Cầu Ma Audio Podcast
Tập 3 [Chương 11 đến 15]
❮ sautiếp ❯Chương 11: Tô Minh nổi giận
Tô Minh suy nghĩ rất lâu, trước sau xem xét cũng nhìn không ra tác dụng của Thanh Trần tán. Tại trong kí ức hắn thu được chỉ có phương pháp luyện chế mà không có tác dụng cụ thể.
Cho đến buổi trưa, ánh mặt trời có chút nóng bức, Tô Minh hơi do dự, liền rời khỏi chỗ này.
Một đường bay nhanh, hắn cùng Tiểu Hồng quay trở lại nơi hắn luyện dược. Tiểu Hồng không dừng lại ở chỗ này quá lâu, sau khi trở về lại chạy ra ngoài.
Đứng ở bên ngoài, Tô Minh đón gió núi, cả người tựa vào vách đá, trong tay cầm dược thạch màu xanh, bắt đầu trầm tư.
“Đến cùng là có tác dụng gì…uống vào không có hiệu quả, dùng bên ngoài cũng như vậy…” Hắn cau mày, thật vất vả mới luyện chế ra dược thạch, nhưng lại tìm không ra tác dụng của nó ở chỗ nào, điều này khiến Tô Minh cảm thấy thời gian một tháng trước đó tựa như là lãng phí vô ích.
Hắn nhìn chằm chằm vào dược thạch, mạnh mẽ cắn răng một cái.
“Thôi, hết thảy còn cần chính mình thử nghiệm! Ta nuốt vào viên dược thạch này rồi tự thân trải nghiệm một phen!” Tính cách Tô Minh vốn quyết đoán, lúc này, sau khi quyết định, liền không chút do dự lập tức đem Thanh Trần tán trong tay cho vào miệng.
Dược thạch vừa vào miệng lập tức tan ra, một cỗ dược hương nồng đậm tràn ngập trong miệng Tô Minh, tựa như hình thành một cỗ nhiệt lưu xông vào cơ thể, nhưng rất nhanh liền tiêu tán không để lại cảm giác gì nhiều.
Tô Minh ngây ra tại chỗ, sau đó vội vàng đả tọa thử ngưng tụ huyết mạch, nhưng lại không có chút nào khác biệt so với bình thường, vẫn như cũ là loại cảm giác huyết dịch không đủ này.
Hắn dùng sức gãy đầu, tràn đầy ảo não, lần này hắn thực sự mơ hồ cảm giác, thời gian một tháng trước đó của bản thân là lãng phí vô ích.
“Không thể nào, nhất định còn có tác dụng khác!” Tô Minh mặc dù thất vọng nhưng lại không từ bỏ, chỉ là bất kể hắn xem xét thế nào cũng không tìm ra một chút manh mối, hắn chỉ đành thở dài một tiếng, cười khổ không thôi.
Qua nửa ngày, khỉ con hóa thành một đạo hồng ảnh chợt lóe từ dưới chân núi bay nhanh mà lên, rất nhanh liền đến gần Tô Minh, tại trước mặt hắn nhảy lên mấy cái, sau khi ném một đám dã quả xuống đất lại rời đi lần nữa.
Tô Minh thầm than, lúc này trong bụng trống trơn, liền cầm lấy dã quả vừa ăn vừa tiếp tục suy nghĩ.
Trong lúc bất giác, Tô Minh đã ăn một hơi no bụng, phun ra hột trái cây, sau khi sờ sờ bụng lại bắt đầu suy nghĩ. Ánh mắt hắn vô ý lướt qua đám trái cây còn lại, đang lúc muốn thu hồi, hắn bỗng nhiên sửng sốt.
“No rồi? Ồ!” hai mắt Tô Minh nhìn chòng chọc về phía đám dã quả, sau đó lập tức đếm số hột trái cây đã phun ra, tổng cộng là mười lăm hột.
Hắn mơ hồ cảm thấy bản thân dường như đã nắm bắt được cái gì, trái tim lại nhảy lên thình thịch.
“Ta từ nhỏ đã thích ăn loại dã quả này, những năm gần đây Tiểu Hồng lại thường xuyên hái đến cho ta…nhưng ta không thích mỗi lần ăn quá nhiều, lúc trước ăn được mười tám, mười chín quả liền sẽ có cảm giác no…nhưng vừa rồi ta mới chỉ ăn mười lăm quả không ngờ đã no bụng. Là sức ăn của ta nhỏ đi? Hay là cùng vật khác có liên quan?” Tô Minh liếm liếm môi, hắn còn nhớ trước đó bản thân từng nuốt vào một viên Thanh Trần tán.
“Chẳng lẽ Thanh Trần tán này là loại dược thạch có thể thay thế thức ăn?” Ánh mắt Tô Minh lộ ra vẻ suy nghĩ.
“Hoặc là nói, Thanh Trần tán này có tác dụng gia tăng đồ vật…” Trái tim Tô Minh cấp tốc nhảy lên, hắn liền hít một hơi thật sâu, đối với tác dụng của loại thuốc này, hắn đã vắt hết óc suy nghĩ nhưng lại không tìm ra chút manh mối nào. Bây giờ, cảm thấy tựa như đã nắm bắt được cái gì, hắn không quản có hoang đường hay không, liền lập tức xoay người chui trở lại vào bên trong tiểu động, nhanh chóng tiến đến chỗ luyện dược của chính mình.
Hắn nhớ số Ô Long tiên còn thừa lại không nhiều lắm, vật này khá là trân quý, không phải tại lúc trời mưa thì không cách nào hái được, vì vậy số còn thừa này hắn một mực không nỡ đem uống hết.
Nhanh chóng trở lại Hỏa Dung động luyện dược. Từ trong sọt, Tô Minh lấy ra cái bọc chứa bình nhỏ đựng mấy giọt Ô Long tiên. Sau khi mở ra, hắn không chút do dự lập tức đặt tại bên miệng một hơi uống hết.
Đối với Ô Long tiên, Tô Minh hiểu rất rõ, mấy giọt này sau khi vào bụng liền có từng tia lạnh lẽo tràn ra, lưu chuyển khắp toàn thân hắn, dần dần hòa vào trong huyết dịch.
Đúng lúc này, những tia lạnh lẽo do Ô Long tiên biến thành lại đột nhiên tăng lên một cách kì dị, khoảng chừng xuất hiện thêm một thành. Nhìn như không nhiều lắm nhưng Tô Minh lại cảm thụ cực kì rõ ràng.
Mấy tia lạnh lẽo này sau khi cùng với huyết dịch dung hợp, liền sôi trào lên, khiến cho khi Tô Minh vận chuyển huyết mạch, bên trên thân thể xuất hiện bốn đầu huyết tuyến, tỏa ra huyết sắc quang mang.
Một lúc lâu sau, Tô Minh mở mắt, thở ra một hơi trọc khí, hai mắt ánh lên vẻ hưng phấn.
“Quả nhiên là như thế! Thanh Trần tán này nếu đơn lẻ phục dụng thì không có hiệu quả, nhưng nếu dùng một lúc cùng vật khác thì sẽ có tác dụng gia tăng số lượng của vật đó. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại cực kì bất phàm.” Tinh thần Tô Minh đại chấn, bây giờ thuật luyện dược này cấp cho hắn động lực cực kì lớn.
“Tại nơi thu được phương pháp luyện dược này có mười lăm động nhỏ, hiển nhiên là dùng để đặt vào mười lăm loại dược thạch như vầy, chẳng qua lúc này dược thạch để ta dùng còn chưa đủ…” Tô Minh hơi trầm ngâm, sau khi do dự một lát, vẫn quyết định chẫm rãi hãy nghĩ đến.
Quyết định xong, hắn đứng dậy vội vã chạy tới bên cạnh Hoang đỉnh, dùng số thảo dược còn lại lần nữa bắt đầu tiếp tục luyện dược.
Ngoại trừ luyện dược, hắn còn bảo khỉ con ra ngoài tìm kiếm thảo dược, sau khi thu thập số lượng lớn những loại thảo dược theo trong trí nhớ của hắn mà mỗi lần A Công đều muốn lấy đi, hắn lại dùng phương pháp trong bộ lạc đem đập nát thành chất lỏng rồi uống hết, sau đó dùng Thanh Trần tán làm phụ trợ, nhờ vây tốc độ tu luyện của hắn lập tức gia tăng thêm một ít.
Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã trôi qua hai tháng, trong hai tháng này, Tô Minh gần như không đi ra ngoài, Hỏa Dung động này như trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn vậy. Vị trí nơi này cũng rất khó bị phát hiện nên Tô Minh có thể yên tâm ở tại đây tu hành.
Hai tháng này hắn luyện chế ra không ít Thanh Trần tán, sau đó lại lấy loại thuốc này dùng cùng với các loại thuốc có tác dụng gia tăng khí huyết khác, khiến cho trên thân thể hắn dần dần ngưng tụ ra sợi huyết tuyến thứ năm.
Thậm chí sợi huyết tuyến thứ sáu cũng như ẩn như hiện hình thành, giống như nếu cứ tiếp tục sẽ không bao lâu nữa liền có thể ngưng tụ ra.
Lúc này ngoài trời đã là mùa đông, những ngọn núi khác đều bị tuyết bao phủ, chỉ riêng tại Hắc Viêm phong tuyết chưa kịp rơi xuống đã bị tan ra, nhưng như thế lại khiến cho bốn phía nơi này bị sương mù bao phủ, xa xa nhìn vào trông rất là kì dị.
Nếu có người ngoài lần đầu tiên đến đây, nhìn thấy cảnh này tất nhiên sẽ cảm thấy rất hứng thú, nhưng đối với Tô Minh mà nói, hắn từ nhỏ đã lớn lên tại vùng phụ cận, đối với sự kì dị của ngọn núi này đã sớm nhìn thành quen.
Một ngày này, trong lúc Tô Minh khoanh chân ngồi, huyết tuyến trên thân thể có chút nồng đậm hơn, năm sợi huyết tuyến nhỏ lượn lờ trên thân thể hắn, dường như là có đầy đủ sinh mạng, thoạt trông rất kinh người.
