Cầu Ma Audio Podcast
Tập 94 [Chương 466 đến 470]
❮ sautiếp ❯Chương 466: Một ấn, một chộp!
Nhưng khoảnh khắc chúng cách nhau chỉ còn mười mét, chuẩn bị trận cắn nuốt điên cuồng, chiến đấu sinh tử, đôi mắt Tô Minh cũng lộ điên cuồng quên hết mọi thứ chỉ còn lại giết chóc thì…
Bỗng nhiên trên bầu trời xám có cầu vồng đen xẹt qua. Cầu vồng dài cỡ mấy trăm mét, đỉnh cầu vồng đứng một người!
Người này mặc đồ trắng, mặt tê liệt, tóc trắng tung bay, mắt đầy màu xám. Liếc người này một cái liền kiềm không được kinh sợ, từ người lão phát ra dao động khiến giây phút lão xuất hiện thì trên mặt đấy mấy ngàn bất tử hồn thân thể run rẩy, cách nhau mười mét không ai dám nhúc nhích chút nào.
Ông lão đầu bạc ở trên không trung cất bước, giây phút đến trên đầu mấy ngàn bất tử hồn thì lão không thèm liếc xuống dưới, chỉ nâng lên tay phải một ấn, một chộp mặt đất.
Cái ấn này Tô Minh thấy rõ, hắn có loại cảm giác lão già áo trắng cùng bầu trời dung hợp một chỗ, giờ cái ấn khiến không trung như sụp đổ, loại cảm giác này khiến thân thể hắn tan vỡ, cùng tan vỡ còn có tất cả bất tử hồn xung quanh!
Đặc biệt là những bất tử hồn đi theo sau mờ mịt không có thần trí, tất cả trong chớp mắt nổ tung, hóa thành vô số sương khói từ mặt đất sinh ra chúng. Thậm chí bất tử hồn cường đại giống Tô Minh nuốt không ít đồng bạn biến mạnh đều run rẩy chống đỡ không tới một giây đã nổ tung.
Bao gồm cả Tô Minh!
Tô Minh trơ mắt nhìn thân hình mình tan biến, vỡ nát, hóa thành sương khói. Lão già áo trắng trên trời tay phải từ ấn biến thành cách không chộp.
Cái chộp này tất cả bất tử hồn dưới đất tan vỡ hóa thành mảnh lớn sương khói trắng lao hướng bầu trời, bị lão già hút vào lòng bàn tay, hóa thành vụ cầu cỡ nắm tay, theo bàn tay nắm giữ biến mất trong người lão.
Cả quá trình chưa đến ba giây, tốc độ lão già không chút tạm dừng đi xa, không thấy bóng dáng.
Mặt đất trống rỗng, tất cả bất tử hồn đều tan biến, bao gồm Tô Minh.
Thời gian lại trôi qua, mấy tháng sau, mảnh đất này chậm rãi sinh ra từng lũ khói trắng. Những sương khói này ngưng tụ lại, hóa thành thân hình mơ hồ. Dù thân hình mơ hồ nhưng có thể thấy ra đó là bất tử hồn lúc trước chết tại đây!
Bất tử hồn không phải nói là không chết mà là chết rồi còn có thể sống lại, vĩnh viễn tuần hoàn.
Trong đó có một thân hình mơ hồ xuất hiện vị trí trước kia Tô Minh tan vỡ. Thân hình này hơi khác với bất tử hồn khác. Tay hắn động, không ngừng ấn, chộp, lặp lại động tác kỳ lạ. Thân hình chúng chậm rãi bị sương khói ngưng tụ, diện mạo lộ ra, thân hình không ngừng lặp lại động tác chính là Tô Minh! Nhưng trong đôi mắt xám của hắn thần trí không có dấu hiệu thức tỉnh, ngây ngốc nhìn tay phải của mình, giữ động tác ấn, chộp.
Hắn không biết mình tên là gì, không biết mình là ai, không biết tại sao mình ở đây, thậm chí mấy vấn đề này không tồn tại trong đầu hắn. Hắn không suy tư, trong mắt hắn thế giới không có chuyện gì quan trọng cả, quan trọng chỉ có ánh mắt nhìn động tác tay phải ngưng tụ ấn, chộp.
Hắn không biết tại sao mình phải làm động tác này, dường như mọi thứ là loại bản năng. Hắn không ngừng ấn chộp, quanh hắn bất tử hồn thân thể dần bị sương khói ngưng tụ thành thân hình, không còn mơ hồ nữa. Dần dần chúng ngẩng đầu, nhìn trời mênh mông.
Chỉ có Tô Minh cúi đầu vẫn nhìn tay phải của mình, ngây ngốc nhìn, ngây ngốc lặp lại vô số lần chộp, ấn.
Mãi dến mấy ngày sau, từ bầu trời phát ra tiếng kèn. Thanh âm xuất hiện, bất tử hồn thân thể chấn động, thu lại tầm mắt nhìn trời, nhìn hướng nơi phát ra tiếng kèn, chậm rãi đi tới trước.
Tô Minh vẫn không ngẩng đầu, dù hắn nghe tiếng kèn, dù đi theo bất tử hồn khác di chuyển thì hắn vẫn cúi đầu, nhìn tay phải, vĩnh viễn làm động tác ấn, chộp.
Tất cả điều bên ngoài so với động tác lặp lại không khiến hắn hứng thú chút nào. Chộp, ấn, Tô Minh tiến lên vẫn luôn làm vậy, hắn khác rõ với bất tử hồn bốn phía.
Chậm rãi, theo mấy ngàn bất tử hồn di chuyển, trong đó có một số bất tử hồn thức tỉnh ý chí, chúng thê lương hét, mắt hung ác đạt tới trình độ nhất định thì như lần trước đã chết, điên cuồng cắn nuốt đồng bạn.
Chẳng qua lần này bất tử hồn thức tỉnh so với lần trước có giống, cũng có khác.
Khi bất tử hồn xung quanh cắn nuốt thì Tô Minh đứng đó cúi đầu, giữ động tác cũ. Bên cạnh hắn không có hồn thức tỉnh, hắn tạm thời an toàn. Những bất tử hồn nuốt đồng bạn chẳng hề chú ý đến Tô Minh. Không biết bao nhiêu lần hắn ấn chộp, trước người hắn dần xuất hiện sóng gợn yếu ớt, sóng rất nhạt nhưng chân chính tồn tại.
Tô Minh không nhìn dao động, hắn luôn nhìn tay phải của mình, vẫn giữ động tác ấn chộp vòng đi vòng lại.
Thời gian qua thật lâu, bốn phía bất tử hồn chết một số, tiếng gào tân sinh truyền khắp thiên địa. Lần này xuất hiện ba mươi hai bất tử hồn cường đại. Chúng thét gào quanh quẩn, bốn phía bất tử hồn chưa chết cùng run rẩy, lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ duy nhất…Tô Minh!
Tô Minh vẫn cúi đầu, giữ động tác cũ không chút tạm dừng hay thay đổi. Trước người hắn, sóng gợn nhạt ngày càng nhiều.
Không ai chú ý Tô Minh, bao gồm cả bất tử hồn cường đại. Chúng nó gào thét xong dẫn mấy ngàn hồn bay hướng viễn xứ truyền đến tiếng kèn.
Trong quá trình lại xuất hiện mấy lần bất tử hồn thức tỉnh, thường mắt chúng có thần trí thì trước tiên lực chọn nuốt đồng bạn để khiến mình cường đại.
Trong đó có một lần bên cạnh Tô Minh có một bất tử hồn thức tỉnh, nó gầm lên nhào hướng hắn. Tô Minh không ngẩng đầu, không liếc nhìn, vẫn giữ động tác ấn chộp. Nhưng khi nó đến, Tô Minh ấn một cái, bất tử hồn nhào tới thân thể mạnh run lên, trong mắt không có nhiều thần trí lộ ra kinh khủng, thân hình chưa tới gần Tô Minh thì bắt đầu vỡ, theo nó vỡ ra, tay phải hắn hóa thành chộp.
