng phải xem tình huống.

Cho đến bây giờ, Phương Nguyên không hề có ý định bán mạng cho địa linh Lang Gia. Bên phía địa linh Lang Gia rõ ràng còn có át chủ bài, còn chưa đến mức hắn phải liều mạng.

Tần Bách Thắng càng lúc càng đến gần vân các. Ông ta có sát chiêu trinh sát tiên đạo, một mực đi thẳng về phía trước. Phương Nguyên khống chế tòa vân các nằm ngay bên cạnh con đường ông ta đang đi, khoảng cách chỉ còn khoảng ba trăm bước.

Chương 1220: Chậm rãi chờ quân địch (2)

Trong phạm vi tác động của sát chiêu trinh sát tiên đạo, cho dù bị cổ trận Thập Nhị Ba Vân Mê Lan áp chế, nhưng tuyệt đối không chỉ ba trăm bước.

Một khi Tần Bách Thắng đến được một khoảng cách nhất định, vân các sẽ xuất hiện trong phạm vi trinh sát của ông ta.

Vừa nắm bắt được, Tần Bách Thắng đương nhiên sẽ lao thẳng đến vân các. Trận chiến tiếp viện đầu tiên của Phương Nguyên sẽ thất bại nhanh chóng.

Nhưng thất bại này không đáng sợ, Phương Nguyên cũng chẳng có gánh nặng trong lòng. Đối với loại người như Phương Nguyên mà nói, có thất bại thêm nhiều lần nữa cũng không tổn hại ý chí chiến đấu của hắn, khó mà thay đổi kế hoạch của hắn, tâm cảnh của hắn cũng sẽ không bị quấy nhiễu.

Nhưng rất nhanh sự việc lại có thay đổi.

Tần Bách Thắng giật mình, thay đổi phương hướng, nhanh chóng bay về phía Đông Bắc.

“Thủ đoạn Tín đạo của bọn họ không chỉ có đẳng câp tiên đạo, mà còn nhằm vào cổ trận, lại có thể truyền tin trong cổ trận.” Đồng thời bên tai Phương Nguyên vang lên âm thanh ngoài ý muốn của địa linh Lang Gia.

Phương Nguyên gật đầu, đáp lại: “Đối phương tấn công nơi này, hẳn là có chuẩn bị mà đến. Nhưng nghe ngươi nói, chẳng lẽ trước đó bọn họ không bộc lộ chiêu này sao?”

Địa linh Lang Gia bên kia im lặng một chút rồi mới đáp: “Không có, trước đó vân các đều do hoang thú trấn thủ. Bọn họ một mình tác chiến, chém giết hoang thú công phá vân các. Nhưng lần này là do Mặc Thản Tang và hoang thú liên hợp tọa trấn vân các, đối phương hẳn là lần đầu phát hiện cổ tiên, cho nên mới thay đổi chiến thuật đơn đả độc đấu, tiến đến trợ giúp.”

Phương Nguyên sầm mặt lại: “Không ổn rồi, Mạc Thản Tang là thành chủ người Mặc. Y đến trợ giúp đã là không tệ, nhưng khi chiến đấu chắc chắn sẽ che giấu diện mạo. Một khi bại lộ quan hệ giữa người Mặc và phúc địa Lang Gia ngươi, người Mặc ở Bắc Nguyên chỉ sợ sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu. Mạc Thản Tang tác chiến bó tay bó chân, đối phương lại cường đại, còn có nhiều người liên thủ, chỉ sợ không trấn thủ được vân các.”

Địa linh Lang Gia đáp lại: “Cổ trận Thập Nhị Ba Vân Mê Lan này mượn đạo ngân của phúc địa Lang Gia, có thể phân hóa quần địch, khiến cho kẻ địch lâm vào quẫn cảnh đơn đả độc đấu. Theo lý, nó có thể ngăn được sát chiêu Tín đạo tiên cấp lục chuyển, thất chuyển, phòng ngừa quân địch thông tin lẫn nhau. Cho dù bọn họ có liên lạc, xây dựng cổ Động Địa cũng vô dụng thôi. Nhưng đám người này lại có thể câu thông với nhau, chỉ sợ cũng có liên quan đến mấy đợt tấn công lần trước.”

