Cầu Ma Audio Podcast
Tập 236 [Chương 1176 đến 1180]
❮ sautiếp ❯Chương 1176: Suy đoán về bốn thời đại
– Trong ba nhịp thở, đám sinh mệnh thăng linh thất bại tàn tạ các ngươi lập tức cút cho lão phu!!
– Nếu có kẻ dám có gan không tuân theo thì lão phu sẽ giết tới Hàng Linh Điện, diệt linh vị của các ngươi, khiến linh thể các ngươi bị tiêu diệt!
Giọng nói tang thương mang theo vẻ bá đạo vô thượng, rầm rầm vang lên, chẳng những khiến thân ảnh màu đỏ bốn phía thét lên chói tai rút lui, thậm chí ngay cả sương mù màu đỏ bốn phía cũng run rẩy quay cuồng, bị cuốn đi tầng tầng lớp lớp.
Cũng chính trong hai nhịp thở, trong phạm vi mười vạn trượng không còn một thân ảnh màu đỏ nào. Cho dù là đại diện trên bầu trời cũng ẩn đi. Tất cả khôi phục bình thường. Ngay cả sương mù màu đỏ phía xa xa dường như cũng xuất hiện tia trắng, sắp hóa thành sương mù màu trắng bình thường.
Tô Minh đứng trong động. Đối với tất cả mọi chuyện phát sinh, hai mắt hắn chớp động nhanh, thần sắc lộ vẻ khiếp sợ và chần chừ. Hắn đứng đó không nhúc nhích, bên tai còn thoáng vang vọng tiếng nói già nua kia.
Tô Minh bất động, bốn phía cũng lâm vào tĩnh mịch rất nhanh. Không có chút tiếng động nào truyền ra. dường như Tô Minh tồn tại nơi này không khiến cho tiếng nói tự xưng là bộ lạc Thiên Linh kia chú ý chút nào vậy.
– Thăng linh thất bại… Hàng Linh Điện… Bộ lạc Thiên Linh.
Một lát sau, hai mắt Tô Minh lóe sáng, quay đầu nhìn thoáng về phía sâu trong động, suy nghĩ một chút, không bước vào mà đi ra cửa động, đứng ở giữa ngọn núi màu trắng. Hắn nhìn về phía xa xa.
Hắn thấy sương mù phương xa biến hóa nhanh chóng, màu trắng đã chiếm non nửa. Không bao lâu nữa, sương mù màu đỏ trên thế giới này sẽ biến mất, bị màu trắng thay thế, nghênh đón bảy ngày tương đối an toàn.
– Những thân ảnh màu đỏ và thây khô cầm cốt mâu trong tay kia, thì ra bọn họ ở chỗ này, là kết quả của một loại thăng linh thất bại…. Như vậy thì đã có thăng linh thất bại, nhất định có tồn tại thăng linh thành công…
– Thăng linh… Chẳng lẽ những cái gọi là tiên linh hay linh tiên kia chính là do thăng linh thành công sinh ra?
Hai mắt Tô Minh lóe sáng. Trong đầu hắn hiện lên những lời nói Ngọc Nhu Ngọc gia đã nói với mình tại Hắc Mặc Tinh trên Thần Nguyên tinh hải năm đó.
Trong truyền thuyết, khi giữa trời và đất, trong thương và khung, ta và không vẫn là một mảnh hỗn độn, nhóm sinh linh đầu tiên ra đời, được gọi là… Tiên linh.
Tiên linh sáng tạo ra sinh mệnh, cho nên mới có vạn tộc, có chúng sinh.
Chúng sinh thờ phụng tiên linh, trong năm tháng vô cùng, vạn tộc thờ phụng tiên linh từ từ xuất hiện một số sinh mệnh có thể chịu được tiên linh lực, gọi là linh tiên.
Sau đó có một hạo kiếp giáng xuống, chúng linh rơi vào ngủ say, dù là tiên linh hay là linh tiên do thờ phụng mà thành cũng đều không tránh né nổi hạo kiếp này.
Hạo kiếp kéo dài, vạn tộc cũng điêu linh, hoặc là tứ tán, hoặc là diệt tộc, xuống dốc. Những năm tháng vô tận sau hạo kiếp, không có tiên linh, cũng không có linh tiên. Mọi người nhìn trời cao biến hóa, nhìn quy tắc sao trời, kết hợp với một số thuật tu luyện lưu lại trong năm tháng, từ đó mới sáng tạo ra một thể hệ mới.
Một loại thể hệ khiến bản thân viên mãn, khiến cấp bậc sinh mệnh được đề cao. Trong năm tháng, mọi người tu luyện loại thể hệ này, có người nổi bật được gọi là hậu linh.
Mà đến hiện tại, hậu linh cũng cực kỳ hiếm thấy, cũng bởi vì vô số tộc quân phân tán rồi sinh sôi nên người tu hành cũng được gọi là tu sĩ. Dựa theo cách gọi cổ xưa, trên thực tế đều là linh hậu tu sĩ.
Đây là cách giải thích năm đó Ngọc Nhu nói với Tô Minh, cũng là lần đầu tiên Tô Minh biết tới ý nghĩa đại biểu của bốn danh xưng tiên linh, linh tiên, hậu linh, linh hậu.
Lần nói chuyện này, sau đó Tô Minh còn được nghe nữa, hơi xúc động nhưng cũng không để ý lắm. Hắn cho rằng đây chẳng qua là một cách hiểu khác của các bộ lạc trong Thần Nguyên tinh hải đối với tu sĩ, không phải là toàn diện mà chỉ là phiến diện thôi.
Nhưng cho tới khi Tô Minh tới Đạo Thần chân giới, gặp Đạo Hải chi tiên, cho tới khi hắn tới chỗ này, thấy được những thân ảnh màu đỏ và Chúng Linh Điện trong truyền thuyết của Thần Nguyên tinh hải, nơi chúng linh ra đời. Nhất là cảnh tượng vừa rồi, những từ ngữ trọng điểm trong lời nói của lão già kia, hắn bỗng nhiên chấn động tâm thần mãnh liệt.
– Tu sĩ, dựa theo cách nói của Thần Nguyên tinh hải, trên thực tế là linh hậu tu sĩ… Thần Nguyên tinh hải dù sao cũng là một phần của Tam Hoang đại giới, có khả năng là… Tam Hoang đại giới đã trải qua bốn thời đại. Giống như Tuế Trần Tử, Ách Thương, như Diệt Sinh lão nhân. Bọn họ chẳng qua là những tồn tại trong thời đại kia hoặc là người ngoại lai.
– Bốn thời đại, trừ thời đại linh hậu ngày nay ra, ba thời đại khác đã bị mai táng trong dòng sông lịch sử, chỉ có một phần tin tức nhỏ bé được truyền lại. Mà Thần Nguyên tinh hải, bởi vì cổ xưa, bởi vẫn luôn giữ phương thức bộ lạc tộc quần cho nên ở nơi đó mới có tin tức tương đối đầy đủ về bốn thời đại.
Tô Minh trầm mặc. Mắt hắn lộ vẻ suy tư, càng suy tư sâu hơn lại càng kinh hãi.Trước kia mình chỉ là dân IT sau đó theo quy luật huyền bí nào khiến mình trở thành người có Căn Số trở thành Kẻ Gác Cửa Điện Âm. …!
Bởi hắn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề khác, đó là đại năng Tam Hoang đại giới và tu sĩ trận doanh Nghịch Thánh, cùng một cảnh giới, đúng ra lực lượng phải ngang nhau nhưng khi giao chiến thì một Kiếp Dương của Nghịch Thánh chân giới có thể chiến thắng Duyên cảnh của Tam Hoang đại giới, thậm chí là có thể đánh một trận với Sinh cảnh.
Rốt cục tồn tại chênh lệch thế nào mới tạo thành sự bất đồng như thế. Điểm này trước kia Tô Minh vẫn luôn nghi ngờ, từng cho rằng Tam Hoang đại giới tương đối nguyên thủy man hoang, cho nên mới không bằng trận doanh Nghịch Thánh đã tích lũy thể hệ tu vi qua vô số năm.
Thậm chí Tô Minh còn từng hơi hâm mộ Nghịch Thánh chân giới tu hành được bổn nguyên trọng yếu nhất!
Nghịch Thánh tu bổn nguyên, Ám Thần tu linh đan. Khi biết được những thứ này, Tô Minh từng thầm than. Hắn không biết Tam Hoang tu cái gì, không có đầu mối, hoàn toàn mê mang. Hắn từng muốn học Nghịch Thánh chân giới, đi tu cái gọi là bổn nguyên lực. Trên thực tế, hắn đúng là đã đi được mấy bước trên phương diện này. Nhưng hắn vĩnh viễn không quên được trong ảo cảnh của Đạo Hải chi tiên khi thí luyện Điện hạ tại Đạo Thần chân giới năm đó, Đạo Hải chi tiên phân tích hai chữ bổn nguyên, giọng nói dù bình thường nhưng Tô Minh vẫn có thể nghe ra vẻ xem thường.
