Cầu Ma Audio Podcast
Tập 257 [Chương 1281 đến 1285]
❮ sautiếp ❯Chương 1281: Ngươi là bắp đùi
Ý chí Tam Hoang nhìn thấy, Tô Minh không chọn lùi bước mà là nhìn nhau hồi lâu, chờ đợi Linh Tiên Kiếp phủ xuống. Nhưng Tô Minh còn chưa đợi được kiếp này đến, ý chí Tam Hoang ngủ say ngắm nhìn Tô Minh một lát, dần dần biến mất.
Thần sắc Tô Minh lạnh nhạt. Hắn vốn không có ý định giấu diếm sự tồn tại của hắn. Hiện tại Ám Thần Nghịch Thánh nhất định đã biết hắn, cũng đến lúc để Tam Hoang biết tới.
Trở lại Đệ Cửu Phong, lúc đấy đã qua một tháng. Tô Minh chọn rời đi. Lần này hắn rời đi không phải vô thanh vô tức mà là được ba người Đại sư huynh tiễn đưa, dần dần đi xa trong sự yên lặng ngắm nhìn của Phương Thương Lan và Hứa Tuệ. Hắn đi hoàn thành chuyện thứ hai, đi giải quyết ân oán kéo dài ngàn năm.
Cũng là đi phá vỡ cảnh tượng Thiên Cơ đã mang đến bóng ma cho Tô Minh.
– Cũng nên đến hồi kết. Tô Hiên Y, thê tử ngươi ở Đệ Ngũ Hỏa Lò, ngươi thật sự không muốn cầm lại chút nào mà vẫn để ở chỗ này của ta…
Tô Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người trong Đệ Cửu Phong, xoay người tiến về phía trước một bước, biến mất vô ảnh trong tiếng lẩm bẩm.
Lúc xuất hiện, Tô Minh đã ở ranh giới giữa Đạo Thần Chân Giới và Miinh Hoàng Chân Giới. Cách hắn nơi xa có một viên tinh cầu bị tổn hại, là chỗ Đức Thuận ở.
Không để ý đến người này, Tô Minh nhìn giới cách tồn tại giữa Đạo Thần Chân Giới và Minh Hoàng Chân Giới. Đây là bức tường cản trở. Bức tường cản trở bên trong là Minh Hoàng, bức tường cản trở bên ngoài là Đạo Thần. Chính vì có bức tường cản trở tồn tại nên vô số năm qua, tứ đại chân giới cũng không thật sự xuất hiện quá kịch liệt.
Năm đó Tô Minh hắn không có tư cách phá vỡ bức tường cản trở. Vũ Huyên cũng là vì có Minh Long, mượn lực phá giới nên mới có thể từ Minh Hoàng Chân Giới đi tới Đạo Thần Chân Giới.
Nhìn chân giới, Tô Minh liền vung tay phải lên. Nhất thời có hai đạo cầu vồng bay ra từ trong túi trữ vật, một là Minh Long, một là Hạc Trọc Lông.
Thương thế của Minh Long đã khôi phục không ít. Giờ phút này, sau khi xuất hiện, nó đang muốn mở miệng thì lập tức bị Hạc Trọc Lông bên cạnh tát một cái. Hạc Trọc Lông nhìn Tô Minh bằng vẻ mặt u oán. Ánh mắt u oán của nó đã biến thành oán phụ nơi thâm khuê, oán Tô Minh thật lâu thật lâu không cho nó xuất hiện từ trong túi trữ vật chết tiệt kia.
Lúc trước kia, Hạc Trọc Lông chỉ cần nghĩ là bản thân có thể xuất hiện. Nhưng theo tu vi Tô Minh cường đại lên, ý chí mênh mông, Hạc Trọc Lông không thể tự ý xuất hiện, chỉ có thể bị động chờ đợi Tô Minh gọi ra. Trong khoảng thời gian này, cảm giác như vậy đã khiến Hạc Trọc Lông cảm nhận sâu sắc bản thân như trở thành oán phụ.
Cuộc sống mỗi ngày của nó chính là đếm tinh thạch, ngủ, đánh Minh Long, sau đó đếm tinh thạch, ngủ dậy lại đánh Minh Long, vòng đi vòng lại, một ngày lại một ngày. Dần dần Minh Long không chịu được. Nó kịch liệt phản kháng giãy dụa nhưng vẫn khó có thể thoát khỏi vận mệnh. Giờ phút này, nước mắt Minh Long chảy xuống từ hai mắt. Nhưng không đợi nó mở miệng thì đã bị Hạc Trọc Lông đánh một cái, trong lòng ủy khuất đã đến cực hạn.
– Tô Minh!!!
Hạc Trọc Lông hét lên một tiếng. Nếu nó có lông vũ, như vậy giờ phút này lông vũ toàn thân nhất định là đều dựng đứng lên, dáng vẻ ý chí chiến đấu hiên ngang. Hiện tại dù có lông vũ hay không, trên người nó vẫn xuất hiện cơn tức giận mãnh liệt, tức giận vang vọng tạo thành Hạc Trọc Lông hình tượng khổng lồ.
– Ngươi ngươi ngươi… ngươi giết ta bao nhiêu ngày rồi? Trời ạ! Đây là bao nhiêu ngày? Ta đã quên bao nhiêu ngày rồi! Ta không nhìn thấy ánh mặt trời, không nhìn thấy tinh không, không nhìn thấy tinh thạch của người khác! Đây là hành hạ, là hành hạ lớn nhất đối với ta!
– Tô Minh, ngươi thật là quá đáng! Những năm gần đây, Hạc Trọc Lông ta đều cùng ngươi nam chinh bắc chiến, cùng ngươi vượt qua bao nhiêu lần hung hiểm. Ta ta ta… ta thậm chí cứu ngươi không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng ngươi đâu rồi? Ngươi…
Toàn thân Hạc Trọc Lông run run, tức giận rống to. Tô Minh sờ sờ lỗ mũi, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng. Hắn thật sự đã quên mất Hạc Trọc Lông. Dù sao ở trong Tang Tương Đại Giới, Tô Minh biết được chân tướng sự việc đã chấn động tâm thần. Một đống chuyện tập trung lại khiến hắn chợt quên đi rất nhiều chuyện khác.
Cho đến giờ phút này, thấy Minh Hoàng Chân Giới, hắn mới đột nhiên nhớ tới Hạc Trọc Lông đã ở trong túi trữ vật rất lâu.
– Hạc gia gia ngươi! Ngươi…
Hạc Trọc Lông tức giận gào thét. Tô Minh lập tức giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một viên tinh thạch.
– Ngươi… ngươi đừng mơ tưởng dùng một viên tinh thạch dụ dỗ ta! Hạc Trọc Lông vĩ đại ta tuyệt đối sẽ không khuất phục vì một viên tinh thạch. Ta…
Trong nháy mắt Hạc Trọc Lông nhìn thấy tinh thạch trong tay Tô Minh, lập tức sáng mắt lên. Đây là viên tinh thạch đầu tiên của người khác mà hắn nhìn thấy mấy ngày nay. Mặc dù chỉ là một viên nhưng cũng là của người khác. Chỉ cần là của người khác, cho dù chỉ là một viên, Hạc Trọc Lông cũng sẽ không cảm thấy ít.
Cho nên ngoài miệng nó gào thét nhưng cặp mắt đã bán đứng nó. Nó nhìn chằm chằm, dường như chỉ cần Tô Minh dám cất viên tinh thạch này đi, nó sẽ dám liều mạng lao tới.
– Ngươi… ngươi thật là quá đáng! Một viên tinh thạch, tinh thạch này…
Hạc Trọc Lông vừa nói, thần sắc lộ ra vẻ đấu tranh mãnh liệt. Tiếng gào thét của nó cũng lập tức yếu đi rất nhiều. Trong mắt nó lại càng lộ ra vẻ hỗn loạn và giãy dụa, dường như ý thức của nó đang chia làm hai, đang kịch liệt chiến đấu.
– Ta muốn đi Minh Hoàng Chân Giới. Ta đồng ý với ngươi, tinh thạch của thế giới này đều cho ngươi hết thì sao?
Tô Minh nhìn thấy Hạc Trọc Lông đang đấu tranh. Dường như không nhìn thấy tinh thạch của người khác quá lâu rồi nên trong vẻ đấu tranh này xuất hiện lung tung, hắn lập tức mở miệng.
