Cầu Ma Audio Podcast
Tập 246 [Chương 1226 đến 1230]
❮ sautiếp ❯Chương 1226: Trong mộng lại qua 1 thu
“Man Phi… ”
“Bái kiến Man Phi… ”
“Man Phi chí tôn, chí tôn của Man tộc.”
Từng ký ức hỗn loạn lan tràn theo thần thức của Tô Minh lấy thánh đảo làm trung tâm khuếch tán, chớp mắt phủ lên toàn thế giới Man tộc. Tu sĩ Man tộc bị ý chí của Tô Minh bao phủ, hắn có được gần như mọi ký ức liên quan tới Man Phi. Nhưng ký ức này không hoàn toàn, vụn vặt, trừ phi Tô Minh tăng mạnh lực lượng thần thức, nếu vậy thì hắn sẽ có được đáp án mình muốn, nhưng cái giá là tu sĩ Man tộc có hơn phân nửa tan vỡ thần thức mà chết.
Thật lâu sau tiếng đàn cổ lại vang vọng, Tô Minh thu lại thần thức. Tô Minh thấy ký ức của nhiều người, gần như cảm giác người Man tộc với Man Phi là kính ngưỡng.
Đó là một loại tượng trưng, tượng trưng tinh thần Man tộc. Xem trong lòng tu sĩ Man tộc tôn kính Man Phi, Tô Minh thấy ra ngàn năm qua đối với Man tộc chia năm xẻ bảy, nếu không có Phương Thương Lan tồn tại thì sớm lụi tàn trong các cuộc tàn sát lẫn nhau.
Tô Minh im lặng, hắn không thấy đáp án thật sự, nhưng cũng tìm được đáp án. Tô Minh ôm áy náy nhìn Phương Thương Lan ngồi bên cạnh đàn tranh, kể ra vô tận cô độc. Tô Minh giơ tay phải vung xung quanh. Trong ý chí của Tô Minh, năm tháng đảo ngược.
Mười năm trước, Phương Thương Lan đứng bên song cửa nhìn phương xa mặt trời lặn, bóng dáng tiêu điều, lạc lõng. Sau lưng Phương Thương Lan có tu sĩ mệnh tu nhỏ giọng nói về chuyện Man tộc.
Hai mươi năm trước, Phương Thương Lan đánh đàn, khuôn mặt tuyệt trần tựa pho tượng, hoặc là cô thật sự là pho tượng sống.
Ba mươi năm trước, mỗi một đảo Man tộc phái sứ giả tiến đến tế Man, trên đảo thánh địa tràn ngập mấy vạn người bái Phương Thương Lan. Tiếng hét to Man Phi vang vọng, xuyên qua năm tháng, rơi vào tai Tô Minh.
Bốn mươi năm trước.
Năm mươi năm trước.
Mãi đến trăm năm, sinh hoạt của Phương Thương Lan trừ một số lúc xuất hiện ở trước mặt tu sĩ Man tộc ta thì tối đa là ngồi trong cung điện bên đàn tranh, yên lặng nhìn bầu trời ngoài song cửa.
Hai trăm năm trước, mưa đêm xuyên qua ánh trăng rơi trên biển cả, tựa như mảnh trăng lóng lánh rơi rụng. Phương Thương Lan ngồi bên cửa sổ, thân hình mảnh mai, mặc cho gió cuốn mưa thổi ướt người.
Một đêm mưa.
Ba trăm năm trước, Phương Thương Lan không còn vẻ bình tĩnh, thường thấy vẻ mặt cô giãy dụa, do dự, bất đắc dĩ, chỉ có đàn tranh làm bạn mới khiến cô bình tĩnh lại. Mặc kệ tuyết bay, mặc kệ mưa rơi, Phương Thương Lan lặng lẽ sống trong tù giam vô hình.
Bốn trăm năm trước.
Năm trăm năm trước. Tô Minh thấy tất cả thời gian Phương Thương Lan ở tại cung điện, hắn nhìn cô từ giãy dụa đến yên tĩnh, từ bình tĩnh đến thói quen, lại từ thói quen dần biến thành lạnh nhạt. Đó không phải là bế quan, nếu không thì thời gian ngàn năm có lẽ không phải mệt mỏi chờ trôi qua, chớp mắt qua ngay. Đây là sinh hoạt trong cung điện cả ngàn năm, thời gian đủ đánh ngã con người, đặc biệt khi cô chỉ là một cô gái.
Sáu trăm năm trước.
Bảy trăm năm trước.
Mãi đến khi trong ngàn năm đảo ngược, Tô Minh thấy cung điện xây dựng, thấy người Man tộc ngàn năm trước bái lạy, thấy toàn Man tộc dưới sự bình tĩnh của Phương Thương Lan từ chia năm xẻ bày thành cột trụ tinh thần như hiện giờ.
Tô Minh hiểu tại sao trong thế giới Man tộc có lực lượng duyên pháp đậm đặc như vậy, tất cả là bởi vì Phương Thương Lan.
Cho đến khi mắt Tô Minh nhìn thấy ngọn núi còn chưa xây lên cung điện, nơi này chỉ là một hòn đảo của Mệnh tộc. Tô Minh thấy Nha Man, Huyết Sát, Thiên Khải, đám người cường giả năm xưa được Tô Minh sắc phong, ban cho đất sinh sản bộ lạc. Bọn họ và Phương Thương Lan yên lặng đứng trên núi nhìn biển phập phồng.
Bên cạnh họ có một người đàn ông dịu dàng, y cũng yên lặng đứng đó, người đó là… Nhị sư huynh.
“Ta sắp đi rồi, ta muốn rời khỏi đất Man tộc đi ra ngoài, tìm tiểu sư đệ, Man Thần của các ngươi.”
“Tuân theo dấu ấn ý chí nơi đây, ta không biết sau khi rời đi thì ký ức có hoàn chỉnh không, có đánh mất chút gì không. Nhưng ta có cảm giác là lần này rời đi thì ta sẽ quên vài chuyện. Ký ức với Man tộc sẽ mơ hồ nhiều, đây là cái giá, cái giá đạt được tu vi là bị ý chí nơi đây khắc ấn.”
“Bây giờ ta còn tỉnh táo, ta cảm thấy Man tộc cần một tượng trưng. Dù ta không thuộc Man tộc nhưng tiểu sư đệ là Man Thần, các ngươi cần tượng trưng khiến hồn tộc ngưng tụ.”
“Nàng sẽ là Man Phi, lấy thân phận phi tử của Man Thần đời thứ bốn, đứng trên tất cả, ngưng tụ hồn Man tộc rải rác, đây là đề nghị của ta.”
……..Nguồn truyện audio Podcast
Hình ảnh năm tháng vỡ tan tành trước mắt Tô Minh, như mặt gương bị đập vỡ, những mảnh vỡ biến mất trong hư vô như chưa từng tồn tại.
Thời gian trở lại giây phút này, Tô Minh nhìn Phương Thương Lan, bên tai văng vẳng tiếng đàn tranh xa xăm.
Tô Minh thấy mọi chuyện của Phương Thương Lan trong thời gian qua, thấy ban đêm cô tĩnh tọa thì khóe mắt vương lệ, thấy cô chờ đợi, thấy cô trả giá nhiều vì Man tộc. Đây là cô gái rất kiên cường, có thể vì Man tộc mà hy sinh tất cả, hoặc là không phải cô hoàn toàn vì Man tộc, phần lớn là vì Tô Minh.
Có lẽ ngàn năm không dài nhưng dài nhất là ngươi sẽ không biết rốt cuộc có bao lâu, trong cung điện này, trong lồng giam vô hình này ngươi sẽ chờ đợi tới khi nào.