Dường như Đạo Hải chi tiên thấy bổn nguyên rất đơn giản, hời hợt, không phức tạp chút nào. Đơn giản tới mức nó chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể giúp Tô Minh cảm nhận được chấn động bổn nguyên tồn tại. Chẳng qua chỉ là một chút nguyên lý đơn giản, chỉ cần nắm được là có thể thông hiểu hết đạo lý, có thể thi triển ra.
Hô hấp của Tô Minh hơi dồn dập. Hai mắt của hắn lộ ánh sáng. Những thứ này vốn tồn tại trong nội tâm của hắn như nghi ngờ, giờ phút này thông qua mấy từ trong giọng nói già nua kia, giống như những chiếc chìa khóa, trong phút chống khiến Tô Minh nghĩ tới rất nhiều, cho tới khi biến thành một suy đoán vô cùng điên cuồng nhưng lại có mấy phần có thể tin tưởng được.
– Không phải tu sĩ Tam Hoang đại giới không mạnh mà là tu sĩ Tam Hoang đại giới ngày nay là thời đại thứ tư, đã mất đi thể hệ tu hành, đều là tự diễn biến ra cả. Mà Nghịch Thánh chân giới có lẽ cũng trải qua mấy thời đại, nhưng không nghi ngờ gì nữa, thể hệ tu hành của bọn họ cho dù là tu sĩ cũng vẫn hoàn thiện hơn Tam Hoang đại giới, cho nên mới xuất hiện chênh lệch như thế.
– Thời đại thứ tư, thời đại linh hậu, như vậy có thể suy tính ra thời đại thứ ba, hậu linh, rồi hậu linh nhìn sao trời, nhìn pháp tắc biến hóa mà kết hợp với một số thuật tu luyện còn lưu lại trong năm tháng, sáng tạo ra một thể hệ mới.
– Một loại thể hệ khiến tự thân viên mãn, để cấp bậc sinh mệnh của bản thân đề cao. Ở thời đại thứ ba, mọi người tu luyện thể hệ này, được gọi là tu sĩ hậu linh.
– Ở thời đại đó có Tuế Trần Tử, có Ách Thương, có Diệt Sinh lão nhân. Thời đại đó huy hoàng, hẳn là có thể đối kháng với Nghịch Thánh và Ám Thần. Chỉ sợ là thực lực vẫn như cũ nhưng tu vi chiến lực sẽ ngang nhau.
– Nhưng thời đại thứ ba bị hủy diệt, đám người Tuế Trần Tử diệt vong, Ách Thương ngủ say. Cho nên tới thời đại thứ tư xuất hiện, tu sĩ càng suy yếu hơn. Bởi vì bọn họ chẳng qua chỉ có được công pháp tu hành tàn phá lưu lại từ thời đại thứ ba, cho nên càng khiến cảnh giới dù rất mạnh mà chiến lực căn bản không cách nào so sánh được với trận doanh Nghịch Thánh.
– Mà thời đại thứ ba bị hủy diệt. Có lẽ chính là bởi ca dao của Diệt Sinh lão nhân!!
Tâm thần Tô Minh chấn động, mơ hồ cảm thấy dù mình suy đoán chưa phải hoàn toàn chính xác nhưng cũng đã tiếp cận chân tướng.
Hô hấp của hắn dồn dập, tiếp tục suy đoán nữa thì thời đại thứ hai, thời đại linh tiên đã hoàn toàn chặt đứt với thời đại thứ ba. Thậm chí tu hành cũng hoàn toàn khác biệt.
Tu sĩ thời đại thứ hai, bọn họ cúng bái tiên linh thời đại thứ nhất, do đó đạt được sự cường đại vô cùng, tu vi áp đảo. Bộc lạc tộc quần của bọn họ từ từ lan truyền ra, được gọi là linh tiên. Khi tiên linh vẫn lạc, bọn họ dẫn tộc nhân của bộ lạc triển khai một cuộc sống huy hoàng. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng bị thời đại sụp đổ hủy diệt. Trận hủy diệt kia bao phủ tất cả bọn họ.
– Linh tiên… Linh tiên… Đạo Hải chi tiên, vô cùng có khả năng là một linh tiên đời thứ hai. Chẳng qua nó còn sống!
Hai mắt Tô Minh tỏa sáng chưa từng có. Hắn cảm thấy mình càng phân tích lại càng tới cực gần chân tướng.,
– Cho nên Đạo Hải chi tiên mới có thể tùy ý nghiên cứu tu sĩ Nghịch Thánh chân giới, Cổ Thần, thậm chí có thể bắt chước bọn họ, dù là chết rồi cũng có thể tạo ra các loại thần thông của bọn họ trong ảo cảnh, thậm chí bao gồm cả bổn nguyên quan trọng trong thể hệ tu luyện của Nghịch Thánh chân giới…
– Từ điểm này đủ để thấy sự cường đại của linh tiên thời đại thứ hai!
– Như vậy… Tác dụng của Chúng Linh Điện, còn cả giọng nói của lão giả tang thương kia về thăng linh thất bại, có một cách giải thích hoàn mỹ. Bên trong Chúng Linh Điện có một loại truyền thừa để mọi người trong thời đại thứ hai trở thành linh tiên!!
Thân thể Tô Minh run lên. Hắn bị suy đoán của mình rung động, đồng thời cũng bộc phát khát vọng mãnh liệt!
Chương 1177: Thân ảnh phía sau
– Cho nên mới có câu nói thăng linh thất bại lúc trước, cũng chứng tỏ khả năng thăng linh thất bại rất lớn, một khi thất bại thì sẽ biến thành thân ảnh màu đỏ không có ý thức!
Tâm thần Tô Minh chấn động. Trong đầu hắn nghĩ tới âm thanh lẩm bẩm sau khi thân ảnh màu đỏ xuất hiện.
– Tiên thiên địa sinh, song sinh chi, súc chi…
– Thiên địa nên có thể dài lâu. Nhân loại không tự sống được, có sự cố mới có thể trường sinh. Ta muốn sống, duy nhất chỉ có thể cướp sinh cơ…
– Tiên linh phía trước, tiên linh sau, tiên linh có thể sống, có kẻ sống thì phải diệt sinh cơ…
– Nhất định là như vậy!
Trong mắt Tô Minh lộ ra quang mang mạnh mẽ. Hô hấp của hắn dồn dập, ngẩng đầu nhìn lên thiên không đã trở thành màu trắng. Nhìn vị trí xuất hiện đại điện lúc trước, trong mắt hắn lộ ra vẻ khát vọng cố chấp.
– Hiến tế, tế phẩm… Thiên Hương Trận hẳn là vật từ Đệ Nhị Thời Đại. Cho nên ở đó, linh hồn của phân thân Phệ Không mới sinh ra ý thức độc lập, tự nhiên có được đặc tính nào đó, có thể trở thành tế phẩm. Dùng tế phẩm này mở ra Chúng Linh Điện, đổi lấy một cơ hội thăng linh!
– Chuyện này… chuyện này…
Tô Minh mạnh mẽ đè nén khát vọng trong lòng lại. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới lão nhân Diệt Sinh kia. Năm đó, lão nhân Diệt Sinh cũng nói câu ca dao để cho chúng sinh đưa tế phẩm ra…
– Như thế chứng tỏ lão nhân Diệt Sinh đã mô phỏng theo Chúng Linh Điện của Đệ Nhị Thời Đại, hoặc cũng có thể nói hắn đã nhìn thấy mơ hồ, cũng có khả năng là hắn đã biết được bí mật của Chúng Linh Điện. Hắn muốn trở thành linh tiên nhưng lại thiếu tế phẩm. Cho nên hắn mới dùng ca dao làm mội, ngưng tụ cả lực lượng đại giới để tìm kiếm tế phẩm.
– Tiếp theo hắn sẽ phá huỷ Đệ Tam Thời Đại, để cho hắn có tư cách bước vào Chúng Linh Điện…
Tô Minh trầm mặc. Hắn không biết việc suy đoán lão nhân Diệt Sinh có liên quan có chính xác hay không. Nhưng cho dù có chính xác hay không thì cũng không quan trọng, quan trọng là Tô Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tô Minh nhìn thiên không, hồi lâu sau lẩm bẩm.
– Như vậy… Đệ Nhất Thời Đại thì sao? Đệ Nhất Thời Đại cổ xưa nhất của Tam Hoang Đại Giới, khi đó bọn họ mạnh mẽ cỡ nào…
– Nếu suy đoán của ta chính xác thì Đạo Hải Chi Tiên cũng là tiên linh mà thôi, là tiên linh thờ phụng Đệ Nhất Thời Đại nên mới đạt được lực lượng cường đại. Như vậy, tiên linh từng sống trong Đệ Nhất Thời Đại của Tam Hoang Đại Giới, sất trá trời cao, bọn họ mạnh mẽ cỡ nào?
– Bọn họ đến từ phương nào? Vì sao bọn họ lại tiêu tán? Ngày hôm nay, bọn họ còn tồn tại không?
Tô Minh nheo hai mắt lại. Nếu có thể xác định được những suy đoán này, như vậy trong đầu Tô Minh bắt đầu sinh ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng được. Hắn đột nhiên cảm giác được có phải một số chuyện mà hắn hiểu biết là sai lầm không?
Ví dụ như chuyện hắn đoạt xá được lão giả mặc hắc bào, còn có một số chuyện đã trải qua, còn chưa nói tới trận doanh Ám Thần và Nghịch Thánh có 180 đại giới của bản thân, là tồn tại cổ xưa vỉnh cửu. Mà Tam Hoang Đại Giới ở trước mắt bọn chúng giống như một đại giới tân sinh viễn cổ, mặc dù thoạt nhìn yếu ớt nhưng thực tế, nếu có đầy đủ thời gian thì nó cũng có thể trưởng thành giống như Ám Thần và Nghịch Thánh.
Nếu như cách nghĩ này là sai…
Nếu như so với Ám Thần và Nghịch Thánh, Tam Hoang Đại Giới cũng không phải là mới ra đời mà là sự tồn tại của nó đã vượt qua cả Ám Thần và Nghịch Thánh?
Tô Minh không tiếp tục suy nghĩ nữa, ngưng hẳn ý nghĩ này của hắn lại. Chuyện này không có chút căn cứ nào, khiến bản thân Tô Minh cũng cảm thấy đây chỉ là ý niệm có chút hoang đường trong đầu thôi.
Dừng suy nghĩ lại nhưng suy đoán này vẫn chôn giấu trong đáy lòng Tô Minh. Hắn yên lặng quay đầu nhìn về phía ngọn núi màu trắng kia. Nhìn cửa động đen nhánh phía sau, hai mắt hắn chợt loé, nhưng không lập tức bước vào mà là chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, không nhúc nhích bên ngoài cửa động.
Thời gian từ từ trôi qua, Tô Minh đã ở ngọn núi này nửa tháng. Cho đến khi màu sắc sương mù không ngừng biến hoá trở thành màu tím, thân thể Tô Minh bỗng nhiên đứng dậy, thoáng cái rời khỏi ngọn núi, xông vào trong sương mù màu tím.
Ba ngày sau, khi Tô Minh bay nhanh ra khỏi sương mù màu tím, hắn lại trở lại cửa động trong sơn phong kia. Lần này, hắn không chần chờ chút nào, thoáng một cái liền mau chóng tiến về phía cửa động.
Hắn muốn đi tới bộ lạc Thiên Linh, muốn tới nơi đó xem bốn thời đại và suy đoán thăng linh của hắn có chính xác không. Sở dĩ nửa tháng trước, hắn không lập tức bước vào cửa động là vì lúc ấy, ở hai lần chiếc nhẫn bộc phát sóng gợn, tu vi của hắn đã tiêu hao bảy, tám thành rồi. Mà không biết trong bộ lạc Thiên Linh có tồn tại nguy hiểm hay không nên Tô Minh cẩn thận, không làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Giờ khắc này, hắn đã bắt đại lượng thú dữ trong sương mù màu tím, cắn nuốt máu tươi của bọn chúng khiến tu vi khôi phục đến khoảng bảy tám phần, lúc này mới trở về.
Cửa động dài nhỏ, kéo dài về phía dưới. Tốc độ của Tô Minh trong huyệt động không nhanh, thần thức mơ hồ tản ra, chạy thẳng xuống dưới theo huyệt động này.
Thời gian từ từ trôi qua, Tô Minh không ngừng tiến về phía trước trong huyệt động. Rốt cục một nén nhang sau đã xuất hiện một động phủ khổng lồ. Trong tích tắc hắn đi ra khỏi lối đi, khi nhìn rõ động phủ thì đồng thời, thân thể Tô Minh chấn động, hít vào một hơi thật sâu.
Đây là một động phủ khổng lồ, non nửa vị trí của nó là ở trong sơn phong. Hơn nửa, phân nửa không gian là lòng đất của sơn phong bị đào ra một hố sâu khổng lồ.
Mà trong đó tồn tại vô số hài cốt không biết đã tử vong cách bao nhiêu năm tháng. Nơi này là bộ lạc Thiên Linh gì chứ? Rõ ràng chính là một hố chôn hài cốt!
Trong đống hài cốt cũng không thiếu những thanh niên hay trẻ nhỏ. Có lẽ khi còn sống, bọn họ là một bộ lạc được gọi là bộ lạc Thiên Linh. Nhưng hôm nay bọn họ đã chết, bị chôn chen chúc trong hố sâu, đẩy dần lên cao. Toàn bộ xương cốt của bọn họ đều là màu đen, làm người ta thoạt nhìn sẽ thấy giật mình, đồng thời cũng cảm nhận được khí tức âm trầm vờn quanh bốn phía.
Tô Minh trầm mặc. Hơn nửa tháng trước, hắn rõ ràng nghe thấy âm thanh già nua được truyền ra từ nơi này, rõ ràng thấy được thân ảnh màu đỏ thăng linh thất bại. Mọi người chết lặng, nét mặt lộ ra vẻ sợ hãi rồi nhanh chóng rút lui như vô cùng sợ hãi âm thanh kia.
Tô Minh yên lặng nhìn quanh bốn phía. Nơi này là một mảnh yên lặng, không có chút âm thanh nào tồn tại. Cho đến khi ánh mắt hắn rơi vào nham thạch xung quanh động phủ, hai mắt hắn chợt co rụt lại. Hắn thấy trên nham thạch có một số nét điêu khắc.
Đây là do bộ lạc tộc quần thường có thói quen điêu khắc, ghi chép lại một số hình ảnh trong bộ lạc. Tô Minh biết được điều này. Giờ phút này, thân thể hắn nhoáng lên một cái, đi tới những hình ảnh trên đá kia, cẩn thận xem xét.
Bức điêu khắc thứ nhất miêu tả hình ảnh bộ lạc tốt đẹp khổng lồ, trong không gian yên bình, thiên không có cả mặt trời và mặt trăng.
Bức điêu khắc thứ hai có thể thấy được tộc nhân bộ lạc cung phụng một pho tượng. Pho tượng này là một nam tử tóc dài. Pho tượng nam tử này hiển nhiên đã bị bộ lạc cung phụng không biết bao nhiêu năm tháng. Bọn họ quỳ lạy dưới pho tượng, trên mặt mang theo vẻ thành kính.
Bức điêu khắc thứ ba là một thiếu niên trong bộ lạc bị đưa đến trước mặt pho tượng kia. Sau khi quỳ lạy xong, hình như hắn đã nhận được truyền thừa nào đó.
Tô Minh nhìn đến đây, bỗng nhiên trong lòng chấn động mạnh. Hắn vô cùng quen thuộc với hình ảnh này, rõ ràng là mỗi một đứa bé nhận man khải ở Man tộc!
Thân thể hắn lập tức nhoáng một cái, tiếp tục đến vách tường khác tra xét. Hắn thấy bức điêu khắc thứ tư xuất hiện một toà thạch đài cao lớn. Trên thạch đài có một lão giả đang quỳ. Lão giả này giơ hai tay lên như đang kêu gọi thiên không.
Trên thiên không có một khuôn mặt khổng lồ. Khuôn mặt này chính là pho tượng nam tử mà Tô Minh đã nhìn lúc trước. Nam tử ôn hoà nhìn xuống mặt đất, nhìn mọi người trên mặt đất, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười. Hắn hình như đã ban cho lão giả kia lực lượng nào đó, khiến toàn thân lão giả này toả ra vầng sáng.
Bức điêu khắc thứ năm, Tô Minh thấy khuôn mặt nam tử trên thiên không đó không còn mỉm cười mà là mang theo vẻ bi ai. Tộc quần bộ lạc dưới mặt đất, mọi người quỳ lạy ở đó, thần sắc cũng mang theo vẻ đau thương.
Bức điêu khắc thứ sáu, khuôn mặt nam tử biến mất, mặt trời và mặt trăng trên thiên không vỡ vụn. Nhưng có thể thấy được trong mặt trời và mặt trăng có vô số thân ảnh mơ hồ tồn tại, tựa như bọn họ đang biến mất, tựa như bọn họ biến mất ở đây đã nhìn chăm chú xuống mặt đất. Ánh mắt kia tiếc nuối không thôi, mang theo bi thương và tử khí nồng đậm.
Bọn họ dường như sắp chết đi. Nhưng trước khi chết, dường như không yên lòng với sinh mệnh dưới đất, bọn họ liên hợp chung một chỗ, giơ tay lên về một hương hư vô. Nơi đó liền xuất hiện một đại điện cao vút!
Nhưng trên đại điện này lại có một đạo sấm sét. Đạo sấm sét trên đại điện này…
Tô Minh nhìn đến đây, tâm thần chấn động. Hắn có thể hiểu được hình tượng này ẩn chứa ý tứ này. Thân ảnh kia rất có khả năng là tiên linh Đệ Nhất Thời Đại. Bởi vì bị một trận huỷ diệt không biết vì sao mà phủ xuống nên bọn họ đã rời khỏi nơi này, đi về phía tử vong. Nhưng trước khi chết, bọn họ đã ngưng tụ lực lượng của mọi người, sáng tạo ra một toà đại điện.
