1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 9 [Chương 41 đến 45]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 9 [Chương 41 đến 45]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41: Thiếu nợ thì trả tiền

Chẳng qua Tô Minh rời đi không lâu lại vội vàng trở về, đứng bên cạnh Tư Không đã hôn mê, chần chờ đi vài bước rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời. Bầu trời treo vầng trăng tỏa ánh sáng nhu hòa chiếu mặt đất.

“Cứ như vậy lấy đi Man Khí quý báu thì không tốt lắm. Nếu không có cách nói thỏa đáng, tùy thời sẽ bị Ô Long bộ lạc bắt lấy nhược điểm, nói không chừng còn treo giải thưởng bắt mình…Giết, hay không…”

Tô Minh trầm ngâm chẳng bao lâu sau, liếc Tư Không một cái đã có quyết định.

Hắn từ trong ngực lấy ra vài loại thảo dược, sau khi nghiền nát thì dùng chất lỏng bôi vài lần ngoài miệng Tư Không. Sau đó hắn ngồi xuống cạnh Tư Không, tay trái vỗ đầu y từng chút một, như muốn đánh tỉnh Tư Không.

Không bao lâu sau, Tư Không toàn thân co giật, mạnh mở mắt ra. Khoảnh khắc y mở mắt, tầm mắt hơi mơ hồ, nhưng trong mơ hồ có khuôn mặt mỉm cười của Tô Minh.

Tư Không ngây ngốc, lập tức trợn mắt, con ngươi co rút còn giữ lại sự khó hiểu và không tin nổi mới nãy. Đầu óc trống rỗng, trước khi y hôn mê nhìn thấy cái gì, lại dường như không thấy gì hết, có cảm giác mơ hồ thác loạn.

Nhưng khi thân thể y muốn động đậy thì trường mâu đen trong tay của Tô Minh hóa thành hình cung, cách cổ họng Tư Không ba tấc, chỉ cần hơi dùng sức là có thể xuyên qua họng y, khiến y chết ngay lập tức.

“Đừng động đậy.”

Điểm sáng vàng kim ở mũi mâu theo Tư Không thấy thì như ánh sáng đoạt mạng, khiến cơ thể y run rẩy, mắt nhìn Tô Minh ẩn chứa kinh khiếp và chấn động.

“Ngươi…ngươi muốn làm gì! Ta là con trai của tộc trưởng Ô Long bộ lạc, nếu ngươi giết ta thì Ô Long bộ lạc tuyệt đối không tha cho ngươi! Ta biết ngươi là Ô Sơn bộ lạc, nếu ngươi giết ta, Ô Sơn bộ lạc cũng sẽ không chứa chấp ngươi!”

Hiện tại y còn chưa hiểu rõ vì sao mình thất bại, chỉ cảm giác đối phương vung tay lên là mình toàn thân đau nhức hôn mê, không thể tưởng tượng được. Y đối với thiếu niên mặt cười trước mắt có nỗi e ngại, nỗi e ngại mãnh liệt biến thành sợ hãi. Đặc biệt là trường mâu chĩa ngay cổ họng, khiến y bản năng lùi ra sau một chút.

Nhưng khoảnh khắc y lùi ra sau lập tức cảm giác miệng có chút cay đắng, phản xạ liếm môi, thoáng chốc cảm giác đắng càng đậm, khiến mặt y bỗng chốc không còn chút máu. Cảm giác bất an tràn ra, vẻ mặt y lộ rõ khủng hoảng, nâng tay chùi khóe miệng, trên tay dính một ít chất lỏng màu nâu.

“Ngươi! Ngươi cho ta ăn cái gì?!”

“Không có gì, chỉ là thảo dược bình thường có chút độc tính.” Tô Minh cười bí hiểm, trêu đùa.

Nghe lời này, mắt Tư Không lộ ra tuyệt vọng, thân thể run rẩy, càng cảm giác trong miệng cực đắng, thậm chí ảo giác lưỡi đều tê dại.

“Ta không tin ngươi dám giết ta!” Tư Không mạnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Minh.

“Tin hay không tùy ngươi. Nếu ngươi không tin thì ta cũng không có cách nào, nhưng ta có thuốc giải nha. Thì ra ngươi là con trai tộc trưởng Ô Long bộ lạc, tên ngươi là gì?” Tô Minh có chút lo âu, nhưng trước giờ hắn càng lo thì mặt ngoài càng bình tĩnh, giờ phút này hắn mỉm cười nói.

“Ngươi…ta…ta tên Tư Không, ngươi không thể giết ta, điều này sẽ mang đến phiền phức lớn cho bộ lạc của ngươi, ngươi…” Sắc mặt Tư Không hung dữ, trên thực tế trong lòng có chút khẩn trương. Y cảm thấy chẳng những đầu lưỡi tê, ngay cả ngực cũng đau đau, lại thêm không phát hiệu điều gì từ biểu tình của Tô Minh, lòng càng kinh hãi.

“Tư Không à, thỏa thuận với ngươi việc này được không?” Tô Minh ngẩng đầu ngắm trăng, chậm rãi mở miệng.

Mặt Tư Không tái nhợt, không thể che giấu sợ hãi càng thêm nồng trong mắt, gật đầu ngay lập tức.

“Ta vừa mắt cái mâu rách nát của ngươi, thôi vầy đi, ngươi bán cho ta nhé? Năm ngàn thạch tệ, ta mua.” Tô Minh chớp mắt, mong chờ nhìn Tư Không.

Tư Không khựng lại, nhìn Tô Minh tay phải nắm chặt trường mâu chĩa mũi nhọn vào cổ họng mình, sao dám không bằng lòng. Đặc biệt là trong miệng vị đắng, lại thêm lúc trước mình truy sát đối phương. Y cảm thấy đối thủ chắc là cho mình ăn độc thảo nào đó.

Y vốn muốn đánh cuộc một phen người này không dám giết mình. Dù sao thân phận của mình cao quý, nếu chết thì sẽ dẫn đến trận chiến trả thù của hai bộ lạc.

Thậm chí y còn định đánh cuộc, coi như bị đối phương lấy đi trường mâu, nhưng bảo vật như thế, y có vô số cách khiến a ba lấy về giúp mình.

Nhưng hôm nay, vị đắng trong miệng khiến y không dám đặt cược. Y sợ lỡ đâu…lỡ đâu…

Đặc biệt là giờ phút này đầu bị đối phương vỗ rất đau, Tư Không chẳng chút do dự, gật đầu lia lịa.

Tô Minh nhếch môi cười tươi, trực tiếp từ người Tư Không xé rách một mảnh vải lớn. Hành vi này khiến Tư Không thầm giật mình, mặt tái nhợt càng không có chút máu.

“Nếu đã là giao dịch mua bán thì viết ra bằng chứng đi. Cứ viết như vầy, ta là Tư Không, bởi vì thiếu thạch tệ, bán mâu này năm ngàn thạch…” Tô Minh đang nói đột nhiên khựng lại, vội lắc đầu. “Không đúng, phải viết thế này, ta, Tư Không lấy thân phận con trai tộc trưởng Ô Long bộ lạc bảo chứng, bởi vì đột nhiên có việc gấp mượn Ô Sơn bộ lạc năm ngàn thạch, kỳ hạn là mười năm, lấy trường mâu Man Khí làm vật thế chấp, hứa hẹn mười năm sau trả một vạn thạch tệ là có thể thu lại mâu này. Sẽ không trước thời gian lấy lại, nếu có sai lời, Man tượng trừng phạt!” Tô Minh nói xong nhìn Tư Không.

Tư Không nghe lời nói này, đặc biệt là câu cuối cùng thì vẻ mặt đau khổ. Đang lúc y chần chờ, đã thấy Tô Minh từ trong ngực móc ra một thảo dược y chưa từng gặp, bên tai truyền đến giọng của Tô Minh.

“Đây chính là thuốc giải.”

Tư Không nhìn chằm chằm thảo dược, chắn chặt răng, đặt ngón tay vào miệng cắn, nặn ra máu tươi viết trên vải áo, rất nhanh đã viết xong một đoạn lời nói.

Tô Minh giật lấy vải bố thô, cẩn thận xem vài lần, trong mắt lộ ra hưng phấn. Hắn cực kỳ cẩn thận thổi vài hơi, đợi huyết dịch bên trên khô rồi mới xếp lại cất trong lòng ngực, vỗ một cái, cười híp mắt nhìn Tư Không.

“Tư Không, nhớ nhé, thiếu nợ thì trả tiền, ta chỉ chờ ngươi mười năm!” Tô Minh mắt lộ tia gian xảo, đặt thảo dược xuống, thân thể chợt lóe đã chạy nhanh hướng phương xa.

Để lại trên tuyết là Tư Không khuôn mặt đau khổ. Y mau chóng nhặt lên thảo dược, do dự một chút nhưng không dám ăn, vội vàng đứng dậy chạy nhanh hướng bộ lạc.

Sau khi y đi, mặt tuyết yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một bóng người mơ hồ. Đó là bà lão sắc mặt âm trầm, trong tay cầm cốt trượng to lớn. Có đầu lâu người khảm trên cốt trượng tỏa ra luồng sáng xanh.

“Là đứa bé năm đó ư…nó dùng Man Thuật gì nhỉ, ngay cả ta đều không thấy ra manh mối…chưa từng gặp.” Bà lão nhìn phương hướng Tô Minh rời đi, mắt lấp lóe, suy nghĩ.

Thật lâu sau bà xoay người đi hướng Ô Long bộ lạc, chậm rãi biến mất trên tuyết.

1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Tô Minh chạy vội trong rừng cây, thỉnh thoảng cười ngây ngô nhìn trường mâu trong tay, ra vẻ cực kỳ yêu thích. Ngay cả Tiểu Hồng ở trên vai hắn cũng không ngừng đánh giá trường mâu, phát ra từng tiếng gào. Nó có thể mơ hồ cảm giác được mâu này ẩn chứa một lực lượng cực kỳ cường đại.

“Ai kêu mi ngăn cản ta nhìn Bạch Linh. Nhìn bộ dạng của y thì chắc thích Bạch Linh. Nói vậy thì việc mình cứu Bạch Linh, chắc là không ít người Ô Long bộ lạc cũng biết…” Tô Minh dừng bước, mắt lộ suy tư.

“Không biết Bạch Linh nói ra nhiều ít về tình huống đó…Nếu cô ấy nói hết thì động đá vôi mình luyện dược không an toàn…”

Tô Minh bỗng có chút nóng nảy, cau mày, suy nghĩ thật lâu sau mang theo tâm sự đi trong rừng cây ban đêm.

Tiểu Hồng chớp mắt nhìn Tô Minh bộ dạng có tâm sự, mắt xoay tròn, không biết nghĩ tới cái gì, nó bỗng nhe răng cười. Nó chợt nhảy khỏi vai Tô Minh, nhảy lên mấy cái đã biến mất trong rừng.

“Nhớ trở lại Hắc Viêm Sơn, đừng trở về động đá vôi!” Tô Minh nhìn nó một cái, vội hét.

Rừng này chính là nhà Tiểu Hồng, không lo lắng nó gặp phải nguy hiểm. Giờ phút này cách bộ lạc của mình không xa lắm, Tô Minh bước đi, ép mình không đi suy nghĩ vấn đề đau đầu, nâng tinh thần chạy hướng bộ lạc.

Khi đêm khuya tiến đến, lúc vầng trăng sáng nhất thì Tô Minh đã từ xa trong rừng trông thấy chút đóm lửa từ bộ lạc. Hắn nhún người lên muốn đi ra khỏi rừng. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên sau lưng hắn có tiếng sột soạt. Tô Minh ngoái đầu nhìn, đã thấy Tiểu Hồng vẻ mặt hưng phấn đắc ý theo sau.

Trong tay nó cầm một mảng lớn lông đen, đuổi theo Tô Minh rồi lập tức ép buộc nhét nhúm lông này vào tay Tô Minh bộ mặt kỳ quái. Sau đó nó lùi lại mấy bước, chỉ chỉ đoàn lông lại chỉ bụng mình, liên tục bày ra mấy động tác quái dị, như là dạy Tô Minh nên sử dụng lông này làm sao.

Nó lại vỗ ngực, sắc mặt cực kỳ đắc ý thét vài tiếng, dường như muốn nói cho Tô Minh thứ này rất hiệu quả.

Tô Minh nhìn Tiểu Hồng, từ từ cất tiếng cười to. Tiểu Hồng thấy Tô Minh không nhíu mày nữa, cũng nhe răng lộ nụ cười, cảm thấy chính mình quả nhiên nghĩ đúng, Tô Minh buồn rầu là vì chuyện đó.

“Tiểu Hồng.” Tô Minh ngồi xổm xuống vẫy tay hướng con khỉ nhỏ. Con khỉ nhỏ lập tức chạy tới gần.

Tô Minh nhìn Tiểu Hồng, ánh mắt dịu dàng, nhẹ vỗ lông nó, trong lòng ấm áp.

“Trong thời gian ta không ở đây, ngươi tuyệt đối đừng trở lại Hắc Viêm Sơn, đừng trở về động đá vôi, đừng đi nơi khác, chờ ta trở lại sẽ đi tìm ngươi. Còn nữa, ta cho ngươi những đan dược, ngươi đừng thấy khó ăn. Mỗi ngày phải ăn một viên kèm theo thảo dược ta dạy ngươi ghi nhớ, nhất định phải nhớ kỹ đó.” Tô Minh mỉm cười nhẹ giọng nói, nhìn Tiểu Hồng một cái, đứng lên đi hướng bộ lạc.

Chương 42: Dạy dỗ

Sáng sớm ngày thứ ba sau khi Tô Minh trở lại bộ lạc, đoàn người có A Công dẫn đầu tập trung ở giữa Man Khải, A Công vẫn mặc đồ vải thô, đầu tóc bạc vẫn bện nhiều bím, thoạt nhìn tinh thần tốt lắm. Mắt ông lướt qua rơi trên người Bắc Lăng, Lôi Thần, Tô Minh và một thiếu nữ tuổi bằng Tô Minh.

Thiếu nữ này gọi là Ô Lạp, là lúc Man Khải bị phát hiện có Man thể. hiện giờ đã qua mấy tháng, cô đạt đến tầng hai Ngưng Huyết cảnh, tùy thời có thể ngưng tụ ra sợi máu thứ mười một, trở thành man sĩ Ngưng Huyết cảnh tầng ba.

Sau lưng A Công còn đứng hai người, trong đó một cái chính là Tiễn Thủ của bộ lạc, cũng chính là a ba của Bắc Lăng. Thân thể gã cường tráng như sắt, mắt sáng người lộ ra nhu hòa.

Một người khác thì là sắc mặt lạnh lùng, không tùy tiện nói chuyện, là khôi thủ đội săn, Sơn Ngân. Gã mặc đồ da thú càng hiện ra sự cường tráng, trước giờ không nói nhiều, nhưng đa số man sĩ trong bộ lạc đều cực kỳ kính trọng gã. Lại thêm đội săn của gã bảo vệ bộ lạc, chuyên cung cấp thực vật, cho nên khiến người này có địa vị rất cao trong bộ lạc.

“Ô Sơn bộ lạc chúng ta nhỏ, không sánh bằng Phong Quyến, cho nên mỗi cách vài năm đều cần hướng Phong Quyến bộ lạc thăm viếng, để biểu đạt lễ tôn kính đầu lĩnh. Mấy năm trước ta không đi, năm nay đích thân đi một chuyến. Sự kiện này trừ Ô Sơn bộ lạc chúng ta ra, Ô Long bộ lạc, Hắc Sơn bộ lạc còn có mấy bộ lạc nhỏ xa xôi ở xung quanh đều sẽ tụ tập tại Phong Quyến. Cho nên chuyện này đối với các ngươi là khảo nghiệm. Đối diện rất nhiều cùng thế hệ ngoài bộ lạc, có nổi bật hay không, có bêu xấu danh tiếng Ô Sơn bộ lạc chúng ta hay không đều trông cậy vào các ngươi. Lần này tuyển chọn các ngươi, là bởi vì các ngươi là mầm giống tốt của Ô Sơn bộ lạc, tăng một ít kiến thức ngày sau sẽ trợ giúp rất lớn cho các ngươi. Trong các ngươi, Bắc Lăng từng hai lần tham dự nên biết một số chi tiết, các ngươi có thể hỏi thăm hắn.” A Công từ từ mở miệng, thanh âm khàn khàn quanh quẩn xung quanh.

Bắc Lăng nhỏ giọng đồng ý, ánh mắt rơi trên người Lôi Thần, lại nhìn cô gái tên Ô Lạp, cuối cùng nhìn Tô Minh đứng một bên, nhíu mày.

“A Công, việc này có giống hai lần trước, có…Đại Thử?” Bắc Lăng chần chờ, cung kính hỏi A Công, thấy ông gật đầu, mắt y chợt lóe, tay chỉ Tô Minh. “A Công, tôi đề nghị Tô Minh không cần tiến lên, hắn không phải man sĩ, coi như có đi cũng không hữu dụng và giúp được gì, không bằng để lại danh ngạch cho tộc nhân khác.”

Bắc Lăng mới nói ra lời này, Lôi Thần đứng bên cạnh lập tức ánh mắt sắc bén, tiến lên mấy bước, lớn giọng bất mãn.

“Không phải man sĩ thì không thể đi? Bắc Lăng, anh có ý gì?!”

Cô gái tên Ô Lạp vẻ mặt bình tĩnh, mắt quét Tô Minh luôn im lặng, trong mắt ẩn chứa khinh thường nhưng không mở miệng tham gia.

“A Công, mỗi lần thăm viếng chỉ có thể mang bốn người hậu bối tham dự. Đại Thử trước đây, Ô Sơn bộ lạc chỉ có một mình tôi có thể tiến vào năm mươi hạng đầu. Năm nay có Lôi Thần, có lẽ hắn cũng có thể, dù là Ô Lạp, mặc dù tu vi không cao nhưng có thể tại Man Khải lóe lên chín lần, có lẽ có thể tiến vào hạng một trăm. Thành tích này đã tốt hơn năm trước nhiều, nếu có thêm một người cũng tiến vào một trăm chẳng phải càng tốt? Còn Tô Minh, chỉ lãng phí danh ngạch.” Bắc Lăng bình tĩnh mở miệng, không thèm liếc Lôi Thần đứng bên cạnh tức giận.

“Tô Minh sẽ không tham dự Đại Thử, ta mang nó đi tất nhiên có sắp xếp.” A Công từ từ nói.

Bắc Lăng còn muốn nói cái gì, nhưng Tiễn Thủ đứng sau lưng A Công liếc y một cái, khiến lời Bắc Lăng muốn nói lập tức nuốt xuống. Từ nhỏ Bắc Lăng đã sợ a ba.

“Được rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta đi thôi.” A Công nâng lên tay phải, mạnh chộp hướng bầu trời sáng ngời.

Thoáng chốc trên trời có tiếng sấm đì đùng chấn động tám phương. Mắt thấy thật nhiều mây trắng lập tức biến đen như mực.

Cùng lúc đó, trên mặt A Công rõ ràng hiện ra một Man văn do nhiều sợi máu hợp thành. Đó là hình con rắn, sau khi xuất hiện Man văn này, lập tức đám mây đen trên trời như bị đôi tay vô hình nhào nặn, khoảnh khắc tập trung cùng một chỗ, không ngờ hóa thành con rắn dài hơn mười trượng, vô cùng dữ tợn!

Hình ảnh này khiến Lôi Thần và Ô Lạp tâm thần chấn động, đứng ngây ngốc. Bắc Lăng thì còn có thể miễn cưỡng giữ vững bình tĩnh, ép mình ra vẻ lạnh lùng.

Tô Minh đứng một bên nhìn con rắn to lớn, hít sâu, trong mắt lộ ra khát vọng.

Tiễn Thủ đứng sau lưng A Công, vẻ mặt có tia sùng bái nhìn con rắn. Còn có Sơn Ngân, khi thấy con rắn thì mắt chợt lóe sự cuồng nhiệt.

Con rắn này biến hóa thậm chí có thể thấy rõ vảy trên người, hơi thở cực kỳ cường đại từ người nó phát ra. Cái đầu rắn to mạnh vung, hai mắt màu đỏ ẩn chứa hung ác. Nhưng giờ phút này sự dữ tợn dần tán đi, biến thành dịu dàng, nó từ giữa không trung rơi xuống, cúi đầu, ngoan ngoãn nằm bên cạnh A Công.

A Công nhấc chân đi lên con rắn, đứng ở phía đầu nó.

“Đều lên đi.”

Bắc Lăng là người thứ nhất nhảy lên, đứng trên lưng rắn, khoanh chân ngồi xuống. Lôi Thần, Ô Lạp cũng lần lượt nhảy lên, phía sau Tô Minh chần chờ một chút, cũng nhảy lên đứng trên lưng rắn. Hắn đang định lùi vài bước ngồi chung với Lôi Thần thì truyền đến tiếng A Công.

“Tô Minh, đi tới cạnh ta!” Thanh âm A Công có sự nghiêm khắc, khiến Tô Minh vẻ mặt đau khổ tới bên cạnh ông. Hắn mới ngồi xuống liền thấy A Công trừng mình một cái.

“A Công, tôi sai rồi…thật xin lỗi…” Tô Minh vội nhỏ giọng nói.

A Công không thèm để ý, đợi Tiễn Thủ và Sơn Ngân đều lên lưng con rắn rồi thì vung tay phải lên. Thoáng chốc con rắn ngửa đầu gầm rống, trực tiếp bay hướng đám mây.

Bộ lạc bên dưới lấy tốc độ mắt thường có thể thấy ngày càng nhỏ, đến cuối cùng trở thành điểm nhỏ, tùy theo con rắn bay lên, cuồng phong gào thét như có tiếng sấm, khiến Tô Minh sắc mặt tái nhợt.

Đám Lôi Thần cũng như thế, chẳng qua lúc này hai người Tiễn Thủ, khôi thủ đội săn chia nhau đứng giữa và đuôi rắn, bảo vệ ba người Bắc Lăng.

Còn về Tô Minh, trong cuồng phong hô hấp hơi dồn dập, nhưng rất nhanh, một lực lượng nhu hòa bao phủ hắn, là A Công tỏa ra khí thế khiến Tô Minh chống được cảm giác khó chịu lần đầu tiên bay lên trời.

“Ngươi còn biết sai? Ngươi sai ở đâu, rõ ràng là Lạp Tô Ô Long bộ lạc mượn ngươi năm ngàn thạch, cầm cố thanh mâu.”

Xung quanh cuồng phong rít gào nhưng lời A Công nói lại rõ ràng lọt vào tai Tô Minh. Có uy nhiếp khí huyết của A Công ở đó, trừ hai người họ ra mấy người trên lưng rắn không thể nghe được.

“Cái này…” Tô Minh vẻ mặt bối rối.

Lúc trước hắn trở về bộ lạc liền hưng phấn báo cho A Công, kết quả không ngờ ông nghe xong lập tức trầm mặt, mắng mình một trận, thậm chí còn lấy đi trường mâu, khiến Tô Minh trở về gian nhà thì thở dài thở ngắn, không biết mình sai ở đâu.

“A Công, tôi thật sự sai rồi…tôi không nên lấy đi Man Khí của Tư Không, càng không nên nảy lòng tham…” Tô Minh vẻ mặt đau khổ, vừa đánh giá sắc mặt A Công vừa cẩn thận mở miệng.

“Càng không nên khiến hắn viết huyết thư, ai, A Công, tôi biết sai.” Tô Minh đôi mắt long lanh nhìn A Công.

“Hừ? Chỉ sai nhiêu đây? Không có khác? Ngươi suy nghĩ cho kỹ, đến cùng ngươi sai ở đâu.” A Công nhìn Tô Minh một cái, chậm rãi nói.

Tô Minh ngẩn ra, bất giác gãi đầu, thầm suy nghĩ lời A Công nói chắc là có ý nghĩa khác. Chính mình trừ sai những điều đó ra, chẳng lẽ còn cái khác?

Tô Minh cau mày, ngiêm túc suy nghĩ, đột nhiên hai mắt xẹt qua tia sáng lạnh, hắn bỗng ngẩng đầu.

“A Công, tôi biết rồi, tôi nên giết hắn sau đó xử lý sạch sẽ thi thể rồi lấy đi Man Khí!”

Nghe lời Tô Minh, A Công con ngươi co rút, ngơ ngẩn nhìn Tô Minh. Ánh mắt ông không phải nhìn thiếu niên trước mặt mà ẩn chứa ý nghĩa gì đó Tô Minh không hiểu.

“A? Vì cái gì cảm thấy sai lầm ở điểm đó, hơn nữa còn phải giết hắn?” A Công nhìn Tô Minh, chậm rãi nói.

“Bởi vì hắn muốn giết tôi. A Công không biết đâu, hắn thật sự muốn giết tôi. Nếu không phải tôi cẩn thận thì A Công đã không thể nhìn thấy tôi rồi. Nhưng mà…nhưng tôi không nhẫn tâm. Tôi cảm thấy nếu thật giết hắn sẽ đem đến phiền phức cho bộ lạc…” Tô Minh nhớ lại hình ảnh vài ngày trước, lòng thầm run, chần chờ một chút, nhỏ giọng giải thích.

“Ngươi nói đúng…Tô Minh, ngươi phải ghi nhớ điểm này. Sau này nếu gặp ai có ý muốn giết ngươi, nhất định phải diệt trừ nguy hiểm từ trong trứng nước!” A Công nhắm mắt lại, thật lâu sau chậm rãi mở ra, ánh mắt nhìn Tô Minh tràn ngập hiền lành.

“Chẳng qua, A Công nói ngươi phạm sai lầm không phải điểm đó. Ngươi hãy nghĩ lại xem, ngươi còn có chỗ nào chưa nghĩ ra? Giết người rất đơn giản, nhưng làm sao giết người rồi bảo đảm mình an toàn? Làm sao ở trong nguy hiểm, từ đường cùng tìm ra một lối khác?” A Công nhìn Tô Minh, khẽ nói.

Tô Minh gãi đầu. Hắn chỉ là một thiếu niên, mặc dù biểu hiện không tầm thường nhưng đến cùng vẫn chỉ là thiếu niên mà thôi. Đối với lời của A Công, hắn mơ hồ nhận biết nhưng đa số không hiểu.

“Suy nghĩ kỹ chút, không cần nóng vội đưa ra đáp án. Đợi ngươi hiểu rõ hãy nói cho ta. Cần học tự mình suy đoán, ngẫm nghĩ.” A Công nhắm mắt lại.

Mấy năm nay A Công hay làm chuyện như vậy nuôi lớn hắn. Tô Minh lớn dần, A Công dạy bảo đem đến tác dụng cực kỳ quan trọng.

Tô Minh suy tư, nhớ lại từng hình ảnh ngày đó, từ ngoài Ô Long bộ lạc gặp phải một trường mâu tập kích, sau đó Tư Không đuổi theo, mãi đến cuối cùng…

Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã một tiếng đồng hồ, cách Phong Quyến bộ lạc còn nửa đường. Có gió mạnh từ phía xa thổi tới khiến thân thể con rắn hơi rung động, khiến mọi người trên lưng nó cũng rung lên. Tô Minh thân thể lắc lư, đầu óc như bị sét đánh.

“A Công…tôi biết rồi…” Tô Minh thì thào, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Chương 43: Mặc Tang

“A? Biết cái gì?” A Công mở mắt ra, nhìn Tô Minh.

“Tôi không thể giết Tư Không! Lấy thân phận của y, coi như là con trai của tộc trưởng Ô Long bộ lạc cũng không thể phát động lực lượng trường mâu phòng hộ của bộ lạc. Quan trọng là, y không thể lừa cả bộ lạc Ô Long một mình truy sát tôi!” Tô Minh càng nói càng cảm thấy kinh sợ, trên người toát ra mồ hôi lạnh.

“Việc này thoạt nhìn chỉ có một mình hắn đuổi theo, nhưng trên thực tế…” Con ngươi Tô Minh rụt lại. “Trên thực tế, việc hắn đuổi giết tôi, chỉ sợ Man Công và tộc trưởng Ô Long bộ lạc đều biết! Nhưng không ngăn cản mà là mặc kệ sự việc phát triển!”

“Hơn nữa…nói không chừng họ đi theo sau, tận mắt thấy tôi và Tư Không đánh nhau!” Tô Minh hít ngụm khí.

Hắn không sợ cái gì, chỉ sợ lực lượng ánh trăng bị đối phương nhìn thấy. Nhưng giờ phút này, hắn càng phân tích càng kinh hãi, sự thật như cuộn tranh bị hắn chậm rãi mở ra trước mặt.

Nhưng rất nhanh, Tô Minh nhíu mày, mắt lộ ra khó hiểu.

“Là không rõ, nếu Man Công hoặc tộc trưởng Ô Long bộ lạc theo sau, vì sao để ngươi dễ dàng lấy đi mâu này đúng không?” A Công bình thản mở miệng, chỉ ra nghi hoặc lớn nhất hiện tại trong lòng Tô Minh.

Tô Minh không lên tiếng, mắt lộ ra suy ngẫm, lát sau hắn nhìn trời đất mênh mông, chậm rãi mở miệng.

“Lặng lẽ theo sau tôi và Tư Không, không thể nào là tộc trưởng Ô Long bộ lạc. Nếu không thì khi ông ta thấy Tư Không bị thương sẽ không nhịn được. Tôi nghĩ, theo sau, chắc là Man Công của Ô Long bộ lạc! Nhưng tôi vẫn không hiểu được, Man Công Ô Long bộ lạc vì sao để tôi cầm đi trường mâu Man Khí.”

“Không sai! Đi theo sau lưng ngươi, hiển nhiên là Man Công Ô Long bộ lạc Lặc Tố!” A Công mắt lóe sáng lộ tia khen ngợi.

“Ngươi phân tích rất đúng. Nếu là tộc trưởng Ô Long bộ lạc theo sau, thì sao có thể trơ mắt nhìn ngươi khi dễ con mình. Còn về câu hỏi của ngươi, A Công có thể đưa ra đáp án! Đợt này tuy nói là truy sát nhưng sự thật là Ô Long bộ lạc sẽ không giết ngươi! Dù sao ngươi đã cứu Bạch Linh, nếu họ lấy oán trả ơn thì sẽ hoàn toàn chọc giận Ô Sơn bộ lạc chúng ta. Đặc biệt là thời điểm quan trọng này, họ sẽ không làm như vậy!” Mắt A Công lấp lóe tia trí tuệ, giảng dạy cho Tô Minh.

“Bọn họ đang răn đe tôi?” Sắc mặt Tô Minh lộ ra kinh ngạc nhưng rất nhanh biến thành khó chịu.

“Ha ha, chính là răn đe ngươi rình ngó con gái bộ lạc người ta, muốn dọa ngươi đi, khiến ngươi sợ hãi chạy về, sau này không dám tới gần Ô Long bộ lạc nữa! Tư Không không biết điểm này. Hắn thật có sát ý, chắc đúng là có ý với Bạch Linh, bị Man Công bộ lạc Lặc Tố lợi dụng. Nếu ngươi không địch lại tối đa chỉ là bị thương, bà ta sẽ ẩn trong chỗ tối ra tay, để ngươi thấy như mình chạy thoát trong đường tơ kẽ tóc! Ngươi vẫn còn quá nhỏ, nhìn không thấu chân tướng. Nếu đổi lại là A Công sẽ không bỏ chạy, đơn giản xông thẳng tới Ô Long bộ lạc họ, ngay trước mặt kiếm cô gái ngươi thích. Ngươi là ân nhân cứu mạng của cô ta, lại là đứa trẻ của ta, bọn họ sao có thể dễ dàng tổn thương ngươi?” A Công mỉm cười nói, sờ đầu Tô Minh.

Tô Minh ngẩn ra, trên mặt lộ hối hận.

“Đây có lẽ là Ô Long bộ lạc một lần thử thách ngươi. Dù sao cô gái ngươi thích chính là cháu gái của Man Công.” A Công mặt hiện ý cười, nhìn Tô Minh.

“A Công, Man Công Ô Long bộ lạc quá gian xảo!” Tô Minh mặt khổ qua, nghe A Công nói xong dĩ nhiên hắn hiểu ra sự thật.

“Đừng ủ rũ, trừ ngươi không nhìn thấu ý của họ ra thì cũng không làm sai lầm cái gì. Chắc là Lặc Tố không ngờ rằng ngươi chẳng những không bị Tư Không truy sát chật vật, ngược lại còn đánh bại Tư Không! Còn về Lặc Tố để ngươi lấy đi Man Khí…” Hai mắt A Công chợt lóe.

“Bà ta thấy không dọa chạy ngươi được nên cố ý để ngươi lấy đi, là cho lão phu biết việc ngươi cứu Bạch Linh đổi lại mâu này! Ô Long bộ lạc khác với chúng ta, đặc biệt là Lặc Tố, bà ta không hiểu Man Thuật, giỏi về chế tác Man Khí, không phải Man Khí chân chính mà là mô phỏng! Ví dụ thanh mâu ngươi đạt được này, chính là phỏng theo Man Khí, dựa theo năm đó tam đại Man Khí Huyết Lân Mâu của Ô Sơn bộ lạc.” A Công nâng lên tay phải vỗ cánh tay Tô Minh, hắn lập tức cảm giác có luồng lạnh lẽo dung nhập. Rất nhanh, tay phải của hắn có một sợi chỉ đen chậm rãi trồi lên.

“Mâu này A Công đã vì ngươi chỉnh lý một phen, cải biến chút ít, khiến rết đen hóa thành hắc điêu, có thể dung nhập vào người ngươi, lúc cần thì tưởng tượng là được.” A Công nâng tay phải lên, mỉm cười nói.

Tô Minh nhìn sợi chỉ đen trên cánh tay phải, chần chờ một chút, định mở miệng.

“A Công biết ngươi muốn nói cái gì. Ta hỏi ngươi, hiện tại ngươi lấy Man Khí của Ô Long bộ lạc trừ bỏ việc ngươi cứu Bạch Linh, ngươi nghĩ sao về chuyện này? Ngươi muốn trả lại mâu đổi lấy cơ hội tiếp xúc cô bé đó, hay là không trả lại từ đây không gặp cô bé?” A Công cười nói.

Tô Minh trầm ngâm không lâu sau bỗng bật cười.

“Trường mâu này là Tư Không thiếu năm ngàn thạch lấy làm tin, dĩ nhiên không thể trả lại. Còn về Bạch Linh…tôi là ân nhân cứu mạng của cô ấy.” Tô Minh chớp mắt.

A Công cười ha ha, vỗ đầu Tô Minh, trong mắt tràn đầy khen ngợi.

Giữa thân con rắn to, Bắc Lăng khoanh chân ngồi đó. Y nhìn bóng lưng A Công và Tô Minh, mặc dù không nghe được họ đang bàn cái gì, nhưng thấy A Công mỉm cười, nhìn nụ cười của Tô Minh, Bắc Lăng cúi đầu.

Mắt y lóe lên sự ghen tỵ.

“Tô Minh, nếu ngươi là man sĩ cũng đành thôi. Nhưng năm ngươi lần đầu tiên Man Khải, căn bản không có Man thể, vì sao một người thường như ngươi, chẳng những được tình cảm của A Hân, hơn nữa quan trọng nhất là, dựa vào cái gì A Công tốt với ngươi như vậy, chỉ bởi vì ngươi được A Công nhặt về sao!? Các người không có quan hệ huyết thống, ta mới là hy vọng của bộ lạc, nhưng A Công đối với ta chưa bao giờ nở nụ cười…thậm chí a ba cũng thế, thường cảm thán ngươi có tiềm năng thành Tiễn Thủ!”

“Tô Minh, nếu không có ngươi, Trần Hân cũng tốt, a ba cũng được, thậm chí là A Công đều sẽ không đối với ta như vậy. Tô Minh, ngươi luôn cho rằng ta bởi vì Trần Hân mới lạnh lùng với ngươi, luôn muốn giải thích. Nhưng ngươi không biết, ta không muốn nghe ngươi giải thích! Một đứa trẻ bị nhặt được, một người không thuộc về Ô Sơn bộ lạc của ta, thậm chí đều không giống Man tộc, ngươi có tư cách gì giải thích với ta, lại có tư cách gì khiến ta lãng phí thời gian nghe ngươi giải bày!”

Bắc Lăng thở hồng hộc, một lúc sau mới bình ổn lại. Khi y ngẩng đầu lên, tất cả đều hồi phục như thường, vẫn lạnh lùng, vẫn cao ngạo.

Cha Bắc Lăng đứng cách không xa, là Tiễn Thủ hiện tại của Ô Sơn bộ lạc, giờ phút này hơi nhíu mày, liếc Bắc Lăng một cái rồi lại nhìn bóng lưng Tô Minh, thầm than.

Phần đuôi con rắn, bên cạnh Lôi Thần là Sơn Ngân khôi thủ đội săn, trong mắt xẹt qua tia kỳ lạ, không biết suy nghĩ cái gì. Gã ở trong bộ lạc rất ít nói chuyện, ít người có thể nhìn ra suy nghĩ của gã.

Thời gian rất nhanh trôi qua, từ Ô Sơn bộ lạc đến Phong Quyến bộ lạc nếu đổi lại Tô Minh chân trần chạy nhanh, thời gian cần khoảng hai ngày. Nhưng trên người con rắn của A Công lại chỉ mất chưa đến hai tiếng đồng hồ, có thể mơ hồ thấy trên mặt đất một bộ lạc khá lớn.

Chính giữa trung tâm bộ lạc là một thành đá to lớn. Thành này ở trên trời nhìn không thấy lớn, nhưng theo con rắn hạ xuống thì mới hiện rõ trong mắt Tô Minh.

Thành đá hùng vĩ, bên trong có nhiều gian nhà đất đá, thoạt nhìn không chút lộn xộn, bộ dáng rất gọn gàng sạch sẽ. Mặc dù không thể so với Hỏa Man bộ lạc vạn năm trước mà Tô Minh chứng kiến, nhưng so với Ô Sơn bộ lạc của hắn thì mạnh hơn rất nhiều.

Chỉ tòa thành này, không phải vật Ô Sơn bộ lạc có thể có được.

Tường thành cao mấy mét, người đứng bên dưới cần ngẩng đầu nhìn. Dù hiện giờ Tô Minh ở giữa không trung, nhìn nó cũng là tâm thần chấn động. Không chỉ mình hắn, Lôi Thần cũng nằm trên mình con rắn thò đầu nhìn xuống dưới, trong mắt lộ ra hâm mộ và rung động.

Ô Lạp cũng thế, ngây ngốc nhìn thành đá to lớn, đây là vật cô chưa từng trông thấy, chỉ có Bắc Lăng là sắc mặt bình tĩnh.

Trong thành trì to lớn, có thể cư ngụ mấy ngàn người vẫn còn trống nhiều. Trung tâm thành trì có một tòa tế đàn cao lớn đen thui hình ngũ giác, tế đàn cao hơn mười mét, mơ hồ có một số đồ đằng chim muông, lộ ra hơi thở hoang dã, là vật bắt mắt nhất trong thành.

Nếu chỉ là một tòa thành đá thì không hiện đủ sự cường đại của Phong Quyến bộ lạc bá chủ nơi này, thống lĩnh tám phương, nhận vô số bộ lạc nhỏ cung phụng, càng là bộ lạc duy nhất có thành viên liên hệ với cấp trên. Chỉ thấy xung quanh thành đá có tới sáu bộ lạc giống như Ô Sơn bộ lạc!

Sáu bộ lạc này đều là trực tiếp phụ thuộc về Phong Quyến bộ lạc, hiện giờ trở thành một phần của Phong Quyến bộ lạc.

Tô Minh ngơ ngác nhìn bộ lạc khổng lồ trên mặt đất. Phong Quyến bộ lạc cường đại vượt qua hắn tưởng tượng, trong suy nghĩ của hắn, bộ lạc như vậy tựa như là trời, có thể hủy diệt bất cứ kẻ địch nào.

Theo con rắn tới gần, Tô Minh thấy bên dưới Phong Quyến bộ lạc có nhiều tộc nhân ngẩng đầu nhìn bọn họ. Tộc nhân Phong Quyến bộ lạc xa lạ, từ vẻ mặt họ, Tô Minh không biết có phải là ảo giác hay không, cảm nhận được sự cao ngạo.

“Đây chính là Phong Quyến bộ lạc!” Giọng A Công quanh quẩn trên con rắn.

“Năm đó là bộ lạc phụ thuộc của Ô Sơn bộ lạc ta, hiện giờ, là bộ lạc mạnh nhất tám phương!”

“A Công, Ô Sơn bộ lạc ta cũng từng lớn như Phong Quyến bộ lạc?” Hỏi chuyện chính là cô gái tên gọi Ô Lạp.

A Công không nói, trong mắt có tia buồn rầu.

Ngay lúc đó, bỗng nhiên từ trong Phong Quyến bộ lạc truyền ra tiếng cười nhu hòa.

“Mặc Tang, ngươi đến Phong Quyến bộ lạc của ta, thật hiếm thấy!”

Chương 44: Ngươi chính là Tô Minh?

Mắt thấy trên tế đàn ngũ giác trung tâm thành đá có một người đàn ông trung niên mặc áo tím, đang ngẩng đầu nhìn lên, mặt mang mỉm cười.

Vốn khoảng cách giữa Tô Minh và người trung niên còn hơi xa, nhưng không biết vì sao, hắn nghe thanh âm người này rồi, nhìn qua lập tức hiện ra hình dáng người này tựa như nhìn ở khoảng cách gần.

Hình ảnh kỳ lạ này khiến Tô Minh tinh thần chấn động. Cùng lúc đó, khi tiếng cười truyền đến, lực lượng khí huyết trong người hắn chuyển động như không bị khống chế. Dường như đối phương chỉ cần liếc mắt một cái, có thể khiến máu trong người mình trào ra hết, lập tức chết ngay.

Không chỉ mình Tô Minh có cảm giác đó. Giờ phút này Lôi Thần, Ô Lạp, coi như là Bắc Lăng cũng có ảo giác giống vậy. Thân thể Lôi Thần run lên, mắt lộ ra khó tin.

Còn có Ô Lạp, thân thể run lẩy bẩy, tựa như người đàn ông trung niên trước mắt có lực lượng cường đại khiến cô phải quỳ lạy.

Xem như là cha của Bắc Lăng, Tiễn Phủ Ô Sơn bộ lạc, giờ phút này thân thể khẽ run, chậm rãi cúi đầu hướng người trung niên nhấc chân bước trên không khí tiến lên.

Trừ Tiễn Thủ ra, Sơn Ngân khôi thủ đội săn cũng hô hấp dồn dập, mắt lộ ra cuồng nhiệt và khát vọng. Ánh mắt như vậy đặt ở trên người gã luôn im lặng ít nói thì thật cực hiếm hoi.

“Khai Trần cảnh!!!” Trong lòng Tô Minh thét gào. Đầu óc hắn chợt hiện ra ba chữ kia!

“Khai Trần cảnh đạp không, Man văn vu thiên, ngôn động khí huyết, khí phá trời!” Trên sách da thú miêu tả Khai Trần cảnh chính là mười sáu chữ này.

Tô Minh ngơ ngác nhìn người đàn ông áo tím ở bên dưới từng bước một đạp không trung tiến lên. Người này thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, hơi gầy, nhưng khuôn mặt cực tuấn tú. Trên người y không nhìn thấy nhiều dấu vết thuộc Man tộc, chỉ có hai bên tai nhiều khuyên tai xương mới lộ ra đôi chút.

Bộ áo tím kia, Tô Minh chưa từng thấy qua đồ đẹp như vậy. Vải thô áo gai còn lâu mới sánh bằng, càng không phải đồ da thú hắn mặc có thể so sánh.

Theo người này đi đến, sau lưng Phong Quyến bộ lạc hơi vặn vẹo, dường như trong chớp mắt này, đất trời biến sắc, trừ y ra, tất cả không còn tồn tại.

Cũng trong nháy mắt này, gió thổi, ngừng, mây trôi, đông lại!

Người đàn ông trung niên tóc dài xõa tung, mặt mỉm cười chậm rãi tới gần. Nụ cười như gió xuân khiến khí huyết trong người đám Tô Minh hơi hòa hoãn. Nhưng theo người trung niên tới gần thì hiện ra loại cảm giác nghẹt thở, như khiến người không dám thở mạnh.

Đặc biệt là ánh mắt người này, tựa như ẩn chứa trời đất, khiến người nhìn đầu óc trống rỗng, giống như bí mật bị đối phương phát hiện, không còn chỗ che giấu.

Con rắn dừng giữa không trung, không dám nhúc nhích chút nào, do đó có thể thấy sự khủng bố của người đàn ông trung niên. A Công chậm rãi đứng dậy, giấu đi đáy mắt phức tạp lóe ra lúc trông thấy người kia.

“Mặc Tang, bái kiến Thượng Man Phong Quyến.” A Công mặt già nua, đứng dậy cúi đầu hướng người đàn ông trung niên.

“Mặc Tang, giữa ngươi và ta, không cần như vậy.” Ngươi đàn ông thanh âm nhu hòa, nhưng không ngăn cản A Công cúi đầu. Đợi A Công bái xong, y vung lên tay phải, tựa như cách không nâng dậy ông.

Đã thấy A Công thân thể chấn động, nhưng không đứng dậy mà là dưới lực lượng nào đó, lại từ từ cúi đầu! Lần cúi đầu này, thoáng chốc lực lượng bên ngoài thân thể A Công tan vỡ, dần tán đi, thế này A Công mới đứng vững.

Người đàn ông áo tím nhìn chằm chằm A Công, trên mặt lộ ra tươi cười, lắc đầu chỉ vào ông.

“Ngươi đó, vẫn là tính tình như hồi trẻ, đã bao nhiêu năm rồi, sao lần này lại đây tìm ta?”

“Năm đó Thượng Man đề ra yêu cầu, Mặc Tang phân vân đến nay đã có quyết định.” A Công sắc mặt bình thản, chậm rãi mở miệng.

Người đàn ông áo tím nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức biến ngưng trọng.

Đám Tô Minh cũng đã sớm đứng dậy, cung kính đứng bên cạnh. Tô Minh cách A Công gần nhất, mơ hồ cảm nhận được tâm tình A Công khi đối diện bạn cũ, cũng có thể hiểu vì sao A Công không đến Phong Quyến.

Thấy khuôn mặt già nua của A Công, tim hắn khẩn trương đập nhanh, liếc trộm người đàn ông trung niên áo tím. Trong đầu Tô Minh bất giác hiện ra lời A Công từng nói với hắn.

“Man Công Phong Quyến bộ lạc, trước năm hai mươi tuổi không bằng ta, mãi đến năm ba mươi bốn tuổi mới có thể miễn cường đấu một trận với ta. Khi ấy A Công trong bộ lạc tám phương này không ai không biết!”

Lòng Tô Minh đau nhói, đang muốn thu lại tầm mắt thì đã thấy người áo tím mỉm cười nhìn hắn một cái. Ánh mắt này, lập tức khiến đầu óc Tô Minh chấn động. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, A Công thi thuật ẩn trên người mình chớp mắt đã bị người trung niên nhìn thấu.

Đang lúc Tô Minh sắp chịu không nổi, thân thể run rẩy thì người đàn ông dời tầm mắt, nhìn hướng đám Bắc Lăng, cùng với Lôi Thần, Ô Lạp và cả Sơn Ngân khôi thủ, cùng với Tiễn Thủ Ô Sơn bộ lạc.

“Bái kiến Thượng Man Phong Quyến.” Sơn Ngân là người thứ nhất khom người cúi đầu, sau đó mấy người khác cũng làm theo.

Tim Lôi Thần đập nhanh, khẩn trương đến nỗi mặt tái nhợt. Ô Lạp cũng giống thế. Coi như là Bắc lăng cũng không còn chút gì lạnh lùng, mà là cung kính.

“Ta nhớ ngươi, ngươi tên Bắc Lăng đúng không?” Người trung niên chỉ hướng Bắc Lăng.

Bắc Lăng ngẩn ra, mắt lộ sự vui mừng như điên, giọng run lên vội vàng cung kính nói.

“Thượng…Thượng Man, tôi là Bắc Lăng.”

Người đàn ông áo tím mỉm cười, sau đó nhìn A Công, đang muốn mở miệng thì đột nhiên biến sắc, nhìn phương xa. A Công luôn trầm mặc đứng đó, giờ phút này như là phát hiện cái gì, theo sau người trung niên nhìn qua.

Đã thấy phía chân trời như có cuồng phong gào thét, một sợi chỉ đen to lớn bay nhanh đến. Không bao lâu sau, theo sợi chỉ đen đến, có thể rõ ràng thấy sợi chỉ đen là một con rết dài hơn mười trượng.

Con rết đen có trăm chân, bộ dạng cực kỳ dữ tợn đáng sợ, lúc tiến lên xung quanh lượn lờ khói đen, bên trên đứng sáu người!

Tô Minh nhìn con rết dần tới gần, nhìn trong sáu người có một bóng trắng, mặt lộ nụ cười.

Đứng đầu là một bà lão tóc bạc. Bà lão mặc đồ đen, mặc dù nhìn hơi già nhưng có thể thấy tuổi trẻ nhất định là xinh đẹp tuyệt trần, chẳng qua sắc mặt lạnh lùng khiến người xem thấy lạnh lẽo.

Tô Minh phát hiện ánh mắt A Công nhìn bà lão Ô Long bộ lạc khang khác.

Sau lưng bà lão là một người đàn ông tựa như tháp sắc. Người đàn ông này cực kỳ cao to, sắc mặt lạnh lùng, khí huyết trên người mạnh mẽ, thậm chí còn cao hơn Sơn Ngân và Tiễn Thủ chút đỉnh.

Bên người bà lão là một thiếu nữ mặc áo trắng. Thiếu nữ mặt mày xinh đẹp cực kỳ mỹ lệ, trong mắt có tia ưu sầu. Chỉ là nỗi buồn này khi cô nhìn thấy Tô Minh thì thoáng chốc biến mất, còn lại là kinh ngạc và vui mừng, nháy mắt với Tô Minh.

Trong ba người này Tô Minh cũng thấy người quen, chính là Tư Không. Y đứng trên lưng con rết đen, hung ác trừng Tô Minh, mắt lộ hận thù.

Còn lại hai người tuổi không lớn, gần bằng Tô Minh, một nam một nữ. Nhìn khuôn mặt thì hai người này là anh trai em gái, đều yên lặng. Chẳng qua cô gái thể hình cao to, thoạt nhìn rất đầy đặn nhưng diện mạo thanh tú.

Khi con rết tới gần, bên trên bà lão và mọi người đều cúi đầu hướng người áo tím, sắc mặt cung kính. Ngay cả con rết dưới thân họ cũng run rẩy, dường như khá sợ người áo tím.

Người áo tím luôn luôn mỉm cười, gật đầu nhận Ô Long bộ lạc bái xong có một bóng người từ bên dưới Phong Quyến bộ lạc chạy vội đến. Dưới chân bóng người có khói tím lượn lờ, xuất hiện giữa không trung, cung kính cúi đầu với người áo tím.

Bóng người ấy chính là một ông lão áo trắng, là hôm đó lấy đi đan dược của Tô Minh, Thạch Hải!

“Thạch Hải, chiêu đãi khách quý.” Người áo tím nói xong, nghe Thạch Hải cung kính đáp liền nhìn hướng Ô Sơn bộ lạc A Công Mặc Tang.

“Mặc Tang, có bộ lạc dâng lên một ít Tang Vân Diệp, ta biết ngươi năm đó thích vật ấy, đợi ngươi đến gặp ta rồi sẽ cùng ngươi nhấm nháp.”

A Công Ô Sơn bộ lạc nhẹ gật đầu, ngoái lại nói vài câu phân phó với Tiễn Thủ, cất bước. Dưới ánh nhìn sửng sốt của Tô Minh, hắn thấy A Công cũng như là bước trên không khí đi hướng người áo tím, cùng nhau bay về phía thành đá.

Nhìn bóng lưng người áo tím, trong mắt Tô Minh có tia khao khát.

Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

“Khai Trần cảnh…không biết đến khi nào mình mới có thể đạt được cảnh giới như vậy!”

Khi Tô Minh âm thầm mơ ước trông theo, thì Thạch Hải vẻ mặt tươi cười nhìn mọi người.

“Trừ đám thanh niên tuổi trẻ ra thì mọi người đều là bạn cũ, các người đến sớm, mấy bộ lạc khác còn chưa đến. Đợt này do lão phu tiếp đãi, mời vào Phong Quyến thành!” Thạch Hải còn có việc khác phải làm, cố làm bộ mặt tươi cười khách sáo vài câu, dẫn mọi người bay hướng thành đá.

Lúc này Lôi Thần đi tới bên cạnh Tô Minh, gặp Bạch Linh rồi gã nhớ tới lúc ở bộ phường, hơi lo lo. Dường như đứng cạnh Tô Minh thì có thể đẩy mọi chuyện lên đầu hắn.

Tô Minh thỉnh thoảng liếc Bạch Linh. Bạch Linh cũng là mỉm cười, đôi khi va chạm ánh mắt với Tô Minh. Mắt giao nhau, Tô Minh nghe tiếng tim mình đập nhanh.

Rất nhanh, người của hai bộ lạc đã tiến vào trong Phong Quyến thành, đáp xuống một quảng trường cực lớn. Con rết tán đi, hóa thành khói đen mau chóng nhập vào người Man Công Ô Long bộ lạc.

Còn về con rắn thì hóa thành đụn mây bay lên trời, biến mất không thấy.

Quảng trường to lớn giờ phút này đã có tộc nhân Phong Quyến bộ lạc chờ sẵn. Thạch Hải sắp xếp, họ chia nhau tiến đến, rất là lễ phép dẫn đường, sắp đặt chỗ ở mấy ngày nay cho bọn họ.

Chẳng qua loại lễ phép này chỉ là bề ngoài, ẩn dưới thái độ vẫn là sự kiêu ngạo.

Dưới sự dẫn dắt của Sơn Ngân và Tiễn Thủ, đám Tô Minh đang muốn rời đi, nhưng lúc này chợt truyền đến thanh âm từ phía Ô Long bộ lạc.

“Ngươi chính là Tô Minh?”

Tô Minh khựng bước chân, xoay người nhìn thấy Man Công Ô Long bộ lạc âm trầm nhìn mình.

Chương 45: Một năm kia mười sáu tuổi

Tô Minh có chút khẩn trương, loại cảm giác căng thẳng này trừ bởi vì đối phương là Man Công Ô Long bộ lạc ra, còn bởi người này là trưởng bối của Bạch Linh. Đồng thời bao gồm cả trên đường đến Phong Quyến bộ lạc, A Công đã nói cho hắn những suy đoán và phân tích.

“Vãn bối Tô Minh, bái kiến Man Công Ô Long bộ lạc.” Tô Minh hít sâu, cung kính khom người cúi đầu hướng bà lão.

Bà lão sắc mặt âm nhìn chằm chằm Tô Minh, không biết đang nghĩ cái gì. Mọi người xung quanh vì vậy mà yên lặng, ngay cả tộc nhân Phong Quyến bộ lạc dẫn khách nhìn hướng Tô Minh. Thậm chí là Thạch Hải vốn muốn rời đi cũng dừng bước, thầm kinh ngạc xem.

Theo ông thấy thì Tô Minh chỉ là đứa trẻ bình thường mà thôi, thân thể không tồn tại chút khí huyết nào. Liếc mắt một cái ông liền thu lại, không để ý việc giữa hai bộ lạc nhỏ này. Trong lòng ông thầm lo lắng, đã đi tìm Tà Man luyện chế dược vật kia lâu lắm rồi nhưng không chút manh mối. Mấy ngày trước A Công hỏi việc này khiến Thạch Hải không biết đi đâu tìm.

“Chẳng lẽ Tà Man này đã rời khỏi đây…Ai, thế này thì mình đi đâu tìm cho được!”

Lôi Thần đứng bên cạnh Tô Minh, trừng mắt nhìn bà lão. Tuy nói gã sợ Man Công Phong Quyến nhưng đối với bà già thì không chút ý tôn trọng.

Bắc Lăng cau mày tầm mắt rơi trên người Tô Minh, xẹt qua tia không vui. Y không nghĩ ra đến tột cùng Tô Minh đã làm gì đắc tội với Ô Long bộ lạc.

“Chớp mắt qua nhiều năm như vậy, ngươi đã lớn thế này…” Bà lão nhìn Tô Minh thật lâu, từ từ mở miệng, lời nói nghe không ra vui buồn.

Tô Minh càng khẩn trương, hắn đứng đó không biết nói cái gì. Giờ phút này hắn rõ ràng cảm nhận được gần như tất cả ánh mắt đều tập trung trên người mình, loại cảm giác này hắn rất ít trải qua, không thích ứng.

Bạch Linh ở sau lưng bà lão sắc mặt tái nhợt, tay bản năng vò nhàu vạt áo. Tư Không đứng bên cạnh ánh mắt đắc ý, hung dữ trừng Tô Minh.

“Đáng tiếc…” Bà lão nhìn Tô Minh, tiếp tục chậm rãi nói. “A Công ngươi chỉ nuôi ngươi lớn nhưng không dạy dỗ ngươi, khiến ngươi biến không có chừng mực. Sao không nghĩ xem ngươi là thân phận gì!” Bà lão nói không nhiều nhưng bày ra sự châm chọc, hơi không giống với thân phận Man Công.

Tô Minh khuôn mặt lập tức trắng bệch, chỗ yếu nhất trong lòng hắn chính là đây. Đặc biệt ở trước mặt nhiều người như vậy bị nói ra, khiến Tô Minh cắn môi, không lên tiếng.

“A Công!” Bạch Linh nhìn Tô Minh mặt trắng bệch, ngực lập tức đau nhói, buột miệng, ánh mắt nhìn bà lão ẩn chứa phẫn nộ.

Lôi Thần đứng bên cạnh Tô Minh lập tức trợn trừng mắt. Gã không thèm biết đối phương là ai, giờ đây trông thấy Tô Minh bị làm nhục, thoáng chốc nổi giận muốn tiến lên.

Nhưng khoảnh khắc gã vừa nhấc chân thì ánh mắt bà lão kỳ dị xẹt qua. Lôi Thần thoáng chốc toàn thân chấn động. Ngay lúc này, Tiễn Thủ Ô Sơn bộ lạc luôn đứng một bên không nói lời nào nhấc chân mạnh đạp lên trước một bước.

Một bước này đạp xuống, cả người Tiễn Thủ như biến khác hẳn. Từ người gã bỗng phát ra khí thế sắc bén, vòng xung quanh. Chỉ nghe bên ngoài người Lôi Thần có tiếng trầm đục quanh quẩn. Lôi Thần sắc mặt tái nhợt lùi ra sau vài bước.

“Man Công đại nhân, đối phó bọn trẻ Ô Sơn bộ lạc chúng tôi cũng không cần như thế chứ.” Tiễn Thủ trầm mặt, chậm rãi mở miệng.

Gần như ở khoảnh khắc gã tiến lên, người đàn ông đứng sau lưng bà lão chợt ngẩng đầu, cũng tiến lên một bước. Khí thế còn mạnh hơn Tiễn Thủ đôi chút bùng phát ra.

Ngay sau đó, Sơn Ngân luôn im lặng nheo mắt lại, bên trong chuyển động tia sáng lạnh, tựa như hóa thành rắn độc lạnh lùng nhìn người đàn ông Ô Long bộ lạc.

Giương cung bạt kiếm!

Thạch Hải đứng không xa nhìn tình hình như vậy, khóe miệng lộ tia trào phúng. Theo ông thấy thì hai bộ lạc nhỏ này mấy trăm năm trước vốn là một nhà, nhưng hôm nay lại ra thế này. Ông hơi trầm ngâm, không ngăn cản mà chỉ đứng đó nhìn kịch vui.

Tô Minh cúi đầu, trầm mặc. Lôi Thần đứng bên cạnh không tiêu tan cơn giận, mặc dù sợ nhưng gã đang muốn mở miệng, chỉ thấy Tô Minh nâng tay phải lên túm lấy cánh tay Lôi Thần.

Lôi Thần ngẩng ra, Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu lên. Sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, thân thể gầy yếu tựa như Lạp Tô vĩnh viễn không lớn lên được. Khuôn mặt vẫn còn đó chút non nớt, không có tang thương năm tháng lưu dấu, không có thê lương trải qua gió mưa. Hắn, vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Đôi mắt hắn trong vắt, rất trong, thanh tĩnh, không có nhiều tạp chất. Cắn môi dưới, hắn nhìn bà lão Ô Long bộ lạc, buông ra tay Lôi Thần, tiến lên trước.

Giờ phút này, hắn vẫn đang bị mọi người nhìn chằm chằm, nhưng không thèm để ý mà là từng bước một, đi qua Lôi Thần, đi qua Tiễn Thủ, đi tới cách bà lão một trượng.

Hắn đứng đó, nhìn chằm chằm bà lão đối diện mình.

“Tôi không biết chừng mực, không có a ba và mẹ, trong mắt mọi người thì không có tư cách gì hoặc thân phận…Nhưng, A Công tôi từng nói với tôi rằng, trời giáng mưa, ngươi xem đến vĩnh viễn chỉ là một phần. Ngươi sẽ không biết khi nào mưa dừng lại sẽ có nhiều ít. Nước bùn dưới đất, ngươi chỉ có thể thấy mặt trên, không nhìn tới đáy. Năm nay, tôi mười sáu tuổi…” Tô Minh cúi đầu, khẽ nói, nói xong, hắn xoay người, chậm rãi trở về.

Lôi Thần đi sau lưng Tô Minh, ngoái đầu hung tợn trừng mắt bà lão, hừ một tiếng.

Tiễn Thủ và Sơn Ngân thấy bà lão không nói gì nữa, chậm rãi lùi lại, mang theo Bắc Lăng và Ô Lạp, có tộc nhân Phong Quyến dẫn dắt, dần đi xa.

Bà lão nhìn bóng lưng Tô Minh dần khuất, nhíu mày, trong mắt lóe tia sáng người ngoài không hiểu, xoay người đi hướng phía sau.

“Bạch Linh, theo ta trở về.”

Bạch Linh đứng đó, nhìn Tô Minh khuất xa, lòng rất loạn, bên tai truyền đến lời bà nội, cô yên lặng theo sau bà.

Mỗi một bộ lạc bái lạy đều bị mời vào thành đá, bị xếp đặt ngụ ở địa điểm chỉ định, đợi đến khi kết thúc thăm viếng. Ô Sơn bộ lạc, được sắp xếp ở phía nam thành đá, một phòng ốc lớn có chín gian nhà liên tiếp cùng một chỗ, xung quanh còn có một ít hàng rào, khiến nơi này như bị đơn độc phân cách.

Giờ phút này, trong một gian nhà, tất cả tộc nhân Ô Sơn bộ lạc đều tụ tập tại đây, khoanh chân ngồi, nghe Tiễn Thủ ngồi ghế trên nói.

“Số lượng tộc nhân Phong Quyến bộ lạc vượt qua Ô Sơn bộ lạc rất nhiều, cứ thế tính ra thì họ có được Man Sĩ cũng vượt xa chúng ta. Lại thêm Phong Quyến bộ lạc là bá chủ tám phương xung quanh, mấy năm một lần bái lạy cung phụng khiến Phong Quyến bộ lạc gần như nắm giữ tất cả thảo dược nơi đây. Thậm chí Man tượng cũng có đến vài cái!” Ánh mắt Tiễn Thủ quét qua mỗi người, trầm giọng mở miệng.

“Một bộ lạc cỡ trung, không phải Ô Sơn bộ lạc chúng ta có thể so sánh. Phong Quyến bộ lạc có được Man Sĩ, ta không biết số lượng cụ thể nhưng chắc cũng hơn trăm!”

“Trong đám Man Sĩ này có đầy đủ thảo dược, có Man tượng khác nhau truyền thừa, bộ lạc nhỏ không thể sánh bằng. Tốc độ tu hành của họ nhanh hơn chúng ta, điều kiện bên ngoài của họ tốt hơn chúng ta, thậm chí trong bọn họ xuất hiện xác suất thiên tài cũng vượt xa xa Ô Sơn bộ lạc chúng ta.”

“Trong khoảng thời gian này, ta và Sơn Ngân sẽ không hạn chế dấu chân của các ngươi. Mang các ngươi tới đây, vốn là để nhìn thấy sự cường đại của bộ lạc cỡ trung, học hỏi cường giả cùng thế hệ của Phong Quyến bộ lạc!”

“Ta hy vọng các ngươi có thể tại đây kết bạn với vài người. Mặc kệ là Phong Quyến bộ lạc hay bộ lạc khác, trừ Hắc Sơn bộ lạc là kẻ địch vốn có từ xưa, còn lại các bộ lạc, các người đều có thể quen biết!” Tiễn Thủ nói đến đây, ánh mắt lướt qua Tô Minh từ khi trở về luôn giữ im lặng.

“Đồng thời, ta cũng hy vọng các ngươi xem bạn cùng đẳng cấp của bộ lạc khác, tìm thấy sự chênh lệch và mục tiêu… nhưng các ngươi nhớ kỹ một điểm, trong Phong Quyến bộ lạc, tuyệt không cho phép đấu đá! Các ngươi có thể yên tâm, điều này không chỉ mình chúng ta, bộ lạc khác cũng như thế. Ngoài ra, thời gian các ngươi ở Phong Quyến bộ lạc sẽ dài một ít, mỗi vài năm một lần bái lễ cung phụng, cũng là Phong Quyến bộ lạc cử hành Đại Thử. Nếu có thể được đến thứ hạng tốt, sẽ có lợi rất lớn cho cá nhân các ngươi.”

“Bắc Lăng, ngươi ở Phong Quyến bộ lạc mấy năm nay, rất hiểu biết nơi này, ngươi giới thiệu một chút về cường giả Phong Quyến bộ lạc cùng thế hệ với các ngươi.”

Bắc Lăng ngồi một bên nghe vậy thì gật đầu.

“Trong Phong Quyến bộ lạc có rất nhiều cường giả, đặc biệt là cùng thế hệ chúng ta, có bảy người cần đặc biệt chú ý…Trong đó người thứ nhất tên là Diệp Vọng, người này…”

Trong lúc Bắc Lăng giới thiệu, Tô Minh ngồi trong góc, không nói một lời. Bà lão Ô Long bộ lạc nói khiến hắn rất khó chịu, dù giờ trở lại đây thì đầu óc vẫn quanh quẩn câu nói kia, khiến Tô Minh nhắm chặt hai mắt, siết chặt tay.

“Tô Minh!” Một thanh âm lạnh băng lọt vào tai Tô Minh.

Tô Minh ngước nhìn, chỉ thấy Sơn Ngân khôi thủ đội săn trong bộ lạc đang ngồi xếp bằng phía sau mình.

“Man Công Ô Long bộ lạc vì sao nói mấy lời đó với ngươi?” Sơn Ngân bình tĩnh nhìn Tô Minh, trầm giọng mở miệng.

“Không có gì.” Tô Minh im lặng giây lát, lắc đầu nói.

Sơn Ngân nhíu chặt mày, mắt xẹt qua tia kỳ dị, đang định mở miệng thì bỗng ngẩng đầu nhìn bên ngoài gian nhà. Cùng lúc đó, Tiễn Thủ cũng tập trung nhìn lại.

Chỉ thấy một tộc nhân Phong Quyến bộ lạc phụ trách tiếp khách tuổi khoảng chừng ba mươi đang chạy vội đến.

“Ai là Tô Minh, Man Công cho gọi, xin cùng ta đi qua!”

Tô Minh ngẩn ra, đứng dậy nhìn Tiễn Thủ ngồi phía trên, thấy gã nhẹ gật đầu mới đi ra gian nhà, đứng trước mặt tộc nhân Phong Quyến bộ lạc.

“Tôi là Tô Minh.” Tô Minh bình tĩnh nói.

Tộc nhân Phong Quyến bộ lạc nhìn Tô Minh một lúc rồi xoay người đi. Tô Minh hơi do dự, theo sát đi ra khỏi gian nhà, cùng lúc đó truyền đến lời Bắc Lăng ở đằng sau.

“Đại Thử năm trước khoảng trăm người tham gia, nhưng thứ hạng năm mươi đứng đầu cuối cùng gần như đều là tộc nhân Phong Quyến bộ lạc. Đặc biệt là mười hạng đầu, theo tôi biết thì năm mươi năm nay chưa từng xuất hiện người ngoài, dù chỉ một lần. Đại Thử năm nay chắc cũng sẽ thế. Các người nhớ kỹ, lần này phải phối hợp tôi tiến vào năm mươi hạng đầu! Chỉ cần tôi được năm mươi hàng đầu, dù chỉ chót nhất cũng là công lớn cho Ô Sơn bộ lạc chúng ta!”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !