Cầu Ma Audio Podcast
Tập 45 [Chương 221 đến 225]
❮ sautiếp ❯Chương 221: Cái gì là tạo hóa
Tô Minh ngơ ngác nhìn bản đồ da thú trước mắt. Bản đồ nhuộm đẫm màu của năm tháng, chỗ góc đã bị hư hỏng nhiều, thoạt trông không biết đã trôi qua bao nhiêu năm.
Giữa Nam Thần và Tây Minh có khe rãnh không thể vượt qua, đó là lằn ranh đen.
Lằn ranh này không phải tồn tại ở giữa Nam Thần và Tây Minh, mỗi hai khối đại lục đều có lằn ranh đen như vậy.
“Tấm bản đồ này là sau khi Man Thần đời thứ hai qua đời bị người dựa theo ký ức vẽ lại. Trước Man Thần thứ hai thì đất Man tộc là một khối đại lục vô cùng khổng lồ, hiếm có người đi đến cuối.”
Sau lưng Tô Minh vang lên thanh âm tang thương của Thiên Tà.
“Sau khi Man Thần thứ hai chết, đất Man tộc tách ra, trở thành sáu khối đại lục lấy Đại Ngu làm trung tâm, vị trí vẽ đỉnh chính giữa chính là chỗ Đại Ngu vương triều. Dùng đỉnh thay thế là vì đỉnh này chính là tộc khí của Man tộc ta!” Giọng Thiên Tà có chút trầm.
“Đại hoang đỉnh.”
Khoảnh khắc ba chữ thốt ra từ miệng Thiên Tà, thân thể Tô Minh chấn động, ý thức hắn mạnh tỉnh lại, bên tai quanh quẩn chỉ có ba chữ đại hoang đỉnh.
“Hoang Đỉnh…” Lòng Tô Minh dấy lên sóng cồn, ở trong mắt Thiên Tà lại nghĩ rằng sau khi Tô Minh nghe thấy Đại Ngu thì chấn động. Ông không biết, giờ phút này, trong đầu Tô Minh nhớ lại từng hình ảnh tiến vào không gian mảnh đá đen đeo trên cổ.
“Luyện đan dược cần Hoang Đỉnh. Hoang Đỉnh này và Hoang Đỉnh mà Thiên Tà nói có gì liên quan không.” Tô Minh biểu tình mê mang.
“Lằn ranh đen giữa năm đại lục mà ngươi thấy là Huyền Băng Huyết, do sau khi Man Thần chết oán khí biến thành. Oán khí này nghe đồn là năm đó bị tiên tộc sử dụng cùng với Vu Tộc bố trí trận pháp cực kỳ tàn nhẫn, khiến năm khối đại lục Man tộc ta không thể hoàn chỉnh, giữa nhau rất khó liên thông.” Giọng Thiên Tà quanh quẩn trong mật thất, thật lâu không tán đi.
“Vi sư không biết lý do ngươi cần tấm bản đồ này, cũng không biết trong năm khối đại lục mục tiêu của ngươi ở chỗ nào. Nhưng ngươi là đồ nhi của Thiên Tà ta, ta phải cho ngươi biết, hãy cố gắng tăng cao tu vi đi. Tu vi là căn bản tất cả. Ngươi muốn ra Nam Thần, trước không nói đến đại lục khác, chỉ bằng thế giới ngoài bình chướng Thiên Lam, đối với ngươi đã là không cách nào vượt qua. Trước tiên hãy để mình có thể đi ra bình chướng, sau đó lại nghĩ cách tới chỗ ngươi mong muốn. Tất cả điều này cần có tu vi mạnh mẽ làm chỗ dựa! Tu vi không đủ thì đừng nghĩ đến chuyện gì hết, nghĩ cũng vô dụng, trừ thêm sầu não ra chỉ khiến tâm ngươi không tĩnh. Nếu không tâm tĩnh thì hồn sẽ pha tạp, bên ngoài thì văn tán khó mà tinh tiến. Tu vi, hãy đề cao tu vi của ngươi!” Thiên Tà nhẹ giọng nói, nâng lên tay phải, vỗ vai Tô Minh ngồi khoanh chân ở đó.
“Người có chuyện xưa không chỉ một mình ngươi. Đại sư huynh ngươi cũng có chuyện của hắn, Nhị sư huynh ngươi cũng vậy.” Thiên Tà thốt ra từng chữ một, như có chút cảm thán.
“Tu vi cỡ nào mới có thể đi ra bình chướng Thiên Lam, đi ra đất Nam Thần?” Tô Minh im lặng giây lát, nhìn bản đồ da thú trước mắt, nhỏ giọng nói.
“Không đạt đến Tế Cốt cảnh thì đừng nghĩ tới đi ra bình chướng Thiên Lam! Dù là người Tế Cốt cảnh muốn ra ngoài bình chướng cũng phải cực kỳ cẩn thận, hơi vô ý là sẽ chết ngay. Giữa Man tộc ta và Vu Tộc chính là huyết cừu! Nếu ngươi có thể đạt đến Man Hồn cảnh thì có thể tùy ý ra vào bình chướng, nhưng cũng phải cẩn thận. Tuy nhiên, chỉ cần không gặp mấy đại vu của Vu Tộc, không đi mấy chỗ nguy hiểm thì vẫn có thể không chết.” Thiên Tà im lặng chốc lát, từ từ nói.
“Nói vậy là chỉ cần ta đạt đến Man Hồn cảnh thì có tư cách đi ra Nam Thần.” Tô Minh thì thào.
“Cũng chỉ là tư cách mà thôi. Man Hồn cảnh chính là cảnh giới hoàn mỹ tu hành thứ nhất của Man tộc ta, sau Man Hồn chắc chắn còn có cảnh giới khác! Đáng tiếc, cảnh giới càng cao là cái gì, làm sao đạt được, gần như đã không còn ai biết đến.” Thiên Tà khẽ thở dài.
“Vì sao?” Tô Minh ngẩng đầu nhìn Thiên Tà.
“Bởi vì Man Thần đời thứ tư đã rất lâu rồi không xuất hiện. Chỉ có Man Thần đời thứ tư xuất hiện, cảm nhận ý chí ba Man Thần đời trước, được Man Thần truyền thừa mới cảm nhận cảnh giới càng cao, sáng lập Man Tượng cảnh giới sau Man Hồn, để tất cả người Man tộc ta đạt đến cảnh giới Man Hồn có cảm ứng.”
Tô Minh nhìn Thiên Tà, lát sau chậm rãi nói.
“Trên đường ta tới đây ở một góc bình chướng Thiên Lam gặp một người đàn ông họ Bạch, người này Thần Tướng Tế Cốt. Hắn có nhắc tới ngươi, nói ngươi từng đi tới Nam Thần, đi Đại Ngu, không biết việc này là thật hay giả?”
Thiên Tà im lặng, biểu tình phức tạp, ngẩng đầu nhìn hướng khác chỗ mật thất. Đó là không gian trống rỗng, không biết ông đang nhìn cái gì.
Trong mắt Thiên Tà dần có hồi ức. Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!
“Ta không biết ta trông thấy có phải là Đại Ngu không. Việc này đợi tu vi của ngươi biến mạnh rồi, đợi ngươi sắp rời đi thì ta lại nói cho ngươi nghe.” Thiên Tà nhắm mắt lại, thanh âm càng thêm tang thương.
“Ta quen một người, tu vi của người đó chưa tới Khai Trần, không ở tại Đại Ngu mà trên đại lục khác. Nhưng người đó có đi ra ngoài nhiều lần, trong đó có một lần, chắc là đi Đại Ngu vương triều.” Tô Minh cúi đầu nói.
Thiên Tà nghe nói vậy thì đôi mắt khép bỗng mở, trong mắt tia sáng chợt lóe rồi lập tức biến mất.
Khoảnh khắc ánh sáng lấp lóe trong mắt, áp lực cường đại bỗng toát ra. Uy áp tan quá nhanh nên thật dễ dàng khiến người tưởng là ảo giác.
Tô Minh chấn động tinh thần. Khoảnh khắc kia, hắn cảm nhận rõ khí huyết của mình như đông lại, thậm chí Cửu Phong này dường như rung rinh một cái.
“Không đến Khai Trần, từ đại lục khác đi Đại Ngu…việc này, không thể nào!” Thiên Tà chậm rãi nói.
