Chiếc chuông Oan Hồn
Ông Châu là nhân viên môi trường đô thị quét rác,làm sạch phố phường đã được 16 năm nay. Nhờ cần cù siêng năng,được bạn bè đồng nghiệp ủng hộ nên chẳng bao lâu ông được mọi người quý mến,sau đợt nghỉ hưu của đội trưởng Vu,ông Châu nhận chức,chuyển công tác về phường Thuận Hòa thay ông Vu và được mọi người kính trọng,ông rất vui và nỗ lực hơn trước….
Công việc của đội trưởng không phải là quét rác nữa,mà là đi kiểm tra nhân viên trong tổ có làm việc đúng giờ,quét dọn sạch và có đủ nhân viên đưa xe rác về bãi tập kết hay không. Cái khu vực phường Thuận Hòa của ông quản lí khá rộng,gồm 9 con đường lớn và 4 con đường nhỏ,lực lượng nhân viên ở đây lên tận 48 người. Đôi khi ông là người về muộn nhất,bởi việc quản lí xe rác và kiểm tra nhân viên trên các tuyến đường là việc hết sức khó khăn…
Đêm hôm ấy,sau khi người cuối cùng đưa xe rác về bãi tập kết,ông Châu bắt đầu kiểm tra số lượng xe. Ông đếm từng chiếc một và soi đèn pin xem mã số từng xe để kiểm tra nhân viên nào về trước,nhân viên nào hoàn thành công việc nhanh gọn để chấm điểm thi đua xếp loại sáng. Trời rất tối,lúc này tầm khuya 1 giờ… Dáng đi đồ sộ,khệnh khạng của người đàn ông trung niên lực điền đổ bóng xuống theo luồng ánh sáng đèn pin chiếu rọi xung quanh,cây cối lùm xùm và gió xào xạc nhẹ nhẹ…
Ông Châu đưa tay tắt đèn pin,chuẩn bị ra về khi đã kiểm đủ số xe thì bỗng nghe một tiếng:
-Uỳnh…nh….Uỳnh!!!!
Ai đó ném cục đá vào thùng chiếc xe sắt dọn rác. Nghe tiếng động lạ,ông Châu bật đèn pin và nói vọng:
-Ai đấy??? Tùng àh? Sao chưa về hả cháu?
Không có ai trả lời,quanh đêm tối không có ai. Ông cứ nghĩ Tùng đã về,tưởng rằng cậu ấy còn ở lại vệ sinh tay chân và trả dụng cụ trước khi ra về… Nhưng ông lại nghĩ,chắc mấy con chim đi ăn khuya,tha trái cây không may bay qua làm rơi,trái cây rớt vào thùng xe rác nên kêu thế thôi.
Nghĩ thầm,ông tắt đèn pin và rảo bước đi bộ về nhà.
Công việc lặp đi lặp lại như thế,cứ tầm khoảng 5-6 g chiều là đội ngũ lực lượng dọn vệ sinh lại đến tập trung,cười nói vui vẻ,sau đó mỗi người treo chiếc chuông gọi rác lên tay cầm của xe và tản ra các con đường trong phường,tiếng chuông kêu leng keng báo hiệu mọi người đổ rác. Ông Châu lại về nhà nghỉ ngơi,đợi tối 11g thì đi kiểm tra.
Tầm 10g45 tối,khi những cung đường trong thành phố thưa người,vắng xe cộ qua lại,ông Châu lại làm công việc của mình. Dưới ánh đèn mờ mờ,ông chợt thấy một bóng người đi khom khom,mặc bộ đồ chẳng giống ai,đội chiếc mũ tề như quan lại thời xưa….
-Quái nhỉ,ai mà ăn mặc dị hợm thế kia?
Ông tiến lại gần gần,từng bước chậm và chắc nịch. Bỗng dưng có tiếng còi xe inh ỏi chạy vù lên phía sau quát:
-Này,đi đứng gì thế kia hả!? Vỉa hè không đi,lại đi giữa lòng đường…
Ông ngớ người ra,nhìn ánh mắt hung dữ của gã thanh niên quát nạt,đợi tiếng xe chạy một quãng xa,ông Chấu dáo dác đưa tắt tìm cái người ăn mặc dị hợm lúc nãy,nhưng không thấy đâu cả. Ông chắc mẩm:
-Đi đâu nhanh thế,chắc lại rẽ vào ngõ hẻm rồi….Thôi,ta đi kiểm tra vậy!
Kiểm tra từng xe,từng xe,đến tận chừng 1g sáng thì chiếc xe cuối cùng về tới bãi tập kết,lại là Tùng. Cậu thanh niên quý ông như bạn bè thân,người chú người cha tươi cười rạng rỡ:
-Chào bác,bác kiểm tra xong rồi nhé! Thôi về với cháu,bác cháu ta tìm quán nào rồi nghỉ tay làm lai rai mấy món nhậu! Cháu biết quán này bán đồ ăn khuya ngon lắm!
