1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 38 [Chương 186 đến 190]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 38 [Chương 186 đến 190]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 186: Là hắn!!!

“Người này cố ý nói ra lời đó là gian tế ngoài bộ lạc, định khơi mào mâu thuẫn Phổ Khương bộ lạc ta và Hàm Sơn, thật đáng giết! Lão phu tự tay chấm dứt người này, lão phu đồng ý tiếp tục Hàm Sơn Xích!”

Theo thanh âm già nua của Phổ Khương Man Công vang vọng, thân hình bị khói đen trói giữa không trung Hàm Sơn Thành phát ra tiếng hét cực thê lương, thân thể nổ tung thành mưa máu thịt, chưa rơi xuống đã hóa thành khói đen biến mất trong nhân gian.

Gió thổi mang đi mùi máu nơi đây, khiến người kích động trong Hàm Sơn Thành dần bình tĩnh lại.

Tô Minh đứng tại đoạn xích thứ bảy, xoay người nhìn hướng Hàm Sơn Thành, chắp tay cúi gập đầu.

Hắn cúi đầu lập tức khiến người trong Hàm Sơn Thành bình tĩnh lại dấy lên náo động.

“Người phải vượt qua Hàm Sơn Xích, phải đi qua đoạn thứ chín, cho người ngoài Hàm Sơn chúng ta nở mặt một phen!”

“Đi tiếp đi, chúng ta đang nhìn ngươi, xin hãy đi tiếp!”

“Đi đến núi Phổ Khương, thành công vượt qua Hàm Sơn Xích, tham gia Thiên Hàn tông, cho cùng là người ngoài chúng ta một hy vọng!”

Thanh âm liên tiếp khác xa trước kia, những lời nói ẩn chứa khuyến khích, chờ mong. Tô Minh, người khiêu chiến Hàm Sơn Xích bây giờ trong mắt họ đã không còn xa lạ. Hắn đại biểu khao khát của họ, đại biểu tất cả người ngoài Hàm Sơn.

“Người anh em, nhất định phải vượt qua, khi ngươi trở về thì Nam ta mời khách, chúng ta uống rượu quen nhau!” Giọng sang sảng của Nam Thiên vang vọng, sự kính nể trong mắt hòa nhập vào tiếng mời này.

“Tính cả Lãnh ta!” Lãnh Ấn luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng bây giờ khóe miệng có nụ cười.

“Loại chuyện này sao có thể thiếu Kha ta. Nam huynh, lần này ngươi phải lấy ra rượu ủ lâu năm à.” Truyền ra tiếng cười của Kha Cửu Tư khiến thanh âm trong Hàm Sơn Thành càng vang dội.

“Được rồi, chắc chắn sẽ lấy!” Nam Thiên cười ha hả, rất vui vẻ.

Huyền Luân sắc mặt càng thêm âm trầm, ở phương xa im lặng không nói.

Từng câu đều bị Tô Minh nghe thấy. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Hàm Sơn, thật lâu sau, xoay người đi đến tận cùng đoạn xích, bước trên cột đá thứ bảy.

Trên các đoạn xích hắn không còn thấy hình ảnh A Công xuất hiện, thậm chí là bóng hình thiếu nữ chôn sâu trong lòng cũng không có.

Điều này có ý nghĩa gì, Tô Minh không muốn biết. Hắn không thể bình tĩnh nói cho mình rằng mọi thứ trên sợi xích đều là giả, chính hắn cũng không chắc chắn.

Tô Minh yên lặng đi từng bước trong tiếng bàn tán và khuyến khích bên ngoài, mãi đến khi đi xong đoạn xích thứ bảy, đạp trên cây cột thứ bảy.

Bây giờ bầu trời đã hơi sáng lên, có thể thấy mây đen như cũ che đậy bầu trời cho cảm giác mông lung.

“Đoạn thứ tám…” Tô Minh không nghỉ ngơi trên cây cột thứ bảy mà nhấc chân lên, đạp xuống đoạn xích thứ tám.

Giây phút bước lên sợi xích, hắn vẫn không thấy bóng hình thiếu nữ mà hắn hy vọng xuất hiện. Đằng trước mơ hồ, chỗ này cách núi Phổ Khương đã rất gần.

Hắn thậm chí có thể thấy mấy người trên núi Phổ Khương đang lạnh lùng nhìn mình.

Đi trên đoạn xích thứ tám, Tô Minh cảm nhận áp lực năm tháng, mỗi đi ra một bước là sẽ cảm giác sức sống bị hút đi rất nhiều. Dù vận chuyển khí huyết cũng khó thể chịu đựng tiếp tục tiến lên.

Cảm giác mỏi mệt tràn ngập toàn thân Tô Minh. Đi ra hơn mười mét hắn thở nặng nề, thậm chí trong mỏi mệt hắn cảm nhận năm tháng vô tình quét qua người, mang đi sức sống, sức mạnh, sinh mệnh.

Như là từ thanh niên đi trong năm tháng chậm rãi biến già, đến khi hoàn toàn già yếu, hóa thành bụi đất rơi rụng.

“Đây chính là sự kỳ lạ của đoạn xích thứ tám ư. Năm tháng trôi qua nhanh khiến người không kịp thừa nhận thì đã đi mất.” Tô Minh tiếp tục tiến lên, không biết qua bao lâu, mãi đến khi xung quanh dần không còn tối đen, hắn nhìn tay mình, da tay xuất hiện nếp nhăn, trông không giống thanh niên mà như ông lão.

Bây giờ hắn chỉ mới đi qua một nửa đoạn xích thứ tám mà thôi, còn dư một nửa theo sợi xích lắc lư tựa năm tháng lung lay khiến người dù phát hiện cũng khó níu giữ nó đừng rời đi.

Bầu trời sáng ngời, sáng sớm đến. Đám Man Công trên núi Phổ Khương lạnh lùng nhìn Tô Minh đứng trên dây xích đã cách nơi này rất gần, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Tô Minh ngẩng đầu nhìn núi Phổ Khương sáng sủa, nhìn thấy những ánh mắt lạnh lùng, im lặng giây lát.

“Đi không qua thì không thể tiêu trừ lực lượng năm tháng này, dù đi tới tận cùng đoạn thứ tám cũng sẽ mất hết sức sống. Thế thì…không che giấu nữa!” Mắt Tô Minh chợt lóe sáng, hắn từ từ ngẩng đầu nhìn bầu trời tràn ngập mây đen. Từng sợi máu hiện ra trên người hắn, đầu tiên là mặt. Khuôn mặt hắn giấu sau mũ trùm đầu chợt hiện ra rất nhiều sợi máu. Sợi máu tựa đồ đằng hợp thành đồ án kỳ lạ.

Cùng lúc đó, khí thế cực mạnh mẽ từ người hắn bùng phát. Khí thế vừa xuất hiện thoáng chốc khiến mây đen biến đổi, mơ hồ cuồn cuộn trôi.

Hiện tại đám Man Công trên núi Phổ Khương là người đầu tiên phát hiện điều này. Phổ Khương Man Công con ngươi co rút, người đàn ông mập mạp mặt chợt biến đổi, cả tộc nhân trên núi Phổ Khương đều cảm nhận sợi máu trong người xao động, đây là loại xúc động không bị khống chế!

Dưới áo choàng của Tô Minh, nửa người trên và đôi tay hắn khoảnh khắc bị rất nhiều sợi máu bao trùm vì khí thế kinh khủng liên tục kéo dài. Khí thế càng mạnh mẽ hơn bùng phát!

Sợi máu giấu trong người di chuyển giờ hoàn toàn lộ ra ngoài thì khác hẳn. Di chuyển ẩn giấu chỉ là khí huyết bản thân, nhưng nếu lộ ra thì liên thông với trời đất, sẽ bùng phát lực lượng mạnh nhất.

Tô Minh luôn giấu sợi máu trong người, bây giờ hắn không ẩn giấu nữa mà lộ ra hoàn toàn!

Theo khí thế trong người hắn tăng lên kinh khiếp, trên núi Phổ Khương truyền ra tiếng kinh hô và xôn xao. Trên đỉnh núi trừ Man Công ra, ngay cả người đàn ông mập mạp cũng lộ vẻ mặt hoảng sợ. Trong đầu họ cùng hiện ra sự kiện biến động kinh người từng xảy ra tại Hàm Sơn mấy tháng trước!

Phổ Khương Man Công thoạt nhìn bình thường nhưng lòng dấy sóng gió to, không thua gì lúc trước bị mọi người công kích.

