Cầu Ma Audio Podcast
Tập 224 [Chương 1116 đến 1120]
❮ sautiếp ❯Chương 1116: Diệt, ký
Bên trong biển ánh sáng di chuyển và bị cuốn đi, khi thân thể đã bị xé rách, chỉ còn cánh tay phải đang đau đớn kịch liệt, Tô Minh vẫn không ngừng bị đưa bay đi trong tinh không vô biên vô hạn này.
Thân thể bị xé rách, nguyên thần toái diệt mang tới cho Tô Minh cảm giác đau đớn gần như đã chết lặng. Nếu không phải Minh môn trong cô hắn vẫn không ngừng phóng ra minh khí, nguyên thần của Tô Minh được tẩm bổ, nhanh chóng khép lại thì sợ là hắn đã bị hình thần câu diệt rồi.
Bốn phía yên tĩnh, biển ánh sáng cuốn đi âm thần không chút tiếng động. Nơi đây chỉ có ánh sáng, ánh sáng vô tận.
Bên trong sự yên tĩnh này, Tô Minh cảm nhận được Minh môn trong cô mình, còn cả Diệt Sinh chủng kia. Hắn chỉ có thể dùng phương pháp này để dời sự chú ý của mình đi. Bởi vì ánh sáng bốn phía có mạnh có yếu nhưng dù yếu nhất cũng khiến nguyên thần hắn đau đớn.
Cũng may là nỗi đau này cũng không phải là lúc có lúc không mà luôn luôn tồn tại, khiến Tô Minh có thể chết lặng đi. Bởi đau đớn đã tới cực hạn thì sẽ không có đối lập, quên đi cảm giác không đau, cũng coi như thật sự hết đau.
Thế nhưng Tô Minh vẫn không bỏ cuộc. Hắn vẫn luôn duy trì tỉnh táo, bởi hắn tin rằng Hạc trọc lông sẽ tới cứu mình. Hắn tin vào chuyện này. Hắn càng biết lai lịch của Hạc trọc lông khó lường… Có thể xuyên thấu hư vô tới đây.
Lúc trước đối mặt với một đòn của thất tinh Cổ Thần, đây là phương pháp duy nhất của Tô Minh. Cho dù là nhục thể của hắn mạnh mẽ nhưng cũng vẫn không thể chống lại lực tự bạo khi thất tinh Cổ Thần kia phá tan cả thất tinh, dùng cả thân hình, tính mạng, lạc ấn, thậm chí linh hồn.
Có lẽ Đệ Ngũ Hỏa Lò có thể chống được nhưng triệu hồi Đệ Ngũ Hỏa Lò cần có thời gian. Mà Cổ Thần kia tự bạo cực kỳ đột ngột, thời gian quá ngắn, căn bản không cho Tô Minh chuẩn bị nhiều được.
Thậm chí ngay cả lực lượng nghịch chuyển tuế nguyệt tạo một khắc này cũng bởi lực lượng tự bạo của Cổ Thần quá lớn mà không thể nào tiến hành được. Tô Minh dù không thi triển thật nhưng trong chớp mắt đó hắn đã nhận ra.
Hoặc là chịu hình thần câu diệt trong giây phút tự bạo này, hoặc đánh mở hư vô mà bước vào bên trong tinh không tràn đầy nguy hiểm. Tô Minh lựa chọn con đường thứ hai.
Giờ phút này hắn đang trôi lơ lửng bên trong biển ánh sáng, bị sóng ánh sáng vờn quanh, không biết đã đi bao lâu, không biết đã đi bao xa. Vì để ý chí mình tỉnh táo, vì để mình không hôn mê dưới sự đau đớn kịch liệt này, tất cả tinh thần của hắn đều đặt bên trong Minh môn và Diệt Sinh chủng trên cơ thể mình. Bởi ngoài hai vật này ra, hắn đã không còn chú ý được tới thứ gì khác nữa.
Đây không phải lần đầu tiên hắn quan sát Diệt Sinh chủng nhưng tuyệt đối là lần đầu dưới hoàn cảnh như vậy mà quan sát chăm chú, cảm nhận cẩn thận.
Hắn phát hiện ra mảnh vỡ mà Tiểu Hồng năm đó cho hắn, dung hợp với nguyên thần của hắn nhiều năm trước, khiến cho bọn họ tuy hai mà một, hôm nay sau nhiều năm được hồn Tô Minh tẩm bổ, biên giới kia đã mở rộng ra rất nhiều.
Thoạt nhìn nó giống như một pho tượng, giờ đã sắp được một nửa, chỉ còn thiếu một chút. Nó có thể hình thành một nửa pho tượng rồi.
Pho tượng kia mơ hồ có thể thấy là một chiếc thuyền cổ xưa.
Có thể Tô Minh không biết gì nhưng khi hắn nhìn kỹ thì bỗng lại có một cảm giác rất cổ quái. Hắn cảm thấy tốc độ của Diệt Sinh chủng này khôi phục, dường như so với lần trước Tô Minh chứng kiến đã chậm đi rất nhiều.
Đối với Diệt Sinh chủng, Tô Minh nhiều lần chú ý. Bây giờ cảm giác này hiện ra, khiến hắn dần dần thấy, dường như Diệt Sinh chủng này căn bản không thể nào đạt tới tình trạng nguyên vẹn vậy.
Dường như tốc độ phục hồi kia khi trở thành một nửa hoàn chỉnh vào thời gian không lâu nữa thì nó sẽ ngừng sinh trưởng.
Dường như đã dung hợp hoàn mỹ với nguyên thần của Tô Minh, sau khi sinh trưởng được một nửa đã là cực hạn của nó vậy.
Suy đoán này lần đầu tiên hiện ra trong đầu Tô Minh, khiến hắn trầm mặc, lâm vào trầm tư.
– Chẳng lẽ Diệt Sinh chủng này phát triển còn thiếu gì đó sao?
Tô Minh nghĩ mãi không ra đáp án. Thời điểm trầm ngâm, hắn lập tức đưa toàn bộ lực chú ý vào bên trong Diệt Sinh chủng này, nhìn kỹ thứ giống như ký sinh trong nguyên thần của mình. Thậm chí khi Tô Minh cực kỳ chăm chú, đột nhiên hắn thấy có những tia sáng từ Diệt Sinh chủng kéo dài vào nguyên thần của hắn.
Chẳng qua tia sáng này lóe lên rồi biến mất. Thế như cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này khiến tâm thần Tô Minh chấn động.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này. Diệt Sinh chủng kia kết nối với nguyên thần của hắn như một mạng lưới, dù chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng cũng khiến hắn sởn hết gai ốc. Cảm nhận đầu tiên của hắn chính là con nhện!!
Diệt Sinh chủng dường như là một con nhện, kết vô số tấm lưới nhện, kéo tới nguyên thần của Tô Minh, tạo thành một tấm lưới cực lớn!
Giờ khắc này Tô Minh đã hoàn toàn không để ý tới đau đớn kịch liệt khi nguyên thần bị xé rách, không để ý tới cảm giác Minh môn không ngừng hồi phục nguyên thần nữa. Tất cả tinh lực của hắn đều đặt bên trên Diệt Sinh chủng này.
– Không đúng…
Nhưng lúc này dù Tô Minh có quan sát thế nào thì cũng không thể nhìn thấy, giống như tất cả mọi thứ trước đây chỉ là ảo giác vậy. Nhưng Tô Minh có thể xác định cho dù hôm nay hắn phải thừa nhận đau đớn kịch liệt nhưng cảnh tượng lúc trước không phải là ảo giác.
Bởi vì Tô Minh hắn là lão tổ trong việc điều khiển ảo giác. Hắn có sự tự tin này.
– Như vậy thì cuối cùng là vì nguyên nhân gì khiến lúc trước ta có thể nhìn thấy nhưng về sau lại không thể thấy nữa…
Hai mắt nguyên thần của Tô Minh lóe sáng. Đột nhiên mắt hắn ngưng tụ, chậm rãi quay đầu, nhìn về ánh sáng năm màu rực rỡ, giao thoa dung hợp xung quanh, hình thành hằng hà sa số luồng sáng.
– Đúng là ánh sáng! Không sai, chính là ánh sáng nơi này, có một loại tia sáng nào đó có thể chiếu rọi nguyên thần ta, bộc lộ ra cảnh tượng mà ban ngày ta không cách nào nhìn thấy được!!
Vào thời điểm tâm thân hắn chấn động, Tô Minh lập tức nhớ lại lúc trước, bốn phía xuất hiện ánh sáng thế nào.
Nhưng điều này hiển nhiên là cực kỳ khó khăn. Ánh sáng nơi này bao giờ cũng có, căn bản không cách nào nhớ rõ là thời điểm nào xuất hiện ánh sáng gì.
Trầm mặc, ánh mắt Tô Minh lộ vẻ cố chấp. Hắn nhất định phải hiểu rõ Diệt Sinh chủng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì đây có thể là bí mật mà cả đời hắn không thể phát hiện ra. Nếu không phải ngẫu nhiên bước vào nơi này, như vậy căn bản hắn không có khả năng biết được. Diệt Sinh chủng rõ ràng đã dung hợp với nguyên thần của mình, vì sao cảnh tượng vừa rồi hắn thấy lại khiến hắn dựng đứng cả lông tóc như vậy!!
Hào quang trong mắt lóe lên. Nguyên thần của ta vốn bất động đã lâu trong biển ánh sáng, lập tức nhoáng một cái. Cảm giác xé rách trên nguyên thần bỗng nhiên mạnh mẽ hơn mấy lần, khiến cho nguyên thần hắn phải run lên. Nếu không có rất nhiều Minh khí tràn ra từ Minh môn thì suýt nữa hắn đã bị chia năm xẻ bảy rồi.
Có thể là như vậy nhưng vẫn không thể làm sao khiến Tô Minh từ bỏ ý định trong đầu hắn. Nguyên thần của hắn trong biển ánh sáng này lập tức di chuyển, chịu đựng đau đớn kịch liệt, muốn ngửa mặt lên trời gào thét để bộc lộ ra. Bởi vì toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt trên Diệt Sinh chủng. Nếu hắn bộc phát ra sự đau đớn này thì ý chí sẽ xuất hiện thư giãn, không thể tập trung tới Diệt Sinh chủng nữa.
Nguyên thần Tô Minh không ngừng di chuyển, không ngừng nếm thử hiệu quả của các loại ánh sáng chiếu lên nguyên thần mình. Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh đã bị sự đau đớn khi xé rách nguyên thần này làm cho cực kỳ suy yếu. Nhưng vào lúc này. Bỗng nhiên một luồng ánh sáng đỏ trắng dung hợp lại lóe lên, quét qua nguyên thần của hắn.
Ánh sáng này đảo qua, trong nháy mắt nguyên thần hắn chấn động, lại thấy toàn bộ tấm màn bao phủ từ Diệt Sinh chủng ra bốn phía nguyên thần, lan tràn ra toàn bộ nguyên thần hắn.
Cùng lúc đó, nguyên thần của Tô Minh không ngừng di động, đuổi theo ánh sáng trắng đỏ kia, khiến tấm màn bao phủ từ Diệt Sinh chủng kia vẫn luôn rõ ràng. Thời gian dần trôi qua, ánh mắt Tô Minh bừng sáng. Hắn nhìn thấy Diệt Sinh chủng kia, cũng nhìn thấy tấm lưới lớn đó. Diệt Sinh chủng căn bản không phải dung hợp với nguyên thần giống như hắn nghĩ…
Đó là…
– Ký sinh!!
Hai mắt Tô Minh lóe sáng.
Hắn là Tố Minh tộc, hiểu rõ hơn người khác về đoạt xá và ký sinh nhiều. Liếc mắt một cái hắn đã hiểu Diệt Sinh chủng này có quan hệ ký sinh với nguyên thần của mình.
Tô Minh trầm mặc suy nghĩ. Không phải là hắn không thể tiếp nhận quan hệ ký sinh, chẳng qua là nó khác biệt quá lớn với điều hắn nghĩ lúc trước. Trầm ngâm một lúc, mi tâm nguyên thần của hắn bỗng mở ra một khe hở. Con mắt thứ ba của hắn bỗng xuất hiện. Lúc nhìn về phía tấm lưới kia, nó liền phóng đại ra tới cực hạn trong mắt Tô Minh.
Cho tới khi khiến nó lớn lên không biết bao nhiêu lần rồi, Tô Minh thấy một cảnh tượng khiến thần sắc hắn lộ vẻ dữ tợn và không cách nào tin nổi.
Hắn nhìn thấy bên trên mỗi sợi tơ kia, sau khi phóng đại ra vô số lần, xuất hiện vô số sợi tơ như con rết. Những sợi tơ này dung nhập vào bên trong nguyên thần của hắn, không ngừng khiến nguyên thần hắn toái diệt, đánh nát nguyên thần, sau đó điên cuồng cắn nuốt.
Diệt Sinh chủng này sở dĩ có thể ngừng sinh trưởng, có lẽ có quan hệ với việc hắn thôn phệ máu từ trận doanh Nghịch Thánh, nhưng có lẽ nguyên nhân lớn nhất là bởi nguyên thần của Tô Minh đã tẩm bộ rất lớn cho Diệt Sinh chủng.
Chuyện nguyên thần bị đánh nát này không thể dùng mắt thường nhìn thấy, cũng không thể dùng thần thức cảm nhận. Nhưng tổn thương mà nó mang tới lại không bao giờ ngừng lại. Thậm chí sau khi Tô Minh thấy cảnh tượng như vậy, dùng tu vi của hắn có thể lập tức đoán ra, nếu cứ thôn phệ như vậy trong trăm năm nữa thì dù tu vi của hắn được đề cao, nguyên thần cũng sẽ xuất hiện tổn thương không thể thay đổi.
Thậm chí sau năm trăm năm nữa, một ngàn năm nữa thì dù Tô Minh có tu vi gì, hắn cũng không thể ngăn cản nguyên thần tử vong!
Bởi vì đây là ký sinh, là ký sinh mà nguyên thần không có chút phản hồi nào, thôn phệ đơn phương. Mỗi lần nó khiến Tô Minh cảm thấy được cứu, trên thực tế… Đó là ký sinh bảo vệ vật chủ. Nó còn chưa phát triển nên nó phải bảo vệ tính mạng vật chủ mà nó ký sinh.
Trên mặt Tô Minh lộ vẻ đắng chát. Hắn không đuổi theo ánh sáng trắng đỏ nữa. Tấm lưới của Diệt Sinh chủng trong nguyên thần hắn cũng biến mất rất nhanh. Tất cả đều khôi phục như thường. Nếu không trải qua lúc nãy thì Tô Minh cho tới chết cũng không biết thứ cướp đi nguyên thần của hắn, khiến hắn diệt vong hóa ra lại là Diệt Sinh chủng.
Chương 1117: Thuật này, Đạo Hải!
– Có lẽ hắn cũng không biết chuyện này.
Tô Minh thì thào.
– Có lẽ đây chỉ là lý giải sai lầm của ta, là ý nghĩ của ta mà thôi. Trên thực tế Diệt Sinh chủng lúc phía trước thì như vậy nhưng khi nguyên vẹn thì tất cả sẽ thay đổi. Nhất định là như vậy.
Tô Minh trầm mặc. Hắn mạnh mẽ đè nén sự nghi hoặc và đắng chát trong nội tâm xuống.
Trong trầm mặc, đau đớn từ nguyên thần không ngừng ập tới, ta một không thể không tập trung chú ý tới nguyên thần. lần này hắn không nhìn Diệt Sinh chủng nữa mà tận lực xem nhẹ nói, không muốn suy nghĩ sâu hơn. Hắn lựa chọn quan sát Minh môn.
Lúc trước thứ này cắn nuốt rất nhiều sinh cơ của Tô Minh, cắn nuốt vô số tu sĩ, ngôi sao, giờ bên trong biển ánh sáng lại trở thành thứ tẩm bổ nhiều lần khiến nguyên thần Tô Minh bất diệt.
Hắn nhìn Minh môn, nhìn cánh cửa được kết tinh ra kia. Thứ này khiến người ta cảm thấy yếu ớt, giống như chỉ sờ một cái là sẽ vỡ nát.
Dường như nó là một cánh cửa của dân nghèo trong thế tục, chênh lệch nghiêng trời lệch đất so với cánh cửa của những gia đình quyền thế, thân phận hiển hách.
Đó là bởi nó còn chưa hoàn toàn phát triển, căn cơ bất đồng.
Tô Minh nhìn Minh môn nhỏ bé thuộc về hắn, im lặng quan sát!
Cho tới khi thời gian trôi qua rất lâu, Tô Minh mới dời mắt đi, nhìn về phía biển ánh sáng. Hắn không thể nhúc nhích thân thể, bởi chỉ cần khẽ vận động là đau đớn kịch liệt gấp trăm lần sẽ truyền tới. Bởi vì hắn nhận ra Minh khí từ Minh môn của hắn đang dần dần giảm bớt.
Một khi Minh khí không truyền ra nữa thì lúc đó nguyên thần của hắn không cách nào hồi phục được nữa. Như vậy, chờ đợi hắn chính là nguyên thần nát bấy.
Còn nếu hắn di động nguyên thần, Minh khí truyền ra sẽ nhiều hơn, thời gian tới lúc bị nát bấy cũng sẽ giảm đi.
– Có lẽ… Thật sự phải ở nơi này tới vĩnh hằng rồi. Hạc trọc lông, ngươi tới muộn rồi…
Tô Minh tin rằng Hạc trọc lông sẽ tới, chẳng qua bên trong biển ánh sáng mênh mông thế này, có lẽ nó lại đi về một hướng khác.