Có lẽ… là ngày Tử Hải khô kiệt.
Trong mắt Tô Minh ảnh ngược cô gái hơi già đi, dần chồng lên bóng dáng đứng trên ngọn núi Nam Trạch đảo, ở trong gió yên lặng nhìn hắn đi xa.
“Ta… đã trở về.” Vẻ mặt Tô Minh dịu dàng, trong lòng càng nhiều áy náy.
Trong ngàn năm đảo ngược, áy náy thấm sâu vào tâm hồn, không thể bôi xóa, không thể xóa nhà.
Đối với Phương Thương Lan, Tô Minh không phân rõ cái gì là cảm tình, lúc trước cũng tốt, bây giờ cũng thế, cảm tình theo thời gian lắng đọng biến thành chén rượu ngàn năm. Uống rượu này vào chỉ có người uống mới biết có vị gì, nó sẽ hóa thành ba chữ khi Tô Minh thốt khỏi môi thì dù giọng dịu dàng nhưng rất khàn.
Tiếng đàn tranh ngừng bặt, người Phương Thương Lan khẽ run, ngẩng đầu lên, chậm rãi xoay người, nhìn thấy bên cạnh chẳng biết khi nào thì xuất hiện một người. Dù bộ dạng xa lạ, hơi thở xa lạ nhưng đôi mắt kia, trong mắt dịu dàng là đôi mắt Phương Thương Lan nằm mơ không biết bao nhiêu lần.
Vẻ mặt Phương Thương Lan bình tĩnh, nhưng bên trong ẩn chứa kích động, phức tạp khó tả, biến thành giọt lệ vương nơi khóe mắt đọng ngàn năm.
“Dưới Hàm Sơn Chuông, nàng và ta kết duyên… ” Tô Minh thì thào, tay phải nâng lên luồn qua tóc Phương Thương Lan.
“Trên Cửu Phong, nàng và ta gặp gỡ.” Tô Minh thì thầm.
Phương Thương Lan cắn môi, ngơ ngác nhìn Tô Minh. Phương Thương Lan cố gắng khiến mình bình tĩnh, không muốn rơi lệ, nhưng cô bất lực.
“Cuộc chiến Vu Man, khi gặp lại đã là nhân hoang… ” Tô Minh vuốt tóc Phương Thương Lan, nhẹ nhàng kéo cô vào ngực mình.
Phương Thương Lan tựa đầu lên ngực Tô Minh, khẽ run. Tô Minh cảm nhận nhịp tim đập của Phương Thương Lan, cảm nhận trong giọt nước mắt ẩn chứa cay đắng, chờ đợi ngàn năm.
“Ở Nam Trạch đảo từ xa nhìn nhau, khi rời đi ta từng liếc nàng một cái.” Tô Minh nhìn cô gái trong ngực, lòng áy náy khiến hắn không nói nên lời.
Tình, không có lời nói.
Là ai đem tương tư ngàn năm này kéo dài thật dài, từ khi thiên hoang đại lục còn đó, đi tới biển rộng thành đảo. Một phút ngắm nhìn, đó là lần đầu gặp.
Những ký ức từng gặp gỡ còn đó, nhưng trong ngàn năm gió mây thay đổi như bụi rơi vào sông dài, muốn tìm đã không có dấu vết.
Ngoài khung cửa tay áo tung bay, ánh trắng bất nhẫn khẽ khàng đi đến, tuổi xuân thổn thức, sầu biệt ly, càng thêm buồn.
Trong mộng có từng trở lại thu xưa?
Rũ mi mắt, quay đầu, vùi vào ngực, chuyện xưa còn đó, không chia rõ giờ phút này là mộng hay sầu.
Khẽ thở dài, khóe mắt rơi lệ, trong nước mắt ảnh chiếu bóng dáng từng đứng trên ngọn núi bay theo gió, bóng dáng ấy luôn đứng trong thời gian đợi đến dung nhan không còn. Dường như trong khoảnh khắc này, tiếng thở dài trút ra nỗi lòng của cô.
Chỉ than thở là khách qua đường trong sinh mệnh của nhau, vậy thì lòng không còn đau. Tiếng thở dài chỉ trong chớp mắt, không tới ba giây. Chỉ thở dài nếu như cuộc đời có thể lặp lại, vậy không bằng không gặp mặt, có lẽ sẽ không biết nhau.
Nếu như chưa từng gặp mặt có lẽ sẽ không nợ nhau, sẽ như u lan nặc cốc, nhìn thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn, lại có thể bình tĩnh, hời hợt. Đàn tranh làm bạn, trong đêm ngồi dưới ánh trăng, yêu kiều cười. Ngủ trưa đôi mắt mông lung, lừa rằng đó là giấc mộng ban ngày, dối lừa tình cảm của mình.
Tóc dài, mùi thơm, áo trắng, khuôn mặt lệ, không hỏi kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, không muốn, không cầu, lòng bình tĩnh thì sẽ không đau.
Tô Minh ôm Phương Thương Lan, thân hình mảnh mai làm lòng hắn nhói đau, rất đau rất đau. Nhưng Tô Minh đã đến muộn ngàn năm, bây giờ cô gái trong ngực hắn không còn là gió nhẹ ngàn năm trước thổi qua bên người mà dịu dàng ấn trong lòng hắn, trở thành vĩnh hằng.
Tô Minh không thấy đôi mắt của Phương Thương Lan, hắn nhìn cửa sổ cung điện, nhìn sắc thu hoàng hôn vĩnh viễn đọng lại. ánh nắng mùa thu như xuyên qua nhớ nhung triền miên thiên cổ. Thanh âm thì thào chôn trong đáy lòng cô gái, lời nói năm đó không thốt ra được.
“Ta quên thương hải tang điền, quên chúng sinh, quên mất chính mình, nhưng vẫn không thể quên được chàng.”
Chương 1227: Man Thần trở về!
Ngày đó bầu trời xanh biếc, hoàng hôn mờ nhạt rọi mặt biển, biển không có sóng. Hắn xoay người rời đi, để lại cho cô một bóng lưng, ở trong gió nhìn bóng dáng cô đơn đi xa khuất mắt.
Chợt ngoái đầu lại, nhiều tang thương, đổi thời không, hoàng hôn còn đó, nước biển vẫn ở đây, cô gái năm nào vẫn lặng lẽ trông ngóng, mặc cho gió táp mưa sa, tuổi lớn dần, không oán không hối.
Phương Thương Lan ôm chặt Tô Minh, không muốn thả ra, cô sợ lần này buông tay sẽ lại là ngàn năm.
Hai người ở trong cung điện Man Phi yên lặng ôm nhau.
“Khi nào… chàng đi?” Thật lâu sau, trong cung điện vang tiếng thì thào khẽ khàng của Phương Thương Lan.
“Lần này ta sẽ vẫn đi, nhưng khi ta đi sẽ mang theo nàng, mang theo toàn Man tộc… cùng đi!” Tô Minh nhẹ giọng nói.
Tô Minh nhìn cô gái ở trong ngực mình ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt xinh đẹp lộ nụ cười dịu dàng.
Dù không còn tuổi xuân, nhưng sự xinh đẹp đã khắc trong đầu Tô Minh, nụ cười cực kỳ đẹp.
Phương Thương Lan rời khỏi vòng tay Tô Minh, yên lặng ngồi trước đàn tranh, khúc nhạc vang trong cung điện cổ xưa. Khúc nhạc không còn là trầm thấp, cô độc mà chứa tình cảm bay vào hư vô, tán hướng đại hải.
