Cầu Ma Audio Podcast
Tập 42 [Chương 206 đến 210]
❮ sautiếp ❯Chương 206: Hai ngày!
Hàm Sơn thành trong đêm có ánh lửa le lói lung lay trong gió, nhìn theo nơi phát ra ánh lửa có thể thấy đó là tiệm rượu ban đêm vẫn có người đi vào.
Tô Minh đi trên đường Hàm Sơn thành, nhìn từng gian nhà quen thuộc, lặng lẽ cất bước.
“Đến chỗ này đã qua rất nhiều năm.” Tô Minh ngừng bước chân.
Trước mặt hắn là một tiệm rượu, trong tiệm vào đêm khuya không có nhiều khách, đa số một mình uống rượu, ngẫu nhiên nhỏ giọng bàn tán chút ít.
Cạnh cửa trên một bộ bàn ghế, chủ tiệm là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang chống cằm ngủ gục.
Có loại cảm giác khó tả quanh quẩn trong ngoài Hàm Sơn thành, hóa thành nặng nề đè ép lòng mỗi người trong thành. Cho nên đêm khuya này trong các tiệm rượu vẫn tồn tại người uống rượu.
“Lại đi tới đây.” Tô Minh nhìn tiệm rượu, nhớ năm đó khi lần đầu mình tới Hàm Sơn thành từng tại đây gặp gỡ Hòa Phong, Hàn Phỉ Tử.
“Khi đến thì tới đây, giờ sắp đi cũng vẫn là đây.” Tô Minh cười, dứt khoát sải bước đi vào trong tiệm rượu.
Hoàn cảnh bên trong vẫn giống như trí nhớ. Tô Minh bước vào không gây nhiều chú ý, chỉ có ông chủ đang ngủ bởi vì Tô Minh đi vào mang theo tiếng gió mà mơ hồ mở mắt ra liếc hắn một cái.
Bộ dạng hiện tại của Tô Minh là khuôn mặt thật của hắn. Bộ dạng này người trong Hàm Sơn thành cực hiếm người trông thấy. Dù có người thấy thì cũng khó mà liên hệ đến người hoàn thành Khai Trần danh chấn Hàm Sơn, hoặc là Mặc Tô cũng rất nổi tiếng.
Đi vào tiệm rượu, đi tới cái bàn năm đó từng ngồi, Tô Minh ngồi xuống.
Không lâu sau, chủ quán ngáp đi tới, không hỏi gì mà trực tiếp đặt hai bầu rượu lên bàn, còn có một ít đồ nhắm rượu, sau đó rời đi, trở lại bàn cạnh cửa, chống cằm, lần nữa ngủ gật.
Tô Minh cầm bình rượu đặt bên môi uống một ngụm. Rượu giống hệt năm đó hắn uống, ở trong miệng hóa thành chua cay, tựa ngọn lửa ở ngực thành đường dẫn nóng cháy.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chủ quán ngáy khò khò lúc thấp lúc cao. Người xung quanh bao gồm cả Tô Minh đều im lặng uống rượu, trong đó có một số cau mày, biểu tình có chút bất đắc dĩ và bất mãn.
Giống như không khí trong Hàm Sơn thành, ngay cả tiệm rượu cũng bao trùm nặng nề.
Tô Minh cúi đầu uống rượu, không nhìn người ngoài. Trong tiệm rượu đêm khuya, bây giờ không ai quan sát hắn, đều đang nghĩ đến nỗi lòng của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Chỉ thấy hai gã đàn ông mặc áo xanh sóng vai nhau lặng lẽ đi tới. Hai người bước vào tiệm ngồi xuống một cái bàn, vẻ mặt âm trầm không nói một lời.
“Lại có bằng hữu tới uống rượu giải sầu, mấy ngày nay Hàm Sơn thành không giống trước kia.”
Cái bàn cách Tô Minh không xa có gã đàn ông trung niên mặc áo xanh tay cầm bình rượu, ợ lên mùi rượu, rõ ràng là uống khá nhiều đang cười khẽ. Chỉ là tiếng cười kia mọi người đều nghe ra đó là tự giễu.
“Lần này Thiên Hàn Tông đều khiến mọi người thất vọng rồi. Không ngờ nổi…” Trong tiệm rượu, lúc trước im lặng bị đâm rách, lại có người tự giễu thì thầm.
“Đích thực thất vọng, nhưng có cách gì chứ. Sứ giả Thiên Hàn Tông đã nói lần này nhận đệ tử chỉ có một người, chính là Hàn Phỉ Tử Nhan Trì bộ lạc.” Một trong hai gã đàn ông áo xanh vừa đến tay phải mạnh đập bàn.
“Ông chủ, còn không mau đem rượu tới!”
Vỗ bàn hét một tiếng lập tức khiến ông chủ ngủ gật giật mình, vội đứng dậy đưa rượu và thức ăn.
“Trút giận vào ông chủ làm gì, có giỏi thì đi tìm sứ giả Thiên Hàn Tông đi. Thiên Hàn Tông người ta không có nói rõ đợt này không nhận người khác.”
“Hừ, đúng là không nói ngay mặt nhưng đề ra tư cách nhập môn, cả Hàm Sơn thành này ai có thể làm được?” Gã đàn ông đập bàn cất tiếng cười lạnh, trong mắt chứa khinh thường.
Từ đầu đến cuối gã đàn ông áo xanh khác ngồi bên cạnh không nói một lời, im lặng ngồi đó không lên tiếng.
“Hơn nữa chỉ vẻn vẹn là tư cách mà thôi. Sau khi đạt được tư cách có thật sự vào Thiên Hàn Tông được hay không phải xem thử thách tiếp theo của họ. Rốt cuộc vẫn là đang báo cho biết đợt này chỉ nhận một người.”
“Thiên Hàn Tông thế lớn, chúng ta khát vọng tiến vào trong, không thể đối kháng ý chí Thiên Hàn, thì có thể làm sao chứ…” Một ông lão áo vải nằm trên bàn uống rượu say bây giờ ngẩng đầu, vẻ mặt tùy ý trào phúng cười nói.
“Ta nghe nói nhóm Nam Thiên đại nhân liên danh bái phỏng sứ giả Thiên Hàn, nhưng cuối cùng thất vọng mà về. Kha Cửu Tư giận dữ rời khỏi Hàm Sơn thành, bây giờ cường giả Khai Trần trong thành chỉ có mình Nam Thiên đại nhân và Lãnh Ấn đại nhân.”
“Sứ giả Thiên Hàn Tông không đem cường giả Khai Trần đặt vào mắt thì nói gì đến chúng ta.”
Từng tiếng bàn tán dấy lên trong tiệm rượu. Đề tài liên quan đến Thiên Hàn Tông khiến mọi người nổi hứng, xúc động cảm giác tức giận, bất đắc dĩ, áp lực ngày càng đậm.
Tô Minh ngồi ở góc bàn bên cạnh, uống rượu, nghe bên tai truyền đến những lời này.
“Thì ra trong thời gian mình vẽ Man Văn thì xảy ra nhiều chuyện như thế. Nhưng cách làm như vậy của Thiên Hàn Tông cũng hợp với dự đoán trước đó của mình.” Tô Minh cầm bình rượu, ngẩng đầu nhìn cách không xa mọi người kích động thảo luận, đứng dậy tới gần.
Đặt bình rượu lên bàn hai gã đàn ông áo xanh khiến họ chú ý, ánh mắt Tô Minh quét qua người đàn ông luôn im lặng, nhìn hướng gã đàn ông đã đập bàn.
“Vị huynh đài này, có thể cho ta ngồi đây không?” Tô Minh mỉm cười nói.
Gã đàn ông nhướng mày, liếc Tô Minh. Bây giờ gã đang rất bực mình, định xua đuổi thì đồng bạn luôn im lặng bỗng gật đầu.
Gã đàn ông thấy đồng bạn gật đầu, ngẩn ra, không lên tiếng.
Tô Minh cười ngồi xuống, cầm bình rượu uống một ngụm.
“Ta có một thắc mắc muốn hỏi.”
“Xin mời nói.” Người ra tiếng là gã đàn ông áo xanh luôn im lặng chỉ gật đầu, đây là lần đầu tiên gã mở miệng.
Người ngoài không cảm thấy có gì nhưng đồng bạn, gã đàn ông mới đập bàn thì biểu tình sửng sốt.
Gã biết đồng bạn mình thân phận cao quý, không thích nói chuyện, quen im lặng nhưng bên trong có sự kiêu ngạo. Bình thường y không thèm để ý đến ai, nếu không phải lần này bất đắc dĩ thì sẽ không cùng gã tới đây uống rượu.
“Thiên Hàn Tông đề ra tư cách nhập môn chính là Hàm Sơn Xích?” Tô Minh nhìn gã đàn ông giọng khàn khàn, từ từ nói.
“Không phải, sau khi Thần Tướng đại nhân đi qua Hàm Sơn Xích, sứ giả Thiên Hàn Tông tuyên bố lần này tư cách nhập môn không còn là Hàm Sơn Xích.” Gã đàn ông khàn giọng nói, ánh mắt nhìn Tô Minh có do dự và cung kính.
“Chắc anh bạn mới tới Hàm Sơn thành? Sao không biết cả việc sợi xích? Hàm Sơn Xích bị tiêu trừ, tư cách nhập môn lại thiết lập cái mới. Muốn được tư cách nhập môn chỉ cần làm xong một việc là được. Việc này là…hì hì…” Người lên tiếng là một thanh niên ở không xa. Người này cầm rượu hớp một ngụm, vẻ mặt tự giễu.
“Việc này nói đến rất đơn giản, khiêu chiến cường giả Khai Trần cả Hàm Sơn và ba bộ lạc. Mỗi lần khiêu chiến chỉ cho phép một chiêu, nếu thành công hết thì có đủ tư cách nhập môn. Nhưng đó chỉ mới là tư cách thôi, có vào được Thiên Hàn Tông hay không còn phải xem thử thách tiếp theo của họ.”
“Đó mà là thử thách cái gì, rõ ràng là từ chối! Đây là ý định đợt này của Thiên Hàn Tông, chỉ nhận một người!”
Trong tiệm rượu lại dấy lên tiếng bàn tán, đối với cái kiểu cho người tư cách nhập môn của Thiên Hàn Tông, mọi người trừ dùng rượu phát tiết ra thì không biết phản kháng làm sao nữa.
“Còn có hai ngày cuối cùng, hai ngày qua đi thì sứ giả Thiên Hàn Tông sẽ mang theo Hàn Phỉ Tử rời khỏi. Đến lúc đó sẽ kết thúc đợt nhận đệ tử này, muốn vào Thiên Hàn Tông thì chờ mười năm nữa đi.”
“Cũng không phải không người làm được!” Gã đàn ông ít lời ngồi cạnh Tô Minh bỗng mở miệng.
“Nếu Thần Tướng đại nhân trở về thì chắc chắn sẽ thành công!”
“Việc này rất rõ ràng rồi, sứ giả Thiên Hàn Tông tuyên bố tư cách nhập môn đợt này không lấy Hàm Sơn Xích làm chuẩn, đó rõ ràng là hướng về Thần Tướng đại nhân. Coi như đại nhân trở về cũng sẽ gay go.”
“Trừ Thần Tướng đại nhân ra, có lẽ còn có Vân Táng đại nhân ra ngoài bế quan là có một chút cơ hội.”
“Và cả Mặc Tô nữa, cường giả từ đầu đến giờ vẫn rất bí ẩn. Nếu hắn xuất hiện thì có lẽ có cơ hội. Cả Hàm Sơn trừ ba người này ra, mấy người khác đều không được.”
Tô Minh không nói gì nữa, chỉ ngồi bên bàn uống rượu, một ngụm lại một ngụm. Đến khi sắc trời bên ngoài sáng lên, người trong tiệm đều ngừng thảo luận, có một số rời đi thì gã đàn ông ít lời bên cạnh Tô Minh vẻ mặt càng hiện rõ sự do dự. Gã nhìn Tô Minh, chần chờ một lát, đứng dậy cúi đầu hướng hắn, dẫn theo đồng bạn tràn ngập sửng sốt rời khỏi tiệm.
Giờ phút này, trong tiệm rượu trừ Tô Minh vẫn đang uống rượu ra chỉ còn lại ba người. Nhưng ba người này đều đã say, nằm sóng soài trên bàn ngáy khò khò.
“Tu vi người này, không ngờ là Khai Trần.” Ánh mắt Tô Minh nhìn bên ngoài tiệm rượu bóng lưng gã đàn ông ít nói.
Bên ngoài tiệm rượu, gã đàn ông bị Tô Minh nhìn đi nhanh vài bước sau biểu tình trầm trọng, đáy mắt do dự biến thành rung động.
“Vân huynh, làm sao vậy? Người đó có gì kỳ lạ ư?” Đồng bạn nhỏ giọng hỏi.
“Im đi! Đừng nói gì hết, người này…người này…” Gã đàn ông ít lời hít sâu, ngoái đầu nhìn tiệm rượu sau lưng, dù không trông thấy Tô Minh nhưng trong mắt tràn đầy kính sợ.
“Người này không phải như chúng ta có thể dây vào hoặc bàn luận. Hắn chỉ mới nói một câu với ta đã khiến ta có cảm giác tim đập chân run, ngay cả khí huyết cũng run rẩy không ổn định.”
“Cái gì!? Vậy tu vi của hắn là gì?” Đồng bạn ngẩn ra, lập tức biến sắc mặt.
“Ngay cả Man Công ba bộ lạc đều không khiến ta có cảm giác khẩn trương như vậy, ngươi nói xem hắn có tu vi cỡ nào?” Gã đàn ông họ Vân im lặng chốc lát, từ từ lên tiếng.
Chương 207: Người, như núi!
Sáng sớm, Hàm Sơn thành thức tỉnh khỏi giấc ngủ say, trên đường nhiều người qua lại hơn, nhưng vẫn bao trùm không khí nặng nề. Trước khi sứ giả Thiên Hàn Tông đến thì mọi người tràn đầy mong chờ. Nhưng hôm nay tới rồi, chờ đến lại là kết quả như thế này.
Cuối cùng hai ngày, hai ngày sau sứ giả Thiên Hàn Tông sẽ rời đi, mọi người trong Hàm Sơn thành không còn nhiều thời gian. Nhưng cho dù có nhiều thời gian hơn nữa, những người Ngưng Huyết cảnh làm sao có thể đạt được tư cách nhập môn khắc nghiệt như thế.
Ngay cả Khai Trần còn khó làm được, Kha Cửu Tư tức giận đến mức rời đi, mấy người khác có thể làm đươc gì?
Làm kẻ yếu thì không có quyền lựa chọn, không có quyền chế ra quy tắc, chỉ có giãy dụa sống dưới quy tắc của cường giả, chỉ có thể như vậy.
Ban ngày trong tiệm rượu thêm nhiều người. Tuy nói náo nhiệt hơn buổi tối một chút nhưng rõ ràng khác với trước kia, đôi khi sẽ xuất hiện khoảng lặng, khoảng lặng đối mặt Thiên Hàn Tông, không thể giãy dụa chờ đợi hai ngày trôi qua.
Có lẽ qua hai ngày nữa, khi tất cả đã thành kết cuộc thì loại áp lực này mới biến mất.
Tô Minh luôn ngồi trong tiệm rượu này, uống rượu, nhìn khung trời ngoài song cửa, bên tai thỉnh thoảng vang từng đợt thảo luận bất đắc dĩ và phẫn nộ đối với Thiên Hàn Tông.
Hắn ngồi ở đây đã rất lâu, từ đêm hôm qua mãi đến trưa hôm nay. Ánh nắng chói mắt mang theo cảm giác nóng bức chiếu vào trong tiệm, cùng với rượu bị uống vào miệng.
Hắn hiếm khi bình tĩnh như bây giờ. Trong trí nhớ của hắn, sinh hoạt không cần tu luyện, không cần bế quan, không cần trốn tránh và chém giết chỉ có lúc ở Ô Sơn.
Từ sau khi tới đất Nam Thần này, bình tĩnh như thế này cực hiếm hoi, hắn rất quý trọng.
Hắn cứ ngồi như thế, khi bầu trời buông tấm mành hoàng hôn, bên ngoài truyền đến từng tiếng kinh hô, phía xa vang tiếng chấn, theo đó là một tiếng cười thảm.
“Lại có người thất bại. Ngưng Huyết cảnh khiêu chiến Khai Trần chỉ có kẻ điên mới làm như vậy. Nhưng nếu không làm thế thì chỉ còn cách từ bỏ.”
“May là Nam Thiên đại nhân và Lãnh Ấn đại nhân thương hại chúng ta đều là người ngoài Hàm Sơn, mấy ngày nay ai khiêu chiến hai người đều chỉ bị thương chứ không chết.”
“Thiên Hàn Tông ra chiêu này thật hay, Nam Thiên đại nhân và Lãnh Ấn đại nhân cũng bị bất đắc dĩ. Trừ phi họ giống như Kha Cửu Tư đại nhân lựa chọn rời đi, nếu không thì có mặt họ chính là cửa ải thứ nhất ngăn cản người ta đạt được tư cách.”
“Nhưng họ còn có cách nào chứ, coi như làm bộ đánh thua cũng chỉ hại người ta thôi. Người Khai Trần của ba bộ lạc, một khi khiêu chiến thì họ sẽ không nương tay.”
Tô Minh cúi đầu uống rượu mãi đến khi hoàng hôn trôi qua, đêm tối lại giáng xuống. Người trong tiệm rượu đều tán đi, giống như đêm quá, có vài người cúi đầu uống rượu.
Trong đó có hai người đêm qua cũng ở tại đây. Hai người một là ông lão, một là thanh niên vẻ mặt say rượu.
“Anh bạn này chắc đã ở đây cả ngày nay, dù chúng ta không quen biết nhưng cùng là người bị Thiên Hàn Tông từ bỏ, cùng uống rượu đi!” Thanh niên cầm bình rượu đi tới bên cạnh bàn Tô Minh, cười nói.
Tô Minh mỉm cười, cầm lấy bình rượu uống một hớp.
“Ta là Lam Lâm, không biết anh bạn tên là gì?”
“Tô Minh.” Tô Minh đặt bình rượu xuống. Đây là lần đầu tiên, trong Hàm Sơn thành hắn nói ra tên của mình.
“Tô huynh, uống đi!” Thanh niên không thèm để ý, cầm bình rượu uống một hớp lớn.
Không bao lâu sau, ông lão đêm qua ở tại đây cũng xách bình rượu đi tới, nhìn Tô Minh và thanh niên, cười ha hả.
“Cùng là người lưu lạc, mấy ngày nay ta cũng không tâm trí tu hành, may là qua ngày mai rồi không cần phiền lòng nữa. Một đêm cuối cùng này chúng ta cùng uống say đi?”
Trong tiệm rượu, đêm nay đối với Tô Minh mà nói rất khác biệt. Trừ hai người cùng bàn này ra, khi đêm tới, mấy người Hàm Sơn khác đa số đều quen biết nhau, giới thiệu một phen xong, đêm nay trong tiệm rượu không có bàn tán về Thiên Hàn Tông mà là một đám người đàn ông thất bại nốc rượu mua say.
Trong cảm nhận của họ, Tô Minh hiển nhiên là người mới đến Hàm Sơn thành xem coi có thể gia nhập Thiên Hàn Tông không, hắn giống hệt như bọn họ, không có gì khác.
Tuy thanh niên tên Tô Minh nói không nhiều, nhưng mặt luôn mang nụ cười, khi uống rượu càng sảng khoái. Đêm nay người trong tiệm rượu dần chấp nhận Tô Minh.
Khuya hôm nay, hai gã đàn ông áo xanh cũng xuất hiện trong tiệm, ngồi bàn bên cạnh Tô Minh, tham gia vào nhóm. Chẳng qua gã đàn ông họ Vân đôi khi liếc hướng Tô Minh trong mắt ẩn giấu vô cùng kính sợ. Còn đồng bạn thì càng cứng ngắc, bộ dạng thận trọng không dám hó hé, nhưng uống nhiều rượu rồi thì cũng dần to tiếng lên.
Đêm bất giác đã trôi qua, khi bầu trời sáng ngời, người trong tiệm rượu dần im lặng xuống.
“Ngày cuối cùng…” Ông lão cầm bình rượu rỗng, mặt lộ ưu phiền.
“Đây là lần thứ ba ta đi tới Hàm Sơn thành, nhưng ba lần đều cùng Thiên Hàn Tông vô duyên. Ta không biết còn có lần thứ tư nữa hay không. Có lẽ đã không còn.” Ông lão cười cay đắng.
“Trời sáng rồi, sứ giả Thiên Hàn Tông chắc sẽ rời đi. Đêm nay ta không đến nữa, sau này nếu có duyên thì có lẽ chúng ta sẽ lại gặp gỡ.” Người thanh niên suy nghĩ rất phóng khoáng, nhưng nói rồi lại buông tiếng thở dài.
“Đáng tiếc, mãi đến khi kết thúc vẫn không thấy Vân Táng đại nhân xuất hiện, còn có Mặc Tô bí ẩn. Từ đầu đến cuối không ai trông thấy bộ mặt người này, chỉ nghe đồn tu vi cực cao, đáng tiếc…hắn không xuất hiện.”
Bên cạnh Tô Minh, đêm nay mười mấy người uống rượu bây giờ im lặng bị đánh vỡ, vang tiếng thảo luận. Gã đàn ông áo xanh họ Vân cúi đầu, khi nghe có người nhắc đến tên Vân Táng thì khẽ thở dài.
Đồng bạn chần chờ một lát, nhìn hướng y.
“Ta mong chờ nhất là Thần Tướng đại nhân…”
“Không sai, nếu Thần Tướng đại nhân trở về chắc chắn sẽ cho Thiên Hàn Tông biết trong người ngoài Hàm Sơn thành chúng ta cũng có cường giả!”
“Hình ảnh Thần Tướng đại nhân đối mặt Phổ Khương bộ lạc, đến nay ký ức còn mới mẻ trong đầu ta. Mỗi lần nhớ đến sẽ kiềm không được sôi trào nhiệt huyết. Đáng tiếc hắn không trở về.”
“Thần Tướng đại nhân, ngươi ở đâu!” Thanh niên ngồi đối diện Tô Minh bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó phá ra cười, mặt mày rõ ràng đã say.
Có lẽ người ta say không vì rượu mà là muốn say.
“Thần Tướng đại nhân, ngươi ở đâu!” Ông lão ở một bên cũng cười hét to.
Theo hai người la lên, người xung quanh cũng cười hùa theo, tiếng cười có bất đắc dĩ, chờ mong, nhưng đa phần là phát tiết bất mãn đối với Thiên Hàn Tông. Họ khao khát có thể xuất hiện một người đi vào Thiên Hàn Tông, dù người này không phải là mình. Nhưng phải cho Thiên Hàn Tông biết, người bên ngoài Hàm Sơn thành cũng có cường giả!
“Thần Tướng đại nhân, ngươi đang ở đâu!”
“Thần Tướng đại nhân, ngươi đang ở đâu!!!”
Từng tiếng hét truyền ra từ tiệm rượu, trong nắng sớm, thanh âm do mười mấy gã đàn ông cùng phát ra, đó là tiếng gào áp lực mấy ngày nay, vang đến tiệm rượu khác gần đó.
Chậm rãi, một tiệm rượu cách đó không xa, từ miệng mấy người gục đầu uống rượu phát ra tiếng tựa như hồi âm.
“Thần Tướng đại nhân, ngươi đang ở đâu!!!”
Khi tiệm rượu thứ hai phát ra tiếng này thì dần dần, thanh âm lan xa. Sáng sớm ngày cuối cùng sứ giả Thiên Hàn Tông sắp rời đi, thanh âm tựa như sóng đi qua đâu là lại thêm vào tiếng hô tương tự.
Phát ra thanh âm này không chỉ là người trong tiệm rượu. Gần như những người ngoài Hàm Sơn áp lực trong im lặng sau mấy ngày mê mang, khi nghe thanh âm này thì đều tham gia đám người, hét ra câu đó.
Thanh âm như gió lốc vang vọng nguyên Hàm Sơn thành, cuối cùng từ từ tĩnh lặng. Giây phút yên tĩnh, Tô Minh ngẩng đầu lên, cầm bình rượu, hớp một ngụm lớn.
Hắn đứng lên.
“Các vị bằng hữu, cảm ơn hai đêm làm bạn. Tô ta còn có chuyện đi trước một bước.” Tô Minh nhìn những người trước mắt, khi ánh mắt rơi vào gã đàn ông họ Vân thì, hắn thấy trong mắt đối phương có kích động và hy vọng.
“Tô tiểu đệ, đi đường bình an. Chờ lát nữa ta cũng đi khỏi Hàm Sơn thành, chỗ quái quỷ này ta sẽ không bao giờ tới nữa!”
“Đúng thế, Tô huynh, đi đường bình an!”
“Nào, Tô huynh, lão phu tiễn ngươi!”
Người trong tiệm rượu lần lượt nâng lên bình rượu, mắt thân thiện và lờ đờ say hướng Tô Minh uống ngụm lớn.
Tô Minh chắp tay hướng mọi người, xoay người đi ra khỏi cửa tiệm rượu. Bước chân hắn không nhanh, nhưng mỗi đạp xuống một bước đều rất ổn định. Hắn rời đi không khiến nhiều người chú ý, chỉ có gã đàn ông họ Vân là đứng dậy cúi đầu hướng Tô Minh.
“Vân Tập cam bái hạ phong, mong…đại nhân thành công!”
Gã đột ngột nói khiến người xung quanh khó hiểu, cùng nhìn qua, nhưng Tô Minh đã ra khỏi cửa tiệm. Trong ánh nắng ban mai, hắn đi từng bước tới tầng thứ hai Hàm Sơn thành, chỗ Nam Thiên và Lãnh Ấn cư ngụ.
“Khiêu chiến tất cả người Khai Trần, thắng mỗi người một chiêu, việc này…không khó!” Tô Minh biểu tình bình tĩnh đi qua tầng thứ tư, tầng thứ ba, đi tới…tầng thứ hai!
Trong tầng thứ hai này, Tô Minh không cần mở Khắc Ấn Thuật đã cảm nhận được chỗ này tồn tại hai khí thế Khai Trần.
“Nam Thiên!” Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Thanh âm hắn không lớn nhưng vang vọng trong tầng hai truyền vào tai Nam Thiên, khiến y ngồi xếp bằng tĩnh tọa toàn thân chấn động, mở bừng đôi mắt, bên trong đáy mắt toát ra hoảng sợ.
“Là ai!” Nam Thiên lập tức đứng dậy lao ra khỏi nhà, liếc mắt liền thấy cách trăm mét đứng một bóng người áo xanh chắp tay sau lưng.
Cùng lao ra còn có Lãnh Ấn ở một căn nhà cách đó không xa. Biểu tình gã cực trầm trọng, bây giờ bước nhanh ra khỏi gian nhà, khoảnh khắc thấy Tô Minh thì tinh thần chấn động, có hoảng hốt. Dường như gã thấy không phải một người mà là ngọn núi kinh người.
Người, như núi!
Chương 208: Quy tắc của ngươi
“Đã Thiên Hàn Tông đặt ra quy tắc thế thì ta sẽ làm theo nó vậy.”
Tô Minh biểu tình bình thản nhìn Nam Thiên.
Tim Nam Thiên đập nhanh, giống hệt như Lãnh Ấn, giây phút y trông thấy Tô Minh thì có ảo giác nhìn đến núi non hùng vĩ. Ngọn núi đâm thẳng lên mây, cho người cảm giác mênh mông sừng sững, khiến người chịu uy áp sinh ra cảm giác nghẹt thở.
