1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 260 [Chương 1296 đến 1300]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 260 [Chương 1296 đến 1300]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1296: Nghịch linh thứ bảy!

Đây là sự trừng phạt của Tô Minh đối với quái nhân.

Tình cảnh tương tự cùng lúc xuất hiện từ mấy trăm chỗ, theo cách làm khác nhau, có bị Tô Minh tiêu trừ, có bị cảnh cáo, không có ngoại lệ.

Những linh tiên giải phóng từ đệ tứ chân giới có liên kết tinh thần với nhau, trong một giây, có linh tiên bị Tô Minh xóa đi, các linh tiên đều cảm giác rõ ràng. Nếu không chết nhiều thì sẽ không rung động bao nhiêu, nhưng mười mấy giây ngắn ngủi có ba mươi hai linh tiên bị xóa đi, loại chuyện này mang đến hoảng sợ, trực tiếp chấn nhiếp toàn bộ linh tiên khác. Đặc biệt chấn nhiếp những linh tiên mới xuất hiện, sống lại liền cảm giác ý chí khủng bố của Tô Minh buông xuống xung quanh, không ngoại lệ đều chịu trừngp hạt khác nhau, tim đập chân run, lòng nhớ kỹ ba chữ Cửu Phong.

Âm Thánh chân giới tùy theo ý chí Tô Minh giáng xuống, mấy chục linh tiên được giải phong ấn trấn áp trong chân giới này trong một giây tinh thần rung động, dù làm chuyện gì đều như rơi vào hầm băng. Bên tai họ cùng vang một câu nói.

– Tàn phá độc ác như vậy sẽ bị xóa đi.

Lời nói vang lên trong tinh thần mỗi linh tiên tại Âm Thánh chân giới, bọn họ cảm nhận hơi thở một đồng bạn biến mất, nó đại biểu cho chết chóc.

– Nghĩ tình ngươi lần đầu, không để lặp lại!

– Lấy giết chóc làm vui, cảnh cáo một lần!

– Cực kỳ tàn bạo, xóa đi!

Giọng của Tô Minh trong mấy giấy quanh quẩn, có ba linh tiên bị tiêu trừ. uy hiếp rung động này phút chốc khiến các linh tiên trong Âm Thánh chân giới run rẩy, biểu tình kinh khủng.

– Cửu Phong, nếu các ngươi dám chọc vào một chút là sẽ xóa đi hết!

Khi câu nói sâu cùng của Tô Minh quanh quẩn bên tai những linh tiên, các linh tiên toàn bộ Âm Thánh chân giới im lặng cảm nhận sự khủng bố, bá đạo từ Tô Minh.

Minh Hoàng chân giới cũng giống như vậy, theo ý chí Tô Minh giáng xuống, khi ý chí của hắn rời đi, linh tiên ùa vào giới này có bốn tên vĩnh viễn biến mất. Cuối cùng là Đạo Thần chân giới. Linh tiên bước vào giới này làm loạn có mười ba tên. Tô Minh thực hiện thủ đoạn khác với các chân giới khác, không nói câu nào, trực tiếp quét ý chí, tiếng nổ vang vọng. Mười ba linh tiên kinh khủng vì đồn bạn lục tục chết đi, trong chớp mắt hình thần đều diệt.

Rồng có nghịch lần, có thể nói Đạo Thần chân giới là nghịch lân của Tô Minh, hắn không cho phép nơi này xuất hiện chút gì ngoài ý muốn, bởi vậy hễ có ai xâm nhập chỗ này là thập tử vô sinh.

Chuyện nói thì dài nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ cỡ mười lăm phút. Khi Tô Minh ngồi bên bàn cờ mở mắt ra thì vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn A Công kể chuyện vui lúc nỏ của hắn, nhìn Vũ Huyên, Thương Lan, Hứa Tuệ vui vẻ nghe. Tô Minh nở nụ cười, cúi đầu nhìn bàn cờ, tay phải cầm quân đen ngây ra. Hắn nhớ có một viên cờ trắng không phải đặt ở đây. Biểu tình Tô Minh quái dị. Hạc trọc lông nằm trên mặt đất ngẩng đầu lười biếng nhìn Tô Minh, lại nhìn Vũ Huyên, tròng mắt xoe tròn, định nịnh nọt biểu hiện chính mình chợt thấy Vũ Huyên cười híp mắt nhìn nó. ánh mắt khiến người hạc trọc lông run lên, nó thấy rõ bên trong mắt Vũ Huyên chứa nguy hiểm. Hạc trọc lông vội nghiêm sắc mặt nhanh chóng chạy hướng Minh Long.

Minh Long ở bên cạnh hồ nước không xa, ngây người nhìn hồ nước, đôi khi gầm rống hướng mặt hồ. Hạc trọc lông đến thì mạnh gõ đầu Minh Long một cái.

– Nhìn cái gì, Hạc bà nội ngươi!

Minh Long vuốt đầu, uất ức nói:

– Ngươi đánh ta… Ta… Ta thấy hồ nước này dường như có bộ dạng của ta.

Minh Long cảm thấy mình ngốc hơn lúc trước nhiều, đổi làm ai ngàn năm qua liên tục bị gõ đầu thì sẽ trong sự chấn động làm ra hành động người ngoài khó hiểu.

– Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là con rồng ngốc, trong mặt hồ là ngươi, ài…

Hạc trọc lông lắc đầu, đáng thương nhìn Minh Long, lòng khinh thường, xem ra sau này nó gai mắt ai cứ liên tục gõ đầu kẻ đó một năm. Nghĩ tới đây mắt hạc trọc lông sáng lên, đắc ý, dường như cảm thấy mình đã nghĩ ra một thần thông có uy lực. Hạc trọc lông đắc ý không chú ý thấy Minh Long ảnh ngược trong hồ mặt ngây ngô bên trong ẩn chứa đắc ý.

“Hừ hừ, con hạc ngốc này thật sự cho rằng ta không biết gì hết sao? Minh Long đại gia thông minh hơn nó nhiều, nó cho rằng ta ngốc chẳng qua ta đùa với nó thôi.”

Thời gian này đối với Tô Minh là ấm áp đã lâu không có, từ từ trôi qua, một năm sau, Tô Minh cư ngụ tại Cửu Phong đã tròn mười năm.

Tô Minh không tiếp tục bình tĩnh sống trong Cửu Phong mà rời đi, hắn phải hoàn thành việc thứ ba, đi Ám Thần một chuyến, nhìn mẫu tộc, cũng đi tìm dấu vết của sư phụ Thiên Tà Tử. Có lẽ còn thêm một vị Man thần của Man tộc, Liệt Sơn Tu.

Ngày hôm nay A Công đứng ngoài gian phòng nhìn bầu trời, mơ hồ thấy Tô Minh ở trong trời sao ngoái đầu nhìn Cửu Phong.

A Công thì thào:

– Con đường của ngươi còn rất dài, có thể thấy ngươi trưởng thành đến hôm nay A Công đã rất thỏa mãn.

Nụ cười trên mặt A Công rất hiền, nhưng ẩn chứa tử khí nhàn nhạt, ông đã đến tuổi ra đi, mấy lần luân hồi, rốt cuộc lần này hoàn thành nguyện vọng.

Tô Minh ở trong trời sao ngoái đầu nhìn Cửu Phong, thấy đám Đại sư huynh, thấy ba cô gái Vũ Huyên, cũng thấy tử khí trên người A Công. Tử khí không nặng nhưng theo năm tháng trôi qua nó sẽ đậm dần.

Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện không thể thay đổi, nhưng tai kiếp xảy ra sau năm trăm năm có lẽ sẽ thay đổi mọi thứ.