Thế rồi nhận lời,ông Châu lọc cọc lên chiếc xe đạp của Tùng,công nhân vệ sinh nghèo lắm,lương ba cọc ba đồng trang trải chi phí,còn lại thì đóng vào tiền bảo hiểm nhân mạng vì rủi ro chất độc,ô nhiễm độc thải khi làm việc. Cả hai đến một quán nhậu,tà tà uống rượu say… Đến khi trời khuya quá thì cả hai về nhà,ông Châu ngồi sau xe,bất chợt lại thấy cái bóng người mặc chiếc áo màu vàng,đầu đội mũ tề,mang quần trắng tinh lúc nãy…Ông dụi mắt,nhưng cái bóng đó càng mờ mờ ảo ảo phía trước mặt,Tùng thì tỉnh táo,ông Châu chỉ có tí hơi men nên đỏ mặt,nhưng ông vẫn nghĩ mình say nên nhìn nhầm.
Tự cấu vào tay mình,ông vẫn thấy cái bóng đó đi lụ khụ,dáng khom khom phía trước. Nhưng Tùng đạp càng nhanh thì cái bóng ấy cứ càng kéo xa ra…Ông lên tiếng:
-Này Tùng,cháu có thấy phía trước có cái bóng màu vàng,ai đó đang đi ấy không?
-Làm gì có hả bác,chắc bác say quán nên nhìn nhầm rồi!
-Không nhìn nhầm đâu,lúc tối bác thấy cái bóng đó rõ mồn một,gần,gần lắm! Giờ thấy lại,bác e là…
-Bác nhầm đấy,làm gì có!
Ông Châu im lặng,kết thúc cuộc nói chuyện,ông nhìn lại thì cái bóng ấy biến mất!
Sáng hôm sau ông tìm đến nhà đội trưởng Vu để chơi,sau một hồi hỏi han về công việc,ông Châu thở dài:
-Đoạn đường Trần Nguyên Đán gần ngã tư Yết Kiêu ấy,ông hay đi ở đó không? Tôi đi suốt ông ạ,kiểm tra nhân viên ấy mà!
Ông Vu khẽ giật mình,đưa ánh mắt dò xét:
-Thế công việc ổn không?
-Cũng ổn,nhưng mà có một điều…
-Tôi biết ông sắp nói cái gì rồi…
-Ý ông là cái bóng người mặc áo vàng đó?
-Đúng,ông đừng lo. Tốt nhất là kiểm tra đoạn đó sớm sớm giờ í,đừng khuya quá…
Sau đó đội trưởng Vu kể cho ông Châu câu chuyện về một vị quan triều nhà Nguyễn. Vị quan ấy là một tể tướng,sau bị cách chức,hạ xuống làm quan bát phẩm hạng bét ở chốn kinh Thành Phú Xuân. Vì quá căm ghét sự cai trị của chúa Nguyễn mà ông ấy luôn trừng trị cường hào địa chủ quan vùng…Trong một lần từ Công đường về nhà,ông bị ám hại,thế là vị quan đó cứ luẩn quẩn quanh cung đường ấy,nơi mà ngày xưa tụi ác nhân đã chặt thi thể ông thành 8 khúc sau khi giết hại. Vứt bừa bãi… Linh hồn chưa siêu thoát,sau gần 400 năm đã trở thành hồn linh ứng. Có ma lực cực kì mạnh… Bất kì ai luẩn quẩn quanh đó,nếu vía yếu,ắt sẽ bị kéo đi về âm ti.
Tối hôm đó,ông quyết định làm việc trên con đường ấy để gặp lại cái bóng đó! Ông chắc chắn đó là một oan hồn cần được siêu thoát…
Như bao công nhân khác,ông Châu đêm đó kéo chiếc xe rác gắn quả chuông nhỏ để báo hiệu người dân ra đổ rác.Sau môt hồi làm việc,ông nghỉ ngơi và nghĩ đến cái bóng ma đó… Cái bóng ma mặc áo màu vàng,quần trắng,đội mũ tề và không hề thấy mặt!
