Cầu Ma Audio Podcast
Tập 49 [Chương 241 đến 245]
❮ sautiếp ❯Chương 241: Thỉnh cầu của Trần Tương
Tô Minh không lập tức mở miệng mà đứng đó, nhìn Trần Tương nữ giả nam trang, ánh mắt của hắn sắc bén rơi vào mắt Trần Tương, khiến cô có cảm giác như bị xuyên thấu tinh thần, xem thấy bên trong linh hồn mình.
Trần Tương run lên, không dám nhìn hắn, cúi đầu, lại lùi vài bước.
“Nói đi, ta sẽ suy nghĩ.” Tô Minh bình tĩnh nói, thanh âm không nhanh không chậm.
“Việc này…việc này nếu Tô sư thúc muốn giúp thì chắc chắn làm được….” Trần Tương cắn môi dưới, bộ dạng hiện tại của cô vô tình lộ rõ ra dáng vẻ con gái.
“Xin Tô sư thúc giúp đỡ, khiến…khiến Tôn Đại Hổ sư thúc đừng nửa đêm ở ngoài phòng ta…tuần tra nữa…cái này khiến ta rất khó xử…” Trần Tương nhỏ giọng nói, khó khăn lắm mới tìm được lời nói dễ nghe một chút, biểu đạt ra ẩn ý của mình. Nói xong cô khom lưng, cúi đầu hướng Tô Minh.
“Xin Tô sư thúc giúp cho ta…”
Sắc mặt Tô Minh biến quái dị, hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng không ngờ Trần Tương tặng khối gỗ, tặng dây gân là vì chuyện này.
Do đó có thể thấy Hổ Tử bình thường ở trong mắt mọi người đem đến bóng ma lớn cỡ nào.
Đặc biệt nhớ tới trước khi Hổ Tử ngủ, dẫn hắn từ Cửu Phong tới đây, trên đường gặp phải chuyện gì, Tô Minh cười khổ.
“Việc này ta sẽ cố gắng khuyên hắn, nhưng không bảo đảm thành công.” Tô Minh chần chờ một chút.
Nói thật lòng, hắn cũng không muốn thỉnh thoảng ban đêm có người ngồi xổm bên ngoài nhìn chằm chằm từng hành động của mình. Đặc biệt là nhớ tới khi Hổ Tử rình Nhị sư huynh thì khóe miệng treo nụ cười quái dị, Tô Minh không khó tưởng tượng ra khi Hổ Tử rình rập người khác cũng cười như thế.
Hắn có chút đồng tình nhìn Trần Tương. Người này nghe Tô Minh nói vậy thì mặt đầy cảm kích, cảm kích đó không giống giả tạo mà phát ra tận đáy lòng, có thể thấy Hổ Tử quấy rầy cô dữ dội cỡ nào.
Có thể vời đi Hổ Tử sư thúc tựa ác mộng ban đêm, đối với Trần Tương là việc quan trọng nhất bây giờ.
Trần Tương cảm kích và cung kính đưa tiễn, Tô Minh đi ra khỏi Khí Vật Điện, cô theo sát sau. Cuối cùng cô cúi gập người hướng Tô Minh, ánh mắt tràn đầy hy vọng khiến hắn bản năng liếc cách không xa đằng sau lưng Tử Xa, Hổ Tử ngáy khò khò.
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Tô Minh gật đầu với Trần Tương, đi hướng Hổ Tử, ôm lấy gã, bước ra không trung một bước, hóa thành cầu vông bay đến Cửu Phong phía xa.
Tử Xa vội vàng theo sau, gã nhìn bóng lưng Tô Minh, mắt có quyết tâm.
Hai người một trước một sau chốc lát ra khỏi đống kiến trúc đại điện dưới Thiên Môn, tới gần Cửu Phong. Trên đường đi Tô Minh gặp phải một số đệ tử Thiên Hàn Tông, những người này thấy hắn lập tức dừng lại, chắp tay vái chào, đợi Tô Minh đi thì mới đi tiếp.
Từng tiếng Tô sư thúc dù không vang lên nhiều lắm nhưng so với lúc trước Tô Minh gặp gỡ thì khác hẳn.
Bên cạnh nếu có ai không hiểu, thấy tình hình này lập tức nhỏ giọng hỏi, biết được đáp án thì lộ ra biểu tình khó tin, ánh mắt nhìn bóng lưng Tô Minh khuất xa thoáng chốc thay đổi.
Lát sau, khi Cửu Phong xuất hiện ở trước mắt Tô Minh thì hai người nhanh chóng tới gần, Tô Minh đáp xuống ngoài động phủ Hổ Tử. Hắn ôm Hổ Tử đi vào trong động, đặt đối phương nằm trên chỗ thường ngày ngủ.
Nhìn Hổ Tử ngáy vang dội, mặt Tô Minh hiện nét cười, từ bên cạnh lấy hồ lô rượu đặt ở chỗ Hổ Tử có thể vươn tay đụng vào, rồi mới xoay người đi.
Ngoài động phủ, Tử Xa cung kính đứng, thấy Tô Minh đi ra, lập tức lộ vẻ chờ nghe sai bảo.
“Vốn định đem ngươi luyện thành nước thuốc.” Ánh mắt Tô Minh rơi trên người Tử Xa.
Tử Xa im lặng, trên mặt có lúng túng, cúi đầu không nói.
“Nhưng nếu ngươi có thể tìm ra hai xác người sắp chết thì ta sẽ bỏ đi ý niệm này.” Tô Minh bình tĩnh nói. Trong lòng hắn đã có suy tính, tại Cửu Phong Thiên Hàn Tông, chuyện quan trọng nhất của mình là tu hành.
Nhất định phải mạnh mẽ hơn, chỉ có như thế nói gần thì hắn mới chiến thắng Tư Mã Tín được, nói xa thì có thể đi ra Thiên Lam bình chướng, đi ra đất Nam Thần.
Tất cả đều cần tu vi cường đại!
Trận chiến với Tư Mã Tín, thoạt trông thì Tô Minh không cách biệt bao nhiêu, nhưng hắn biết kỳ thật trận đấu kia coi như mình thất bại. Nếu không phải sư tôn can thiệp cho mình đủ thời gian mô phỏng lực lượng thiên địa một kiếm kia, khi nhát kiếm chém xuống thì chắc chắn Tô Minh thất bại.
Dù có Thiên Tà Tử trợ giúp, nhưng khi Tư Mã Tín thi triển Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp thì Tô Minh rõ ràng phát hiện nguy hiểm mãnh liệt, nguy hiểm này không phải tu vi như hắn hóa giải được!
Dù hắn còn có một bảo vật chưa lấy ra, là hỏa băng Đại sư huynh tặng cho. Vật đó dù sao là ngoại vật mà không phải đồ của mình.
Tất cả những điều đó khiến Tô Minh nhận ra, tu vi của mình vẫn quá yếu. Loại tu vi như vậy đừng nói là về nhà, ngay cả Thiên Lam bình chướng còn không ra được, thậm chí tại Thiên Hàn Tông không thể lớn tiếng nữa là.
Tất cả ý niệm quay về một mục tiêu, vang vọng trong đầu Tô Minh thật lâu.
“Tô sư thúc, không khó có được người sắp chết. Vãn bối hứa với sư thúc, trong vòng ba năm chắc chắn sẽ tìm ra hai người hấp hối có tu vi cao thâm. Vu tộc ngoài Thiên Lam bình chướng là lựa chọn tốt nhất.” Tử Xa vội cung kính nói.
Khi Tử Xa nói chuyện thì Tô Minh đã đưa lưng với gã đi hướng phương xa, dường như không nghe lời của gã, tiếp tục cất bước. Mãi đến khi Tử Xa phập phồng lo sợ, thấy bóng lưng Tô Minh sắp rời khỏi tầm mắt thì giọng hắn chậm rãi truyền đến.
“Ngoài động phủ của ta thiếu một người gác đêm, nếu ngươi muốn thì đi theo đi.”
Tử Xa phấn chấn tinh thần, lập tức lớn tiếng nói.
“Vãn bối rất muốn!”
Nói rồi gã chạy nhanh lao đi, theo sát Tô Minh biến mất ngoài động phủ Hổ Tử.
Tô Minh trở lại động phủ của mình. Động phủ này đơn sơ nhưng giờ trong mắt hắn có chút khác, thêm ấm áp và cho cảm giác nhà.
Bình đài ngoài động phủ tràn ngập cỏ xanh mọc trong băng giá, chỉ có một khối là trống trải, đó là chỗ Tô Minh yêu cầu Nhị sư huynh để lại cho mình tĩnh tọa.
Cỏ xanh lắc lư trong gió, như giãy dụa sinh tồn trong đất giá rét này, chúng nó có sức sống cứng cỏi. Nhìn chúng, Tô Minh như nhìn thấy Nhị sư huynh.
Hắn bỗng hiểu ra vì sao Nhị sư huynh phải trồng hoa cỏ hơn phân nửa ngọn núi. Bởi vì đây là nhà của y, y tựa như hoa cỏ đó, chỗ có y chính là nơi y phải bảo vệ.
Ví dụ nơi này trước kia không có hoa cỏ, nhưng sau khi Tô Minh mở động phủ thì Nhị sư huynh đến, mang theo hoa cỏ phủ trùm nơi này.
Cảm giác ấm áp lặng lẽ theo hoa cỏ lắc lư trong gió khiến Tô Minh cảm nhận được. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn hoa cỏ, nụ cười trên mặt là từ sau khi hắn đến đất Nam Thần rất ít thấy, nụ cười ấm áp.
Nụ cười này chỉ khi ở Ô Sơn, luôn ở trong lòng Tô Minh do đó ảnh chiếu trên nét mặt.
Tử Xa cung kính đứng một bên, nhìn Tô Minh. Khi gã thấy nụ cười trên mặt Tô Minh, vẻ mặt hoảng hốt, dường như người trước mắt không còn là Tô sư thúc khiến gã kinh sợ, tranh phong với Tư Mã Tín, tràn ngập sát khí, mà chỉ là một thanh niên mới lớn, còn có ngây ngô chưa cởi hết.
Nhưng hoảng hốt chỉ là một khoảnh khắc thôi. Khi Tô Minh đứng dậy, nụ cười trên mặt mất đi, cảm xúc mà Tử Xa không biết có phải là ảo giác cũng biến mất.
Không còn thấy thanh niên mới lớn nữa, chỉ có Tô sư thúc trong bình tĩnh tràn ngập sát khí.
“Không có ta kêu gọi thì ngươi không được bước vào động phủ, ở ngoài động nghe sai bảo.” Thanh âm lạnh lẽo của Tô Minh truyền đến, đi hướng động phủ không có cửa lớn.
“Vâng!” Tử Xa biểu tình cung kính dạ thưa, lùi mấy bước, chọn chỗ chắn gió khoanh chân ngồi xuống. Trong mắt gã phút chốc có mê mang nhưng rất nhanh bị kiên quyết thay thế.
“Ba năm…ba năm có lẽ với ta không phải tai nạn mà là tạo hóa…hy vọng là vậy đi…” Tử Xa nhắm mắt lại, chìm trong tĩnh tọa, nhưng tinh thần gã thì thả ra xung quanh, như là tùy tùng hộ vệ làm việc mình nên làm.
Bây giờ Tô Minh cũng ngồi xếp bằng trong động phủ nhìn sắc trời ngoài động dần tối xuống, hắn chậm rãi lấy ra khối gỗ Tê Bạch lấy từ Khí Vật Điện, bày ở trước mặt, lại lấy ra dây gân mãnh thú.
Sợi dây rất dẻo dai, dù chỉ một đoạn ngắn cũng có thể bị kéo ra rất dài.
Những khối gỗ Tê Bạch kích cỡ không đồng đều, có dài có ngắn, có dày cỡ ba đốt tay có chỉ cỡ hai đốt. Tô Minh nhìn đám gỗ, suy tư một lúc, hai tay nhanh chóng nâng lên chộp lấy một khối gỗ, phất tay một cái, có rất nhiều vụn gỗ tung bay. Lát sau hắn lại lấy một khối khác.
Thật lâu sau, tất cả khối gỗ bị Tô Minh sửa lại một phen, bày trước mặt hắn có tổng cộng chín khối gỗ. Mỗi cái dài cỡ cánh tay, rộng năm đốt tay, dày hai đốt, thoạt trông giống hệt nhau, đều trắng tinh, nhìn thoáng quá không thể thấy nó là gỗ mà giống như bạch ngọc.
Đem chín khối gỗ đặt song song trước mặt Tô Minh, thành một bàn vẽ rất lớn. Giữa mỗi khối có một khe hở mỏng nhưng nếu dùng sức đè ép thì có thể che phủ khe hở đó.
Sau đó Tô Minh cầm lấy dây gân mãnh thú, trán chợt lóe ánh sáng xanh, kiếm nhỏ bay ra liên tục chặt vài đoạn dây gân buộc bàn vẽ gỗ này. Bởi vì bản thân dây gân có lực co giãn khiến khe hở biến mất, nhưng nếu dùng sức cuốn bàn vẽ này như cuốn da thú, thì bởi vì sức kéo có thể đem bàn vẽ biến thành ống đồng.
Chương 242: Côn trùng quái lạ
Nhìn bàn vẽ hắn tự tay chế tạo, Tô Minh nâng lên tay phải nhẹ sờ bề mặt, bàn vẽ bằng phẳng sờ không thấy thô ráp.
“Sau này ngươi hãy cùng ta, cảm ngộ tạo hóa thiên địa.” Tô Minh thì thào, chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ phút này bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, gió lạnh thổi quét qua bình đài ngoài động phủ Tô Minh, có chút tiến vào trong, đôi khi thổi bay tóc dài của Tô Minh.
Tô Minh nhắm mắt, hắn không có cảm ngộ, cũng không chìm đắm trong tu hành, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ là trong trắng xóa chậm rãi xuất hiện bóng dáng một cô gái.
Cô gái khẽ cười xinh xắn, mắt xoe tròn, khiến người nhìn sẽ bị hấp dẫn. Thân hình ngày càng rõ ràng, có thể cảm giác xinh đẹp dã tính từ người cô. Như đóa hoa không bị trói buộc tùy ý nở rộ trong rừng, tỏa ra mùi hương tự nhiên mà mãnh liệt.
Cô mặc đồ trắng, mỉm cười như đang nhìn Tô Minh.
“Bạch Linh…Bạch Tố…” Tô Minh thì thào, nhắm mắt lại, nâng lên tay phải. Trên bàn vẽ gỗ trắng mới làm, từng bút một vẽ.
Mỗi một bút trên bàn vẽ sẽ xuất hiện đường nét ảo, người ngoài sẽ không thấy gì hết, dường như ở đó vốn không có nét bút. Bởi vì không có bút, chỉ dùng ngón tay nên không để lại bất cứ dấu vết gì.
Chỉ có Tô Minh, bởi vì tâm dẫn, tay làm, hắn có thể thấy mình vẽ chính là cái gì. Hoặc nên nói hắn vẽ ra trong lòng mình, vẽ là cảm giác, vẽ là khí chất, đương nhiên mắt thường không nhìn ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua, gió lạnh trong đêm khuya càng rét buốt. Trong động phủ hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có ngón tay Tô Minh không ngừng đụng chạm bàn vẽ phát ra thanh âm. Nhưng trong cơn gió thì thanh âm rất nhỏ, không nghe thấy.
Một đêm qua đi, khi chân trời dần lộ ra mặt trời thì tay phải Tô Minh ngừng trên bàn vẽ, hắn mở mắt ra.
Nhìn bàn vẽ, bây giờ người ngoài có cảm giác không khác gì đêm qua, trống rỗng. Nhưng trong mắt Tô Minh, bàn vẽ xuất hiện thân hình một cô gái.
Cô gái mặt đồ trắng, khẽ cười xinh xắn, sinh động như thật, nhưng, không có mắt.
Tô Minh im lặng giây lát, nâng lên tay phải, vẽ vài nét chỗ đôi mắt trống rỗng. Trong mắt hắn, cô gái trên bàn vẽ lập tức có đôi mắt, đôi mắt cô gái lộ ra ánh sáng động lòng người, chỉ là ánh sáng kia tràn đầy chán ghét, khiến khí chất biến đổi, như đang chấn vấn Tô Minh.
“Cô ta, chính là Bạch Tố.” Tô Minh khẽ nói, đôi mắt bình tĩnh không có gợn sóng, nhìn cô gái trên bàn vẽ thật lâu sau, tay phải của hắn búng bàn vẽ.
Bàn vẽ bỗng chấn động, có một tầng bụi mỏng manh vỡ ra bắn lên không, như là tro, tro bị bắn lên chính là thân hình áo trắng trong tranh.
Bây giờ theo tro bị ngón tay Tô Minh bắn lên, gió lạnh ngoài động phủ thổi vào cuốn lấy nó thổi qua bên người Tô Minh, biến mất.
Theo nó biến mất, bàn vẽ ở trong mắt Tô Minh bây giờ lại biến thành trắng ngần, không còn dấu vết cô gái đó.
Giống như tim hắn, trong một đêm tĩnh tâm vẽ tranh, đem một tia chấn động sinh ra vì bộ dáng giống nhau xóa nhòa, biến thành mây khói, không thể nhập vào tâm.
Bây giờ trời đã sáng rõ, ánh nắng theo cửa động chiếu rọi vào, như là ánh sáng cắn nuốt hắc ám, ngừng lại cách mặt Tô Minh ba mét. Ngoài ba mét có thể thấy ánh nắng chiếu thành vòng tròn, chỗ hắn ngồi thì vẫn chìm trong bóng tối.
Im lặng, Tô Minh bỏ bàn vẽ xuống, mắt chợt lóe, lấy ra Hàm Sơn Chuông. Chuông vừa xuất hiện, bên trong lập tức truyền ra tiếng *bùm bùm*, hiển nhiên là con trùng vẫn đang giãy dụa muốn lao ra.
Tô Minh nhìn chuông nay, mắt lạnh lẽo. Hắn và Tư Mã Tín chiến đấu, hơi hiểu ra lực lượng thiên địa trong nhát chém kia. Trừ cái đó ra còn có thu hoạch khác, chính là xà trùng này.
Vật này theo hắn thấy thì giống dị trùng, nhưng Tư Mã Tín từng nói nó là xà, Tô Minh không thời gian suy nghĩ điều này. Bây giờ bình tĩnh lại, hắn nâng lên tay phải, bỗng búng Hàm Sơn Chuông thu nhỏ trước mặt.
Búng một cái, tiếng chuông vang, nhưng tiếng chuông không lan ra ngoài mà quanh quẩn bên trong thật lâu, dường như có tiếng gào thê lương truyền ra từ bên trong. Chuông chấn động, rất nhanh trùng xà bên trong giãy dụa yếu đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn va chạm chuông.
Lại đợi nửa tiếng đồng hồ, trùng xà trong chuông không va đụng nữa, chỉ có tiếng kêu gào cực kỳ yếu ớt phát ra. Tay phải Tô Minh chỉ hướng Hàm Sơn Chuông. Chuông lập tức bành trướng cỡ một mét. Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải có chút trúc trắc làm ra tư thế quái lạ. Đây là khi hắn nhận chuông làm vật của mình thì trong đầu thật tự nhiên hiện ra một ít cách khống chế này. Làm xong tư thế quái dị, tay phải Tô Minh mạnh đẩy tới trước.
Hàm Sơn Chuông lập tức rung lên, dần dần mặt trên như có sóng gợn, trước mặt Tô Minh, chuông biến trong suốt, cho hắn thấy rõ phong ấn bên trong. Trùng xà như gậy nhỏ thân thể gấp khúc, tựa như dây cung, tùy thời có thể duỗi ra bùng phát lực lượng kinh người.
Trên người nó chẳng có chút gì bị trọng thương, đặc biệt là đôi mắt lộ ra tia sáng âm trầm, như đang chờ cơ hội.
Nếu chỉ như vậy cũng đành thôi. Tô Minh chính mắt thấy trùng xà này rõ ràng tinh thần phấn chấn, vận sức chờ phát động, nhưng khi mở miệng thì truyền ra tiếng gào cực kỳ yếu ớt, mắt hung ác.
“Con trùng nhỏ thông minh thật!” Mắt Tô Minh chợt lóe, dị trùng linh động khiến hắn cười nhạt.
Tay phải liên tục búng chuông vài cái, khiến trong chuông vang tiếng chấn, khuếch tán rất nhiều sóng âm. Trùng nhỏ lập tức vặn vẹo nhưng cứng rắn chống cự, có tiết tấu kêu gào rốt cuộc không phát ra nữa. Nếu thông qua thanh âm phán đoán sinh tử, vậy bây giờ rất có thể có người cho rằng trùng đã hấp hối.
Tô Minh thấy rõ dù trùng khẽ run nhưng người nó vẫn gấp khúc chờ phát động, đôi mắt hung tàn đỏ máu, chẳng những không giảm bớt còn bởi vì thống khổ mà mãnh liệt hơn.
Hình ảnh này khiến Tô Minh rung động.
“Tư Mã Tín làm sao thuần phục được vật này?” Tô Minh thì thào. Vật này nhìn hung dữ, hiển nhiên là loại rất khó thuần phục.
“Ta muốn xem thử cực hạn con trùng này!” Mắt Tô Minh lãnh liệt, nâng lên tay phải không búng nữa mà một bàn tay vỗ lên Hàm Sơn Chuông.
Khoảnh khắc tay đập xuống, tiếng ngân trong chuông lập tức đạt tới đỉnh. Thanh âm kịch liệt đó dù nghe ngoài chuông thì rất yếu ớt nhưng bên trong chuông tựa như sóng cuộn biển gầm, hình thành trùng kích điên cuồng.
Trùng nhỏ thân thể kịch liệt chấn động, thân thể gấp khúc dường như không thể chịu đựng, dần mềm xuống, cuối cùng thả lỏng, phát ra tiếng gào thê lương.
Trong tiếng gào, thân thể nó xuất hiện vết rách, có một ít chất lỏng trắng ngà như máu chảy ra, sắc mặt lập tức uể oái, cánh giương ra cũng rủ xuống. Nhưng hung tàn trong mắt vẫn không giảm, ngược lại càng điên cuồng. Mắt lóe tàn nhẫn càng đậm hơn, dường như chỉ cần cho nó một cơ hội, để nó có thể chạy ra khỏi đây, vậy kẻ mang đến thống khổ cho nó sẽ bị nó điên cuồng trả thù.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, nâng lên tay phải lần nữa vỗ trên Hàm Sơn Chuông. Bỗng chốc bên trong chấn động đạt tới đỉnh điểm. Trong tiếng chuông vang, cánh trùng nhỏ lập tức tê liệt, bỗng chốc tan vỡ hai cánh, thân thể run rẩy như sắp vỡ tan, rất nhiều máu trắng chảy ra, người nó mềm rũ nằm đó, không còn chút sức lực, dường như sự sống cũng đến tận cùng.
Nhưng trong mắt nó, Tô Minh không thấy khuất phục, không thấy tuyệt vọng, trông thấy vẫn là khí thế tràn đầy hung ác, dường như sinh mệnh không chấm dứt thì khí thế đó sẽ không mất!
Tô Minh lần thứ ba nâng lên tay phải, hắn biết, lần này hạ xuống thì trùng lập tức chết! Dù sao trùng này am hiểm là tốc độ và lực xuyên thấu khiến hắn kinh sợ, chứ không phải loại phòng ngự.
Trầm mặc chốc lát, Tô Minh dần thả tay phải xuống. Hắn nhìn trùng nhỏ trong Hàm Sơn Chuông. Trong mắt nó, Tô Minh chẳng những thấy hung tàn và cứng cỏi, còn thấy sự trung thành với chủ nhân cũ Tư Mã Tín.
Sở dĩ hắn có thể thấy trung thành ẩn dưới hung tàn trong mắt con trùng, là vì Tô Minh từng tại Ô Sơn, ở trong mắt Tiểu Hồng con khỉ lửa, từng thấy biểu lộ như vậy.
“Tiểu Hồng…” Tô Minh bất giác nhớ đến nó.
Tô Minh nhắm chặt hai mắt, lát sau chậm rãi mở ra, trong mắt lần nữa bình tĩnh. Hắn nhìn Hàm Sơn Chuông, bỗng nhiên nói với cái chuông.
“Ngươi đã có linh tính như vậy thì chắc nghe hiểu lời ta. Nếu ngươi trung thành với Tư Mã Tín như thế, vậy chúng ta hãy thử nghiệm một lần đi. Xem ngươi ở trong lòng Tư Mã Tín quan trọng tới đâu!” Tô Minh chậm rãi nói.
Hiển nhiên trùng nhỏ nghe thấy lời Tô Minh thì, mạnh ngẩng đầu. Nhưng nó không thấy Tô Minh, chỉ trông thấy xung quanh tồn tại vô tận mông lung.
“Ta rất tò mò, Tư Mã Tín làm thế nào với ngươi, sẽ lựa chọn như thế nào.” Tô Minh lạnh nhạt nói, đột nhiên nâng lên tay phải chỉ vào trán mình.
Cùng lúc đó, trong túi trữ vật lập tức bay ra rất nhiều thạch tệ bềnh bồng giữa không trung, vòng quanh người Tô Minh. Từ người Tô Minh bùng phát ra thần thức lực lượng khắc ấn!
Chương 243: Lấy tình làm chủng!
Con trùng nhỏ này bất khuất và hung tàn, trung thành, thà chết, khiến Tô Minh biết hắn không thể thu nó về mình. Trừ phi hắn chịu mất bó lớn thời gian, mấy năm, thậm chí là lâu hơn nữa, không dùng Hàm Sơn Chuông, chỉ nhốt nó, mài mòn ý thức của nó, do đó trở thành thú nuôi của mình.
Tô Minh không thể trả giá thời gian như vậy, cũng không thể bỏ ra công sức như vậy.
Nhưng nếu giết nó thì Tô Minh có chút không nỡ. Tốc độ và lực xuyên thấu của con trùng cho hắn ấn tượng rất sâu. Nếu có thể thu vào tay mình, xuất kỳ bất ý, có thể trở thành thủ đoạn cực kỳ lợi hại của hắn.
Vậy nên dù không nỡ, lại không thể kéo dài thời gian chậm rãi thu phục, bày ra trước mặt Tô Minh chỉ còn cách cuối cùng, cưỡng ép để lại khắc ấn trong tâm thần, dù phá hủy linh tính bản thân. nhưng một khi có khắc ấn của mình thì trùng lập tức trở thành vật của hắn.
Dù làm vậy sẽ xuất hiện việc làm phản, nhưng thế này mạnh hơn so với chết hoặc không thể sử dụng.
Tuy nhiên, Khắc Ấn Thuật vào tâm thần đối phương thì Tô Minh chi dùng một lần, ở trên người Hòa Phong. Thuật pháp này là Hòa Phong truyền cho hắn, dựa trên lý luận thì có thể khắc ấn vào trùng nhỏ.
Nhưng kỳ thật Tô Minh không có tự tin quá lớn, hắn tu luyện Khắc Ấn Thuật không ngắn, theo hắn lý giải thì loại thuật pháp này nếu đối phương không phản kháng thì rất dễ thành công. Một khi phản kháng thì xác suất thất bại rất lớn. Khi đối phương phản kháng mà muốn thành công thì giống như cùng người đánh nhau, phải tìm ra sơ hở của đối phương!
Một khi có sơ hở thì tiện cho Khắc Ấn Thuật của Tô Minh thừa dịp lẻn vào, hóa thành khắc ấn khắc sâu.
Sơ hở này nếu đối phương là người thì còn đỏ, nhưng mục tiêu lại là trùng xà kỳ dị chỉ cỡ ngón tay thì không dễ xử lý chút nào.
May là trùng xà trung thành với Tư Mã Tín khiến Tô Minh phát hiện ra, nếu có cơ may, hắn phải tạo ra một sơ hở.
Chỉ cần xuất hiện sơ hở, thần thức của Tô Minh lập tức chen vào, thành công khiến trùng thuộc về mình. Nếu thất bại, dù không nỡ nhưng hắn tuyệt đối không nương tay.
Giờ phút này, Tô Minh tản ra thần thực, ngưng tụ trên Hàm Sơn Chuông, thẩm thấu vào, ở trong chuông hóa thành cơn lốc hướng tới trùng xà kỳ dị suy yếu này.
Khoảnh khắc bao phủ nó, Tô Minh lập tức cảm nhận được ý thức trùng xà mãnh liệt phản kháng và giãy dụa, đó là ý thức dù chết cũng không muốn bị khống chế hình thành trùng kích khiến thần thức Tô Minh khựng lại.
“Như vậy xem ra nếu thần thức của mình đủ mạnh, có thể không cần sơ hở cũng mạnh mẽ khắc ấn được.” Tô Minh động ý niệm, trong lúc trùng xà giãy dụa thì hắn có hiểu biết mới về thần thức và thuật pháp này.
Có thần thức của hắn bao phủ, Hàm Sơn Chuông bị Tô Minh lặng lẽ mở ra một khe hở. Khoảnh khắc khe hở tách ra, hơi thở của trùng xa lập tức tỏa ra ngoài.
“Tư Mã Tín, ta đang đợi ngươi sáng tạo cơ hội này cho ta.” Mắt Tô Minh chợt lóe, thần thức mạnh mẽ ngưng tụ trên thân rắn đang giãy dụa.
Giờ phút này, trong Nhất Phong tại đất Thiên Hàn Tông, chỗ cách rất gần đỉnh núi có một động phủ cực kỳ xa hoa. Bề ngoài động phủ như một tòa đại điện cao ngất, bên trong, Tư Mã Tín ngồi xếp bằng, sắc mặt âm trầm, nhắm mắt tĩnh tọa.
Y bị ra lệnh cấm ra ngoài, trong vòng mấy tháng không thể xuống núi. Giờ phút này y khoanh chân ngồi, trong đầu đôi khi hiện lên cuộc chiến với Tô Minh. Trận chiến ấy khiến y chân chính hiểu thực lực của Tô Minh. Đối với y, Tô Minh như cây gai chặn ngang cổ họng, khiến người không thể chịu đựng.
Từ khi Tư Mã Tín ra đời tới này luôn rất thuận lợi, tiến vào Thiên Hàn Tông thì càng suôn sẻ. Được thế hệ trước Tông Môn cực kỳ xem trọng, được người cùng thế hệ sùng bái, thêm vào y giỏi kết bạn, có thể nói trong Thiên Hàn Tông y có vô số bạn bè.
Trong số đó còn có không ít cô gái cố ý vô tình bị y chủng Tình Man. Những chuyện này thế hệ trước Tông Môn biết nhưng không ngăn cản, cứ thế càng khiến y yên tâm ra ngoài du hành. Vì luyện Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp, hễ người nàobị y nhắm trúng thì khó thể trốn thoát.
Vốn mục tiêu hiện nay của y là Bạch Tố. Bởi vì có rất ít đệ tử biết đến cô, là đệ tử bình thường tại Thất Phong. Nhưng một lần vô tình Tư Mã Tín phát hiện, phụ thân của Bạch Tố lại là người ở tầng thứ bảy trong chín tầng Thiên Môn.
Cụ thể là ai thì Tư Mã Tín không biết, dù sao Thiên Môn coi như là với y thì cũng là nơi bí ẩn thần thánh, là trung tâm lực lượng mạnh nhất Thiên Hàn Tông.
Đệ tử Thiên Môn rất ít đi xuống Thiên Môn, đất Thiên Hàn Tông một là trời, một là đất, như hai thế giới khác nhau.
Có thể trở thành đồ đệ Thiên Môn, đây gần như là niềm mơ ước của mỗi người tại đất Thiên Hàn Tông.
Nhưng muốn vào Thiên Môn chỉ có thể được các Phong Chủ thừa nhận, nếu không thì phải trải qua Thiên Hàn Động và lấy đầu một ngàn Vu tộc.
“Ta nhất định phải vào Thiên Môn!” Tư Mã Tín siết chặt nắm tay.
Y đối với Bạch Tố vốn là vô tình, nhưng càng tiếp xúc thì liếc mắt liền phát hiện Bạch Tố có tình ý với y.
Đương nhiên là tình ý này do y cố ý làm ra thủ đoạn chậm rãi biến thành, mục đích không phải muốn trồng xuống Tình Man, dù gì phụ thân Bạch Tố tại Thiên Môn, Tư Mã Tín rất kiêng kỵ.
Nhưng điều này không ảnh hưởng y dù không chủng Tình Man vẫn tiếp xúc Bạch Tố, để cô trợ giúp mình có tư cách tiến vào Thiên Hàn Động. Dù sao mở ra Thiên Hàn Động cần một ngàn cái đầu người Vu tộc, nhưng bây giờ y còn kém rất xa. Việc cắt đầu người, nếu không gặp phải Vu tộc ào ạt tấn công, muốn lấy đi đầu một ngàn người chỉ có thể ra ngoài Thiên Lam bình chướng, điều này đối với y có khó khăn.
Y định trước tiên tiến vào Thiên Hàn Động, trước tăng tu vi sau đó mới đi lấy đầu Vu tộc, vậy thì sẽ có tự tin hơn.
Cách gần như gian lận này không được Thiên Hàn Tông cho phép. Vì sao không cho phép thì không ai biết, nhưng không còn cách nào. Tư Mã Tín không muốn như thế, cho nên y đặt mục tiêu vào Bạch Tố, chỉ cần có người Thiên Môn vì đất Thiên Hàn Tông mở ra Thiên Hàn Động, vậy là y sẽ đạt thành mong ước.
Y có tự tin dựa vào Man Chủng Vô Tâm Đại Pháp của mình, cuối cùng hy sinh tất cả mọi người, chắc chắn có thể thành công. Đến khi đó, thành công rồi thì tu vi của y nhiều ít sẽ tăng lên, lúc đó y không cần lo lắng không tìm thấy Man, tuy nói cần nhiều thời gian nhưng y cảm thấy tất cả đều đáng giá!
Mãi đến khi y gặp Tô Minh! Nói chính xác hơn là sau trận đấu với Tô Minh, trong đầu y có ý niệm tham lam. Y muốn chủng Man trong người Tô Minh, để hắn thành Man của mình.
Như vậy thì y cảm thấy mình càng có nắm chắc tiến vào Thiên Hàn Động, chẳng những sẽ tăng cao tu vi nhiều hơn, cũng sẽ nhanh hơn thời gian.
Có rất nhiều chỗ tốt, thậm chí rất có thể Man của y không cần chết hết. Quá nhiều chỗ tốt khiến Tư Mã Tín tâm động.
“Bạch Tố đã đồng ý với mình sẽ nói cho phụ thân chuyện này. Cô ấy sẽ nghĩ hết cách khiến phụ thân đồng ý. Cô ấy còn nói với mình phụ thân chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô. Việc này có khả năng thành công trăm phần trăm, chẳng qua chưa quyết định thời gian tiến vào. Bây giờ xem ra không cần gấp. Trước mắt quan trọng nhất là làm sao khiến Tô Minh trở thành Man của mình!” Tư Mã Tín nhắm mắt lại, trong não chuyển nhiều suy nghĩ.
“Đáng tiếc hiện giờ mình không thể xuống núi, dù thời gian đến có thể tự do ra vào cũng rất khó tiếp xúc với Tô Minh này. Ai, sớm biết như thế thì không bằng từ bỏ Hàm Sơn Chuông, kết giao với hắn, đến khi đó sẽ tự nhiên chủng Man trong lòng hắn!” Tư Mã Tín nhắm mắt nhíu chặt mày, đang suy tư thì bỗng động tâm thần.
“Bạch Tố!” Tư Mã Tín mở mắt ra, trong mắt lóe tia sáng.
“Lúc trước Tô Minh nhìn Bạch Tố thì rõ ràng biểu tình không đúng, sắc mặt lúc đó không giống như kiếm chuyện.” Mắt Tư Mã Tín lóe sáng, khóe miệng dần lộ nụ cười.
“Lấy tình làm dẫn, hóa thành Man Chủng, khi chủng đã mở thì tình sâu ý trọng, lãnh tình vô thừa, sát na phương hoa, hồng nhan cốt khô! Tư Mã Tín ta có thể sáng tạo ra cách lấy tình tu hành vô tâm độc đáo này, vậy cũng có thể biến đổi chút ít, lấy Bạch Tố làm dẫn, ở trên người Tô Minh gieo Man Chủng!” Tư Mã Tín thì thào, nụ cười lộ tà dị vô tình.
“Tô Minh, bị Tư Mã Tín ta xem trọng, ngươi…không trốn thoát!” Mắt Tư Mã Tín chợt lóe, nhưng lúc này đột nhiên biến sắc mặt, mạnh ngẩng đầu, lập tức lao ra khỏi động phủ, ở bên ngoài nhìn hướng Cửu Phong phía xa!
“Bảo xà của ta!” Con ngươi Tư Mã Tín co rút, sắc mặt âm trầm.
Y cảm nhận được hơi thở bảo xà của mình, hơi thở này từ khi con rắn bị Tô Minh bắt đi thì đã biến mất, giờ phút này đột nhiên xuất hiện tác động liên hệ vô hình trong lòng Tô Minh với con rắn.
Sở dĩ y có thể khiến con rắn nhận mình làm chủ, kỳ thật là vì trong một lần ngẫu nhiên y có được một huyết đồ. Lai lịch huyết đồ xa xưa, y tra xét rất nhiều điển tịch mới biết tác dụng của nó là khiến một ít mãnh thú kỳ dị cùng mình hình thành liên hệ, giống như nhận chủ, có thể khống chế.
Huyết đồ này là vật của Vu tộc ngoài Thiên Lam bình chướng, nhưng Tư Mã Tín đạt được tấm đồ đã rách nát, không thể sinh ra tác dụng với mãnh thú quá mạnh. Cho nên khi gặp trùng xà này, y kiến thức rộng lớn, phát hiện con rắn là ấu thể thì không chút do dự dùng huyết đồ.
Bây giờ y rõ ràng phát hiện liên hệ do huyết đồ sinh ra đang bị trùng kích, dù cảm giác không quá yếu ớt nhưng lát sau, hơi thở bảo xà lại lần nữa nhạt đi sắp biến mất thì Tư Mã Tín do dự.
Chương 244: Hắn không cần thì có ta muốn ngươi!
Trong lòng y biết hơi thở con rắn biến mất không phải vì bị Tô Minh thu phục mà như lúc trước, lại bị Hàm Sơn Chuông phong ấn. Dù là biết nhưng y vẫn do dự, tuy nhiên, chần chờ chỉ chớp mắt đã hóa thành lạnh lùng.
“Việc Man Chủng là quan trọng nhất! Con rắn rơi vào tay Tô Minh, dù mình tiếp xúc với hắn không nhiều nhưng có thể thấy ra người này hành động dứt khoát, sẽ không do dự. Nếu hắn không thu phục được con rắn thì chắc chắn sẽ nghĩ cách giết! Nếu ngươi rồi cũng sẽ chết, không bằng trước khi chết giúp ta một phen, vậy coi như chết có ý nghĩa.” Tư Mã Tín kiềm nén đau lòng, ánh mắt dứt khoát.
“Đáng tiếc con rắn này chưa lớn lên, thôi, thôi!” Tay phải Tư Mã Tín nâng lên mạnh chỉ vào ngực.
Bỗng chốc ngự áo y thành mảnh vụn biến mất, lộ ra lồng ngực có huyết đồ hình tròn. Thoạt trông giống như mặt trời, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ dần thấy ra bên trong có ảo ảnh côn trùng như ẩn như hiện.
“Dù tiếc con rắn nhưng dù sao nó chỉ là một tia hoang tuyến mà thôi, sợ là cả đời không thể phản tổ thành hoang, chỉ là một vật trong số rất nhiều hoang tuyến do năm đó hoang bảo biến thành. Nếu việc này nằm trong dự đoán của mình, có lẽ không tồn tại hoang tuyến. Bỏ vật đó càng có nắm chắc thành công Man Chủng hơn. Việc này…đáng!” Mắt Tư Mã Tín chợt lóe, tay phải chỉ ngực sau đó nhanh chóng đánh vòng quay quanh đồ án tròn đỏ máu.
Theo ngón tay lướt qua, có thể thấy từng đợt khí lạnh theo ngón tay nhanh chóng lan tràn trên da. Tư Mã Tín vẻ mặt như cũ, lạnh lùng. Rất nhanh, khi ngón tay đi tới chỗ đầu đuôi giao nhau, lập tức hình tròn đỏ trước ngực y dâng lên khí đen, cuối cùng chậm rãi tách khỏi da Tư Mã Tín.
Hình tròn đỏ máu này giống như da người, bây giờ từ từ tách ra lộ rất nhiều chất dính kéo da Tư Mã Tín. Chất dính khiến người nhìn buồn nôn nhưng Tư Mã Tín vẻ mặt bình thường như cũ, không có biến hóa gì nhiều.
Theo hình tròn đỏ tách khỏi thân thể y, kéo đứt chất dính. Cuối cùng, khi hình tròn đỏ bềnh bồng trước mặt Tư Mã Tín thì đã kéo đứt hết các chất dính.
Hai mắt Tư Mã Tín lộ tia sáng kỳ lạ, cắn đầu lưỡi phun ra búng máu. Mấu bị phun vào vật giống da hình tròn đỏ, nhanh chóng bị hấp thu.
“Trước khi Bạch Tố làm theo lời mình, phải trước tiên đánh mở chỗ trống trong lòng Tô Minh, thế thì cô ấy mới thành công tốt hơn! Con rắn này là quá trình đánh mở chỗ trống tâm linh giữa mình và Tô Minh, một tia liên hệ giữa hai bên! Ngươi càng muốn khống chế con rắn thì càng sinh ra liên hệ với ta! Khi hắn đang muốn khống chế, khoảnh khắc con rắn chết đi, hắn sẽ rơi sâu vào, càng thất vọng và hối hận thì đối với mình càng là đường dẫn thành công gieo trồng!” Khóe miệng Tư Mã Tín lộ nụ cười âm trầm, tay phải lại nâng lên chỉ vào trán mình.
“Man Chủng, Vô Tâm Đại Pháp!” Thanh âm của y tràn ngập âm u khó hình dung, hư vô tỏa ra.
Hình tròn đỏ như da trước mặt y bỗng bốc cháy.
Trong lúc thiêu đốt thì côn trùng ẩn hiện trong hình tròn đỏ run bần bật, dường như phát ra từng tiếng thê lương không tiếng động.
Cùng lúc đó, trên Cửu Phong, động phủ Tô Minh, trong Hàm Sơn Chuông, côn trùng ủ rũ bây giờ thân mình bỗng vặn vẹo. Nó hấp hối phát ra tiếng hét thê lương, trong hét thảm, hung tàn trong đôi mắt lay động, trung thành giấu ở đáy mắt giờ thành mê mang.
Trên người nó toát ra từng đợt khói trắng. Khói trắng không có nhiệt độ, nhưng theo khói trắng khuếch tán, thân thể côn trùng như là vô hình bị thiêu đốt!
“Đây chính là chủ nhân của ngươi sao. Bởi vì không muốn ngươi bị ta thu phục, thà rằng tàn nhẫn giết chết ngươi.” Giọng nói của Tô Minh vang vọng trong Hàm Sơn Chuông, truyền vào tâm linh của côn trùng.
Trùng này có linh tính rất cao, nó nghe hiểu lời của Tô Minh. Hung tàn trong mắt dần ảm đạm, trung thành nơi đáy mắt bị mê mang che lấp.
Dường như linh tính nó có cao hơn nữa thì bây giờ vẫn không biết tại sao chủ nhân đối xử với mình như vậy.
“Hắn muốn giết ngươi là vì ngươi bị ta bắt. Ta không biết ngươi theo Tư Mã Tín bao lâu rồi, nhưng chắc đây là lần đầu tiên bị người bắt? Dù ta thả ngươi trở lại, nếu xuất hiện lần thứ hai, lần thứ ba, mà kẻ bắt ngươi không phải ta, chờ đợi ngươi cũng chỉ có kết cuộc này! Chủ nhân như thế mà ngươi lại trung thành, thật buồn cười, ta cũng buồn thay cho ngươi!” Giọng Tô Minh như sấm đánh vang dội trong Hàm Sơn Chuông, từng tiếng rơi vào tâm linh con rắn, khiến hung tàn trong mắt nó hoàn toàn tan vỡ. Trung thành nơi đáy mắt không còn nữa, bây giờ biến thành mê mang và đau thương.
Tô Minh nhìn thấy tất cả, dù biểu tình bình thường nhưng lòng chấn động. Hắn không ngờ trùng nhỏ có linh tính đến trình độ đó, xem ra có thể tương đương với Tiểu Hồng.
Nhưng Tiểu Hồng vì là hỏa vượn, trời sinh đã có linh tính như người, còn trùng nhỏ thì bé xíu như vậy mà cũng có thể, do đó thấy ra nó không tầm thường.
“Chủ cũ của ngươi muốn giết ngươi, ngươi còn muốn tử trung ư?” Mắt Tô Minh chợt lóe, ngay khi con rắn tâm linh chấn động, thân thể bị thiêu đốt phạm vi lớn, hơi thở sự sống nhanh chóng yếu đi thì bỗng gầm một tiếng.
Trong tiếng rống ầm ầm, quanh quẩn trong Hàm Sơn Chuông, cùng lúc đó, thần thức Tô Minh ngưng tụ ngoài người trùng xà lập tức phát hiện tâm linh phản kháng của nó rốt cuộc xuất hiện vết rách.
Giây phút xuất hiện khe hở, thạch tệ bềnh bồng quanh người Tô Minh cùng rung động, vỡ thành bột phấn tan biến. Linh khí khổng lồ từ hòn đá vỡ nát ùa ra như thủy triều nhập vào kinh mạch trong người Tô Minh, nhanh chóng di chuyển, cuối cùng ngưng tụ tại đầu, phóng ra lực lượng càng cường đại hơn nữa.
Lực lượng thần thức này bỗng vào Hàm Sơn Chuông, giáng xuống người trùng xà, dọc theo vết rách tâm linh, thế như chẻ tre ùa vào vết rách, tiến vào tâm linh trùng xà.
Khoảnh khắc vào tâm linh trùng xà, thần thức của Tô Minh lập tức phát hiện trong thế giới mơ hồ này bềnh bồng một đồ án tròn màu đỏ khổng lồ.
Vật đó như da người, hoặc nên nói nó là da người bị vẽ đồ án hình tròn.
Nó bềnh bồng giữa không trung, giờ đang hừng hực thiêu cháy. Theo nó đốt cháy, Tô Minh thấy rõ trong hình tròn đỏ, ảo ảnh con rắn đang run rẩy thân thể, nhưng không còn phản kháng, ở bên trong mặc kệ tấm da thiêu đốt khiến nó càng thêm suy yếu.
Trong vài giây ngắn ngủi, nguyên tấm da người có hơn phân nửa bị đốt thành tro tàn, chỉ còn một nửa, xem hình dạng thì chỉ vài giây sẽ hoàn toàn biến mất.
Khi tấm da người đều biến mát thì ảo ảnh con rắn cũng sẽ biến mất theo, trùng xà kỳ dị này sẽ thật sự chết.
“Tư Mã Tín thật độc ác.” Dù Tô Minh đã đoán được việc này xảy ra, nhưng bây giờ chính mắt trông thấy mới mở rộng tầm mắt cảm nhận sự tàn nhẫn của Tư Mã Tín.
Nếu đổi lại là hắn, côn trùng này đổi thành Tiểu Hồng, Tô Minh tự hỏi lòng không thể làm được chuyện như vậy.
Hắn không do dự, thần thức cường đại ngưng tụ trong tâm linh con trùng mạnh xông hướng tấm da đốt cháy. Khoảnh khắc đụng chạm, Tô Minh bỗng chấn động tinh thần, hắn cảm giác có chút là lạ.
Cũng vào lúc này, thân thể hắn xếp bằng trong động phủ, ngực đột nhiên lấp lóe ánh sáng âm u, ánh sáng đó chính là mảnh đá đen bí ẩn Tô Minh treo trên cổ.
Theo ánh sáng chớp động, thần thức của Tô Minh trong tâm lình trùng xà chợt khựng lại.
“Dù vật nuôi chết thì Tư Mã Tín này cũng không quên tính kế mình một phen. Dù không biết mục đích của y nhưng rốt cuộc không phải chuyện tốt.” Thần thức của Tô Minh tạm ngừng thì tấm da bị thiêu phân nửa giờ lại biến mất không ít, chỉ còn lại một mảnh nhỏ.
Con rắn đã suy yếu tới cực độ, mắt thấy sắp hồn phi phách tán, nhưng dường như nó không muốn phản kháng, im lặng ở đó chờ đợi tử vong.
Bây giờ đặt trước mặt Tô Minh là hai con đường, hoặc là cứu côn trùng này nhưng bước vào bẫy của Tư Mã Tín, hoặc là từ bỏ nó.
Hắn tính kế Tư Mã Tín, Tư Mã Tín cũng tính kế hắn. Hai người không biết mục đích và con bài của đối phương, nhưng lấy côn trùng này làm giới, mở ra trận chiến rõ ràng khác với chân chính giao đấu!
Tô Minh chỉ chần chờ chốc lát liền dứt khoát.
Thần thức không để ý Tư Mã Tín bày âm mưu không biết, bao phủ tấm da chỉ còn lại mảnh nhỏ, phá tan lửa thiêu đốt, xông vào ảo ảnh côn trùng tuyệt vọng không phản kháng.
“Dù Tư Mã Tín muốn mượn cái chết của ngươi để tính kế ta, nhưng việc này là thí nghiệm ta làm ra, coi như ngươi chết cũng không thể chết trong tay hắn!”
Khoảnh khắc thần thức Tô Minh xông tới thì thân thể côn trùng run lên.
“Hắn không cần thì có ta muốn ngươi!” Thần thức của Tô Minh truyền ra thanh âm đưa vào tâm linh côn trùng. Tâm linh côn trùng chấn động, ảo ảnh ở trong tấm da mạnh ngẩng đầu, đôi mắt ảm đạm lộ ra ánh sáng khác lạ.
“Hắn không cần thì có ta muốn ngươi.” Câu nói này vang vọng trong tâm linh côn trùng có linh tính cực cao, khiến ánh mắt nó dần sáng lên.
Nó gần như không hề phản kháng, thần thức của Tô Minh để lại khắc ấn sâu trong tâm linh nó.
Giây phút khắc ấn in dấu, tấm da người hoàn toàn cháy thành tro bụi. Nhưng một giây trước khi hóa thành tro thì ảo ảnh bên trong sớm một bước bị bôi xóa.
Giờ phút này, trên Nhất Phong, Tư Mã Tín khoanh chân tĩnh tọa, da người trước mặt hoàn toàn thành tro. Sắc mặt y chợt biến đổi, đứng bật dậy như muốn lao ra khỏi Nhất Phong nhưng chợt ngừng bước. Y siết chặt nắm tay, biểu tình cực âm trầm, dường như cực kỳ giận dữ.
“Sao không chết được!” Y bỗng nhiên hiểu ra mục đích của Tô Minh. Mục đích đó là mượn tay của mình thu phục trùng xà kỳ dị này!
Chương 245: Ngươi hiểu không?
Trên Cửu Phong, Tô Minh từ trong nhập định chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt có mỏi mệt. Để lại dấu ấn trong tâm linh trùng xà, việc này vốn tiêu hao thần thức của hắn, dù có thạch tệ cống hiến nhiều linh khí hỗ trợ, nhưng bởi vì tấm da người thiêu cháy kia khiến bây giờ Tô Minh cực kỳ mệt mỏi.
Dù mệt nhưng mặt Tô Minh lộ vui sướng, hắn duỗi ra tay phải, phía trên có một gậy nhỏ màu đen kích thước cỡ ngón tay đang yên tĩnh nằm.
Cẩn nhận nhìn kỹ thì ra đó là trùng xà hình cây gậy.
Bây giờ con rắn đang cúi đầu, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện đôi mắt cũng khép kín. Trên người nó toát ra mệt mỏi không thua gì Tô Minh, còn có vô cùng suy yếu.
Hiển nhiên những việc xảy ra khiến trùng xà linh tính cực cao chẳng những bị thương linh hồn ngay cả tâm linh cũng phập phồng lên xuống.
Nhưng Tô Minh cảm nhận rõ con rắn trải qua quá trình luân phiên đổi chủ, khác với trước nhiều. Tâm linh có một lần lột xác tỏa ra bên ngoài, trên người nó Tô Minh có thể chạm được hung ác ngập trời.
“Khi ngươi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, bên cạnh ta sẽ thêm một vũ khí sát thủ!” Tô Minh thì thào, tay trái sờ côn trùng.
Trùng không động đậy, không chút giãy dụa hay phản kháng như lúc trước.
Suy tư một lúc, Tô Minh bỏ trùng xà vào trong Hàm Sơn Chuông, tuy vẫn là phong ấn nhưng ý nghĩa khác với trước. Trước kia là vì giam giữ, bây giờ bảo vệ.
Lấy Hàm Sơn Chuông mạnh mẽ bảo vệ trùng xà bây giờ cực kỳ yếu ớt, để nó có đủ thời gian hồi phục, mãi đến khi hoàn toàn thức tỉnh!
Cất lại Hàm Sơn Chuông, Tô Minh hít sâu, bây giờ sắc trời bên ngoài lại tối xuống, chẳng bao lâu sau sẽ hoàn toàn tối đen. Tô Minh đứng dậy, đi ra khỏi động.
Khi hắn đi ra thì gió lạnh ập vào mặt, thổi bay tóc và quần áo khiến tinh thần Tô Minh phấn chấn. Hắn hít khí lạnh, lạnh giá từ trong thân thể lan tràn toàn thân.
Nhưng lạnh lẽo này chỉ là thân thể, còn tâm Tô Minh, bởi vì đứng ở Cửu Phong, bởi vì đem núi này thành nhà cho nên ấm áp.
Tử Xa thấy Tô Minh đi ra lập tức đứng dậy tiến lên, cách Tô Minh mấy mét cung kính cúi đầu.
“Kính chào Tô sư thúc.”
Tô Minh không mở miệng, hắn nhìn chân trời tối đen. Giọng của hắn như truyền ra từ nơi âm u.
“Bạch Tố, là ai?”
Hỏi cái tên Bạch Tố không phải vì cô tồn tại trong lòng Tô Minh, mà lúc lấy trùng làm giao giới đấu với Tư Mã Tín thì Tô Minh nhận ra tính toán của y, lờ mờ đoán được.
“Bẩm sư thúc, Bạch Tố là đệ tử Thất Phong Thiên Hàn Tông, bình thường ít nói, vãn bối không biết gì nhiều. Nhưng lấy ta hiểu biết về Tư Mã Tín thì y tuyệt đối không uổng công tiếp cận một đệ tử bình thường. Thiên tư cô ta rất bình thường, có thể bị Tư Mã Tín tiếp cận chắc là vì thân phận có gì đó khác lạ.” Tử Xa trầm ngâm giây lát, cung kính nói.
Tô Minh im lặng chốc lát, xoay người đi ra bình đài. Tử Xa vội vàng theo sau, hai người ở trong đêm khuya đi tại Cửu Phong, xung quanh gió nức nở thổi, không có thanh âm nào khác. Trong tĩnh lặng, Tô Minh bước chân không nhanh, nhưng đạp xuống mỗi bước dường như có định luật riêng. Tử Xa theo sau, càng nhìn càng kinh sợ.
“Người Cửu Phong này quả nhiên đều là quái vật. Tô Minh trước mắt khi bước đi ẩn chứa kỳ lạ, mình nhìn lâu còn có cảm giác tinh thần bị bước chân đó giẫm lên.” Tử Xa liếm môi, mắt lộ khao khát.
Đang lúc hai người bước đi thì bỗng nhiên Tử Xa biểu tình nghiêm túc, mạnh nghiêng đầu nhìn mảnh đất âm u phía không xa. Chớp mắt thấy có một bóng người từ chỗ đó bay qua.
“Đó là Nhị sư huynh của ta.” Không đợi Tử Xa cảnh báo thì truyền đến thanh âm bình tĩnh của Tô Minh.
Tử Xa ngây ra, chưa đợi gã hồi phục tinh thần, con ngươi lập tức co rút. Gã thấy rõ cách không xa chỗ âm u một bóng người quỷ dị mơ hồ bay đến.
Bóng dáng kia đang bay qua chợt tạm dừng, khom người nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu nhanh chóng rút một ít hoa cỏ, rồi lại phiêu đi chỗ khác.
Thân hình kia như linh hồn khiến người trông thấy ớn lạnh cả người.
Nhìn hành động và lặng lẽ “bay” đi của thân hình đó, Tử Xa da đầu mát lạnh. Bây giờ là ban đêm, xung quanh yên tĩnh, bỗng nhiên xuất hiện một thân hình lạ lùng như vậy, đặc biệt là còn biết thân phận của đối phương, khiến Tử Xa tinh thần chấn động.
“Hắn…ách…Nhị sư thúc đang làm cái gì?” Tử Xa hít sâu, nhìn người trước mặt bước chầm chậm, ánh mắt luôn nhìn đằng trước, vẫn không ngoái đầu lại. Gã vội vàng theo sau, chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi.
“Đang trộm hoa cỏ hắn trồng.” Tô Minh bình tĩnh nói, rất nhanh đã tới động phủ Hổ Tử.
Tô Minh từng hứa với Trần Tương sẽ giúp cô khuyên Hổ Tử. Hắn đã cầm đồ Trần Tương tặng thì sẽ không quên việc này.
“Trộm hoa cỏ mình trồng.” Tử Xa sắc mặt quái dị, trên mặt đầy nghi hoặc. Gã càng lúc càng thấy Cửu Phong thật là quá khó đoán.
Bên ngoài động Hổ Tử, Tô Minh không nghe tiếng Tam sư huynh ngáy khò khò. Hắn đi vào nhìn thì động phủ trống rỗng, chẳng biết Tam sư huynh đã đi đâu.
Tô Minh có chút nhức đầu, hắn có thể tưởng tượng ra mỗi khi buổi tối, chỉ cần Hổ Tử không có việc khác thì chắc chắn sẽ mang nụ cười bí ẩn, ra ngoài “trinh sát”.
Bây giờ không biết đi tới núi nào, ngồi xổm tại một góc vừa cười vừa ngó trộm.
Tử Xa ở sau lưng Tô Minh, nhìn động phủ trống rỗng thì không có cảm giác gì, nhưng thấy Tô Minh nhíu mày thì lòng máy động. Gã nhớ tới một truyền thuyết liên quan đến Hổ Tử trong Thiên Hàn Tông.
Khoảnh khắc nhớ tới truyền thuyết này, Tử Xa người run rẩy, biểu tình càng quái dị.
Tô Minh cau mày đi ra động phủ, ngẩng đầu nhìn trời tối đêm. Trầm ngâm một lúc sau, hắn nhoáng người lên đi hướng phương xa, trên đường đi hắn không lên tiếng, Tử Xa ở phía sau không nói lời nào. Hai người yên tĩnh đi chừng nửa tiếng đồng hồ thì Tô Minh bỗng dừng bước chân.
Cùng lúc đó, một tiếng cười khẽ khiến người rợn tóc gáy mơ hồ truyền đến từ phía xa.
Tiếng cười như cú đêm rít gào, trong đêm khuya yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
“Vẫn là Hổ gia gia nhà ngươi thông minh nhất. Nhị sư huynh à Nhị sư huynh, ta cứ là không nói cho ngươi ai trộm hoa của ngươi. Ai dà, quá thông minh cũng không tốt, ví dụ như Hổ gia gia ta đây, cô đơn quá, thật là quá cô đơn.” Cùng với tiếng cười rùng rợn là thanh âm cảm thán.
Trong đầu Tử Xa trống rỗng. Đương nhiên gã nghe ra đó là giọng của Hổ Tử, nhưng thật tình nghĩ không ra Hổ Tử rốt cuộc thông minh chỗ nào.
Gã mờ mịt nhìn Tô Minh.
Chỉ thấy Tô Minh chân mày cau nay giãn ra, thân thể căng cứng bỗng thả lỏng, khom lưng, khẽ khàng bước tới trước.
Trong đầu Tử Xa hỗn loạn. Bây giờ Tô Minh so với bình thường gã thấy thì như biến thành người khác. Hắn cong lưng như mèo đi, khiến Tử Xa nuốt nước miếng cái ực, cũng bắt chước khom lưng nhẹ nhàng tới gần.
Không lâu sau, đằng trước xuất hiện một khối đá lớn. Sau tảng đá, Tử Xa thấy gã đàn ông như là Hổ Tử ngồi xổm tại đó, rướn cổ từ mép đá nhìn ra bên ngoài.
Tô Minh đã quen hành động của gã, khom lưng tới gần ngồi xổm cạnh Hổ Tử. Hổ Tử ngoái đầu liếc Tô Minh, định làm cái gì thì thấy Tô Minh cười khổ nâng lên ngón trỏ tay phải suỵt một tiếng.
Hổ Tử mắt chợt sáng, vẻ mặt khen ngợi nhỏ giọng nói.
“Hay a, tiểu sư đệ, xem ra ngươi có thiên phú học tập thói quen tốt của sư huynh, sau này ta không cô đơn nữa rồi. Sư huynh mang ngươi nhìn mỗi góc Thiên Hàn Tông.”
Tử Xa ngồi xổm bên cạnh, bị khơi dậy lòng tò mò muốn chết, nhịn không được ngẩng đầu thò ra khỏi mép tảng đá. Nhìn một cái, gã chớp mắt, nửa ngày không nói ra lời.
Sau tảng đá lớn là một mảnh đất băng, chính giữa có một chỗ lõm vào khoảng mười mét, bên trong có một khối băng cao tới mấy mét.
Trên khối băng lờ mờ tỏa ra ánh sáng, có thể mờ hồ thấy mặt trên có một bóng con gái đang…tắm rửa.
Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!
Cô gái vừa tắm vừa cẩn thận nhìn xung quanh.
Chỉ thấy bóng lưng cô gái, mái tóc buông dài, không thấy ngay mặt lại thêm vào có chút lờ mờ khiến người khó trông thấy rõ.
“Này là sao?” Tử Xa mờ mịt. Trong đầu gã thật sự không nghĩ ra trên khối băng cao mười mét trước mắt tại sao xuất hiện ảo ảnh này.
Gã bản năng nhìn xung quanh, nơi này tĩnh lặng, rõ ràng không có ai tắm.
“Hừ hừ, đây là sáng tạo lớn nhất của Hổ gia gia nhà ngươi. Thất Phong phòng thủ nghiêm hơn nữa thì có tác dụng gì, Hổ gia gia không cần đi cũng có thể tại đây nhìn hình ảnh mình muốn thấy.” Hổ Tử vẻ mặt đắc ý hào hứng nói.
“…Hổ sư thúc, nếu tại đây có thể thấy thì sao không đi ra ngoài ngồi nhìn khối băng, cần gì chồm hổm trong đây…” Tử Xa ngẩng ra, phản xạ hỏi.
Hổ Tử nghe vậy lập tức trợn mắt, khinh miệt nhìn Tử Xa.
“Như vậy mới có cảm giác dòm lén, ngươi hiểu không?”
Tử Xa cười khổ, gã cứ thấy bóng lưng cô gái này có chút quen, trong thoáng chốc không nhớ ra. Bây giờ lại nhìn nữa, khối băng phản xạ ra cô gái đang chuyển thân hình, lộ ra góc mặt vẫn mơ hồ.
Nhưng giây phút thấy một bên mặt thì Tử Xa há to miệng, mặt nổi gân xanh.