Huyết quang không ngừng tỏa ra, trên thân thể Tô Minh tràn đầy mồ hôi, thân hình hắn run lên nhè nhẹ nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy sự kiên định, đây là hắn trong nửa tháng qua, lần thứ ba thử ngưng tụ ra sợi huyết tuyến thứ sáu, một khi sợi huyết tuyến này ngưng tụ thành công, hắn lập tức có thể trở thành man sĩ Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai.
Quan trọng nhất là hắn có thể thi triển ra loại man thuật đầu tiên trong đời, một loại man thuật thuộc về bộ lạc của hắn, tên là Thích linh thuật.
Thích linh man thuật, thuật này không phải tay không thi triển, mà cần một ít thi thể của dã thú vừa mới chết đi, thông qua tự thân ngưng tụ ra huyết tuyến, đi cảm thụ linh hồn của dã thú đã chết đó, sau khi đem nó rút ra, thì có thể gia tăng một phần năng lực của bản thân trong thời gian ngắn.
Sau khi nắm được man thuật, mới có thể xưng là man sĩ, sẽ cùng các tộc nhân khác có sự phân biệt rõ ràng. Bản thân man sĩ cường đại hơn gấp mấy lần.
Một lúc lâu sau, thân thể Tô Minh chấn động, huyết quang vờn quanh thân thể dần dần tiêu tán, năm sợi huyết tuyến trên da hắn cũng dần dần ẩn đi, việc ngưng tụ ra sợi huyết tuyến thứ sáu lại lần nữa thất bại.
Tô Minh thở ra một hơi thật sâu, sau khi trầm ngâm một lát, liền lấy ra một ít dịch thuốc cùng với Thanh Trần tán lần nữa nuốt vào, lại bắt đầu một lần tu hành.
Thời gian từng ngày trôi qua, đảo mắt lại là một tháng, trên toàn bộ Ô Long sơn đều bị bao phủ bởi lớp tuyết dày đặc, dù là tại Hắc Viêm phong này, sương mù cũng ngày càng dày hơn, hơi nóng cũng dường như có dấu hiều muốn tản đi.
Thời điểm lạnh nhất trong một năm đã đến.
Nhưng đối với Tô Minh mà nói, lúc này lại là lúc then chốt nhất, trải qua hắn không ngừng nỗ lực lại cộng thêm có đầy đủ thảo dược cùng Thanh Trần tán, khiến cho tốc độ tu luyện của Tô Minh tại Ngưng huyết cảnh cực kì nhanh, lúc này sợi huyết tuyến thứ sáu đã thành hình, đang ở thời điểm trọng yếu sắp sửa ngưng tụ mà ra.
Khỉ con tại trong mùa đông này cũng không muốn đi ra ngoài, lông toàn thân nó đỏ rực, ở trên tuyết trắng có thể thấy được rõ ràng, vì vậy mà khi đến mùa đông, nó đều sẽ an tĩnh lại.
Lúc này nó ngồi xổm ở bên cạnh Tô Minh, vừa hà hơi, hai mắt vừa lưu chuyển nhìn hắn. Nhưng đúng lúc này, nó bỗng nhiên mạnh mẽ xoay đầu, hai mắt lộ ra vẻ mãnh liệt, lỗ tai động mấy cái.
Có một vài thanh âm mơ hồ từ bên ngoài truyền đến…
“Úc Nha, ngươi nói Thiên Nham thảo là sinh trưởng ở chỗ này? Chúng ta tìm đã nửa ngày cũng không tìm được, có phải ngươi tính sai hay không?” Đó là một thanh âm âm lãnh, rơi vào trong tai khỉ con, khiến cho toàn thân nó run lên.
“Chắc là không đâu, ta nhớ lúc trước khi thấy được, nó vẫn là cây non, cho nên đã hạ xuống một đạo man thuật che dấu gần đó, tính đến bây giờ nó cũng đã lớn mới phải, ngươi nên biết chỗ này là nơi tộc nhân bình thường đến thu thập thảo dược, bọn họ không thể nào nhìn ra man thuật của ta.” Người trả lời, thanh âm hơi bén nhọn.
“Vậy nhanh đi tìm a, nếu đây thực sự là Thiên Nham thảo, có lẽ có thể giúp ta nhanh chóng đột phá tầng thứ ba, bước vào Ngưng huyết cảnh tầng thứ tư, về phần ngươi, cũng có thể tiến vào tầng thứ ba”
“Không cần gấp gáp, hẳn là ở chỗ này rồi, ta có thể cảm thụ được man thuật cảm ứng vẫn còn tồn tại…Nếu ngươi có thể đạt đến tầng thứ tư, lúc đó liền có thể tiến vào Hắc Sơn săn đội…Ta nghe nói con mồi lần này là do A Công tự mình định ra… có thể đoạt được nhiều ít bao nhiêu cũng đều thuộc về chính mình”
Thanh âm trò chuyện của hai người đó càng ngày càng gần, nghe xong liền có cảm giác tựa như họ đã ở bên ngoài, khiến cho khỉ con cực kì khẩn trương đến thở mạnh cũng không dám. Nó mơ hồ cảm thụ được hai người bên ngoài có thể tạo thành uy hiếp cực lớn đối với bản thân.
Nó liên tục quay đầu nhìn về phía Tô Minh, nhưng hai mắt Tô Minh vẫn nhắm nghiền, thân thể hơi có chút run rẩy, bên trên huyết quang càng lúc càng sáng rực, sợi huyết tuyến thứ sáu tựa như đều có thể tủy thời hoàn toàn ngưng kết.
Nhưng vào lúc này… Dị Thế Tà Quân Quân Mặc Tà thế lại vô tà… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
“Tìm được rồi! Ồ? Ngươi xem ở chỗ này lại có một cái động, đáng tiếc hơi nhỏ”
“Đúng rồi, chính là Thiên Nham thảo! Về phần cái động này…Nơi đây từng là vùng đất thuộc về Hỏa Man, bốn phía động này lại có lửa nóng, bên trong hẳn là trống không. Nếu đã đến, liền vào xem thử cũng được, chỉ là động khẩu cũng không làm khó được ta” Thanh âm hai người đó truyền đến, nội dung trong lời nói lại khiến cho sắc mặt khỉ con đại biến.
Trong lúc nôn nóng, nó liền mạnh mẽ cắn răng, sau khi quay đầu lại liếc Tô Minh một cái thật sâu, nó nhe răng hóa thành một đạo hồng ảnh trực tiếp nhảy vào nơi xuất khẩu bên trong tiểu động, xuôi theo động này chợt lóe mà đi.
Bên ngoài lập tức truyền đến âm thanh kinh hô cùng hưng phấn.
“Là Hỏa viên, còn là một ấu thể nữa chứ, haha!”
“Chỗ này là nơi nó tránh lạnh, nhanh bắt nó, máu huyết của nó đối với chúng ta là vật đại bổ, da lông lại càng có thể đem hiến cho A Công!”
Theo một tiếng kêu thảm thê lương, thanh âm bên ngoài dần dần đi xa, nhưng bên trong Hỏa dung động này, vẻ mặt Tô Minh lại trở nên vặn vẹo, kịch liệt run rẩy.
“Các ngươi…tìm chết…” Tô Minh mạnh mẽ ngẩng đầu, phát ra một tiếng gào phẫn nộ.
Chương 12: Sát cơ
Chớp mắt khi Tô Minh ngẩng đầu, hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, toàn thân càng là bị huyết quang bao phủ, khiến cho bên trong Hỏa Dung động hoàn toàn bị chiếu rọi bởi huyết sắc.
Thân thể hắn không ngừng run rẩy, theo sự vận chuyển của huyết mạch, trái tim hắn đập càng lúc càng nhanh, dường như muốn nổ tung ra, khiến cho vẻ mặt Tô Minh càng thêm vặn vẹo.
Lúc này, hắn đang ở vào thời điểm quan trọng nhất, không thể nào ngừng lại, nhưng tiếng kêu thê lương của khỉ con cùng với những sự việc mới phát sinh vừa rồi, Tô Minh đều nghe thấy rõ ràng.
Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn khỉ con vì bảo vệ bản thân mà một mình xông ra dẫn dụ hai kẻ bên ngoài đi nơi khác.
Cả đời này của Tô Minh, hắn chưa bao giờ giống như hiện tại, điên cuồng như vậy. Khỉ con là người bạn thân duy nhất của hắn trong khu rừng này, mấy năm gần đây, hắn đã xem nó như là thân nhân của mình. Lúc này đây điên cuồng, khiến cho toàn thân Tô Minh nổi đầy gân xanh, trong cơ thể hắn tiếng ầm ĩ, rền vang không ngừng quanh quẩn.
Trên thân hắn hiện lên năm sợi huyết tuyến, lúc này tỏa ra ánh sáng chói mắt, bên trong hồng mang, sợi huyết tuyến thứ sáu càng là mơ hồ sắp sửa hoàn toàn ngưng tụ, dường như nó đang vùng vẫy muốn phá kén mà ra vậy.
“Đáng giận…Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai!” Hai mắt Tô Minh đỏ hồng, ngẩng đầu gầm lên một tiếng. Trước đó hắn thử nghiệm mấy lần đều tương đối ôn hòa, vậy nên dù thất bại cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng với thân thể.
Thế nhưng hiện tại, khỉ con sống hay chết, hắn không biết. Mỗi một giây trôi qua, trong lòng Tô Minh như có lửa đốt. Lúc này, hắn hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, điên cuồng vận chuyển huyết mạch trong cơ thể, dựa theo phương pháp Tu Man đem máu huyết toàn thân hướng về nơi sợi huyết tuyến thứ sáu mơ hồ xuất hiện.
“Oanh” một tiếng, máu tươi từ khóe miệng Tô Minh tràn ra, thân thể hắn run rẩy, sắc mặt hơi có chút trắng bệch, hắn hành động điên cuồng như vậy phải nói là đại kị của việc Tu Man. Người Tu Man, nhất là trong giai đoạn Ngưng huyết, hầu hết đều yêu cầu phải xây dựng căn cơ vững vàng, không thể dễ dàng vọng động.
Thanh âm ầm vang này ngoại giới nghe được không lớn lắm, nhưng trong cảm thụ của Tô Minh lại giống như là trời long đất lở, không ngừng vang vọng trong đầu.