“Hắn…hắn là…” Trong mắt Phổ Khương Man Công lộ ra khó tin, thậm chí chất chứa hoảng sợ. Lão đột nhiên phát hiện, vốn mình xem nặng đối phương nhưng đến giờ vẫn là quá khinh thường.

Cảm giác kinh sợ này hiện ra trong lòng Phổ Khương Man Công. Lão bỗng phát hiện, sai lầm lớn nhất của Phổ Khương bộ lạc không phải bị mọi người Hàm Sơn công kích, không phải Nhan Trì bộ lạc và An Đông bộ lạc mà là không nhìn rõ người!

“Hoàn thành Ngưng Huyết cảnh…” Thân thể Phổ Khương Man Công lung lay lùi vài bước, mặt tái xanh.

Khoảnh khắc lão thì thào bật thốt, đôi chân Tô Minh đã bao trùm vô số sợi máu. Dù sợi máu đều bị giấu dưới áo choàng, nhưng trên người hắn bùng phát lực lượng khí huyết kinh thiên động địa khiến bầu trời biến đổi, mây đen cuồn cuộn, khiến gió bốn phía yên lặng, trời đất thay đổi!

Tô Minh ngẩng đầu lên, bây giờ mây đen trên trời cuồn cuộn, tựa như mấy tháng trước bầu trời biến dị, thần tượng Khai Trần xuất hiện lại lần nữa giáng xuống Hàm Sơn!

Cùng lúc đó, trên đầu Tô Minh bỗng xuất hiện từng sợi dây đỏ, dây đỏ là hư ảo nhưng khi xuất hiện thì nhanh chóng ngưng tụ, chỉ chốc lát trên đầu Tô Minh đã hình thành một thân hình cao hơn mười mét.

Thân hình ấy không có diện mạo mà chỉ có góc cạnh mơ hồ, đó là do chín trăm bảy mươi chín sợi máu hợp thành, giây lát trên người Tô Minh ngưng tụ khí thế hoàn thành Ngưng Huyết cảnh đã đạt đến cực đỉnh!

“Là…hắn! Hoàn thành Ngưng Huyết! Chín trăm bảy mươi chín sợi máu, chỉ kém một sợi chính là trong truyền thuyết hoàn mỹ Ngưng Huyết. Người như vậy đến khiêu chiến Hàm Sơn Xích Phổ Khương bộ lạc, lúc trước chúng ta còn tính toán hắn…” Trên núi Phổ Khương, người đàn ông mập mạp trông thấy người khổng lồ sợi máu trên đầu Tô Minh thì hộc ra búng máu, vẻ mặt kinh hoảng.

Mấy người sau lưng gã cũng ngơ ngác lộ ra biểu tình khó tin.

Trên núi Nhan Trì, Nhan Loan hít ngụm khí lạnh, tinh thần chấn động, biểu tình rung động. Bà không bao giờ ngờ nổi người khiêu chiến Hàm Sơn Xích lại là người mấy tháng trước!

“Không ngờ…là hắn!” Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Bà lão đứng cạnh biểu tình mệt mỏi bị ửng hồng thay thế. Bà nhìn Tô Minh, nhìn thân hình trên đầu hắn, đôi mắt sáng chưa từng có.

Trên núi An Đông, dấy lên ồn ào ngập trời. An Đông Man Công bản năng lùi vài bước, biến đổi biểu tình cuối cùng đọng lại thành kinh hoảng. Ông đã vậy thì càng đừng nói đến Phương Thân. Phương Thân đã hoàn toàn ngây ngốc.

Chỉ có Hàn Thương Tử là thân thể run lên, biểu tình kích động.

Trong Hàm Sơn Thành, sau ngắn ngủi im lặng là bùng phát tiếng hoan hô kích động. Tô Minh lộ sợi máu làm ra biến đổi đủ khiến người hoảng hốt.

Thân thể mềm mại của Hàn Phỉ Tử run lên, hít thở dồn dập. Nam Thiên, Kha Cửu Tư và Lãnh Ấn, từng người ngơ ngác thật lâu sau mới kịp phản ứng, ánh mắt nhìn Tô Minh không còn kính nể mà là kính sợ!

“Chín trăm bảy mươi chín sợi máu, chỉ cần hắn thêm một sợi thì sẽ…thì sẽ là hoàn mỹ! Hoàn mỹ Khai Trần đủ đối đầu với trung kỳ Khai Trần, coi như là hậu kỳ Khai Trần bình thường cũng có thể miễn cưỡng đấu một phen!”

“Người này…người này một khi có thể hoàn mỹ Khai Trần thì chính là cường giả số một Hàm Sơn Thành và ba bộ lạc, một mình hắn có thể hủy diệt cả bộ lạc!”

“Ta biết rồi, mấy tháng trước hắn không chọn Khai Trần là vì muốn tăng thêm một sợi máu! Ta thậm chí đoán rằng hắn lựa chọn Hàm Sơn Xích cũng nhất định là vì kích thích, muốn tăng thêm một sợi máu!”

Chương 187: Hoàn mỹ!

Mọi người đoán lung tung, bàn tán ngập trời. Lần này khiêu chiến Hàm Sơn Xích khiến tất cả người quan sát nỗi lòng phập phồng lên xuống theo. Dù lúc Tô Minh thất bại rơi xuống hay sau đó bay lên, còn có từ ngữ phía Phổ Khương bộ lạc, cuối cùng dẫn đến sự phẫn nộ của công chúng, từng tiếng không đồng ý bùng phát trong trầm mặc còn vang bên tai.

Những điều đó đủ khiến người kích động, khiến tâm người theo đó dao động.

Nhưng so với những điều đó, bây giờ điều khiến mọi người chấn kinh vượt qua tất cả. Trước mặt mọi người chỉ có thân hình ngẩng đầu trên sợi xích và người khổng lồ trên đầu hắn khiến người chú ý.

Chín trăm bảy mươi chín sợi máu, đây là điều mà rất nhiều người cả đời không thấy được, cũng là điều gần như mọi người trong cuộc đời này không thể làm được.

Đặc biệt là bây giờ mây trên trời cuồn cuộn, hình ảnh mấy tháng trước còn đọng trong lòng mỗi người. Hai nhân vật lớn thần bí quanh quẩn Hàm Sơn Thành giờ đây một trong số đó đang ở trước mắt họ.

Loại cảm giác này từ ngữ khó mà hình dung, chỉ có rung động!

Trên núi Phổ Khương, Phổ Khương Man Công mặt trắng bệch, đầu óc hỗn loạn không còn năng lực suy nghĩ. Sự việc xảy ra một ngày một đêm nay khiến lão bất lực. Đầu tiên là chuông Hàm Sơn ngân vang, sương hộ sơn tan vỡ, sau đó suýt nữa bị diệt tộc, thật không dễ dàng né qua, đang lạnh lùng ẩn chứa sát khí nhìn người dẫn đến tai họa này thì bỗng phát hiện, người gây họa chỉ kém một sợi máu là có thể đạt đến hoàn mỹ.

Người như vậy, đừng nói là lão, coi như gộp lại ba bộ lạc cũng không thể chọc!

Người như vậy, chính là một khi thêm một sợi máu sẽ Khai Trần, là cường giả ở trên tất cả trung kỳ Khai Trần! Người như vậy, sao Phổ Khương bộ lạc họ dám trêu chọc!

Đặc biệt nghĩ tới trước đó bộ lạc mình đánh lén, còn có lời nói cản không cho khiêu chiến Hàm Sơn Xích, tất cả mọi thứ bây giờ ở trong mắt Phổ Khương Man Công hóa thành nỗi sợ phập phồng.

“Hắn muốn mượn Hàm Sơn Xích kích thích bản thân do đó thêm một sợi máu. Lúc trước bộ lạc mình làm khó dễ, một khi hắn thành công…” Phổ Khương Man Công thì thào nổi lên chua xót.

“Hèn chi hắn dám cướp vật của Tư Mã đại nhân, người này…có tư cách đó!” Người đàn ông mập mạp hít sâu, lập tức đi ra mấy bước, đứng ở mép núi, mặt cố nặn ra nụ cười, chắp tay cúi gập đầu hướng Tô Minh đứng trên đoạn xích thứ tám.

“Tộc trưởng Phổ Khương bộ lạc Huống Trường Ninh kính chào đại nhân, lúc trước lỗ mãng, hy vọng đại nhân đừng trách tội. Đại nhân chọn xích bộ lạc ta là vinh hạnh lớn lao của bộ lạc ta, chúng ta tại đây đón chờ. Chúc đại nhân có thể tăng thêm một sợi máu, tiếng vang đất Nam Thần, bộ lạc ta cũng vinh hạnh lây!” Giọng của người đàn ông mập mạp cực kỳ chân thành, vẻ mặt cung kính bái ba lần.

