1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 70 [Chương 346 đến 350]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 70 [Chương 346 đến 350]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 346: Săn Giả Tô Minh!

Chỗ Tô Minh và người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ chiến đấu chỉ là một đoạn ngắn bé nhỏ không đáng kể trong trận đại chiến này. Trừ gần đó có người chú ý ra, phương xa chút không ai để ý cả.

Nhưng dù là vậy, khoảnh khắc Tô Minh từ cái đầu người đàn ông đội mặt nạ lấy xuống mặt nạ, trong phạm vi nhỏ hấp dẫn mọi người chú ý.

Tử Xa nhìn thấy, Diên Bác nhìn thấy, tiểu đội lúc trước Tô Minh ở, những người còn sống cũng nhìn thấy. Còn có Man tộc bốn phía đều thấy.

Cùng lúc đó, khi cái đầu Săn Giả Vu tộc bị Tô Minh túm lên thì Vu nhân xung quanh cũng nhìn thấy.

“Săn Vu!” Tô Minh đứng đó, nâng đầu người đàn ông Vu tộc, hướng tới Man tộc xung quanh, gầm lên.

Giây phút thanh âm truyền ra, Man tộc nơi đây ai cũng rống theo. Biểu tình có hưng phấn, ánh mắt nhìn Tô Minh tràn ngập sùng kính.

Chỗ này người Man tộc không có nhiều, chỉ chừng vài trăm người, nhưng mấy trăm Man tộc bây giờ cùng rống to lặp lại lời Tô Minh.

“Săn Vu!!!”

Tiếng chém giết của mấy trăm người có lẽ ở trên chiến trường không khiến bao nhiêu người chú ý. Dù sao thanh âm tương tự quanh quẩn bốn phía, rất dễ bị người lấn át. Nhưng bây giờ, mấy trăm người cùng phát ra thanh âm, vậy thì dù là cả chiến trường cũng sẽ lăn tăn gợn sóng.

Chỗ mấy trăm người đứng là phía nam chiến trường Vu Man. Nếu là từ trên trời nhìn xuống, chiến trường khổng lồ này nhìn thoáng qua rất hỗn loạn, nhưng nếu xem kỹ thì thấy ra có chỗ khác nhau. Chiến trường chia làm bốn phần.

Đông nam tây bắc, bốn phần như bốn chiến khu lớn. Chúng không có phân cách quá rõ ràng, nhưng theo đám người dâng lên thì vẫn có thể thấy ra.

Chiến khu nam bộ, vượt qua mấy vạn người chém giết, tử vong từng giây từng phút diễn ra. Tại phía cuối đám Man tộc, có một nơi khá yên tĩnh đứng chín Man tộc đeo mặt nạ đen. Bị bọn họ bảo hộ bên trong là một người đàn ông trung niên mặt trắng bệch. Người đàn ông mặc áo dài, tóc xõa tung, ánh mắt sáng ngời sâu thẳm.

Gã đứng đó, nhìn chiến trường chiến khu nam bộ, lặng im không nói. Quanh gã, chín Săn Giả Man tộc ngăn cản tất cả Vu tộc đến gần, khiến người đàn ông trung niên có thể tĩnh tâm cảm nhận biến hóa trong toàn chiến khu nam bộ.

Gã đứng tại đây đã lâu rồi. Dường như khi trận chiến tranh bắt đầu thì gã đã đứng đây, quan sát Man tộc, quan sát Vu tộc, dường như đang nhanh chóng học tập và lĩnh ngộ nghệ thuật thuộc về chiến tranh.

“Man tộc đã rất lâu rồi không phát động chiến tranh như vậy. Chiến đấu mười năm một lần, quy mô kém xa hiện tại, chỉ là trò đùa mà thôi. Dù là lần trăm năm trước, còn có hai trăm năm trước cũng rất ít xuất hiện chiến tranh như vậy. Nhưng hôm nay, ngắn ngủi vài tháng đã xuất hiện lần thứ ba.” Người đàn ông trung niên vẻ mặt bình tĩnh nhìn các tộc nhân chém giết, nhìn Vu tộc dữ tợn, thầm than.

“Không có sắp xếp tỉ mỉ, không có trận hình phụ trợ, không có thống soái chỉ huy. Đây là một trận hỗn chiến, duy nhất có là các đội tự động tác chiến. Chẳng những tộc nhân đang chém giết học tập cách sinh tồn như thế nào trên chiến trường, như ta đây cũng phải học. Dùng từng trận chiến khiến mình nhanh chóng nắm giữ, làm cách nào khống chế đại chiến. Chắc hẳn bên Vu tộc cũng giống vậy.” Người đàn ông trung niên nhìn hướng Vu tộc.

Nhưng giây phút gã liếc mắt qua, lập tức trong tầm mắt, vị trí giáp ranh chiến khu nam bộ, có mấy người cùng gầm lên, ở trên chiến trường tràn ngập tiếng chém giết này, rền rĩ vang xa.

“Săn Vu!”

“Săn Vu!”

“Săn Vu!”

Theo thanh âm truyền đến dần khuếch tán, khiến càng nhiều người Man tộc nghe thấy, đang chiến đấu liếc mắt nhìn. Người đàn ông trung niên mắt chợt lóe, nhìn chăm chú hướng đó.

“Đi xem coi bên ấy xảy ra chuyện gì.” Gã chậm rãi nói. truyện đao tu audio

Một Săn Giả Man tộc đứng bên cạnh biểu tình lạnh lùng, tiến lên một bước, chớp mắt đã xông vào đám người trên chiến trường, lao thẳng đến nơi phát ra thanh âm của mấy trăm người.

Tô Minh đứng đó, bên tai vang giọng Man tộc xung quanh hóa thành sóng âm, gầm theo lời nói của hắn. Tô Minh nhoáng người lên, xuất hiện bên cạnh Tử Xa và Diên Bác.

Tử Xa vẻ mặt sùng kính, biểu tình cực kỳ kích động. Diên Bác ở một bên cũng như vậy, ánh mắt nhìn Tô Minh là sự tôn kính phát ra từ tận đáy lòng.

“Săn Giả đại nhân, có người ở, chúng ta có thể triệu tập nhiều tộc nhân hơn. Tập trung một chỗ, lực lượng của chúng ta sẽ càng lớn mạnh!” Diên Bác kích động nói.

Khi nhận được cái gật đầu từ hắn, Diên Bác tiến lên mấy bước, đứng sau lưng Tô Minh, cao giọng nói với người chém giết bốn phía.

“Các tộc hữu, người nhiều thì lực lượng càng lớn! Các ngươi còn đang chờ cái gì? Các ngươi đã nhìn thấy hành động của Tô Minh đại nhân, giết chết Săn Giả của Vu tộc, hắn chính là Săn của Man tộc chúng ta! Chúng ta ngưng tụ cùng một chỗ, như năm ngón tay thành nắm đấm, mạnh mẽ chém giết Vu tộc!”

Theo giọng Diên Bác quanh quẩn, Tô Minh bước ra, hóa thành cuồng phong lao đến Vu nhân, giết chóc không ngừng, mưa máu bắn khắp nơi. Chậm rãi, trong phạm vi nhỏ, hễ Man tộc bên người không có kẻ địch đều nhanh chóng đi hướng Tô Minh. Chốc lát sau, phía sau lưng Tô Minh đã đi theo gần hai trăm người Man tộc.

Nhóm người này ở trên chiến trường hỗn loạn rất bắt mắt. Tô Minh không giỏi chỉ huy, đây không phải điều hắn muốn rèn luyện. Nhưng người với người khác nhau. Diên Bác cực kỳ ham thích điều này, thậm chí Tử Xa cũng có chút thiên phú. Có hai người tổ chức, đội ngũ gần hai trăm Man tộc như trường thương quét ngang, tại chiến khu nam bộ liều chết không sờn!

Tô Minh đi ở phía trước nhất. Ý chí và khí thế của Tô Minh ảnh hưởng tất cả người theo sau lưng hắn. Khiến tiểu đội này đi qua đâu là trở thành bão tố nhanh nhất giết chết Vu tộc.

Trên chiến trường tán loạn này không có ai tuyệt đối an toàn. Mọi người sẽ bản năng chọn tới gần phe mình có quần thể nhiều hơn. Loại hành vi bản năng này khiến tiểu đội của Tô Minh, không ngừng giết chóc và di động, lục tục có thêm người Man tộc tham gia.

Lý do thành như vậy có liên quan rất lớn đến Diên Bác đôi khi truyền ra tiếng rống. Trong tiếng rống không ngừng nói cho người khác Tô Minh chiến thắng Săn của Vu tộc, trở thành Săn Man tộc. Lại thêm Tô Minh ở phía trước chém giết, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định. Tất cả điều đó cộng thêm mặt nạ trắng treo bên hông, đều chứng minh tất cả điều Diên Bác nói là thật.

Mặt nạ này là Diên Bác và Tử Xa đề nghị, khiến Tô Minh lộ nó ra ngoài. Điều này đối với Man tộc chém giết đến nay đã mệt mỏi có lẽ là cờ xí tập kết!

Bọn họ có số người ngày càng nhiều, khi trời dần tối, khi trong sương khói trên trời tiếng nổ càng thêm kịch liệt, Man tộc đằng sau lưng Tô Minh đã tới bốn trăm người.

Những người đó có chiến sĩ Thiên Lam thành, có đệ tử Hải Đông Tông, có đồng môn Thiên Hàn Tông, còn có bộ lạc lớn nhỏ đất Nam Thần tiến đến tham gia.

Họ đến từ mỗi chỗ, có lẽ trước hôm nay còn không quen biết nhau, nhưng giờ phút này, trong chém giết, bị máu thịt tạo thành một loại tình nghĩa trên chiến trường, là cùng nhau rống to, cùng nhau đổ máu, cũng nhau giết người…tình nghĩa!

Đối với cả chiến trường thì chiến khu nam bộ chỉ là một phần. Đối với chiến khu nam bộ, mấy trăm người Tô Minh chỉ là một phần, một phần rất nhỏ.

Nhưng bây giờ phần rất nhỏ này bùng phát ra lực lượng cực kỳ kinh khủng. Họ chém giết, dựa theo Diên Bác và Tử Xa khống chế, tiến hành hoán đổi quen thuộc. Vậy thì mỗi người đều có lúc nghỉ ngơi, mỗi người đều có lúc an toàn. Bằng cách này, khiến sức chiến đấu của tiểu đội đạt đến mạnh nhất!

Mỗi người đều rất yên tâm phía sau mình. Bởi vì sau lưng họ có chiến hữu của mình!

Từ ngữ chiến hữu là ở trên chiến trường vượt qua cả tộc hữu!

Trừ những điều đó ra, khiến ánh mắt những người đó dần kiên định, giết chóc dần sắc bén và không sợ, là vì đối với họ có một sự tồn tại quan trọng hơn, đó là vĩnh viễn ở trước nhất chưa từng nghỉ ngơi, Săn Giả Tô Minh!

Tô Minh luôn ở đó, ở phía trước nhất, như mũi nhọn của đội ngũ, vẫn đang chém giết. Mỗi khi hắn bước ra một bước, đại biểu tiểu đội sau lưng hắn cũng bước ra một bước.

Hắn không hiểu chỉ huy, không nói nhiều lời, nhưng hắn tồn tại là hồn của tiểu đội bốn trăm người. Bởi vì hắn mang cho người khác là ý chí, ý chí chưa từng có, ý chí không sợ sống chết!

Ý chí này thậm chí còn quan trọng hơn Diên Bác chỉ huy, nó là động lực chống đỡ mấy trăm người đi tới. Chỉ cần thấy Tô Minh còn ở phía trước nhất, mỗi Man tộc trong đội ngũ trải qua chiến dịch về sau còn sống sót đều không chút chần chờ đi theo!

Đây chính là chiến trường, một nơi không cần suy nghĩ cá nhân, không cần giữa binh tốt bày mưu tính kế, không cần quá nhiều đắn đo, thậm chí không cần suy tư.

Tại đây, điều duy nhất cần chính là ý chí như vậy. Nếu có loại ý chí này, theo ánh mắt người khác thì tựa ngọn lửa trong bóng đêm, có thể chiếu rọi bốn phía, hấp dẫn người theo cùng!

Trong khi tiểu đội của Tô Minh liên tục chém giết, chiến khu nam bộ, nơi khá là yên tĩnh, người đàn ông trung niên luôn nhìn chằm chằm Tô Minh, đôi mắt sáng ngời.

Sau lưng gã, bây giờ có một Săn Giả Man tộc đội mặt nạ đen đang trầm giọng nói.

“Hắn tên là Tô Minh, mới rồi giết một Săn Giả Vu tộc, trở thành Săn của Man tộc ta. Nhân số của họ ước chừng bốn trăm, nếu hắn không chết thì nhân số tiểu đội sẽ còn tăng.”

“Ý chí…ý chí…ta hiểu rồi!” Ánh mắt người đàn ông trung niên ngày càng sáng. Gã bởi vì vấn đề phía Tô Minh mà nghĩ ra một cách tác chiến cho Man tộc!

Chương 347: Một đợt biểu diễn Thiên Lam chú ý

“Hắn không thể chết!” Người đàn ông trung niên đột nhiên lên tiếng.

“Hãy đi sắp xếp, các ngươi chia ra bốn người, mang hắn tới trước mặt ta.” Người đàn ông trung niên mặt trắng vừa thốt lời thì chín Man tộc đội mặt nạ đứng quanh gã bước ra bốn người.

Bốn người đang định đi tới chỗ Tô Minh thì người đàn ông trung niên bỗng nâng tay lên. Bốn người kia khựng bước chân, lại lùng nhìn lại. Họ là Săn Giả của Man tộc, dù bị yêu cầu đến bảo vệ người đàn ông trung niên này, dù người đàn ông trung niên này tu vi không tầm thường. Nhưng chín người họ thuộc về chiến trường, nên ở chiến trường giết địch rèn luyện tinh thần. Cho dù bây giờ bị yêu cầu bảo vệ người đàn ông trung niên thì chín người vẫn lạnh lùng.

“Đợi chút, trước không cần mang hắn tới, các ngươi cử một người đi nói cho Tô Minh, nhân danh mệnh lệnh thống soái chiến khu nam bộ Chu Đức ta, khiến hắn dẫn theo tiểu đội của hắn đi…tới đó. Mặc kệ dùng cách gì, ở vùng đó cắm vào vật này!” Người đàn ông trung niên nói, nâng lên tay phải chỉ phía xa, sau đó từ trong lòng bàn tay xuất hiện vật hình trùy màu đen, giao cho một Săn Giả lạnh lùng bước ra từ sau lưng gã.

Săn Giả cầm vật đó, không chắp tay hay cung kính mà trực tiếp xoay người, nhoáng lên đi hướng đám người.

Đối với hành động của Săn Giả, người đàn ông trung niên chẳng thèm để ý. Gã biết những người này là cường giả mạnh nhất trong chiến sĩ Man tộc, họ đích thực không nên tại đây mà ở trên chiến trường.

“Nhưng các ngươi không biết, để thống soái bốn chiến khu được Thiên Lam thành lựa chọn ra nhanh chóng trưởng thành mới là mấu chốt trận chiến này. Một khi thống soái có đủ tư cách thì sẽ ít đi rất nhiều Man tộc phải chết.” Người đàn ông trung niên lắc đầu nhìn trong chiến khu nam bộ, nơi có Tô Minh.

Bây giờ trong mắt gã, tại chiến khu nam bộ này, chỉ mình Tô Minh là đáng giá gã chú ý. Gã phải từ tiểu đội Tô Minh tìm ra nhiều chỗ lợi và hại hơn.

Tô Minh ở đằng trước, tiểu đội hơn bốn trăm người ở đằng sau. Mọi người quét tám hướng, nơi đi qua đâu là gió tanh mưa máu. Quần áo Tô Minh đã bị nhiễm đỏ máu, mắt hắn tràn ngập tơ máu. Tơ máu này không phải vì điên cuồng mà là mệt mỏi.

Bây giờ sắc trời đã tối nhưng trận chiến còn đang tiếp tục, không biết sẽ kéo dài tới khi nào, có lẽ là ban đêm, có lẽ là ngày mai.

Người Man tộc còn ở trong Thiên Lam thành đôi khi ùa ra ồ ạt, bên Vu tộc cũng đôi khi từ hậu phương có bộ lạc mới tập kết đến, như là không ngừng nghỉ.

