Cầu Ma Audio Podcast
Tập 281 [Chương 1401 đến 1405]
❮ sautiếp ❯Chương 1401: Xin gọi ta là Tô Minh
Tiếng rít vang lên, hạt châu chớp lóe ánh sáng, mười ba đại trướng lão xung quanh Tô Minh bao gồm cổ Thái đại trướng lão tập trung nhìn chằm chằm, cổ Thái đại trưởng lão con ngươi co rút, không ngờ hạt châu ở trong tay Tô Minh xuất hiện biến đối như vậy, nên biết rằng chính tay lão lấy Nghịch Linh Châu nhưng nó chưa từng xuất hiện hình ảnh như
Tô Minh biểu tinh như thường không lộ ra vui buồn, tay phải cầm Nghịch Linh Châu, thần thức trong phút chốc dung nhập vào hạt châu. Tô Minh cảm nhận thế giới trong hạt châu, cảm nhận hồn Tang Tương hư ảo, cảm nhận hồn Tang Tương mất đi linh động, giờ là khí linh của Nghịch Linh Châu. Nhưng Tô Minh không quan tâm, hắn để ý là ý chí bốn chân giới của mình. Tô Minh cảm nhận đến hồn Tang Tương lập tức va chạm ý chí của mình.
Ngay sau đó, bốn ý chí thuộc về Tô Minh trong Nghịch Linh Châu tập trung vào thần thức hắn xâm nhập hạt châu, va chạm. Cái thứ nhất Tô Minh cảm nhận được là ý chí Đạo Thần, ý chí này vốn thuộc về hắn, giờ dung hợp với thần thức. Người Tô Minh phát ra khí thế khác với tu vi nhưng đủ khiến mười ba đại trưởng lão biến sắc mặt. Khí thế này làm tóc dài của Tô Minh tung bay, quần áo bay phần phật, vẻ mặt cổ Thái đại trưởng lão càng trầm trọng hơn.
-Đây là…
Cổ Thái đại trưởng lão tập trung nhìn, lão mơ hồ thấy lực lượng vô hình vòng quanh người Tô Minh hơi quen mắt. Còn những người khác chi cảm nhận được lực lượng vô hình nhưng chưa bao giờ nghe thấy, phát hiện lực lượng vô hình này ấn chứa sự cường đại làm tình thần họ rung động.
Ý chí chỗ Tô Minh lại tăng vọt, người ngoài không nghe thấy tiếng nổ nhưng tinh thần hắn như có sấm đánh. Trong tiếng nổ, Tô Minh cảm nhận ý chí Tiên Tông. Hai ý chí dung hợp khiến khí thế vô hình của Tô Minh càng đậm đặc hơn, làm các đại trưởng lão xung quanh chú ý. Đặc biệt là ý chí Tô Minh càng cường đại, cảm giác nguy hiểm khiến các đại trướng lão biến sắc mặt.
-Đây… Đây là…
Cổ Thái đại trưởng lão thấy vậy chợt biến sắc mặt, mắt lộ ra hoảng sợ. Đã rất nhiều năm Cổ Thái đại trưởng lão không làm vẻ mặt như vậy, dù lúc trước Sâm Mộc đại đạo tôn xông đến cũng không thấy. Vào lúc này cổ Thái đại trướng lão chẳng những vẻ mặt hoảng sợ mà còn đứng bật dậy, mắt lộ ra rung động khó tin.
Tô Minh cảm nhận ý chí Minh Hoàng chân giới trong Nghịch Linh Châu, cùng với ý
chí này trở về, người hắn khẽ run. Ý chí của Tô Minh bùng phát, loại ý chí trớ về trong người đã có một khoảng thời gian hắn không cảm nhận được. Sâu trong lòng Tô Minh có cảm giác như đang ở thế giới Tang Tương, cái cảm giác ý chí bản thân cường đại có thể lay động khung trời thiên địa.
Tầng thứ bảy thiên ngoại thiên, trên bầu trời hỗn độn, động đất, bốn phương tám hướng hư vô run rẩy, lăn cuồn cuộn. Những đại trướng lão cùng đứng dậy, bọn họ thấy cổ Thái đại trướng lão hoảng sợ, cảm nhận sự đáng sợ nhanh chóng tăng mạnh từ người Tô Minh. Giống như là chỗ Tô Minh có lực lượng không thuộc về cổ Táng quốc đang gầm rống thức tình.
Mặt Cổ Thái đại trướng lão liên tục thay đổi, có một câu nói không thốt khỏi môi mà khó tin thì thào trong đầu.
“Đây là hơi thở cửu trọng Đạo Thần!”
Cổ Thái đại trướng lão là người duy nhất đấu với ba cừu trọng Đạo Thần mà không chết, bởi vậy lão hiểu biết về cửu trọng Đạo Thần nhiều hơn người khác. Các đại trưởng lão khác có mặt không biết lực lượng vô hình trên người Tô Minh là gì, cổ Thái đại trướng lão thì cảm nhận rõ ràng, đó là lực lượng của cửu trọng Đạo Thần.
“Đây không phải là hơi thở của Thiên Tu Lạ, cũng không là của cố Hoàng hay Điên Liệt lão quái. Đây làh ơi thở thuộc về cửu trọng Đạo Thần thứ bốn lần đầu tiên xuất hiện trong Cổ Táng quốc!”
Mắt Cổ Thái đại trướng lão sáng hơn bao giờ hết.
Tô Minh cảm nhận được ý chí Cương Thiên trong Nghịch Linh Châu, dung hợp lại,
bốn ý chí đều trở về. Tô Minh mở mắt ra, ý chí bùng nổ càn quét bốn phương tám hướng. Đám mọi người mắt sáng lấp lánh, cổ Thái đại trướng lão đã khẳng định lão không nhìn lầm.
Tô Minh mở mắt ra, ý chí kia biến mất, trở vào người. Hạt châu trong tay Tô Minh tối đi một chút, hắn không trả lại. Nếu cổ Thái đại trướng lão đã nói có thể tặng ngoại vật vậy Tô Minh lật tay phải, bỏ Nghịch Linh Châu vào trong túi trữ vật.
Giờ phút này, tu vi của Tô Minh vẫn là chuẩn đạo tiên cảnh, hình dạng không thay đổi, nhưng những đại trướng lão thấy hắn như biến thành một người khác, biến đổi về khí chất, cường đại từ bên trong, khí thế không lộ ra ngoài mặt.
Cổ Thái đại trưởng lão nhìn Tô Minh, mắt càng sáng hơn, chợt cất tiếng cười to bảo:
-Tam hoàng tử cho lão phu niềm vui bất ngờ quá lớn, có thể nói là lão phu không ngờ đến. Chi một bất ngờ này đủ đáng giá lão phu trả giá tất cả vì ngươi!
Tiếng cười của cổ Thái đại trướng lão văng vẳng, Tô Minh mỉm cười.
-Xin hãy gọi ta là Tô Minh.
-Tô Minh, Tô Minh, tốt, Tô Minh, vốn lão phu còn đang lo không nắm chắc tranh đoạt chứng đạo quả, giờ chúng ta đổi kế hoạch. Chuyện Thất Nguyệt tông ta chuẩn bị cho ngươi gõ đạo linh âm, sau đó ta mang ngươi đi gặp một tiền bối. Nếu tiền bối này chấp nhận ngươi thì cơ hội nắm chắc thắng chứng đạo quả càng lớn hơn nhiều.