Nhưng ngay lúc đại điện được tạo ra, một đạo sấm sét lại đánh xuống khiến đại điện xuất hiện một số hao tổn. Đây chính là hàm nghĩa mà bức điêu khắc này muốn biểu đạt.
Tô Minh trầm mặc, tiếp tục xem hai tấm điêu khắc cuối cùng. Phía trên tấm điêu khắc chính là một toà đại điện tồn tại giữa thiên không. Trên từng ngọn đài cao dưới mặt đất có rất nhiều người đang cúng bái. Nhưng ánh mắt của bọn họ lại dữ tợn điên cuồng. Phía trên bọn họ có thân ảnh điêu khắc mơ hồ. Thân ảnh kia lộ ra khí tức tử vong, mặc trường bào, khiến Tô Minh nhìn một cái liền nhận ra đó chính là thân ảnh màu đỏ mà hắn đã thấy.
Nhìn đến đây, Tô Minh hít sâu một cái. Bức tranh điêu khắc này đã xác định một số suy đoán của hắn. Thân ảnh màu đỏ thăng linh thất bại, bọn họ từng là các tộc nhân của các bộ lạc trên mặt đất.
Trong trầm mặc, Tô Minh quay đầu nhìn về phía bức tranh cuối cùng. Nhưng lúc quay đầu, hắn không nhận ra được ở phía sau hắn, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một thân ảnh.
Đây là một lão giả cả người vô cùng bẩn thỉu. Hai mắt hắn thẳng ngoắc, mang theo vẻ vô thần đứng sau Tô Minh.
Chương 1178: Tâm linh thắng lợi
Bức vẽ cuối cùng được điêu khắc cực kỳ phức tạp, lại mang theo một chút thô ráp. Tựa như tâm thần của người điêu khắc không an tĩnh nhưng vẫn kiên trì điêu khắc, như muốn ghi chép lại chuyện gì đó.
Trong bức điêu khắc này, trên bình đài cao cao, có một ông lão giơ hai cánh tay lên. Đại điện lơ lửng ở không trung phía trên hắn, bên dưới hắn là vô số tộc nhân quỳ lạy. Thần sắc bọn họ rất kích động và kỳ vọng.
Nhưng nếu đổi một loại tâm thái nhìn lại, sẽ thấy đây không phải là kích động mà là hoảng sợ, không phải là kỳ vọng mà là tuyệt vọng vàbi thương.
Hình ảnh đã dừng lại.
Tấm điêu khắc thô ráp này khác hẳn so với mất tấm trước, tựa như chuyện xưa đã kể hết.
Tô Minh trầm mặc xoay người, lại nhìn về bốn phía. Nhưng hắn vẫn không nhìn thấy thân ảnh già nua đang lặng lẽ nhìn hắn.
Ánh mắt quét qua bốn phía, Tô Minh nhíu mày. Hắn cảm giác ở nơi đây không có bất kỳ sinh mệnh nào tồn tại, nhưng lúc trước rõ ràng hắn đã nghe được tiếng nói. Đang trầm ngâm, đột nhiên hai mắt của Tô Minh co rụt lại. Hắn nhận thấy phía dưới cái xác ở bên cạnh, dường như còn tồn tại một khu vực khác.
Thoáng một cái, hắn đã bay tới bên cạnh cái hố sâu ở bên dưới cái xác kia. Tô Minh nhận thấy ở gần nham bích có một ao hãm nhàn nhạt.
Dường như ao hãm này đã được người ngồi thiền từ rất nhiều năm trước, khiến cho đá từ từ thấp xuống, tạo thành dấu vết ngồi thiền.
Nhìn dấu vết này, hai mắt của Tô Minh co rút lại, sau đó hắn từ từ ngồi xổm xuống, giơ tay phải lên chạm vào dấu vết ở trên ao hãm này. Trong tích tắc chạm vào, tóc gáy hắn lập tức dựng lên, bởi vì dấu vết này tỏa ra một luồng ấm áp. Điều này chứng tỏ có người vừa mới ngồi thiền ở đây.
– Đó là chỗ lão phu ngồi thiền.
Đúng lúc này, từ phía sau Tô Minh truyền đến một tiếng nói già nua. Tiếng nói này xuất hiện cực kỳ đột ngột, lúc trước Tô Minh không hề phát hiện ra. Tiếng nói này giống như là có người nói ngay bên tai Tô Minh, khiến cho Tô Minh không chút do dự bộc phát tu vi. Hắn xoay người, chuẩn bị lao về phía trước, nhưng khi hắn xoay người lại không nhìn thấy ai.
Tim của Tô Minh đập cực nhanh, da đầu của hắn tê dại. Đột nhiên có một người vỗ nhẹ vào vai hắn.
– Ngươi đang tìm cái gì vậy?
Thần sắc Tô Minh đại biến. Lần này hắn không lập tức xoay người mà là không chút do dự giơ tay phải lên, trong giây lát khuếch tán ra sóng gợn. Thoáng một cái hắn đã chạy thẳng tới nơi xa, mạnh mẽ vận chuyển lực bản thân, nhìn về phía sau. Nhưng cho dù làm như vậy thì hắn cũng vẫn không nhìn thấy cái gì.
Tim của Tô Minh càng đập nhanh hơn. Mặc dù hắn không nhìn thấy thân ảnh của đối phương, nhưng lại biết chắn chắn rằng đối phương đang ở phía sau mình. Trong trầm mặc, Tô Minh đè nén tâm thần, khoanh chân ngồi xuống.
Nếu đối phương muốn ra tay với hắn thì cũng đã sớm ra tay rồi. Nếu đến lúc này vẫn không ra tay thì Tô Minh cũng chỉ có thể cười khổ, khoanh chân ngồi xuống, thấp giọng nói.
– Đa tạ tiền bối lúc trước đã giải cứu.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Dường như là chỉ có một mình Tô Minh nói, không có người nào đáp lại.
Thời gian nửa canh giờ từ từ trôi qua. Tâm thần Tô Minh vừa động, chậm rãi đứng lên, từ từ đi ra cửa hang động. Nhưng trong chớp mắt hắn đi tới cửa động, đột nhiên hư vô bốn phía vặn vẹo. Trong phút chốc, Tô Minh cười khổ vì không biết vì sao mình lại bị đưa tới chỗ lúc trước khoanh chân ngồi.
– Tiền bối không nói lời nào cũng lại không để cho vãn bối rời đi. Nếu như có gì phân phó xin cứ nói. Nếu vãn bối có thể làm được, nhất định sẽ toàn lực báo đáp ân cứu mạng của tiền bối lúc trước.
Tô Minh hít sâu một cái, trầm giọng nói.
– Tiểu tử, bộ lạc của ngươi là gì?
Một lúc lâu sau khi Tô Minh nói xong, một tiếng nói nhàn nhạt truyền tới từ sau lưng hắn.
– Ô Sơn Bộ, vãn bối là người tộc Ô Sơn Bộ.
Trong lòng Tô Minh vừa động, không chần chờ chút nào, lập tức nói. Hắn nghĩ rằng trong lòng rằng nhất định đối phương chưa từng nghe tới bộ lạc này. Nhưng ngay khi Tô Minh đang chờ đối phương chất vấn, lại nghe được tiếng nói mang theo tang thương từ phía sau. Lời nói này khiến cho tâm thần của Tô Minh đột nhiên chấn động.
– Ô Sơn Bộ là một trong mười ba bộ lạc mà bộ lạc Đại Man phân hoá ra…
Vừa nghe xong lời nói này, tâm thần của Tô Minh lập tức chấn động. Đồng thời, bàn tay phải khô héo của lão giả lại vỗ lên bả vai của hắn một cái. Lập tức một luồng khí tức bá đạo chui vào bên trong thân thể Tô Minh, trong phút chốc đã xông vào hồn của Tô Minh.
Nhưng không có cử động tiến hành sưu hồn gì, chỉ là đụng vào hồn của Tô Minh một, sau đó luồng khí tức này thối lui, trở lại trong cánh tay phải khô héo ở trên bả vai Tô Minh.
– Đúng là có khí tức man khải của Man tộc nhưng hồn của ngươi lại thuộc về Đại Minh Bộ. Trong hồn còn có một sợi không thuộc về bản giới. Hừ, năm đó lão phu là người phản đối nhất chuyện lấy nhau, nhưng ngươi nói là người của Man tộc cũng không phải là nói láo…
Tiếng nói già nua vang vọng khiến đầu óc của Tô Minh nhấc lên sóng lớn ngập trời.
– Ô Sơn Bộ… Ô Sơn Bộ lại có thật. Man tộc… Đại Man Bộ… Hắn còn nói hồn của ta là Đại Minh Bộ. Điều này…
Tâm thần của Tô Minh không thể nào bình tĩnh được, bị một câu nói của lão giả làm cho quay cuồng.
– Ta với ngươi làm một cuộc giao dịch. Tiểu tử Man tộc, ngươi đã có thể tới đây cũng coi như là có duyên với lão phu. Tuy nói hồn và khí tức của ngươi có chút pha tạp, nhưng bất luận là Đại Man Tộc hay là Đại Minh Tộc thì cũng coi như là tiểu bối cùng tộc với lão phu. Cuộc giao dịch này đối với ngươi là một tạo hóa lớn.
