1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 87 [Chương 431 đến 435]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 87 [Chương 431 đến 435]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 431: Bộ xương tà linh

Hưng phấn nhất phải tính đến Lan Lan. Cô nhìn Tô Minh, mắt lóe tia sáng kích động. Giây phút này Tô Minh ở trong mắt cô chính là người thủ vệ mạnh nhất.

A Hổ cũng thế, vẻ mặt cuồng nhiệt và sùng kính, tựa như mỗi thiếu niên trong lòng đều có một cường giả. Ở trong lòng A Hổ, Tô Minh chính là người gã muốn bắt chước.

Khải Đông cũng thế, gã nhìn Tô Minh, nhìn hắn đấu với Hậu Vu, trong lòng rung động và kích động khiến gã thật lâu không thể bình tĩnh.

“Một ngày nào đó ta phải mạnh như vậy, ta phải khiến Đông Lai bộ lạc nợ ta trả lại gấp mấy lần!” Khải Đông cắn chặt răng, siết nắm tay, mắt lộ kiên quyết.

Trước ánh nhìn của mọi người, Tô Minh ở giữa không trung cất đi phân thân và độc thi, thu lại bọ cánh cứng đen và mọi thứ, nhoáng người đáp xuống đất.

“Mặc huynh, ngươi giấu sâu quá, mãi đến giờ ta mới biết ngươi có sức chiến đấu như vậy. Lúc nãy ta còn đang nghĩ làm sao giúp ngươi đâu.” Nam Cung Ngân cười khổ, tiến lên chắp tay hướng Tô Minh.

“May mắn thôi, là Thiết Mộc tiền bối chưa ra hết sức, nếu không thì ta cũng chẳng thể chống đỡ nổi.” Tô Minh lắc đầu nói.

“Mặc huynh cần gì khiêm tốn. Được rồi, ngươi cứ luôn như vậy. Nhưng qua trận này, Mặc huynh ở trong Vu thành chắc chắn nổi tiếng như cồn, cũng là việc tốt. Dù sao tại Chúc Cửu Giới ngăn cách tất cả, phải dựa vào tu vi thực lực bản thân, chỉ cường giả mới đứng vững, có được người khác tôn trọng.” Khi Nam Cung Ngân nói chuyện thì từ xa đến một đội thị vệ Vu Thần Điện.

Đám người này ai nấy tu vi không tầm thường, đều là ở hàng Ương Vu, đến thì lập tức giải tán đám người. Nhưng không một ai đến hỏi han Tô Minh, khi đi qua đều chắp tay chào hắn, vẻ mặt rất khách sáo và cung kính. Kỳ thực họ đã sớm đến, nhưng Hậu Vu đâu phải kẻ như họ có thể tham gia, chỉ còn nước đứng từ xa, chuẩn bị đợi đám Tô Minh bị giết thì dọn dẹp chiến trường. Nhưng tình hình tiếp theo khiến họ chấn động tinh thần. Mãi đến khi thấy người Đông Lai bộ lạc rời đi, họ dâng lên nỗi kinh sợ với Tô Minh. Cường giả dù là ở đâu đều nhận được tôn kính!

Theo đám người tán đi, Tô Minh và Nam Cung Ngân trở lại nhà trọ yên tĩnh. Trên đường đi ánh mắt hắn quét qua người Nam Cung San, phát hiện cô gái này vẫn luôn chau mày như đang do dự cái gì, hơi nghĩ chốc lát liền hiểu. Chắc là Nam Cung San tâm tình cực kỳ phức tạp, cô hiểu Hồng La cường đại, không thể trả thù được, lòng luôn chua xót. Có lẽ cô nhìn thấy sự quen thuộc từ Tô Minh đâm ra nghi ngờ, nhưng dù tu vi của hắn lộ ra không tầm thường, có thể đấu với Thiết Mộc, theo Nam Cung San thấy thì nếu hắn thật là người đó, cuộc chiến tuyệt đối không phải như vậy. Thế nên cô nghi ngờ về Tô Minh biến thành do dự. Kỳ thực trong lòng cô đã không còn nghi ngờ Tô Minh nữa.

Tô Minh suy nghĩ chốc lát đã đoán ra hơn phân nửa. Cuộc chiến này được đến ngoài ý muốn giúp đỡ thế này khiến hắn bớt đi rắc rối.

Đêm này ba thiếu niên nam nữ thật lâu sau mới kích động đi vào giấc ngủ. Đối với họ, sự việc hôm nay là cả đời này họ có thể quên.

Bên Nam Cung Ngân thái độ với Tô Minh rõ ràng nhiệt tinh hơn. Sáng sớm ngày thứ hai, gã mời Tô Minh đi phân bộ Vu Thần Điện, đi lấy Cửu Âm Linh bảo vệ.

“Đại hội đổ bảo sẽ tiến hành một tháng sau, đến khi đó người bộ lạc đa số tới, những người không đến thì chắc là vì đến không được. Tuy nói còn có một tháng nhưng ta xem Mặc huynh chắc là chưa từng lấy Cửu Âm Linh. Dù phải mất hơi nhiều tài vật nhưng có thời gian một tháng quen thuộc, ngày sau sẽ có giúp ích rất lớn. Đại hội đổ bảo sẽ tiến hành mấy ngày, sau khi kết thúc mọi người tan rã, dẫn theo thiếu niên các bộ lạc mở ra tu của họ, lúc đó chúng ta sẽ tách ra.” Trên đường đi phân điện Vu Thần Điện, Nam Cung Ngân cười nói.

“Mặc huynh có thể trong một tháng này đi nhìn bốn phía Vu thành. Chỗ này dù sao là Chúc Cửu Giới, tồn tại vật phẩm bên ngoài không có, lại vì đại hội đổ bảo náo nhiệt nên có rất nhiều vật ngày thường không thấy sẽ bán tại đây.” Nam Cung Ngân vừa nói với Tô Minh vừa cười chào với người quen gặp trên đường.

Nam Cung Ngân lại lần nữa thể hiện gã quen biết rộng. Tô Minh thấy trên đường có ít nhất mười mấy người ra vẻ rất quen với Nam Cung Ngân, trong đám người đa số chào hỏi gã xong đưa mắt nhìn hắn, hắn thấy rõ bên trong chất chứa kính sợ.

“Mặc huynh một trận chiến thành danh. Có thể lấy lực Ương Vu đấu với Chiến Hậu Vu mà không thua, xem ánh mắt mọi người liền biết đã chuyện lan truyền rồi.” Nam Cung Ngân cười nói.

Tô Minh vừa hé môi thì Nam Cung Ngân vội nói.

“Mặc huynh không cần khiêm tốn nữa.”

Tô Minh mỉm cười, không nói tiếp.

Hai người đi không lâu thì tới vị trí gần trung tâm Vu thành, ngoài một tòa cung điện to lớn. Cung điện tràn ngập cảm giác trang nghiêm, phô bậc thang dài cỡ ngàn mét. Xung quanh có nhiều thị vệ Vu Thần Điện, hễ Vu nhân nào tới đây đều yên tĩnh lại, bước vào trong, không dừng lại bên ngoài quá lâu.

Mặt sau Vu Thần Điện không khí vặn vẹo, lờ mờ thấy tồn tại một vòng xoáy lặng lẽ chuyển động, cho người cảm giác có huyền bí nào đó.

Vị trí xa hơn chút là một cột đá to cao vút đứng thẳng. Trên cột đá chớp lóe nhiều ánh sáng ấn ký. Vị trí cực cao chính là như Tô Minh thấy, một cái đầu người giống như là gỗ khô.

Tới gần chỗ này, Tô Minh cảm nhận được áp lực hùng mạnh ập đến, hiển nhiên dù chỗ này không tính trung tâm Vu thành nhưng cũng là vùng quan trọng.

“Lần này trước khi ta đến đã hao phí nhiều sức lực chuẩn bị tế phẩm, chắc có thể đánh động được Cửu Âm Linh tầng thứ năm.” Nam Cung Ngân mang Tô Minh bước lên bậc thang, nói thầm.