Tô Minh ngồi ở một bên, yên lặng nhìn Phương Thương Lan. Không biết khi nào thì tay Tô Minh cầm bình rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, nhưng không biết là khúc nhạc say lòng hay do rượu, hoặc là nụ cười của người ngọc cùng đàn cổ.
Bên ngoài, hoàng hôn không tắt, nước biển vẫn vỗ sóng, tựa như giây phút tuyệt vời này trở thành vĩnh hằng.
Đây là mt phiêu bạt ở bên ngoài nhiều năm qua, lần đầu tiên thật sự bình tĩnh tâm tình, chìm đắm trong khúc nhạc, có rượu, có người ngọc ở bên. Loại cảm giác này tựa như bình rượu ngàn năm, lắng đọng đến cuối cùng, thành quỳnh tương dù chỉ ngửi một hơi đã làm người say. Nhưng nếu cẩn thận nếm thì đó không phải là rượu mà là nước lạnh dịu dàng.
Nếu như sự tồn tại của Bạch Linh đối với Tô Minh là mối tình đầu, tình này như nước suối ngọt lành, khó quên, nhưng chỉ nhớ ngọt, khó quên chỉ là yêu thích lúc múc nước suối lên. Nước suối sẽ có lúc cạn khô, không là vĩnh viễn.
Nếu nói Hứa Tuệ là rượu, vậy đã định đó bình rượu cay nóng cháy, khi uống vào lòng thiêu đốt, đốt cháy kích tình làm người khó quên. Nhưng rượu mạnh thường chỉ uống vào lúc buồn mới thấy kích tình, vẫn không lâu dài.
Vũ Huyên là giọt sương, mỗi sáng sớm sẽ có vệt nước, mang theo mỹ lệ, lóng lánh, lạnh lẽo, yêu thương, khó quên, cũng không muốn quên. Nhưng khác với Phương Thương Lan là giọt nước nhè nhẹ dịu dàng, chảy ngàn năm có thể xuyên qua tất cả tảng đá cứng rắn. Vì nó mềm mỏng nên có thể tôi luyện tất cả cứng rắn. Đó là cứng cỏi trong bình tĩnh, là khi quay đầu lại nhìn thấy duy nhất.
Trong bình yên, men say này, Tô Minh nhìn cô gái trước mắt. Tô Minh biết mấy năm nay cô bảo vệ hồn Man tộc không tán, càng ngưng tụ hơn, Man tộc ở trên các hòn đảo với hải vực riêng, rải rác như hạt cát nhưng sự thật là ngưng tụ chưa từng có.
Có lẽ trong Man Sĩ có sự ma sát, vẫn có đấu đá với nhau nhưng nếu xuất hiện kẻ địch bên ngoài thì Man tộc bây giờ sẽ tụ tập lòng mọi người lại.
“Đã tới lúc nói cho mọi người biết ta trở về.”
Tô Minh đưa mắt nhìn hoàng hôn ngaoif khung cửa, nhẹ nhàng đặt bình rượu xuống. Giọt rượu rơi vãi ra một chút, tiếng nhạc văng vẳng, hơi thở Man tộc trong người Tô Minh bùng phát.
Đây là hơi thở Man tộc, là Man Thần, là khi Tô Minh đạt được ý chí Đại Man bộ lạc linh tiên thì phóng ra lực lượng huyết mạch Man tộc tinh thuần nhất.
Khoảnh khắc này, thân thể Tô Minh tràn ngập lực lượng Man tộc, trong một giây hàng tỷ hồn đại Man trong người hắn cùng phát ra tiếng reo hò. Thanh âm hoan hô vang vọng, kéo theo khí thế Man tộc của Tô Minh ohóng lên cao, từ trong cung điện Man Phi cư ngụ nhưng sự thật là danh nghĩa Man Thần điện bắn lên chín tầng mây.
Khoảnh khắc khí thế Man Thần của Tô Minh bùng phát, hàng tỷ hồn Man tộc trong người hắn reo hò thấy lấy hòn đảo làm trung tâm, sôi trào huyết mạch Man tộc nổi lên.
Khí thế Man Thần bùng phát, làm bầu trời nổi mây cuồn cuộn, gió thổi vù vù, mây lăn lộn, bầu trời xẹt qua tia chớp, tiếng nổ điếc tai tựa thiên uy giáng xuống. Tiếng sấm sét văng vẳng làm tất cả tộc nhân Man tộc trong các hòn đảo trên Tử Hải cùng rung động tinh thần.
Người đầu tiên cảm nhận được là Mệnh tộc. Tu sĩ Mệnh tộc run run, huyết mạch của họ sôi sục chưa từng có, nhanh chóng vận chuyển trong người, dấy lên từng đợt chấn động tinh thần. Mệnh tộc lộ vẻ mạt kích động, họ mãnh liệt cảm nhận lực lượng huyết mạch sôi trào, lực lượng mà họ quen thuộc, đến từ pho tượng ở mỗi tòa đảo Mệnh tộc, thần linh của Mệnh tộc.
Từng đảo nhỏ Mệnh tộc, các tu sĩ Mệnh tộc ngẩng đầu lên, kích động, vội bay nhanh lên. Trong đó có một số ông lão trải qua thời đại Tô Minh giờ run rẩy phát ra tiếng rống lớn nhất trong đời.
“Lão tổ trở về, đây là hơi thở của lão tổ, là hơi thở của thần linh Mệnh tộc ta!”
“Bái lạy thần linh, toàn bộ Mệnh tộc theo khí thế này đi bái kiến thần linh của Mệnh tộc ta!”
Tất cả pho tượng Tô Minh trên mọi đảo Mệnh tộc vào giây phút này như trở thành phân thân của hắn, bùng phát ra khí thế của hắn. Khí thế Man Thần của Man tộc bùng phát, toàn Man tộc bị bao phủ trong ý chí Man Thần Tô Minh.
Dưới đáy Tử Hải, trong nước biển như vực sâu vô tận, trong chớp mắt này có một bàn tay vươn ra từ nước bùn. Bàn tay tràn ngập lực lượng như sắp xé trời, tay mạnh siết lại, có thể thấy ngón tay run run. Trong phút chốc, đáy biển ầm vang, một bóng người lao ra từ nước bùn.
Đó là một ông lão, tóc bạc trắng nhưng mắt sáng ngời. Bóng dáng ấy mới vừa xuất hiện, lập tức có vòng xoáy to lớn ở đáy biển. Người đó lắc người, lao vào vòng xoáy, khoảnh khắc rời khỏi đáy biển, xuất hiện trên mặt biển. Vẻ mặt người đó kích động, nếu Tô Minh trông thấy thì chắc chắn sẽ thấy rất quen thuộc.
Đó là Nam Cung Ngân!
Tộc trưởng của Mệnh tộc, Nam Cung Ngân!
“Là hơi thở của Tô Minh, là hơi thở của ân công, là hơi thở của lão tổ Mệnh tộc!!!” Người Nam Cung Ngân run rẩy, mặt lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngàn năm qua. Đây là lần đầu tiên Nam Cung Ngân xuất hiện từn gàn năm nay, chỉ vì hơi thở của Tô Minh.
Trong kích động, Nam Cung Ngân lắc người biến thành cầu vồng lao hướng nguồn gốc hơi thở, thánh địa Man tộc.
Khí thế Man Thần Tô Minh khuếch tán, ảnh hưởng Mệnh tộc, sau đó là tất cả hòn đảo trên đất Man tộc, tất cả người Man tộc.