“Không thể nào sao…có lẽ đi.” Tô Minh nhắm mắt, phủ lên mê mang trong con ngươi.
Càng hiểu nhiều thì hắn càng thấy từng hình ảnh Ô Sơn trong ký ức của mình có rất nhiều điều lạ. Đặc biệt là hai người Bạch Linh, Bắc Lăng mình trông thấy trên Hàm Sơn Xích không thể phân rõ là thật hay giả, còn có A Công xuất hiện dường như muốn nói chuyện gì với mình, đều khiến hắn mê mang và do dự với những gì đã thấy.
“Có một tấm màn che đậy Ô Sơn, che đậy sự việc mình ở trong hố đen kia. Có lẽ khi mình có thực lực xốc lên màn che thì sẽ phải hiện một điều…bí ẩn vòng quanh bên mình.” Tô Minh thầm nghĩ. Hắn chỉ có thể nghĩ như vậy mới khiến mình không mê mang lạc mất bản thân, sẽ không nghi ngờ tương lai hoặc quá khứ, sinh ra sợ hãi tan vỡ tâm thần.
“Làm sao để tu vi của mình nhanh chóng tăng cao?” Tô Minh mở mắt ra, nhìn Thiên Tà đứng một bên.
“Vấn đề này năm đó sư huynh ngươi đã hỏi ta, ta đáp là tĩnh tâm, hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định quanh năm bế quan.” Thiên Tà nhìn chằm chằm Tô Minh, từng chữ bật thốt ra, lại nói tiếp.
“Năm đó Nhị sư huynh ngươi cũng từng hỏi ta, ta đáp vẫn là tĩnh tâm. Hắn lựa chọn khác với Đại sư huynh ngươi, hắn chọn trồng trọt hoa cỏ. Còn về Tam sư huynh ngươi là tên vô tư, hắn không hỏi ta vấn đề này, nhưng cả ngày uống rượu, trong say mộng đi tìm tâm thuộc về hắn. Còn về ngươi, đáp án của ta trước sau như một, vẫn là tĩnh tâm.” Thiên Tà mỉm cười, nâng lên tay phải chỉ hướng đằng trước.
“Man Khí mật thất tầng thứ nhất chắc khiến ngươi thất vọng rồi. Ngươi xem thấy chúng nó là vật vô dụng rách nát vứt đi, như ngươi uống rượu trong hồ lô, ngươi cảm giác đó là nước, mà cảm giác của ta, lại là rượu. Cùng một đạo lý, trong mắt ta, thứ trong mật thất tầng thứ nhất, là vi sư thu thập cả đời, chúng nó ở trong lòng ta là pháp khí trân quý nhất.”
“Còn có tất cả công pháp thần thông Thiên Hàn Tông trong mật thất tầng thứ hai, chắc là cũng khiến ngươi thất vọng, không nhìn thấy bên trong.” Thiên Tà nửa cười nửa không nhìn Tô Minh.
Tô Minh im lặng không lên tiếng.
“Ngươi vẫn không chân chính hiểu được Man tộc ta tu là cái gì. Một chữ tạo nghĩa là không bị trói buộc, tất cả theo mình sáng tạo ra. Những cái gọi là công pháp thần thông cũng chỉ là người đi trước sáng tạo ra mà thôi. Thiên Hàn Tông mười vạn Man tu, cường giả như mây. Nhưng những người đó chính là tạo sao? Họ có hiểu ý nghĩa chữ tạo không? Đồ nhi của Thiên Tà ta không có công pháp, không có thần thông, có, chỉ là sau khi ngươi tìm ra cách tĩnh tâm, hiểu ra tạo hóa trong thiên địa!” Trên mặt Thiên Tà toát ra ánh sáng kỳ lạ. Trong ánh sáng này, dáng vẻ của ông tràn đầy cố chấp.
Sự cố chấp đó trong mắt Tô Minh có chứa một chút điên cuồng.
“Tạo hóa, tạo hóa, hai chữ này thế nhân đều khát vọng, đều đang tìm kiếm, nhưng tạo hóa chân chính là cái gì? Đây là một vấn đề ta hỏi ngươi, hãy suy nghĩ, ngộ, tìm ra đáp án, sau đó đến nói cho ta.” Thiên Tà lại quay về bộ dạng cao thâm khó đoán, sờ râu, làm bộ làm tịch cao nhân tiền bối chậm rãi nói.
“Ta có thể mang đi bản đồ này không?” Tô Minh đứng dậy, trân trọng xếp lại da thú trước mặt.
“Làm đệ tử của ta, mỗi tầng ngươi có thể lấy đi một vật.” Thiên Tà mỉm cười.
Tô Minh bỏ da thú vào ngực, nhìn Thiên Tà, hít sâu, chắp tay cúi đầu.
“Đệ tử Tô Minh bái kiến sư tôn.”
Thiên Tà cười to, phất tay áo, lập tức có gió rít gào bao lấy Tô Minh bay ra ngoài động.
“Mấy sư huynh của người tính tình kỳ quái, ngươi hãy tiếp xúc nhiều hơn, đi tìm cách để ngươi tĩnh tâm đi, ta tin tưởng ngươi có thể tìm ra.”
Chương 222: Thói quen kỳ quái của Tam sư huynh
Đỉnh Cửu Phong, Tô Minh một mình đứng đó. Từ sau khi bị tống ra khỏi mật thất, nơi này chỉ còn một mình hắn, chẳng biết Thiên Tà đi đâu mất.
“Cửu Phong Thiên Hàn Tông…nhà sao.” Tô Minh nhìn chân trời một mảnh trắng xóa, cảm giác quen thuộc và xa lạ hòa lẫn, hiện ra tại đáy lòng hắn.
Quen thuộc là gió tuyết, xa lạ là mảnh đất này.
Bông tuyết bay quanh người hắn. Nhìn tuyết, Tô Minh cúi đầu, thuận theo bậc thang mọc đầy thảm thực vật đi xuống dưới.
“Nếu đã tới đây thì phải trước tiên tìm một động phủ cư ngụ.” Tô Minh vừa đi vừa quan sát. Đập vào tầm mắt đều là thực vật có thể sinh trưởng trong băng tuyết, rậm rạp một mảnh bao phủ đa số đất tuyết.
[Nhị sư huynh rất chăm chỉ, hắn tin tưởng mình có thể làm càng tốt hơn…]
Bên tai bất giác quanh quẩn lời của Tam sư huynh Hổ Tử, Tô Minh đi thật lâu sau, dần hiểu hơn về câu nói này.
Mãi đến khi đêm khuya buông xuống, trời đất dần tối đen, Tô Minh ở sườn núi tìm đến một chỗ hiếm hoi không có thảm thực vật. Chỗ đó cách bậc thang hơi xa, có một khối đá to nhô ra hình thành bình đài không lớn.
Đứng trên bình đài, gió rét nức nở thổi bên tai, Tô Minh nâng lên tay phải, giữa trán chợt lóe ánh sáng xanh, kiếm nhỏ màu xanh trực tiếp bay ra vòng quanh hắn vài vòng sau đó bay thẳng tới vách đá.
Tiếng *bùm bùm* vang vọng, bị kiếm nhỏ đào xới dần hình thành một động phủ đơn sơ. Nơi này băng thạch rất cứng, chỉ đào một động phủ đơn giản đã khiến Tô Minh mất nhiều công sức.
Khi trăng treo cao trên bầu trời thì động phủ đã đào xong, Tô Minh thu lại kiếm nhỏ. Nhìn động phủ trước mắt đơn giản đến không có cả cánh cửa, hắn lắc đầu nhấc chân bước vào.
Động phủ này chỉ có một gian phòng. Tô Minh đi đến tận cùng, mắt quét bốn phía, vách tường động phủ toát khí lạnh khiến trong động cũng một mảnh lạnh băng.
Ngồi xếp bằng, Tô Minh từ trong ngực lấy ra bản đồ da thú, cúi đầu nhìn nửa ngày, khẽ thở dài.
“Tu vi…sư tôn nói không sai. Muốn đi ra Nam Thần, tất cả đều phải dựa vào tu vi mạnh mẽ.”
“Tìm ra cách để mình tĩnh tâm, hiểu ra ý nghĩa thực sự của hai chữ tạo hóa.” Tô Minh cất đi da thú, ngồi đó mặt lộ suy tư.
Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi tối thứ nhất Tô Minh ở tại Cửu Phong Thiên Hàn Tông, tại động phủ đơn sơ có gió lạnh bên ngoài làm bạn, suy nghĩ lời nói của Thiên Tà, chậm rãi qua hơn phân nửa.
Thiên Hàn Tông buổi tối trừ tiếng gió ra thì hoàn toàn yên tĩnh. Đặc biệt là Cửu Phong này quá ít người ở, càng yên tĩnh hơn.
Ánh trăng nhu hòa rắc xuống, trong băng tuyết nổi lên cảm giác lạnh lẽo.
Lúc trời sắp sáng thì Tô Minh tỉnh lại khỏi nhập định. Hắn cau mày, có chút không hiểu tĩnh tâm rốt cuộc là cái gì.
“Là tâm bình tĩnh lại ư. Nhưng mình cảm thấy bản thân đã làm được điều này, bình tĩnh rồi. Nhưng làm vậy thì giúp ích được gì cho tu vi chứ. Sư tôn nói về triệt ngộ lại đại biểu cái gì.” Tô Minh suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn thấy mơ hồ, ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng bên ngoài động phủ, hắn đứng dậy đi ra.
Trời đất xa lạ, núi xa lạ. Tô Minh vừa đi ra liền có luồng gió lạnh đập vào mặt, mang theo bông tuyết rơi trên khuôn mặt. Tuyết lạnh lẽo nhưng hắn không chút để ý.
Bầu trời dần sáng, bóng tối xung quanh hơi tán đi, có thể thấy đại khái đường nét. Tô Minh tùy ý đi về phía trước, đạp tuyết đọng dưới chân phát ra tiếng *xột xoạt*, theo bước chân vang lên thanh âm có tiết tấu, chậm rãi khiến tinh thần Tô Minh thả lỏng nhiều.
“Tĩnh tâm, chẳng lẽ chính là tu tâm.” Dường như Tô Minh đã hiểu ra một chút.
Không biết qua bao lâu, Tô Minh đang đi thì bỗng ngừng bước chân, đôi mắt chợt biến sắc bén nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Hắn vẻ mắt quái lạ nhìn đằng trước.
Trước mắt hắn có một bóng người ngồi xổm sau tảng đá to, cầm bình rượu trong tay, vừa uống vừa cẩn thận thò đầu ra ngoài tảng đá, nhìn xung quanh.
Vị trí của Tô Minh chỉ có thể thấy bóng lưng người đó, không thấy được đằng sau tảng đá người này cẩn thận quan sát cái gì.
“Tam sư huynh…” Tô Minh vẻ mặt càng thêm quái, hắn có chút khó hiểu gã đàn ông tự xưng là Hổ gia gia này ngồi đó làm gì.
“Xuỵt!” Hiển nhiên Tam sư huynh nhận ra Tô Minh, ngoái đầu vội đặt ngón trỏ bên miệng, nháy mắt ý bảo hắn đừng phát ra tiếng, vẫy tay với hắn.
Tô Minh chần chờ một lát, cẩn thận từng bước tiến lên. Hắn nhìn Tam sư huynh tự xưng Hổ gia gia cẩn trọng như vậy, biểu tình thậm chí có khẩn trương thì trong lòng không khỏi tăng cảnh giác, khom người chậm rãi tới gần.
Thấy bộ dạng của Tô Minh, gã đàn ông trên mặt lộ vẻ khen ngợi. Khi Tô Minh tới gần thì gã túm tay hắn kéo tới cạnh mình, nhỏ giọng nói.
“Đừng nói gì hết, đợi lát nữa dù ngươi nhìn thấy gì đều đừng lớn tiếng, nếu không sẽ ra chuyện lớn.” Tam sư huynh rất nghiêm túc mở miệng.
Tô Minh đi tới Cửu Phong này, trên đường đi là Tam sư huynh dẫn dắt, gã đàn ông thoạt nhìn đầu óc đơn giản này chưa từng lộ ra biểu tình như vậy.
Tô Minh nhìn thấy vậy cũng khó tránh sửng sốt, càng thêm nghiêm túc, hắn gật đầu.
“Ưm, đợi lát nữa ta thò đầu nhìn thì ngươi có thể cùng xem. Nhớ đó, tuyệt đối đừng kêu lớn tiếng…” Tam sư huynh chép miệng, vừa dặn dò Tô Minh vừa uống hớp rượu, chậm rãi ngẩng đầu thuận theo mép đá núi nhìn ra ngoài.
Tô Minh cũng ngẩng đầu tầm mắt thuận theo mép đá nhìn ra ngoài.
Nhìn một cái, biểu tình hắn biến quái dị.
Đằng sau tảng đá là một mảnh đất trống đầy thảm thực vật nhưng chẳng có chút bóng người, rất yên tĩnh.
“Đến!” Tam sư huynh nâng cao tinh thần, vội nói.
Gã vừa thốt ra thì Tô Minh lập tức thấy phương xa một bóng người như u linh nhanh chóng bay tới.
Thân hình ấy tốc độ rất nhanh, mơ hồ bất định đi tới chỗ trồng đầy thảm thực vật thì tạm dừng, xem hình dạng chính là Nhị sư huynh.
Y vẻ mặt cảnh giác liếc xung quanh xong cúi đầu nhìn thảm thực vật dưới chân, ngồi xổm xuống lấy một phần, lại vội vã nhìn tứ phía, phiêu phiêu bay đi.
Tô Minh ngây ra.
Hắn thật sự không biết hình ảnh này có gì phải xem. Đặc biệt là gã đàn ông tên Hổ Tử bộ dạng cẩn thận nghiêm trọng càng khiến Tô Minh có cảm giác hoang đường.
Mãi đến khi Nhị sư huynh đi, gã đàn ông tên Hổ Tử mới bình tĩnh lại, dựa vào vách đá nhếch môi cười, nhìn Tô Minh.
“Thế nào, đã thú vị ha?”
Tô Minh câm nín nhìn Tam sư huynh, hắn không biết nên nói cái gì.
“Ta nói cho ngươi, tiểu sư đệ, trên Cửu Phong này, ngươi biết ai thông minh nhất không?” Tam sư huynh vẻ mặt đắc ý cầm bình rượu uống hớp lớn, còn ợ lên.
Tô Minh im lặng, lắc đầu. Hắn cảm thấy mình không nên tới đây, hoặc là mình không nên đi ra khỏi động phủ.
“Không biết? Cũng đúng, hôm nay ngươi vừa mới vào núi. Ta cho ngươi biết, bàn về tu vi thì ta đánh không lại Nhị sư huynh, cũng đánh không lại Đại sư huynh, lão già thì càng đừng nhắc tới. Nhưng nói về thông minh thì trên núi này còn ai hơn ta? Không có!” Tam sư huynh biểu tình càng đắc ý.
Tô Minh vẫn không lên tiếng. Hắn nhìn gã đàn ông trước mắt, không biết đối phương lấy đâu ra đáp án như vậy.
“Kinh ngạc chưa? Ta nói cho ngươi, Hổ gia gia ta thông minh nhất là bởi vì ta thích suy nghĩ.” Tam sư huynh đắc ý nhỏ giọng nói.
“Ta chẳng những thích suy nghĩ mà còn khoái quan sát. Đừng nói là Cửu Phong chúng ta, mấy ngọn núi khác cũng đều là mục tiêu quan sát của Hổ gia gia. Ta suy nghĩ, ta quan sát cho nên ta ngày càng thông minh. Lúc nãy người vừa thấy là Nhị sư huynh đúng không? Nhưng ta cho ngươi biết, ngươi thấy là Nhị sư huynh nhưng cũng không phải là Nhị sư huynh. Hừ hừ, Nhị sư huynh ngày nào cũng lải nhải nói mỗi ngày ban đêm có người trộm đi hoa cỏ của hắn, từng có lần nghi ngờ là ta làm. Nhưng ta không nói cho hắn biết, mỗi lần ta đều trông thấy ban đêm chính hắn đi trộm hoa cỏ của mình.” Tam sư huynh càng thêm đắc ý nói với Tô Minh.
Tô Minh có chút nhức đầu. Hắn xoa trán, định đứng dậy rời đi.