“Đáng giận!” Tô Minh gắt gao nhìn chằm chằm về phía động khẩu, hắn dường như có thể thấy được, ở nơi đó, khỉ con đã kinh hoàng, sợ hãi, bất lực và kiên quyết như thế nào.
Không chút do dự, Tô Minh lại lần nữa vận chuyển toàn bộ huyết mạch trong cơ thể tiến hành lần trùng kích thứ hai.
Máu tươi từ khóe miệng hắn ngày càng tràn ra nhiều hơn, từng giọt, từng giọt, xuôi theo cằm, rơi xuống mặt đất.
Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm!
Trong khoảnh khắc, vào lần thứ năm, khi hắn vận chuyển máu huyết toàn thân tựa như chảy ngược đánh sâu vào, Tô Minh phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, lập tức sắc mặt của hắn liền trở nên hoàn toàn trắng bệch, thế nhưng vẻ mặt của hắn lại lộ ra sát cơ ngập trời, kết hợp với máu tươi nơi khóe miệng, khiến cho lúc này thoạt trông, Tô Minh tràn ngập lãnh ý.
Thân hình hắn từ trong khoanh chân bỗng nhiên đứng lên, nháy mắt khi hắn đứng lên, trong cơ thể phát ra tiếng nổ ầm ầm, sợi huyết tuyến thứ sáu bỗng nhiên hoàn toàn ngưng tụ ra.
Cùng với sự xuất hiện của sợi huyết tuyến thứ sáu, một cỗ khí tức hoàn toàn khác biệt với Ngưng huyết cảnh tầng thứ nhất thình lình từ trong cơ thể Tô Minh bộc phát, khiến cho mái tóc của hắn không gió tự bay. Sáu sợi huyết tuyến trên da hắn dường như có sinh mạng, nhanh chóng du tẩu.
Ngưng huyết cảnh, tầng thứ hai!
Không đợi tu vi tầng thứ hai được củng cố hoàn toàn, thân thể Tô Minh nhoáng lên, lấy tốc độ nhanh gấp đôi so với lúc trước, trực tiếp cầm lấy cung tiễn cùng xương sừng ở bên cạnh, lao thẳng về phía động khẩu, vừa đảo mắt đã biến mất tại chỗ.
Nhanh chóng chui ra khỏi tiểu động, khi hắn xuất hiện ở ngoại giới, trông về phương xa thấy tuyết bay tán loạn, mặt trời sắp ngả về tây, lúc này đã là hoàng hôn.
“Một tên Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai…một tên Ngưng huyết cảnh tầng thứ ba…” Trong mắt Tô Minh tràn ngập tơ máu, hàn quang chợt lóe rồi biến mất, mặc dù địch nhân cường đại, nhưng hai mắt hắn không hề tồn tại sự sợ hãi, chỉ có một mảnh sát cơ.
Lúc này, hắn sớm đã quên mất sự kinh hoàng, tại chớp mắt khi khỉ con bị bắt đi, hai tên man sĩ của Hắc Sơn bộ đã trở thành kẻ địch sinh tử của hắn.
Không phải là bọn hắn chết thì chính là Tô Minh vong!
Cho dù có giống như thiêu thân bay vào lửa đi nữa! Người ngoài làm sao có thể biết được nhân quả của câu chuyện thiêu thân và lửa. Đó là sự cố chấp, là một lần giãy giụa, vùng vẫy của sinh mạng, không phải là lửa diệt, chính là thiêu thân tiêu vong.
Tô Minh không chút do dự, thân hình nhoáng lên triển khai hết toàn bộ tốc độ hướng về phía trước bay nhanh mà đi. Hắn thân là người Man tộc, từ nhỏ đã chơi đùa và hái thuốc trên ngọn núi này, đối với nơi này hiểu rất rõ, cộng thêm đó hắn cũng rất tinh thông truy tung phương pháp.
Trong lúc bay nhanh, Tô Minh vừa nhìn dưới mặt đất, vừa nhanh chóng lau khô máu tươi trên tay cùng nơi khóe miệng. Một lát sau, ánh mắt hắn chợt lóe. Hắn thấy được trên một đám cây cỏ khô phía trước, có vài vết tích hỗn loạn. Cầm lấy một đoạn cành nơi đó nhìn kĩ, sát cơ trong mắt hắn ngày càng đậm, ném cành cây xuống đất, hắn lập tức thay đổi phương hướng, thân hình chợt lóe rồi biến mất.
Dọc theo đường đi, Tô Minh mặc kệ hết thảy triển khai toàn bộ tốc độ của bản thân, đem sự nhanh nhẹn của bản thân hắn phát huy đến cực hạn. Trong lúc đuổi theo, hắn phát hiện ra rất nhiều manh mối, càng thấy được một bãi máu.
Trong máu tươi có trộn lẫn mấy sợi lông màu hồng của khỉ con!
Chỉ có điều máu tươi đã bắt đầu khô, điều này cho thấy đối phương đã bắt khỉ con tại đây và rời đi khá lâu trước đó rồi.
“Đuôi theo không kịp…” Sắc mặt Tô Minh âm trầm, hai tay hắn nắm chặt, trong mắt lại lần nữa lộ ra vẻ điên cuồng.
“Bọn hắn là người của Hắc Sơn bộ, nhất định sẽ trở về đó…Nếu là vậy thì từ đây đến Hắc Sơn bộ còn có một con đường tắc, gần hơn.” Tô Minh xoay người cất bước, thân thể nhoáng lên biến mất trong khu rừng phủ đầy tuyết trắng.
“Nhanh hơn chút nữa” Tô Minh phóng nhanh, trong rừng rậm liền có cảm giác tựa như đang bay, nhưng hắn vẫn cảm thấy tốc độ của mình quá chậm, trong lúc tiến về phía trước, hắn để lại trên mặt tuyết một dãy vết chân liên tiếp. Đúng lúc này, trong một cái chớp mắt, thân hình Tô Minh lại lần nữa nhảy lên rồi hạ xuống.
Một đám tuyết phía trước hắn bỗng nhiên xáo động, sau đó lại có một đầu tiểu thú trông như hồ ly, toàn thân phủ đầy tuyết, trên đỉnh đầu mọc ra đôi sừng hươu từ trong đống tuyết đọng nhảy ra, tốc độ của nó cực nhanh, gần như là trong chớp mắt nó đã tiếp cận Tô Minh.
“Chồn báo” tốc độ của Tô Minh không hề giảm bớt, trong khoảnh khắc khi hắn nhảy lên từ chỗ ẩn thân của tiểu thú, tay phải của hắn giơ lên, hướng về phía trước đánh ra một quyền.
Nếu đổi lại là trước đó, một quyền này của Tô Minh tất nhiên là không đủ lực, nhưng bây giờ hắn đã là Man sĩ Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai, đã có sáu sợi huyết tuyến, trong cơ thể càng là khí huyết mạnh mẽ, khiến cho toàn thân hắn không những là tốc độ, mà cả sức mạnh cũng gia tăng gấp mấy lần.
Một quyền đánh ra, trực tiếp rơi xuống trên thân chồn báo, con thú này rống to, hai mắt co rút lại, ở giữa không trung muốn xoay chuyển thân thể tách ra, thế nhưng thân thể Tô Minh lại hướng về phía nó va chạm, tay trái của hắn không biết từ lúc nào đã lấy ra xương sừng, trong chớp mắt cùng tiểu thú tiếp xúc xương sừng liền trực tiếp đem thân thể nó khai mở.
Máu tươi chảy ra, tiểu thú kêu lên thảm thiết, nó giãy giụa trên mặt tuyết làm cho một mảng tuyết trắng bị nhuộm đỏ.
Sạch sẽ lưu loát, trong lúc Tô Minh đang định bước đi thì thân thể khựng lại, cúi đầu nhìn về phía chồn báo đã chết, ánh mắt hắn lập lòe, thân hình liền ngồi xổm xuống, hắn giơ tay phải lên, sau đó hít một hơi thật sâu rồi vận chuyển huyết mạch trong cơ thể, lập tức toàn thân hắn tỏa ra huyết quang, tựa như cùng vết máu dưới mặt tuyết dung hợp làm một, bên trên thân thể Tô Minh được bao bọc trong huyết quang hiện ra sáu sợi huyết tuyến.
Tay phải của hắn chậm rãi đặt trên người tiểu thú vừa mới chết, hai mắt lộ ra ánh sáng kì dị, lại thấy một sợi huyết tuyến trên người hắn bắt đầu giãi giụa, sau đó chậm rãi lan tràn, xuôi theo tay phải của Tô Minh kéo dài đến bàn tay, rồi tựa như tan vào bên trong cơ thể của tiểu thú.
Thân thể của tiểu thú đã tử vong này bỗng nhiên run lên một cách quỷ dị, toàn bộ da lông tróc ra, thân thể cấp tốc héo rũ, trong chớp mắt liền hóa thành hài cốt. Cùng lúc đó, trên thân nó lại xuất hiện từng tia bạch khí lơ lửng bay lên, ngưng tụ lại cùng một chỗ hóa thành hình dạng của nó khi còn sống, nhưng hơi có chút mơ hồ, tựa như có gió thổi tới liền sẽ tán đi.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh thi triển Phệ linh man thuật, bên trong pháp quyết tu hành hắn thu được có giới thiệu rất tường tận đối với thuật này, cần phải thường xuyên bồi nguyên mới có thể cắn nuốt, nhưng bây giờ Tô Minh không có thời gian, hắn chợt mở miệng ra hướng về phía tiểu thú do bạch khí biến thành hút mạnh, lập tức tiểu thú này lại lần nữa hóa thành từng luồng bạch khí chui vào trong miệng Tô Minh.
Thân thể Tô Minh chấn động, hắn cảm giác được rất rõ ràng, bản thân tựa như thu được một ít lực lượng vượt mức, nhưng lực lượng vượt mức này đang tiêu tán rất nhanh, chỉ sợ dùng không được bao lâu thân thể sẽ lại khôi phục như bình thường.
Hai chân nhoáng lên, hắn nắm chắc thời gian phóng nhanh mà đi, tốc độ của hắn lần này so với trước phải nhanh hơn không ít, trong phút chốc, liền giống như một cơn gió, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tiếng gió gào thét lướt qua bên tai, suy nghĩ duy nhất trong đầu Tô Minh lúc này là đuổi kịp và ngăn cản đối phương, cứu được khỉ con.
