1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 47 [Chương 231 đến 235]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 47 [Chương 231 đến 235]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 231: Nhìn thấy

Hổ Tử ở một bên nhìn Tô Minh cùng Tử Xa một hỏi một đáp, ngây ngốc nhìn, đặc biệt là thấy biến hóa trước sau của Tử Xa, lại nhớ tới hành động lúc trước của mình.

“Xem ra vẫn là tiểu sư đệ có thủ đoạn, phải học hỏi chiêu này mới được.” Trong đầu Hổ Tử đem mỗi tiếng nói và hành động của Tô Minh bày ra một lần, cảm thấy mình có thể học, trên mặt lộ nụ cười đắc ý.

“Cái gì Thiên Môn địa môn, tiểu sư đệ, nếu ngươi thấy cái tên Tư Mã Tín không vừa mắt thì sư huynh sẽ đi đánh hắn, đánh không lại thì chúng ta chạy, quay về Cửu Phong kiếm Nhị sư huynh!”

Nghe lời của Hổ Tử, lòng Tô Minh ấm áp.

“Đúng rồi, tiểu sư đệ, ngươi tìm ta có chuyện gì? Nếu không có gì thì ta đi ra ngoài một vòng đây, đã mấy ngày không xuống núi, ta lo người bên ngoài nhớ Hổ gia gia.” Hổ Tử lắc lư rượu hồ lô, bên trong đã không còn nhiều rượu.

“Có chuyện, nghe nói Tam sư huynh rất quen thuộc Thiên Hàn Tông, ta muốn đi một chuyến Khí Vật Điện dưới Thiên Môn tìm một ít giấy để ngày thường tu hành tĩnh tâm. Nhưng trước đó còn cần đi tìm sư phụ mượn tông chủ lệnh.” Tô Minh mỉm cười nói.

“Tông chủ lệnh? Thứ đó không cần tìm sư phụ, ta còn có vài cái.” Hổ Tử nói, ở trong động phủ lục tìm chốc lát sau từ một góc lấy ra băng khối hình lệnh bài màu tím.

“Đây, là cái này nè, sư phụ có nhiều lắm, lần trước ta đi tiện tay lấy mấy cái về. Cho ngươi một cái, bình thường lấy ra có thể hù người ngoài.” Hổ Tử nói, quăng lệnh bài cho Tô Minh.

Tô Minh ngẩn ra, cầm lấy nó, lập tức cảm giác có khí lạnh toát ra từ lệnh bài thuận theo thân thể đi một vòng. Xem bộ dạng cực kỳ tinh mỹ, không giống đồ giả.

Chẳng những hắn ngơ ngác, Tử Xa ở một bên ngây ra, hút ngụm khí lạnh. Gã nhận ra vật này, nhưng lời của Hổ Tử khiến gã có chút khó tin.

“Cửu Phong, đây chính là Cửu Phong ư!” Tử Xa lòng chấn động.

“Đi thôi, ta rành Khí Vật Điện lắm, bên trong có không ít tên từng bị ta đánh.” Hổ Tử vỗ ngực định mang theo Tô Minh rời đi, nhưng mới đi mấy bước thì xoay người tới trước mặt Tử Xa, trợn to mắt trừng gã.

“Bà nội nó, Hổ gia gia ta đi ra ngoài, ngươi là vật sống Nhị sư huynh cho chúng ta, phải theo sau. Dù Nhị sư huynh đã phong tu vi của ngươi, nhưng hắn có nói khi tiểu sư đệ ra ngoài ngươi phải bảo vệ vậy ngươi nhất định có thể làm được. Đừng lừa Hổ gia gia nhà ngươi nữa à, nếu không buổi tối ta ở trong mộng cho ngươi biết tay!”

“Nhưng ta đích thực bị phong tu vi, không thể tự bay.” Tử Xa uất ức, hấp tấp nói.

“Câm miệng, Hổ gia gia ngươi có thể mang ngươi đi ra ngoài, ở giữa không trung ném ngươi xuống, nếu không biết bay thì sẽ té chết, đừng trách Hổ gia gia không cứu ngươi.” Hổ Tử nói rồi túm lấy Tử Xa, cười với Tô Minh, ra khỏi động phủ của mình.

Tô Minh theo phía sau, nhìn Tử Xa cả người mọc đầy thảo dược bị lôi đi, vẻ mặt tức giận bực mình, hắn mỉm cười theo sát.

Ba người hóa thành hai cầu vồng bay lên không trung Cửu Phong thẳng tới dưới Thiên Môn, chính giữa có chín ngọn núi vây quanh. Đó là một đống kiến trúc rộng lớn, xem thì rất xa hoa, tràn đầy khí thế bàng bạc.

Từng kiến trúc như là chạm trổ vàng ngọc, tràn đầy hùng tráng. Bên ngoài đại điện có vô số bóng người xuyên qua mỗi đại điện, rất là náo nhiệt.

Giữa không trung, Hổ Tử ở đằng trước dẫn đường vừa bay ra khỏi phạm vi Cửu Phong thì nhẹ buông tay, ném Tử Xa từ giữa không trung, rống một tiếng.

“Hừ, té chết ngươi!”

Tử Xa mặt trắng bệch, thân thể rơi nhanh xuống, nhưng tới gần trăm mét thì bỗng lộ vẻ mặt vui mừng, cơ thể từ rơi tự do biến thành bềnh bồng.

Nhưng rất nhanh, biểu tình vui sướng biến thành chua chát. Gã phát hiện mình không thể cách Tô Minh và Hổ Tử quá xa, nếu không thì tu vi có được sẽ lập tức bị phong ấn.

Gã không cần thử cũng tưởng tượng được, nếu mình động thủ với Tô Minh và Hổ Tử, tu vi tạm thởi bị giải phong chỉ sợ lập tức lần nữa bị phong ấn.

“Hừ hừ, dám giả bộ trước mặt Hổ gia gia, thử một lần đã lòi ra ngay. Nhìn cái gì, còn không đi theo!” Hổ Tử trừng mắt.

Tử Xa im lặng thầm than, theo sau lưng Tô Minh. Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế..!

Tô Minh nhìn mỗi tiếng nói cử động của Hổ Tử, nụ cười trên mặt càng lan rộng.

“Tiểu sư đệ, đó là Bát Phong. Bát Phong này rất thú vị, bên trong cư trụ không ít người, bình thường tên nào tên nấy thập thò như là giấu bí mật gì đó. Nhưng ta là ai chứ, ta là Hổ gia gia thông minh nhất Cửu Phong, trong đôi mắt của ta nào có bí mật gì dối gạt được chứ? Ngay cả việc của Nhị sư huynh còn bị ta phát hiện. Trận pháp của Bát Phong này ta nhắm mắt là có thể đi qua, thấy không ít việc thú vị. Thí dụ năm đó ta thấy bên trong có một sư điệt không ngờ là nữ giả nam trang. Oa, ta thấy cô ta cởi cả quần áo.” Hổ Tử đắc ý kể lể.

“Cái kia là Thất Phong, núi đó đều là nữ đệ tử. Đáng tiếc tuy trận pháp yếu nhưng người bên trong quá cẩn thận, mấy lần ta suýt bị bắt, có lần suýt bị túm, may là ta chạy nhanh. Đáng tiếc Nhị sư huynh không chịu giúp ta, xem ta bị đánh hoài.”

“Đó là Nhị Phong, cũng chính là nơi thằng nhóc Tử Xa cư ngụ. Hừ hừ, bí mật chỗ này cũng không gạt được Hổ gia gia, năm đó ta…”

Hổ Tử đắc ý kể, Tô Minh không có cảm giác gì, tuy càng nghe càng thấy là lạ, nhưng Tử Xa ở một bên thì liên tục cười khổ.

Trên Nhị Phong của họ luôn lưu truyền một tin đồn. Có một cái nói là mỗi khi đệ tử ra ngoài vào buổi tối sẽ dấy lên tin đồn có người dòm ngó. Mãi đến sau này mới phanh phui ra, hóa ra thủ phạm chính là Hổ Tử trước mắt này.

Đối phương luôn nhàm chán ẩn hiện trên mỗi ngọn núi, núp núp ló ló trong chỗ tối, vừa cười trộm vừa rình rập. Trong Thiên Hàn Tông này gần như mỗi người đều biết việc đó.

Ba người bay nhanh giữa không trung, qua chừng nửa tiếng đồng hồ, trong khi Hổ Tử liên miên kể cho Tô Minh nghe chiến tích và bí ẩn bị mình nhìn lén mấy năm nay tại Thiên Hàn Tông, ba người đã tới chính giữa chín ngọn núi dưới Thiên Môn.