“Nhị sư huynh trồng riết rồi ngu ra, hắn ban đêm và hắn ban ngày không phải một người. Ngươi nói coi hắn có mệt hay không? Ban ngày trồng trọt ban đêm đi trộm, ngày thường thì bản thân đi kiếm chính mình, nhưng ta không nói cho hắn biết.” Tam sư huynh nhếch môi cười, cầm lấy bình rượu, lại uống một hớp lớn.
Nhìn Tam sư huynh, Tô Minh cười khổ.
Hắn rốt cuộc biết sở thích kỳ lạ của Tam sư huynh là gì. Sở thích kỳ lạ không phải uống rượu mà là thích quan sát và suy nghĩ.
“Rượu hơi lạnh rồi, ở chỗ này lâu quá ngay cả rượu đều khó uống..” Tam sư huynh lầm bầm vài câu, đứng dậy quét mắt Tô Minh.
“Tiểu sư đệ, hôm nay Hổ sư huynh ngươi vui vẻ, dẫn ngươi đi gặp Đại sư huynh một lần đi. Đại sư huynh cũng là kẻ quái đản. Ngươi nói hắn ngu biết chừng nào, lúc nào cũng bế quan, y hệt con rùa, không biết mệt hay sao. Theo ta thì sinh hoạt nên giống như ta, nhiều suy nghĩ, nhiều quan sát, nhiều uống rượu, nhiều nằm mơ. Nhưng có lần lão già mượn rượu của ta từng buột miệng nói dường như Đại sư huynh không giống chúng ta. Hắn rất may mắn, năm đó là người thứ nhất đi theo lão già, nghe nói được đến công pháp chân chính, nghe đồn là công pháp bí ẩn nhất trong Thiên Hàn Tông.” Tam sư huynh bĩu môi, mắt say lờ đờ lảm nhảm.
Tô Minh vốn định rời đi, khi nghe lời này thì chấn động tinh thần. Mắt hắn toát ra tia sáng, từ lời nói của Tam sư huynh dường như hắn chộp được thứ gì, bước chân nâng lên tạm ngừng.
Hắn cúi đầu, nhìn Tam sư huynh vẻ mặt say xỉn ngây ngô cười nhìn mình, dần dần hắn có chút không rõ người trước mắt là thật say, hay là cố ý nói cho mình biết cái gì.
“Có đi không? Không đi thì ta tự đi.” Tam sư huynh chớp mắt, ngáp một cái.
Chương 223: Triệt ngộ
“Đi!” Tô Minh gật đầu.
Tam sư huynh hưng phấn cầm hồ lô, ngẩng đầu nhìn sắc trời, miệng lầm bầm vài câu Tô Minh nghe không rõ, xòe tay bấm đốt như đang tính toán cái gì.
Lát sau, gã cười ngây ngô bảo.
“Được rồi, ngươi may lắm đó, hôm nay có thể thấy Đại sư huynh. Đi thôi, theo sát ta.” Tam sư huynh nói, nhoáng người lên thẳng tới phương xa, Tô Minh im lặng không ra tiếng theo sau. Nhìn bóng lưng Tam sư huynh, người này dần dần khiến hắn thấy khó hiểu.
Hai người một trước một sau chạy nhanh trong núi khi bầu trời hừng đông. Không lâu sau đi tới một chỗ đá núi tàn phá tan hoang. Ở đó Tô Minh thấy một cái động thấp bé bị một khối đá to che hơn phân nửa, khiến dù là ban ngày cũng sẽ không có nhiều ánh nắng chiếu vào.
“Đại sư huynh bế quan ở đây?” Tô Minh chần chờ một lát, mở miệng hỏi.
“Đại sư huynh sao có thể hưởng thụ sinh hoạt như vậy được. Đây là động phủ của Hổ sư huynh ngươi, thế nào? Trông rất khí phái hả? Ngươi trước tiên chờ ta lấy chút rượu.” Tam sư huynh nói, cúi người tiến vào trong động thấp bé.
Tô Minh đứng bên ngoài ngây ra, đối với suy đoán lúc trước bắt đầu có dao động.
Rất nhanh, Tam sư huynh đi ra. Bình rượu trong tay lắc lư vài giọt vẩy ra ngoài, xem liền biết đã bị rót đầy. Cầm hồ lô lớn, mặt gã lộ hưng phấn.
“Đi thôi, chúng ta phải bắt kịp thời gian, nếu không thì trễ mất.” Nói rồi Tam sư huynh nhanh chóng đi lên.
Tô Minh chần chờ một lát, theo sát phía sau. Hai người đi thẳng tới dưới núi.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, gã đàn ông tên là Hổ Tử dẫn Tô Minh tới dưới chân núi, quẹo trái quẹo phải đi tới một vết nứt. Vừa bước vào Tô Minh lập tức cảm giác khí lạnh ập đến.
Hắn nhìn Tam sư huynh hành động hiển nhiên rất quen thuộc nơi đây. Đi trong khe hở nửa ngày, dần xâm nhập vào chỗ sâu trong. Trong lúc đi rõ ràng thấy nhiều chỗ không còn đường, như đã đến tận cùng, nhưng Hổ Tử chuyển một vòng thì lại xuất hiện con đường mới.
Vòng tới vòng lui trong băng tầng, coi như là Tô Minh cũng có cảm giác chóng mặt, Tam sư huynh ở phía trước bỗng dừng bước chân, dẫn Tô Minh đi tới một lòng chảo không lớn.
Giương mắt nhìn, lòng chảo trước mắt là một cái hang không lớn, bên dưới tối đen tỏa ra từng đợt giá rét thấu xương. Xung quanh có vô số băng trùy chĩa xuống toát ra lạnh băng.
“Tới rồi, Đại sư huynh ở bên dưới, nhưng bên dưới quá sâu chúng ta không đi vào, đứng đây nhìn là được rồi.” Tam sư huynh ngoái đầu nhìn Tô Minh, chỉ lòng chảo trước mặt.
Tô Minh tiến lên mấy bước, nhìn bên dưới lòng chảo. Lấy tu vi và thị lực của hắn, nhìn không tới tận cùng lòng chảo.
Tam sư huynh bỏ hồ lô xuống, đứng cạnh hắn, nâng lên tay phải bấm đốt năm ngón tay như đang tính thời gian.
“Còn có mười lăm phút, tiểu sư đệ chờ chút…”
Chưa đợi gã nói hết câu thì đột nhiên trong lòng chảo phát ra một tiếng gầm trầm thấp. Tiếng gầm ầm ầm chấn băng tầng ngoài lòng chảo rung động kịch liệt.
Tô Minh biến sắc mặt. Hắn cảm nhận rõ ràng cảm giác nóng cháy vốn không nên tồn tại trong động băng này bỗng bùng phát. Hắn vội lùi ra sau vài bước. Cảm giác nóng cháy ùa tới. Chỉ thấy khí nóng từ dưới lòng chảo dâng lên.
Khí nóng cho người cảm giác cháy rực, thậm chí thân thể đều bị nướng khô. Nhưng quái lạ là lòng chảo và băng tầng xung quanh chỉ chậm rãi hòa tan một chút. Hình ảnh rõ ràng không hợp với lẽ thường xuất hiện trước mặt Tô Minh khiến hắn chấn động tinh thần, hít sâu.
“Má nó, Đại sư huynh lần này sao tự dưng thổ nạp sớm hơn. Đại sư huynh, Hổ Tử đến đây, còn mang theo tiểu sư đệ lão già mới thu. Ngươi nể mặt tiểu sư đệ, lần này phải giúp ta chưng rượu chút đi chứ. Ta nói cho ngươi, Đại sư huynh, nếu lần này ngươi còn đun rượu hồ lô của ta nóng nứt ra, để ta mất mặt với tiểu sư đệ thì sau này ta sẽ không đến gặp ngươi nữa đâu!”
Tam sư huynh nói rồi vội ném hồ lô hướng lòng chảo. Hồ lô bị không khí nóng phát ra từ lòng chảo nâng lên, không rơi xuống mà bềnh bồng giữa không trung.
Có tiếng *két két* truyền đến, hồ lô lập tức nứt, có một ít rượu chảy ra từ khe nứt rơi xuống lòng chảo.
“Đại sư huynh!” Hổ Tử phát ra tiếng hét thảm, biến sắc mặt.
Từ trong lòng chảo phát ra tiếng hừ lạnh. Chỉ thấy bề mặt nhiều vết nứt trên hồ lô lập tức có tầng băng phủ lên, khiến rượu bên trong không chảy ra nữa.
Cùng lúc đó, luồng khí nóng đánh mở nắp bình, mùi rượu nồng đậm tràn ngập bốn phía, khiến người nghe chỉ ngửi thôi thì đã cảm thấy người ấm áp.
Ngoài hồ lô trùm băng giá, trong hồ lô là rượu sôi sục, hóa thành hương rượu tán mất phân nửa.
“Đủ rồi đủ rồi, Đại sư huynh, được rồi!” Hổ Tử biến sắc mặt rất nhanh, mới giây trước còn thê thảm giây sau lập tức mặt mày hớn hở.
“Lão tam, sau này có thể đừng như vậy được không. Mỗi lần ngươi đi rồi ta đều phải đổi trận pháp đường đi bên ngoài, nhưng ngươi luôn có thể xâm nhập vào.” Hồ lô bị băng bao trùm chợt bay hướng Hổ Tử, rơi trước mặt gã. Cùng lúc đó, trong lòng chảo truyền ra thanh âm bất đắc dĩ.
Thanh âm rất ôn hòa, nhưng rơi vào tai Tô Minh thì cảm giác đầu tiên là lạnh lẽo, sau đó lạnh hóa thành ấm áp tràn ngập trong ngoài cơ thể hắn.
“Ta thật không dễ dàng tu luyện ra bổn mệnh khí dùng để đun rượu thì chỉ có mình ngươi tưởng tượng được. Ai, ngươi nhớ đưa nửa bình cho sư phụ, nếu không thì lần sau ta sẽ không đun cho ngươi nữa!” Thanh âm kia lộ ra bất đắc dĩ, khiến Tô Minh đều cảm thấy Tam sư huynh này có chút quá đáng.
“Đại sư huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ đưa nửa bình cho lão già, hì hì.” Hổ Tử vẻ mặt hưng phấn vội cầm lấy hồ lô, ngửi mùi rượu, vẻ mặt say mê.
“Lão tứ, ngươi mới lên núi, đáng tiếc sư huynh không thể xuất quan, phải đợi vài năm nữa mới được. Như vậy đi, vật này tặng ngươi để hộ thân.” Thanh âm ôn hòa lại truyền ra.
Ngay sau đó, một khối băng lam bay ra khỏi lòng chảo thẳng đến chỗ Tô Minh, bềnh bồng trước mặt Tô Minh.
Trong băng màu lam đóng băng một ngọn lửa lam lộ ra cảm giác yêu dị.
“Cảm ơn Đại sư huynh.” Tô Minh vội chắp tay cúi đầu, cất đi băng lam, vật này vừa thấy liền biết không bình thường.
“Đại sư huynh nhanh đi tu luyện, ta tính xong rồi, qua bốn mươi ba ngày nữa là lúc bổn mệnh khí của ngươi thổ nạp, đến lúc đó ta lại đến kiếm ngươi. Vậy chúng ta không quấy rầy, Đại sư huynh, cố lên!” Hổ Tử cầm hồ lô kéo Tô Minh lùi vài bước, sau đó rống hướng lòng chảo.
Trong lòng chảo tỏa khí thể cực nóng rõ ràng hơi tạm dừng, sau đó là tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.
“Ngươi đừng cứ ham mê uống rượu, hãy nhớ lời năm đó sư tôn nói với ngươi. Dù say rượu là ngươi tìm ra cách nhập môn tĩnh tâm nhưng đó chỉ là quá trình, quan trọng là mộng sau khi say…” Thanh âm ôn hòa vang vọng.
“Biết biết, chúng ta đi trước đây!” Hổ Tử vội vàng muốn đi nhưng Tô Minh dừng bước, nhìn hướng khí nóng rực tỏa ra trong lòng chảo.
“Đại sư huynh, ngươi tu hành là công pháp gì, có phải thật sự tại mật thất tầng hai của sư phụ nhìn thấy thuật pháp thần thông trong ngọc thạch?”
Lòng chảo tĩnh lặng chốc lát sau vang lên thanh âm ôn hòa.
“Ta trông thấy, các ngươi không thấy được. Bởi vì lòng ta khát vọng nhất chính là công pháp.”
Giọng của Đại sư huynh vang vọng, trong lòng Tô Minh hỗn loạn. Mãi đến khi hắn bị Hổ Tử kéo ra khỏi chỗ Đại sư huynh bế quan, tới chân núi Cửu Phong thì đầu óc rối loạn.
Hắn không biết mình làm cách nào rời đi, tinh thần chấn động chia tay với Tam sư huynh trở về động phủ của mình. Trên bình đài, hắn khoanh chân ngồi nhìn chân trời. Nhưng đôi mắt nhìn thấy đã không còn quan trọng, tinh thần hắn không cách nào bình tĩnh.
“Đại sư huynh bởi vì khát vọng được đến công pháp, cho nên khi vào tầng thứ hai, trông thấy ngọc thạch thật sự tồn tại. Hắn được đến công pháp mình muốn, bế quan tu tâm, để mình từ từ biến mạnh hơn. Mà mình bởi vì để ý nhất là bản đồ, cho nên Man Khí tầng thứ nhất, công pháp tầng thứ hai, thậm chí điển tịch đều là hư ảo. Chỉ có bản đồ là mình thấy được. Đại sư huynh dùng bế quan tu tâm, hiểu ra hai chữ tạo hóa. Có lẽ công pháp của hắn chỉ là một phần, sáng tạo mới phù hợp ý nghĩa chữ tạo hóa. Không biết Nhị sư huynh được đến cái gì trong mật thất của sư phụ. Hắn chọn trồng trọt hoa cỏ, bởi vì tự gieo trồng cho nên đại biểu sáng tạo. Sáng tạo sinh mệnh, dùng cách này để tu tâm, triệt ngộ. Còn về Tam sư huynh, say rồi đi vào giấc ngủ, say là quá trình, ngủ là mơ, mới là bắt đầu tu tâm…nằm mơ cũng là tạo mộng…”
Tô Minh đã hiểu ra.
Thân thể hắn chấn động. Bây giờ đôi mắt thấy chân trời thì thiên địa như ban đầu, mặt trời treo cao, ánh nắng có loại cảm giác rung động khó tả chiếu rọi mặt đất. Gió thổi cũng không nhanh, nó thổi sợi tóc Tô Minh, dưới ánh nắng như tơ vương.
Tô Minh chậm rãi quay đầu nhìn đỉnh núi dưới ánh nắng, như có thể trông thấy ở đó đứng một thân hình già nua. Thân hình đó nhìn mặt trời mọc phương xa, quần áo phấp phới.
“Sư phụ…” Tô Minh thì thào.
[Trở thành đồ nhi của Thiên Tà Tử ta, có một ngày ngươi sẽ biết, Thiên Hàn Tông chẳng đáng là gì!]
Trong đầu Tô Minh trồi lên lời ngày đó Thiên Tà Tử đã nói.
Tô Minh khép mắt lại, chìm đắm vào loại cảm giác triệt ngộ này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày, hai ngày, ba ngày…
Tô Minh ngồi tại đó, mặt trời mọc mặt trời lặng, gió rét tuyết bay, không động đậy.
Chương 224: Người đến trong gió tuyết
Trong trạng thái khiến Tô Minh thấy xa lạ này, hắn quên thời gian trôi qua. Hắn nhắm mắt, cả người như không có linh hồn, dường như linh hồn hắn đã rời khỏi thân xác, dung nhập vào thiên địa.
Trong thế giới của hắn không có trời đất chỉ có hỗn độn. Sương khói lượn lờ khiến hắn thấy không rõ nhưng lòng rất bình tĩnh, ngay cả tiếng tim đập cũng chậm lại.
Bông tuyết rơi trên tóc hắn, trên quần áo, từ từ biến nhiều, nhìn từ xa trông Tô Minh như là người tuyết.
Bốn ngày, năm ngày, sáu ngày…
Nhiều lần mặt trời mọc lại lặn, ánh nắng và ánh trăng giao nhau rơi trên người Tô Minh, tỏa ánh sáng khác lạ. Thân thể hắn vẫn không động đậy.
Trên đỉnh Cửu Phong, Tô Minh không hay biết mấy ngày trước khi hắn tiến vào trạng thái nhập định trông thấy bóng người đến nay vẫn không rời đi.