Tô Minh im lặng xoay người đi hướng hư vô. Hạc trọc lông theo sau lưng Tô Minh, đôi khi ngoái đầu nhìn Minh Long, biểu tình luyến tiếc, nó tiếc là sau này không thể mỗi ngày gõ đầu Minh Long. Hạc trọc lông ôm tiếc nuối quyết định đến Ám Thần tìm người thay thế, không thể khiến thần thông lợi hại mới phát hiện ngượng tay ngượng chân.

Trời sao bàng bạc, liếc nhìn ánh sao rực rỡ đôi khi điểm xuyết thành một bức tranh, không biết là ai lúc xưa uống rượu vẩy mục vẽ nên trời sao.

Tô Minh đi trong trời sao, đi hướng lỗ hổng Tam Hoang tồn tại trong Đạo Thần chân giới, đó là đất Ám Thần, Nghịch Thánh buông xuống, cũng là lối thông hướng Ám Thần, Nghịch Thánh.

Trên đường đi hạc trọc lông huyên thuên không ngừng, cứ nói về trong Ám Thần trận doanh nó làm cách nào lấy được tinh thạch. Tô Minh chợt ngừng bước, ngoái đầu nhìn hạc trọc lông.

– Hạc bà nội nó, khi đến đó lão tử phải cướp đi hết tinh thạch, phải… A?

Hạc trọc lông thấy Tô Minh ngoái đầu thì ngẩn ra, cũng quay đầu nhìn sau lưng rồi xoay lại ngó hắn.

Tô Minh nhìn hạc trọc lông, nở nụ cười.

Hạc trọc lông hỏi:

– Như thế nào?

Tô Minh khẽ nói:

– Đừng sợ, ta mang ngươi trở lại, ở đó không ai ngăn được ngươi tìm về chính mình.

Tô Minh thốt lời, người hạc trọc lông run lên, cúi đầu im lặng. Trên đường đi hạc trọc lông cứ lầm bầm, Tô Minh đã nhìn ra là vì nó sợ, nó sợ đi Ám Thần, Nghịch Thánh không phải nơi khủng bố gì, chỉ vì chỗ đó có lẽ là quê hương của nó.

Thật lâu sau, hạc trọc lông ngẩng đầu lên, mặt lộ biểu tình vô tâm vô phế, tiếp tục nói chuyện cướp hết tinh thạch lải nhải bên tai Tô Minh.

Thật lâu thật lâu về sau, có một năm hạc trọc lông nhìn trời sao, cố gắng nhớ lại ký ức của mình nhưng không tìm thấy. Ngẫu nhiên trong ký ức mờ mịt có một bóng áo trắng, ở trong trời sao nói với nó đừng sợ. Mỗi đến lúc đó hạc trọc lông sẽ bi thương nhưng không tìm ra được nguồn gốc, là buồn phiền nó không tìm thấy dấu vết, chỉ có thể đứng trên đỉnh núi nhìn trời sao. Dù hạc trọc lông có tông môn của mình, dù đã không còn cố chấp với tinh thạch, dù được vài nghìn tu sĩ sùng bái nhưng nó vẫn muốn tìm về quá khứ đánh mất, không tìm thấy. Hạc trọc lông chỉ mơ hồ nhớ từng có một người mang nó đi qua một đoạn cuộc đời.

Hạc trọc lông cứ lải nhải, Tô Minh mang nó đi xa, hướng tới lỗ hổng Tam Hoang. Thần Hoàng Viêm Bùi sớm tới đây, nghe theo lời Tô Minh nói bên tai từ mười năm trước, gã thậm chí có mặt từ mấy tháng trước chờ hắn đến.

…………..Yêu Thần Ký là cái tên quá nổi trong làng truyện tiên hiệp suốt mấy năm qua. Cho dù chưa từng đọc thì hẳn bạn cũng đã từng một lần nghe đến tên của nó….!

Khi Tô Minh đi hướng lỗ hổng Tam Hoang thì bên ngoài Tam Hoang đại giới, hoặc nên nói là bên ngoài bốn cánh bươm bướm Tang Tương tồn tại không gian bàng bạc mà bươm bướm Tang Tương ngủ say. Trong sương khói đột nhiên có một vệt sáng trắng trong khoảnh khắc chiếu rọi tám hướng, khiến sương xung quanh dạt ra tránh né, lộ ra bên trong có một la bàn vòng tròn to lớn. La bàn rậm rạp phù lục nhiều không đếm xuể, chính là chúng nó tỏa ra ánh sáng trắng chiếu cả khung trời.

Trên la bàn có một thanh niên khoanh chân ngồi, mặc áo đen. Thanh niên có mái tóc dài màu đen, trông lạnh lùng, âm u. Tay thanh niên cầm một chuỗi hạt châu, có chín hạt, trong đó sáu hạt tỏa ánh sáng lấp lánh, ba hạt tối tăm. Chớp mắt trong ba hạt châu tối tăm chợt có một tỏa ánh sáng yếu ớt, mơ hồ thấy trong ánh sáng có ảo ảnh một con hạc.

Chuỗi hạt châu chậm rãi chuyển động trong tay thanh niên, y từ từ ngẩng đầu nhìn thương mang xa xôi, nơi đó là khu vực năm đó trong chín bươm bướm có Tang Tương dừng lại nghỉ ngơi.

– Rốt cuộc… Tìm đến nghịch linh thứ bảy!

Chương 1297: Đại địch của hạc trọc lông

– Vãn bối bái kiến Tô tiền bối. Mười năm không gặp mà phong thái của Tô tiền bối còn hơn xưa, tu vi cao cường sắc bén hơn trước mấy bậc, thật khiến vãn bối kính nể tận đáy lòng, thậm chí trong mơ thường xuất hiện bóng dáng của tiền bối, ngày đêm sùng bái, mong mỏi mười năm chớp mắt trôi qua, vậy thì vãn bối sẽ lại được thấy tiền bối, chính mắt xem phong thái của tiền bối.

– Vãn bối kính ngưỡng tiền bối đã không thể dùng ngôn ngữ của kỷ nguyên nào hình dung, nó phát ra từ tận đáy lòng, từ linh hồn, là kích động mãnh liệt nhất của Viêm Bùi đời này. Thân tiền bối thẳng như tùng, thần của tiền bối rực rỡ vượt qua trời sao, tiền bối…

Thần Hoàng Viêm Bùi đứng chờ ở lỗ hổng Tam Hoang đã một lúc, khi thấy Tô Minh liền lộ vẻ mặt mừng như điên, nhấc chân đi tới vài bước chắp tay hướng Tô Minh, cúi gập đầu, hai tay sắp đụng tới mũi chân. Thật làm khó cho vị Thần Hoàng đại nhân này, chẳng những cúi gập đầu mà còn nói ra những lời như vậy, mỗi câu ẩn chứa tình cảm phong phú, mỗi chữ bao gồm cuồng nhiệt chân thành của Thần Hoàng Viêm Bùi. Trước không nói lời là thật hay giả, chỉ nghe mấy thanh âm, những lời đó không mảy may lộ ra Thần Hoàng Viêm Bùi nịnh hót Tô Minh.

Tô Minh liếc Thần Hoàng Viêm Bùi, ho khan đánh gãy gã tiếp tục nói chuyện. Thần Hoàng Viêm Bùi biến đổi cũng hợp tình hợp lý, dù Tô Minh không thích ứng với thái độ này nhưng lòng thầm khen.

Tô Minh chưa nói gì thì hạc trọc lông đứng một bên con ngươi co rút, có vẻ cảnh giác. Hạc trọc lông bỗng cảm thấy Thần Hoàng Viêm Bùi này thật là… Da mặt dày, mức độ chai mặt đó khiến nó cảnh giác cũng thầm thán phục.

“Cái tên này, chết tiệt, không lẽ tên này muốn giành bát cơm với Hạc gia gia sao? Nếu không thì sao biểu tình của hắn quen thuộc quá. Hạc bà nội nó, đây là biểu tình của lão tử chỉ xuất hiện trước mặt Tô Minh, Viêm Bùi mặt dày, hắn, hắn, những lời hắn đã nói ta phải ghi nhớ ngay, thủ đoạn vuốt mông ngựa của tên này có chỗ vĩ đại cho Hạc gia gia ta học tập.”

Hạc trọc lông phấn chấn tinh thần, thầm quyết định. Hạc trọc lông rất hiếu học, ví dụ lúc trước khi Minh Long biến thành con chó to, nó cảm thấy chó to hung ác hơn nên học biến thành chó.

Tại đất Man tộc, hạc trọc lông bị con chim bay sát mặt biển truy kích, cho rằng chúng nó cường đại liền hớn hở biến thành chúng. Trên Hắc Mặc Tinh, nó thấy có gia tộc kén rể được nhiều yêu thích, thế là cùng Minh Long biến thành gái đẹp đi mỗi gia tộc lừa gạt hôn nhân. Những điều này nói lên hạc trọc lông chăm chỉ học tập như thế nào, nhất là bây giờ nó lại nổi máu hiếu học.

Khi lòng hạc trọc lông nảy cảnh giác, mặt Thần Hoàng Viêm Bùi lộ nụ cười nhịnh nọt nhưng khi thấy hạc trọc lông thì tim rớt cái bịch, trực giác cho gã biết hạc trọc lông trước mắt tuyệt đối là đại địch của gã. Đại địch này không phải cuộc chiến sinh tử mà là đối thủ cạnh tranh lớn nhất cho quyết định trở thành tâm phúc thân nhất của Tô Minh.

“Chết tiệt, tại sao bên cạnh Tô tiền bối có một con hạc? Xem bộ dạng con hạc xấu xí, người trọc lông, rõ ràng là tu luyện xấu xa, vô sỉ đến trình độ nhất định. Con hạc này là đại địch của ta!”

Thần Hoàng Viêm Bùi thầm nhớ kỹ hạc trọc lông, không lộ biểu tình gì ra ngoài mặt, vẫn là bộ dạng nịnh nọt. Nếu bây giờ có tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh nào trông thấy Thần Hoàng Viêm Bùi chắc sẽ trợn mắt há hốc mồm, khó thể tin Thần Hoàng Viêm Bùi nổi tiếng lạnh lùng, kiêu ngạo trong Ám Thần sẽ có biểu tình như vậy.

– Tiền bối rốt cuộc đã đến, vãn bối chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi. Tiền bối, từ khi vãn bối nhìn thấy người thì cảm thấy ngay dù có làm Thần Hoàng cũng đã không còn niềm vui. Ta đột nhiên tỉnh ngộ, muốn từ bỏ thân phận Thần Hoàng, chỉ cầu có thể đi theo tiền bối làm người hầu. Tiền bối sai cái gì là Tiểu Viêm Tử sẽ lao ra ngay, dù là núi đao biển lửa, Tiểu Viêm Tử cũng không nhíu mày. Xin tiền bối nể tình Tiểu Viêm Tử thành kính như vậy, cho phép Tiểu Viêm Tử theo bên cạnh tiền bối, xin tiền bối chấp nhận cho!

Thần Hoàng Viêm Bùi cắn răng, vì hạc trọc lông xuất hiện cho gã cảm giác cực kỳ nguy hiểm, thế là thay đổi kế hoạch ban đầu. Thần Hoàng Viêm Bùi nói xong bùm một tiếng quỳ xuống, hoàn toàn từ bỏ thân phận Thần Hoàng.

Người càng cho người ta cảm giác lạnh lùng thì làm như vậy càng có hiệu quả tốt hơn. Người có thân phận càng cao quý làm chuyện này sẽ khiến người thấy rất có thành ý. Thần Hoàng Viêm Bùi hiểu điều này. Sự thật là gã có thể trở thành Thần Hoàng liên quan rất lớn đến tính cách của gã. Thần Hoàng Viêm Bùi biểu hiện ra ngoài thường là lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng khi thật sự gặp nguy hiểm sống chết gã lập tức thay mặt, có thể nói là co được giãn được, chẳng có một chút chướng ngịa tâm lý, thân phạn khuất tấc. Mặt mũi là thứ bị Thần Hoàng Viêm Bùi cầm đi đổi điều mình muốn.

Chẳng qua sau khi tu vi cường đại, trở thành Thần Hoàng rồi gã cảm thấy không còn ai khiến gã như vậy nữa. Trừ phi là những lão quái đã ngủ say, nhưng bọn họ chưa thức tỉnh, Thần Hoàng Viêm Bùi sẽ dùng thần thông gã cho rằng mạnh nhất phong ấn họ thật sâu. Mãi đến bây giờ Thần Hoàng Viêm Bùi mấy lần chính mắt thấy và cảm nhận sự khủng bố của Tô Minh, gã tự nhiên lộ ra thần thông bị gã tu luyện nhiều năm qua, trở lại… Bản tính.

Tô Minh nghe những lời Thần Hoàng Viêm Bùi nói, ngẩn ra, hắn ngây ngốc đứng. Kiểu nói thao thao bất tuyệt cung kính này Tô Minh chưa từng nghe từ chỗ hạc trọc lông, có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời hắn nghe thấy. Lúc trước dù có cũng bị Tô Minh bỏ qua, nhưng trước mắt dù sao là một trong ba Thần Hoàng, Ám Thần, bởi vậy hắn ngây như phỗng, đầu óc hiếm khi trống rỗng như bây giờ.

Thần Hoàng Viêm Bùi nhìn bộ dạng của Tô Minh thì ngây ra, trong lòng gã ton hót chỉ mới có một phần, chưa dùng hết công lực, vốn tưởng hạc trọc lông là đại địch, không chừng Tô Minh nghe quen rồi, đang suy tính nên sửa đổi từ ngữ sao cho có hiệu quả mạnh hơn. Nhưng giờ thấy Tô Minh ngây ra, lòng Thần Hoàng Viêm Bùi mừng như điên, thầm thở phào, nhủ rằng hạc trọc lông không thể so sánh với gã. Thần Hoàng Viêm Bùi định rèn sắt khi còn nóng, mở miệng nói gì thì hạc trọc lông sốt ruột đánh gãy.

Hạc trọc lông tức quá dù không có lông chim nhưng lú nhú lông tơ đều dựng đứng, đầy địch ý nhìn chằm chằm vào Thần Hoàng Viêm Bùi, sắc bén nói:

– Càn rỡ!

– Tô Minh, đừng tin lời tiện nhân chết tiệt này nói. Hắn… Hắn nói là thấy núi đao biển lửa cũng không nhíu mày vượt qua, nhưng lấy tu vi như hắn thì núi đao biển lửa có là gì!

Thần Hoàng Viêm Bùi lập tức đốp chát lại:

– Ta nói núi đao biển lửa chỉ là so sánh, sao Trọc Lông huynh phải bắt chặt điểm này không chịu nhả? Ngươi biết so sánh không? Thôi đi, chắc ngươi chưa ngộ ra tầng cảnh giới này. Thôi, sau này nếu có cơ hội thì ta sẽ dạy cho.

– Ngươi ngươi ngươi… Ta và Tô Minh đã trải qua nguy hiểm tại Man tộc!

– Sau này nếu Viêm Bùi ta sống yên mà Tô tiền bối bị thương sẽ bị ngàn người phỉ nhổ!

– Ta và Tô Minh cùng nhau bị lưu đày tới thần nguyên tinh hải!

Hạc trọc lông giận thật, đập cánh phát ra khí thế bàng bạc.

– Sau này ta sẽ cùng Tô tiền bối cùng chiến đấu với thiên địa, dù là Ám Thần thì ta sẽ ra tay không lưu tình!