“Phổ Khương Man Công Huống Bắc Tinh, kính chào…đại nhân.” Phổ Khương Man Công im lặng một lát sau hướng Tô Minh cúi gập người.

Hai người làm hành động như vậy, các thủ lĩnh Phổ Khương bộ lạc đằng sau lưng cũng cung kính cúi đầu theo.

Tô Minh liếc Man Công và tộc trưởng trên núi Phổ Khương một cái, không lên tiếng. Khi hắn lộ ra hết sợi máu thì đã đoán được sẽ như vậy. Nếu Man Công và tộc trưởng một bộ lạc cỡ trung không có sự chịu đựng và dứt khoát như vậy, sớm bị người hủy diệt rồi.

Nhưng bây giờ thời gian gấp gáp, trên trời mây cuồn cuộn, Tô Minh có thể cảm nhận xúc động Khai Trần bị áp chế trong người đã khó thể kiềm chế lâu hơi, tùy thời sẽ Khai Trần.

“Hôm nay tại núi Phổ Khương ngươi Khai Trần, các ngươi canh chừng giùm, sẽ bỏ qua hiềm khích trước đó.” Tô Minh từ từ mở miệng.

Man Công và tộc trưởng Phổ Khương bộ lạc lập tức ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc nhưng lập tức nghiêm túc gật đầu vâng dạ.

“Đại nhân đừng lo, có lão bà ta ở cũng có thể canh chừng cho ngài! Đại nhân cứ yên tâm Khai Trần, nếu có người dám mạo phạm thì lão bà ta sẽ không tha!” Trên núi Nhan Trì truyền đến giọng bà lão, dù thanh âm kia già nua nhưng hùng hồn, kiên quyết.

“Nhan Loan cũng sẽ canh giữ cho đại nhân, xin đại nhân yên tâm Khai Trần!”

“An Đông Man Công Phương Chân, chúc đại nhân có thể tăng thêm sợi máu lấy cảnh giới hoàn mỹ Khai Trần, đây là việc lớn của ba bộ lạc Hàm Sơn ta, lão phu sẽ canh giữ cho đại nhân, xin đại nhân cứ yên tâm Khai Trần!”

“Tộc trưởng An Đông bộ lạc Phương Thân nguyện canh giữ cho đại nhân!”

“Nam Thiên nguyện canh giữ cho đại nhân, xin đại nhân yên tâm!”

“Kha Cửu Tư nguyện canh giữ cho người!”

“Còn có Lãnh Ấn ta. Ta chưa từng thấy người hoàn mỹ Khai Trần, hôm nay nguyện canh giữ cho đại nhân!”

Cùng lúc đó, người trong Hàm Sơn Thành cũng dấy lên từng tầng thanh âm, đó là vô số người cung kính hướng Tô Minh nói họ nguyện ý canh giữ cho hắn. Dần dần, trời đất vang vọng sóng âm hóa thành một câu kinh người.

“Chúng ta nguyện canh giữ cho đại nhân!!!”

Tô Minh đứng trên dây xích chắp tay hướng bốn phương, sau đó bước ra, vận chuyển khí huyết toàn thân hình thành ánh sáng đỏ ngập trời. Ánh sáng đỏ từ trong người hắn bắn ra, người khổng lồ ảo ảnh bên trên cũng từ bên trong lóe sáng khiến bốn phương tám hướng bỗng chốc hóa thành sắc đỏ!

Vận chuyển tất cả khí huyết, Khắc Ấn thuật của Tô Minh cũng phát động, tỉ mỉ khống chế, khiến hắn đi ra một bước là sẽ mạnh một phần. Sợi xích hấp thu sức sống dần dần theo Tô Minh chuyển động khí huyết lần nữa có sự cân bằng.

Từng bước một, trong người Tô Minh nhấp nháy ánh sáng đỏ, trước đó hắn đã đi tới một nửa đoạn xích thứ tám, bây giờ dốc hết khí huyết đi thì càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng hắn không nhìn sợi xích dưới chân, nhưng mỗi đạp một bước đều sẽ chính xác đạp trên sợi xích.

Nửa tiếng đồng hồ sau, khoảnh khắc Tô Minh đạp trên cột đá thứ tám, trước mặt hắn, cách núi Phổ Khương, sợi xích chỉ còn một đoạn cuối!

Chính vào lúc này, trên người Tô Minh, bởi vì trên đường đi không ngừng vận chuyển khí huyết chấn động, khí thế mạnh mẽ từ người hắn tỏa ra lần nữa bùng phát mạnh thêm!

Lần này bùng phát nằm trong dự đoán của Tô Minh, hắn đã rất khó ức chế xúc động Khai Trần, thậm chí hắn không muốn đè ép nó nữa. Hôm nay hắn khiêu chiến Hàm Sơn Xích, hôm nay hắn phải Khai Trần!

Bên trên người khổng lồ do sợi máu hợp thành, khuôn mặt mơ hồ bị sợi máu tràn ngập bây giờ tỏa ánh sáng đỏ chói mắt chợt lóe, xuất hiện…sợi máu thứ chín trăm tám mươi!

Giây phút sợi máu này xuất hiện, bầu trời không ngừng vang tiếng nổ, tầng mây kia cuồn cuộn như có hai bàn tay to len vào trong tách nó ra, theo tầng mây bị xé rách, ánh nắng rơi xuống trên người Tô Minh.

Cùng lúc đó, bầu trời xuất hiện ảo ảnh vặn vẹo, việc từng xảy ra mấy tháng trước tại Hàm Sơn lại lần nữa xuất hiện!

Đây là dấu hiệu thần tượng Khai Trần sắp ngưng tụ ra, đại biểu cho chẳng bao lâu sau thần tượng sẽ lần nữa giáng xuống!

Trên trời không ngừng truyền tiếng sấm, tầng mây bị xé rách, một mảnh ánh sáng nhu hòa tràn ngập bầu trời, động đất, áp lực cường đại ngưng tụ trên trời, chưa giáng xuống đã khiến người chấn động tinh thần.

Người Tô Minh run lên, trên trán cũng ngưng tụ ra một sợi máu, sợi máu vạch xéo như xuyên qua cả mặt hắn. Khi nó xuất hiện, hắn cảm giác rõ ràng trong người mình có tiếng nổ kinh thiên động địa. Tiếng nổ người ngoài không nghe thấy, chỉ mình hắn nghe được.

Trong tiếng nổ, hắn cảm nhận sự cường đại, cảm nhận sự kêu gọi đến từ bầu trời! Thậm chí vào lúc này, hắn cảm nhận người xung quanh dù là cường giả Khai Trần cũng khiến hắn cảm thấy nhỏ bé.

Ngưng Huyết thì khỏi phải nói, Tô Minh chỉ cần động ý niệm là có thể khiến người ở Ngưng Huyết cảnh có ảo giác sợi máu rời khỏi người. Còn về Khai Trần cảnh thì trong mắt Tô Minh không còn mạnh nữa.

Chỉ có núi ba bộ lạc, mỗi một ngọn có một hơi thở trung kỳ Khai Trần sẽ khiến Tô Minh lúc này hơi e ngại.

“Đây chính là hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh ư…” Tô Minh nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra. Hắn không ức chế xúc động Khai Trần, nhấc chân lên đạp một bước hướng đoạn xích thứ chín.

“Chín trăm…tám mươi…sợi máu!” Phổ Khương Man Công run bần bật, đối mặt Tô Minh đứng trên cột đá đằng trước, lão không còn chút ý định chống đối, chỉ có vô tận kính sợ.

“Hoàn mỹ…Ngưng Huyết cảnh…đây là lần đầu tiên ta thấy người như vậy! Cả đất Nam Thần người hoàn mỹ như vậy rất hiếm thấy!” Tộc trưởng Phổ Khương bộ lạc đôi mắt lộ ra cuồng nhiệt. Người Man tộc sùng bái cường giả, đặc biệt là người trước mắt gã tất nhiên có thể Khai Trần. Một khi Khai Trần, chính là người số một vô địch tám hướng quanh Hàm Sơn!

Trên núi An Đông, An Đông Man Công thở gấp. Bây giờ ông đã ra kết luận, người này và Tư Mã Tín tất nhiên có chút liên quan, có lẽ như…số mệnh?

An Đông Man Công không dám suy đoán, dù là Mặc Tô hay Tư Mã Tín bây giờ đều không phải loại người ông có thể đoán. Ông tin rằng nếu Mặc Tô tiến vào Thiên Hàn tông, khi lần nữa trở lại Hàm Sơn chắc chắn sẽ như mặt trời ban trưa.