Về phần phương pháp, hắn không phải là mãn phu, tất nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Nửa canh giờ trôi qua, lực lượng vượt mức trong cơ thể Tô Minh đã sớm tiêu tan, nhưng lại giúp hắn đến nơi sớm hơn một ít phút, khi ra khỏi Hắc Viêm Phong hắn đã đến gần nơi Hắc Sơn bộ cư ngụ.
Nơi đây là một tòa núi nhỏ, thoạt nhìn giống như một cái sườn dốc, đứng ở chỗ này có thể trông thấy những nơi tương đối xa, tầm quan sát rất rộng.
Đứng ở nơi này, hai mắt Tô Minh lộ ra vẻ mãnh liệt, liên tục chớp động, nhìn chòng chọc về hướng Hắc Viêm phong ở phía xa. Rất nhanh hắn liền thấy được ở nơi tận cùng xuất hiện hai đạo thân ảnh đang di chuyển cực nhanh, một thân ảnh trong số đó cầm trên tay chính là khỉ con nằm yên không nhúc nhích.
Tô Minh đứng đó, tay phải thò vào trong ngực áo lấy ra một cái bình nhỏ bên trong chứa một viên dược thạch màu hồng. Sau khi xác định trên tay mình không có máu tươi, Tô Minh liền lấy dược thạch ra nắm chặc trong lòng bàn tay.
Dược thạch này chính là đòn sát thủ của hắn!
Hô hấp bình tĩnh lại, cầm lên cung tiễn, trong mắt hắn chỉ có một mảnh tĩnh mịch. Hai thân ảnh ở phương xa càng ngày càng gần, khoảng cách từ đó đến nơi Tô Minh đứng không đến mấy dặm, hai bên trong mắt đều có thể nhìn thấy đối phương.
Hai người này thân thể khôi ngô, thoạt nhìn có chút cường tráng, đại hán mang theo khỉ con tại trong mùa đông này chỉ mặc trên người một mảnh da thú mỏng manh, nửa thân trên để trần, tỏa ra từng trận bạch khí, tựa như chỉ cần dựa vào khí huyết chi lực hắn liền có thể khiến cho trời đông giá rét hòa tan.
Nhưng Tô Minh chỉ liếc hắn một cái, liền đem ánh mắt ngưng tụ trên một thân ảnh khác. Người này cũng rất khôi ngô, lưng đeo trường mâu, nhưng cái đầu lại hơi thấp, chỉ có điều trong cảm thụ của Tô Minh, lại mơ hồ có thể nhìn thấy được lượng khí huyết khổng lồ trong cơ thể của hắn, lượng khí huyết ấy vượt qua rất nhiều so với tên đồng bạn, bản thân Tô Minh lại càng không thể so sánh.
Đây là một cường giả!
Tròng mắt Tô Minh co rút lại, nhưng hắn vẫn giơ lên cung tên cầm trong tay, hướng về phía đại hán đó.
Lúc Tô Minh nhìn về phía người này, đại hán này cũng nhìn thấy Tô Minh, hai mắt hắn chợt lóe lên hàn quang, còn ẩn chứa một chút dữ tợn.
Chương 13: Tà man
“Là Man sĩ bộ lạc khác, hơn nữa chỉ có một người. Nhìn khí huyết của hắn khuếch tán xem ra chỉ là Man sĩ Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai mà thôi…giết hắn không khó. Nơi này gần bộ lạc, chúng ta lại có hai người, cũng không sợ hắn có bẫy rập gì. Chẳng qua hắn đã dám một mình khiêu chiến, ắc hẳn phải có một ít thủ đoạn, nhưng với lực lượng Ngưng huyết cảnh tầng tầng thứ ba của ta, không có gì phải e ngại.” Đại hán thấp hơn có tu vi Ngưng huyết cảnh tầng thứ ba của Hắc Sơn bộ cười dữ tợn, đối với Tô Minh hắn không thèm để ý, trong mắt hắn, chênh lệch giữa hai bên là quá lớn, không những thế thân thể Tô Minh tương đối gầy(so với hắn đấy ^_^ – DG), thoạt trông cũng không có quá nhiều uy hiếp.
Quan trọng hơn là, ở gần bộ lạc bọn hắn, ngoại trừ Phong Quyến bộ, còn đối với các bộ lạc khác, chỉ cần Hắc Sơn bộ bọn hắn nhìn thấy một người đi riêng lẻ như vậy sẽ lập tức giết chết mà không chút do dự. Không có đạo lí gì có thể nói, chỉ có mạnh được yếu thua.
Giống như trước đó, nếu không có Tiểu Hồng chạy ra ngoài dẫn dụ bọn hắn đi nơi khác, thì một khi bọn hắn tiến vào trong Hỏa Dung động, phát hiện ra Tô Minh cũng sẽ lập tức giết chết một cách không thương tiếc, rồi đem thủ cấp về nhận lấy ban thưởng.
“Úc Nha, ta đến giết người này, ngươi ở đây đợi”. Đại hán đó trong lúc nói thân thể đã như mãnh hổ gào thét lao về phía trước, trong chớp mắt liền thu ngắn khoảng cách giữa hắn và Tô Minh.
Đại hán còn lại mang theo khỉ con tên Úc Nha của Hắc Sơn bộ đối với sự sắp xếp này cũng không dám có ý kiến gì, mặc dù hắn biết rõ nếu giết được Man sĩ bộ lạc khác, lấy xuống thủ cấp mang về sẽ nhận được ban thưởng, thế nhưng hắn không dám tranh công cùng đối phương.
“Cũng được, người này cùng ta đều là Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai, nếu đấu nhau sẽ lãng phí một ít thời gian, ngược lại để hắn đi, rất nhanh liền có thể giải quyết, công lao đến tay, không chừng ta có thể được hưởng một ít “bánh” ” Tròng mắt Úc Nha xoay chuyển, ánh mắt nhìn về phía trước, trong suy nghĩ của hắn, đây là một trận chiến không có gì bất ngờ, hai mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, hắn có thể tưởng tượng ra được một màn kế tiếp sẽ như thế nào, đó là một tràng cảnh đẹp tràn đầy máu tanh.( ách, thằng này điên thiệt- DG).
Suy nghĩ giống như vậy còn có đại hán Ngưng huyết cảnh tầng thứ ba đang ngày càng tiếp cận Tô Minh, hắn bước những bước dài, nhanh chóng tiến đến, trong phút chốc khoảng cách giữa hắn và Tô Minh còn không đến trăm trượng.
Tám mươi trượng, bảy mươi trượng, sáu mươi trượng!
Theo đại hán đó ngày càng đến gần, hắn có thể thấy được rõ ràng khuôn mặt của Tô Minh, hắn cười lên dữ tợn rồi gầm nhẹ một tiếng, dưới tiếng gầm này, tuyết đọng xung quạnh bỗng nhiên chấn động, những bông hoa tuyết ở phía xa bị đẩy lên không trung rồi ầm ầm nổ tung, hóa thành một mảnh sương mù che khuất tầm nhìn.
Ngay trong chớp mắt này, đại hán đó liền giơ lên tay phải rút thanh trường mâu ở sau lưng ra, sau đó dùng hết toàn lực ném về phía Tô Minh đang đứng cách đó sáu mươi trượng.
Thanh âm gào thét xé gió nổi lên, Tô Minh lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức mãnh liệt ép về phía mình, không chút nghĩ ngợi, Tô Minh liền hướng về phía bên cạnh bước một bước, “vèo…” một tiếng, mũi mâu gần như chạm vào tóc lướt qua.
Đại hán đó sau khi ném xong trường mâu không đợi nhìn kết quả, mà dưới chân lập tức có hắc khí lượn lờ, khiến cho trong khoảnh khắc khi hắn cất bước, tốc độ tăng lên gấp mấy lần, khoảng cách sáu mươi trượng giữa hắn và Tô Minh trong chớp mắt đã bị thu hẹp lại chỉ còn ba mươi trượng.
“Chết đi cho ta!” Đại hán đó giơ lên tay phải, thanh trường mâu thứ hai bị hắn lấy ra, trong chớp mắt hắn định ném đi, bỗng nhiên trong màn sương dày đặc, khi tầm nhìn hơi có chút khôi phục, một mũi tên xuyên qua màn sương tuyết lao thẳng về phía hắn.
Đại hán đó cười lên ha hả, tay phải cầm mâu tùy ý chạm vào trên mũi tên, mũi tên liền lập tức vỡ nát hoàn toàn. Nhưng đúng lúc này, hắn lại nghe thấy mấy tiếng vèo vèo liên thanh quanh quẩn, ba mũi tên đã gào thét đến gần.
Tốc độ bắn tên quá nhanh, lựa chọn vị trí lại cực kì xảo diệu, những điều này khiến cho đại hán nhướng mày, hắn hừ lạnh một tiếng, hắc khí dưới chân lại trào ra, chớp mắt đã bao phủ toàn thân, hình thành một mảnh tựa như sương mù. Ba mũi tên trong chớp mắt đến gần, tại lúc chạm vào hắc khí liền lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được tan thành một vũng nước đen.
Tuy nói thế nhưng hắc khí cũng bị tán đi không ít khiến cho thân thể đại hán lộ ra ngoài.
“Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai cũng dám ra tay trước mặt ta” thân hình đại hán liền nhảy vọt lên, khoảng cách cùng Tô Minh ở phía trước lại thu hẹp chỉ còn hai mươi trượng.
Sắc mặt Tô Minh trắng bệch, nhưng hai chân vẫn không nhúc nhích, trong mắt hắn không có kinh hoảng, giống như trước chỉ tồn tại một mảnh tĩnh mịch.
Hắn lại lần nữa lấy tên ra, hướng về phía đại hán phóng tiễn, một mũi tên, một mũi tên, lại một mũi tên, dùng tốc độ cực nhanh hắn liên tục bắn ra năm mũi tên( tuyệt kĩ ngũ tiễn liên châu đó bà con ^_^ – DG)
Năm mũi tên gần như hình thành một đường thẳng, gào thét mà đến, phảng phất ẩn chứa uy lực cực kì lớn, lao thẳng về phía đại hán, đại hán này thấy một màn như vậy liền nhíu mày, trong bộ lạc bọn hắn, những tộc nhân sử dụng cung tiễn có thể làm được điều này cũng không nhiều.