Tô Minh nghe xong mắt chợt lóe, không gặn hỏi. Hai người đạp bậc thang đi tới cửa đại điện, con ngươi Tô Minh co rút.audio coi am

Hắn thấy trước cửa đại điện có vòng xoáy hình trứng bềnh bồng cách mặt đất bảy tấc. Vòng xoáy như cửa, khi thấy nó thì trong đầu Tô Minh lập tức nghĩ đến Hư Vô Môn.

“Chỗ này…trừ phi vật đó cũng là một Hư Vô Môn?” Tô Minh cẩn thận nhìn, ánh mắt dời khỏi cửa vòng xoáy nhìn hướng đại điện đằng sau nó.

Đại điện mở rộng cửa, bên trong trống trải, chính giữa có một bộ xương, chân bị xích sắt khóa lại, ngồi xếp bằng. Kích cỡ bộ xương không khác người thường, chỉ có cái đầu, phần trán có một khe hở, xem bộ dạng như là lúc còn sống có một con mắt.

Quanh bộ xương có tám bãi cỏ hình tròn to lớn, mặt trên đang ngồi hai người. Một là người đàn ông mặc áo tím, tóc dài bị dây cột tím đỏ trói lại. Trên áo dài tím có tơ vàng lấp lóe. Đôi tay gã nhăn nheo có cảm giác khô heo, nhưng mặt gã rõ ràng là bộ dạng trung niên, cho người cảm giác quái dị.

Người kia là một ông lão, nhìn cực kỳ bình thường, mặc vải bố, mặt đầy nếp nhăn, bộ dáng rất là đau khổ, đang nhắm mắt như suy tư.

Đại điện chẳng có chút cảm giác hơi thở, như là thế giới bên trong và bên ngoài là không gian khác nhau, nhìn được nhưng bị phân cách.

“Chỗ đó không phải chúng ta có thể đi vào. A, có lẽ Mặc huynh có thể. Nơi này chỉ có Hậu Vu mới bước vào được, tham ngộ bộ xương đó. Ngươi xem lão tiền bối bên cạnh bộ xương là Hậu Vu Thần Hoàn Triết Đông bộ lạc. Còn tiền bối áo tím kia là trưởng lão Vu Thần Điện, tên gọi chỉ một chữ Mộ.” Nam Cung Ngân giải thích nói.

“Bộ xương này là?” Tô Minh nhìn bộ xương bị xích xắt trói trong đại điện, bình tĩnh hỏi.

“Lai lịch của người này ta chỉ biết năm đó khi chỗ này bị mở ra, chém giết một vị Cửu Âm Tà Linh. Nghe nói năm đó vì giết chết người này, Vu tộc tổn thất rất lớn.” Nam Cung Ngân do dự một lúc, nhỏ giọng nói.

“Được rồi, Mặc huynh, chúng ta tạm thời chia tay tại đây. Đi vào vòng xoáy này là có thể tiến vào Cửu Âm đường, ta phải tuyển chọn Cửu Âm Linh ở tầng thứ năm. Tài vật bình thường như vu tinh chỉ có thể tại tầng thứ nhất chọn Cửu Âm Linh. Cụ thể thì ngươi đi vào rồi sẽ biết. Mặc huynh lượng sức mà làm, là lựa chọn thời gian tại Chúc Cửu Giới, đợi ra rồi ta ở bên ngoài chờ ngươi.” Nam Cung Ngân chắp tay hướng Tô Minh, xoay người bước vào trong vòng xoáy, biến mất.

Tô Minh ở ngoài vòng xoáy đánh giá chốc lát, đang định bước vào thì bỗng trong vòng xoáy lóe ánh sáng, lờ mờ xuất hiện bóng người. Cùng lúc đó, có lực lượng nhu hòa khuếch tán thúc đẩy Tô Minh lùi vài bước. Thân hình trong vòng xoáy nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành thực chất, cất bước đi ra.

Đó là một thanh niên cao ráo nhưng gầy gò, mặt lạnh lùng, tóc bện nhiều bím nhỏ, mặc đồ đen.

Khi Tô Minh thấy người kia thì mắt chợt lóe, dưới mặt nạ khóe miệng lộ nụ cười.

Sau khi người này bước ra, ánh mắt phản xạ rơi vào người Tô Minh rồi lập tức thu lại. Y định rời đi chợt khựng bước, ngoái đầu cẩn nhận nhìn Tô Minh, biểu tình như thường xoay người bước đi.

Tô Minh không do dự nữa, nhấc chân lên bước vào vòng xoáy, theo ánh sáng lóe lên, hắn biến mất trong vòng xoáy.

Sau khi Tô Minh tiến vào vòng xoáy, thanh niên vừa bước ra ở trên bậc thang quay đầu nhìn, biểu tình có do dự.

“Trừ phi mình từng gặp người này…” Thanh niên nâng lên tay phải ấn trán, đứng đó một lát sau từ từ mở mắt ra, bên trong vẫn tràn đầy nghi hoặc.

Chương 432: Âm linh

Nam Cung Ngân bước vào vòng xoáy hư không còn ngoái đầu nhìn sau lưng, sâu trong lòng dù gã chấp nhận sự thực sức chiến đấu của Mặc Tô có thể so với Hậu Vu, cũng thấy ra mình không đấu lại đối phương, nhưng sau khi tế hiến Cửu Âm Linh, chắc chắn sẽ vượt xa đối phương. Dù sao gã đã đến Chúc Cửu Giới nhiều lần, đặc biệt lần này tai biến Đông Hoang sắp đến có lẽ là cơ hội cuối cùng của gã. Cho nên trước khi đến có thể nói gã đã hao phí hết sức lực, dựa vào bản thân hiểu biết Cửu Âm Linh, chuẩn bị lấy tế phẩm Cửu Âm Linh tầng thứ năm. Gã tự tin dù khó thể có được Cửu Âm Linh tầng thứ năm thì tầng thứ tư là chắc ăn. Cho nên sau khi vào tầng thứ nhất, gã chẳng chút tạm dừng, đi qua ba cánh cửa, trực tiếp vào tầng thứ tư có Cửu Âm Linh.

“Tuy Mặc Tô mạnh nhưng một khi mình lấy được Cửu Âm Linh tầng thứ tư hoặc thứ năm là có thể ngang bằng, hoặc vượt trên hắn!” Nam Cung Ngân tràn đầy tự tin, hừng hực ý chí.

Tạm không nói đến bên Nam Cung Ngân. Sau khi bóng dáng Tô Minh biến mất trong vòng xoáy ngoài đại điện, lúc xuất hiện ánh mắt hắn quét bốn phía, cảnh tượng đập vào mắt làm hắn chấn động tinh thần.

Đó là không gian bốn phía mịt mù, không gian rốt cuộc lớn bao nhiêu thì mắt thường khó thấy tận cùng. Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, trừ đằng trước có ngọn núi to ra thì tám hướng trống trải. Ngọn núi cao ngất tận mây, nhìn cực kỳ hùng vĩ, có áp lực ập đến. Nếu chỉ là thế thì không đủ khiến Tô Minh rung động, chân chính khiến hắn ngừng thở là vì trên ngọn núi khổng lồ có nhiều pho tượng. Mỗi pho tượng cao cỡ con người, mặc áo giáp đơn giản, đầu đội mũ giáp che mặt, lộ ra tóc bện thành bím, nhìn rất thô ráp cũng tỏa ra khí thế mãnh liệt.

Đó là khí thế thuộc về cường giả!

Tay họ cầm vũ khí khác nhau, có trường thường, có loan đao, có rìu chiến, các loại không giống nhau, còn có cầm tấm chắn to lớn.

Cả ngọn núi, pho tượng như vậy tới vài trăm, chúng yên tĩnh đứng ở vị trí khác nhau, không động đậy.

Tại đây trừ Tô Minh ra còn có mấy chục Vu nhân. Các Vu nhân yên tĩnh không quấy rầy nhau, có không ít đi tới đi lui như chọn lựa pho tượng, có một ít đứng cạnh pho tượng, tay phải nâng lên đặt ở mặt trên như là cảm nhận cái gì đó.