Tiếng nói tang thương mang theo một nguồn lắng đọng qua năm tháng.
– Như lúc trước tiền bối phán đoán, vãn bối là người cùng tộc với tiểu bối…
Tô Minh không lập tức hỏi thăm xem đấy là tạo hóa gì mà là chần chờ một chút, đè những suy nghĩ phức tạp trong lòng xuống, thấp giọng nói.
– Vô số năm tháng qua, những người khác tiến vào nơi này đều bị lão phu lục soát hồn, lột da, cạo xương, hong gió, sau đó thêm một chút gia vị, cũng là một chút thú vui…
Lão giả nhàn nhạt nói.
Hai mắt Tô Minh chợt lóe lên, lại tiếp tục hỏi một câu.
– Những tiểu bối khác cùng tộc đạt được tạo hóa lớn của tiền bối đang ở đâu?
– Ngươi ở bên ngoài đã thấy những thân ảnh xuất hiện trên bầu trời màu đỏ, trong số đó có thân ảnh của bọn họ.
Tiếng nói của lão giả vẫn bình thản nhưng khi rơi vào trong tai của Tô Minh lại hóa thành lạnh lẽo.
Tô Minh trầm mặc, lão giả kia cũng không nói gì, cho đến hơn một nén nhang sau, Tô Minh mới cười khổ thở dài.
– Tạo hóa lớn của tiền bối là cho vãn bối một cơ hội tấn thăng làm linh tiên sao?
– Sao? Đứa trẻ nhà ngươi cũng thật khôn khéo, đoán được từ lời lúc trước lão phu quát mắng đám tàn thứ phẩm kia đúng không? Không sai. Tạo hóa lớn ta cho ngươi chính là một cơ hội lên tiên. Nếu ngươi thích thì lão phu có thể phân tích một chút tạo hóa này cho người. Nếu ngươi có thể đoán được lão phu muốn giao dịch cái gì cùng ngươi thì lão phu sẽ ban thưởng cho ngươi một chút.
Lời nói của lão giả ngừng lại, tựa như có thêm một ít cảm xúc khác, nhưng vẫn nhàn nhạt nói.
– Ngươi chỉ có một cơ hội để đoán.
Tiếng nói của lão giả vang vọng khiến hai mắt của Tô Minh lóe lên.
– Tiền bối không phải là đang nói đùa chứ?
Tô Minh chậm rãi nói. Sau lưng hắn, lão giả hừ lạnh một tiếng.
– Không cần đùa giỡn những thứ vô dụng này…
– Tiền bối muốn vãn bối giúp tìm ra rốt cuộc là ai đã giết tộc nhân của ngươi!
Tô Minh đột nhiên mở miệng, tiếng nói như đinh chém sắt. Tuy chuyện đánh cuộc này, cho dù Tô Minh thua cũng không có tổn thất gì, nhưng Tô Minh muốn thắng. Bởi vì… trong cuộc tiếp xúc giữa hắn cùng với lão giả kia, hắn vẫn bị động, ở trong lòng cũng đã bị đối phương ở phía sau gieo xuống bóng ma. Thậm chí bóng ma này càng lúc càng lớn, cho đến khi Tô Minh không thể phản kháng được, sẽ bị đối phương hoàn toàn thao túng tâm thần.
Hắn muốn nắm giữ thế chủ động. Cho dù chủ động này quá bé nhỏ nhưng đối với Tô Minh mà nói, cũng là một loại phản kháng và giãy giụa.
Mà đáp án này cũng không phải là Tô Minh tưởng tượng lung tung ra. Hắn phán đoán thông qua mấy dấu vết. Thứ nhất là nơi đây đã trở thành phế tích, trở thành chỗ chôn xương của người tộc Thiên Linh. Nhưng lão giả này vẫn ở đây, lặng yên làm bạn cùng với tộc nhân của hắn.
Thứ hai chính là ở trên bức điêu khắc thô ráp cuối cùng, những chuyện biểu đạt trong tấm hình tràn đầy quỷ dị, không có kết thúc bình thường. Có rất nhiều chuyện biểu đạt ở đấy, bộ lạc Thiên Linh bị diệt vong hoặc là thọ nguyên kết thúc mà chết. Nhưng trong những xác chết có rất nhiều đứa trẻ, cho nên không có khả năng sau.
Thứ ba chính là những thân ảnh màu đỏ bị giết hết. Lão giả này vốn dĩ rất mạnh mẽ, chuyện này tuy nói có thể có, nhưng lại không thể tồn tại. Còn có một nguyên nhân khác lại là do những nhân tố bên ngoài đưa đến. Nhưng Tô Minh chỉ có một cơ hội để suy đoán, cho nên hắn không chút do dự nói ra câu trả lời này.
Tuy vậy nhưng Tô Minh cũng không nắm chắc với câu trả lời này. Nhưng sau khi hắn nói xong những lời này, lão giả kia vẫn trầm mặc. Tô Minh biết rằng suy đoán của mình có lẽ là chính xác.
– Có lẽ năm đó ta nên suy nghĩ lại chuyện các tộc lấy nhau…
Hồi lâu sau, một tiếng thở dài truyền đến từ phía sau Tô Minh.
– Ngươi rất thông minh, giỏi quan sát chi tiết… Suy đoán của ngươi rất chính xác nhưng cũng là sai lầm. Người giết chết tộc quần, là chính ta… Nói ra điều ngươi muốn ta ban thưởng đi!
Tiếng nói của lão giả lộ ra một tia bi ai, chậm rãi vang vọng.
– Vãn bối không cần ban thưởng, chỉ hy vọng được nhìn thấy hình dáng của tiền bối.
Tô Minh trầm mặc một lát rồi hai mắt chợt lóe lên, quyết đoán nói.
– Ngươi quả nhiên là rất thông minh… Nhìn được và không nhìn được đối với lòng người hoàn toàn khác nhau.
Sau một hồi lâu, tiếng nói già nua lại vang vọng. Hư vô ở phía trước Tô Minh vặn vẹo, một lão giả từ từ đi ra.
Mặc dù toàn thân lão giả kia vô cùng bẩn nhưng Tô Minh vẫn nhận ra đối phương chính là ông lão trên bức điêu khắc cuối cùng, người khoanh chân ngồi ở trên đài cao, vươn hai tay hướng về đại điện ở trên bầu trời, bên dưới là vô số tộc nhân quỳ lạy!
Trong đôi mắt của lão giả này là một mảnh thâm thúy. Nhưng thâm thúy này lại tồn tại vẻ chết lặng và mờ mịt. Nhưng nét thâm thúy này khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, giống như nếu nhìn thẳng vào mắt hắn sẽ bị hút mất linh hồn.
Hắn đứng ở nơi đó, trên người không có chút tu vi nào dao động. Nhưng Tô Minh có thể cảm thụ được vô số uy áp so ra còn mạnh mẽ hơn Đạo Hải tiên năm đó. Tựa như người này và Đạo Hải tiên chênh lệch một cảnh giới!
Chương 1179: Tam Hoang tam tộc
– Trên người của ngươi có ẩn tàng một ý chí. Đó là một ý chí của linh tiên may mắn né tránh được hạo kiếp nhưng đã bị vỡ ra vô số lần. Hôm nay còn sót lại chỉ là một chút linh thức, nhưng ảm đạm hầu như đã sắp bị dập tắt rồi.
– Vậy hẳn là linh tiên của Sa Thổ bộ rồi.
Lão già nhàn nhạt nhìn Tô Minh, tựa như có thể nhìn thấu cơ thể hắn, thấy tất cả bí mật trong thân thể hắn. Tiếng nói vang vọng khiến tâm thần Tô Minh chấn động nhưng thần sắc lại không lộ ra chút biến hóa.
Vị lão già thần bí chưa từng thấy mặt của Thiên Linh Bộ Lạc này, một cẩn thận chôn trong đáy lòng, vẻ mặt hay thần sắc đều đại đa số biểu hiện ra cho đối phương thấy những điều đối phương muốn biết.
Dù sao thì một người chân chính không rõ vui giận thường rất dễ bị dò xét ra, cũng dễ bị người ta phòng bị. Cho nên điều cần phải giấu diếm chính là tất cả biến hóa bên trong nội tâm.
Tô Minh biết lão già kia nói tới là ai. Sa Thổ linh, tự xưng là tiên linh nhưng thực tế chỉ là tồn tại linh tiên. Lời của lão già này cũng giải thích cho những suy nghĩ và nghi ngờ của Tô Minh lúc trước về Đạo Hải chi tiên.
Lúc trước hắn nghĩ tới Đạo Hải chi tiên, trong nội tâm từng xuất hiện thân ảnh của Sa Thổ linh. Hôm nay xem ả Sa Thổ linh đúng là không phải giống hắn tự xưng là tiên linh mà chỉ là một linh tiên thôi.
Sa Thổ linh vẫn ngủ say, mà Tô Minh mãi không gọi hắn. Bởi vì Diệt Sinh chủng đã mất rồi, Tô Minh không biết là một khi triệu hồi Sa Thổ linh kia thì có xuất hiện chuyện bất ngờ gì hay không.
– Tiền bối lúc trước nói là ở vãn bối còn có khí tức của ngoại tộc…
Tô Minh biết những lời này có lẽ mình không nên chủ động hỏi ra mà chỉ nên hời hợt bỏ qua, hoặc là coi như không chú ý tới. Có lẽ đó mới là sự lựa chọn chính xác, tiến hành giao dịch kia với đối phương.
Nhưng Tô Minh vẫn hỏi. Nếu không giải thích tất cả cho rõ thì cái gọi là vận may này có thể biến thành thân ảnh màu đỏ, trở thành thứ tàn phẩm khi thăng linh thất bại.
– Không biết ngoại tộc là cái gì?
Thần sắc Tô Minh như thường, nhìn lão già, chậm rãi nói.
Lời này của hắn vừa thốt lên, hai mắt lão già kia chợt lóe lên ánh sáng nghiêm nghị, quan sát Tô Minh, hồi lâu không nói gì.
Tô Minh cũng không mở miệng mà lẳng lặng nhìn lão già. Hắn tuy rằng tu vi không bằng đối phương, tuy lão già này muốn tiêu diệt hắn thì cực kỳ dễ dàng nhưng dù là thế thì hắn vẫn có dũng khí nhìn đối phương.
– Ngoại tộc… Tất nhiên là Ám Tộc, còn Thánh Tộc. Bọn họ đối với các bộ lạc Hoang Tộc chúng ta mà nói chính là ngoại tộc!
Sau một hồi lâu, lão già kia mới lãnh đạm nói ra những lời này.
Hai mắt Tô Minh lóe sáng. Những lời này của lão già mang tới tin tức rất lớn.
– Tam Hoang đại giới, tại sao lại được gọi là tam?
Tô Minh bỗng nhiên mở miệng.
Lão già nhìn Tô Minh, trên mặt lộ ý vị rất sâu, ngẩng đầu nhìn phía trên động phủ, thần sắc dường như đang cảm khái.
– Ngươi đã nhận ra một chút lịch sử viễn cổ, muốn xác minh từ chỗ lão phu sao? Cũng tốt. Đáp ứng giao dịch của chúng ta, ta sẽ nói hết thảy cho ngươi biết. Những chuyện cũ đã mai táng bên trong năm tháng, đó là chuyện mà lão phu đã trải qua….
Lão già bình tĩnh nói, giọng nói mang theo vẻ tang thương, vang vọng bên trong động phủ tràn ngập hài cốt, giống như làn gió năm tháng gào thét qua.
Tô Minh trầm mặc, hồi lâu ánh mắt lóe lên, chậm rãi gật gật đầu.
– Vãn bối có thể đáp ứng yêu cầu của tiền bối nhưng vãn bối muốn được giải thích hoàn toàn nghi hoặc!
– Tam Hoang sở dĩ được gọi là Tam bởi thời kỳ viễn cổ, tiên linh sáng tạo ra trời cao của chúng ta, trong thiên địa tồn tại ba bộc lạc. Ba tộc quần này một là Ám, một là Thánh, còn một là Hoang!
– Ba tộc quần, mỗi tộc đều chứa rất nhiều bộ lạc.
Thần sắc lão già mang theo nhiều hồi ức, giọng nói mờ ảo, lan tràn tới không biết bao nhiêu thời gian trước.
– Như vậy Tam Hoang đại giới trong đó có Cổ Ngô, Cổ Thục, Cổ Ngụy sao?
Tô Minh lập tức mở miệng.
– Những cổ mà ngươi nói thì lão phu không biết. Nhưng ta biết các bộ của Ám Tộc phát triển tới thời đại hậu kỳ tiên linh, bộ lạc của bọn họ được tiên linh hiệu triều, đều xưng là Ngô!
– Mà Thánh Tộc được tiên linh hiệu triệu, sáng lập một cái gọi là Thục.
– Vậy Hoang Tộc chúng ta chính là cái mà ngươi gọi là Ngụy!
Giọng nói của lão già vang vọng. Mặc dù thần sắc bình tĩnh nhưng trong nội tâm Tô Minh lại giống như có sóng to gió lớn. Những lời nói của lão già này đồng thời giải nghi hoặc cho hắn, cũng làm cho hắn trong giây lát nghĩ tới Thiên Ngô công tử mà hắn gặp trong Thần Nguyên tinh hải năm xưa.
Vị đại năng kia dù chết bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò nhưng Tô Minh sẽ không quên trận đánh cuối cùng của người này, kích phát ra cái gọi là Cổ Ngô huyết mạch, lại liên tưởng tới bản thể của đối phương là con rết khổng lồ. Trong đầu Tô Minh lúc này đột nhiên sáng tỏ.
Ám Thần nhất mạch tu nội đan, trên thực tế người của trận doanh này nhìn như tu sĩ nhưng lại là các loại vật kỳ dị biến thành. Điểm này Thiên Ngô công tử đã thể hiện rõ!
– Nhưng bọn họ hôm nay không phải là Ám Tộc và Thánh Tộc, tự xưng là Ám Thần và Nghịch THánh…
Lời nói của Tô Minh tới chỗ này liền ngừng lại, nhìn về phía lão già.
Lão già trầm mặc, sau đó mới than nhẹ một tiếng.
– Trong tiên linh cũng có trận doanh… Nếu không thì làm sao xuất hiện Ngô, Thục, Ngụy được? Trong một hạo kiếp đột nhiên phủ xuống năm đó mà ta không biết được. Hôm nay mơ hồ chỉ lục lọi được một chút. Lúc ấy bọn họ phần lớn đều đã mất mạng.
– Niên đại chúng linh vẫn lạc, truyền thừa mất đi, linh tiên quật khởi và thừa thớt. Đại điện truyền thừa vỡ vụn. Người thăng linh thất bại tàn sát bừa bãi, khiến cho cuộc đại chiến tam tộc cũng vì vậy mà xảy ra.
– Trận đại chiến này, Ngụy biến mất. Ngụy đại biểu cho Hoang Tộc sụp đổ nhưng Ngô và Thục cũng phải trả giá thảm trọng. Trận đại chiến này đại biểu cho thời đại tiên linh kết thúc. Thời đại bộ lạc tới tận cùng, cũng đại biểu cho Tam Hoang không thích hợp cho các tộc sinh tồn nữa. Cho nên Ngô và Thục mới từ trong đó, trừ một số nhỏ tộc nhân lựa chọn lưu lại, còn đâu hầu hết người còn sống sót đều rời khỏi Tam Hoang đại giới, muốn đi sáng tạo ra nơi ở mới thích hợp cho bọn họ sinh tồn.
Cho tới nhiều năm sau, một tiểu bối xông vào nơi này, xúc động cấm chế nơi đây, khiến ta thức dậy sau khi ngủ say. Ta tra xét trí nhớ của tiểu bối đó trước khi chết, biết bộ lạc đã bị thay thế, xuất hiện thời đại thứ ba, xuất hiện chín đại chân giới, cũng từ trí nhớ của hắn biết được Ám Thần và Nghịch Thánh…
Lão già nói tới đây liền nhìn về phía Tô Minh.
Tô Minh trầm mặc. Đây là vì hắn biết chân tướng mà nội tâm chấn động, đồng thời cũng xác minh suy đoán của hắn. Chẳng qua tất cả dù hắn đoán được phần lớn thì cũng không đoán ra được những gì liên quan tới Nghịch Thánh và Ám Thần, lại khiến nội tâm hắn khó có thể bình tĩnh lại được.
– Hóa ra là như vậy. Thảo nào cùng một cường giả mà chiến lực lại chênh lệch to lớn như thế. Hóa ra là như thế…
Tô Minh hít sâu một hơi, hai mắt bỗng nhiên lóe sáng.
– Chúng Linh Điện là do tiên linh tam tộc thống nhất sáng tạo ra hay là…
– Là Ngụy tiên linh chúng ta sáng tạo ra. Đồng thời ở Ngô và Thục cũng tồn tại vật tương tự.
Lão già chậm rãi nói.
– Tiền bối. Ta còn có vấn đề cuối cùng. Ngô cũng tốt, Thục cũng được, còn cả Ngụy của chúng ta, tiên linh sáng tạo ra, bọn họ rốt cục là cái gì? Bọn họ tới từ phương nào. Bọn họ… Vì sao lại sáng tạo ra trời cao nơi này, sáng tạo ra tam tộc!
Tô Minh khi hỏi tới vấn đề này, trong đầu hắn hiện lên Ô Sơn năm xưa, khi hắn còn là một thiếu niên u mê, nhìn truyền thuyết miêu tả liên quan tới Man tộc mà hỏi.
– Man tộc có tổ, khai thiên tạo tộc…
– Thì ra truyền thuyết một chỉ là truyền thuyết, là một câu nói tầm thường, khiến ta cảm thấy là thần thoại. Nó là sự thực!
Sắc mặt Tô Minh biến hóa liên tục, nhìn về phía lão già Thiên Linh Bộ Lạc trước mặt.
– Có lẽ… Ở trước thời đại tiên linh cũng vẫn còn thời đại khác lớn hơn.
Lão già trầm mặc chốc lát, than nhẹ một tiếng. Trong tiếng thở dài ẩn chứa tang thương này, làm cho người ta nghe xong liền cảm thấy linh hồn giống như biến thành bụi bậm vậy.
– Sinh mệnh thời đại đó, tu vi của bọn họ vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta. Bọn họ vô cùng cường đại nhưng cũng vẫn gặp phải hạo kiếp không biết, cả thời đại bị hủy diệt, chỉ còn sót lại một sốt người. Bọn họ sáng tạo ra Tam Hoang nhưng cuối cùng cũng vẫn không tránh thoát khỏi vận mệnh. Bọn họ đều mất mạng cả.
– Vấn đề này ta cũng từng muốn biết. Ta không phải suy đoán tới bọn họ mà suy đoán về chính mình. Nếu ta có thể sống càng lâu, có thể chứng kiến mọi thời đại biến thiên, cho tới một ngày, chúng ta dù ở Tam Hoang đại giới hay ở bên ngoài tinh không mênh mông, đối với một cuộc hạo kiếp không thể đối kháng mà nói…
– Nếu ta có thể còn sống sót. Ta có thể làm gì? Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì?
Lão già lẩm bẩm.
– Ta sẽ lấy năng lực của ta đi sáng tạo một trời cao mới… Để truyền thừa có thể tiếp tục, để dấu vết không bị xóa đi….
Tâm thần Tô Minh chấn động, nhìn lão già trước mắt. Lão già này cũng nhìn hắn. Tô Minh hiểu những lời nói này của lão già đã cho hắn đáp án.
– Ta đã giải đáp nghi ngờ của ngươi. Vậy hiện tại ngươi cũng phải thực hiện hứa hẹn, hoàn thành giao dịch của chúng ta. Ta cho ngươi cơ hội thăng linh, mà ngươi… Sau khi thành công phải mượn lực lượng của Chúng Linh Điện, trở lại quá khứ, ngăn cản ta mất khống chế, tru diệt toàn bộ tộc nhân của ta. Dù không ngăn cản được thì cũng phải đặt ở đó một điểm mốc để ta có thể trở lại quá khứ vô số lần!
Hai mắt lão già lộ vẻ chấp nhất điên cuồng. Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giống như nếu Tô Minh mà từ chối thì chỉ sợ là dù Tô Minh có là tiểu bối trong tộc, hắn cũng lập tức giết chết.
Tô Minh trầm mặc. Hắn đã nhận ra lão già này dù nói hắn muốn giao dịch, dù hắn cho mình thấy khuôn mặt nhưng Tô Minh cũng không dự liệu được là lão già này lại có ý nghĩ điên cuồng như thế.
Thay đổi quá khứ… Chuyện này không cần nói có tồn tại chân chính hay không, nhưng dù tồn tại, nếu có thể dễ dàng như vậy thì sợ là lão già này và một số tiên linh lúc trước đã nghĩ tới. Bọn họ còn mất mạng sao?
Chương 1180: Tiên linh vị
Tô Minh yên lặng nhìn vẻ chấp nhất trong mắt lão giả, bỗng nhiên hắn có chút thương cho lão nhân này. Đây là một lão nhân mặc dù có tu vi cường đại nhưng vẫn luôn sống trong tự trách và hối hận, là một lão nhân không tiếc tất cả điên cuồng để thay đổi vận mệnh của tộc nhân.
– Ta sẽ giữ lời hứa.
Tô Minh khẽ mở miệng.
– Đây là tạo hoá của ngươi. Nếu ngươi thăng linh thất bại, ngươi sẽ trở thành linh hồn không có ý thức. Chỉ khi nào ngươi thành công, ngươi mới có thể từ hậu linh mà bước vào tiên linh.
Vẻ chấp nhất trong mắt lão giả càng thêm kiên định, hắn nhìn Tô Minh. Lời nói rơi vào trong tai Tô Minh, hai mắt Tô Minh bỗng nhiên chợt loé.
– Ta là hậu linh?
– Đương nhiên là hậu linh. Lúc trước, thông qua bọn tiểu tu sĩ xông vào nơi đây, ta mới biết được lão phu ở thời đại cuối cùng. Thời đại hiện tại gọi là hậu linh và linh hậu.
– Ngươi đạt được man khải Đại Man Bộ, đó là man khải chân chính. Lại đạt được minh giác Đại Minh Bộ, hai thứ này cộng vào với nhau khiến ngươi không còn là linh hậu tầm thường mà trở thành hậu linh!
– Tuy nói tiến thêm một bước, ngươi chính là tiên linh. Nhưng khoảng cách giữa hai bước này là khoảng cách giữa hai thời đại. Nếu không có Chúng Linh Điện, cho dù tu hành thế nào thì cuộc đời này cũng khó có thể vượt qua. Nhưng hôm nay, đây là tạo hoá của ngươi!
Nghe lời lão giả nói, Tô Minh lại liên tưởng đến sự khác biệt của bản thân với đại năng Tam Hoang. Nghĩ tới việc bản thân có thể đánh một trận với trận doanh Nghịch Thánh, hắn liền hiểu được nguyên nhân.
– Lấy tu vi lão phu có thể lấy ra ba lần thể hiện thăng linh trong vòng năm tháng. Ngươi chỉ có ba cơ hội quan sát. Có thể thành công hay không, ba lần quan sát này là trọng điểm. Lão phu hi vọng ngươi có thể thành công. Nhưng không thể không nói, cho dù là ở niên đại của lão phu, ngươi có thể thăng linh thành công cũng vô cùng hiếm thấy…
Lão giả phức tạp nhìn Tô Minh một cái, vung tay áo lên. Tô Minh lập tức cảm thấy hư không xung quanh vặn vẹo, trong phút chốc thấy hoa mắt. Khi tầm mắt của hắn rõ ràng là lúc bọn họ không còn trong động phủ nữa, mà là đang trong một mảnh sương mù màu trắng, trên một bình đài cao vút.
Bọn họ đứng ở trên bình đài. Tô Minh cúi đầu nhìn lại, nhìn qua sương mù vô tận kia còn có một số ngọn núi như ẩn như hiện trong sương mù.
– Ngươi đã trải qua man khải chân chính, có thể tính là Man tộc. Như vậy, đầu tiên lão phu sẽ cho ngươi thấy cảnh tượng vô số năm trước, cường giả Man tộc các ngươi thăng linh!
Hai mắt lão giả lộ ra tinh mang chói mắt, tu vi toàn thân ầm ầm bộc phát vô hạn. Tu vi lực lượng tản mát ra tám phương chỉ trong tích tắc khiến thiên không chấn động, để sương mù trên mặt đất quay cuồng, càng làm cho Tô Minh gần như hít thở không thông.
Giờ phút này, tu vi mà lão giả tản mát ra lập tức khiến Tô Minh xuất hiện ảo giác. Dường như người đứng ở chỗ này không phải là lão giả kia mà là một mảnh núi sông mênh mông cuồn cuộn, là một thế giới đầy đủ, càng là một đại giới tinh không!
Tất cả thứ này dường như đều được tích chứa trong thân thể lão giả. Tâm thần Tô Minh chấn động, đồng thời hắn cũng so sánh với các cường giả mà hắn đã nhìn thấy. Tuế Trần Tử cũng tốt, Đạo Hải Chi Tiên cũng được, cho đến khi Tô Minh nghĩ đến cảnh tượng khuyết khẩu Tam Hoang bị phá vỡ trong Liên Minh Tiên Tộc, hắn đã thấy thân ảnh Vô Ngữ, tâm thần chấn động lần nữa.
– Hắn quả nhiên là Vô Ngữ!Trước khi vào cửa điện đều phải qua mình giám sát ! Tại sao mình biết vấn đề này ư .Ừm…mình được ăn chút lộc Quan Lớn Tuần Tranh …!
Đây là lần đầu tiên Tô Minh tận mắt nhìn thấy sự cường đại của Vô Ngữ. Đó dường như chỉ cần lão giả này muốn thì có thể làm cho thế giới này biến mất, chỉ cần là ý nguyện của hắn thì thiên không cũng phải thay đổi trước mặt hắn, cường đại không thể nào hình dung được.
Đó là cảnh giới đã vượt qua, áp đảo trời cao, áp đảo hư vô, áp đảo tinh không!
– Đây cũng không phải lực lượng tiên linh!
Tô Minh hô hấp dồn dập. Hắn đã gặp qua tiên linh, cho dù là Sa Thổ Chi Linh hay Đạo Hải Chi Tiên thì cũng tuyệt đối không cường đại như vậy.
– Đây là lực lượng tám lần thăng linh thành công, còn thiếu một chút nữa là có thể trở thành tiên linh. Vô Ngữ? Có lẽ phù hợp với cảnh giới Vô Ngữ như lời ngươi nói rồi. Nhưng lão phu thấy, nếu có thể thăng linh thành công chín lần thì cảnh giới của lão phu không phải là Vô Ngữ như lời ngươi nói nữa, mà là Khả Ngữ!