“Ngũ tiễn liên châu” Tay phải đại hán nắm lấy trường mâu giơ lên, trong chớp mắt khi mũi tên thứ nhất chạm vào nó, “rắc” một tiếng trường mâu lập tức vỡ nát, cùng với mũi tên thứ nhất đồng thời nổ tung.
Mũi tên thứ hai lao nhanh, đại hán gầm nhẹ một tiếng, hắc khí vờn quanh bên ngoài thân thể, mũi tên thứ hai đụng vào đó lập tức bị hòa tan.
Mũi tên thứ ba như thiểm điện đến gần, thân thể đại hán liền nhoáng lên tránh thoát, mũi tên thứ tư bỗng nhiên phóng đến, đại hán gầm nhẹ một tiếng, vẻ mặt dữ tợn, tay phải nắm chặt lại, trực tiếp ở trên mũi tên đánh ra một quyền khiến cho mũi tên này vỡ nát, nhưng đồng thời nó cũng để lại trên tay phải đại hán một đạo vết thương.
Đúng lúc này, mũi tên thứ năm như xuyên thấu xương tủy lao thẳng đến, đại hán nghĩ muốn tránh, nhưng vẫn bị mũi tên tạo ra một vết thương nhỏ ngay vai, máu tươi từ đó chảy ra.
“Ta muốn lấy xuống thủ cấp của ngươi!” Đại hán này căn bản là không bị thương, vết thương nhỏ đó đối với Man nhân mà nói không đáng là gì, đại hán ngay cả nhìn cũng không thèm, cười lên dữ tợn mà cất bước, đảo mắt đã đến cách Tô Minh mười trượng.
Hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, trận chiến này đối với hắn mà nói không có gì nguy hiểm, nhiều nhất cũng chỉ bị mấy mũi tên này gây cản trở một lát mà thôi.
Úc Nha đứng ở phía xa lại càng là liếm môi, hắn có chút thích thú khi sắp được chứng kiến một màn máu tanh, điều này khiến cho toàn bộ cơ thể hắn từ trong ra ngoài đều cảm thấy hưng phấn.
Tại bước chân của đại hán trực tiếp tiến đến, sắc mặt Tô Minh tái nhợt, nhưng hai mắt hắn vẫn tĩnh mịch như cũ, hắn thực hiện một hành động khiến cho cả đại hán lẫn Úc Nha đang đứng ở phía xa đều vì thế mà cảm thấy sửng sốt.
Hắn ngừng kéo cung bắn tên mà nắm chặt tay phải thành quyền, hướng về phía đại hán tiếp cận cực nhanh.
Không ai chú ý đến, lúc này trong tay phải Tô Minh đang cầm một viên dược thạch màu hồng, viên dược thạch bị hắn dùng sức bóp nát, nghiền thành bột phấn.
“Đi tìm chết!” đại hán và Tô Minh không ngừng tiếp cận đối phương, trong chớp mắt khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp chỉ còn lại mấy trượng, ba trượng, hai trượng, một trượng…
Đại hán nắm chặt tay phải, khí huyết toàn thân cuồn cuộn bộc phát ra lực lượng cực lớn ngưng tụ bên trong một quyền hướng về phía đầu của Tô Minh ầm ầm mà đến. Một khi bị hắn đánh trúng, Tô Minh căn bản không thể thừa nhận, không hề nghi ngờ là chắc chắn phải chết.
Liền tại trong nháy này, Tô Minh mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt vẻ tĩnh mịch tiêu tan thay vào đó là ngập trời sát cơ, sát cơ đó dày đặc đến mức khiến cho đại hán phải kinh hãi.
Nhưng lúc này kinh hãi đã quá muộn, chỉ thấy trong lúc Tô Minh ngẩng đầu, tay phải của hắn đang nắm chặt liền hướng về phía đại hán vung ra, dưới một cái vung tay này, một mảnh bột phấn màu hồng tản ra đầy trời, trong số đó có một ít rơi vào vết thương trên quyền phải của đại hán, một số khác lại rơi vào vết thương nhỏ trên vai hắn.
Toàn thân đại hán lập tức chấn động, không có bất kì một tiếng kêu thảm thê lương nào, không có một chút giãi giụa nào, thân thể hắn ở trước mặt Tô Minh giống như sôi trào lên, như bị thiên địa này mạnh mẽ xóa đi, trực tiếp hóa thành một mảnh sương đỏ tiêu tán trong không trung, cái còn lại trên mặt đất chỉ là một bộ cốt khô đã không còn máu thịt, bị gió thổi tới liền lập tức vỡ nát.
Trong đám xương cốt vỡ nát đó có một cây thảo diệp hai màu trắng đen kì dị, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Một màn bất ngờ này làm cho Úc Nha đứng cách đó không xa hoàn toàn ngẩn ra, hắn không cách nào nào chấp nhận được sự thật này, thậm chí hắn không thể tin được hết thảy mọi chuyện mình đã chứng kiến, mặt hắn dại ra, nhìn về phía thiếu niên ngoại bộ gầy yếu có khuôn mặt lạnh lùng, cùng ánh mắt tràn ngập lãnh ý, nhìn hắn đang phóng nhanh về phía mình.
“Thân thể Hỏa viên này là tài liệu luyện chế ra vật đại bổ, ta muốn!” Ánh mắt Tô Minh chợt lóe, trong lúc tiến đến bỗng nhiên mở miệng.
Úc Nha kịch liệt run rẩy, sau khi giật mình tỉnh lại mồ hôi lạnh tràn ngập toàn thân, lời nói của đối phương càng khiến cho hắn không nghĩ đến việc dùng khỉ con đi áp chế, ngược lại khiến hắn sinh ra ý nghĩ đối phương xuất hiện là để cướp lấy vật này.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức liền khiến hắn lùi về phía sau điên cuồng bỏ chạy, đến lúc này hắn cũng nghĩ không ra đồng bạn của mình vì sao lại chết, nhất là tình trạng thê thảm khi chết càng khiến cho hắn bị khủng bố, không cách nào thừa nhận.
“Tà man! Ngươi là Tà man!” Trong lúc nói, sắc mặt Úc Nha tái nhợt, vẻ mặt hoàn toàn bị sự sợ hãi thay thế, hắn không thể tiếp thu được hiện thực như vậy, thậm chí còn bị dọa cho hoảng sợ, căn bản không dám đối mặt với Tô Minh, mà triển khai hết toàn lực chạy trốn. Vị trí Tô Minh đứng là con đường đi đến Hắc Sơn bộ, Úc Nha không cách nào trở lại bộ lạc chỉ có thể hướng về phía Hắc Viêm phong chạy trốn.
Tô Minh đang định truy kích, thì đầu bỗng nhiên choáng váng, mắt hoa cả lên, có cảm giác vô cùng mệt mỏi. Lắc lắc đầu, Tô Minh mạnh mẽ khiến cho tinh thần tỉnh táo.
Nhìn thoáng qua hài cốt trên mặt đất, đây là lần đầu tiên hắn giết người, nhưng bây giờ cũng không phải lúc do dự, hắn không lựa chọn lập tức truy kích, mà nhanh chóng thu thập nơi này một chút. Sau khi nhặt lên những mũi tên có thể sử dụng, lại từ bên trong hài cốt lấy ra gốc thảo diệp kì quái. Tô Minh nhìn về phương hướng chạy trốn của Úc Nha trong mắt lóe lên sát cơ.
“Tiểu Hồng còn trong tay hắn, mà ta đã giết một tên, thì liền dứt khoát giết luôn tên còn lại, như vậy vị trí luyện dược sẽ không bị lộ!” Tô Minh cắn răng, chịu đựng mệt mỏi đuổi theo.
Hai người một trước một sau, trong núi rừng phóng nhanh, Úc Nha không dám quay đầu lại đối mặt với Tô Minh, chỉ biết chạy trốn thật nhanh, mong kéo dãn khoảng cách, chỉ có điều nếu nói về độ quen thuộc với Ô Long sơn thì mặc dù Úc Nha cũng không xa lạ gì, nhưng vẫn không thể cùng Tô Minh so sánh.
Cộng thêm về mặt tốc độ hắn cũng không vượt qua Tô Minh, tuy rằng chạy trốn sớm hơn một ít, nhưng chậm rãi vẫn bị Tô Minh ở phía sau căn cứ theo dấu vết để lại đuổi theo.
Tô Minh chịu đựng mệt mỏi, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước nơi đại hán của Hắc Sơn bộ đang nhảy lên cực nhanh. Hắn biết đối phương bị hành động trước đó của mình dọa cho hoảng sợ, nên mới không dám giao chiến, đây chính là một phần trong kế hoạch trước đó của Tô Minh.
Có Huyết tán trong tay, hắn chỉ cần dễ dàng giết chết một người, người còn lại chắc chắn sẽ bị dọa cho kinh hãi, dù sao một màn quỷ dị như vậy, hầu hết mọi người khi lần đầu thấy được cũng đều sợ hãi.
Mà Tô Minh cũng không quá bức bách, trong lúc truy kích hắn hay giả vờ bị một ít chướng ngại vật cản trở, khiến cho đối phương nhiều lúc thấy sắp bị đuổi kịp, cắn răng định liều mạng chiến một trận, thì lại phát hiện khoảng cách giữa hai bên bị kéo dãn ra không ít, không tự chủ được liền sinh ra do dự.
Chương 14: Lột xác
Cái gọi là một hơi đi lên, khi dừng thì diệt chính là đạo lí này. Tô Minh từ nhỏ đã đi theo A Công. Nơi ở của A Công có chứa rất nhiều quyển sách làm bằng da thú. Hầu như mỗi một bộ hắn đều đã đọc qua vô số lần, trong đó có rất nhiều kiến thức làm hắn say mê. Những trí tuệ của tiền nhân này, trong lúc vô ý, theo thời gian trôi qua, dần dần khắc sâu trong đầu Tô Minh. Nhưng chúng lại giống như ngủ say không thức tỉnh. Tuy nhiên hôm nay, trong lúc Tô Minh giết người và truy kích ở nơi này, những kiến thức ẩn sâu trong đầu ấy lại được đánh thức từng chút một.