Dù là Vu tộc vào giây phút này cũng vậy, dù là một số tộc quần khác cũng thế. Bởi vì dù là tộc quần nào, chỉ cần sinh hoạt trên đất Man tộc, vậy thì tổ tiên của họ đều là Man tộc. Huyết mạch sôi trào như khí huyết thiêu đốt, mỗi một người Man tộc đều mãnh liệt cảm nhận được sự kêu gọi. Đó là Man Thần kêu gọi, là ý chí từ đáy lòng, từ linh hồn, huyết mạch của họ luôn tồn tại, phải bái lạy.
Từng bóng người lao nhanh lên trời, đi theo huyết mạch chỉ dẫn, theo Man Thần kêu gọi bay nhanh, họ muốn đi bái… Man Thần!
Không ai nghi ngờ đây là giả dối, vì huyết mạch sôi sục, vì mọi người bên cạnh đều có cùng cảm nhận, việc này chỉ có một đáp án.
“Man Thần… trở về!”
Thanh âm hưng phấn gào thiết vang vọng, giọng rất già nua, bởi họ từng trải qua sự kiện đó nên không chút do dự lao nhanh đi.
Hòn đảo vô danh, Phương Mộc, Nhan Loan đang đút đan dược cho một thiếu niên gầy yếu, nhưng rồi tinh thần hai người run lên, huyết mạch kêu gọi, sôi sục làm Phương Mộc lập tức xoay người, lần đầu tiên lao nhanh hướng thánh địa.
Nam Trạch đảo, trong đại điện đám người Bạch Thường Tại ở, họ đang im lặng như chờ đợi cái gì. Khi huyết mạch sôi trào thì mọi người lộ vẻ mặt kích động, không nói một lời, từng bóng người lao ra khỏi đại điện, dốc hết tốc độ hướng tới thánh địa.
Cùng lúc đó, Nha Man bộ lạc chiếm cứ một hòn đảo, ông lão Nha Man ở trong mật thất, một trong các cường giả năm xưa được Tô Minh sắc phong giờ không có vẻ mặt do dự nữa, người khẽ run, lộ biểu tình kích động chưa từng có. Nha Man lao nhanh ra đất bế quan, ầm vang vọt lên bầu trời.
“Man tộc sắp vùng lên, Man Thần trở về, Man Thần trở về rồi!” Nha Man già như mới chui ra khỏi quan tài cảm nhạn huyết mạch trong người sôi sục mạnh hơn trước kia gấp nhiều lần thì ngửa đầu cười to.
Vô Song, Man Công của Loan Sơn bộ lạc, cường giả giống như Nha Man lúc trước được chính Tô Minh sắc phong giờ cũng cười dài trên hòn đảo lão ở.
“Loan Sơn bộ lạc nghe lệnh, đi theo lão phu bái kiến Man Thần, Man Thần của chúng ta đã trở về!”
Man Công của Thao Vân bộ lạc, Huyết Sát, đại trưởng lão của Chúng Sinh tông, Thiên Khải, hai ông lão rất kích động, cười dài vội lao ra khỏi đất bế quan, mang theo bộ lạc của mình, tựa như năm đó đi bái kiến Man Thần của họ.
“Man Thần trở lại, hơi thở này là Man Thần đời thứ bốn. Các huynh đệ, còn không mau đi theo Xích Lôi Thiên lão phu bái kiến Man Thần của chúng ta!”
Toàn Man tộc bởi vì hơi thở Man Thần của Tô Minh khuếch tán mà lặng lẽ bốc cháy, huyết mạch sôi trào, Man Thần kêu gọi biến thành kích tình tồn tại trong lòng mỗi một tộc nhân Man tộc.
Kích tình này là một loại khát vọng mãnh liệt, khác vọng Man tộc vùng lên, đây là điên cuồng trả giá tất cả vì Man tộc, giờ biến thành từng cầu vòng trong trời đất, từ bốn phương tám hướng hễ là tộc nhân nào bay được thì đều lao nhanh hướng thánh địa của Man tộc, nơi phát ra tiếng kêu gọi.
Cầu vồng đầy trời, tình cảnh này rung động khung trời, bái Man Thần!
Chương 1228: Tám phương đến bái
Dù là cố nhân năm xưa hay tân cường mới nổi lên từ ngàn năm nay, tu sĩ toàn Man tộc trong một giây đều biến thành cầu vồng đầy trời, từ xa nhìn lại cực kỳ đồ sộ.
Cầu vồng đầy trời, tiếng rít vang vọng kinh thiên động địa lao hướng Man Thần cung thánh địa nơi Tô Minh ở.
Cùng với toàn Man tộc sôi trào huyết mạch, từng bóng người lao nhanh lên trời, trong Tử Hải tồn tại vô cùng động vật biển, giờ phút này theo khí thế Man Thần Tô Minh khuếch tán có vẻ xao động, bất an.
Động vật biển trong Tử Hải đa số là thân hình khổng lồ, có số lượng rất nhiều. Dù là hải long hay người khổng lồ thì qua ngàn năm sinh sản, dù hay xảy ra xung đột cùng Man tộc, tử thương nhiều nhưng vẫn có số lượng kha khá.
Ngàn năm qua liên tục xảy ra thú triều khiến mức độ cường đại của cá thể động vật biển vượt qua ngàn năm trước nhiều, nhưng dù là vậy thì giờ đây chúng đang run lên, bị khí thế của Tô Minh uy hiếp, động vật trong Tử Hải đều ẩn núp dưới đáy biển, không dám lao ra khỏi mặt biển.
Chúng nó phát hiện sự khủng bố từ khí thế Tô Minh phát ra, đó là lực lượng tuyệt vọng có thể diệt tộc chúng nó. Cho nên dù bây giờ các tu sĩ Man tộc rời khỏi đảo nhưng không một động vật biển có gan làm loạn.
Bầu trời ầm vang, Tô Minh đứng trong Man Thần cung nhìn Phương Thương Lan, hắn phóng khí thế ra ngoài, ý chí kêu gọi, cảm nhận huyết mạch toàn Man tộc sôi trào. Không bao nhiêu ngày nữa sẽ có nhiều người Man tộc lục tục tiến đến bái kiến.
“Quyết định chưa?” Phương Thương Lan ngẩng đầu nhìn Tô Minh, khẽ hỏi.
“Chuyến này ta trở về là muốn mang theo toàn Man tộc rời khỏi đây, ở bên ngoài trỗi dậy.” Tô Minh gật đầu, chậm rãi nói.
Phương Thương Lan mỉm cười, không hỏi tiếp, nhắm mắt lại, tiếp tục đàn. Tiếng đàn tranh văng vẳng thật lâu không tán.
Nhóm đầu tiên bái Tô Minh là tu sĩ Mệnh tộc trên thánh địa. Giây phút khúc nhạc văng vẳng thì bên ngoài Man Thần cung có gần vạn tu sĩ cung kính, cuồng nhiệt, kích động hòa vào nhau reo hò.
“Mệnh tộc thánh địa, hộ vệ Man Thần cung bái kiến… Mệnh tu lão tổ, bái kiến… Man Thần!”
Thanh âm như sấm vang vọng tám hướng, lay động trời đấy, dấy lên sóng biển. Tô Minh đứng bên cửa sổ, quần áo bị gió thổi bay phần phật, ánh hoàng hôn rơi rụng. Tô Minh thấy gần vạn Mệnh tộc ở bên ngoài kích động bái lạy.
Tô Minh không nói câu nào, những tu sĩ Mệnh tộc cùng nhau quỳ lạy, sóng âm vang lên rồi im lặng, dường như chỉ cần hắn không nói thì họ sẽ luôn quỳ như vậy.