– Ngươi mơ đi… Hạc nãi nãi nó! Ngươi nói gì? Ngươi nói cho ta tinh thạch của một giới sao? Ta… ta… Hạc Trọc Lông vĩ đại ta tuyệt đối sẽ không khuất phục…
Hạc Trọc Lông đã chảy nước miếng ra. Thân thể theo bản năng bước ra mấy bước, thần sắc dường như đang muốn lộ ra vẻ a dua theo tiềm thức. Nhưng nó nhanh chóng ngừng lại, đang muốn cường điệu khinh thường bản thân trước rồi sau đó mới miễn cưỡng đồng ý. Tô Minh liền thở dài.
Tô Minh thở dài, đồng thời trong lòng Hạc Trọc Lông cũng lộp bộp một tiếng, nhất thời nóng nảy, sợ Tô Minh đổi ý. Trong nháy mắt đang muốn lao tới, nó liền thấy được cảnh tượng khiến nó rung động vĩnh viễn không thể nào quên được.
Đối với ý chí của một chân giới mà nói, tinh thạch là cái gì chứ? Đó là ý chí quét qua một thần niệm thì sẽ khiến vật xuất hiện trong hư vô. Đó là thứ có thể so với biến đá thành vàng của phàm nhân, đó là lấy ý hóa tinh!
Tô Minh chỉ quét qua một ý chí. Lập tức xung quanh hắn, xung quanh Hạc Trọc Lông, trong phạm vi lớn tinh không này liền xuất hiện vô số tinh thạch, những tảng đá sáng trong. Trong chớp mắt này, Hạc Trọc Lông ngay dại. Khiến nó hoàn toàn rung động nhất là những tinh thạch này không phải do Tô Minh lấy trong túi ra. Bởi vì Tô Minh có bao nhiêu tinh thạch, trên thực tế nó còn rõ hơn cả Tô Minh.
– Này… này… này thế nào mà có?audio coi am
Hạc Trọc Lông theo bản năng ngơ ngác hỏi.
– Ta biến ra.
Trong tích tắc Tô Minh trả lời vấn đề này, Hạc Trọc Lông liền hét lên một tiếng, trực tiếp lao về phía Tô Minh, ôm chặt bắp đùi hắn.
– Bắp đùi à, từ nay về sau ngươi sẽ là bắp đùi của ta. Cho dù ngươi nhốt ta một vạn năm ta cũng nhận, tuyệt đối không có chút oán hận. Bắp đùi, thay đổi ta một chút đi… Ngươi, ngươi có thể biến ta thành một con hạc tinh thạch không?
Chương 1282: Minh Hoàng giới chiến
Hai mắt Hạc Trọc Lông sáng ngời, tựa như đang mơ tới ngày cả người mình biến thành hạc tinh thạch, nhất là nhớ tới thủ đoạn mà Tô Minh biến hóa ra tinh thạch. Nhất thời Hạc Trọc Lông quên mất mình chỉ là một hư ảo. Giờ phút này, nó chỉ cảm giác toàn thân sôi trào nhiệt huyết, cả người run run kích động, kiêu ngạo kêu lên.
Ở trong mắt Hạc Trọc Lông, không thần thông nào ở trên thế gian này có thể mạnh bằng thuật pháp mà Tô Minh vừa thi triển, năng lực biến hư vô trở thành tinh thạch. Đây là nó ước mơ tha thiết của nó. Đây là thần thông nó cảm thấy là mạnh nhất ở trên thế giới này.
Ngay cả Tô Minh mình cũng không ngờ rằng thuật pháp này của hắn lại khiến cho Hạc Trọc Lông rung động mạnh mẽ như vậy. Dường như thuật pháp này có thể khiến cho Hạc Trọc Lông trở nên liều lĩnh tới mức có thể liều mạng để đạt được khát vọng.
Tô Minh vội ho một tiếng. Hắn cố ý hiển lộ ra thần thông này ở trước mặt Hạc Trọc Lông là bởi vì hắn muốn làm oán khí tiêu tán. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Hạc Trọc Lông không ngừng kích động, Tô Minh cũng mơ hồ cảm giác được mình đã kích thích hơi quá, lại để cho Hạc Trọc Lông đưa ra yêu cầu muốn biến thành hạc tinh thạch…
Cho nên Tô Minh vội vàng dời ánh mắt đi, không lại tiếp tục đề tài này. Hắn nhìn về phía bức tường cản trở Đạo Thần Chân Giới và Minh Hoàng Chân Giới, đột nhiên hai mắt hắn lóe lên tia sáng sắc bén.
Đôi mắt của Tô Minh vừa lóe lên, lập tức Hạc Trọc Lông phát hiện ra, xoay người một cái nhìn về phía bức tường cản trở. Con ngươi trong mắt nó xoay động. Nó thầm nghĩ
đây là một cơ hội tốt để nịnh bợ Tô Minh, chỉ cần khiến cho Tô Minh cao hứng, mỗi ngày biến cho mình một chút tinh thạch, đây là hạnh phúc lớn nhất trong đời nó. Nghĩ tới đây, Hạc Trọc Lông đè nén kích động vừa rồi, thay vào đó là vẻ mặt a dua.
– Chính là nó sao? Nó dám ngăn cản cước bộ của Tô Minh đại nhân sao? Chết tiệt, nó lại dám ngăn cản Tô Minh đại nhân vĩ đại, không gì không làm được, có thể biến ra tinh thạch. Ta… Ta cùng nó liều mạng!
Hạc Trọc Lông hiển lộ ra lửa giận mãnh liệt, gào thét đưa lưng về phía Tô Minh, không ngừng nháy mắt với Minh Long. Theo như ý nghĩ của nó, nếu Minh Long này cũng phối hợp cùng mình biểu lộ ra vẻ tức giận thì hẳn là hiệu quả sẽ tốt hơn. Dù sao Hạc Trọc Lông cũng cảm giác Minh Long là người hầu của nó, là một đồng bọn trong hắc hoàng song sát năm đó.
Minh Long ngây người, theo bản năng nói.
– Đây là… Có ý gì?
Minh Long vừa nói vừa mở to mắt nhìn Hạc Trọc Lông.
Thật sự nó không có hiểu được Hạc Trọc Lông có ý gì, làm sao đang từ bộ dáng rất kích động lại đột nhiên biến thành tức giận như vậy. Nhìn vẻ mặt của Hạc Trọc Lông biến hóa, Minh Long co cổ lại. Nó cảm thấy Hạc Trọc Lông rất đáng sợ, nhất là cuộc sống ở bên trong túi đựng đồ. Mỗi ngày nó đều bị Hạc Trọc Lông ngược đãi để giết thời gian, càng cảm thấy đầu óc của mình không theo kịp được suy nghĩ của Hạc Trọc Lông.
Hạc Trọc Lông vừa nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác này của Minh Long, lập tức nổi giận. Đang chuẩn bị gầm thét thì đột nhiên Tô Minh bước về phía trước một bước. Trong phút chốc, thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở bên cạnh bức tường cản trở, giơ tay phải lên, nhẹ nhàng chạm vào bức tường cản trở vô hình kia.
– Vỡ vụn.
Tô Minh nhàn nhạt nói. Trong tích tắc tay phải của hắn chạm vào bức tường cản trở, lập tức một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang vọng nửa Đạo Thần Chân Giới, nửa Minh Hoàng Chân Giới.
Giờ phút này, Hạc Trọc Lông đã bỏ qua ý định gây phiền toái cho Minh Long. Nó mang trên mặt một vẻ dữ tợn, lập tức lao mạnh đầu vào bức tường cản trở. Vì thể hiện mình, vì để cho Tô Minh biến ra tinh thạch, Hạc Trọc Lông phải liều mạng.
Nhưng dường như trong tích tắc nó đụng vào bức tường cản trở… hay nói cách khác là gần đụng vào bức tường cản trở thì đột nhiên bức tường cản trở giữa Đạo Thần Chân Giới và Minh Hoàng Chân Giới này biến ảo, từ vô hình dần dần hiện ra một tầng như màn sáng lưu chuyển. Màn sáng này nhanh chóng run rẩy, trong nháy mắt truyền ra tiếng ken két, từng cái khe lấy vị trí mà vừa rồi tay phải của Tô Minh đụng chạm làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.
Tô Minh đứng yên, tóc dài tùy ý bay, trường sam màu trắng cũng tùy bay phấp phới. Thần sắc hắn lạnh nhạt nhìn bức tường cản trở này trong nháy mắt xuất hiện vô số khe hở, tầng tầng tràn ngập thật giống như một chiếc võng. Sau đó, ầm một tiếng, chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay về hướng Minh Hoàng Chân Giới.
Xa xa nhìn lại giống như tuyết bay. Dường như mọi mảnh nhỏ trên bức tường cản trở này đều có thể chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ. Giờ phút này, ở trong tinh không nơi này dường như có tinh hải bay tới.
Ở trong hai giới này thỉnh thoảng mới xuất hiện khuyết khẩu rất nhỏ, nhưng bức tường cản trở lại chưa bao giờ bị tan vỡ. Nhưng hôm này đã vỡ vụn hoàn toàn, không chỉ là một khu vực này mà là cả bức tường cản trở, ở trong tích tắc này… đồng loạt nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Nói ra thì dài nhưng trên thực tế là chỉ xảy ra trong nháy mắt. Hạc Trọc Lông đánh tới, nó còn chưa đụng vào bức tường cản trở kia thì bức tường đó đã bị vỡ vụn.
– Đi thôi, ngươi có thể cướp đoạt được bao nhiêu tinh thạch ở Minh Hoàng Chân Giới này thì ta sẽ biến cho người có nhiều gấp đôi.
Tô Minh mỉm cười nhìn Hạc Trọc Lông. Hạc Trọc Lông đã đi theo hắn hơn nghìn năm, có thể nói rằng đã trở thành người thân. Tô Minh trọng tình, Hạc Trọc Lông cũng giống như vậy.
Hạc Trọc Lông vừa nghe được lời nói này của Tô Minh, lập tức nó lại kích động mạnh. Thân thể nó run run, sau khi lớn tiếng gào thét mấy câu, thoáng một cái đã xuất hiện ở trên người Minh Long. Minh Long bị hù dọa tới mức tâm thần run lên, nhưng ngay sau khi Hạc Trọc Lông nói mấy câu với Minh Long, lập tức hai mắt của Minh Long sáng lóe lên.
Tia sáng kia không giống như ánh sáng trong suốt trong mắt Hạc Trọc Lông. Tô Minh cảm giác luồng ánh sáng này có chút tà ác.
– Lão Đại, lời ngươi nói… là thật hả?
Minh Long kích động, run rẩy hỏi.
– Nói nhảm, đương nhiên là thật. Ông nội hạc lừa gạt ngươi lúc nào.
Hạc Trọc Lông lập tức bảo đảm nói.
– Thật sự là cho ta tất cả các mẫu long sao? Tốt, ta liều mạng!
Hai mắt của Minh Long đỏ lên, hét lớn một tiếng rồi mang theo Hạc Trọc Lông lao nhanh về phía Minh Hoàng Chân Giới.
Hạc Trọc Lông vô cùng hưng phấn. Lúc đi ngang qua Tô Minh, nó lập tức vung lên một chút móng vuốt.
– Ngươi nói là ta cướp đoạt bao nhiêu thì ngươi sẽ biến thành nhiều hơn gấp đôi. Ngươi chờ xem, nếu ông nội hạc để cho chân giới này còn sót lại một tinh thạch thì cũng là không có bản lĩnh.
Trong lúc lời nói của Hạc Trọc Lông còn vang vọng thì thân ảnh của nó và Minh Long đã gào thét đi về phía xa. Đây là nó muốn rời khỏi Tô Minh, một mình đi cướp đoạt tinh thạch. Sở dĩ như vậy là bởi vì nó sợ lại bị Tô Minh đưa vào trong túi đựng đồ…
Tô Minh nhìn Hạc Trọc Lông rời đi, khẽ mỉm cười. Tô Minh nhìn ra tất cả những tâm tư của Hạc Trọc Lông. Nhưng với tu vi của Tô Minh hôm nay cũng yên tâm để mặc Hạc Trọc Lông đi hành hạ, mặc dù nơi này là Minh Hoàng Chân Giới.
Nhưng sẽ rất nhanh, nơi này sẽ không còn là Minh Hoàng Chân Giới mà là thuộc về Tô Minh.
Tô Minh vẫn nhớ về cảnh ý chí Tiên Tông ở bên trong Tang Tương đại giới sụp xuống, xuất hiện ý chí Tô Minh. Giờ phút này theo bước chân của Tô Minh tiến về phía trước một bước, trong phút chốc hắn đã bước vào Minh Hoàng Chân Giới…
Cả Minh Hoàng Chân Giới, trong giây lát chấn động mạnh. Theo chấn động này, trong tinh không trống rỗng bỗng xuất hiện vô số sóng gợn, tràn ngập cả hư vô tinh không. Cùng lúc đó, đột nhiên có một tiếng gào thét vang vọng khắp chân giới.
Tiếng gào thét mang theo một luồng điên cuồng, mang theo sợ hãi thật sâu và không cam lòng. Trong nháy mắt truyền ra, tựa như sinh mệnh đấy đang điên cuồng giẫy giụa trước khi chết cường, vang vọng cả chân giới. Tiếng gào thét, giãy giụa này mang theo luồng khí tức mãnh liệt.
Khí tức này không giống với tử khí, nó linh động hơn một chút, cũng có cảm giác hủ thực hơn một ít. Tựa như có thể làm tất cả sinh mệnh vạn vật dơ bẩn, làm cho cả Minh Hoàng Chân Giới truyền ra chấn động mãnh liệt.
Chấn động khiến cho toàn bộ sinh mạng tại Minh Hoàng Chân Giới trong chớp mắt này đều run rẩy tâm thần. Vô số ngôi sao có thú dữ đặc biệt tại Minh Hoàng Chân Giới, toàn bộ đều ngửa mặt lên trời gào thét, bò lổm ngổm trên mặt đất. Tựa như chúng cảm nhận được nguy cơ chết chóc đang tới gần.
Những tu sĩ kia lại càng hoảng loạn. Bất luận là đang làm chuyện gì, bất luận là có tu vi như thế nào, chỉ cần là sinh mệnh ra đời trong Minh Hoàng Chân Giới thì vào giờ khắc này, toàn bộ đều tâm thần không yên, toàn bộ tu vi hỗn loạn. Dường như máu trong thân thể cũng muốn trào ra.
Tu vi càng cao lại càng có cảm giác mãnh liệt. Minh Hoàng Chân Giới không có tông môn mà là lấy gia tộc làm mạch, hợp thành hoàng triều thống trị.
Trong đó địa vị tối cao là Minh Hoàng, dưới của hắn có tám đại Minh Vương, ba mươi sáu Minh Tướng cùng vô số giáp tu thống lĩnh Minh Giới. Mỗi Minh Vương đều là một gia tộc lớn, Minh Tướng cũng là như thế.
Ở trên Minh Hoàng là Hiên Tôn. Trong tứ đại chân giới, chỉ có Hiên Tôn Minh Hoàng Chân Giới là tu sĩ có thể cúng bái. Cũng chỉ có ở Minh Hoàng Chân Giới, mới có minh tôn cung thuộc về Hiên Tôn.
Dường như chân giới vừa chấn động, tất cả các gia tộc ở bên trong Minh Hoàng Chân Giới này cũng đều chấn động tâm thần. Không ít cường giả mạnh mẽ truyền ra khí tức cường đại, quét ngang tám phương, cố gắng tìm ra nguyên nhân chân giới chấn động.
Tại đại điện Minh Hoàng,, người mặc hoàng bào chính là Minh Hoàng giới này. Đó là một nam tử trung niên, thần sắc không giận, uy nghiêm đang lạnh lùng nhìn mấy tu sĩ châm chọc nhau ở trong đại điện. Những người này đang đàm luận về chuyện Minh Hoàng Chân Giới bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh.
Nghe những người này càng lúc càng châm chọc nhau, Minh Hoàng nhíu mày.
– Đủ rồi, chuyện này là chuyện do Hiên Tôn đại nhân quyết định, các ngươi chờ thảo luận lung tung ở đây là có dụng ý gì?
Minh Hoàng lạnh giọng nói. Tiếng nói vừa truyền ra, lập tức mấy tu sĩ phía dưới rối rít nhìn hắn.
– Nếu như có dị nghị, các ngươi có thể đi cầu kiến Hiên Tôn đại nhân, đừng để cho bổn hoàng nhìn thấy đám các ngươi hăng hái ở chỗ này!