Trời về khuya,ánh đèn điện hắt lờ mờ không nhìn rõ….Ông Châu đi dọc con đường ấy để quét rác,tay vẫn chực sẵn để nếu có bất trắc hay hoảng sợ quá sẽ rọi đèn pin. Chiếc chổi vẫn quét đều,cây đia ba chỉa dùng để hốt rác tạp nham lên xe vẫn gắn vào khung ở trên chiếc xe rác… Bỗng có một luồng gió mạnh quật quanh…Ông Châu lạnh người,nổi da gà,bởi luồng gió ấy vừa đi qua,thì bất thình *** h một cái thân người không chân không tay và không cái đầu,chập chờn trong không trung đang đứng trước mặt ông,chỉ cách ông chừng khoảng 20 bước chân. Ông sợ,sợ thật sự! Toan hét lên nhưng người cứ đơ ra không có phản ứng….Rồi bỗng dưng một trận gió thoảng qua nữa,xào xạc rung cây,một tiếng cười khanh khách đâu đây vang lên không rung. Nhưng cái thân hình ấy vẫn lơ lửng trong không gian đêm tối,một tiếng tanh tách nhỏ nhỏ như luồng điện chập vào bóng đèn neon,kéo thoe không biết từ đâu,ở trên mấy cây cổ thủ xuất hiện chân,tay và chiếc mũ tề bay ra,lướt qua đầu ông Châu và tự động lắp gắn vào cái thân hình ấy,duy chỉ là không có đầu!
-Leng keng…..Eng…..Keng……Leng….Ng…..Keng…..Ng!!!!!
Chiếc chuông khua lên âm thanh ồn ã,không một ai tác động! Ông thực sự dợn người,dựng cả tóc gáy khi tiếng chuông càng ồn ã,cái hồn ma không đầu ấy lại càng tiếng về phía ông!
-Đứng lại!!!
Trong một phút bất thần,ông kịp đưa tay ấn nút chiếc đèn pin,nhưng ánh sáng đèn pin làm cái linh hồn ấy giận dữ hơn,bỗng ánh đèn tắt lịm! Nó làm một trận gió nổi lên….Chiếc áo màu vàng bay lất phất trong không trung,dần tiến tới ông Châu.
Ông rút nhanh cái cây đinh ba chĩa bằng sắt giương lên! Nói lớn!
-Hồn ma là ai kia? Tới đây ta đâm!!!
Tự dưng cái linh hồn ớn lạnh đó đứng lại,chiếc chuông lại rung lên! Khua leng keng ồn ã! Ông Châu có biết điềm chẳng lành,nên thận trọng lùi lại…. Lùi lại…
Lát sau,nó biến mất!
Ngay ngày hôm sau,ông Châu đi tìm tư liệu về vị quan,vị tể tướng thời triều Nguyễn ấy… Về tiểu sử cũng như lúc bị người ta ám hại! Đêm hôm ấy ông không đi làm một mình nữa,mà dắt theo hai con chó săn giống Đức theo. Người ta bảo khi chó sủa ngắt quãng,rống lên như sói thì coi như nó đã gặp ma;ông Châu còn cẩn thận đeo một dây chuyền Đức Quan Âm Bồ Tát lên cổ,tay không rời chiếc đèn pin. Rồi cả người và chó cứ thế đi kiểm tra trong đêm,ông rất run sợ! Nhưng không còn cách nào khác là phải đối diện với nó và công việc…
Suốt khuya hôm đó con ma không xuất hiện nữa,nhưng mọi chuyện an lành,cho đến khi những chiếc xe rác lại tập kềt về bãi đỗ thì lại có một điều kì lạ…
Sau khu Tùng chuyển xe rác về,ông Châu kêu cậu ở lại,kể về chuyện đêm hôm qua mình gặp oan hồn của vị tể tướng nọ… Lúc đầu Tùng không tin,nhưng sau một hồi giải thích,cậu cũng mơ hồ,mông lung,chập chờn cho đó là sự thật.
-Thế Bác đã tìm hiểu ra sao?
-Bác tìm hiểu rất kĩ,và biết một sự thật là….
Ông Châu nghẹn đắng trong họng… Ông rất bất ngờ về cái chết cách đây 400 năm của vị tể tướng nọ,vì sự quan liêu và bao che của các quan lại,mà vụ án không được xử kiện đúng người,đúng tội,mà khổ nỗi,người xử vụ án không được sự hỗ trợ,cũng như bị các quan lại bao che ấy lại là ông Cố Tổ của dòng họ ông,một vị quan thanh minh liêm chính bế tắc vụ án năm nào… Theo như kể lại,ông Cố Tổ của ông Châu sau vụ án bế tắc ấy,cứ từ từ héo mòn vì suy nghĩ,sau mắc bạo bệnh mà chết! Thế rồi đến đời ông,ông bị oan hồn ấy tìm đến… Oái oăm thay nơi người ta phát hiện ra cái xác của linh hồn kia cách đây hơn 400 năm lại là chính nơi làm việc của ông hiện tại! Vì thế,để mọi chuyện được giải tỏa,ông muốn được gặp một lần nữa oan hồn ấy…
-Bác nói thật chứ? Cháu sợ lắm,bởi ma của thời xưa có vong linh,âm khí mạnh lắm!
-Ừ bác biết,nhưng không còn cách nào khác,mình phải nhờ thầy phong thủy thôi…
Đêm hôm đó sau khi về nhà,ông lên giường ngủ,khổ nỗi mắt nhắm mà đầu cứ nghĩ về cái lúc ông Châu gặp oan hồn đó… Bất chợt có một luồng gió mạnh làm bật tung cửa sổ,lùa vào nhà. Làm chiếc màn ông lung lay đáng sợ,sau đó ông nghe tiếng bước chân lạ,lạ lắm! Kiểu nư tiếng nện gót chân của một đôi hài,đôi ủng vải mà các vị quan lại thời xưa hay mang,nghe tiếng bệch bệch,ông cũng hình dung được cái dáng đi bệ vệ,cao sang của người đi hài…
Ông nghi có chuyện chẳng lành,nhưng người sao bây giờ cứ cứng đơ,không động đậy được.
“Chắc chắc mình bị bóng đè rồi!!!”-ông ở mo mắt,mồ hôi toát ra như tắm,rồi ông lại nghe tiếng khoát áo mũ kiểu quan phanh phách,ớn lạnh! Tiếng bệch bệch nện xuống sàn càng nghe rõ hơn… Ông Châu ú ớ,lạnh toát sống lưng,mồ hôi thấm đầm đìa khi thấy cái oan hồn mặc áo màu vàng,quần trắng và đội mũ tề ấy đi ngang qua giường mình ngủ… Hai tay cầm một mảnh vải lụa đục đục.
Dưới ánh trăng mờ,đôi tay của oan hồn ấy chỉ có những đường gân gần như trong suốt màu xanh,lất phất mảnh vải lụa đã được đặt trên mép giường ông… Sau đó đâu đây có tiếng chuông leng keng như tiếng của quả chuông phát ra từ những chiếc xe rác….
Bất chợt cái oan hồn âm tính ấy thét lên một tiếng,rồi vụt bay đi ra ngoài cửa sổ…. Để lại căn phòng mờ mờ trăng trắng ánh trăng soi vào…
Ông Châu choàng tỉnh dậy,thì ra là một giấc mơ. Trời gần sáng,ánh nắng cũng đã làm trời quang tỏ và rực sáng khắp căn nhà… Ông Châu mồ hôi trên trán nhễ nhại,rồi vùng người dậy,bỗng đâu trên tay ông có một mẩu khăn lụa!
Trời ơi! Đêm qua giấc mơ đó là có thật ư??? Mẩu khăn lụa trên tay ghi kí tự Hán ngữ không hiểu nghĩa,ông vùng dậy,lập tức tìm đến vị thiền sư Tam Tọa ở chùa Ứng Linh Tự. Nhờ vị sư Tam Tọa ây chỉ bảo….Sau một hồi dịch kí tự Hán đó,mẩu thông điệp mà oan hồn ấy gửi đến cho ông:
“Chỉ cần khai quật táng cải của ta tại 2 nơi: Thành Phía Đông,cạnh pháo đài Trấn Bình Môn,nơi còn lại tại khu vườn Ngự Quyên Uyển cạnh nơi ta và ngươi đã gặp nhau,ta sẽ không quấy rầy nữa!”.
Cả vị sư Tam Tòa và ông Châu ngây người ra trước bức thông điệp. Vài ngày sau ông Châu kêu người đến hai nơi để tìm hài cốt của oan hồn ấy…
Bất ngờ thay,sau bao năm phong trần,trải qua thời gian của lịch sử,nửa thân mình và một cánh tay được tìm thấy ở phía đông thành,tại Trấn Bình Môn vẫn còn cốt,và mảnh vải lụa màu vàng hôm ấy vị tể tướng ấy mặc,sau đó bị sát hại vẫn còn nguyên vẹn. Tiếp tục tìm ở vườn Ngự Quyên Uyển,ngôi nhà cổ có khu vườn âm u,tối tăm,ông Châu tìm được cánh tay còn lại,hộp sọ và phần thân trở xuống.
Kể từ hôm đó,sau ngày khai quật và cải táng hài cốt của vị tể tướng đó,ông Châu nghỉ việc… Không bao giờ muốn đi khuya nữa,ông chuyển sang nghề khác và nghỉ hưu,năm nào cũng đến cúng,và xin điều may cho con cháu mỗi lcú gặp hoạn nạn,khó khăn,cầu thỉnh ý Ngài….
Đây là câu chuyện có thật của chú ruột mình,đồng thời là nhân vật trong Chuyện (đã thay đổi tên). Mình chưa bao giờ gặp oan hồn,ma hay thần linh gì,nhưng khi được chú kể ại,chứng nhận sự thật việc thật,mình xác định đây là một câu chuyện không phải bịa ra. Cám ơn bạn đã đọc Chuuyện của mình nhé!