Hổ Tử đi đằng trước, sải bước chân nhanh thẳng tới một kiến trúc trong đống kiến trúc bên dưới. Trên đường có không ít đệ tử Thiên Hàn Tông ra vào chỗ này, trông thấy Hổ Tử thì biểu tình quái lạ vội vàng tránh đi, dường như không muốn chọc người này, miễn cho buổi tối bị nhìn lén.

Đặc biệt là nữ đệ tử, trông thấy Hổ Tử thì nghiến răng nghiến lợi, có người thậm chí muốn nhào tới, nhưng trông thấy Tử Xa đi ở hàng cuối lại do dự rụt lui.

Danh tiếng của Tử Xa tại Thiên Hàn Tông nằm ở hàng chín trên bảng đất Thiên Hàn Tông, vậy nên rất là nổi tiếng.

Xem đến đây Tử Xa bỗng hiểu ra, vì sao Hổ Tử phải mang mình đi theo. Tô Minh cũng hiểu được, cười khổ nhìn Hổ Tử ở đằng trước cực kỳ đắc ý, bay cũng phiêu phiêu.

“Hừ, mấy Man Tử kia, nhìn cái gì!”

“Lại nhìn nữa tối nay Hổ gia gia mò vào phòng các ngươi xem đã con mắt bây giờ!”

“Ôi ôi, sư điệt, thấy Hổ gia gia nhà ngươi sao không tới bái kiến hả, thế nào, không thấy ngay cả Tử Xa còn phải theo phía sau à?”

Trên đường đi Hổ Tử kêu la liên tục khiến biểu tình của Tử Xa ngày càng âm trầm, Tô Minh thì dở khóc dở cười.

Mắt thấy Hổ Tử ngày càng huênh hoang, đi tới đại điện chính giữa chín ngọn núi dưới Thiên Môn, bộ dạng cực kỳ đắc ý, Tử Xa đi theo sau lưng Tô Minh thật sự là không thể chịu đựng áp lực được nữa, nhỏ giọng nói với Tô Minh.

“Cái kia Tô…Tô sư thúc, chỗ đó chính là Khí Vật Điện, Hổ sư thúc đã đi vòng quanh tám lần.” Gã nói, chỉ một gian đại điện không xa.

Tô Minh ho khan một tiếng, liếc Khí Vật Điện lại nhìn Hổ Tử ở đằng trước đang rống to với mấy đệ tử Thiên Hàn Tông, cười khổ nói.

“Tam sư huynh, chúng ta vào Khí Vật Điện trước đi. Nếu sư huynh thích đi vòng vòng thì đợi lát nữa để Tử Xa đi cùng là được, ta còn phải quay về núi tu hành.”

Hổ Tử nghe vậy thì biểu tình tiếc nuối nhưng xoay người nghiêm túc nói.

“Tiểu sư đệ, ai nói sư huynh thích đi vòng vòng? Trong lòng ta, mang tiểu sư đệ đi Khí Vật Điện là việc quan trọng nhất. Chẳng qua ta tìm không thấy thôi, để xem nào, a, thì ra Khí Vật Điện ở đây!” Hổ Tử chỉ Khí Vật Điện cách không xa, mặt làm bộ lộ vẻ vui mừng.

Khi nói chuyện thì Hổ Tử đã đi tới cửa Khí Vật Điện, chẳng qua cánh cửa giờ đã khép kín. Tô Minh thấy rõ mới nãy người bên trong thấy Hổ Tử đi tới lập tức đóng cửa.

“Mở cửa mở cửa, Hổ gia gia nhà ngươi đến đây! Hôm nay Hổ gia gia không đánh người, nếu không mở cửa thì ta nổi giận à!” Hổ Tử đi tới trước cửa, nhấc chân đá.

Rất nhanh, cửa bị mở ra, bên trong là một thanh niên khuôn mặt hơi tuấn tú nhưng sắc mặt cực kỳ âm trầm, cau mày rồi lại có chút bất đắc dĩ. Thanh niên đứng đó nhìn Hổ Tử, mở miệng định nói cái gì.

“Ủa, hôm nay ngươi ở đây à, hèn chi ta nói sao tự dưng đóng cửa. Tiểu sư đệ, cô ta chính là người ta đó nói, cái tên nữ giả nam trang bị ta nhìn.”

Thanh niên sắc mặt bỗng chốc biến khó coi, nổi gân xanh.

Tô Minh vội bước lên trước kéo lại Hổ Tử còn đang vui sướng rống to, cười với thanh niên, vẻ mặt xin lỗi.

“Vị sư điệt này, cái kia…” Tô Minh còn chưa nói xong thì sắc mặt bỗng biến nghiêm túc.

Bên tai hắn truyền đến từng tiếng xôn xao, thậm chí thanh niên ở trước mặt hắn cũng ngẩng đầu nhìn không trung sau lưng Tô Minh, sắc mặt có cuồng nhiệt và tôn kính.

“Ánh sáng bảy sắc! Là Tư Mã đại sư huynh đã trở về!”

“Không sai được, đúng là núi bảy sắc của Tư Mã đại sư huynh, ngươi xem, trên núi kia chẳng phải là Tư Mã đại sư huynh sao! A, bên cạnh hắn còn ngồi một cô gái, nhìn hơi quen mắt.”

“Thật sự là Tư Mã đại sư huynh!”

Tiếng ồn ào dấy lên bốn phía, Tô Minh liếc mắt thấy giữa trời có một mảnh ánh sáng bảy sắc xuyên thấu đến. Hắn chậm rãi xoay người nhìn bầu trời.

Chương 232: Cô, tên gọi là gì

Lúc này trên bầu trời bị ánh sáng bảy sắc bao trùm, bảy sắc như cầu vồng nhưng không nhu hòa mà là loại nhan sắc cực kỳ rực rỡ, tràn ngập mỗi góc trời Tô Minh trông thấy.

Ánh sáng bảy sắc chói mắt rơi trên mỗi ngọn núi, dung nhập vào bầu trời, rơi vào mặt đất, tràn ngập trong mắt của vô số người.

Ánh sáng xuất hiện mang theo bá đạo khó nói rõ, khiến đất Thiên Hàn Tông trừ Cửu Phong ra, còn lại tám ngọn núi trong ngoài vô số đệ tử Thiên Hàn Tông đều ngửa đầu nhìn chính giữa vầng sáng bảy sắc.

Thanh âm xôn xao vang vọng tám hướng. Bởi vì tại Thiên Hàn Tông, bảy sắc chỉ đại biểu cho một người!

Bởi vì tại Thiên Hàn Tông, có thể rầm rộ xuất hiện như vậy chỉ đại biểu cho một người!

Đó chính là thiên tài của Thiên Hàn Tông, có tiếng là có khả năng trở thành Man Thần đời thứ bốn nhất, Tư Mã Tín!

“Là Tư Mã sư huynh, hắn đã trở về!”

“Nghe nói Tư Mã sư huynh ra ngoài nhiều năm, khi đó rời đi thì tu vi đã đến đỉnh Khai Trần. Bây giờ trở về, không lẽ tu vi của sư huynh tới Tế Cốt rồi!?”

“Khi đó Tư Mã sư huynh rời khỏi Tông Môn đi rèn luyện đã từng nói, không đến Tế Cốt tuyệt đối không trở lại Tông Môn!”

Tiếng xôn xao kinh thiên động địa, ánh sáng bảy sắc xuất hiện chấn động đệ tử tám ngọn núi đất Thiên Hàn Tông. Có một số người quen với Tư Mã Tín hóa thành từng cầu vồng từ mỗi ngọn núi bay ra.

Chớp mắt, trong trời đất có vô số bóng dáng bay tới nhìn về phía xa.

Bên cạnh Tô Minh, đống kiến trúc đại điện chính giữa chín ngọn núi dưới Thiên Môn, đám người ban nãy còn ra ra vào vào bây giờ cũng từng người bay ra, mang theo cuồng nhiệt và tôn kính nhìn bầu trời, chắp tay bái lạy.

Ngay cả thanh niên bên cạnh Tô Minh bị Hổ Tử nói là nữ giả nam trang cũng bước nhanh ra, cúi đầu hướng bầu trời.

“Cung nghênh Tư Mã đại sư huynh trở về Tông Môn!”

Thanh âm này phát ra từ miệng vô số người vang vọng trên mặt đất, dung hợp thành một trở thành sóng âm kinh thiên động địa.