Từng tia lực lượng duyên pháp tinh thuần như ngọn lửa tín niệm từ họ, bọn họ không thấy, chỉ mình Tô Minh thấy, lực lượng duyên pháp chợt lao hướng hắn, dung nhập vào cơ thể, khiến tu vi của hắn tăng lên một chút.
Sự thật là lực lượng duyên pháp giống như vậy cũng tồn tại khá nhiều trong trời đất, dù số lượng gần như cái Tô Minh từng thu nạp nhưng mức tinh thuần thì tương đương với một trăm triệu sáu ngàn bên ngoài.
Nhưng Tô Minh không lập tức hấp thu ngay, những lực lượng duyên pháp tràn ngập trong trời đất là trợ lực quan trọng cho hắn mang thế giới Man tộc dời khỏi vòng xoáy âm tử.
Tiếng đàn tranh vang vọng, thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng hai tiếng sau, trên trời có cầu vồng xé gió, chớp mắt tới gần, biến thành mấy trăm tu sĩ Man tộc. Những người này dẫn đầu là Bạch Thường Tại, sau lưng có Tử Yên, Tử Xa, Nha Mộc, còn có Uyển Thu ở một bên xa xa nhìn bóng dáng Tô Minh trong Man Thần cung.
“Tu sĩ Man tộc ở Nam Trạch đảo bái kiến Man Thần đại nhân, cung nghênh đại nhân trở về!” Bạch Thường Tại hít sâu.
Dù lúc trước Tô Minh là vãn bối của gã, nhưng năm tháng trôi qua, Tô Minh là Man Thần, gã cảm thấy hắn là tồn tại chí cao vô thượng trong Man tộc. Dù là nội tâm hay biểu tình của Bạch Thường Tại đều cực kỳ cung kính, có sự kích động.
Bạch Thường Tại dứt lời, mấy trăm tu sĩ Nam Trạch đảo cùng rống lên. Giống như các tu sĩ người Man tộc, họ bái kiến rồi cúi đầu quỳ đó chờ Tô Minh ra lệnh, cũng chờ đợi các tu sĩ Man tộc mấy ngày tiếp theo lục tục đến.
Tương tự, từ thân thể mấy trăm ngườin ày cũng có lực lượng duyên pháp đậm đặc phát ra, dung nhập vào người Tô Minh, như nước hhòa vào, cực kỳ hoàn mỹ bị hắn hấp thu, trở thành một phần tu vi, tẩm bổ hồn gã.
Tô Minh nhìn Bạch Thường Tại, thấy những người quen thuộc đứng sau lưng gã. Tô Minh lộ vẻ mặt tươi cười, bên tai văng vẳng khúc nhạc, Tô Minh vẫn không nói chuyện, tiếp tục chờ đợi.
Hoàng hôn không thay đổi, bởi vậy dù bây giờ nên là đêm khuya nhưng bên ngoài vẫn có ánh hoàng hôn chiếu rọi. Trong trời đất xuất hiện từng cầu vồng, những Man tộc trên các hòn đảo cách nơi này rất gần đưa mắt nhìn cỡ mấy vạn, họ tới gần thánh địa Man Thần cung. Mấy vạn Man Thần lập tức quỳ hướng Man Thần cung.
“Chúng ta… bái kiến Man Thần!”
Mấy vạn người xuất hiện, bùng phát ra lực lượng duyên pháp ở trong mắt Tô Minh như đã che đậy trời đất. Bọn họ cúi đầu, lực lượng duyên pháp ngưng tụ hướng Tô Minh. Đầu óc Tô Minh ù vang, khoảnh khắc những duyên pháp dung nhập, chẳng những làm tu vi của Tô Minh tăng lên một chút, càng khiến hồn của hắn biến mạnh mẽ hơn nhiều, bao gồm ý chí của hắn được ích lợi riêng.
“Lực lượng duyên pháp có ngoại duyên, nội duyên, những tín niệm này như lửa khiến ý chí của ta tăng mạnh nhiều, đây là chỉ linh tiên mới có được cách tu hành. Cái này trông như giống duyên cảnh nhưng rõ ràng vượt qua rất nhiều, là ý chí linh tiên. Nếu như có một ngày ta trở thành tiền linh được thì loại hấp thu ích lợi này sẽ càng nhiều hơn nữa.” Tô Minh nghe tiếng đàn tranh bên tai, cảm nhận được tu vi, hồn của mình liên tục cường đại, mặt lộ nụ cười.
Mấy vạn Man tộc ở bên ngoài đều bái lạy, không nhúc nhích. Khi ngày thứ hai đến, bên ngoài hoàng hôn vẫn còn, trên bầu trời lại có thêm vạn người. Khoảnh khắc này có thể thấy càng nhiều bóng người xé gió lao tới.
“Nam Cung Ngân bái kiến ân công!” Một cầu vồng có tốc độ vượt qua mọi người khoảnh khắc tới gần, thanh âm kích động vang vọng, lộ ra khuôn mặt già nua của Nam Cung Ngân.
Nam Cung Ngân nhìn Tô Minh ở trong Man Thần cung, ký ức như trở về lúc tại Cửu Âm giới, Tô Minh dẫn bọn họ lao ra.
“Man tộc Thiên Ngân đảo bái kiến Man Thần!”
“Man tộc Lạc Nguyên đảo bái kiến Man Thần!”
“Yến Sơn đảo bái kiến Man Thần đời thứ bốn đại nhân”
Từng thanh âm vang vọng, gần mấy vạn Man tộc tới gần, tiếng bái kiến liên tục. Thật nhiều lực lượng duyên pháp ùa vào thần của Tô Minh, thật lâu không tán.
“Lão phu tên Nha Man, bái kiến Man Thần đời thứ bốn, chúng mừng Man Thần đã trở về!” Thanh âm già nua mang theo một đám mấy vạn Man tộc từ chân trời lao tới, kích động vang lên.
Đó là Nha Man, một trong các cường giả năm đó cùng Tô Minh đánh đuổi tiên tộc ra khỏi Man Thần.
“Vô Song bái kiến Man Thần đại nhân!”
“Thiên Khải rốt cuộc còn sống lại nhìn thấy Man Thần đại nhân, chúc mừng đại nhân trở về!”
“Xích Lôi Thiên bái kiến Man Thần!!!”
“Huyết Sát chi phong chỉ mở vì Man Thần, Man Thần đại nhân có nhớ Huyết Sát không?”
Mỗi cường giả đi theo Tô Minh cùng nhau đối kháng tiên tộc lại xuất hiện, tu sĩ Man tộc tụ tập xung quanh hắn đã hơn ba mươi vạn.
Phía xa càng có nhiều cầu vồng xé gió lao tới, Tô Minh nhìn mọi thứ, lòng sôi sục. Tu vi của Tô Minh càng cường đại hơn theo duyên pháp dung nhập, linh hồn dao động mạnh mẽ hơn trước nhiều. Ý chí của Tô Minh tồn tại trong mỗi góc đất Man tộc.
Khi ngày thứ ba kết thúc, bóng dáng Man tộc bên ngoài Man Thần cung đã có gần sáu mươi vạn, những người này đến trước hay sau đều vái dài, đông đúc trong trời đất. Bọn họ toát ra lực lượng duyên pháp che đậy bầu trời biển, khiến ấnh sáng hoàng hôn không thể xuyên thấu qua.
Sáu mươi vạn Man tộc tụ tập một chỗ, từ người họ phát ra hơi thở Man tộc kinh thiên động địa, khiến thế giới như đang run rẩy. Có thể nói những tu sĩ này là lực lượng tinh anh hiện tại của Man tộc.
Mãi đến giờ phút này Tô Minh mới hít sâu, xoay người. Cửa cung điện Man Thần cung mở ra. Theo cung điện mở cửa, sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc quỳ lạy lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cửa cung. Họ từ từ thấy một người đi ra khỏi cửa cung điện, Phương Thương Lan đi theo sau lưng.
Tô Minh đứng ngoài cung điện, ánh sáng hoàng hôn khó chiếu vào người hắn. Tô Minh nhìn các Man tộc, im lặng một lúc sau nói ra câu đầu tiên với tộc nhân toàn Man tộc.
“Ta, Man Thần đời thứ bốn, lão tổ của Mệnh tộc, Tô Minh, đã trở lại.”
Câu nói này thanh âm không cao, nhưng trong phút chốc dấy lên sấm sét trong trời đất, Tử Hải ầm vang, lay động tinh thần mỗi một tu sĩ Man tộc, khiến huyết mạch kích động, sôi trào đến cực độ.
“Man Thần!”
“Man Thần!”
“Man Thần!”
Sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc gào thét tràn ngập trời đất, như trở thành thanh âm vang vọng toàn Man tộc.
“Ta trở về, mang theo các ngươi… vùng lên!” Giọng Tô Minh vang vọng.
Sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc gào thét, Tô Minh mạnh vung tay áo, giơ lên tay phải chỉ hướng hoàng hôn ở phía xa.
Theo ngón tay, ý chí của Tô Minh bỗng bùng phát bao phủ thế giới Man tộc, thành lực lượng vô hình như muốn nâng lên trời chiều biến thành mặt trời ban trưa.
“Ta sẽ mang các ngươi, mang theo toàn thế giới Man tộc rời khỏi đất Âm Tử, mang theo các ngươi đi ra chân giới bên ngoài, đó là chân giới của ta!”
Chương 1229: Không chịu nổi một kích!
Sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc tinh thần cùng rung động, bên tai họ văng vẳng giọng nói của Tô Minh, huyết mạch sôi sùng sục. Bọn họ thấy Tô Minh giơ lên tay phải chỉ hướng mặt trời chiều ở trên bầu trời. Bọn họ thấy tay phải Tô Minh chỉ một cái, chậm rãi bay lên cao, chớp mắt trời chiều phương xa run rẩy, dường như không thể không khuất phục trước ý chí của hắn. Mặt trời từ trạng thái yên lặng dần dâng lên, từ hoàng hôn thành giữa trưa.
Tinh cảnh này làm các tu sĩ Man tộc trợn mắt há hốc mồm, nội tâm rung động dấy lên nỗi kích động khó thể hình dung. Càng cuồng nhiệt sùng bái Tô Minh hơn, vì bọn họ thấy Man Thần cường đại.
Trong bọn có những người chưa từng thấy Tô Minh, trong ngàn năm qua luôn sống trong truyền thuyết Man Thần. Man Thần trong truyền thuyết cực kỳ cường đại, là thần linh của Man tộc trong trời đất này. Truyền thuyết đã khắc sâu vào đầu tất cả Man tộc, không ai nghi ngờ. Đặc biệt là hành động hiện giờ của Tô Minh càng khắc sâu hơn truyền thuyết, làm tất cả người Man tộc hít thở hổn hển, biểu tình kích động, khiến họ hiểu truyền thuyết… Là thật sự…
Thậm chí, Man Thần trước mắt còn cường địa hơn trong truyền thuyết nhiều.
Di sơn đảo hải tính cái gì? Phúc vũ phiên vân thì sao? Dù là hái trăng vớt sao lại có là gì? Chuyện Tô Minh đang làm vượt qua cực độ từ hình dung biểu đạt. Tô Minh đnag nghịch chuyển hỏa dương, thay đổi quy tắc trời đất, khiến mặt trời vốn lặn đảo ngược, thành mặt trời ban trưa.
Điều này không có gì khó với Tô Minh, hơn nữa hắn không cần làm như vậy nhưng vẫn khiến các Man tộc nhìn thấy, bởi vì cái này chân thực hơn một vạn câu nói khiến Man tộc vùng lên. So sánh ặmt trời là Man tộc, khiến mọi người nhìn thấy mặt trời dâng lên. Vậy thì sẽ để lại dấu ấn khắc sâu trong lòng, dấu ấn này có thể khiến tất cả người Man tộc chỉ có một ý niệm, đó là khiến Man tộc vùng lên.
Tựa như lúc trước Nhị sư huynh, mấy ông lão Nha Man đẩy Phương Thương Lan ra làm Man Phi, trở thành tượng trưng tinh thần cho trời đất Man tộc. Tô Minh dùng cách của mình chớp mắt làm tượng trưng tinh thần của toàn Man tộc biến thành lực lượng thực chất chấn động khung trời.
Cùng lúc đó, mặt trời ở trên cao theo ngón tay Tô Minh chỉ lại lần nữa chậm rãi dâng lên, tiếng reo hò kích động từ miệng các Man tộc vang vọng tám hướng, khuếch tán khắp thế giới.
“Man Thần!”
“Man Thần!”
“Man Thần!”
Thanh âm vang vọng, cuồng nhiệt, kích động, lực lượng duyên pháp phát ra từ người Man tộc ngập trời, bao trùm cả thế giới ùa hướng Tô Minh.
Khi mặt trời dâng lên cao, bên ngoài thế giới Man tộc, sâu trong vòng xoáy âm tử có ba ý chí tức nhận quanh quẩn. Ba ý chí này chưa hoàn toàn thức tỉnh, vẫn hơi trúc trắc nhưng lập tức tán ra, lao hướng thế giới Man tộc nằm trong rất nhiều không gian trong vòng xoáy âm tử.
Ba ý chí này chính là ý chí cổ xưa năm đó buộc Tô Minh không thể không đi Thần Nguyên Phế Địa. Không biết ba ý chí đã tồn tại bao nhiêu năm, mang theo tang thương cùng mục nát, giờ phút này lao ra không phải bản ý của họ, vẫn chỉ là phân thần.
Không phải bọn họ xem thường Tô Minh, mà là mỗi lần họ ngủ say thì cần rất lâu mới thức tỉnh hoàn toàn. Bây giờ họ chỉ tỉnh lại một phần, nhưng lúc trước đã rất chú trọng sự xuất hiện của Tô Minh, cho nên không ngừng thúc đẩy quá trình thức tỉnh. Tuy nhiên, muốn hoàn toàn tỉnh lại còn cần thời gian, trừ phi có kẻ thù bên ngoài tới gần mới kích động lập tức tỉnh ngay, nếu không thì chỉ cần một số thời gian có thể khiến họ hoàn toàn tỉnh lại.
Ba ý chí phóng ra phân thần, trong phút chốc tìm đến lối vào đất Man tộc, ùa vào trong. Nhưng khi chúng sắp giáng xuống đất Man tộc thì bên ngoài Man Thần cung thánh địa, Tô Minh ngẩng đầu, hừ lạnh.
Tiếng hừ lạnh lập tức phát động lực lượng duyên pháp trong thế giới Man tộc có thể so với trăm tỷ sáu ngàn vạn lực lượng duyên pháp ở bên ngoài. Những lực lượng duyên pháp vô hình quanh quẩn, biến thành tầng tầng sóng gợn vô hình, có tiếng nổ người ngoài không nghe thấy lao hướng ba ý chí.
Sóng gợn khuếch tán, lập tức khiến ba ý chí klinh ngạc. Bọn họ không để ý duyên pháp dao động, nhưng ý chí trong dao động có uy nhiếp làm họ kinh sợ. Chỉ đụng chạm đơn giản đã khiến bầu trời tối sầm.
Ba ý chí lập tức bị đánh tan, bởi vì bản ý của họ còn trong quá trình thức tỉnh, ba lũ phân thần không chứa bao nhiêu thần trí, chỉ có bản năng. Giờ phút này bị đánh tan, họ bản năng nhanh chóng dung hợp, chia thành ba phần.
Phần thứ nhất, trực tiếp lao ra hư vô, từ lối vào Man tộc, vòng xoáy âm tử, phát ra tiếng rít gào vang hơn phân nửa không gian truyền khắp vòng xoáy âm tử.
Khi tiếng rít vang vọng, có hơn một trăm không gian vòng xoáy âm tử truyền đến tiếng ứng hhòa. Từ hơn một trăm không gian có nhiều sinh linh kỳ lạ đủ hình dạng bỗng nhiên lao ra, dựa theo tiếng gào thét, dựa theo ý chỉ của ý chí cổ xưa rít gào lao hướng thế giới Man tộc.
Phần thứ hai thì ở trong thế giới Man tộc chạy xuống Tử Hải, dung nhạp vào đó. Ý chí này phân tán thành hàng tỷ, chui vào trong người mỗi một động vật biển. Trong phút chốc các động vật biển ở trong Tử Hải run rẩy, gầm rống trong nước. Chúng nó gầm rống, Tử Hải lăn lộn sôi sục, như là nước biển sôi trào. Từng con động vật biển lao vụt ra, ngửa đầu rống to. Mắt chúng nó đỏ thẫm, biểu tình lộ ra điên cuồng. Những người khổng lồ gầm rống, thân hình các con hải long vặn vẹo, dường như chịu đựng nỗi thống khổ vô cùng tận, nỗi thống khổ mà chỉ có giết chóc mới trút ra hết được.
Còn phần thứ ba thì không lên trời, cũng không xuống biển. Một phần ba ý chí này là phần ngưng tụ nhiều nhất, có thể nói là hai phần khác dung hợp lại cũng không thể sánh bằng phần này.
Nó ngưng tụ ra một bóng người, mặc áo đen, thân hình do sương biến thành. Vị trí đôi mắt ở trong sương mù chớp lóe tia sáng đỏ, ở giữa không trung nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
“Ngươi… Không nên… Trở về… ”
Thanh âm khàn khàn như ma sát phát ra từ thân hình sương khói mặc áo đen, là hơn phẩn nửa do ba ý chí pahan thần dung hợp lại nên bóng dáng kia có lý trí, ký ức. Giờ phút này lời nói truyền ra, đất Man tộc biến lạnh lẽo, có uy nhiếp vô cùng khiến mặt trời dâng lên đều khựng lại.
Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười châm chọc, mạnh vung tay phải. Cái vung này khiến bầu trời dâng lên cao đánh nát tất cả uy nhiếp từ bên ngoài, khoảnh khắc vọt lên trời, tới vị trí giữa trời, tỏa ra ánh sáng là thần quang.
Thần quang rực rỡ, đại biểu Man tộc sẽ nổi dậy, cũng đại biểu tất cả trở ngại sẽ bị xua tan hết.
Tử Hải lăn lộn, gầm rống kinh trời, sóng to dấy lên cao cỡ vài trăm mét, như là biển cả trở thành sinh mệnh đang gầm rống.
Trên biển có vô số động vật biển mắt đỏ lên, gào thét. Trên biển vô biên vô hạn, động vật biển như thủy triều, thành đàn vô hạn. Trước khi Tô Minh không trở về thì chắc chắn đây sẽ là tai kiếp cho toàn Man tộc. Tai kiếp thú triều này có lẽ rồi Man tộc sẽ vượt qua, nhưng chắc chắn phải trả cái giá cực kỳ thảm thiết. Lúc trước thú triều chỉ có quy mô ba phần, đó là lịch sử thủy triều động vật biển rầm rộ ánh từ ngàn năm qua.
Có thể đoán được vô số hòn đảo bị nhấn chìm, có lẽ lại xuất hiện, có lẽ trở thành vĩnh viễn bị nhấn chìm. Những đứa trẻ, người già sẽ chết thảm thiết.
Những điều này đều là giả thiết Tô Minh không trở về.
Bây giờ khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười châm chọc, lời nói lạnh nhạt vang bên tai sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc lộ vẻ mặt sốt ruột.
“Chỉ là đom đóm.” Tô Minh mở miệng, giơ lên tay trái ấn xuống Tử Hải.
Cái ấn này khiến duyên pháp tồn tại trong thế giới Man tộc cùng ngưng tụ trên Tử Hải, bàn tay to lớn huyễn hóa ra. Bàn tay này xuất hiện, điên cuồng trướng lên, vô biên vô hạn, khó mà hình dung kích cỡ của nó. Người ở đây không ai thấy rõ bàn tay lớn bao nhiêu, họ bị tình cảnh này rung động khiến đầu óc trống rỗng.
Nhưng nếu đứng ở chỗ cao nhất đất Man tộc, từ nơi có thể nhìn xuống toàn cảnh thì sẽ thấy bên trên Tử Hải Man tộc có một bàn tay, kích cỡ là toàn Man tộc.
Bàn tay này do thiên ý của Tô Minh biến thành, là lực lượng duyên pháp của Man tộc, là ý niệm linh tiên của hắn, là Man Thần chưởng thủ hộ Man tộc!
Chỉ tay bên trong như núi non, như sông dài ấn xuống. Những con hải long phát ra tiếng gào thê lương, thân hình thành bột phấn. Người khổng lồ gầm rống định chống cự, nhưng thân hình bị đè ép nổ tung, máu thịt nhầy nhụa, máu bắn tung tóe, khiến nước biển đen nhuộm màu đỏ, hòa thành màu tím.
Còn có động vật biển khác, một ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn thậm chí là ngàn vạn đều trong chớp mắt bị chưởng ấn khổng lồ ấn xuống, chúng phát ra tiếng gào thê lương, tan vỡ, khiến Tử Hải trong cớp mắt này thật sự biến thành… biển chết!
Yếu ớt… Không chịu nổi một kích.
Màu tím trong Tử Hải là đen ban đầu hòa cùng nhiều máu hình thành sắc màu tím. Màu tím tà dị khiến bầu trời như cũng ảnh chiếu thành màu tím.
Giờ phút này, toàn thế giới biến tĩnh lặng.
Chương 1230: Một kiếm phong thiên
Cùng với ngàn vạn động vật biển chết đi, sát khí trên người Tô Minh càng đậm đặc hơn, có vẻ cực kỳ lạnh lùng, âm trầm, làm sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc xung quanh nhìn thấy mặt lạnh lùng của Tô Minh.
Những lão già như Nha Man, Xích Lôi Thiên từng theo Tô Minh đuổi đi tiên tộc có thấy mặt máu lạnh trong tính cách của hắn rồi, nhưng nhiều tộc nhân Man tộc nơi đây thì là lần đầu tiên trông thấy Man Thần tàn khốc. Tinh thần họ chấn động, đáy lòng run rẩy. Họ chính mắt thấy Man Thần của mình máu lạnh đối xử với kẻ địch, tình cảnh này làm tinh thần mọi người rung động, thành dấu ấn khắc sâu vĩnh viễn.
Cùng lúc động vật biển bị diệt vong, Tử Hải biến thành màu tím, bàn tay to lớn không chút Tô Minhạ dừng ấn vào mặt biển Tử Hải, nhấn mạnh xuống. Nước biển chấn động, không ngừng tan biến.
Tô Minh muốn tuyệt hậu, xóa hết dấu vết của những động vật biển, bao gồm con thú nhỏ còn trong Tử Hải, và hoàn cảnh cho chúng nó sinh tồn đều bị một chưởng này đánh tan nát.
Phần lớn nước biển bốc hơi, hơi tím, đỏ dâng lên trong nước biển biến mất. Mấy giây sau, một tiếng nổ điếc tai vang vọng, bàn tay to lớn biến mất.
Cùng lúc đó, đất Man tộc không còn biển, lộ ra trong đất Man tộc các đại lục bị nhấn chìm, phế tích Đại Ngu hoàng cung và Đông Hoang tháp truyền thừa.
Lúc này bầu trời vang tiếng xé rách, có tiếng rít sắc nhọn văng vẳng. Trên trời phút chốc xuất hiện từng cái bóng mơ hồ, những cái bóng đến từ thế giới khác trong vòng xoáy âm tử bị kêu gọi đến, hung phạm ngoài vòm trời. Bên trong có song sinh tiên linh lúc trước Tô Minh từng trông thấy, một vài sinh mệnh khác nhau, chúng mang sát khí tới gần.
Bọn chúng rầm rộ xuất hiện, như mưa to sắp đổ ập xuống. Tô Minh hừ lạnh, vung tay áo, thật nhiều tử khí, huyết khí dâng lên từ Tử Hải biến mất trong trời đất Man tộc theo tay áo của hắn bay lên trời.
“Phong!” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Chỉ một chữ, những khí thể tím xoay tít, thành vòng tròn to lớn. Khí thể đỏ thì lập tức vặn vẹo, hình thành phù văn, mạch lạc phức tạp lao lên trời. Khoảnh khắc những hung phạm bên ngoài muốn xông xuống thì khắc trên bầu trời.
Phạm vi phong ấn cực lớn phủ lên cả bầu trời thế giới Man tộc, hình thành phong ấn. Tiếng nổ ngập trời, tất cả hung linh bên ngoài trong một giây không thể phá tan tiến vào, bị ngăn cách bên ngoài Man tộc.
Thậm chí các tính toán muỗn cưỡng ép đột phá khi đụng chạm vào phong ấn thì phát ra tiếng hú thê lương, thân hình nhanh chóng héo tàn, chớp mắt thành mây khói, bị hút đi mọi thứ.
Một chưởng, một phong, trời và đất không còn tồn tại uy hiếp Man tộc. Nhẹ nhàng, mây bay nước chảy. ánh mắt Tô Minh tập trung vào bóng dáng sương đen bị rung động.
“Phân thần bình thường không phải là đối thủ của Tô ta.” Tô Minh lạnh nhạt liếc bóng dáng khói đen.
Tô Minh cất bước đi tới. Khoảnh khắc Tô Minh tiến lên, bóng áo đen vội thụt lùi ra sau, lý trí ít ỏi cho gã cảm nhận nguy hiểm từ người Tô Minh, đó là sự khủng bố có thể tiêu diệt được gã.
Khi người áo đen thụt lùi, bóng dáng Tô Minh không có chút dao động, hư vô không vặn vẹo, lặng lẽ không để cái bóng áo đen xuất hiện đã xuất hiện bên cạnh gã, giơ lên tay phải đánh xuống một chưởng.
*Ầm!*
Cái bóng khói đỏ bị xé rách bốn, năm mảnh, thành nhiều sương khói tán loạn, cách ngàn mét nhanh chóng ngưng tụ, lại thành hình. Đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, lộ ra vẻ vô cùng kiêng dè.
“Muốn tiêu diệt lão phu thì trừ khi có ý chí vượt qua bản ý của lãop hu, nếu không thì ngươi không có cách nào bị thương lão phu. Tô Minh, ngươi rất mạnh, nhưng muốn giết lão phu thì còn chưa đủ!” Giọng người áo đen dù vẫn khàn khàn nhưng trôi chảy hơn chút, hiển nhiên ba ý chí sắp hoàn toàn thức tỉnh.
Tô Minh không biết những điều đó, dù có biết cũng sẽ không để ý. Tô Minh quay về Man tộc vốn là định quậy một trận, tra ra nhiều chuyện bí mật.
Tô Minh cười nhạt, lại nhấc chân đi tới.
Chính lúc này, bóng khói đen giơ hai tay ấn pháp quyết, mạnh đẩy tới trước, giọng của gã vang vọng.
“Thủy phương đông!”
“Kim phương tây!”
“Hỏa phương bắc!”
“Mộc phương nam!”audio coi am
“Thổ trung ương!”
Sương khói đen nói nhanh, khi thốt ra năm câu này thì trước mặt gã xuất hiện năm luồng khói, sương khói vặn vẹo xuất hiện năm hình dạng bảo kiếm, thủy bình, mộc nha, mồi lửa, đất đen xoay nhanh, dung hợp lại, hóa thành màn sáng hình tròn như trận pháp, khoảnh khắc bắn hướng Tô Minh. Khi lao tới thì màn sáng càng lúc càng lớn, chớp mắt đã là ngàn trượng, như muốn trấn áp hắn.
Vẻ mặt Tô Minh như thường, không chút thay đổi. Khi ngũ hành trận đến, hắn há mồm phun khí. Có vệt sáng tím bay ra, ở trước mặt Tô Minh hóa thành mộc kiếm màu đỏ. Mộc kiếm xoáy hiện vòng quanh người Tô Minh, tiếng kiếm ngân vang to lao vào trận pháp vô hình, mũi kiếm chém xuống.
Một vệt trăng khuyết ánh sáng tím hiện lên đụng chạm với ngũ hành trận. Trận pháp nhanh chóng dung hợp, trong chớp mắt đã biến mất dưới kiếm quang này.
Tình cảnh này làm người khói đen hút ngụm khí, mắt chớp lóe, lập tức hóa thành cầu vồng nhanh chóng lùi ra sau.
“Đây là kiếm gì? Hơi quen mắt, không nhớ rõ. Nếu bản ý thức tỉnh thì có thể nhận ra, ta không giữ nhiều ký ức.”
Khi bóng khói đen rút lui, Tô Minh giơ tay phải chỉ hướng gã.
Kiếm gỗ màu tím ong một tiếng, biển mất, khi xuất hiện đã ở bên cạnh bóng áo đen, quét mạnh, thân hình phát ra tiếng gầm rống tuyệt vọng.
“Đây chỉ là phân thần của lão phu, lão phu sắp thứ tỉnh. Tô Minh, khi lão phu thức tỉnh thì chính là giây phút ngươi hối hận!”
“Tô ta sẽ chờ.” Tô Minh lạnh nhạt nói, tiếng gầm thê lương vang lên.
Kiếm gỗ màu đỏ vòng quanh một vòng, bóng áo đen tan thành mây khói.
Tuyệt Ý Kiếm, một trong chín kiếm thánh khí của Đại Minh bộ lạc, bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, lực lượng của nó… lúc trước Tô Minh chỉ thi triển ba phần.
Thế giới Man tộc, trên bầu trời treo mặt trời mới mọc, ánh mắt sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc xung quanh tập trung vào người Tô Minh, bọn họ thấy hắn giơ tay thì động vật biển đều diệt, Tử Hải hóa thành không khí.
Bọn họ cũng chính mắt thấy Tô Minh vung tay áo, phong ấn khung trời, khiến hung linh bên ngoài khó thể bước vào nửa bước. Nếu những điều này chỉ là chuyện thứ yếu thì họ chứng khí tuyệt thế kiếm ý như hồng.
Lúc trước ba ý chí phân thần giáng xuống, dù chỗ này có nhiều tu sĩ Man tộc không hiểu biết bọn họ là ai, nhưng đối với đám người Nha Man, Vô Song thì họ lờ mờ mò ra bí ẩn một đám người đến thế giới Man tộc.