Cầu Ma Audio Podcast
Tập 99 [Chương 491 đến 495]
❮ sautiếp ❯Chương 491: Man Thần, liệt sơn tu!
Khoảnh khắc bước vào điện thứ bảy, Tô Minh thấy trong sân chỉ có năm pho tượng. Pho tượng đều thức tỉnh, khi Tô Minh xuất hiện thì cùng bước ra một bước.
Một bước đạp xuống, động đất. Mỗi pho tượng đều có tu vi như ông lão điện thứ sáu Trắc Long Thân. Bây giờ chúng cùng bước ra, uy nhiếp tựa sóng cuộn biển gầm ập hướng Tô Minh.
Người Tô Minh mạnh khựng lại, dưới áp lực có cảm giác toàn thân vỡ thành tro bụi, hộc ra búng máu. Tay phải hắn ấn pháp quyết trước mặt, phút chốc chuông ngân vang. Tiếng chuông khuếch tán, Hàm Sơn Chuông xuất hiện trước mặt Tô Minh, ở trước mặt năm pho tượng!
Theo ấn quyết tay phải Tô Minh biến đổi, Hàm Sơn Chuông mở rộng ra, tiếng gầm quanh quẩn chín tầng trời. Giữa không trung điện thứ bảy huyễn hóa ra hình Chúc Cửu Âm!
Con thú chín đầu giờ đây nhiều đầu gào thét vọt hướng năm Âm Linh tộc cường đại.
Nhưng năm Âm Linh tộc cường đại mỗi tên có thể sánh bằng Tuyệt Vu, trình độ cường đại không thể tưởng tượng. Trừ điều đó ra, khoảnh khắc Chúc Cửu Âm xuất hiện, từ trong điện thứ bảy đi ra một ông lão.
Ông lão mặc áo xanh, dù bộ dạng giống cây khô nhưng thân thể không to lớn, ngang ngửa Tô Minh thôi. Lão đứng đó trông rất nhỏ bé, tuy nhiên đó chỉ là ảo giác ánh mắt. Lão lạnh lùng nhìn Tô Minh, nhấc chân bước ra, cho hắn cảm giác đất rung núi chuyển. Dường như trời đất vì ông lão xuất hiện mà biến ảm đạm.
Tô Minh hít sâu, tay phải nâng lên, lòng bàn tay úp xuống mu bàn tay đưa lên. Tay trái cũng nâng lên nhưng là lòng bàn tay chĩa lên, mu bàn tay úp xuóng!
“Lòng bàn tay đại biểu quá khứ, mu bàn tay đại biểu tương lai.”
“Quá khứ và tương lai dung hợp, như đôi tay đụng chạm nở rộ ra lực lượng giao hòa quá khứ cùng tương lai!”
“Ta gọi lực lượng quá khứ và tương lai giao hòa này là…số mệnh!”
Tô Minh thì thào, tay phải và tay trái trong lúc nói chuyện đụng vào nhau! Người hắn run rẩy, mặt nổi gân xanh, tóc dài bay phần phật. Sau lưng hắn xuất hiện ảo ảnh. Ảo ảnh đó là đứa bé sơ sinh không khóc, mắt âm u như tử vong!
Đứa trẻ nhìn lên trời, không nhúc nhích, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy vẻ mặt trong ảm đạm tồn tại oán hận thiên địa!
Giây phút đứa bé xuất hiện, không khí trước mặt Tô Minh vặn vẹo, huyễn hóa ra bóng tím. Đó là một người đàn ông tóc tím, mặt tràn đầy đau thương như ẩn chứa bi ai vô tận. Hắn nhìn lên trời như đang thì thào lại không nghe rõ lời nói.
“Dung hợp số mệnh, đệ nhất dung!”
Giây phút Tô Minh thốt lời, người đàn ông tóc tím trước mặt và đứa trẻ sơ sinh đôi mắt tối tăm sau lưng cùng lao hướng hắn, dung nhập. Khoảnh khắc họ dung nhập, thân thể Tô Minh trở thành vòng xoáy to lớn, ầm ầm chuyển động khiến bên ngoài không thấy rõ bên trong vòng xoáy.
Nhưng chuyển động không kéo dài quá lâu, giây phút Cửu Anh điên cuồng rít gào trùng kích, ông lão áo xanh điện thứ bảy cất bước đến thì vòng xoáy tan vỡ, nhanh chóng thổi cuồng phong ra bốn phía.
Giữa không trung, vòng xoáy tan biến, xuất hiện ở trước mặt tộc nhân Âm Linh tộc là một thiếu niên mặt tái nhợt, nửa đầu tóc tím, nửa đầu tóc bạc!
Thiếu niên bộ dạng chỉ cỡ tám, chín tuổi, nhưng mặt không chút máu, làn da xám xịt. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, chậm rãi cúi đầu, ánh mắt giao thoa với ông lão bước ra khỏi điện thứ tám.
Ông lão khựng bước chân, cảm giác vô cùng nguy hiểm dâng lên trong lòng. Lão thậm chí từ trong mắt đối phương cảm nhận năm tháng tang thương!
“Chỉ có mười lăm giây.” Tô Minh trở thành thiếu niên thì thào. Lần này hắn hóa thân trở thành số mệnh, cảm nhận thời gian hạn chế chứ không giống ở bất tử bất diệt giới. Ở bên ngoài triển khai dung hợp quá khứ và tương lai hắn chỉ có mười lăm giây.
Mắt chợt lóe, Tô Minh chẳng chút do dự cất bước hướng tới ông lão điện thứ bảy. Một bước này thân thể hắn trông như còn ở tại chỗ nhưng ông lão điện thứ bảy nâng lên tay phải nhanh chóng ấn tới trước.
Cái ấn này tiếng nổ vang vọng, chỉ thấy không khí trước mặt ông lão vặn vẹo, Tô Minh bước ra. Bước chân không ngừng đi hướng ông lão, tay phải nâng lên hư không chộp. Lập tức vệt tím biến ảo trong tay phải Tô Minh chỉ hướng ông lão.
Cái chỉ này vệt tím lao hướng ông lão, lão sắc mặt nghiêm túc định thi triển thần thông chống cự thì hắn nâng tay trái vung lên.
Ông lão người rung động, thân thể không bị khống chế như thời gian đảo ngược lùi lại một bước, thần thông định thi triển bị đánh gãy, tay phải nâng lên giống mới nãy. Đôi mắt lão lộ ra chấn động và không thể tin, trơ mắt nhìn vệt tím tới gần, khoảnh khắc bao phủ toàn thân truyền ra tiếng nổ.
Trong tiếng nổ ông lão hộc máu, thân thể bắn ngược, nhưng chưa đợi lão lùi ra xa thì tay phải Tô Minh hư không chộp. Lập tức bước chân và thân hình ông lão lại biến đổi, tiến lên vài bước, hồi phục trạng thái trước khi bị ánh tím công kích. Thậm chí ánh tím đánh vào trong người ông lão cũng văng ra ngoài, tựa như hình ảnh mới rồi lại xảy ra, ầm một tiếng lần nữa vang vọng.
Vòng đi vòng lại, ngắn ngủi một giây ông lão đã trải qua mười ba lần tiến lên và rút về, qua mười ba lần oanh kích và nghịch chuyển. Mãi đến khi Tô Minh lướt qua người lão, đi ra điện thứ bảy hướng đến điện thứ tám thì thân thể lão mới hồi phục khỏi tuần hoàn quá khứ và tương lai.
Nhưng tùy theo hồi phục, liên tiếp mười ba tiếng nổ vang từ trong người phát ra, ánh sáng tím ngập trời chiếu rọi bốn phía. Qua mười ba tiếng nổ, ông lão hộc bãi máu, mạnh ngoái đầu, mặt tái nhợt đầy hoảng sợ nhìn Tô Minh!
Lão cảm giác rõ ràng mới nãy một giây nếu không phải đối phương không có sát khí quá mạnh, lão chiu gìđựng quá khứ và tương lai nhiều chút thì e rằng khó thoát chết!!!