Cái chộp này chỗ thân hình bất tử hồn vỡ lập tức bốc khói trắng, những khói trắng bay hướng tay phải Tô Minh, hóa thành vụ cầu yếu ớt biến mất trong tay hắn.
Bất tử hồn lập tức lùi lại, trong hoảng sợ thân thể yếu hơn nhiều. Nó lùi lập tức bị bất tử hồn khác thức tỉnh nhào lên, tiếng hét thê lương, cuối cùng nó bị cắn nuốt.
Tô Minh từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên, động tác chẳng chút tạm dừng, nhưng sóng gợn trước người hắn ngày càng nhiều, dần dần, bốn phía hắn vặn vẹo cực kỳ dễ thấy.
Loại sóng gợn vặn vẹo này khiến bất tử hồn bốn phía bản năng thụt lùi, không dám đến gần. Còn bất tử hồn nuốt đồng bạn cường đại lên cũng nhìn hướng Tô Minh, trong mắt có mờ mịt và…e ngại. Chúng cảm giác được có lực lượng khủng bố vòng quanh Tô Minh, khiến chúng không dám đến gần.
Chậm rãi, bầy bất tử hồn lại di chuyển, nhưng trong bất tử bất diệt giới này trừ những hồn vòng đi vòng lại chết rồi sống ra, dường như chuyện khác cũng trở thành vòng xoáy tuần hoàn, không ngừng mở màn.
Mấy tháng sau khi mấy ngàn bầy bất tử hồn di chuyển, một ngày này trên đất trắng xuất hiện một đám bất tử hồn số lượng tương đương, cũng có gần trăm bất tử hồn cường đại dẫn dắt.
Giống như trước, khi hai bầy bất tử hồn nhìn nhau thì chúng cùng phát ra tiếng hét thê lương, điên cuồng xông lên. Tô Minh vẫn không ngẩng đầu, đứng đó lặp lại ấn chộp.
Mãi đến khi hai bầy bất tử hồn tiếp xúc nhau, trong tiếng gào và điên cuồng cắn nút, hai bên phát triển giãy dụa sống chết, chỗ Tô Minh có hai bất tử hồn nhào tới. Nhưng khoảnh khắc chúng đến thì thân thể bỗng tan vỡ, hóa thành khói trắng bị Tô Minh chộp lấy hấp thu vào lòng bàn tay.
Động tác của Tô Minh ngày càng nhanh, sóng gợn trước mặt hắn ngày càng nhiều, vặn vẹo càng dễ thấy. Hễ bất tử hồn nào đến gần hắn đều sẽ hét thảm thiết, thân hình tan vỡ, hóa thành khói trắng bị hút vào lòng bàn tay Tô Minh.
Tô Minh đứng đó cứ giữ động tác này, dần dần, động tác ngày càng nhanh, sóng gợn không ngừng mở rộng, bốn phía bất tử hồn đều cảm giác khủng khiếp từ chỗ Tô Minh. Khoảnh khắc chúng ngừng cắn nuốt, ánh mắt tập trung về phái Tô Minh.
Tay phải của Tô Minh không biết bao nhiêu ngày chưa từng tạm dừng bỗng khựng lại.
Khựng lại xong tay phải Tô Minh chậm rãi ấn xuống! Lập tức tiếng ầm ầm vang vọng, lấy Tô Minh làm trung tâm, trùng kích cường đại quét bốn phía. Trong phạm vi nơi này mấy ngàn gần vạn hồn bị trùng kích đụng phạm, thân hình tan vỡ hết.
Tô Minh ấn xong chậm rãi chộp, thậm nhiều khói trăng như sương đục xoay tròn quanh người hắn, lao hướng tay phải.
Nơi này hoàn toàn yên tĩnh, Tô Minh đứng trong nhiều sương khói, theo tay phải hấp thu sương, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, màu xám trong mắt nhanh chóng rút đi, thần trí tăng rất nhiều!
“Ta…là Tô Minh…”
Chương 467: Trầm luân
Tô Minh thì thào, cúi đầu nhìn tay phải của mình. Bây giờ thân thể hắn hoàn toàn ngưng tụ, nhìn không khác gì có da có thịt. Áo dài đen biến ảo ngoài người hắn, mái tóc đen dài tung bay, hình thành đối lập với bốn phía khói trắng, cũng khiến thân hình hắn như ẩn như hiện trong sương khói.
Những sương trắng đang nhanh chóng chui vào thân thể Tô Minh, bị hắn không ngừng hấp thu,
Tô Minh không thèm để ý khói trắng, mắt hắn tụ tập càng nhiều thần trí, dần sáng ngời, nhìn tay phải của mình, suy tư.
Lát sau, khi ngoài người Tô Minh một lũ khói cuối cùng chui vào người hắn. Trên mảnh đất trống một mình Tô Minh đứng đó, ánh mắt vẫn rơi vào tay phải.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vài ngày sau, tay phải không nhúc nhích của Tô Minh chậm rãi nâng lên, ấn xuống đất, cách không chộp.
“Đây là thần thông gì? Chỉ đơn giản một ấn, một chộp, tại sao ở đây sẽ có uy lực cường đại như vậy. Cái ấn tan vỡ vạn vật, cái chộp hấp thu tinh hoa toàn thân vật tan vỡ.” Tô Minh nhắm chặt mắt, lại sau khi lại mở ra hắn nhìn lên bầu trời.
Ký thức của hắn tùy theo hấp thu khói trắng chậm rãi hồi phục. Trừ việc nhớ đến tên mình ra hắn cũng nhớ trong thế giới kỳ lạ hắn đã chết hai lần. Lần đầu tiên là bị người nuốt mà chết, lần thứ hai là lão già áo trắng trên trời ấn chộp toàn thân tan vỡ chết. Nhưng chỉ vẻn vẹn nhớ đến những điều đó, còn việc hắn làm sao xuất hiện trong cõi trời đất kỳ lạ này thì còn chút mơ hồ.
“Không lẽ trong ấn chộp ẩn chứa lực lượng mình không biết rõ?” Tô Minh suy tư, ngồi xếp bằng trên đất trắng, nhìn tay phải của mình, suy tư, tiếp tục chìm đắm trong ấn chộp.
Thời gian trôi qua, khi vùng đất Tô Minh ở bốn phía dần sinh ra từng lũ khói trắng, bất tử hồn lúc trước chết đi lại hồi sinh. Những sương khói mới xuất hiện lập tức nhào hướng Tô Minh, giống như chỗ hắn hóa thành vòng xoáy to lớn hấp thu hết tất cả.
Khói trắng lượn lờ, chớp mắt tan biến trong tay phải của Tô Minh, bị hút vào người hắn. Đôi mắt Tô Minh thần trí càng tỉnh táo, cảm giác cực kỳ dễ chịu khiến hắn nhắm chặt mắt. Loại cảm giác này như là nhanh chóng biến cường, là cảm giác linh hồn cường đại, thoải mái như lột xác, để người thử một lần rồi rất khó không tiếp tục nữa.
Lát sau Tô Minh mở mắt ra, trong mắt lóe tia sáng.
“Nuốt hồn khác tại đây có thể khiến ta chậm rãi nhớ nhiều hơn, có thể khiến ta cảm giác cường đại, có thể khiến ta tại đây không chịu đựng thống khổ chết chóc nữa.” Tô Minh thì thào.
Hắn đứng dậy nhìn bầu trời màu xám, hít sâu một hơi, nhấc chân lên lao nhanh tới trước.
