Cầu Ma Audio Podcast
Tập 7 [Chương 31 đến 35]
❮ sautiếp ❯Chương 31: Đoạn thời gian tốt đẹp ấy
Tô Minh nhắm chặt hai mắt, hắn cảm thấy từng hình ảnh đêm nay trông thấy biến thành loại cảm giác nặng nề, quanh quẩn trong lòng hắn. Cảm giác ấy, tràn ngập thê lương, bi ai.
“Bộ xương đó lúc còn sống là người nào trong tộc Hỏa Man, vì sao chỉ có y có thể trong quá trình biến hóa thành Nguyệt Dực tự chấm dứt sinh mệnh…Có lẽ, y là cường giả…tộc Hỏa Man…”
Trước mắt Tô Minh hiện ra bộ xương quái dị. Khẽ thở dài, trong đầu hắn, điều càng làm hắn khó quên là đoạn văn phức tạp.
“Phu đạo Man dục, cùng tám phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương, niệm tẫn nhiên khung. Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông. Khi ấy trầm tư, huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông!”
Tô Minh không hiểu rõ nghĩa câu nói này, trầm ngâm. Hắn quét mắt nhìn Bạch Linh đứng bên cạnh đang xem xét xung quanh, sắc mặt có tò mò, hiển nhiên không biết nơi này là làm cái gì.
“Đi thôi, Bạch Linh cô nương.” Tô Minh mỉm cười, nhảy người lên bò hướng đường ra ngoài.
Bạch Linh vội vàng theo sau. Cô đã sớm muốn mau chóng rời khỏi đây, ở chỗ này mỗi một giây đều khiến cô khó chịu.
Mới đi ra khỏi cửa, thoáng chốc bên ngoài có gió núi gào thét ùa vào người, khiến người ta có cảm giác bị cuồng phong cuốn đi. Bạch Linh sắc mặt tái nhợt, túm chặt vách đá bên cạnh.
Đối với người tử nhỏ được bộ lạc cưng chiều như cô, đỉnh núi thế này cô chưa từng leo, hiện giờ mặc dù cắn răng chịu đựng nhưng khuôn mặt ngày càng tái nhợt đã lộ ra cô sợ hãi.
Tô Minh đánh giá Bạch Linh. Hắn chưa từng thấy cô gái nào đẹp như vậy, đặc biệt là khuôn mặt tái xanh khiến người đau lòng.
“Thôi, tôi cõng cô vậy.” Tô Minh gãi đầu, tim đập rộn nhịp.
“Ngươi…” Bạch Linh chần chờ một chút, lại nhìn dưới chân vực sâu ngàn mét, cuối cùng nhẹ gật đầu.
Tô Minh nâng cao tinh thần, ngồi xổm xuống. Khuôn mặt tái nhợt của Bạch Linh nổi màu hồng, lặng im nằm trên lưng Tô Minh, hai tay bản năng ôm cổ hắn.
Tô Minh chớp mắt, hắn cảm nhận được từ sau lưng truyền đến sự mềm mại và mùi hương chui vào mũi. Hít sâu một hơi, trong lòng hắn vấn vương điều gì đó.
“Vậy…cô phải ôm chặt tôi à, đừng để té xuống rồi trách tôi.” Tô Minh phản xạ nói, nhưng không nghe sau lưng phát ra tiếng gì. Hắn do dự một lúc, tập trung tinh thần mau chóng leo xuống núi.
Nhanh nhẹn như hắn lại thêm quen thuộc vùng núi này, dù cõng một người cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Nhưng hôm nay chẳng biết làm sao, Tô Minh đi đường đều là hơi nhấp nhô, đôi khi thân thể nhảy vọt xuống dưới khiến người sau lưng kinh hô, hắn lại lập tức bắt lấy một số dây mây hoặc vách đá.
Cảm nhận thân thể mềm mại càng ôm chặt mình, Tô Minh lộ vẻ mặt đắc ý.
Vốn không cần dùng thời gian quá lâu là có thể leo xuống Hắc Viêm Sơn, Tô Minh lại dùng tròn hai tiếng đồng hồ mới chậm chạp đi xuống. Khi Bạch Linh đỏ mặt ẩn chứa khủng hoảng nhảy xuống lưng Tô Minh, hắn còn thầm tiếc nuối, mắt xoay tròn ho khan vài tiếng nhìn Bạch Linh.
“Nơi này là rừng núi, tuyết đọng rất dày, có không ít chỗ đặt cạm bẫy, lại cách Ô Long bộ lạc hơi xa, một mình cô chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm. Vậy đi, tôi trước đưa cô đến Ô Long bộ lạc rồi lại về nhà mình.” Tô Minh chậm rãi nói vừa quan sát sắc mặt Bạch Linh.
Khi hắn thấy cô ra vẻ do dự thì lòng thầm mừng, vội vàng mở miệng.
“Nhưng đường không dễ đi, nếu không thì cứ để tôi tiếp tục cõng cô, như vậy có thể tiết kiệm thời gian, tôi cũng mau chút trở về nhà.” Tô Minh nhíu mày, nhìn sắc trời, nói.
“Vậy…” Bạch Linh cắn môi dưới, mặt lại đỏ bừng. Lúc mới từ ngọn núi leo xuống cô liền thấy ra hành vi cố ý của người này, nếu một đường đều như vậy…Trong mắt Bạch Linh có vừa thẹn vừa giận.
“Sao? Tôi chính là ân nhân cứu mạng của cô!” Tô Minh trừng mắt. Thấy mắt Bạch Linh có tia tức giận, hắn hơi lo nhưng nghĩ tới là mình cứu đối phương thì lại hùng dũng oai vệ ngay.
“Cô có gì không vui nữa? Thôi được, dù sao cô cũng là Man Sĩ, tuy nơi này có không ít dã thú, có nhiều bẫy rập, nói không chừng còn có Nguyệt Dực, nhưng cẩn thận chút chắc là không sao…Vậy nhé, tôi đi đây.” Tô Minh thở ra, xoay người muốn đi hướng bộ lạc.
Không đợi hắn bước ra vài bước, sau lưng truyền đến thanh âm mềm yếu kèm theo sốt ruột.
“Vậy…vậy cảm ơn…anh. Tôi không biết đường, anh đưa tôi trở về bộ lạc của tôi đi.”
Tô Minh thầm mừng, nhưng sắc mặt bình tĩnh như thường, ngược lại hơi cau mày làm bộ dáng không muốn lắm. Liếc Bạch Linh một cái, hắn ngồi xổm xuống, mất kiên nhẫn giục.
“Mau lên đây đi, xem coi trước khi trời tối có thể trở về không. Nếu không thể quay về thì cần kiếm chỗ qua đêm.”
Bạch Linh mở to mắt nhìn Tô Minh, đối với người trước mắt, cô hiểu đôi chút, đặc biệt là nhớ tới lúc ở bộ phường càng khiến cô có lúc không biết nói gì nữa.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, người này bước đến lúc cô tuyệt vọng nhất. Ở trong động đá vôi, sắc mặt đối phương và sự quyết đoán khiến cô khó quên.
Mặt đỏ lên, Bạch Linh nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Tô Minh, cúi đầu, lần nữa leo lên tấm lưng gầy yếu. Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, không biết đó là loại cảm xúc gì.
Tô Minh cõng Bạch Linh, thân thể như vượn và khỉ chạy vội trong rừng núi, sau lưng thường truyền đến mùi hương thơm ngát khiến hắn rất thích. Chạy chạy, hắn đổi phương hướng vòng một vòng.
Thật lâu sau, Bạch Linh từ đầu tới giờ im lặng mắt lộ ra tia kỳ dị, hai tay ôm cổ Tô Minh hơi dùng sức mạnh.
“Nơi này đã đi ba lần…” Cô khẽ nói, nhìn một gốc cây khô ở phía không xa.
“A? Phải không, chẳng lẽ tôi lạc đường? Cô chờ tôi xem thử coi.” Tô Minh dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc cẩn thận nhìn xung quanh, sắc mặt trầm trọng gật đầu.
“Không sai, ai, con đường này chúng ta chưa đi.” Hắn không chút lúng túng đổi hướng, tiếp tục chạy nhanh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nguyên bản hoàng hôn là có thể tới Ô Long bộ lạc. Giờ đã hoàng hôn nhưng Tô Minh mới đi đến nửa đường. Nhưng trên đường Tô Minh mang Bạch Linh ghé qua Ô Sơn bộ lạc của hắn, nhìn một cái, thấy trong bộ lạc không có gì khác lạ mới yên tâm rời đi.
Nhìn bầu trời dần tối, Bạch Linh sắc mặt càng thêm kỳ quái.
Khi trời hoàn toàn tối đen, Tô Minh ngừng bước ở trong rừng, cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Bạch Linh.
“Xem ra chúng ta phải qua đêm tại đây. Trời tối trong rừng không an toàn, sáng mai rồi đi tiếp.”
Bạch Linh trong mắt dần có tia gian xảo khi lần đầu tiên Tô Minh mới gặp. Cô yên lặng nhìn Tô Minh, không nói một lời. Dưới ánh mắt đó, Tô Minh càng thêm bất an.
“Được rồi, vậy qua đêm tại đây đi.” Chốc lát sau, Bạch Linh bỗng nở nụ cười. Nụ cười kia rất đẹp, dã tính dần hồi phục lại.
Tô Minh sờ mũi, cũng bật cười. Hắn dùng nhánh cây khô chồng lên bên cạnh đại thụ làm chỗ nghỉ ngơi, cùng Bạch Linh ngồi trên đó.
Bỗng chốc hai người đều yên lặng, dường như không biết nên nói cái gì.
“Còn chưa biết tên anh là gì.” Thật lâu sau, Bạch Linh nhìn Tô Minh, dưới ánh trăng mắt cô sáng ngời.
“Tôi tên Tô Minh, tôi biết cô gọi là Bạch Linh.” Tô Minh nhìn Bạch Linh, cười nói.
“Lúc trước ở bộ phường là anh lừa tôi đúng không? Hừ, tôi trở về bộ lạc càng nghĩ càng thấy kỳ.” Bạch Linh chớp mắt, nhăn cái mũi nói, biểu tình rất đáng yêu.
“Cái này…”
“Anh cũng không phải là thiếu chủ Ô Sơn bộ lạc, đúng chứ?” Bạch Linh liếc mắt khẽ cười nói.
Tô Minh gãi đầu, đang không biết nói gì thì ngay lúc này, từng mảnh bông tuyết từ trên trời rơi xuống. Trời đất bay tuyết trắng.
“A, tuyết rơi!” Tô Minh lập tức ngẩng đầu nhìn trời đất phủ tuyết, vội vàng chuyển đề tài.
Mắt Bạch Linh có ý cười, không tiếp tục dò hỏi vấn đề kia nữa mà là cũng ngẩng đầu, nhìn bông tuyết, có một số rơi trên mặt cô, lạnh lạnh, thật dễ chịu.
Tuyết càng rơi càng lớn. Lúc tuyết bay, hai người tại trong rừng đều hưởng thụ cảnh tuyết rơi xinh đẹp, yên lặng.
“Tô Minh, cảm ơn anh.”
Bầu trời vốn tối. Ánh trăng tại đầy trời tuyết bay chiếu bốn phương một mảnh sáng bạc, khiến rừng núi không đen như vậy nữa.
“Cảm ơn anh cứu tôi. Có thể nói cho tôi biết việc của anh không. Sao anh xuất hiện ở đó?” Bạch Linh nhìn Tô Minh, khẽ nói.
“Bình thường tôi hay lên núi hái thuốc, vô tình phát hiện chỗ tránh rét, không nghĩ tới hôm qua sẽ xuất hiện huyết nguyệt…” Tô Minh không nói việc mình luyện dược mà là lộ ra một ít việc khác.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giữa đêm tuyết, Tô Minh và Bạch Linh từ từ trò chuyện, dần hiểu nhau hơn. Thanh âm của họ trong gió tuyết bay xa.
“A Công trong Ô Long bộ lạc là bà nội của tôi. A ba và mẹ từ rất lâu trước kia đã rời khỏi Ô Long bộ lạc. Tôi nghe bà nội nói, họ đi tới một bộ lạc còn lớn hơn cả Phong Quyến, rất lâu rồi không trở lại.” Bạch Linh ôm chính mình, trong trời tuyết, nhỏ giọng kể quá khứ.
“Tôi không biết a ba và mẹ là ai. Tôi là đứa trẻ A Công nhặt trở về…” Tô Minh thì thào.
“A, thì ra là thế. Hèn chi tôi thấy anh gầy yếu hơn người khác nhiều, đều không cao bằng tôi nữa. Nhất định A Công không đối xử tốt với anh.” A Công mở to đôi mắt.
“Không đâu, A Công tốt với tôi lắm. Lại nói tuy vóc dáng cô cao nhưng tôi nghe A Công bảo, lại qua vài năm thì tôi cũng được như thế. Hơn nữa cô không giống con gái trong tộc thân thể cao to.” Tô Minh cười nói.
“Là bởi vì A Công truyền cho tôi một Man thuật, nghe nói là năm đó trước khi mẹ đi đã để bà nội chờ tôi lớn lên thì dạy cho tôi.” Bạch Linh nhìn tóc Tô Minh bị tuyết nhuộm thành màu trắng, cười duyên nói.
Chương 32: Tháng năm tuổi trẻ là ai đang thở dài
“Nhìn tóc của anh kia, đều trắng xóa rồi.” Bạch Linh che miệng cười, mắt sáng ngời, khiến cảm giác kỳ lạ trong lòng Tô Minh càng biến mãnh liệt.
“Còn nói tôi, tóc cô chẳng phải cũng biến thành trắng sao, trở thành bà già rồi.” Tô Minh chỉ Bạch Linh, cười nói.
Hai người trong lúc nói cười càng quen thuộc đối phương hơn. Giữa đêm tuyết, Tô Minh cảm giác thể xác và tinh thần đều thấy vui sướng. Hắn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác chân trời đã nổi lên màu trắng.
Đó không phải tuyết mà là mặt trời mới mọc.
Một đêm cứ thế trôi qua. Khi mặt trời trên cao bao phủ đất đai, bông tuyết vẫn đang rơi. Tô Minh và Bạch Linh nhảy xuống cây, rửa mặt súc miệng một phen, hai người nhìn nhau cười.
Tô Minh không nói thêm cái gì, ngồi xổm xuống. Bạch Linh mắt to lập lòe, nhẹ nhàng tiến đến, tiếp tục nằm trên tấm lưng gầy yếu, có cảm giác ấm áp sinh ra dưới đáy lòng cô.
Lần này Tô Minh càng tiến gần Ô Long bộ lạc thì đáy lòng càng nổi lên cảm giác kỳ lạ, như là không nỡ. Dần dần hắn im lặng, chỉ là bước chân không tự giác chậm lại, đồng thời nhịn không được đi vòng vòng.
Bạch Linh nằm sau lưng Tô Minh, dù cô tựa như ngày hôm qua, nhìn đến cảnh vật lặp lại không biết bao nhiêu lần. Cô biết Tô Minh lại đi vòng vòng, nhưng lúc này cô không mở miệng mà là tựa đầu lên vai Tô Minh, nghe tiếng tim hắn đập.
Bữa tiệc nào rồi cũng tới lúc kết thúc. Khi mặt trời treo cao, một ngày lại lần nữa rắc ánh hoàng hôn. Tuyết vẫn đang rơi xuống, nhưng gian nhà Ô Long bộ lạc đã xuất hiện trong mắt Tô Minh.
Tô Minh nhìn bộ lạc, để Bạch Linh xuống, mặt lộ vẻ cười.
“Đến nhà cô rồi.”
Bạch Linh nhìn bộ lạc lại nhìn Tô Minh, khuôn mặt xinh đẹp không lộ ra suy nghĩ gì. Cô yên lặng gật đầu, đi tới trước mặt Tô Minh, dùng đôi tay trắng nõn nhẹ phủi tuyết đọng trên người hắn.
“Cảm ơn anh, mau trở lại bộ lạc của anh đi.” Bạch Linh mở miệng muốn nói thêm cái gì, nhưng không thốt ra. Cô nở nụ cười tuyệt đẹp, lùi ra sau vài bước đi hướng bộ lạc của mình.
Tô Minh đứng đó nhìn bóng lưng Bạch Linh dần khuất xa, nhìn bóng dáng yêu kiều đôi khi ngoái đầu vẫy tay với mình, đầu hắn trống rỗng.
Theo khoảng cách hai bên ngày càng xa, tuyết rơi trên trời cũng trở thành vách ngăn vô hình, phá nát tầm mắt, chậm rãi phủ lên bóng dáng đi xa. Tựa như đi qua vùng đất băng giá, nếu không trở lại thì sẽ không nhìn tới băng hòa tan. Nếu đi trong năm tháng, không có nhớ lại, thì sẽ không nghe thấy năm tháng tuổi xuân ai đang thở dài.
Thật lâu sau, Tô Minh lắc đầu, lại nhìn Ô Long bộ lạc lần cuối, xoay người rời đi. Lúc đến, có tuyết cùng, lúc đi, vẫn như vậy.
Bông tuyết rơi trên người hắn, trên tóc, nhưng lại cho Tô Minh cảm giác như thiếu đi cái gì.
“Là thích sao…”
Tô Minh chạy vội trong cánh rừng, hướng tới Ô Sơn bộ lạc. Hắn luôn cau mày, trong đầu hiện ra bộ dạng của Bạch Linh.
“Cảm giác không giống như khi cùng Trần Hân.”
Tô Minh hít sâu, lắc mạnh đầu, như muốn quăng đi cảm giác kỳ lạ chưa bao giờ có này. Xác định tâm tình rồi, mắt hắn chợt lóe, lần nữa bước nhanh.
Khi trời tối, ánh sao sáng ngời, cùng với ánh trăng rơi, còn có tuyết kéo dài một ngày một đêm đang vô tận rơi xuống, Tô Minh trở lại nhà của hắn, Ô Sơn bộ lạc.
Ngày hôm qua hắn ở phía xa nhìn một cái, đại khái xác định bộ lạc không có gì. Giờ phút này trở về, ngoài cửa lớn do gỗ to làm thành, hắn trông thấy tộc nhân gác đêm.
Trong bộ lạc thật yên tĩnh, chính giữa đống lửa còn đang bập bùng cháy, phát ra tiếng tách tách. Tô Minh đi trong bộ lạc, nhìn xung quanh, cuối cùng đi tới trước gian nhà A Công.
Trong nhà A Công còn toát ra ánh lửa, hiển nhiên ông vẫn chưa nghỉ ngơi.
“Là Tô Minh hả, vào đi.” Truyền ra giọng A Công, có vẻ mệt mỏi.
Tô Minh nhẹ tay vén rèm da lên, đi vào, nhìn A Công khoanh chân ngồi ở đó, tóc hoa râm có vẻ hơi rối.
“A Công.” Tô Minh nhỏ giọng nói, ngồi một bên.
“Bộ lạc không có việc gì, không cần lo lắng.” A Công nhìn Tô Minh, mặt lộ nét cười, ý bảo Tô Minh ngồi bên cạnh mình. Ông nâng lên cánh tay phải khô gầy, sờ đầu Tô Minh, ý cười càng đậm.
“Đã đến tầng thứ ba, không tồi!”
Tô Minh nhìn A Công, chậm rãi nói ra tất cả điều mình thấy trong động đá vôi, kể chi tiết, đặc biết khi nói đến bộ xương thì hắn thấy rõ sắc mặt A Công trầm trọng.
“Bỉ thương giả thiên, cớ gì ngươi khóc…A Công, câu nói này là có ý gì?” Tô Minh cau mày.
“Truyền thuyết quả nhiên là thật…” A Công nhìn rèm da, ánh mắt như xuyên thấu qua nó nhìn Ô Sơn.
“Câu nói này là tự hỏi mình, so với trời đất mênh mông thì mình có cái gì phải bi ai. Hay hoặc là còn có ý nghĩa khác ở bên trong.” A Công khẽ thở dài, không biết nghĩ tới điều gì, trong lời nói ẩn chứa tang thương, chậm rãi nói.
“Còn về chữ bái hỏa thì A Công cũng không hiểu rõ lắm. Ngươi có thể nhìn thấy nó, có lẽ là kỳ ngộ của ngươi.” A Công thu lại tầm mắt, hiền lành nhìn Tô Minh.
“Một tháng sau, A Công sẽ đi Phong Quyến bộ lạc, nếu ngươi ở bên ngoài phải nhớ trở về.”
“Còn nữa, A Công, con ở trong sào huyệt Nguyệt Dực cứu một tộc nhân Ô Long bộ lạc, cô ấy gọi là Bạch Linh, là cháu gái của Man Công Ô Long bộ lạc.” Tô Minh gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, lại lên tiếng.
“Bạch Linh?” A Công ngớ người, trầm ngâm nửa ngày, kêu Tô Minh về nghỉ ngơi trước.
Sau khi Tô Minh rời khỏi, mắt A Công lộ ra xa xăm hoài niệm.
“Lặc Tố, cháu gái của bà đã được Lạp Tô nhà ta vô tình cứu. Việc này, có lẽ sẽ khiến nỗi hận của nàng đối với ta, giảm bớt chút ít.” A Công khẽ thở dài, trong mắt càng nhiều hoài niệm.
“Huyết nguyệt đến sớm, còn có đêm đó khí huyết cường đại đột nhiên truyền đến từ Hắc Sơn bộ lạc, tai họa sắp tới…” A Công nhắm mắt, thì thào ẩn chứa sầu lo.
Tô Minh rời khỏi gian nhà A Công, đi trong bộ lạc. Hắn không trở về nhà mình mà là tới nhà Lôi Thần. Hắn thấy trên người Lôi Thần chỉ có chút vết thương, vẫn rất mạnh khỏe, tự mình bôi một ít dược vật cho gã xong mới yên lòng.
Lôi Thần thấy Tô Minh thì khá là vui mừng, vỗ bộ ngực, thổi phồng trận chiến với Nguyệt Dực, nước miếng văng khắp nơi. Gã nói đã lâu, Tô Minh mới mỉm cười rời đi.
Giờ phút này đã là đêm khuya, nhưng khi ánh mắt Tô Minh rơi vào một gian nhà không xa toát ra ánh lửa thì trên mặt hiện tia do dự.
Chỗ đó, là nhà của Tiễn Thủ, cũng là nhà của Bắc Lăng.
Chương 33: Thuật Hỏa Man
Chần chờ một chút, Tô Minh nhìn gian nhà tỏa ra ánh lửa, cuối cùng vẫn không tiến lên, mà là giữa ánh trăng và tuyết rơi trở lại căn nhà thuộc về mình.
Có lẽ bởi vì mấy ngày không trở về, gian nhà rất lạnh, thở ra có luồng khói trắng, khiến người chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được nơi này lạnh lẽo.
Gian nhà cô độc không chút ấm áp, so với lúc trước Tô Minh cảm nhận trong nhà Lôi Thần thì khác biệt hoàn toàn.
Tô Minh lặng lẽ tìm một ít củi khô, lấy ra mồi lửa, một người yên lặng trong gian nhà vắng vẻ chậm rãi đốt lửa. Mặc dù là đêm lạnh, hắn có thể nhờ tầng ba Ngưng Huyết Cảnh trong người đề kháng lại. Nhưng không biết vì sao, cứ cảm thấy trong nhà thiếu một ít thứ hắn không thể nói rõ.
Khẽ thở dài, Tô Minh đốt lửa. Ánh lửa dần tản ra, mang theo sự ấm áp khiến khí lạnh trong nhà dần tan ra tứ phương.
Ngồi bên đống lửa, Tô Minh nhìn ngọn lửa tí tách reo, ngẩn người. Hắn từ nhỏ đã rất hâm mộ Lôi Thần, hâm mộ Bắc Lăng, hâm mộ Trần Hân, bởi vì bọn họ có nhà, có a ba và mẹ,
Mặc dù A Công rất tốt với Tô Minh, nhưng ông làm Man Công của bộ lạc, cần dùng đa số thời gian để bảo vệ và hỗ trợ tộc nhân. Từ khi còn rất nhỏ thì Tô Minh đã biết độc lập, học một mình một người, càng học được cô độc.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, có tiếng gió rít quanh quẩn, thổi gian nhà phát ra tiếng rắc rắc. Đôi khi có vài luồng gió tiến vào khiến ngọn lửa đung đưa kịch liệt.
Tô Minh bị ánh lửa chiếu rọi, ôm đầu gối nhìn ngọn lửa, thật lâu sau, khẽ thở dài.
“A Công nói mình là đứa trẻ được nhặt về. Như vậy mẹ và a ba của mình, có còn sống không.”
Vẻ mặt Tô Minh lộ ra lạc lõng, nỗi lòng này mấy năm nay bị hắn giấu rất sâu tận đáy lòng. Hắn không muốn để người khác thấy cô độc của mình, luôn dùng nụ cười che giấu mọi thứ.
Nhưng giữa đêm tuyết này, trong nhà Lôi Thần cảm nhận sự ấm áp rồi trở về nhà mình lạnh lẽo, không cách nào che giấu nữa.
“A ba và mẹ của Bạch Linh cũng không ở bên cạnh cô ấy, không biết bây giờ cô ấy nghỉ ngơi chưa, hay là giống mình, cũng ngồi bên đống lửa suy nghĩ…” Tô Minh thì thào, trong đầu hiện ra hình dáng Bạch Linh và tiếng cười thánh thót.
Thân thể hắn đột nhiên chấn động, mơ hồ đoán được vì sao đối với Bạch Linh có cảm giác kỳ lạ. Có lẽ hơi liên quan đến sự xinh đẹp, nhưng đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là Tô Minh từ người của cô cảm nhận được điểm giống mình, bị giấu sâu trong tươi cười và ranh mãnh, sự cô đơn.
Theo thời gian trôi qua, lửa ấm trong gian nhà ngày càng mạnh, khiến khí lạnh đều bị xua tan, ngưng tụ trên đỉnh nhà hình thành giọt nước.
Gian nhà ấm áp dường như nhập vào tâm Tô Minh, khiến cảm giác cô độc hơi nhạt bớt. Nhưng vào lúc này, ông trời không cho người như ý, bỗng một cơn gió to gào thét. Chân trời mang theo thật nhiều bông tuyết thổi đến toàn bộ lạc. Gió rất lớn, thổi tới bộ lạc tựa như bàn tay to vô hình quạt qua.
Gian nhà Tô Minh ở lập tức phát ra thanh âm răng rắc lớn hơn, thậm chí cửa nhà cũng bị bật mở. Gió lạnh mang theo tiếng nức nở lập tức tràn ngập trong nhà, hỗn loạn bông tuyết rơi trên đống lửa, khiến lửa phát ra tiếng giãy dụa rất nhanh dập tắt.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn cửa lắc lư trong gió, nhìn gian nhà thật không dễ ấm lên trong khoảnh khắc biến mất. Hắn lẳng lặng đứng dậy, đi ra khỏi gian nhà, đứng trong gió tuyết, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trời đất bị gió tuyết quét qua, có một vầng trăng bị che đậy mơ hồ.
Nhìn ánh trăng, Tô Minh nhớ đến Nguyệt Dực, nhớ tới hắn trông thấy bộ xương trong Hỏa Man bộ lạc, còn có chữ viết bộ xương khắc trước khi chết.
“Phu đạo Man dục, cùng tám phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương, niệm tẫn nhiên khung. Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông. Khi ấy trầm tư, huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông!”
Tô Minh thì thầm, mấy câu đó lặp đi lặp lại trong đầu hắn rất nhiều lần. Cuối cùng hắn vẫn đang suy đoán, cứ cảm giác không đúng
“Phu đạo Man dục, chữ Man dục không khó đoán, chắc là chỉ Man dục vọng, biểu đạt điềm không tốt. Nhưng phu là chỉ ai chứ. Là chỉ bộ xương đó sao…nhưng không giống.”
Trong gió tuyết, Tô Minh dứt khoát ngồi ngoài nhà, theo hắn thấy thì trong ngoài nhà đều giống nhau, không có ấm áp.
May là bên ngoài còn có gió rít bồi bạn, có trăng sáng để ngắm.
“Phu, là ai…mình không hiểu. Sau đó là cùng tám phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương, niệm tẫn nhiên khung. Câu nói này biểu đạt một hình ảnh, nếu có thể dùng lửa nhập vào máu, thì tâm niệm vừa động có thể thiêu đốt trời…” Mắt Tô Minh sáng ngời, trong tuyết nhìn trăng sáng trên trời, hắn suy tư.
“Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông…A Công từng nói, trời là dương, trăng là âm, cách nói này rất có ly. Ban ngày đều cảm thấy ấm áp, dưới ánh trăng thường là lạnh lẽo. Nhưng hỏa nguyệt lại là cái gì. Lửa là màu đỏ, chẳng lẽ nói là mặt trăng đỏ, huyết nguyệt?” Tô Minh, không giải thích được.
“Khi ấy trầm tư, huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông…Câu này như là miêu tả động tác nào đó…bái hỏa chi thông…”
Tô Minh nhìn trăng sáng trên trời, trong óc bỗng xẹt qua tia chớp, khiến hai mắt lộ ra hiểu rõ.
“Trừ phi…mấy câu đó nói chính là Man thuật!”
Hơi thởTô Minh có chút dồn dập. Hắn hít sâu, trong đầu cẩn thận phân tích chốc lát, càng lúc càng cảm thấy trong mấy câu đó ẩn chứa một Man thuật!
“Cùng tám phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương, niệm tẫn nhiên khung, câu này nói không chừng là miêu tả hiệu quả và sự cường đại của Man thuật!”
“Khi ấy trầm tư, huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông, câu này không chừng là dạy cách tu Man thuật như thế nào! Không sai, chắc là như thế. Còn về câu Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông, là loại biểu đạt điều kiện tu luyện Man thuật này!”
Tô Minh tinh thần phấn chấn, câu nói khiến hắn mấy ngày suy nghĩ hiện giờ phân tích ra lập tức sáng tỏ. Nhưng một lát sau, chân mày hắn lại chau.
“Vẫn không đúng. Điều kiện tu luyện Man thuật cần có hỏa nguyệt ló khỏi mây mới được, nhưng hiện giờ không phải. Chẳng lẽ cần chờ vài năm sau, lần nữa xuất hiện huyết nguyệt mới có thể tu hành?”
Tô Minh ánh mắt suy tư, mãi đến khi trăng sáng trên trời bị ánh sáng thay thế, sáng sớm tiến đến, cuối cùng Tô Minh vẫn không nghĩ ra cách tu hành như thế nào.
Khẽ thở dài, Tô Minh đứng dậy, nhúc nhích cơ thể. Khi các tộc nhân sáng sớm lục tục rời khỏi nhà bắt đầu một ngày làm việc mới thì Tô Minh ra khỏi bộ lạc.
“Yêu cầu của Ngưng Huyết Cảnh tầng thứ tư là hai mươi lăm sợi máu, hiện giờ mình mới có mười một sợi, cần nắm chắc thời gian tu hoành. Lại còn Sơn Linh Dược, không biết luyện chế ra rồi sẽ có hiệu quả như thế nào, hy vọng dược này sẽ trợ giúp mình tu hành.”
Tô Minh phóng người chạy nhanh trong rừng cây. Tu vi đã đến Ngưng Huyết Cảnh tầng ba, tốc độ của hắn nhanh hơn lúc trước không ít.
Tới trưa thì hắn đã tới Hắc Viêm Sơn, phóng lên vài cái đã bò hướng động đá vôi. Hắn mới bò một nửa thì trên mặt lộ nụ cười, hắn mơ hồ nghe tiếng Bạch Linh. Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy cửa động có một bóng lửa đỏ đang nhàn nhã nằm đó, hai tay cầm trái cây dại cắn vội, vừa gặm vừa đảo tròn tròng mắt nhìn lung tung.
Khi Tô Minh nhìn hướng nó thì Tiểu Hồng cũng thấy hắn. Hai mắt sáng ngời, nó quăng trái cây dại mới ăn một nửa, phóng người lên chạy hướng Tô Minh. Nó bò lên lưng Tô Minh, phát ra tiếng kêu hưng phấn.
Tô Minh vui vẻ mỉm cười, tiếp tục leo, không lâu sau đã đi tới ngoài động đá vôi, hít một ngụm gió núi, liền cùng Tiểu Hồng dọc theo hang chui vào.
Thời gian yên lặng trôi qua từng ngày. Tô Minh lại lần nữa hồi phục sinh hoạt chìm đắm trong luyện dược và tu hành của mấy tháng trước. Tới ban đêm, hắn sẽ nhìn trăng treo trên trời, suy nghĩ câu nói hỏa nguyệt ló mây.
Thậm chí hắn vì để tiện quan sát vầng trăng, ở trên vách đá động luyện dược, hao phí sức lực mở ra mấy cái lỗ nhỏ, khiến hắn dù ngồi trong động, khi ngẩng đầu cũng có thể từ mấy lỗ nhỏ nhìn thấy trăng bên ngoài.
Trong động thường truyền đến từng tiếng trầm đục, mấy ngày sau dần ít đi. Sơn Linh Dược rốt cuộc ở Tô Minh trở về động đá vôi bảy ngày, được luyện chế ra.
Đây là đan dược có màu xanh đậm, mùi thuốc không nồng nhưng đặt dưới mũi ngửi thì có cảm giác như hít vào gió núi, càng có loại cảm giác không nói ra lời vận chuyển trong ngoài toàn thân.
“Sơn Linh Dược.”
Tô Minh ngồi xổm trên vách núi bên ngoài động, nghênh đón hoàng hôn, trong tay cầm đan dược. Theo hắn thấy thì luyện chế thuốc này gian khổ hơn luyện Thanh Trần Dược, xác suất thất bại cực lớn.
Tô Minh mua đống La Vân Diệp hiện giờ đã dùng hết phân nửa nhưng chỉ luyện ra hai viên. Vậy nên Tô Minh thật sự luyến tiếc dùng một viên để thử nghiệm dược tính.
“Chắc không phải là độc dược đâu…” Tô Minh ngửi mùi đan dược, cẩn thận quan sát thật lâu, dựa theo kinh nghiệm suy đoán.
Dần dần, khi trời tối hẳn, bầu trời một mảnh tối đen, mắt Tô Minh lộ ra quyết đóan, nhét đan dược vào trong miệng.
Đan dược này khác với Thanh Trần Dược, vào miệng không tan. Tô Minh cau mày dùng sức nhai vài cái mới cắn nát đan dược, nuốt xuống.
Chờ giây lát, trong người chẳng có cảm giác gì. Tô Minh sờ bụng, lại đợi chốc lát, thậm chí còn đứng lên trở về động đá vôi vận chuyển huyết mạch, nhưng vẫn giống y như trước, không có gì khác biệt.
“Kỳ quái.” Tô Minh đăm chiêu suy nghĩ.
Lát sau mắt hắn chợt lóe sáng, từ trong ngực lấy ra bình nhỏ đựng Thanh Trần Dược, lấy một viên nuốt xuống.
Thanh Trần Dược mau chóng hòa tan trong miệng hắn, từng luồng cảm giác ấm áp bỗng chốc tràn ngập bên trong. Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong người hắn có luồng lửa nóng kinh người bùng nổ!
Chương 34: Hỏa nguyệt ló mây
Lực lượng lửa nóng này đến cực kỳ đột ngột, tựa như nó vốn ẩn núp trong người Tô Minh, bởi vì Thanh Trần Dược mà sinh ra tác dụng. Thân thể Tô Minh chấn động mạnh, trong chớp mắt này có cảm giác toàn thân bị đốt cháy, thậm chí khiến hắn nhớ đến gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc chết dưới Huyết Dược.
Tô Minh không có kinh hoàng, sắc mặt bình tĩnh. Tuy nói cảm giác như thiêu cháy, nhưng sự bình thản khiến hắn chậm rãi tìm ra điểm khác biệt. cảm giác nóng cháy này không phải máu sục sôi, mà là trong giây lát huyết dịch toàn thân hắn vận chuyển nhanh đến khủng bố. Bởi vì di chuyển quá nhanh nên mới khiến hắn sinh ra cảm giác cháy bỏng. Hắn thậm chí nghe được tiếng tim đập điên cuồng tăng tốc như sắp nổ tạc.
“Dược tính thật mạnh!” Tô Minh sắc mặt ửng hồng nhưng đáy mắt bình tĩnh không chút giảm bớt, từ từ thốt ra, hai mắt hắn nhắm chặt, lập tức chìm vào sự vận chuyển khí huyết.
Trên người hắn toát ra nhiều mồ hôi, có mười một sợi máu cùng xuất hiện, tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt. Ánh sáng đỏ chiếu rọi động đá vôi, khiến giờ phút này như biến thành địa ngục đỏ máu.
Tùy theo khí huyết trong cơ thể hắn vận chuyển, luồng sáng đỏ tỏa ra càng mãnh liệt. Thậm chí có thể thấy trên người Tô Minh hiện ra thật nhiều gân nhanh như là tự chuyển động, khiến bộ dạng Tô Minh khá dữ tợn.
Thời gian chớp mắt trôi qua, lại đã hai tiếng đồng hồ. Trong hai tiếng này, bộ đồ da thú của Tô Minh như bị nhúng nước, tích lũy thật nhiều mồ hôi, trên người Tô Minh một mảnh lửa đỏ. Mười một sợi máu lấp lóe tựa như mười một vết thương máu thịt.
Ngay lúc này, Tô Minh mạnh mở mắt ra, đôi mắt đỏ rực, phát ra tiếng gào. Theo tiếng gào, cơ thể hắn truyền đến tiếng chấn, đã thấy sợi máu thứ mười hai xuất hiện!
Tốc độ xuất hiện gần như trong chớp mắt từ mơ hồ biến hoàn toàn ngưng tụ, khiến lực lượng khí huyết của Tô Minh lại lần nữa tăng thêm một chút.
Nhưng tất cả chưa kết thúc. Sau khi xuất hiện sợi máu thứ mười hai, lửa đỏ trên người Tô Minh mặc dù giảm bớt nhưng ngay sau đó, tùy theo tiếng rống đã thấy sợi máu thứ mười ba trồi lên!
Sợi máu thứ mười ba xuất hiện, tóc Tô Minh không gió tự bay. Cảm giác uy nhiếp bùng phát từ thân thể gầy yếu của hắn.
Huyết dịch trong người mau chóng chuyển động. Giờ phút này hắn không có cảm giác như không đủ máu, mà là quá sung túc. Nếu không ngưng tụ ra sợi máu, cảm giác như xác thịt sẽ vỡ tan. Liên tục xuất hiện hai sợi máu nhưng lửa nóng trong người hắn vẫn tồn tại chút ít.
Tô Minh sắc mặt vặn vẹo, cảm giác toàn thân nóng bức khó thể chịu đựng. Hắn nâng lên tay phải, bản năng xé rách đồ da thú, nửa người trên trần trụi rõ ràng lộ ra mười ba sợi máu. Chúng không có quy tắc rải rác ở ngực, lưng, hai tay Tô Minh.
Màu sợi máu đỏ thẫm như nhỏ ra máu tươi. Có thật nhiều mồ hôi chảy ra từ người Tô Minh, bị ánh sáng đỏ chiếu rọi có loại xinh đẹp yêu dị.
Tô Minh hai mắt đỏ rực nhưng bên trong không điên cuồng. Hắn vẫn bình tĩnh, tất cả còn trong tầm khống chế của hắn. Cảm nhận được khí huyết trong thân thể, Tô Minh chẳng chút do dự, dựa theo truyền thừa tu Man, từng chút một vận chuyển huyết dịch, khiến máu càng thêm đậm đặc!
Lại qua một tiếng đồng hồ, Tô Minh ngửa đầu rống gầm. Trên người hắn mơ hồ xuất hiện sợi máu thứ mười bốn!
Tiếng rống quanh quẩn trong động dấy lên vô số hồi âm. Mới nghe thì tựa như có nhiều người rống gầm.
“Sợi máu thứ mười bốn, đi ra cho ta!”
Tô Minh thân thể run rẩy, cảm giác mạnh mẽ càng thêm mãnh liệt. Đã thấy sợi máu thứ mười bốn mau chóng ngưng tụ, nhìn bộ dạng dường như không lâu lắm là có thể hoàn toàn xuất hiện.
Nhưng khi thời gian trôi qua mười phút thì sợi máu thứ mười bốn vẫn đang giãy dụa, như là thiếu lực lượng để ngưng tụ nó.
Tô Minh cảm giác khí huyết vận chuyển chậm rãi, lửa nóng trong người đã sắp hoàn toàn tán đi. Nếu kết thúc thế này thì sợi máu thứ mười bốn còn chưa ngưng tụ, phải chờ đợt tới mới làm được.
Tô Minh hai mắt chợt lóe, hắn không chút nghĩ ngợi, tay phải nâng lên chộp hướng bên cạnh, ngay chỗ đó còn có một viên Sơn Linh Dược!
Chộp đan dược này, Tô Minh lập tức bỏ vào trong miệng, cắn chặt răng, nhai nát đan dược xong nuốt vào. Sau đó hắn lại lấy ra một viên Thanh Trần Dược, nuốt hết rồi thân thể hắn run rẩy kịch liệt, lửa đỏ đã biến mất trên làn da lại lần nữa bốc cháy, trong thời gian ngắn đạt đến trình độ kinh người.
Cảm giác nóng bức trong người hắn càng điên cuồng tăng lên. Sự mênh mông vượt xa trước đó, đạt đến trình độ khiến Tô Minh sắp không thể chịu đựng nổi.
“Sợi máu thứ mười bốn, đi ra!”
Bên trong Tô Minh có sự bướng bỉnh, điều này chính hắn cũng không phát hiện, nhưng có thể nhìn ra từ cuộc sống của hắn, đã ẩn chứa từ rất lâu rồi.
Theo tiếng rống, cơ thể hắn lại phát ra tiếng chấn. Đã thấy sợi máu thứ mười bốn chớp mắt ngưng tụ, tỏa ra luồng sáng đỏ yêu dị. Khi sợi máu thứ mười bốn đi ra rồi, Tô Minh không lựa chọn kết thúc. Hắn liên tục nuốt vào hai viên Sơn Linh Dược, là để tu vi của mình có thể phút chốc tăng cao.
Bảy ngày hắn luyện dược thường hay suy nghĩ, Nguyệt Dực trước tiên xuất hiện, trong bộ lạc A Công mỉm cười ẩn giấu sầu lo, những điều Tô Minh nhìn thấy trong mắt. Mặc dù hắn không nói ra nhưng mơ hồ hiểu rõ, dường như có mây đen bao phủ trên bầu trời bộ lạc.
Nhớ tới Man Công Hắc Sơn bộ lạc đột phá tu vi, lại nghĩ đến A Công từng nói trong bộ lạc có phản đồ, không an toàn, trong lòng Tô Minh rất lo âu. Hắn muốn hỗ trợ A Công, muốn trợ giúp bộ lạc, nhưng tu vi hiện tại của hắn rõ ràng không đủ.
Hắn muốn biến mạnh, muốn khiến mình trở thành cường giả!
Khi sợi máu thứ mười bốn đi ra, Tô Minh lần nữa vận chuyển khí huyết trong người, khiến huyết dịch điên cuồng chuyển động, để sợi máu thứ mười lăm bị bức ra.
Thật lâu sau, thân thể Tô Minh run rẩy mang đến sự đau đớn. Nhưng hắn không do dự, khi máu trong người vận chuyển, thét một tiếng, sợi máu thứ mười lăm xuất hiện!
Mười lăm sợi máu ở nửa người trần trụi của hắn tựa như mười lăm vết sẹo, tỏa ra ánh sáng đỏ, cùng lúc đó khiến Tô Minh thoạt nhìn càng thêm hung mãnh.
Nhưng chỉ mới là mười lăm sợi máu Tô Minh còn chưa thỏa mãn, hắn không ngừng vận chuyển, thời gian trôi qua.
Sợi máu thứ mười sáu đã ngưng tụ!
Đến tận đây, lửa nóng trên người hắn tán đi rất nhiều, tựa như tất cả sắp kết thúc. Nhưng ánh mắt Tô Minh chợt lóe, lộ ra tia sáng lạnh, cùng lúc đó lặng lẽ nâng lên tay phải vỗ mạnh trước ngực. Đánh một cái, một luồng lực mạnh mẽ nhập vào trong người, kích động nhảy nhót trong tim hắn.
“Sợi thứ mười bảy, xuất hiện cho ta!”
Trái tim hắn có lực lượng này kích động, bùng phát ra thật nhiều huyết dịch, thuận theo toàn thân lần nữa mau chóng vận chuyển. Ở ngực hắn, sợi máu thứ mười bảy, xuất hiện!
Sau khi sợi máu thứ mười bảy xuất hiện, dường như thân thể Tô Minh đã tắt lửa, cảm giác mênh mông chợt biến mất, toàn thân trống rỗng. Hắn biết, đây là kết quả dược hiệu mất đi.
Cùng lúc đó, từng đợt đau nhói hiện ra trong người hắn. Điều này đại biểu cho thân thể hắn sau khi cưỡng bức tu luyện thì bị thương.
“Người tu Man, chịu chút đau đớn và vết thương thì không tính cái gì!” Tô Minh thì thào, cảm nhận trong người lực lượng rõ ràng mạnh hơn trước khoảng phân nửa, mắt xẹt qua tia kiên quyết.
Hắn không đứng dậy mà là lấy ra một gốc thảo dược trong bộ da thú bị xé rách đặt bên cạnh. Thảo dược này chính là Thiên Nham Thảo!
Vật này là trừ đan dược ra là hắn được đến thảo dược mạnh nhất! Trừ cho Lôi Thần một phần ra, hắn không tùy tiện dùng. Nhưng giờ phút này hắn dứt khoát lấy ra. Hắn cần một hơi xông lên, cố gắng tăng cao tu vi tới mức lớn nhất.
Cầm thảo dược, Tô Minh để lại một cánh để ngày sau có cần dùng, còn lại nuốt vào hết, dùng Thanh Trần Dược để gia tăng dược hiệu.
Cảm giác mát mẻ phát ra trong người hắn, một tia nóng bức còn lại chớp mắt bị dung hợp một chỗ. Trên người Tô Minh có khí lạnh như ẩn như hiện, hỗ trợ mười bảy sợi máu càng thêm rõ ràng.
Có khí lạnh này, thân thể Tô Minh hơi xanh xao, nhưng huyết dịch trong người hắn lại vận chuyển mau chóng. Hai tiếng đồng hồ, bốn tiếng đồng hồ. Khi bên ngoài bầu trời nổi lên sắc trắng, khi Tiểu Hồng chơi xong trở về, Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi đó, không động đậy.
Tiểu Hồng biết Tô Minh đang tu hành, nằm ở một bên, đôi khi liếc mắt một cái rồi khò khè ngủ say.
Bầu trời từ sáng sớm đến trưa, lại từ buổi trưa chậm rãi tới hoàng hôn. Rất nhanh lại là tối đen, chỉ có vầng trăng sáng tỏ, bông tuyết rơi trên mặt đất.
Trên người Tô Minh, giờ phút này đã không phải mười bảy sợi máu mà là mười chín sợi!
Xuất hiện thêm hai sợi tồn tại ở đôi tay hắn, lấp lánh luồng sáng đỏ.
Đêm khuya, toàn thân Tô Minh tỏa ra ánh sáng đỏ, chiếu sáng toàn bộ động đá vôi. Hắn chậm rãi mở đôi mắt, thở ra một hơi. Hai mắt hắn lộ ra ánh sáng khiếp người. Nhìn thấy Tiểu Hồng đang ngủ say, thỉnh thoảng túm lông, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười.
Hắn thu lại ánh mắt nhìn Tiểu Hồng, bản năng ngẩng đầu nhìn mấy cái lỗ nhỏ trên vách động. Ở vị trí của hắn có thể thông qua lỗ nhỏ nhìn sắc trời và vầng trăng bên ngoài. Liếc mắt một cái, Tô Minh chậm rãi khép hai mắt, chuẩn bị vận chuyển khí huyết trong người, bình ổn sự tu hành tạo ra một chút đau đớn.
Nhưng khoảnh khắc hắn khép mắt, Tô Minh bỗng nhiên lại lần nữa mở mắt ra. Hắn mơ hồ cảm thấy từ chỗ mình thông qua lỗ hổng nhìn ánh trăng hơi khác biệt.
Giờ phút này lần nữa xem xét, dần dần, hắn trợn to đôi mắt!
Vầng trăng trên trời, không ngờ có chút điểm đỏ.
Chương 35: Trào phúng vạn năm trước
Tô Minh ngây ra. Khi hắn lại nhìn lần nữa thì Huyết Nguyệt đã biến mất, tựa như hình ảnh lúc trước chỉ là ảo giác. Sắc mặt Tô Minh trầm trọng, hắn không tin mình sẽ có ảo giác này. Giờ phút này hắn chăm chú nhìn trăng bên ngoài qua các lỗ nhỏ, trầm ngâm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tùy theo Tô Minh nhìn chằm chằm, không lại vận chuyển khí huyết trong người, cho nên luồng sáng trong động rất nhanh biến mất, hồi phục như bình thường. Thật lâu sau, Tô Minh nhíu mày.
“Chẳng lẽ thật là ảo giác…” Tô Minh khẽ thở dài, đang muốn nhắm mắt không thèm quan tâm việc này nữa, thì hai mắt sắp đóng lại đột nhiên con ngươi co rút.
“Không đúng!” Hắn mơ hồ bắt được một số suy nghĩ, nhưng ý nghĩ đó mơ hồ tựa như tùy thời biến mất, rất khó nghĩ ra.
“Mặt trăng màu đỏ…mặt trăng đỏ…màu đỏ…” Tô Minh thì thào, mạnh cúi đầu nhìn người mình, trong đầu hiện ra giây phút hắn mới trông thấy Huyết Nguyệt. Dường như là dược hiệu biến mất huyết dịch chuyển động có luồng sáng đỏ tỏa ra, chiếu sáng động đá vôi.
Ánh mắt hắn tùy theo suy nghĩ dần sáng tỏ, ý nghĩ mơ hồ trong đầu cũng chậm rãi rõ ràng. Chốc lát sau, Tô Minh không nghĩ ngợi nữa, mở to mắt, vận chuyển huyết dịch trong người. tToáng chốc mười chín sợi máu đều xuất hiện trên người, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chẳng những bao phủ cả người hắn trong luồng sáng đỏ, cũng chiếu động này thành một mảnh đỏ rực.
Mắt Tô Minh nhìn chằm chằm ánh trăng bên ngoài các lỗ nhỏ. Dưới ánh sáng đỏ xung quanh, hắn hít sâu, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, đồng thời có lĩnh ngộ.
Giờ phút này, hắn nhìn vầng trăng, rõ ràng là đỏ!
Đỏ không phải là trăng mà là mặt đất tràn ngập màu đỏ. Tô Minh xuyên qua ánh sáng đỏ nhìn vầng trăng, đương nhiên sẽ có ảo giác trăng biến đỏ.
“Phu đạo Man dục, cùng tám phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương, niệm tẫn nhiên khung. Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông. Khi ấy trầm tư, huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông!” Tô Minh nhìn trăng màu đỏ, miệng thì thào.
“Khi ấy trầm tư…khi ấy trầm tư…ý nghĩa câu nói này chính là khoảnh khắc nhìn hỏa nguyệt, nội tâm trầm lặng suy nghĩ, tưởng tượng. Nhưng tưởng cái gì…huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông…không đúng, câu nói này không liên quan đến tưởng tượng mà là động tác mới đúng.”
Tô Minh cau mày, giờ phút này, huyết dịch không ngừng chuyển động trong người hắn. Khiến luồng sáng đỏ càng biến đậm, khiến mặt trăng đỏ càng rõ ràng trong mắt hắn.
“Tưởng tượng…” Bỗng nhiên mắt Tô Minh lóe lên, có cảm giác sét đánh ngang tai.
“Trừ phi, câu nói này nên đọc như thế này… Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông, khi ấy trầm tư! Nếu là vậy thì ý nghĩa sẽ khác biệt rất lớn, không phải chờ hỏa nguyệt xuất hiện mới tưởng tượng, mà là tưởng tượng hỏa nguyệt xuất hiện!” Toàn thân Tô Minh chấn động, hắn mơ hồ cảm giác mình nắm trúng trọng điểm!
Hắn hít ngụm khí lạnh, trong lòng yên lặng tưởng tượng trăng treo trên trời trở thành màu đỏ. Loại tưởng tượng này tùy theo thời gian trôi qua bị Tô Minh lặp đi lặp lại trong đầu, đến cuối cùng, hắn gần như toàn bộ tinh thần đều chìm đắm vào trong. Quên mất vận chuyển huyết dịch, bỏ qua ánh sáng đỏ trong động đã tản đi hết, hồi phục bình thường.
Hắn ngửa đầu, hai mắt nhìn chằm chằm trăng bên ngoài các lỗ nhỏ, trong đầu ảo tưởng càng thêm rõ ràng.
“Trăng đỏ…hỏa nguyệt…” Tô Minh thì thào.
Trong mắt hắn, vầng trăng phát ra màu đỏ ngày càng đậm, chậm rãi khiến toàn bộ vầng trăng biến thành đỏ thắm.
Giây phút này, lông tơ toàn thân Tô Minh giãn ra. Hắn mơ hồ cảm giác được trăng đỏ trong mắt mình như có từng sợi tơ đỏ từ trên trời giáng xuống, thuận theo các lỗ nhỏ bay xuống, dung hợp hai mắt mình, mơ hồ chuyển vào trong người mình, dung nhập với huyết dịch.
Cảm giác lạnh lẽo lan khắp toàn thân hắn, dung nhập vào huyết dịch rồi khiến khí huyết tự động vận chuyển, chậm rãi dao động. Tô Minh mờ mịt bất giác. Giờ phút này tựa như tất cả sự vật trong trời đất đã biến mất, chỉ có vầng trăng đỏ trong mắt hắn là ngày càng lớn, càng rõ ràng.
Màu đỏ trong trăng tựa như có lực lượng kỳ lạ tùy theo ánh trăng chui vào cơ thể hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Tiểu Hồng đã sớm tỉnh lại, cách không xa ngơ ngác nhìn Tô Minh, mắt lộ ra khó hiểu. Nó ngẩng đầu thuận theo lỗ nhỏ nhìn trăng bên ngoài. Nhưng vầng trăng trong mắt nó không khác gì bình thường cả. Nó gãi đầu, nghĩ không ra đến tột cùng vì sao Tô Minh ngây người.
Không người phát hiện, giờ phút này, trong năm ngọn núi Ô Sơn, chỗ tất cả Nguyệt Dực ngủ say, xảy ra biến đổi kỳ lạ!
Đặc biệt là phía sâu trong Hắc Viêm Sơn, trong lòng chảo bị dung nham bao phủ, trên thân cây to màu đỏ, vô số đường nét di chuyển đôi khi lộ ra khuôn mặt Nguyệt Dực. Biểu tình trên khuôn mặt không phải dữ tợn, không phải bi ai, mà là loại si mê và kích động.
Không biết chúng nó đang kích động cái gì, nhưng có thể nhìn từ hành động chúng nó mau chóng di chuyển trong thân cây, biết chúng cực kỳ kích động.
Dường như chúng nó muốn giãy dụa lao ra khỏi thân cây, nhưng bị lực lượng nào đó ngăn cản, không thể thực hiện.
Lại dường như chúng nó cảm nhận được cái gì. Có lẽ là triệu hoán, có lẽ là…cúng bái…lại có lẽ là…cảm nhận được chúng nó đã mất đi từ vạn năm trước, Man…
Dưới dung nham nổi bọt, trong tàn quân Hỏa Man vạn năm trước, vị trí bộ xương ở mé rìa bị dung nham nóng bỏng ngâm lấy, không có gì biến hóa nhưng ngón tay nó chỉ, hàng chữ Tô Minh từng thấy trên vách đá lại là một mảnh trống rỗng.
Cái gì đều không có. Không phải bị người xóa nhòa mà là từ vạn năm đến nay, dường như chưa từng xuất hiện.
Bộ xương mặc dù chỉ là xương cốt, nhưng giây phút này biểu tình có tia trào phúng và kiêu ngạo hiện ra rõ ràng.
Có lẽ, nó trào phúng không phải là mình chết đi thì tất cả tan biến, mà là sau khi chết…
Đêm, khi vầng trăng trên trời có dấu hiệu biến đi, giây phút bình minh thái dương lên cao, trong rừng Ô Sơn, có một người toàn thân phủ trong áo đen đang từ từ đi hướng phương xa.
Bóng dáng ấy chính là ngày đó từng ở ngoài rìa Hắc Sơn bộ lạc. Y đi rất chậm, nhưng mỗi một bước thường thường thân thể tựa như hư ảo, trực tiếp xuyên thấu qua vô số cây khô.
“Nơi này, cũng vẫn không có…đến tột cùng là ở đâu!” Bóng dáng như thở dài, phát ra thanh âm khàn khàn dần đi hướng phương xa.
Khi trên trời lộ ra thái dương thì người ấy biến mất không thấy bóng dáng.