Loại giết chóc này, loại thần thông này, loại biến đổi khiến người không thể tin làm lão bất giác nảy ra sợ hãi với Tô Minh.
Cùng sợ hãi không chỉ mình lão còn có năm người Âm Linh tộc khác. Nguồn truyện audio Podcast
Giờ phút này Tô Minh không phải Tô Minh, hắn là…’Số mệnh’!!!
Từ khi số mệnh xuất hiện đến đi vào điện thứ tám tổng cộng trôi qua bảy giây. Khi giây thứ tám qua đi, Tô Minh đi tới điện thứ tám. Trong điện thứ tám chỉ có ba pho tượng, giờ ba pho tượng nhanh chóng hồi phục, chớp mắt tỉnh dậy. Cùng lúc đó, trong điện thứ tám phát ra tiếng hừ lạnh, có một chân bước ra từ trong điện, hơn nửa người giấu trong bóng tối theo cất bước dần lộ ra.
Nhưng mọi thứ khi Tô Minh bước vào điện thứ tám thì nhanh chóng biến đổi. Tô Minh nửa đầu trắng nửa đầu tím đi tới, ba pho tượng thức tỉnh mở mắt ra nhanh chóng khép lại, hồi phục thân hình. Theo Tô Minh đi tới, vị trí từ cái đầu hóa thạch, khi hắn đi qua thì ba pho tượng cường đại nghịch chuyển lại ngủ say.
Tiếng hừ lạnh truyền ra từ điện thứ tám từ mãnh liệt đến suy yếu, chân bước ra một bước chậm rãi rút về. Nhưng có thể thấy cái chân run rẩy như đang hết sức giãy dụa! Tuy nhiên, loại giãy dụa này theo Tô Minh tiến tới trước cuối cùng biến thành vô lực, cái chân từ ngoài điện rút về không thấy.
Tô Minh đi qua điện thứ tám, trước mặt hắn là ngọn núi phong ấn xích long. Đỉnh ngọn núi là điện cuối cùng có xích long!
Đó là, điện thứ chín!!!
Tô Minh đi qua điện thứ tám, bước lên ngọn núi đứng ở ngoài điện thứ chín, thân thể hắn xuất hiện hư ảo, số mệnh dần lớn lên, chớp mắt từ bộ dạng tám, chín tuổi trở thành hiện tại. Màu tóc cũng trở lại như thường nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, hiển nhiên loại hóa thân số mệnh triển khai ở bên ngoài đối với Tô Minh cần trả giá rất lớn.
“Người ngoại tộc, có thể vượt qua tám điện tới đây, ngươi là người thứ tư trong năm tháng dài dặc!” Một giọng nói tang thương truyền ra từ đại điện điện thứ chín.
Cửa điện từ từ mở ra khiến Tô Minh thấy trong điện tám pho tượng là bộ xương bị cột trên đất, còn có dưới bộ xương xích long như đồ đằng.
Thốt ra câu này không phải ai khác, chính là bộ xương bị đóng trên mặt đất. Đầu lâu ngẩng lên nhìn hướng Tô Minh!
Khoảnh khắc cái đầu ngẩng lên, Tô Minh nhìn thấy nó thì lập tức nhận ra, bộ dạng cái đầu giống hệ đầu khổng lồ bị chống ở cột đá trong Vu thành năm xưa!
“Thần thông vừa nãy của ngươi rất mạnh. Nếu ngươi có thể chống đỡ qua nửa tiếng đồng hồ, vậy trong Âm Linh tộc ta ngươi có thể đến đi tự do. Không ai có thể ngăn ngươi, dù là ta muốn cản ngươi cũng cần trả giá rất lớn. Nhưng hiển nhiên ngươi không làm được.” Bộ xương nhìn Tô Minh, trong mắt toát ra vô cùng trí tuệ, ẩn chứa tang thương năm tháng không biết bao lâu.
“Làm người thứ tư trong năm tháng dài dặc vượt qua điện, ngươi được tộc ta tôn trọng. Rời đi đi, hồn địa khí này có ích cho tộc ta nhiều, không thể đưa ngươi.”
Tô Minh im lặng, không nói gì nhưng tay phải chậm rãi nâng lên, trên ngón tay có một sợi tóc, bây giờ có dấu hiệu đốt cháy.
Uy nhiếp vượt qua Tô Minh không biết bao nhiêu lần từ sợi tóc trên ngon tya hắn chậm rãi khuếch tán. uy nhiếp mạnh mẽ chớp mắt bao phủ bốn phương tám hướng, khiến tẩt cả người Âm Linh tộc biến sắc mặt!
Cũng khiến bộ xương trong điện đôi mắt tỏa ánh sáng chói lòa.
“Khí thế này là…đây là Man Thần Liệt Sơn Tu!”
Chương 492: Tại sao ngươi cũng ở đây?
Bộ xương trong điện thứ chín thân hình rung động, khiến dây xích rung rinh theo, khiến núi run rẩy. Nó nhìn chằm chằm bàn tay Tô Minh, nhìn sợi tóc trên ngón tay, khuôn mặt khô gầy chậm rãi tỏa ánh sáng âm u, ánh sáng lan tràn khiến thân hình khô đét như hồi phục sức sống.
“Liệt Sơn Tu.” Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng nổi sóng to, đây là lần đầu tiên hắn nghe cái tên này, theo lời nói thì đó rõ ràng thuộc về Man Thần, thuộc về Man Thần đời thứ nhất!
“Hôm nay ta có thể không mang đi địa khí long hồn, nhưng lấy lực lượng Man Thần, trước không nói Âm Linh tộc ngươi tử thương, chỉ riêng nơi này phong ấn xích long chắc là chỗ quan trọng của Âm Linh tộc ngươi! Nếu có thể hủy nơi này là tốt nhất, nếu không thể thì lấy tu vi bản thân ta kết hợp lực lượng Man Thần, muốn đi chắc không khó gì. Nhưng từ nay về sau ta sẽ ngày đêm tìm Âm Linh tộc lạc bầy giết không ngừng nghỉ! Thần thông của ta trước đó ngươi thấy rồi, ta có thể làm được!” Tô Minh đè nén lòng chấn động, chậm rãi nói.
Hắn có lực lượng Man Thần, ngay cả phân thân Đế Thiên còn giết được, đây là lý do hắn có tin chắc cứu được xích long, cũng là vì sao hắn tốn bao công sức phải đi đến điện thứ chín này! Nếu không tới gần đã lộ ra lực lượng Man Thần thì uy hiếp không đạt hiệu quả như hiện nay. Chỉ có lộ ra thực lực bản thân rồi lấy ra uy hiếp thì mới được đến trình độ tốt nhất!
Bộ xương trong đại điện theo thân hình hồi phúc, ánh sáng âm u trong mắt càng mãnh liệt. Nó nhìn sợi tóc trên ngón tay Tô Minh, biểu tình lộ ra phức tạp và hồi ức.
“Liệt Sơn Tu là người thứ nhất vượt điện, đó là chuyện từ rất rất rất lâu về trước. Khí thế này đúng là của hắn, không ngờ hắn lại tiến một bước.” Nói đến đây thì bộ xương thở dài, nhìn Tô Minh, nó nghe rõ lời Tô Minh uy hiếp, nếu không có lực lượng Man Thần thì việc này chỉ là trò cười, nhưng giờ thì không!
“Chúng ta có thể giao dịch.” Bộ xương đã hoàn toàn hồi phục, chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất.
Nó đứng lên, những sợi xích hòa tan, những cái đinh định trên mặt đất thả lỏng ra, biến mất không thấy.
Bộ xương đứng lên, thân thể không cao, ngang ngửa với Tô Minh. Nó đứng đó, ngoài người dần hiện ra áo vàng.
Tô Minh không mở miệng, nhìn bộ xương.
“Ta cần con địa khí long hồn này là vì lực địa khí, đối với tộc ta có tác dụng lớn. Nhưng bây giờ nếu ngươi đem lực lượng Man Thần giúp tộc ta thì không cần long hồn bình thường nữa!” Bộ xương chậm rãi nói, nói xong nâng lên tay phải ấn mặt đất.