Thần Hoàng Viêm Bùi trừng hạc trọc lông, một người một hạc đấu miệng liều mạng biểu thị lòng trung thành.

Tô Minh nhìn bọn họ đấu võ mồm, dở khóc dở cười. Tô Minh liếc Thần Hoàng Viêm Bùi, ho khan, vung tay áo tách ra hai người ngày càng gần nhau, dường như sắp bùng phát tu vi chuẩn bị liều mạng.

– Viêm…

Thần Hoàng Viêm Bùi biểu tình kích động lại quỳ hướng Tô Minh:

– Có Tiểu Viêm Tử!

– Hừ hừ, Yến Tử, ngươi chính là Yến Tử!

Hhông biết hạc trọc lông nghĩ tới cái gì, mặt lộ vẻ xấu xa, hung dữ trừng Thần Hoàng Viêm Bùi, lòng ác độc nguyền rủa.

“Yến tử, đừng trách Hạc gia gia của ngươi tâm ngoan thủ lạt, nhà ngươi quá gian xảo, là ngươi ép Hạc gia gia. Hạc gia gia chuẩn bị thi triển nhất phách ngu dốt trảo với ngươi, để ngươi giống như Minh Long!”

Bộ dạng hạc trọc lông hung tợn khiến Thần Hoàng Viêm Bùi cực kỳ cảnh khác, thầm nhủ trừ phi hạc trọc lông này có thủ đoạn lợi hại nào đó?

Tô Minh không quá thích ứng, ho khan nói với Thần Hoàng Viêm Bùi:

– Được rồi, ngừng tại đây đi! Viêm… Còn không mau dẫn đường đi Ám Thần trận doanh!

– Tiểu Viêm Tử tuân mệnh!

Thần Hoàng Viêm Bùi phấn chấn tinh thần vội đứng dậy, tay phải ấn pháp quyết chỉ hướng lỗ hổng Tam Hoang gần đó. Lỗ hổng chấn động xuất hiện một phù văn to lớn, phù văn chớp lóe vài cái chợt đông lại.

Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhìn lỗ hổng Tam Hoang, lúc trước hắn chính mắt thấy lỗ hổng hình thành như thế nào, khi đó hắn không ngờ sẽ có ngày bước vào từ lỗ hổng đến Ám Thần, Nghịch Thánh.

– Sư phụ…

Mắt Tô Minh có hồi ức, thân thể bước nhanh tới trước, khoảnh khắc bước vào lỗ hổng Tam Hoang. Sau lưng Tô Minh, hạc trọc lông và Thần Hoàng Viêm Bùi, một người một hạc cùng bay ra, dường như đang tranh nhau ai là người thứ nhất đi theo Tô Minh, biến thành hai cầu vồng cùng hắn biến mất trong lỗ hổng Tam Hoang.

Chương 1298: Ám Thần, Nghịch Thánh

Ám Thần trận doanh, trong bốn cánh Tang Tương thì Tam Hoang chiếm cánh thứ hai, đó là một đại giới bàng bạc. Dù giới này không bằng đệ nhẩt giới của Tam Hoang nhưng tổng thể phạm vi có thể so với ba chân giới của Tam Hoang. Dù sao phạm vi Tam Hoang đại giới là trừ bốn chân giới ra còn có thần nguyên tinh hải, giáp ranh có một số đất trống khác, thậm chí thời đại trước của bản kỷ nguyên Tam Hoang là chín chân giới. Trong Tam Hoang đệ nhị giới, cánh nhỏ dưới hai đôi cánh to của Tang Tương. Bên mép Tam Hoang, thế giới bên trong bị Ám Thần, Nghịch Thánh mỗi bên chiếm một nửa. Nhìn như rất lớn nhưng cũng không bao nhiêu, Ám Thần, Nghịch Thánh được gọi là trận doanh bởi vì chúng nó có một trăm tám mươi giới, cộng lại là ba trăm sáu mươi giới ngưng tụ trong Tam Hoang đệ nhị giới, rậm rạp, phân cách. Nên hình thành trận doanh chúng giới đặc biệt như vậy, bởi dù là Nghịch Thánh hay Ám Thần đều từ đệ nhị thời đại bản kỷ di chuyển tới, kéo dài hệ thống tu hành, công pháp của đệ nhị thời đại, cũng kéo dài kết cấu thế giới từ bộ lạc khác nhau tổ thành cổ quốc.

Ám Thần, Nghịch Thánh có ba trăm sáu mươi giới mỗi giới có bộ lạc năm xưa kéo dài sinh sản chiếm cứ một giới, trong hai trận doanh còn đặt giới hội. Cái gọi là giới hội do tộc công, thế tập truyền thừa từ bộ lạc khác nhau trong một trăm tám mươi giới của trận doanh tổ thành, từ ba Thần Hoàng dẫn đầu tổ chức ra đỉnh quyền lực cao nhất trong trận doanh.

Trong Ám Thần trận doanh tồn tại ba hoàng giới và một trung giới, bốn giới hình thành trung tâm giới nguyên Ám Thần trận doanh. Trong đó tam hoàng giới dàn hình tam giác vây quanh trung giới. Trung giới là hạch tâm của Ám Thần trận doanh, mỗi lần giới hội từ tộc công một trăm tám mươi bộ lạc sẽ cử hành tại đây, quyết định mọi việc lớn liên quan tới Ám Thần trận doanh.

Còn tam hoàng không phải vĩnh viễn không thay đổi, nó do mỗi bộ lạc chọn ra, mỗi ba vạn năm là một kỳ. Khi chu kỳ qua đi phải tuyển cử lại, có liên tục đảm nhiệm tôn Thần Hoàng không phải xem thực lực, may mắn và mức độ các bộ lạc ủng hộ.

Dĩ nhiên tu vi là trọng điểm, làm Thần Hoàng phải có cảnh giới bất khả ngôn mới có tư cách cạnh tranh Thần Hoàng, cho nên mấy năm qua thật ra thì Thần Hoàng không luân phiên thường xuyên, trừ phi ở thời kỳ nào đó xuất hiện bất khả ngôn.

Ví dụ năm đó Thần Hoàng Viêm Bùi là như thế đi tới, gã tranh thủ, không biết mất bao nhiêu cái giá rốt cuộc thay thế vị Thần Hoàng trước bước vào đỉnh cao. Bây giờ năm tháng trôi qua, một chu kỳ ba vạn năm đã đến cuối, nếu không có bất khả ngôn khác xuất hiện thì thôi, cố tình lần này Ám Thần trận doanh xuất hiện tới hai bất khả ngôn.

Một là Hồng Tổ năm xưa bị Thần Hoàng Viêm Bùi thay thế, một là thiên tài Hoàng Đài xuất hiện từ Hoa Trung bộ lạc.

Hai người này quyết giành vị trí Thần Hoàng, khiến nguyên Ám Thần trận doanh sóng ngầm mãnh liệt. Tuy nhiên, cuộc chiến tranh xâm nhập Tam Hoang đại giới này khiến mọi thứ biến mơ hồ, ít nhất trong thời kỳ chiến tranh không thể có sóng ngầm gì, nếu không thì có Nghịch Thánh ở một bên như hổ rình mồi, loại hợp tức lẫn nhau sẽ tan vỡ ngay.

Giờ phút này, Ám Thần tam hoàng giới, đại giới thuộc về Thần Hoàng Viêm Bùi, trong sa mạc màu bạc có một ốc đảo. Trong ốc đảo có một nam một nữ đang ngồi hai bên chiếc bàn, ánh mắt rơi vào ngọc giản đen đặt trên bàn, biểu tình do dự.

– Đây là ngọc giản Viêm Bùi đưa tới mấy tháng trước, vị khủng bố kia sắp đến.