Phương Thân biểu tình kích động. Gã biết, Phương Mộc con trai mình thật sự sẽ khỏe mạnh, Mặc Tô không gạt mình.

“Hắn đã đạt đến hoàn mỹ!”

Trên núi Nhan Trì, bà lão nhìn Hàm Sơn Xích, nhìn Hàn Phỉ Tử phía xa, ánh mắt có tia kỳ lạ.

“Phỉ nhi, ta đã chuẩn bị tất cả cho ngươi. Sau khi tiến vào Thiên Hàn tông, ngươi có thể thành công hay không thì phải xem chính ngươi rồi.”

Trong Hàm Sơn Thành, áp lực trên trời đang tích lũy, khi thấy Tô Minh xuất hiện sợi máu thứ chín trăm tám mươi thì họ không còn bàn tán xôn xao nữa, trong từng đôi mắt đã chất chứa tất cả.

Ngưng Huyết cảnh, hoàn mỹ!

Chính lúc này, chuông Hàm Sơn nằm ở cửa đá tầng thứ hai và tầng thứ ba Hàm Sơn Thành, đột nhiên không ai đụng chạm mà phát ra tiếng chuông ngân nho nhỏ.

Chương 188: Sứ giả Thiên Hàn đến

Đoạn Hàm Sơn Xích thứ chín đã là đoạn cuối cùng Hàm Sơn liên tiếp với núi Phổ Khương. Đứng trên đó có thể thấy rõ ràng núi Phổ Khương.

Tô Minh tiến ra một bước, khoảnh khắc đạp trên đoạn xích thứ chín, trong người hắn lại vang tiếng nổ, tiếng nổ này chẳng những hắn nghe thấy mà cũng truyền ra bên ngoài.

Đây là vì sợi máu trong người hắn va chạm kỳ lạ muốn lần nữa xuất hiện!

Dù thanh âm không lớn nhưng đủ khiến Man Công và tộc trưởng trên núi Phổ Khương, những người nghe thấy đều chấn động tinh thần. Sợi máu của họ bị tiếng nổ này dẫn dắt hiện ra.

Đoạn xích thứ chín truyền đến cảm giác năm tháng đã cực kỳ kinh khủng, khiến Tô Minh không thể bước nhanh, tiến lên từng bước, hắn đi chừng hai phần thì toàn thân chấn động. Bên trong người hắn truyền đến tiếng nổ ngày càng mãnh liệt, kinh thiên động địa. Trên đầu hắn, người khổng lồ máu đỏ trước ngực chằng chịt sợi máu vào lúc này lại tăng một sợi!

Chín trăm tám mươi mốt sợi!

Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời buổi sáng, đôi mắt giấu dưới áo choàng toát ra tia sáng. Khiêu chiến Hàm Sơn Xích lộ ra cảnh giới hoàn thành Ngưng Huyết, lấy đó đạt tới mục đích chấn động Hàm Sơn, hắn cũng muốn lấy cách đó đẩy tu vi lên cao hơn đi qua cả Hàm Sơn Xích.

Đám Man Công ba bộ lạc chỉ đoán được Tô Minh muốn dùng Hàm Sơn Xích để tăng sợi máu, nhưng không ngờ hắn làm vậy là có tầng ý nghĩa thứ hai.

Tô Minh hít sâu, gió núi ập đến khiến hô hấp khó khăn, dù bị hút vào miệng cũng khó thể nuốt xuống. Dưới chân sợi xích lắc lư, mỗi lần lung lay đều như sóng năm tháng dâng trào.

“Chín trăm tám mươi mốt sợi máu, còn chưa đủ.” Tô Minh thì thào, lần nữa tiến lên.

Hắn không biết trước kia người thành công đi qua đoạn xích thứ chín đã làm cách nào, nhưng hắn cảm nhận được tốc độ hút sức sống của đoạn xích này coi như là Khai Trần cảnh cũng khó chống cự, dù đi qua thì sẽ tổn hao nhiều sức sống.

Mắt Tô Minh chợt lóe, đi từng bước tiến lên, không ngừng kéo gần khoảng cách núi Phổ Khương. Trên người hắn truyền ra khí thế lại nổ một tiếng, lần nữa tăng lên.

Lần này tăng sợi máu vẫn là ở trước ngực, thông qua người khổng lồ trên đầu ảnh ngược, người xung quanh trông thấy trên người Tô Minh xuất hiện sợi máu thứ chín trăm tám mươi hai này.

Xôn xao dấy lên bốn phía, Hàm Sơn Thành sôi trào. Tộc nhân ba bộ lạc trên ba ngọn núi bây giờ mang theo ánh mắt kính sợ nhìn Tô Minh trên đoạn xích thứ chín.

“Chín trăm tám mươi hai sợi máu, nếu hắn đi xong đoạn xích thứ chín thì sẽ tăng bao nhiêu sợi máu đây!”

“Ta chưa từng thấy người hoàn mỹ Ngưng Huyết, trừ phi…trừ phi hắn muốn khiêu chiến kỳ tích, khiêu chiến dù là thời Tiền Man cũng rất hiếm thấy, ngàn sợi máu!”

“Ngàn sợi máu…ta từng nghe qua một truyền thuyết lâu đời, người có ngàn sợi máu một khi Khai Trần thì sẽ là cường giả dưới Tế Cốt!”

Tiếng bàn tán sôi nổi, Man Công và tộc trưởng ba bộ lạc đều im lặng, biểu tình kính sợ.

Tô Minh tiếp tục tiến lên. Hắn có thể cảm nhận được mình cường đại theo sợi máu tăng lên. Dù chỉ tăng một sợi nhưng tựa như tiến một bước dài, khiến hắn cảm nhận rõ ràng loại lực lượng nắm trong bàn tay mình.

Lực lượng này là lực khí huyết chín trăm tám mươi hai sợi máu, là lực lượng chỉ thuộc về người hoàn mỹ Ngưng Huyết!

Hắn thỉnh thoảng nhìn lên trời, tầng mây bị xé rách bị sương khói thay thế. Sương không ngưng tụ như mây nhưng tràn ngập uy nghiêm. Thần tượng Khai Trần đang nhanh chóng ngưng tụ lại, một khi nó xuất hiện lần nữa thì đại biểu Tô Minh sắp Khai Trần.

“Mình, rốt cuộc phải lựa chọn Khai Trần.” Tô Minh nhìn sương khói trên trời cuồn cuộn, biểu tình phức tạp. Hắn nhấc chân lên, thuận theo sợi xích tiến lên từng bước, chậm rãi đi.

Đi trên sợi xích như đi trong năm tháng, nhưng đầu Tô Minh lại hiện ra ký ức ở Ô Sơn. Bao nhiêu năm rồi, có lẽ là bốn, năm năm, hoặc là đã lâu, chính Tô Minh cũng không thể nói ra ngày tháng cụ thể.

Mới vừa tới đất Nam Thần mê mang và bi thương, nằm giữa sườn núi chảy nước mắt mờ mịt nhìn khung trời, hình ảnh đó vẫn đọng trong đầu hắn.

Trên người Tô Minh khí thế vốn đã rất mạnh bây giờ lại bùng nổ nữa. Người khổng lồ trên đầu hắn, sợi máu đạt đến chín trăm tám mươi ba sợi!

Chín trăm tám mươi ba sợi máu tỏa ánh sáng đỏ ngập trời, đâm vào mắt những người quan sát. Lực lượng cường đại từ người Tô Minh phát ra đủ khiến tất cả Ngưng Huyết cảnh run rẩy.

Trước áp lực này, tất cả người Ngưng Huyết cảnh Hàm Sơn Thành, trong ba bộ lạc đều run lên, như không thể khống chế cơ thể muốn quỳ xuống kính lạy.

Đây là ức chế sợi máu, chỉ có đạt đến hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh mới xuất hiện hiệu quả giống như cảnh giới Khai Trần!

Lần đầu tiên thấy Kinh Nam, lần đầu tiên thấy cường giả Khai Trần, đáy lòng Tô Minh rung động và khát vọng. Mơ ước trở thành cường giả Khai Trần vào lúc đó không ngừng nảy mầm trong lòng hắn.

“Ta phải Khai Trần, ta muốn trở thành cường giả Khai Trần…” Tô Minh thì thào, đây là suy nghĩ trong lòng hắn năm đó, trở thành cường giả Khai Trần, bảo vệ bộ lạc của mình.