Thiên Tà đứng trên đỉnh núi, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Tô Minh ngồi xếp bằng, cùng hắn đi qua mấy ngày nay, và sẽ còn tiếp tục như thế.
Mãi đến khi Tô Minh tỉnh lại, ông làm sư tôn của hắn, sẽ rời đi.
Bởi vì ông biết, tình trạng trước mắt đối với đệ tử của mình là quá trình lột xác cực kỳ quan trọng trong đời, đây là một lần ngộ đạo.
“Mỗi một đệ tử của Thiên Tà ta, sau khi vào núi rồi sẽ ở thời gian khác nhau xuất hiện lần đầu tiên ngộ đạo.” Thiên Tà nhìn Tô Minh phía xa, thì thào.
Khi đại đệ tử ngộ đạo thì ông đứng xem.
Nhị đệ tử ngộ đạo ông cũng đứng nhìn.
Còn về tam đệ tử ngộ đạo, ông vẫn đứng đó lặng im nhìn.
Bây giờ ông đứng đây, như ba lần trước, nhìn Tô Minh, nhìn hắn ngộ đạo. Trong quá trình ngộ đạo này ông sẽ không cho phép bất cứ ai quấy rầy. Ông là sư tôn của bọn họ, ông phải ở lúc họ còn nhỏ yếu giang đôi tay bảo vệ.
“Ta thật mong chờ lão tứ sẽ cảm ngộ ra cách gì, khiến ngươi có thể tĩnh tâm.” Mặt Thiên Tà lộ nụ cười hiền lành, trong nụ cười kia có mong chờ.
Ông vĩnh viễn không quên mấy ngày trước trong mật thất, đệ tử này khi thấy bản đồ da thú đã khóc.
Hệt như lúc ông thu đại đệ tử, nhị đệ tử, tam đệ tử, khoảnh khắc Tô Minh kêu ông là sư tôn, ông đã đem Tô Minh thành đồ nhi của mình. Không cần thời gian trôi qua, có lúc giữa người với người thường chỉ là cảm giác trong chớp mắt.
Thiên Tà đang đứng nhìn.
Trên Cửu Phong, có Tam sư huynh thích tự xưng là Hổ gia gia, nằm trong động phủ cầm hồ lô rượu, uống từng ngụm. Gã đã say, nhưng mấy ngày nay say mà khó đi vào giấc ngủ. Đôi khi gã ngẩng đầu, dù ánh mắt bị vách đá động ngăn cản, nhưng nếu nơi này không còn vách đá thì có thể thấy rõ, chỗ gã nhìn chính là bình đài Tô Minh xếp bằng.
“Hổ gia gia số khổ mà…Ai bảo hắn là tiểu sư đệ chứ, hết cách rồi, hết cách rồi…nhưng sau này ra ngoài đánh lộn có người giúp ta, không tệ, không tệ…” Tam sư huynh lầm bầm, nhếch môi cười, nụ cười rất là đắc ý.
“Hừ hừ, vẫn là Hổ gia gia thông minh nhất, tiểu sư đệ đều tại ta vô ý chỉ điểm mà ngộ đạo. Xem coi hắn có thể ngộ ra cách gì…không tốt, lỡ đâu hắn ngộ ra cách bế quan giống rùa như Đại sư huynh, vậy sau này Hổ gia gia lại cô đơn rồi! Mà ngộ ra sở thích quái dị như Nhị sư huynh, thích nuôi hoa cỏ cũng không tốt. Uống rượu, ngộ ra uống rượu là tốt nhất, đến lúc đó thì có người cùng ta uống rượu rồi.” Gã đàn ông gãi đầu, biểu tình khẩn trương.
Giờ phút này, cũng trên Cửu Phong, còn có một người đang ngồi trong vùng đất thảo dược rộng lớn ở giữa sườn núi, đào một ít băng đất trồng một vài loại hoa cỏ.
Người đàn ông mặc áo trắng, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, mắt sáng, trên mặt luôn mang nụ cười mỉm chi. Đôi khi y ngẩng đầu nhìn chỗ Tô Minh ngồi xếp bằng, nụ cười sẽ càng tươi hơn.
“Tiểu sư đệ, cố lên đi. Có thể trở thành người của Cửu Phong hay không phải xem ngươi có ngộ ra không.” Người đàn ông này chính là Nhị sư huynh. Ngày hôm nay y không đi ngủ, thậm chỉ mấy ngày nay cũng không ngủ, thái độ lạ thường chăm sóc hoa cỏ, thỉnh thoảng chú ý chỗ Tô Minh ngồi.
Dưới chân núi Cửu Phong, dọc theo khe hở băng tầng, tận cùng ngọn núi, chỗ Đại sư huynh bế quan cũng có ánh mắt nhu hòa dường như đang nhìn Tô Minh, ánh mắt kia có mong chờ.
Tô Minh yên tĩnh ngồi. Trong thế giới của hắn vẫn là sương mù, không thể thấy rõ, chỉ có khói trôi nổi. Hắn không biết đã qua bao lâu, có lẽ là vài giây, có lẽ là mấy ngày, hoặc có lẽ càng lâu.
Hắn không suy nghĩ kỹ càng, chỉ nhìn sương mù kia.
Trong sương mù hắn lờ mờ thấy có bóng người, trong mơ hồ dường như đang ngồi xếp bằng, xung quanh dần toát ra khí lạnh, nhưng trong khí lạnh có ảm giác nóng cháy.
Đây là, trong cảm giác của Tô Minh, vẽ ra Đại sư huynh.
“Dùng bế quan khóa lại thân thể, tập trung tinh thần do đó đạt đến trình độ tĩnh tâm. Tham ngộ công pháp, sáng tạo con đường thuộc về mình. Đây, chính là Đại sư huynh.” Tô Minh thì thào, đây là Đại sư huynh mà hắn phân tích.
“Loại cảm giác này mình cũng có thể làm được. Nhưng bởi vì mình trông thấy nên nếu chọn điều này thì không phải tạo, mà là đạp con đường người trước, đi theo sau lưng Đại sư huynh.” Tô Minh im lặng thật lâu sau, từ từ lắc đầu.
Chậm rãi, trong mắt Tô Minh, thế giới sương mù trước mắt hắn dần xuất hiện hình ảnh mới. Hình ảnh này chỉ có mình Tô Minh thấy. Nếu giờ phút này trong thế giới còn có người khác, nhìn sương khói cũng chỉ thấy là đám khói mà thôi, chứ không có vật gì khác.
Nói là sương khói nhưng kỳ thật là suy nghĩ của Tô Minh.
Trong hình ảnh mới, Tô Minh trông thấy Nhị sư huynh. Hắn thấy hoa cỏ trên Cửu Phong, nhìn thấy lực lượng sáng tạo sinh mệnh.
“Người có thể cực vu hồn, có thể cực vu tâm. Sự sống của hoa cỏ là trời đất ban tặng, nhưng trải qua bàn tay Nhị sư huynh thì cũng là loại sáng tạo. Ban đêm Nhị sư huynh như thay đổi thành người khác, lấy đi hoa cỏ mình trồng, đây là vì sự sống của chúng do tay hắn tạo ra, tương tự, cũng sẽ hủy diệt trong tay hắn.”
Thân hình Tô Minh chấn động, trong trạng thái ngộ đạo, hắn bỗng hiểu một số hành vi của Nhị sư huynh.
Những điều này có lẽ không chính xác, nhưng giờ phút này Tô Minh tự mình ngộ ra.
“Loại sáng tạo này đã đạt đến trình độ cực kỳ thâm ảo…Nhị sư huynh…” Tô Minh thì thào, im lặng giây lát, vẫn là lắc đầu.
“Con đường như vậy không thích hợp ta trả lời vấn đề của sư tôn, cái gì là tạo hóa…” Tô Minh nhìn mảnh sương khói. Kỳ thật đối với vấn đề của Thiên Tà thì hắn đã có đáp án, nhưng đáp án này chỉ có thể đặt trong lòng, không nói ra được. Nói ra thì sẽ sai.
“Đáp án của Đại sư huynh chắc là ta chính là tạo hóa.”
“Đáp án của Nhị sư huynh cũng là mấy câu đó.”
“Về phần Tam sư huynh thì có lẽ hơi khác nhưng ý nghĩa giống nhau. Họ có thể đáp như vậy là vì tìm ra cách tĩnh tâm của mình, tìm ra tạo của mình.”