Sa mạc nổi gió có khô hanh nhưng thổi qua ốc đảo lại biến mát dịu, mát mẻ quấn quanh hai người, thổi bay mái tóc của cô gái, lộ ra khuôn mặt khiến người nhìn yêu thương. Cô là Tử Nhược Thần Hoàng đến từ Đông Cấp bộ lạc trong Ám Thần trận doanh. Váy dài màu tím, tóc thề trải dài ra, khuôn mặt tinh xảo đến tuyệt mỹ, trán có vài mảnh sao màu tím, biến thành Tử Nhược Thần Hoàng nổi danh lẫy lừng trong Ám Thần trận doanh. Khi cô khẽ nói thì ngẩng đầu, mắt dời khỏi ngọc giản nhìn hướng ông lão tóc bạc phơ ngồi bên kia chiếc bàn.

Ông lão mắt sáng ngời có thần, biểu tình không giận đã uy, đặc biệt mắt mở thì bên trong có con ngươi dựng thẳng, một vàng, một đỏ, khiến lão trông hơi kỳ dị. Dù ông lão chỉ ngồi đây nhưng dường như có thể thay đỏi quy tắc của thế giới này. Lão chính là Thần Hoàng mạnh nhất trong Ám Thần trận doanh, Thương Tam Nô.

Ông lão lạnh nhạt nói:

– Người này có tu vi giết được bất khả ngôn, dung hợp ý chí chân giới nào đó trong Tam Hoang đại giới, phong ấn cường giả nhất kỷ trước không biết dùng cách gì thức tỉnh. Khí thế của hắn khiến Viêm Bùi liên tưởng đến những ông lão ngủ say, mạnh nhất bản kỷ sao…

Con ngươi lão co rút, mơ hồ có chiến ý đốt cháy.

Ông lão khàn giọng nói, chiến ý trong mắt càng đậm:

– Không biết nếu lão phu mở hết tu vi, giải trừ phong ấn thì có thể đánh chết người này không. Nếu thật sự có thể đánh chết hắn thì có chăng khiến tu vi của lão phu lại đột phá?

Tử Nhược Thần Hoàng nhíu mày nhìn ông lão trước mặt mình.

Tử Nhược Thần Hoàng khẽ nói:

– Nhưng ý chí Viêm Bùi khiến chúng ta cung kính với người này, hết sức phối hợp khi hắn đến đây, việc này có ích cho Ám Thần trận doanh ta chứ không có xấu, thậm chí có cơ hội cho chúng ta tiến vào Nghịch Thánh!

Ông lão cúi đầu, lạnh lùng liếc Tử Nhược Thần Hoàng:

– Cơ hội? nô tính trong người Viêm Bùi lại nổi dậy, giết bất khả ngôn khó lắm sao?

Tử Nhược Thần Hoàng im lặng.

Ông lão phất tay áo, đứng dậy:

– Đối với lão phu thì ta cũng giết được bất khả ngôn, dù là cường giả trước kỷ này, lão phu đã giết ba người còn hắn chỉ có thể phong ấn. Nếu người này không đến Ám Thần thì thôi, nếu hắn đến thì sẽ là mồi săn của lão phu, giết hắn thì từ nay lão phu có bốn nô!

Ông lão biểu tình dứt khoát nói:

– Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

Ông lão lắc người bước vào hư không, để lại Tử Nhược Thần Hoàng trong ốc đảo nhìn ngọc giản trên bàn, thở dài.

– Một người nếu quá tự tin thì sẽ không nhìn rõ chính mình, Thương Tam Nô giết ba cường giả kỷ trước đều là loại từ bỏ vĩnh hằng, tự phân ly thần hồn, vốn là người muốn chết. Viêm Bùi miêu tả trong ngọc giản cường giả kỷ trước bị phong ấn rõ ràng là loại mạnh nhất. Thương Tam Nô tự đi tìm chết thì thôi, bộ lạc của ta và các bộ lạc phụ thuộc khác tuyệt đối không thể đắc tội Tô Minh kia. Tuy nhiên…

Tử Nhược Thần Hoàng cắn răng, lắc người biến mất khỏi ốc đảo trên tinh cầu này, khựng lại giữa không trung, mắt chớp lóe tia sáng kỳ lạ, trong óc tràn ngập một suy nghĩ, khuôn mặt không biểu tình nhưng tia sáng trong mắt ngày càng sáng ngời.

– Nếu người này cường đại như vậy, được Viêm Bùi gọi là mạnh nhất bản kỷ, cùng cường giả như vậy sinh ra một đứa trẻ, đứa trẻ sinh ra từ huyết mạch như vậy chắc chắn tương lai cũng không thể đo lường.

Nghĩ tới đây, mặt Tử Nhược Thần Hoàng đỏ ửng. Từ khi cô tu hành đến nay vẫn không có đạo lữ, luôn cho rằng mình không cần, nhưng trong đáy lòng cô luôn có tiếc nuối muốn có đứa con của mình. Nhưng đưa mắt toàn thiên địa, Tử Nhược Thần Hoàng không thấy người đàn ông nào được cô cho là ưu tú, dù là Thương Tam Nô cũng vậy. Nhưng hôm nay cái tên Tô Minh xuất hiện trong đầu Tử Nhược Thần Hoàng.

– Tuy nhiên, loại lão quái như vậy chưa chắc sẽ đồng ý chuyện này, phải nghĩ cách mới được.

Tim Tử Nhược Thần Hoàng đập nhanh, nhưng khi suy nghĩ nảy ra trong đầu thì không cách nào xua tan, ngược lại ngày càng mãnh liệt. Cảm giác nguy hiểm tính kế cường giả khiến Tử Nhược Thần Hoàng hít sâu, sau lưng xuất hiện ảo ảnh mơ hồ. Bộ dạng ảo ảnh rõ ràng là hoa sen, bên trên có con hồ ly trắng, sinh động như thật. Biểu tình Tử Nhược Thần Hoàng dứt khoát, lắc người biến mất trong không trung.

Cùng lúc đó, trong Tam Hoang đệ nhị giới, Nghịch Thánh trận doanh có một ngọc giản tương tự đặt trước mặt ba người. Ba người là một ông lão, một cô gái, một người đàn ông trung niên.

Ông lão là Huyền Lâu Nghịch Thánh. cô gái thì dù Tô Minh không thấy người thật nhưng sẽ không xa lạ, cô gái là người giáng xuống chiếc nhẫn chí bảo khi lỗ hổng Tam Hoang xuất hiện, Phi Hoa Nghịch Thánh của giới này. Chính là cô gái khiến hạc trọc lông lộ vẻ mặt mờ mịt vàp hức tạp. Còn người đàn ông trung niên cuối cùng thì biểu tình bình tĩnh, chỉ có một con mắt mang theo tia âm u nhìn chằm chằm ngọc giản, hừ lạnh một tiếc.

– Mạnh nhất bản kỷ, Thần Hoàng Viêm Bùi này chuyện bé xé ra to quá. Trong trầm miên cốc bất cứ tiền bối nào thức tỉnh cũng có thể gọi là mạnh nhất.

Người đàn ông trung niên là nghịch thánh thứ ba trong Nghịch Thánh trận doanh, tên gọi Tiêu Tùng.

Huyền Lâu Nghịch Thánh khẽ thở dài, khàn giọng nói, biểu tình dứt khoát:

– Con người Viêm Bùi nhìn như lạnh lùng nhưng tính cách có chút cẩn thận luôn biết xem xét thời thế. Mấy tháng trước Thần Hoàng Viêm Bùi đã đưa tới ngọc giản nói cho chúng ta vị Tô Minh này sẽ đến, chắc gã không có ý tốt gì. Nhưng từ đó có thể thấy ra Viêm Bùi rất tin tưởng vào Tô Minh, muốn mượn tay đối phương đè nặng chúng ta.

– Thôi, lão phu đến trắc tính xem Tô Minh rốt cuộc có uy hiếp gì.