-Trước khi cướp Tu La môn ta sẽ sắp xếp đi tìm Tinh Thần Tiên, việc này cần ngươi phối hợp, nếu chúng ta tìm được Tinh Thần Tiên, cộng với Thất Nguyệt tông hết sức trợ
Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
giúp, ngươi có bảy phần nắm chắc đoạt được chứng đạo quả. Một khi đạt được đạo quả, một khi ngươi bước chân vào đạo tiên cảnh, chính là lúc ngươi nối danh cồ Táng quốc!
Tiếng cười của cồ Thái đại trướng lão vang vọng, vẻ mặt vui mừng rõ rệt, các đại trướng lão cảm nhận được.
-Tô Minh, ngươi không cần quay về tầng thứ năm thiên ngoại thiên. Có Nghịch Linh Châu, ngươi có thể đi tầng thứ sáu thiên ngoại thiên tu luyện. Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, lão phu sẽ chuẩn bị tốt, để ngươi gõ đạo linh âm, đẻ toàn cồ Táng quốc biết sự tồn tại của ngươi!
Trong tiếng cười của cổ Thái đại trướng lão, Tô Minh chắp tay, cúi đầu, nhìn sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, Hứa Trung Phàm đứng gần đó mặt mày hớn hở. Tô Minh cũng chắp tay, cúi đầu hướng sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, Hứa
Trung Phàm. Tô Minh cúi đầu làm sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, Hứa Trung Phàm cười toe toét, gật gù. Dường như nhớ ra điều gì, sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, Hứa Trung Phàm lấy ra ngọc giản đưa cho Tô Minh.
-Bên trong có cảm ngộ của vi sư về gõ đạo linh âm, ngươi cầm đi tìm hiểu.
Tô Minh nhận ngọc giản, nhìn chằm chằm sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, Hứa Trung Phàm, cất ngọc giản vào, gật đầu. Tô Minh cúi đầu lần cuối, xoay người bước ra hư vô, khoảnh khắc biến mất. Khi Tô Minh xuất hiện đã cầm Nghịch Linh Châu bước vào tầng thứ sáu thiên ngoại thiên. Chỗ này không có ai, không còn Nghịch Linh Châu thì dù là người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn cũng không thể đi vào, nơi này thành động phủ của cá nhân Tô Minh.
Tô Minh không đi nơi khác, tìm đến ngọn núi mạch thứ ba tầng thứ sáu thiên ngoại
thiên, vẫn là ở bên ngoài gian nhà, bên cạnh vách núi, khoanh chân ngồi xuống. Đến lúc này mắt Tô Minh mới lộ ra cảm xúc mãnh liệt, đó là tự tin, niềm tự tin sau khi lại có được bốn ý chí, tự tin trong cổ Táng quốc xa lạ.
Lực lượng ý chí giống như đảo ngược năm tháng của Tô Minh, là thuật pháp thần thông chưa từng xuất hiện trong cổ Táng quốc. Tô Minh nhìn ra được điều này từ biểu hiện của mấy đại trướng lão Thất Nguyệt tông.
Chi có…
-Hình như cổ Thái tông lão nhìn ra chút manh mối.
Tô Minh trầm ngâm. Mặc dù cổ Thái đại trướng lão không nói nhưng hiểu ra một chút, Tô Minh không suy nghĩ nhiều về việc này. Tô Minh lấy ra sư phụ của Tô Minh
trong Thất Nguyệt tông, Hứa Trung Phàm đưa cho, thần thức dò xét, dần khép mắt lại, chìm đắm trong tình tọa, ổn định tu vi đạo tiên cảnh.
Tô Minh cảm nhận được đạo tiên cảnh của mình không ốn định, dù gì đó là dung hợp Thất Mệnh thuật hóa thành đạo ảnh cường ép tăng lên, vì vậy hắn nhiều ít hiểu chuyện gõ đạo linh âm. Đặc biệt trong ngọc giản sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, Hứa Trung Phàm đưa ghi chép nhiều, cho Tô Minh hiểu thêm nhiều điều.
Tô Minh nhắm mắt lại, đầu dần hiểu ra.
-Đạo Thần từ nhất đến cửu trọng thật ra nhất và nhị trọng chi là đạo thân, tam trọng mới là đạo linh, sau thất trọng linh hóa tôn nên mới là đạo tôn, bát trọng là cực độ đạo tôn nên gọi là đại đạo tôn. Muốn khiến đạo tiên cảnh thật sự ốn định, hóa thân thành linh thì cần dung hợp với thiên địa, thành linh của thiên địa mới hoàn toàn bước vào đạo tiên cảnh,
đây là quá trình chuyển hóa đạo thân trở thành đạo linh. Quá trình này cần gõ đạo linh âm, lấy âm chứng đạo, lấy âm dung thiên.
-Nhất là sơ, tam là thịnh, lục là cường, cửu là cực. Chuyện gõ đạo linh âm có thể nhìn ra tiềm lực, tư chất của một người. Từ xưa đến nay kẻ thành tựu đạo linh từ nhất đến lục chiếm đa sổ, thất rất ít, bát là hiếm, cửu là hiếm hoi. Tất cả người gõ cửu âm đều thành đại đạo tôn. Không biết ta sẽ gõ mấy âm?
Tô Minh mở mắt ra, lóa tia sáng âm u.
Chương 1402: Đạo linh âm
Tô Minh cầm ngọc giản, lại nhắm mắt, ở trong tầng thứ sáu thiên ngoại thiên bắt đầu tình tọa ổn định đạo tiên cảnh, chờ đợi Thất Nguyệt tông phát triển chuyện gõ đạo linh âm. Đối với chuyện hoàng tử tranh giành cổ Táng quốc thì Tô Minh trước giờ không có hứng thú, đoạt cũng tốt, giết chóc cũng thế, với Tô Minh thì chi là thủ đoạn tăng tu vi, con đường để cuối cùng hắn đoạt xá Huyền Táng.
Trên đường này mặc kệ là ai ngăn cản thì Tô Minh giết hết. Giết tất cả kẻ cản đường, đạp nát mọi hòn đá cản trở. Tô Minh muốn đứng trên bầu trời nhìn xuống khung trời mặt đất, bởi vậy hắn mới đồng ý cách nói của cổ Thái đại trướng lão Thất Nguyệt tông, tham gia cuộc tranh đoạt này. Ở trong lòng Tô Minh thì đây không phải là đoạt, đây là con đường tu vi của hắn, là con đường đoạt xá Huyền Táng!
Cho dù trông thế giới này chân thật nhưng nơi đây không có Cửu Phong thuộc về hắn,
không có Man tộc của Tô Minh, không có bóng dáng mấy nữ nhân của hắn. Cho dù Tô Minh thấy một số người có khuôn mặt quen thuộc tại đây nhưng hắn luôn vững tin mắt thấy không phải người thuộc vè hắn. Nhà của Tô Minh luôn là Cửu Phong, quê hương của hắn là Tam Hoang!
Đặc biệt là sau khi ý chí bốn chân giới trở về thì cảm giác này càng mãnh liệt hơn, Tô Minh xác định rõ ràng con đường tương lai về nhà, là động lực cho hắn bền bỉ kiên trì đi tiếp.
Những suy nghĩ phập phồng tồn tại trong lòng Tô Minh, hắn đã học được không lộ biểu tinh ra ngoài. Chỉ khi mi mắt khép, người ngoài không thấy tròng mắt tồn tại điên cuồng đốt cháy cả đời Tô Minh.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là một tháng. Sáng sớm, nguyên tầng thứ sáu thiên
ngoại thiên như bị lửa đốt, đỏ rực, giọng cổ Thái đại trướng lão tang thương vang vọng.
-Tô Minh, đã đến giờ, bây giờ là lúc gõ đạo linh âm.
Tô Minh mở mắt ra, không thấy bao nhiêu biến đối, chi có cố chấp trong mắt chứng tỏ nỗi lòng mãnh liệt, mắt là cửa sổ tâm hồn toát ra tia sáng âm u. Tô Minh đứng dậy, biển lừa xung quanh hắn và màu đỏ bầu trời làm phông nền. Tô Minh hóa thành cầu vồng lao lên trời, cả bầu trời ầm vang xuất hiện một vòng xoáy to lớn.
Khi Tô Minh lao ra khỏi vòng xoáy thì hắn đứng bên trên cừu thiên Thất Nguyệt tông, tầng mây cuồn cuộn dạt ra bốn phía, mặt trời mới mọc, đưa mắt nhìn thiên địa mênh mông. Thất Nguyệt tông ở dưới đất trông thật nhỏ bé, gió thổi vù vù vuốt ve tóc dài của Tô Minh, nghịch ngợm áo dài nhưng không thể thổi đi sự cố chấp về tu vi, muốn mình cường đại hơn.
Giọng Cổ Thái đại trướng lão vang vọng từ bốn phương tám hướng thật lâu không tán, như phát ra từ thiên địa:
-Gõ đạo linh âm, nói là gõ nhưng thật ra không phải gõ mà là phát ra tiếng huýt sáo thuộc về ngươi, thanh âm đ*o tiên cảnh của ngươi, đề thanh âm hòa vào thương thiên đại địa, để thanh âm trờ thành dẫn đạo, hóa thành sóng gợn thay đồi thiên địa, cuối cùng khiến đạo thân của ngươi lột xác thành linh trong tiếng hú dài.
-Gõ đạo linh âm trên thực tế không cần chuẩn bị cái gì, cũng không cần thông báo tông môn khác. Lúc trước người khác gõ đạo linh âm chi cần tiến hành trong tông môn của mình là được, có cấm địa chuyên môn khiến đạo linh âm không vọng ra ngoài. Nhưng chỗ ngươi không thích hợp, chúng ta muốn toàn cổ Táng quốc biết tam hoàng tử ở Thất Nguyệt tông của ta, cho nên việc này cần ngươi gõ đạo linh âm trên bầu trời.
-Một tháng nay Thất Nguyệt tông đã phát triển toàn bộ trận pháp từ bốn phương tám hướng, tất cả trướng lão ra ngoài hộ pháp cho ngươi. Mười ba đại trướng lão chúng ta đích thân tọa trấn, không cho phép bất cứ người nào, bất cứ tông môn gì quấy rầy ngươi! Lão phu muốn là Tô Minh, lấy ra toàn bộ tu vi của ngươi, không chút che giấu. Ngươi không cần lo lắng, hiện tại, tương lai Thất Nguyệt tông sẽ không ra tay với ngươi!
-Ngươi đừng lo, tu vi của lão phu có bao nhiêu kỷ nguyên, Thất Nguyệt tông là một trong bảy tông cổ Táng quốc, lời hứa của ta chính là Thất Nguyệt tông hứa hẹn, lời hứa của ta dù là hiện tại hay tương ngươi vĩnh viễn là người của Thất Nguyệt tông! Mặc kệ ngươi đến đâu, mặc kệ tương lai ngươi có thành tựu cao bao nhiêu thì ngươi là người của Thất Nguyệt tông. Tương tự, cho dù sau này ngươi có lựa chọn nào khác, bao nhiêu năm sau ngươi phải nhớ kỹ tại cổ Táng quốc có một tông môn tên gọi Thất Nguyệt tông!
-Ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên Thất Nguyệt, vì chính ngươi kéo Thất
Nguyệt lên cao. Bây giờ lão phu muốn là ngươi ở trong Thất Nguyệt, trong Thất Nguyệt tông này nổi dậy. Hãy gầm lên đạo linh âm của ngươi, khiến toàn thiên hạ, nguyên cổ Táng quốc này ai cũng biết ngươi! Tô Minh, ngươi có thể làm được không?
Giọng Cổ Thái đại trướng lão sục sôi, kích động khuếch tán.
Tô Minh im lặng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
-Nếu như chuyện tranh đoạt chỉ là một phần cuộc đời ta trải qua, nếu như chính ta rất có thể là giả dối, ngươi, và Thất Nguyệt tông còn sẽ như vậy không?
Tiếng cười của cổ Thái đại trướng lão quanh quẩn, kinh thiên động địa:
-Đã lắng đọng quá lâu, Thất Nguyệt tông cùng ngươi chiến với thiên hạ có ngại gì? Hoặc là sống, hoặc là chết. Chết thì có gì đáng sợ?
Mắt Tô Minh bắn ra tia sáng mãnh liệt nhất từ khi đi đến cổ Táng quốc.
Thật lâu sau, giọng Tô Minh bình tình vang lên:
-Ta, có thể làm được.
Vẻ mặt Tô Minh không còn bình tình, trong mắt tràn ngập chiến ý, khoảnh khắc này đốt cháy sinh mệnh, kích tình của hắn thành tiêu điểm trên bầu trời.
Cổ Thái đại trướng lão lên tiếng:
-Đạo linh âm!
Trăm vạn dặm bên ngoài Thất Nguyệt tông vang vọng từng tiếng trổng điếc tai, tiếng thùng thùng lan tỏa bốn phương tám hướng, vọng lên trời, chấn động mặt đất. Trong tiếng trống là tiếng gầm đồng loạt của mấy chục vạn tu sĩ Thất Nguyệt tông.
-Đạo linh âm!
Tô Minh phất tay áo, chợt ngẩng đầu, đứng giữa trời, tu vi hoàn toàn bùng phát không chút giữ lại, phát ra tiếng hú dài thông báo cổ Táng quốc.
-Grao!
Tiếng hú dài lớn nhất từ khi Tô Minh thức tỉnh ở cổ Táng quốc, là tiếng hét đầu tiên
khi hắn ở đây trải qua một loại điên cuồng và bùng nổ, là hắn ở Thất Nguyệt tông, ở thương thiên đại địa phát ra tiếng hét của mình.
Thanh âm phát ra, thiên địa ầm vang, tầng mây cuồn cuộn như bị cuồng phong thồi quét tan vờ thành nhiều mảnh. Giọng Tô Minh khuếch tán ầm ầm như tiếng sấm. Ngàn dặm, vạn dặm, mười vạn dặm, trăm vạn dặm, ngàn vạn dặm, trăm triệu dặm, trên bầu trời dấy lên sóng gợn mãnh liệt. Những gợn sóng vặn vẹo hóa thành khuôn mặt Tô Minh cùng rống to.
Mặt đất chấn động, không ngừng rung rinh, dãy núi lắc lư, hồ nước bùm bùm. Trong phạm vi trăm triệu dặm bốn phương tám hướng Thất Nguyệt tông, các tu sĩ đứng khắp nơi dù đang làm cái gì tình thần bị chấn động, tai ù vang, bị đạo linh âm thứ nhất của Tô Minh lay động tình thần.
cổ Thái đại trướng lão gầm lên:
-Đây là tiếng thứ nhất, còn có tiếng thứ hai, thứ ba. Tô Minh, hãy liên tục rống ra đạo linh âm của ngươi, đẩy thanh âm này lan ra xa hơn, tràn ngập bảy tông mười hai môn đi, khuếch tán khắp thiên địa cổ Táng quốc, truyền vào trong hoàng cung, để tu sĩ trong thiên hạ này nghe thấy giọng của ngươi!
Tô Minh rống tiếng thứ nhất xong tu vi toàn thân sôi sục, còn có hồn, máu, tất cả ký ức trong sinh mệnh hỗn độn, mãnh liệt, biến thành tu vi toàn diện bùng nổ. Lòng Tô Minh tràn ngập cảm giác khó ta, làm hắn rất muốn phát ra tiếng thét thứ hai.
Đúng như cổ Thái đại trướng lão đã nói, lần này Tô Minh muốn khiến thiên hạ biết, hắn phải nổi dậy, muốn thiên hạ chứng kiến, mắt Tô Minh bắn ra chiến lý mãnh liệt đã lâu rồi không xuất hiện.
Vào giây phút này, khi đạo linh âm thứ nhất của Tô Minh quanh quẩn trên bầu trời trăm triệu dặm, trong khu vực tràn ngập hơi thở của hắn, thành sự thừa nhận thanh âm của hắn, tu vi đạo tiên cảnh của hắn ổn định nhiều hơn. Tô Minh ngấng đầu lên, tu vi trong người sôi trào, hắn phát ra tiếng thứ hai, đạo linh âm thuộc về hắn không phải hú dài mà là tiếng rống to chấn động thiên địa.
-Grao!
Đạo linh âm thứ hai của Tô Minh phát ra, trên bầu trời trăm triệu dặm không còn chút đám mây, đại địa chấn động như có vô số địa long lăn lộn. Dư âm đ*o linh âm thứ nhất còn đây mà tiếng thứ hai bỗng nhiên khuếch tán, trực tiếp phủ lên phạm vi trăm triệu dặm, ầm ầm lan tỏa. Một trăm triệu dặm, hai trăm triệu dặm, ba trăm triệu dặm, đạo linh âm của Tô Minh trờ thành thanh âm duy nhất trong khu vực ba trăm triệu dặm.
Sự không cam lòng, điên cuồng, cố chấp với mọi người trong thế giới Tang Tương, đã từng mờ mịt tại cổ Táng quốc xa lạ, vào giây phút này trút ra trong tiếng gầm.
Tô Minh cần một lần gào thét.
Bầu trời biến động, đất như vỡ ra, sấm sét núp đi. Giờ phút này, giọng Tô Minh lại quanh quẩn khiến mọi sinh mệnh trong phạm vi ba trăm triệu dặm cảm nhận tinh thần rúng động.
Tô Minh lấy đạo linh âm đưa thanh âm thay thế thanh âm trong cổ Táng quốc, sóng gợn trên trời có thanh âm của hắn, mặt đất ầm vang có hơi thở của hắn.
-Nếu thanh âm của ta có thể tràn ngập toàn cổ Táng quốc vậy có thể nào truyền tới thân Huyền Táng không?
Chương 1403: Tam là thịnh
Nhất là sơ, tam là thịnh, lục là cường, cửu là cực.
Giờ phút này, Tô Minh phát ra tiếng hú dài đạo linh âm thứ ba thuộc về hắn đạt đến đỉnh cao. Thanh âm quanh quẩn, bên trong lộ ra điên cuồng tràn ngập thiên địa, trùng kích phạm vi ba trăm triệu dặm mà tiếng đạo linh âm thứ hai khuếch tán, dung hợp với dư âm hai tiếng trước khiến đạo linh âm thứ ba càn quét bát hoang.
Khoảng cách không ngừng lan rộng, ba trăm triệu dặm, bốn trăm triệu dặm, năm trăm triệu dặm. Mãi khi ba đạo linh âm chồng lên nhau đạt đến mức độ một ngàn triệu dặm khủng bố thì khung trời mặt đất tràn ngập tiếng nổ, thanh âm của Tô Minh khuếch tán, thành vua trong khu vực này.
Thất Nguyệt tông ở phương tây cổ Táng quốc, phạm vi ba tiếng đạo linh âm của Tô
Minh không bao phủ nguyên phương tây nhưng lan khá xa.
Phương tây cổ Táng quốc trừ Thất Nguyệt tông ra còn có mấy tông khác là Ngũ Hành tông, Phi Vũ môn, Thiên Hà môn. Ba tông môn này về tên tuổi thì ngang ngửa với Thất Nguyệt tông, Thực lực ngang nhau. Ba tiếng đạo linh âm của Tô Minh bao phủ, tu sĩ trong ba tông môn này lập tức cảm nhận được, thức tỉnh khỏi tình tọa, mở bừng mắt khỏi tu luyện lúc sáng sớm.
Người ba tông môn vẻ mặt khác nhau, tu sĩ cấp thấp thì mờ mịt không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có những tu sĩ tu luyện nhiều năm, biết rất nhiều, hay tu vi đến trình độ bất khả ngôn, thậm chí là Đạo Thần cảnh mới biết tiếng gầm chấn động thiên địa đại biểu cho cái gì. Đặc biệt là đưa mắt nhìn bầu trời tràn ngập sóng gợn tồn tại thần thức của Tô Minh. Từng đợt sóng như có thể thấy khuôn mặt Tô Minh, động đất tồn tại hơi thở của hắn, tất cả trở thành bằng chứng đạo linh âm.
-Đây là… Có người gõ đạo linh âm, lấy âm dung thiên để lột xác đạo thân của mình trở thành đạo linh.
-Nhìn phương hướng thì chắc là Thất Nguyệt tông. Nhưng bảy tông mười hai môn cổ Táng quốc ta hễ có tu sĩ gõ đạo linh âm đều tiến hành trong câm địa sơn môn, không để người ngoài biết, vì đạo linh âm khá quan trọng, không thể bị quấy rầy chút nào.
-Lần này Thất Nguyệt tông cho phép tu sĩ gõ đạo linh âm như thế này chắc có ý đồ gì.
Từng thần thức trao đổi, các tu sĩ trong ba tông môn chấn động. Trên bầu trời Thất Nguyệt tông, tu vi toàn thân Tô Minh không ngừng khuếch tán đạt đến cực độ, dùng lực lượng tu vi thúc đẩy ba tiếng đạo linh âm. Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn cảm giác được tu vi hiện tại còn có thể hét thêm một tiếng đạo linh âm.
-Từ xưa đến nay đa số đạo tiên cảnh phát ra đạo linh âm đều là từ một đến ba, chi có số ít là vượt qua ba tiếng, cực ít đạt đến sáu tiếng, hiếm hoi có người hét chín tiếng. Bất cứ ai từng đạt đến chín tiếng mãi đến bây giờ chưa chết đều trở thành địa đạo tôn.
Mắt Tô Minh chợt lóe, trong đầu nhớ đến miêu tả về đạo linh âm ghi trong ngọc giản sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông, Hứa Trung Phàm đưa cho.
Giờ phút này, Tô Minh hít sâu, ở trên bầu trời vận chuyển tu vi đến cực độ, liên tục bùng nổ, con mắt thứ ba mở ra, ba đạo thân bên trong tỏa ánh sáng lấp lánh đẩy đến cực hạn. Tô Minh há mồm phát ra đạo linh âm thứ bốn.
-Grao!
Đạo linh âm thứ bốn trong phút chốc phủ lên tám phương một ngàn triệu dặm hướng
tới nơi xa hơn. Liên tục vang tiếng nổ, đạo linh âm đi qua đầu là thiên địa ầm vang, trời gợn sóng, đất rung rinh như hình thành khuôn mặt ảo của Tô Minh, khuôn mặt gầm rống càn quét tất cả.
Dung hợp ba đạo linh âm trước, đạo linh âm thứ bốn của Tô Minh lay động ba tông môn phương tây cổ Táng quốc. Đạo linh âm không ngừng khuếch tán, rốt cuộc bao phủ nguyên khu vực phương tây cổ Táng quốc. Tiếng gầm lọt vào tai mỗi một sinh mệnh phương tây. Nhưng cách mục tiêu rung động toàn cổ Táng quốc mà cổ Thái đại trưởng lão muốn còn quá xa. Bốn tiếng đạo linh âm, trong cường giả đạo tiên cảnh cổ Táng quốc có nhiều người từng gầm rống, chỉ bốn tiếng không đem lại chấn động gì, cùng lắm là khiến tai tu sĩ phương tây ù vang, không thể làm tinh thần họ hoảng sợ.
Giờ thì tu vi của Tô Minh gần sắp cực hạn, chi dựa vào lực lượng tu vi thì hắn không thể tiếp tục phát ra đạo linh âm thứ năm. Dù sao đây không đơn giản là gào thét, phải mang
toàn bộ tu vi, hồn, sinh mệnh, mọi thứ của mình hòa cùng một chỗ phát ra tiếng rống như sinh mệnh.
Chi có thanh âm như vậy mới lay động khung trời mặt đất, như khắc ấn khiến thiên địa ghi nhớ thanh âm của mình. Trong quá trình ghi nhớ, sóng gợn khung trời có thể tẩy rữa đạo thân của hắn, động đất lột xác đạo thân, cho đến giai đoạn đỉnh cao nhất, khi Tô Minh thu lại tất cả là hắn sẽ chân chính bước vào đạo tiên cảnh.
Thật ra dù bây giờ Tô Minh thu lại ý thức, hơi thở phát ra bốn tiếng rống thì cũng có thể bước vào đạo tiên cảnh. Nhưng làm như vậy tương lai hữu hạn, đây không phải con đường Tô Minh muốn, vì khiến mình cường đại, vì cuối cùng mở mắt ra trong cuộc đoạt xá với Huyền Táng, Tô Minh hiểu rằng phải biến cường đại!
Mục tiêu của Tô Minh là cừu trọng Đạo Thần, mục tiêu là đạo nhai!
Bốn tiếng linh âm vang vọng, mắt Tô Minh lộ ra cố chấp mãnh liệt, tu vi gần như hoa hết, miệng có vị rĩ sắt. Người Tô Minh run rẩy trong bầu trời phương tây gợn sóng, động đất. Bởi vì đạo linh âm trừ khó khăn lúc rống, vì ngưng tụ thanh âm sinh mệnh nên lúc phát ra hao hết thân thể, có khi kiên trì đến không thể chống được nữa, thu lại tất cả mới hồi phục. Khi chưa hồi phục, loại hao mòn này sẽ ngày càng nghiêm trọng them theo không ngừngp hát ra đạo linh âm. Còn có thiên địa gợn sóng, động đất không thay đồi khiến hao mồn mãnh liệt hơn, đây là một trong nguyên nhân khiến gõ đạo linh âm ít khi nào hơn sáu tiếng.
-Tư chất của ta tầm thường, lúc ở Ô Sơn ta liền biết, dù sao người Tố Minh tộc trừ thiên phú ra có tư chất sâu cạn. vốn lấy tư chất của ta thì bốn tiếng đã là cực hạn.
Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười nhạt, không thấy cay đắng. Từ khi thế giới Tang Tương bị hủy diệt thì Tô Minh đã không còn cay đắng, sau đó giết chóc trong Ám Thần,
Nghịch Thánh làm hắn chìm trong điên cuồng.
Giờ phút này, hiểu ra tư chất ngược lại khiến Tô Minh càng không phục.
-Tư chất như vậy ta càng muốn rống ra nhiều đạo linh âm! Bởi vì trừ tu vi ra ta còn có… Ý chí!
Tô Minh vung tay áo, ý chí Đạo Thần bùng phát khỏi người. Ý chí xuất hiện, cổ Táng quốc có lực lượng vô hình vòng quanh Tô Minh, làm tóc hắn bay lên. Tô Minh ngấng đầu, dùng ý chí phát ra đạo linh âm thứ năm.
-Grao!
Thanh âm phát ra, phương tây cổ Táng quốc chấn động, đặc biệt là tu sĩ Thất Nguyệt
tông ai nấy mặt hớn hở. Bọn họ nhìn Tô Minh như thấy bốn mươi năm trước hắn xông trận Đạo Thần hàng ảnh.
Cùng lúc đó, hiếm khi mắt cổ Thái đại trướng lão lóe tia kích động, lão nhìn Tô Minh bây giờ, khẳng định mình không nhìn lầm. Hơi thở này chỉ đặc biệt thuộc về cửu trọng Đạo Thần.
Đạo linh âm thứ năm quanh quẩn, trong phút chốc tràn ngập nguyên phương tây cổ Táng quốc, phủ lên mọi tông môn trong phạm vi. Những tông môn bị chấn động, đạo linh âm lan đi xa hơn. Đạo linh âm của Tô Minh lan đến khu vực trung nguyên, phương bắc, phương nam của cổ Táng quốc.
Nếu có ai đứng trên nơi cao nhất cổ Táng quốc nhìn xuống toàn cảnh, bây giờ sẽ thấy sóng âm mãnh liệt từ phương tây thành hình cung ầm ầm khuếch tán. Trong hình cung
xuất hiện khuôn mặt gần như là Tô Minh.
Khu vực phương bắc, trong cát vàng, Tu La môn dựng đứng trên mặt đất cũng bị đạo linh âm của Tô Minh lan đến. Trong thế giới Tu La môn, thanh niên khoanh chân trên pho tượng dữ tợn chợt mở mắt ra. Thanh niên mắt chợt lóe, vụt ngấng đầu, bên tai văng vẳng đạo linh âm của Tô Minh. Thanh âm xuất hiện khiến thanh niên biến sắc mặt, cùng lúc đó thân hình Đế Thiên trong con mắt phải vốn bị chôn vùi nhưng khi thanh niên biến sắc mặt thì y lại ngưng tụ thân hình.
Đế Thiên cười to bảo:
-Là Tô Minh, đây là Tô Minh!
Trong tiếng cười chất chứa kích động, bởi vì Tô Minh xuất hiện khiến Đế Thiên càng
tin tưởng vào ý nghĩ của mình, mọi thứ nơi đây đều là giả!
Nhị hoàng tử sắc mặt âm trầm nói:
-Câm miệng lại!
Nhị hoàng tử giơ tay phải lên chi vào trán, Đế Thiên trong mắt cười dài tan biến. Nhị hoàng tò sắc mặt âm trầm.
Giờ phút này, không chỉ có nhị hoàng tử biến sắc mặt, nguyên Tu La môn đều nghe đạo linh âm của Tô Minh, thanh âm quanh quẩn, trời gợn sóng, động đất. Gần như mọi tu sĩ trong Tu La môn biến sắc mặt.
Chương 1404: Đạo âm chấn Cổ Táng quốc
Mãi khi chỗ Tô Minh, đạo linh âm thứ năm hòa cùng bốn tiếng trước biến thành hùng hồn sóng âm phủ một nửa khu vực phương nam, phương bắc và trung nguyên chính giữa. Lúc này đạo linh âm thứ năm dần mất lực lượng khuếch tán, biến thành dư âm không ngừng vang vọng. Chính lúc này, Tô Minh đứng bên trên Thất Nguyệt tông mặt tràn ngập điên cuồng.
-Tiếng thứ sáu!
Khóe môi Tô Minh tràn máu, đôi mắt hắn có ngấn máu, đây là vì thân thể bị hao mòn nghiêm trọng tạo thành tổn thương, là bị thiên địa gợn sóng, chấn động tổn thương thân hình cùng linh hồn. Lấy tư chất của Tô Minh vốn không thể rống ra đạo linh âm thứ năm, vì vậy lúc trước thanh âm kia vang lên đánh vỡ pháp tắc thiên địa, khiến cơ thể của hắn tiêu hào vượt xa tu sĩ bình thường rống ra đạo linh âm thứ năm.
Nhưng tất cả cũng có nghĩa là nếu Tô Minh thu lại tất cả thì tư chất sẽ thay đổi, vì hắn phát ra đạo linh âm thứ năm nnhất định phải có tư chất rống ra thanh âm này. Nếu Tô Minh không có thì pháp tắc thiên địa Cổ Táng quốc chắc chắn sẽ khiến Tô Minh có. Chuyện này nói thì huyền diệu nhưng không khó hiểu đạo lý.
Chẳng qua đối với Tô Minh thì hắn sẽ phải chịu đựng khá là thảm liệt, tuy nhiên, nếu hắn đã đi đến bước này rồi tuyệt đối sẽ không trừ bỏ. Cùng với thanh âm vang vọng, ý chí Tiên Tông bùng phát, thân thể Tô Minh héo rút một chút, sự sống bị hút đi hơn phân nửa. Cùng với ý chí, Tô Minh há mồm phát ra đạo linh âm thứ sáu.
Nhất là sơ, tam là thịnh, lục là cường.
Giờ phút này, Tô Minh phát ra đạo linh âm thứ sáu, hắn đã bước chân vào trình độ cường.
Khi đạo linh âm thứ sáu phát ra, xung quanh Thất Nguyệt tông, thanh âm Cổ Thái đại trưởng lão truyền vào tai mỗi một tu sĩ.
-Đề cao cảnh giác, nghiêm cấm hết thảy kẻ quấy rối xuất hiện! Đạo linh âm thứ sáu đem đến tác dụng chấn động, chắc chắn sẽ có kẻ quấy rầy!
Giọng Cổ Thái đại trưởng lão vang bên tai mỗi một tu sĩ Thất Nguyệt tông, bọn họ ai nấy mắt sáng rỡ nâng cao cảnh giác, phòng hộ phạm vi trong ngoài Thất Nguyệt tông trăm vạn dặm như tường đồng vách sắt.
Khi đạo linh âm thứ sáu của Tô Minh truyền ra, tông môn phương tây Cổ Táng quốc vào giây phút này dấy lên xôn xao, là do nhiều người kinh kêu tạo ra tiếng ồn, chấn động vì Tô Minh rống ra đạo linh âm thứ sáu.
Tương tự, đạo linh âm thứ sáu hòa cùng năm tiếng trước, hình thành tiếng nổ ầm ầm như sấm, thiên địa tối sầm, động đất dữ dội. Đạo linh âm của Tô Minh phủ lên hơn phân nửa khu vực phương bắc, phương nam, trung nguyên. Trong phạm vi này không tính đến khu vực phương tây, tổng cộng tồn tại ba tông sáu môn. Lúc này tu sĩ ba tông sáu môn đều bị đạo linh âm của Tô Minh chấn động, đặc biệt là những cường giả thông qua đạo linh âm mạnh yếu đoán ra thanh âm này là thứ mấy, bởi vậy gây ra nhiều giật mình.
-Đây là đạo linh âm thứ sáu, hắn đến từ Thất Nguyệt tông.
-Xem ra trong Thất Nguyệt tông lại có một trưởng lão đạo tiên cảnh, xem đạo linh âm này bàng bạc thì chắc người này có khả năng trở thành đạo tôn.
-Tuy nhiên Thất Nguyệt tông có âm mưu gì đây, gõ đạo linh âm mà không tiến hành trong cấm địa sơn môn, càn rỡ như vậy.
Khi đạo linh âm thứ sáu của Tô Minh quanh quẩn, lực lượng khuếch tán biến mất, trong Thất Nguyệt tông, giọng Cổ Thái đại trưởng lão mang theo tang thương và kích động lại vang lên.
-Tô Minh, nếu ngươi có thể gõ tiếng thứ bảy thì sẽ dẫn đến rung động, nếu là tiếng thứ tám sẽ khiến tất cả tông môn hoảng sợ. Nếu như… Ngươi có thể gõ đến tiếng thứ chín sẽ phủ lên nguyên Cổ Táng quốc, hoàng sẽ nghe thấy.
Thân thể Tô Minh héo rút như ông lão, khóe miệng đầy máu, trong mắt có nhiều tơ máu, dường như hắn không nghe thấy lời Cổ Thái đại trưởng lão nói. Tô Minh hít sâu, khi Cổ Thái đại trưởng lão chưa dứt lời hắn đã vận chuyển ý chí Minh Hoàng.
Tô Minh ngửa đầu phát ra đạo linh âm thứ bảy.
-Tiếng thứ bảy!
Thanh âm truyền ra hoàn toàn lất át thanh âm của Cổ Thái đại trưởng lão, không phải vì tu vi của hắn vượt qua lão mà bởi vì đạo linh âm lan ra gần sáu phần Cổ Táng quốc hình thành cộng minh.
-Grao!
Giọng Tô Minh truyền ra, người hắn run rẩy héo rút, sắp thành thây khô,, mái tóc của hắn trở thành màu xám, máu sắp khô cạn, sự sống như sắp xói mòn.
Nhưng đạo linh âm thứ bảy vẫn cố chấp truyền khắp phương tây, phủ lên mọi khu vực phương bắc, bao phủ bất cứ phạm vi phương nam, tràn ngập trung nguyên. Tám phần Cổ Táng quốc vào giây phút này tràn ngập tiếng gào của Tô Minh.
Trong phạm vi này chỉ óc hoàng đô trung nguyên như có điều huyền diệu, thanh âm không thể truyền đến. Chỗ này vẫn như thường, mọi kiến trúc, tông môn, tu sĩ ở phạm vi khác vào giây phút này cảm nhận trong đạo linh âm thứ bảy của Tô Minh chất chứa cố chấp, điên cuồng.
Trong khu vực phương bắc Tu La môn, khi đạo linh âm thứ bảy của Tô Minh quanh quẩn, có nhiều tu sĩ bước ra khỏi trận pháp Tu La giới. Trận pháp tỏa ánh sáng lấp lánh, bọn họ xuất hiện ở phương bắc Cổ Táng quốc lao hướng Thất Nguyệt tông.
Những tu sĩ khá là động nhưng bọn họ không phải là đòn sát thủ thật sự. Lão quái cường giả từ Tu La môn đã xuất hiện bên ngoài Thất Nguyệt tông, vang tiếng nổ điếc tai, trận pháp ngoài Thất Nguyệt tông bị xới tung. Cổ Thái đại trưởng lão lạnh lùng nhìn mọi thứ, mười hai đại trưởng lão bên cạnh lão đều hóa thành cầu vồng bay đi, những trưởng lão khác cũng lao ra.
-Bất cứ người nào của Thất Nguyệt tông đều chết được chỉ không thể để ai đạp bước vào đây, làm hỏng đạo linh âm của tam hoàng tử!
Cổ Thái đại trưởng lão biết rõ khi Tô Minh gõ vang đạo linh âm đến trình độ nhất định thì sẽ có kẻ đến quấy rối, nhưng sẽ không có nhiều người, kẻ ra tay trừ Tu La môn còn có Nhất Đạo tông. Tông môn khác chắn chắn bàng quan, lần này bộc lộ ra tông môn tam hoàng tử ở, có thể nói là bày ra ánh sáng khiến tôn môn khác đắn đo có nên tham gia vào phe nào không.
Cổ Thái đại trưởng lão đã chuẩn bị đầy đủ, trận chiến này dù có đại đạo tôn đến cũng đừng hòng trong thời gian ngắn phá hỏng mọi trận pháp àm Thất Nguyệt tông dốc hết sức mở ra. Năm đó Sâm Mộc đại đạo tôn đến là bất ngờ, không phải Cổ Thái đại trưởng lão không phát hiện ngoài ý muốn mà chỉ là tương kế tựu kê. Giờ đây Cổ Thái đại trưởng lão chỉ huy tất cả, ngoài ý muốn tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Tiếng nổ ầm vang, bên ngoài Thất Nguyệt tông, trận đại chiến từ Tu La môn mở màn. Tô Minh ở giữa không trung, xung quanh có vô số trận pháp, từ xa nhìn lại từng bóng người liên tục tới gần nhưng không cách nào phá mở trận pháp, cộng thêm Cổ Thái đại trưởng lão, trong thời gian ngắn chỗ này là lạch trời không thể vượt qua.
Chính lúc này, đạo linh âm thứ bảy của Tô Minh đa thành dư âm, người hắn run rẩy, miệng mũi chảy máu, máu dính đặc như vào giọt cuối cùng trong người. Mặt Tô Minh trắng bệch, mắt không ánh sáng, con ngươi chất chứa cố chấp như ngọn lửa thiêu đốt.
-Bảy tiếng sao, còn có tiếng thứ tám đây!
Trong Tô Minh tràn đầy điên cuồng, điên cuồng có từ đầu ở Ô Sơn, cuối cùng giết chóc tại Ám Thần, Nghịch Thánh thể hiện rõ ra ngoài, đây là điên cuồng vì cố chấp. Hiện giờ Tô Minh cố chấp biến mạnh, dù như dầu hết đèn tắt nhưng hắn vẫn làm ý chí Cương Thiên dung nhập vào thân thể héo tàn phát ra đạo linh âm thứ tám rung động Cổ Táng quốc, khiến tinh thần mọi người kinh sợ.
-Grao!
Cùng với tiếng gầm của Tô Minh, đạo linh âm thứ tám truyền ra, tiếng nổ chấn động bầu trời Cổ Táng quốc. Sóng gợn trên trời như tới giới hạn, động đất như sắp vỡ, các tông môn cảm nhận rõ ràng.
Cùng lúc đó, đạo linh âm thứ tám khuếch tán hoàn chỉnh phủ lên khu vực phương đông, khung trời gian sơn Cổ Táng quốc cực kỳ khổng lồ trừ hoàng đô ra hoàn toàn bị đạo linh âm của Tô Minh tràn ngập.
Thanh âm của Tô Minh, tiếng gào của hắn dung nhập vào trời, thấm sâu vào đất. Trên bầu trời Cổ Táng quốc mọi sóng gợn khuếch tán, như sắp vẽ khuôn mặt Tô Minh hoàn chỉnh, tuy nhiên vẫn kém một chút, trông hơi rối, không thể thành hình. Động đất, đặc biệt là tiếng nổ từ khu vực phương đông làm tông môn ở đó nghe rõ ràng thanh âm đ*o linh âm của Tô Minh.
Nhất Đạo tông, miếu cổ có ba pho tượng cũng bị đạo linh âm của Tô Minh bao phủ, chấn động miếu cổ sắp sập. Ba pho tượng tăng thêm nhiều khe nứt. Bên trong một khe nứt, thế giới núi lửa, đại hoàng tử khoanh chân ngồi trên tảng đá to trong dung nham, hít thở khiến núi lửa ầm vang. Bỗng nhiên từ bên ngoài vọng vào đạo linh âm thứ tám của Tô Minh lấn át tiếng nổ.
-Đây là…
Đại hoàng tử mở mắt ra, lóe tia giật mình.
-Đạo linh âm, tiếng thứ tám, hắn… Dù có huyết mạch hoàng tộc nhưng không thể nào phát ra đạo linh âm thứ tám. Bởi vì ta có huyết mạch tinh thuần nhất chỉ phát ra tiếng tám mà thôi, sao hắn có thể giống như ta?
Chương 1405: Âm thanh mệnh cách
-Đây là tiếng thứ tám!
-Không ngờ trong Thất Nguyệt tông có người phát ra đạo linh âm thứ tám!
-Hèn chi Thất Nguyệt tông kiêu ngạo tiến hành gõ đạo linh âm, tám thanh, đây đã là cực hạn, định trước nếu người này không chết thì chắc chắn sẽ đạt đến đạo tôn!
-Nhưng chuyện này hơi lạ…
Tông môn toàn Cổ Táng quốc vào phút này cảm nhận rõ ràng hơi thở kinh người trong đạo linh âm của Tô Minh. Bọn họ thấy trong sóng gợn trên trời có khuôn mặt Tô Minh, cảm nhận hơi thở của hắn trong động đất. Khuôn mặt và hơi thở dung hợp, có lẽ với tu sĩ bình thường thì chỉ là tinh thần rung động, nhưng với những bất khả ngôn, đây là một loại rung động, với lão quái Đạo Thần cảnh thì họ cảm nhận tín hiệu từ khuôn mặt và hơi thở này.
-Không lẽ…
-Không lẽ…
-Không lẽ…
Lời nói tương tự vang vọng khắp các tông môn, đây là hiệu quả Thất Nguyệt tông muốn có. Khi bọn họ thấy Tô Minh thì cảm nhận hắn khác biệt, vậy lão quái các tông môn khác cũng làm được điều này. Giờ phút này, khuôn mặt và hơi thở của Tô Minh theo đạo linh âm truyền khắp hơn một nửa Cổ Táng quốc, dần dần từng tiếng kinh kêu vang lên trong các tông môn.
-Đây là hơi thở của hoàng tử trong hoàng tộc!
-Thất Nguyệt tông, Thất Nguyệt tông đang nói cho các tông môn rằng… Bọn họ tham gia chuyện tranh đoạt!
-Đây là một hoàng tử, người ta không biết ba vị hoàng tử ở tông môn nào! Thất Nguyệt tông là tông môn thứ nhất ngang nhiên thông báo việc này!
-Thất Nguyệt tông điên cuồng quá, chắc chắn bên ngoài Thất Nguyệt tông đã có trận đại chiến rồi. Tham gia việc này chắc là hai tông môn cũng tham gia vào tranh đoạt, muốn biết thì đi nhìn!
Trong bốn tông mười một môn rộ lên những thanh âm tương tự, từng đợt ánh sáng trận pháp lấp lánh, từng thân hình biến mất. Thiên địa bên ngoài Thất Nguyệt tông bỗng biến náo nhiệt.
Cùng lúc đó, trên bầu trời Thất Nguyệt tông, ý thức của Tô Minh tán đi nhưng thân thể vẫn bềnh bồng. Tu vi của Tô Minh gõ bốn tiếng đạo linh âm, bốn ý chí cũng gõ bốn tiếng đạt đến tám thanh đạo linh âm. Nhưng chỉ như vậy vẫn không khiến Tô Minh cam lòng, hắn muốn gióng lên tiếng thứ chín, hắn phải làm toàn Cổ Táng quốc tồn tại đạo linh âm của mình, hắn muốnl mà đến tận cùng. Vì mục tiêu của Tô Minh không phải đạo tôn, mục tiêu tương lai là cửu trọng Đạo Thần, là đạo nhai!
Đây là khát vọng sâu trong lòng Tô Minh, hắn muốn đưa thanh âm truyền ra thân thể Huyền Táng, dùng điều này làm phản kích tướng pha tạp đoạt xá Huyền Táng.
Giờ phút này, sự sống của Tô Minh tan biến gần như không có, chống đỡ hắn là ý chí. Tô Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn khung trời. Tô Minh không quan tâm bốn phía ầm vang, không nhìn cuộc giết chóc giữa Thất Nguyệt tông và Tu La môn, vì lúc này lòng hắn chỉ có một ý nghĩ.
Gióng lên đạo linh âm thứ chín!
Tô Minh bềnh bồng, im lặng. Vô số tu sĩ xung quanh nhìn thấy, có người là Thất Nguyệt tông, có là Tu La môn, còn có tông môn khác từ xa chạy đến xem. Bọn họ thấy Tô Minh, nhận ra hắn không thích hợp. Đổi làm người ngoài nếu không có ý định gõ đạo linh âm thứ chín thì bây giờ việc cần làm là thu lại tất cả thần thức, tiến hành lần cuối cùng đạo thân lột xác trở thành đạo linh để bổ sung lúc trước thân thể, sự sống hao mồn. Nhưng Tô Minh đã không làm như vậy, hắn bềnh bồng giữa không trung, hành động như vậy khiến trong đầu mọi người hiện lên một suy đoán.
-Không lẽ… Hắn muốn gõ đạo linh âm thứ chín?
-Dù hắn là hoàng tử cũng không thể gõ tiếng thứ chín đạo linh âm. Huyết mạch hoàng tộc đa phần là vì truyền thừa, truyền thừa khung trời thiên địa cho hoàng tộc tư cách cửu trọng Đạo Thần. Đây là tác dụng của truyền thừa, trước giờ không có hoàng tử nào dựa vào lực lượng của mình đạt đến trình độ đại đạo tôn. Bọn họ tối đa chỉ là đạo tôn.
-Không lẽ hắn thật sự muốn gõ tiếng thứ chín?
-Nếu hắn làm được điều này thì sẽ nổi tiếng như cồn, tu sĩ toàn Cổ Táng quốc đều biết tiếng. Vì khi gióng lên chín tiếng, chỉ cần hắn không chết, sau này chắc chắn thành đại đạo tôn.
-Từ một đến tám tiếng khiến người giật mình nhưng không hoảng sợ, chỉ có tiếng thứ chín!
Trong khoảnh khắc này, các tu sĩ ngoại tông trừ Thất Nguyệt tông đều kinh kêu, xôn xao. Tu sĩ Thất Nguyệt tông và Tu La môn đang đánh nhau cũng giật mình, lùi ra sau, dường như vào lúc này, so với hành động của Tô Minh thì cuộc giết chóc giữa họ chỉ là thứ yếu. Bọn họ muốn chính mắt thấy hoàng tử này có thật là gióng lên tiếng thứ chín đạo linh âm, đưa thanh âm đến hoàng đô, khiến khuôn mặt hắn hoàn chỉnh trên bầu trời, từ rối loạn biến thành rõ ràng, khiến mặt đất ầm vang hóa thành thanh âm của hắn. Đây sẽ là việc lớn chấn động toàn Cổ Táng quốc!
Đặc biệt là tu sĩ Thất Nguyệt tông, tinh thần rung động, ngẩng đầu nhìn Tô Minh. Cổ Thái đại trưởng lão b iểu tình kích động, lão chỉ tưởng tượng đến tiếng thứ chín, khát vọng Tô Minh thành công nhưng lòng lão biết đây gần như là không thể. Tuy nhiên vào giây phút này, mắt Cổ Thái đại trưởng lão tràn ngập mong chờ.
Trong khoảnh khắc này, đất yên tĩnh, bên ngoài trận pháp xung quanh Tô Minh, những lão quái cường giả Tu La môn từ bỏ tấn công, thụt lùi, ánh mắt họ nhìn Tô Minh có sự tôn kính. Bọn họ thấy bộ dạng chật vật của Tô Minh, thấy sự sống như đèn cạn dầu, thấy đôi mắt hắn vô thần lộ ra cố chấp.
Dù là phe đối địch nhưng những lão quái cường giả vẫn sinh ra tôn trọng Tô Minh, tôn trọng tất cả người vì tu hành mà hy sinh mọi thứ. Tôn trọng đạo linh âm, tôn trọng thái độ tu hành của Tô Minh. Bởi vì bọn họ dù có từng gõ đạo linh âm hay chưa đạt tư cách, sâu trong lòng hoặc là tiếc nuối hoặc mong chờ mình có một ngày gióng lên tiếng thứ chín. Sự tôn trọng này khiến bọn họ từ bỏ ra tay, thụt lùi lại, cho Tô Minh yên tĩnh không bị ảnh hưởng chút gì, để hắn trong yên tĩnh thử gióng lên đạo linh âm thứ chín.
Trong yên lặng, Tô Minh nhỏ giọng nói:Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!
-Đây sẽ là… âm thanh mệnh cách của ta!
Thanh âm truyền ra theo bầu trời gợn sóng, tràn ngập mọi khu vực Cổ Táng quốc trừ hoàng đô. Thanh âm truyền vào tai gần như các tu sĩ Cổ Táng quốc, làm toàn bộ tông môn yên tĩnh lại.
Nhất Đạo tông cũng yên tĩnh, trong núi lửa không còn tiếng nổ. Đại hoàng tử ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bầu trời, không lên tiếng.
Tu La môn, sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông ngồi trên pho tượng trong Tu La giới mặt vặn vẹo nhìn bầu trời, lặng im không nói.
Tất cả tu sĩ đù đang làm chuyện gì giờ đây lặng yên nhìn bầu trời, bên tai quanh quẩn tiếng thì thào thuộc về Tô Minh. Bọn họ đang chờ, đợi ngay sau đó hoặc là thất bại, hoặc là tiếng thứ chín chấn động Cổ Táng quốc.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
-Mệnh cách của ta là từ giá rét đi hướng xuân, từ chết đi hướng sống.
Trong mắt đốt cháy cố chấp, thắp lên điên cuồng. Hư vô trên đầu Tô Minh xuất hiện ảo ảnh, đó là trận pháp hình thoi rất lớn, trận pháp do vô số phù văn tổ thành. Người ngoài không xem hiểu những phù văn này, bên trong không có thần thông gì. Chỉ mình Tô Minh biết, mỗi một phù văn đại biểu cho một đoạn ký ức. Đây là tất cả ký ức trong thế giới Tang Tương, mệnh cách của hắn tổ thành từ ký ức. Trong mệnh cách xuất hiện băng tuyết, lá thu, mặt trời nóng cháy, sự sống.
Mãi khi màu của mệnh cách biến thành đen, sáng sơm, trên bầu trời Thất Nguyệt tông vốn là trời trong nhưng bỗng biến thành đêm đen. Bóng đêm nhanh chóng lan tràn, bầu trời nguyên Cổ Táng quốc hoàn toàn chìm trong bóng đêm. Đêm bao phủ mặt đất, bóng đen thay thế mọi ánh sáng. Tô Minh phát ra thanh âm mệnh cách của mình trong đêm tối, đạo linh âm thứ chín.
Thanh âm không là rít gào mà là khẽ thở dài, trong thở dài mang theo ký ức, cố chấp của Tô Minh, ẩn chứa khát vọng cường địa, mọi thứ trong sinh mệnh, tất cả hóa thành tiếng thở dài quanh quẩn toàn Cổ Táng quốc.
Tiếng thở dài truyền ra làm mỗi một tu sĩ nghe thấy đều sững sờ, vẻ mặt phức tạp. Thanh âm quanh quẩn khiến hoàng đô nằm ở khu vực trung nguyên, đô thành mà tám tiếng đạo linh âm không thể xuyên thấu lúc này tràn ngập tiếng thở dài của Tô Minh, tràn ngập âm thứ chín thuộc về hắn.
Thanh âm văng vẳng không ngừng vang vọng trong Cổ Táng quốc, tất cả tông môn tĩnh lặng, dường như chưa tỉnh lại khỏi tiếng thở dài. Trong hoàng đô, bên thành trì, một ông lão mặc áo dài màu xám, đội mũ, cầm pháp trượng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, nét mặt già nua lộ ra mỉm cười.