Lập tức đồ đằng xích long trên đất vặn vẹo, gầm rống. Đồ đằng hòa tan như mở phong ấn, xích long biến ảo thân hình, bay lên khỏi mặt đấtvẻ mặt uể oải lao hướng Tô Minh.
Cùng lúc đó, bên dưới ngọn núi, trong tám đại điện, tất cả người Âm Linh tộc không ra tay nữa mà cùng thụt lùi, lại hóa thành pho tượng. Ngay sau đó độc thi lao nhanh đi tới bên cạnh Tô Minh, rắn nhỏ cũng xé gió đến gần, cuối cùng là Tô Minh nguyên thần cuốn Hàm Sơn Chuông trở về.
Cả quá trình Âm Linh tộc không ai ngăn cản, mặc kệ tất cả trở về bên Tô Minh.
“Đây là thành ý của lão phu.” Bộ xương chậm rãi nói, nhìn Tô Minh.
“Nếu ngươi đồng ý, lão phu chẳng những để ngươi mang địa khí thong dong rời đi, ngươi còn được hữ nghị của Âm Linh tộc ta, hữu nghị này vĩnh viễn không thay đổi.”
Tô Minh thu lại Hàm Sơn Chuông và nguyên thần, nhìn bộ xương, lạnh lùng nói.
“Nghe nói năm đó Vu tộc và quý tộc cũng từng có hữu nghị này.”
Bộ xương giờ trông như một ông lão tang thương, đối với lời của Tô Minh chỉ lắc đầu.
“Vu tộc và tộc ta không có hữu nghị, có chỉ là lợi dụng lẫn nhau và ước hẹn. Họ không tuân theo ước hẹn, tự chọc họa, không liên quan hệ Âm Linh ta.”
Tô Minh nhíu mày không lên tiếng.
“Thôi, nói ngươi biết cũng không sao. Tộc ta và Vu tộc ước hẹn, tộc ta giúp họ tại đây mở ra phạm vi trăm vạn, cho họ xây Vu thành càng để họ có thể sinh tồn mà cam lòng bị thù lao khuất tùng. Làm báo đáp, mỗi cách một đoạn thời gian họ sẽ đưa lên vật tộc ta muốn, mỗi lần khiến tộc nhân ta giúp đỡ phải trả giá điều ta cần! Nhưng người Vu tộc, cường giả không thể tới qua nhiều. Tuy nhiên mười lăm năm trước Vu tộc thất hứa trước, dẫn đến nơi này tan vỡ.” Ông lão áo vàng do bộ xương biến thành cất giọng tang thương nói.
“Một khi lực lượng Man Thần bị tộc ngươi sử dụng, ta không còn vật uy hiếp. Nếu tộc ngươi thay đổi thì chẳng phải đẩy ta vào nguy hiểm ư?” Mắt Tô Minh chợt lóe, chậm rãi nói.
Ông lão áo vàng im lặng, chậm rãi tiến lên, mãi đến đi ra đại điện, đứng ngoài điện nhìn trời đất bên ngoài.
Tô Minh lùi vài bước, giữ khoảng cách nhất định với lão.
“Mỗi người đều có nhà…” Thật lâu sau, ông lão đột nhiên khàn giọng nói.
“Ngươi có, Vu tộc có, Liệt Tu cũng có. Cùng lúc đó, Âm Linh tộc ta cũng có nhà, bây giờ trung tâm Chúc Cửu Giới bên ngoài không thể tiến vào, người bên trong không thể ra ngoài. Ngươi, có muốn rời đi không?” Ông lão quay đầu nhìn Tô Minh.
Tô Minh lòng chấn động, trong khoảng thời gian này, hắn không muốn úy nghĩ chuyện này. Từng hình ảnh về Mệnh tộc khiến hắn rất xúc động, hắn có dự cảm muốn rời khỏi Chúc Cửu Giới e rằng cực kỳ khó khăn. Nhưng hắn không từ bỏ hy vọng, định dàn xếp xong hết, dù cho xa vời cũng phải tìm cơ hội rời khỏi đây.
“Ngươi giúp tộc ta cũng là giúp chính mình.” Ông lão chậm rãi nói.
Tô Minh im lặng.
“Tộc ta và Vu tộc hợp tác là muốn mượn Vu tộc thuận tiện tích lũy đủ vật cần thiết, mấy năm qua khát vọng duy nhất của tộc ta là về nhà! Vì chuyện này, cnhúng ta cùng Vu tộc hợp tác, vì chuyện này, chúng ta cam tâm khuất tùng, vì chuyện này, tộc nhân mang con xích long về, tất cả là vì về nhà. Nhà của tộc ta không phải Chúc Cửu Giới này, không phải Đạo Thần chân giới này mà ở vũ trụ cách chỗ này rất xa xôi, trong tứ đại chân giới Âm Thánh chân giới!” Giọng ông lão trầm thấp nhưng câu nói khiến Tô Minh hít thở dồn dập, tinh thần dấy sóng ngập trời.
“Vì việc này tộc ta có thể từ bỏ tất cả. Ta làm Tà Linh các đời trong tộc, có thể diễn kịch với Vu tộc, khiến năm đó Vu nhân tin tưởng tộc ta phân liệt. Đầu ta bị cắt xuống hiến tế trong Vu thành, trở thành chiến tích của Vu tộc, trở thành vinh quang họ cư ngụ trong phạm vi trăm vạn dặm.” Ông lão thì thào.
“Âm Thánh chân giới…Đạo Thần chân giới…tứ đại chân giới!” Tô Minh nghĩ đến lời Chúc Cửu Âm nói trước khi chết.
“Vu tộc không giữ ước hẹn, mười lăm năm trước thiết lập trận pháp muốn đem nhiều Vu nhân truyền tống đến. Nhưng Vu nhân không biết một khi họ thật sự làm vậy sẽ dấy lên tai kiếp trong toàn Chúc Cửu Giới! Vì rất nhiều âm tử khí của ngoại tộc xâm nhập nhất định dẫn đến giới linh say ngủ phòng ngự giết chóc, bắt đầu hủy diệt tất cả sinh linh ban đầu. Cho nên lão phu ra tay, khi giới linh phòng ngự giết chóc mới dựng lên thì bóp nát nguy hiểm!” Ông lão áo vàng lắc đầu.
“Giới linh?” Tô Minh ngây ra.
“Ngươi là tộc nhân của Liệt Sơn Tu, có lực lượng hắn bảo vệ nên không tính người ngoài. Chúc Cửu Giới này nhìn như một giới kỳ thực là thực giới pháp khí của Âm Linh tộc ta! Pháp khí này cực kỳ khổng lồ, là Âm Thánh chân giới ta tu, tác dụng xuyên vũ trụ, cũng chỉ có pháp khí như vậy mới phá được lực giới, đến giữa hai chân giới! Nhưng mấy năm trước tộc ta tuân theo ý Âm Thánh Chân Linh, đi ra ngoài hoàn thành một sứ mệnh thì trong khi xuyên qua gặp gió lốc chân giới, pháp khí bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, bất đắc dĩ mới tới đây, mãi đến bây giờ.” Ông lão áo vàng biểu tình nhớ lại, khẽ thì thầm.
Tô Minh vô cùng rung động, bản năng lùi vài bước, biểu tình khó thể che giấu sự không tin.
“Nếu vậy thì, vậy tại sao có Chúc Cửu Âm, tại sao…” Tô Minh lập tức hỏi.
“Chúc Cửu Âm, hệ Chúc Âm, một trong cửu thánh. Ngươi thấy chẳng phải là nó đã chết sao? Sứ mệnh tộc ta năm đó là Âm Thánh Chân Linh chí tôn tự ra lệnh khiến tộc ta đi còn lại ba chân giới sưu tập tất cả xác cường đại. Tổ tiên tộc ta mạnh mẽ hơn xa bây giờ ngươi thấy.” Ông lão áo vàng ánh mắt rơi trên người Tô Minh.
‘Bức Thánh tộc, Phù Du tộc, Âm Linh tộc, đây mới chỉ là phạm vi trăm vạn dặm. Nếu lời ông lão nói là thật thì hèn chi chỗ này phức tạp như vậy!’ Tô Minh thở gấp, đầu óc nhanh chóng tiêu hóa những lời ông lão nói, hắn lờ mờ cảm giác được đối phương không nói dối.
Tô Minh định nói cái gì bỗng tinh thần chấn động, hắn chợt nghĩ mới rồi ông lão nhắc đến giới linh phòng ngự giết chóc có kèm theo cái gọi là ngoại giới âm tử khí!?
“Âm tử khí là cái gì?”
“Mấy năm qua dù tộc ta cường đại có thể gọi là đứng mười hàng đầu Âm Thánh Chân Linh nhưng ngươi cho rằng thời gian tổi qua dài lâu, toàn tộc ta có thể vĩnh viễn bất tử sao? Đặc biệt là pháp khí tổn thưong va chạm, chúng ta còn có thể sống ư?” Ông lão áo vàng im lặng một lát, phức tạp nhìn Tô Minh.
Tô Minh ngẩn ra, bỗng biến sắc mặt. Hắn nhớ đến trước khi ông lão hồi phục sự sống thì là bộ xương chết trong đại điện!
“Ngươi…ngươi đã chết?” Não Tô Minh ù vang.
“Coi như đi.” Ông lão thở dài.
“Nếu đã chết thì tại sao ngươi còn có thể xuất hiện tại đây? Bây giờ là hồn? Là ý chí còn sót lại?” Tô Minh đè nén lòng chấn động, hắn nhớ đến ý chí Chúc Cửu Âm, có thể miễn cưỡng giải thích.
Ông lão im lặng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lát sau nhìn hướng Tô Minh, vẻ mặt phức tạp ngày càng dày đặc.
“Vậy tại sao ngươi cũng xuất hiện ở đây?”
Chương 493: Giới linh sơ
Tô Minh như bị búa đập vào lòng, lùi vài bước, vẻ mặt âm trầm. Trong đầu hắn nhanh chóng lóe ra ba hình ảnh! Cái thứ nhất là năm đó trên Hàm Sơn xích ở Hàm Sơn Thành hắn thấy Bắc lăng, Lôi Thần và cả câu kia.
[Ngươi rõ ràng đã chết, là ta tự tay chôn ngươi.]
Hình ảnh chớp mắt biến mất, thay thế là lúc Hồng La tan biến, hắn ở quan tài núi Vu tộc đụng vào quan tài thì bóng đen xuất hiện trong ký ức như mộng.
[Năm đó hai đứa trẻ, sống là nàng, chết là ta.]
Ngay sau đó tất cả hình ảnh vỡ nát, thân hình Đế Thiên chiếm cứ toàn bộ ký ức Tô Minh, hai chữ lạnh lùng không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, thật lâu không tán đi.
[Túc Mệnh!]
Tô Minh đứng đó, nhìn ông lão áo vàng, nhìn trời đất, thật lâu sau chua xót nói.
“Ta, chết rồi ư?”
“Có lẽ là, có lẽ không.” Ông lão áo vàng liếc Tô Minh, lắc đầu nói.
“Lời này là sao?” Tô Minh im lặng một lát, từ từ hỏi.
Hắn không phải không thể nhận lời ông lão nói, chuyện như vậy kỳ thực nhiều năm trước hắn đã thấy ra chút manh mối, chẳng qua không thể liên tiếp cùng một chỗ thôi.
“Thế gian tồn tại chính và phản, nếu đem mặt chính so sánh là sống, vây mặt phản gọi là chết. Nhưng rốt cuộc cái gì là chết, cái gì là phản, có ai nói rõ đâu? Hoặc là đem chính và phản giới hạn thành một mặt gương, người ngoài nhìn trong gương, người trong gương cũng thấy bên ngoài, nhìn là mình hoặc không phải mình. Hiểu không?” Ông lão áo vàng chậm rãi nói.
Tô Minh nhíu mày, lát sau đưa mắt nhìn phía xa.
“Ý ngươi là phải chăng người trong ngươi có sinh hoạt của mình mà người ngoài gương không biết? Như ngươi, như ta là ở trong gương?”
“Ngộ tính của ngươi không sai, có thể bị Liệt Sơn Tu xem trọng tất nhiên có ưu điểm của mình.” Quê nhà Âm Thánh chân giới của lão phu ở rất sớm trước kia đã bắt đầu nghiên cứu chính phản âm dương ra kết luận, vũ trụ này cũng tồn tại chính và phản! Chúng ta tương phản gọi là âm tử hư, tương chính gọi là hạo dương không.” Ông lão áo vàng nói đến đây bỗng cười cười không tiếp tục.
Tô Minh im lặng, tay phải nâng lên nhìn sợi tóc trên ngón tay, biểu tình lộ ra dứt khoát.
“Làm sao giúp tộc ngươi về nhà?”
“Nơi đây là pháp khí tộc ta biến thành, năm đó pháp khí xuyên qua vũ trụ bị tổn hại nhưng giới linh này, cũng chính là hồn pháp khí chưa chết mà rơi vào ngủ say! Nó cần có đủ lực lượng mới có thể thức tỉnh, cũng chỉ có khiến nó thức tỉnh mới mở ra pháp khí được, dựa theo quỹ tích năm đó trở về Âm Thán chân giới! Mấy năm qua tộc ta đã tích lũy vật chất gần xong nhưng vẫn thiếu, nên mới hợp tác cùng Vu tộc, nên mới cần con địa khí long hồn này! Ngươi chỉ cần đem lực Liệt Sơn Tu đưa vào trong trận pháp đại điện là xem như giúp tộc ta nhiều. Cộng thêm lực lượng Liệt Sơn Tu, lão phu có bảy phần nắm chắc có thể khiến giới linh thức tỉnh trong thời gian ngắn! Một khi giới linh thức tỉnh, tộc ta và giới linh lại sinh ra liên hệ thì có thể mượn đó…về nhà!” Ông lão áo vàng hơi kích động, hồi phục nỗi lòng, lão nhìn Tô Minh, biểu tình chân thành.
“Giới linh thức tỉnh rồi lão phu có thể mở ra đường hầm một truyền tống trận trong pháp khí. Tuy rằng trận này vì lực lượng pháp khí không thể dùng nhiều nhưng có thể đem ngươi và những tộc nhân của ngươi đưa rời khỏi đây, quay về thế giới các ngươi! Mặt khác có liên quan giữa âm tử hư và hạo dương không, lão phu sẽ nói cho ngươi vào lúc đó, hy vọng có thể giúp ích cho ngươi. Nếu ngươi muốn chân chính nhìn thế giới này, nếu dám liều một phen, vậy có thể cuối cùng rời khỏi trận, khi ấy ngươi sẽ thấy vũ trụ và thương khung.” Ông lão áo vàng nói đến đây thì lùi mấy bước, chắp tay cúi gập người hướng Tô Minh.
“Lão phu nói đều là lời thật, hy vọng người giúp đỡ. Nếu một ngày kia người có thể rời khỏi Đạo Thần chân giới đi Âm Thánh chân giới thì có thể tìm Linh Thánh địa lục, chỗ đó có Âm Linh tộc ta. Lão phu hy vọng có ngày gặp lại ngươi tại Âm Thánh chân giới!”
Tô Minh im lặng nhìn ông lão trước mắt, hắn gật đầu.
Tất cả điều ông lão nói khiến Tô Minh có cảm giác như ảo mộng, liên kết phán đoán bản thân và lời đối phương nói có lẽ không phải nói bậy. Nhưng mặc kệ thế nào, vì đáp án trong lòng, Tô Minh sẽ đồng ý điều này. Dù ông lão nói tất cả là lừa gạt, dù cho mọi thứ là giả dối nhưng Tô Minh thà tin tưởng lời lão nói là thật.