Mắt Huyền Lâu Nghịch Thánh chợt lóe, giơ lên tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện chín khối xương thú bất quy tắc, tay trái vỗ vào nó, khép mắt lại, thi triển thần thông thiên phú của lão để trắc tính Tô Minh.

Tiêu Tùng biểu tình rung động, tập trung nhìn. Gã biết thuật này của Huyền Lâu Nghịch Thánh cường đại cỡ nào, dù là những lão quái ngủ say cũng bị lão tính ra nhân quả, thuật này chưa từng thất bại.

Chỉ có Phi Hoa Nghịch Thánh là biểu tình mờ mịt, từ đầu đến cuối cô nhìn ra xa, mơ hồ trong lòng không hiểu sao có tia rung động, dường như ai đó quan trọng nhất trong đời cô đã xuất hiện tại giới này.

Chương 1299: Hơi thở này đến từ bên ngoài

Ám Thần trận doanh, trong một trăm tám mươi đại giới, cách xa ranh giới với Nghịch Thánh, trong một khu vực khác của Ám Thần cách lỗ hổng Tam Hoang rất xa, thuộc về đệ nhất tam thất giới. Giới này có tộc danh Hùng Đồ, chiếm cứ một giới, truyền thừa từ thời đại thứ hai bản kỷ Tam Hoang, tại đây sinh sản kéo dài tới nay, có mấy chục vạn tộc nhân, không lớn cũng không nhỏ. Toàn tam thất giới gọi là Hùng Đồ giới, Hùng Đồ bộ lạc là chúa tể của giới này.

Tại Hùng Đồ giới, trong trời sao bạc từ xưa đến nay luôn tồn tại ba tòa tế đàn, chúng nó bềnh bồng trong trời sao không nhúc nhích, mấy năm qua vẫn luôn như vậy. Xung quanh Hùng Đồ bộ lạc thiết lập trận pháp, cấm chế chậm rãi quay quanh biến thành cấm địa. Dường như thủ hộ nơi này là sứ mệnh của Hùng Đồ bộ lạc, vẫn luôn như vậy.

Trông ba tế đàn cổ xưa, trong đó một tế đàn bị tổn hại hơn phân nửa, toát ra tang thương mục nát. Còn có một tế đàn chính giữa có khe nứt to lớn như xuyên thủng tế đàn. Nếu đứng trên tế đàn cúi đầu xuống sẽ thấy trời sao bên dưới qua khe nứt. Dù khe nứt xuyên suốt tế đàn nhưng dường như có lực lượng kỳ dị khiến tế đàn không tách ra, hút lẫn nhau, không nhúc nhích. Tế đàn thứ ba thì lưu trữ hoàn hảo hơn. Ngày hôm nay, trên tế đàn xem như hoàn chỉnh chợt có luồng sang đen chớp lóe. Ánh sáng đen biến chói mắt vòng quanh cả tế đàn, bên trên thạch đài trông cứng rắn giờ như hòa tan, nguyên thạch đài lõm xuống, mặt trên toát ra bong bóng như biến thành đầm lầy.

– Ai? là ai nói đang nói xấu Hạc gia gia?

Hạc trọc lông run người, thò đầu khỏi tế đàn, mạnh vỗ cánh, bay ra khỏi tế đàn như đầm lầy. Hạc trọc lông bay ra, nghi ngờ nhìn xung quanh, từ tận đáy lòng, từ khi hạc trọc lông bước vào thế giới Ám Thần, Nghịch Thánh thì có suy nghĩ kỳ lạ hiện ra trong óc nó, khiến nó muốn đi tìm nhưng không thấy nguồn gốc.

Ngay sau đó, trên tế đàn như đầm lầy, Thần Hoàng Viêm Bùi ló người ra, biến thành cầu vồng vọt ra ngoài, chắp tay cúi gập người hướng tế đàn.

Khi Thần Hoàng Viêm Bùi cúi đầu, bóng dáng Tô Minh chậm rãi lộ ra từ tế đàn, từng bước một đi ra, thạch đài tế đàn hóa thành đầm lầy dưới chân hắn như nước bùn, nhưng khi Tô Minh bước ra thì nó tự động tách hai bên, như không dám cản bước chân của hắn. Mãi khi Tô Minh đi tới trời sao, tế đàn sau lưng hắn đông lại, ánh sáng âm u cũng tán đi. Tô Minh lạnh lùng nhìn bốn phía, ánh mắt hờ hững rơi vào người Thần Hoàng Viêm Bùi.

Thần Hoàng Viêm Bùi nói ngay, thanh âm rất là cung kính:

– Chủ tử, lỗ hổng Tam Hoang tại Nghịch Thánh trận doanh, nếu đi chỗ đó rồi lại trở về Ám Thần thì sẽ gặp chút rắc rối. Chỗ này là truyền tống trận viễn cổ liên tiếp với Ám Thần mà lúc trước tiểu nhân đã nói.

Tô Minh liếc ba tế đàn, nhìn kỹ vài lần. Tô Minh cảm nhận hơi thở không thuộc về kỷ này, hiển nhiên có vài dấu vết tồn tại từ năm tháng xa xưa. Chẳng qua vì có một tế đàn bảo tồn hoàn chỉnh, bị Thần Hoàng Viêm Bùi âm thầm sửa đổi nhiều, trở thành thủ đoạn giữ mạng của gã. Theo lời Thần Hoàng Viêm Bùi nói, dù gã ở đâu, chỉ cần cho gã chút thời gian chuẩn bị thì gã có thể lập tức truyền tống đến đây ngay. Bởi vì Thần Hoàng Viêm Bùi là người của Hùng Đồ bộ lạc, là Thần Hoàng đi ra từ bộ lạc này. Dù Thần Hoàng Viêm Bùi có giới Thần Hoàng của gã nhưng xét đến cùng thì gã thuộc về Hùng Đồ bộ lạc.

Ba tế đàn tồn tại chỉ có tộc nhân của Hùng Đồ bộ lạc mới có cơ hội nghiên cứu cẩn thận, lợi dụng nó. Thần Hoàng Viêm Bùi nổi bật nhất trong số người lợi dụng tế đàn.

– Chủ nhân có hứng thú với ba tòa tế đàn này sao? Theo sự phân tích, quan sát nhiều năm qua của Hùng Đồ bộ lạc, chúng ta tìm ra táC dụng của ba tế đàn là lúc ban đầu, tế đàn thứ nhất truyền tống người đi rất xa, cụ thể ở đâu không rõ, nhưng khoảng cách ngắn hơn tế đàn thứ hai nhiều, bởi vì mấy năm nay dã biến mất trên tế đàn thứ hai nhưng trong bộ lạc còn cất giữ chút hơi thở, có thể cảm nhận sự bàng bạc khó tả, dường như nơi ẩn chứa hơi thở kia tu sĩ nhỏ bé tựa con kiến.

Thần Hoàng Viêm Bùi trầm ngâm một lúc, không biểu đạt quá rõ ràng, vì bản thân gã cũng chưa hiểu hết. Thần Hoàng Viêm Bùi chỉ biết tế đàn thứ nhất, thứ hai đã bị tổn hại, chỉ có tế đàn thứ ba là khiến người từ mỗi nơi trở về đây được, nếu sử dụng xảo diệu thì có lúc đem đến tác dụng mấu chốt.

Tô Minh dời tầm mắt khỏi tế đàn, lạnh nhạt nói:

– Nếu có cất giữ loại hơi thở này thì có thể cảm nhận xem.

Bne ngoài ba tòa tế đàn, cấm chế trận pháp bỗng tỏa ánh sáng nhu hòa, hình thành sóng gợn khuếch tán. Có mấy chục vệt đỏ xé gió lao tới, chớp mắt đến gần, hóa thành tu sĩ. Người dẫn đầu là một gã đàn ông, thân hình vạm vỡ khôi ngô, cất bước đi sau lưng biến ảo ra bóng gấu. Gã đàn ông tới gần, chắp tay, cúi gập đầu hướng Thần Hoàng Viêm Bùi.

– Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc bái kiến Thần Hoàng!

Giọng gã đàn ông như chuông ồm ồm phát ra. Mấy chục người sau lưng gã cùng chắp tay hướng Thần Hoàng Viêm Bùi, sóng âm sùng bái đồng thanh truyền khắp.

– Bây giờ trong bộ lạc còn có mấy khối bảo thạch tinh thế hoàn hảo giữ hơi thở?

Từ khi cấm chế trận pháp tỏa sóng gợn thì Thần Hoàng Viêm Bùi không còn vẻ nịnh nọt, biến thành Thần Hoàng uy nghiêm lạnh lùng, cao cao tại thượng trong mắt tu sĩ Ám Thần. Hạc trọc lông đứng một bên vẻ mặt khinh thường quay đầu đi, lòng thầm học tập, phỏng theo hành động của Thần Hoàng Viêm Bùi, đây là thói quen rất tốt của nó.

Gã đàn ông Hùng Đồ bộ lạc lập tức cung kính nói:

– Hồi bẩm Thần Hoàng, bảo thạch tinh tế… Bây giờ còn năm khối bảo tồn hào chỉnh, vẫn không mở ra phong ấn nên hơi thở không tản ra ngoài. Nếu Thần Hoàng muốn thì ta sẽ sai người đi lấy ngay.

Gã đàn ông liếc Tô Minh, thầm suy đoán thân phận của hắn.

Thần Hoàng Viêm Bùi trầm ngâm, chậm rãi nói:

– Lấy ba khối tới đây, tảng đá ẩn chứa hơi thở cổ xưa số lượng có hạn, bộ lạc các ngươi nên giữ lại chút ít.

Gã đàn ông chắp tay vâng dạ, xoay người nhìn ông lão đứng cạnh. ông lão gật đầu, lắc người, biến thành con gấu to cỡ trăm mét ngửa đầu gầm rống, biến thành tàn ảnh cầu vồng chớp mắt đi xa.

Ông lão đi xa, Tô Minh không để ý Thần Hoàng Viêm Bùi và người Hùng Đồ bộ lạc nói chuyện, biểu tình hờ hững cất bước đi tới. Hạc trọc lông vội theo sau lưng Tô Minh, đắc ý liếc Thần Hoàng Viêm Bùi.

Những người Hùng Đồ bộ lạc chưa từng thấy Tô Minh, không thấy dao động tu vi từ người hắn, nhưng họ biết có thể đi chung với Thần Hoàng thì chắc chắn có chỗ bất phàm, sẽ không đắc tội.

Mấy tu sĩ Hùng Đồ bộ lạc liếc nhìn, giây sau họ con ngươi co rút, biểu tình hoảng sợ. Bởi vì bọn họ thấy rõ khi người Tô Minh đụng vào sóng gợn cấm chế trận pháp thì trận pháp mạnh chấn động, tan beién trước mặt hắn, như tự động thụt lùi.

Tình cảnh này chẳng những khiến mấy tộc nhân Hùng Đồ bộ lạc hoảng sợ, gã đàn ông tộc công của Hùng Đồ bộ lạc cũng có cảm ứng ngoái đầu lại, con ngươi co rút, biểu tình lộ ra khó tin.

Trận pháp của Hùng Đồ bộ lạc bọn họ vòng quanh nơi này truyền thừa đã lâu, mấy năm qua người các đời không ngừng hoàn thiện, có lẽ uy lực của nó không biểu hiện ở công kích mà đơn thuần phòng hộ thì dù là cường giả bất khả ngôn cùng đừng mơ trong năm phút đánh mở càng đừng nói giờ phút này trận pháp không chút gợn sóng, tựa như trận pháp chủ động lùi lại, như thần tử sùng bái hoàng giả, không dám ngăn cản chút nào, đây là cảm giác hiện ra trong đầu gã đàn ông tộc công của Hùng Đồ bộ lạc.

Gã đàn ông tộc công của Hùng Đồ bộ lạc hoàn toàn biến sắc mặt, tinh thần chấn động, bản năng hỏi:

– Hắn… Hắn là ai?

Mắt Thần Hoàng Viêm Bùi cuồng nhiệt thì thòa nói:

– Một người mà toàn Ám Thần cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn, tu sĩ mạnh nhất khung trời.

Tô Minh ra khỏi trận pháp, nhìn trời sao trước mắt, biểu tình hờ hững, ý chí càn quét bốn phía, khoảnh khắc phủ lên toàn phạm vi của giới này.

– Một giới rất nhỏ, chưa sinh ra ý chí, nhưng rõ ràng cùng giới khác tồn tại giáp ranh, không giôgns tự động sinh ra là như bị người dùng đại thần thông phân cách sáng tạo ra.

Khi ý chí của Tô Mina tản ra, Thần Hoàng Viêm Bùi nhanh chóng lao ra khỏi trận pháp, đi tới bên cạnh hắn.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Ngươi đi điều tra cho ta, năm đó Ám Thần trận doanh các ngươi tại Thần Nguyên Phế Địa, đệ ngũ hải bày ra con đường dù chưa mở ra nhưng mấy người trấn thủ đã đi đâu rồi?

Tô Minh không thu lại ý chí, không cưỡng ép quét một trăm tám mươi giới, dù sao… Nơi này cũng là thuộc về Tam Hoang.

Thần Hoàng Viêm Bùi vâng dạ, định nói gì thì phía xa có cầu vồng xé gió lao tới, là ông lão đi lấy tinh tế thạch. ông lão tới gần cúi đầu hướng Thần Hoàng Viêm Bùi, đưa lên ba hộp ngọc.

Tô Minh liếc mắt hộp ngọc, con ngươi co rút, giơ lên tay phải hư không chộp, phút chốc ba cái hộp lao tới gần bị hắn bắt l ấy. Tô Minh nhẹ bóp, hộp ngọc vỡ ra, bên trong có một hòn đá cỡ móng tay. Khoảnh khắc hộp ngọc vỡ toát ra hơi thở khiến nét mặt Tô Minh trầm trọng. Tô Minh không nhận ra hơi thở nhưng liếc mắt liền đoán được hơi thở này không phải đến từ các đại giới Tam Hoang, không phải từ Tang Tương hoặc nên nói là hơi thở này không phải vật trong bươm bướm Tang Tương thương man.

Hơi thở này, đến từ… Bên ngoài!

Chương 1300: A?

Từ khi hơi thở này xuất hiện đến lúc tan biến, quá trình chỉ hơn mười giây. Mảnh đá cỡ móng tay không còn chút hơi thở không thuộc về Tang Tương. Mắt Tô Minh chợt lóe.

Tô Minh lộ biểu tình suy tư.

“Thế giới bên ngoài Tang Tương sao.”

Viêm Bùi Thần Hoàng thấy bộ dạng Tô Minh như vậy thì ngây ra, gã cảm nhận hơi thở bên trong mảnh đá này rồi, chỉ cảm thấy xa lạ chứ không có gì khác.

Những mảnh đá này là đá vụn trên tế đàn thứ hai, chẳng qua vì hơi thở đặc biệt, không ngừng mất đi, có lẽ không bao nhiêu năm sau sẽ hoàn toàn biến mất nên mới được Hùng Đồ bộ lạc ở nhiều năm tháng trước dùng cách phong ấn giữ lại mớ cuối cùng. Nhưng loại lưu trữ này không hoàn mỹ, cho nên mỗi một mảnh đá bị mở phong ấn ra thì chỉ có mười giây để cảm nhận hơi thở này, thời gian qua đi, hơi thở tan biến hết.