Mắt hắn lóe tia sáng lạnh, thân thể như luồng khói đen xé gió lao đi trên mặt đất trắng. Hắn không biết thời gian trôi qua, chỉ biết lòng có một loại khát vọng, khao khát nuốt càng nhiều bất tử hồn.
Mãi đến có một ngày, trước mặt hắn có mấy ngàn bất tử hồn, khi hắn thấy chúng thì bầy bất tử hồn cũng trông thấy hắn.
Từng tiếng gào thê lương vang vọng, bầy bất tử hồn có mấy chục hồn rõ ràng mạnh hơn nhiều dẫn đầu gầm hướng Tô Minh.
Tô Minh đứng đó, mắt chớp lóe. Khoảnh khắc đám bất tử hồn tới gần thì tay phải nâng lên ấn phái trước. Cái ấn này có tầng tầng sóng gợn biến ảo trước người Tô Minh, như là sóng khuếch tán tới trước. Lần lượt truyền ra tiếng nổ, những bất tử hồn đằng trước nhất thân thể run bần bật, có một số trực tiếp tan vỡ.
Tay phải Tô Minh cách không chộp. Phút chốc những bất tử hồn tan vỡ hóa thành từng đợt khói lao hướng Tô Minh. Khói trắng dung nhập khiên Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm dễ chịu, mạnh vọt lên, chiến đấu với những bất tử hồn chưa tan vỡ.
Tô Minh không biết cách gì khác, hắn chỉ biết ấn chộp, nhưng chính là tư thế đơn giản này sau khi hắn thử vô số lần có sự cường đại hắn không hiểu thấu. Giây phút hắn vọt vào bầy bất tử hồn thì truyền ra tiếng ầm ầm.
Nửa tiếng sau, Tô Minh một mình đứng đó, cúi đầu, ngoài người hắn tràn ngập khói trắng đậm đắc, trừ đó ra không còn bóng dáng bất tử hồn.
Thật lâu sau, Tô Minh ngẩng đầu lên, mắt hắn không còn màu xám mà sáng ngời. Hắn liếm môi, nhoáng người lên, bay lên mặt đất, ở giữa không trung lao hướng viễn xứ.
Chân trời có tiếng kèn nức nở vang vọng, trở thành chỉ dẫn, khiến tất cả bất tử hồn nghe thấy đi theo tiếng kêu gọi hướng về chỗ nó.
Tiếng kèn đối với Tô Minh cũng có tác dụng triệu hoán, hấp thu càng nhiều bất tử hồn thì hắn cảm giác tiếng kèn càng rõ ràng và mãnh liệt, tràn ngập dụ dỗ, dường như sứ mệnh của hắn là khiến mình không ngừng cường đại rồi đi hướng kèn kêu.
Hắn không ngừng bay đi, trông thấy dưới đất vài bầy bất tử hồn, hễ hắn gặp được là sẽ ở giữa không trung ấn mặt đất.
Trong cái ấn này, hắn không ngừng đi qua, không ngừng hấp thu và biến cường, từ chỉ có thể khiến bất tử hồn tan vỡ một phần dần mở rộng, biến thành tan vỡ một nửa. Mãi đến khi thời gian trôi qua, Tô Minh không đếm, hắn chỉ thấy thời gian qua cực kỳ lâu, mình đã bay rất rất xa, mặt đất xuất hiện bầy bất tử hồn thường dưới cái ấn của hắn xuất hiện tan vỡ phạm vi lớn.
Thân thể hắn như có da có thịt, mái tóc tung bay, đồ đen khi hắn bay thì phất phới. Tay phải của hắn đang làm động tác ấn chộp, không biết bao nhiêu lần, có thể là vô số!
Hắn cường đại, hắn có thể cảm nhận rõ, loại cường đại này là khi hắn bay qua bầu trời, không cần gào thét đã khiến tất cả bất tử hồn trông thấy hắn đề run rẩy.
Tuy nhiên…đôi mắt Tô Minh trong năm tháng chậm rãi không sáng sủa nữa mà nhiễm mỏi mệt, từ từ có chết lặng.
Hắn như thế này hơi giống với lão già từng thấy.
Tiếng kèn vẫn tồn tại nhưng dường như không thể bay tới nơi phát ra tiếng. Mãi đến ngày này, Tô Minh đang bay bỗng khựng người, quay đầu nhìn khung trời bên phải. Ở đó, hắn thấy có một cầu vồng đỏ đang cực nhanh lao tới.
Khi Tô Minh nhìn hướng cầu vồng thì nó ngừng cách hắn ngoài mấy trăm mét, hóa thành gã đàn ông tóc đỏ. Gã đàn ông nửa mặc áo giáp, tóc đỏ tung bay, nửa người để trần nhìn Tô Minh.
Đôi mắt gã giống Tô Minh, cũng là ảm đạm toát ra chết lặng.
Tô Minh nhìn gã, gã nhìn Tô Minh, hai người ở không trung nhìn nhau một lát sau, gã đàn ông bỗng gầm lên. Gã sải bước lao hướng Tô Minh, khi sắp đến gần thì nâng lên tay phải vung hướng bầu trời. Trên tay phải gã biến ra thanh trường thương, tay gã nắm chặt.
Trường thương bị gã nắm lấy, khi gã lao lên mạnh vung hướng Tô Minh. Trường thương dấy lên tiếng xé gió sắc bén, tốc độ cực nhanh lao tới hắn.
Tốc độ thế này trong mắt người ngoài nhanh như tia chớp, đâm vào ngực Tô Minh, xuyên thấu qua. Nhưng từ mắt Tô Minh thì giây phút trường thương quăng ra, tất cả cõi thiên địa bỗng biến chậm, chẳng những trường thương chậm mà thân thể hắn cũng chậm.
Tất cả đều chậm. Hắn thấy trường thương từng chút một bay ra, từ từ tới gần. Cánh tay phải của hắn cũng chậm chạp nâng lên, mãi đến khi trường thương rốt cuộc tới trước mặt, nhưng tay phải hắn vừa mới nâng lên, động tác ấn chưa làm ra thì trường thương cực kỳ chậm mũi thương đâm vào ngực hắn. Đau đớn tê dại bị phóng chậm vô số lần phát ra từ ngực Tô Minh.
Trong mắt hắn, mũi thương đâm rách thân thể, xuyên thấu vào, đau đớn khuếch tán, chậm rãi xuyên qua người hắn rơi vào mặt đất sau lưng.
Mãi đến giờ phút này, thế giới trước mắt hắn mới rồi phục bình thường. Nhưng khoảnh khắc hồi phục bình thường, thân thể Tô Minh bỗng tan vỡ phân nửa, trong tan vỡ tay phải hắn nâng lên mạnh ấn hướng gã đàn ông.
Cái ấn này gã đàn ông đánh giật mình, áo giáp nổ tung lộ thân thể, gã run bần bật, người xuất hiện từng khe hở.
Tay phải Tô Minh chộp, thật niều khói trắng ở mức độ nồng đậm không thể hình dung lao hướng hắn.
Gã đàn ông điên cuồng rít gào, nắm đấm tay phải đánh hướng Tô Minh, tốc độ cực kỳ chậm, nhưng theo Tô Minh thấy thì lại nhanh đến cực hạn.
Đây là cuộc chiến gian khổ, tiếng ầm ầm vang vọng trong trời đất. Vài tiếng đồng hồ sau tiếng nổ mới dần tan biến, ngập trời khói trắng, cực kỳ đậm như có thể sánh bằng tất cả khói trắng một đường Tô Minh hấp thu.
Sương khói đậm đang nhanh chóng giảm đi, không ngừng bị người hấp thu. Một tiếng động hộ sau, sương mỏng dần lộ ra bóng người.
Tóc dài màu đen, áo dài đen, khuôn mặt mờ mịt, mắt chết lặng. Tô Minh chậm rãi đi ra, cúi đầu nhìn tay phải của mình, mắt chết lặng giống y đúc lão già hắn từng gặp!
“Bất tử hồn…ta là bất tử chiến hồn…” Tô Minh thì thào.
Hắn không nhớ lại gì cả, dường như dù có hấp thu nhiều hơn thì vẫn chỉ ngừng lại ở biết tên mình.
Duy nhất tăng lên là hắn cường đại, cường đại như nắm giữ trời đất!
Hắn, trầm luân.
Mơ hồ trong thiên địa màu xám như có giọng nói trầm thấp quanh quẩn. Thanh âm rất xa xôi, như ẩn chứa năm tháng, nhưng nếu ngươi nghe kỹ thì chỉ nghe được tiếng kèn nức nở, không nghe ra thanh âm kèn biến thành.
“Nếu ngươi trầm luân thì ta thành công nuốt và sống lại, nếu ngươi thức tỉnh thì ta cam tâm tình nguyện bị đồng tộc nuốt, chúc nó tân sinh!”
Chương 468: Giống nhau ư?
Tô Minh đôi mắt tê dại chậm rãi bay trên trời, hắn không nhìn xuống mặt đất, thường đi qua đâu là tất cả bất tử hồn trên mặt đất đều run rẩy, bị hắn tùy ý một ấn một chộp, lập tức tan vỡ thành vô số sương mù đuổi theo bóng dáng hắn đi xa.
Giờ phút này hắn giống hệt như ông lão áo trắng trước kia.
Quá trình như vậy xảy ra rất rất là lâu, một năm, hai năm, ba năm…mười năm, ba mươi năm, năm mươi năm…một trăm năm…có lẽ càng lâu hơn.
Tô Minh không chết nữa, hắn chỉ chết hai lần, lần thứ hai chết rồi sống lại hắn một đường đi tới, theo tiếng kèn nức nở, trong trời đất mênh mông, nuốt vô tận khói trắng.
Hắn cường đại khiến hắn càng tê liệt, không còn biểu tình mờ mịt, không còn mệt mỏi, chỉ có bình tĩnh, chẳng qua loại bình tĩnh này không phải yên tĩnh tinh thần mà là biểu hiện bề ngoài tê dại.
Hắn không biết mình hấp thu bao nhiêu bất tử hồn, trong năm tháng vô tận hắn không ngừng một giây, luôn đi tới, luôn cắn nuốt, Tô Minh đã nuốt chín tên giống như gã đàn ông tóc đỏ. Mỗi lần nuốt bất tử hồn như vậy sẽ khiến Tô Minh càng cường, động tác ấn chộp dường như trở thành bản năng của hắn.
Mãi đến có một ngày trước mặt Tô Minh, hắn thấy một ngọn núi, đó là ngọn núi to lớn cao đâm tận mây. Ngoài ngọn núi có một tượng khắc hình long xà quay quanh, đầu long xà từ trên cao nhìn xuống mặt đất. Tiếng kèn nức nở du dương phát ra từ ngọn núi và trong pho tượng, khuếch tán bốn phía. Giây phút nhìn pho tượng và ngọn núi, trong tinh thần tê dại của Tô Minh cảm nhận triệu hoán mãnh liệt.
“Bất tử chiến hồn…quy vị…” Một giọng già nua vang trong đầu óc hắn, mvang vọng, thanh âm kia lộ ra cổ xưa, rơi vào lòng hắn, khiến người hắn run lên.
Đôi mắt hắn tê dại chậm rãi đi tới trước, đến dưới chân núi, hắn nhảy lên, đáp trên mình long xà khổng lồ. Trong lòng hắn có chỉ dẫn, triệu hoán hắn đến trên vảy long xà, lựa chọn một cái, ngồi xếp bằng tại đó, chờ đợi bất tử hồn quay về chỗ cũ.
Tô Minh đi trên vảy long xà to lớn, tiến tới trước. Đưa mắt nhìn lại, vảy trên mình long xà chi chít vài chục vạn, Tô Minh chọn trong đó một cái vảy ngồi xếp bằng, nhìn phía trước, biểu tình cứng ngắc, dường như nơi này thuộc về hắn, dường như đây là tận cùng con đường hắn đi. Trên bầu trời tiếng kèn nức nở càng rõ ràng bên tai, thanh âm dần khiến hắn có loại mơ hồ, mắt dần khép, cảm giác mỏi mệt khó tả như thủy triều dần nhấn chìm hắn.
Nhưng giây phút đôi mắt hắn sắp khép kín, đầu hắn cúi thấp, khóe mắt rơi trên vảy, thấy không xa có một dòng chữ ngoằn nghèo hiển nhiên con người lấy tay khắc.
[Ta là Tô Minh.]
Vảy chỉ có bốn chữ này.
Khoảnh khắc nhìn thấy bốn chữ đó, con ngươi mờ mịt của Tô Minh trợn trừng, co rút, hắn ngây ra. Bốn chữ kia như hóa thành vô số lần đánh ầm ầm trong đầu hắn. Hắn nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm hàng chữ, hơi thở hỗn loạn. Tinh thần hắn nổi lên sóng to, mấy chữ này vào lúc hắn trông thấy thì có loại cảm giác quen thuộc, dường như bốn chữ này là do hắn khắc ra!!!
Trong giây phút Tô Minh chấn động, bỗng nhiên thanh âm già nua lại lần nữa vang vọng trong thiên địa.
“Bất tử chiến hồn…quy vị…”
Khoảnh khắc thanh âm kia vang vọng, vảy dưới chân Tô Minh lập tức truyền đến lực hút to lớn. Lực hút này khiến Tô Minh không có cách nào phản kháng, dường như hắn có lực lượng cường đại nhưng căn nguyên sức mạnh là đến từ pho tượng đó, đối phương có thể tặng hắn lực lượng cũng tùy thời thu lại.
Lực hút bùng nổ, thân hình Tô Minh biến mơ hồ, thật nhiều sương khói ở trong thân thể hắn điên cuồng trào ra bị vảy dưới chân nhanh chóng hấp thu.
Cảm giác yếu ớt tràn ngập cả tâm thần Tô Minh, tầm mắt hắn mơ hồ. Nhưng giây phút tất cả mơ hồ và yếu ớt, đầu óc Tô Minh nổ tung như có tia chớp xẹt qua, khiến hắn vào giây phút này chợt nghĩ ra tất cả!
Hắn nhớ ra đây là đâu, hắn nhớ ra tại sao mình tới đây, hắn nhớ ra thân phận của mình, hắn nhớ ra rắn nhỏ, hắn nhớ ra Chúc Cửu Âm, nhớ hết tất cả.
Hắn cũng nhớ câu nguyền rủa của Chúc Cửu Âm.
“Nếu ngươi trầm luân thì ta thành công nuốt và sống lại, nếu ngươi thức tỉnh thì ta cam tâm tình nguyện bị đồng tộc nuốt, chúc nó tân sinh!”
“Ta sẽ không trầm luân, tuyệt đối không!!! Ta không phải bất tử chiến hồn, ta là…Tô Minh!!!”
Tô Minh ngửa đầu gào thét, đôi chân đã tán biến, nửa người nhanh chóng trong suốt, mắt thấy hắn sắp hoàn toàn bị vảy long xà hấp thu thì mạnh cúi đầu, dùng ngón trỏ tay phải tàn hồn dốc hết sức lực viết xuống hàng chữ vào vảy!
[Nơi này là Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt…]
Hàng chữ viết sau bốn chữ “Ta là Tô Minh”, trước khi hắn biến mất sốt ruột viết ngoáy.
Giây phút hắn viết xong chỉ thiếu một nửa chữ “giới” thì tay phải hóa thành sương khói, cùng với thân thể hắn mọi thứ biến thành sương khói, bị vảy hấp thu sạch sẽ.
Tô Minh, chết, tan biến.
Theo hắn chết đi, ngọn núi trở về bình tĩnh. Pho tượng long xà vẫn quấn ngoài núi tựa vật chết, không nhúc nhích. Nhưng vài chục vạn vảy trên người nó, nếu bây giờ có ai đi lên trên nhìn kỹ vậy sẽ thấy hơn mười vạn cái vảy nhìn thấy từng câu một, chữ viết giống nhau.
[Ta là Tô Minh.]
[Ta là Tô Minh.]
[Ta là Tô Minh, nơi này là Chúc Cửu Âm.]
[Bất tử bất diệt giới.]
[Ta là Tô Minh, ta phải thức tỉnh, không thể trầm luân.]
[Ta là Tô Minh, rắn nhỏ gặp nguy hiểm, chỉ có thức tỉnh ta mới cứu được nó.]
[Ta là Tô Minh, đến từ Man tộc.]
[Ta là Tô Minh, thiên cùng địa, băng và hỏa.]
[Ta là Tô Minh, đừng nuốt bất tử hồn, tuyệt đối đừng nuốt bất tử hồn.]
[Dù nuốt một thôi cũng sẽ không thể…]
Chữ viết như vậy tồn tại trên mười vạn cái vảy, trong đó đa phần là bốn chữ “ta là Tô Minh”, chỉ có một số vảy ít ỏi mới có hai hàng chữ viết, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hai hàng chữ viết thời gian không giống nhau.
Những cái này đều là Tô Minh khắc!!! Hắn không phải chỉ chết hai lần, đây chỉ tồn tại trong ký ức của hắn. Kỳ thực ngọn núi, pho tượng này hắn đã tới vô số lần…
Mỗi lần đến đây đều ở phút cuối thân thể thành khói trắng bị vảy hấp thu khiến hắn nhớ lại tất cả. Hắn không cách nào phản kháng, chỉ biết dùng cách vụng về thế này để nói cho mình lần sau tới đây là chốn nào, sứ mệnh của mình là gì, mình muốn làm cái gì, mình không thể trầm luân!!!
Đây là một cách rất ngốc, cũng rất đáng buồn, nhưng từ hơn mười vạn chữ viết trên vảy có thể thấy ra Tô Minh cứng cỏi và quyết tâm, thấy ra hắn cố chấp cùng…điên cuồng!
Đây, chính là Chúc Cửu Âm…bất tử bất diệt giới!
Mặt đất mênh mông, không có ạnh nắng chói chang, ánh sáng bốn phía vĩnh viễn tồn tại, không sáng, không tối. Mặt đất trắng có từng luồng khói trắng bay ra, dần hợp thành từng thân hình mơ hồ hư ảo. Trong đó có một thân hình mở đôi mắt ra, trong mắt một mảnh xám mông lung, hắn, là Tô Minh…
Thời gian trôi qua, đám bất tử hồn theo tiếng kèn tiến lên, dần dần, sau mấy lần chết đi, hắn rốt cuộc ở lần cuối cùng thành cường giả mạnh nhất bầy bất tử hồn.
Từng bước một, hắn không ngừng cắn nuốt mà biến cường lên, dần trở thành cường giả, có lực lượng cường đại, nắm giữ năng lực chiến đấu một ấn một chộp, như một nhanh một chậm, như một tĩnh một động, lấy đó đi trong trời đất, hưởng thụ cắn nuốt bất tử hồn rồi thoải mái và cường đại, cũng qua đôi mắt tràn đầy máu xám, mãi đến khi xám xua tan tia sáng trong mắt, nhớ đến tên của mình nhưng cuối cùng biến thành tê liệt và bình tĩnh, lại đi tới nơi kèn triệu hoán. Đi tới cái vảy nào đó trên mình pho tượng long xà trên ngọn núi, khoảnh khắc thân thể tan biến nhớ lại mọi thứ, ở cái vảy để lại câu nói đối với mình đến lần sau, một câu không cam lòng, không bao giờ tuyệt vọng.
Có lẽ câu này lần sau hắn không trông thấy vì vảy quá nhiều.
Nhưng đây là hy vọng, đây là hắn có thể nghĩ ra hy vọng cuối cùng. Hắn không muốn trầm luân, hắn phải phản kháng!!!
Thời gian trôi qua, lần sau Tô Minh tử vong và tân sinh, một lần lại một lần đi tới pho tượng long xà, một lần lại một lần để xuống câu nói, vài chục vạn vảy trên mình long xà có đa số bị hắn khắc chữ viết theo từng lần tiến đến. Trong đó có hơn phân nửa khắc hai hàng, có một số ít khắc ba hàng, có cực kỳ ít ỏi khắc bốn hàng, có chưa đến ba mươi cái vảy khắc bốn hàng.
[Ta là Tô Minh.]
[Đây là tử vong Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới.]
[Rắn nhỏ gặp nguy hiểm, chỉ có ta thực sự thức tỉnh mới cứu được nó.]
[Cảm ngộ thiên cùng địa, băng cùng hỏa, tìm ra hai mặt chính phản thuộc về mình, mới là cách duy nhất rời khỏi nơi này.]
[Không được nuốt bất tử hồn, một cái cũng không được, tuyệt đối, tuyệt đối, đừng nuốt.
Chương 469: Không nuốt
Lại là năm tháng không biết, Tô Minh áo trắng vẻ mặt bình tĩnh từng bước một tiến lên, hướng tới nơi phát ra tiếng kèn, đi tới trên lưng còn long xà, đứng ở một cái vảy, giây phút cuối đầu, thân thể về vị trí cũ thì biểu tình hắn từ tê dại biến thành không thể tin.
Vô số lần, Tô Minh gánh đầy mệt mỏi, mang theo biểu tình tê dại đứng trên vầy long ngọn núi kia, khoanh chân ngồi xuống nhìn thấy chữ viết kia biểu tình rung động, tay phải run rẩy nâng lên, trước khi biến mất khắc xuống hàng chữ.
Một lần, lại một lần, rồi lại một lần.
Vòng đi vòng lại không ngừng luân hồi. mỗi lần hắn thức tỉnh, đi tới tận cùng luôn là chết chóc hoặc chết trong bất tử hồn khác, hoặc chết trên pho tượng hình rồng.
Thu hoạch duy nhất của hắn là chữ viết trên vảy long xà ngày càng nhiều, mỗi một hàng chữ đại biểu cho một lần chết đi, mãi đến khi tất cả vảy bị khắc đầy, mãi đến khi tất cả vảy có năm hàng.
Mỗi lần chết xong tỉnh lại ký ức đều mơ hồ, không giữ lại chút gì, như hoàn toàn bị xóa đi, tiếp tục vòng tuần hoàn không ngừng.
Nếu như không có từng hàng chữ thì có lẽ Tô Minh trầm luân thật sự, trong bất tử bất diệt giới, đời đời kiếp kiếp khó thể thức tỉnh, chìm đắm trong không ngừng luân hồi, từ giãy dụa, gầm rống biến thành tê tái lòng.
Đây là một cái lồng, chim nhỏ mỗi lần cảm thấy mình đã bay ra, nhưng sắp chất mới hiểu rằng mình vẫn còn trong lồng. Chỉ có giây phút tan biến trên thân long xà Tô Minh mới nhớ hết mọi thứ. Tựa như ảo mộng, chỉ lúc tỉnh giấc mới hoảng hốt, chỉ là giây phút hoảng hốt cũng là lúc mộng không còn.
Nhờ từng hàng chữ viết, trong nhiều lần tử vong Tô Minh không để mình quên đi, không để ý chí tan biến, để mình cố gắng, dù cho hướng cố gắng mơ hồ, dù có lẽ mọi thứ không có đáp án.
Mãi đến không biết bao nhiêu lần, có một lần trên vảy long xà Tô Minh đứng nơi khắc năm hàng chữ viết.
Nhìn từng hàng chữ viết không từ biết bao nhiêu năm trước để lại từ lần luân hồi nào đó, lời nói đừng nuốt bất cứ bất tử hồn. Tô Minh tinh thần rung động, trước khi thân thể tan biến, hắn ngửa đầu phát ra tiếng gầm không cam lòng. Tay phải hắn trước khi tan biến mạnh ấn vảy dưới đất. lần này hắn không để lại bất cứ câu gì mà vẽ một ấn ký phù văn.
Đây là khi hắn nhớ lại tất cả, trong thần thông Hồng La truyền thừa tìm thấy một trận pháp. Tác dụng của trận pháp này có thể sinh ra chấn động, đem thanh âm vô hạn mở rộng, hình thành hồi âm, quanh quẩn trong trời đất.
Dựa theo truyền thừa Hồng La trong trí nhớ của Tô Minh, loại trận pháp này nếu thi triển ở nơi trống trải có thể khiến hồi âm kéo dài lâu một tháng. Trong một tháng này dù cách từ nơi rất xa sẽ vẫn mơ hồ nghe thấy. Chẳng qua trận pháp tương đối khổng lồ, Tô Minh khắc một nét không hoàn thành được một phần một trăm, cách trận pháp đầy đủ kém rất xa.
Nhưng lần này Tô Minh chỉ là khắc một phần một trăm, còn có lần sau nữa. Theo thời gian trôi qua, Tô Minh hết lần này đến lần khác tới, mỗi lần trước khi chết thức tỉnh lại, hắn nhớ đến mọi thứ, hoàn thành khung trận pháp.
Trong đó có chỗ sai lầm, có ngồi xếp bằng ở cái vảy không phù hợp khung trận pháp, nhưng tại bất tử bất diệt giới, vô số lần luân hồi và lặp lại, rốt cuộc có một lần khi Tô Minh đi tới lưng long xà, trước khi chết tỉnh táo thì hắn khắc xuống nét cuối cùng trận pháp!
Giây phút trận pháp hoàn thành, trước khi thân thể Tô Minh tan biến, hắn dùng giọng lớn nhất trong cuộc đời rống ra một câu.
“Đừng nuốt bất cứ bất tử hồn, một cái cũng không được nuốt….”
Thanh âm truyền ra, khoảnh khắc Tô Minh tan biến, trận pháp hắn thử vô số lần cuối cùng vẽ xong vận chuyển, đem lời của hắn mở rộng vô hạn, ầm ầm truyền tám hướng. Thanh âm kia như sóng, vọng trong trời đất vô biên vô tận.
Trong trời đất mênh mang, ở góc nào đó mặt đất trắng nảy ra sương khói, mười ngày sau khi Tô Minh chết lại lần nữa ngưng tụ ra thân hình hắn.
Thân hình hắn từ ảo ảnh dần biến thành thực chất, đôi mắt xá mmờ mịt nhìn bốn phía, ký ức trống rỗng.
Nhìn bầu trời màu xám, đầu óc hắn chẳng có suy nghĩ gì, giống như lần đầu tiên thấy vậy, tại đó ngây ngốc nhìn. Quanh hắn chậm rãi xuất hiện sương khói, ngưng tụ ra một ít thân hình bất tử hồn. Tô Minh trong nhiều bất tử hồn trông rất bình thường, không có gì khác lạ. Những bất tử hồn mới xuất hiện thân thể ngưng tụ xong chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hướng bầu trời màu xám, dường như đang chờ cái gì.
Mãi đến khi bầu trời truyền đến tiếng kèn nức nở, thanhama truyền vào tinh thần Tô Minh khiến người hắn chấn động, chậm rãi cúi đầu cùng bầy bất tử hồn khác, bay hướng phát ra tiếng kèn.
Động tác như vậy không biết Tô Minh đã lặp lại vô số lần.
Nhưng lần này Tô Minh ở trong bầy bất tử hồn bay chưa đến một ngày thì cõi trời đất mênh mông trừ tiếng kèn ra còn có tiếng gầm dữ dội vọng trong trời đất.
“Đừng nuốt bất cứ bất tử hồn, một cái cũng không được nuốt….”
Thanh âm truyền vào tai Tô Minh, cũng vào tai những bất tử hồn. Tô Minh khựng lại, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời, do dự chốc lát sau làm như không nghe thấy, cùng bất tử hồn khác phớt lờ tiếp tục bay đi.
Thời gian trôi qua, bầy bất tử hồn vòng này có một cáiphast ra tiếng gầm, nhào hướng đồng bạn khác, lại cắn nuốt như trước.
Lần này bao gồm cả Tô Minh, đôi mắt xám lộ ra điên cuồng mạnh xoay người, nhào về phía bất tử hồn mờ mịt ở bên cạnh mình, bản năng chuẩn bị nuốt nó để bản thân cường đại. Trên bầu trời mênh mông, lại truyền đến tiếng gầm không cam lòng trước khi chết.
“Đừng nuốt bất cứ bất tử hồn, một cái cũng không được nuốt….”
Thanh âm này trong mấy ngàn nay xuất hiện rất nhiều lần, từ từ yếu rất nhiều, bây giờ vang vọng rơi vào tinh thần Tô Minh, khiến hành động sắp cắn nuốt của hắn khựng lại.
Đôi mắt xám hiện ra giãy dụa, trong đầu óc trống rỗng vốn tồn tại cái gì nhưng hôm nay tiếng gầm vang vọng thì bàn tay túm bất tử hồn từ từ thả ra.
Hắn không biết tại sao thấy rất quen với thanh âm từ bầu trời kia.
Hắn thả bất tử hồn ra, cường đại hồn xung quanh đã cắn nuốt xong, biến mạnh hơn chút cùng ngửa đầu gầm.
Tiếng gầm vang bên tai Tô Minh, khiến hắn lại vùng vẫy, lần này giãy dụa mất rất lâu, cực kỳ lâu. Khi hắn kết thúc giãy dụa nhìn bốn phía thì bên cạnh đã không còn bất tử hồn. Những bất tử hồn cùng hắn sỉnha đã thành đàn đi xa, chỉ mình Tô Minh giãy dụa một mình đứng tại đây. Đối với bất tử hồn khác, chúng không thèm để ý Tô Minh đi hay ở, chỉ dựa theo kèn kêu gọi hướng tới vị trí đó, không ngừng tiến lên.
Bầu trời mênh mông, một mình Tô Minh đứng đó, vẻ mặt mờ mịt, lát sau hắn cúi đầu chậm rãi bay tới trước.
Xác suất biểu đạt một loại ngẫu nhiên, là loại biến đổi trong bình tĩnh. Nó xuất hiện thường không phải con người có thể khống chế. Cũng như sóng âm, vô số lần dao động sẽ có một loại khả năng xuất hiện dao động khác. Trong bất tử bất diệt giới này cũng là thế. Tô Minh không biết mình luân hồi bao nhiêu lần, thậm chí vấn đề này không tồn tại trong đầu hắn. dù đây là lần thứ vài chục vạn thức tỉnh thì hắn thấy như là lần đầu tiên tỉnh lại.
Lần này thức tỉnh khác đi, hắn không phát hiện ra, chỉ có người nhìn hắn chết và thức tỉnh vài chục vạn lần mới nhận ra lần này khác hẳn.
Lần này vì thanh âm kia, Tô Minh không nuốtbất tử hồn khác, mờ mịt tiến lên, mãi đến khi thanh âm kia không tồn tại, thời gian qua nửa tháng mà hắn vẫn đang bay, trên đường đi hắn không gặp bất cứ bất tử hồn nào!
Đây là lần đầu xuất hiện trong mấy năm qua, vô số lần thức tỉnh!
Nửa tháng mờ mịt bay, màu xám trong mắt Tô Minh càng đậm, sâu trong lòng hắn nổi lên cảm giác đói khát suy yếu. Đôi khi hắn nhìn bốn phía, tìm kiếm căn nguyên để hắn không yếu ớt, đói khát nữa.
Hắn trông thấy rồi, nhưng mỗi lần thấy thì đầu óc sẽ vang thanh âm yếu ớt, khiến Tô Minh giãy dụa ngày càng kịch liệt.
Hắn khát vọng cắn nuốt, nhưng giọng nói làm hắn quen thuộc muốn hắn đừng nuốt. Thậm chí theo thời gian trôi qua, hắn dần có loại cảm giác mình có thể không cần nuốt bất tử hồn khác.
Mãi đến khi hắn giãy dụa đến cực hạn, trên mặt đất trắng hắn thấy mười mây bất tử hồn mờ mịt bay. Tô Minh kiềm không được cảm giác muốn nuốt, lao nhanh tới.
Mười mấy bất tử hồn hiển nhiên là vừa sinh ra, còn chưa có tâm trí. Trong đó có một cái bị Tô Minh tới gần, định nuốt thì vẻ mặt hắn lộ ra vặn vẹo giãy dụa. Hắn gầm lên, đôi mắt không phải màu xám mà là tím đỏ. Hắn vùng vẫy từ bỏ cắn nuốt, tay phải nâng lên đấm vào đầu bất tử hồn, đánh tan thân hình của nó.
Khoảnh khắc bất tử hồn chết, đầu óc Tô Minh ù vang, cảm giác đau đớn tê liệt truyền đến. Trong đau đớn, con ngươi Tô Minh hiện ra tỉnh táo.
“Ta là Tô Minh!”
Chương 470: Bất diệt hồn
Đây là lần đầu tiên trong trạng thái không nuốt bất tử hồn nào hắn nhớ lại ký ức!
Ký ức thức tỉnh, biết tên của mình, Tô Minh nhắm mắt lại. Những bất tử hồn bên cạnh hắn chậm rãi bay xa, ý thức của chúng còn trong mê mờ, sẽ không chống cự.
Còn bất tử hồn bị Tô Minh đánh tan, từ người nó tỏa ra một ít khói trăng vòng quanh Tô Minh, như khát vọng muốn dung nhập vào thân thể hắn.
Nhưng một lúc lâu sau, khi Tô Minh mở mắt ra nhìn khói trắng thì im lặng bước ra, không hấp thu chút gì. Trong ký ức của hắn trừ cái tên ra thì vẫn mơ hồ, nhưng cảm giác khao khát muốn nuốt bất tử hồn tùy theo giết chóc đã giảm bớt. Màu xám mắt giờ đây có chút thần trí, dọc theo mặt đất Tô Minh chậm rãi bay tới trước. Thời gian lặnglẽ trôi, chớp mắt đã nửa năm. Trong nửa năm nay Tô Minh trải qua mấyanần giết chóc, hắn không hấp thu những khói trắng nữa, thường khi thấy bầy bất tử hồn, chỉ cần không là đại quy mô thì hắn sẽ lặng lẽ xông lên. Không hấp thu khói trắng không khiến hắn cường đại, cho nên mỗi lần giết chóc nếu gặp phải loại mê mang không chống cự còn đỡ, nếu gặp thứ nuốt đồng bạn cường đại thì rất khó khăn. Nhưng càng giết chóc, dù Tô Minh không mạnh lên nhưng ký ứng khiếm khuyết thức tỉnh, hắn nhớ lại một ít thần thông của mình.
Hắn nhớ đến Ly Phong Trảm, nhớ đến Lôi Man thuật, nhớ đến một số truyền thừa Hồng La. Dùng những thủ đoạn đó, Tô Minh không còn lựa chọn những bất tử hồn không phản kháng mà mà chuyên môn tìm đến cường đại hồn đấu với nó!
Từng đợt chiến đấu, Tô Minh dần phát hiện mình thiếu sót nhiều. Hắn ra tay không đủ quyết đoán, hoa xảo, không đủ một kích trí mạng, gặp một số nguy hiểm làm ra lựa chọn sai lầm. Tất cả điều đó cái giá là thân thể hắn mấy lần tan vỡ, thậm chí chết hai lần.
Có lẽ vì không nuốt bất tử hồn nên Tô Minh chét hai lần khi tỉnh dậy thì không giống trước kia, ký ức hắn không mơ hồ, vẫn giữ một giây trước khi chết. Mỗi lần chết đi hắn sẽ suy ngẫm lý do mình thất bại sau đó tiếp tục tàn sát. Hắn cảm nhận rõ rệt mình dần biến mạnh, loại mạnh này không phải vì nuốt bất tử hồn mà đến từ bản thân nắm chắc chiến đấu, hiểu về pháp thuật, về ý chí.
Hắn ra tay, từ bỏ nhiều hoa xảo, tinh thần dứt khoát vững vàng, mỗi khi ra tay là chỉ hướng mục tiêu, sẽ không có chút thả lỏng hay chần chờ.
Dần dần, giết càng nhiều, Tô Minh không ngừng chết đi sống lại, mỗi lần thất bại hắn tổng kết và sửa đổi, tốc độ giết chóc ngày càng nhanh. Hắn bắt đầu đặt mục tiêu vào bầy bất tử hồn lớn, những cường đại hồn chứ không phải bầy bất tử hồn nhỏ.
Cứ thế, hắn đối mặt loại cường đại hồn nhiều thêm chút, đối với hắn thì mức độ nguy hiểm cũng tăng lên, nhưng loại giết chóc này cho Tô Minh trừ lột xác chiến đấu ra còn có không ngừng thức tỉnh.
Hắn nhớ đến thần thông của mình, nhớ đến tên mình, thậm chí nhớ cả nơi này là…Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới!
Nếu chỉ là vậy thì thôi, sau khi chết mấy chục lần, giết không biết bao nhiêu bất tử hồn, từ bỏ nuốt cuồn cuộn khói trắng, trong ký ức của hắn xuất hiện tất cả những lần luân hồi trước!
Hắn thấy trong những kiếp trước nuốt bất tử hồn trải qua nhiều chuyện mãi đi khi tới nơi phát ra tiếng kèn, chết đi. Ký ức đến đây thì tạm ngừng, không thể nhớ đến nhiều hơn, dù là hình ảnh kiếp trước trên lưng long xà hắn chỉ mơ hồ, không biết tại sao mình làm vậy, tại sao phải khắc trên miếng vảy. Nhưng hắn có cảm giác nếu cứ tiếp tục, sẽ có một ngày hắn nhớ lại tất cả.
Giết chóc vẫn cứ tiếp tục, Tô Minh mặc đồ đen, tóc hắn không gió tự bay, thuật Phong Man bị hắn thay đổi theo cách của mình, thuật Lôi Man cũng thế, loại sửa đổi này khiến sức sát thương của thuật pháp càng dứt khoát hơn.
Thời gian trôi qua từng chút một, mười năm, năm mươi năm, một trăm năm.
Tô Minh đi qua mấy ngàn bất tử hồn, đôi chân hắn không chút tạm dừng, đi qua đâu thì tay phải thường chỉ một cái là gió mạnh bỗng rít gào, tay trái đấm ra sấm ầm ầm hình thành mảng lớn vỡ tung.
Mấy chục cường đại hồn trong bầy bất tử hồn, khi Tô Minh đi lướt qua chúng thì từng tên thân hình tan biến, hóa thành khói trắng nhưng Tô Minh không thèm hấp thu.
Chém giết thế này đã không thể thỏa mãn Tô Minh, không khiến hắn được rèn luyện nhiều hơn. Cái loại giết chọc này không cho hắn cảm nhận được nguy hiểm nữa.
Giết chóc trăm năm, hắn chết cũng gần trăm lần, nhưng mỗi lần chết đi hồi sinh hắn sẽ suy ngẫm nguyên do, thay đổi căn nguyên làm mình chết, tiến đến siêu đẳng hơn. Ý chí của hắn trải qua trăm năm rèn luyện khó tưởng tượng, theo hắn giết chóc, ký ức hồi phục từng chút một, hắn nhớ đến càng nhiều lần luân hồi. Mỗi chuyện kiếp trước đều bị hắn nhớ lại. Biểu tình của hắn dần chết lặng, cái loại chết lặng này trông rất giống kiếp trước nhưng kỳ thực hoàn toàn khác. Loại chết lặng này là vì thói quen, lạnh lùng mà xuất hiện, còn tê dại trong luân hồi căn nguyên của nó là mờ mịt.
Một là vì thói quen, một là vì mờ mịt, hai loại chết lặng cách biệt một trời một vực.
Tô Minh biết mệt mỏi, chán ngấy giết chóc, vì hồi phục ký ức mà không thể không chiến đấu khiến thể xác và tinh thần hắn mệt mỏi.
Nhưng tất cả vẫn phải tiếp tục!
Mãi đến lại qua một trăm năm, hắn nhớ đến một vạn lần luân hồi trước, đối với mặt đất mênh mông, tất cả phạm vi bất tử bất diệt giới hắn đều nắm rõ ký ức trong lòng bàn tay.
Mục tiêu giết chóc bắt đầu đặt ở bất tử chiến hồn như gã đàn ông tóc đỏ năm đó, chỉ có chiến hồn như vậy mới khiến hắn chém giết thì cảm nhận nguy hiểm tính mạng.
“Có trời thì có đất…”Yêu Thần Ký là cái tên quá nổi trong làng truyện tiên hiệp suốt mấy năm qua. Cho dù chưa từng đọc thì hẳn bạn cũng đã từng một lần nghe đến tên của nó….!
Tô Minh ra tay, trên một góc trời cùng thân hình bị khói đen bao trùm mở ra trận chiến sinh tử. Thân hình khói đen phát ra tiếng rống kinh thiên, động tác nóng lạnh xen lẫn với băng hỏa.
“Có lửa nóng thì có nước lạnh….”
Trên mặt đất trắng, một sườn núi nhô lên, cùng đấu với Tô Minh là một lão già. lão già tóc trắng xóa, mắt tê dại nhưng ra tay là một ấn một chộp, khiến Tô Minh nhiều lần tan vỡ chết đi. Nhưng mỗi lần thức tỉnh thì hắn sẽ chiến đấu tiếp!
“Có áp lực tan vỡ thì có hấp thu cắn nuốt…”
Tô Minh ở trong trời đất cùng một gã đàn ông ba mét dốc sức chiến đấu. Gã đàn ông nắm đấm có cảm giác nặng và nhẹ khác nhau, khiến người khó thể chịu đựng. Gã liên tục gầm gừ ba chữ…
“Bất diệt hồn!”
“Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới, trong đó bất tử và bất diệt cũng là như vậy.”
Tô Minh ngồi xếp bằng trên một ngọn núi nhô lên khỏi đất trắng, nhìn bầu trời xám, thì thào.
Hắn đã nhớ đến vài chục vạn luân hồi trước, thời gian đã qua bốn trăm năm. Bốn trăm năm nay hắn không hấp thu một chút khói trắng, tất cả đều dựa vào sức mình trong từng đợt chết chóc và thức tỉnh đi chiến đấu!
Nơi này có rất nhiều người hắn vẫn không thể thắng, ví dụ gã đàn ông ba mét, ví dụ lão già một ân một chộp. Tô Minh ở trong tay chúng chết nhiều lần.
“Tất cả nơi này đều tồn tại hai mặt chính phản, tựa như một ân một chộp, ấn là đưa ra lực lượng tan vỡ vạn vật, chộp là hấp thu sương khói tẩm bổ linh hồn. Như một nhanh một chậm, một nhẹ một nặng, còn có rất nhiều, tất cả đều là hcinhs phản khác nhau.” Tô Minh nhắm mắt, vẻ mặt chết lặng ẩn chứa suy tư.
“Bất tử hồn là giống như lúc trước ta luân hồi, hấp thu sương khói nơi này tẩm bổ linh hồn, cuối cùng cường đại lên. Còn bất diệt hồn thì là con đường ta đang đi, như hai cực đoan! Bất tử chắc là sẽ không vĩnh viễn chết đi, mỗi lần đều sống lại nhưng ký ức sẽ biến mất không còn chút gì. Bất diệt thì là ký ức ta bất diệt có thể trong vô số lần chết tỉnh dậy vẫn giữ trí nhớ vốn có! Có lẽ Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới này vốn là vì bất diệt hồn chuẩn bị. chẳng qua bất diệt cần ý chí cường đại, nếu không có ý chí này thì có kiên trì đến cuối cùng.”
Tô Minh nâng lên tay phải, tùy ý chỉ sau lưng. Chỉ một cái không khí sau lưng hắn lập tức chui ra một người thân hình lùn tịt, vẻ mặt chết lặng há mồm muốn nuốt hắn. Nhưng ngón tay Tô Minh chỉ vào trán gã.
*Ầm!* một tiếng, người lùn nổ tung, hóa thành khói trắng. Tô Minh phất tay áo, sương khói bay ra xa. Chuyện này đối với Tô Minh mà nói bình thường như hít thở, không khiến hắn suy ngẫm tạm dừng một giây.
“Tìm mặt chính phản thuộc về mình, không phải thiên cùng địa, không phải băng cùng hỏa, không phải một ấn một chộp, cũng không phải nhẹ và nặng, không là nhanh cùng chậm.”
Đôi mắt Tô Minh mở ra nhìn bầu trời xám, thất thần.
Thời gian trôi qua, một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm, Tô Minh vẫn ngồi tại đây, quanh hắn tồn tại nhiều sương khói. Đám khói trắng này là những bất tử hồn bị hắn giết tỏa ra. Vì những khói trắng này đối với nhiều bất tử hồn có sức hấp dẫn to lớn, thường có bất tử hồn đến hấp thu khói trắng xong biến cường, nhưng giây phút nhào hướng Tô Minh bị hắn chỉ vào trán thì nổ tung chết.
Cái chỉ này là bảy trăm năm qua Tô Minh trong giết chóc và suy tư kết hợp Phong Man, Lôi Man, nguyên anh thần thông, còn có tất cả ký ức luân hồi diễn biến ra một thức sát chiêu!
Sát chiêu này rất đơn giản, chỉ có một chỉ, nhưng cái chỉ có tốc độ tia chớp, lực lượng phong lôi, ấn chộp kỳ dị, căn nguyên nhẹ và nặng, có phép tắc nhanh và chậm, có sinh mệnh và linh hồn của Tô Minh!
Mãi đến một ngày này, trong ký ức của Tô Minh, trong vô số kiếp xuất hiện hình ảnh lần đầu tiên hắn giáng xuống đây, hắn nhớ ra tại sao mình đến, nhớ ra ông lão áo đen, nhớ ra khi hắn chiến đấu cùng Chúc Cửu Âm có một câu nói làm hắn tinh thần xúc động.
“Thiên và địa dung hợp, băng và hỏa dung hợp…dung hợp…”
Đôi mắt Tô Minh trong mấy trăm năm qua lần đầu tiên mở, mắt lộ tia sáng.
“Ta hiểu rồi.”