Minh Hoàng cau mày. Ở đây chính là phân thân của hắn, bản thể của hắn đang Minh Hoàng bản tinh. Không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, phân thân Minh Hoàng đứng lên, muốn rời đi.
Đột nhiên thân thể của hắn chấn động mạnh, sắc mặt của mấy tu sĩ trong đại điện cũng lập tức biến hóa, chấn động mãnh liệt tràn ngập trong tinh thần của bọn hắn. Tiếng gào thét thống khổ vô hình truyền đến, như muốn phân tán đến từng thân thể sinh mệnh tại giới này.
Chương 1283: Một cuộc hôn điển
Nhất là Minh Hoàng có tu vi cao nhất bên trong đại điện, thân thể hắn đứng lên trong chớp mắt, phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành cầu vồng, trực tiếp lao ra khỏi đại điện.
– Chuyện gì xảy ra!!
Phía sau hắn, những tu sĩ khác trong đại điện đều tái mặt, còn có hai người tràn máu tươi, bị tiếng gào thét vang vọng trong Chân giới chấn động tâm mạch, đã bị đả thương.
– Đây là tiếng gào thét của ý chí Chân giới khổng lồ!
Minh Hoàng trong chớp mắt nhìn lên trời cao, sắc mặt tái nhợt, hít vào một hơi.
Cùng lúc đó, bên trong Minh Tôn cung, Hiên Tôn của Minh Hoàng Chân giới, một người mặc trường bào màu tím, tướng mạo thỉnh thoảng biến hóa, đầu là thiếu niên, sau đó thành lão già, thỉnh thoảng lại hóa thành nam tử trung niên đang đứng cung kính. Trước người hắn là Tô Hiên Y thần sắc bình thản đang xếp bằng đả tọa.
Tô Hiên Y mặc áo bào trắng, thần sắc lạnh nhạt, nhìn lên bàn cờ trước mặt, tay phải cầm một con cờ đen, chậm rãi để xuống, nhìn về phía nam tử trung niên mặc áo đen đối diện.
Nam tử kia có tóc dài xõa tung, toàn thân lộ ý bễ nghễ, còn có uy áp mãnh liệt, khiến Hiên Tôn giới này phía sau Tô Hiên Y mơ hồ rung động. Theo hắn cảm thấy, nam tử hắc bào này giống như một con mãnh hổ ngồi đây, còn mình lại là một người phàm.
– Thần Hoàng đại nhân, tới phiên ngươi. Đánh xong bàn cờ bàn, chúng ta nên đi tới hôn điển của tiểu nữ thôi. Nơi đó đã chuẩn bị xong rồi.
Tô Hiên Y cười khẽ. Nam tử hắc bào trước mặt hắn chính là người mạnh nhất phủ xuống từ trận doanh Ám Thần, Viêm Bùi Thần Hoàng!
Người bị Tô Minh dọa lui ban đầu là phân thân của người này. Nơi này mới là bổn tôn của hắn. Nhưng dù là như vậy, hắn cực kỳ rõ ràng những chuyện có liên quan tới phân thân ở Đạo Thần chân giới. Đây đã là sự kiêng kỵ sâu nhất trong nội tâm hắn về Tam Hoang đại giới.
Cũng chính bởi chuyện này nên hắn mới lựa chọn ở lại lâu dài bên trong Minh Hoàng Chân giới. Theo ý nghĩ của hắn, tồn tại kinh khủng của Đạo Thần chân giới chỉ để ý tới Đệ Cửu Phong. Chỉ cần mình không trêu chọc Đệ Cửu Phong thì lão quái khó lường kia sẽ không tìm mình làm gì.
Nếu không, ban đầu phân thân của hắn cũng không thể chạy trốn. Thông qua chuyện này cũng có thể nhận ra đối phương không có lòng tiêu diệt mình. Có thể như thế nhưng trong lòng hắn vẫn hơi thấp thỏm. Cũng may mấy tháng qua bình yên vô sự, cũng khiến hắn an tâm một chút. Nhưng dù thế nào, hắn cũng quyết định là tuyệt đối không đi tới Đạo Thần chân giới.
Viêm Bùi cười cười, thần sắc không giận không vui, nụ cười cũng vô cùng nhạt, tay phải giơ lên đặt một quân cờ trắng lên bàn cờ, đang muốn nói thì bỗng nhiên thần sắc biến đổi.
Đúng lúc này Hiên Tôn giới này bên cạnh Tô Hiên Y cũng biến sắc, ngẩng đầu, đột nhiên phun một ngụm máu tươi, thân thể lui lại phịch phịch mấy bước, lại phun máu tươi tiếp, thương thế rõ ràng còn nghiêm trọng hơn Minh Hoàng. Bởi hắn chính là Hiên Tôn của giới này, là Hiên Tôn duy nhất cho nên ý chí của Minh Hoàng Chân giới không cam lòng gào thét lại gây thương tổn mạnh nhất cho hắn.
Về phần Tô Hiên Y thì chẳng có chút cảm giác gì. Hắn vốn không phải là người giới này, giờ phút này chẳng qua chỉ hơi nhíu mày. Hắn cảm nhận được Chân giới bên ngoài chấn động, lại càng cảm nhận được ý chí của Chân giới này dường như gặp điều gì bất ngờ, đang gào thét.
Hắn trầm ngâm nhắm hai mắt lại. Trong chớp mắt khi hai mắt nhắm lại, ý thức của hắn xuyên qua vô tận, trực tiếp lan tràn tới chỗ sâu của Minh Hoàng Chân giới, trong một vùng lốc xoáy đang quay cuồng.
Trung tâm lốc xoáy này còn một thân ảnh đang ngồi khoanh chân, dáng vẻ, không ngờ cũng là Tô Hiên Y. Hai mắt hắn bỗng mở ra, trong mắt lộ vẻ tang thương và lạnh lẽo. Đây là bổn tôn của hắn. Mà người đánh cờ với Viêm Bùi Thần Hoàng là phân thân của hắn,.
– Bổn nguyên ý chí của giới này nhiều năm trước đã bị ta điều chỉnh, từ từ ngưng tụ ra lốc xoáy. Ở bên trong đó có máu huyết của ta tồn tại. Ý chí này chỉ cần ra đời liền dung nhập vào thân thể ta. Chết tiệt, chẳng lẽ có điều gì bất thường xảy ra?
Tô Hiên Y nhíu mày, thần thức tản ra quét ngang Minh Hoàng Chân giới nhưng không nhận được chút dấu vết nào. Hắn không thể thấy Tô Minh.
Hắn chỉ có thể thấy ý chí Minh Hoàng Chân giới gào thét đau đớn, giống như đang bị ý chí của ai đó đoạt xá vậy. Nhưng Tô Hiên Y nhìn thế nào đi nữa cũng không tìm ra được chút dấu vết ý chí Chân giới này bị đoạt xá.
– Chẳng lẽ đây là bởi ý chí bên trong lốc xoáy bổn nguyên ra đời sao? Cho nên mới khiến ý chí Minh Hoàng Chân giới giãy dụa…
Tô Hiên Y có điều suy nghĩ, hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhắm nghiền.
Trong nháy mắt hắn nhắm lại, hắn ở bên trong Minh Tôn cũng mở mắt.
– Ý chí của giới này xảy ra một vài vấn đề.
Viêm Bùi Thần Hoàng lạnh nhạt nói. Thần thức của hắn lúc trước cũng quét ngang chúng, không nhìn ra đầu mối nhưng cũng nhận thấy ý chí của Minh Hoàng Chân giới đang bị yếu đi, giống như sắp chết tới nơi. Chẳng qua nói là sắp thì theo tốc độ này cũng phải mấy năm sau mới có thể chết thật.
– Chẳng còn cách nào. Đây là chuyện của bổn tôn Tô mỗ, không liên hệ quá nhiều với bên ngoài. Viêm Bùi đại nhân, ván cờ này… Hả?
Khi Tô Hiên Y còn chưa nói xong, thần sắc hắn bỗng lộ vẻ âm ầm nhìn ra phía xa xa. Ánh mắt của hắn giống như xuyên qua hư vô, trực tiếp thấy hôn điển đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ hắn tới. Đây là một điểm rất quan trọng trong kế hoạch vài ngàn năm của Tô Hiên Y. Hắn tuyệt đối không để có chuyện bất ngờ xảy ra. Nhưng hôm nay…chuyện bất ngờ lại liên tục xuất hiện.
– Tô mỗ cũng biết, hắn… Hẳn hôm nay sẽ lộ dấu hiệu phản bội ta!
Tô Hiên Y lạnh lùng nói, sau đó đứng lên ôm quyền vài Viêm Bùi một cái.
– Là một đệ tử của Tô mỗ làm phản. Người này đã đi theo Tô mỗ nhiều năm, ôi…
Tô Hiên Y lắc đầu.
– Không sao, ý của Tô đạo hữu, bổn hoàng hiểu. Người này… Bổn hoàng sẽ giết giúp ngươi, coi như là khen ngợi người đã phối hợp với trận doanh Ám Thần chúng ta lần này. Về phần chuyện Tố Minh tộc các ngươi, bổn hoàng nếu đã hứa thì tuyệt sẽ không nuốt lời. Chúng ta không thể tồn tại lâu dài tại Tam Hoang đại giới. Ngày sau nơi này chỉ thuộc về Tố Minh tộc ngươi.
– Đa tạ Thần hoàng đại nhân.
Tô Hiên Y lại cúi người vái Viêm Bùi thật sâu. Nhưng duy chỉ có hắn mới nghe được, nội tâm của hắn đang cười lạnh. Lấy hùng tài đại lược của Tô Hiên Y, làm sao có thể đồng ý ở dưới trướng kẻ khác. Lợi dụng trận doanh Ám Thần chẳng quả chỉ là kế thích ứng tạm thời. Đó chẳng qua là để bù đắp việc một kế hoạch khác của hắn phát sinh bất ngờ mà thôi.
Đều là lợi dụng lẫn nhau, điểm này Viêm Bùi hiểu rõ. Hắn nhìn về phía Tô Hiên Y vái mình một cái, nội tâm cười lạnh. Người trước mắt chẳng qua chỉ là quân cờ. Mà hắn mới là người đánh cờ. Quân cờ dù có mấu cốt thì cuối cùng đối với người đánh cơ mà nói cũng không gây được sóng gió gì lớn. Cùng lắm thì lại chơi một ván khác.
Tại Minh Hoàng Chân giới, Minh Hoàng bản tinh. Đó là một ngàn ngôi sao do thần thông mạnh mẽ ngưng tụ thành, tạo thành một tu chân tinh vô cùng khổng lồ. Độ lớn của nó, dù từ xa nhìn lại cũng rất mêng mông, lại càng không phải nói nếu đứng trên đó. Tu chân tinh này cho người ta cảm giác vô biên vô hạn, khiến người ta thấy như tinh không hóa thành đại địa.
Bên trên tu chân tinh khổng lồ này, biển rộng mênh mông vô bờ, từ đáy biển trực tiếp mọc lên một cây cổ thục khổng lồ, đang có trên trăm vạn tu sĩ ở đó chúc mừng đại hôn điển.
Cổ thụ to lớn, mỗi chiếc là đều giống như một quảng trường. Từ xa nhìn lại, cây như chọc trời. Thậm chí trên Minh Hoàng bản tinh còn có một truyền thuyết.
Truyền thuyết nói rằng nhiều năm trước, tu chân tinh ngưng tụ cả ngàn ngôi sao hóa thành này là bởi phát hiện ra một cây cổ thụ như vậy. Cây cổ thụ tồn tại trong năm tháng, tựa như không phải từ thời đại này mà rất xa xưa. Thậm chí có lời đồn rằng nó lưu lại từ kỷ nguyên trước, tránh thoát kiếp nạn, tồn tại tới nay.
Dĩ nhiên phía sau những lời đồn đại này là thứ mà những tu sĩ tầm thường không biết được. Mà những hạng người đại năng mờ hồ biết một chút lịch sử của Tam Hoang, mới có thể nắm được một chút thứ cho là gần đúng.
Trước đó một khắc, trên cổ thụ đã tụ tập trên trăm vạn tu sĩ. Bọn họ đều là tu sĩ Minh Hoàng Chân giới, đến từ các gia tộc, chúc mừng hôn điển này. Tam hoàng tử của Minh Hoàng Chân giới dù là tướng mạo hay tu vi, thân thế đều có thể nói là cực kỳ tôn quý tại Minh Hoàng Chân giới. Thân là con trai của Minh Hoàng, còn có tu vi Chưởng cảnh. Tất cả mọi thứ ngưng tụ lại, tạo thành khí thế khiến rất nhiều người hâm mộ.
Mặc dù Tam hoàng tử có chút tỳ vết, tính cách cực kỳ bạo ngược, hung danh hiển hách nhưng gần đây vị tam hoàng tử này giống như đổi tính, không còn bạo ngược nữa, không ương ngạnh khoa trương nữa mà hoàn toàn trầm ổn đi. Thậm chí là dung mạo cũng từ từ thay đổi, thoạt nhìn như có không ít uy nghiêm.
Giống như hắn đã hoàn toàn trưởng thành. Điểm này cực kỳ rõ ràng, để cho nhiều người trong ời gian này phải từ từ lưu ý tới.
Tu vi hắn thoạt nhìn là Chưởng cảnh nhưng bất cứ tu sĩ Chưởng cảnh nào tới trước mặt hắn đều run rẩy tâm thần, như bị áp chế. Dù là Sinh cảnh cũng vậy. Thậm chí thân là tộc trưởng tám đại gia tộc Minh Vương, sở hữu tu vi Diệt cảnh mà gặp vị hoàng tử này cũng có cảm giác đó.
Mà nữ tử trong hôn điển này cũng không phải không có tiếng tăm, là dòng chính của vị Minh Vương bị diệt tộc năm xưa. Cô tên là Vũ Huyên, là cô gái năm đó thoái hôn, hôm nay lại vẫn đứng ở đây.
Tiếng người nói ồn ào phi thường náo nhiệt, hoan hô vang vọng. Tiếng chúc mừng tới từ các gia tộc vang lên liên tiếp khiến hôn điển này đã tới lúc nở rộ. Nhưng đó là một khắc trước.
Giờ khắc này tiếng gào thét tới từ ý chí Minh Hoàng Chân giới khiến toàn bộ tu sĩ nơi này rung động tâm thần, giống như tới ngày tận thế. Sau đó bên trong tiếng gầm khẽ tang thương, dung nhan một lão già còn già hơn cả trời xanh, không chút do dự lao tới. Những nơi hắn đi qua, thiên địa đều bị xé rách. Hắn lao thẳng tới Vũ Huyên đang chết lặng như tượng gỗ phía xa.
Bên cạnh bọn họ còn có tam hoàng tử lạnh lùng, khuôn mặt không chút thay đổi.
Chương 1284: Thuật năm tháng
Vũ Huyên biểu tình chết lặng, đã thói quen vận mệnh, ngồi đó như con rối nhìn trước mắt hỗn loạn, nhìn các tu sĩ biến đổi sắc mặt, ý chí Minh Hoàng chân giới rít gào. Vũ Huyên không có cảm giác gì, giống như là cô không phải người của giới này.
Vũ Huyên nhìn ông lão áo xám trên bầu trời hóa thành cầu vồng xé gió lao tới, lão đi qua đâu biến thành hỗn loạn, sắp tới gần ngay trước mắt. ông lão tóc bạc có biểu tình bi thương và ý chí kiên định, người này chính là A Công Mặc Tang.
Giờ phút này, Mặc Tang không phải là thanh niên lúc Đạo Thần Tông mới lập Tô Minh trông thấy mà biến thành ông lão, hình dạng giống hệt như A Công trong ký ức của hắn.
Tam hoàng tử bình tĩnh ngồi đó nhìn Mặc Tang tới gần, biểu tình có nét phức tạp mà người ngoài không nhìn thấy, phức tạp sâu lan tràn cả linh hồn.
Tam hoàng tử thầm thở dài, dời ánh mắt, từ bỏ bàn tay định giơ lên, mắt nhắm lại. Khi Tam hoàng tử khép mắt thì hắn Mặc Tang đã tới gần chỗ Vũ Huyên.
“Đi!” A Công bắt lấy tay trái Vũ Huyên, ánh mắt kiên quyết giao nhau với mắt cô.
Vũ Huyên ngẩng đầu nhìn ông, vẫn là biểu tình chết lặng, lắc đầu.
Trong mắt A Công Mặc Tang càng bi thương, giơ tay trái vỗ trán Vũ Huyên. Đôi mắt đờ đẫn của Vũ Huyên run lên, có vẻ giãy dụa, cùng lúc đó, A Công kéo cô lắc người biến thành cầu vông lao đi cổ thụ.