– Tiên linh có thể nói!
Lão giả giơ tay phải lên, vung tay áo về phía thiên không. Dưới cái vung này, thiên địa nổ vang. Trong giây lát, thiên không liền xuất hiện lốc xoáy khổng lồ. Lốc xoáy rầm rầm chuyển động nhanh chóng khuếch tán về tám hướng. Những nơi nó đi qua, thiên không trở thành vô số mảnh nhỏ, âm thanh ken két vang vọng. Cả thiên không rõ ràng đã trở thành đại hạn.
Những khe nứt liên tục xuất hiện, mảnh vỡ bắn về bốn phía, sương mù trên mặt đất cũng bị cuốn sạch. Tô Minh lập tức cảm nhận được chiếc nhẫn màu trắng trên ngón tay vù vù.
Vù vù này là run rẩy, là run rẩy bản năng khi gặp được lực lượng cường đại hơn nó rất nhiều. Loại run rẩy này khiến Tô Minh hiểu được, ở trước mặt lão giả kia, mặc dù chiếc nhẫn này không thể nói là chí bảo tầng thứ nhưng cũng quá yếu.
– Lão nhân của bộ lạc Thiên Linh đã mạnh mẽ hơn cả cường giả Tam Hoang đã sáng tạo ra chiếc nhẫn Nghịch Thánh ở trận doanh Nghịch Thánh rồi! Có lẽ hắn được gọi là Hoang Thần!
Tâm thần Tô Minh chấn động là lúc vô số mảnh nhỏ do thiên không vỡ vụn quét ngang, lấy tốc độ cực nhanh tổ hợp lại, dường như hoá thành một thiên không khác. Theo tia sáng của thiên không kia chợt loé, lúc tia sáng phủ xuống mặt đất như cắt đứt thời không.
Tô Minh thấy trước mặt hắn, trên bình đài này có nhiều hơn một thân ảnh. Đây là một người vô cùng khôi ngô, thân hình cao lớn, từng trận khí tức Man tộc khiến Tô Minh quen thuộc khuếch tán ra không giữ lại chút nào từ trên thân ảnh ấy.
Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, nhưng đều là người Man tộc, khiến Tô Minh vô cùng quen thuộc với đại hán kia. Vết sẹo toàn thân của đại hán đã khép lại. Hắn đứng ở nơi đó như cùng đứng với trời đất, đại địa cũng muốn khuất phục, thiên không cũng muốn cúi đầu.
– Man!
– Man!
!
– Man!
!!
Từng trận gầm nhẹ truyền đến từ phía dưới. Lâm Phi cúi đầu nhìn lại. Hắn lập tức thấy được vùng đất dưới bình đài này, giờ phút này xuất hiện vô số Man tộc. Tất cả bọn họ đứng đó lớn tiếng gầm, khí thế mạnh mẽ như cầu vồng xuyên không, khiến đại địa và thiên không run rẩy.
– Đây là cảnh tượng vô số năm trước, Man Công, tộc nhân đời thứ 38 của Man tộc các ngươi thăng linh. Đây là lần đầu tiên hắn thăng linh, nhưng cũng là thất bại cuối cùng của hắn. Nếu ngươi coi trọng thì lão phu sẽ dùng tu vi xé rách thiên không, giấu diếm ý chí Man Hoang Đại Giới, rút ra trí nhớ…
Âm thanh lão giả kia quanh quẩn bên tai Tô Minh. Ở bên cạnh, thân ảnh lão giả từ từ hiển lộ ra, mang theo ánh mắt cảm khái nhìn về phía bình đài chỉ có bóng lưng đại hán.
Hai mắt Tô Minh co rút lại. Lời nói của lão giả bị hắn ghi sâu trong đáy lòng. Thì ra tu vi đến trình độ nhất định thì có thể xé rách thiên không, giấu diếm ý chí Tam Hoang, rút ra trí nhớ…
Nhưng chỉ là giấu diếm, hai chữ bí ẩn này cũng đủ nói rõ rồi. Cho dù tu vi của lão giả này thì vẫn phân chia cao thấp với ý chí Tam Hoang.
Hắn chỉ có thể giấu diếm mà không phải là mạnh mẽ ép ý chí Tam Hoang rút ra trí nhớ.
Tất cả đều bị Tô Minh nhớ kỹ, đồng thời toàn bộ tâm thần hắn cũng đặt lên người đại hán Man tộc phía trước. Hắn thấy đại hán này ngửa mặt lên trời rống một tiếng, gân xanh toàn thân nổi lên, lực lượng khí huyết nồng nặc ầm ầm bộc phát. Trong khi bộc phát không có chút tu vi dao động nào, nhưng khí huyết cường đại đủ để áp chế tất cả tu vi, có thể đánh nát tất cả bức tường cản trở.
– Man tộc, đây là bộ lạc có thể ngang hàng với Thục Trung Thánh Tộc trong Thần Tộc. Nhục thể của bọn hắn đã mạnh mẽ đến trình độ không thể nào hình dung.
Lão giả bên cạnh Tô Minh lẩm bẩm, giống như tự nói, lại giống như đang nói với Tô Minh.
Đúng lúc này, đại hán Man tộc gào thét, một luồng sóng gợn đột nhiên khuếch tán ra từ trên người. Sóng gợn này là khí lãng, rầm rầm vang vọng khắp thiên không, khiến thiên không lập tức xuất hiện vặn vẹo như sắp bị xé nứt. Một toà đại điện mà Tô Minh đã gặp qua liền xuất hiện!
Đại điện này chính là Hàng Linh Điện đã xuất hiện vô số thân ảnh màu đỏ đuổi giết Tô Minh lúc đầu!
Đại điện này phủ xuống rồi trôi lơ lửng giữa không trung. Ngay sau đó, phía sau thiên không lại vặn vẹo, rõ ràng xuất hiện một toà đại điện mênh mông tản mát ra kim quang vô tận!
Hàng Linh Điện so sánh với nó như người lớn và trẻ nhỏ. Đại điện màu vàng phủ xuống, trong tiếng nổ vang hoàn toàn lộ ra, từ xa nhìn lại dường như vô biên vô hạn, mơ hồ có thể thấy được trên đại điện này có một bảng hiệu, trên đó có viết hai chữ to.
Chúng Linh!
– Lần đầu thăng linh chỉ xuất hiện một toà Hàng Linh Điện. Năm đó, lão phu thăng linh lần thứ tám lại xuất hiện tám toà Hàng Linh Điện xoay tròn, Chúng Linh.
Lão giả bên cạnh Tô Minh nhàn nhạt mở miệng.
Cùng lúc đó, trong tích tắc Chúng Linh Điện khổng lồ màu vàng xuất hiện, lập tức mạnh mẽ khuếch tán kim quang vạn trượng ra khắp đại địa, khiến thiên không và đại địa trở thành màu vàng chỉ trong nháy mắt. Trong giây lát, trong đại điện xuất hiện vô số thân ảnh.
Những hư ảnh này không phải thân ảnh màu đỏ đuổi giết Tô Minh mà là một đám người mặc trường sam. Bọn họ nam có nữ có, lơ lửng ở ngoài đại điện màu vàng, giống như cấp bậc vô cùng sâm nghiêm. Người đứng trên cùng, toàn thân đều toả ra kim quang vạn trượng, tràn ngập uy áp khiến người ta hít thở không thông. Dưới hắn là ba người, phía dưới lại là tám người, mười một người, ba mươi chín mười, tám mươi sáu ngươi, cho đến cuối cùng là 861 người.
– Đây là…
Tô Minh quan sát hơn hai ngàn hư ảnh bên ngoài đại điện. Hắn có thể nhìn ra những thứ này không phải chân thân mà là do khí tức nào đó ngưng tụ lực lượng. Bọn họ sắp hàng dường như theo quy tắc nào đó, tổng cộng mười hàng. Nếu không coi người đứng cao nhất là một hàng thì bên dưới hắn tổng cộng có chín hàng.
– Những thứ này là tiên linh vị, tổn gcộng 2603 tiên linh vị! Thăng linh chính là tuyển chọn một trong số những tiên linh vị đó rồi dung hợp. Lần đầu dung hợp chỉ có thể chọn từ hàng thấp nhất. Như vậy suy ra, nếu có đầy đủ vận khí thì có thể từ từ dung hợp đến lần thứ chín, cho đến thân ảnh tồn tại duy nhất đứng đầu.
– Lựa chọn khác nhau cũng đại biểu cho bản thân mạnh yếu. Việc này cần phải thử nghiệm. Mà cách mấy trăm năm mới xuất hiện một tộc nhân quý gia có tư cách thăng linh. Cho nên bọn họ vì tộc quần mà lấy tâm lý hi sinh đi đánh cược. Một khi thất bại chính là tử vong, trở thành sát lục chi hồn không có ý thức!
– Các tộc nhân sẽ nhớ thứ tự bọn họ dung hợp thất bại, để người sau không chọn mà thử cái tiếp theo.
Lão giả than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói.