Cầu Ma Audio Podcast
Tập 232 [Chương 1156 đến 1160]
❮ sautiếp ❯Chương 1156: Mười vạn châu chấu
Mật hoa Phong Thần ẩn chứa ở trong cơ thể độc phong. Tô Minh đạt được bảo vật này ở trong Man Tử Địa, đã mang theo hơn nửa đời người. Cho dù là ở trong thế giới tràn ngập tia sáng vô tận ngoài kia thì vật này cũng được Tô Minh dung nhập vào Oán Ngụy ở trong túi trữ vật, cho nên không bị hao tổn chút nào.
Đây vốn là ban đầu hắn chuẩn bị theo bản năng nhưng về sau hắn bảo tồn nó ở trong túi trữ vật, tránh bị vỡ nát.
Giờ phút này, sau khi nọc độc của độc phong ẩn chứa mật hoa Phong Thần kia bị lấy ra, trong nháy mắt tất cả đám sợi tơ màu xám xung quanh Tô Minh đều dừng lại, không nhúc nhích. Dường như bản năng ở trong cơ thể bọn chúng vào giờ khắc này đã khiến chúng hoàn toàn bị mật hoa Phong Thần này hấp dẫn.
Trong giây lát, những sợi tơ màu xám tro này phát ra tiếng kêu vang động trời, chớp mắt đã chạy về phía nọc độc ở trước người Tô Minh. Tốc độ của chúng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã ầm ầm ngưng tụ ở chung một chỗ. Những sợi tơ này lại hóa thành một quả cầu nhỏ màu xám tro ở trước mặt Tô Minh, bao bọc nọc độc ở bên trong.
Hai mắt của Tô Minh chợt lóe lên. Sau khi ngắm nhìn quả cầu nhỏ này một lát, hắn thấy màu xám tro của quả cầu nhỏ này nhanh chóng biến đổi, dần dần biến thành đỏ ngầu, nhưng rất nhanh lại hóa thành màu xám tro, chẳng qua là trên quả cầu còn xuất hiện một ít chấm đỏ.
Cùng lúc đó, dường như ở bên trong quả cầu nhỏ này có vô số vật ngọ nguậy, thỉnh thoảng lõm vào, thỉnh thoảng lại nhô ra, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị. Ở trong thần thức của Tô Minh, hắn nhận thấy được giọt nọc độc ẩn chứa trong mật hoa Phong Thần đang không ngừng mà hòa tan ra lấy với tốc độ khó có thể hình dung.
Tuy một giọt nọc độc ẩn chứa ở bên trong mật hoa Phong Thần này không thể nói là nhiều, nhưng nếu Tô Minh muốn hấp thu thì hắn phải mất một thời gian rất dài mới có thể hòa tan hoàn mỹ giọt nọc độc này. Thậm chí lần trước hắn hấp thu cũng chỉ là hấp thu một tia, cho nên mới có thể hòa tan được trong thời gian ngắn.
Nhưng hôm nay những sợi tơ màu xám tro này lại hấp thu với tốc độ cực nhanh, khiến cho gương mặt của Tô Minh lộ ra vẻ kinh sợ.
Cũng chỉ trong mười hơi thở, đột nhiên ầm một tiếng, quả cầu màu xám tro ngọ nguậy lại khôi phục như thường, vù vù trở về. Quả cầu nhỏ này vỡ vụn, vô số sợi tơ màu xám từ trong đó cùng nhau bay ra. Giọt nọc độc ẩn chứa bên trong mật hoa Phong Thần kia đã hoàn toàn biến mất.
Cũng chính vào giờ khắc này, Tô Minh bỗng hiểu thêm thêm một điều hoàn toàn mới về những sợi tơ màu xám tro. Hắn nhận thấy những sợi tơ màu xám tro này không cắn nuốt mật hoa Phong Thần mà còn có… Nọc độc!
Nọc độc kia có chút kinh khủng, nhưng đối với những sợi tơ màu xám tro này mà nói thì nó vẫn là vật có thể cắn nuốt.
Những sợi tơ này lại vờn quanh Tô Minh. Chúng phát ra tiếng gào thét chói tai, tạo thành cơn lốc ở trong gào thét. Có tiếng ken két truyền đến kéo dài mãi không ngừng, khiến hai mắt của Tô Minh lập tức co rút lại. Hắn thấy có một người ở bên trong vô số những sợi tơ kia. Có một cái khe xuất hiện theo tiếng ken két này. Càng ngày càng có nhiều khe, cuối cùng có một tia sáng màu xám tro mạnh mẽ lao ra, như thoát xác thiếu một loại mấu chốt, ở bên trong cơn lốc sợi tơ này bay với tốc độ cực nhanh ra ngoài.
Ánh mắt Tô Minh chớp động, thần sắc ngưng trọng. Hắn giơ tay phải lên hư không, thần niệm tản ra ngoài. Lập tức tia sáng màu xám tro kia thay đổi phương hướng ở bên trong cơn lốc, bay thẳng về phía Tô Minh. Trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay của tay phải Tô Minh, hóa thành một… Thân thể màu xám tro, nhưng lại có một số điểm đỏ… Một con châu chấu!
Đôi cách kia mỏng manh, nhìn như khinh bạc, nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được rất nhiều tia hàn khí tản ra từ trên người nó. Đôi cánh kia sắc bén như lưỡi dao, gào thét mà tới.
Bên trong mắt kép là một màu ngăm đen. Mặc dù nó đang nhìn Tô Minh nhưng Tô Minh khó có thể nhận ra điều này từ bề ngoài, chỉ có thần thức mới có thể phát hiện.
Đúng lúc này, rất nhiều tiếng ken két kéo dài xuất hiện. Tô Minh ngẩng đầu nhìn, hắn thấy vô số sợi tơ ở xung quanh đều xuất hiện cái khe, ngay sau đó sinh ra những con châu chấu giống với con châu chấu trong tay hắn như đúc. Trong khoảng thời gian ngắn, vờn quanh Tô Minh đã không phải là cơn lốc do sợi tơ tạo thành, mà là làn gió châu chấu!
Con ngươi ở hai mắt Tô Minh co rút lại, dần dần bình tĩnh, giơ tay phải lên vung về phía trước. Lập tức một viên tinh thạch bay ra. Tinh thạch này vừa xuất hiện, lập tức đám châu chấu xông tới. Trong thời gian ngắn, tinh thạch đã biến mất.
Cũng may là con Hạc Trọc Lông đang ngủ ở trong túi trữ vật của Tô Minh. Nếu nó đang thức, nhìn thấy cảnh như vậy, nhất định sẽ tiến lên liều mạng cùng với đám châu chấu này.
– Nơi châu chấu đi qua, không có một ngọn cỏ…
Tô Minh lẩm bẩm. Nhưng ngay khi hắn nói dứt lời, lập tức thân thể đám châu chấu kia quay về, rối rít phun ra một chút cặn bã. Gần mười vạn con châu chấu này chỉ phun ra rất ít. Vẻ mặt của Tô Minh vừa động, tay phải giơ lên hư không một trảo. Lập tức những thứ cặn bã này bị hắn thu thập, sau khi ngưng tụ chung một chỗ liền biến thành viên tinh thạch kia.
Nhưng bên trong lại không có chút linh khí nào.
– Cũng không phải là cái gì cũng nuốt.
Tô Minh chần chờ một chút. Hắn giơ tay phải lên mở ra một vết thương, sau đó nặn ra một giọt máu tươi. Giọt máu tươi này vừa mới bay ra, lập tức vẻ mặt của Tô Minh đại biến.
Những con châu chấu kia vừa nhìn thấy giọt máu tươi này, lập tức thân thể cùng nhau run rẩy. Dường như chúng đang không ngừng giãy giụa, muốn tới cắn nuốt giọt máu tươi kia. Nhưng dưới ý chí thao túng của Tô Minh, bọn chúng không thể phản kháng, chỉ có thể không ngừng truyền ra khát vọng hướng về phía Tô Minh.
Đây là ý chí của gần mười vạn châu chấu. Ý chí này vô cùng mãnh liệt, khiến cho Tô Minh có cảm giác, nếu trong thời gian ngắn mình không ra lệnh, rất có khả năng bọn chúng sẽ cắn trả.
Vẻ mặt của Tô Minh vừa biến hóa như vậy, lập tức mười vạn con châu chấu này trong giây lát liền xông ra, chạy thẳng về phía máu tươi của Tô Minh. Bọn chúng tranh đoạt thao túng của Tô Minh, không để ý tới việc ý chí của Tô Minh có ra lệnh hay không, vẫn sẽ đi cắn nuốt.
Tô Minh hừ lạnh, giơ tay phải lên bắn ra mấy cái, có tiếng ầm ầm vang vọng. Mấy con châu chấu kia đồng loạt phát ra tiếng kêu thê lương kêu thảm, thân thể vỡ vụn ra, biến mất.
Nhưng có một con không bị chết dưới chưởng này của Tô Minh. Sau khi sinh sôi chống cự, thân thể nó bị phá hủy hơn một nửa, nhưng vẫn xông tới giọt máu tươi kia của Tô Minh, một ngụm cắn nuốt.
Sau khi cắn nuốt, nó ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu vang. Trong giây lát, thân thể bành trướng hơn gấp đôi, đã vượt qua những con châu chấu khác không ít. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tô Minh rất khiếp sợ.
– Hay cho một yêu tu Ám Thần. Giờ phút này ta đã thấy được nó chẳng qua chỉ là ấu thể yêu tu, giống như một loại phân thân, nhưng lại có tiềm lực mạnh mẽ như thế. Nếu cho nó đủ thời gian, nó có thể trưởng thành đến cảnh giới kinh khủng. Thậm chí loại yêu tu này rất khó có thể thao túng được…
Hai mắt Tô Minh lóe lên, hai tay giơ lên bấm niệm thần chú. Từng đạo dấu vết bay ra, lại càng phun ra một hơi thở bổn mạng, bao phủ con châu chấu lớn kia, lại tiến hành tế luyện.
Dưới thần thức Tô Minh, những con châu chấu còn lại rối rít ngưng tụ ở chung một chỗ, hóa thành một quả cầu nhỏ trôi lơ lửng ở trước người Tô Minh. Quả cầu này thoạt nhìn không lớn, nhưng bên trong cũng ẩn chứa gần mười vạn châu chấu. Thoạt nhìn tựa như là không thể nào, nhưng trên thực tế chính là như thế.
– Đây là lực không gian mà vừa sinh ra yêu tu đã có, cho nên ấu thể kia mới có thể vừa ra tay đã làm được điểm này.
Hai mắt Tô Minh chớp động. Một lát sau, sau khi hắn tế luyện con châu chấu to gấp đôi kia xong, liền đưa vào bên trong tiểu cầu này. Sau đó lại lấy ra một con khác, tiếp tục tế luyện.
Hắn không hề cảm thấy phiền toái, muốn tế luyện toàn bộ gần mười vạn châu chấu lần nữa.audio coi am
Cùng lúc đó, tại ba chân giới khác ở Đạo Thần Chân Giới, mấy trăm tu sĩ và hung thú mà ở mi tâm có lỗ thủng kia, trong phút chốc toàn bộ thân thể bọn họ đều chấn động.
Lỗ thủng ở mi tâm bọn họ đang chậm chạp khép lại, nhưng ở trong thần trí của bọn họ lại đang âm trầm và cười lạnh.
– Phong ấn thứ nhất đã được mở ra, từ trứng hóa thành ấu trùng. Chỉ có điều người làm được điểm này đã phải giao ra một cái giá không nhỏ. Ngươi cứ tế dưỡng đi, ấu thể của ta được nuôi càng tốt thì ngày sau sẽ càng giúp ta được nhiều hơn. Tu sĩ hạ giới thật ngu xuẩn, sẽ có một ngày, ta sẽ cho ngươi biết việc làm của mình ngu xuẩn đến cỡ nào. Ngày này sẽ không xa. Chờ thân thể ta khôi phục như cũ, có thể triển khai tu hành huyết tế riêng của mình. Sau khi đạt đến trình độ nhất định, thân thể sẽ dung hợp làm một, Ám Phương ta sẽ phủ xuống Tam Hoang này!
Sau khi thần niệm, mấy trăm tu sĩ và hung thú này cùng nhau nhắm nghiền hai mắt.
Thời gian từ từ trôi qua. Tô Minh đã tế luyện được hơn phân nửa đám châu chấu này. Phân thân Phệ Không của hắn đang ở trên một bầu trời phía đông. Ở nơi đây, hắn mang theo gần mười vạn tu sĩ quét ngang tinh không. Có sóng gợn màu trắng tồn tại, cho dù là cơn lốc cũng đều không thể ngăn cản cước bộ của bọn hắn. Nơi đi qua, hoặc là nghe theo đưa ra linh hồn, hoặc là… bị giết hết.
Tu Chân Giới vốn là ỷ mạnh hiếp yếu. Hơn nữa bây giờ trong tinh không có cơn lốc tồn tại, ở dưới hạo kiếp, bốn chữ ỷ mạnh hiếp yếu này lại càng là máu tanh, trở thành định luật duy nhất ở thế giới này!
Chỉ có điều, so với phân thân Ách Thương của Tô Minh, phân thân Phệ Không của hắn làm việc ôn hòa đến cực hạn. Bởi vì phân thân Ách Thương của Tô Minh ở phía tây kia mang theo ý hủy diệt của Tô Minh, nhấc lên một cuộc sóng máu ngập trời.
Không có nhân từ, không có có đạo lý, chỉ có tuân theo, nơi đi qua, giết chóc vô tận. Đạo Thần Chân giới ở dưới hạo kiếp này, cũng chỉ có loại thủ đoạn thiết huyết mới có thể chỉnh hợp tất cả chung một chỗ trong khoảng thời gian ngắn.
Cùng lúc này, phân thân Phệ Không còn chưa bao trùm cả phương Đông, nhưng phân thân Ách Thương đã thấy được giáp giới phương Tây, hàng rào bầu trời sao với trận giới thứ tư!
Chuyện này giống như quả cầu tuyết, vừa mới bắt đầu là gian nan nhất, chỉ khi nào tạo thành thế mới càng ngày càng đơn giản. Mấy vạn đại quân gào thét đủ để đánh vỡ tất cả các ý chí. Cho dù thân thể cực kỳ mạnh mẽ, nhưng ở dưới hạo kiếp này, ở trong mấy vạn đại quân nơi đây, cũng sẽ phải khuất phục.
Nếu như dám phản kháng, không phải chỉ giết một người, mà là cả huyết mạch!
Lúc Tô Minh vẫn còn tế luyện mười vạn châu chấu, tay phải của hắn bỗng nhiên run lên. Tuy nói rất nhanh đã khôi phục như thường, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía tinh, trong mắt cũng lộ ra vẻ kích động và cảm khái.
Chương 1157: Đại sư huynh!
Tô Minh nhìn tinh không. Lấy tu vi của hắn, ánh mắt có thể thấy rất xa, rất xa, có thể xuyên thấu ra ngoài cơn lốc, thấy ở nơi xa có một đoàn người đang nhanh chóng đi tới.
Hắn thấy được Trần Văn, thấy Tư Mã Ngọc đi trước, cũng thấy theo phía sau hai người là mấy ngàn tu sĩ, một tráng hán không đầu, nện bước tiến lên, tay cầm rìu chiến chém ra. Cơn lốc nổ vang, nghiêng ngả cuốn đi, lộ ra một con đường.
Tô Minh nhìn đại hán không đầu kia, thần sắc kích động và cảm khái, lần lượt thay đổi. Hơn nghìn năm ly biệt, lúc đó hắn còn mang theo vẻ non nớt, giờ đã hoàn toàn trưởng thành. Nhưng dù là xa cách năm tháng lâu dài hơn thì loại tình cảm huynh đệ này vẫn như rượu để lâu, càng ngày càng thuần, không hề tiêu tán.
– Đại sư huynh…
Tô Minh lẩm bẩm, cũng không biểu lộ nhiều ra ngoài mặt vẻ vui mừng, kích động, bởi cùng lớn lên với nhau, bởi tình hữu nghị chân thành tha thiết không cần phải biểu đạt ra ngoài. Nó tồn tại trong lòng, tồn tại trong linh hồn, là thứ không dùng ánh mắt nhìn mà có thể biểu hiện ra… Tình huynh đệ!!
Tay phải Tô Minh giơ lên, thu hồi đám châu chấu vừa tế luyện lúc trước, đứng lên, trên mặt mỉm cười, chậm rãi đi về phía trước. Đại sư huynh của hắn tới, đó là một chuyện đáng mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau hơn một ngàn năm, hắn sao có thể ngồi chỗ này chờ sư huynh của hắn tới chứ. Hắn muốn đi tới đón!
Tô Minh có thể nhìn thấy Đại sư huynh, mà Đại sư huynh hắn ở nơi đó lại chưa thể nhìn thấy Tô Minh. Cho tới khi qua thời gian mười hơi thở nữa, sau khi đi qua cơn lốc, Đại sư huynh, đại hán không đầu kia bỗng nhiên dừng thân thể lại. Mặc dù không có đỉnh đầu, dù không thể nhìn thấy vẻ mặt nhưng tay hắn cầm rìu chiến lại hơi run run.
Sát khí trên người hắn dần dần tiêu tán. Hắn đứng ở nơi đó, lấy con mắt trong linh hồn mà nhìn về nơi xa. Dần dần sâu trong nội tâm hắn lộ ra nụ cười, lộ ý vui vẻ.
Cơn lốc phía trước hắn trong lúc này cùng nổ vang. Một luồng sóng gợn màu trắng tràn ra mãnh liệt. Sóng gợn này khuếch tán ra, những cơn lốc kia cũng bị cuốn đi, lộ ra một vùng tinh không trống trải. Trong tinh không này, Tô Minh mang theo nụ cười, bước từng bước tới.
Trần Văn và Tư Mã Ngọc sau khi thấy Tô Minh thì lập tức ôm quyền vái thật sâu.
– Ra mắt chủ công!
Tô Minh mặc áo đen che kín mặt mũi, chậm rãi tới gần, cho tới khi đi qua bên người Trần Văn, Tư Mã Ngọc, đi tới trước người đại hán không đầu kia.
Tô Minh trầm mặc, đại hán không đầu cũng trầm mặc.
Mọi người bốn phía đều trầm mặc.
Cho tới khi Tô Minh vén áo đen lên, lộ măt ra nhìn đại hán không đầu này, một bộ mặt rất xa lạ, nhưng hai mắt của bộ mặt này lại khiến cho rìa chiến trong tay đại hán không đầu biến mất. Hắn giang hai tay ra.