Trên lá cây có ba người đàn ông mặc áo đen, thấy tình hình hỗn loạn mặt lạnh như tiền, dưới chân họ chớp lóe ánh sáng truyền tống trận.
Tam hoàng tử mở mắt ra, yên lặng nhìn Mặc Tang mang theo Vũ Huyên đi xa, nhìn hai người nhân dịp bốn phía rối ren tới gần lá cây khắc truyền tống trận. Ánh sáng trận pháp lấp lánh, bóng dáng họ mơ hồ. Tam hoàng tử thở dài, thì thào âm thanh chỉ có gã nghe thấy.
“Chân giới này biến đổi rõ ràng là hắn đến.”
Khi Tam hoàng tử thì thào, phía xa trên lá cây, bóng dáng A Công Mặc Tang và Vũ Huyên mơ hồ gần như trong suốt, mắt thấy sắp truyền tống đi. Chợt có tiếng hừ lạnh như sấm sét vang vọng trong trời đất.
Khi vang tiếng hừ thì Tô Hiên Y bước ra từ bầu trời, sau lưng y là hiên tôn của giới này, bên cạnh y là Thần Hoàng Viêm Bùi mặc áo đen, biểu tình kiêu ngạo.
Cả thế giới tĩnh lặng, gần trăm vạn tu sĩ trên cổ thụ mặt tái nhợt, nhưng tu vi không hỗn loạn, ý thức không tan vỡ, miễn cưỡng hồi phục thần trí. Trời đất tràn ngập lực trấn áp hùng hồn.
Tô Hiên Y lạnh nhạt nói:
“Thời gian đảo ngược.”
Thanh âm chất chứa uy nhiếp vô thượng, như thực hiện ngay, không ai có thể chất vấn. Khi thanh âm quanh quẩn, A Công Mặc Tang và Vũ Huyên đứng trong truyền tống trận chợt run lên, như năm tháng đảo ngược, bóng dáng hai người từ trong suốt biến ngưng tụ. Chớp mắt hai người lại xuất hiện trong truyền tống trận.
Mới xuất hiện trong truyền tống trận, A Công Mặc Tang, Vũ Huyên lập tức thụt lùi đến bên cạnh Tam hoàng tử, mãi khi Vũ Huyên ngồi lại chỗ cũ, A Công lại thụt lùi về truyền tống trận thì Tô Hiên Y đứng giữa không trung giơ tay phải lên chỉ hướng A Công Mặc Tang.
Thời gian toàn thế giới đều đảo ngược lại, chỉ có A Công đứng im như biến thành tảng đá trong con sông, không nhúc nhích. Trên người A Công Mặc Tang xuất hiện từng tầng sợi tơ trói người ông lại, những sợi tơ này là dấu vết năm tháng.
Thời gian vẫn đang đảo ngược, gần trăm vạn tu sĩ xung quanh biến đổi, biểu tình thống khổ, ý chí chân giới rít gào. Nhưng rất nhanh, mọi thứ bị thay đổi, ý chí chân giới không phát ra tiếng gầm, hôn điển tràn đầy náo nhiệt.
Thần thông như vậy có thể nói là kinh người, dù phạm vi đảo ngược năm tháng không lớn nhưng bao gồm gần trăm vạn. Hiên tôn giới này đứng sau lưng Tô Hiên Y biểu tình kinh sợ, thở hồng hộc, ánh mắt nhìn y lộ ra cuồng nhiệt, sùng kính mãnh liệt.
Coi như là Thần Hoàng Viêm Bùi cũng con ngươi co rút, khóe môi cong lên nụ cười. Quân cờ gã chọn càng mạnh thì càng có lợi cho gã.
“Không uổng là Tố Minh tộc, một trong ba cường tộc được Đại Minh bộ lạc gọi là Cổ Thục, xếp ngang với Đại Man, Thiên Linh cũng có lý.”
Mấy giây sau mọi nghịch chuyển chợt tạm dừng, trở lại như cũ. Tố Minh tộc dùng thần thông năm tháng của mình biến đổi mọi thứ.
“Hôn điển như vậy không thể bị quấy rầy, hôm nay là con gái út của Tô ta xuất giá, nhờ các vị đạo hữu chúc mừng, không thể bị làm mất hứng được.” Tô Hiên Y xoay người, chắp tay cúi đầu hướng Thần Hoàng Viêm Bùi.
“Mời Thần Hoàng.”
“Hôm nay là ngày ái nữ của Tô đạo hữu xuất giá, bản hoàng chỉ là khách nhân, sao có thể đi trước, Tô đạo hữu đừng quá khách sáo.” Thần Hoàng Viêm Bùi cười to nói.
Tô Hiên Y cười tủm tỉm, không nói nhiều, cúi đầu đi cùng Thần Hoàng Viêm Bùi hướng Tam hoàng tử, Vũ Huyên. Khi xuất hiện Tô Hiên Y đã đứng trước mặt Vũ Huyên, Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử biểu tình như thường, đứng dậy. Vũ Huyên như con rối bị kéo dây đứng lên theo, hai người cúi đầu với Tô Hiên Y, Thần Hoàng Viêm Bùi.
Xung quanh tĩnh lặng, trăm vạn tu sĩ nơi đây đầu tiên là bị thần thông của Tô Hiên Y chấn nhiếp, dù là Minh Hoàng cũng thế. Mặc dù Tam hoàng tử là hoàng tử của gã nhưng hôm nay dường như gã không có tư cách tham gia, nói chuyện. Minh Hoàng muốn đi qua nhưng khi hiên tôn giới này theo sau lưng Tô Hiên Y lạnh nhạt liếc gã một cái, tinh thần Minh Hoàng run lên, vội dừng bước, thở dài. Minh Hoàng cảm thấy đây không phải là con gã cưới vợ, rõ ràng là Tô Hiên Y mạnh mẽ dùng nữ cưới nam.
Ánh mắt của Tô Hiên Y đầu tiên là liếc Vũ Huyên, sau đó nhìn Tam hoàng tử, biểu tình tự hào. Tô Hiên Y nhìn Tam hoàng tử trước mắt, hiếm khi nở nụ cười hiền lành, nhưng khi đó y đã nhìn hướng Vũ Huyên, người khác khó biết hiền từ này thuộc về ai.
“Hôm nay đúng lúc có hôn điển, bản hoàng dùng vật đó chúc hai vị người mới đạo tu song bạn, nhất lộ hà phi.” Thần Hoàng Viêm Bùi mỉm cười, giơ lên tay phải, trong tay có hai cái chuông, đặt vào tay Vũ Huyên.
“Đa tạ tiền bối.” Mặt Vũ Huyên cứng đơ cúi người, nhẹ giọng nói.
Tam hoàng tử đứng bên cạnh trầm ổn cúi đầu, nhẹ giọng cảm ơn.
Thần Hoàng Viêm Bùi nhìn Vũ Huyên, lấy tu vi của gã lập tức nhìn ra trên người cô bị người đặt nhiều cấm chế, thậm chí tư duy, linh hồn cũng bị giam cầm. Thần Hoàng Viêm Bùi lại nhìn Tam hoàng tử, hơi thở quái dị. Nhưng Thần Hoàng Viêm Bùi không tò mò chú ý nhiều, đầy ẩn ý nhìn Vũ Huyên, sau đó ngồi ghế trên đại điện. Thần Hoàng Viêm Bùi cười nhìn trăm vạn tu sĩ bên dưới, biểu tình ẩn chứa khinh thường. Thần Hoàng Viêm Bùi vung tay phải lên, A Công Mặc Tang ở phía xa bị sợi tơ năm tháng trói buộc cách không hút tới. A Công biểu tình bình tĩnh, nhưng mắt đầy bi thương nhìn Vũ Huyên.
“Ngươi muốn xem xong hôn lễ rồi chết hay là bây giờ?” Thần Hoàng Viêm Bùi lạnh nhạt nói, thanh âm ẩn chứa sự quyết định sống chết của người ta.
Cùng lúc đó, Tô Hiên Y ngồi ghế trên đại điện, bên cạnh trận pháp. Tô Hiên Y không thèm nhìn Mặc Tang cái nào, nhìn bóng lưng Vũ Huyên, Tam hoàng tử ở phía trước, chuyển mắt sang trăm vạn tu sĩ, mặt lộ nụ cười.
“Có thể bắt đầu hôn điển.”
Tô Hiên Y dứt lời, hiên tôn giới này cất bước đứng ở bên trái, hôn điển thịnh đại này từ gã chủ trì.
Bên ngoài Minh Hoàng bản tinh, ý chí Minh Hoàng chân giới rít gào tràn ngập Minh Hoàng chân giới, nhưng không truyền vào cổ thủ thương hai Tô Hiên Y xoay chuyển thời không. Tô Hiên Y không trông thấy bây giờ trong trời sao, Tô Minh với mái tóc dài, mặc áo trắng từng bước một đi tới. Nơi Tô Minh đi qua, Minh Hoàng chân giới càng rít gào thê lương hơn, rơi vào suy kiệt. Ý chí thuộc về Tô Minh chậm rãi sinh ra từ Minh Hoàng chân giới suy kiệt, dần chiếm quyền. Tô Minh có được Tang Tương đại giới, Cương Thiên chân giới đi ứng đối với Minh Hoàng chân giới, ý chí của giới này không thể phản kháng loại diệt vong đã là nhất định.
Tương tự, Tô Hiên Y không thấy, trong Minh Hoàng chân giới, bóng dáng hạc trọc lông và Minh Long đang lén lút rời khỏi một viên tu chân tinh, mang đi tất cả tinh thạch trong tinh cầu, thậm chí tinh mạch chôn dưới đất cũng không tránh khỏi móng vuốt của hạc trọc lông. Hạc trọc lông kích động theo Minh Long dẫn đường lao nhanh hướng một tu chân tinh khác.
Trong tu chân tinh, Tô Minh biểu tình thản nhiên, mỗi đi một bước đều là hư vô vô tận, sau lưng ngưng tụ ý chí của hắn, ý chí hùng hồn đè ép ý chí Minh Hoàng chân giới khó thể phản kháng, chỉ đành gào thét trong câm lặng trước khi chết.
Tu vi, ý chí của bản thân Tô Minh đã trở thành người mạnh nhất trong một kỷ, hắn có tư cách nhìn xuống chúng sinh, dù là Ám Thần, hay Nghịch Thánh, Tam Hoang, có thể nói không có chỗ nào Tô Minh không thể bước vào, hiếm ai ngăn được bước chân của hắn.
Tô Minh im lặng, dừng bước chân đừng ngoài Minh Hoàng bản tinh, nhìn tu chân tinh khổng lồ do ngàn tinh cầu tổ thành. Tô Minh thấy biển bên trong, thấy cổ thụ kia, thấy những người trên cổ thụ.
“Ta đến rồi.” Tô Minh thì thào.Nguồn truyện audio Podcast
Khi ánh mắt Tô Minh nhìn sang, cổ thụ khổng lồ này, lần đầu tiên trong một kỷ rung động.
Chương 1285: Ta không chứng kiến
Tang Tương là con bươm bướm, ngừng lại vĩnh viễn trong thương mang, bốn cánh của nó rốt cuộc sinh ra bao nhiêu phồn hoa, việc này xa xôi sợ là bản thân Tang Tương cũng không biết.
Một kỷ lại một kỷ, vòng đi vòng lại, một lần một lần xuất hiện sinh mệnh, lại một lần một lần chết trong tai kiếp, như tuyết từ trên trời rơi xuống, có lẽ một cánh hoa tuyết là chúng sinh một kỷ. Chúng nó rải rác rơi xuống đất, nhưng có càng nhiều rơi từ trên trời xuống, dường như tuyết vô tận là chúng sinh vô tận.
Dù chính mắt thấy nó rơi xuống, ngươi vĩnh viễn không biết trong đợt tuyết này rốt cuộc bao nhiêu bông tuyết rơi. Giống như Tang Tương không biết trên bốn cánh của mình sinh ra bao nhiêu phồn hoa.
Một kỷ này có bốn thời đại, Tô Minh ở thời đại thứ bốn, tiêu chí của thời đại này có lẽ khi tương lai có người ngoái đầu nhìn quá khứ, giở lịch sử xa xưa sẽ tìm ra chút dấu vết, những dấu vết tồn tại năm chân giới trong thời đại thứ bốn.
Đệ Ngũ chân giới lên xuống, bốn chân giới cùng tồn tại, bóng dáng Tô Minh, và Ám Thần, Nghịch Thánh trở về, mọi thứ đều là tiêu chí của thời đại thứ bốn. Trước thời đại thứ bôn là thời đại thứ ba, tiêu chí của thời đại này đã bị Tô Minh tìm ra, đó là chín chân giới, là Tuế Trần Tử, là Ách Thương, và Diệt Sinh lão nhân.
Tiêu chí thời đại thứ hai có ba cái, là Thục, Ngụy, Ngô. Đấy là thời đại tràn ngập bộ lạc, tràn ngập chiến hỏa cùng chém giết, có được linh tiên, thời đại phồn vinh nhất. Thiên Linh lão nhân là tộc công của Thiên Linh bộ lạc thời đại này. Thời đại này khởi đầu từ tai kiếp, kết thúc từ Thục, Ngô rời đi, trở thành Nghịch Thánh, Ám Thần, kết thúc khi Ngụy tan biến hình thành chín chân giới.
Thiên Linh lão nhân là người của thời đại thứ hai, lão sinh ra tại cuối thời kỳ thời đại thứ nhất, chết ở cuối thời kỳ thời đại thứ bốn. Có thể nói cuộc đời của Thiên Linh lão nhân gần như xuyên suốt một kỷ.
Khi Thiên Linh lão nhân sinh ra là thời đại thứ nhất, một thế giới tồn tại tiên linh, tiên linh truyền dạy mọi thứ cho chúng sinh. Cùng với trận doanh tiên linh khác nhau chia thành ba phần. Thời đại này khởi đầu từ tai kiếp, tai kiếp đến từ một kỷ trước, thời đại này kết thúc cũng là tai kiếp.
Chẳng qua đây không phải là kỷ kiếp phạm vi lớn, nó là tàn kiếp phạm vi nhỏ. Nó chỉ hủy diệt những người ở kỷ trước không dung hợp với một bản thân khác tại Tang Tương đại giới mà dùng cách đặc biệt thoát khỏi kỷ kiếp. Tựa như lừa dối, bị tàn kiếp xóa nhòa, thế là thời đại thứ nhất kết thúc. Trước khi chết, bọn họ kêu gọi ra Chúng Linh điện, điện này truyền thừa bắt đầu từ nhất kỷ.
Trước đệ nhất kỷ, trong thời đại các tiên linh bị hủy diệt có một số vật đặc biệt lưu lại vĩnh viễn. Chúng nó không dung hợp với bản thân khác nhưng không bị hủy diệt, bởi vì chúng nó tồn tại có lẽ bản thân được Tang Tương cho phép, hoặc là ý chí Tam Hoang không nỡ.
Ví dụ một cái cây từ rất lâu rất lâu kỷ nguyên về trước từng ở một tinh cầu, dưới cây từng có một thiếu niên thổ lộ uất ức, tình yêu, tình bạn, cuộc đời của y cho nó nghe. Mãi đến nhiều năm sau, cây và thiếu niên lớn lên, thiếu niên trợ giúp cây trưởng thành cho đến có ngày thiếu niên biến thành trung niên, đi tới dưới cây, nói một câu.
“Ta đi đây, nếu ta thất bại thì sau này sẽ có hậu nhân tìm con đường của ta bước đi tiếp, nếu ta thành công thì ngươi sẽ vĩnh viễn bất diệt. Nếu có ngày ngươi sinh ra ý chí thì sẽ biết là ta đã thành công.”
Thiếu niên đó tên gọi Tam Hoang.
Từ nay về sau cây kia trong các lần kỷ kiếp vẫn tồn tại, bất diệt, mãi đến khi ý chí của nó sinh ra, nhìn mặt trời mọc lại lặn, nhìn sao đầy trời, nhìn trời sao lần lượt thay đổi, nó hiểu thiếu niên năm xưa đã thành công. Ngẫu nhiên nó nhớ lại quá khứ, nhớ tới thiếu niên ở dưới cây lầm bầm, luôn nhớ kéo dài cả một kỷ.
Bởi vì nó có thể cảm nhận được thiếu niên đã thay đổi rồi, biến xa lạ, đáng sợ, điều duy nhất không thay đổi là lời hứa cho nó vĩnh viễn bất diệt.