Thấy Tô Minh gật đầu, ông lão áo vàng hít sâu, tay áo vung. Lập tức đại điện trên núi lão đứng chớp mắt vặn vẹo, dần tan biến, bên trong tám pho tượng to lớn cũng tán đi, dường như tất cả đều là hư ảo, chỉ có xích long rời đi trên mặt đất để lại trận pháp là còn ở!
“Xin hãy đem lực Liệt Sơn Tu rót vào trong trận pháp!” Ông lão lại chắp tay cúi đầu.
Tô Minh im lặng, chậm rãi đi hướng trận pháp, mãi đến khi đứng ở trong trận pháp ánh mắt rơi vào đó, thật lâu sau hắn nâng lên tay phải, sợi tóc trên ngón tay vào khoảnh khắc này phát ra ánh sáng mãnh liệt và khí thế áp lực ngập trời. Khí thế quanh quẩn, khiến bầu trời nổ vang khiến hư không bốn phía như không thể chịu đựng xuất hiện dấu vết nứt rạn. Khoảnh khắc ngón tay Tô Minh sắp rơi xuống thì hắn bỗng quay đầu, mắt nhanh như chớp nhìn mặt ông lão áo vàng.
Hắn thấy là kích động, là cay đắng, là nhớ nhung, là tưởng niệm muốn về nhà.
“Ta tin ngươi một lần!”
Tay phải Tô Minh nhanh chóng hạ xuống, chỉ vào trận pháp. Chớp mắt sợi tóc trên ngón tay nhanh đốt cháy. Lực lượng khổng lồ không thể tưởng tượng theo đốt cháy bùng phát, dọc theo ngón tay hắn xông vào trong trận pháp. Cùng lúc đó, ngọn núi Tô Minh đứng sụp xuống từng mảng, hóa thành tro bụi tan biến. Nhưng trận pháp vẫn còn đó bềnh bồng giữa không trung, có ánh sáng dần sáng ngời!
Ngay sau đó, ngoài ngọn núi biến mất, tất cả đại điện và pho tượng trong thời gian ngắn tan thành tro bụi, những pho tuượng như bị tịch diệt phong quét qua ngã xuống thành một phần mặt đất. Mãi đến khi gió lốc tán đi, trận pháp tỏa ánh sáng chói mắt, bốn phía không có bất cứ núi và đại điện nào, pho tượng người Âm Linh tộc biến thành giờ đâm xuống mười cái!
Mười pho tượng hoang tàn lộ ra mục nát như trải qua năm tháng trôi qua.
Giữa không trung ánh sáng trận pháp càng sáng ngời, cuối cùng thành cột sáng chói mắt bùng phát từ trong trận pháp vọt hướng tận cùng bầu trời.
Giây phút cột sáng xông lên trời, mặt đất phía xa lại có cột sáng lao ra tầng mây, ngay sau đó, cột sáng không ngừng xuất hiện trong Chúc Cửu Giới vô biên vô hạn.
Dù Tô Minh không thấy hết nhưng hắn có thể cảm giác được trời đất chấn động!
Sợi tóc trên ngón tay Tô Minh đốt cháy một ít, thân thể khi cột sáng bùng phát thì bị lực lượng bắn ra, liên tục lùi mấy trăm mét, mặt xanh xao hộc búng máu. Hắn ngây ngốc nhìn bốn phía, nhìn đại điện tán đi, nhìn từng pho tượng mất đi, tất cả cho hắn cảm giác cực kỳ chân thực, chứng minh ông lão vừa nói không phải giả dối.
“Đại ân ghi nhớ!” Ông lão áo vàng sắc mặt kích động chắp tay với Tô Minh, nhoáng người lên lao hướng cột sáng trận pháp.
“Trận pháp lục tục bị mở ra, lão phu sẽ dốc sức kêu gọi giới linh thức tỉnh, nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, Chúc Cửu Giới sẽ nghiêng trời lệch đất, xin ân công mau tập trung tộc ngươi, khi giới linh thức tỉnh thì ta sẽ mở đường hầm cho ngươi!”
Tô Minh nhìn bóng dáng ông lão áo vàng biến mất trong cột sáng, đứng tại chỗ im lặng giây lát, vẻ mặt chua xót từ bỏ muốn không tiếc mọi thứ lại hóa thân thành số mệnh. Đây là hắn đề phòng vạn nhất, làm ra chuẩn bị cuối cùng. Nếu là đối phương nói đều giả dối thì Tô Minh có thể mượn mười lăm giây thay đổi.
Nhưng dù là bốn phía biến đổi hay hành động của ông lão áo vàng, tất cả đều chứng minh đối phương không có ác ý, như vậy tính ra lời lão nói độ tin cậy có thể gần với sự thật!
Đây là điều Tô Minh nhất định phải biết cũng không muốn đối mặt.
Tô Minh im lặng thu lại xích long, khiến nó hóa thành đồ đằng trên tay trái. Con rồng hao tổn quá nhiều, giờ rơi vào ngủ say, không biết bao lâu mới tỉnh dậy.
Tô Minh mang theo độc thi, rắn nhỏ xoay người đi hướng sơn cốc Mệnh tộc cư ngụ.
Bóng lưng hắn tiêu điều lộ ra mờ mịt dần khuất xa. Sau lưng hắn cột sáng ngập trời, dưới chân đất rung động, trên đầu hắn tầng mây cuồn cuộn, tất cả đều biểu thị biến đổi nghiêng trời lệch đất đang diễn ra.
“Nửa tháng…một tháng…tất cả đáp án, giây phút rời đi sẽ dược đáp án.” Tô Minh thì thào, mắt hắn dần lộ ra kiên quyết, mặc kệ đáp án như thế nào hắn đều phải đi tiếp.
Mặc kệ đáp án đại biểu cái gì, có một số việc Tô Minh cảm thấy mình nhất định phải biết!
Thân hình hắn biến mất phương xa, đi trên bầu trời thần thức tỏa ra,phủ phía xa. Mãi đến khi hắn thấy trong phế tích Vu thành, một du hồn trôi nổi, là hồn A Hổ.
Còn có ngoài phế tích Vu tộc, trong một đám phù du hồn mắt thường không thấy có một cô gái khiến Tô Minh quen thuộc.
“…năm đó không rời đi ư.” Tô Minh khựng lại.
Chương 494: Túc nữ chỉ thuộc về ngươi
Đó là một hồn nhu nhược, một hồn mất đi tâm trí mê mang bay trên mặt đất nhiều năm.
Cô không có mục đích phiêu đãng, không biết điểm cuối tại đâu.
Bóng dáng cô mắt thường không thấy, chỉ có thần thức mới thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, thấy hồn cô mê mang. Cô mặc áo trắng u hồn phiêu đãng, bên người có nhiều hồn giống cô, dường như không thấy đối phương, chỉ bay thành đàn. Cô vốn không có ký ức, quên mình chết đi thế nào, quên tại sao mình biến thành như vậy, chỉ mơ hồ nhớ dường như mình đang tìm cái gì. Nhưng rốt cuộc tìm cái gì, cô không nghĩ ra được.
Bay mãi, một lần lại một lần tìm kiếm, đang tìm hướng quê nhà ư? Đang tìm ấm áp trong đời ư? Đang tìm tông môn sao? Cô, là túc nữ.
Lấy thân phận như cô vốn nên rời đi vào biến cố mười lăm năm trước, thân phận như cô đến từ tiên tộc, nơi này không thuộc về cô, cô vốn nên đi theo người tông môn rời khỏi Chúc Cửu Giới.
Nhưng cô xuất hiện trong thần thức Tô Minh, bộ dạng phù du hồn.
Tô Minh đứng đó, nhìn cô ở trong mười du hồn mắt thường không thấy nhưng thần thức thấy rõ, nhìn mặt cô tái nhợt, hồn thân bay bổng và trong mắt mê mang.
Đây là người tại đại hội đổ bảo Thiên Lam Mộng cúi đầu, Thu Hải bộ lạc thánh nữ Uyển Thu tránh né ánh mắt, không ai nói một câu giùm Tô Minh, cô là người duy nhất tỏ ra lo lắng.