Tô Minh đến không khiến bất cứ ai chú ý. Lát sau, mắt Tô Minh chợt lóe, ngẩng đầu nhìn lên trời. Phía trên đỉnh núi còn có một ngọn núi cao khác. Ngọn núi thứ hai bềnh bồng giữa không trung, tỏa ra tia sáng âm u, có chút mơ hồ. Chỉ lờ mờ thấy trên ngọn núi thứ hai cũng tồn tại không ít pho tượng. Nhưng nếu nhìn lên trên nữa, Tô Minh thấy ngọn thứ ba, thứ tư, thứ năm…mãi đến ánh mắt hắn bị không khí cản trở thấy không rõ. Nơi này cao khó thể hình dung, không trung cao vô tận như không có tận cùng, khiến núi chỗ này mỗi tòa khoảng cách vô rất cao.

“Nam Cung từng nói nơi này có chín tầng, càng lên cao thì thực lực Cửu Âm Linh càng mạnh, như vậy xem ra cái gọi là chín tầng ý là mấy ngọn núi này. Nói vậy núi chắc có chín ngọn.” Tô Minh ngẩng đầu nhìn nửa ngày, thu lại tầm mắt đi hướng núi trước mặt.

Núi có bậc thang uốn lượn lên tận đỉnh, chính giữa bay ra mấy lối rẽ. Mỗi lối rẽ đều là chỗ có pho tượng. Thông qua tất cả lối rẽ và bậc thang chính là có thể khiến người đi qua hết pho tượng trên núi.

Dưới bậc thang ngọn núi còn có hai pho tượng, rõ ràng hai pho tượng này tốt hơn trên núi chút, áo giáp nhiều thêm, tay cầm là hai thanh trường thương, mũi thương chỉ xuống đất, dài hai mét, cách mặt đất một mét. Hễ đi qua núi này đều phải bước qua mũi thương.

Tô Minh đi tới gần hai pho tượng, quét mắt, cất bước đi qua mũi thương. Bước lên bậc thang, đi tới lối rẽ thứ nhất, hắn không tiếp tục đi lên mà quẹo bên phải, đứng ở lối rẽ pho tượng thứ nhất.

Đó là pho tượng thấy không rõ mặt, tay cầm rìu chiến, cao cỡ Tô Minh, hơi thở hoang dã từ pho tượng tản ra, có khí thế thuộc về cường giả vòng quanh.

Trầm ngâm một lúc, Tô Minh nâng lên tay phải, bắt chước người khác, đặt tay lên pho tượng. Đột nhiên, cả ngọn núi chấn động.

Cái chấn này có luồng sáng càng mạnh hơn phát ra từ lối rẽ trong ngọn núi. Theo ánh sáng xuất hiện, núi rung động, lập tức đa số người trên núi đều nhìn qua.

Tô Minh ánh mắt ngưng tụ nhìn qua, hắn thấy chỗ truyền đến ánh sáng là một pho tượng, pho tượng tỏa ánh sáng chói lòa, thân hình xuất hiện sóng gợn và vặn vẹo. Dần dần, cảm giác như tuyết tan, pho tượng sống lại!

Áo giáp trên người nó tỏa ánh sáng xanh, cái đầu đội mũ giáp chậm rãi nâng lên, vị trí đôi mắt lóe ánh sáng xanh.

Trước mặt pho tượng đứng một cô gái Vu tộc. Cô gái rất kích động, chắp tay cúi đầu hướng pho tượng. Pho tượng nhấc chân phải mạnh giẫm đất một bước, thân hình vọt lên không, loan đao hướng tới cô gái Vu tộc. Cô gái vội bay lên bềnh bồng giữa không trung, đứng cạnh pho tượng sống lại. Mắt pho tượng chớp lóe vài cái, thân thể bỗng thu nhỏ, hóa thành luồng sáng xanh vọt hướng cô gái, cuối cùng ở mu bàn tay phải của cô thành ấn ký vàng. Cô gái mặt đầy hưng phấn, không dừng ở đây nữa mà xoay người chạy xuống núi, cửa vòng xoáy lối ra.

Mãi đến khi cô gái rời đi thì núi mới ngừng chấn động. Đám người thu lại tầm mắt ẩn chứa phức tạp và hâm mộ, núi chậm rãi yên tĩnh.

Tô Minh nhìn hướng cô gái rời đi, hít sâu, mạnh quay đầu nhìn pho tượng cạnh mình, mắt đầy mong chờ. Lúc nãy hắn cảm nhận rõ từ người pho tượng sống lại tỏa ra khí thế có thể so với Thiết Mộc, khí thế biểu hiện tu vi người này chắc chắn là Hậu Vu, đối với Man tộc tương đương với Man Hồn cường đại!

“Thì ra đây chính là Cửu Âm Linh. Nhưng Nam Cung Ngân từng nói Cửu Âm Linh không thể rời khỏi thế giới này, nếu không thì lấy chỗ này có nhiều Cửu Âm Linh như vậy, dù là Vu tộc hay Man tộc, ai có thể chống lại!” Tô Minh hít ngụm khí, tinh thần chấn động.

“Chúc Cửu Giới này rốt cuộc tồn tại bí ẩn gì. Có xác Chúc Cửu Âm, có đất táng Linh Môi, có tế đài Dự Tư. Đây mới chỉ là trong trăm vạn dặm, còn bên ngoài chắc chắn tồn tại vô số điều kỳ lạ. Chúc Cửu Giới, rốt cuộc là cái gì thế này. Di tích cổ đại ư…” Tô Minh im lặng giây lát, nhìn pho tượng trước mắt, tay phải ấn mặt trên.

Khoảnh khắc tay hắn ấn trên pho tượng, hắn cảm nhận rõ trong đầu xuất hiện dao động. Ngay sau đó, có giọng nói bình tĩnh chậm rãi vang vọng.

“Ta cần hai tế phẩm, một là mỗi ngày một ngàn nguyên thạch, cũng gọi là vu tinh, hoặc là Man thạch, hay linh thạch. Cần thượng phẩm, không thứ phẩm. Thứ hai là mỗi bảy ngày một viên Thanh Trần Dược.”

Giọng nói vang vọng trong đầu Tô Minh, cuối cùng hóa thành dư âm dần tán đi. Tay phải Tô Minh nâng lên, mắt hắn bình tĩnh nhưng lòng dấy sóng cuộn biển gầm.

“Thanh Trần Dược!!!” Tô Minh hít thở dồn dập, qua một lúc mới bình ổn lại, ngẩng đầu nhìn pho tượng trước mắt, đôi mắt dần xuất hiện mê mang.

Thanh Trần Dược là hắn ở trong không gian kỳ lạ luyện ra đan dược thứ nhất. Đan dược này hắn chưa từng nghe tới, chỉ khi luyện ra Đoạt Linh Dược mới từ Vu tộc biết loại luyện dược này có chút liên hệ với Vu tộc. Thậm chí Đoạt Linh Dược cũng bị gọi là Nhiếp Hồn Thạch, là Tuyệt cảnh Nhiếp Hồn mất rất nhiều sức lực mới luyện chế ra. Nhưng Tô Minh tin tưởng cách Tuyệt Vu Nhiếp Hồn luyện chế ra Đoạt Linh Dược không giống như mình.

“Nhiếp Hồn Vu bắt nguồn từ Chúc Cửu Giới, như vậy phải chăng cách liên quan Tuyệt Vu Nhiếp Hồn luyện chế Đoạt Linh Dược cũng lấy được từ đây. Nói vậy thì thuật luyện dược của mình, trừ phi đến từ đó!” Tô Minh chấn động tinh thần, lai lịch mảnh đá đen luôn khiến hắn không thể nắm bắt. Hắn thậm chí đoán vật đó phải chăng là một phần kế hoạch của Đế Thiên.

Nhìn pho tượng thật lâu, Tô Minh nhúc nhích, đi tới pho tượng tiếp theo, ấn lên trên. Trong óc hắn lại hiện ra thanh âm, giọng nói đó yêu cầu trừ khác điều một ra, điều thứ hai cũng là cần Thanh Trần Dược. Mãi đến khi Tô Minh thử mười mấy lần thì phát hiện pho tượng ngọn núi thứ nhất chắc đều như thế. Điều kiện thứ nhất không giống nhưng cái thứ hai thì y như đúc.