“Người là ai?” Nam Thiên mặt trắng bệch nhìn Tô Minh, gian nan lên tiếng. Trước ánh mắt của Tô Minh, Nam Thiên cảm giác mình bị nhìn thấu, tựa như trần truồng trước mặt đối phương.
“Tô Minh.” Tô Minh chậm rãi nói.
“Tô Minh?” Nam Thiên ngây ra. Y chưa từng nghe nói tới cái tên này, nhưng người trước mặt tu vi cao khiến y không kịp nghĩ nhiều.
“Ta sắp ra tay.” Tô Minh vừa nói xong chân phải nâng lên, bước ra trước một bước.
Bước chân đạp xuống, cả Hàm Sơn chấn động.
Sóng gợn vô hình từ mặt đến lan đến tập trung dưới chân Tô Minh, khiến chỗ bàn chân đạp xuống mặt đất rung động xuất hiện một khe nứt. Cái khe phát ra tiếng *két két* lao thẳng hướng Nam Thiên.
Nam Thiên đang muốn bay lên trời, nhưng khoảnh khắc y định nhích người thì mặt đất lấy y làm trung tâm ầm ầm sụp đổ. Vô số đá vụn bốc lên quay quanh Nam Thiên.
Có tiếng kêu rên, Nam Thiên hộc ra bãi máu, cơ thể run lên, không dám nhúc nhích một tác. Bởi vì đám đá vụn bật lại tựa như kiếm đá phủ lên người y, khiến y nếu dám cử động thì sẽ bị đâm xuyên.
“Sơn Văn, người Khai Trần này có thể thi triển Sơn Văn bình thường phát ra uy lực cỡ này, người này…tu vi của người này…” Con ngươi Nam Thiên co rút. Y biết rõ, đối phương không có sát khí, quan trọng nhất là, chưa dốc hết sức.
“Thua hay không.” Tô Minh bình tĩnh mở miệng.
“Nam ta cam bái hạ phong.” Nam Thiên không chút chần chờ nhỏ giọng nói.
Tô Minh gật đầu, nhìn hướng Lãnh Ấn đứng một bên rõ ràng bị rung động. Khoảnh khắc ánh mắt hắn rơi vào người Lãnh Ấn, tinh thần gã run lên, biểu tình cung kính chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
“Lãnh Ấn cam bái hạ phong.”
Tô Minh không nói lời nào, vung tay áo, người đạp không bay lên, bềnh bồng trên bầu trời Hàm Sơn thành. Hắn làm như vậy hấp dẫn người trong Hàm Sơn thành chú ý, càng khiến người trong tiệm rượu tập trung nhìn.
“Tô Minh người ngoài Hàm Sơn thành khiêu chiến tất cả Khai Trần ba bộ lạc!”
Tiếng nói như sấm vang dội trong buổi sáng hôm nay, lập tức hấp dẫn tất cả người trong Hàm Sơn thành, đặc biệt đây là ngày cuối cùng Thiên Hàn Tông chuẩn bị rời đi.
“Tô Minh, người này là ai?”
“Hắn có thể lên trời, là cường giả Khai Trần.”
“Cường giả Khai Trần trong Hàm Sơn thành, chưa từng nghe nói có người tên gọi Tô Minh.”
Trong tiếng bàn tán của người trong thành, tại tiệm rượu Tô Minh rời đi, bây giờ mọi người trợn tròn mắt há mồm nhìn thân hình trên bầu trời ngoài song cửa.
“Hắn…hắn là cường giả Khai Trần.” Ông lão thì thào, vẻ mặt không thể tin.
“Ta lại với cường giả Khai Trần cùng nhau uống rượu qua hai đêm?”
“Hắn là…Tô tiểu đệ?” Người thanh niên nuốt nước bọt, dụi mắt.
Ngay khi giọng Tô Minh quanh quẩn trong Hàm Sơn thành, cùng lúc đó, trên núi Nhan Trì, một nam một nữ đến từ Thiên Hàn Tông đang khoanh chân ngồi trong phòng. Trước mặt họ ngồi một người, chính là Hàn Phỉ Tử.
“Hàn Phỉ Tử sư muội, lát nữa mở ra truyền tống trận chúng ta sẽ rời đi. Sau khi quay về Thiên Hàn Tông, ngươi chính là đệ tử của Tả giáo, tương lai…” Gã đàn ông cười nói, bên tai nghe tiếng của Tô Minh, gã nhướng mày.
“Lại là thứ không biết lượng sức mình, cho rằng tu vi Khai Trần là có thể bái nhập Thiên Hàn Tông ta.”
“Tô Minh? Ta nhớ trong người Khai Trần Hàm Sơn thành không có tên này. Hàn Phỉ Tử sư muội, ngươi có từng nghe nói tới người này?” Người phụ nữ ở một bên cũng lộ vẻ không vui, nhưng khi nhìn về phía Hàn Phỉ Tử thì biến thành nhu hòa.
“Tô Minh…chưa nghe nói qua.” Khuôn mặt đẹp truyệt trần của Hàn Phỉ Tử lộ ra trầm tư, lát sau lắc đầu.
“Chỉ là đồ tự rước lấy nhục mà thôi, không cần đi…” Gã đàn ông không thèm để ý lời Tô Minh, đang mở miệng thì đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm già nua.
Thanh âm này xuất hiện khiến gã đàn ông biến sắc mặt, lời nói bị nuốt ngược trở về. Người phụ nữ bên cạnh cũng biến sắc, vẻ mặt lộ ra sửng sốt.
Còn Hàn Phỉ Tử thì ngẩn ra, bật người dậy đi ra ngoài nhà.
“Tất cả người Khai Trần An Đông bộ lạc không cần đánh nữa, cam bái hạ phong.”
Thanh âm này phát ra từ núi An Đông, quanh quẩn trời đất, khiến Hàm Sơn thành chìm trong ngắn ngủi im lặng, giây sau bùng phát tiếng ồn ào kinh trời.
“An Đông Man Công lại nói là không bằng!”
“Tô Minh này từ đâu ra vậy, chưa từng nghe nói nhưng lại có thể chấp nhiếp An Đông bộ lạc! An Đông Man Công đó chính là cường giả trung kỳ Khai Trần!”
“Trừ phi hôm nay sẽ có kỳ tích xảy ra, sẽ có người đạt được tư cách nhập môn Thiên Hàn Tông!”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, ánh mắt mọi người tập trung vào người Tô Minh trên bầu trời. Giờ phút này Tô Minh không đội mặt nạ, hắn không phải Mặc Tô.
Không che giấu diện mạo, hắn không phải là Thần Tướng.
Hắn, là chính hắn.
Đối với việc An Đông bộ lạc nhận thua thì Tô Minh không có gì ngoài ý muốn. Tại Hàm Sơn thành này nếu nói ai tiếp xúc với hắn nhiều nhất thì chỉ có An Đông bộ lạc này. Cho nên nếu nói biết thân phận thì chỉ An Đông bộ lạc là hiểu nhiều hơn.
Nhưng Phổ Khương bộ lạc rõ ràng không cho là vậy. Sau khi An Đông bộ lạc nhận thua thì từ núi Phổ Khương truyền đến tiếng cười nhạt. Cùng lúc đó, một bóng người từ núi Phổ Khương lao vút đến chỗ Tô Minh ở giữa không trung.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, khoảnh khắc bóng người đến thì hắn nâng lên tay phải tùy ý vung phía trước. Vung một cái, trời đất chấn động. Chỉ thấy trước mặt Tô Minh giữa hư không xuất hiện một ngọn núi ảo ảnh. Núi này dàn ngang như hình trùy lao thẳng tới người kia.
*Oành!* một tiếng động lớn, người cười nhạt phát ra tiếng hét thảm, đụng chạm với núi ảo hộc máu xoay vòng bắn ngược ra sau.
“Đến từng người hơi phiền, Phổ Khương bộ lạc, các ngươi cùng lên đi.” Tay phải Tô Minh chỉ lên trời, lập tức giữa không trung Phổ Khương bộ lạc gió mây biến đổi, một mảnh hư ảo lại huyễn hóa ra một ngọn núi to nữa. Núi này lớn hơn xa núi Phổ Khương. Sau khi nó xuất hiện, tay phải Tô Minh đè ép xuống, núi to hai đỉnh trực tiếp rơi xuống.
*Oành oành* vang vọng tiếng trầm đục, núi Phổ Khương chấn động kịch liệt. Từng khe nứt bị đè ép ra, vài tộc nhân Phổ Khương bộ lạc trên đỉnh núi không thể chịu đựng nổi hộc máu.
Hình ảnh này khiến người nhìn hít ngụm khí. Trên trời ngọn núi cực đồ sộ cho người cảm giác nghẹt thở. Theo nó giáng xuống, núi Phổ Khương truyền ra tiếng thấp gầm. Chỉ thấy một gã đàn ông mập mạp trực tiếp bay lên hướng tới ngọn núi đè xuống.
Tiếng *ầm ầm* truyền khắp tám hướng. Khoảnh khắc gã đàn ông va chạm với núi to, thân thể run lên hộc ngụm máu, cơ thể lập tức biến gầy không như núi thịt nữa. Cùng lúc đó, dường như gầy gò đổi lấy tu vi càng mạnh, gã cắn răng rít gào, đôi tay ấn lên ngọn núi giáng xuống, sau lưng gã xuất hiện một ảo ảnh khổng lồ.