Giờ khắc này hắn không sợ hãi tử vong, chỉ hơi tiếc nuối. Hắn tiếc chưa cứu được Vũ Huyên, chưa tìm được sư huynh của hắn, tiếc rằng khát vọng một mái nhà của hắn chưa cách nào thực hiện được.
Những tiếc nuối này hóa thành một tiếng thở dài của Tô Minh. Hắn nằm bên trong biển ánh sáng, không để ý tới Minh khí đang tràn ra ít hơn từ trong cơ thể mình, không để ý tới ấn tượng tử vong. Bởi hắn chợt phát hiện ra, ánh sáng nơi này… Trên thực tế rất đẹp.
Loại ánh sáng tuyệt đẹp này không thể thấy trong không gian bình thường, chỉ có ở nơi này mới nhìn thấy được. Vô số ánh sáng khó có thể hình dung nổi.
Sau khi hắn không để ý tới sinh tử nữa, toàn tâm toàn ý nhìn ngắm ánh sáng nơi này, thưởng thức cảnh tượng tuyệt đẹp trước khi nguyên thần hắn biết mất, tính mạng đi tới điểm tận cùng.
Ngắm nhìn, ngắm nhìn. Tô Minh đã quên đi trạng thái của mình ngày hôm nay. Dường như hắn trở thành một bộ phận của ánh sáng vô tận nơi này. Tựa như hắn dung hợp với ánh sáng, vui chơi thỏa thích trong thế giới này vậy.
– Có thể thấy được ánh sáng, có thể cảm nhận được gió, hợp thành biển cả…
Tô Minh thì thào. Hắn chăm chú, khiến cho vào lúc hắn không để ý tới sinh tử liền chìm đắm trong một trạng thái kỳ lạ.
Trong trạng thái kỳ lạ này, Tô Minh dường như trở lại thời điểm tĩnh tâm đốn ngộ ngày xưa trên Đệ Cửu Phong. Trong lần đốn ngộ đó, hắn dùng họa tĩnh tâm, hiểu rõ tâm biến.
Lúc này đây hắn ngắm ánh sáng, chìm đắm trong trạng thái đốn ngộ. chẳng qua lúc này hắn minh tưởng không phải là tâm biến mà là biển ánh sáng vô cùng đồ sộ và đẹp mắt kia.
Một người có lẽ cũng chỉ có tại thời điểm chết đi, hoàn toàn quên đi bóng ma tử vong mới có thể toàn tâm toàn ý ngắm ánh sáng tuyệt đẹp này.
Có lẽ bởi vì Tô Minh biết rõ, hắn không còn bao lâu nữa cho nên hắn mới quý trọng từng chút thời gian.
Thời gian dần dần trôi qua. Được biển ánh sáng cuốn đi, Tô Minh càng ngày càng bị cuốn xa. Hắn nhìn thấy cũng càng ngày càng nhiều ánh sáng, vô biên vô hạn. Dường như thân thể của hắn đang bị ánh sáng bao phủ.
Hắn cũng không phát giác ra được, Minh khí tràn ra từ Minh môn của hắn càng ngày càng thưa thớt. Tựa như không bao lâu nữa sẽ không có Minh khí tẩm bổ nữa.
Mà nguyên thần của hắn khi di chuyển trong biển ánh sáng này cũng bị xé rách càng ngày càng trầm trọng.
– Ánh sáng kỳ quái, kết hợp với gió hóa thành biển. Loại lực lượng có thể đánh tan tất cả này…
Tô Minh thì thào. Hắn nhìn thấy bên trong ánh sáng vô tận có một vòng trắng đen hiện lên. Tia sáng đó Tô Minh cực kỳ quen thuộc. Đó là Cực Minh Quang.
– Như vậy… Ánh sáng sinh ra từ đâu…
Vốn nguyên thần Tô Minh đã quên bản thân, giờ phút này đắm chìm bên trong trạng thái kỳ dị. Hắn nhìn ánh sáng vô tận bốn phía, trong đầu hiện lên một nghi vấn.
Hắn muốn biết đáp án này, muốn biết vì sao ánh sáng xuất hiện. Vì sao nơi này lại có ánh sáng vô tận, vì sao lại có biển ánh sáng này. Vì sao nơi này lại có lực lượng kinh thiên động địa có thể hủy diệt hết thảy như vậy.
Trước khi tiếp xúc với Cực Minh Quang, Tô Minh không cho rằng ánh sáng là một loại lực lượng, có thể nhìn thấy, không thể thiếu ở bốn phía. Nhưng tại thí luyện chi địa của Đạo Thần tông, Cực Minh Quang xuất hiện, phá vỡ ý nghĩ của Tô Minh. Thời gian trôi qua, hắn dần dần tiếp nhận… Ánh sáng cũng là một loại lực lượng.
Giờ khắc này, tại thời điểm không để ý tới sinh tử, trong trạng thái kỳ dị này, có cảm giác dường như mình đã trở thành Cực Minh Quang màu đen lóng lánh trong vô cùng điểm sáng kia, giống như đang mang đi ý chí do nguyên thần lưu lại. Tô Minh cảm thấy… mình như trở thành một bộ phận của tinh không này.
Hắn dường như trở thành một trong đủ loại ánh sáng. Theo suy nghĩ của hắn, dường như ánh sáng này trong mắt hắn đã đang không ngừng được phóng đại. Dùng cực hạn của con mắt thứ ba kia, sau khi nó phóng đại không biết các ngươi, bỗng hắn không còn nhìn thấy ánh sáng nữa….
Đó là một vùng hư vô mờ mịt. Trong hư vô đó có hai ký hiệu rất lớn. Ký hiệu này không phải do người sáng tạo ra mà tựa như do trời xanh nơi này sinh ra. Nó nhìn như ký hiệu nhưng cũng không phải, mức độ phức tạp đạt tới mức tu sĩ không thể vẽ ra nổi.
Hai ký hiệu hắn nhìn thấy này va chạm với nhau, lập tức dung hợp. Mức độ dung hợp này cực kỳ hoàn mỹ. Trong quá trình dung hợp, Tô Minh thấy những ký hiệu này càng ngày càng phức tạp hơn. Dường như ký hiệu đầu tiên Tô Minh thấy chỉ là một loại dấu hiệu tầng thấp nhất vậy. Mà sau khi chúng dung hợp, những ký hiệu này liền nhanh chóng phát triển trở thành cao cấp hẳn lên.
Ký hiệu diễn biến từ thấp tới cao, một tia lực lượng kinh khủng mà Tô Minh không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được sinh sôi lao ra từ bên trong hư vô này, dung nhập vào bên trong ký hiệu, dường như trở thành dưỡng chất mà nó cấn khi biến hóa từ thấp tới cao.
Khi ký hiệu này diễn biến tới cực hạn, lực lượng nó hấp thu từ bốn phía cũng gần như vô tận. Đột nhiên Tô Minh thấy một ký hiệu phức tạp tới mức khó có thể hình dung nổi, bất ngờ nghịch chuyển, không còn diễn biến lên cao nữa mà lại nhanh chóng biến hóa thành cấp thấp. Trong lúc biến hóa này, bốn phía không còn có lực lượng hư vô dung nhập nữa. Ngược lại ký hiệu này còn tràn ra lực lượng vô cùng khủng bố, không cách nào hình dung được.
Lực lượng được tỏa ra, ánh sáng… Xuất hiện!!
Tô Minh nhìn tới đây, tâm thần chấn động mãnh liệt. Hắn mơ hồ cảm thấy như hiểu ra gì đó nhưng thứ này giống như đơn giản tồn tại trong phức tạp, khiến cho Tô Minh hiểu ra mà lại còn thiếu một chút, vẫn chưa thể liên lạc tất cả với nhau.
– Hô hấp, là hô hấp!!
Ý chí Tô Minh run rẩy. Trong nháy mắt này, hắn đã tìm hiểu được một điểm đó là hô hấp. Cảnh tượng này khiến Tô Minh cảm thấy giống như hô hấp của mình vậy.
Trước tiên phải hít vào một hơi, động tác này chính là ký hiệu diễn biến lên cao cần rất nhiều lực lượng hư vô. Mà sau khi đạt tới cực hạn, thở ra một hơi chẳng khác nào phóng ra toàn bộ lực lượng hư vô vừa hít vào kia, sau đó… Liền thành ánh sáng!
Lập tức trong khi vừa giác ngộ, óc Tô Minh nổ vang. Nguyên thần hắn giờ khắc này cũng bởi Minh môn không thả Minh khí ra nữa mà bị biển ánh sáng này xé rách.
Nhưng trong tích tắc khi nguyên thần bị xé rách, Tô Minh nhắm mắt hít sâu một hơi. Trong ánh sáng nơi này, nguyên thần của hắn bỗng nhiên dừng lại, sau đó khi hắn thở ra, nguyên thần lại nhanh chóng khép lại. Mà bên trong nguyên thần cũng có ánh sáng mạnh tràn ngập ra bên ngoài.
Nguyên thần của Tô Minh run rẩy, cặp mắt bỗng nhiên mở ra. Trong đó lộ vẻ đã hiểu.