Tô Minh đứng đó, mắt hắn như bị đâm xuyên, bởi vì ánh sáng bảy sắc trên trời như muốn xuyên thấu hắn nhìn xung quanh vô số người đang cung nghênh. Trong hình ảnh này, hắn và Hổ Tử, thậm chí là Tử Xa đều bị thế giới bỏ qua. Trong mắt mọi người dường như chỉ còn ánh sáng bảy sắc kia.

Loại cảm giác này Tô Minh không hề xa lạ. Hình ảnh này khiến hắn nghĩ tới năm đó tại Ô Sơn, trên quảng trường trước khi bước lên Phong Quyến Sơn, hắn cũng đứng ở một góc im lặng lắng nghe, nhìn từng tinh anh đi tới bị người chú ý.

Nhưng bây giờ Tô Minh không còn là hắn của năm đó. Năm đó hắn cố gắng bảo mình phải bình tĩnh, nhưng bây giờ hắn không cần cố ý, hắn chỉ đứng đó, đã đại biểu tĩnh lặng.

Đôi mắt bình tĩnh, biểu tình bình tĩnh, thân thể bình tĩnh, tâm tĩnh.

Nhìn chân trời phía xa, ngọn nguồn ánh sáng bảy sắc là một ngọn núi bay giữa không trung. Đó là một ngọn núi bảy sắc!

Trên ngọn núi kia, mơ hồ đứng một người đàn ông. Người đàn ông mặc đồ khó thấy rõ là màu gì trong ánh sáng bảy sắc này, chỉ có thể thấy mái tóc dài bay trong gió, chỉ có thể thấy bên cạnh đứng một cô gái, khuôn mặt cô gái không trông thấy rõ.

Theo núi bảy sắc chậm rãi tới gần, tiếng hô ngày càng nhiều vang vọng trên mặt đất, từng tiếng bái chào như sóng cuồn dâng trào bên tai Tô Minh. Hắn nhìn người đến từ các ngọn núi đang đứng giữa trời, từng người chắp tay cúi đầu hướng ngọn núi bảy sắc bay tới.

“Tư Mã cảm ơn chư vị đồng môn nghênh tiếp. Lần này quay về Tông Môn, Tư Mã đã chuẩn bị một ít lễ mọn, đợi trở lại núi sẽ kêu người đưa đến từng hảo hữu ở các ngọn núi.” Giọng nói nhu hòa của Tư Mã Tín quanh quẩn, trên mặt y là nụ cười dịu dàng, chắp tay hướng mọi người.

Biểu tình thong dong, toát ra sức hấp dẫn khó miêu tả, khiến người vừa nhìn liền có cảm giác như tắm gió xuân, sẽ thật tự nhiên đối với y sinh ra cảm giác thân thiện.

“Giả dối. Hổ gia gia từng gặp Tư Mã Tín mấy lần, cười giả quá chừng. Nhị sư huynh cười còn thoải mái hơn hắn nhiều. Năm đó sư phụ cũng từng muốn nhận hắn làm đệ tử, may là cuối cùng không thu.” Hổ Tử ở bên cạnh Tô Minh cau cái mũi, khinh thường nói.

Tử Xa im lặng, nhưng đôi mắt nhìn hướng núi bảy sắc thì lóe tia âm trầm.

Gã đã hận Tư Mã Tín rồi. Nếu không phải Tư Mã Tín để gã đi Cửu Phong gây chuyện với Tô Minh thì gã sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ.

Tô Minh im lặng, vẫn nhìn núi bảy sắc trên bầu trời đến ngày càng gần. Hắn thấy rõ hình dạng của Tư Mã Tín. Tư Mã Tín mặc đồ trắng, có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú, thoạt trông trang nhã chẳng lộ chút nóng nảy, mày kiếm mắt sáng, khóe miệng luôn treo nụ cười mỉm.

Đó là khí chất khác biệt rõ rệt với người ngoài, thật tự nhiên toát ra từ người Tư Mã Tín, dung hợp với diện mạo không tầm thường, hóa thành hấp dẫn khó miêu tả.

Tô Minh và Tư Mã Tín không phải lần đầu giao tiếp, nhưng nói chính xác thì đây là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn đến Tư Mã Tín. Khác với năm đó trong Hàm Sơn thành, Tư Mã Tín mượn xác Phương Mộc ra tay. Tô Minh nhìn Tư Mã Tín, nhìn y phong độ tiêu tái, nhìn nụ cười ôn hòa, hắn vẫn cứ bình tĩnh không lên tiếng.

Hổ Tử khinh thường, Tô Minh bình tĩnh, Tử Xa âm trầm, ba người đứng chung một chỗ, hoàn toàn khác với đệ tử Thiên Hàn Tông xung quanh biểu lộ cung kính. Khiến người nhìn qua khó tránh khỏi gây chú ý.

Có lẽ Tư Mã Tín cũng chú ý đến Tô Minh, nhưng biểu tình của y vẫn là mỉm cười, không có biến đổi gì khác.

“Đi thôi, Tam sư huynh, lấy giấy xong chúng ta về núi.” Tô Minh bình tĩnh mở miệng. ân oán giữa hắn và Tư Mã Tín nói thì đơn giản, mà nói phức tạp thì cũng rất rắc rối, nhưng có một điều đó là không thể giải hòa.

Trừ phi hắn cung kính đưa trả Hàm Sơn Chuông, bỏ qua ước hẹn với Hàn Thương Tử, còn phải vì việc của Phương Mộc cầu Tư Mã Tín tha thứ, nếu không thì không còn cách nào khác.

Mà chuyện như thế thì Tô Minh không thể làm được.

Nói xong Tô Minh đang định xoay người đi hướng Khí Vật Điện sau lưng, lấy giấy. Nhưng khoảnh khắc hắn xoay người, bởi vì núi bảy sắc tới gần, bởi vì ánh sáng bảy sắc tới gần ngọn núi thì chậm rãi tán đi, khiến khóe mắt Tô Minh chẳng những thấy rõ hình dạng Tư Mã Tín, cũng trông thấy đằng sau y một khuôn mặt xinh xắn có chút hưng phấn.

Đó là một thiếu nữ rất xinh đẹp. Cô mặc đồ tím, nhìn thì tuổi không lớn, da thịt như ngọc, mắt như ánh trăng. Cô đứng sau lưng Tư Mã Tín, bộ dạng dịu ngoan, nhưng đôi mắt nhấp nháy khiến người nhìn sẽ bị kinh diễm, cũng cảm thấy khí chất cô gái có loại xinh đẹp dã tính.

Loại xinh đẹp đó rất tự nhiên, không phải sau này ngưng tụ ra, không phải cố ý làm bộ mà bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng, tính cách và các loại nhân tố khác, xuất hiện sự xinh đẹp dã tính hiếm thấy này.

Mắt xoe tròn, mày cong cong, khóe miệng cong lên nụ cười say lòng người, vẽ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Dù còn có chút ngây ngô, dù chưa trưởng thành, nhưng thiếu nữ như vậy lại khiến Tô Minh vốn muốn xoay người, khoảnh khắc liếc mắt qua thì mạnh chấn động.

Đầu hắn chớp mắt có mười vạn sấm sét đánh qua, cùng nổ tung, khiến thân thể hắn chấn động, run rẩy. Hít thở dồn dập chưa từng có, giống như hắn hít thở theo không kịp đầu óc nổ tung, theo không kịp tim đập nhanh.

Trước mắt Tô Minh, trong chớp mắt này, trời đất yên lặng, gió yên lặng, mây yên lặng, bên tai tất cả tiếng xôn xao đều biến mất, thế giới trước mắt hắn trong khoảnh khắc này không còn ai khác, không còn chín ngọn núi.

Trên bầu trời, trong mắt hắn, bảy sắc đều biến mất, không còn núi bảy sắc, cũng không còn Tư Mã Tín.

Trong mắt hắn, trong thế giới của hắn, giây phút này, duy nhất, chỉ có thể là một bóng dáng tím kia, nụ cười toát ra dã tính, đôi mắt lấp lóe ẩn chứa vô tận linh động.

Đó là…

Một cô gái xinh đẹp dã tình…

Bình tĩnh trong mắt Tô Minh, tan vỡ.

Biểu tình bình tĩnh, tan nát.

Thân thể bình tĩnh, run rẩy.

Tâm tĩnh, đã không còn.

Giờ phút này, hắn quên mình đứng trong Thiên Hàn Tông, quên trước mắt mình thấy là thiếu nữ đứng sau lưng Tư Mã Tín. Hắn quên tất cả. Trong đầu hắn, vào giây phút này là một mảnh trống rỗng, không có suy nghĩ, không có gì hết, có chỉ là một khúc nhạc bi thương không tiếng động quanh quẩn trong lòng hắn. Cùng với khúc bi ca còn có hình ảnh khiến tâm hắn đau đớn.