Ảo ảnh này rất giống gã đàn ông trước khi ốm đi, là một người mạp mạp ngồi xếp bằng.
Nhưng dù là vậy, gã đàn ông gắng gượng vài giây sau lập tức hộc máu, mặt tái nhợt ngã ra sau. Gã lùi khiến hai ngọn núi lại đè ép xuống.
Ngay lúc này, từ núi Phổ Khương truyền ra tiếng hừ lạnh. Chỉ thấy Phổ Khương Man Công, ông lão gầy teo đứng trên đỉnh núi biểu tình lạnh nhạt, dường như không chuyện gì có thể khiến lão dao động. Lão nâng lên tay phải đánh một chưởng hướng ngọn núi.
“Sơn Văn bình thường cũng dám huênh hoang trước mặt Phổ Khương bộ lạc ta!” Nhưng khoảnh khắc vừa thốt ra, ông lão gầy teo bỗng biến sắc mặt, tay phải vang tiếng nổ, thịt bắn tung tóe.
Cùng lúc đó, bên trên hai ngọn núi lại xuất hiện một!
Ba ngọn núi giáng xuống. Mặt lão liên tục biến đổi lộ ra vẻ hoảng sợ khó tin, vội vàng lùi lại mấy bước, tay trái ấn xuống mặt đất.
Cái ấn này núi Phổ Khương chấn động, từ chỗ thấp có nhiều tử khí cuồn cuộn bốc lên, hình thành khói đen bay lên núi trên trời.
Tiếng nổ quanh quẩn, ba ngọn núi va chạm với khói đen phát ra tiếng đinh tai nhức óc truyền khắp tám hướng, khiến tất cả người trông thấy đều tim đập chân run.
“Có thua hay không.” Trong tiếng nổ, Tô Minh đứng giữa trời, biểu tình bình tĩnh như cũ, lạnh nhạt nói.
“Phổ Khương bộ lạc…cam bái hạ phong.” Thanh âm khàn khàn khô khốc truyền ra từ núi Phổ Khương dâng trào sương khói.
Giây phút phát ra câu nói này, núi khổng lồ bên trên đỉnh núi chậm rãi biến mất, sương khói núi Phổ Khương cũng tán đi, lộ ra Phổ Khương Man Công đứng bên trong, cơ thể run rẩy, khóe miệng tràn máu tươi, ánh mắt nhìn Tô Minh chất chứa rung động và sợ hãi.
“Hắn là ai!? Tu vi của hắn lại có thể khiến Sơn Văn bình thường bùng phát lực lượng đáng sợ như vậy! Cái này…cái này vẫn là Sơn Văn tầm thường sao? Tuy nói sứ giả Thiên Hàn Tông đến có lẽ hấp dẫn cường giả tham gia, đột nhiên xuất hiện cường giả như vậy cũng không có gì ngoài ý muốn. Chỉ là…chỉ là…sao ta cảm thấy từng gặp qua người này…” Phổ Khương Man Công hít ngụm khí, nhìn Tô Minh ở trên trời, tràn đầy kính sợ và nghi ngờ.
Trong Hàm Sơn thành, bây giờ lại dấy lên xôn xao. Từng tiếng bàn tán kích động và hưng phấn tựa như sóng trào. Trong đó thì đến từ tiệm rượu là mãnh liệt nhất.
Đến tận bây giờ họ vẫn không thể tin Tô Minh trên bầu trời hấp dẫn ánh mắt lại chính là người mới ngồi bên cạnh họ cùng nhau uống rượu, Tô tiểu đệ.
“Thiên Hàn Tông đặt ra quy tắc này vậy thì ta sẽ làm theo.” Tô Minh từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh. Hắn không cần thay đổi quy tắc, đặt ánh mắt vào núi Nhan Trì.
Hắn có thể thấy, trên đỉnh núi đang đứng vài người. Trong đó bắt mắt nhất là một nam một nữ đứng đằng trước nhất, tu vi của hai người đều là Khai Trần.
“Tô Minh, khiêu chiến tất cả người Khai Trần của Nhan Trì bộ lạc. Các ngươi đến một người hay là cùng lên?” Tô Minh chậm rãi nói.
Hiện giờ tất cả người nơi đây, bao gồm Tô Minh đều không phát hiện, trên khung trời cao nhất có một người đứng đó đang nhìn xuống, nhìn Tô Minh.
Người này là một ông lão, ông ta, chính là Thiên Tà Tử!
“Sơn Văn…không đúng, đây không phải Sơn Văn bình thường…đây là…” Thiên Tà Tử thì thào, hai mắt dần sáng ngời, vốn tâm tình thất vọng bây giờ sống lại.
Chương 209: Núi này, tên là Ô
Trên đỉnh núi Nhan Trì, hai người đến từ Thiên Hàn Tông nhìn Tô Minh trên bầu trời, bên tai vang vọng lời Tô Minh. Thoạt trông hai người vẻ mặt bình tĩnh như thường, Thiên Hàn Tông phải có sự kiêu ngạo của Thiên Hàn Tông.
Lại thêm tình huống trước mắt hai người thấy không cần gì phải quá chấn kinh. Người gọi là Tô Minh chẳng qua tu vi hơi cao chút thôi.
Nhưng tu vi cỡ này thì hai người đã thấy quá nhiều trong Thiên Hàn Tông, vốn không đặt ở trong lòng.
Duy nhất khiến hai người hơi kinh ngạc là An Đông bộ lạc chủ động thốt lời chịu thua. Lấy tôn nghiêm một bộ lạc, chưa đánh nhau đã lập tức nhận thua, điều này hơi không hợp với lẽ thường.
“Dù người này có chút quan hệ với An Đông bộ lạc thì cũng không cần làm vậy.” Người đàn ông đến từ Thiên Hàn Tông hơi cau mày sau đó giãn ra. Việc này theo gã thấy thì cũng không cần để ở trong lòng.
Trong đám Man Sĩ đứng cùng họ không có Nhan Trì Man Công, người làm chủ là Nhan Loan, bây giờ mắt bà đầy sát khí nhìn Tô Minh trên bầu trời.
Khác với An Đông và Phổ Khương, đợt này Thiên Hàn Tông chỉ nhận một người, quyết định là Hàn Phỉ Tử. Cho nên theo Nhan Loan thấy, người khiêu chiến đạt được tư cách nhập môn chính là uy hiếp của Nhan Trì bộ lạc.
“Tu vi của ngươi không bình thường, nếu đã chủ động yêu cầu tất cả người Khai Trần trong Nhan Trì bộ lạc cùng ra tay, vậy Nhan Loan xin tuân theo.” Mặt Nhan Loan lộ nụ cười như gió xuân, nụ cười kia cực mị hoặc.
Ngay cả gã đàn ông Thiên Hàn Tông trông thấy thì nhịp tim đập biến nhanh hơn, vội nhìn sang chỗ khác.
Lấy tu vi trung kỳ Khai Trần hết sức thi triển ra thuật mê hoặc, uy lực vượt xa năm đó Tô Minh gặp ở vùng đất tổ tiên Hàm Sơn bế quan.
Đối mặt nụ cười tuyệt đẹp khiến người động tâm này, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh chẳng chút biến sắc, lạnh nhạt nhìn Nhan Loan.
Trước ánh mắt bình tĩnh của Tô Minh, con ngươi Nhan Loan co rút. Nhưng lúc này không cho bà thời gian nghĩ nhiều, nhích người tiến lên một bước, bà tựa như bươm bướm đỏ bay lên.
“Tất cả tộc nhân Khai Trần Nhan Trì bộ lạc, lên!” Giọng Nhan Loan mềm nhẹ nhưng ẩn chứa hào hùng, vang vọng.
Chỉ thấy trên núi Nhan Trì, khoảnh khắc có sáu bóng người xé gió bay đến.
Sáu bóng người có ba nam ba nữ, tuổi đều là trải qua năm tháng thăng trầm. Lúc này họ bay ra đạp không mà đến, đảo mắt đã xuất hiện bên cạnh Nhan Loan, lao thẳng đến Tô Minh.
Tô Minh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hắn không ra tay mà nhìn bảy người xông tới trước mặt.
Tất cả người trong Hàm Sơn thành đều tập trung nhìn hình ảnh này trên trời, có tiếng hít thở dồn dập. Dù họ không quen biết Tô Minh nhưng trong thời gian này, Tô Minh xuất hiện khiến áp lực mấy ngày nay có chỗ bùng phát.
Trên núi Phổ Khương, rất nhiều tộc nhân bao gồm cả Man Công đều im lặng nhìn lên trời, biểu tình có chút phức tạp. Đặc biệt là Phổ Khương Man Công, lão luôn nhìn bóng lưng Tô Minh, dần dần, cảm giác quen thuộc ngày càng rõ ràng, nhưng cứ nhớ không ra nguyên do ở đâu.
Trên núi An Đông một mảnh yên tĩnh, dường như ngăn cách với trận khiêu chiến này, không nghe không hỏi.
“Người này có chút cuồng vọng.” Trên núi Nhan Trì, gã đàn ông Thiên Hàn Tông lạnh nhạt nói.
“Đích thực cuồng vọng. Dù hắn bằng vào Sơn Văn đè ép Phổ Khương, nhưng ta nghe nói Phổ Khương Man Công và tộc trưởng trước đó đã bị thương, không thể phát huy hết tu vi, mà Nhan Trì bộ lạc thì khác.” Người phụ nữ đứng cạnh mỉm cười gật đầu.
“Cứ nhìn xem đi, dù sao truyền tống trận còn đang trong quá trình mở ra, chưa mở hết. Trong thời gian chờ đợi trận pháp mở có thể nhìn trò hay cũng không tệ.”
“Đúng thế, dù hắn thắng hiểm cũng không sao, cho hắn tư cách nhập môn cũng chẳng có gì. Nhưng đó chỉ là tư cách mà thôi, sau đó chúng ta có thể tùy tiện ra một vấn đề để hắn hoàn thành. Hoàn thành xong một cái lại một cái khác, mãi đến khi trận pháp mở ra, tưởng tượng thôi đã thấy thú vị rồi.” Người phụ nữ tuy không đến mức tuyệt đẹp nhưng cũng rất mỹ lệ, bây giờ bật cười, chỉ là trong nụ cười ẩn chứa trào phúng.
Hàn Phỉ Tử đứng một bên, chân mày thanh cau lại. Cô nhìn Tô Minh bình tĩnh đứng giữa trời, trong lòng có cảm giác giống như Phổ Khương Man Công, từ trên người Tô Minh cô thấy có sự quen thuộc.
Đang lúc hai người nam nữ Thiên Hàn Tông nói chuyện thì Nhan Loan và sáu cường giả Khai Trần Nhan Trì bộ lạc đã tới trước mặt Tô Minh. Họ rất có ăn ý đột nhiên tản ra bao vây Tô Minh vào trong.
“Thất Nhan Động!” Bàn tay Nhan Loan nâng lên chỉ hướng giữa trán mình.
Cùng lúc đó, sáu cường giả Khai Trần đều có động tác tương tự. Chỉ thấy cơ thể bảy người run lên, lập tức sau lưng mỗi người xuất hiện ảo ảnh Man Văn Khai Trần của họ.
Mỗi ảo ảnh tồn tại trong thiên địa bây giờ cùng xuất hiện lập tức kinh động trời đất, khiến gió giật mưa sa, cả bầu trời xuất hiện một dòng suối bạc.
Dòng suối là ảo ảnh nhưng truyền đến tiếng nước chảy. Suối này chính là Man Văn của một người trong số họ biến thành!
Trong dòng suối có một con cá màu vàng. Lưng con cá có hai cánh nhảy trong nước trời, miệng phát ra từng tiếng gầm đuổi theo một hạt châu to cỡ hòn đá đằng trước mặt. Bên trong hạt châu lượn lờ mây tía không ngừng huyễn hóa ra các khuôn mặt phẫn nộ, khuôn mặt có nam có nữ, có giả có trẻ. Con cá vàng và hạt châu này cũng là Man Văn Khai Trần biến thành!
Tận cùng con suối có thể thấy một cái hồ lô khổng lồ. Hồ lô màu xanh, từ xa nhìn lại thì con suối là từ đáy hồ lô chảy xuôi ra không thấy tận cùng.
Bên cạnh hồ lô ngồi một đứa bé. Đứa bé mặc áo ngắn cầm trong tay một dây câu chơi đùa. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ra dây câu trong tay đứa trẻ như nối cùng với mây tía trong hạt châu. Theo nó chơi đùa khiến hạt châu không ngừng di động làm cá vàng đuổi theo.
Sau lưng đứa trẻ còn có một gốc cây to. Cây cực kỳ tươi tốt tỏa ra sức sống vô hạn.
Hồ lô, đứa trẻ, đại thụ, tất cả đều là Man Văn Khai Trần biến thành!
Sáu cái Man Văn hợp thành biến thành một vòng tròn khiến người xem khó tránh khỏi bị hút tinh thần, khó thể thoát ra.
Đây chính là một trong ba Man Thuật thần bí nhất của Nhan Trì bộ lạc, Man Đồ Thất Nhan Động!
Bây giờ bức Man Đồ này chỉ có lục nhan, nhan thứ bảy chớp mắt xuất hiện, đó là trên cây ngô đồng sau lưng đứa trẻ hiện ra một thiếu nữ. Không nhìn rõ khuôn mặt, diện mạo bị tóc dài như suối che mất. Nàng cúi đầu ngồi trên nhánh cây đang khẽ cất tiếng hát. Tiếng hát truyền vào tinh thần mỗi người, khiến linh hồn bất giác bị hút vào bức tranh.
Tiếng ca của thiếu nữ, tiếng nước suối chảy, còn có tiếng cười vui đùa của con nít, tiếng cá vàng đánh mặt nước đuổi theo, bốn loại thanh âm dung hợp một chỗ hình thành trùng kích không trông thấy, từ trời đất bốn phương tám hướng lao thẳng tới Tô Minh.
Vừa ra tay chính là một trong các Man Thuật mạnh nhất Nhan Trì bộ lạc, có thể thấy Nhan Loan quyết tâm chặt đứt tư cách của Tô Minh mãnh liệt cỡ nào.
Gần như khoảnh khắc trùng kích vô hình lan tới gần thì Tô Minh nhắm chặt hai mắt, như đang lắng nghe. Ngoài người hắn, hư không vặn vẹo, ảo ảnh ngọn núi hai đỉnh biến ảo bao phủ hắn vào trong.
Từng thanh âm dung hợp khoảnh khắc đụng vào ngọn núi này thì biến thành tiếng nổ như sấm đánh, quanh quẩn tám phương thật lâu không tán.
“Khúc nhạc này rất êm tai.” Tô Minh mở mắt ra, nhẹ giọng nói.
Khoảnh khắc nói ra câu này thì sóng vô hình đụng vào núi hình thành lực phản chấn mãnh liệt, đây là trận chiến giữa Man Văn và Man Văn. Nếu núi không hủy thì âm sẽ đoạn.
Tiếng cười con nít chợt ngừng!
Con cá vàng vỗ mặt nước lập tức tan biến!
Nước suối chảy chớp mắt đông lại, không còn tiếng róc rách phát ra!
Thiếu nữ trên cây ngô đồng chợt ngừng tiếng hát. Nàng mạnh ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt đẹp tuyệt trần, chỉ là trong đôi mắt ẩn chứa chấn kính.
“Thất Nhan Văn Động!” Thiếu nữ cắn răng, đứng bật dậy.
Lời nói phát ra, chỉ thấy đứa trẻ vung dây câu, hạt châu ẩn chứa sương khói mây tía thẳng đến chỗ Tô Minh.
Cùng lúc đó, đứa trẻ vẻ mặt dữ tợn nhanh chóng xông hướng Tô Minh.
Còn có con cá vàng trên mặt nước gào thét bỗng nhảy vọt lên, thân thể không ngừng biến dài, như sắp hóa rồng. Nhưng cuối cùng không hình thành mà biến thành một con thú vừa giống rồng vừa giống rắn xông lên.
Con suối mạnh đảo vòng như sống lại vây quanh Tô Minh, siết chặt.
Cuối cùng ra tay chính là thiếu nữ. Sau khi thiếu nữ đứng lên, cây ngô đồng dưới thân nàng lập tức héo tàn. Dường như nó đưa hết lực lượng khiến thân thể thiếu nữ trong một mảnh vặn vẹo hóa thành chim phượng hoàng hót vang xông hướng Tô Minh.
“Hay cho một hóa Nhan Động. Nếu thuật này có thể bị một người thi triển ra thì uy lực đó…” Tô Minh thì thào. Từ đầu tới giờ hắn không ra tay kỳ thật là vì muốn nhìn cách thi triển loại Man Văn hắn chưa từng trông thấy này.
Dù sao hắn chỉ mới bước vào Khai Trần, không hiểu nhiều về cách sử dụng Man Văn. Bây giờ trông thấy Thất Nhan Động thì hắn hơi hiểu ra.
Tình hình trên trời đủ khiến người hoa mắt. Loại giao đấu giữa Man Văn như thế này là lần đầu tiên Tô Minh hoàn toàn cảm nhận. Khoảnh khắc từng đợt thần thông tới gần, đôi mắt hắn biến sáng ngời.
“Thuật này, không bằng…nếu đã vậy thì Tô ta lấy sơn làm kính tạ!”
Hai đỉnh núi ngoài người hắn đột nhiên biến đổi, bên trên lại xuất hiện đỉnh thứ ba, thứ tư, thứ năm!
Năm đỉnh núi cùng xuất hiện, hình thành ngọn núi như năm ngón tay người đâm thủng trời
“Núi này tên là Ô!”
Đây là Ô Sơn trong Man Văn của Tô Minh. Lần đầu tiên lấy trạng thái hoàn chỉnh xuất hiện trong trận chiến trên cõi đời này! Lúc trước trong Man Văn này không có Ô Sơn!
Khoảnh khắc Tô Minh nói ra câu đó, trên năm ngọn Ô Sơn dường như truyền ra thanh âm.
“Ô…”
“Tạo Hồn Âm! Trung tâm của Man tộc ta chính là tạo! Man Văn chính là tạo, không ngừng ngưng tụ sáng tạo ra càng toàn diện hơn. Nhưng đều cần nhờ vào pháp khí, mà hắn không mượn pháp khí, hư không tạo ra Man Văn, không ngờ lại ra Tạo Hồn Âm. Đây là năng lực Man Thần trong truyền thuyết!” Trên bầu trời, Thiên Tà Tử cả người chấn động, trong mắt tràn ngập rung động.
Chương 210: Hay cho một khuôn mặt tuyệt mỹ
Thanh âm kia không phải ai đều nghe thấy! Chỗ này trừ Tô Minh nghe xong ngẩn ra cũng chỉ có mỗi Thiên Tà Tử là nghe được, còn lại không ai có tư cách nghe, tu vi của họ, không đủ!
Nhưng dù là nghe không được, ngọn núi năm đỉnh Ô Sơn xuất hiện ngoài cơ thể Tô Minh hình thành áp lực cực kỳ mãnh liệt, tỏa ra uy áp khiến người nghẹt thở.
Uy áp này hơn xa lúc giáng xuống núi Phổ Khương rất nhiều. Bây giờ dưới uy áp, Thất Nhan Động Thuật do Man Văn biến thành của Nhan Trì bộ lạc mạnh va chạm với Ô Sơn.
Trong tiếng nổ chấn động tám phương, chỉ thấy thân thể đứa trẻ run lên, dây câu trong tay đứt làm đôi, cơ thể run bần bật tựa như bị cuồng phong quét qua, tan biến thành mây khói.
Con thú như rồng lại giống rắn do cá vàng biến hóa khi đụng vào Ô Sơn năm đỉnh thì phát ra tiếng gào thê lương, thân thể vỡ thành từng mảnh tan tành.
Còn có con suối vòng quanh bây giờ như sôi trào, chớp mắt biến thành khói trắng ùa hướng bốn phía, hoàn toàn tan biến. Ngay cả hồ lô cũng xuất hiện nhiều vết nứt nổ thành vô số mảnh vụn, biến mất.
Cuối cùng, thiếu nữ biến thành phượng hoàng cũng không thể chịu đựng áp lực của Ô Sơn năm đỉnh, hộc máu. Thân thể phượng hoàng biến trở lại thành thiếu nữ, một mảnh vặn vẹo hóa thành khói nhẹ tan mất trong nhân gian.
Ô Sơn vừa ra, Man Đồ của Nhan Trì bộ lạc triệt để vỡ tan. Trên trời các loại hiện tượng kỳ lạ hoàn toàn biến mất, lại trở về như bình thường. Chỉ có Ô Sơn năm đỉnh còn sừng sững ở giữa trời, khiến người nhìn chấn động tình thân, nảy ý sùng bái.
Khóe miệng Nhan Loan chảy máu tươi, mặt trắng bệch lùi ra sau. Sáu cường giả Khai Trần Nhan Trì bộ lạc vây quanh Tô Minh thì cả người chật vật, biểu tình sợ hãi chạy vắt giò lên cổ.
Từ đầu đến cuối, Tô Minh không chủ động ra tay, hắn chỉ phòng ngự mà thôi. Bây giờ khi tất cả rút lui, mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.
Bước lên trước một bước, hắn vốn cực giỏi về tốc độ, sau khi Khai Trần thì điểm này càng tăng vọt. Dù ở trên không trung, vừa động thì thân hình tựa cầu vồng lao thẳng tới một người.
Người này là một ông lão, lão lùi ra sau vẻ mặt kinh hoàng. Ánh mắt đầu tiên thấy Tô Minh còn ở phía xa, nhưng ngay sau đó cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao trùm toàn thân, không đợi lão kịp phản ứng thì một ngón tay lạnh lẽo chỉ vào trán lão.
*Oành!* một tiếng, ông lão hộc búng máu, trọng thương rút lui.
Tô Minh không giết lão, nếu không thì người này đã chết chắc rồi!
Thu lại ngón tay, Tô Minh lại bước ra một bước để lại tàn ảnh. Phía xa một phụ nữ trung niên rên rỉ một tiếng, giữa trán xuất hiện huyết ấn ngón tay không sâu mấy.
Nhan Loan tim đập chân run, bắt đầu vô cùng hối hận. Bà không thể tưởng tượng nổi, Tô Minh lại cường đại đến thế. Mạnh không chỉ là tu vi còn có Sơn Văn khiến bà không thể tin.
Theo bà thấy thì đây rõ ràng là một Sơn Văn bình thường đến không thể bình thường hơn, làm sao lại có uy lực kinh người đến vậy!
Lại một tiếng hẻt thảm vang lên, đến từ một cường giả Khai Trần Nhan Trì bộ lạc chạy trốn khác, phát ra tiếng la khi ngón tay Tô Minh chỉ vào giữa trán.
Nhan Loan nhanh chóng lùi lại. Nhưng không đợi bà lùi xa thì lần nữa phát ra tiếng hét thê lương khiến tim bà run lên. Bà biết bây giờ không phát lúc do dự, khoảnh khắc truyền ra tiếng hét thì Nhan Loan cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu, nâng lên đôi tay vung trước mặt.
“Thỉnh Man Tượng Nhan Trì!” Giọng Nhan Loan có sự sắc bén. Dù bây giờ khuôn mặt bà vẫn tuyệt đẹp nhưng đã là hoa dung thất sắc.
Khoảnh khắc truyền ra lời nói, cả núi Nhan Trì chấn động. Thật nhiều khói đỏ bỗng bốc lên ngưng tụ thành khuôn mặt khổng lồ, đó là một khuôn mặt phụ nữ.
Khi Man Tượng Nhan Trì bộ lạc xuất hiện thì tay phải Tô Minh đã chỉ vào trán người cuối cùng trong sáu người. Để lại huyết ấn, trọng thương người này xong hắn mới xoay người nhìn về phía Nhan Loan và khuôn mặt khổng lồ sau lưng bà. Hắn nhấc chân lên, đạp hư không đi hướng Nhan Loan.
Giờ phút này, trên núi Nhan Trì, hai người nam nữ đến từ Thiên Hàn Tông sắc mặt biến đổi dữ dội. Hai người nhìn chằm chằm Tô Minh, dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng dao động mãnh liệt.
“Đây là văn gì vậy chứ!”
“Xem thì giống như là Sơn Văn, nhưng Sơn Văn là loại phàm văn, tuyệt đối không thể có uy lực như vậy!”
Trên núi Phổ Khương, Phổ Khương Man Công và gã đàn ông đã ốm đi nhìn lẫn nhau, đều hít ngụm khí, biểu tình hoảng sợ. Họ bỗng vui mừng, nếu lúc trước Tô Minh ra tay là Sơn Văn hoàn chỉnh như vậy thì bọn họ…không thể chịu đựng nổi.
“Ô…tên của nó gọi là Ô…” Phổ Khương Man Công thì thào.
Núi An Đông vẫn im lặng như cũ, dường như đã sớm tính trược mọi chuyện, không truyền ra tiếng kinh hô nào.
Nhưng thanh âm kinh hô lại phát ra từ Hàm Sơn thành dấy lên xôn xao. Tất cả người trong thành khi thấy hình ảnh này thì chấn động tâm thần. Đặc biệt là mấy người từng cùng Tô Minh uống rượu, bây giờ càng cực kỳ kích động.
So với đám người kích động, hiện giờ Nhan Loan thấy ánh mắt Tô Minh nhìn hướng mình và đi lại đây thì tinh thần run lên. Mặt bà đã trắng bệch không còn chút máu, vội vàng lùi ra sau, nâng lên cánh tay chỉ hướng khuôn mặt phụ nữ khổng lồ trên núi Nhan Trì ở sau lưng bà.
Lập tức khuôn mặt phụ nữ chợt động, lấy tốc độ cực nhanh đến gần Nhan Loan, xuyên thấu qua thân thể lao tới Tô Minh.
Tô Minh biểu tình bình thản nhưng bước chân tạm dừng. Trong mắt hắn, khuôn mặt khổng lồ xuyên thấu qua thân thể mềm mại của Nhan Loan đến gần, bây giờ mở to mắt ra, nét mặt chợt biến đổi.
Nàng biến thành một khuôn mặt Tô Minh quen thuộc khắc vào trong linh hồn, xinh đẹp tràn đầy dã tính, là mặt của Bạch Linh.
Khẽ thở dài, khoảnh khắc khuôn mặt khổng lồ tới gần, Ô Sơn bên ngoài người Tô Minh lại biến ảo, *oành* một tiếng chấn, Ô Sơn và khuôn mặt phụ nữ va chạm nhau.
Từng tầng sóng gợn khuếch tán, Sơn Văn của Tô Minh biến mất, cùng tan biến còn có khuôn mặt người phụ nữ.
Tô Minh từng bước một đi ra sóng gợn, biểu tình luôn lạnh nhạt, từng bước một đi hướng Nhan Loan.
“Ngươi thua!” Nhan Loan liên tục lùi ra sau, sắc bén nói.
“Quy tắc là bất cứ người Khai Trần nào ngươi chỉ có thể ra tay một chiêu! Lúc trước ngươi đã ra một đòn, nếu còn làm nữa thì ngươi sẽ thua!” Nhan Loan vừa nói vừa nhanh chóng lùi ra sau, rốt cuộc đã đáp xuống núi Nhan Trì.