Không chỉ Viêm Bùi Thần Hoàng ngẩn ngơ, mười mấy người Hùng Đồ bộ lạc có mặt nhìn thấy Tô Minh suy tư thì không hiểu lý do. Hơi thở này chỉ là xa lạ, trừ điều đó ra Hùng Đồ bộ lạc có nghiên cứu cỡ nào cũng không tìm được điều khác.

“Tế đàn thứ hai này trông thật sự là truyền tống trận, chẳng qua không truyền tống đến các giới Tam Hoang Tang Tương mà là… đưa người ra khỏi bươm bướm Tang Tương.”

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Minh dậy sóng. Lấy tu vi của Tô Minh mấy năm nay ít khi như thế này, nhưng hơi thở này, tế đàn này làm hắn nghĩ đến một khả năng.

Có lẽ khi từng kỷ bốn cánh bươm bướm Tang Tương chồng lên, giãn ra thì có tu sĩ lựa chọn dung hợp một bản thân khác để sống sót, có lựa chọn đoạt xá, có để lại truyền thừa Chúng Linh điện, nhưng cũng có người… lựa chọn rời đi.

Rời đi này là đi thật sự, rời khỏi thân thể bươm bướm Tang Tương, đi bên ngoài, đi thương mang khác nơi có tám con bươm bướm. Ở đó rốt cuộc có cái gì? Tô Minh không biết, dù tu vi của hắn tới trình độ này rồi thì hắn vẫn không biết được. So với cả khung trời, Tô Minh nhỏ bé như con kiến.

Tô Minh trầm ngâm, mắt chợt lóe, ngẩng đầu nhìn Viêm Bùi Thần Hoàng.

Tô Minh nói:

-Lấy hết tảng đá như vậy cho ta!

Tinh thần Viêm Bùi Thần Hoàng rung lên, ánh mắt của Tô Minh không tha nghi ngờ, khiến gã có cảm giác da đầu mát lạnh, không dám nói không. Viêm Bùi Thần Hoàng lập tức nhìn hướng tộc công của Hùng Đồ bộ lạc.

Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc liên tục biến sắc mặt, cắn răng tự mình bay đi xa. Chỉ mười lăm phút, trong thời gian này xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có người nói chuyện, dần khiến chỗ này tràn ngập áp lực, làm tu vi của họ không vận chuyển trôi chảy được. Mười lăm phút sau, gã đàn ông tộc công của Hùng Đồ bộ lạc xé gió lao tới, gã không đưa cho Viêm Bùi Thần Hoàng mà tự mình cung kính giao lên ba hộp ngọc cho Tô Minh. Tô Minh nhận lấy, liếc người đàn ông trước mặt, gật đầu.

Tô Minh lên tiếng:

-Tô ta sẽ không lấy không vật của tộc ngươi.

Tô Minh giơ tay trái lên chỉ vào trán người đàn ông, tốc độ cực nhanh. Người đàn ông chưa kịp phản ứng người đã run lên, liên tục lùi vài bước, hộc ra ngụm máu đen, người run bần bật, toàn thân trào ra nhiều máu đen từ lỗ chân lông. Các tộc nhân xung quanh biến sắc mặt, người đàn ông vội giơ tay lên ý bảo họ đừng xúc động. Người đàn ông khó khăn ngẩng đầu, biểu tình lộ ra mừng như điên, kích động, cùng với khó tin.

Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc cảm nhận rõ rệt huyết mạch trong chớp mắt này tinh thuần gấp mười lần. Cùng với máu đen trào ra, bóng dáng gấu to sau lưng gã tăng vọt, không là ảo ảnh mà như thực chất. Có thể nói đây là tạo hóa lớn nhất đời tộc công của Hùng Đồ bộ lạc, tịnh hóa huyết mạch, khiến tu vi tăng vọt hơi thở ngày càng mạnh. Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc kích động cúi gập đầu hướng Tô Minh.

Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc kích động nói:Truyện được rất nhiều độc giả yêu thích và đã được chuyển thể thành truyện tranh,anime hiện đang làm mưa làm gió bên Trung Quốc….!

-Đa… đa tạ ơn tái tạo của đại nhân!

Tô Minh không nói chuyện, cúi đầu nhìn hộp ngọc trong tay, biểu tình âm trầm khó đoán, lát sau lộ vẻ dứt khoát.

-Thôi cứ nhìn xem, thế giới có hơi thở đó có bộ dạng gì.

Tô Minh vung tay phải, tiếng bùm bùm vang vọng. Năm hộp ngọc xung quanh hắn có hai cái vỡ vụn, lộ ra hai miếng đá bất quy tắc nằm bên trong, hơi thở xa lạ đậm đặc phát ra. Khi hơi thở phát ra, tay phải Tô Minh hư không chộp, những hơi thở nhanh chóng ngưng tụ, biến thành quả cầu nhỏ nhanh chóng tan biến trong lòng bàn tay, bị hắn vấn vào trán. Tô Minh nhắm mắt lại.

Khi Tô Minh nhắm mắt, khoảnh khắc ý chí bùng phát, ngưng tụ vào quả cầu nhỏ ở trán, tràn ngập bên trong. Đầu óc Tô Minh ầm vang, hắn lấy hơi thở này làm dẫn, ý chí bản thân làm cầu, thuật năm tháng làm thần thông triển khai ra thần thuật hồi quá khứ chỉ mình Tô Minh có thể thi triển ra.

Tô Minh chấn động toàn thân, ý chí trong chớp mắt như xuyên qua năm tháng, lướt qua từng kỷ, cho đến khi trước mắt hắn xuất hiện một vùng trời. Hắn từng thấy vùng trời này, giống hệt như thế giới chín con bươm bướm bay.

Tràn ngập sương khói cuồn cuộn, khi Tô Minh nhìn chúng thì có cảm giác mãnh liệt là lực lượng mỗi lần sương khói khuấy động có thể chớp mắt hủy diệt cường giả bất khả ngôn. Dù là Tô Minh, nếu đụng phải sương khói thì sẽ khó thể chịu đựng. Đây mới chỉ là sương khói bình thường nhất trong khung trời.

Trong sương mù đôi khi có tia chớp lóe qua, mỗi một tia chớp vặn vẹo dữ tợn. Chúng nó không phải là tia chớp thật sự, chỉ là lằn chỉ sáng rực bất quy tắc. Nhưng lằn chỉ bất quy tắc này khiến Tô Minh cảm nhận được chết chóc.

Tô Minh rõ ràng phán đoán ra lấy thân hình, tu vi hiện tại của hắn mà trúng tia chớp là hình thần đều diệt, chỉ còn lại ý chí, nhưng xem như là chỉ còn lại ý chí bị tia chớp đụng vài cái thì chắc chắn sẽ chết.

Tô Minh im lặng đi theo hơi thở chỉ dẫn xuyên qua năm tháng, sương khói cuồn cuộn, tia chớp không chân thật, mãi khi ở trong tầng tầng sương khói, Tô Minh nhìn thấy một con bươm bướm.

Đó không phải là Tang Tương, bởi vì hoa văn trên cánh khác biệt. Con bươm bướm đang run rẩy, sắp tan vỡ. Bên trên nó có một la bàn to cỡ người nó đang hút thứ gì từ người nó, mãi khi bươm bướm run lên biến thành từng đốm sáng bị la bàn hấp thu hết. Tô Minh thấy trên la bàn có một thanh niên mặc áo đen khoanh chân ngồi, tay cầm một chuỗi hạt châu.

-Nghịch linh thứ sáu vào tay, nhưng không biết nghịch linh thứ bảy trốn ở đâu.

Khi giọng thanh niên áo đen rơi vào tai Tô Minh thì gã chợt ngẩng đầu, đôi mắt ẩn chứa hư vô liếc hắn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 1 ngày trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 6 ngày trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^