1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 229 [Chương 1141 đến 1145]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 229 [Chương 1141 đến 1145]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1141: Trí nhớ bị đánh mất

Cô, là một cô bé mẹ đã chết, không có tình thương của cha.

Từ nhỏ đến lớn, cô bé không thấy chút nụ cười của cha, không cảm nhận được chút gì quan tâm từ cha. Từ khi cô bé có hiểu biết, ban đêm cô bé tự đắp chăn, ban ngày cẩn thận tránh đi gian nhà của cha. Bởi vì khi gặp mặt, cô bé sẽ thấy ánh mắt lạnh lùng của cha. Lạnh lùng trong ánh mắt đó như trách cô bé tại sao không chết, mặc dù cô bé còn là một đứa nhỏ nhưng đã hiểu chuyện.

Cô bé không có bạn, chỉ có con trai của thầy giáo lớn lên cùng nhau, là đồng bạn thanh mai trúc mã với cô bé. Nếu tính thêm một người thì có lẽ là thầy giáo, thầy dạy cô bé làm việc thiện, dạy cô bé đọc sách, đó nên là việc cha nên làm.

Cô bé dần lớn lên, ban đêm không khóc nữa, vì cô bé đã biết tại sao cha không thích mình. Là tại vì mình hại chết mẹ sao? Mọi chuyện là lỗi của mình!

Cô bé ít khi ra khỏi sân, không muốn ra ngoài, bởi vì mỗi lần đi ra ngoài, sau khi trở về thấy ánh mắt của cha hình như ẩn chứa oán độc, như đang chất vấn vì sao cô bé còn trở về, sao không chết ở bên ngoài luôn.

Từ nhỏ sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, cô bé rất sợ hãi, nhát gan. Nhưng hôm nay cô bé đi ra ngoài một chuyến, bởi vì ngày hôm qua trong lớp học của thầy giáo cô bé nghe nói cứu một sinh mệnh chính là làm việc thiện. Cô bé muốn giống như đồng bạn thanh mai trúc mã, đi chỗ người đánh cá năn nỉ người ta thả cá đi. Vì vậy mặc kệ bầu trời kéo mây đen, hình như trễ chút sẽ đổ mưa to liền mấy ngày, nhưng cô bé vẫn lén chạy ra ngoài, tới đài cá bên hồ. Cô bé thấy người đánh cá ngồi đó, bên cạnh cây cột, trong lưới cá to có một con cá lớn đang giãy dụa.

“Ông ơi, có thể cho ta con cá này không?” Cô bé nhẹ giọng nói với người đánh cá đưa lưng về phía mình.

“Nó thật đáng thương, ông đừng ăn nó, xin ông đưa cho ta, để ta thả nó về nhà.” Cô bé năn nỉ.

Người đánh cá xoay người lại, đó là một ông lão, mặt mùi hiền từ. Ông lão nhìn cô bé, nở nụ cười.

“Đám nhóc các ngươi, mấy ngày hôm trước có cậu bé năn nỉ ta thả con cá, hôm nay ngươi cũng đến đây. Nhưng nếu hôm nay thả con cá thì sao ông sống?” Người đánh cá cười kéo cần câu, bỏ mồi, lại vung vào hồ nước.

“Ông ơi, ông nói người kia là anh của ta. Lúc trước ông đã thả một con cá, hôm nay cũng hứa với ta đi? Nó rất đáng thương, chắc cha mẹ của nó lo lắng lắm.” Cô bé tiến lên một bước, đứng cạnh cây cột cúi đầu nhìn cá trong lưới.

“Ai nói ta thả cá? Cậu bé thấy ta không đồng ý thì nổi giận chạy ra.” Ông lão người đánh cá cười nói.

Cô bé sửng sốt, biểu tình kiên quyết. Cô bé giơ tay nhỏ bé gõ lưng người đánh cá, bộ dạng rất đáng yêu.

“Ông ơi, cầu xin ông mà.”

Thời gian chậm rãi trôi qua, cô bé năn nỉ cả ngày, người đánh cá lắc đầu, rất là bất đắc dĩ. Người đánh cá đứng dậy đi tới cây cột giắt lưới cá, mở lưới ra. Con cá ở bên trong bơi vào hồ nước, lắc một cái chui vào trong nước, không thấy bóng dáng.

“Tốt lắm, đã thả nó rồi, được chưa?” Người đánh cá cười vỗ đầu cô bé.

Cô bé mặt mày hớn hở. Người đánh cá xoay người, tiếp tục câu cá.

Cô bé nở nụ cười như tiếng chuông ngân, chạy đi. Cô bé còn nhỏ, không biết là khi rời đi, người đánh cá mạnh nhấc cần câu, không biết là con cá mới thả ra, hoặc là con cá khác, tóm lại là một con cá lớn bị câu lên, bỏ vào lưới, lại treo trên cây cột.

Cô bé mang theo hưng phấn, chạy về thị trấn, đi ngang qua một quán mì, không chú ý trên ghế đá có một ông lão đang ngồi. Ông lão ánh mắt phức tạp nhìn cô bé đi a, nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc trên mặt đất.

Cô bé chạy đi chợt khựng lại, thấy thế giới trước mặt mình trở thành mảnh nhỏ, cuốn thành một cái lốc xoáy, dung nhập thân thể vào trong đó. Không biết trôi qua bao lâu, khi mảnh nhỏ trong vòng xoáy tổ hợp lại thì thành hồ nước sâu.

Con cá bơi trong hồ nước, hồ nước rất sâu, không biết thông tới nơi nào. Con cá ở trong nước lắc lư, bơi không có ý thức. Nó là con cá không biết sống bao nhiêu năm trong hồ nước, nó không có bao nhiêu trí nhớ, nếu có thì vậy có lẽ là thời gian bảy lần hít thở.

Con cá chỉ nhớ chuyện xảy ra trong bảy lần hít thở, còn lại trống rỗng.

Ngày qua ngày, năm lại qua năm, nó cứ bơi trong hồ nước, đôi khi nhô lên mặt nước nhìn phong hoa tuyết nguyệt bên ngoài, nhìn xuân hạ thu đông trôi qua. Từng có lúc con cá muốn lao ra khỏi mặt nước, nhìn bầu trời bên ngoài, nhìn mặt đất. Nhưng khi hiện ra ý nghĩ này, không đợi nó hành động đã thành trí nhớ, thời gian qua bảy lần hít thở là nó quên. Chỉ có trí nhớ trong bảy lần hít thở, con cá không hiểu cái gì là bi ai, không hiểu vui vẻ. Bởi vì bảy lần hít thở quá ngắn, ngắn đến cho dù là bi thương qua bảy giây là sẽ quên tại sao bi thương. Cho dù là vui, hơn một giây nữa liền quên vui vì cái gì. Vì vậy đa số trong đầu con cá trống rỗng, không có trí nhớ, không có suy nghĩ, chỉ có bản năng bơi trong hồ nước. Con cá nhìn đồng bạn, nhìn tối đen, nhìn không có tương lai xa xa.

Cho đến có một ngày, một cái mồi câu chìm vào hồ nước, bị nó nhìn đến.

Con cá biết đó là cái gì, nhưng như trước tiến lên cắn một cái. Khi thân thể của con cá bị móc câu lên, bị quăng đi thì nó thấy bầu trời màu lam, thấy thế giới ngoài mặt nước. Đáng tiếc là trí nhớ của nó chỉ có bảy lần hít thở, khi bị bỏ vào lưới, bị treo trên cây cột, chỉ có thể giãy dụa mong thoát khỏi lưới trong nước, con cá chỉ vùng vẫy bảy giây, bởi vì… Nó quên chính mình bị người khác, cũng quên hồ nước của mình không nên nhỏ cỡ hình vuông, không nên có cái lưới khiến nó không thể rời khỏi lưới. Vì vậy con cá thật nhàn nhã bơi trong lưới.

Cho đến khi lưới bị người giơ lên, con cá rời khỏi mặt nước, đang không ngừng giãy dụa, khó chịu vì nghẹt thở, nó thấy một cô bé. Cô bé đang giơ lưới lên, là hung thủ khiến con cá khó chịu.Nguồn truyện audio Podcast

Nó hung tợn nhìn chằm chằm cô bé kia, không ngừng giãy dụa, thời gian trôi đi từng giây. Con cá quên tại sao cô bé muốn nâng lên lưới, nó chỉ nhớ rõ mình khó chịu là vì cô bé này. Mặc dù trí nhớ chỉ có bảy giây nhưng cho đến khi lưới đột nhiên bị mở ra chỗ hổng, nó quên mình bị người ta câu lên khỏi hồ nước, quên mình bị người bỏ vào lưới, quên lưới kia không phải là nhà của nó. Con cá chỉ nhớ giây thứ nhất là cô bé mang đến đau khổ cho nó, vì vậy khi lặn xuống nước, con cá lại nhảy lên. Con cá không biết tại sao thân thể mình biến to như vậy, cắn cô bé vào hồ nước.

Thời gian lại chậm rãi trôi qua, nó vĩnh viễn cũng không biết được trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ là bảy lần hít thở. Tóm lại con cá lại thấy trong hồ nước có mồi câu.

Con cá quên mồi câu nguy hiểm, tựa như biết mồi câu này là gì nhưng nó cắn lấy, lại bị câu lên khỏi mặt nước, lại bị bỏ vào lưới, bị để vào trong hồ nước hữu hạn. Con cá giống như trước kia, quên khúc dạo đầu câu chuyện, chỉ nhớ rõ kết cục.

Lúc này đây, nó không có nhìn thấy cô bé, không biết bao lâu sau, khi lưới mở ra, bơi ra khỏi võng nó quay về hồ nước. Con cá trồi lên mặt nước nhìn thoáng qua trên đài cá, ông lão đứng, bên cạnh hình như là một cô bé đang nhìn nó.

Con cá nhìn cô bé đi xa, cho đến bảy giây sau, nó bơi trong hồ nước, nhưng lúc này đây, hình như nó cố gắng nghĩ cái gì, cho đến khi nó lại cắn câu, lại bị kéo lên. Cho đến ánh trăng buông xuống, rời khỏi mặt nước, con cá quên bắt đầu, cũng quên kết cục. Con cá bị người đánh cá xách đi, đưa tới một quán mì. Con cá mở mắt ra, xuyên qua lưới đánh cá thấy một ông lão cầm tẩu thuốc, dùng lá cây bện búp bê nhìn nó.

“Ngươi là bản thân thứ sáu mà ta nhìn thấy.” Giọng của ông lão chất chứa tang thương, thong thả nói.

Ông lão nói suốt bảy giây, khiến con cá nghe được rõ ràng, trở thành trong trí nhớ vĩnh hằng, hóa thành một hồi nổ vang, giống như nhớ tới cái gì, tùy theo là toàn bộ thế giới trong mắt con cá hỏng mất. Mảnh nhỏ bị hry hình thành vòng xoáy, vòng xoáy rít gào mang đi một chút ý thức cuối cùng của con cá. Con cá không nhìn thấy mảnh nhỏ một lần nữa tổ hợp, nhìn không tới lại một thế giới xuất hiện ở trước mắt.

Trương Văn Vẻ, đây là tên của hắn, một cái tên khá tục nhưng có chút ý nhị, đây là tên cha hắn đặt cho. Là con trai của thầy giáo, Trương Văn Vẻ cảm thấy cái tên này cũng không tệ lắm. Ít nhất nghe tên này liền hiểu hắn là ngươi đọc sách.

Nhưng thực tế là hắn không thích đọc sách, hắn thích tự tay làm ra món ngon, như là nấu canh, làm mì phở. Có lẽ là ham thích, thân thể của hắn trưởng thành không yếu ớt mà là thanh niên hơi mập. Khuôn mặt hắn tròn tròn hơi chân chất, nhưng trong mắt bắn ra tia sáng cho người hiểu là người này hơi thông minh, nhưng chỉ có như thế, dù sao bị người nhìn ra thông minh thường thì có lẽ là cố ý lộ ra, là lòng tự trọng không muốn để cho người khác cảm thấy chính mình không thông minh.

Chương 1142: Nhìn cuộc đời, yên lặng đếm luân hồi

Mặc dù Trương Văn Vẻ không quá thích đọc sách, nhưng là con trai của thầy giáo, hắn cảm thấy mình có thể xuất khẩu thành thơ. Tuy nhiên, Trương Văn Vẻ cảm thấy hơi khó khăn, vì thế nghe theo lời khuyên của cô gái xinh đẹp, con của ông chủ lớn lên cùng hắn.

Hắn bắt đầu thường xuyên lộ ra biểu tình tự hỏi, dù là ngủ, ăn cơm, cũng hoặc là đi đường, tóm lại dù có làm chuyện gì hắn cũng lộ ra vẻ mặt tự hỏi. Đây là cách làm của cô gái từ nhỏ hắn rất thích chỉ cho, làm ra vẻ thường xuyên tự hỏi, vậy thì người khác sẽ cho rằng hắn có học thức. Trương Văn Vẻ phát huy cách này đến cực hạn, dần dần lớn lên, ban đầu hắn ra vẻ tự hỏi, chậm rãi biến thành thật sự tự hỏi. Thậm chí khi hắn và cô gái mình yêu thành thân, trong ánh mắt hâm mộ của người xung quanh, hắn đều đang tự hỏi nhân sinh. Dù là bái thiên địa cũng do bị cô gái tức giận lôi kéo mới miễn cưỡng bái xong thiên địa.

Hắn thật may mắn, bởi vì cô gái hắn thích có người cha không thích cô, vì vậy cuộc hôn nhân thân phận không xứng đôi không được cha cô gái để ý, thậm chí không xuất hiện. May mắn này luôn đi theo hắn, trong quá trình tự hỏi nhân sinh, hắn chậm rãi hiểu được cái gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không hiểu được gì cả.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mùa hè năm thứ hai bọn họ thành thân, trong một đêm mưa, mưa to liên tục, tia chớp gào thét, vợ của hắn sắp sinh.

Đêm ngày hôm nay, cha vợ của hắn, cha của cô gái như phát điên trong mưa ngửa mặt lên trời cười to, không để ý mưa xối toàn thân. Tiếng cười quanh quẩn, mang theo bi thương.

Trương Văn Vẻ nhìn cha vợ đứng trong mưa, bộ dạng điên làm hắn chìm trong suy tư, nhưng suy nghĩ rất ngắn ngủi, bị rối loạn tâm tình cắt đứt. Bởi vì vợ của hắn đang hét thảm, trong gian phong phát ra tiếng đau đớn khó sinh. Thanh âm này làm lòng hắn run run, làm cho hắn không thể suy tư nhân sinh. Làm cho hắn thậm chí xuất hiện sợ hãi, hắn sợ hãi một ngày này sẽ là âm dương cách biệt. Hắn sợ một ngày này qua đi sẽ điên như cha vợ. Tiếng vợ hét thảm không ngừng truyền ra, cùng với tiếng cười sặc sụa trong mưa của cha vợ, người Trương Văn Vẻ run rẩy. Đúng lúc này, cửa phòng vợ hắn sắp sinh bị đẩy ra, bà đỡ biểu tình sợ hãi chạy ra.

“Yêu quái… Yêu quái!!”

Tinh thân Trương Văn Vẻ mạnh chấn động, vọt ra khỏi nhà, liếc trong phòng sinh của vợ. Cô gái vẻ mặt thống khổ. Hắn lớn tiếng kêu gọi người bên ngoài, nâng lên cỗ kiệu, theo hắn lao nhanh ra khỏi viện.

Hắn muốn đi mời thầy thuốc chứ không phải bà đỡ, hắn có cảm giác mãnh liệt là lúc này sinh có lẽ là sinh tử, không phải bà đỡ có thể giúp, thầy thuốc mới có thể cứu mạng!

Hắn đội mưa đi qua quán mì dù trong mưa to vẫn tồn tại, không để ý trên ghế đá trong quán có ông lão đang ngồi nhìn hắn. Trương Văn Vẻ dẫn người vội đi lướt qua.

Cho đến khi hắn mời một thầy thuốc giống như Mặc thầy thuốc ở trong thị trấn, mang về sân. Trương Văn Vẻ vẻ mặt lo lắng nhìn phòng vợ sắp sinh. Hắn bỗng cắn răng đẩy cửa phòng, bước vào trong. Hắn không muốn ở bên ngoài chờ đợi, hắn muốn đi vào nơi này, kéo tay vợ cùng cô vượt qua cửa ải khó khăn.

Nhưng khi hắn chuẩn bị đẩy cửa phòng thì cửa bị người từ bên trong mở ra. Tia sét đánh xuống, hắn thấy trong lòng thầy thuốc ôm anh nhi, cũng thấy vợ nằm trên giường không nhúc nhích, dường như tắt thở.

Óc hắn nổ vang, bên tai văng vẳng tiếng cười thê lương của cha vợ. Người hắn run rẩy đi tới trước mặt vợ, nhìn mặt cô trắng bệch, đã là chết xác chết nhưng khóe môi có nụ cười mẹ hiền. Trái tim hắn bị xé rách, hiện tại hắn không thể tự hỏi nhân sinh nữa, vụt xoay người nhìn chằm chằm thầy thuốc. Bất giác thân thể hắn hư ảo, hình như trước mặt hắn dần ngưng tụ ra một người. Thầy thuốc nhìn hắn, lộ vẻ khó tin, rồi lại như hiểu ra.

Trương Văn Vẻ không biết tình cảnh này giống hệt như lúc trước cha vợ hắn trải qua, chỉ khác là năm đó sau lưng cha vợ hắn xuất hiện ảo ảnh, nay hắn trở thành ảo ảnh, trước người xuất hiện là ngưng tụ thân thể.

Cũng vào giây phút này, óc Trương Văn Vẻ nổ vang, dường như trí nhớ bị phủ bụi bỗng lôi ra. Khi trí nhớ hiện ra thì hắn thức tỉnh khỏi luân hồi, mở mắt từ trong giấc ngủ. Trong mắt của hắn dần không điên cuồng, trở nên tỉnh táo. Bộ dạng của hắn không khác gì quá khứ nhưng mơ hồ thêm linh động.

Hắn nhắm mắt lại, trí nhớ mở ra, thức tỉnh khỏi luân hồi, hắn nhớ hết mọi thứ, hắn không phải Trương Văn Vẻ, hắn là… Tô Minh!

Hắn là Tô Minh của Đạo Thần chân giới, hăn là Tô Minh của Tố Minh tộc, hắn ở trên một tinh cầu tàn phá bố trí phàm luyện chi pháp, muốn luyện hóa chiếc nhẫn màu trắng kia, Tô Minh! Hắn đã nhớ lại mọi thứ, chỉ là không nghĩ ra lần lượt luân hồi, dường như trí nhớ dừng lại ở giây phút bước vào luân hồi phàm luyện.

Tô Minh im lặng, ngoái đầu nhìn xác cô gái nằm trên giường. Khi thấy khuôn mặt của cô gái kia, người Tô Minh run lên, bộ dạng của cô giống Bạch Phượng trong trí nhớ của hắn, hoặc như là Bạch Linh ở Ô Sơn.

“Lần luân hồi này, nàng là thê tử của ta…” Tô Minh im lặng, giơ lên tay phải, nhẹ phất xác Bạch Linh.

Có sức sống ùa vào người Bạch Linh, khiến sinh mệnh sắp tan đi trong một giây hồi phục sự sống, chậm rãi mở mắt ra.

Bạch Linh nhìn Tô Minh, khuôn mặt suy yếu, nở nụ cười.

“Cho ta… Xem đứa nhỏ…”

Tô Minh nhìn Bạch Linh, hắn đã thức tỉnh trí nhớ, trong lòng phức tạp nhưng không lộ ra mặt. Tô Minh gật đầu, ôm đứa bé từ trong tay thầy thuốc, đi tới bên cạnh Bạch Linh. Hai người cùng nhau nhìn anh nhi, Bạch Linh nở nụ cười mẹ hiền.

“Mặt thật giống chàng, nhưng tốt nhất là không cần giống chàng luôn ngốc nghếch.” Bạch Linh cười nói, nụ cười có chút suy yếu.

Tô Minh nhắm mắt lại che giấu phức tạp, lòng thầm thở dài.

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã ba năm.

Trong ba năm nay Tô Minh ở bên Bạch Linh, hắn không hề suy tư nhân sinh, bởi vì nhân sinh ở trước mặt hắn đã không cần suy tư. Đây là một lần luân hồi, một nhân sinh hư ảo. Trong nhân sinh tất cả mọi người ngủ say, chỉ mình Tô Minh thức tỉnh. Hắn nhìn họ vui buồn giận hờn, nhìn Bạch Linh bên cạnh dịu dàng với hắn, nhìn đứa nhỏ dần dần lớn lên, cái loại suy nghĩ này không thể dùng từ ngữ biểu đạt.

Có lúc thức tỉnh là loại thống khổ. Nếu Tô Minh không nghĩ ra mọi thứ thì hắn có thể giống như trước kia, vui vẻ sống. Nhưng hôm nay, hắn muốn là làm được, lại vì hiểu mọi thứ chỉ là giả dối nên không cách nào chìm đắm vào.

Một ngày nào đó ba năm sau, cha của Bạch Linh nhắm mắt lìa đời.

Lại trôi qua ba năm, cha của Tô Minh trong luân hồi này, tức là thầy giáo cũng tới phút cuối cuộc đời, buông tay nhân gian.

Sinh lão bệnh tử, đó là chuyện bình thường trên thế gian. Quán mì cũng biến mất, một mảnh trống trải, dường như biệt tích trong năm tháng.

Cho đến khi đứa nhỏ dần dần lớn lên, cho đến khi mặt Bạch Linh dần có nếp nhăn, cho đến khi trên người Tô Minh cũng có tang thương, năm tháng bất giác chạy càng xa trên thân hai người trong luân hồi.

Bạch Linh rất vui, dù đã già nhưng mỗi khi nhìn Tô Minh thì ánh mắt cô dịu dàng, thì thầm kể ra thơ ấu, từ nhỏ làm bạn cho đến bây giờ cùng Tô Minh trong luân hồi.

Tô Minh dần khiến mình không nhớ lại quá khứ, chậm rãi làm mình hoàn toàn đắm chìm trong luân hồi này, đếm tóc bạc của nhau, chậm rãi già đi.

Cho đến khi con gái của họ gả cho người, cho đến năm tháng vô tình. Trôi qua hơn mười năm sau, người Bạch Linh dần già đi, nếp nhăn càng ngày càng nhiều, một ngày nào đó trong đêm khuya, Bạch Linh kéo tay Tô Minh nhìn trời sao ngoài cửa sổ, thấp giọng thì thào.

“Ta nằm mơ, mơ một ngọn núi, có bộ lạc viễn cổ, mơ ta là cô gái của một bộ lạc, mặc áo da lông màu trắng, trán có lân tinh xinh đẹp. Chàng là người của bộ lạc khác, trong thời gian Huyết Nguyệt, chàng cõng ta đi vòng vòng ngoài núi lúc rạng sáng, không muốn đưa ta về. Ta mơ một ước định, ước hẹn giữa chàng và ta.” Bạch Linh thì thào, khóe miệng mang theo mỉm cười, thanh âm thấp dần, cô nhắm mắt lại vĩnh viễn.

Tô Minh nắm tay Bạch Linh, ánh mắt nhớ lại, nhìn sinh mệnh của cô dần tan biến, nhìn toàn bộ thế giới đến hôm nay sắp trôi qua sáu mươi năm.

Một năm sau, Tô Minh bán đi tứ hợp viện, bởi vì chỗ này đã không còn ai trong trí nhớ của hắn. Theo thời gian trôi qua, Tô Minh đã trở thành một ông lão lớn tuổi nhất trong thị trấn, chứng kiến năm tháng trôi qua trong thị trấn, thấy thật nhiều sinh lão bệnh tử. Thế là Tô Minh bán hết tài sản, ở một chỗ trống trong thị trấn dựng cái bàn, bày quán mì.

Tô Minh nấu mì, nước lèo, vừa bện búp bê, nhìn nhân sinh, đếm luân hồi.

Chương 1143: Mười ba viên thiên thạch

Đạo Thần chân giới, trong trời sao mênh mông, cơn lốc giới lực đã kéo dài hơn mười tháng. Cũng may cơn lốc giới lực liên tục biến mạnh, chưa bao giờ suy yếu. Cơn lốc giới lực không ngừng quét qua trời sao này, muốn hủy diệt tất cả dấu vết sinh mệnh.

Hơn mười tháng dù đối với người thường cũng không quá lâu, nhưng ở trong này, đối với tu sĩ vốn có thể oai phong một cõi, đi trong trời sao thì mười tháng… Cũng rất dài lâu.

Bọn họ không thể đi quá xa chỗ tị nạn, không biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không thể liên hệ với đạo hữu thân quen. Họ bị nhốt trong vùng đất tuyệt vọng, trơ mắt nhìn cơn lốc giới lực bên ngoài trời sao, bàng hoàng, yên lặng chờ đợi có ngày cơn lốc giới lực sẽ tự động tan biến.

Nhưng, cũng có một ít tu sĩ, dựa vào tu vi mạnh mẽ, dựa vào hơn mười tháng qua không ngừng nghiên cứu cơn lốc giới lực, dần mò được quy luật, quy luật của cơn lốc giới lực này. Họ có thể đi xa hơn chút, đi bốn phía tìm kiếm đồng bạn còn sống, hoặc là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Bên ngoài tinh cầu nơi Tô Minh ngồi, trời sao cách không qua xa đang có mười ba viên thiên thạch to lớn đang rít gào đi trong cơn lốc giới lực. Mười ba viên thiên thạch này ma sát trong cơn lốc giới lực, cực nhanh thu nhỏ lại, xem bộ dạng chỉ trong ba ngày nữa sẽ bị cơn lốc giới lực đập nát.

Đây là bởi vì trên thiên thạch có lực lượng tu vi liên tục khuếch tán, liên tục triệt tiêu cơn lốc giới lực, nếu không thì nó đã vỡ nhanh hơn.

Trong mười ba viên thiên thạch, mỗi viên bên trong lóe ánh sáng, đều có ba tu sĩ khoanh chân ngồi xuống. Quần áo của họ hoa lệ, mặt mày không đầu xù tóc rối. Hơn mười tháng bạo loạn, mặc dù Đạo Thần chân giới trở thành phế tích nhưng tu sĩ không quá để ý.

Trong mười ba viên thiên thạch, trừ mỗi một viên có ba tu sĩ ngồi ra xung quanh họ có hơn mười tu sĩ hơi thở mỏng manh, thân hình bị mấy cái đinh đóng trên vách đạo lý trí họ tỉnh táo nhưng tu vi bị người lấy cách quái dị đóng trên vách đá liên tiếp với thiên thạch.

Bọn họ bị người trở thành linh thạch sống, không ngừng phóng ra tu vi dung nhập vào thiên thạch, chống cự cơn lốc giới lực bên ngoài.

“Căn cứ manh mối của Tiền Văn lão quái đưa tới vào mấy tháng trước, cách chỗ này ba ngày có một tinh cầu không tệ lắm, nơi đó tràn ra tu vi. Hy vọng lúc này chúng ta có thể thu hoạch thật tốt.” Trong một mười ba viên thiên thạch, ba người khoanh chân ngồi, một người đàn ông trung niên mở mắt ra, nhe răng cười, chậm rãi nói.

“Hình như gặp được người Đạo Thần Tông.” Một người khác, ông lão mở mắt ra, bình tĩnh mở miệng, nhìn người cuối cùng trong ba người.

“Kiếp nạn Đạo Thần chân giới làm sao chia tông môn nữa? Cứ giết, tu vi dùng làm thiên trạm linh nguyên, pháp bảo là của ta, hồn cho ngươi, thân thể thuộc về Miêu đạo hữu.” Người cuối cùng trong ba người là một thanh niên. Thanh niên mặc tinh thần thánh bào, nhưng y phục không giống tộc nhân trực hệ mà là chi thứ.

Tuy nhiên, tu vi của thanh niên khá mạnh, đã là vị giới đại viên mãn. Chỉ kém một bước là có thể bước vào chưởng cảnh. Không biết tại sao dù gã sắp đến chưởng cảnh nhưng toát ra uy nhiếp có thể ngang hàng với hai người kia.

Hai người kia là chưởng cảnh.

Người có thể sống thoải mái trong tai kiếp rất ít sẽ có kẻ yếu, cũng chỉ có tu vi vô cùng mới có tư cách hành động tùy thích.

Hai người nhìn nhau, mỉm cười, không nói chuyện nữa, nhắm mắt lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là ba ngày. Khi ngày thứ ba tiến đến thì mười ba viên thiên thạch đã tán đi hơn phân nửa, nhưng vẫn chưa bị hỏng mất trong cơn lốc giới lực, biến thành mười ba sao băng rít gào lao hướng tinh cầu Tô Minh ở.

Một lát sau, tinh cầu phát ra tiếng nổ mãnh liệt, chấn động cường đại khiến tinh cầu run rẩy, có nhiều mảnh nhỏ bắn hướng trời sao. Cùng lúc đó, trong hố sâu tinh cầu, Tô Minh được cực minh quang bao phủ ngoài người, hạc trọc lông mắt chợt lóe tia sắc bén, nhảy vọt lên, lao ra khỏi cực minh quang. Hạc trọc lông liếc hướng phía xa, biểu tình biến đổi.

“Một, hai, ba… Hạc bà nội nó, trong mười ba viên thiên thạch có đến trăm người. Không đúng, chỉ có ba mươi chín người có hơi thở sinh động, còn lại trở thành con rối hình thành phòng hộ, thúc đẩy mười ba viên thiên thạch, như nhân thể linh thạch. Cách này không tệ, có thể nghĩ ra cách đó đi trong trời sao. Bọn họ vào đây chẳng lẽ là bởi vì nơi này?” Hạc trọc lông con mắt xoay tròn, người rụt vào cực minh quang.

Hạc trọc lông hòa tan dung nhập vào cực minh quang, thay đổi hình ảnh chỗ này, ở trong mắt ngươi khác nơi đây không hề là hố sâu, mà là trở thành một mảnh bình nguyên.

Không lâu sau, ba mươi chín vệt đỏ từ xa xé gió lao đến, lập tức tới nơi Tô Minh bế quan, bềnh bồng giữa không trung. Ba mươi chín người mặt lạnh như băng, có sát ý, đều là loại giết chóc ngập trời. Trong bọn họ có tới sáu người uy nhiếp cực kỳ, người khác yếu nhất cũng là vị giới hậu kỳ.

Có vốn là tu sĩ của Đạo Thần Tông, cũng có người liên minh tiên tộc còn sống. Tu sĩ hai phe hơn mười tháng trước gặp mặt là giết nhau nay rất hòa hợp ở chung. Lý do làm được như vậy là liên quan đến tai kiếp Đạo Thần chân giới, cũng liên quan đến phân phối ích lợi.

“Lạ thật, ở trong này với đúng. Theo tin tức Văn lão quái bán cho chúng ta thì hẳn là ở đây.” Ông lão họ Miêu ở thiên thạch thứ nhất mắt chợt lóe, trong tay xuất hiện ngọc giản, nhìn nhìn, nhíu mày chậm rãi mở miệng.

“Chắc không phải là Văn lão quái bán tin giả cho chúng ta đi?” Trong ba mươi chín người có kẻ cười lạnh.

“Hắn dám? Nếu dám bán tin giả cho chúng ta thì lão phu sẽ lột da róc xương Văn lão quái ra, dùng nó đốt đèn thi du, đốt cháy hồn lão!”

“Không thể nào, mấy ngày nay Văn lão quái có danh tiếng, dù có bán tin giả cũng sẽ không bán cho chúng ta. Có phải là người chỗ này đã rời đi?”

“Là đi hay ẩn núp? Mặc dù thần thức không thể nhìn ra manh mối, nhưng đập nát tinh cầu này dung nhập vào pháp khí của chúng ta cũng xem như không uổng công đến. Nếu người đó núp tại đây thì đập nát tinh cầu này sẽ tự động hiện ra thôi.” Thanh niên mặc hạc trọc lông phát ra thanh âm lạnh lùng.

Khi nói chuyện thì thanh niên mặc tinh thần thánh bào giơ lên tay phải chộp hướng hư không, trời đất nổ vang, tay của gã xuất hiện một thanh trường đao đen thui. Đao xuất hiện, trời đất biến đổi, khí lạnh ập vào mặt, khiến đám tu sĩ xung quanh mắt lộ vẻ tham lam, nhưng càng nhiều là kiêng dè.

“Báu vật trấn tông của Hàn Tông liên minh tiên tộc, Hàn Đoạn Thiên Đao. Ha ha, nó ở trong tay Đạo huynh mới tính xứng đôi, cũng không uổng công chúng ta nhân dịp đại trưởng lão của Hàn Đao tông bị giới lực gây thương tích bế quan thì tiêu diệt.” Ông lão họ Miêu mỉm cười nói.

“Miêu huynh khen trật rồi, hồn của đại trưởng lão của Hàn Đao tông chẳng phải là cho Miêu huynh hơn một lũ hồn sao? Nay thần thức của ngươi mạnh mẽ, xem như nổi bật trong cùng cấp. Còn nữa, Tống huynh có được thân thể của đại trưởng lão của Hàn Đao tông, luyện hóa thêm một tầng luyện da, cũng là cường giả thân thể mạnh mẽ trong cùng cấp.” Thanh niên mặc tinh thần thánh bào cười nói, khi nói chuyện thì tay phải ấn mặt đất.

Mặt đất nổ vang, giây lát xuất hiện tơ đen vặn vẹo huyễn hóa ra vài cái, lần lượt thay đổi trở thành cái lưới to màu đen hướng mặt đất. Lưới to vô biên vô hạn, rộng lớn, xem bộ dáng khi hạ xuống sẽ giây lát đập nát tinh cầu, khiến vô số đá vụn tung tóe.

Bình nguyên hạc trọc lông huyễn hóa ra ở trong vòng lưới phân cách, nếu thật sự đánh xuống thì chắc chắn sẽ lộ ra chỗ Tô Minh. Chỗ Tô Minh biến ảo giấu diếm mọi thần thức phát hiện nhưng tồn tại sơ hở rất lớn chính là đây là hư ảo, không phải chân thật. Vì vậy mắt thường, thậm chí thần thức đầu bị lừa bịp, nhưng nếu mạnh mẽ đánh mở sẽ bị phát hiện ra ngay.

“Chết tiệt, chỗ Tô Minh còn mấy tháng, sao nhóm người này lại tới đây. Còn có Văn lão quái là ai? Tại sao Văn lão quái biết chỗ này có người?” Hạc trọc lông ở trong cực minh quang mắt chợt lóe tia âm trầm.

Hạc trọc lông không tránh né lưới đen rơi xuống, tùy ý lưới giáng xuống mặt đất, khiến động đất, lập tức xuất hiện khe hở to lớn. Khe hở ầm ầm lan tràn, chỉ vài giây tinh cầu sắp hỏng mất, phát ra tiếng nổ điếc tai.

Nhưng đúng lúc này, lưới to đen phân cách đụng vào hạc trọc lông, ảo ảnh nó biến ra tự động tan biến, vô tận vệt đen lan tràn ra bên ngoài.

Hơn ba mươi tu sĩ đứng mũi chịu sào, khi ánh sáng đen khuếch tán thì phát ra tiếng hét thảm thiết, cơ thể toát ra khí lạnh. Có bốn tu sĩ có tu vi hậu kỳ vị giới rớt xuống đất, bị đóng băng. Nguyên thần của họ không thể chạy ra, bị ánh sáng đen xuyên thấu, hình thần đều diệt. Người may mắn chạy ra thì biểu tình hoảng sợ, chỉ có súa tu sĩ toát ra hơi thở vô cùng mặc dù có lùi ra sau nhưng mắt lóe tia tham lam vô cùng.

“Đây là cực minh quang!!!”

“Ha ha, quả nhiên chỗ này có người. Người này có ánh sáng uy lực như vậy lại muốn che giấu đi, chắc chắn là bản thân bị trọng thương, đang trị thương, đây đúng là cơ hội của chúng ta!”

Chương 1144: Đường hoàng tuyền

“Ánh sáng này là…” Thanh niên mặc tinh thần thánh bào nhìn thấy ánh sáng đen thì nhíu mày, như là nhớ ra cái gì.

“Đây là cực minh quang! Ta ở Đạo Thần chân giới có nhìn thấy cực minh quang này, bị Đạo Không điện hạ nắm giữ, không chừng chính là Đạo Không điện hạ trị thương!” Thanh niên mặc tinh thần thánh bào mắt chợt lóe toát ra hưng phấn khát máu!

“Bày trận!” Ông lão họ Miêu liếm môi, rống to.

Xung quanh hơn ba mươi người lắc mình, vòng quanh chỗ tràn ra cực minh quang, hai tay ấn pháp quyết. Ông lão họ Miêu lại gầm lên, cùng giơ tay dốc hết lực lượng tu vi mạnh đè xuống đất.

Mặt đất rung rinh, tinh cầu ầm ầm, khiến tinh cầu vốn có vô số khe hở vào giây phút này không thể chịu được nữa, vỡ vụn ra, tầng tầng bắn tung. Lộ ra trước mắt mọi người là khối đá cỡ vạn mét trong trời sao.

Trong hòn đá đúng là hố sâu Tô Minh ngồi.

Cùng lúc đó, quanh trời sao, mười ba viên thiên thạch lúc trước buông xuống mặt đất cùng bay ra, vòng quanh bát phương, như là trở thành trận pháp bao phủ nơi này, khiến cơn lốc giới lực không thể ùa vào. Cơn lốc giới lực có lọt vào thì đối với tu sĩ trong thời gian ngắn không đáng e ngại.

Giây phút tinh cầu hỏng mất, hòn đá bị chia lìa lộ ra thì hạc trọc lông phát ra tiếng hét to. Cùng lúc đó, cực minh quang mạnh toát ra ngoài, trong hơn ba mươi người lại phát ra tiếng hét thảm, số còn lại lùi ra phía sau. Có hai tu sĩ người đóng băng rớt xuống tinh cầu.

“Chết tiết, nếu không phải Hạc gia gia chia ra thần thức giúp đỡ Tô Minh ở đất luân hồi, không thể điều động nhiều cực minh quang thì sớm diệt sạch đám con kiến này. Nếu là Tô Minh có thể thức tỉnh thì giết những người này dễ như trở bàn tay. Chết tiệt, sao chúng có nhiều người như vậy, còn có sáu tên vô cùng, này này này… Này rất khi dễ người!” Trong lòng hạc trọc lông lo âu.

Nếu đối phương có ít người thì thôi, nhưng nhiều người như vậy, mặc dù nó không sợ nhưng biết Tô Minh phàm luyện rất quan trọng, không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ xuất hiện biến đổi không thể làm trái. Một khi thất bại thì không thể dùng cùng cách thu phục báu vật của Nghịch Thánh.

“Đây quả nhiên là cực minh quang, nếu có thể hấp thu nó thì sức chiến đấu của mấy người chúng ta sẽ tăng vọt!” Mắt ông lão họ Miêu càng lộ rõ tham lam, lập tức nâng lên tay phải mạnh phất đằng trước.

Tinh cầu rung động, trong vặn vẹo và cơn lốc giới lực quanh quẩn, trong vòng mười ba viên thiên thạch bao phủ, hư vô xuất hiện hơn mười con mắt to lớn. Con mắt đầy tơ máu, có nhiều cái tàn phá, nhưng tất cả con ngươi toát ra ánh sáng mãnh liệt tập trung vào hòn đá lượn lờ cực minh quang, nơi Tô Minh bế quan.

Con mắt này đều là thánh điện chi nhãn!

Khi chúng nó xuất hiện thì ông lão họ Miêu hai tay ấn pháp quyết, nhấn ngực một cái, hộc ngụm máu. Máu bắn vào không trung trở thành đám ấn ký đỏ, cùng khắc vào mỗi một con mắt.

“Hiến tế!” Ông lão họ Miêu gầm nhẹ.

Phút chốc trong mười ba viên thiên thạch xung quanh, mấy trăm người bị đóng đinh vào vách tường có khoảng bốn mươi người thân thể run bần bật. Bọn họ ở trong liên minh tiên tộc vốn thuộc về thánh điện, con mắt này ở trong chiến tranh là bị bọn họ khống chế.

Giờ phút này theo bọn họ run run, máu tươi phun ra, máu của họ xuyên thấu thiên thạch thẳng hướng con mắt, dung nhập vào. Con mắt toát ra mũi nhọn đỏ, ánh mắt ngừng ở cực minh quang như có lực lượng xuyên thấu, trong thời gian khiến cực minh quang có vẻ bán trong suốt. Bốn người lập tức thấy Tô Minh khoanh chân ngồi ở trong cực minh quang, trên đầu của hắn có một chiếc nhẫn khổng lồ chậm rãi xoay tròn. Bao gồm hạc trọc lông giấu trong cực minh quang cũng lộ rõ ràng trong ánh mắt kia. Sau đó hơn mười con mắt cùng nổ tung, hiển nhiên chúng nó phải tiêu hao chút gì mới miễn cưỡng nhìn thấy cực minh quang, cùng lúc đó có hơn mười tu sĩ thánh điện bị hủy diệt.

Tô Minh không thức tỉnh mới như vậy, nếu không thì lấy thân phận Cực Minh Quang Nguyên, mặc kệ có nhiều con mắt hơn gấp mười lần vẫn không nhìn thấu. Hạc trọc lông dù gì là hồn thể, mất nhiều trí nhớ, chỉ có bản năng, không thể dùng cực minh quang đối kháng đám người vô cùng.

“Đó là…”

“Chắc chắn là chí bảo nào đó, ta có thể cảm nhận uy nhiếp từ nó! Đây là chí bảo có thể toát ra cực minh quang!!!”

“Không phải là Đạo Không, thân hình người này không giống, vậy cực minh quang xuất hiện chắc chắn là vì chí bảo này. Ta biết rồi, hắn dùng chí bảo chữa thương, xem bộ dáng thì hắn bị thương khá nặng!!!” Thanh niên mặc tinh thần thánh bào và mấy đồng bạn liếc nhau, mắt lóe tham lam.

“Hắc hắc, không ngờ trong cực minh quang có hồn thể, giao hồn thể cho lão phu đi. Nhưng lão phu cần phối hợp, Hàm đạo hữu, lúc trước quân đoàn của ngươi giết đám tu sĩ của lão phu từng lấy ra một báu vật, đừng nói với lão phu là ngươi không mang theo bên cạnh!” Một ông lão mặc áo đen có tu vi vô cùng khàn giọng cười, lắc mình, thân thể nhanh chóng héo rút, chớp mắt thành bộ xưng, trở thành một tầng da thịt, thậm xương cốt cũng hòa tan, khiến thân hình co rúm lại, từ đỉnh đầu bay vọt ra một lũ khói đen.

Khói đen ở giữa không trung nhoáng lên một cái, hóa thành một con quỷ ba đầu. Ác quỷ ngửa mặt lên trời rống to, tu vi vô cùng khuếch tán, đã không là nguyên thần, đây là pháp tướng dung hợp cùng nguyên thần bị tu luyện ra.

Ác quỷ ba đầu rống to, lao hướng cực minh quang. Cùng lúc đó, trong sáu người, một người đàn ông trung niên mặc áo tím cười lạnh, không nói câu nào, giơ tay phải vung tới trước, lập tức khoanh chân ngồi xuống, vung ra vật đó cần gã tập trung hết tinh thần mới khống chế được.

Tiếng nổ ầm ĩ, trời sao rung động. Một cây gỗ to màu xanh xuất hiện trong trời sao, trên khúc gỗ có khuôn mặt già nua. Nhưng khuôn mặt tổn hại nhiều, thoạt nhìn có chút mơ hồ. Khoảnh khắc nó xuất hiện, người đàn ông áo tím khoanh chân ngồi, khuôn mặt trên khúc gỗ mở hai mắt ra lóe tia sáng sắc bén. Gỗ to bùm một tiếng lao hướng cực minh quang của Tô Minh. Cùng lúc đó, lệ quỷ ba đầu nhe răng cười, lao ra theo.

“Chết tiệt, đây là pháp bảo ở chiến dịch đại quy mô, báu vật cần ít nhất mấy vạn người mới vận dụng được, thế mà người này có thể thi triển ra. Hạc bà nội nó, thì ra sau khi tông môn này bị diệt vong thì dung nhập hồn các đệ tử trong tông vào khúc gỗ, vậy là họ có cơ hội sau khi qua tai kiếp thì đoạt xá người khác, sống lại. Tiếc là sống nhờ đã bị người khác giết, cướp báu vật.” Hạc trọc lông ở trong cực minh quang, dốc hết sức thúc giục.

Xoẹt một tiếng, cực minh quang mạnh mẽ vươn ra ngoài, đụng chạm với khúc gỗ kia. Tiếng ầm ầm vang vọng, khúc gỗ run run vỡ vụn từng tầng nhưng vẫn mạnh mẽ nhảy vào trong cực minh quang, cách Tô Minh đã rất gần.

Ngay sau đó, lệ quỷ ba đầu trốn sau khúc gỗ ngửa mặt rống to, giơ hai tay chộp hướng cực minh quang. Phút chốc hạc trọc lông có cảm giác nguy hiểm vô cùng, nó lập tức cảm nhận được hồn thể của mình bị lực hút mạnh mẽ, như là bị túm ra khỏi cực minh quang.

Hạc trọc lông hét chói tai, cánh vỗ đập, thân hình biến đổi, hóa thành khổng tước bảy sắc, rít gào đối kháng với lực hút. Nhưng lúc này, ông lão họ Miêu lúc trước triệu hồi thánh điện chi nhãn hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên nhấn vào cực minh quang. Trời sao nổ vang, tay của ông lão họ Miêu biến thành ấn to trấn áp.

Thanh niên mặc tinh thần thánh bào kia hai tay ấn pháp quyết, hàn đao quét ngang mạnh mẽ chém hướng cực minh quang, đây là bốn người vô cùng cùng nhau ra tay, mỗi người không phải kẻ yếu. Họ có thể sống trong tai kiếp, còn sống rất thoải mái. Giờ họ cùng ra tay, hạc trọc lông không phải là đối thủ của họ, không thể thay đổi hoàn cảnh xấu, hồn không ngừng bị hút ra.

“Trần đạo hữu, Tư Mã đạo hữu, xin hai vị đạo hữu hãy ra tay. Chờ ta lấy được chí bảo thì bằng cơ duyên tự tìm hiểu, xem coi báu vật này có duyên với ai. Kẻ được đến thì người khác sẽ không cướp đoạt, nếu không sẽ bị chúng ta hợp nhau tiêu diệt. Nhưng người có được báu vật này phải cho người khác chút ích lợi.” Ông lão họ Miêu mắt chợt lóe, lời nói không nhanh không chậm, hiển nhiên đã xem cực minh quang là vật trong lòng bàn tay họ.

Lời vừa thốt, một nam một nữ giống đạo lữ đứng cạnh họ liếc nhau. Người đàn ông kia hai mắt chợt lóe, nở nụ cười.

“Các vị đạo hữu đều không dốc hết sức, nhưng cố tình muốn khiến Trần ta ra tay, chắc là sợ lát nữa ta cướp đoạt? Chúng ta gặp nhau cũng không dễ dàng, ngày sau còn có bó lớn sự việc cần làm, Trần ta giúp đỡ một tay vậy.” Khi nói chuyện, người đàn ông bỗng giơ tay phải chỉ một cái.

Lập tức lực lượng duyên pháp bỗng xuất hiện, sau đó người phụ nữ bên cạnh gã mỉm cười, giơ tay trái đè tay phải của gã. Bàn tay hai người bắn ra mũi nhọn màu trắng, hóa thành trường kiếm trắng. Kiếm xuất hiện liền khiến trời sao có dấu vết vỡ vụn, giống như kiếm có thể đập nát hư vô.

Kiếm quang hóa thành luồng sáng trắng bắn hướng cực minh quang. Sáu vị vô cùng ra tay, đối với hạc trọc lông là cuộc khiêu chiến chưa từng có trong trí nhớ của nó. Giờ phút này trong lực hút nó ngửa mặt lên trời rống to một tiếng. Hạc trọc lông biến thành khổng tước, giây lát sau cái đuôi bỗng xòa ra.

Cái đuôi xòe ra không phải bảy sắc màu mà chỉ có màu đen. Khoảnh khắc đuôi xòe ra, cực minh quang như sôi trào bỗng xòe ra bên ngoài.

Chương 1145: Một đời chín nhân sinh

Hạc trọc lông ở bên ngoài đối mặt nguy hiểm, sáu người vô cùng tham lam muốn đoạt lấy phát ra tiếng nổ đì đùng. Trong thế giới luân hồi một mảnh bình tĩnh.

Không có gió nên không dấy lên sóng, không có cây nên lá không nhúc nhích, mọi thứ yên tĩnh. Chỉ có mùa thay đổi, quy tắc khác với bên ngoài bất giác yên lặng trôi qua.

Năm tháng vội vàng, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn bóng người đông đúc, Tô Minh ở trong quán mì thói quen mùi thuốc lá, thói quen dùng cỏ bện búp bê, thói quen ở trong canh thêm xương cá cho có mùi.

Gần như mỗi ngày đều có người đánh cá đánh cá, Tô Minh như thấy được mình trong lần luân hồi nào đó. Tô Minh nhìn con cá, rời khỏi mặt nước há mồm như sắp tắt thở, Tô Minh như thấy mình trong lần luân hồi nào đó. Còn có thầy thuốc mỗi lần đi ngang qua tuyệt không bước vào. Còn có một viên ngoại đến thị trấn, một đêm mưa viên ngoại mang theo đám tôi tế nâng kiệu đi đón thầy thuốc.

Nhìn bọn họ, Tô Minh nhắm lại mắt.

Trong cửa hàng mì luôn có một thầy giáo buồn bực, thất bại thói quen húp nước lèo, ăn mì, bất chấp mưa gió.

Y thường xuyên mang theo con minh, cậu bé trông có chút thông minh đi vào quán mì cùng nhau húp nước lèo, ăn mì.

Ngẫu nhiên có cô bé lại đây, thường cùng cậu bé chơi đùa trong quán, tiếng cười vui vẻ vang vọng, rơi vào tai Tô Minh. Tô Minh nhìn, khóe môi cong lên.

“Người đánh cá, cô bé, con cá, thầy thuốc, viên ngoại, thầy giáo, đứa con lớn lên, ông lão nấu mì. Tám người, tám nhân sinh, nhưng bên trong nhân sinh của họ tồn tại thay đổi, ảnh hưởng lẫn nhau.”

Mặt trời lặn, mưa tí tách rơi, Tô Minh ngồi trên ghế đá nhìn mây đen phía xa, thì thào.

Trong mắt Tô Minh có hiểu ra, mang theo chút cảm thán.

“Như thái dương mọc lên ở phương đông tây lạc, duyên ở trong đó, đây là nguyên nhân duyên lạc… Cũng là luân hồi… Luân hồi là từ vô số duyên. Lần lượt thay đổi cùng một chỗ sau, hình thành võng, trong võng mỗi một sinh mệnh là một phần của luân hồi.” Tô Minh thở ra.

“Hay cho phàm luyện thật, cái này làm sao là chìm vào luân hồi, đây có ràng là giác ngộ duyên cảnh, là duyên liên kết với chiếc nhẫn màu trắng. Duyên hóa thành sợi tơ buộc chặt từng tầng, cho đến không thể tách ra, không thể chia lìa. Kiếp thứ nhất ta là người đánh cá. Nó là con cá, Bạch Phượng là cô bé kia. Ta câu nó lên mặt nước, vô hình kết duyên với nó. Bạch Phượng thả nó đi, sau đó bị nuốt vào hồ nước, cũng bởi vậy kết duyên… Cũng bởi vậy… Xuất hiện từ nay về sau luân hồi, nhân đây là nguyên nhân… Kiếp sau ta là thầy thuốc, nó là thai nhi trong bụng cô gái, Bạch Phượng là mẹ. Ta gạt bỏ Bạch Phượng lấy nó ra, cũng bởi vậy kết duyên, đây là trợ sinh chi duyên. Kiếp sau ta là viên ngoại, nó là anh nhi trong bụng vợ của ta. Ta nhìn nó lớn lên, nó là Bạch Phượng, cũng là linh hồn của chiếc nhẫn, đây là huyết mạch chi duyên… Kiếp sau ta là thầy giáo, dạy làm việc thiện, liền kết thành giáo dưỡng chi ân… Kiếp sau ta là con cá, nó là người đánh cá, như luân hồi nghịch chuyển, ta cảm nhận cái khổ năm đó của nó, đây là đồng cảm chi duyên… Kiếp sau lại kiếp sau, cho đến khi ta cùng Bạch Phượng kết tóc, nó là con của ta, đây là phụ duyên trong huyết mạch. Duyên của ta và chiếc nhẫn trải qua bảy đời, ở đời thứ tám ta là ông lão đếm nhân sinh, xem luân hồi. Phàm luyện chi pháp này có chín lần luân hồi, ta trải qua tám lần, chỉ thiếu một lần. Còn một lần nữa có lẽ chính là duyên lạc, nguyên nhân duyên lạc, một hồi luân hồi chi mộng.” Tô Minh lắc đầu, hai mắt mở ra.

Tô Minh lại nhìn thoáng qua thế giới này, bên ngoài đổ mưa. Mưa rất lớn, rơi ào ào. Tô Minh nhìn hồi lâu, đang định nhắm mắt thì bỗng nghe trong mưa truyền đến thanh âm như ẩn như hiện, tiếng động thê lương.

“Phượng nhi… Phượng nhi…”

Tinh thần Tô Minh mạnh chấn động, nhưng vẫn nhắm mắt, bởi vì hắn hiểu được, còn thiếu một thế có lẽ… Vẫn đều tồn tại, chẳng qua hắn đã quên.

Khi Tô Minh nhắm mắt, toàn bộ thế giới chợt trở thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ cuốn cùng một chỗ hình thành một hồi lốc xoáy, rầm rầm chuyển động, dần dần trở thành hư vô.

Đạo Thần chân giới, tinh cầu Tô Minh ngồi đã bị hủy, chỉ còn lại hòn đá hố sâu được hạc trọc lông bảo hộ bị mười ba viên thiên thạch xung quanh trấn áp. Cực minh quang chỗ hạc trọc lông bị sáu vô cùng hợp sức phóng ra, khiến hạc trọc lông trong điên cuồng duỗi đuôi ra.

Xoẹt một tiếng, trời sao vào giây phút này như đứng lặng. Cực minh quang vòng quanh ngoài người Tô Minh chớp mắt tràn ra ngoài, khúc gỗ đứng mũi chịu sào, ầm ầm dập nát, tầng tầng tan rã, trực tiếp trở thành tro bụi. Lệ quỷ ba đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết, vội vàng lui về phía sau, pháp tướng phát ra khói nhẹ, biến suy yếu nhiều.

Hàn đao rơi xuống, bị ánh sáng đen đụng vào thì văng ra, nổ vang bật trở lại. Thanh niên mặc tinh thần thánh bào biến sắc mặt, thụt lùi mấy bước. Ông lão họ Miêu biến thành đại ấn bị cực minh quang tỏa ra từ đuôi hạc trọc lông làm vỡ vụn, khiến ông lão họ Miêu con ngươi co rút.

Chỉ có trường kiếm tỏa kiếm quang màu trắng từ hai bàn tay của đối đạo lữ là rít gào va chạm vào cực minh quang. Bị suy yếu phạm vi lớn nhưng trường kiếm không tan biến mà hóa thành một tia lao hướng Tô Minh ngồi bên trong. Hiển nhiên mục tiêu của hai đạo lữ không phải hạc trọc lông, cũng không là chiếc nhẫn màu trắng mà là Tô Minh!

Chỉ cần giết Tô Minh là mọi chuyện xong xuôi.

Cùng lúc đó, theo tiếng nổ vang vọng, hạc trọc lông đánh ra một kích cuối cùng, cực minh quang vòng quanh Tô Minh cũng tan biến nhiều, khiến chỗ hắn ở hiện rõ trước mắt mọi người.

Hạc trọc lông phát ra tiếng gầm, người bùm một tiếng, một lần nữa hóa thành bộ dáng cũ, vẻ mặt suy yếu, hồn thể lại bán trong suốt. Hạc trọc lông lắc người lao tới chỗ Tô Minh, muốn giữ lại tơ kiếm trắng trước khi nó chạm vào Tô Minh.

Nhưng đúng lúc này, lệ quỷ ba đầu vốn thụt lùi vụt xoay người, ba cái đầu sáu con mắt nhìn chằm chằm vào hạc trọc lông. Nó lắc người dùng tốc độ khó tả khoảnh khắc lao hướng hạc trọc lông.audio coi am

“Chết tiệt, hồn thể súc sinh trọc lông này là của ta, ai cũng đừng hòng cứu lấy! Ta muốn nuốt nó, ta muốn nhai nó từ từ!!” Lệ quỷ ba đầu rống gầm.

Hạc trọc lông sắp tới gần Tô Minh nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn tơ kiếm trắng chui vào trán của hắn. Sau lưng hạc trọc lông, lệ quỷ ba đầu đã chạy tới gần, giơ quỷ trảo nhe răng cười vỗ xuống. Người xung quanh thấy vậy đều vọt lên. Bỗng một thanh âm thản niên vang vọng tám hướng, thanh âm không cao, nhưng phát ra làm người xung quanh tinh thần rung lên.

“Ai cho ngươi tư cách này…” Lời thốt ra, Tô Minh mở mắt, bên trong có tang thương sót lại của luân hồi, mang theo tia sáng lạnh khiến trời phải khuất phục, mang theo khí thế làm trời sao run rẩy, khung trời đều cúi đầu.

Người Tô Minh toát ra tử khí vô tận, dung hợp cùng diện mạo làm người ta cảm giác như hắn biến thành hỗn độn to lớn. Hỗn độn có thể hấp thu hết ý chí thiên địa, ý tịch diệt từ người Tô Minh không chút giữ lại bùng nổ.

Tô Minh giơ tay phải chộp một cái, lệ quỷ ba đầu có tu vi vô cùng không chút phản kháng, đôi mắt lộ ra hoảng sợ. Pháp tướng của lệ quỷ ba đầu biến mất, tự động xuất hiện ở trong tay Tô Minh. Tô Minh đâm xuyên qua lệ quỷ ba đầu, bắt tâm pháp tướng trong người nó.

“Là ngươi?” Tô Minh liếc mắt, đầu tiên là nhìn hướng thanh niên mặc tinh thần thánh bào.

Mặt thanh niên mặc tinh thần thánh bào trắng bệch, đầu óc ù vang, liên tục lùi mấy bước, phun ra ngụm máu. Thanh niên mặc tinh thần thánh bào cực kỳ kinh sợ, theo bản năng lắc đầu, dường như nếu không mau lắc đầu, nếu là có gan gật đầu, như vậy đối phương chỉ cần một ý niệm sẽ hủy diệt gã trăm lần lần.

“Như vậy là ngươi?” Tô Minh nhìn về phía ông lão họ Miêu.

Ông lão mặt trắng bệch, người run rẩy. Ông lão họ Miêu cảm nhận sợ hãi chưa từng có, giống như đối phương là khung trời, giờ đây khung trời lạnh lùng vô tình, muốn đi diệt sát chúng sinh. Ông lão họ Miêu chỉ là con kiến nho nhỏ trong cơn tức giận của khung trời.

“Như vậy chính là ngươi!” Tô Minh thản nhiên mở miệng.

Khi Tô Minh thốt lời thì chiếc nhẫn màu trắng trên đầu hắn lắc lư, sóng gợn tràn ra rồi biến mất, khi lại xuất hiện đã ở trước mặt người đàn ông áo tím thi triển khúc gỗ. Người đàn ông biểu tình hoảng sợ, chưa kịp mở miệng thì bị sóng gợn xuyên thấu qua, mang đi thân hình dập nát, linh hồn tan biến. Khi thân hình người đàn ông dập nát thì tay phải của Tô Minh chậm rãi sờ, bắt lấy tâm pháp tướng của người kia, từ từ bóp nát. Bùm một tiếng, thân hình lệ quỷ ba đầu biến thành đoàn sương mù, bị Tô Minh phất tay chui vào miệng của hạc trọc lông.

“Chậm rãi nhấm nuốt, ta không đánh tan hồn của hắn, phải cắn nát từng chút một.” Tô Minh thản nhiên nói.

Ánh mắt của hạc trọc lông lộ ra hưng phấn cùng kích động, mồm to hé ra, móng vuốt cào, nhét sương mù hồn của lệ quỷ ba đầu vào trong miệng, nhai nuốt. Tiếng hét thê lương vang lên, khiến người xung quanh tinh thần run lên. Ánh mắt bọn họ nhìn Tô Minh tràn ngập sợ hãi, như thấy pho tượng hung thần viễn cổ lay động khung trời.

“Trốn!”

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu bốn vô cùng, hơn hai mươi người xung quanh.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 13 giờ trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 5 ngày trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^