“Yêu cầu của mỗi pho tượng ở điều thứ nhất đa số khác biệt, có chút kỳ lạ, như vậy xem ra Nam Cung nói là thật. Cửu Âm Linh là dân bản xứ nơi đây, từng giúp Vu tộc đứng vững chỗ này. Nói vậy là những pho tượng giống như mình, đều có sự sống chứ không phải chết. Tất cả đều sống! Chỉ cần có thể thỏa mãn yêu cầu của họ thì họ sẽ trở thành hộ vệ. Nói vậy thì có lẽ năm đó họ giúp Vu nhân đứng vững tại đây chắc chắn Vu tộc trả cái giá cực lớn! Nhưng họ rốt cuộc có lai lịch gì chứ?” Tô Minh lùi vài bước.

Khi hắn quan sát các pho tượng, lại có hai pho tượng sống lại bay lên trời, bị người mang đi.

Tô Minh mặt âm trầm, lát sau hắn bỗng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào ngọn núi thứ hai, thứ ba, thứ tư, thậm chí là tận cùng chân trời.

“Nói vậy trước mặc kệ lai lịch Cửu Âm Linh nơi đây, có lẽ tại đây mình có thể lấy được hộ vệ càng mạnh!” Mắt Tô Minh chợt lóe lộ tia sáng chói lòa.

Chương 433: Ám Âm Chiến Tướng

Bên Nam Cung Ngân, gã đang ở trên ngọn núi thứ tư trên bầu trời, dưới pho tượng to lớn tỏa ra màu ám bạc cao hơn ba mươi mét, lộ vẻ do dự.

Pho tượng tỏa ra khí thế vượt qua những đồng loại ngọn núi thứ nhất, chẳng những thân hình to lớn hơn, còn tràn ngập cảm giác khiến người kinh sợ. Thân thể chằng chịt vết thương toát ra năm tháng.

Pho tượng tay cầm rìu chiến to lớn, búa cỡ hơn mười mét, tỏa ra sát khí làm Nam Cung Ngân không dám tới quá gần.

“Cửu Âm Linh ám đồng này là mạnh nhất ngọn núi thứ tư, có rất ít người lấy được nó. Theo mình biết thì mấy năm nay nó chỉ là ra ngoài tám lần! Đến tầng thứ năm là Cửu Âm Linh bạch ngân. Dù Cửu Âm Linh bạch ngân vượt qua ám đồng nhưng tầng thứ năm chỉ là sơ kỳ mà thôi, so với mạnh nhất trong ám đồng thì cách biệt không quá lớn. Pho tượng tầng thứ tư ra giá đã quá mức, tầng thứ năm còn đắt cỡ nào!” Nam Cung Ngân rất chần chờ. Trước khi đến gã đã kế hoạch tầng thứ năm nhưng trông thấy pho tượng ám đồng rồi thì khó mà quyết định.

Nam Cung Ngân chần chờ nhìn xuống dưới núi, từ đây gã có thể mơ hồ thấy ngọn núi thứ ba, thứ hai, thứ nhất.

“Thôi, mình cứ lên ngọn núi thứ năm nhìn xem rồi hẵng quyết định!” Nam Cung Ngân cắn răng, lưu luyến rời khỏi pho tượng đi hướng đỉnh ngọn núi.

“Ai, cảnh giới và tài lực khác biệt, bây giờ mình do dự là chọn thứ tư hay thứ năm. Bên Mặc Tô thì chắc tối đa chỉ tế hiến Cửu Âm Linh ngọn núi thứ hai. Dù sao nếu không chuẩn bị sẵn sàng thì khó mà lên ngọn núi thứ ba tế hiến.” Nam Cung Ngân nói thầm, lòng có chút đắc ý, mượn đó thổi đi buồn bực mới nãy.

“Chờ mình lấy Cửu Âm Linh rồi, ít nhất tại đây chênh lệch giữa mình và hắn sẽ chuyển ngược!” Nam Cung Ngân mỉm cười, tâm tình tốt hơn nhiều.

Bây giờ trên ngọn núi thứ hai, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh đạp bậc thang. Pho tượng trên ngọn núi thứ hai ít hơn thứ nhất, chỉ khoảng hơn một trăm cái. Mặc áo giáp hoàn thiện nhiều, vũ khí cũng nhiều chút. Mặc khác trên người chúng tỏa ra áp lực mạnh hơn ngọn núi thứ nhất. Thoạt trông chưa đạt tới trung kỳ Man Hồn nhưng cũng cỡ đỉnh sơ kỳ Man Hồn.

Vu nhân trên ngọn núi thứ hai chỉ có chưa đến mười người, nhưng ai cũng vẻ mặt âm trầm đi tới từng pho tượng, như đang do dự nên chọn cái nào.

Tô Minh tùy tiện chọn một pho tượng, tay phải ấn trên đó. Lát sau khi hắn nâng lên tay phải, mắt chợt lóe.

“Một ngày cần năm ngàn vu tinh thượng phẩm, một tháng là mười lăm vạn. Nếu tại đây ngừng mấy tháng thì cần vài chục vạn vu tinh. Loại trả giá này người bộ lạc nhỏ ngay cả nghĩ cũng không dám, coi như là bộ lạc cỡ trung phải cắn răng lắm mới dám lấy. Thanh Trần Dược tại đây tăng lên chút, mỗi bảy ngày cần ba viên.” Tô Minh nghĩ đến Bạch Ngưu bộ lạc và Hắc Hạc bộ lạc tranh giành một khoáng sản vu tinh nhỏ, tổng cộng mới chưa đến hai vạn vu tinh, bên trong phẩm chất thượng đẳng chắc càng ít. Coi như khai thác hết lấy đến đây cũng chưa chắc đổi được Cửu Âm Linh đi theo bốn ngày.

“Hèn chi người trong đổ thạch lấy ra Cửu Minh Hoa không đến chọn Cửu Âm Linh, cái giá thật là quá lớn! Nói cách khác Thanh Trần Dược tại đây cũng là mấy vạn vu tinh khó cầu, hơn nữa chỉ một viên dù giá trị cao nhưng có thể một lần lấy ra ba viên thì sẽ tăng vọt giá trị.” Tô Minh tâm động đi hướng đỉnh chóp ngọn núi thứ hai.

Hắn không hề tạm dừng đi thẳng đến đỉnh núi, bước vào truyền tống trận. Ánh sáng trận pháp lóe lên, bóng dáng Tô Minh biến mất, khi xuất hiện đã ở ngọn núi thứ ba trên cao.

Pho tượng ở ngọn núi thứ ba chưa tới một trăm cái, thoạt chông chừng mấy chục. Áo giáp trên mỗi một bức tượng đều phủ toàn thân, đa phần hoàn chỉnh, độ cao tới hai mươi mét, trông như ngọn núi nhỏ, tỏa ra uy áp làm Tô Minh hít thở dồn dập.

Loại uy áp này mãnh liệt theo Tô Minh thấy vượt rất xa Thiết Mộc, thậm chí so với hắn gặp độc thi sơ kỳ Man Hồn thì mạnh hơn nhiều.

“Trừ phi chỗ này có thể so với trung kỳ Man Hồn? Nếu là vậy thì ngọn núi thứ tư chính là đỉnh trung kỳ Man Hồn, ngọn thứ năm là hậu kỳ Man Hồn? Cứ vậy, ngọn núi thứ ssu, thứ bảy, thậm chí là thứ chín sẽ là tu vi gì chứ?”

Tô Minh đi trên ngọn núi thứ ba, chỗ này không tính đến hắn, có sáu Vu nhân đứng bên pho tượng khác nhau, như đang giao lưu với nó. Khi Tô Minh bước ra từ ngọn núi thứ ba chưa đến mười mét thì núi bỗng chấn động. Tô Minh lập tức thấy một pho tượng to lớn thân thể sống lại, mở mắt ra, ngửa đầu phát ra tiếng gầm.

Tiếng gầm kinh thiên động địa, khiến không khí bốn phía vặn vẹo. Ngay sau đó, pho tượng bay lên, ở giữa không trung vung trường kích to lớn, thân thể tỏa ra khí thế khiến Tô Minh liếc một cái liền cảm nhận áp lực cường đại.

Theo pho tượng bay lên, có một người đàn ông tóc dài cao ráo mặc áo xanh cười dài nhoáng người lên đứng trên vai pho tượng. Pho tượng như là không ngại, xoay người hóa thành cầu vồng mang theo người đàn ông chạy xuống lối ra.

Tô Minh càng mong chờ hơn, đi nhanh vài bước tới đỉnh núi tầng thứ ba, bước vào truyền tống trận. Theo hắn biến mất, ánh sáng trận pháp chợt lóe, nguyên ngọn núi thứ ba đều thấy được. Còn lại mấy người có ba kẻ ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt như thường không biến đổi nhiều. Dù sao vẫn có người không thể hiến tế càng nhiều tài vật sẽ trước khi đi muốn lên tầng càng cao nhìn. Họ đã thấy không ít người như vậy.

Khi Tô Minh xuất hiện ở ngọn núi thứ tư thì trên ngọn thứ năm, Nam Cung Ngân đang nhìn pho tượng trước mặt mình. Pho tượng cao bốn mươi mét, không phải màu xanh đen mà trắng như bạc. Áo giáp trên người pho tượng có phù văn rậm rạp, nhìn rất là xinh đẹp bất phàm. Chỉ bề ngoài thôi thì pho tượng này vượt trên tầng thứ tư nhiều.

“Một ngày phải hai vạn năm vu tinh, ít nhất cần một lần trả chín mươi ngày. Giá này coi như được, so với cái tên tầng thứ tư ít chút. Tầng thứ tư mở miệng đã là một ngày ba vạn vu tinh! hơn nữa một lần ít nhất phải trả một trăm tám mươi ngày!” Nam Cung Ngân tự động bỏ qua trừ vu tinh pho tượng còn có yêu cầu khác. Đối với gã, vu tinh mới là quan trọng.

Theo gã quan sát, từ ngọn núi thứ ba truyền ra ánh sáng truyền tống cũng bị gã chú ý. Nam Cung Ngân ngoái đầu liếc xuống dưới rồi không quan tâm nữa mà đi hướng pho tượng nhỏ chút. Gã muốn chọn giá rẻ nhất mà thực lực xấp xỉ.

“Đáng tiếc Cửu Âm Linh một tên so với một tên kiêu ngạo, ra giá không có đường trả, nếu mặc cả thì không được hồi âm như là không thấy.” Nam Cung Ngân lắc đầu.

Trên ngọn núi thứ tư, bao gồm Tô Minh chỉ có ba người đang lựa chọn Cửu Âm Linh. Trong đó một người ở bên kia ngọn núi, một người đứng ở pho tượng cao hơn ba mươi mét, toàn thân đầy vết thương, màu ám ngân mà lúc trước Nam Cung Ngân do dự không dứt, vẻ mặt cũng chần chờ.

Đó là một ông lão, xem tu vi chắc cỡ đỉnh Ương Vu, cách Hậu Vu chỉ một bước. Lão nhìn pho tượng, thở dài.

Tô Minh đi trên ngọn núi thứ tư, nhìn pho tượng còn cao hơn ngọn thứ ba, số lượng càng ít, chưa đến năm mươi.

Tô Minh cất bước đi đến giữa sườn núi, ánh mắt liền bị pho tượng đầy vết thương hấp dẫn. Đó là pho tượng trước kia Nam Cung Ngân nhìn trúng, cũng là căn nguyên ông lão thở dài.

Tô Minh chậm rãi bước tới gần pho tượng, bình tĩnh nhìn. Xung quanh pho tượng trống rỗng không có pho tượng khác. Nó một mình đứng đó, áo giáp đầy vết thương, có thể thấy cuộc đời giết chóc nhiều, rìu chiến to lớn tỏa sát khí khiến con ngươi Tô Minh co rút.

Ông lão thấy Tô Minh đến, không thèm để ý, chần chừ và giãy dụa sâu hơn.

Tô Minh tiến tới gần, tay phải nâng lên đặt trên pho tượng. Khoảnh khắc tay hắn đụng vào pho tượng, đầu lập tức vang vọng giọng khàn khàn.

“Một ngày ba vạn vu tinh, nếu muốn bản tôn bảo vệ cần một lần tế hiến một trăm tám mươi ngày vu tinh. Nếu đồng ý thì khi gặp nguy hiểm phải ở trong phạm vi năng lực của ta, không thể vượt qua.” Giọng kia chỉ nói một câu, xong thì thành dư âm tan biến.

Tô Minh ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn gặp Cửu Âm Linh chỉ nói số lượng yêu cầu vu tinh mà không đề ra đan dược.

Đang lúc Tô Minh giật mình thì ông lão như đã quyết định. Lão đắn đo thật lâu, dù sao đó là số lượng khổng lồ, một ngày ba vạn, một trăm tám mươi ngày chính là hơn năm trăm vu tinh thượng phẩm. Đối với đại bộ lạc đây là món tài sản cực kỳ khổng lồ, không phải dễ dàng lấy ra.

Quyết định xong ông lão chẳng thèm để ý Tô Minh, nâng lên tay phải ấn vào pho tượng, như đang liên lạc với Cửu Âm Linh này. Lát sau, vị trí đôi mắt pho tượng lập tức chớp lóe ánh sáng, thân hình tỏa ra khí thế cường đại. Khí thế cuốn bốn phía như vòng xoáy, khiến thân hình nó nhanh chóng hồi sinh.

“Bổn tọa là chiến tướng đứng đầu tầng này, ngươi lựa chọn bổn tọa so với những đồng tộc tại tầng thứ năm tốt hơn nhiều.” Tiếng vù vù phát ra từ miệng pho tượng.

Đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy pho tượng ra tiếng, mắt chợt lóe sáng.

Ông lão vẻ mặt hưng phấn. Tô Minh bỗng truyền ra luồng thần thức tiến vào thân thể pho tượng thức tỉnh.

“Nếu như là Thanh Trần Dược thì chỗ ngươi tính toán thế nào?”

Chương 434: Lão già!

Tô Minh truyền âm chỉ mình Cửu Âm Linh nghe thấy, ông lão ở một bên không nghe được. Pho tượng chiến tướng khổng lồ đang thức tỉnh nghe Tô Minh nói xong đầu mạnh ngoái lại, nhìn hướng Tô Minh. Cùng lúc đó, thân hình thức tỉnh ngừng lại.

Ông lão ngây ra.

“Ngươi có Thanh Trần Dược?”

Tô Minh lùi vài bước nhìn pho tượng, trong đầu hắn vang vọng giọng như sấm của đối phương.

“Không biết cần ngươi bảo vệ thì phải mất bao nhiêu Thanh Trần Dược?” Tô Minh phát ra thần niệm, vẻ mặt như thường.

Ông lão không phải đồ ngu, thấy pho tượng nhìn Tô Minh thì làm sao không biết ngoài ý muốn đến từ chỗ hắn. Nhưng nơi này cấm tranh đấu, lựa chọn Cửu Âm Linh trọng điểm không phải họ mà là ý muốn của Cửu Âm Linh. Lão lạnh lùng nhìn Tô Minh, mắt toát ra lạnh lẽo và khinh thường. Phải biết rằng được Cửu Âm Linh bảo vệ tiêu hao rất nhiều vu tinh, lão không tin đối phương có thể dễ dàng lấy ra!

“Mỗi bảy ngày cần mười viên Thanh Trần Dược. Dù ngươi chỉ có mười viên cũng có thể khiến bổn tọa bảo vệ bảy ngày. Nếu ngươi có năm viên thì là ba ngày rưỡi, nếu chỉ một viên thì bổn tọa có thể bảo vệ ngươi một ngày!”

Trong đầu Tô Minh vang vọng giọng Cửu Âm Linh, hắn thầm tính toán Thanh Trần Dược của mình. Bây giờ hắn còn chưa đến hai trăm viên, nhưng chỉ cần có đủ tài liệu thì có thể lập tức luyện chế ngay. Hắn luyện dược này cực kỳ quen, hao tổn chỉ khoảng một phần.

“Không biết ngươi có cần Nam Ly Dược không?” Tô Minh suy tư giây lát lại truyền ra thần niệm, dùng ngôn từ thăm dò.

“Nam Ly! Ngươi có Nam Ly Dược?” Pho tượng to lớn đôi mắt tỏa ánh sáng chói lòa, thanh âm vang vọng trong đầu Tô Minh kích động. Thân hình chấn động ngừng thức tỉnh lại lần nữa thi triển, nhưng đôi mắt nó nhìn chằm chằm Tô Minh, không thèm để ý ông lão.

“Ngươi hơi quá đáng, lập tức cút, nếu còn tranh giành với lão phu…” Ông lão lập tức căng thẳng, khẽ quát với Tô Minh.

Chưa đợi lão nói xong thì pho tượng to lớn đột nhiên vươn tay trái chộp hướng ông lão, trong tiếng hét chói tai quăng lão hướng dưới núi.

“Cút đi, đừng quấy rầy bổn tọa nói chuyện làm ăn!”

Cái vung này khiến ông lão hóa thành cầu vồng bị ném ra khỏi ngọn núi thứ tư.

“Nam Ly và Sơn Linh, hai đan dược này dù là loại nào lấy năm viên đều có thể đổi bổn tọa bảo vệ bảy ngày.” Giọng pho tượng ồm ồm.

Tô Minh có thể nói ra hai chữ Nam Ly khiến gã cực kỳ kích động. Đã nhiều năm gã ở đây có gặp người lấy ra Thanh Trần Dược nhưng đa phần số lượng rất ít, dược hiệu không lớn, hiển nhiên từ vài chỗ ở Chúc Cửu Giới mới đạt được. Tô Minh cho gã cảm giác hình như số lượng không thiếu, lại còn nói ra Nam Ly, khó trách Cửu Âm Linh kích động.

“Xem ra ngươi tìm đến chỗ giấu dược, như vậy đi, nếu như ngươi có đan dược tốt hơn, ví dụ như Đoạt Linh Dược thì một viên ta sẽ bảo vệ ngươi sáu mươi ngày! Nếu ngươi cảm thấy thực lực của ta không thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi, vậy trên ngọn núi thứ năm ta biết một lão già, lão vốn ở tầng thứ sáu nhưng Vu tộc các ngươi trừ phi tu vi đạt tới Hậu Vu, nếu không khó mà bước vào tầng thứ sáu. Cho nên lão già này tự mình xuống dưới tầng thứ năm. Một viên Đoạt Linh Dược lão có thể bảo vệ ngươi mười ngày, ta giúp ngươi liên lạc, có lẽ thời gian có thể tăng chút, nhưng điều kiện là ngươi nhất định phải hiến tế Nam Ly hoặc Thanh Trần cho ta!”

“Ngươi nói lão già này có tu vi cỡ nào?” Mắt Tô Minh chợt lóe, lập tức hỏi.

“Tính theo tu vi Vu tộc các ngươi thì coi như lão là Tuyệt Vu.” Pho tượng to lớn vội vàng nói, vẻ mặt mong chờ.

Tô Minh động tâm. Hắn ở trong Chúc Cửu Giới Vu tộc muốn đi rất nhiều nơi, đầu tiên là xác Chúc Cửu Âm, hắn có ý tưởng, rồi chỗ chôn Linh Môi. Cái đầu Hàm Sơn Chuông thứ sáu thức tỉnh đạt được Trăm Triệu Phệ Hồn Thiên thuật có lẽ tại đó sẽ được lợi ích. Rồi chỗ Dự Tư, nếu có thể khiến Vu tộc xuất hiện Dự Tư Vu, nó làm nơi khởi đầu, nếu Tô Minh có khả năng thì rất muốn kiến thức một phen. Mặt khác mục đích chủ yếu của hắn là Cửu Minh Hoa. Vật đó có thể khiến người Tế Cốt đại viên mãn thì bước vào sinh tử kiếp Man Hồn tăng khả năng thành công vượt qua, đấy là vật dù thế nào hắn cũng phải có được. Cộng thêm hắn đắn đo vấn đề lộ thân phận. Nếu có một Cửu Âm Linh bằng Tuyệt Vu bảo vệ thì hắn tại đây như cá gặp nước, thậm chí đi ra ngoài trăm vạn dặm xem xét không phải điều không thể.

“Tốt!” Suy nghĩ xong Tô Minh gật đầu, từ trong ngực lấy ra một bình nhỏ ném cho Cửu Âm Linh toàn thân đã thức tỉnh.

Cửu Âm Linh chộp lấy bình nhỏ, không biết xem xét thế nào, Tô Minh không cảm thấy thần thức dao động, dưới mặt nạ Cửu Âm Linh truyền ra tiếng cười.

“Ta tên Vũ, gọi là Ly Hỏa, tuân theo minh ước của tộc ta và Vu tộc ngươi, nguyện phục vụ ngươi.” Ly Hỏa cười bước ra một bước, đứng trước mặt Tô Minh. Rìu chiến to lớn bị gã vung lên, tiếng rền rĩ vang vọng, có gió lốc tứ tán.

Trong cơn gió, thân thể cao to của Ly Hỏa nhanh chóng thu nhỏ, lát sau hóa thành vệt chỉ ám bạc vọt hướng tay trái Tô Minh. Nhưng hắn đột nhiên nâng lên tay trái, lấy tay phải chộp hướng vệt ám bạc. Ám bạc do dự một chút, ở mu bàn tay phải Tô Minh thành ấn ký, chớp lóe vài cái.

“Chàng trai, đi tầng thứ năm đi, ta nói cho ngươi lão già kia ở đâu, nếu không thì ngươi rất khó thấy ra lão.” Giọng Ly Hỏa vang bên tai Tô Minh.

Hắn cúi đầu nhìn ấn ký trên mu bàn tay, nẩng đầu đi hướng đỉnh núi. Hắn không sợ Ly Hỏa này có thứ gì, còn một lần lực lượng Man Thần, một lần này ở tình huống không cần dùng cũng đủ uy hiếp. Dù kẻ có thể so với Tuyệt Vu thì Tô Minh vẫn chấn nhiếp được!

Lát sau Tô Minh đi tới đỉnh núi, thân hình biến mất trong ánh sáng truyền tống trận, lúc xuất hiện hắn đã đạp trên ngọn núi thứ năm.

Bây giờ ngọn núi trừ hắn ra chỉ có Nam Cung Ngân.

Nam Cung Ngân đang đi trên ngọn núi, đôi khi ngừng lại. Gã không ngừng tìm pho tượng bạc theo gã thấy lợi hại hơn. Gã thấy ánh sáng truyền tống từ ngọn núi thứ tư nhưng không quá chú ý, vẫn đang tìm kiếm pho tượng không nhiều lắm. Đến vị trí giữa sườn núi thì gã ngừng bước, sửng sốt nhìn bậc thang không xa Tô Minh đang chầm chậm bước đến.

Nam Cung Ngân chớp mắt, ho khan một tiếng, cười với Tô Minh.

“Mới nãy thấy ánh sáng truyền tống ngọn núi thứ tư ta còn đoán xem là ai đến, không ngờ là Mặc huynh. Mặc huynh đã tới đây vậy chúng ta cùng đi một vòng?”

Tô Minh thấy Nam Cung Ngân thì vẻ mặt bình thường, chắp tay cười.

“Có thể gặp Nam Cung huynh tại tầng thứ năm thì ta đoán trước rồi. Lúc trước Nam Cung huynh đã nói muốn tại đây chọn Cửu Âm Linh.”

“Mặc huynh chê cười. Cửu Âm Linh ngọn núi thứ năm này mỗi cái cần mấy trăm vạn vu tinh hiến tế mới lay động được. Nói thật, trừ phi trước đó ta có chuẩn bị chứ không thì chẳng dám tới đây chọn.” Nam Cung Ngân cười nói, vẻ mặt hơi đắc ý. Dù sao chọn tại tầng thứ năm hao vu tinh đủ khiến người kinh sợ.