“Ta không thể nói như vậy, bởi vì ta còn chưa tìm ra. Nếu bắt chước con đường của sư huynh, ta vĩnh viễn không thể nói ra câu này. Trừ phi có một ngày ta đi trên con đường của mình.” Tô Minh lắc đầu.
Sương khói trước mắt hắn lại biến đổi. Lần này xuất hiện hình ảnh người ngoài không nhìn thấy. Chính là Tam sư huynh tự xưng là Hổ gia gia, mắt say lờ đờ, uống rượu, nằm trên mặt đất, khóe miệng vương nụ cười ngây ngốc. Có một vài giọt nước dọc theo khóe môi chảy xuống, lờ mờ nghe tiếng ngáy.
Dường như trong mộng của có thế giới khiến gã vui vẻ. Trong thế giới kia, dường như có vô số người cùng gã uống rượu, có vô số người chờ gã đánh….
Bộ dáng vui vẻ như vậy khiến Tô Minh kiềm không được bật cười.
Hắn thậm chí tưởng tượng ra, có lẽ Tam sư huynh ngộ đạo là dễ dàng nhất, cũng đơn giản nhất. Rất có thể Tam sư huynh này từ trước đến giờ không có ngộ đạo gì, chỉ là uống rượu ngủ say, làm một giấc mộng, sau đó thật tự nhiên có cách tĩnh tâm của mình.
“Nếu có một ngày, mộng tưởng của Tam sư huynh thành sự thật, vậy thành tựu của hắn tất nhiên sẽ không kém hơn Nhị sư huynh. Còn về Đại sư huynh, con đường của hắn, ta còn chưa nhìn thấu.” Tô Minh cuối cùng vẫn là lắc đầu.
Con đường của Tam sư huynh hắn cũng sẽ không đi.
“Không biết sư phụ triệt ngộ là cái gì…” Tô Minh không có manh mối, không suy nghĩ nhiều nữa.
Dần dần, sương khói trước mắt hắn biến hóa kịch liệt. Chúng nó biến đổi đại biểu lòng Tô Minh đang suy ngẫm.
Hắn suy ngẫm là triệt ngộ thuộc về mình, là cách tĩnh tâm của riêng mình.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày. Rất nhanh, Tô Minh ngồi xếp bằng trên bình đài đã qua ngày thứ hai mươi bảy.
Trong hai mươi bảy ngày, đôi khi có gió tuyết ập đến, nhưng tuyết rất ít, dù là vậy vẫn khiến người Tô Minh và xung quanh hắn đôi thành đống.
Khi đêm ngày thứ hai mươi bảy qua đi, khi sáng sớm ngày thứ hai mươi tám đến, cùng với tia nắng ban mai đến là một trận gió tuyết to lớn.
Khí trời bão tuyết không hiếm thấy trong Thiên Hàn Tông, thỉnh thoảng có. Hiện giờ lúc bão tuyết đến, tiếng gió buốt rít gào kinh trời cuốn thật nhiều tuyết bay như muốn che đậy cả thế giới, như một dã thú cổ đại nâng lên móng vuốt vỗ xuống mặt đất.
Trong bão tuyết thét gào, dưới chân núi bên ngoài Cửu Phong, từ phương xa dần đi đến một người. Người này đội mũ rất dày, che đậy toàn thân, đi trong gió tuyết. Khí thế kinh người toát ra từ trong cơ thể y. Khiến gió tuyết như không dám tới gần, đánh vòng ngoài cơ thể lùi ra sau, khiến thân hình tiến lên từ xa nhìn lại tựa một địa long tới gần.
“Tô Minh…” Thanh âm người này lạnh lẽo vang dưới Cửu Phong.
Chương 225: Tạo Hóa Thủ
“Cửu Phong, trong Thiên Hàn Tông nghe không ít đồn đãi về nó, hôm nay vừa lúc đến xem, rốt cuộc tin đồn nào là thật…” Thân hình đội mũ đứng dưới Cửu Phong cười nhạt cất tiếng nói.
“Nghĩ không ra tên Tô Minh không có danh tiếng gì, vì sao có thể khiến Tư Mã sư đệ chú ý như vậy, không tiếc vạn dặm truyền tin, dùng một lần nhân tình ta thiếu y để ta tới nơi này, lấy một vật từ người Tô Minh.”
Thân hình đó trong bão tuyết bước ra một bước hướng Cửu Phong, người như dung hợp cùng gió bão xung quanh. Trên bầu trời, bão tuyết bỗng hóa thành một khuôn mặt người dữ tợn gầm hướng Cửu Phong, tiếng gầm chính là gió, gió tuyết thét gào.
Khoảnh khắc người này leo lên núi, cả Cửu Phong như chấn động.
Tam sư huynh uống rượu trong động phủ mạnh mở mắt lộ ra sửng sốt. Gã đi nhanh vài bước, ra khỏi động nhìn dưới núi.
“Là Tử Xa thuộc Nhị Phong, trong bảng đất băng giá Thiên Hàn Tông xếp hạng thứ chín! Sao hắn đột nhiên tới Cửu Phong, chẳng lẽ là tìm ta gây chuyện? Nhưng Hổ gia gia đâu có đắc tội hắn.” Hổ Tử ngẩn ra, gãi đầu.
Gã đang sửng sốt thì đột nhiên biến sắc mặt, trong tầm mắt Tử Xa mặc áo tơi bước lên Cửu Phong xong lại tiến bước thứ hai.
Khoảnh khắc đạp xuống bước thứ hai, thân hình lấy cách kinh khủng xuất hiện trước mặt Hổ Tử. Gã xuất hiện cực kỳ đột ngột, như cứng rắn xông vào, đứng cách Hổ Tử mười mét. Khoảnh khắc, khí thế ngập trời bùng phát. Trong khí thế này, Hổ Tử liên tục lùi vài bước, hồ lô trong tay cũng nổ tan.
“Tên vô dụng!”
Tử Xa mặc áo tơi không thấy rõ khuôn mặt nhưng hai mắt lóe tia sáng lạnh. Khí thế trên người gã thật kinh khủng, khiến băng tầng xung quanh có dấu hiệu rạn vỡ. Đặc biệt là thiên địa sau lưng, khuôn mặt dữ tợn do bão tuyết biến thành gầm lên, càng có nhiều gió tuyết ngưng tụ như muốn nhấn chìm Cửu Phong.
Gã lạnh lùng liếc Hổ Tử, từ từ nói xong bước ra bước thứ ba.
Đạp xuống bước thứ ba thì thân hình đã rời khỏi tầm mắt Hổ Tử. Lúc đi gã không trông thấy, giờ đây Hổ Tử ngơ ngác nhìn hồ lô tan vỡ đầy đắt, đôi mắt có tơ máu và hung ác.
“Dám đánh vỡ hồ lô của Hổ gia gia ngươi hả!” Hổ Tử ngửa đầu rống lớn, người hóa thành cầu vồng đuổi theo Tử Xa.
Bây giờ bên ngoài Cửu Phong, từ Thất Phong có hai bóng người bay nhanh đến. Hai bóng người đều là con gái, khuôn mặt xinh đẹp, trong đó một người chính là Hàn Thương Tử.
Mặt cô đầy sốt ruột bay nhanh nhất tới Cửu Phong.
Cô gái bên cạnh cô mặc đồ màu vàng, khuôn mặt trái xoan lộ khí chất thanh nhã mỹ lệ, hơi giống với Hàn Thương Tử ngày bình thường.
Cô biểu tình lười biếng, thấy Hàn Thương Tử khẩn trương và sốt ruột thì trêu chọc nói.
“Phương sư muội, người tên Tô Minh là hạng người gì lại khiến ngươi để ý như vậy, trừ phi…” Giọng của cô gái rất dễ nghe, chợt cười nói.
“Sư tỷ, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn nói như vậy!” Hàn Thương Tử bay rất nhanh, mau chóng tới gần Cửu Phong.
“Rồi rồi rồi, không nói nữa. Ngươi yên tâm đi, dù Tử Xa kiệt ngạo nhưng bản tính không xấu, ta không cho hắn gây chuyện với Tô Minh là được rồi đi.”
“Hắn là đệ đệ của ngươi, đương nhiên ngươi hướng về hắn rồi.” Hàn Thương Tử có chút oán giận nói.
Cô gái sau lưng mỉm cười, không phiền lòng mà dịu giọng an ủi vài câu.