Nhưng hôm nay…Tô Minh biểu tình bi thương. Hắn cách Khai Trần rất gần, gần đến tùy thời đều có thể. Nhưng…năm đó bộ lạc hắn khao khát Khai Trần để bảo vệ đã tìm không thấy, tìm không được.

Bi thương của hắn dung nhập vào khí thế, mọi người cảm nhận được. Áp lực khó tả này khiến xung quanh xôn xao yên tĩnh lại.

Tô Minh cất bước, tiến lên, sợi máu của hắn vào lúc này lại tăng một sợi, chín trăm tám mươi bốn sợi!

Chín trăm tám mươi bốn sợi máu khiến cả người Tô Minh, gần như mỗi nơi đều chằng chịt sợi máu, chiếm hết vị trí.

Bầu trời ầm ầm tiếng sấm gầm, tia chớp không ngừng rạch trời. Sương mù tràn ngập khung trời bây giờ ngưng tụ lại, mơ hồ hiện ra hình dáng thần tượng Khai Trần.

Khoảnh khắc hình dạng đó xuất hiện, uy nghiêm giáng xuống, tất cả sinh linh trên mặt đất trong chớp mắt này rung động tinh thần.

Tô Minh đi tiếp, trong đầu hiện ra Hắc Sơn Man Công Tất Đồ, đó là cường giả Khai Trần thứ hai hắn gặp. Lúc đó Tô Minh thậm chí cảm thấy Tất Đồ cho hắn ấn tượng vượt xa Kinh Nam nhiều.

Tất Đồ cường đại đến từ tu vi Khai Trần, Man thuật kỳ lạ, chiến đấu sinh tử khíến Tô Minh liên tiếp bất lực, liên tục khao khát Khai Trần.

Trong người Tô Minh nổ đì đùng, sợi máu đã đạt đến chín trăm tám mươi lăm! Tốc độ tăng kinh người như vậy khiến tất cả những người trông thấy lộ ra khó tin. Đặc biệt là đám Nam Thiên, và cả Hàn Phỉ Tử đều khó ẩn giấu nỗi sợ trong mắt.

Họ bỗng nhiên lần nữa hiểu ra mấy tháng trước vì sao Tô Minh không Khai Trần! Hắn không thỏa mãn số lượng sợi máu, hắn, muốn trùng kích thêm nhiều sợi máu!

Chín trăm tám mươi sợi máu đã gọi là người hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh. Nhưng cùng là cảnh giới hoàn mỹ, mỗi thêm một sợi máu thì sau này Khai Trần sẽ càng mạnh hơn không ít.

Chênh lệch cũng cực kỳ lớn!

Tô Minh lặng lẽ tiến lên trước, dường như hắn trở về lúc lần đầu tại Hàm Sơn Thành thấy Hòa Phong, thấy Hàn Phỉ Tử. Khi đó hắn không bao giờ ngờ được có ngày mình sẽ trở thành chủ nhân của Hòa Phong, thậm chí là giằng co với Hàn Phỉ Tử, giao đấu với cô ta.

“A Công, người biết không, Lạp Tô sắp Khai Trần, sẽ vẽ Man Văn thuộc về mình, Man Văn của tôi sẽ là cái gì…” Tô Minh thì thào, cất bước, sợi máu trong người lại tăng lên.

Chín trăm tám mươi sáu sợi!

Hiện tại Tô Minh đã đi hơn phân nửa đoạn xích thứ chín, cách núi Phổ Khương chưa tới trăm mét. Khoảng cách này Tô Minh chẳng những thấy rõ hình dạng thân hình đám Phổ Khương Man Công trên đỉnh núi, họ cũng thấy rõ áo choàng Tô Minh.

Phổ Khương Man Công cúi đầu, biểu tình cung kính.

Tộc trưởng đứng cạnh cũng cúi đầu như chờ đợi Tô Minh đến.

Bây giờ trên trời chiếu rọi ánh sáng đỏ, sấm sét đùng đùng, thần tượng Khai Trần đang chậm rãi ngưng tụ, từ chỉ có góc cạnh đang liên tục hoàn chỉnh.

Áp lực nồng đậm bao phủ trời đất!

Nhưng vào lúc này, trên núi Nhan Trì đột nhiên tỏa ánh sáng chói mắt. Ánh sáng trắng, nếu là bình thường thì vì là ban ngày mà sẽ không hấp dẫn quá nhiều ánh mắt. Nhưng bây giờ thế gian một mảnh đỏ máu, ánh sáng trắng lấp lóe rất dễ thấy.

Ánh sáng khiến nhiều người chú ý, nhưng có ít người biết lai lịch ánh sáng này.

“Truyền tống?” An Đông Man Công ngây ra, ánh mắt giao nhau với tộc trưởng An Đông bộ lạc, đều lộ ra nghi hoặc.

Có cùng nghi hoặc còn có Phổ Khương bộ lạc, thậm chí là Nhan Trì bộ lạc cũng đang khó hiểu. Nhan Trì Man Công, bà lão mạnh ngoái đầu nhìn vị trí truyền ra ánh sáng. Đó là trung tâm đỉnh núi Nhan Trì, nơi ấy có một đồ án khổng lồ khắc trên mặt đất.

“Man Công, đây, chỗ này truyền tống chỉ có Thiên Hàn tông có thể dùng…trừ phi là…” Nhan Loan nhìn bà lão.

Bà lão im lặng giây lát, gật đầu.

Nhưng giây phút ánh sáng truyền tống xuất hiện, lập tức bị thần tượng Khai Trần hình thành uy nhiếp đánh vỡ.

Cùng lúc đó, trên bầu trời rừng sâu cách Hàm Sơn Thành cả ngàn mét đột nhiên dấy lên tiếng nổ, chỉ thấy ánh sáng trắng xuất hiện giữa trời hình thành đồ án phức tạp nổ tung. Trong ánh sáng trắng có ba người chật vật đi ra.

“Hàm Sơn Thành xảy ra chuyện gì, lực lượng truyền tống bị quấy nhiễu khiến chúng ta chỉ có thể truyền tống đến đây!”

Ba người đi ra đầu tiên là ông lão mặc đồ trắng, hai mắt sáng ngời ẩn chứa uy nghiêm, bây giờ cau mày nhìn hướng Hàm Sơn Thành.

Hai người đứng cạnh là một nam một nữ. Tuổi hai người khoảng ba mươi, khuôn mặt đẹp đẽ không phải loại bình thường, tu vi đều là Khai Trần!

Người nói chuyện chính là người đàn ông.

Chương 189: Chắc là sư muội!

“Truyền tống trận của Nhan Trì bộ lạc là không gian truyền tống bốn tầng không gian, do Nhan Trì Man Công tìm hiểu xong đưa cho Tả giáo, khắc ở hai mảnh đất, lúc trước cũng thử vài lần, chắc sẽ không có sai sót.” Người phụ nữ từ từ lên tiếng, thanh âm dịu dàng, chỉ là bây giờ bà nhíu mày ra vẻ khó hiểu.

“Đi xem thì sẽ biết. Nếu nguyên nhân tại Nhan Trì bộ lạc thì việc này phải bẩm báo lên chưởng giáo, truyền tống trận này còn chưa thể phổ biến nhiều tại đất Nam Thần. Lưu lão thấy sao?” Người đàn ông khuôn mặt tuấn tú nhìn ông lão đứng cạnh vẫn chưa nói lời nào, biểu tình cung kính.

Người phụ nữ cũng lập tức nhìn hướng ông lão, khom người ra vẻ kính trọng.

“Hai ngươi lần này là sứ giả Tông môn đến Hàm Sơn Thành, lão phu chỉ là đi gặp người quen cũ. Các người tự mình quyết định là được.” Ông lão mỉm cười, bình tĩnh nói.

Người đàn ông gật đầu cung kính đáp, cùng người phụ nữ liếc nhau, đang định mở miệng thì chân mày ông lão bỗng cau lại, cẩn thận nhìn phương trời, biểu tình nghiêm túc.

“Đợi đã…”

“Lần này các ngươi đi Hàm Sơn Thành, Tả chưởng giáo chỉ đưa một danh ngạch, chỉ định nhận Nhan Phỉ của Nhan Trì bộ lạc nhập Tông môn, có việc này không?” Ông lão biểu tình càng thêm nghiêm nghị, từ từ nói.

Hai người đứng cạnh ngây ra, người phụ nữ vội gật đầu, biểu tình hơi bất an. Trước khi đến đây bà có chút bất mãn, cho rằng loại việc nhỏ đi dẫn đệ tử sẽ không có gì khó khăn. Tuy nói Nhan Phỉ này được cho rằng là người gần tới hoàn thành Ngưng Huyết cảnh, nhưng cô ta tự nguyện tham gia Thiên Hàn Tông, không có vấn đề bắt buộc.

Nhưng khi bà và sư đệ định truyền tống đi thì ông lão đột nhiên tới, cùng họ mở ra truyền tống.

Họ không thể từ chối, không có tư cách, cũng không dám từ chối. Ông lão họ Lưu tại Thiên Hàn Tông dù địa vị không bằng Tả chưởng giáo, nhưng bối phận rất lớn. Ngày thường ông khá là cô độc một mình một núi, nói là người Thiên Hàn Tông nhưng kỳ thật bất cứ chuyện gì trong Tông môn ông đều không để ý, tựa như ở nhờ vậy.

Tính cách đối phương có khi rất hiền hòa, nhưng đôi lúc âm trầm khiến người sợ hãi.

Dù là Tả chưởng giáo trong Thiên Hàn Tông, gặp ông lão cũng phải chắp tay kêu một tiếng tông thúc tổ.

Trong Thiên Hàn Tông, có một ít lời đồn liên quan đến ông lão này. Trong mỗi tin đồn đều khiến người nghe tinh thần rung động, càng thêm không dám lỗ mãng trước mặt ông lão.

Nhưng kỳ lạ là tu vi của ông lão vẫn luôn là Tế Cốt cảnh, dường như nhiều năm rồi không có biến đổi.

Thấy ông lão đặt câu hỏi, chẳng những người phụ nữ bất an mà người đàn ông bên cạnh cũng luống cuống, không biết ông lão đột nhiên hỏi là có ý gì.

“Con bé đó tu vi cỡ nào?” Ông lão lại mở miệng.

“Bẩm Lưu lão, theo chỉ thị của Tả chưởng giáo, tu vi nàng này gần hoàn thành Ngưng Huyết, sau khi chiêu vào Tông môn sẽ được Tả chưởng giáo đích thân nhận làm đệ tử.” Người đàn ông lập tức cung kính nói.

“Đích thân thu làm đệ tử ư, Tả chưởng giáo các người lần này đã phát hiện một bảo bối…” Ông lão hơi cảm thán nhìn chân trời.

“Nếu lão phu không nhìn lầm, lúc trước truyền tống hơi bị chệch là bởi vì khi ấy, tại Hàm Sơn Thành xuất hiện thần tượng Khai Trần!” Mắt ông lão lộ tia kỳ lạ.

Lời vừa thốt ra, hai người đứng cạnh liền biến sắc mặt nhìn chằm chằm hướng Hàm Sơn Thành.

“Thần tượng Khai Trần!” Người phụ nữ hít ngụm khí, tinh thần chấn động. Bà biết rõ thần tượng Khai Trần giáng xuống có ý nghĩa gì. Coi như là Thiên Hàn Tông họ, khi Khai Trần có thể dẫn động thần tượng cũng cực kỳ hiếm thấy.

“Khó trách Tả giáo đại nhân chú ý nàng ta như vậy. Chưa tham gia Thiên Hàn Tông đã dẫn động thần tượng Khai Trần, một khi nàng ta tiến vào Tông môn, thân phận chắc chắn sẽ khác biệt!” Người đàn ông thầm kinh, đầu lập tức nảy ý làm quen với Nhan Phỉ.

“Trừ phi bây giờ trong Hàm Sơn Thành tồn tại một người hoàn thành Ngưng Huyết khác, nếu không thì chỉ có thể là cô bé các người nghênh đón.” Ông lão lắc đầu, có chút cảm thán bước đi.

“Đâu có chuyện trùng hợp như vậy, Hàm Sơn Thành sẽ xuất hiện hai người hoàn thành Ngưng Huyết. Thần tượng Khai Trần nhất định là sư muội Hàn Phỉ Tử dẫn động!” Trên mặt người đàn ông lộ tươi cười, đi theo sau ông lão.

“Một khi Hàn Phỉ Tử sư muội tiến vào Tông môn nhất định sẽ tỏa sáng, chấn động Thiên Hàn. Ta rất tò mò về nàng, lát gặp nhất định phải kết bạn mới được.” Trên mặt người phụ nữ lộ ra nụ cười tuyệt đẹp, nhẹ giọng nói.

Ông lão không nói lời nào, ba người hóa thành cầu vồng chạy nhanh. Cách Hàm Sơn Thành càng gần thì họ cảm nhận rõ rệt áp lực đến từ trên trời, thậm chí nếu dõi mắt nhìn có thể thấy phương xa trên trời mây khói cuồn cuộn, có một thần tượng mơ hồ ẩn giấu bên trong đang nhanh chóng ngưng tụ.

Áp lực này càng sâu sắc khi ba người tới cách Hàm Sơn Thành năm ngàn mét.

“Uy lực thần tượng Khai Trần thật mạnh. Sư muội Hàn Phỉ Tử dẫn động thần tượng này dường như so với ta ở trong Tông môn mấy lần thấy người ngoài Khai Trần phát động có chút…không giống.” Người đàn ông vẻ mặt cảm thán, biểu tình thả lỏng.

“Không sai, ta thấy qua bốn lần Khai Trần xuất hiện thần tượng, đây là lần thứ năm, nhưng cảm nhận áp lực lần này là mạnh nhất. Nên biết hiện giờ chúng ta còn chưa tới gần, chỉ trong vòng năm ngàn mét đã như vậy.” Người phụ nữ cũng khen một tiếng, ý nghĩ muốn kết bạn với Hàn Phỉ Tử càng nhiều hơn giống như người đàn ông.

Chỉ là hai người không chú ý đến, ông lão đằng trước càng tới gần thì hai mắt lộ tia sáng kỳ lạ, biểu tình càng thêm trầm trọng, cuối cùng đột nhiên ngừng bước nhìn bầu trời, dần có sửng sốt và chấn kinh.

“Lúc trước các ngươi nói tu vi cô bé này là gần hoàn thành Ngưng Huyết?” Ông lão bỗng hỏi.

Hai người sau lưng ông cũng dừng lại theo, dù khó hiểu lời ông lão nhưng vẫn cung kính đáp.

“Lưu lão, tu vi của sư muội Hàn Phỉ Tử là năm đó Tả giáo đại nhân đích thân kiểm tra.”

“Mấy năm trước?” Ông lão trầm ngâm một lát, lại hỏi.

“Khoảng nửa năm trước, Tả giáo từng tới đây một lần.” Người đàn ông tuấn tú vội lên tiếng, gã lo lắng đối phương định nhận đệ tử nên lôi ra Tả chưởng giáo.

“Tả giáo đại nhân rất để ý sư muội Hàn Phỉ Tử, nghe nói mấy năm trước đã có ý nhận đồ đệ, vài năm nay vẫn không nhận đệ tử nào nữa cũng là vì bỏ hết công sức vào sư muội.” Người phụ nữ bên cạnh cung kính nhẹ giọng nói.

“Nửa năm?” Hai mắt ông lão sáng ngời.

“Đúng vậy, sư muội Hàn Phỉ Tử quả là thiên tài kinh người, mới nửa năm đã đạt đến hoàn thành Ngưng Huyết, khiến ta thấy thua kém.” Người đàn ông cảm thán.

“Hoàn thành Ngưng Huyết ư, các người cẩn thận nhìn, đây đâu phải hoàn thành Ngưng Huyết có thể dẫn động thần tượng Khai Trần. Rõ ràng là người hoàn mỹ Ngưng Huyết mới có thể dẫn động chân thân Khai Trần!” Ông lão im lặng chốc lát, chậm rãi nói.

Lời vừa thốt ra, biểu tình hai người lập tức biến đổi.

“Hoàn mỹ Ngưng Huyết! Sư muội Hàn Phỉ Tử chỉ tại nửa năm đã đạt đến hoàn mỹ, cái này…cái này…” Người đàn ông hoàn toàn ngây ra, trợn to mắt khó tin và kinh hoảng.

“Hoàn mỹ Khai Trần…nếu Tả giáo đại nhân biết chắc chắn sẽ đích thân đến!” Người phụ nữ giật mình nhìn chằm chằm vị trí Hàm Sơn Thành.

Bây giờ Hàm Sơn Thành theo thần tượng Khai Trần ngưng tụ trên trời giáng xuống áp lực, khiến mặt đất rung động. Tất cả người Ngưng Huyết cảnh không thể đứng vững, đều quỳ lạy. Coi như là người Khai Trần cũng khó chịu nổi, chỉ sợ không bao lâu cũng sẽ không thể không quỳ bái.