Khoảnh khắc bà đáp xuống, khóe miệng lại tràn máu tươi, ánh mắt nhìn Tô Minh đầy kinh sợ. Chỉ là dù sợ nhưng kiêu ngạo khắc trong xương sẽ không vì chạy trốn mà biến mất.
“Ngươi ra tay chính là thua, không ra tay cũng là thua, bởi vì Nhan Loan ta còn chưa chịu thua!” Nhan Loan thở dồn dập.
Đứng cách đỉnh núi Nhan Trì không xa chính là hai người nam nữ Thiên Hàn Tông và cả Hàn Phỉ Tử.
Tô Minh đạp hư không, từng bước một từ phương xa đi đến, tới núi Nhan Trì, đi đến ngọn núi hắn chưa từng đặt bước chân. Khoảnh khắc hắn đến, núi Nhan Trì lập tức biến tĩnh lặng.
Ánh mắt mọi người tập trung vào người Tô Minh. Hàn Phỉ Tử là thế, hai người nam nữ Thiên Hàn Tông cũng vậy, còn có Nhan Loan.
Tô Minh nhìn Nhan Loan, nhìn khuôn mặt mỹ lệ này. Hắn còn nhớ ở trong đất tổ tiên Hàm Sơn bế quan, mình từng cùng người phụ nữ trước mắt giao đấu một phen.
Đối mặt lời nói của Nhan Loan, Tô Minh không mở miệng mà cất bước tiến tới.
Nhan Loan không biết tại sao khi Tô Minh đi tới thì trong lòng dấy lên nỗi kính sợ như đối mặt với Man Công. Điều này không liên quan đến tu vi mà là loại cảm giác không nói thành lời. Bà bản năng lùi ra sau vài bước, cắn răng buộc mình không động đậy, nhưng đôi mắt đầy ẩn tình liếc gã đàn ông Thiên Hàn Tông.
“Ngươi thua, đã mất tư cách nhập môn Thiên Hàn Tông ta, còn không lui xuống!” Đang lúc Tô Minh đi hướng Nhan Loan thì gã đàn ông Thiên Hàn Tông tiến lên một bước, lạnh lùng quát.
Tô Minh không để ý gã đàn ông, tới gần Nhan Loan, mãi đến khi đứng trước mặt bà, nhìn khuôn mặt tái nhợt này. Nhan Loan cũng đang nhìn hắn, trong mắt đáng thương đủ khiến người sinh ra đau lòng.
“Thật to gan!” Gã đàn ông Thiên Hàn Tông mắt chợt lóe tia sáng lạnh, nhấc chân định tiến lên thì bị Tô Minh quay đầu lạnh lùng liếc một cái.
“Ồn ào!”
Chân gã đàn ông run lên, não chấn động. Trong cảm nhận của gã, ánh mắt Tô Minh tựa mũi tên nhọn xuyên thấu qua đôi mắt xộc thẳng vào tinh thần, ở trong cơ thể gã hình thành hai chữ, tựa sấm sét tóm chặt ý thức, khiến gã run rẩy tỉnh táo lại.
Người Nhan Loan run bần bật. Bà hít sâu, buộc mình phải bình tĩnh. Nhưng người đàn ông trước mặt bà tựa như ngọn núi, khiến bà tiếp xúc gần thì có cảm giác nghẹt thở.
“Hay cho một khuôn mặt tuyệt trần.” Tô Minh nhìn Nhan Loan, lát sau nhẹ giọng nói. Hắn nâng lên tay phải, nhẹ vuốt mặt Nhan Loan.
“Thật sự, không chịu nhận thua sao?” Tô Minh dịu dàng nói, trên mặt lộ nụ cười. Khắc Ấn Thuật thuận theo bàn tay dung nhập vào cơ thể Nhan Loan.
Người Nhan Loan run bần bật, loại run rẩy này không phải đến từ thân thể mà là tâm hồn. Đôi mắt bà dần mê mang. Loại mông lung này rất hiếm khi xuất hiện trên người bà, đặc biệt là vì một người đàn ông mà sinh ra thì càng chưa từng có.
Một loại cảm giác không nói thành lời nảy sinh trong linh hồn, giống như bị mạnh mẽ ấn vào, không cho bà phản kháng.
“Ta…thua…tha…ta…” Nhan Loan cắn môi, hai mắt giãy dụa, trong mê mang xuất hiện sợ hãi.
Tô Minh nhìn Nhan Loan, lát sau thu lại tầm mắt, xoay người nhìn hai người nam nữ Thiên Hàn Tông.
“Nơi đây trừ các ngươi ra tất cả người Khai Trần đều đã chịu thua. Hai người các ngươi có tính trong đó không?” Tô Minh bình tĩnh lên tiếng.
Trước ánh mắt của hắn, gã đàn ông mặt tái xanh, muốn nói cái gì nhưng không mở miệng.
“Ngươi tu vi cao thâm, hai chúng ta cảm thấy không bằng, tư cách tiến vào Thiên Hàn Tông thì ngươi đã có đủ rồi. Nhưng mà…” Nói chuyện là người phụ nữ Thiên Hàn Tông đứng bên cạnh.
Người phụ nữ nhìn Tô Minh, con ngươi chợt co rút.
“Nhưng ngươi đạt được chỉ là tư cách nhập môn, còn cần qua thử thách mới được.”
“Thử thách gì.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
“Thử thách thứ nhất thật ra không phải khảo nghiệm gì, chỉ là kiểm tra thân phận của ngươi. Trong quy tắc nhập môn của Thiên Hàn Tông ta, không chấp nhận lúc tuyển lựa đệ tử thì có người mới tiến vào thành trì của mỗi bộ lạc. Cho nên ở thử thách thứ nhất thì ngươi đã thua.” Người phụ nữ mỉm cười, nhẹ giọng nói, trong mắt vẫn còn tồn tại tia châm chọc.
Bà không sợ Tô Minh tức giận, sau lưng bà chính là Thiên Hàn Tông. Nếu đối phương dám ra tay với đệ tử Thiên Hàn Tông, như vậy sẽ không còn chỗ sống trong đất Nam Thần.
“Tu vi của ngươi không tầm thường, hay là đợi lần sau Thiên Hàn Tông thu đệ tử thì trước tiên đến vài năm đi, miễn cho đạt được tư cách lại ở thua thử thách.” Người phụ nữ vẫn mỉm cười, không nhanh không chậm nói.
“Ta thấy quy tắc này hình như trước kia không có.” Tô Minh nhíu mày, nhìn người phụ nữ.
“Đích thực không có, nhưng lần này thu đệ tử thì ta nói được, ta nói bây giờ đổi quy tắc thì là đổi.” Người phụ nữ vẫn cười như thường, biểu tình châm chọc có tia kiêu ngạo.
Tô Minh im lặng một lát, lạnh lùng nhìn người phụ nữ này.
“Không biết Mặc Tô có đủ thông qua thử thách này không.” Tô Minh nói, tay phải từ trong ngực móc ra mặt nạ đen danh chấn Hàm Sơn, đeo trên mặt.
Khi mặt nạ đeo trên mặt hắn thì khí thế của Tô Minh bỗng biến đổi. Từ trước kia như núi thoáng chốc hóa thành cực kỳ quái dị, như có luồng khói đen toát ra từ người hắn lượn lờ bốn phương, khiến núi Nhan Trì lập tức biến âm u.
“Hàn Phỉ Tử, đã lâu không gặp.” Đội mặt nạ, giọng Tô Minh khàn khàn. Thanh âm khàn khàn truyền khắp tám phương, chính là giọng nói thuộc về Mặc Tô!
Khoảnh khắc Tô Minh đội mặt nạ thì thân thể mềm mại của Hàn Phỉ Tử chấn động, ngơ ngác nhìn Tô Minh, hô hấp biến dồn dập.
Nhan Loan suýt nữa thét chói tai. Bà không bao giờ tưởng tượng nổi, người đàn ông trước mặt, người đàn ông khiến mình không thể không xin tha, lại, lại là lúc bà ở trong đất tổ tiên Hàm Sơn bế quan thì vừa mắt chuẩn bị thu làm giường bạn!
“Ngươi, ngươi…” Nhan Loan bản năng lùi vài bước, mặt lộ ra khó tin.
Nguyên Hàm Sơn thành vào giây phút này triệt để sôi trào. Từng tiếng xôn xao vang vọng. Mặc Tô, người Khai Trần bí ẩn nhất bị vô số người tìm kiếm hiện tại dùng cách như vậy xuất hiện nơi đây, loại rung động này đủ lay động tinh thần mọi người.
“Trời ạ, hắn lại là Mặc Tô!”
“Hèn chi An Đông bộ lạc chịu thua, người này từng là khách An Đông bộ lạc. Hắn, không ngờ hắn chính là Mặc Tô!”
“Trong đất bí ẩn Hàm Sơn một phen chấn động người, chưa từng ai gặp qua mặt thật, Mặc Tô, chính là hắn!”
Trong Hàm Sơn thành, Nam Thiên hoàn toàn ngây ra. Y ngơ ngác nhìn Tô Minh trên núi Nhan Trì, qua đã lâu không nói nên lời. Bởi vì bây giờ y có một suy đoán khiến người run rẩy.
“Mặc ta đi tới Hàm Sơn thành đã nhiều năm, không biết thân phận này đã đủ tư cách chưa.”
Tô Minh nhìn hướng người phụ nữ Thiên Hàn Tông.