“Haiz, ta không nên tham gia vào việc buôn bán cổ tiên nô lệ, hẳn nên giết chết bọn họ thì hay hơn. Đám người này chắc chắn nắm giữ thủ đoạn Hồn đạo lợi hại, rõ ràng đã xóa đi ký ức có liên quan của cổ tiên nô lệ.”

Địa linh Lang Gia phân tích rất rõ ràng, trong lòng cảm thấy hối hận.

Phương Nguyên có chút tán đồng phân tích của địa linh Lang Gia.

Cổ tiên tác chiến, Tần Bách Thắng chỉ làm một động tác trợ giúp nhỏ đã moi ra được nhiều thứ như vậy.

Trái lại đối phương có liên quan đến mấy đợt tấn công lần trước, phúc địa Lang Gia đã bại lộ không ít bí mật.

“Có thể cho ta xem tình hình chiến đấu bên kia không?” Phương Nguyên đưa ra yêu cầu.

Tấm gương xuất hiện, bên trên hiện ra hình ảnh chiến đấu.

Mạc Thản Tang cưỡi trên lưng một con hoang thú, đang giao thủ với Hắc Thành.

Mạc Thản Tang là cổ tiên lục chuyển, bị ép vào thế hạ phong. Bản thân ông chủ tu Khí đạo, nhưng lúc này lại xuất ra thủ đoạn khác ứng chiến.

Hắc Thành có bệnh trong người, nhưng vẫn là thất chuyển, không cần sử dụng tiên cổ Ám Tiễn cũng có thể khống chế chiến cuộc.

Chủ yếu bởi vì Mạc Thản Tang sợ bại lộ thân phận của mình. Ông còn cơ nghiệp thành người Mặc, không thể vì thế mà bị hủy đi. Lúc này chỉ là phụ trợ cho con hoang thú dưới hông, để hoang thú chủ động, còn mình thì thực hiện thủ đoạn trị liệu và phòng ngự.

Hoang thú dũng mãnh không sợ, nhưng lại thiếu trí tuệ để nhìn rõ chiến cuộc. Có Mạc Thản Tang giúp đỡ, mặc dù hoang thú chịu áp chế, nhưng vẫn hổ hổ sinh phong, có thể chống đỡ được một khoảng thời gian.

Nhưng Phương Nguyên biết, sau đó không lâu, Tần Bách Thắng sẽ chạy đến, hoang thú chỉ có thể chết trận mà thôi.

Trong lúc Phương Nguyên đang chú ý đến Mạc Thản Tang, một thân ảnh thứ ba xuất hiện gần Phương Nguyên.

“Tuyết Tùng Tử, hắn ta không nhận được tin tức đến chiến trường bên kia sao?” Phương Nguyên kinh ngạc, trong lòng không khỏi có suy đoán.

Một lát sau, Tuyết Tùng Tử đã phát hiện vân các của Phương Nguyên.

Hắn ta gia tăng tốc độ lao đến vân các.

Phương Nguyên cũng đứng lên, gương mặt trở nên nghiêm túc.

Cuộc chiến sẽ hết sức căng thẳng.

Nếu nói trong số bảy cổ tiên tiến vào Phúc địa Lang Gia lần này, Phương Nguyên muốn đụng nhất chính là Tuyết Tùng Tử.

Bởi vì Tuyết Tùng Tử là người có tu vi thấp nhất, chiến lực cũng có thể nói là bét nhất.

Đồng thời, Phương Nguyên và Tuyết Tùng Tử cũng đã giao thủ qua, từng chiến một trận. Tuyết Tùng Tử bị đại quân hư ảnh Lực đạo đuổi chạy khắp nơi, chật vật không chịu nổi.

Có thể nói, Tuyết Tùng Tử chính là thủ hạ bại tướng của Phương Nguyên. Phương Nguyên có kinh nghiệm, đồng thời cũng biết nền tảng của Tuyết Tùng Tử.

“Nhưng cuộc chiến lần này không thể chủ quan.” Gương mặt Phương Nguyên trở nên nghiêm túc, nhìn Tuyết Tùng Tử trong tấm gương, càng lúc càng gần vân các do hắn tọa trấn, trong lòng không hề có chút khinh thường và kiêu ngạo nào.

Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, trong khi Phương Nguyên lại trời sinh tính cẩn thận.

Đồng thời trận chiến này, Phương Nguyên còn có rất nhiều lo lắng.

Lo lắng thứ nhất, trận chiến này không phải đơn đả độc đấu, mà là bên xâm nhập hỗn chiến với phúc địa Lang Gia. Phương Nguyên giao thủ với Tuyết Tùng Tử, đối phương có thể phái người đến trợ giúp hay không? Đây là điều có khả năng!

Lo lắng thứ hai chính là chiến lực của Tuyết Tùng Tử tăng lên.

Bên trong phúc địa Lang Gia, người xâm nhập bị cấm sử dụng phàm cổ. Tuyết Tùng Tử có thể tiến vào nơi này, trên người nhất định có tiên cổ.

Bí mật này liếc qua là thấy ngay.

Bởi vì tốc độ của Tuyết Tùng Tử cực nhanh, tiếp cận vân các của Phương Nguyên, sử dụng chính là sát chiêu tiên đạo hàng thật giá thật.

“Xem ra trận chiến này còn phải dụng kế đánh lén, xác lập ưu thế. Về sau, cho dù có người trợ giúp, áp lực mà ta gặp phải cũng sẽ giảm.” Ác niệm bắt đầu xuất hiện trong đầu Phương Nguyên.

Tính toán người khác, vận dụng ác niệm là linh hoạt nhất. Điều này Phương Nguyên đã sớm thấm sâu vào trong người nên hiểu rất rõ.

Tuyết Tùng Tử một đường phi nhanh.

Cảnh tượng trước mắt không chút thay đổi, vẫn là sương trắng mênh mông tràn ngập tầm mắt.

Gió quét toàn thân của hắn ta, khiến tâm trạng của hắn ta phải sục sôi.

“Tiên cổ đúng là khác với phàm cổ, quả nhiên không tầm thường.” Tuyết Tùng Tử vừa trải nghiệm khoái cảm do sát chiêu phi hành tiên đạo mang đến, vừa phân ra tinh thần chú ý tiên khiếu của mình.

Bên trong tiên khiếu của hắn ta có cất giấu một con tiên cổ Băng đạo, thể tích rất lớn, cỡ bằng một con ngựa, hình dáng trái tim, sinh động như băng điêu, hàn khí tỏa ra bốn phía.

Đây chính là tiên cổ Băng Tâm.

Tiên cổ Băng Tâm không phải là vật của Tuyết Tùng Tử, mà là của Tần Bách Thắng Ảnh Tông. Để xâm nhập phúc địa Lang Gia, Tần Bách Thắng đã chủ động đưa cho Tuyết Tùng Tử để tăng cường chiến lực cho hắn ta.

Tần Bách Thắng không chỉ giao cho Tuyết Tùng Tử con tiên cổ lục chuyển này, mà còn một số sát chiêu tiên đạo khác, lấy tiên cổ Băng Tâm làm hạch tâm, bao gồm công thủ, tiến thối, trị liệu….

Tuyết Tùng Tử vốn là cổ tiên Tuyết đạo. Băng đạo, Tuyết đạo là hai phái sinh đôi, tương trợ lẫn nhau, hầu như không có sự khác biệt. Tuyết Tùng Tử dùng tiên cổ và sát chiêu Băng đạo này vô cùng thích hợp.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