Giờ phút này, trong lòng Úc Nha hơi lo lắng. Hắn vốn tưởng rằng không cách nào trốn thoát, trước đó chuẩn bị đánh bạc một phen quay trở lại cùng đối phương chiến một trận sinh tử, nhưng sau khi nhìn thấy khoảng cách giữa mình cùng đối phương lại xa ra, bất giác lửa giận bị dập tắt, rồi sau đó lại nổi giận, cứ như thế tiếp diễn.
Sau mấy lần như vậy, hắn đã không còn muốn liều mạng nữa, rất khó để tìm lại cảm giác trước đó.
Trong mắt Tô Minh, Man sĩ Hắc Sơn bộ phía trước chỉ là một con mồi của mình mà thôi, không những thế con mồi ấy còn bị kinh sợ, chỉ cần khiến đối phương cảm thấy vẫn còn hi vọng, là có thể chậm rãi đem hắn giết chết.
Tô Minh dựa theo phương pháp này, trong lúc truy kích không ngừng mài mòn lòng tin cùng dũng khí của Úc Nha, trong quá trình truy đuổi kéo dài, hắn thỉnh thoảng lại kéo dãn khoảng cách, khiến cho đối phương đang lúc khẩn trương cao độ lại có cảm giác thả lỏng.
Tô Minh mơ hồ nhớ đến trong một cuốn sách da thú từng viết rằng, sau khi căng thẳng kéo dài một khi buông lỏng, thống khổ và mệt mỏi ẩn giấu sẽ lớn dần lên rồi khuếch tán ra ngoài, loại cảm giác này đủ để nhấn chìm một sinh linh.
Chuyện này lúc trước Tô Minh chỉ là ghi nhớ, nhưng hôm nay, trong quá trình truy đuổi, hắn dần dần lí giải, rồi chậm rãi chuyển thành ý niệm bản năng trong đầu, thậm chí hắn không cần cố ý làm theo vẫn có thể đạt được hiệu quả như mong muốn.
Đối với hắn mà nói, hôm nay là lần đầu tiên hắn giết người, cũng là lần đầu tiên hắn đuổi giết người khác, lại càng là lần đầu tiên hắn có sự lột xác từ bên trong. Đáng tiếc, quá trình lột xác này chỉ có một mình Úc Nha có thể cảm thụ.
Úc Nha cảm thụ cực kì sâu sắc, chỉ có điều hắn cũng không rõ tất cả chuyện này vì cái gì tạo thành, chẳng qua hắn cảm giác được niềm tin và dũng khí của mình ở trước đó khi chứng kiến một màn giết người quỷ dị kia đã giảm đi một phần, trong quá trình bị đuổi giết này, chúng lại càng chậm rãi biến mất toàn bộ.
Thậm chí giờ phút này, trong lúc vô tình, ý niệm quay trở lại liều mạng đã không còn tồn tại trong đầu hắn, mặc dù khi hắn nhìn lại đối phương cũng chỉ có tu vi Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai, nhưng hắn cảm thấy một khi quay đầu lại không thể nghi ngờ liền phải chết, mà nếu tiếp tục chạy trốn thì lại có không ít sinh cơ ( cơ hội sống xót).
Càng làm cho hắn không hiểu được, chính là cảm giác uể oải bất chợt gia tăng, nhất là sau khi phát hiện thiếu niên kia đã bị bỏ lại phía sau không nhìn thấy bóng dáng, cảm giác mệt mỏi này khiến hai chân hắn hầu như bủn rủn, cả người lảo đảo như muốn ngã, nhưng hắn vẫn không thể nào nghỉ ngơi mà cắn răng kiên trì chịu đựng.
Chỉ có điều sự kiên trì này ở không lâu sau, khi thân ảnh đối phương lần nữa xuất hiện ở cuối mắt, lập tức biến thành sự mệt mỏi gấp mấy lần, khiến cho Úc Nha có cảm giác muốn điên lên.
“Tà Man! Hắn nhất định là Tà Man” Úc Nha kinh hãi không dám chiến, phía trước con đường chạy trốn của hắn xuất hiện ngã rẽ. Trong đó, con đường phía bên trái dẫn vào sâu trong núi rừng, là con đường rời khỏi Hắc Viêm phong. Còn phía bên phải là con đường đi vòng quanh Hắc Viêm phong, có thể thông qua đó đi đến con đường dẫn về Hắc Sơn bộ.
Tô Minh truy đuổi ở phía sau đã sớm biết nơi này có một ngã rẽ như vậy, lúc này hai mắt hắn chợt lóe, đè nén sự mệt mỏi, tốc độ đột nhiên bộc phát, nhưng không phải hướng về phía trước truy kích, mà là xuyên qua rừng rậm tiến về phía con đường bên phải.
Nhìn bộ dáng của Úc Nha, Tô Minh chắc chắn hắn sẽ rẽ phải, nên đã sớm đi về phía bên phải, để kéo gần khoảng cách hơn. Khi đến nơi, Tô Minh liền lấy ra cung tên, hướng về chỗ rẽ phía bên phải liên tục bắn tên, mũi tên xé gió, toàn bộ đều bắn trúng lên cây cối ở con đường bên phải, xuyên thấu qua thân cây, phần đuôi lại càng rung lên mạnh mẽ, phát ra tiếng “ông … ông” dữ dội.
Thanh âm ông ông tựa như ẩn chứa loại lực lượng kì dị nào đó, truyền vào trong tai Úc Nha, khiến cho trong chớp mắt cước bộ của hắn hơi do dự.
Theo Tô Minh lần nữa truy kích, Úc Nha gào lên một tiếng định hướng về phía bên phải phóng đi, nhưng tốc độ của Tô Minh lại tăng lên khiến cho Úc Nha như nhìn thấy ảo giác.
Hắn cảm giác nếu mình tiếp tục hướng về phía bên phải chạy trốn, rất có thể sẽ bị đuổi theo lập tức, nhưng nếu hướng về phía bên trái, vì đối phương phán đoán sai, mình có thể kéo ra một chút khoảng cách.
Dư âm của tiếng ông ông vẫn còn bên tai, Úc Nha cắn răng mạnh mẽ xoay người thay đổi phương hướng, hướng về phía bên trái phóng đi, vừa đảo mắt đã biến mất ở trong rừng.
Ánh mắt Tô Minh chợt lóe, trong mỏi mệt lại lộ ra hàn quang, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh.
Thân thể hắn thoáng một cái đứng thẳng lên, nhanh chóng lấy tên ra từ trong một thân cây khô, hướng về phía đại hán Hắc Sơn bộ bỏ trốn tiếp tục đuổi theo.
“Đã khống chế được phương hướng chạy trốn của địch nhân, có thể thao túng thân thể của hắn rồi” Tô Minh lẩm bẩm, hắn nhớ những lời này cũng được viết trên một cuốn sách da thú, lúc trước hắn không hiểu nhưng giờ đã rõ ràng thông suốt.
Trong lúc truy đuổi, thời gian từ từ trôi qua, rất nhanh đã là đêm khuya, trăng treo trên cao, ánh trăng chiếu trên mặt tuyết tạo thành bạch quang, khiến cho trong núi rừng dù là ban đêm nhưng mọi thứ vẫn rất rõ ràng.
Trong đoạn đường truy kích này, Tô Minh đã ba lần khiến Úc Nha thay đổi phương hướng, gián tiếp thao túng thân thể của đối phương, khiến cho đối phương dựa theo ý nghĩ của bản thân đi đến nơi mà Tô Minh muốn.
Sờ vào ngực áo, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu cùng mệt mỏi của Tô Minh lộ ra vẻ nhu hòa, khỉ con đang nằm hôn mê trong ngực áo của hắn, đây là trước đó trong một lần hắn thao túng phương hướng chạy trốn của Úc Nha, người này hướng về phía khác ném đi khỉ con, muốn mượn cơ hội này kéo dài khoảng cách.
Hành động của hắn đúng là có mang lại tác dụng, Tô Minh chạy thẳng về phía khỉ con, khiến cho Úc Nha trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tốc độ lại nhanh hơn.
Chẳng qua không bao lâu sau, Úc Nha phát hiện, phía sau mình lại xuất hiện tiếng tên gào thét xé gió mà đến, điều này khiến cho Úc Nha như muốn nổi điên.
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, những ánh sao sáng lấp lánh trên bầu trời giống như có vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú vào màn đuổi giết đang diễn ra trong khu rừng rậm phía dưới.
Úc Nha đã sức cùng lực kiệt, bước chân của hắn lảo đảo, cảm giác thân thể ngược lại rõ rang, quan trọng nhất là giờ phút này trong tâm của hắn như có nghìn vết thương trăm vết lõm, khiến cho hắn vô cùng vô tận hối hận. Hắn hối hận vì đã phát hiện ra cái lỗ nhỏ, hối hận vì đã đuổi theo bắt Hỏa Viên, nếu không tất cả mọi chuyện đã không thành ra thế này.
Ở phía trước của hắn là một mảnh rừng rậm chứa nhiều cỏ dại cùng bụi cây, tuy đang là mùa đông, nhưng nơi đây vẫn như cũ nhìn không thấy điểm cuối, điều này khiến cho Úc Nha không chút nghĩ ngợi liền tiến bước vào trong khu rừng, sau khi hắn đi vào không lâu, thân ảnh Tô Minh đã xuất hiện ở ngoài bìa rừng.
Hắn đứng nơi đó, thở dồn dập, lượng lớn khí trắng từ trong miệng của hắn tản ra, nhưng hai mắt vẫn tràn ngập lạnh lẽo, hắn không tiếp tục truy kích mà đứng nguyên tại đó yên lặng chờ đợi.
“Đây là nơi ta chuẩn bị làm nơi táng thân cho ngươi! Nếu ngươi trong tình trạng mỏi mệt như vậy vẫn có thể đi ra từ nơi này coi như ngươi mạng lớn.” Sau khi hô hấp của Tô Minh hơi bình ổn lại, hắn lẩm bẩm nói.