Tô Minh có thể cảm nhận được xúc động Khai Trần trong người đã đạt đến cực độ, nhưng chín trăm tám mươi sáu sợi máu vẫn không khiến hắn thỏa mãn.

Hắn đứng trên Hàm Sơn Xích sải một bước dài, khoảng cách núi Phổ Khương trăm mét lập tức kéo gần. Khi khoảng cách bị kéo lại bảy mươi mét thì trong người Tô Minh lại vang tiếng nổ, sợi máu dùng cách chấn động trời đất lần nữa xuất hiện một sợi!

Chín trăm tám mươi bảy sợi!

Khoảnh khắc sợi máu đạt đến chín trăm tám mươi bảy sợi, mây khói trên trời kịch liệt lăn lộn, bên trong sươg có một thần tượng khổng lồ như ẩn như hiện!

Thân hình ấy thoạt nhìn thì giống hệt thần tượng Khai Trần từng xuất hiện mấy tháng trước, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy khác hẳn. Đầu tiên là nó tỏa ra uy nhiếp vượt rất xa mấy tháng trước. Tiếp theo, thần tượng linh động không thể so sánh, mấy tháng trước thần tượng linh động như người thì bây giờ thần tượng linh động như thần!

“Ngươi…Khai Trần!”

Một giọng nói truyền khắp tám hướng hóa thành tiếng gầm vượt xa sấm vang từ trên trời giáng xuống. Theo thanh âm xuất hiện, trời đất biến đổi, động đất, vô số đá núi lăn. Thanh âm kia truyền xuống khiến tất cả người Ngưng Huyết cảnh quỳ lạy, tinh thần chấn động, não ù vang trống rỗng.

Còn về cường giả Khai Trần thì bây giờ rốt cuộc không đứng vững nổi nữa. Đám Nam Thiên không thể không quỳ trên mặt đất, cơ thể run rẩy. Cả Hàm Sơn chỉ có Man Công ba bộ lạc và Nhan Loan là còn có thể đứng đó.

Nhan Trì Man Công, bà lão thoạt nhìn yếu đuối nhưng hiện tại có thể đứng vững dưới áp lực thần tượng Khai Trần, do đó thấy tu vi không như người ngoài đồn!

Khoảnh khắc Tô Minh nghe thấy thanh âm này, khí huyết trong người bùng phát. Trên đầu hắn thân hình người khổng lồ do sợi máu ngưng tụ thành thì dấy lên sóng gợn dữ dội như sắp tan vỡ tổ hợp lại. Chín trăm tám mươi bảy sợi máu trên thân người khổng lồ run run.

Cách Hàm Sơn Thành khoảng bốn ngàn mét, trên trời có ba bóng người chạy nhanh, nhưng càng tới gần, áp lực càng mạnh khiến tốc độ của họ chậm lại.

Nhưng dù cách mấy ngàn mét, thanh âm uy nghiêm đến từ Hàm Sơn Thành cũng rõ ràng vang bên tai ba người.

Ông lão biểu tình bình tĩnh chỉ là hai mắt hơi co rút. Còn hai người kia thì chấn động tinh thần suýt không đứng vững, biểu tình có phức tạp và mong chờ.

“Sư muội Hàn Phỉ Tử Khai Trần…”

“Nàng lấy hoàn mỹ Khai Trần, chắc chắn khi kết thúc tu vi sẽ…”

Chương 190: Luyện Hòa Phong!

Tô Minh mạnh ngẩng đầu, nhìn trên trời sương mù cuồn cuộn lộ ra thân hình khổng lồ. Thân hình ấy không trông thấy rõ, hơn phân nửa thân thể núp trong sương, chỉ mơ hồ thấy là hình người ngồi xếp bằng.

Toàn thân mặc giáp đen, áo giáp tỏa ra sát khí giống như bên trong phong ấn vô số vong hồn. Khí đen lượn lờ quanh thần tượng khoanh chân hóa thành khói đen cuồn cuộn.

Thanh âm kia còn quanh quẩn trong trời đất, như thiên uy, khiến người nghe ý thức bị tan vỡ, sẽ không tự chủ làm theo lời nói hoàn thành ý chí Khai Trần.

Đôi mắt Tô Minh chợt lóe, bây giờ hắn cách núi Phổ Khương chỉ bảy mươi mét, trong tiếng Khai Trần quanh quẩn lại sải bước vọt lên, khiến phạm vi bảy mươi mét khoảnh khắc bị kéo lại còn bốn mươi mét!

Cùng lúc đó, trong người hắn vang vọng tiếng nổ, người khổng lồ sợi máu trên đầu hắn từ sắp tan vỡ có biến chuyển, trên người lại thêm một sợi máu. Sợi máu này xuất hiện khiến người khổng lồ run rẩy, như muốn ngẩng đầu gầm lên.

Chín trăm tám mươi tám sợi máu!

Tô Minh chẳng hề chần chờ, lần nữa sải bước rút ngắn khoảng cách với núi Phổ Khương, mãi đến khi chỉ còn cách mười mét thì bầu trời lại truyền đến thanh âm uy nghiêm!

“Ngươi…Khai Trần!”

Thanh âm vừa ra, người khổng lồ sợi máu trên đầu Tô Minh tan vỡ, nhưng khi nó tan vỡ thì sợi máu của hắn đã đạt đến chín trăm tám mươi chín sợi!

Sợi máu mới xuất hiện này tỏa ánh sáng đỏ ngập trời, khiến người khổng lồ sợi máu đang tan vỡ lại lần nữa ngưng tụ.

Hình ảnh rõ ràng tranh đấu với thiên uy khiến người xem đã không thể dùng ngôn ngữ hình dung tâm tình. Cơ thể Phổ Khương Man Công run rẩy, nhìn Tô Minh cách mười mét, quỳ rạp xuống.

“Cung nghênh đại nhân giáng lâm Phổ Khương…” Phổ Khương Man Công là người duy nhất còn đứng trên núi, bây giờ lão quỳ lạy phát ra tiếng.

Tô Minh sải một bước từ đoạn Hàm Sơn Xích thứ chín đạp trên núi Phổ Khương!

Hàm Sơn Xích hắn đã vượt qua hết, từ Hàm Sơn thuận theo dây xích đi tới núi Phổ Khương!

Giây phút chân hắn đạp xuống, sợi máu trên người Tô Minh lại bùng phát tăng thêm một, đạt đến chín trăm chín mươi sợi. Người khổng lồ sợi máu trên đầu hắn rốt cuộc như có sức mạnh, ngẩng đầu hướng thần tượng Khai Trần trên trời phát ra tiếng gầm.

Mây gió cuồn cuộn, trời đất biến đổi, tiếng gầm như đối kháng với thân hình giáp đen do tượng Khai Trần hình thành. Thân hình giáp đen đôi mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng, tay phải lần đầu tiên chậm rãi nâng lên.

Trong quá trình nâng lên, uy nhiếp không thể hình dung bỗng giáng xuống. An Đông Man Công không chịu đựng nổi, quỳ rạp trên mặt đất. Ngay sau đó Nhan Loan cũng run rẩy quỳ xuống.

Người cuối cùng quỳ lạy là Nhan Trì Man Công!

Khoảnh khắc này, trên mặt đất, quanh Hàm Sơn, trừ Tô Minh đứng ra còn lại mọi người đều lạy.

“Phổ Khương Man Công, mượn tử khí bộ lạc của ngươi dùng, còn không mau lên phát động tất cả tử khí!” Tô Minh đứng trên núi Phổ Khương, biểu tình bình tĩnh nhìn Phổ Khương Man Công quỳ đằng trước, thanh âm không lớn nhưng dưới tình hình này tồn tại áp lực.

Phổ Khương Man Công run lên, đôi mắt nhắm chặt, nâng đôi tay lên mạnh ấn xuống mặt đất hai bên.

Khoảnh khắc ấn xuống, từ trong người lão truyền ra lực lượng hòa vào núi này.

“Lấy máu của Phổ Khương Man Công ta, mở tử thế Phổ Khương, dẫn tử khí vạn năm cổ xưa, từ sâu thẳm lòng đất, lên!” Phổ Khương Man Công thì thào, cắn đầu lưỡi phun ra búng máu. Sau khi hộc máu lập tức hóa thành màu đen rơi trên mặt đất, cả núi Phổ Khương lắc lư dữ dội.

Tử khí nồng đậm từ sâu dưới lòng núi bùng phát, thuận theo mạch núi khuếch tán ra, khiến ngọn núi chớp mắt bị tử khí bao trùm!

Trong vô cùng tận tử khí có từng tiếng thét thê lương quanh quẩn, có thể thấy vô số oan hồn theo tử khí bùng phát quanh quẩn tám hướng.

Nhìn thật nhiều tử khí ùa ra, mắt Tô Minh chợt lóe. Bây giờ là lúc quan trọng, hắn không muốn uổng phí một giây. Ngay lúc tử khí xuất hiện, tay phải hắn vỗ túi trữ vật trong ngực một cái, lập tức trước người hắn xuất hiện một cái xác bị thảo dược bao phủ.

Thi thể toàn thân tràn ngập thảo dược, không nhìn tới khuôn mặt nhưng giây phút xác hiện ra, tử khí xung quanh tựa như nước lũ bị đê chặn đột nhiên tìm ra lối thoát, lao thẳng đến cái xác.

Cái xác bây giờ tựa như lốc xoáy to lớn, có thể hấp dẫn những tử khí lao đến. Đặc biệt là những oan hồn trong tử khí, từng cái thê lương gào thét chen chúc nhau đến, khoanh khắc bao phủ cái xác điên cuồng chui vào trong.

Hình ảnh quái lạ này khiến Phổ Khương Man Công và tộc trưởng lộ ra khoảng sợ. Cả đời họ dùng tử khí tu hành, lấy tử hóa khí làm Man thuật nhưng chưa từng thấy chuyện như vậy.

“Đây…đây là Man thuật gì vậy!” Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Tô Minh thở hồng hộc, hắn đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

“Đoạt Linh Dược, vật này có thể trở thành pháp khí bổn mệnh Khai Trần của mình hay không thì phải xem lúc này!”

Tô Minh vung lên tay phải, lập tức trong tay xuất hiện cái xương trồng thảo dược, bóp nát hết, thảo dược và mảnh xương vụn kỳ lạ dung nhập vào cái xác.

Hơi thở kinh người từ cái xác tỏa ra, tử khí cực kỳ nồng đậm truyền khắp tám hướng.

Xúc động Khai Trần trong người Tô Minh đã rất khó khống chế. Người khổng lồ trên đầu Tô Minh bây giờ gầm xong đang nhanh chóng tan vỡ, không bao lâu sau sẽ hoàn toàn tan biến, đó cũng là lúc Tô Minh Khai Trần.

Thân hình giáp đen trên trời, chân thân thần tượng Khai Trần chậm rãi nâng lên tay phải, áp lực theo đó ngày càng mạnh. Khi nó nâng lên hết rồi lại thả xuống, sẽ dấy lên sóng thần trên mảnh đất này.

Tô Minh biểu tình trầm trọng và cả khẩn trương. Hắn dựa theo cách luyện chế Đoạt Linh Dược trong đầu, thả lỏng người vòng quanh thi thể Hòa Phong, không ngừng vỗ trên người cái xác. Mỗi lần vỗ xuống thì vị trí đó sẽ hõm xuống bị rất nhiều tử khí ùa vào lại phình lên.

“Hắn đang làm cái gì!”

“Bây giờ hắn không Khai Trần ngược lại lấy tử khí rót vào cái xác, hắn…đang làm gì!”

Đây là ý nghĩ mãnh liệt nhất trong đầu những cường giả Khai Trần bây giờ còn tỉnh táo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lát sau vang vọng tiếng nổ. Người khổng lồ sợi máu trên đầu Tô Minh đã hoàn toàn tan vỡ, khoảnh khắc vỡ nát cũng là lúc chân thân thần tượng giáp đen trên trời nâng lên tay phải, thả xuống chỉ hướng Tô Minh đứng dưới đất.

“Ngươi…Khai Trần!!!”

Tay chỉ xuống, từ người Tô Minh bùng phát khí thế Khai Trần. Dưới khí thế này, chín trăm chín mươi sợi máu trong người hắn có dấu hiệu hòa tan.

Sợi máu hòa tan, hình thành Man Văn, đây chính là đặc điểm Khai Trần!

Gần như cùng lúc đó, tay phải Tô Minh mạnh vỗ lên đỉnh đầu xác Hòa Phong, đây là bước cuối cùng luyện chế ra dược này!

Giây phút tay phải vỗ xuống, xác Hòa Phong phình to lên, đôi mắt khép bỗng nhiên mở, con ngươi mở to tỏa màu xám.

Nó tựa như sống lại, dùng ánh mắt không thuộc về Hòa Phong ngẩng đầu nhìn lên trời. Ánh mắt đầu tiên nó nhìn thấy là chân thân thần tượng Khai Trần trên trời, mắt xám chớp lóe, thân thể tràn ngập thảo dược bềnh bồng giữa trời, chậm rãi khoanh chân, bày ra động tác giống như chân thân Khai Trần.

Tô Minh không ngờ tới điều này, hắn ngây ra không kịp nghĩ nhiều. Bây giờ là lúc quan trọng nhất với hắn, sợi máu đang nhanh chóng hòa tan trong người, cảm giác Khai Trần đã đạt đến cực độ.

“Khai Trần…” Tô Minh thì thào, không để ý xác Hòa Phong bên cạnh nữa.

Tuy nói tình huống kỳ lạ khiến hắn khó hiểu, nhưng dược này là đích thân hắn luyện chế, quá trình không có người ngoài tham gia, dùng cách theo trong trí nhớ. Bây giờ hắn có thể cảm giác ra trong người Hòa Phong từng đợt dược khí di chuyển, đang nhanh chóng ngưng tụ lên não xác. Một khi ngưng tụ thành dược thì Đoạt Linh hoàn thành!

“A Công, tôi sắp Khai Trần.” Tô Minh ngồi xếp bằng, nhắm chặt mắt.

Khoảnh khắc hắn khép hai mắt, bỗng nhiên tầng mây bị xé rách truyền đến tiếng sấm sét trầm đục. Cùng lúc đó, đã thấy trên đầu Man tượng chân thân Khai Trần, chân trời phía xa, trong tiếng sấm không ngờ lại có tầng mây ngưng tụ.

Điều này là không hợp lý. Dưới áp lực của chân thân Khai Trần, tầng mây chỉ có thể bị xé rách, bị sương khói thay thế, không thể nào lần nữa ngưng tụ. Nhưng hôm nay, tầng mây, thật là ngưng tụ!

Khoảnh khắc tầng mây ngưng tụ, một tia chớp màu lam bỗng nhiên từ trong mây giáng xuống. Tia chớp to cỡ cái lu, xẹt qua bên cạnh thần tượng Khai Trần lao thẳng xuống mặt đất, tựa như sợi chỉ thẳng tắp rơi trên xác Hòa Phong.

Tô Minh chấn động tinh thần, trợn to mắt nhìn tia chớp lam đột nhiên giáng xuống đánh vào xác Hòa Phong, khiến thi thể phình ra của gã nhanh chóng héo rút, có vô số tia điện xanh lượn lờ.

Dược liệu trên thân thể chớp mắt biến thành bụi phấn, nhưng dược khí trong người Hòa Phong như hấp thứ bổ dưỡng nhất, nhanh chóng ngưng tụ, tại não Hòa Phong đã hóa thành một đoàn xoay tròn.

Hai loại dị tượng trên trời dẫn đến kinh hoàng. Đất Hàm Sơn, những người mất thần trí bởi vì chân thân thần tượng Khai Trần giờ đây đã tỉnh lại.

Thần tượng Khai Trần trên trời giật mình, áp lực tỏa ra bị tầng mây và tia chớp đột nhiên xuất hiện đánh tan một ít.

Một phen như vậy khiến xúc động Khai Trần trên người Tô Minh chợt giảm bớt.

Khoảnh khắc đó, mắt Tô Minh chợt lóe, thân thể dung hợp sợi máu hơi chậm lại thì lần nữa tăng một sợi!

Chín trăm chín mươi mốt sợi!

Tô Minh nhắm mắt, trong đầu hiện ra ký ức một hình ảnh tại năm tháng xa xôi.

“Tôi không biết chừng mực, không có a ba và mẹ, trong mắt mọi người thì không có tư cách gì hoặc thân phận…Nhưng, A Công tôi từng nói với tôi rằng, trời giáng mưa, ngươi xem đến vĩnh viễn chỉ là một phần. Ngươi sẽ không biết khi nào mưa dừng lại sẽ có nhiều ít. Nước bùn dưới đất, ngươi chỉ có thể thấy mặt trên, không nhìn tới đáy. Năm nay, tôi mười sáu tuổi…”

Trong hình ảnh đó, một thiếu niên cúi đầu, đối diện Man Công Ô Long bộ lạc, nói ra suy nghĩ cố chấp tận đáy lòng!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)