Trong hình ảnh tuyết trắng bay bay, trong gió tuyết, một nam một nữ tay nắm tay đi trong tuyết, tuyết rơi trên tóc họ như đi tới đầu bạc.

[Tô Minh, đây là ước hẹn nha…]

[Tôi nhất định sẽ tới.]

Từng hình ảnh đó khiến thân thể Tô Minh run rẩy, hắn ngơ ngác nhìn cô gái trên bầu trời dần tới gần, nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt.

“Bạch Linh…điều này…sao có thể!!!” Tô Minh thì thào, đôi mắt hắn lộ ra không thể tin. Giờ phút này trong người hắn bùng phát xúc động mãnh liệt.

Nỗi xúc động mà hắn không muốn ức chế, cũng sẽ không ức chế nó, càng không thể ức chế!

Dù xúc động này khiến tu hành tĩnh tâm của hắn tạm dừng, nhưng hắn vẫn không muốn đè nén nó.

Chân phải của hắn trong chớp mắt này chậm rãi nâng lên, đạp xuống không trung. Hắn, bước lên không trung, đi hướng núi bảy sắc.

Hành động của Tô Minh khiến Hổ Tử đứng cạnh hắn ngẩn ra, dù sửng sốt nhưng lập tức đi theo.

Tử Xa chần chờ một chút, cũng theo phía sau.

Trên bầu trời, trong ánh sáng bảy sắc dần yếu đi, trước mặt núi bảy sắc bềnh bồng, hiện giờ Tô Minh đứng đó. Hắn, ngăn ngọn núi đi tiếp!

Mọi người lập tức phát hiện hình ảnh này, đều tập trung nhìn. Đôi mắt của mấy ngàn người tập trung vào khuôn mặt đối với họ mà nói thì rất xa lạ.

“Cô, tên gọi là gì…” Trong mắt Tô Minh không có núi bảy sắc, không có Tư Mã Tín, không có người ngoài. Có, chỉ là hình dáng cô gái kia, hoặc nói chính xác hơn là dưới Ô Sơn, thân hình trong tuyết.

Chương 233: Không phải Bạch Linh!

Tư Mã Tín trở về khiến rất nhiều người chú ý, trong đó có hai bóng người Tô Minh không chú ý. Trong hai người có một là Hàn Phỉ Tử ở Tứ Phong.

Cô mặc đồ trắng, đứng trên ngọn núi, lạnh như băng, biểu tình bình tĩnh nhìn núi bảy sắc trên trời, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng trong mắt đôi khi lóe tia sáng lạnh lộ rõ cô có địch ý với Tư Mã Tín. Loại địch ý này có lẽ khác với Hàn Thương Tử, đó là đối địch với đối thủ.

Một người khác Tô Minh không để ý chính là Hàn Thương Tử ở Tam Phong.

Cô đứng ở Tam Phong, bên cạnh vẫn là cô gái mặt trái xoan xinh đẹp.

Họ nhìn thấy Tư Mã Tín, nghe tiếng mọi người kinh hô, càng thấy rõ ánh sáng núi bảy sắc chiếu rọi trên thân người.

Giây phút thấy Tư Mã Tín trở về, mặt Hàn Thương Tử tái nhợt. Cô gái bên cạnh cô thì nhíu mày, hừ lạnh, bước tới gần Hàn Thương Tử hơn.

“Thứ hạng của y ở đất Thiên Hàn Tông còn chưa phải số một, chẳng qua là số hai thôi mà đã huênh hoang như vậy!”

Hàn Thương Tử im lặng, cúi đầu không lên tiếng.

“Hừ, người có khả năng trở thành Man Thần đời thứ bốn nhất, chẳng qua là nội Tông Môn sáng tạo ra thôi. Tông Môn ạoa thế cho y, tạo ra cơ hội, thậm chí ở trong mắt của nhiều đệ tử, Tư Mã Tín, đại sư tỷ Thiên Lam Mộng, và Trần Thanh sư huynh, ba người đã bị Man Thần hóa. Được tiếng là ba thiên tài tinh anh của Thiên Hàn Tông ư, xem ba người kia coi ai là người thứ nhất vào Thiên Môn đã. Tuy Tư Mã Tín này thiên tư không sai nhưng ta rất phản cảm một ít hành động của y. Dù là đại sư tỷ Thiên Lam Mộng, Trần Thanh, mỗi khi quay về sơn môn cũng sẽ không gây náo động như vậy. Trừ Tông Môn sáng tạo cái loại tạo thế khiến người cuồng nhiệt với y ra, còn không phải vì một ít thủ đoạn của y, lấy rất nhiều ngoại vật hấp dẫn người khác đuổi theo, kết giao?” Cô gái bên cạnh Hàn Thương Tử cười nhạt, nhìn Hàn Thương Tử, biểu tình có thương hại.

“Mỗi lần ngươi nhìn thấy hắn đều là biểu tình như vậy. Sợ cái gì, không phải là hắn chủng tình man sao, nếu ngươi trước tiên sợ hãi chỉ biết hy vọng có người giúp đỡ, vậy dù họ thành công giải thoát ngươi ra thì cũng sẽ bị một người khác chiếm lĩnh tinh thần thôi. Phụ nữ chúng ta có thua gì đàn ông chứ? Ngươi xem đại sư tỷ Thiên Lam Mộng, cô ấy là ví dụ tốt nhất. Dù Tư Mã Tín nhìn thấy đại sư tỷ thì có dám làm cái gì không?” Cô gái mặt trái xoan biểu tình lộ ra kiêu ngạo khó nói nên tải.

“Trên đường trở về ta đã nhìn thấy Bạch sư thúc ở Thiên Lam bình chướng.” Hàn Thương Tử cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu tình kiên quyết.

“Bạch sư thúc? Ngươi nói cái người nghe đồn là năm đó cũng được Tông Môn kỳ vọng cao, lấy Man Thần làm tạo để tu hành, nhưng cuối cùng gần như phân liệt với Tông Môn, chỉ vì không tuân theo ý của Tông Môn tu hành Man Thần Biến mà truyền thừa tư cách Thần Tướng Tế Cốt của sư tôn, Bạch sư thúc?”

Hàn Thương Tử gật đầu.

“Thần Tướng đều vi tôn, là rất nhiều người tha thiết ước mơ, dù là Tông Môn thì khao khát Thần Tướng chỉ sau Man Thần. Nhưng trở thành Thần Tướng thì gần như không khả năng biến thành Man Thần. Thần Tướng chỉ có thể là thuộc hạ của Man Thần tương lai. Tông Môn không có nhiều Thần Tướng, đa số đều rải rác bên ngoài, trải qua giết chóc và huyết tinh, vì Man Thần tương lai rèn luyện thực lực của mình.” Cô cái mặt trái xoan khẽ thở dài nói.

“Nghe nói người ngươi vừa ý cũng là một vị Thần Tướng?” Cô bỗng nhiên hỏi.

Mặt Hàn Thương Tử lập tức ửng hồng. Bây giờ cô đã quên Tư Mã Tín mang đến áp lực, tựa như thiếu nữ ngại ngùng, định lên tiếng thì bỗng thấy sắc mặt sư tỷ biến đổi.

“Cái người ngươi thích, hắn…định làm gì?”

Hàn Thương Tử ngây ra, quay đầu nhìn, sắc mặt cô cũng biến đổi.

Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh, bao gồm Hàn Thương Tử bên trong, ánh mắt mọi người đều tập trung vào đằng trước núi bảy sắc ở giữa không trung, một bóng người chậm rãi đi đến.

Giờ phút này, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Phỉ Tử cũng biến đổi, khi nhìn hướng Tô Minh thì đầy khó hiểu.

Hổ Tử cũng ngây ra, dụi mắt, lại nhìn bên người trống rỗng, ngây ngốc nhìn ngọn núi bảy sắc Tô Minh tiến tới. Gã không do dự, nhoáng người lên thẳng hướng Tô Minh.

Gã không thèm suy nghĩ xem cái gì Tư Mã hay không mã, cũng sẽ không để ý ánh mắt mọi người, gã chỉ để ý là tiểu sư đệ tự đi tới, không thể để hắn bị một chút tổn thương.

Tim Tử Xa đập nhanh, miệng lưỡi khô khốc. Gã chẳng thể ngờ được Tô Minh lại đi ra, cứ thế trực diện với Tư Mã Tín!

“Cô, tên gọi là gì…”

Thân thể Tô Minh bềnh bồng giữa không trung, đối diện là núi bảy sắc bay tới. Trong mắt hắn chỉ có cô gái xinh đẹp dã tính, chỉ có một người này.

Giọng hắn nhu hòa quanh quẩn trong cõi trời đất, truyền vào tai mọi người. Người nào nghe thấy thì biểu tình lập tức biến quái lạ.

“Hắn là ai vậy?”

“Người này rất xa lạ, nhưng đi theo bên cạnh hắn chính là cái Tôn Đại Hổ Cửu Phong. Có thể đi cùng Tôn Đại Hổ, còn đột nhiên cản đường của Tư Mã sư huynh thì chắc không phải người tầm thường.”

“Nghe nói Cửu Phong mới thu một đệ tử, không lẽ chính là hắn? Nhưng Cửu Phong đều là quái nhân, bây giờ hắn làm vậy thì cũng hợp với đặc điểm Cửu Phong.”

“Thú vị, người này chắc là bị dung nhan của Bạch sư muội hấp dẫn, mê mẩn quá quên cả thân phận, đi tới hỏi.”

“Không biết tự lượng sức, người như hắn sao có thể đường đột với Bạch sư muội như vậy, hừ!”

Người xung quanh sắc mặt kỳ quái dần có tiếng trào phúng và khinh thường. Theo họ thấy thì bây giờ Tô Minh hoàn toàn là kẻ không biết tự lượng sức mình. Đột ngột hỏi giai nhân, còn ở trước mặt Tư Mã sư huynh, thật là hành vi quá mức lỗ mãng.

Hàn Thương Tử ngây ra, mắt lập tức rời khỏi người Tô Minh nhìn hướng cô gái đứng sau lưng Tư Mã Tín, dần dần, trong mắt cô có phức tạp.

“Huynh ấy từng nói đã một lần bỏ qua ước hẹn…”

Hàn Thương Tử khẽ thở dài. Cô gái bên cạnh thì nhíu mày, ánh mắt nhìn Tô Minh có bất mãn.

Cùng lúc đó, Hàn Phỉ Tử trên Tứ Phong nhìn thiếu nữ sau lưng Tư Mã Tín, suy tư.

Núi bảy sắc cách Tô Minh ba mét chậm rãi ngừng lại. Tư Mã Tín đứng trên núi bộ dáng từ trên cao nhìn xuống Tô Minh cản đường mình.

Kỳ thật lúc trước từ xa thì y đã thấy Tô Minh, nhưng không hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì Tử Xa ở bên cạnh Tô Minh, xem bộ dạng thì đầy âm trầm và bất đắc dĩ.

Nhưng y không ngờ đã bỏ qua đối phương mà Tô Minh lại tới cản đường của mình. Nếu chỉ cản đường thì đành thôi, Tô Minh căn bản không thèm nhìn mình mà nhìn cô gái sau lưng.

Loại cảm giác bị bỏ qua, thêm vào hai người có gút mắc không thể cởi bỏ, khiến ánh mắt Tư Mã Tín biến lạnh lẽo.

“Vị sư đệ này rất xa lạ, không biết ngươi cản đường ta là vì nguyên nhân gì?” Tư Mã Tín mỉm cười, lạnh lẽo trong mắt biến mất, giọng nói bình tĩnh, dường như đối với hành động của Tô Minh không thấy bất mãn, khí độ phi phàm.

Tô Minh không lên tiếng, từ đầu đến cuối không nhìn Tư Mã Tín mà luôn nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp dã tính.

Cô gái bị Tô Minh nhìn, mặt đỏ hồng nhưng chân mày cau lại, hai mắt lộ ra khó chịu, liếc Tô Minh, lại nhìn Tư Mã Tín đứng trước mình, không nói lời nào.

Người trước mắt chỉ cách ba mét, nhưng người trong lòng Tô Minh cách xa như trời và đất. Giây phút này, Tô Minh, cười.

Nụ cười kia rất nhạt nhưng lộ ra đau thương.

[Trong gió tuyết, nếu chúng ta cứ đi như vậy phải chăng sẽ đi tới đầu bạc…]

Câu nói kia quanh quẩn trong đầu hắn, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.

Tô Minh biết, cô gái trước mắt, cô ta, không phải Bạch Linh.

Cái này không liên quan đến tình man gì. Đôi mắt cô gái không giống Bạch Linh. Dù bề ngoài xem thì hai người khiến người ta không phân biệt được, nhưng hồn khác thì người, cũng khác.

Càng khác hẳn là hơi thở. Là loại hơi thở sau khi Tô Minh đạt được cách luyện khí, từ Khắc Ấn Thuật thần thức tỏa ra quan sát mỗi người đều có hơi thở khác nhau.

Người này, không phải người đó…cô ta, dù diện mạo giống hệt, nhưng, không phải Bạch Linh!

Tô Minh khép chặt mi mắt. Hắn không hỏi gì thêm, hắn đã được đến đáp án, bây giờ dần ổn định lại xúc động. Khi hắn lại mở mắt ra thì bên trong tràn đầy bình tĩnh.

Không nhìn cô gái, Tô Minh xoay người, từng bước một, định rời đi.

Bên tai hắn là tiếng bàn tán nho nhỏ lộ ra trào phúng và khinh thường, từng ánh mắt cười nhạo rơi trên người hắn, nhưng những điều này hắn không thèm quan tâm.

Tuy nhiên, hắn không quan tâm không có nghĩa là Hổ Tử không để ý. Bây giờ Hổ Tử trừng mắt, đứng cạnh Tô Minh tức giận trừng xung quanh, sắc mặt không tốt rống lên.

“Nhìn cái gì? Sao hả, các người dám ở trước mặt Tư Mã Mã nói như thế sao? Cười con bà nó, cứ cười đi, các ngươi chờ, đêm nay Hổ gia gia sẽ vào nhà các ngươi, để các ngươi biết sự lợi hại của Hổ gia gia!” Hổ Tử vang dội nói, định tiếp tục bắn phá thì lại bị Tư Mã Tín không chút khách sáo đánh gãy.

“Vị sư đệ này, ngươi cứ thế đi rồi? Trước kiểm soát tốt vị đồng môn này đi, nếu không ta sẽ thay sư phụ ngươi để hắn biết cái gì là tôn trọng.” Tư Mã Tín mỉm cười, rất vừa lòng hành động của cô gái sau lưng. Y nhìn Tô Minh, chậm rãi nói.

Tô Minh ngừng bước chân, xoay người, ở giữa không trung, lần đầu tiên nhìn Tư Mã Tín.

Ánh mắt hai người giao nhau, kịch liệt va chạm.

“Ta không phải là sư đệ của ngươi, Tư Mã sư điệt, ta là sư thúc ngươi.”

Chương 234: Trận chiến đầu tiên tại Thiên Hàn!

Tô Minh bình tĩnh từ từ nói, nhìn Tư Mã Tín, thanh âm không có kiêu ngạo, cũng không như Tư Mã Tín đứng trên núi bảy sắc nhìn xuống mọi người, nhưng lời nói ẩn chứa ý nghĩa lại là một loại cao ngạo trong Thiên Hàn Tông!

Ta là sư thúc của ngươi.

Một câu nói này, thoáng chốc khiến người xung quanh lặng ngắt như tờ, ai cũng vẻ mặt bất bình nhưng không có cách nào phản bác, chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận Cửu Phong cao bối phận.

Đôi mắt Tư Mã Tín lóe tia sáng lãnh liệt, y nhìn Tô Minh, khóe miệng dần lộ nụ cười nhạt.

“A, đúng rồi, bà nội nó, Hổ gia gia nhà ngươi chính là sư thúc của ngươi. Đến đến đến, Tư Mã Mã, còn không mau tới chào sư thúc.” Hổ Tử lập tức phấn chấn, hai tay chống hông, ngửa đầu đắc ý kêu Tư Mã Tín.

Tư Mã Tín phớt lờ Hổ Tử, trong mắt y bây giờ chỉ có một mình Tô Minh. Khoảng cách gần như thế này, dựa vào một tia liên hệ trước kia với Hàm Sơn Chuông, y có thể cảm nhận rõ ràng nó nằm trong người Tô Minh.

“Sư thúc ư, vậy Tư Mã phải thỉnh giáo một phen, xem coi ngươi có tư cách thành sư thúc không!” Tư Mã Tín nói,chân phải bước ra một bước, tay trái nâng lên chỉ trên trời.

“Hàn!” Theo thanh âm của Tư Mã Tín, chỉ thấy bầu trời vốn lạnh giá đột nhiên xuất hiện rất nhiều khí lạnh màu xanh. Những khí lạnh này tựa thực chất, đi qua đâu thì dường như không trung đều muốn đóng băng, thanh âm *két két* truyền bốn phía.

Trong khí lạnh, một bàn tay to do khí xanh hợp thành bỗng xuất hiện trên bầu trời. Bàn tay to tỏa khí lạnh ngưng tụ chộp hướng Tô Minh.

“Cách Cổ Tạo, Tư Mã sư huynh đúng là người sắp trở thành Man Thần có khác, ra tay liền là Cổ Tạo!”

“Loại thuật Cổ Tạo tùy ý ra tay này dù chỉ là Nhất Cổ Nhất Tạo nhưng cũng là điều không phải kẻ tầm thường nào cũng làm được.”

“Cửu Phong trừ lão Lưu ra, còn lại đều là phế vật. Nghe nói Đại sư huynh của họ quanh năm bế quan, lão nhị giống như đàn bà trồng hoa nuôi cỏ, lão tam thì càng là tên chẳng ra gì, còn cái tên mới vào Cửu Phong, lại dám cản trở Man Sơn của Tư Mã sư huynh!”

Bàn tay to màu xanh lao thẳng đến Tô Minh. Mắt Tô Minh chợt lóe. Nhưng vào lúc này, Hổ Tử ở bên cạnh sắc mặt tức giận, gầm lên.

“Tiểu sư đệ, ngươi lùi lại đi! Bà nội nó, dám ở trước mặt ta ra tay với tiểu sư đệ!” Hổ Tử mạnh ngẩng đầu, ngồi xếp bằng giữa không trung, nâng lên tay phải, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, trong lúc nâng vẽ ra một hình cong.

Khí thế bàng bạc từ người Hổ Tử bùng phát ra. Khí thế mạnh mẽ như dẫn động trời đất biến hóa, khiến bàn tay to màu xanh thế nhưng lại ngừng giữa không trung.

“Nhập…mộng…” Biểu tình của Hổ Tử cực kỳ nghiêm túc.

Bây giờ trên mặt gã không còn chút gì lỗ mãng. Hai ngón tay phải vẽ ra hình cung, dường như bên trong ẩn chứa tạo hóa kỳ lạ, ngay cả Tư Mã Tín nhìn thấy lập tức biến nghiêm túc.

Người xung quanh khẩn trương lên, từng người nhìn hướng Hổ Tử, lộ ra sửng sốt. Dường như trong chớp mắt này, Tôn Đại Hổ trước mắt khác hẳn với người trong ấn tượng của họ.

Khoảnh khắc bàn tay xanh ngừng giữa không trung, hai ngón tay của Hổ Tử đã chỉ vào trán, mí mắt gã sụp xuống, khép lại, phát ra tiếng khò khò.

Xung quanh chẳng chút thay đổi, chỉ quanh quẩn tiếng ngáy của Hổ Tử. Nhưng thân thể vào lúc thiếp ngủ này không thể bay nữa mà té xuống.

Những người đứng xem đều ngây ra, sau đó bùng phát tiếng cười to.

Ngay cả Tư Mã Tín ngây ra cũng khẽ cười, nhưng đôi mắt lại lóe tia sáng lạnh. Tay phải nâng lên chỉ hướng Hổ Tử rơi xuống, bỗng chốc bàn tay to khí xanh rít gào lao thẳng tới gã. Hiển nhiên hành động mới rồi của Hổ Tử tuy là Tư Mã Tín không nói gì nhưng có chút không vui, định trọng thương gã.

Tô Minh im lặng, hắn không cười. Mới rồi Hổ Tử hành động hiển nhiên là thật sự xem hắn thành tiểu sư đệ đồng môn. Làm sư huynh, gã phải đứng trước mặt hắn.

Dù tu vi gã không cao, nhưng chính vì vậy mà gã đứng ra càng biểu lộ tấm lòng, điều này đã đủ.

Khoảnh khắc Hổ Tử rơi xuống, Tô Minh hóa thành cầu vồng lao thẳng đến Hổ Tử, ở giữa không trung kéo người gã, cùng nhau đáp xuống đất.

Nhưng sau lưng hai người, bàn tay xanh rít gào đến. Tô Minh không thèm để ý bàn tay này. Giây phút hắn đáp xuống đất, thân thể Tử Xa vọt lên lao thẳng đến bàn tay to.

Gã phải ra tay, nếu không thì cũng không biết trở về Cửu Phong sẽ gánh lấy hậu quả đáng sợ gì. Đối với Tư Mã Tín này thì gã đã ấm ức trong lòng rồi.

Tiếng *ầm ầm* quanh quẩn trên đầu Tô Minh. Hắn không ngẩng đầu, khi đáp xuống đất còn ôm Hổ Tử ngáy khò khò khóe miệng chảy nước miếng, nhẹ nhàng đặt gã nằm xuống.

Nhìn biểu tình của Hổ Tử, giờ phút này bộ dạng gã ngây ngô khiến trên mặt Tô Minh lộ nụ cười.

Trên bầu trời, tiếng nổ ầm ầm truyền đến giọng trầm thấp của Tư Mã Tín.

“Tử Xa, ngươi làm vậy là có ý gì!”

“Tư Mã Tín, nói nhiều vô dụng. Nếu ngươi khó xử Tô Minh thì ta không thể không ra tay!”

Tử Xa đi ra, lập tức khiến những người đứng xem lại xôn xao.

“Đất Thiên Hàn Tông bảng thứ chín, Tử Xa sư huynh, không phải hắn là bạn tốt của Tư Mã sư huynh sao?”

“Sao hắn đột nhiên ra tay giúp người ngoài?”

“Lúc trước ta đã thấy hắn cùng người Cửu Phong chung một chỗ…”

Trong tiếng bàn tán, cô gái mặt trái xoan bên cạnh Hàn Thương Tử hừ một tiếng, nhưng khi trông thấy Tử Xa thì rõ ràng cô thầm thở ra.

Tư Mã Tín nhìn chằm chằm Tử Xa, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, dần dần biến lạnh lẽo.

Giờ phút này Tô Minh đứng trên mặt đất, nhìn Hổ Tử nằm ngủ ngáy khò khò, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tư Mã Tín đứng cạnh núi bảy sắc trên bầu trời.

“Tử Xa, ngươi lui xuống đi, chăm sóc sư huynh ta.” Tô Minh chậm rãi nói, nâng lên chân phải bước ra một bước hướng không trung. Khoảnh khắc đạp xuống bước này, thân thể hắn vọt lên đứng giữa trời.

Tử Xa chần chờ một lúc, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh, trở lại bên cạnh Hổ Tử.

“Tu vi của ta không cao bằng ngươi, vốn không muốn bây giờ đấu một trận với ngươi.” Tô Minh nhìn Tư Mã Tín, bình tĩnh nói.

“Ngươi có chuyện của ngươi, ta cũng có việc của ta. Nhưng ngươi không nên ở sau khi Tam sư huynh ta mất sức phản kháng còn nặng tay!” Giọng Tô Minh vẫn bình tĩnh như cũ.

“Hắn là Tam sư huynh của ta. Bây giờ ngươi muốn đấu, vậy…Chiến!” Trong đôi mắt bình tĩnh của Tô Minh chợt lóe tia sáng lạnh.

Cùng lúc đó, sát khí cực kỳ đậm đặc xuất hiện trên người Tô Minh. Sát khí kia đến từ mắt phải, đến từ Huyết Nguyệt Ô Sơn Đoò!

Khoảnh khắc thốt ra chữ “chiến”, Tô Minh biến thành khác hẳn. Hắn vẫn bình tĩnh nhưng trong bình tĩnh lộ ra trầm trọng khiến người áp lực nặng nề.

Hắn nâng lên chân phải, hướng Tư Mã Tín đi ra bước đầu tiên. Khoảnh khắc bước đầu tiên đạp xuống, trên mặt Tô Minh lập tức xuất hiện Sơn Văn.

Sơn Văn có năm ngọn núi, chính là Ô Sơn!

Văn này xuất hiện, trên đầu Tư Mã Tín không trung lập tức một mảnh hư ảo, chớp mắt xuất hiện một tòa Ô Sơn bàng bạc như Ô Sơn văn trên mặt Tô Minh!

Ô Sơn vừa ra, áp lực cường đại khiến người xung quanh biểu tình biến đổi, lần lượt lùi lại.

Tư Mã Tín cười nhạt, nâng lên tay phải nắm lại trong không khí. Khoảnh khắc tay nắm lại, bầu trời dưới Ô Sơn lập tức ngưng tụ nhiều khí lạnh, hóa thành băng quyền khổng lồ đánh thẳng đến Ô Sơn.

Tiếng *ầm ầm* quanh quẩn, băng quyền và Ô Sơn va đụng, áp lực mãnh liệt dao động. Mắt thường cũng có thể thấy sự dao động này tựa sóng gợn.

Đánh ra một đấm kia, trong tiếng nổ, chỉ thấy Sơn Văn của Tô Minh biến thành Ô Sơn năm đỉnh chỗ tiếp xúc với băng quyền lập tức xuất hiện băng tầng. Băng tầng nhanh chóng lan tràn, chớp mắt đã bao phủ nguyên ngọn núi, khiến nó trở thành băng sơn năm đỉnh.

Băng sơn bềnh bồng giữa không trung, nó vốn là hư ảo biến ra, nhưng giây phút này, bởi vì Cổ Tạo Thuật của Tư Mã Tín mà biến núi thành giữa thực chất cùng hư ảo.

“Tài mọn, cùng năm đó ở Hàm Sơn gặp ngươi…vẫn yếu như vậy! Ta thậm chí không cần sử dụng lực lượng Man Văn, càng đừng nói ta nhờ vào pháp khí bổn mệnh Man Sơn bảy sắc!” Tư Mã Tín từ từ nói, ngữ điệu không có khinh thường mà là bỏ qua, như là không cùng cấp bậc với Tô Minh.

Nói xong Tư Mã Tín chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Tô Minh.Dị Thế Tà Quân Quân Mặc Tà thế lại vô tà… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

“Ta cho ngươi cơ hội ra tay, tiếp theo nếu ngươi còn khiến ta thất vọng, vậy hôm nay ta sẽ để ngươi tuyệt vọng! Lấy ra Hàm Sơn Chuông của ngươi, để ta xem coi chuông ở trong tay ngươi có thể phát huy bao nhiêu uy lực.” Tư Mã Tín lạnh giọng nói.

Tô Minh không lên tiếng. Tư Mã Tín bên trong lộ ra cuồng ngạo thì hắn đã sớm cảm nhận, lời nói giống vậy không phải lần đầu hắn nghe được từ miệng Tư Mã Tín.

Hắn im lặng, sắc mặt càng thêm lạnh lùng. Dướp lớp vải, Tư Mã Tín không nhìn thấy bây giờ đang lộ ra Man Văn, tay phải nâng lên vung trên trời.

Chỉ thấy trên bầu trời, dưới Ô Sơn bị đóng băng lập tức một mảnh vặn vẹo. Mảnh vặn vẹo này bao trùm phạm vi rất lớn, chớp mắt xuất hiện Ô Sơn bộ lạc hư ảo.

Gốc cây ngọn cỏ, gian nhà, cực kỳ tinh xảo sinh động như thật, tràn ngập trong trời đất, khiến người nhìn một cái sẽ có cảm giác như bị kéo vào trong.

Sắc mặt Tư Mã Tín biến nghiêm trọng.

“Đây chính là Man Văn hoàn chỉnh của ngươi?”

Áp lực nặng nề theo Ô Sơn bộ lạc xuất hiện bao phủ xung quanh.

Man Văn này xuất hiện khiến Tư Mã Tín cảm nhận được áp lực, đây là cả đời này y chứng kiến một Man Văn có thể nói là phức tạp nhất. Đặc biệt là bộ lạc hư ảo trong Man Văn, tồn tại nhè nhẹ bi thương, khiến tâm tình y theo đó dao động.

“Đây là Man Văn gì, lại dung nhập cảm xúc!” Biểu tình của Tư Mã Tín biến đổi.

Chương 235: Trận chiến Man Văn!

Tư Mã Tín tinh thần chấn động. Man Văn của Tô Minh khiến y cảm giác được uy hiếp mãnh liệt, vượt qua cả lúc y gặp Tô Minh tại Hàm Sơn.

Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là uy hiếp mà thôi. Trên mặt Tư Mã Tín trừ nghiêm túc ra còn xuất hiện một mảnh hoa văn. Hình hoa văn giống như là đóa hoa, hoa đang nở, một đóa duy nhất!

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy rõ hoa đang nở rõ ràng là một đóa băng hoa! Bên ngoài băng hoa còn mơ hồ sương lạnh, khiến bây giờ trên mặt Tư Mã Tín cũng có một tầng khí lạnh.

“Ngươi là số ít người khiến ta sử dụng Man Văn, hôm nay để ngươi nhìn một cái, Man Văn của Tư Mã Tín ta!” Tư Mã Tín chậm rãi nói. Thanh âm rơi vào tai mọi người hóa thành sương lạnh bao phủ toàn thân.

Tiếng nói vừa dứt, ngoài người Tư Mã Tín, vô số băng tuyết ngưng tụ hóa thành băng hoa khổng lồ. Dưới ánh nắng, băng hóa lấp lánh ánh sáng bảy sắc, khiến xung quanh Tô Minh tràn ngập trong bảy sắc màu, va chạm với ảo ảnh Ô Sơn bộ lạc Man Văn của Tô Minh biến thành.

Không có tiếng chấn, chỉ có tiếng *két két* quanh quẩn. Man Văn của Tư Mã Tín vừa ra thì khí thế dâng lên ồ ạt. Ngay sau đó, trong tiếng *két két* trên bầu trời, Tô Minh huyễn hóa ra Ô Sơn bộ lạc lập tức giống như Ô Sơn, bị tầng băng bao phủ, chớp mắt phòng ốc cây cỏ nguyên Ô Sơn bộ lạc lập tức biến hành tượng băng.

“Dù ngươi mở ra toàn bộ Man Văn nhưng vẫn…quá yếu!” Tư Mã Tín nói, băng hoa khổng lồ sau lưng dưới ánh sáng bảy sắc dần bay lên trời. Cánh hoa khổng lồ là trung tâm ánh sáng bảy sắc, như muốn tranh nhau tóa sáng với mặt trời, lao thẳng tới Tô Minh.

Cánh hoa tựa cái mồm há to muốn nuốt chửng Tô Minh!

Chiến đấu giữa Tô Minh và Tư Mã Tín nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ mất nửa phút. Dù hai người cách nhau hơn mười mét nhưng chiến đấu giữa Man Văn cực kỳ nguy hiểm, hơi yếu nhược thì sẽ bị trọng thương.

Đây là trận chiến Man Văn, thuộc về thần thông bổn mệnh chỉ khi Man tộc đạt đến Khai Trần mới thi triển ra được.

Mắt thấy Man Văn của Tư Mã Tín biến thành băng hoa nhanh chóng đến gần, biểu tình của Tô Minh không có gì thay đổi. Hắn bình tĩnh đứng đó, mắt nhìn không phải Tư Mã Tín mà là Ô Sơn và bộ lạc bị đóng băng.

“Man Văn của ta còn chưa hoàn chỉnh.” Tô Minh chậm rãi nói. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn đấu với Tư Mã Tín mở miệng nói.

Lời vừa thốt ra, sát khí ngập trời bỗng bùng phát từ người Tô Minh. Khoảnh khắc, mắt phải của hắn biến thành đỏ rực.

Hình dạng đó rõ ràng chính là Huyết Nguyệt!

Cùng lúc đó, bên trên Ô Sơn và bộ lạc hư ảo có thêm một vầng trăng. Huyết Nguyệt xuất hiện có gì đó yêu dị, khoảnh khắc nó vừa ra thì hơi thở bi thương của Ô Sơn và bộ lạc bỗng biến đổi.

Đó không còn là bi thương mà là sát khí kinh người, phủ lên băng tầng Ô Sơn, trực tiếp hóa thành màu máu. Băng giá bên ngoài phòng ốc bộ lạc cũng bị chiếu rọi một mảnh máu đỏ.

Giống như cả thế giới đang đứng lại, trở thành màu máu!

Huyết Nguyệt Ô Sơn Đồ!

Trong tiếng ầm ầm, như có tiếng sấm truyền khắp tám hướng. Băng tầng bên ngòai Ô Sơn nổ tung thành mảnh vụn, băng giá ngoài nhà bộ lạc cũng nứt vỡ thành từng mảng rớt ra.

Thậm chí là băng hoa khổng lồ lao tới Tô Minh nhưng bị Huyết Nguyệt chiếu rọi thì trở thành bông tuyết, chưa tới gần Tô Minh đã chia năm xẻ bảy nổ tung.

“Đây, là Man Văn hoàn chỉnh, hiện giờ của ta!” Tô Minh tiến lên một bước, nâng lên tay phải, mạnh ấn xuống trước mặt!

Ấn một cái, Ô Sơn chấn động lao thẳng đến Tư Mã Tín. Trong phòng ốc bộ lạc như có tiếng nỉ non, khiến Tư Mã Tín biểu tình biến đổi lùi ra sau.

Nhưng không đợi y lui ra xa, chỉ thấy phạm vi Huyết Nguyệt chiếu rọi khiến Tư Mã Tín không thể lùi ra.

Nguyên Huyết Nguyệt Ô Sơn Đồ như là sống lại, hình thành đại trận phong ấn. Tư Mã Tín ở trong trận pháp này, dường như không thể thoát ra.

Tư Mã Tín chẳng những biến sắc mặt, thậm chí con ngươi co rút, mặt lộ ra rung động. Man Văn của Tô Minh đã vượt qua sức tưởng tượng của y, Tô Minh này và trong trí nhớ của y hoàn toàn khác hẳn!

Y bỗng nhiên hơi hiểu tại sao Tử Xa thất bại. Bởi vì trong cảm giác của y, Tô Minh chỉ dựa vào Man Văn liền có đủ lực lượng đối kháng với hậu kỳ Khai Trần.

“Hắn còn có sét bổn mệnh, lại còn Hàm Sơn Chuông và kiếm sắc bén.” Tư Mã Tín lùi lại, cắn đầu lưỡi, phun ra búng máu. Máu tươi ở trước mặt y lập tức biến thành sương đỏ.

“Man Văn của ngươi phức tạp nhưng Man Văn của Tư Mã Tín ta cũng không phải đơn giản!” Khi Tư Mã Tín nói chuyện thì sương mù trước mặt đã bay thẳng tới y, nhiễm lên mặt y, quái dị nhanh chóng dung nhập vào.

Ngay sau đó, Tư Mã Tín ngửa đầu gầm lên. Trên mặt, người y lại lần nữa xuất hiện Man Văn băng hoa. Nhưng lần này xuất hiện không phải một đóa băng hoa mà là hai đóa, ba đóa, bốn đóa…mãi đến khi xuất hiện tám đóa!

Tám đóa băng hoa phủ lên người y, nhưng kích cỡ so với đóa thứ nhất thì nhỏ hơn chút, tuy nhiên tám đóa băng hoa vừa ra lại khiến bước chân Tư Mã Tín ngừng thụt lùi.

Y không lùi mà nâng lên đôi tay vung hai bên.

Vung một cái, ngoài người y, tám đóa băng hoa xuất hiện, vòng quanh, hình thành lốc xoáy băng phong.

“Hàn Man Thiên, Thập Cổ Nhất Tạo!” Tư Mã Tín thầm thì, đôi tay khép lại, chỉ hướng Tô Minh.

Lập tức lốc xoáy băng phong ngoài người y chợt biến khổng lồ, như muốn xé rách cõi trời đất. Man Văn ảo ảnh của Tô Minh cùng nó va đụng.

Tiếng *ầm ầm* vang vọng, lốc xoáy băng phong ngày càng nhỏ, nhưng cùng lúc đó, Man Văn biến thành Ô Sơn bộ lạc trong lốc xoáy băng phong lập tức tan thành mây khói, tựa như bức tranh bị xé thành mảnh vụn.

Khi Ô Sơn bộ lạc biến mất hết thì Ô Sơn cũng chấn động theo, cuối cùng tan vỡ. Chỉ có Huyết Nguyệt còn ở đó, cùng băng phong thu nhỏ hơn phân nữa tiến hành lần va chạm cuối cùng.

Lốc xoáy băng phong đã thu nhỏ nhiều lại biến trở về tám đóa băng hoa, liên tiếp với nhau lao thẳng đến Huyết Nguyệt. Dưới ánh sáng đỏ, tiếng nổ ầm ầm, đóa băng hoa thứ nhất nổ tung, đóa băng hoa thứ hai vỡ, đóa băng hoa thứ ba nát, đóa băng hoa thứ tư tan vỡ, nhưng đóa băng hoa thứ năm lại xông ra đụng vào Huyết Nguyệt.

Huyết Nguyệt run lên, trong tiếng ầm vang, dường như nó không ổn định. Theo đó đóa băng hoa thứ sáu bay đến lại đánh vào Huyết Nguyệt.

Ngay sau đó, đóa băng hoa thứ bảy, đóa băng hoa thứ tám cùng đụng vào Huyết Nguyệt. Tiếng chấn ngập trời, Huyết Nguyệt tan vỡ, băng hoa cũng biến mất hết.

“Man Văn thật mạnh!” Tư Mã Tín nói không ra lời nào nữa, y hít thở dồn dập. Man Văn của y đã đại thành nhưng Man Văn của Tô Minh thì chỉ có thể đạt đến cực hạn.

“Đây chắc chắn là cực hạn Man Văn của hắn, Man Văn này tuyệt không thể có biến hóa nào nữa!” Trong mắt Tư Mã Tín có sát khí. Thật ra đối với Tô Minh thì y đã có sát khí lâu rồi, nhưng y luôn che giấu, dù sao chỗ này là Thiên Hàn Tông. Nhưng mắt thấy uy lực Man Văn của Tô Minh, sát khí của y không thể che giấu được nữa.

Khoảnh khắc Man Văn hai người đối kháng nhau cùng biến mất, Tư Mã Tín động. Cả người hóa hành cầu vồng lao thẳng đến Tô Minh,

Y muốn giết Tô Minh!

Nhưng y vừa lao ra thì Tô Minh cũng bước ra một bước. Hắn cũng dùng tốc độ kinh người, chẳng những không lùi mà còn lao nhanh hướng Tư Mã Tín.

Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, bây giờ nhanh chóng tiến lên, chớp mắt đã tới gần.

Vừa đến gần, cả người Tô Minh lập tức lượn lờ rất nhiều tia chớp hình cung. Một quyền đánh ra, vô số tia chớp ngưng tụ lại, tiếng sấm nổ ầm ầm đánh hướng Tư Mã Tín.

Tư Mã Tín cũng nâng lên tay phải, trong nắm đấm tỏa ra ánh sáng bảy sắc. Khoảnh khắc đụng chậm, tiếng chấn vang vọng, hai người đều rên rỉ một tiếng, té ngược ra sau.

Tư Mã Tín lùi ra ba mét. Tô Minh lùi ra năm mét, vừa ngừng lại thì lần nữa lao vào nhau.

Lần này đôi tay Tư Mã Tín liên tục chỉ vài chỗ trên người. Lập tức ngoài người y lấp lánh một mảnh ánh sáng bảy sắc. Dưới bảy sắc là lớp băng, ở trên người y hình thành băng giáp, đây là băng giáp bảy sắc Tư Mã Tín tự sáng tạo ra!

Tương tự, trên người Tô Minh cũng lượn lờ khí đen, làm Thần Tướng Khai Trần, hắn có chiến giáp thuộc về mình. Khí đen tràn ngập hình thành chiến giáp, khoảnh khắc xuất hiện khiến người đứng xem bị rung động, truyền ra tiếng kêu thất thanh.

“Thần Tướng Khai Trần!!!”

“Không ngờ hắn lại là Thần Tướng Khai Trần!!!”

“Hèn chi hắn có thể đối đầu với Tư Mã sư huynh, hắn là Thần Tướng Khai Trần thì tu vi không tầm thường, Man Văn phức tạp, nghe rợn cả người!”

Xung quanh xôn xao lúc trước bởi vì Man Văn giao chiến kịch liệt mà bị ức chế, nay bộc phát rền rĩ.

Họ cũng không biết thân phận của Thần Tướng Tô Minh, kỳ thực việc này có liên quan rất lớn đến Tứ Phong. Không biết vì lý do gì mà Tả giáo ở Tứ Phong đã phong tỏa bất cứ chuyện gì liên quan đến Tô Minh. Người ngoài chỉ biết rằng Cửu Phong xuất hiện đệ tử mới, còn về thân phận, tu vi cái gì thì đều mơ hồ.

Còn về hai người Trần, Hứa, sau khi họ quay về Thiên Hàn Tông đã bị ra lệnh cấm nói, không được bàn bạc bất cứ chuyện gì về Tô Minh.

“Hắn…chính là người khiến Tư Mã đại ca tức giận ư?” Trên núi bảy sắc, thiếu nữ luôn đứng nhìn. Trong mắt cô Tư Mã Tín cao lớn như vậy, còn về Tô Minh thì cô đã có ấn tượng đầu tiên không tốt, lại thêm hắn đối đầu với Tư Mã Tín, đặc biệt là giờ phút này cô nghĩ tới lúc chơi cờ với Tư Mã đại ca, ánh mắt nhìn Tô Minh càng không tốt.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 ngày trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 2 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 4 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^