Lời của hắn vừa dứt, đột nhiên trong màn đêm yên tĩnh ở nơi này, từ trong khu rừng kia vang lên một tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu thảm thiết vọng lại khiến cho người nghe được phải kinh hãi.
Sau một lát, thanh âm thảm thiết này dần dần giảm đi, mơ hồ đã hóa thành tiếng rên rỉ yếu ớt.
Tô Minh trầm mặc đi thẳng về phía trước, chậm rãi tiến vào trong khu rừng, hắn di chuyển rất cẩn thận, thường thường mỗi lần bước ra mấy bước lại nhìn xung quanh, hoặc lui lại, hoặc vòng quanh, hoặc trực tiếp nhảy qua.
Đây là một khu vực bẫy rập mà Ô Sơn bộ săn đội của bọn hắn chuẩn bị để bắt dã thú, trong khu rừng này tồn tại rất nhiều cạm bẫy mà ngoại trừ Ô Sơn bộ không bộ lạc nào khác có thể biết được.
Cho dù là Tô Minh cũng chỉ biết đại khái một số bẫy rập, còn lại một số hắn không cách nào biết được.
Nếu Úc Nha đang ở vào thời kì mạnh mẽ, có lẽ còn có thể sống sót đi ra, nhưng với tình trạng lúc này của hắn, đi vào nơi này chẳng khác nào đã bước một chân vào Hoàng Tuyền.
Tô Minh cẩn thận từng bước đi tới, tiếng kêu rên từ nơi xa truyền tới bên tai ngày càng yếu bớt, dần dần, theo bước tiến của Tô Minh, hắn nhìn thấy Úc Nha bị treo trên đầu nhọn của một cây đại thụ to bằng một người ôm, bị đóng đinh trên đó.
Toàn thân hắn tràn ra máu tươi nhưng vẫn chưa chết, mà run rẩy truyền ra tiếng kêu rên yếu ớt.
Tô Minh lặng yên đi về phía trước, đến bên cạnh Úc Nha, nhìn người này, hồi lâu sau lấy ra xương sừng, vạch một đường trên cổ hắn.
Thân thể Úc Nha sau khi giãi lên kịch liệt mấy cái liền khí tuyệt bỏ mình. Hai mắt của hắn trước khi chết nhìn chằm chằm vào Tô Minh lộ ra vô tận oán hận.
Tô Minh trầm mặt, chặt đứt dây thừng của bẫy rập này, sau khi lấy ra một số tạp vật từ trên thân thể của Úc Nha, lại lấy ra số Huyết tán còn lại không nhiều lắm, đem thi thể hóa thành xương cốt, vừa đụng vào liền tan thành tro bụi.
Lặng lẽ xoay người, Tô Minh rời khỏi khu rừng này, ở ngoài bìa rừng hắn ngước nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, hai mắt lộ ra vẻ mờ mịt. Đây là lần thứ hai hắn giết người, hắn nói không ra mình có cảm giác gì, khẩn trương, thấp thỏm hay mê mang…
Hồi lâu sau, hắn than nhẹ một tiếng, mặc dù Hắc Sơn bộ cùng Ô Sơn bộ của hắn là xuất ra từ một mạch, nhưng vô số năm qua, lại trở thành kẻ thù truyền kiếp, một khi có một bộ lạc cường đại hơn, như vậy bộ lạc còn lại sẽ gặp phải nguy cơ bị diệt tộc, đến lúc đó tất cả đàn ông sẽ bị tàn sát, chỉ duy nhất có nữ nhân là bị bắt đi trở thành thứ sinh sản con cháu cho bộ lạc của đối phương.
Cũng may chuyện như vậy chưa bao giờ phát sinh, rất nhiều năm qua A Công của hai bên đều bị vây ở cảnh giới giống nhau nên cũng không dễ dàng khởi xướng đại chiến.
Hít một hơi thật sâu, cảm giác uể oải tràn ngập toàn thân Tô Minh, hắn cố lê thân thể đang sắp sửa hôn mê, hướng về phía xa cắn răng rời đi…
Thời gian dần dần trôi, khi ánh bình minh qua đi, mặt trời từ từ nhô lên cao, Tô Minh trở lại nơi luyện dược ở Hắc Viêm phong. Sắc mặt hắn tái nhợt, chui vào cửa động, khi đã ở trong Hỏa Dung động, hắn liền ngã xuống một bên chìm vào hôn mê.
Chương 15: A Công
“Ca ca…”
“Ca ca…huynh có nghe thấy không?”, thanh âm mềm mại quen thuộc trong mộng lại lần nữa vang lên trong đầu Tô Minh, thật lâu không tiêu tán. Thân thể Tô Minh đang lâm vào hôn mê bỗng run lên nhè nhẹ, tựa như đang giãy giụa khỏi cái gì.
“Ca ca…muội đang đợi huynh…”
Khi thanh âm kêu gọi này đạt đến mãnh liệt nhất, Tô Minh chợt giật mình tỉnh lại, hai mắt hắn vô thần, sửng sờ nhìn về vách tường trước mặt. Nửa ngày sau, hắn bị tiếng kêu gào hưng phấn làm gián đoạn, quay đầu lại thấy Tiểu Hồng đang vui vẻ kích động lao bổ tới, ở trên thân hắn cào tới cào lui.
Tiểu Hồng đã sớm tỉnh lại, trước đó nó chỉ hôn mê, thực chất cũng không bị thương tổn quá nhiều, sau khi tỉnh lại nó rất khẩn trương nhìn Tô Minh, ở bên cạnh sốt ruột chờ đợi.
Bây giờ thấy Tô Minh cũng đã tỉnh lại nó rất hưng phấn.
Tô Minh nhìn khỉ con, trên môi lộ ra nụ cười, nhưng trong dáng cười lại ẩn chứa sự mê mang, giấc mộng kia lại xuất hiện lần thứ hai…
Thở ra một hơi thật sâu, Tô Minh lắc đầu, mạnh mẽ khiến cho bản thân không tiếp tục nghĩ đến giấc mộng kì quái đó nữa, mà cúi đầu nhìn thoáng qua mảnh vỡ màu đen thoạt trông rất là tầm thường trên cổ.
Vuốt ve mảnh vỡ này, hai mắt Tô Mình dần dần sáng lên.
Bản thân hắn đã hiểu được những thay đổi mà mảnh vỡ màu đen này mang lại cho hắn. Thanh Trần tán luyện thành, khiến cho tốc độ tu luyện của hắn gia tăng không ít, không những thế nhờ vào dược thạch màu hồng trong lúc vô tình luyện chế ra, hắn đã hoàn toàn nắm giữ thế chủ động trong trận chiến sinh tử trước đó.
“Dược thạch còn cần phải tiếp tục luyện chế…tại trong địa phương kì quái đó, ta chỉ thấy được một cánh cửa, nhưng bên trên cánh cửa đó lại có mười lăm động nhỏ, trước đó bởi vì thiếu dược thạch nên ta còn hơi do dự, nhưng lúc này đây ta rất muốn biết sau khi ta đưa ra mười lăm hạt Thanh Trần tán, cánh cửa đó sẽ xuất hiện thay đổi gì…” Tô Minh thì thào tự nói.
“Huyết tán cũng cần luyện chế thêm một ít, đây…là đòn sát thủ của ta!”
“Mặt khác ta cũng cần quay trở lại bộ lạc một chuyến…đã lâu không trở về, nhiều năm qua tựa như A Công tu luyện không có gì tiến triển, có lẽ Thanh Trần tán đối với người cũng có trợ giúp” Tô minh trầm ngâm đứng dậy, sau khi hoạt động một chút, toàn thân mệt mỏi tiêu tan không ít.
Hắn xốc lại tinh thần, rồi lần nữa đắm chìm trong việc luyện dược, càng là tại mỗi thời khắc đều duy trì tu luyện huyết mạch trong cơ thể. Chỉ là một vài nơi trong cơ thể máu huyết lưu chuyển có cảm giác không thông, không lưu sướng như trước đó vậy. Tô Minh đoán được đây là bởi vì lúc đột phá Ngưng huyết cảnh tầng thứ nhất còn lưu lại tổn thương ngầm, trong thời gian ngắn sợ là rất khó bình phục.
Nhoáng cái đã qua một tháng, trong khoảng thời gian này Tô Minh có đi ra ngoài mấy lần, càng là để khỉ con giúp hắn thu thập dược thảo.
Nhất là loại dược thảo màu hồng dùng để luyện chế Huyết tán, càng là tự thân Tô Minh đi hái về hai gốc, hắn vốn định hái thêm một ít, nhưng lại mơ hồ cảm giác được nơi đó có nguy hiểm, sau một hồi do dự, hắn quyết định không tham nhiều.
Dùng lượng lớn những thảo dược này, trong vòng nửa tháng, Tô Minh mất ăn mất ngủ ngưng tụ khí huyết, càng là luyện chế dược thạch, trong Hỏa Dung động tiếng rầu rĩ không ngừng vang lên.
Một tháng sau, vào một buổi sáng sớm, khi trời còn tờ mờ sáng, Tô Minh dặn dò khỉ con mấy câu, rồi một mình xuống núi, biến mất bên trong rừng rậm.
Trong rừng rậm, với tu vi đạt đến Ngưng Huyết cảnh tần thứ hai, tốc độ của Tô Minh cực nhanh, thân ảnh như tia chớp phóng đi trên mặt tuyết, còn không đến buổi trưa, hắn đã xuyên qua khu rừng này, xuất hiện ở bên ngoài Ô Sơn bộ, nhìn bộ lạc ở phía xa trên mặt Tô Minh lộ ra nụ cười.
“Mấy ngày rồi không trở về…”Thân thể Tô Minh bước từng bước lớn, hướng về phía bộ lạc đi đến, trong bộ lạc vẫn như thường ngày, có rất nhiều hài đồng chơi đùa, một vài tộc nhân thì đang đối chiến với nhau giống như luận bàn.
Tô Minh trở về, đưa tới sự chú ý của một vài tộc nhân, dù sao hắn đã đi rất lâu, họ mang theo mỉm cười tới đánh tiếng chào hỏi nhau.
“Tô Minh! Ngươi trở về rồi, ngươi đã đi đâu trong thời gian dài như vậy a!” Tô Minh xoa đầu của một hài đồng, đang lúc muốn hướng nơi ở của A Công đi đến, thì sau lưng truyền đến một thanh âm sang sảng.