Hai người nói chuyện chậm rãi tới gần Cửu Phong. Khoảnh khắc đến gần, hai cô gái cảm nhận rõ lực lượng bão tuyết gào thét, khiến tốc độ của họ chậm lại.
Giờ phút này họ nhìn thấy thứ mà lúc trước không trông thấy, mặt sau bị Cửu Phong chặn tầm mắt, khuôn mặt người do bão tuyết hợp thành đang gầm hướng Cửu Phong.
Hàn Thương Tử lập tức biến sắc mặt. Cô gái bên cạnh biểu tình nghiêm túc.
“Hắn thi triển thuật Man Văn!” Cô gái tiến lên một bước, nghênh đón gió tuyết, nhanh chóng đến gần Cửu Phong.
Hàn Thương Tử cắn môi dưới, sốt ruột theo sau.
Trên Cửu Phong, Tử Xa mặc áo tới đội mũ đạp xuống bước thứ ba đã xuất hiện cách chỗ Tô Minh ngồi tĩnh tọa ba mươi mét. Gã đứng đó, mặt lạnh lùng nhìn Tô Minh.
“Lại là một tên vô dụng. Cửu Phong chỉ có thế thôi!” Tử Xa lạnh giọng, tay phải nâng lên định chỉ hướng Tô Minh.
Bây giờ Tô Minh hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra bên ngoài. Hắn chìm đắm trong thế giới của mình, sương mù đang cuồn cuộn dâng trào, bên trong như sắp hiện ra cái gì. Cảm giác triệt ngộ dần hiện lên trong lòng.
“Lại nhìn rõ một chút nào…” Tô Minh thì thào, hắn có cảm giác mãnh liệt, nếu có thể lại nhìn kỹ chút thì mình có thể tìm ra tư cách nói đáp án cái gì là tạo hóa.
Bên ngoài, Tử Xa nâng lên tay phải.
Bên ngoài bình đài Tô Minh ngồi, thiên địa chấn động, thật nhiều bão tuyết hợp thành mặt người bỗng xuất hiện gần chỗ Tô Minh, đang nhanh chóng kéo gần khoảng cách. Mặt người bão tuyết khổng lồ mang theo khí thế kinh thiên động địa như muốn nhấn chìm Tô Minh, càng muốn nhấn chìm Cửu Phong.
Hình ảnh này cho người ảo giác không biết lần bão tuyết này là tiết trời hay thần thông của ai đó tạo thành.
Tử Xa ra tay vốn không có đường sống. Nếu Tô Minh không bái vào Cửu Phong mà là người núi khác, thuộc về đệ tử Thiên Hàn Tông chân chính, có lẽ Tử Xa còn không tiện xuống tay. Dù sao là đồng môn, ngại môn quy nghiêm khắc, không thể rõ ràng như ban ngày ra tay.
Nhưng Tô Minh bái vào Cửu Phong, vừa thuộc về Thiên Hàn Tông nhưng cũng không là Thiên Hàn Tông. Đệ tử trên núi này có thể không tuân theo môn quy Thiên Hàn Tông, nhưng cũng không nằm trong vòng bảo hộ. Cho nên Tử Xa muốn lấy đồ vật vốn không cần lên tiếng mà trực tiếp giết, ném xác cho Tư Mã Tín đang trên đường trở lại Thiên Hàn Tông thì được rồi.
Theo gã cảm thấy thì Cửu Phong này có tên tự xưng là Hổ gia gia hoàn toàn là đồ vô dụng, không đáng để ý. Còn về kẻ trồng hoa cỏ cái gì, gã cảm thấy yếu đuối như đàn bà.
Dù là đại đệ tử Cửu Phong cũng chỉ là đầu gỗ thích bế quan mà thôi. Lúc trước gã nghe nói có đệ tử núi khác tiến đến kiếm chuyện với đồ vô dụng Hổ gia gia, không hề thấy hai sư huynh từng ra tay. Đặc biệt là phế vật trồng hoa còn thích giả bộ ngủ tránh né, mặc kệ sư đệ một người đối kháng bên ngoài.
Gã thậm chí có lần đi ngang qua Cửu Phong chính mắt thấy hình ảnh đó, trong lòng rất khinh thường Cửu Phong này.
Gã chỉ để ý duy nhất một người, chính là lão già Cửu Phong, Thiên Tà Tử!
Nhưng gã đến đây thì đã sớm có chuẩn bị. Gã là tinh anh của Nhị Phong, được sư tôn chú trọng, gã tự nghĩ nếu Thiên Tà Tử không để ý bối phận xuống tay với gã thì sư tôn chắc chắn không bỏ qua.
Có sự chuẩn bị sẵn sàng, gã thấy sẽ không ra chuyện ngoài ý muốn gì. Tay phải đã nâng lên định chỉ hướng Tô Minh, để mặt người bão tuyết cắn nuốt hắn, hoàn thành mục đích của gã.
Nhưng khoảnh khắc tay gã nâng lên định buông xuống, một thanh âm nhu hòa nhẹ nhàng phát ra từ sau lưng. Thanh âm bình thản như bạn bè trò chuyện, không ẩn chứa chút tức giận.
“Vị huynh đài này, ngươi đạp lên hoa cỏ của ta, như vậy không tốt lắm.” Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua..!
Khoảnh khắc thanh âm này xuất hiện, thân thể Tử Xa run lên. Đôi mắt dưới cái mũ biến nghiêm túc. Gã tự hỏi tu vi như mình nếu xung quanh xuất hiện ai sẽ lập tức phát hiện ra ngày. Đặc biệt là trên núi Cửu Phong, xuất hiện chuyện như vậy hình như chỉ một mình Thiên Tà Tử làm được. Nhưng đối phương thốt lời hiển nhiên không phải là Thiên Tà Tử.
“Dưới chân ta chỉ là băng tầng, không có hoa cỏ.” Tử Xa hừ lạnh. Gã không ngoái đầu, lạnh lùng nói, nhưng tay phải lần nữa chỉ hướng Tô Minh.
“Ngươi nhìn kỹ lại xem.” Thanh âm nhu hòa tới gần.
Sau lưng Tử Xa dần xuất hiện một người đàn ông điển trai mặc áo trắng. Người đàn ông mặt tươi cười, biểu tình rất nhu hòa. Y lướt qua Tử Xa đứng ở trước mặt Tô Minh.
Tử Xa im lặng. Gã không cúi đầu nhưng có thể cảm giác được, khoảnh khắc người đàn ông lướt qua, dưới chân gã đích thực xuất hiện một mảnh cỏ màu xanh. Còn gã thì đang đứng trong thảm thực vật này.
Sự rung động dâng lên trong lòng. Gã nhìn người đàn ông ôn hòa trước mắt, gã đã từng gặp người này, biết rõ đối phương chính là nhị đệ tử Cửu Phong.
Nhưng gã không ngờ rằng cái người gã cho rằng là phế vật, nhưng lại…khiến gã chấn động tinh thần.
Cảm giác nguy hiểm hiếm khi cảm nhận bỗng dâng tràn trong lòng.
Tử Xa im lặng, lát sau hừ lạnh một tiếng, nhấc lên chân phải mạnh đạp một bước, tay phải không chút do dự chỉ hướng người đàn ông chặn trước mặt Tô Minh.
Nhưng khoảnh khắc tay phải chỉ qua, mũ đội trên đầu bỗng tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn xoay vòng, lộ ra bên dưới mái tóc dài, khuôn mặt đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi.
Áo tơi trên người gã bây giờ nổ tung, trở thành bột phấn, lộ ra đồ đen bên dưới. Khóe miệng tràn ra máu tươi, người gã run bần bật. Áp lực khiến gã kinh hoảng tựa như gió xuân từ người đàn ông mỉm cười tỏa ra. Áp lực này người khác không cảm giác được, thậm chí theo Tử Xa thấy thì đây có lẽ không phải là áp lực mà là một loại ánh mắt tạo thành áp lực, một loại khí chất trên người hình thành nỗi kinh khủng khiến gã không nói nên lời nhưng tóc gáy dựng đứng.
Nỗi kinh khủng này đến từ đôi tay người trước mặt!
Đó là một đôi tay bình thường, đôi tay không nâng lên mà buông thõng ở góc áo, như có thể nắm giữ sinh tử của Tử Xa!
Đó là đôi Tạo Hóa Thủ!