Tô Minh mang vẻ mỉm cười, cũng giang hai tay. Hai người trong ánh mắt của mấy ngàn tu sĩ, trong tinh không này, sau hơn nghìn năm, lần đầu tiên ôm lại nhau!
Hai người bọn họ cũng không nói gì, chỉ ôm một cái thể hiện tình huynh ệ. Bọn họ vỗ mạnh vào phía sau lưng nhau, dường như muốn thể hiện hoàn toàn tình cảm cả nghìn năm ở trong cái ôm này.
– Ngươi trưởng thành rồi.
Đại sư huynh lui về phía sau, ngắm Tô Minh. Từ trong cơ thể hắn truyền ra tiếng cảm khái bể dâu, giọng nói ẩn chứa hồi ức, lại càng ẩn chứa ý chí dù có đánh tan bầu trời cũng phải bảo vệ sư đệ thuộc về Đệ Cửu Phong của hắn.
Một câu nói, đơn giản bốn chứ nhưng trong bốn chữ này lại ẩn chứa hết thảy nghìn năm. Đại sư huynh không quen biểu đạt hoài niệm trong nội tâm, nhưng bốn chữ này, tia rung động bể dâu bên trong đó, người ngoài có thể không cảm thụ được nhưng Tô Minh lại có thể nhận thấy rất rõ ràng.
– Trưởng thành…
Tô Minh nhìn Đại sư huynh, mở miệng cười. Nụ cười của hắn mang theo hồi ức của Đệ Cửu Phong, mang theo hoài niệm với sư huynh, mang theo khát vọng của hắn.
…
Trong phạm vi sóng gợn, trong khu vực không có cơn lốc, hai người Trần Văn và Tư Mã Ngọc khoanh chân ngồi xuống. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh và đại hán không đầu bên cạnh truyền tống trận phía xa xa.
Ở một hướng khác của Trần Văn, mấy ngàn tu sĩ kia tranh thủ ngồi khoanh chân, yên lặng như tờ, không hề nhúc nhích.
Giờ khắc này không ai dám đi tới quấy rầy Tô Minh và Đại sư huynh.
Khoanh chân ngồi đó, trong tay Tô Minh có thêm một vò rượu. Vò rượu này để ở chỗ Đại sư huynh, hắn không uống mà chỉ vỗ tay phải một cái, rượu trong vò sẽ rút xuống một nửa.
Lấy phương thức này uống rượu, để cho Tô Minh sau khi thấy, thần sắc có thêm một tia đau khổ.
Hắn vĩnh viễn không quên được cảnh ở vùng đất Man tộc, Đại sư huynh chém đứt đầu bản thân, từ đó hóa thân thành Hình Kiền. Cho dù là năm tháng trôi qua, nhưng một cảnh tượng kia trong trí nhớ hắn, thủy chung vẫn ở trong nội tâm của hắn.
– Năm đó ngươi bị buộc phải tiến vào Thần Nguyên tinh hải, làm sau khi ta tỉnh dậy, ta liền quyết định, muốn dẫn lão nhị và Hổ Tử rời khỏi vùng đất Man tộc, bước vào bên trong Tiên Tộc tinh hải, muốn đi Thần Nguyên tinh hải tìm ngươi!
Đại sư huynh khàn khàn mở miệng, tay phải vỗ lên vò rượu một cái. Rượu trong đó đã được uống cạn.
– Ngươi là sư đệ của ta, ngươi là tiểu sư đệ của ta. Chúng ta mặc dù không có huyết mạch giống nhau nhưng chúng ta là tu sĩ của Đệ Cửu Phong, vận mệnh ngưng tụ một chỗ. Như vậy chúng ta… Chính là thân nhân còn thân hơn cả vạn lần huyết mạch!
– Ngươi có thể cam nguyện bỏ qua thân phận Man thần vì chúng ta, nguyện đi vào Thần Nguyên tinh hải. Chúng ta… Thân là sư huy của ngươi, có thể giao ra mạnh sống vì ngươi!
– Ngươi không biết là sau khi ngươi đi, ta tỉnh lại, bao nhiêu lần thấy Hổ Tử khóc một mình. Một mình hắn uống, nhìn động phủ của ngươi.
– Còn cả Nhị sư huynh của ngươi. Hắn đã thay đổi rất nhiều, thần sắc đại đa số đều là âm trầm. Ta biết, hắn oán hận tu vi của mình không đủ. Hắn oán hận mình không cách nào thay đổi được tất cả.
– Bởi vì oán hận chính cho nên nội tâm tồn tại!
– Từ sau khi ngươi rời đi, chúng ta lần lượt tỉnh lại. Ba người chúng ta liền quyết định, cuộc sống sau này, bất kể phải trả giá gì thì chúng ta cũng phải trở nên mạnh mẽ. Phải trở nên mạnh mẽ, cường đại hơn để nắm giữ vận mệnh của mình!
Đại sư huynh khàn khàn nói, tay phải nhấc lên, một vò rượu khác lại xuất hiện. Bị hắn vỗ một cái, toàn bộ rượu trong đó liền biến mất.
Tô Minh yên lặng nhìn Đại sư huynh, nhìn người không có đỉnh đầu trước mắt nhưng lại một đại hán cực kỳ khôi ngô này. Nhìn hắn, trên mặt Tô Minh lộ vẻ mỉm cười, ẩn chứa năm tháng trôi qua, ẩn chứa một loại cố chấp của hắn.
Bởi vì người trước mắt hắn này là chân thật, là một vài tồn tại chân thật trong cuộc đời hắn. Sự chân thật này không phải là chỉ thân thể mà là hồn, là toan tính, là tình cảm của hắn với Tô Minh.
Tất cả đều là thật sự.
Đã trải qua đủ loại chuyện, trải qua kế hoạch của Tô Hiên Y, Tô Minh không dám tin tưởng cái gì là thật, cái gì là giả. Bởi vì một khi tin, một khi tưởng là thật thì như vậy khi tất cả là giả dối, thương tổn đối với hắn sẽ đúng là rất lớn.
Nhưng Tô Minh nơi này từ đầu tới cuối, từ lúc bước vào Đệ Cửu Phong cho tới hiện tại, hắn vẫn kiên định coi Đệ Cửu Phong là thật, Đại sư huynh, nhị sư huynh, Hổ Tử là thật!
Những thứ này là vật quý giá nhất trong nội tâm Tô Minh, là thứ trân bảo mà hắn có thể giao ra cả sinh mệnh để bảo vệ.
Tô Minh hắn đã từng thích giết chóc, đã từng điên cuồng nhưng có rất ít người hiểu nội tâm hắn vẫn tồn tại yếu ớt. Mà địa phương yếu ớt này là thân nhân của hắn, là tất cả của Đệ Cửu Phong.
– Các ngươi… Làm sao rời khỏi Man tộc đại địa được?
Tô Minh nhìn Đại sư huynh. Hắn có thể cảm nhận được sát khí trên người Đại sư huynh. Đó tuyệt đối không đơn giản chỉ là giết chóc mà ngưng tụ ra được. Đó nhất định phải đi từ trong biển máu nhiều năm mới tạo thành.
– Man tộc đại địa…
Đại sư huynh trầm mặc chốc lát.
– Ngươi có thể vì chúng ta mà đi tới Thần Nguyên tinh hải, chúng ta cũng có thể vì ngươi mà cam nguyện nghe theo ý chí viễn cổ tại vùng đất chết kia, tới đại lục khác chinh chiến, hoàn thành lần lượt các yêu cầu của hắn. Ta không biết lão nhị và Hổ Tử vượt qua như thế nào. Bọn họ cũng không nói gì. Hổ Tử lại càng tự động quên lãng đoạn trí nhớ đó đi.
– Nhưng ta biết trong chiến đấu, giết chóc sinh linh vô tận… Tu vi của ta là giết mà ra. Tu vi của ta không cao nhưng tu vi của ta cường đại nhất là sát khí!
– Nếu nói là tu hành thật vậy thì ta đúng là tu sát, tu chính là một hồn hà!!
Đại sư huynh nói tới đây, tay phải giơ lên vung về phía tinh không. Tinh không trong phút chốc nổ vang. Một con sông dài bỗng nhiên biến ảo ra. Con sông này vô biên vô hạn. Trong đó có vô số sinh linh gào thét thê lương, giãy dụa gầm thét, mãi không tiêu tan.
– Về phần rời khỏi vùng đất chết kia, đó là vì… Nó!
Đại sư huynh thu tay lại, chụp một cái mạnh mẽ vào ngực. Lập tức bộ ngực kia máu thịt mơ hồ. Máu tươi chảy ra rõ ràng hóa thành một dấu vết phức tạp.
Dấu vết kia thoạt nhìn như một cái mặt quỷ, cười dữ tợn.
– Cái này gọi là linh hồn Ám Thần. Chỉ có khi bị ghi dấu ấn này, trở thành tế tử của phe Ám Thần đại giới, mấy ý chí viễn cổ kia mới cho ta rời khỏi vùng đất chết.
– Nhị sư huynh của ngươi cũng thế, Hổ Tử cũng vậy.
– Sau khi chúng ta rời khỏi vùng đất chết liền phân tán ra. Ta để cho nhị sư huynh của ngươi thay đổi tông môn, có thể đi tới bất kỳ tông môn nào tu hành, lấy quỷ vương thân, thiên biến vạn hóa, dung hợp vạn nhà, có thể tu thành quỷ đạo đại thành!
– Ta để tam sư huynh ngươi gia nhập liên minh Tiên tộc, từ nhỏ làm lên. bởi vì tính cách của hắn quá khờ, quá trực tiếp. Chuyện này có tốt có xấu, nhưng ngọc không mài không được. Ta muốn để hắn chịu khổ, để hắn tôi luyện trên chiến trường, đưa ra quy tắc của trận pháp bản thể. Để cho… Hắn tìm được đại đạo thuộc về mình!
– Mà chính ta lại gia nhập một tộc, thành con dao sắc để tôi luyện, sau đó cắn trả tộc kia, tu thành sát đạo của ta!
– Sở dĩ ta để ba người chúng ta tách ra, cũng muốn để chúng ta lấy phương pháp riêng của mình, đi tìm đường tới Thần Nguyên tinh hải tìm ngươi. Nếu không phải có cuộc chiến Đạo Thần tông, chúng ta đã sớm đi tới Thần Nguyên tinh hải rồi…
Đại sư huynh trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng. Hắn nói năng bình tĩnh, thậm chí không nghe ra được sự mạo hiểm trong đó nhưng Tô Minh hiểu rõ tính cách của hắn, cũng biết kinh nghiệm chân chính nhất định còn gian khổ hơn lời Đại sư huynh cả trăm lần.
Chương 1158: Gặp lại
Tô Minh trầm mặc nhìn dấu vết mặt quỷ trước ngực đại sư huynh, cầm lấy vò rượu, hung hăng một ngụm uống cạn. Rượu chảy ra từ khoé miệng Tô Minh, chảy lên người hắn nhưng hắn không thèm để ý.
Tô Minh không có tửu lượng. Thậm chí ngày thường kết thúc năm, thỉnh thoảng hắn sẽ uống một mình. Nhưng khi uống rượu, hắn phải dùng tu vi để luyện hoá. Nhưng hôm nay hắn không dùng.
– Nói một chút về ngươi đi. Mấy năm này… ngươi…
Đại sư huynh than nhẹ một tiếng. Có mấy lời không cần hỏi nhưng hắn cũng đã có thể biết được. Bộ dáng tiểu sư đệ trước mắt xa lạ chưa từng thấy qua, hiển nhiên là đoạt xá mà đến.
Tu vi càng khiến đại sư huynh phải nhìn lại, cũng cảm giác sâu không lường được. Nhưng chính bởi vì như thế, hắn càng có thể biết được những năm gần đây, những chuyện đối phương đã trải qua nhất định là cửu tử nhất sinh.
Năm đó chỉ là Địa Tu nho nhỏ, hôm nay lại là cấp bậc đại năng. Tu vi tăng mạnh, thân thể đoạt xá. Tất cả những thứ này, trên thực tế đã không cần nói.
Tô Minh uống rượu, khẽ nói những chuyện mà hắn đã trải qua từ khi bước vào Thần Nguyên Tinh Hải, bắt đầu như một cổ thi thể nằm trên Hoả Xích Tinh đến sau này.
Lời nói không quá tin tưởng được nhưng chút ít hời hợt, rơi vào trong tai đại sư huynh đã khiến cho hắn bất tri bất giác uống cạn mười vò rượu liên tiếp.
– Thần Nguyên Tinh Hải, các bộ lạc, Ách Thương…
Tô Minh lẩm bẩm, như đang nói, cũng giống như đang tự nói.
Khi đại sư huynh nghe thấy Tô Minh tìm được tung tích Thiên Tà Tử, thân thể đại sư đại sư huynh run lên. Cho đến khi hắn nghe Tô Minh nói sư tôn đã nhận đệ tử thứ tư, hắn trầm mặc.
Đến cuối cùng, khi Tô Minh nói kinh nghiệm và suy đoán của bản thân ở Đệ Ngũ Hải ra, tay phải đại sư huynh run rẩy, yên lặng không nói.
– Ta cũng không biết trong mấy người kia có sư tôn không. Nhưng ta có thể cảm giác được, hẳn là có…
Tô Minh cúi đầu, cầm lấy vò rượu, lại uống cạn sạch một vò. Hắn say.
– Ta đoạt xá Đạo Không, lấy thân phận đó rời khỏi Thần Nguyên Tinh Hải, đến Đạo Thần Tông, trở thành Điện Hạ Đạo Thần Tông. Ta… thấy ở đó, ta cho là phụ thân.
Tô Minh cười. Nụ cười kia không có khổ sở mà là không chấp nhất, dường như đang nói chuyện xưa của người khác, không liên quan đến bản thân.
– Diệt Sinh Chủng đúng là đáng cười, là ký sinh mà thôi. Ô Sơn Chi Mộng không giữ lại chút đường sống tốt đẹp nào cho ta, khiến chỉ sợ ta không muốn hiểu được thì cũng có thể biết được đó là giả dối.
– Tất cả kế hoạch này cũng là kế hoạch của Tô Hiên Y. Mà ta chẳng qua chỉ là một quân cờ trong kế hoạch kia, hoàn toàn có thể bị xoá đi.
Tất cả những thứ mà hắn đã trải qua, sau khi Tô Minh uống xong từng vò rượu, vang vọng trong tai đại sư huynh mãi không tiêu tan.
– Nói như vậy, ngươi ở Đạo Thần Chân Giới này tàn phá, sáng chế tông môn tên là Đệ Cửu Phong chính là muốn biến quy tắc Đạo Thần Giới thành ý chí của ngươi, thậm chí thay thế ý chí của thế giới này, khiến cho thế giới này là vật của ngươi?
– Nhưng ngươi lấy tên là Đệ Cửu Phong, một khi thế thành, Tô Hiên Y há có thể không biết được? Hắn nhất định có thể đoán được chuyện ngươi quyển thổ trùng lai*!
Đại sư huynh nhìn Tô Minh một cái, khẽ mở miệng.
* Quyển thổ trùng lai: “Quyển thổ” ở đây là chỉ đoàn người ngựa đang phi nước đại. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ, sau lần bị thất bại lại tập trung binh lực đánh tiếp.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Đề Ô Giang đình” của Đỗ Mục triều nhà Đường.
– Chuyện này ngươi đã dám làm, ta không tin ngươi không có chuẩn bị…
– Không sai, ta tạo ra Đệ Cửu Phong, trừ phải tìm được các ngươi ra thì cũng không cần Tô Hiên Y có biết được hay không, không cần bất cứ kẻ nào biết được. Cho dù biết được thì làm được gì? Chỉ cần ta nắm giữ được Đạo Thần Chân Giới. Khi cơn lốc ngoại giới tiêu tan, Nghịch Thánh phủ xuống, lấy thân phận và thế lực của ta, cho dù là Nghịch Thánh muốn rung chuyển thì cũng phải suy nghĩ kỹ.
– Nếu không, Tô Hiên Y có thể hỏng một khuyết khẩu. Tô Minh ta mô phỏng ra, lấy một chân giới đã bị phá huỷ. Nếu trước kia, ta không thể nào mở ra một khuyết khẩu trống rỗng thì hôm nay đã có khuyết khẩu. Tam Hoang đã không hoàn chỉnh, như vậy dễ dàng không ít. Lấy một chân giới tự bạo là có thể tạo ra một khuyết khẩu.
– Điểm này trận doanh Ám Thần cần có nhưng cũng không phải thứ Nghịch Thánh cần. Thậm chí ta cũng nghĩ người đến trận doanh Ám Thần nhất định cũng nghĩ như vậy.
– Ta cũng từng suy đoán đây cũng là một phần trong kế hoạch của Tô Hiên Y. Hắn có thể đoán được kết cục như vậy!
Tô Minh uống xong một ngụm rượu lớn, mở miệng cười to.
– Huỷ diệt Tam Hoang, chuyện này thiên lực cũng không thể nghịch chuyển. Tứ Đại Chân Giới sắp diệt vong, chuyện này căn bản không thể vãn hồi. Biết rõ kết quả là như thế, ta đương nhiên phải khuếch trương vô hạn thế lực bản thân trước khi kết cục xảy ra, tăng cường tu vi bản thân. Ở hạo kiếp này, ta phải tranh thủ một đường tạo hoá và sinh cơ!
– Không có chết thì không có lập. Tam Hoang diệt vong, nếu Tô Minh ta có thể thu hoạch một đường tạo hoá và sinh cơ, ta cảm giác sao lại không thể? Thay thế Tam Hoang, đoạt xá một người thì có là gì? Bất cứ kẻ nào nghe thấy ý nghĩ của ta cũng đều cảm thấy điên cuồng. Nhưng ta vẫn muốn thử đoạt xá Tam Hoang Đại Giới!
Tô Minh cười to. Âm thanh kia vang vọng nhưng cũng không truyền ra bốn phía, sẽ không để người ngoài nghe thấy. Chỉ có đại sư huynh trước mặt hắn ngày hôm nay, thân như thân nhân, hắn mới lộ ra dã tâm nghe mà hoảng sợ!
Tâm thần đại sư huynh chấn động mãnh liệt. Hắn nhìn Tô Minh, nhìn giờ phút này, sau khi uống rượu xong, Tô Minh mang theo vẻ không chấp nhất mà điên cuồng. Hắn mơ hồ cảm thấy trên người Tô Minh có một tia khí tức dường như có thể huỷ diệt Nghịch Thánh, phá vỡ dấu hiệu Ám Thần.
Đây chỉ là cảm giác của hắn. Cảm giác này, thậm chí người ngoài nghe thấy đều cảm thấy buồn cười. Chỉ là một tu sĩ mà dám nói đoạt xá Tam Hoang, vốn dĩ là vô cùng hoang đường, lại càng không cần nói đến cảm giác trong nội tâm của vị đại sư huynh này. Bất kỳ tu sĩ nào nghe được đều cảm thấy buồn cười và căn bản không thể nào làm được.
Nhưng giờ phút này, đại sư huynh lại có thể cảm nhận những thứ này vô cùng rõ ràng.
Đây là một loại khí tức nói không ra lời. Đây không phải tu vi dao động, không phải tồn tại khí chất, cũng không phải gợn sóng do nội tâm phát ra thay đổi hoàn cảnh xung quanh tạo thành. Đó là khí tức vì điên cuồng cực hạn. Bởi vì huỷ diệt cực hạn, bởi gì giết chóc và biến đổi cực hạn, lần lượt thay đổi cùng nhau tạo thành một luồng khí tức khiến người khác run rẩy từ trong tim!
– Nếu ngươi muốn làm như vậy thì chuyện này ta cũng có một phần.
Đại sư huynh không do dự mà truyền ra tiếng cười khàn khàn. Tiếng cười kia mang theo sát khí ngập trời.
Tô Minh cầm lấy vò rượu, đặt ở khoé miệng, hung hăng uống một ngụm. Nhưng vừa mới uống đến một nửa, hắn bỗng nhiên để vò rượu để xuống. Ánh mắt vốn dĩ say lờ đờ nhưng giờ phút này, trong nháy mắt lộ ra tinh quang nhìn về phía tinh không xa xa.
Thần sắc đại sư huynh khẽ động, cũng nhìn lại. Một lát sau, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, lại càng đứng lên, nhìn Tô Minh ở đó. Trên mặt hắn đã sớm lộ ra vẻ mỉm cười. Nụ cười kia kích động, mang theo vẻ vui sướng, mang theo men say cười to.
– Hôm nay đã muốn say mèn. Hôm nay, Đệ Cửu Phong, xa cách hơn ngàn năm, cuối cùng đã tụ tập đông đủ!
Tiếng cười của đại sư huynh mang theo vẻ sảng lãng. Âm thanh vang vọng khắp tinh không, lại càng truyền vào bên trong cơn lốc sóng gợn bên ngoài, một chiếc thuyền lá đang lênh đênh bay nhanh tới nơi này.
Trên thuyền, nam tử cô độc, ôn hoà kia đã không hề uống rượu nữa mà là kinh ngạc nhìn về phía xa. Trong mắt hắn từ từ xuất hiện vẻ kích động. Nhất là đại hán phía sau kia, lại càng nhìn về phía trước. Giờ phút này, trên khuôn mặt thật thà mang theo nước mắt, lẩm bẩm tự nói:
– Là khí tức đại sư huynh. Bên cạnh hắn, đó là… đó là…
Chương 1159: Diệt Thiên Hương
Đạo Thần Chân Giới, Chính Đông Phương. Giờ phút này, phân thân Phệ Không của Tô Minh dẫn theo đại quân gần mười vạn tu sĩ đi hàng phục ý chí, gia nhập Đệ Cửu Phong, lạc ấn linh hồn. Lúc tới khu vực tiếp giáp Chính Đông Phương, hắn dừng lại.
Ở trước mặt bọn hắn có chín cây hương khổng lồ. Mỗi một cây hương này cũng lớn khoảng trăm trượng, chiều dài càng vượt ra vạn trượng. Từ xa nhìn lại, nó như chín cây cột khổng lồ đứng vững vàng trong tinh không. Chẳng qua không biết nó đang chống đỡ cái gì.
Từng sợi khói bay ra từ ba trong chín cây hương khổng lồ, biến xung quanh thành mờ ảo, mơ hồ khó có thể nhìn được.
Chín cây hương, sáu cây trong đó đã tắt, chỉ có ba cây còn đang cháy, dường như đốt cháy vĩnh hằng, không có kết thúc. Nhưng kỳ dị chính là, cho dù nó cháy thế nào thì dường như không thay đổi độ dài, vẫn chọc trời như cũ, làm cho người ta nhìn lại có cảm giác choáng ngợp.
Đây là Thiên Hương!
Trong Đạo Thần Chân Giới, Tam Đại Hằng Cổ thần bí tới nay, Thiên Hương trận!
Không người nào biết được Thiên Hương này là do ai bố trí, xuất hiện khi nào. Dường như khi Đạo Thần Chân Giới xuất hiện, nó cũng đã tồn tại.
Bao nhiêu năm tháng tới nay, vô số cường giả tới đây cố gắng phá giải Thiên Hương trận, tìm ra chỗ bí ẩn nhưng mãi không có người nào làm được. Từ chín cây hương đốt cháy đầu tiên cho đến hôm nay, chỉ còn có ba cây. Nó chứng kiến thời gian thay đổi, chứng kiến Đạo Thần Chân Giới từ khi ra đời đi về phía huy hoàng, lại từ huy hoàng đi về hạo kiếp.
Trong một khoảng thời gian, lúc huy hoàng nhất, Đạo Thần Tông đã hao tốn rất nhiều nhân lực vật lực để tìm bí mật Thiên Hương trận nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Cho dù là Tô Hiên Y cũng từng điều tra nơi đây nhưng cũng không tìm được chút đáp án nào. Thiên Hương trận thần bí như chiếc khăn che mặt, dường như không phải thứ tu sĩ có thể vén lên được. Dường như nó đang một mực chờ đợi sinh linh có thể giải trừ bí mật. Nhưng đến hiện tại, từng cây hương đã bị dập tắt nhưng mãi vẫn không đợi được.
Tô Hiên Y đã nghiên cứu nhưng không tìm được lời giải. Nghịch Thánh chân giới phủ xuống cũng không tìm được đáp án. Dường như, thứ cổ xưa đó đã vượt qua khỏi thời đại lão nhân Diệt Sinh.
Hôm nay, phân thân Phệ Không của Tô Minh đứng ở ngoài Thiên Hương trận. Nhìn chín cây Thiên Hương khổng lồ trong tinh không phía xa, ba cây đang bốc khói nghi ngút, hai mắt hắn lộ ra vẻ chần chờ.
– Đây là Thiên Hương trận, cùng Âm Tử Chi Địa của liên minh Tiên tộc và Trầm Dương Phù ở phương tây nam được xưng là Tam Đại Thần Bí của Đạo Thần Chân Giới. Trong đó, Thiên Hương trận thần bí vì cái gì? Nó hiển nhiên không phải do thiên nhiên tạo thành, không biết ai bố trí, không biết sau khi toàn bộ chín cây hương đều tắt thì sẽ thế nào.
– Lại càng bởi vì hôm nay, chủ nhân cũng có thể cảm nhận được. Càng tới gần Thiên Hương trận này, tu vi thân thể sẽ sục sôi, mơ hồ có dấu hiệu muốn đột phá. Thậm chí tới gần một chút nữa, cảm giác đột phá này sẽ càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi hoàn toàn đột phá, tu vi bạo tăng.
– Nhưng tất cả những điều này đều là giả dối. Tưởng như tu vi gia tăng nhưng thực ra chỉ là hư ảo. Một khi rời khỏi nơi này, tất cả sẽ khôi phục như thường. Đối với tu sĩ Đạo Thần Chân Giới mà nói, Thiên Hương Trận có lực hấp dẫn kỳ dị. Một khi tiến tới gần, một khi cảm nhận được cảm giác tu vi gia tăng thì sẽ khó quên cả đời, sẽ thường xuyên muốn tới đây.
– Nhưng chỉ cần đến nơi này quá ba lần, như vậy tu sĩ này sẽ không thể đi ra mà là như đánh mất thần trí, đi vào trong chín cây hương, dung nhập vào đó, hình thần câu diệt.
– Đây là phương pháp duy nhất có thể tiến vào trong Thiên Hương trận. Nhưng phàm là bước vào trong đó thì sẽ tử vong toàn bộ. Cho nên dần dần, nơi đây nếu có thể không đến thì tuyệt sẽ không có tu sĩ đến.
– Trừ phi là tu sĩ đang bị dừng ở bình cảnh thì mới có thể đến đây tìm sự đột phá giả dối này để cảm ngộ. Tổng thể mà nói, trong ba lần có thể nhìn Thiên Hương trận này thành cái gương, trong tương lai có thể phát triển thành đỉnh phong.
Lão giả họ Miêu nhìn Thiên Hương trận phía xa, mạnh mẽ áp chế vọng động muốn đi tới. Cũng may Thiên Hương trận cũng không phải bá đạo, cũng không phải làm cho người ta không thể nào áp chế vọng động được. Chỉ cần có ý chí hơi kiên định là có thể miễn cường áp chế, cho đến khi rời khỏi phạm vi này là sẽ hết.
– Như vậy, Trầm Dương Phù mà trước ngươi nói thì sao?
Phân thân Phệ Không của Tô Minh nhàn nhạt mở miệng.
– Trầm Dương Phù hình như thần bí hơn một chút. Đó là một tấm phù văn đặt ở tây nam Đạo Thần Chân Giới, chứa vô số ký hiệu năm tháng. Cứ cách trăm năm, ký hiệu này lại loé lên một lần. Khi đó, trong Đạo Thần Chân Giới, tất cả tu chân tinh vốn đêm tối thì vẫn là đêm tối. Nhưng một số tu chân tinh đang vào ban ngày thì trong nháy mắt, mặt trời như bị mạnh mẽ lôi xuống, hoá thành đêm tối.
– Cho nên ký hiệu thần bí này được gọi là Trầm Dương. Trừ điểm này ra, xung quanh Trầm Dương Phù, nó có thể hấp thu tất cả ánh sáng. Bất kỳ vật nào sáng lên cũng sẽ biến mất, trở thành đêm tối.
– Nhưng so với Thiên Hương Trận thì đối với tu sĩ mà nói, ký hiệu này dường như dễ dàng tiếp xúc hơn. Chỉ cần có thể đi vào trong bóng tối, đi trong bóng tối lại gần chỗ kỹ hiệu là có thể dò xét và vẽ lại, thậm chí còn có thể dùng các loại phương pháp thử thu phục. Nhưng vô số năm tháng qua, chưa từng nghe nói có người thu phục được Trầm Dương Phù.
– Cho dù thời gian thay đổi, cho dù trời cao biến hoá như thế nào, hạo kiếp cũng tốt, thời thịnh cũng được, nó vẫn tồn tại ở tây nam như tồn tại vĩnh hằng.
– Về phần nơi thần bí thứ ba, đó chính là Âm Tử Chi Địa của Liên Minh Tiên Tộc rồi. Đó là một vòng xoáy khổng lồ. Trong truyền thuyết, lốc xoáy thông đến một thế giới khác, là thế giới của người chết.
Lão giả họ Miêu chậm rãi nói ra toàn bộ hiểu biết của bản thân.
Phân thân Phệ Không của Tô Minh nhìn chín cây hương, trong thân thể cứ dao động từng trận, cảm giác dường như thân thể bản thân sẽ trở nên mạnh hơn mơ hồ xuất hiện. Cảm giác này như là có vô số con kiến bò trong người khiến toàn thân trong ngoài ngứa ngáy nhưng không thể nào xoá đi, chỉ có thể chịu đựng tê ngứa, ngưng tụ ra vọng động càng ngày càng mãnh liệt.
Vọng động này thậm chí kích động cả phân hồn Tô Minh, để phân hồn hắn cũng xuất hiện dao động. Nhưng dao động này không phải là không thể áp chế, rất nhanh đã bị mạnh mẽ đè ép xuống. Thần sắc phân thân Phệ Không của Tô Minh âm trầm, lại nhìn thoáng qua chín cây hương nơi xa rồi xoay người muốn rời đi.
Nhưng trong nháy mắt phân thân Phệ Không của Tô Minh muốn rời đi, đột nhiên ba cây hương còn đang thiêu đốt trong chín cây hương bỗng nhiên có một cây bị dập tắt!
Chín cây Thiên Hương đốt cháy từ hằng cổ đến nay, theo thời gian trôi qua bị dập tắt từng cây một, chỉ còn lại ba cây vẫn cháy. Nhưng hôm nay, trong một tích tắc, nó đã giảm bớt một cây, khiến từ nay về sau, Thiên Hương trận chỉ còn hai cây thiêu đốt.
Trong nháy mắt cây hương thứ ba bị dập tắt, theo nó dập tắt, một luồng dao động mãnh liệt hơn hẳn lúc trước bỗng nhiên khuếch tán về bốn phía một cách vô hình. Trong tích tắc, nó đã lan đến gần phân thân Phệ Không của Tô Minh và mười vạn tu sĩ phía sau.
Trong chớp mắt này, phân thân Phệ Không của Tô Minh run rẩy mãnh liệt. Trong thân thể, cảm giác dường như nhanh chóng trở nên mạnh mẽ mãnh liệt phát tán ra, áp chế phân hồn Tô Minh. Hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Trong tích tắc, thân thể đã chạy thẳng tới Thiên Hương.
Nó áp chế phân hồn Tô Minh bên trong như phân thân Phệ Không này không thuộc về Tô Minh vậy. Trong lịch sử Tố Minh tộc, chuyện này chưa từng xảy ra. Bởi vì do thiên phú của Tố Minh Tộc, phân thân ngưng tụ ra trên thực tế cũng không khác bổn tôn quá nhiều. Một hồn, mấy thân, đây vốn là thứ hoàn mỹ của Tố Minh Tộc.
Nhưng hôm nay, phân thân Phệ Không lại không thể khống chế được. Nếu Tô Minh cảm nhận được chuyện này, nhất định sẽ chấn động tâm thần.
Cùng lúc đó, mười vạn tu sĩ phía sau, bao gồm cả lão giả họ Miêu, tất cả đều như điên cuồng, mất hết thần trí. Bọn hắn chỉ biết phải tiến gần Thiên Hương. Bởi vì càng tới gần, tu vi của bọn hắn sẽ càng bạo tăng. Khoé miệng bọn hắn lộ ra vẻ mừng như điên. Chẳng qua vẻ mặt mừng như điên này lại che giấu vẻ mờ mịt.
Lúc phân thân Phệ Không đang áp chế phân hồn Tô Minh ở ngoài Thiên Hương Trận, năm canh giờ, Tô Minh lại mang theo men say. Trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, trong thần sắc ẩn chứa kích động. Hắn và đại sư huynh bên cạnh, hai người nhìn chiếc thuyền lá lênh đênh trong cơn lốc tinh không phía xa đang lấy tốc độ cực nhanh gào thét mà đến.
Chiếc thuyền cô độc kia vốn dĩ không phải tiến đến nơi này mà là một đến một nơi khác. Nhưng thần thức Tô Minh đã nhìn thấy bọn họ. Bọn họ cũng đã nhận ra đây là khí tức thuộc về đại sư huynh.
Khí tức này như chỉ dẫn trong tăm tối, để chiếc thuyền lá lênh đênh đổi hướng, chạy thẳng tới nơi này.
Sau đó, chiếc thuyền cô độc càng ngày càng gần. Trong chớp mắt chiếc thuyền xuyên qua cơn lốc, đụng vào lớp sóng gợn màu trắng kia, Tô Minh bằng mắt thường cũng có thể thấy được trên chiếc thuyền có mấy người.
Ánh mắt hắn tự động tập trung vào trên người hai nam tử. Một người ôn hoà như đoá hoa, một người to con như mảnh hồ. Hắn nhìn bọn họ, trên mặt là nụ cười vui vẻ hiếm thấy trăm ngàn năm qua.
Đại sư huynh đứng đó. Hắn không đầu nhưng sát khí tán xuất ra trên người đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự vui sướng. Có lẽ người bên cạnh khó có thể phát hiện nhưng Tô Minh có thể nhìn ra điểm này rõ ràng.
Chiếc thuyền càng ngày càng gần, nam tử như đoá hoa kia kinh ngạc nhìn về phía hai người bọn hắn. Thân thể khôi ngô không có đầu, còn có nam tử bên cạnh thoạt nhìn có chút gầy yếu, tướng mạo xa lạ. Nhưng trong mắt hắn lại ánh lên vẻ kích động và cảm giác huynh đệ mơ hồ kia đã khiến thân thể nam tử chấn động.
Hổ Tử phía sau hắn, hai mắt càng chăm chú nhìn Tô Minh chằm chằm. Dần dần, hắn cười lớn lên, nước mắt chảy xuống. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, trực tiếp chạy ra khỏi thuyền rồi bay nhanh về phía Tô Minh.
Trong mấy sư huynh của Tô Minh, Hổ Tử là người không giỏi che giấu tình cảm nhất, muốn khóc sẽ khóc, muốn cười sẽ cười, chỉ sợ năm tháng trôi qua cũng không thể thay đổi bản chất.
Có lẽ hắn học được cách che giấu cảm xúc trước mặt người ngoài. Có lẽ hắn có thể cười to bên ngoài nhưng trong lòng che giấu sát khí. Nhưng tất cả những thứ hắn học được, ở trước mặt huynh đệ sư môn của hắn lại như bị hoà tan, biến mất không còn gì.
Hắn sải bước nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời của hắn, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tô Minh. Hắn nhìn Tô Minh một cái, trong mắt mang theo nước mặt, mạnh mẽ ôm chặt nam tử này vào. Trong mắt hắn, người này có chút xa lạ, thậm chí cả thần thức cũng cảm thấy xa lạ. Nhưng trực giác của hắn đã tự nói với bản thân, người trước mắt này chính là tiểu sư đệ đã thất lạc nhiều năm mà hắn thường hay nhớ tới.
Nụ cười kia, mặc dù đã thay đổi khuôn mặt, nhưng đó vẫn là nụ cười của tiểu sư đệ. Kích động trong mắt, mặc dù con ngươi đã thay đổi, nhưng vẻ kích động là hoàn toàn chân thân, là tình cảm mà người ngoài tuyệt đối không thể có được.
Nếu không ở cùng Đệ Cửu Phong thì tuyệt đối không thể xuất hiện nụ cười và ánh mắt này. Có những thứ này, cho dù vẻ ngoài bất đồng nhưng Hổ Từ kiên định bản thân tuyệt đối không nhìn lầm.
– Tiểu sư đệ!
Hổ Tử không ngăn nước mắt chảy xuống được. Hắn nghĩ tới năm đó ở Man Tộc Đại Địa, một mình hắn đã thủ hộ Đệ Cửu Phong, đối mặt với sự hành hạ của ngoại nhân trong vô tận thống khổ và chờ đợi. Hắn thuỷ chung tin tưởng, bản thân muốn bảo vệ nhà, bảo vệ nơi đó. Bởi vì nhất định sẽ có một ngày, sư huynh và sư đệ của hắn sẽ về nhà. Hắn không thể để bọn họ không có nhà, hắn không thể mất Đệ Cửu Phong. Như vậy, sư huynh và sư đệ sẽ không có nơi nào gặp nhau.
Bởi vì hắn sợ, một khi không có Đệ Cửu Phong, hắn sợ từ đó cũng không thấy huynh đệ sư môn đâu, phân tán trong trời cao. Hắn lại càng nghĩ đến Đệ Cửu Phong năm đó, khi hắn thấy Tô Minh trở về. Loại kích động và khóc rống này, đối với hai sư huynh khác, Hổ Tử có thể tuỳ hứng, có thể hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng đối với Tô Minh, hắn lại không thể. Chỉ sợ trong tâm trí của hắn, Tô Minh vẫn là tiểu hài tử như cũ. Hắn vẫn thuỷ chung nhớ được hắn là sư huynh của Tô Minh, Tô Minh là tiểu sư đệ của hắn. Hắn thuỷ chung nhớ được nguyên tắc Đệ Cửu Phong!
Hắn ôm Tô Minh, khóc rống lên.
– Tiểu sư đệ, là sư huynh Hổ Tử không tốt. Nếu năm đó, tu vi của sư huynh Hổ Tử cường đại thì sẽ hung hăng đập chết ý chí cổ xưa chết tiệt đã ép ngươi tiến vào Thần Nguyên Phế Tích!
– Sau khi ngươi rời đi, ta điên cuồng tu hành. Nhưng cho dù ta có tu hành thế nào thì ta cũng rất nhớ ngươi. Nghĩ tới cảnh ngươi một mình ở Thần Nguyên Phế Tích, ta liền khó chịu, ta liền muốn nổi điên, ta liền muốn giết người…
Lời nói của Hổ Tử không mạch lạc, âm thanh như sấm nhưng không truyền quá xa, không để cho người không nên nghe được nghe thấy.
Tô Minh nhìn Hổ Tử ôm lấy hắn. Lúc hắn tiến vào Đệ Cửu Phong, vị tam sư huynh Hổ Tử này đã đi tới vỗ ngực, rống to sau này sẽ bảo vệ hắn. Đại hán thật thà này có thể vì Đệ Cửu Phong, vì sư huynh đệ của hắn mà giao ra cả sinh mệnh, là sư huynh thuỷ chung vẫn tồn tại trong trí nhớ của Tô Minh.
So với đại sư huynh tôn kính, so với nhị sư huynh bất đắc dĩ, năm đó Tô Minh rời đi, huynh đệ mà hắn không yên tâm nhất chính là Hổ Tử đang ôm hắn, dường như vĩnh viễn không lớn lên này.
Thậm chí có lúc, Tô Minh còn cảm giác hình như hắn phải là sư huynh của Hổ Tử chứ không phải tiểu sư đệ.
– Hổ Tử, mất linh…
Tô Minh mang theo vẻ mỉm cười, khẽ mở miệng.
Cùng là một câu nói mà hắn đã nói nhiều năm trước, hôm nay lại được nói ra từ trong miệng Tô Minh. Hổ Tử nước mắt nhiều hơn, kích động hung hăng vỗ vào thân thể Tô Minh.
Chương 1160: Tri âm
Hổ Tử kích động, không hề che giấu chút tâm tình nào, ôm Tô Minh khóc rống, thậm chí nước mắt đã làm áo của Tô Minh ướt nhẹp. So với Hổ Tử thì Nhị sư huynh như đóa hoa ở phía sau hắn, đang đi xuống thuyền kia lại mang theo nụ cười trên gương mặt. Nụ cười này ẩn chứa vui sướng và vui mừng thật sâu.
Hắn nhìn Tô Minh, nhìn khuôn mặt xa lạ mà như nhìn hồn của Tô Minh.
– Không có chuyện gì là tốt rồi. Ta đã nói rồi, tiểu sư đệ của Đệ Cửu Phong chúng ta, cho dù có bị đưa vào chỗ nguy hiểm hơn cũng có thể sinh trưởng nhanh chóng như cỏ dại. Đừng nói là Thần Nguyên Tinh Hải, cho dù là khu vực hung hiểm hơn thì chỉ cần là người đi ra từ Đệ Cửu Phong chúng ta, nhất định là có thể tồn tại, hơn nữa lại càng ngày càng sống tốt hơn. Không thể không nói, có lúc ta rất hâm mộ sư phụ của chúng ta. Tuy tu vi của lão nhân gia ông ta bình thường, nhưng có thiên phú thu nhận đệ tử, dõi mắt đến tận trời cao, ai có thể vượt qua ông ta được.
Nhị sư huynh khẽ mỉm cười, tay phải cầm cây quạt phẩy một cái. Sau khi ho khan mấy tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không, vẻ mặt vô cùng say mê.
Vẻ mặt này khiến cho đại sư huynh phải sửng sốt.
– Ta cũng mới gặp được Nhị sư huynh. Lâu không gặp nhau, bây giời tính cách của người này đã không còn âm trầm. Cả ngày đi loay hoay những thứ hoa hoa cỏ cỏ, giống như có ngươi ăn trộm cỏ thuốc của hắn. Điều quái dị nhất chính là hắn… hắn thích ngâm thơ.
Hổ Tử vội nói, thần sắc cổ quái nhắc nhở Tô Minh và đại sư huynh.
– Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời, sư huynh, sư đệ Đệ Cửu Phong chúng ta gặp lại nhau. A! Đột nhiên hứng thơ của ta nổi lên, muốn ngâm một bài thơ tặng huynh đệ Đệ Cửu Phong các ngươi.
Nhị sư huynh vội ho một tiếng, ánh mắt quét qua đám người Tô Minh. Hắn liên tục quạt mấy cái, hai mắt sáng ngời.
Lập tức gương mặt của Hổ Tử lộ ra vẻ đau khổ, một bộ dạng bất đắc dĩ. Đại sư huynh lại có dự cảm xấu, lui về phía sau mấy bước.
Tô Minh kinh ngạc nhìn giờ phút này Nhị sư huynh phong phạm. Hắn chưa từng nghe Nhị sư huynh ngâm thơ, thậm chí ngâm thơ là cái gì hắn cũng không rõ lắm, chỉ hơi u mê mà thôi.
– A!”
Trong lúc Tô Minh đang thành thật lắng nghe, bỗng nhiên Nhị sư huynh hô to một tiếng. Tiếng hô to này khiến cho Hổ Tử lui về phía sau mấy bước, khiến cho bên ngoài thân thể của đại sư huynh chợt xuất hiện sát khí, hiển nhiên là bị kinh sợ.
Trong lòng Tô Minh lại có tiếng lộp bộp. Tiếng hô này quá đột ngột, trong lúc mơ hồ lại mang theo một tia thê lương, khiến cho hắn theo bản năng muốn tản ra thần thức…
– A! A! A! Đệ Cửu Phong a!Nguồn truyện audio Podcast
Nhị sư huynh lắc đầu, vẻ mặt say mê, khép nửa mắt lại. Trong chốc lát, vẻ mặt hắn lại trở lại như thường.
Tô Minh sửng sốt, đại sư huynh cũng sửng sốt, Hổ Tử thì trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Lần này, thậm chí ngay cả mấy cô gái xinh đẹp đi phía sau Nhị sư huynh cùng với một mỹ phụ lúc trước là sự phụ của Nhị sư huynh, sau lại biến thành hồng nhan tri kỷ của hắn, tất cả đều chần chờ một chút, không nói lời nào.
– Khụ khụ, Nhị sư huynh, sau đó thì sao?
Tô Minh vội ho một tiếng, không muốn cắt đứt niềm say mê của Nhị sư huynh, nhưng vẫn không nhịn được, liền hỏi.
– Hả? Cái gì sau đó à? Không có, ta ngâm thơ xong rồi. Chẳng lẽ các ngươi không có cảm nhận được chút hàm ý nào trong lời thơ này sao? Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra tình cảm ẩn chứa ở bên trong lời thơ sao? Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra hoài niệm của ta đối với các ngươi, đối với Đệ Cửu Phong sao…
Bộ dạng của Nhị sư huynh cao xử bất thắng hàn, có chút cảm khái, có chút bất đắc dĩ, có chút tịch mịch bởi đối với thơ của mình, khó có thể tìm được tri âm.
Đại sư huynh trầm mặc, theo bản năng liền buông tay đưa ra một trảo, lập tức chiến phủ xuất hiện.
Hổ Tử lại nhìn Tô Minh một chút, lại nhìn đại sư huynh một chút, bỗng nhiên nhe răng cười, nắm chặt quả đấm.
Tô Minh trầm mặc, cười khổ nhìn Nhị sư huynh như đóa hoa ở trước mắt. Giờ phút hắn này vẫn còn đang say mê, vẻ mặt cần ăn đòn. Đột nhiên hắn nhớ ra, lúc trước thích nghiêng mặt ở dưới ánh mặt trời, để cho ánh sáng mặt trời chiếu lên nửa bên mặt của mình. Vẻ mặt đón ánh mặt trời này là rất có mùi vị, sẽ rất thu hút các cô gái.
– Thơ hay. Thơ của công tử thật hay!
– Đúng vậy, trong thơ ẩn chứa tình cảm phong phú, thơ này tuyệt đối không tầm thường…
– Không sai, không sai, thơ từ này chỉ có ở trên trời, nhân gian…
– Thơ…
Mấy cô gái ở phía sau Nhị sư huynh vội nói. Nhưng dưới ánh mắt cổ quái của Tô Minh, khuôn mặt của mấy cô gái cùng mỹ phụ kia đều đỏ lên, không nói được nữa.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh… Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên, một tia sáng màu đen bay ra từ trong túi trữ vật của Tô Minh, hóa thành Hạc Trọc Lông. Vẻ mặt nó sùng bái nhìn Nhị sư huynh, lấy tiếng nói như vịt đực, lớn tiếng rống lên:
– Thơ hay lắm, đây tuyệt đối là thơ hay. Đã bao nhiêu năm bà nhà hạc không nghe thấy lời thơ nào ẩn chứa nhiều tình cảm như vậy. Từ a thứ nhất hẳn là hắn cảm thán vì thấy được đại sư huynh. Từ a thứ hai hẳn là vui mừng mình có thể nghĩ ra được bài thơ như vậy. Từ a thứ ba có chút trầm thấp, hẳn là cảm thấy Hổ Tử nghe không hiểu. Từ a còn lại mang theo mừng rỡ, đó là bởi vì thấy được tiểu tử Tô.
Nhất là bốn chữ cuối cùng, Đệ Cửu Phong a. Thất truyền, đây là thất truyền!
Thân thể của Hạc Trọc Lông run rẩy, kích động rống to.
Nó vừa dứt lời, lập tức Tô Minh càng cười khổ. Đại sư huynh chậm rãi giơ chiến phủ lên, mài mấy cái ở trên đùi. Duy chỉ có mỗi Hổ Tử là ngơ ngác nhìn Hạc Trọc Lông, thần sắc như có điều suy nghĩ. Tựa như… tựa như quả thật đang suy nghĩ hàm nghĩa ở bên trong lời thơ.
Toàn thân Nhị sư huynh run lên, nghiêng người cẩn thận nhìn Hạc Trọc Lông. Một hồi lâu sau, thần sắc mới lộ ra vẻ kích động.
– Tri âm! Đây mới là tri âm! Văn thơ của đạo hữu thật bay bổng. Thật sự là Hoa mỗ bình sinh trừ mình ra, người có văn thơ cao nhất ta gặp được chính là ngươi. Ngươi… Ngươi lại giúp ta nghĩ tới những hàm nghĩa mà bản thân ta cũng còn không nghĩ tới… Nhân sinh khó được gặp tri kỷ. Không được, hôm nay ta muốn phá vỡ nguyên tắc là mỗi ngày chỉ ngâm nhiều nhất một bài thơ. Ta muốn ngâm thơ nữa, để ăn mừng vì đã gặp được tri kỷ ở chỗ này!
Nhị sư huynh vô cùng kích động nói. Kể từ khi hắn học ngâm thơ xong, cảm thấy tốt hơn không ít so với việc nghiêng mặt ở dưới ánh mặt trời, cho nên càng ngày càng hứng thú. Hắn lại càng chưa bao giờ gặp phải đối thủ. Tuy nói là có rất ít người hiểu, nhưng hắn tự làm tự khen cũng đã cảm thấy rất vui sướng rồi, nhưng trong lòng quả thật vẫn có chút tiếc nuối.
Hôm nay sau khi nghe được lời nói của Hạc Trọc Lông, tinh thần hắn chấn động mạnh. Đột nhiên có cảm giác thì ra văn thơ của mình phong phú, sâu sắc hơn trước kia rất nhiều, cho nên hắn vô cùng mừng rỡ, muốn ngâm bài thơ nữa.
– Hổ Tử, tiểu sư đệ, chúng ta giúp hắn thanh tĩnh lại một chút đi. Nhiều năm không thấy lão Nhị, vừa thấy mặt đã om sòm, ngâm thơ, ngâm thơ, ngâm cái rắm chó!
Đại sư huynh hừ lạnh một tiếng, cất bước tiến lên. Nhị sư huynh nhắm mắt say mê, tựa như đang rất vất vả tìm kiếm lời thơ. Lúc hắn mở mắt ra, đang muốn nói, thì đại sư huynh tiến lên đạp tới một cước.
Hổ Tử nhe răng cười, vội vàng chạy tới, vừa đạp vừa giải thích.
– Nhị sư huynh, chuyện này không thể trách ta đấy. Ta cũng không muốn đánh ngươi, nhưng đại sư huynh đã nói. Ta… Ta không thể không nghe đấy, không thể để cho ngươi tiếp tục ngâm thơ!
Hổ Tử kéo tay áo lên, thần sắc lộ ra vẻ hưng phấn.
Tô Minh trừng mắt nhìn Nhị sư huynh đang kêu thảm thiết ở trong tay đại sư huynh và Hổ Tử, trong lòng cũng có chút rung động, vội ho một tiếng, bắt chước Hổ Tử nói:
– Nhị sư huynh, chuyện này cũng đừng oán ta…
Vừa nói hắn vừa đi nhanh lên, đá ra một cước.
– Nhị sư huynh, chuyện này không được oán ta, là do đại sư huynh bảo làm thế. Sư phụ không có ở đây, đại sư huynh nói, ta phải nghe đấy.
– A… Cho dù các ngươi đánh ta thì ta vẫn muốn ngâm thơ. A… Hạc Trọc Lông! A, đã lâu chúng ta không gặp a… Nhị sư huynh cố gắng nói, bộ dáng quyết không chịu khuất phục.
Thân thể Hạc Trọc Lông run run một chút, sau đó vội vàng lui về phía sau mấy bước. Nhìn bốn huynh đệ ở trước mắt, da đầu nó có chút tê dại. Đột nhiên nó có cảm giác mình đi ra khỏi túi đựng đồ của Tô Minh như vậy là rất nguy hiểm, nhất là nghe thấy Nhị sư huynh nói còn muốn ngâm thơ. Nó lập tức lui về phía sau thêm mấy bước nữa. Bỗng nhiên nó cảm thấy làm như vậy vẫn còn có chút quan hệ chưa được phủi sạch, cho nên giơ lên hai trảo, thoáng một cái đã hóa thành một cái quạt, vội vàng chạy về phía đám người Tô Minh, quạt khắp xung quanh.
– Chư vị gia, các ngươi cứ đánh tiếp đi, tiểu nhân quạt gió thổi mồ hôi cho các ngươi. Ồ! Một cước này của Hổ Tử gia thật sự là quá sắc bén rồi. Một cước này vẽ ra cầu vồng, rung trời chuyển đất. Ai nha! Đại gia gia đánh một quyền này thật hay. Một quyền này uy vũ, tuyệt đối không phải là bình thường. Ai ui, không được, một ngón tay này của Tô đại gia ngươi rung chuyển trời cao. Một ngón tay này vô cùng ưu mỹ, những tu sĩ khác có học tập vạn năm cũng không làm được…
Sau nửa nén hương…
Bốn người Tô Minh ngồi xung quanh một cái bàn. Hạc Trọc Lông ân cần chạy đến tiếp rượu, một bộ dạng rất nịnh nọt. Nhị sư huynh sưng mặt sưng mũi ở chỗ đó càng làm cho Hạc Trọc Lông thấp thỏm. Sau khi rót xong rượu, vội vàng trở lại phía sau Tô Minh, thân thể thoáng một cái đã hóa thành một con mèo nhỏ màu đen, lộ ra vẻ vô cùng đáng yêu để tránh có kết cục giống như Nhị sư huynh.
– Sau khi bị các ngươi đánh một trận, ta đã thanh tỉnh không ít, không ngâm thơ nữa. Tiểu sư đệ, ngươi có thể ra khỏi Thần Nguyên Tinh Hải, Nhị sư huynh ta cao hứng vì ngươi, chúng ta cùng uống rượu!
Nhị sư huynh nở nụ cười ôn hòa, không hề để ý tới gương mặt giờ phút này đang sưng húp. Hắn cầm lấy chén rượu, uống một ngụm rất lớn.
Sau khi uống xong, trên mặt của Nhị sư huynh xuất hiện ngọ nguậy. Hắn giơ tay phải lên vỗ vào đầu mình, lập tức sinh ra luồng khí màu đen, nhưng trong nháy mắt đã biến mất, mặt của hắn lại khôi phục như thường. Hắn nhìn Tô Minh cười cười, nhìn Hổ Tử, nhìn đại sư huynh. Bỗng nhiên tay trái ở phía sau vung lên, lập tức mấy cô gái xinh đẹp ở phía sau rối rít tiến lên, riêng mình bấm ấn quyết, hóa thành những tia sáng màu trắng ngưng tụ ở trên đỉnh đầu của Nhị sư huynh. Những tia sáng này tạo thành cột sáng giống như ánh mặt trời, chiếu trên gò má của hắn.
Nhị sư huynh hất cằm lên, tươi cười nhìn mọi người.
– Bây giờ các ngươi đang cảm thấy như thế nào?
Đại sư huynh thở dài một tiếng, vỗ vò rượu một cái, lập tức rượu ở trong đó bị uống sạch sẽ. Hổ Tử dụi dụi mắt, sửng sốt một chút, thần sắc lộ ra vẻ kính nể. Hắn kính nể một chút ý kiến của Nhị sư huynh, thật sự là hoa tuyệt thế.
Tô Minh nở nụ cười. Tiếng cười này của hắn so với hơn nghìn năm trước ở chung một chỗ còn nhiều hơn. Đang muốn nói điều gì thì đột nhiên thần sắc của Tô Minh biến đổi. Trong tích tắc, ánh sáng trong mắt hắn chợt lóe lên, mạnh mẽ nhìn về phía đông.