– Nơi đây không có gió!! Ánh sáng sở dĩ có thể hình thành biển là bởi vì nó là một loại lực lượng. Mà sở dĩ có thể hóa thành sóng ánh sáng bởi lực lượng này khi thả ra, phóng ra ánh sáng thì cũng phóng ra lực lượng có thể hủy diệt tất cả!!
– Ánh sáng… Đây chính là ánh sáng!
Nguyên thần của Tô Minh tỏa ra hào quang vạn trượng, vừa chuyện động bên trong biển ánh sáng kia, triệt để hóa thành một thể.
Trong mắt hắn chớp động ánh sáng chói mắt. Hắn lại hít sâu một hơi nữa. Lập tức bên trong nguyên thần hắn truyền ra tiếng nổ vang, mơ hồ có hai luồng khí xoáy hiện ra. Trong đó ẩn chứa hai kỳ hiệu phức tạp mà Tô Minh đã thấy. Ký hiệu này dung hợp trong cơ thể hắn, lập tức khiến rất nhiều lực lượng hư vô hóa thành không khí bị Tô Minh hút vào, khiến hai ký hiệu kia biến hóa từ thấp lên cao, bỗng nhiên nghịch chuyển.
Hô hấp của Tô Minh càng ngày càng dồn dập. Ký hiệu trong cơ thể hắn không ngừng nghịch chuyển, tỏa ra ánh sáng càng mãnh liệt, khuếch tán ra trăm ngàn trượng, vạn trượng… Hơn mười hơi thở ngắn ngủi, Tô Minh ngửa mặt lên trời kêu to. Thân thể không ngờ tràn ra ánh sáng tới mấy chục vạn trượng.
Giờ khắc này Tô Minh chính là biển ánh sáng. Chính hắn tỏa ra ánh sáng, cũng trở thành biển. Ở bên trong biển ánh sáng này, tất cả ánh sáng đều bị đuổi tản đi, chỉ có ánh sáng thuộc về Tô Minh. Đó là… Cực Minh Quang!
– Thuật này sau Di Sơn, được gọi là Đảo Hải!
Tiếng nói của Tô Minh vang vọng trong chớp mắt, thân thể cũng vọt lên. Từ xa nhìn lại, hắn giống như một vùng biển ánh sáng, khí thế tràn đầy, rung động bát hoang!
Mang theo biển ánh sáng, Tô Minh liền hung hăng chúi xuống phía dưới. Hư vô nổ vang. Bên trong thế giới của biển ánh sáng, hiếm khi thấy xuất hiện tiếng nổ vang phá vỡ sự yên tĩnh như vậy!
Chương 1118: Nguồn sáng!
– Cực Minh Quang. Giờ khắc này ta là Cực Minh Quang. Không biết thế này có thể tính là Cực Minh Quang đại thành hay không?
Hai mắt Tô Minh lóe sáng, thân thể hóa thành hào quang vô tận, tạo thành biển ánh sáng, nổ vang tám phương. Theo hào quang biến mất, toàn bộ Cực Minh Quang tại nơi này trong nháy mắt co rút lại, ngưng tụ thành một thân ảnh.
Mái tóc đen trôi nổi, một thân hắc bào lóng lánh. Ánh mắt đen lộ vẻ thâm thúy. Đó chính là Tô Minh.
Tô Minh đứng bên trên biển ánh sáng. Giờ khắc này hắn chính là một bộ phận trong biển ánh sáng này, không hề còn chút cảm giác bị xé rách mà ngược lại có lực lượng có thể lay động đất trời.
– Không phải đại thành. nếu không thì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ta sẽ lan Cực Minh Quang ra, khiến toàn bộ biển ánh sáng này sinh ra Cực Minh Quang.
– Cực Minh Quang… Từ một từ cực đã có thể thấy tính bá đạo của nó. Đây là một loại tu luyện tới đại thành, trở thành một luồng Cực Minh Quang chỉ mình ta trong thiên địa!
Hai mắt Tô Minh lóe sáng. Một lát sau, hai mắt chớp động, lộ ra tâm ý quyết đoán. Hai tay hắn vung ra. Trong nháy mắt, ở bên trong thân thể, hai ký hiệu lại dung hợp phóng thích ra. Cực Minh Quang màu đen trong chớp mắt bộc phát ra từ trong cô Tô Minh.
Lần này Tô Minh căn bản cũng không cố gắng ngừng lại, không cân nhắc cực hạn của bản thân. Hắn muốn phóng thích ra, phóng thích tất cả Cực Minh Quang mà thân thể mình có thể sản sinh được, mở hết cực hạn!
Loại tâm tư này xuất hiện, vô hình dung lại thúc đẩy một sự nhất trí kỳ dị với Cực Minh Quang. Lập tức từ bên trong cô Tô Minh, Cực Minh Quang lan ra với tốc độ không cách nào hình dung được, chớp mắt đã bạo phát, lan tràn ra.
Ngàn trượng, vạn trượng, ba vạn trượng, hơn một trăm vạn trượng, thậm chí mấy trăm vạn. Phóng tầm mắt nhìn lại, vị trí của Tô Minh trong Đạo Hải, tất cả ánh sáng bị xua tan, chỉ còn lại một luồng màu đen tới cực hạn, chỉ còn lại Cực Minh!
Hào quang lan tràn ra tới mức độ này, Tô Minh còn không định dừng lại. Hắn có cảm giác chính mình còn chưa tới cực hạn, cảm thấy ý chí của mình vẫn chưa đạt thành.
Ý chí của hắn rất đơn giản. Thế giới này có vô số loại ánh sáng không giống nhau nhưng hắn vẫn lựa chọn trở thành Cực Minh Quang. Như vậy thế gian Cực Minh chỉ có một luồng đó là hắn!
Duy nhất một luồng!
Thân thể Tô Minh tỏa ra hào quang, vẫn nhanh chóng lan về tám hướng, trong nháy mắt đã đi được mấy trăm vạn trượng. Thậm chí thời gian trôi qua, nó khuếch tán ra vô tận, khiến Tô Minh rốt cục cảm nhận được cực hạn của bản thân.
Nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Bởi hắn cảm thấy mình vẫn chưa thể xưng là Cực Minh duy nhất. Cho nên dù đã tới cực hạn, hắn vẫn điên cuồng để cho hai ký hiệu bên trong thân thể không ngừng hấp thu, phóng thích.
Cho tới khi chính Tô Minh cũng không biết mình đã tỏa ánh sáng ra xa bao nhiêu, đột nhiên bên trong thân thể hắn truyền ra một tiếng nổ vang. Trong chớp mắt khi tiếng nổ này truyền ra, dường như Cực Minh Quang Tô Minh lan ra đã đạt tới giới hạn nhất định, tựa như phá vỡ một loại khống chế nào đó. Trong chớp mắt này, tâm thần Tô Minh chấn động.
Cực Minh Quang hắn tỏa ra dường như biến thành một thứ gì đó không giống trước kia. Tô Minh cũng chưa thể nói rõ ràng được. Thứ duy nhất hắn thấy được đó là bên trong thân thể của mình, hai ký hiệu kia dung hợp với nhau, càng biến hóa phức tạp hơn. Thậm chí Tô Minh còn cảm thấy một cảm giác cường liệt.
Tựa như… Chúng thật sự đã dung hợp với nhau, không phải dung hợp vì hấp thu rồi tỏa ánh sáng ra như trước. Dường như từ giờ phút này chúng không thể tách ra được nữa…
Cùng lúc đó, Tô Minh cũng cảm nhận được là không cần mình đi khiển, cũng không cần mình phóng thích, phạm vi mấy triệu trượng này, lấy thân thể hắn làm trung tâm sẽ xuất hiện Cực Minh Quang. Dường như… Nó đã trở thành vĩnh hằng vậy!!
– Nguồn sáng!!
Trong giây lát Tô Minh tỉnh nộ. Giờ khắc này hắn không phải không ngừng phóng thích, hình thành Cực Minh Quang nữa mà hắn đã biến thành một nguồn sáng, có thể luôn phóng ra Cực Minh Quang từng giờ từng khắc không tiêu tan.
Ngay sau nháy mắt trở thành nguồn sáng, Tô Minh cảm nhận được, bên trong biển ánh sáng vô biên vô hạn này cũng tồn tại bốn nguồn sáng Cực Minh Quang như thế!!
Đây là bốn nguồn sáng cổ xưa. Chúng hiển nhiên đã tồn tại qua không biết bao nhiêu năm tháng, do Cực Minh Quang rải rác trong biển ánh sáng vô tận này ngưng tụ lại, hình thành tự nhiên.
Cảm giác cổ xưa vào lúc này hiện ra trong tâm thần Tô Minh. Hắn vừa nhận biết ra bốn nguồn sáng xa xa, hai mắt bỗng bừng sáng.
Trở thành Cực Minh Quang, như vậy phải trở thành luồng Cực Minh Quang duy nhất trên thế giới này. Suy nghĩ này bắt nguồn từ cách nghĩ của Tô Minh. Ánh mắt hắn lóe lên, thân thể lập tức cuốn theo cả biển Cực Minh Quang mấy triệu trượng này, trong tiếng nổ vang liền tiến về phía nguồn Cực Minh Quang gần hắn nhất.
Giống như cảm giác năm đó thôn phệ năm đại phân thân Ách Thương. Chẳng qua lần này hắn muốn thôn phệ không phải là Ách Thương có ý thức mà là Cực Minh Quang sinh ra trong thiên địa.
Đi thôn phệ nguồn Cực Minh Quang khác, làm cho mình trở thành duy nhất. Đó là tính cách của Tô Minh, cũng là pháp tắc vô hình của thế gian này. Pháp tắc này không bị ai quy định, cũng không có bất cứ sinh linh nào có tư cách quy định. Đây là một loại bản tính tự nhiên.
Nhưng đúng lúc này, bên trong biển ánh sáng hào quang vô tận này, có thể chúng không có ý thức nhưng một khi trong bọn chúng xuất hiện một kẻ có ý thức thì những ánh sáng đồng loại sẽ đối mặt với một hồi dung hợp.
Có ý thức đi dung hợp vô ý thức, đó là một bộ phận pháp tắc vô hình trong trời đất, không thể thay đổi, cũng không có ai muốn thay đổi.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Cực Minh Quang do Tô Minh hóa thân giữ nguyên tốc độ, mấy ngay sau thấy một vùng biển đen mênh mông. Đó là nguồn Cực Minh Quang giống hắn như đúc.
Thôn phệ. Trong một khắc khi nhìn thấy, Cực Minh Quang liền triển khai dung hợp lẫn nhau, nhưng không có chút kháng cự như trước kia. Chỉ trong thời gian mấy hơi thể, trong một tiếng thét dài của Tô Minh, biển ánh sáng trong nháy mắt liền dung hợp triệt để. Một luồng hào quang đủ để bao trùm trăm vạn trượng trong nháy mắt này xuất hiện bên trong biển ánh sáng.
Cực Minh Quang to lớn này xuất hiện, Tô Minh thét dài. Tâm thần hắn chấn động lần thứ hai. Một loại cảm giác phá vỡ giam cầm bỗng hiện lên trong tâm thần. lập tức trong ý thức của hắn, ba nguồn Cực Minh Quang ở nơi khác trong nháy mắt này sụp đổ, hóa thành vô số Cực Minh Quang, từ bốn phương tám hướng, dùng tốc độ cực nhanh gào thét lao thẳng về phía Tô Minh.
Chúng tới gần, dường như coi Tô Minh là Cực Minh Quang tổ. Tất cả Cực Minh Quang sinh ra trong biển ánh sáng đều có khát vọng dung hợp. Trong mấy ngày, từng luồng Cực Minh Quang gào thét không ngừng dung hợp, khiến nguồn sáng do Tô Minh hóa thành mở rộng ra mấy ngàn vạn trượng.
Mỗi một luồng Cực Minh Quang dung hợp, nguồn sáng Tô Minh hóa thân thành đều lớn hơn một chút. Khi toàn bộ Cực Minh Quang mà hắn nhận biết dung hợp hết, tâm thần hắn nổ vang. Toàn bộ phạm vi biển ánh sáng ba mươi triệu trượng đều đã trở thành màu đen!
Tuy nhiên chính vào lúc này, Tô Minh nhận thấy bên trong lại xuất hiện sáu nguồn sáng còn mênh mông khổng lồ hơn Tô Minh hắn. Chúng ở nơi này rất xa, cho dù Tô Minh hóa thân thành Cực Minh Quang, bay hết tốc lực cũng cần thời gian mấy trăm năm mới tới.
Biển ánh sáng này quá lớn, vô biên vô hạn. Thậm chí Tô Minh còn có một cảm giác mạnh mẽ là dù hắn dung hợp sáu nguồn sáng kia thì cũng vẫn cảm nhận được, biển ánh sáng vô tận này vẫn tồn tại Cực Minh Quang còn mênh mông hơn.
– Tu quang như tu đao… Quang vô biên. Đạo… Vô bờ.
Tô Minh thì thào, mơ hồ từ Cực Minh Quang này mà hiểu ra điều gì nhưng nghĩ tỉ mỉ lại thấy vẫn chưa chưa rõ ràng.
Trầm mặc, Tô Minh bỏ qua dung hợp các Cực Minh Quang khác. Không phải hắn không làm được mà vì nó cần quá nhiều thời gian. Thời gian đối với Tô Minh mà nói là rất quý giá.
– Cũng đến lúc rời đi rồi. Chẳng qua ta còn cần một loại ánh sáng nữa.
Tất cả Cực Minh Quang bên ngoài thân thể Tô Minh biến mất. Hắn đứng bên trong biển ánh sáng, trở thành người thống trị nơi này. Vừa thì thào, hắn vừa cất bước về phía trước.
Đi vào bên trong các loại ánh sáng rực rỡ trong biển ánh sáng, Tô Minh tìm thấy loại ánh sáng mà hắn muốn. Loại ánh sáng trắng đỏ này có thể nhìn thấy tấm lưới Diệt Sinh chủng bên trong nguyên thần hắn.
Lấy một tia của nó, thu vào tay áo bên trong thân thể, giữ lại trong nguyên thần, Tô Minh đang muốn rời khỏi biển ánh sáng, đột nhiên thần sắc hơi thay đổi. Sau khi trở thành Cực Minh Quang xong, phạm vi biển ánh sáng ba mươi triệu dặm đều hiện rõ trong tâm thần Tô Minh.
Hắn thấy được ở phía xa xa, Hạc trọc lông đang cẩn thận từng ly từng tí một trong biển ánh sáng, gào thét, chửi bới. Những ánh sáng này tạo thương tổn cho nó, có mạnh có yếu. Dường như nó tránh nặng tìm nhẹ, tiến lên trong biển ánh sáng này.
Cùng lúc đó, Tô Minh cũng nhìn thấy ở một địa phương khác, có một tia hồn phách tồn tại, di chuyển theo ánh sáng, giãy dụa gần như đã sắp tiêu tán.
Hơi trầm ngâm một chút, Tô Minh nhấc chân về phía trước, thân thể biến mất. Lúc xuất hiện thì hắn đã ở phía trước Hạc trọc lông. Gần như ngay trong nháy mắt khi Tô Minh xuất hiện, Hạc trọc lông bỗng nhiên hét ầm lên.
– Con bà nội nhà hạc. Lão tử có vận may gì thế này. Đây là… Là… Nguồn ánh sáng! Xong đời rồi. Tô Minh, cái tên đám chém ngàn đao nhà ngươi. Không phải hạc gia gia không cứu ngươi. Bản thân lão tử cũng khó giữ rồi!
Hạc trọc lông gào thét rồi lui về phía trước, thần sắc lộ vẻ sợ hãi.
Cũng khó trách Hạc trọc lông không nhận ra được Tô Minh. Trong mắt nó, đây không phải là Tô Minh mà là một thân ảnh tỏa ra Cực Minh Quang. Cực Minh Quang chặn tất cả mọi khí tức. Những ánh sáng khác cũng không dám tới gần, thế nên Hạc trọc lông nhìn lại thì thấy rõ ràng đây là một nguồn sáng.
Tô Minh khẽ cười. Chỉ là nét cười của hắn Hạc trọc lông không nhìn được. Tay áo Tô Minh vung lên. Lập tức một luồng sáng trong chớp mắt đã bao phủ lấy Hạc trọc lông. Thân thể hắn nhoáng lên, mang theo Hạc trọc lông xuyên qua hư vô, đi về vị trí tia hồn phách hắn cảm nhận được.
Chương 1119: Mời người vào bẫy
“Quang Nguyên gia gia tha mạng, ngươi coi như Hạc gia gia… Cái kia ngươi coi như Hạc tôn tử là một một cái rác rưởi gì đó mà thả ta đi, đáng thương ta trên có già, dưới có nhỏ. Ngươi ngươi… Chết tiệt, ngươi là Quang Nguyên, ngươi là Quang Nguyên không có ý thức, ta cầu xin ngươi làm cái gì, không có tác dụng gì hết!” Hạc trọc lông hét chói tai thân mình run run, bị đoàn cực minh quang to lớn bao phủ, đi theo Tô Minh ở phía trước, không ngừng lầm bầm.
“Chết tiệt, nơi này tại sao sẽ có Quang Nguyên, ta rõ ràng đã rất cẩn thận tránh được. Rõ ràng lúc trước ta phát hiện Quang Nguyên gần nhất đã ở rất xa, lúc trước chỗ của ta không có Quang Nguyên. Tô tiểu tử, ngươi hại chết lão tử rồi. Tinh thạch của ta, vĩnh biệt, tội cho ta chưa để dành bao nhiêu, chỉ có một chút xíu. Tội cho vĩ đại ta không thể hoàn thành nguyện vọng có thể mua tu chân tinh.”
Trong khi hạc trọc lông rên rỉ thì Tô Minh đã mang theo nó xuất hiện ở chỗ hồn ti. Tô Minh liếc mắt một cái liền thấy được hồn ti bám vào luồng ánh sáng màu trắng ngà, ánh sáng có chút kỳ dị, nó không có thương tổn gì, ngược lại có thể tẩm bổ nguyên thần, thế này mới khiến hồn ti đang sắp tan biến thôi chứ nếu không thì sợ là đã sớm hỏng mất.
Hiển nhiên hồn ti biết ánh sáng trắng ngà này cho nên mới nghĩ ra cách như vậy.
Tô Minh nhìn chằm chằm hồn ti kia, mắt lộ vẻ kỳ dị. Tô Minh giơ lên tay phải vươn tới ánh sáng màu trắng ngà, lập tức một chút trí nhớ hiện lên ở trong tinh thần Tô Minh, đó là trí nhớ của ánh sáng màu trắng ngà này. Tô Minh theo trí nhớ thấy được hồn ti xuất hiện từ một tháng trước. Thời gian hồn ti đến giống y như Tô Minh.
“Ủa, hồn ti ngươi làm gì, ngươi giơ tay? A, ta nhớ ra rồi, ngươi có thể tự di chuyển! Trước đó ngươi cố ý xuất hiện ở trước mặt ta. Điều đó không có khả năng, Quang Nguyên không có ý thức, làm sao di động được?” Hạc trọc lông có chút không thể tin nhìn Tô Minh toàn thân bị cực minh quang bao phủ, khó tin kinh kêu.
Tay phải Tô Minh bắn ra, lập tức ánh sáng màu trắng ngà vặn vẹo khiến hồn ti kia bị văng ra, Tô Minh bắt lấy hồn ti.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi lại còn có chiêu thức ấy. Ngươi có ý thức, trời ạ, ngươi có ý thức!!!” Hạc trọc lông lớn tiếng nói, lải nhải mãi.
Tay phải Tô Minh nắm hồn ti, tay trái vung lên, một khối tinh thạch vù một tiếng bay đến trước mặt hạc trọc lông.
Hạc trọc lông cơ hồ bản năng bắt lấy, đặt ở miệng cắn mạnh sau đó mặt mày hớn hở, thậm chí cái đuôi trọc lông, hay nên nói là mông, tóm lại là phần cơ thể đó lúc lắc vài cái.
Tô Minh nắm hồn ti kia, hồn ti suy yếu giãy dụa, nhưng trước cực minh quang của hắn thì nó giãy dụa rất yếu ớt. Thần thức ẩn chứa cực minh quang của Tô Minh giây lát dung nhập vào hồn ti, không cho kháng cự, đánh vào hồn ti. Trong chớp mắt này Tô Minh thấy trí nhớ cũ hồn ti, trong đầu lập tức xuất hiện mấy bức tranh.
Hình ảnh thứ nhất là khung trời xa lạ, một người áo đen nhấc chân từ trên ngọn núi cao rớt xuống, ma sát hư vô, khi rớt xuống thì biến mất không còn bóng dáng.
Hình ảnh thứ hai vẫn là người áo đen kia, đứng bên ngoài cột sáng thật lớn, bên cạnh có Bạch Linh khắc sâu trong lòng Tô Minh tình đầu tiên, còn có một người khiến Tô Minh chỉ liếc mắt một cái lập tức nhận ra đúng là ông lão Đế Thiên.
Tô Minh đại khái nghe được đối thoại của họ.
Hình ảnh thứ ba là người áo đen khoanh chân ngồi ở trong cột sáng, triển khai kế hoạch thay thế và khống chế, Cổ Thần tự bạo.
Hình ảnh biến mất, hồn ti hoàn toàn vỡ nát trong lòng bàn tay Tô Minh,
“Kế hoạch thay thế, hồn ti này chuẩn bị là vì đoạt xá. Nếu không phải ta bước vào khung trời này, vậy sau khi Cổ Thần tự bạo nó chui vào cơ thể của ta, tiến hành đoạt xá ta.” Ánh mắt Tô Minh lộ giễu cợt.
“Như vậy xem ra ba ẩn điện kia và Đạo Hóa, Đạo Lâm bị đoạt xá thành công, trở thành người của liên minh tiên tộc. Hồn ti này là một lũ phân hồn của người áo đen kia. Có thể dựa vào phân hồn làm được điểm này, do đó thấy được tu vi của người áo đen cực kỳ cường đại.”
“Đế Thiên, hiên tôn, thì ra y ở trong người ta muốn vào là được là một hồi đổi mệnh thuật. Y muốn mượn thân thể bản tổn của ta, dưới sự trợ giúp của Nghịch Thánh trận doanh đổi tất cả của bản thân, trở thành một Tố Minh tộc!” Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.
“Ba tháng sao… Ta ở trong này đã tồn tại hơn một tháng, chắc còn kịp lúc!” Tô Minh nhắm mắt lại, ý niệm trong đầu xoay chuyển nhanh. Đây là cơ hội cho hắn, cơ hội đoạt lại thân thể bản tôn!
Trong lúc Tô Minh trầm ngâm thì hạc trọc lông đã cất đi tinh thạch, nó thật cẩn thận nhìn Tô Minh toàn thân bị ánh sáng đen bao phủ, lòng phập phồng. Hạc trọc lông ho khan, mặt đầy vẻ nịnh nọt.
“Cái kia, Quang Nguyên đại nhân là tồn tại duy nhất có ý thức trong thế giới quang hải, ngài không biết là bên người cần có tuấn tú tiêu sái, không chuyện gì không biết, làm việc sạch sẽ gọn gàng, thông minh cơ trí, tâm địa thiện lương hạc trọc lông vĩ đại như ta sao? Hãy để ta làm tùy tùng của ngươi đi, ta…” Hạc trọc lông hồi hộp mở miệng.
Tô Minh mở mắt ra, với ý cười hạc trọc lông không nhìn thấy, đánh giá nó.
“Tâm địa thiện lương?” Tô Minh chậm rãi mở miệng, thanh âm xuyên thấu qua cực minh quang.
Hạc trọc lông nghe vào tai tràn đầy lạnh lẽo, làm người nó run run, tinh thần cũng rung lên.
“Đúng vậy, tâm của ta tốt lắm, thấy có ai cần giúp là phải giúp một phen, nhìn thấy người ta chết sẽ rơi nước mắt chôn giùm, thấy con nít là ta liền vui, ta…” Hạc trọc lông vội nói.
“Vậy sờ xem túi trữ vật có bao nhiêu tinh thạch, cướp tinh thạch từ xác người ta, thích con nít là vì ngươi cảm thấy rất dễ dụ, có thể lừa tinh thạch.”
Hàng loạt lời nói khiến hạc trọc lông sửng sốt.
“Cái kia… Chúng ta biết nhau? Ngươi ngươi ngươi… Ngươi sẽ không là…”
Tô Minh cười cười, cực minh quang ở trên người tan biết lộ ra nguyên thần, cười nhìn hạc trọc lông.
Hạc trọc lông ôm ngực hét thảm, thụt lùi vài bước, lộ vẻ tức giận. Hạc trọc lông giơ lên móng vuốt không có lông chỉ vào Tô Minh, biểu tình cực kỳ đau lòng.
“Tô Minh!!! Uổng cho ta vất vả, mạo hiểm cửu tử nhất sinh, thậm chí đã sẵn sàng sẽ chết, hy sinh nhiều tinh thạch, phí hơn mười vạn, không, mấy trăm vạn thọ nguyên, tới nơi này tìm ngươi, ngươi ngươi ngươi… Vậy mà trước đó ngươi… Ta rất thương tâm, ta bị lừa gạt, Hạc bà nội nó, ta bị khi dễ!”
Hạc trọc lông rên rỉ, trợn mắt, nằm trên đất lăn lộn ăn vạ.
Tô Minh giơ lên tay phải, một viên tinh thạch vù vù bay hướng hạc trọc lông. Hạc trọc lông bắt lấy tinh thạch, mặt mày hớn hở nhưng rồi nó cố nén, hét rầm lên.
“Ngươi nghĩ một quả tinh thạch đã bù lại được sao? Ngươi đang vũ nhục ta, hạc trọc lông ta tuyệt không sẽ vì một quả tinh thạch khom lưng, ta…”
Vù một tiếng, lại một viên tinh thạch rơi xuống, hạc trọc lông ngơ ngác nhìn tinh thạch kia ở trước mặt mình, lộ vẻ vui sướng, lúc này nó không cách nào kiềm nén sự hưng phấn.
Nhất là…audio coi am
Bộp một tiếng, lại một tinh thạch rơi xuống, tinh thạch thứ bốn. Khi tinh thạch thứ năm rơi xuống thì hạc trọc lông không ăn vạ nữa, cầm lấy tinh thạch, ho khan.
“Ưm, ta tha thứ…”
Bộp, tinh thạch thứ sáu rơi xuống.
“Ngươi đúng vậy, Hạc bà nội nó, Tô đại gia, lúc trước ngươi làm rất đúng…”
Bộp, tinh thạch thứ bảy rơi xuống.
“Lại đến một lần, chúng ta làm lại tình hình lúc nãy đi?” Hạc trọc lông kích động người run run, nêu đề nghị chỉ nghĩ thôi đã làm nó hưng phấn.
Tô Minh nhìn hạc trọc lông, trên mặt lộ ra tươi cười. Hắn đã sớm xem hạc trọc lông là bạn bè, nhưng bạn thì bạn không thể cho hạc trọc lông kiêu ngạo quá, nếu không thì tình hình ở Hắc Mặc Tinh sẽ luôn luôn trình diễn.
“Tốt lắm, nên đi rồi, có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.” Tô Minh ngẩng đầu nhìn vô tận quang hải, ánh mắt lộ ra tia sắc bén.
Tô Minh vung tay áo cuốn lấy hạc trọc lông bay nhanh ra xa.
Mấy ngày sao, Đạo Thần chân giới, khu vực liên minh tiên tộc, bên cạnh khu vực trung tâm tiên tộc này, trong một mảnh tinh cầu trống trải, hư vô vặn vẹo trong chốc lát, xuất hiện một đoàn sáng đen lóng lánh.
Tô Minh, hạc trọc lông cất bước đi ra ánh sáng đen. Ánh sáng tan biến hóa thành Tô Minh mặc áo đen, mái tóc đen, mắt sâu thẳm. Tô Minh đứng ở trời sao, như dục hỏa trọng sinh, hơi thở của hắn vẫn là chưởng cảnh nhưng có thể hóa thân cực minh Quang Nguyên, sáng tạo đổ hải thuật, sức chiến đấu của hắn đã mạnh hơn trước gấp mấy lần.
“Dưới hư vô, ngoài khung trời cũng không thể ngăn cản bước chân ta trở lại đây. Ta… Đã trở lại.” Tô Minh thì thào, giờ phút này bộ dáng của hắn không hề là Đạo Không mà rất lạ.
Bộ dạng xa lạ này là Tô Minh huyễn hóa ra, bởi vì lúc này thân thể của hắn là nguyên thần. Nhưng dù là nguyên thần vẫn bùng phát ra lực lượng tu vi khiến người rung động.
“Là muốn đoạt lại thân thể của ngươi ở liên minh tiên tộc mà lúc trước ngươi nói đúng không? Hạc bà nội nó, đi thôi, ngươi đi đoạt lại thân thể, ta đi cướp đoạt tinh thạch.” Hạc trọc lông ở bên hưng phấn, kích động mở miệng, thân thể run run, tiếng gào vang vọng.
“Từ nơi này tiến vào liên minh tiên tộc, xem tu vi của ta xác suất lấy lại thân thể không lớn.” Tô Minh thản nhiên mở miệng.
“Vậy làm sao bây giờ?” Hạc trọc lông sửng sốt.
“Khiến người liên minh tiên tộc, làm cho người Nghịch Thánh trấn áp, hoặc là khiến Đế Thiên tự mình mang chúng ta đi vào.” Mặt Tô Minh nở nụ cười hơi ác.
Hạc trọc lông kinh ngạc đánh giá Tô Minh vài lần, lòng thầm nhủ, không lẽ sau khi trở thành cực minh Quang Nguyên thì đầu óc Tô Minh bị ngu ra?
Hạc trọc lông bỗng hơi lo là Tô Minh bị ngu thì sau này nó nên làm sao.
Đang lúc hạc trọc lông lo âu, mắt Tô Minh lóe tia sáng âm u, thân thể dần dần lộ ra cực minh quang. Ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, trong phút chốc bao trùm bốn phía, khiến khu vực trời sao này bị cực minh quang bao trùm.
“Cực minh quang, loại quang lực có uy lực cường đại như vậy, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ động tâm.”
Chương 1120: Tham lam
“Cho dù là bọn họ nhìn thấy ta thi triển loại cực minh quang này thì sao? Bọn họ sẽ không cho rằng ta sẽ trở thành cực minh Quang Nguyên! Cho dù cực minh Quang Nguyên xuất hiện có chút đột ngột, nhưng vậy thì sao? Trừ phi là không tâm động, nếu không…”
Trong vòng liên minh tiên tộc, trời sao tới gần khu vực tiên tộc liên tục xuất hiện hư vô vặn vẹo dài bảy ngày, phạm vi khuếch tán đến ba trăm ngàn mét, khiến nhiều tu sĩ trong liên minh tiên tộc chú ý.
Nhất là ngày thứ bảy, vặn vẹo hóa thành một cái khe to lớn, luồng sáng đen như đóng băng hung trời chợt xuất hiện. Ánh sáng không ngừng khuếch tán ra ngoài, hình thành một đầy đủ cực minh Quang Nguyên.
Trong phạm vi ba trăm ngàn mét, cực minh quang lóng lánh không ngừng. Tình cảnh này trong thoáng chốc chấn động toàn liên minh tiên tộc, thậm chí sau bảy ngày thì bên thần tông cũng đều biết được việc này.
Chiến tranh giữa hai bên bởi vì Nghịch Thánh khổng lồ xuất hiện mà dần tạm ngừng. Vô số ánh mắt cách tinh hải tập trung vào liên minh tiên tộc vốn thuộc tiên tộc. Mỗi ngày đều có nhiều tu sĩ của liên minh tiên tộc vòng quanh ngoài ba trăm ngàn mét, không ngừng quan sát chỗ xuất hiện cực minh quang nửa tháng trước. Trong mắt họ có hoảng sợ và tham lam.
Bọn họ có thể cảm nhận được bên trong cực minh quang phát ra lạnh lẽo đóng băng tinh thần, cũng cảm giác được bên trong ánh sáng ẩn chứa lực lượng khủng bố.
Cách hai mươi bốn tiếng, chỉ có hai tiếng là Cực Minh Quang Nguyên to lớn này suy yếu một chút. Nhưng hai tiếng qua đi lập tức sẽ xuất hiện giờ phút mãnh liệt nhất trong ngày. Khoảng thời gian này liên tục biết đổi, tồn tại quy luật nào đó, khiến rất nhiều người liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là một đoàn Quang Nguyên không có ý thức.
Nó chỉ có bản năng biến hóa, tuy không biết tại sao xuất hiện trong khung trời này, nhưng rõ ràng là chí bảo mà tu sĩ nào cũng muốn có được.
Nếu có thể được đến, nếu có thể luyện hóa, như vậy sẽ giúp thần thông của người đó tăng nhiều, thậm chí lấy cực minh quang thành tựu danh tiếng lẫy lừng. Phải biết rằng lúc trước trong Đạo Thần Tông chỉ có một cực minh quang bị ngưng tụ trở thành đất rèn luyện, thậm chí truyền thuyết không biết bao nhiêu vạn năm trước, ngay lúc đó Đạo Thần Tông lão tổ đích thân ra tay mới thu phục được.
Nay xuất hiện tại Đạo Thần chân giới không chỉ một mà là Quang Nguyên khổng lồ, như ánh trắng và đom đóm đối lập nhau hóa thành tham lam, liên tục sinh sôi trong lòng mỗi một tu sĩ biết được việc này.
Dù sao đây không phải là một cực minh quang, đó là Quang Nguyên bàng bạc. Nếu có thể luyện chế thì tu sĩ kia sẽ nổi danh như cồn, nếu ở trong tộc đàn sẽ khiến tộc đàn lớn mạnh, thậm chí nếu đặt ở Đạo Thần Tông hay liên minh tiên tộc, nếu có thể luyện chế thành chí bảo kinh thiên, ở trong chiến dịch nào đều đem đến tác dụng mấu chốt.
Cực minh Quang Nguyên xuất hiện gây sự chú ý của tu sĩ cường đại trong liên minh tiên tộc, nhưng từ thành viên trung tâm liên minh tiên tộc, hợp thành liên minh Phượng môn và các tông tiên tộc đã trước tiên phong tỏa chỗ xuất hiện cực minh quang.
Cực minh quang này tương đương với xuất hiện tại cửa nhà các tông tiên tộc, bởi vậy họ là người thứ nhất phát hiện, thậm chí phái ra người quan sát đều thuộc các tông tiên tộc.
“Đây thật sự là cực minh quang….”
Ngày thứ hai mươi Cực Minh Quang Nguyên xuất hiện, ngày này ở trong trời sao, bên ngoài Cực Minh Quang Nguyên, Bạch Linh mặc áo trắng nhìn cực minh quang, lạnh lùng nói.
Bên cạnh Bạch Linh là Đế Thiên mặc áo trắng, tóc bạc phơ, già hơn một tháng trước đứng đó nhìn chằm chằm vào cực minh quang, không biết suy nghĩ cái gì.
Đứng giữa hai người là người áo đen trong Bát Cực Đạo, đến từ Nghịch Thánh chân giới. Mặt gã giấu trong áo đen, nhưng không thể che đậy mắt lóe tia sắc bén.
“Cực Minh Quang Nguyên chỉ sinh trưởng ở trung đại giới mới xuất hiện bên ngoài khung trời, là vật hiếm thấy. Tại Nghịch Thánh trận doanh thì nó đã hoàn toàn biến mất. Chỉ có trung đại giới đang trưởng thành mới diễn sinh ra, khi một đại giới hoàn toàn hình thành thì cực minh quang sẽ biến mất. Trời sao vô tận này Nghịch Thánh chân giới và Ám Thần đều tự sinh sản một trăm tám mươi giới tam hoang đại giới. Nguyên thủy giới đang trưởng thành mới xuất hiện cực minh quang như vậy. Nghịch Thánh chân giới và Ám Thần đối với tam hoàng này là lão già, tam hoang vẫn là đứa trẻ. Ai có được đứa trẻ này là sẽ lấn qua trận doanh của đối phương, trở thành tồn tại duy nhất trong trời sao mênh mông. Không ngờ chân thân của ta vừa mới buông xuống tam hoang này ngàn năm đã thấy được tam hoang thủy rực rỡ, Cực Minh Quang Nguyên!” Người áo đen mắt sáng rực, thầm cảm thán.
“Sắp xếp người trong nửa tháng mỗi giây mỗi phút phải có người bước vào trong Cực Minh Quang Nguyên tìm ra nguyên hạch của Quang Nguyên này. Phong tỏa bên ngoài, nghiêm cấm không cho ai bước vào, kẻ trái lệnh, giết!” Mắt người áo đen chớp lóe, chậm rãi nói.
“Đế Thiên hiên tôn, nếu như lão phu có thể nắm giữ cực minh quang, chẳng sợ trong thời gian ngắn không thể luyện hóa, nhưng chỉ cần có thể để lại dấu vết thần thức trên nguyên hạch, thúc giục nó thì có thể tăng hai phần nắm chắc thành công phép đổi mệnh cho ngươi.”
Đế Thiên con ngươi co rút, liếc người áo đen, giơ lên tay phải, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọc giản, bị Đế Thiên vuốt thì ngọc giản trong khoảnh khắc hóa thành chín luồng khói bay nhanh ra xa, dẫn động tất cả tông môn trong tiên tộc triển khai phong tỏa nghiêm ngặt với chỗ này.
“Bạch Linh đạo hữu, mặc dù có sư phụ của ngươi đề cử nhưng muốn trở thành tu sĩ của Nghịch Thánh ta thì còn chút trắc trở. Ít nhất thân thể của ngươi không thể thừa nhận phép nghịch chuyển trở về. Nhưng nếu lão phu có thể thuận lợi đạt được Cực Minh Quang Nguyên này, vậy thì lão phu sẽ cùng sư phụ của ngươi đề cử, từ đó lấy thân phận Bát Cực Đạo của lão phu có thể tăng hai phần nắm chắc trở thành tu sĩ của Nghịch Thánh cho ngươi!”
Bạch Linh biểu tình như thường, im lặng, lạnh lùng nhìn thoáng qua Cực Minh Quang Nguyên.
“Không lẽ tiền bối không cảm thấy Quang Nguyên xuất hiện quá mức đột ngột sao, vãn bối được biết lúc trước Đạo Không bị buộc ra ngoài khung trời, hắn là người cực minh quang.”
“Đúng là vì hắn nắm giữ cực minh quang, cho nên Cực Minh Quang Nguyên này mới có thể xuất hiện tại khung trời này. Chuyện này tồn tại liên hệ, Bạch Linh đạo hữu băn khoăn cũng có khả năng.” Người áo đen cười ha hả, lòng không để bụng.
Người áo đen nghĩ rằng Đạo Không chỉ chính là nắm giữ cực minh quang, nhưng trước mắt này đây là Cực Minh Quang Nguyên, chênh lệch giữa hai cái như trời với đất.
“Nhưng cũng cần thí nghiệm.” Người áo đen khàn khàn cười, lắc người, khoảnh khắc xuất hiện bên ngoài cực minh quang.
Người áo đen giơ lên tay phải mạnh vỗ trán, có ý chí bàng bạc ầm ầm xuất hiện, hóa thành cơn gió vô hình thẳng hướng cực minh quang.
Một lát sau người người áo đen rung lên, thu lại ý chí, đôi mắt giấu dưới lớp áo lộ ra hưng phấn.
“Đúng rồi, thật sự là cực minh Quang Nguyên, không có chút ý thức ở bên trong, tuyệt không!” Người áo đen cười to lùi ra sau vài bước.
Người áo đen không hành động lỗ mãng ngay, vì gã biết tồn tại trong cực minh quang có tổn thương rất nghiêm trọng cho nguyên thần, nhưng bởi vì cực minh quang này không có ý thức nên có tồn tại quy luật biến đổi. Người áo đen cần tìm một con đường đi thông chính giữa, để lại dấu vết của mình là có thể chiếm làm của riêng.
Nhưng mới rồi thần thức của người áo đen lan tràn, chỉ kéo dài khoảng ba phần thì lập tức cảm nhận bên trong Cực Minh Quang Nguyên tồn tại bàng bạc cùng biến hóa. Ánh sáng liên tục chớp lóe khiến người áo đen không dám mạnh mẽ nhảy vào, thậm chí gã cảm nhận bên trong có chút nguy hiểm.
Nhưng càng nguy hiểm càng khiến người áo đen nổi lên tham lam, nhưng vì gã có sự lo lắng. Người áo đen biết là một tháng nữa Tinh Cực Đạo sẽ buông xuống, nếu đến lúc đó mà gã còn chưa có được cực minh quang thì sẽ tăng một kẻ cướp giật.
“Vậy thì ta sẽ khiến tu sĩ liên minh tiên tộc tiếp tục chiến đấu với Đạo Thần Tông, khiến họ không thể phân tán tinh lực đến mưu đồ Cực Minh Quang Nguyên này. Còn lời hứa của tiền bối thì vãn bối xin bái tạ.” Bạch Linh lạnh lùng mở miệng, khom lưng cúi đầu hướng người áo đen.
“Tốt, tốt.” Người áo đen cười nói.Nguồn truyện audio Podcast
Người áo đen xoay người, nhoáng lên một cái biến mất bên cạnh cột sáng trong khu vực tiên tộc. Khi người áo đen lại xuất hiện trong cột sáng thì trên mặt mỉm cười biến mất, hóa thành nghiêm túc, tay phải nâng lên vỗ vào cột sáng. Phút chốc ánh sáng trong cột sáng hỗn loạn màu sắc, dần có bảy ảo ảnh vặn vẹo bên trong.
“Bảy thuộc hạ của bổn tọa, các ngươi dung nhập vào Cực Minh Quang Nguyên, điều tra rõ ràng cho ta Quang Nguyên này có phải là vì cái gì tạo thành. Điều tra rõ ràng Cực Minh Quang Nguyên có thật như đã nói không có ý thức? Cho các ngươi thời gian mười ngày, cần phải hoàn thành!” Người áo đen thản nhiên nói.
Lập tức bảy ảo ảnh vặn vẹo trong cột sáng chợt lóe, biến thành bảy người áo đen xoay người, cúi đầu hướng bên ngoài rồi cùng nhau biến mất.
Khi toàn bộ Cực Minh Quang Nguyên vận chuyển, mở ra, mỗi ngày có nhiều tu sĩ tiến vào cực minh quang điều tra. Thường trong mười người bước vào chỉ có một người may mắn còn sống, theo thời gian trôi qua, chết chóc ngày càng nghiêm trọng. Bên Thần tông cũng điều tra kỹ càng, nhưng vì Cực Minh Quang Nguyên xuất hiện trong khu vực liên minh tiên tộc, vì vậy ngoài tầm với của Thần tông.
Mọi chuyện tiến hành theo trình tự, thậm chí trong cực minh quang, bóng dáng bảy người áo đen vào mấy ngày trước lặng lẽ đã đến, kiểm tra kỹ càng Cực Minh Quang Nguyên.
Mọi chuyện xảy ra đều lọt vào mắt Tô Minh, hắn thấy thần thức của người áo đen tiến đến, thấy bảy người áo đen rõ ràng hơi thở yếu hơn người trước nhiều đang tìm kiếm trong ánh sáng của hắn. Tô Minh thấy Đế Thiên, thấy Bạch Linh.
Bởi vì Tô Minh là đoàn Cực Minh Quang Nguyên này, mặc cho người bên ngoài tra xét cỡ nào thì hắn đều là cực minh quang. Điều duy nhất Tô Minh cần làm là che giấu ý thức của hắn, biểu hiện ra trạng thái vô ý thức. Điều này nhờ hạc trọc lông giúp nên mọi chuyện quá dễ.
Đây là cạm bẫy của Tô Minh, cái bẫy lấy mình làm mồi. Tô Minh đang chờ đám người đến thu, đám người đến đưa hắn vào trong khu vực tiên tộc phòng thủ nghiêm ngặt.
Mà một ngày này, đã càng ngày càng gần.