“Nào, Mặc huynh, để ta giới thiệu với ngươi. Cửu Âm Linh này ngươi thấy áo giáp ẩn chứa áp lực nhưng vũ khí là loan đao, chắc linh này am hiểu phòng ngự nhưng sức chiến đấu kém hơn Cửu Âm Linh một chút.” Nam Cung Ngân chỉ vào một pho tượng giới thiệu với Tô Minh.

Tô Minh nhìn qua, bên tai truyền đến tiếng hừ khẽ của Ly Hỏa.

“Đồng bạn của ngươi nói không đúng. Loan đao của Tháp Tạp lợi hại coi như ta gặp phải cũng sẽ thấy rắc rối. Ngược lại áo giáp của hắn rất khác.”

Nam Cung Ngân một đường chỉ dẫn, còn ấn tay vào pho tượng xem bảng giá cực hạn. Tô Minh luôn mỉm cười không nói nhiều. Ly Hỏa thì vẫn luôn ở bên tai hắn phản bác quan điểm của Nam Cung Ngân, đến cuối cùng ngày càng khinh thường.

“Dù Mặc huynh không thể hiến tế tầng thứ năm nhưng xem thử cũng tốt, tăng kiến thức. Nhớ năm đó ta cũng là một hơi đi đến tầng thứ năm.” Nam Cung Ngân nói, đi tới một bên khác ngọn núi, có hai pho tượng trang nghiêm đứng.

Hai pho tượng một lớn một nhỏ. Cái lớn cao hơn bốn mươi mét, nhỏ thì chỉ cỡ hai mươi mét, tay không cầm bất cứ vũ khí nào, xem rất là bình thường. Pho tượng lớn cầm một thanh trường thương, uy vũ bất phàm.

Nam Cung Ngân ấn vào hai pho tượng, lát sau mắt chớp lóe, nhìn pho tượng hơn bốn mươi mét, vẻ mặt hưng phấn.

“Mặc huynh, ngươi xem linh này, giá của hắn mỗi ngày là ba vạn hai vu tinh, đắt nhất chỗ này. Nhưng ngươi đừng xem hắn đắt, linh này tuyệt đối mạnh nhất nơi đây! Ngươi nhìn cái bên cạnh hắn, dù giá chỉ mỗi ngày hai vạn nhưng ta tuyệt đối sẽ không chọn hắn!” Nam Cung Ngân vốn đang do dự, nhưng thấy Tô Minh đứng cạnh thì vẻ mặt lập tức dứt khoát.

“Ta quyết định chọn cái này!” Gã nói, lại đem bàn tay ấn hướng pho tượng kia.

“Vớ vẩn. Dù Túc Hàm ở tầng thứ năm nhưng tuyệt đối không là mạnh nhất. Đồng bạn của ngươi là đồ khờ, lão già bên cạnh hắn mới là lão biến thái mạnh nhất chỗ này. Lão già đồng ý làm thế, lấy mình làm so sánh nổi bật, hù dọa Túc Hàm nâng giá gã lên. Ngươi xem, Túc Hàm được hiến tế xong phải chia ra không ít cho lão già! Chàng trai, người ta nói chính là lão. Ngươi ấn tay lên người lão, ta trao đổi cho!” Bên tai Tô Minh vang giọng Ly Hỏa, hắn cười khổ, liếc Nam Cung Ngân. Hắn biết coi như nhắc nhở thì đối phương cũng sẽ không nghe, đi hướng pho tượng chỉ cao hơn hai mươi mét.

Chương 435: Có ánh mắt!

Pho tượng bên Nam Cung Ngân tỏa ánh sáng chói lòa, thân hình nhanh chóng hồi phục, tay phải Tô Minh ấn vào pho tượng cao hơn hai mươi mét.

Nam Cung Ngân ở một bên thấy hành động của Tô Minh cũng không quá để ý, theo gã thấy thì hắn chỉ muốn xem giá pho tượng. Dù pho tượng giá không cao nhưng không phải bất cứ ai đều có thể hiến tế được.

“Mình chọn một vòng, chỉ có cái này là giá cao nhất. Cửu Âm Linh ra giá đa số dựa vào thực lực bản thân, hắn dám ra giá này thì mình dám trả! Chắc chắn hắn là cường giả mạnh nhất tầng thứ năm!” Dù Nam Cung Ngân đau lòng vu tinh nhưng gã càng tin vào phán đoán của mình. Gã nhìn pho tượng ánh sáng rực rỡ cực kỳ bất phảm, dần dần thức tỉnh, mắt lộ tia sáng, hơi thở gã biến dồn dập.

Lát sau pho tượng hơn bốn mươi mét hoàn toàn sống lại, lập tức vung lên trường thương mạnh gõ xuống đất. Cùng lúc đó, nó bay vọt lên đứng trên trời, mặt đội mũ chỉ lộ ra đôi mắt sáng cúi đầu nhìn Nam Cung Ngân. Ánh mắt kỳ lạ, ẩn chứa phức tạp, cảm thán, các loại quái dị.

“Tuân theo minh ước của tộc ta và Vu tộc, nguyện phục vụ ngươi mãi đến khi ngươi không thể đưa ra yêu cầu phù hợp hiến tế mới thôi.” Cửu Âm Linh giữa không trung từ từ nói, thanh âm quanh quẩn bốn phía phát ra tiếng ù ù, nghe cực kỳ bất phàm.

Nam Cung Ngân hưng phấn định bay lên theo thì bên cạnh gã, Tô Minh tay phải ấn pho tượng xuất hiện ánh sáng. Ánh sáng rất yếu, thân hình nó nhanh chóng thức tỉnh, vị trí đôi mắt xuất hiện ánh mắt tang thương.

Nam Cung Ngân ngẩn ra, trợn to mắt. Nguồn truyện audio Podcast

“Mặc…Mặc huynh, ngươi lấy hắn?” Nam Cung Ngân hít ngụm khí, vẻ mặt không thể tin.

Thấy Tô Minh gật đầu, sắc mặt Nam Cung Ngân biến quái lạ, mở miệng muốn nói gì nhưng do dự một chút, đồng tình nhìn hắn. Đối với tài sản của hắn, tuy Nam Cung Ngân khó chấp nhận nhưng sự thật bày trước mắt, chắc Mặc Tô có thủ đoạn gì người ngoài không biết. Tuy nhiên, lựa chọn của Tô Minh khiến Nam Cung Ngân cảm thấy hơi không đáng giá, hoặc nên nói là cực kỳ không đáng.

“Ai, Mặc huynh, ngươi nên sớm nói với ta chứ, Cửu Âm Linh có không ít đều…thôi, nếu ngươi đã chọn thì ta không nói nhiều.” Nam Cung Ngân cười khổ lắc đầu, sự đồng tình càng đậm hơn.

Biểu tình Tô Minh dưới mặt nạ rất là quái, nhìn Nam Cung Ngân làm vẻ mặt đồng tình thì mắt hắn cũng nổi lên cùng loại.

Bây giờ pho tượng hơn hai mươi mét bên cạnh Tô Minh đã hoàn toàn sống lại. Lão hoạt động thân thể, trong người phát ra tiếng két két như không thể chịu nổi, điều này khiến Nam Cung Ngân càng đáng thương Tô Minh.

Đặc biệt là Cửu Âm Linh hoạt động thì thân thể chậm rãi thu nhỏ như người thường đứng đó, lưng gù lên, hiển nhiên là một Cửu Âm Linh già nua lưng còng. Dù áo giáp là màu bạc nhưng ảm đạm không ánh sáng, mặc trên người có chút lôi thôi.

Nhìn thấy như vậy Nam Cung Ngân thầm thở dài, gã hơi hiểu ánh mắt của Tô Minh. Theo gã thì đây không phải vấn đề ánh mắt mà là chênh lệch về tâm trí.