Nhìn lại thì người nói chuyện là một đại hán thân thể rất cường tráng, chỉ có điều khuôn mặt lại có phần non nớt, điều này cho thấy tuổi tác của hắn cũng không lớn, hắn chính là Lôi Thần.
“Ồ!” Tô Minh liếc mắt nhìn Lôi Thần một cái, hắn cảm thụ được rõ ràng khí huyết cực kì dồi dào trên thân Lôi Thần, mơ hồ so với Man sĩ Hắc Sơn bộ trước đó bị hắn dùng Huyết tán giết chết còn cường đại hơn.
“Sắp đột phá Ngưng Huyết cảnh tầng thư tư?” Tô Minh kinh ngạc mở miệng.
Lôi Thần nhếch môi cười nhẹ, đi tới bên cạnh Tô Minh thấp giọng nói.
“Gần đây cảm giác sắp đột phá, ha ha, A Công nói Man huyết trong cơ thể ta rất tinh thuần, nếu có đủ thời gian thậm chí có thể đạt đến cảnh giới như A Công vậy” Lôi Thần nói, hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng rất nhanh hắn liền sửng sốt, cẩn thận nhìn Tô Minh vài lần, bỗng nhiên hai mắt trừng to, tỏ vẻ không cách nào tin nổi, đang định mở miệng.
“Buổi tối đến chỗ của ta, lúc đó lại nói, ta đi tìm A Công trước!” Tô Minh biết Lôi Thần muốn nói gì, hắn khẽ mỉm cười, xoay người hướng về nơi ở của A Công đi đến
Nhìn theo bóng lưng của Tô Minh, Lôi Thần đứng đó cả nửa ngày, nắm tóc, lẩm bẩm mấy câu, nhưng nghĩ vẫn không hiểu, chẳng qua hắn vẫn nhớ được chuyện tối nay đi tới chỗ của Tô Minh.
Đến gần nơi ở của A Công, bước chân Tô Minh trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi, vẻ mặt có chút thấp thỏm, đối với A Công, người đã nuôi mình từ nhỏ đến lớn, không ngừng dạy dỗ mình, Tô Minh rất kính trọng, với hắn mà nói thì A Công giống như là ông nội, loại tình cảm này không thể dùng lời nói biểu đạt được.
Hắn không muốn lừa gạt A Công, chẳng qua có một số việc hắn không cách nào hoàn toàn nói ra, ví như mảnh vỡ trên cổ này chẳng hạn…Tô Minh đã không còn nhỏ, hắn có thể phán đoán, vật này nếu để người ngoài biết được, thì kẻ gặp họa rất có thể không phải chỉ mình hắn mà là cả bộ lạc.
Hắn…không thể nói.
Hít một hơi thật sâu, Tô Minh vẫn đứng ở bên ngoài nơi ở của A Công chứ không lập tức đi vào, hắn có thể mơ hồ nghe được bên trong có thanh âm truyền ra, dường như có vài người đang thương lượng điều gì.
Hắn kiên nhẫn đứng đợi trong giây lát, cánh cửa mở ra, bên trong bước ra ba đại hán. Ba đại hán này thân thể đều cực kì khôi ngô, tựa như một tòa núi nhỏ, càng là tại lúc xuất hiện, khiến cho Tô Minh cảm thụ được rõ ràng một luồng uy áp cực kì cường đại. Thậm chí lúc ba người này xuất hiện còn dẫn động khí huyết của Tô Minh, khiến cho hắn có loại ảo giác như bản thân bị gió lốc cuốn đi.
Tô Minh hít một hơi khẩu khí, vô ý thức lui lại phía sau mấy bước. Đứng đầu ba đại hán này chính là tộc trưởng Ô Sơn bộ bọn hắn. Trước đây, khi Tô Minh nhìn thấy hắn, cũng không có nhiều cảm thụ cho lắm, chỉ là mơ hồ biết rõ hắn là người cường đại nhất trong bộ lạc ngoại trừ A Công.
Nhưng bây giờ Tô Minh có được tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ hai, khi hắn lần nữa nhìn thấy Ô Sơn tộc trưởng, cảm thụ của hắn so với trước mãnh liệt hơn rất nhiều.
Lúc hắn nhìn lại, khí huyết trong cơ thể của vị tộc trưởng Ô Sơn bộ này tựa như kinh đào hãi lãng, nhất là khi kết hợp với hoa văn mơ hồ ẩn hiện trên khuôn mặt, tạo cho người khác cảm giác cực kì khủng bố.
Hai người bên cạnh tộc trưởng Tô Minh đều nhận ra, đại hán đứng bên trái cũng khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt mơ hồ lấp lóe hoa văn hình bọ cạp, khí huyết trong cơ thể cực kì mênh mông gần như ngang ngửa với Ô Sơn tộc trưởng.
Cánh tay người này rất dài, sau lưng mang một cây cung lớn, không hiểu vì sao, khi Tô Minh nhìn thấy cây cung đó, dường như bên tai hắn xuất hiện vô số thanh âm kêu gào, khiến cho hắn bỗng sinh ra cảm giác kinh hãi.
Đại hán này chính là Liệu thủ ( hay Tiễn thủ để Liệu thủ cho giống chất Man mọi người nhỉ hì hì) của Ô Sơn bộ!
Liệu thủ không phải là một cái tên, mà đó là một danh xưng được truyền thừa, mỗi bộ lạc chỉ có thể có một Liệu thủ, và người nắm giữ danh xưng này phải là người giỏi cung tiễn nhất trong toàn bộ lạc.
Còn lại một người đứng bên phải của Ô Sơn bộ tộc trưởng, đó là một đại hán khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt người này chất phát, không tùy tiện nói cười, hai mắt thường xuyên nheo lại, chỉ có thể nhìn thấy qua khe hở tia sáng chợt lóe bên trong, rất khó để nhìn thấy hoàn toàn con ngươi.
Hắn là Khôi thủ của đội săn Ô Sơn bộ, chịu trách nhiệm tất cả việc săn bắn bên ngoài Ô Sơn bộ, tên là Sơn Ngân.
Ba người này có thể nói là mạnh nhất trong bộ lạc ngoại trừ A Công ra.
Tô Minh hít thật sâu, vội vàng khom lưng đứng sang bên.
Ô Sơn bộ tộc trưởng lúc này mày cau lại, hiển nhiên cuộc trò chuyện trước đó với A Công không quá vui vẻ, sau khi ra khỏi ốc xá (gian nhà) hắn không nhìn Tô Minh, mà đi lướt qua.
Còn Liệu thủ cầm cung tiễn đứng bên cạnh sau khi nhìn thấy Tô Minh thì mỉm cười gật đầu rồi đi theo tộc trưởng.
Về phần Khôi thủ của đội săn, Sơn Ngân, trong mắt hắn không hề tồn tại Tô Minh, ngay cả nhìn cũng không thèm liền đi ngang qua.
Đến khi ba người đều đã đi xa, ánh mắt Tô Minh chợt lóe, lộ ra nghi hoặc, hắn nghi hoặc chính là lực lượng khí huyết trong cơ thể mình, ngay cả Lôi Thần đều có thể cảm thụ được, vì sao ba người mạnh nhất trong bộ lạc này lại không phát hiện ra.
“Là ta giúp ngươi che giấu khí huyết, còn không mau vào đứng ngoài đó làm gì?”. Trong lúc Tô Minh nghi hoặc bên trong ốc xá lại truyện ra thanh âm nghiêm túc của A Công.
Tô Minh cúi đầu, đi vào bên trong ốc xá.
“Ngươi cũng biết trở về?” A Công mặc đồ vải, trên đầu như cũ có nhiều bím tóc, khuôn mặt lộ ra nét tang thương, thế nhưng hai mắt lại cực kì sáng. Lời nói của ông mặc dù nghiêm khắc, nhưng sự vui sướng trong mắt ông lại không cách nào che dấu được.
Tô Minh thưa dạ vài câu, cúi đầu không dám nói nhiều.
“Có bản lĩnh, có thể mấy tháng không trở về nhà, ngay cả lão đầu tử ta cũng đều quên mất a, hừ, ngẩng đầu lên qua đây cho ta xem xem!” Bên trong thanh âm của A Công lộ ra vẻ bất mãn.
Tô Minh vẻ mặt nhăn nhó ngẩng đầu nhìn A Công.
“A Công…”
Không đợi hắn nói xong, đã thấy A Công đang ngồi khoanh chân phía đối diện bỗng nhiên ngưng tụ hai mắt, tay phải giơ lên hướng về phía Tô Minh chộp, thân thể Tô Minh không thể làm chủ tiến lên mấy bước, lồng ngực bị tay phải của A Công trực tiếp đặt lên.
Một cỗ lực lượng nhu hòa tan vào toàn thân Tô Minh, dung hợp với máu huyết rồi vận chuyển, chớp mắt liền đem mấy chỗ bị tổn thương ngầm trong cơ thể mà chính bản thân hắn cũng không biết khôi phục lại như cũ. Không những thế còn đem tai họa ngầm mà trước đó do hắn mạo hiểm đánh sâu vào Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai chưa ổn định đã vội ra ngoài giết người gây nên hoàn toàn bù đắp.
Lúc tay phải của A Công từ trên lồng ngực Tô Minh thu hồi, toàn thân hắn chấn động. Không cần nghĩ ngợi, hắn liền lấy ra dược đao vạch một đạo vết thương trên tay, lập tức có một ít máu đen xuôi theo miệng vết thương tràn ra, mơ hồ còn có mùi hôi.
“Tu vi còn chưa ổn định đã cùng người đánh giết, ngươi thật có bản lãnh a?” A Công nhìn hành động của Tô Minh trong mắt vẻ tán thưởng càng đậm, thế nhưng ngoài miệng vẫn như cũ không dịu bớt chút nào. Chẳng qua ông lấy một cái bình nhỏ màu xanh thẫm đưa cho Tô Minh.
Máu đen toàn bộ theo vết thương chảy ra, Tô Minh lập tức cảm giác tinh thần phấn chấn, sau khi nhận lấy bình nhỏ liền mở ra, dùng ngón tay chấm một ít bôi vào miệng vết thương.