Hôm nay nó đang trong hồi ức bỗng cảm nhận trong trời sao có một ánh mắt nhìn mình, ánh mắt khiến nó như nhìn thấy thiếu niên năm xưa, nhưng nhìn kỹ thì không phải. Tuy nhiên, hai người rất giống, không phải linh hồn, không là bộ dạng, càng không liên quan đến huyết mạch, đó…là một loại cảm giác, chỉ là cảm giác.
Vì bảo vệ một số người và vật cần bảo vệ, do đó trong lòng sinh ra tín niệm cường đại, cảm giác giống như người làm việc lớn thực hiện một điều trước sau không ai làm được.
Tô Minh nhìn cái cây trên tu chân tinh, hắn cảm nhận tang thương, năm tháng dày đặc trên thân cây. Năm tháng đó nặng nề khiến Tô Minh lập tức hiểu, cây này không sinh ra tại nhất kỷ này.
Tô Minh cất bước đi vào tinh cầu này, xuất hiện trên biển mênh mông, đứng trong sóng đứng dưới cổ thủ bàng bạc. Giống như một đoạn thời gian rất lâu về trước có một thiếu niên đứng dưới cây kể ra uất ức không thể nói với người ngoài.
Tô Minh yên lặng đứng đó, hắn mơ hồ nghe thấy trong tán cây cổ thụ, mỗi một lá cây như quảng trường có tiếng cười đùa, tiếng cười vui rất giả, lời nói đầy nịnh hót. Mỗi một tu sĩ tại đây đều đeo mặt nạ vô hình, bên ngoài biến đổi thế nào thì mặt nạ sẽ thay đổi thế ấy.
Có mặt nạ rất tốt, khi biến đổi thì người ngoài không nhìn ra, có mặt nạ trúc trắc, lúc thay đổi hơi không phối hợp. Nhưng dù thế nào thì Tô Minh thấy đây là hôn điển tràn ngập giả dối. Cô dâu mặt cứng đơ, người đầy cấm chế. Chú rể mặt lạnh lùng, phức tạp, chất chứa cay đắng. Minh Hoàng là cha của hoàng tử mà không thể tham gia vào đó, chỉ có thể đứng xa nhìn, buông tiếng thở dài hóa thành cảm thán.
Dù là hiên tôn cũng không có uy nghiêm của cường giả, cam nguyện cúi đầu trở thành người chứng kiến cuộc hoang đường. Cha không phải là cha, con không phải là con, Thần Hoàng cười nhạt trào phúng các tu sĩ, Tô Minh thấy hết mọi thứ, cảm giác là trò hề cực kỳ buồn cười.
Chỉ mình A Công Mặc Tang là sắc màu duy nhất trong cuộc hoang đường này, khiến tim Tô Minh mềm xuống. Tô Minh giơ lên tay phải ấn vào cổ thụ, nhẹ nhàng đụng chạm, trong đầu vang thanh âm già nua. Thanh âm kia dài dặt, quanh quẩn trở thành dư âm lượn lờ.
“Ngươi … tên … là gì?”
“Tô Minh.” Tô Minh im lặng một lúc sau, khẽ nói.
“Tô Minh, ngươi cho ta cảm giác giống như là hắn.” Cổ thụ thở dài, tiếng thì thào vang trong đầu Tô Minh.
“Hắn tên là… Tam Hoang, hắn nói với ta khi ý chí của ta sinh ra thì sẽ hiểu là, hắn thành công.”
Tô Minh im lặng nhìn đại thụ cổ xưa, thật ra lúc trước hắn đã đoán được một chút. Trong tam Hoang đại giới, cây này có thể tồn tại vĩnh hằng đương nhiên có nguyên nhân của nó. Nguyên này rõ ràng không phải cái cây dung hợp với bản thân khác, vì tồn tại như vậy vẫn đang ngủ say, tuy có một số dùng cách đặc biệt có thể tạm thời thức tỉnh nhưng khó thể hằng. Tựa như Tô Minh từng rất khó hiểu vì sao Đế Thiên ẩn trong vòng xoáy âm tử không xuất hiện. Khi Tô Minh biết trên đời này có một loại người dung hợp với bản thân khác có thể bất diệt trong tai kiếp, nhưng nhất kỷ chỉ có một tiền, một hậu, cộng với sau hai trăm năm thức tỉnh, Tô Minh đã có đáp án.
Hiển nhiên Đế Thiên không phải là Đế Thiên, cũng không phải là hiên tôn giới này của Đạo Thần chân giới. Có lẽ đúng là có một hiên tôn giới này, sau khi đấu với Tô Hiên Y thì biến thành tàn hồn, có lẽ tàn hồn này phù hợp vài điều kiện nào đó, cho nên trở thành Đế Thiên không phải là Đế Thiên, ngưng tụ ra phân thân.
Khi Tô Minh rời khỏi vòng xoáy âm tử đi Cửu Phong từng ngoái đầu lại nhìn vòng xoáy âm tử kỹ càng, để lại một câu.
“Vòng xoáy âm tử là nơi ngủ say rất tốt.”
“Nếu… ngươi có cơ hội nhìn thấy hắn thì nhớ nhắn…tới thăm ta. Ta… Đã rất lâu rất lâu không gặp hắn.” Giọng tang thương của cổ thu quanh quẩn trong tinh thần Tô Minh, chất chứa thở dài dần tan biến.
“Có lẽ hắn có thể nghe thấy, có lẽ… không lâu sau hắn sẽ xuất hiện.” Tô Minh im lặng giây lát sau khẽ nói.
Tô Minh vỗ cổ thụ, ngẩng đầu cất bước đi hướng hôn điển trên tán cây.
Tô Minh đến, không ai trông thấy. Tô Hiên Y cũng tốt, Thần Hoàng Viêm Bùi cũng thế, nếu Tô Minh không muốn thì bọn họ không thể nào phát hiện ra được.
Chỉ có… Tam hoàng tử.
Trong tiếng cười của hiên tôn giới này nói chúc phúc hôn điển này vang vọng khắp trời thì Tam hoàng tử vụt ngẩng đầu, xa xa nhìn Tô Minh đứng. Biểu tình của Tam hoàng tử lộ ra phức tạp cùng giãy dụa, Tô Minh cũng đang nhìn gã.
“Diệt Sinh chủng quan trọng như vậy sao?” Tô Minh nhìn Tam hoàng tử.
Tô Minh thấy không phải là cậu ấm năm xưa mà là một bóng dáng quen thuộc, hắn không thấy bất ngờ, từ trong Tang Tương đại giới hắn đã biết hết. Đó là bạn thân lúc nhỏ, người bạn khi lớn lên, là đồng bạn từng vỗ ngực lớn tiếng nói cho hắn, đời này gã sẽ bảo vệ Tô Minh.
Giọng Tô Minh vang vọng không rơi vào tai ai, chỉ mình Tam hoàng tử nghe thấy, lặng im, không có lời nào, phức tạp, khiến gã không biết nên đáp lời như thế nào.
“Ngươi không hiểu… ” Thật lâu sau, Lôi Thần lắc đầu lẩm bẩm.
“Lão phu tuyên bố hôn điển thịnh đại nhất Minh Hoàng chân giới ta sẽ được toàn bộ gia tộc Minh Hoàng chân giới làm chứng, ý chí chân giới làm chứng…”
Hiên tôn giới này không thấy Tô Minh, vẫn đang cười nói lời chúc phúc. Trăm vạn tu sĩ không thấy Tô Minh, còn đang cười vui. Tô Hiên Y không thấy Tô Minh, vẫn là vẻ mặt hiền lành nhìn đôi nam nữ, đó là nhi tử của y, là đạo lữ mà nhi tử của y chọn, đó là sau khi Diệt Sinh chủng ôn dưỡng xong xuất hiện lần hoàn chỉnh. Thần Hoàng Viêm Bùi không thấy Tô Minh, khóe môi cong lên nhưng lòng khinh thường, giơ lên tay phải định ấn xuống đỉnh đầu Mặc Tang, muốn giết A Công, để màu đỏ xuất hiện trong hôn điển này, màu đỏ như màu may mắn.
Chính lúc này.
“Ta không làm chứng.” Thanh âm của Tô Minh vang vọng bên tai mỗi một sinh linh trong trời đất khung trời này, lạnh nhạt.
Khoảnh khắc xuất hiện khiến tinh thần mọi người như bị sét đánh, như thiên ý.