Đối với cô gái này Tô Minh không hiểu nhiều, chỉ ở năm đó trên chiến trường Vu Man hắn thấy cô, nghe cô nói một câu Túc Mệnh. Sau đó trong ký ức Hồng La từng tiếp xúc một ít với cô gái, từ nay về sau chẳng liên quan gì đến khi gặp lại tại Chúc Cửu Giới. Hắn thậm chí không biết tên cô gái, chỉ biết có người gọi cô là…túc nữ. Một xưng hô rất kỳ lạ, túc là túc số mệnh ư? Tô Minh nhìn cô, im lặng.
Trước mặt Tô Minh, từng phù du hồn bay qua người, chúng không thấy Tô Minh, như là không thấy. Mãi đến khi bảy, tám phù du hồn lướt qua Tô Minh thì cô gái áo trắng tới gần.
Mắt cô mê mang chậm rãi tới gần Tô Minh, giây phút lướt qua hắn chợt khựng lại!
Dường như cô nhận ra cái gì, quay đầu nhìn Tô Minh. Chỉ là trong mắt cô thấy một mảnh hư vô, nhưng chẳng biết tại sao cô thấy ấm áp, dường như đây là nơi cô luôn tìm kiếm.
Cô chậm rãi nâng tay lên như muốn chạm vào ấm áp đó.
Tô Minh nhìn cô, mặc kệ tay cô đặt trên người, chạm vào mặt mình.
Thật lạnh, đây là cảm giác đầu tiên của Tô Minh.
Hắn nhìn hồn cô gái vốn không có chút biểu tình nhưng giờ dần lộ nụ cười, nụ cười kia rất đẹp toát ra đơn thuần, toát ra lưu luyến khó tả.
Cô vuốt mặt Tô Minh, chậm rãi tới gần dựa vào ngực hắn, mắt khép, biểu tình thỏa mãn, dường như cô tìm rất lâu rồi giờ rốt cuộc tìm đến nơi thuộc về mình.
Cô là túc nữ, túc tức thuộc về Túc Mệnh.
Mười lăm năm trước cô vốn có thể rời đi nhưng không có, cô chọn ở lại. Thế giới bên ngoài không có Túc Mệnh, vậy cô không còn là túc nữ. Chỉ tại đây, có Túc Mệnh ở cô mới là túc nữ thuộc về Túc Mệnh.
Từ khi cô còn nhỏ đến lớn, tính cách yếu đuối bởi vì một cái tên mà thay đổi. Dù cô chỉ là một trong rất nhiều túc nữ, nhưng cô từ tiên tộc giáng xuống, mục đích duy nhất là chính mắt thấy Túc Mệnh.
Vậy nên cô không đi, vậy nên tìm kiếm mấy năm, trong đêm mưa đó cô trở thành phù du, dù đã thành hồn, dù quên hết mọi thứ, mất đi tâm trí nhưng cô vẫn đang tìm kiếm, không ngừng tìm.
Tô Minh nhìn hồn cô gái trước mắt, cảm nhận cô lưu luyến. Hắn đứng đó, từ ban ngày đến đêm khuya.
Mơ hồ trong đầu hắn trí nhớ hiện ra cảm xúc trước kia không tồn tại.
Đó là đêm vô tận, rất lạnh lẽo, cô độc và cô đơn trởe thành vĩnh hằng, là đêm mất đi giọng nói muội muội không biết qua bao lâu.
Hắn vẫn nằm đó, đối với mọi thứ bên ngoài hắn cảm giác được nhưng chết lặng, quên đi.
Mãi đến khi thanh âm mang theo non nớt và rụt rè, yếu ớt thì thầm bên cạnh hắn.
“Chào đại ca ca, ta…ta họ Bạch, là bạch của màu trắng, ta, ta tên Linh nhi, đến từ Tàng Long tông.”
“Đại ca ca, ngươi là Túc Mệnh ư? Túc Mệnh có nghĩa gì? Tại sao bọn họ gọi ngươi là Túc Mệnh?”
“Đại ca ca, ta nhớ nhà, ta không muốn ở đây. Ngươi nhớ nhà không? Nhà ngươi ở đâu? Ta nói nha, trong nhà ta đẹp lắm, ta còn có một đệ đệ, nhưng đã lâu rồi không thấy nó.”
“Đại ca ca, Mặc gia gia nói ta có thể giống người khác trở thành túc nữ, nhưng ta không muốn giống như họ. Ta muốn sau này trở thành túc nữ chỉ thuộc về ngươi, mặc kệ sau này ngươi ở đâu ta đều luôn bên cạnh ngươi.”
“Đại ca ca, ta muốn…nhìn ngươi thức tỉnh, ta sẽ đi tìm ngươi, ngươi sẽ nhớ được ta không?”
Ký ức bóng tối chậm rãi tán đi, lộ ra trước mặt Tô Minh là bầu trời Chúc Cửu Âm hỗn độn, động đất, còn có trong đêm tối từ phía xa từng cột sáng liên tiếp trời đất.
Tô Minh cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, cô nhắm mắt như đã ngủ say, nụ cười thỏa mãn ngọt ngào.
“Bạch…linh…” Mắt Tô Minh dần tràn đầy đau thương, hắn bỗng hiểu thứ gì nhưng vẫn có chút mơ hồ.
Im lặng thật lâu sau, Tô Minh trong chua xót thả lỏng tay, tuy nhiên hồn cô gái bắt chặt hắn không thả, dù bắt hụt cũng không muốn thả lỏng. Mãi đến khi Tô Minh bỏ cô vào túi trữ vật, mãi đến khi Tô Minh đi đến Vu thành trở thành phế tích, tìm đến hồn A Hổ, cũng dùng cách tương tự lấy đi. Một mình hắn ở trong trời đêm đi hướng sơn cốc Mệnh tộc.
Lúc sáng sớm Tô Minh trở lại sơn cốc Mệnh tộc, đứng trên sơn cốc hắn nhìn mấy trăm Mệnh tộc trước mắt, bỗng không chia rõ những người này là sống hay chết.
Hắn ngồi xuống, nhìn bầu trời, mê mang.
Mặt trời mọc trời lặng, một ngày lại một ngày trôi qua, Tô Minh ngồi đó không có đáp án.
‘Có lẽ tất cả đáp án chỉ khi cuối cùng rời đi mới biết được.” Khi đêm thứ ba buôn xuống, Tô Minh mở mắt ra.
‘Nơi này giới linh thức tỉnh, trong thời gian ngắn sẽ nghiêng trời lệch đất, vậy trước khi đi mình còn có một nơi nghi ngờ, Vạn lê Sơn.’ Mắt Tô Minh ngưng tụ, đè nén chấn động và mờ mịt hành trình Âm Linh tộc. Hắn đứng dậy nhìn phương xa trong bóng đêm.
Thật lâu sau Tô Minh hóa thành cầu vồng biến mất trong bóng đêm. Hắn mở thần thức hướng tới nơi Bức Thánh tộc lao nhanh. Chỗ đó là trạm dừng cuối cùng tại Chúc Cửu Giới của hắn, tìm hiểu tại sao Huyết Hỏa Trùng Trùng tồn tại, tìm hiểu thuật Hỏa Man trong ký ức vì sao xuất hiện tại đây, tìm hiểu trong ký ức của hắn chỗ lệch lạc. Còn có cái tên Vạn lê Sơn khiến hắn quen thuộc là tại sao. Trong lòng Tô Minh có đáp án, lần này đi là muốn xác định.
Tô Minh lao nhanh trên trời, thần thức nhiều lần tỏa ra nhưng không có hơi thở Cơ Vân Hải. Cơ Vân Hải hóa thành con rối, tự biến mất không tìm thấy.
Đến khi bình minh đến trước mặt Tô Minh xuất hiện chỗ Bức Thánh tộc, hắn vẫn không tìm thấy dao động đến từ Cơ Vân Hải.
Ở trước mặt Tô Minh là mặt đất tràn đầy vô số khe hở. Từng cái khe sâu không đo được, có khí lạnh khuếch tán ra, lan tràn bốn phía. Đặc biệt ở mặt đất phương xa có vị trí là điểm giao thác của tất cả khe rãnh. Tại đó không có hố sâu, không có nhiều khe rãnh mà tồn tại một ngọn núi!
Ngọn núi cao ngất đâm mây, đen thui tỏa ra khí lạnh lẽo!
Núi này không tồn tại ở mười lăm năm trước, như là chui ra từ mặt đất, sừng sững đứng trong cõi đời!
Giây phút Tô Minh tới gần đây thì trong bóng đêm, hắn thấy trong vô số khe đen quanh mặt đất bỗng xuất hiện vô số đôi mắt lạnh lùng.
Từng đôi mắt ở trong bóng tối chớp lóe nhìn mình, chẳng những trong khe tràn ngập đôi mắt mà ở ngọn núi cao hắn cũng cảm nhận nhiều ánh mắt đều tập trung trên người mình.
Lạnh lùng, vô tình, khát máu, vân vân, những đôi mắt ẩn chứa ý nghĩa hiện ra khiến người thấy mà chấn động tinh thần.
Nhưng Tô Minh không có, hắn lặng lẽ tiến tới trước. Mục tiêu của hắn chỉ có một, chính là ngọn núi kia, ngọn núi tại Bức Thánh tộc bị gọi là Vạn lê Sơn!
Theo Tô Minh tới gần, một tiêngs rít sắc nhọn bỗng vang vọng trong mặt đất. Đây không phải giọng một Bức Thánh tộc mà tất cả tộc nhân Bức Thánh tộc cùng phát ra tiếng gào.
Thanh âm như sóng âm có khí thế kinh thiên động địa, dấy lên thì khiến bình minh trên trời như sắp lùi đi, tuy nhiên nó không thể khiến bước chân Tô Minh có chút tạm dừng.
Thanh âm vang vọng thì truyền ra tiếng vỗ cánh dữ dội. Chỉ thấy trong bóng đêm từng đôi mắt chớp lóe nhanh chóng tới gần, hóa thành vô số tộc nhân Bức Thánh tộc!
Khoảnh khắc những tộc nhân Bức Thánh tộc xông hướng Tô Minh thì bỗnng hiên, một giọng tang thương chậm rãi phát ra từ đỉnh núi.
“Tộc nhân Bức Thánh tộc cung phụng ta, đừng ồn ào, đây là khách của ta, ta đợi hắn đã rất lâu, rất lâu.”
Theo giọng nói vang vọng, những tộc nhân Bức Thánh tộc sắp vọt ra đều không phát ra âm thanh nữa mà trở lại khe sâu thẳm, ngay cả đôi mắt chớp lóe cũng chậm rãi tắt đi, khiến mặt đất lại rơi vào hắc ám.
Chương 495: Con đường tu mệnh!
Bước chân của Tô Minh vẫn như cũ, từng bước một ở giữa không trung đi qua khe rãnh mặt đất, trung tất vùng Bức Thánh tộc, đi tới ngọn núi.
Ở đó hắn thấy một bia đá, bia cao ngất từ xa nhìn như đỉnh núi. Trên bia khắc nhiều chữ, dưới bia ngồi xếp bằng một ông lão.
IIng lão quần áo rách rưới, đầu rối bù thấy không rõ bộ mặt, cúi đầu như đang tĩnh tọa.
“Vài vạn năm trước Man Thần Liệt Sơn Tu sáng tạo ra đất Man tộc, tự sáng chế công pháp cho thế gian, thành tựu đại thế Man tộc, dựng Đại Ngu vương triều, vạn tộc sùng bái, thủ lĩnh các tộc sắc phong cần Man Thần đồng ý, sau đó đi tìm vị kiếp mà rời đi, để di trạch tại đế. Có người dương danh Si Sơn, tên chữ là Phách, tại Đại Ngu vương triều cảm ngộ ý Man Thần, truyền thừa thủy tu, không được pjhaan nửa, gọi là Man Thần đời thứ hai Si Sơn Phách! Tiên tà không cam lòng, hạo kiếp lại lên, có ý Đạo Thần khiến đất Man tộc ta chia năm xẻ bảy. Si Sơn Phách phân thây chôn ở năm châu.” Giọng tang thương vang vọng trên ngọn núi.
Tô Minh đứng ở trước mặt ông lão cúi đầu, im lặng lắng nghe.
Theo lời ông lão nói, chữ trên bia đá dần tán đi, chữ viết thoạt trông rõ ràng nhưng nhìn kỹ thì mơ hồ, không biết viết cái gì.
Bây giờ Tô Minh có thể khẳng định phán đoán về Vạn lê Sơn trước khi đến đây là chính xác. Hắn vẫn luôn nhớ trong người Chúc Cửu Âm gặp Man tộc còn sót lại miệng thốt lời dù chỉ một nửa nhưng cuối cùng phun ra chữ vạn khiến Tô Minh nghe từ Vạn lê Sơn thì suy đoán.
“Từ nay về sau vạn năm sinh ra Đông Hoang tự cho là có ý Man Thần, trải qua nguy hiểm cuối cùng đến Đại Ngu, thấy được, nghe được, cảm nhận được, tuy nhiên không bằng phân nửa Man Thần đời thứ hai, dù xưng là đời thứ ba nhưng tự hỏi không đủ thành thần, đi tìm dấu vết tổ tiên, táng thân trong Chúc Cửu Âm. Cho đến nay tự cho là thức tỉnh nhưng cuối cùng không thành ý nguyện.” Giọng tang thương dần tán đi, ông lão ngồi xếp bằng cạnh bia đá chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đó là khuôn mặt rất bình thường, chẳng qua mặt trên có dấu vết năm tháng, già nua khiến người nhìn cảm thấy thời gian trôi qua, thương hải tang điền.
“Ta biết chắc có thể gặp ngươi.” Ông lão nhìn Tô Minh, bình tĩnh nói.
Tô Minh nhìn ông lão trước mắt, không nói câu nào.
“Nếu ngươi bị bắt đến hoặc tự đến, ngươi bị bắt thì không xứng được tu Man tộc ta, không đủ tọa ra Man tượng! Không bằng ở lại thành hồn Man tộc ta, vĩnh viễn trầm luân. Nếu ngươi tự đến thì sẽ được ta truyền thừa.” Ông lão chậm rãi nói, mặt dần hiện văn Man tộc, văn đó ở trán trông như trăng rực cháy.
“Sau khi ý chí ta tán đi, đem hồn thân ta đưa về Đại Ngu, hồn ta quay về thành tu Man tộc, chỉ dẫn đột phá Man Hồn cảnh. Sau Man Hồn huyết mạch biến đổi, huyết, cốt, hồn tu thành, nếu trong ngoài đều viên mãn, giờ tu không phải thân mình nữa mà là mệnh cách! Đạp phá mệnh cách đi tìm bản thân khiếm khuyết, đây là mệnh khuyết! Biết bản thân thiếu sót như biến thiên địa tiếc, như hiểu thứ gian biến đổi, đây là mệnh cung! Thần chủ mệnh cung, mênh mang vô tận dẫn đến lực vị giới, đây chính là mệnh giới! Mệnh cách, mệnh khuyết, mệnh cung, mệnh giới, đây là sau Man Hồn con đường tu mệnh Man tộc, như bước vào con đường tu mệnh!” Ông lão nhìn Tô Minh, thanh âm khuếch tán quanh quẩn nhưng hắn vẫnđứng đó, chỉ nghe không nhúc nhích.
“Trong mệnh thiếu hỏa, vậy nên đường mệnh tu thu hết hỏa trời đất. Tuy nhiên, cuối cùng ngạc nhiên phát hiện hỏa không phải dương mà là viêm cực âm. Đây là sót lại trong viêm nguyệt cho nên bái nguyệt xưng là tu Hỏa Man! Tuy nhiên dò không thấu hỏa nguyệt, cảm nhận không được minh viêm, ý chí bản thân hóa thành âm dương, một thành Hỏa Man, một là Man Thần, như trời có đêm và ngày, cay đắng còn lại bỉ thiên giả thương, cớ gì ngươi khóc. Cuộc đời vô số tạo hóa, cuối cùng chôn xương tại Âm Thánh khí, giận, bi, ai, khổ, tham.” Ông lão nhìn Tô Minh, thì thào toát ra vô tận cảm thán.
Chữ viết bia đá sau lưng lão tan biến hơn phân nửa, dường như hoàn toàn không còn chữ viết.
“Man Thần đời thứ ba, Lê Sơn Hỏa, bất ngờ nhìn lên trời, nhăm mắt còn sót lại, đời sau nếu tộc nhân ta được đừng quên đường đạo ta, bia đá sau lưng là di trạch Man Thần đời thứ nhất, nhưng đời thứ ba chưa tận.”
Ông lão nói xong câu này, bia đá sau lưng hàng chữ cuối cùng biến mơ hồ, cuối cùng tan biến, nguyne bia đá bây giờ trông như trống rỗng. Theo bia đá tan biến hết, trước mặt Tô Minh, ông lão thì thào mặt xuất hiện mục rữa, dần tan thành tro trong mắt hắn.
Có gió dịu dàng thổi đến, thổi tan thân hình ông lão, cuốn tro bay phương xa. Chỉ có chỗ ông lão xếp bằng là gió không thổi tan, trên mặt đất có ba hạt châu hình tròn. Châu màu ảm đạm nhưng toát ra kỳ lạ khó miêu tả, như có thể nuốt ánh sáng, rất dễ thấy.
Ông lão sớm đã chết, còn lại có lẽ là một lũ hồn, một ý chí, hoặc là một loại gì khác. Nhưng mặc kệ thế nào, lão đã chết đi không biết bao nhiêu năm. Cho nên Tô Minh vẫn không lên tiếng, hắn sớm nhìn ra ánh mắt lão nhìn mình trong con ngươi không có bóng dáng hắn. Giây phút kia hắn hiểu, đối phương thấy là năm tháng dài dằng không biết chứ không phải mình.
Cái gọi là thức tỉnh, Tô Minh không hiểu. Nhưng khi hắn đứngtrên ngọn núi, khoảnh khắc nhìn ông lão, hắn thấy chỉ là ba hạt châu tồn tại trên mặt đất.
Còn ông lão là hư ảo, bán trong suốt bềnnh bồng trên ba hạt châu, như ảo ảnh tồn tại trong năm tháng, ước nguyện chỉ là nói ra những lời đó, truyền thừa di trạch thuộc về Man Thần.
Cùng lúc đó, khi ông lão tan biến, chữ viết trên bia đá tán đi, dưới núi, khe hở mặt đất, tộc nhân Bức Thánh tộc trong vô số khe hở đều run rẩy, thân thể dần thoái hóa, thu nhỏ lại từ hình người biến thành từng con dơi ở trên trời xoay mấy vòng như che đậy bầu trời, phát ra từng tiếng gào, thật lâu sau trở lại trong khe rãnh, thành đàn bay mất không thấy.
Theo chúng nó tán đi, ngọn núi Tô Minh ở phát ra tiếng chấn, chậm rãi trầm xuống, xem bộ dạng như muốn quay về sâu dưới mặt đất, tựa như năm đó nó xuất hiện vậy.
Tô Minh đứng trên ngọn núi, cảm nhận núi trầm xuống, mắt nhắm lại.
Hắn tới đây dù không tìm được đáp án trong lòng nhưng coi như cũng được đáp án.audio coi am
“Sau Man Hồn là mệnh cách, mệnh khuyết, mệnh cung, mệnh giới đây là đường tu mệnh.” Tô Minh vung tay áo phải, cuốn lấy ba hạt châu dưới đất, còn có bia đá, cất chúng nó vào túi trữ vật. Hắn mở mắt ra nhìn mặt đất ông lão ngồi trước khi tan biến, xoay người, cất bước hướng bầu trời.
Hắn rời khỏi ngọn núi, núi ầm ầm trầm xuống, cuối cùng biến mất trên mặt đất, từng khe rãnh dần khép lại, chậm rãi mặt đất không còn cái khe nào.
Tô Minh ở giữa không trung vẻ mặt mờ mịt, thật lâu sau mới tỉnh táo lại.
Hắn thấy là Man Thần đời thứ ba trước khi chết để lại một đonạ ảo ảnh, đoạn lời nói. Đoạn lời này có lẽ Man tộc trong người Chúc Cửu Âm từng nghe qua, nhưng tại sao người đó xuất hiện trong thân Chúc Cửu Âm, tại sao không lấy đi ba hạt châu Man Thần đời thứ ba? Câu đố này Tô Minh không giải ra được.
“Di trạch Man Thần đời thứ nhất, đờithứ ba tận, chứ viết trên bia đá tan biến có ;ẽ là vì nguyên nhân này. Chỉ truyền ba đời ư.” Tô Minh xoay người đi hướng sơn cốc Mệnh tộc, ở giữa không trung đặt bước chân có thể thấy ra lòng hắn nặng nề.
“Ba đời tận.” Tô Minh thì thào. Hắn có thể tưởng tượng ra năm tháng vô tận trước đó, khi đất Man tộc còn chưa chia năm xẻ bảy, trên bầu trời Đại Ngu vương triều thân hình cao to mang theo thuộc hạ đi hướng không trung, trước khi đi ngoái đầu nhìn mặt đất.
“Ba đời tận!”
“Tu vi đến trình độ như Man Thần đời thứ nhất, cái gọi là Đại Ngu vương triều, con dân Man tộc đều đã không quan trọng. Ngài mang Man tộc vùng lên, để lại Man Thần Ca được hậu nhân ca tụng, nhưng ngài không khả năng vĩnh viễn bảo vệ Man tộc, chỉ để lại di trạch ba đời có lẽ là lưu luyến cuối cùng. Nếu trong ba đời có người vượt qua ngài thì di trạch sẽ còn kéo dài, nếu không người có thể thì Man tộc suy bại, không còn là vùng đất tân thiết của ngài.” Mắt Tô Minh dần sáng, hắn bỗng hiểu Man Thần đời thứ nhất e rằng không quay về Man tộc nữa.
Tô Minh lắc đầu, biến mất trong đêm đen.
Giờ phút này, ngoài Chúc Cửu Giới, đất Nam Thần Man tộc và Vu tộc đang xảy ra tai kiếp kinh hoàng. Tai kiếp đã không thể che giấu, những năm gần đây bị tu giả toàn đại lục biết.
Tai biến Đông Hoang!
Tai này vốn nên đến vào mấy năm trước, bị Vu tộc và Man tộc dụng hết cách kéo dài, nhưng hôm nay tất cả cách đều không khả năng ngăn cản tai nạn giáng xuống.
Phía đông Nam Thần nước biển rống gầm, sóng to ngập trời, thật nhiều nước biển nhấn chìm phân nửa đất Vu tộc. Dưới nước biển vô số ngọn núi từ nay chìm xuống biển, có nhiều sinh linh trong tai nạn mất hết tất cả. Trong nước biển tồn tại vô số thú hung thần, còn có người khổng lồ ở trong biển lộ nửa cái đầu, theo nước biển từng bước một đạp hướng đất Vu tộc.
Nước biển rống gầm, vô biên vô hạn, nếu đứng ở mép đại lục Vu tộc bị nhấn chíp, đưa mắt nhìn lại sẽ thấy phía xa xôi có cái bóng khổng lồ đen thui, cái bóng như không có tận cùng, đó là một khối đại lục mênh mông, đại lục bị gọi là Đông Hoang!!!
Nó, rốt cuộc đến!
Chờ đợi Nam Thần sẽ là tai nạn nghiêm trọng hơn nước biển lan tràn vô số lần, thậm chí không thể so sánh được, hai khối đại lục va chạm!!!
Nhất định sẽ có một khối tan vỡ, phân liệt!