Tô Minh cất bước đi nhanh, người lóe tia sáng đen, một thanh niên Vu tộc trước mặt hắn, giữa trán lập tức xuất hiện một vết thương. Lúc gã ngã xuống đất mà chết thì tia sáng đen quay về bên người Tô Minh, vắt trên vai hắn, đó là gậy rắn quái dị.

Con rắn nằm tại đó, cảnh giác nhìn bốn phía. Từ người nó truyền ra cảm giác hung ác khiến tiểu đội Tô Minh không có con thú Vu tộc nào dám tới gần.

Người ngoài có kẻ sửng sốt nhưng không một ai biết nguyên nhân. Chỉ mình Tô Minh hiểu, tất cả là bởi vì gậy rắn kỳ lạ này. Còn nó rốt cuộc là cái gì, Tô Minh suy đoán rất nhiều nhưng không có đáp án. Hắn chỉ biết là, nó, nhất định không tầm thường.

Đang lúc Tô Minh cất bước đi tiếp thì mắt chợt lóe, mạnh ngoái đầu nhìn hướng Thiên Lam thành. Chỗ đó trong đám người chém giết, hắn thấy có một Săn Giả Man tộc đội mặt nạ đen đang từ trong đám người từng bước một tiến đến. Gã đi qua đâu, hễ gặp Vu tộc thì tàn nhẫn ra tay, cắt đầu người.

Dù người này không đội mặt nạ thì ở trên chiến trường người ta liếc mắt một cái cũng sẽ cực kỳ bắt mắt. Bởi vì trên người gã tồn tại ý chí, ý chí này chính là khí thế. Khí thế không phải như Tô Minh liều chết không sờn, mà là sự tàn nhẫn.

Khi Tô Minh nhìn hướng người này thì Săn Giả Man tộc cũng trông thấy hắn. Hai người cách nhau mấy trăm mét, nhưng khoảng cách mấy trăm mét đối với Săn Giả Man tộc thì chỉ giây lát đã đến.

Từng bước một tới gần, người tiểu đội quanh Tô Minh ai cũng cung kính nhìn Săn Giả Man tộc tới gần.

“Ngươi có tư cách trở thành một thành viên Săn Giả Man tộc ta!” Đây là câu thứ nhất người đàn ông đi đến nói ra với Tô Minh.

“Chiến khu nam bộ Chu Suất có lệnh, mệnh ngươi dẫn theo mọi người đi đến đó!” Người đàn ông nói rồi chỉ phía xa, chỗ chỉ rõ ràng là vị trí tận cùng chiến trường. Khi Tô Minh nhìn qua, hắn thấy nơi đó có mười mấy mãnh thú trăm mét. Xung quanh đám mãnh thú là mấy trăm Vu nhân.

Thậm chí chỗ đó còn có một con thú khổng lồ ngàn mét đang bay giữa không trung, nhìn mặt đất chiến trường. Đó là một nơi cực kỳ yên tĩnh, xung quanh mấy ngàn mét không thấy bóng dáng Man tộc đâu.

Tô Minh chỉ có thể thấy nhiêu đó, hắn không trông thấy trong đám Vu nhân còn có ai tồn tại. Nhưng Vu nhân không tham gia chiến đấu, chỉ từ xa nhìn chiến trường, như là ở bên trong bảo vệ cái gì.

“Tại đó, mặc kệ ngươi dùng cách gì, phải đem nó cắm vào mặt trên. Ngươi không thể đi một mình, Chu Suất cường điệu khiến ngươi đem theo tiểu đội của ngươi!” Săn Giả Man tộc đem vật cầm trong tay vung ra, chắp tay với Tô Minh, xoay người rời đi.

Mặc dù gã từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, nhưng làm Săn Giả, có ý chí cực mạnh, có thể khiến gã chắp tay cúi đầu, trừ cường giả tuyệt đối ra thì chỉ có thể là đồng bạn của họ.

Chỉ có Săn Giả mới được Săn Giả tôn trọng!

Tô Minh nhìn vật Săn Giả Man tộc quăng tới nằm trong tay mình. Nó là thứ hình trùy đen thui, mặt trên tỏa ra khí lạnh âm trầm. Trừ điều đó ra, Tô Minh không nhìn thấy manh mối gì khác từ nó.

Hắn im lặng nhìn phía xa đám Vu nhân tụ tập, nhíu mày.

“Đại nhân, chỗ đó…đi như thế nào?” Diên Bác mở to mắt nhìn mục tiêu phía xa, con ngươi co rút. Nơi đó mấy trăm Vu tộc vốn không bình thường, còn có mười mấy mãnh thú trăm mét, thậm chí có một mãnh thú ngàn mét.

“Nơi đó chắc chắn bảo vệ nhân vật gì rất quan trọng đối với Vu tộc. Bên cạnh người như vậy nếu không có Săn Giả Vu tộc đi theo thì tuyệt đối không có khả năng. Nếu chúng ta muốn đi thì tất nhiên phải đối diện Săn Giả Vu tộc!” Tử Xa trầm giọng nói.

“Nhưng mệnh lệnh của Chu Suất…”

“Chu Suất là ai?” Tô Minh bỗng nhiên hỏi.

Diên Bác ngẩn ra, cùng ngây ngẩn còn có mấy người xung quanh trong tiểu đội bốn trăm người.

“Sư thúc, nơi này là chiến khu nam bộ, chúng ta đều thuộc về chiến khu nam bộ. Tại chiến khu nam bộ, Chu Đức bị Thiên Lam thành mệnh thành Suất. Mệnh lệnh của ngài ấy thì cả chiến khu nam bộ nhất định phải nghe theo. Nhưng từ khai chiến đến nay, dường như ngài ấy chưa từng phát ra mệnh lệnh gì, có lẽ là ta nhớ lầm rồi.” Tử Xa vội vàng kết thúc.

“Ta cũng chưa từng nghe ngài ấy tuyên bố mệnh lệnh gì.”

“Chưa từng nghe qua…”

Lục tục bốn phía vang tiếng xì xầm, nhưng rất nhanh biểu tình người nói chuyện biến đổi. Bởi vì sau khi lên tiếng, nhóm người bỗng phát hiện, Chu Suất chiến khu nam bộ rất có thể thật sự chưa từng tuyên bố mệnh lệnh gì.

Bây giờ có lẽ là lần đầu tiên gã phát lệnh, mà nhận lệnh chính là Tô Minh, là tất cả bọn họ.

“Chiến hay không?” Diên Bác chần chờ một lúc, nhìn hướng Tô Minh. Loại quyết định lớn lao thế này gã không thể làm ra quyết định, nhất định phải xem ý của hắn.

Không phải một mình gã làm thế, bây giờ tất cả người đi theo Tô Minh đều nhìn hướng hắn, chờ đợi hắn lựa chọn. Nếu Tô Minh chọn chiến đấu thì họ sẽ không lùi, nếu Tô Minh chọn không chiến, vậy có lẽ sẽ có người rời đi nhưng nán lại cũng không ít.

Dù sao, đây là kháng lệnh!

“Mục đích của Chu Suất này là cái gì…” Mắt Tô Minh chớp lóe, không lập tức quyết định ngay mà quay đầu nhìn hướng Thiên Lam thành, một lát sau lại nhìn chỗ mục tiêu. Nhìn nơi đó phòng thủ nghiêm ngặt, nhìn mãnh thú cường đại nơi ấy.

“Nhóm người chúng ta muốn chiếm lấy chỗ đó là không thể nào. Nếu muốn làm được thì cần có càng nhiều người tham gia.” Tô Minh từ từ nói.

Diên Bác gật đầu, mấy người bên cạnh cũng công nhận điều này.

“Vậy thì chắc Chu Suất sẽ không cho chúng ta nhiệm vụ không thể hoàn thành. Trận đấu này tất nhiên có mục đích, mục đích có lẽ là muốn chúng ta khuếch đại hơn nữa, sau đó đánh chiếm nơi đó…” Tô Minh nhíu mày.

“Có phải đây là một đợt biểu diễn?” Người lên tiếng là một thanh niên hơi lùn. Thanh niên mặt đầy máu tươi, biểu tình hùng hổ, bây giờ mắt chớp lóe, đột nhiên ra tiếng.

Tô Minh nhìn chằm chằm người này, thanh niên bản năng gãi đầu, hơi căng thẳng. Trong mắt gã, Tô Minh ở trong thời gian ngắn ngủi này đã là hình tượng cực kỳ cao lớn. Bây giờ bị Tô Minh nhìn, gã khó tránh khỏi căng thẳng.

“Không sai, đây là một đợt biểu diễn, nhìn chúng ta chính là Chu Suất, có lẽ…còn có người khác. Bởi vì vị trí mục đích trống trải, là nơi thích hợp bị nhìn toàn diện!” Tô Minh gằn từng chút một, lời nói của thanh niên đẩy ra sương mù trong đầu hắn.

“Vậy chúng ta…” Diên Bác ngập ngừng nhỏ giọng hỏi.

“Chúng ta chiến! Tại sao không chiến? Nếu là biểu diễn, vậy hãy để chúng ta biểu diễn một màn thật hay, có ngại gì!” Mắt Tô Minh chợt lóe. Trận chiến này hắn đã không thể tránh né, nếu vậy thì cứ đơn giản đấu thôi!

Khi hắn thốt ra lời này, tất cả Man tộc đi theo hắn lập tức gầm lên.

“Chiến!!!”

Giờ phút này, chiến khu nam bộ, người đàn ông họ Chu đang nhìn hướng Tô Minh đứng, trong mắt tràn đầy mong chờ.

Khi gã thấy đội Tô Minh bắt đầu di chuyển, mục tiêu chính là nơi gã yêu cầu thì người đàn ông họ Chu lập tức nâng tay lên. Trong tay gã có bốn mộc giản. Mộc giản đốt cháy hóa thành bốn dây đỏ dài bay tới bốn hướng.

Đó là bắc bộ chiến trường, tây bộ chiến trường, đông bộ chiến trường, và cuối cùng là, bay hướng Thiên Lam chủ thành!

Chương 348: Chú ý!

Trong phạm vi chiến trường cực lớn này, bầu trời cuồn cuộn sương khói xanh, bên trong không ngừng truyền ra tiếng ầm ầm. Hiển nhiên bên trong các cường giả Vu tộc và Man tộc đang kịch liệt giao chiến. Họ thắng hay bại có thể quyết định tiến triển trận chiến bên dưới. Nhưng cùng lúc đó, mặt đất chém giết có thể quyết định đám cường giả đó đi hay ở.

Hai bên, thiếu một thứ cũng không được. Có thể nói trận chiến này từ lúc bắt đầu đã bị cắt thành hai phần. Một phần là ở trên trời, một phần là dưới mặt đất. Chiến trường dưới đất bị Man tộc chia thành bốn khu vực, cũng chính là bốn bộ chiến trường.

Tô Minh ở chiến khu nam bộ.

Bây giờ, theo người họ Chu chiến khu nam bộ thiêu đốt bốn mộc giản và lao nhanh, góc sâu trong chiến khu bắc bộ, một khu vực được nhiều người Man tộc bao vây bảo vệ, có một ông lão mặt đầy nếp nhăn, giờ đang cau mày nâng tay phải bấm đốt ngón tay. Đôi khi lão bước ra vài bước, mắt sáng ngời quan sát biến đổi cả chiến trường bắc bộ.

Khu vực lão đứng không phải rất cao, theo tư duy bình thường thì tại đây rất khó nhìn chiến cuộc toàn bắc bộ, nhưng hiển nhiên ông lão có cách đặc biệt riêng, có thể không cần nhìn cũng nắm bắt được từng ngóc ngách tám hướng.

Từ đầu đến cuối vẫn ở đó bấm đốt tay, lão có thể tìm đến thuật càn khôn. Một lát sau, lão bỗng ngẩng đầu, nâng lên tay phải, trong tay lão xuất hiện một cốt thiêm.

Cốt thiêm dài bảy tấc, màu trắng, giống như từ răng mãnh thú mài ra. Cầm thiêm, ông lão vung lên, ánh sáng trắng lóe lên, cốt thiêm lao tới chiến trường phía xa, biến mất ở trong lòng đất.

Mới vung ra cốt thiêm xong ông lão định cúi đầu bấm đốt tay thì bỗng biến sắc mặt. Chỉ thấy giữa không trung một mộc giản đốt cháy xé gió lao đến, bềnh bồng trước mặt ông lão. Bên trong rực cháy xuất hiện ảo ảnh Chu Đức chiến khu nam bộ.

Cùng lúc đó, phía đằng trước Thiên Lam thành, nơi xa nhất trên chiến trường này, phía chính đông Thiên Lam, nơi đó thuộc chiến khu đông bộ. Tại chiến khu đông bộ là chém giết kịch liệt nhất, nhưng Man tộc ở bên trong so với mấy chiến khu khác thì dũng mãnh rất nhiều. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy chiến khu đông bộ có loại trật tự nào đó.

Dù nó có phạm vi không nhỏ nhưng như là một chỉnh thể, bên trong mỗi một tiểu đội đền chỉnh chu chém giết. Từng mệnh lệnh từ trung tâm chiến khu đông bộ không ngừng phát ra, có Săn Giả chuyên môn truyền đến, đem mệnh lệnh của thống soái chiến khu đông bộ truyền cho mỗi tiểu đội.

Chiến khu đông bộ là nơi giết được Vu tộc nhiều nhất, cũng tử thương nhiều nhất. Chỗ đó truyền mệnh lệnh thường lộ ra thiết huyết vô tình.

Trung tâm chiến khu này có một cô gái đứng đó. Cô gái có mái tóc dài mềm mại, mặc đồ đen, mắt toát ra lạnh lùng. Bên người cô đứng mười mấy Săn Giả Man tộc. Những Săn Giả này đối với cô rất là cung kính, điều này thì Chu Đức chiến khu nam bộ không thể có được.

Nhưng nếu nhìn kỹ từ trên người những Săn Giả đội mặt nạ có tu vi và công pháp dao động sẽ thấy ra, những Săn Giả là đến từ Hải Đông Tông. Dù có người không phải thì cũng tuyệt đối là bộ lạc lệ thuộc Hải Đông Tông.

Thân phận của cô gái này tất nhiên không tầm thường, từ khuôn mặt có thể thấy ra bộ dáng cực kỳ giống với Thiên Lam Mộng, nhưng khí chất của hai người khác rất xa.

Cô, chính là chị của Thiên Lam Mộng, Thiên Lam U!

Khí chất của cô cực kỳ giống Hàn Phỉ Tử, đều là lạnh lùng nhưng cũng không giống nhau. Hàn Phỉ Tử lạnh là bên ngoài, lòng thì kiêu ngạo, thuộc về u lan cô tịch, lãnh ngạo nở rộ.

Lạnh của Thiên Lam U thì dù là trong hay ngoài đều thế. Cô tựa như khối băng ngàn năm không thay đổi, người bị băng tầng phong lại, khiến bên trong sẽ xuất hiện đường ranh mỹ lệ, đường ranh giao nhau hợp thành một đóa băng hoa.

Đây, chính là cô.

Còn về Thiên Lam Mộng, cô không lạnh nhưng cũng có kiêu ngạo của mình. Chỉ là loại kiêu ngạo này là một thứ trang nhã, bình tĩnh, một thứ đạo tu tiên gia mà cô truy đuổi, siêu phàm thoát tục!

Ba người, ba cô gái khác nhau, so sánh với họ thì Thương Lan Tử có chút bình thường. Cô không kiêu ngạo, không lạnh lùng, không trang nhã thoát tục, cô có là dưới sự dịu dàng như nước là một tâm hồn cứng cỏi.

Trong tay Thiên Lam U bây giờ đang cầm một mộc giản không đốt cháy nữa. Mộc giản bóc một tiếng vỡ nát, hóa thành tro bụi bay trước mặt cô. Bên trong tro bụi xuất hiện bóng dáng ảo ảnh, chính là Chu Đức chiến khu nam bộ.

“Ba vị, chỗ Chu mỗ có một đợt biểu diễn, mời ba vị xem!”

Một câu rất đơn giản, nói xong bóng dáng Chu Đức biến mất.

Người nghe được, ông lão chiến khu bắc bộ nhíu mày nhìn hướng phía nam. Còn Thiên Lam U thì không thèm để ý, vẫn đứng ngay tại chỗ, chú ý chiến khu của mình, tuyên bố từng mệnh lệnh tàn khốc.

Cùng nghe được lời trong mộc giản của Chu Đức còn có gần Thiên Lam thành nhất, có thể nói là an toàn được bảo đảm đầy đủ nhất, chiến khu tây bộ.

Trong chiến khu tây bộ, người thống soái cũng là một cô gái. Cô chính là Thiên Lam Mộng. Là người Thiên Lam thành, cô và chị của mình nhất định phải làm thống soái, đối diện trận chiến không biết kéo dài bao nhiêu năm.

Bên cạnh cô cũng có Săn Giả Man tộc, có không ít đến từ Thiên Hàn Tông. Chẳng qua những người này Tô Minh chưa từng thấy, họ không phải từ Hàn Băng Thiên đến mà lấy cách khác đi tới chiến trường này, bảo vệ Thiên Lam Mộng.

Thiên Lam Mộng bình tĩnh nhìn bóng dáng Chu Đức biến mất trước mặt, chân mày thanh cau lại. Khác với lạnh lùng của chị cô, Thiên Lam Mộng đưa ánh mắt về hướng nam.

Cùng lúc đó, cô nâng lên tay phải vung trước mặt, lập tức chợt lóe ánh sáng lấp lánh, ở trước mặt cô ngưng tụ thành màn sáng. Đầu tiên màn sáng vặn vẹo giây lát, dần dần rõ ràng hơn, bên trong ảnh ngược ra nguyên chiến khu nam bộ.

Ánh mắt Thiên Lam Mộng quét qua màn sáng, liếc mắt liền thấy trong chiến khu nam bộ, có một chỗ rõ ràng khác biệt, bên trong tồn tại đội hình mấy trăm người, họ liên hợp với nhau tựa như một chỉnh thể triển khai chém giết.

So với chỗ khác hỗn độn thì tiểu đội này cực kỳ bắt mắt.

Thiên Lam Mộng bình tĩnh nâng tay phải lên, cách không chỉ vào một chỗ trên màn sáng này.

Theo ngón tay cô chỉ qua, lập tức chiến khu nam bộ trong màn sáng bị phóng lớn không ngừng. Trong quá trình phóng đại, vô số Vu tộc và Man tộc chém giết xẹt nhanh qua, cuối cùng ngừng lại một phạm vi nhỏ trên chiến trường chiến khu nam bộ.

Đây là một tiểu đội gần năm trăm người, họ đi nhanh gió, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, lộ ra khí thế khó miêu tả.

“Chu Đức muốn mình nhìn không lẽ là tiểu đội này?”

Ánh mắt Thiên Lam Mộng quét qua màn sáng, quan sát mỗi người trong tiểu đội. Nhìn nhìn, cô lại nâng tay phải chỉ vào. Lần này hình ảnh màn sáng lần nữa phóng lớn hướng về đằng trước. Lát sau, trong hình ảnh xuất hiện mũi nhọn của tiểu đội, chỗ đó có một người toàn thân đầy tia điện, ánh sáng xanh lấp lóe, tựa như chiến thần xung phong liều mạng.

Chính vì có người này, khiến tiểu đội liều chết không sờn!

Giây phút trông thấy người đó, đôi mắt Thiên Lam Mộng bỗng mở to, hít thở biến dồn dập. Tay phải nhanh chóng nâng lên chỉ vào hình ảnh trong màn sáng, trên người chiến thần đó.

Hình ảnh bỗng chốc mở rộng, bây giờ trong màn sáng chỉ xuất hiện một người, Tô Minh!

Tô Minh ở đó, như gió bay nhanh!

Mái tóc dài màu tím, áo dài đỏ máu phất phơ, bộ dáng quen thuộc khiến Thiên Lam Mộng ngẩn ra một lúc, khóe miệng lộ nụ cười.

“Hắn…đã trở lại…” Đôi mắt Thiên Lam Mộng nhìn chằm chằm Tô Minh trong màn sáng, nhìn chăm chú.

Giờ phút này, chú ý tới Tô Minh không chỉ là ba thống soái trong bốn chiến khu, còn có người trong Thiên Lam thành cũng đưa mắt về phía Tô Minh.

Trên tường thành Thiên Lam thành đứng bảy, tám ông lão. Ánh mắt của họ cùng tập trung vào chiến khu nam bộ, nhìn hướng đó.

“Chu Đức muốn chúng ta thấy chắc là chàng trai này!”

“Ý chí của chàng trai thật mạnh! Trừ phi Chu Đức muốn tại chiến khu nam bộ hắn thống lĩnh triển khai cách chiến đấu lấy ý chí làm chủ?”

“Cứ nhìn đi. Hắn đã có tự tin để chúng ta xem thì chắc tin tưởng.”

“Trên chiến trường rèn luyện ý chí, đây không phải việc gì lạ. Săn Giả Man tộc ta chính là vậy nhưng chỉ có số ít người mới làm được, không có khả năng ai cũng làm được. Chu Đức làm hành động này ta không ủng hộ.”

Bây giờ, như Tô Minh dự đoán, họ phải tiến hành trận biểu diễn. Người xem trừ Chu Suất ra còn có người khác. Có lẽ bây giờ không nhiều lắm, nhưng có lẽ, chậm rãi, sẽ ngày càng nhiều người chú ý lần biểu diễn…đặc sắc này!

Chương 349: Chú ý! [2]

Chiến khu nam bộ, Tô Minh mạnh tiến một bước, ngoài người lấp lóe ánh sáng xanh, kiếm nhỏ xé gió bay đi, Tô Minh nâng lên tay phải, lấy tay làm đao hướng ba chỗ chém ba nhát.

Trảm Tam Sát, thái tuế sát dã! Cho nên tam sát, gọi là tam sát!

Trong trời đất, tuyệt thai dưỡng tam phương, tuyệt là kiếp sát, thai là tai sát, dưỡng là tuế sát! Có thể xưng là kiếp sát, tai sát, tuế sát, tam thuật!

Một trảm kiếm, lại trảm tai, kế tiếp trảm tuế phương, tam sát cùng trảm, như rồng súc không!

Tô Minh dùng Trảm Tam Sát trên chiến trường mấy lần sau lờ mờ cảm thấy thuật này nếu đơn độc chém giết thì uy lực không đủ, nhưng trên chiến trường lại có thể phát huy điều kỳ diệu!

Lấy tu vi hiện giờ của hắn đã có thể làm được ba sát cùng trảm!

“Chiến trường, tất cả hỗn loạn cách cục!” Tô Minh cất bước, mắt chớp lóe, tay phải nhát chém đầu tiên rơi xuống. Kiếp sát vừa ra, dao động mắt thường khó thấy lấy Tô Minh làm trung tâm điên cuồng khuếch tán ra ngoài.

“Chiến tranh theo rất nhiều người thấy thì lấy thắng làm chính, nhưng nhìn từ cách cục thì là lấy kiếp làm lý do! Chiến giả, kiếp số! Cho nên thuật Trảm Tam Sát có hiệu quả tại đây không phải bởi vì mình hiểu sâu thêm, mà vì cách cục nơi này khiến uy lực Trảm Tam Sát tăng cao!”

Mắt Tô Minh chớp lóe, một chém hư không rơi xuống, sóng gợn khuếch tán, Vu nhân bốn phía hễ ai bị gợn sóng bao phủ thì đều bỗng dưng run rẩy.

Cái run này là trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh Tô Minh, trong khu vực tất cả Vu tộc, từng người biến mất sát khí, tinh thần biến nặng nề. Dường như nỗi sợ hãi tử vong trong lòng chúng bỗng chốc phóng đại gấp vô số lần.

Bởi vì, kiếp sát của chúng, đã bị Tô Minh chém đi!

Không còn kiếp sát, trời đất nguyên chiến trường bởi vì trận đấu mà dấy lên giết chóc bị vô hình trùng kích, như là người mất đi con thuyền trong cơn sóng dữ, giãy dụa trong biển cả.

“Trảm Tam Sát, biến đổi cách cục trời đất, do đó phóng ra lực lượng hủy thiên diệt địa. Loại lực lượng huyền diệu khó giải thíc này chính là lực cách cục!” Rất nhiều ý nghĩa lúc trước Tô Minh không hiểu, theo tu vi tăng cao, theo thời gian trôi qua, theo kinh nghiệm ngày càng nhiều, bây giờ nhấm nháp càng hiểu sâu hơn.

“Tam sát có thể chém, không phải cũng có thể lập!” Trong đầu Tô Minh bỗng hiện ra ý niệm như vậy, nhưng bây giờ chưa thể thử. Hắn nâng lên tay phải, cất bước xung phong, lần nữa chém xuống.

“Tuyệt thai dưỡng, thai là tai sát, cách cục khác biệt. Bởi vì là tai như dựng dục thành họa, chém họa vốn là chuyện tốt, nhưng tại đây, trong cách cục hỗn loạn, một phát động toàn thân, một khi biến đổi, không phải phúc mà là bắt đầu tai!”

Tô Minh mạnh ngẩng đầu. Tai sát bị hắn chém xuống tạm thời không trông thấy biến hóa trong khu vực nhỏ, nhưng Tô Minh lờ mờ cảm giác được nơi này trời và đất, thậm chí máu trên mặt đất, gió thổi tới, tảng đá trên đất dường như đều khác đi.

Đây vốn là đất Vu tộc, nhưng hôm nay, hắn đạp lên đây có cảm giác như đạp trên Man tộc. Chẳng những hắn như thế, mấy trăm người theo sau lưng cũng cảm giác giống vậy.

Trái lại bên Vu tộc thì khác hẳn. Dần dần, theo mọi người xung phong, khi có vài mũi tên hỗn loạn xé gió lao đến, khi có vài thần thông bị người tránh đi bay thẳng tới khu vực này, Tô Minh nhìn thấy chém đi tai sát rồi biến đổi sát khí cách cục nơi này!

Những mũi tên, thần thông cực kỳ quái dị rơi vào người Vu nhân khác nhau. Giống như vận may, trên chiến trường, tên lạc dễ giết người nhất, bây giờ tên lạc tránh khỏi Man tộc, đều hướng Vu nhân.

Tô Minh chấn động tinh thần, nhưng không ngừng lại. Tam sát một sát cuối cùng, thuật tuế sát bị hắn chém ra. Gió thổi qua mặt đất, cuốn bốn phía, khiến không khí nơi này khác hẳn. Chỉ thấy vết thương trên người Vu nhân xuất hiện biến đổi xấu hơn!

Dưỡng sát vừa ra, thiên địa tuyệt!

Rất nhiều đạo lý Tô Minh vẫn mơ hồ, nhưng hắn nhìn ra được, trên chiến trường, sau khi Trảm Tam Sát biến đổi cách cục, hiện ra lực lượng kỳ lạ mà kinh người!

“Giết!

Tử Xa ở sau lưng Tô Minh gầm lên. Người Man tộc đi theo hắn tựa như cuồng phong thổi quét, đi qua đâu là Vu nhân chết rầm rầm. Diên Bác ở một bên cũng ngửa đầu rống.

“Săn Giả Tô Minh tại đây, triệu tập người Man tộc ta, đến đây ngưng tụ, tham gia chúng ta, kiến công lập nghiệp, gia nhập chúng ta, cùng săn Vu!!!”

Không phải một mình Diên Bác rống lên. Có gã sắp xếp, hơn trăm người cùng rống to, thanh âm như sóng truyền khắp bốn phía, khiến đội ngũ mấy trăm người không ngừng tiến lên, lục tục có người Man tộc tham gia.

Đối với hành động của Diên Bác, Tô Minh không thèm để ý. Hắn xung phong ở đằng trước mở đường, mang theo người ở phía sau lao tới mục tiêu. Gió tanh mưa máu tràn ngập bốn phía.

Theo mọi người tiến lên, theo đội ngũ ngày càng lớn, có Diên Bác sắp xếp, dần không phải một trăm người rống mà là hai trăm người!

Tiếng rống của hai trăm người mãnh liệt, càng có lực xuyên thấu hơn, quanh quẩn trên chiến trường, không lâu sau tăng đến ba trăm người gầm, khiến sóng âm ầm ầm kinh thiên.

Khi số người rống đạt tới sáu trăm thì thanh âm đã lan cả chiến khu nam bộ, khiến tất cả Man tộc và Vu tộc trong chiến khu đều nghe được.

“Săn Giả Tô Minh tại đây!

“Săn Giả Tô Minh tại đây!

Từng tiếng sóng âm vang vọng, nhóm người Tô Minh không ngừng thu nhận, đạt tới quy mô gần ngàn người. Ngàn người thành quần, có khí thế kinh người, như vậy đội ngũ ngàn người này ở trong chiến khu nam bộ như cờ xí bắt mắt, đi qua đâu là khí thế hùng mạnh!

Chỗ Vu tộc, dù là đám Săn Giả, khi nhìn thấy đội ngũ ngàn người lấy Tô Minh dẫn đầu, gầm rống ầm ầm thì sẽ biến sắc mặt lựa chọn tránh đi. Chúng đã thế thì càng đừng nói tới Vu tộc khác.

“Đại nhân, lấy năng lực của ta, dù có Tử Xa phối hợp nhưng đội ngũ ngàn người đã là cực hạn. Qua ngàn người, khống chế có chút miễn cưỡng, người xem…”

Trên chiến trường, Diên Bác đi nhanh vài bước tới sau lưng Tô Minh, nhanh chóng nói.

“Ngàn người có thể, mang theo họ, chúng ta giết qua!”

Tô Minh ngoái đầu nhìn sau lưng, phía sau hắn rậm rạp đầy ắp người. Man tộc ngàn người đều cùng nhìn hướng Tô Minh. Trong đội ngũ này dù hắn không khống chế, nhưng hắn dùng hành động, dùng khí thế liều chết không sờn hóa thành ý chí thuộc về hắn.

Ý chí này tỏa ra, khiến mỗi một Man tộc đi theo hắn đều cảm nhận được, bị ảnh hưởng. Tô Minh chính là linh hồn của đội ngũ này!

Tô Minh thu lại tầm mắt, đằng sau Diên Bác và Tử Xa truyền lệnh xuống. Chốc lát sau, một tiếng rống kinh thiên động địa liên tục phát ra từ miệng ngàn người, dần hóa thành một âm, chấn động chiến khu nam bộ, thậm chí chiến khu khác đều có thể nghe thấy tiếng rống!

Đó là tiếng ngàn người cùng gào, phát ra thanh âm mạnh nhất trong đời!

“Giết!!!”

Trong tiếng rống này, Tô Minh ở phía trước mạnh vọt ra, lao tới phía xa góc hẻo lánh, tồn tại mấy trăm Vu nhân!

Chỗ đó có mấy trăm Vu tộc, có mấy chục Săn Giả, còn có mười mấy mãnh thú trăm mét, và một con thú khổng lồ ngàn mét. Nơi đó, là trọng địa Vu tộc!

Đằng sau lưng Tô Minh, tiểu đội ngàn người cũng đi theo. Mọi người như con rồng trên mặt đất, xé gió trong khí thế hùng mạnh, trở thành bị chú ý!

Vu tộc tránh né, Man tộc rung động. Đội ngũ ngàn người theo bước chân Tô Minh, trong chiến khu nam bộ, như mũi tên nhọn lao nhanh!

Hình ảnh này bị Chu Đức chiến khu nam bộ nhìn trong mắt. Gã siết chặt đôi tay, mắt sáng lấp lánh, bên trong có mong chờ. Thậm chí hô hấp gã dồn dập, nhìn chằm chằm.

“Tô Minh, hãy để ta nhìn xem, khiến tất cả mọi người thấy, lực lượng ý chí có bao nhiêu cường đại! Đây là đợt biểu diễn của ngươi, ngươi tại chiến khu nam bộ của ta là vận may của ngươi, cũng là cơ hội của ta. Nếu trận chiến này của ngươi gây chú ý, vậy ta cũng sẽ được chú ý! Nếu ngươi thành công, từ đây cách tác chiến đặc biệt của chiến khu nam bộ ta sẽ lấy Săn Giả dẫn đầu, tổ kiến đội ngũ riêng, đem ý chí Săn Giả khác nhau bao phủ tiểu đội của họ, chia nhau tác chiến!”

Trong chiến khu nam bộ, Tô Minh dẫn đầu ngàn người như cuồng phong quét ngang, biến cực kỳ bắt mắt. Thống soái chiến khu bắc bộ, ông lão bấm đốt tay như đang tính toán, mắt chớp lóe. Lão không cần dùng mắt thường quan sát, thông qua thuật thần thông đặc biệt giống như tận mắt thấy.

Cùng chú ý bên Tô Minh còn có Thiên Lam Mộng. Vẻ mặt cô căng thẳng nhìn màn sáng trước mắt, nhìn Tô Minh bên trong như mãnh hổ dẫn theo ngàn người, rời khỏi…chiến khu nam bộ!

Còn có bảy, tám ông lão trên Thiên Lam thành, lúc trước họ còn nói chuyện với nhau, nhưng bây giờ không ai lên tiếng. Tất cả ánh mắt đều rơi vào phương xa, bên ngoài chiến khu nam bộ, ngàn người rồng rắn xung phong giết ra!

Trong chớp mắt, tất cả người chú ý đều cảm nhận khí thế liều chết không sờn, lấy ngàn người dẫn đầu tràn ngập tại đó, trở thành ý chí mãnh liệt!

Trên bầu trời, mũi kiếm to Hàn Băng Thiên, ông lão đến từ Thiên Hàn Tông, lúc trước dạy Tô Minh có liên quan đến thuật tốc độ, lão ngồi xếp bằng, đối với chiến đấu trên trời và dưới đất vốn không quá để ý.

Lão có nhiệm vụ của mình.

Nhưng bây giờ, lão vẻ mặt rung động, ánh mắt nhìn là ngoài chiến khu nam bộ, một ngàn người Tô Minh xung phong lao ra!

“Tô Minh…” Ông lão có tu vi không bình thường, ánh mắt như điện, nhìn thấy rõ ràng người đằng trước, bộ đồ máu, Tô Minh!

Trên tấm gương khổng lồ Hải Đông Tông bềnh bồng trên chiến khu nam bộ cũng ngồi một người. Người này là một Đồng Tử. Nếu Tô Minh trông thấy sẽ lập tức nhận ra ngay, đó là người Hải Đông Tông lúc trước xuất hiện trong hội đấu giá.

“Là hắn…” Đồng Tử mắt lấp lóe, nhìn Tô Minh trên mặt đất, biểu tình rung động.

Trừ những người đó, còn có các Man tộc ở vị trí giáp ranh chiến trường cũng nhìn đội Tô Minh xung phong lao ra chiến khu nam bộ, hướng tới đất Vu tộc, chỗ trống trải cách bọn họ hơi xa, nơi tồn tại mấy trăm Vu tộc, đang lao nhanh.

Trong chiến khu đông bộ, Thiên Lam U lần đầu tiên quay đầu nhìn chiến khu nam bộ.

“Ngu xuẩn!” Cô lạnh lùng bật thốt, thu lại tầm mắt, tiếp tục chỉ huy chiến khu đông bộ chém giết.

Chương 350: Ta là Tô Minh!

Trên chiến trường, không có đúng sai.

Trên chiến trường, chỉ có phục tùng.

Tô Minh lựa chọn tham gia trận chiến này, vậy hắn phải phục tùng mệnh lệnh của Chu Đức, đi hoàn thành lần biểu diễn đặc sắc này, một lần thử nghiệm đẫm máu.

Khi hắn lao ra chiến khu nam bộ xuất hiện trên mảnh đất trống, sau lưng hắn, có gần ngàn người đi theo. Trước mặt hắn là vùng rộng lớn có mấy trăm Vu tộc đứng.

Hắn thậm chí trông thấy mấy trăm Vu tộc bây giờ đang lạnh lùng nhìn họ.

“Đại nhân, chúng ta nên chia ra cắt giảm lực lượng Vu tộc…” Tim Diên Bác đập nhanh.

Gã cảm thấy mình hơi điên cuồng. Vốn trên chiến trường gã chỉ là một tiểu nhân vật, chỉ là dẫn mười mấy người trong chém giết tranh thủ sống sót mà thôi.

Nhưng tất cả khi gặp Tô Minh thì biến đổi nghiêng trời lệch đất. Khi gã dẫn dắt hơn một trăm người, gã thỏa mãn. Gã thấy hơn một trăm người này bị mình khống chế, có thể khiến họ lấy sống sót làm cơ sở giết chết càng nhiều người. Tuy nhiên, oại thỏa mãn này chưa kéo dài bao lâu thì người đi theo đã tới hai trăm, ba trăm thậm chí sau đó ngày càng nhiều. Loại biến đổi này khiến Diên Bác kích động, cũng sợ hãi.

Khi Chu Suất truyền đến mệnh lệnh, trong lòng Diên Bác trừ chua xót ra thì là bất đắc dĩ. Gã có lòng muốn lùi, nhưng lệnh chiến như núi. Một khi gã sợ, vậy bộ lạc của gã sẽ khinh thường gã, gã không thể lùi.

Sau lưng gã là Thiên Lam bình chướng, nếu gã lùi thì người khác đều lùi, vậy chiến hỏa sẽ lan tràn cả Man tộc. Hình ảnh đó, gã không dám tưởng tượng. Dù trong lòng gã nói cho mình, trận chiến này chỉ là một trăm năm một lần, trận chiến này không phải quyết chiến cuối cùng. Thiên Lam bình chướng sẽ không bị công phá. Nhưng dù là thế, khi gã thật sự tham gia, bất giác cảm nhận sự tàn khốc và đáng sợ của chiến tranh.

Tất cả đều có khả năng.

“Thống lĩnh cụ thể, ta không hiểu, ngươi đi sắp xếp.” Tô Minh không ngoái đầu lại, hắn nhìn chằm chằm Vu nhân phía xa, cất bước đi, trầm giọng noi.

“Đại nhân, ý tưởng của ta là không cần biến đổi đội hình, từ đây đi tới đó khoảng cách gần vạn mét, chúng ta làm một hơi lao qua!” Diên Bác cắn răng. Gã lo lắng sau khi tản ra sẽ có người bị việc này chấn nhiếp, do đó sinh ra ý lùi, còn không bằng theo sau lưng Tô Minh.

“Sợ ư?” Tô Minh hỏi.

“Không sợ!” Diên Bác cắn răng.

“Ta cũng không sợ, cùng lắm thì chết thôi!” Tử Xa lao ra khỏi đám người, truyền lệnh xong quay về bên người Tô Minh. Trong lúc lao đi gã nghe thấy Tô Minh và Diên Bác nói chuyện, ở một bên cười nói.

Tô Minh cười cười, trong mắt dào dạt chiến ý, lao nhanh, tiểu đội ngàn người như gió rít gào. Gió này từ ngoài Thiên Lam thổi, cuồng quét thẳng tới chỗ Vu nhân.

Vạn mét, chín ngàn mét, tám ngàn mét, bảy ngàn mét!!!

Theo đám Tô Minh lao ra, trong đội ngũ truyền ra từng tiếng gầm. Họ đã hoàn toàn rời khỏi chiến trường, ở trên chiến trường thành một nơi cực kỳ đặc biệt mà bắt mắt.

Giây phút họ và đám Vu nhân cách nhau sáu ngàn mét thì Vu nhân hành động. Có năm Săn Giả Vu tộc đội mặt nạ lao nhanh ra. Sau lưng chúng đi theo hơn một trăm chiến sĩ Vu tộc, vọt hướng Tô Minh.

Bây giờ bọn họ chưa nói tới hàng vạn người chú ý nhưng cũng không cách biệt bao nhiêu! Quá nhiều người đưa ánh mắt đặt vào người họ, đặc biệt là trong Thiên Lam thành, trừ bảy, tám ông lão trên tường thành ra, có người khác cũng đang nhìn tiểu đội lao ra chiến khu.

Trong Thiên Lam thành, một kiến trúc cao nhất, hình dạng như viên đồng khổng lồ, phần đỉnh là vật tròn. Hình tròn đường kính trăm mét, nó bềnh bồng trên viên đồng, trong hình tròn có một phòng bí mật yên lặng.

Bây giờ trong phòng bí mật ngồi xếp bằng ba ông lão.

Ông lão chính giữa da dẻ khô nứt lỏng lẻo, chỉ có đôi mắt sâu thẳm như lắng đọng từ ngàn vạn năm qua. Lão nhìn đằng trước. Theo vị trí lão nhìn, chỗ đó không có vách hình tròn ngăn cản mà như trong suốt, có thể thấy rõ mỗi góc trên cả chiến trường.

Ánh mắt lão rơi vào tiểu đội ngàn người của Tô Minh.

Chẳng những lão như vậy, hai ông lão bên cạnh cũng tập trung ánh mắt vào tiểu đội của Tô Minh, nhìn chằm chằm.

“Man tộc chiến khu nam bộ đa số đến từ Hải Đông Tông.” Ông lão phía bên phải mặc áo xanh mỉm cười nói.

Ông lão mặc áo đen nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, không nói câu nào.

Trước sự quan sát của ba người, chỉ thấy đằng trước đội Tô Minh, mấy Săn Giả Vu tộc dẫn hơn một trăm Vu tộc nhanh chóng xé gió tới gần. Nhân mã hai bên cách bốn ngàn mét, va chạm nhau.

Đó là một trận chiến cực kỳ thảm khốc. Vu nhân dù chỉ hơn một trăm người, nhưng những Vu tộc hiển nhiên khác với Vu trên chiến trường Tô Minh đụng độ. Chúng ra tay cực kỳ quyết đoán, tu vi khác hẳn, không một ai là kẻ yếu.

Trái lại bên Tô Minh, tuy nhân số nhiều nhưng tu vi không đồng đều, nếu không phải có ý chí liều chết không sờn của Tô Minh thì đã sớm tan vỡ rồi.

Bây giờ hai bên tiếp xúc, chỗ Tô Minh gần với tử vong, tiếng chém giết vang vọng. Trước mặt Tô Minh có hai Săn Giả Vu tộc phát động tàn sát với hắn!

Tu vi của hai Săn Giả Vu tộc này có thể so với trung kỳ Tế Cốt, phối hợp với nhau khiến Tô Minh không thể tiến lên. Nhưng mắt trái của hắn vẫn là lạnh lùng toát ra chiến ý, đối lập rõ ràng với mắt phải giết chóc.

Lần này hai bên đánh nhau gần như vừa mới bắt đầu, tiểu đội Man tộc bị thương. Ngoài bốn ngàn mét, lại có năm Săn Giả dẫn theo một trăm người lao nhanh đến.

Chúng tiến đến, dù không lập tức đánh xáp lá cà nhưng tạo thành áp lực cường đại với đội Tô Minh. Áp lực cực kỳ mạnh, thậm chí có thể so sánh với siêu thần thông!

“Thủ đoạn thật cao cường!” Diên Bác mặt đầy máu tươi, trong chém giết nhìn thấy tình hình này thì thầm than.

Từ trong chiến khu lao ra cần can đảm. Cái dũng này không thể nói là nhỏ, nhưng bởi vì ngàn người cùng ra, có Tô Minh đằng trước, có ý chí và quán tính, người có dũng khí này không ít.

Nhưng lao ra rồi gặp chướng ngại, chớp mắt có gần trăm người chết, lại thêm nhìn thấy phía xa Vu tộc lại đến một đội tương tự nữa, loại vô hình áp lực này đủ khiến người tan vỡ tinh thần.

Bây giờ, chưa đợi đợt chiến sĩ Vu tộc thứ hai đến, một ít Man tộc phía chót đội ngũ Tô Minh đã có người sợ hãi, rút lui.

Có thể thấy, bắt đầu là mấy chục người, lát sau là mấy trăm người không tiến lên nữa mà lùi ra sau, càng lùi càng nhanh, khiến đội ngũ ngàn người như bị phân cách, trở thành hai phần.

Khi hình ảnh này xuất hiện, Chu Đức chiến khu nam bộ mắt đầy thất vọng.

Ông lão chiến khu bắc bộ thở dài lắc đầu. truyện Ma Tu audio

Còn Thiên Lam Mộng, mặt cô trắng bệch, ánh mắt chỉ tập trung vào người Tô Minh.

Thiên Lam U chiến khu đông bộ từ đầu đến cuối chỉ liếc đội Tô Minh một cái, nói ra câu ngu xuẩn rồi không chú ý nữa. Dường như đội Tô Minh không khiến cô hứng thú chút nào.

Trên tường thành Thiên Lam, bảy, tám ông lão biểu tình bình tĩnh, năm tháng dài lâu khiến họ có đủ kiên nhẫn nhìn trọn vẹn trận biểu diễn.

Tô Minh hộc máu, biểu tình dữ tợn, đầu đập vào Săn Giả Vu tộc đội mặt nạ. Khoảng cách gần như vậy khiến hắn thấy nỗi chấn kinh trong mắt người đàn ông đội mặt nạ.

Bước chân của Tô Minh chưa từng ngừng, đối với người trong tiểu đội ngàn người rút lui, hắn không ngăn cản. Hắn dùng hành động nói cho mọi người đạo lý bức đến đường cùng kẻ gan dạ thắng.

“Ngươi có thể lùi một lần, có thể lùi hai lần, nhưng khi ngươi lùi lần thứ ba, dù ngươi không chết nhưng thực tế đã bị chiến trường vứt bỏ. Người như vậy không thể trở thành cường giả! Cường giả là kẻ trăm chiến không chết, mới cảm nhận được tạo hóa trong sống chết!”

“Mỗi một người đều có thể trở thành cường giả!” Mắt Tô Minh đỏ rực, hắn dùng đầu không ngừng đập vào trán người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ. Đối phương sợ hãi gầm lên, hắn vọt tới trước, đôi tay mạnh xé rách, mưa máu tung bay. Săn Giả Vu tộc bị Tô Minh xé rách thân thể.

Cùng lúc đó, Tô Minh đã trả cái giá lớn, hắn bị thương càng nặng!

“Người đi theo ta, nếu trăm chiến không chết thì là cường giả!” Trong mưa máu, Tô Minh nói ra câu đầu tiên từ khi hắn lao ra với tất cả mọi người.

Tử Xa điên cuồng theo sát, Diên Bác đỏ mắt lao nhanh theo. Sau lưng họ, dù sao vẫn có kẻ không bỏ chạy, còn tồn tại mấy trăm người, những người đó nhìn thấy hành động của Tô Minh, nghe thấy lời hắn nói.

Đây là chiến trường, một nơi kỳ diệu. Nói nó kỳ diệu là bởi vì tại đây dễ dàng xuất hiện tín ngưỡng, xuất hiện ỷ lại, xuất hiện sùng bái!

Tại đây, kẻ ý chí yếu sẽ bản năng chọn đi theo kẻ có ý chí mạnh, đây là định luật, định luật của chiến tranh!

“Ta là Tô Minh, ta là Săn Giả Tô Minh, ta là Thiên Lam thành Dạ Lệnh Tô Minh! Ta giết nhiều Vu tộc, kẻ đi theo ta, cùng ta sống chết!!!” Tô Minh tiến lên một bước, xông vào mấy Săn Giả Vu tộc khác, tiếng gầm phát ra từ cổ họng quanh quẩn bốn phía.

Theo tiếng Tô Minh gầm lên, còn lại mấy trăm người ai cũng giết đỏ mắt. Bây giờ cái gì là sống chết, cái gì là rút lui, cái gì là sợ hãi đều bị quăng ra xa, tồn tại chỉ có máu nóng cuồn cuộn, chỉ có tiếng gầm khàn khàn của Tô Minh vang bên tai.

Cảm xúc dao động bỗng nhiên bị dấy lên, biến hóa rõ ràng tập hợp ý chí của mọi người xuất hiện trên chiến trường, như là bảo kiếm đang mài lộ ra sắc bén!

Chu Đức rung động!

Ông lão chiến khu bắc bộ đôi mắt nghiêm túc. Còn Thiên Lam Mộng thì trong mắt chợt lóe mê mang, cô nhìn Tô Minh, nhìn mãi…nhìn mãi…

Thiên Lam U tại chiến khu đông bộ, lần thứ hai quay đầu nhìn hướng Tô Minh.

“Đặc biệt đánh trống trận vì bọn họ!” Trên tường thành Thiên Lam, có một người trong bảy, tám ông lão bỗng nhiên mở miệng.

Theo lời nói phát ra, tiếng trống trận thùng thùng thùng từ Thiên Lam thành truyền ra. Trống trận tràn ngập hùng hồn, nó chỉ vỗ vì mấy trăm người Tô Minh, chỉ vì bọn họ!

“Thiên Lam thành cần anh hùng, trận chiến tranh này cũng cần một người lại một người…anh hùng Man tộc!”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)