“Nhóc con, ngươi chọn lão phu là may mắn của ngươi. Thôi, nhờ Đoạt Linh Dược, lão phu bảo vệ ngươi một đường vậy. Nhưng theo chúng ta đã thỏa thuận, ta không tính theo mỗi ngày, ba lần ra tay là ngươi phải đưa ta một viên Đoạt Linh Dược.” Trong đầu Tô Minh quanh quẩn lời nói của ông lão. Hắn nhìn ông lão lưng còng trước mắt, dù lão đội mũ, mặc áo giáp nhưng bộ dạng thế này trông rất quái. Tuy nhiên, Tô Minh rất cung kính chắp tay với ông lão.

“Tất cả dựa theo yêu cầu của tiền bối, ta sẽ cố gắng thỏa mãn!”

Đối với Tô Minh cung kính, ông lão khá vừa lòng. Lão lấy xuống mũ giáp kẹp bên nách, lộ ra khuôn mặt đặc biệt. Da nâu trông như đầu gỗ, tóc dài màu bạc nổi bật với màu da. Xem mặt mày ông lão, Tô Minh con ngươi co rút. Bộ dạng lão cùng với cái đầu khổng lồ trên cột đá cao trong Vu thành rất giống, có lẽ là cùng tộc!

Ông lão mặt đầy nếp nhăn, mắt vô thần, ngáp một cái, mắt quét qua Nam Cung Ngân, khóe miệng lộ nụ cười.

Nụ cười kia ở trong mắt Tô Minh cho cảm giác xấu xa.

“Anh trai này oai vũ bất phàm, lựa chọn cái tên mạnh nhất trên núi này của tộc ta. Không tệ không tệ, có ánh mắt!” Ông lão nhếch miệng cười, giọng khàn khàn.

Nam Cung Ngân lại tăng thêm đồng tình Tô Minh, đang mở miệng định nói gì thì bỗng trợn to mắt. Gã thấy ông lão nghiêng đầu nói với Cửu Âm Linh gã vừa tế hiến một câu làm gã ngây như phỗng.

“Tiểu Hàm, phần của lão phu đâu?” Ông lão trừng mắt nhìn Cửu Âm Linh đứng trên đầu Nam Cung Ngân.

Cửu Âm Linh tên gọi Túc Hàm rất ngoan lấy ra một đoàn sáng cung kính giao cho ông lão.

Ông lão lắc lắc tay, vừa lòng gật đầu vội cất vào ngực, không quên ba hoa với Nam Cung Ngân đứng chết trận tại chỗ.

“Chàng trai, ngươi rất có ánh mắt. Yên tâm, nếu tiểu Hàm không nghe lời thì ta sẽ dạy dỗ nó, ngươi cứ vững bụng, hễ tộc nhân nào lão phu giới thiệu đều tuyệt đối không thành vấn đề!”

“Ai kia, chúng ta đi thôi? Đã lâu rồi lão phu chưa ra ngoài, không biết bên ngoài có biến đổi gì nhiều không.” Ông lão ngoái đầu nhìn Tô Minh, thúc giục nói.

Tô Minh đồng tình nhìn Nam Cung Ngân, ho khan tiến tới trước. Ông lão chắp tay sau lưng nghênh ngang đi theo hắn, còn ngâm nga khúc nhạc, bộ dạng rất là đắc ý.

Mất một lúc Nam Cung Ngân mới hồi phục lại, nhìn ông lão khuất xa, lại ngẩng đầu nhìn Cửu Âm Linh tên gọi Túc Hàm, bỗng cảm thấy mới nãy nhìn nó oai vũ bất phảm giờ có chút khô khan, hình như hơi…ngu. Trong đầu gã không ngừng hiện ra động tác đòi tiền của ông lão, rồi còn lời khen mình. Gã run lên, đánh đầu mình, cười khổ.

“Lần đầu tiên mình nghe nói Cửu Âm Linh lừa người!”

Nam Cung Ngân ôm hối hận và buồn bực cười khổ đi, mang Cửu Âm Linh thành ấn ký trên mu bàn tay, cùng Tô Minh và ông lão khiến gã ngứa răng mà không dám đắc tội rời khỏi không gian này, từ trong vòng xoáy bước ra.

Giây phút bước ra, ông lão ngẩng đầu nhìn cái đầu khổng lồ trên cột đá cao cao phía xa, ánh mắt lộ phức tạp và nhớ lại. Phức tạp tán đi, lão thu lại tầm mắt, nhìn hướng đại điện sau cửa vòng xoáy, bộ xương bị xiềng xích trói. Giây phút nhìn bộ xương, ông lão thở dài.

“Nhóc con, lão phu phải đi gặp cố nhân, ngươi chỉ cần ở trong thành thì ta sẽ biết ngay. Đợi lúc ngươi rời đi ta sẽ xuất hiện. Nếu có cần ta ra tay, gọi tên lão phu cho ngươi biết thì ta sẽ ra tay!” Ông lão thản nhiên nói, tiến một bước, thân hình chớp mắt biến mất.

Mãi đến khi ông lão rời đi Nam Cung Ngân mới chắp tay cười khổ với Tô Minh.

“Mặc huynh, ai, không nói. Ta phải về nhà trọ đi tĩnh tâm và…liên lạc với Cửu Âm Linh của ta, đợi bắt đầu đại hội đổ bảo ta mới đi ra. Ngươi muốn cùng ta trở về hay đi dạo Vu thành?”

Tô Minh có chút đồng tình Nam Cung Ngân, định mở miệng thì bỗng mắt chợt lóe, thấy dưới bậc thang đại điện một người đứng đó nhìn mình.

“Nam Cung huynh về trước đi, Mặc ta đi dạo một lúc.” Tô Minh chắp tay với Nam Cung Ngân.

Nam Cung Ngân lòng rất buồn bực, không tâm tình nói gì nữa, lắc đầu rời đi.

Sau khi Nam Cung Ngân rời đi, Tô Minh nhìn người đứng dưới bậc thang tầm mắt giao nhau với mình, dưới mặt nạ khóe miệng lộ nụ cười. Hắn dọc theo bậc thang từng bước một đạp xuống.

Hắn càng lúc càng tới gần người nhìn mình, thanh niên mặc đồ đen, người gầy gò có nhiều bím tóc nhỏ con ngươi co rút, đứng đó không động đậy.

Mãi đến khi Tô Minh đi xuống bậc thang dài dặc, tới trước mặt người này thì thanh niên bỗng cười, con ngươi co rút giãn ra, chắp tay cúi đầu với Tô Minh.

“Tha hương gặp bạn cũ là việc vui lớn nhất đời người. Trước đó ta còn đang nghĩ thấy ngươi hơi quen, giờ nghĩ ra rồi. Tô huynh, lúc trước từ biệt dáng vẻ vẫn không thay đổi.” Thanh niên cười nói.

Gã chính là năm đó khi Tô Minh đi Thiên Lam thành thì gặp được Vu nhân Dự Tư lai lịch bí ẩn, Ô Đa!

“Tô huynh đừng giải thích, việc này Ô ta rất chắc chắn, ngươi ta không phải người ngoài, ta ở đây đợi ngươi đã nói lên thân phận ngươi không phải cái loại tồi tệ, nếu không thì ta không cần làm như vậy. Tô huynh ẩn giấu sâu thật, dù là hơi thở hay cảm giác đều khiến người khó thể thấy ra manh mối. Coi như ta lấy Dự Tư thuật tra xét cũng không được chút đáp án. Nhưng Ô Đa ta từ nhỏ có tài năng người khác không có, ta đối với mùi cực kỳ mẫn cảm. Tô huynh có thể thay đổi mọi thứ nhưng người tỏa ra mùi thì lại bị bỏ qua.” Ô Đa mỉm cười nói, từ ngữ chân thành.

“Ta tên Mặc Tô.” Tô Minh nhìn Ô Đa.

“Ta tên Chung Nghệ, Mặc huynh, lần đầu gặp, có muốn cùng Chung ta tìm chỗ ngồi một lát không? Mặc huynh tới đây chắc là vì đại hội đổ bảo, việc này Chung ta biết không ít, có lẽ ngươi, ta có thể hợp tác.” Ô Đa nhìn ấn ký Cửu Âm Linh ở mu tay phải Tô Minh, nhỏ giọng nói.

Tô Minh trầm ngâm một lát, gật đầu.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 22 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin